Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Có Thương Cậu Không?

[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 19: Đói ăn vụng, túng làm càn


Gió đêm thổi lạnh, cái mền cũ mèm mỏng dánh chẳng ấm bao nhiêu, Thường cảm thấy cơ thể mình nặng trình trịch, muốn mở mắt ngồi dậy uống miếng nước lại như bị bóng đè, đến thở cũng khó khăn."

Tới nhà người ta làm vợ không giống như lúc ở nhà, đi đứng nói năng đều phải cẩn thận, đừng có cãi lời người ta.

Mày ở xa, lỡ có chuyện gì cha mẹ không biết được, nghe không?"

"Dạ con biết rồi má..."

Bên tai có tiếng chuyện trò nghe rất quen, Thường mơ màng nhìn về phía chân giường, vẫn là cái khung cảnh xập xệ của nhà tranh vách lá nhưng không giống với căn phòng cậu đang ở."

Má, chị hai..."

Thường nhận ra đây là căn nhà mình ở lúc nhỏ, chị hai và mẹ cậu ngồi ở cuối chân giường nhỏ giọng thủ thỉ.

Mắt bà hai Hậu đỏ hoe, bà nhét vào tay con gái lớn cái vòng cẩm thạch cũ kĩ làm của hồi môn, dặn dò trước khi tiễn cô theo thuyền lấy chồng ở nơi xứ xa.Đã lâu lắm rồi Thường không gặp chị hai mình, hồi cô xa gia đình, Thường mới ba tuổi, đi còn không vững, mặt mũi cô ra sao cậu cũng sắp quên mất rồi, nhưng cuộc trò chuyện trước ngày cô đi cậu vẫn nhớ như in.

Có thể bởi trong cái đầu nhỏ bé của cậu khi ấy cảm giác được chị phải đi lấy chồng một phần cũng vì cậu.Gia đình Thường nghèo lắm, trước khi có cậu xem như không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc.

Vốn dĩ cha mẹ cậu cũng chỉ định sinh một đứa là chị hai Bình, nhưng ông tám Vinh vẫn muốn có đứa con trai, thi thoảng đêm hôm ra cái võng mắc gần sông nằm rầu rĩ.

Bà hai Hậu mấy lần thấy vậy mới hỏi ông:"Bộ ông muốn có đứa con trai lắm hả?"

"Không có con trai là tội bất hiếu."

Cuối cùng, dù chẳng dư dả gì, Thường ra đời, gia đình cũng vì thế mà thêm thiếu trước hụt sau, nợ nần chồng chất trả mãi chẳng hết.

Năm Bình mười tám tuổi, nghe nói có gia đình giàu có trông cháu nhưng mãi con dâu không đẻ được, nhờ mai mối kiếm thêm vợ lẻ cho con trai.

Bình đồng ý, đổi cho cha mẹ cuộc sống đỡ khổ hơn.Thường muốn gọi mẹ, chỉ là không hiểu sao không cất giọng được.

Dường như cảm nhận được con trai mình rục rịch, bà hai Hậu quay đầu lại nhìn, Bình cũng nhìn theo.

Trong giây phút ấy, Thường hoảng hốt nhận ra cả hai người phụ nữ đều không có mặt mũi gì.

Cả người cậu co rút, tay chân cố sức quơ quào vùng vẫy, tựa như con cá mắc cạn cố sức tìm đường sống."

Cứu... ai đó... cậu tư..."

"Thường!

Thường!"

Thường giật mình mở mắt ra, khuôn mặt thằng Chất mờ mờ ảo ảo, giọng vừa mừng vừa lo:"Tỉnh rồi, có khát nước không?

Mày sốt gần cả ngày nay rồi."

Thường thấy cổ họng mình khô khan thật liền chậm chạp gật đầu, thằng Chất vội xoay người ra bàn rót tách trà, lúc này Thường mới nhận ra đây đâu phải phòng cậu."

Đây là đâu vậy?"

Thường uống nước xong thì cũng tỉnh táo phần nào, cậu thều thào hỏi.

Chất nhỏ giọng đáp lại:"Còn ở đâu nữa?

Đương nhiên là phòng của cậu tư Khanh rồi.

Sao mày lại không nhận ra vậy?"

Thường nghe xong suýt sặc chút nước ít ỏi vừa uống vào khi nãy.

Cậu dáo dác ngó quanh một hồi, cột này, bàn này, cả cái giường không thể quen thuộc hơn này, đúng là phòng của Dương Khanh thật.

Nhưng rồi cậu bỗng hơi nghiêng đầu, thầm nghĩ có lẽ vẫn mình vẫn còn mơ.Thằng Chất khó hiểu nhìn dáng vẻ kì quặc của Thường, nó lo lắng hỏi:"Làm sao vậy?

Hay bệnh quá ngu luôn rồi?"

"Không có."

Thường bình thản nằm xuống, dù sao thì giấc mơ này cũng không đáng sợ như giấc mơ trước, chí ít thằng Chất còn có mặt mũi."

Tại tao hơi mệt thôi."

Thằng Chất gật gật đầu, chợt nó vỗ đùi cái "đét", hớn hở nói:"Để kể cho mày nghe cái này.

Mày đoán xem bây giờ cậu tư đang ở đâu?"

Thường liếc mắt nhìn nó hỏi:"Ở đâu?"

"Đang ở nhà sau đó."

Thường nhìn lên trần nhà, ở nhà sau hay nhà trước đều không có gì kỳ lạ, nhưng nếu đột nhiên nhắc chủ nhà đang ở đó thì chắc chắn có chuyện.

Không đợi cậu hỏi tiếp, thằng Chất kéo ghế ghé lại sát giường nhiều chuyện:"Sao mày bình tĩnh vậy.

Bộ không muốn biết cậu tư ở nhà sau làm gì à?"

"Làm gì?"

- Thường xoay người qua, đầu gác lên tay chờ nó nói."

Phải nói đến chuyện sáng sớm nay tao ghé qua phòng mày vì mãi không thấy mày đâu.

Ai dè phát hiện mày sốt cao, còn nói mê sảng, tao mới lật đật chạy đi mời thầy Kiệm qua khám, nói chỗ vết thương mày nhiễm trùng, chửi đứa nào đắp cho mày lá thuốc này nữa."

Chất nói đến đây thì tỏ vẻ áy náy, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần kể tiếp:"Bỏ qua chuyện đó, tầm trưa cậu tư Khanh về tới, cậu kiếm mày không thấy, rồi cậu gặp tao đang nấu thuốc ở phòng bếp mới vặn hỏi.

Tao khai hết, khai cả chuyện vì sao mày bị thương như vậy nữa."

Thường thở dài bất đắc dĩ hỏi:"Mày cũng nhiều chuyện thiệt.

Rồi sao?

Liên quan gì đến việc cậu tư ở nhà sau."

"Mày bị ngu hay giả ngu đó?"

- Thằng Chất kỳ thị nhìn cậu - "Mày ra nông nỗi đó, kỳ này đám hai Sẹo chết chắc.

Đang ở nhà sau lãnh phạt mấy chục cây của cậu kìa."

Trong lòng Thường khẽ run rẩy, mặc dù chỉ là mơ thôi, cậu cũng không dám mơ đến cảnh hai Sẹo bị chủ đánh như thế.

Hai sẹo tên thật là Minh Hải, lúc nhỏ vì nghịch ngợm trèo cây ngã lộn cổ để sẹo trên mặt.

Hồi mười mấy tuổi hắn theo cha hắn vào đây làm, ỷ vào việc cha hắn được chủ tin tưởng, hung hăng bắt nạt người khác.

Sau này cha hắn qua đời, hắn thay ông ta tiếp quản công việc của ông ấy, càng cậy thế cắn càng, phạt lương phạt ăn còn phạt cả roi, trong nhà có người sợ cũng có người căm ghét hắn tợn."

Sao mày bình tĩnh vậy?"

- Thằng Chất thấy phản ứng của Thường mà mất hứng - "Lẽ ra phải vui lên chứ."

"Ừm, cậu tư phạt đánh ổng tội gì?

Chứ tao thấy tao sai mà."

"Sao mày biết cậu tư bắt tội khác của ổng?"

- Thằng Chất trố mắt nhìn cậu."

Dù là chủ nhưng không phải cậu tư muốn lôi ai đánh là đánh đâu.

Phải có tội trạng rõ ràng, nếu không dễ làm lòng dạ mấy người trong nhà nhốn nháo.

Người ta nghi hoặc, không phục mày, sau này mày muốn nói gì cũng khó."

Thường rành mạch đáp, đây cũng là những gì cậu tư Khanh từng nói với cậu."

Ừm."

- Thằng Chất gật đầu như thể tiếp thu hết tất cả lời của Thường, sau đó mới trả lời - "Loại người như hai Sẹo làm việc đều có gian dối, cậu tư đưa ra sổ sách có vấn đề, cả thêm số nông sản thóc lúa bị hắn lén lút tuồn ra ngoài bán bỏ túi riêng."

Thằng Chất "chậc chậc mấy tiếng" rồi nói tiếp:"Tao biết hai Sẹo có làm chuyện gian trá, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.

Hình như cậu tư còn cảnh cáo hắn chuyện gian dâm gì đó, chỉ thấy mặt hắn xanh mét không dám cãi nữa, im lặng chịu nhận phạt."

Thường biết chuyện gian dâm mà thằng Chất nhắc kia, kể cũng tình cờ, chuyện xảy ra trước khi mối quan hệ của cậu Dương Khanh trở nên kì cục như bây giờ.

Lúc ấy Thường đang chụm củi chuẩn bị nấu nước, Dương Khanh ngồi bên cạnh viết bài học cho cậu.

Bên ngoài bỗng có tiếng bước chân, giọng trai gái đưa đẩy nói chuyện, có lẽ không ngờ còn có hai đứa trẻ ở phía sau, hai kẻ kia càng sỗ sàng hơn."

Đừng vậy mà, đang là ban này ban mặt."

"Em rù quến tôi cả buổi giờ làm bộ cái gì?"

Hai sẹo cười cười cợt nhả đè cô gái kia hôn tới tấp, bàn tay cầm củi của Thường run lên, ngay lập tức bị Dương Khanh bịt miệng lại, hắn "suỵt" một tiếng ra hiệu cậu im lặng."

Ưm..."

Tiếng rên rỉ vang khắp căn bếp chui tọt vào tai hai thiếu niên, Thường đỏ mặt tía tai, bây giờ đi cũng không được mà ở cũng không xong, túng quẫn đến cúi gầm đầu xuống.Chợt xung quanh tối om, đầu bị ôm vào một lòng ngực nhỏ gầy thơm mùi bưởi, hai tai không còn nghe rõ âm thanh sống động ngoài kia nữa.

Thường có chút bối rối hơi ngẩng đầu lên nhỏ giọng gọi:"Cậu tư..."

"Tao che cho rồi, đừng cục cựa."

Dương Khanh cũng thì thầm đáp lại.

Thường không dám động đậy nữa, nhưng cảm giác đỏ mặt tim run vẫn không dịu bớt được chút nào.__________Mai t tổ chức give away tặng hạt dẻ bên facebook.

Mấy ní tham gia cho dui nha, của ít lòng nhiều hihi (˶^ з^(〃‿〃♡)
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 20: Ăn bớt bát, nói bớt lời


Người hai Sẹo quan hệ là một ả người làm đã có chồng, chồng cô ta đi buôn đã lâu, đến bây giờ chưa thấy trở lại, nhưng thư từ vẫn đều đặn gửi về hỏi thăm căn dặn vợ mình.

Mặc dù chuyện đã qua lâu rồi, nhưng cậu vẫn còn nhớ rõ, bởi lẽ sau cái lần đó, dường như không khí giữa cậu và Dương Khanh không còn tự nhiên như trước nữa.Thường bỗng cảm thấy buồn, đôi mắt nặng trĩu sắp không mở nổi.

Thằng Chất thấy cậu mệt, liền thỏ thẻ kéo kín mền cho cậu, dọn dẹp sạch sẽ rồi xoay người rời khỏi."

Cậu tư."

Vừa mở cửa ra đã đụng ngay mặt Dương Khanh, hắn gật đầu một cái rồi hỏi:"Đã tỉnh chưa?"

"Thưa, vừa mới dậy, nhưng mệt quá lại ngủ nữa rồi."

- Chất nhỏ giọng đáp."

Ừm."

Dương Khanh nghiêng người chừa lối cho nó qua, sau đó nhấc chân bước vào phòng rồi đóng cửa lại luôn.Thường loáng thoáng nghe âm thanh nói chuyện ngoài cửa, sau đó là tiếng bước chân đang tiến gần giường mình.

Cậu mở mắt ra, quay đầu nhìn người đang ngồi xuống giường."

Cậu tư?"

- Thường gọi."

Ừm, ngủ đi."

Thường lắc lắc đầu, chống người ngồi dậy, cơ thể yếu ớt hơi lung lay, Dương Khanh vội vàng vịnh lấy cậu cho khỏi ngã, bực mình nói:"Lộn xộn cái gì?

Mệt thì nghỉ đi."

"Không, con không mệt."

Thường không dám lộn xộn nữa, nhích người tựa vào đầu giường, bàn tay nắm chặt lấy vải mền vò vò, thấp giọng hỏi:"Cậu đánh hai Sẹo rồi?"

"Là gia đinh đánh."

- Dương Khanh nói."

Nhưng con mới là người có lỗi."

- Thường cúi đầu, đôi mắt khẽ liếc nhìn hắn."

Tội mày tao xử sau."

- Dương Khanh thản nhiên nói.Thường giật thót, cậu lo lắng nói:"Nhưng con bị hai Sẹo đánh rồi mà."

Thường vừa nói xong thì Dương Khanh hơi khựng người, đôi mày càng nhíu chặt hơn chăm chăm nhìn cậu.

Dương Khanh nhìn đến nỗi Thường rúc lại còn một nắm nhỏ, đương lúc cậu muốn hỏi "Bộ trên mặt con có dính gì à?" thì cẳng chân giấu trong mền bị nắm lấy lôi tụt ra."

Cậu... cậu tư..."

Thường hoảng hốt kêu lên, Dương Khanh đẩy ống quần cậu, lúc này Thường mới phát hiện chỗ bị thương đã được băng bó lại sạch sẽ, hoàn toàn không còn cảm giác ẩm ướt dơ bẩn khi đắp mấy lá thuốc kì lạ của thằng Chất nữa."

Đau không?"

- Dương Khanh chợt hỏi."

Dạ?"

"Tao hỏi đau không?"

Thường muốn trả lời là "Không đau", nhưng nghĩ lại dù gì cũng đang ở trong mơ, cậu thật thà gật đầu, trong giọng nói có chút tủi thân:"Dạ đau.

Tận hai người thay phiên nhau đánh, còn nhét giẻ vào miệng không cho con lên tiếng."

Ánh mắt Dương Khanh không giấu được sự ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thường, hắn cứ sững ra như vậy.

Thường không để ý trạng thái kỳ lạ của cậu tư Khanh, tiếp tục kể tội:"Buổi sáng còn tán con một cái gãy răng."

"Đâu há miệng cậu xem."

Dương Khanh lấy lại bình tĩnh, nhích về phía đầu giường, nâng cằm cậu lên dịu giọng nói.

Trái tim Thường không chịu được đập nhanh hơn, ngoan ngoãn há miệng.Bên trong khoang miệng vốn đã ngừng chảy máu từ lâu, phải khó khăn lắm mới nhìn thấy chỗ trống của cây răng gãy để lại.

Dương Khanh cứ nhíu mày nhìn vào đó, Thường há đến mỏi miệng, ngọng nghịu lên tiếng:"Ậu...

ư?" (Cậu tư)"Ừm..."

Dương Khanh nhìn khoang miệng ẩm ướt, chiếc lưỡi đo đỏ nhúc nhích, chẳng biết từ lúc nào ngón tay cái hắn vô thức cho vào trong, nước miếng đứa hầu không tự chủ được chạy dọc xuống cằm."

Ậu...

ư..." (Cậu tư)Thường bắt đầu hoảng hốt, cảm thấy giấc mơ này cũng quá dữ dội rồi, bàn tay đẩy mạnh Dương Khanh ra."

Khụ... sao cậu lại để ngón tay vào miệng con."

"Mày kêu tao coi mà."

Dương Khanh hờ hững nói, tự nhiên dùng khăn lau tay, sau đó cất ngược lại vào túi quần, Thường nhìn mà nóng cả mặt."

Được rồi, mệt thì ngủ đi, lỗi của mày bị phạt nhiêu đó cũng nặng, lần này tao không phạt nữa, nhưng lần sau thì liệu cái thân."

- Dương Khanh hơi thở dài một tiếng - "Cái nhà này lớn quá, tao không quản nổi."

Dương Khanh đứng dậy, Thường nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, lại nghe hắn nói tiếp:"Nhà trên thành phố nhỏ, tao sẽ dễ nhìn thấy mày hơn."

Dương Khanh đi rồi, Thường vẫn còn bần thần, chậm rãi nằm xuống lần nữa.

Cậu chăm chú nhìn trần nhà, giống như nhận ra gì đó, tự nhéo vào mu bàn tay, cơn đau chân thật truyền đến, cậu giật mình bật dậy:"Không phải mơ."

- Thường lẩm bẩm - "Vậy lúc nãy..."

Giọng nói bản thân kể tội với cậu tư Khanh, sau đó còn bị ngón tay cậu chọc vào miệng, nước miếng làm dơ tay hắn lần lượt ùa về khiến cậu xấu hổ đến nổi úp mặt vào mền, lăn lộn mấy vòng."

A a a a..."

Cậu lăn lộn một hồi thì lại nhớ ra mình vẫn đang nằm trên giường của cậu tư Khanh.

Thường không dám lộn xộn nữa, vội vã xếp gọn mọi thứ rồi trèo xuống giường trốn mất.Thường muốn chạy về phòng mình, bên ngoài trời đã ngả ánh chiều tà, trên đường đi đụng không ít người ra kẻ vào, không biết vì sao Thường cảm giác ánh mắt của bọn họ nhìn cậu rất khác ngày thường.

Hơn hết, mỗi lần cậu khó hiểu nhìn lại họ, họ điều lập tức né tránh, có người thậm chí vừa đụng mặt cậu đã vòng đi đường khác."

Cái thằng kia tên gì?

Thường?

Thị Thường, mợ tư Thường... ha ha ha..."

Hừ, cậu tư Khanh cũng ghê gớm, đừng nói là có sở thích bệnh hoạn thiệt nha."

Lúc đi ngang qua chỗ xếp củi, có giọng đàn ông bực bội mắng chửi.

Thường đã quen với kiểu thóa mạ này, bình thường cậu đều sẽ vờ như mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng đi thẳng.

Nhưng khi nghe ba từ cậu tư Khanh chẳng mấy tôn trọng kia, cậu lại không nhịn được đứng lại."

Mày đừng nói bậy.

Bộ không sợ..."

- Một gã đàn ông khác lo lắng nói."

Mắc gì sợ.

Đuổi thì đi, còn hơn phải làm việc cho cái loại chủ..."

- Gã kia dù mạnh miệng nhưng vẫn nhìn trước ngó sau một hồi rồi mới nhỏ giọng nói - "Còn hơn cái loại chủ coi đàn ông như đàn bà mà chơi."

Nắm tay Thường siết chặt, răng cắn chặt, lồng ngực phập phồng, từng lời nói khó nghe tiếp tục chạy vào tai:"Chắc thầy bói nói đúng, cái nhà này tạo nghiệp quá nên tuyệt tử tuyệt tôn rồi.

Cậu ba xem như đời này tiêu.

Cậu tư Khanh, cậu út Lộc, hai đứa con hoang, một đứa bệnh hoạn thích chơi đàn ông, một đứa đầu óc không bình thường...

Hầy...

Gì vậy?"

Ầm!Nói chưa dứt câu, chợt đống củi vốn đã được xếp ngay ngắn đổ ầm xuống, hai kẻ không hiểu chuyện gì bị đè phía dưới, đau đớn la toán lên.Tiếng động rất lớn làm nhiều người vội vã chạy đến, hô hào giúp đào hai kẻ xấu số kia ra ngoài, người nào người nấy đều máu me bê bết, khóc lóc kêu gào thảm thiết.

Thường trốn ở một góc chăm chăm nhìn, sau đó xoay người đi đường khác.____________Mấy nay t không vô được wattpad bà coan ơi huhu
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 21: Anh trông mỏi mắt, anh chòi mỏi tay


Trời đêm đứng gió, không trăng không sao, Thường như mọi khi bưng chén thuốc nóng hổi vừa mới nấu đến trước phòng mợ ba, cẩn thận gọi một tiếng, đợi mợ ra mở cửa cho mình.Trong phòng ánh đèn mờ tối, Ngọc Diệp mệt mỏi nằm trên giường nhỏ, Thường hiểu ý, lặng lẽ đến giường lớn đút thuốc cho Dương Quý.Cơ thể cậu ba Quý vẫn mềm nhũn không có sức lực, Thường đút thuốc cho hắn, lại giúp hắn lau người, đổi một bộ quần áo mới sạch sẽ, sau đó dọn dẹp ra ngoài.Ngọc Diệp từ đầu tới cuối vẫn không nói gì, xem chừng còn sắp ngủ gục.

Thường đứng cách giường nhỏ một khoảng, dưới ánh đèn lập lòe thấy gương mặt cô chủ mình hơi xanh, hình như cô gầy đi.

Vốn cậu chỉ định chào cô một tiếng, nhưng lại nghĩ một chút rồi cất lời hỏi:"Cô chủ, thuốc của cậu ba cũng sắp hết rồi, mấy ngày nữa mình ra ngoài mua được không?"

Ngọc Diệp chậm rãi mở mắt, con ngươi đen láy khẽ nhìn về phía cậu, cô vẫn không thèm thay đổi tư thế, hờ hững đáp:"Ừm."

"Con thấy dạo này cô xanh xao quá, hay ngày mai con xin mua con gà nấu cho cô ăn nha?"

"Khỏi."

- Ngọc Diệp dứt khoát nói, còn trào phúng một câu - "Bây giờ tao còn thua con Hương con Điệp, mày nghĩ bà ta biết tao xin con gà liệu có để yên cho tao không?"

"Dạ, vậy cô chủ ngủ sớm."

- Thường không biết nói gì, chỉ đành thở dài chào cô rồi ra ngoài.Khu nhà chủ bây giờ vắng lặng, Thường thẫn thờ bước đi trên hành lang tối mịt, trong lòng nặng trĩu.Cô chủ cậu đã gả đến đây tám năm rồi, không con không cái, có chồng như không.

Ngày đi tứ mã rình rang, tiệc đãi trăm bàn, sính lễ trăm rương.

Cứ ngỡ lấy được tấm chồng không ai sánh bằng, cuối cùng lại sống cuộc đời không sánh bằng ai, năm canh đau đáu, đỏ mắt đến sáng.Thường mang khay thuốc về đến căn bếp sau nhà chính, chợt đôi mắt cậu chạm với một đôi mắt chẳng rõ cảm xúc khác.

Dương Khanh áo quần sạch sẽ đứng trước gian bếp ám mùi, đăm đăm nhìn cậu.Thường hơi giật mình, cậu cố đè xuống trái tim đang nhảy nhót như điên, hình ảnh càn quấy ban chiều lũ lượt kéo về, giọng nói thon thót hỏi:"Cậu tư, sao giờ này cậu còn chưa ngủ?"

Dương Khanh nhìn khay thuốc cậu bưng, Thường nghe giọng cậu tư Khanh chậm rãi rót vào tai:"Chân cẳng sao rồi?

Sao không nghỉ cho khỏe hẳn rồi đi?"

Chẳng có trách mắng như tưởng tượng, nhưng lời hỏi han lại có chút khiến Thường tê dại.

Đầu cậu vô thức cúi thấp xuống, ậm ừ đáp:"Dạ con khỏe hẳn rồi.

Cảm ơn cậu tư đã lo lắng."

"Ừm.

Vừa mang thuốc cho cậu ba về à?"

"Dạ."

Hai người thoáng chốc im lặng, Thường thấy Dương Khanh không nói gì nữa, liền e dè hỏi:"Vậy con đi dọn dẹp trước...

ừm... tối nay cậu có muốn con qua không?"

"Ừ, qua đi, tranh thủ đừng trễ quá."

Thường nghe cậu tư Khanh đáp ngay mà không cần suy nghĩ, bỗng dưng có cảm giác vừa tự đưa đầu vào rọ."

Vậy... cậu tư về trước đi, để con cất đồ xong sẽ qua cậu ngay."

Lúc này, Dương Khanh mới đủng đỉnh chắp tay ra sau lưng rời đi.

Thường nhìn theo bóng lưng hắn, không hiểu sao cảm thấy có gì đó sai sai.

Mãi đến khi không còn nghe tiếng "lộp cộp" văng vẳng bên tai, cậu mới trợn mắt nhớ ra cậu tư đã không còn chống gậy nữa, chân cẳng cũng thẳng thớm bình thường, nào phải dáng vẻ trước ngả sau nghiêng bắt cậu phải đỡ lại giường như hôm kia."

Hổng lẽ tay nghề mình giỏi như vậy, ngủ một đêm dậy đã khỏe hẳn luôn."

Thường lẩm bẩm tự thuyết phục mình, dù sao thì cậu cũng không nghĩ nổi lý do nào hợp lý cho việc cậu tư Khanh phải giả vờ đau chân lâu như vậy.Sau khi dọn rửa xong xuôi, Thường cũng tự "rửa" luôn mình lại lần nữa rồi mới quay lại khu nhà chủ."

Vào đi."

Vẫn như mọi khi, chỉ vừa mới đứng trước căn phòng sáng đèn duy nhất đã lập tức có giọng nói gọi vào.

Thường thấy Dương Khanh đang dùng kính lúp xem một món đồ bằng vàng nhỏ xíu, trên bàn vẫn còn vài thứ tương tự, cậu đoán chắc hẳn là mấy món hàng của phương tây mà cậu tư kinh doanh."

Cậu tư."

"Ừm, lên giường nằm đi, tao lên sau."

Dương Khanh hơi ngẩng mặt lên nhìn cậu nói, Thường gật gật đầu, ngoan ngoãn leo lên giường trùm kín mền lại, hai mắt mở to nhìn sườn mặt cậu tư Khanh dưới ánh đèn dầu.Đám con gái nói đúng, cậu tư Khanh rất đẹp trai.

Cậu nghe người ta bảo nhau hắn giống hệt chủ Lý, nhưng Thường lại không cho là vậy, cậu thấy hắn giống mẹ hơn, giống nhất có lẽ là nụ cười hiếm hoi xuất hiện.Mẹ cậu tư Khanh tên Miên, là con gái út của lão đánh cá làng bên, sau theo chồng về bên này, mướn miếng đất nhà chủ Lý chăm chỉ làm ăn.

Út Miên xinh đẹp, khi cười lên còn có lúm đồng tiền.

Chủ Lý thấy mà thèm nhỏ dãi, chỉ ngặt nỗi lão kiêng dè chồng bà nên không dám làm gì.

Sau này chồng út Miên đi canh ruộng đêm bị trúng gió chết, chủ Lý như bắt được vàng, mấy lần sang nhà ve vãn dụ dỗ góa phụ nhưng đều bị từ chối hết lần này đến lần khác.

Chủ Lý cay cú không chịu được, một lần đến nhà góa phụ đòi nợ cũng kìm lòng chẳng đặng mà ra tay với bà.Từ một người phụ nữ xinh đẹp trở thành một bà điên xấu xí ai cũng tránh xa, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng bà lang thang trong làng, đám trẻ con đều la hét hoảng sợ, đứa nào gan lớn hơn thì lấy đá chọi xua đuổi người đi.Có một lần giữa trưa nắng, Thường có việc ra chợ, tình cờ thấy Dương Khanh vẫn còn mặc đồng phục trắng ngồi đối diện với bà trong quán cơm.

Hắn không ăn gì, chỉ kiên nhẫn ngồi chờ bà ngấu nghiến ăn hết bữa trưa.Có lẽ vì ánh mắt Thường quá chăm chú nên Dương Khanh cảm nhận được, hắn quay đầu nhìn về phía cậu.

Khu chợ đông đúc lao xao người qua kẻ lại, cảnh một đứa trẻ nhìn là biết con nhà giàu ngồi chung bàn với một mụ điên bẩn thỉu trông không phù hợp chút nào.

Gương mặt cậu tư Khanh bình lặng chẳng gợn nổi một cảm xúc gì, ấy vậy mà Thường cảm tưởng hắn giống như chiếc bình quý ở nhà Ngọc Diệp, đã vỡ tan nát cả rồi.Hai người nhìn nhau không bao lâu thì chợt có tiếng "loảng xoảng" vang lên, người phụ nữ ăn uống no say liền đứng dậy quét hết đống chén dĩa trên bàn xuống, còn dùng một cái cây đập mạnh cho chúng nát thêm.Những người xung quanh nhanh chóng tản ra, bà chủ hàng cơm tức giận chửi bới um sùm, chỉ có duy nhất Dương Khanh vẫn bình tĩnh ngồi đó, chờ khi người phụ nữ kia không còn gì để đập nữa mà bỏ đi, lúc này mới đứng dậy trả tiền."

Nghĩ cái gì mà còn chưa ngủ nữa?"

Bóng người cao lớn bao trùm trước mặt, che đi ngọn đèn dầu cháy sáng, đồng thời kéo Thường khỏi những hồi tưởng quá khứ xưa cũ.

Thường giật mình chớp mắt nhìn Dương Khanh, miệng lúng búng hỏi:"Cậu tư xong rồi?"

"Ừ."

Dương Khanh đáp một tiếng, cơ thể vừa định nhích vào nhường chỗ cho hắn lại chợt nhớ ra điều gì, vội vàng bật dậy trèo xuống giường:"Con... con cũng làm ấm giường xong rồi, cậu có thể ngủ."

Tối nay lần đầu tiên Thường không ngủ quên như mọi khi, chắc là vì cậu đã ngủ cả ngày nay rồi, bây giờ vẫn còn tỉnh như sáo, nào có thể như không biết gì mà cùng giường cùng chiếu với cậu tư đến tận sáng được.Dương Khanh chỉ khẽ liếc cậu một cái rồi phủi chân lên giường.

Thường qua bàn định tắt đèn, Dương Khanh bỗng nhiên nói:"Ngày mốt thầy sang dạy cậu út, tao đã dặn dò, mày cũng sắp xếp chuẩn bị theo hầu cậu học."

"Dạ, con biết rồi."

- Thường lễ phép đáp - "Cậu tư còn dặn dò gì không?

Để con tắt đèn cho cậu."

"Không có, mau về nghỉ đi."

Dương Khanh thẳng thừng trả lời, căn phòng nhanh chóng tối om, trong bóng đêm, âm thanh tên hầu lục tục bước đi càng rõ ràng hơn bao giờ hết.Tiếng bước chân đến cửa thì ngừng lại, tên hầu khép nép cẩn thận gọi một tiếng:"Cậu tư..."

Dương Khanh rầm rì lập tức đáp lại:"Có chuyện gì?"

"Dạo này con thấy mợ ba hơi xanh xao, con muốn mua con gà cho mợ tẩm bổ, nhưng mà..."

Thường ngập ngừng không biết phải nói thế nào, dù sao mợ ba cũng không phải vợ hắn, mà từ trước đến giờ Dương Khanh cũng không thân thiết gì với người chị dâu này, tự dưng bây giờ lại nhờ vả hắn giúp chị dâu mua ít đồ tẩm bổ nghe cũng kì cục.

Nghĩ vậy, Thường thấy hay là thôi đi, chỉ là Dương Khanh đã mở lời trước:"Tối mai cứ đợi ở nhà bếp là được."

Thường hơi ngẩn ra, dường như đang cố phân tích lời hắn nói, nhưng chưa gì đã bị người ta xua đuổi:"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ.

Cứ làm theo lời dặn, mau đi đi tao còn ngủ."

"Dạ, cậu tư ngủ ngon.

Con xin phép."

Thường cũng không dám nắn ná ở lại thêm, vội vàng rời đi.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 22: Bà chẳng ở hiền cúng cũng như không


Buổi tối thức khuya nên sáng hôm sau Dương Khanh dậy khá trễ.

Vừa mở mắt chưa bao lâu đã nghe tiếng gõ cửa, giọng một đứa con gái nhỏ nhẹ vang lên:"Thưa cậu tư, bà chủ cho gọi cậu."

Dương Khanh mệt mỏi ngồi dậy, chẳng mấy vui vẻ đáp:"Lát nữa tao qua."

Người bên ngoài "dạ" một tiếng rồi rời đi, Dương Khanh ngáp dài, ngón tay xoa xoa mi tâm, cũng không nắn ná thêm liền xuống giường.Khu nhà ở của Kim Tuyến dù nằm biệt lập so với khu nhà chính nhưng vẫn không thiếu kẻ hầu người hạ, vườn hoa phía trước đầy các loại hoa quý khó chăm, rực rỡ cả một vùng.Dương Khanh vừa đến nơi liền nghe được âm thanh tụng kinh gõ mõ, ả người hầu lần trước vừa thấy hắn hai mắt đã sáng rỡ, phủi phủi quần áo, thẹn thùng bước qua cúi chào:"Dạ, cậu tư chờ chút xíu, bà chủ đang tụng kinh, phải một hồi nữa mới xong."

- Ả lẳng lơ đánh mắt một cái - "Cậu qua ghế ngồi đi, để con rót nước trà cho cậu uống."

Dương Khanh không thèm mảy may để ý, hắn nhìn chằm chằm vào cửa phòng đóng kín, mở miệng nói:"Nếu không rảnh sao vừa sáng bảnh mắt ra đã cho người qua gọi?

Nhắm khi nào tiếp khách được thì hãy kêu, bớt làm mất thời gian chậm trễ chuyện người khác."

Giọng của hắn không lớn không nhỏ, chắc chắn vừa đủ để người bên trong vẫn nghe được.

Ả người hầu có hơi bối rối, thầm nghĩ mặt trời đã cao hơn ba sào rồi, có còn sớm sủa gì nữa đâu.

Nhưng rồi ả cũng cười xòa lấy lòng nói:"Cậu tư thông cảm, chắc bà chủ không nghĩ cậu đến nhanh thế.

Dù sao ai cũng biết cậu bận rộn, nên bà cũng chỉ định trừ hao mà cho người đi gọi trước."

Dương Khanh chỉ "hừ" một tiếng, hắn thừa biết Kim Tuyến không ưa gì hắn, ngày trước bà làm đủ mọi trò chèn ép hắn hắn còn không sợ, huống chi là bây giờ."

Nếu không quan trọng thì tui đi, việc tui nhiều, không rảnh ở đây nghe tiếng gõ mõ tụng kinh."

Dương Khanh lớn giọng nói, lần này không chút kiêng dè khiến đám tôi tớ xung quanh cũng khựng lại.

Ả người hầu bối rối không biết phải làm sao, cũng may mà giọng Kim Tuyến đã cất lên thay cho tiếng mõ gõ đều đều nhàm chán:"Vào đi."

Ả người hầu thở phào nhẹ nhõm vội mở cửa ra, Dương Khanh xoay người lại, chắp tay sau lưng chậm rãi bước vào.Cửa vừa khép, Dương Khanh nhướng mày nhìn người phụ nữ mặc đồ lam vẫn đang ngồi trên nệm thiền, mắt nhắm nhẹ, tay lần tràng hạt, mỉa mai hỏi:"Có chuyện gì mà nay bà chủ quý giá phải kiếm tui?"

Bà Kim Tuyến mở mắt ra, ngẩng đầu lên hỏi:"Nghe nói cậu không cho cậu út Lộc đi học trên trường nữa?"

Dương Khanh không phủ nhận, lập tức đáp lời bà:"Phải, nghĩ lại bà nói đúng, cậu út tính tình vẫn cần uốn nắn thêm, tự nhiên đưa đi học xa dễ sinh chuyện ngoài ý muốn."

Có vẻ lần này nhận được đáp án vừa ý, trông bà bình tĩnh lắm, dường như còn thoáng chút hài lòng.

Kim Tuyến đứng dậy, khách sáo nói:"Sao cậu không ngồi?

Mau ngồi đi.

Con Điệp đâu, mau mang ấm trà mới lên mời khách."

Giọng bà vừa gọi vọng ra thì ngay lập tức có tiếng "Dạ" đáp lại.

Dương Khanh lại không muốn cò cưa thêm, hơi mất kiên nhẫn nói:"Khỏi đi, nếu không còn chuyện gì quan trọng thì tui đi.

Bà cứ tiếp tục tụng kinh."

"Đã lỡ sai nấu rồi, cậu gấp cái gì.

Hiển nhiên là còn chuyện khác mới mời cậu đến đây."

"Chuyện gì?"

Dương Khanh thở hắt ra một hơi nhưng vẫn không có ý định ngồi xuống.

Bà Kim Tuyến cũng lười mời mọc hai ba lần, xoay người đi mở hộc tủ cạnh tủ thờ, lấy ra một xấp giấy chi chít chữ."

Gì đây?"

- Dương Khanh hỏi."

Là thông tin con gái đến tuổi lấy chồng của cái xứ này.

Cậu xem thử xem.

Tui đã nhờ bà mai có tiếng mang đến đấy."

Dương Khanh liếc xấp giấy kia một cái, khó chịu nói:"Để làm gì?"

"Cậu tư bây giờ cũng hai mươi mốt rồi, bằng tuổi cậu không biết đã có mấy đứa con..."

"Thôi được rồi, chuyện của tui không nhọc bà quan tâm, tui bận nhiều chuyện, bà tự coi cho đã đi."

Dương Khanh không thèm kiêng nể cắt luôn lời lải nhải của bà.

Kim Tuyến trái lại không nổi giận, bà khẽ tằng hắng một tiếng rồi nói:"Nếu cậu không chịu thì tui cũng không ép.

Vậy cậu xem thử xem trong này có cô gái nào phù hợp với cậu ba không?

Có ba người tui thấy khá được, đây cậu xem."

"Cậu ba?

Cậu ba Quý?"

- Dương Khanh nhíu mày nghi hoặc nhìn bà.Kim Tuyến bật cười, cứ như cậu là kẻ ngu mà đáp:"Chứ còn cậu ba nào vào đây nữa."

"Bà bị điên rồi à?"

- Dương Khanh sửng sốt thốt lên - "Cậu ba bây giờ bị như vậy, bà còn muốn cưới thêm vợ cho cậu?"

Kim Tuyến thở dài một hơi não nùng, kéo ghế ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà, lại phát hiện trà chưa được thay mới, đành đặt tách xuống bàn, chậm rãi kể:"Hôm bữa tui đi chùa, được người ta giới thiệu cho một ông thầy hay lắm.

Không phải ai cũng có cơ duyên được gặp thầy, may mắn lần này thầy qua đây nên tui mới tranh thủ hỏi thầy vài chuyện...

Ví như, liệu cậu ba có cơ hội khỏi bệnh hay không?"

Dương Khanh bực mình đến bật cười hỏi bà:"Vậy ông ta nói thế nào?

Cưới thêm một người vợ thì cậu ba có thể lập tức bật dậy múa lân cho bà xem luôn à?"

Kim Tuyến là người phụ nữ mê tín, so với việc tin chồng tin con, bà thà tin một kẻ lạ hoắc nào đó tự xưng là người trời phái xuống.

Tiền bạc trong nhà đa phần đều đổ cho những việc cầu thần khấn phật của bà, có khuyên ngăn thế nào cũng không được.Cũng nhờ sự mê tín đó, khi nghe một ông thầy phán nếu mẹ con Dương Khanh có mệnh hệ gì thì nhà họ Trịnh dễ gánh báo ứng, bà mới thôi không đuổi cùng giết tận bà út Miên cũng như tìm cách hành chết đứa con trời ơi là hắn.Kim Tuyến nghe Dương Khanh hỏi, lập tức gật đầu như giã tỏi nói:"Không đến nỗi bật dậy được ngay, nhưng cái nhà này lắm chuyện tang thương quá, cưới vợ cho cậu ba xem như chuyện vui.

Chọn một cô gái sinh vào ngày trăng tròn, vừa xung hỉ vừa xua đuổi được đám tà ma đang quấy phá nhà này, giúp cậu ba khỏe lại, cũng giúp nó con đàn cháu đống."

Dương Khanh hoàn toàn không nghe nổi mấy lời dị đoan mụ mị của bà, hắn trầm giọng hỏi:"Vậy việc gì bà phải cất công gọi tui đến?

Bà là chủ, cậu ba là con trai ruột của bà, muốn làm gì thì làm đi."

"Sao lại cậu tư lại nói vậy?

Dù gì cậu cũng là con trai chồng tui, cái nhà này bây giờ cậu cũng có quyền lên tiếng.

Nếu cậu nói không được thì ai dám làm đám cưới."

"Nếu bây giờ tui nói không được thì sao?"

- Dương Khanh liếc mắt nhìn bà thẳng thừng nói.Hai mắt Kim Tuyến trợn lớn nhìn hắn, bà đứng bật dậy, vuốt vuốt lồng ngực hòng lấy lại bình tĩnh, giọng run run nói:"Chẳng lẽ cậu không thương xót cậu ba chút nào sao?

Dù gì nó cũng là anh trai của cậu mà?"

"Đừng hỏi mấy câu hỏi mà bà biết rõ đáp án như vậy."

- Dương Khanh bình thản đáp.Lần này Kim Tuyến không thể nhịn nổi nữa, bà chỉ thẳng vào mặt hắn lắp bắp chửi:"Mày... mày... mày là cái loại ác ôn.

Đúng là nuôi ong tay áo nuôi khỉ dòm nhà.

Uổng công cái nhà này cho mày ăn cho mày uống, còn cho mày đi học đàng hoàng, bây giờ mày thấy anh mày nằm một chỗ đó mà không rủ chút lòng thương xót nào cứu nó sao?"

Thấy Dương Khanh vẫn dửng dưng như thể chẳng có gì tác động đến hắn, một giọt nước mắt khó khăn được nặn ra từ khóe mắt, bà ta quỳ mọp xuống sàn nhà, vừa đấm ngực vừa tức tưởi lớn tiếng oán trách:"Trời ơi, mau ngó xuống mà coi nè.

Coi cái loại đi học cho cao chữ nghĩa cho nhiều mà đối xử với người thân ruột rà của nó như vầy nè.

Chi bằng mày giết luôn tao đi, để tao với con trai tao chết đi cho vừa lòng mày, cho một mình mày độc chiếm cái nhà này....

Trời ơi!"

"Bà chủ!"

Ả hầu mang bình trà vừa pha đến trước cửa phòng thì nghe âm thanh gào thét thảm thiết bên trong, ả vội vàng hớt ha hớt hải đẩy cửa chạy vào.

Ả nhìn thấy bà Kim Tuyến đang quỳ bên cạnh cậu tư Khanh khóc đến khản cổ, trong khi cậu tư thì cứ như một người xem kịch vui, thoải mái chắp tay sau lưng ngó xuống."

Điệp, mày coi kìa."

- Bà Kim Tuyến tựa vào người ả hầu than thở.Điệp cẩn thận đỡ bà dậy, xoay sang Dương Khanh nhỏ giọng trách:"Cậu tư, cậu làm gì mà để bà chủ khóc như thế này?

Bà cũng lớn tuổi rồi, nếu cậu không thích bà thì cũng không cần quá đáng như vậy..."

Ả nói chưa dứt câu đã bị cái nhìn lạnh lẽo của Dương Khanh làm cho câm miệng, đầu cúi rập xuống.

Kim Tuyến thấy Điệp hoảng sợ càng được đà lấn tới:"Mày... mày còn dám hù dọa người hầu của tao..."

"Thôi đủ rồi."

- Dương Khanh mệt mỏi ngắt ngang mấy lời chửi bới độc địa sắp tuôn ra của bà - "Nhức hết cái đầu."

Hắn vươn tay rót cho mình tách trà nóng uống thấm giọng, cũng không nấn ná thêm, nhưng trước khi đi vẫn nói với bà:"Chuyện bà muốn lấy thêm vợ cho cậu ba, tui không xen vào.

Nhưng nếu như bà hỏi ý kiến tui, xin lỗi, chuyện bất nhân đó tui không đồng ý nổi."

"Ý mày là gì?"

- Kim Tuyến gằn giọng hỏi."

Bà không phải loại ngu dốt, chắc chắn tự hiểu."

- Giọng Dương Khanh khinh khỉnh - "Bày một bàn thờ phật hoành tráng, mỗi ngày ăn chay, gõ mõ tụng kinh, loại phước đức này chắc cũng sớm tiêu tang trước đống nghiệp chướng mà bà tạo ra rồi."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 23: Nhớ ai ai có nhớ mình hay chăng


Dương Khanh quay người đi thẳng, bỏ lại đằng sau tiếng chửi rủa kêu khóc của bà Kim Tuyến, cái thứ âm thanh nghe như đau xiết khôn cùng nhưng lại chứa toàn lời thù hận độc ác.

Hắn cảm thấy phiền cực kỳ.Bên ngoài nắng to, đã trưa trời trưa trật, Dương Khanh đi được một đoạn, trong đầu chợt nhớ đến lời nhờ vả của Thường hôm qua.

Khi ấy tối mịt, hắn không thấy được mặt mũi cậu nữa, đoán hẳn là cũng lo lắng lắm.

Bình thường cậu đều tỏ vẻ sợ sệt né tránh hắn mà nay lại lấy hết can đảm mở lời như vậy, lòng cậu tư Khanh liền nhộn nhạo.Dương Khanh không trở về phòng nữa mà chuyển hướng cổng chính ra chợ luôn.Chợ giữa trưa vắng người, đa phần chỉ còn những hàng bán bán ế và quán nước quán cơm còn mở bán, dẫu vậy tiếng nói chuyện, âm thanh người qua kẻ lại vẫn ồn ào cả một góc trời.Trong chợ có một bà lão tầm sáu mươi bảy mươi tuổi, da dẻ bà nhăn nheo, cặp mắt mờ đục không nhìn rõ gì nữa nhưng bàn tay vẫn thoăn thoắt mổ bụng cá, moi ruột, cạo vảy sạch sẽ.

Nghe tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên, đôi mắt nheo lại để trông rõ người thanh niên, bà cất giọng già nua hỏi:"Cậu mua gì?"

"Là con, tư Khanh đây."

- Dương Khanh ngồi chồm hổm xuống ghé sát vào tai bà lớn tiếng nói - "Hai Điền đi đâu rồi ngoại?"

Bà chín Nên nghe chữ được chữ không, "à à" mấy tiếng rồi cũng lớn giọng đáp lại:"Nó đi giao hàng mất tiêu rồi, cậu tư qua đó ngồi chờ nó xíu đi, chắc cũng sắp về rồi!"

Dương Khanh cũng "Dạ" một tiếng thật lớn, quen tay lấy cái ghế con để gần đó, phủi phủi mấy cái rồi nhàm chán ngồi xuống.Hai Điền mà hắn tìm là bạn thân thời còn học ở trường làng với hắn.

Tính tình y hoạt bát vui vẻ, năm đó cũng nhờ có y mà Dương Khanh kết được một nhóm toàn mấy ông thần con, học hành giỏi mà phá làng phá xóm cũng số một.

Sau này cha mẹ hai Điền đi buôn bị đắm thuyền chết mất xác, bà ngoại y lại già yếu đủ bệnh, của nả trong nhà chẳng mấy chốc tiêu tán hết nên hai Điền đành phải nghỉ học.

Mặc dù vậy quan hệ với nhóm bạn cũ vẫn thân thiết đến giờ.Thời gian đầu mới nghỉ học, hai Điền xin đi làm mướn cho một gã trọc phú chuyên kinh doanh cho thuê xe thổ mộ.

Mỗi ngày đều quần quật từ lúc mặt trời chưa mọc đến tận tối mịt mới hết việc, nhưng cứ hở ra là bị phạt roi, mà còn là loại roi chuyên dùng để đánh ngựa.

Hai Điền làm một thời gian, người gầy rọc cả đi, bệnh tới ngất xỉu.Chuyện hai Điền bị hành đến người không ra người, ma không ra ma đến tai những người trong nhóm.

Lập tức đám công tử kẻ dùng quyền, kẻ dùng tiền, kẻ dùng miệng mồm của mình tới thẳng nhà gã trọc phú đòi công bằng cho y.

Kết quả gã đó hãi đám nhãi con này quá đành đền cho y một khoản tiền rồi đuổi luôn.Hai Điền cầm tiền bồi thường suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng mang một ít đi trả bớt nợ, số còn lại y học người ta nhập này nhập kia bày hàng kế bên sạp cá bé tẹo của ngoại mình, bắt chước xung quanh lớn giọng chào hàng."

Ủa tư, nay đâu đây?

Muốn mua gì cho má mày à?"

Ngồi chẳng bao lâu liền nghe giọng nam vang dội gọi mình.

Một gã đàn ông vóc người tầm trung, nước da đen nhẻm, nụ cười chân chất thật thà, vai vác đòn gánh, tay xách giỏ tre không hồ hởi bước đến."

Sao hả?

Hôm qua mua được cặp gà béo tốt ngon lắm.

Mày trả tiền gà, tao làm sạch sẽ, chiên hấp xào nướng tùy mày quyết định, hoàn toàn miễn phí, giao hàng tận nơi."

Dương Khanh nghe hai Điền nhiệt tình giới thiệu, cũng không do dự gật đầu:"Hai con tao đều lấy.

Một con nấu canh, một con nướng chín.

Con nấu canh buổi tối mang đến nhà tao ở cửa sau.

Con nướng chín..."

Dương Khanh nói giữa chừng thì dừng lại, hai Điền đang chăm chú ghi nhớ cũng khựng theo hắn, y thắc mắc hỏi:"Con nướng chín thì sao?"

"Bình thường bà ấy đâu ăn hết nổi cả con đâu phải không?"

- Dương Khanh bỗng dưng hỏi ngược lại.Hai Điền hiểu hắn đang nhắc đến ai liền cười cười đáp:"Tất nhiên, sức một người phụ nữ mà ăn mấy, bình thường tao đều không làm hết một lần như mày dặn đâu, toàn chia nhỏ ra nấu theo ngày cho bà ấy thôi."

"Ừm, vậy con nướng chín mày giúp tao chia một nửa, cũng mang đến cửa sau nhà tao."

Hai Điền gật gù nhanh chóng ghi nhớ tất cả, đôi mắt tinh tường như phát hiện chút bối rối trong đôi mắt phẳng lặng tựa mặt hồ thu của bạn mình.

Y giả vờ ém giọng hỏi nhỏ:"Là cô gái xinh đẹp nào khiến cậu tư Khanh sắt đá cũng xiêu lòng thế này?"

"Nói tầm bậy cái gì đó."

- Dương Khanh không vui nói.

Hai Điền trái lại càng vui vẻ, phải nói trong đám bạn, Dương Khanh là kẻ có xuất thân đặc biệt, tính tình cũng vì thế mà chẳng tốt đẹp gì.

Bọn họ phải qua mấy lần đánh nhau mới đi đến nói chuyện bạn bè, nhưng cái quá khứ bát nháo kia luôn khiến y sợ rằng hắn cứ thế sẽ trở thành một lão già cô độc, không con không cái, thui thủi một mình đến chết.Hai Điền từng tâm sự suy nghĩ đó của mình cho mấy đứa còn lại nhưng lập tức bị cười nhạo.

Ai cũng cho rằng cậu tư Khanh cục tính thì sao, cậu tư đẹp trai, cậu tư là con nhà giàu, đầu óc cậu tư thông minh, người như cậu tư e rằng đến tuổi cưới vợ chắc đám bà mai bà mối phải xếp hàng dài bằng hết đất đai nhà cậu.Nhưng rồi lần lượt người trong nhóm có vợ có con, thậm chí cái kẻ nghèo nàn như hai Điền cũng đang cố cày cuốc để đủ tiền rước cô bán trái cây ở hàng đối diện thì lúc này cả đám mới tá hỏa, bắt đầu sợ lo lắng của hai Điền trở thành sự thật.

Chỉ cần có cơ hội đều tìm cách mai mối giới thiệu cho Dương Khanh bằng được."

Hầy, đừng mắc cỡ.

Tao không hỏi nữa.

Nhưng mà tặng gà không thì coi bộ dung tục quá, hay tao giúp mày cuốn vào lá sen, bên trên gắn thêm bông hoa nữa, được không?"

"Mày làm sao thấy coi được thì làm."

Dương Khanh không hiểu được cái đầu hai Điền đang suy nghĩ gì, hắn đoán chắc cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, nên tốt nhất là cứ mặc kệ y, định trả tiền rồi về luôn."

Anh Thường!

Chờ em với."

Giữa khu chợ ồn ào, Dương Khanh nghe rõ mồn một cái tên không thể nào quen hơn phát ra từ miệng một đứa con gái nhìn lạ hoắc.

Bàn tay trả tiền của hắn dừng lại giữa chừng, nheo mắt hướng về phía tiếng gọi kia, ngay lập tức khuôn mặt hiền lành khờ khạo của tên hầu lọt vào mắt hắn."

Em gọi anh chi vậy?"

Thường rũ mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng vì đuổi theo cậu mà thở không ra hơi.

Đối với tấm lòng của cô, cậu đã dùng đủ mọi cách để từ chối, nhưng vẫn không sao khiến người kia bỏ cuộc được."

Anh... anh làm gì mà đi nhanh vậy?"

Thanh Mai bực bội hỏi, chợt cô nhận ra mình hình như bỗ bã quá, cô liền chỉnh lại giọng điệu của mình:"Mấy nay anh ở đâu vậy?

Em đến tìm mấy lần cũng không gặp được, cũng không thấy anh đến nhà em mua gì."

Thường thở dài một tiếng nói:"Mấy nay nhiều việc, nhà cũng xảy ra đủ thứ chuyện, anh không có thì gian."

"Dạ..."

Thanh Mai ỉu xìu cúi đầu, thiếu nữ mới lớn không giấu nổi buồn vui, Thường khó xử tiếp lời:"Nhà chủ khó lắm, bây giờ lại đang có cậu tư Khanh ở trên thành phố về.

Em đừng đến tìm anh nữa, không gặp được đâu.

Mắc công em, làm em lỡ dở..."

Thường chỉ nói tới đó, cần cổ trắng trẻo của Thanh Mai sắp không ngẩng lên được nữa, mắt cô đỏ hoe, tủi thân nói:"Hôm qua có bà mối đến nhà em, nhà trai khá lắm, đều là thành phần tri thức, còn có một xưởng may nhỏ.

Cha mẹ em đồng ý rồi, bên đó hứa sau khi cưới sẽ cho hai vợ chồng một cửa tiệm quần áo bán đồ của xưởng may, tiền vốn không cần lo, tiền lời cả hai tự giữ lấy."

"Vậy thì tốt rồi."

- Thường nhẹ giọng nói - "Anh nghe nói người có học thức cư xử đều hiểu lý lẽ.

Trước đây em nói sợ lấy phải mấy kiểu thiếu gia được cha mẹ cưng chiều không làm gì cả, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng.

Gia đình này xem ra rất tốt, vẫn tạo điều kiện cho con trai con dâu cùng nhau phấn đấu..."

"Sao anh ác quá vậy?"

Thanh Mai ngắt ngang lời Thường, đôi mắt đỏ hoe oán trách nhìn cậu.

Thường sững người không biết phải làm sao, giọng cô gái nức nở truyền vào tai cậu:"Rốt cuộc anh có trái tim hay không?

Em thương anh lâu như vậy, một đứa con gái như em trước mặt bao nhiêu người chủ động theo đuổi anh.

Anh có biết hồi cha mẹ em biết chuyện, em bị đánh bị chửi, họ nói em không biết mắc cỡ, cọc mà đi tìm trâu.

Em phải chịu đựng nhiều như vậy, nhưng tại sao đổi lại vẫn là mấy câu vô tình của anh.

Bộ anh là cục đá hả?"

"Là do cô tự nguyện mà, sao lại đứng đây khóc lóc trách móc như thể người ta nợ cô vậy?"

Bên cạnh đột nhiên có người thứ ba xen vào, không chỉ Thanh Mai mà cả Thường cũng giật mình.

Thanh Mai khó chịu muốn hỏi kẻ nhiều chuyện xa lạ kia là ai thì đối diện cô đã lên đã bối rối lên tiếng trước:"Cậu... cậu tư..."____________Cậu tư được Thường nhờ vả: ᕕ(⌐■_■)ᕗ ♪♬Cậu tư nhìn thấy Thường với người con gái khác: ʅ(°益°)ʃ
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 24: Chẳng ghen ra, ta còn cợt vậy


Cậu tư Khanh không biết từ đâu đến và đến từ lúc nào, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, điều duy nhất mà Thường biết là lúc này hắn đang giận lắm.Thanh Mai chớp mắt nhìn cái gã sang trọng đẹp mã trước mặt mình, ba chữ "cậu tư Khanh" cô từng nghe nhiều rồi, nhưng vì từ xưa giờ cô luôn coi thường đám nhà giàu ỷ thế không coi ai ra gì, thành ra chẳng để tâm mấy, cũng không có ý định tò mò xem con cháu của cái nhà đó tròn méo ra làm sao."

Giờ nào rồi còn đứng đây nhiều chuyện?

Nhà hết việc rồi à?"

Dương Khanh nhìn chằm chằm gương mặt lấm lét của Thường, nhớ đến hình ảnh trai gái níu kéo nhau giữa đường giữa xá lúc nãy, trong lòng càng bực bội.Thường cảm thấy bị cậu tư Khanh bắt được còn đáng sợ hơn là bị hai Sẹo đánh, lòng như lửa đốt, nói năng lộn xộn trả lời hắn:"Dạ, không phải, con ra chợ, mợ ba...

Cái này tình cờ, con... con về ngay..."

"Nói chuyện cái kiểu gì vậy?"

"Dạ..."

Thanh Mai nãy giờ đứng đó bị coi như không khí.

Dương Khanh chỉ đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi chửi thẳng mặt cô rồi sau đó không thèm đoái hoài gì tới nữa.

Cô nhíu mày nhìn thái độ trịch thượng của Dương Khanh, lớn gan mà chen vào:"Anh mới ăn nói cái kiểu gì đó.

Hai tụi tui cũng chỉ mới nói được hai ba câu, có ảnh hưởng gì đâu mà anh khó chịu với ảnh.

Bình thường người ta siêng năng không biết có khen được câu nào chưa?

Hở ra một chút là chửi là đánh, bộ tưởng có tiền là hay lắm hả?"

"Em đừng nói nữa."

- Thường hoảng hốt vội ngăn cô lại, rối rít giải thích với Dương Khanh - "Em Mai còn nhỏ, cậu tư đừng nghe em ấy nói...

Em mau về đi, sau này cũng đừng tìm anh nữa."

"Em..."

- Mắt Thanh Mai lại hoe đỏ.Dương Khanh nhìn hai kẻ lại tiếp tục anh anh em em cò cưa qua lại, không mặn không nhạt buông một câu rồi quay người rời đi:"Mày thích thì đứng nói cho đã đi."

Thấy cậu tư Khanh đột nhiên bỏ đi, Thường càng không muốn dây dưa thêm với Thanh Mai.

Cậu bực dọc sẵng giọng:"Cô Mai, cô là gái sắp có chồng, tui cũng đã nói hết lòng mình rồi.

Cảm ơn tình cảm của cô, tui không cách nào đáp lại được, chỉ có thể mong cô sau này hạnh phúc.

Thôi tui phải về."

"Anh Thường!"

Thanh Mai lúng túng gọi với theo, nhưng Thường lại không thèm ngoảnh lại lấy một lần, cứ thế để tiếng gọi của cô theo gió cuốn đi mất, cũng làm giọt nước mắt vừa rơi xuống trên gò má thiếu nữ ráo hoảnh chẳng còn gì.Thường không đuổi theo kịp Dương Khanh.

Cậu vừa ra khỏi chợ đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, sốt ruột vội chạy về nhà, nhưng đi hết một vòng mới biết cậu tư Khanh còn chưa có về tới.Thường tiu nghỉu xách giỏ thức ăn đến nhà bếp thì đụng mặt thằng Chất.

Nó huých mạnh cậu một cái cười hề hề hỏi:"Làm gì mà như người mất hồn vậy?"

Thường chán nản đáp:"Tao lại chọc giận cậu tư rồi."

Có vẻ như câu trả lời này quá đỗi thân thuộc, thằng Chất còn không thèm giả bộ ngạc nhiên, thậm chí thản nhiên xát thêm muối vào vết thương Thường:"Càng ngày tao càng nghi ngờ việc mày nói mày sợ cậu tư đó."

"Tao sợ thật mà."

- Thường nhỏ giọng phản bác.Thằng Chất cũng bó tay, nó thở dài hỏi:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thường thành thật kể lại những gì đã xảy ra, cái đầu đơn giản của thằng Chất cứ cảm thấy rõ ràng có chỗ nào đó sai sai, nhưng nó nghĩ không nổi.

Thường than thở:"Mấy cái chuyện phức tạp này cũng không hay ho gì, xui xẻo còn bị chủ bắt gặp.

Bây giờ cậu tư đi đâu mất tiêu rồi, tao biết cậu giận, tao muốn giải thích cho cậu nghe."

"Mày muốn giải thích cái gì?"

- Thằng Chất không hiểu ra làm sao - "Lúc đó mày cũng dứt khoát từ chối em Mai rồi mà.

Cậu tư chắc chắn đã nghe được gần hết rồi mới chen vào nói kiểu đó.

Tính ra cậu giúp mày ấy chứ."

Thường ngơ ngác nhìn thằng Chất, đúng là câu chen ngang kia của hắn không phải chửi cậu, vậy nếu hắn đã rõ ràng tình cảm của cậu thì tại sao vẫn giận chứ."

Cái này thì tao không biết à."

Thằng Chất nhận được ánh mắt cầu cứu của Thường, nó lắc đầu nguầy nguậy nói:"Hay mày chờ cậu tư về rồi hỏi luôn đi.

Chứ với cái miệng của mày, nhận lỗi tào lao thì không ai cứu được đâu."

"Ừm..."

- Thường buồn buồn đáp một tiếng - "Vậy chờ đến tối tao tìm cậu thử."

Thằng Chất cũng không biết phải an ủi cậu thế nào, bởi nó cảm giác lúc nào lời an ủi của nó hình như đều hơi dư thừa.

Cậu tư Khanh mặt ủ mày chau suốt ngày nhưng chưa bao giờ thấy hắn giận dỗi đứa hầu hay làm sai này quá một ngày.Cả chiều Thường làm việc cứ như người mất hồn, mấy bận đi ngang qua chỗ Dương Khanh ở đều thấp thỏm ngó vô, lại thất vọng phát hiện hắn vẫn không có ở đó.Trời sụp tối, Thường ngồi một mình ở xó bếp nấu thuốc cho cậu ba Quý, đầu óc không ngừng nghĩ tới chuyện xảy ra lúc chiều, nhớ bóng lưng cậu tư Khanh xoay người bỏ đi, chán chường thở dài.Từ hồi xưa xửa khi ở cùng Dương Khanh, Thường gần như đã chứng kiến đủ mọi trạng thái khó chịu không vui của hắn.

Dương Khanh không phải kiểu một điều nhịn chín điều lành, Dương Khanh là người ăn miếng trả miếng.

Nếu chửi hắn thì hắn lập tức chửi lại, nếu kẻ kia ép hắn im miệng, chẳng mấy chốc trong làng đột nhiên xuất hiện mấy lời đồn thất thiệt hoặc bí mật không tốt đẹp gì của người kia bị bại lộ.

Có lúc Dương Khanh còn bị đánh.

Bà Kim Tuyến, cô hai Kim Anh, cậu ba Quý, thậm chí là mấy đứa tôi tớ có phận sự cao hơn một chút đều hùa nhau ăn hiếp hắn.

Dương Khanh khi ấy càng hung dữ tợn, hai ba người đàn ông trưởng thành đè hắn xuống mà hắn vẫn cắn đứt được thịt tay của kẻ kia.Đối với Thường, cậu tư Khanh chưa bao giờ cố đóng vai một người thâm sâu khó đoán, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tức giận mà không thèm nói năng hay mắng chửi gì cả."

Mày định đốt nhà à...

Đau!Đương lúc Thường ủ rũ đặt cằm lên đầu gối, bỗng sau lưng phát ra giọng nói khiến cậu giật bắn người, đầu đụng vào cằm người kia đau điếng."

Cậu... cậu tư..."

Đầu Thường kêu ong ong, đau đến chảy nước mắt nhìn cái kẻ đã biến mất cả chiều lại thình lình xuất hiện."

Mau tắt lửa trước đi."

- Dương Khanh cũng đau đến méo mặt méo mày nhưng cố nén giận nhắc nhở.

Thường nghe hắn nói mới quay lại nhìn, thuốc sắp cạn mất luôn rồi, tay chân cậu quýnh quáng, thiếu chút nữa làm cháy nhà thật.Chén thuốc đen đặc hôm nay thiếu một chút, cũng may bình thường cậu đều trừ hao nên không đến nỗi nào.

Thường thở phào một hơi, lúc này mới quay lại khó xử nhìn Dương Khanh."

Cậu đi đâu cả chiều nay vậy?"

"Kệ tao.

Liên quan gì đến mày."

- Dương Khanh hầm hừ đáp.Thường thấy cằm hắn đỏ, bèn đổi câu hỏi khác:"Cằm cậu có sao không?

Hay để con luộc trứng gà lăn cho cậu nha?"

"Thôi, không khiến mày lo."

- Dương Khanh cất giọng nói - "Đi mà lo cho con nhỏ kia đi.

Không phải nói nó còn nhỏ sao?

Lỡ để người ta đi lấy chồng mất thì tội nghiệp lắm."_____________Cậu tư Khanh kiểu: Mình giúp nó mà nó lại đi binh người ngoài (; ̄Д ̄)
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 25: Buồn trông chênh chếch sao mai


Trong đêm tối tĩnh lặng chỉ có tiếng côn trùng kêu lích rích bên tai, Thường ngớ người ra nhìn Dương Khanh.

Dương Khanh thấy cậu không nói năng gì, bụng dạ càng khó chịu, mày cũng nhíu chặt, tay siết chặt giỏ tre nặng trình trịch.Thường giật mình, đầu cúi thấp, hai tay vò vò vạt áo bạc màu lí nhí nói:"Con xin lỗi, con với em Mai không có gì đâu, cậu bớt giận, sau này con cũng không qua lại với em ấy nữa."

Dương Khanh nghe thấy chữ "nữa" của cậu, thầm nghĩ hóa ra còn qua lại nhiều lần.

Cậu tư Khanh từ trên cao nhìn xuống mái tóc cháy nắng, cất giọng hỏi:"Năm nay mày mười chín rồi?"

"Dạ.

Cuối năm nay là tròn mười chín."

- Thường không hiểu gì trả lời hắn.Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt Dương Khanh vẫn chăm chăm nhìn mình, có vẻ còn đang nghiền ngẫm gì đó.

Đợi một chốc, cậu tư Khanh lại nói tiếp:"Lớn rồi, hình như bằng tuổi mày chắc giờ đã có con hết rồi."

"Cậu tư..."

Thường có linh cảm chẳng lành, mắt giật giật run rẩy gọi hắn một tiếng.

Dương Khanh xoa xoa cằm, gật gù tiếp lời:"Sao hả?

Có ưng mối nào không?

Để tao nói với mợ ba giúp mày một câu, tranh thủ dạm ngõ hỏi cưới con gái người ta..."

"Cậu tư!"

Thường lần nữa gọi lớn ngắt lời hắn.

Cả hai lại im lặng nhìn nhau.

Thường cảm thấy hôm nay cậu tư Khanh kỳ lạ quá, cậu biết hắn giận, nhưng cái giận này lại làm Thường bí bách hốt hoảng, cứ đau đáu trông ngóng hắn về để còn giải thích."

Cậu đừng nói vậy.

Con... con không ưng ai cả...

Cũng... cũng không định lấy vợ đâu..."

Thường lúng búng nói, người kia lại thản nhiên hỏi:"Tại sao?"

"Tại sao?"

- Thường lập lại câu hỏi của hắn."

Tao hỏi mày tại sao?"

- Dương Khanh cất giọng không rõ buồn vui - "Bằng mày người ta đều nghĩ tới chuyện có vợ có con.

Ngay cả thằng Chất cả ngày như đứa ngáo ngơ cũng biết để ý con gái.

Không lẽ mày chưa từng muốn sao?"

"Thưa cậu con không."

Thường cụp mắt đáp ngay tắp lự.

Cậu biết cậu tư Khanh nói đúng, lúc bọn họ tầm mười sáu mười bảy tuổi, cậu cũng thường xuyên nghe mấy đứa trạc tuổi để ý cô này cô kia.

Đến khi bọn họ lớn hơn mốt tí, đứa nào có dư chút đỉnh thì đã kiếm bà mai đi hỏi cưới con gái mà nó ưng, đứa không có của nả gì sẽ mượn nợ, hay như thằng Chất thì quả quyết chờ tao giàu nhất định tao sẽ làm cái đám cưới lớn nhất xứ này cho nàng nở mày nở mặt.Thế nhưng, Thường chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó."

Tại sao?"

Dương Khanh lại lập lại câu hỏi đó lần nữa.

Thường hít một hơi sâu, lần đầu nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời cho câu hỏi của cậu tư Khanh.Tại sao?

Có lẽ vì cậu vẫn phải lo cho mợ ba.

Mợ có ơn cứu cậu, nhờ mợ cậu mới sống được trong cái nhà đó, giờ mợ khổ quá, chẳng lẽ cậu lại bỏ mợ mà đi tìm hạnh phúc riêng?Nhưng nếu cậu lấy vợ, cậu có thể nhờ vợ phụ cậu lo cho mợ ba.

Có lẽ vợ sẽ nấu đồ ăn ngon, thi thoảng cùng mợ ba tâm sự chuyện phụ nữ với nhau để mợ không phải cô đơn một mình nữa.Chỉ là...

Đôi mắt Thường giam chặt hình ảnh Dương Khanh, trái tim lập tức không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Thường không mường tượng nổi đám cưới của mình sẽ ra sao, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ:"Nếu nằm cạnh mình trên giường mỗi đêm không phải cậu tư Khanh, vậy chẳng thà cứ như trước đây, một mình lăn lộn trên giường tre đơn sơ, tự đắp tấm mền cũ nát ngủ còn hơn."

"Thuốc sắp nguội rồi kìa."

Lời nhắc của Dương Khanh kéo Thường khỏi những suy vẩn vơ không hồi kết.

Cậu kiểm tra lại chén thuốc đã bị bỏ quên nãy giờ, đúng là chỉ còn âm ấm, nếu còn chần chừ ở đây thêm nữa thì e rằng phải nấu lại chén khác, trễ mất giờ uống thuốc của cậu ba."

Con xin phép cậu con đi trước."

Thường bưng khay lễ phép cúi chào, nhìn ngoài mặt cậu vẫn bình tĩnh nhưng nào biết trong lòng đang gấp rút muốn rời khỏi đây.

Có thể vì sợ thuốc nguội mất, cũng có thể vì sợ không cho cậu tư Khanh nổi một đáp án rõ ràng."

Mang cái này theo."

Dương Khanh đưa cái giỏ tre hắn cầm nãy giờ đến trước mặt cậu.

Thường ngạc nhiên ngó thử vào bên trong, một cái nồi đất nhỏ được đậy cẩn thận, hương thơm phức thoang thoảng bay vào mũi, cậu nhận ra là mùi cháo gà."

Cậu tư..."

"Không phải mày đòi sao?"

- Dương Khanh nhíu mày nhìn cậu - "Mau mang cho mợ ba của mày đi, nặng muốn chết."

"Dạ."

- Thường vội vàng nhận lấy, đôi mắt chớp chớp nhìn cái mặt vẫn ra chiều khó chịu kia, môi mấp máy thốt lên - "Con cảm ơn cậu."

"Ừ."

Dương Khanh nhìn ánh mắt sáng như sao kia đang hàm chứa hình ảnh mình, hắn hòa hoãn đôi phần, bàn tay thản nhiên đặt lên mái tóc xù xù vỗ vỗ mấy cái rồi nói:"Đi đi."

"Dạ."

Thường nhỏ giọng đáp, hai bên tai nóng lên, lòng ngực cứ nhộn nhịp không sao kìm chế nổi."

Thường..."

Thường vừa đi chưa bao xa đã nghe tiếng Dương Khanh gọi mình đằng sau, cơ thể sắp chìm trong bóng đêm khựng lại, ngoái đầu nhìn dáng người cao cao của hắn mà đáp:"Dạ..."

"Hết tuần sau tao phải đi rồi."

Dương Khanh bình bình nói, Thường lại ngẩn ra trong phút chốc, rồi cậu khẽ khàng "Dạ" một tiếng:"Tối nay khỏi đến chỗ tao.

Về sau cũng không cần đến nữa."

Dương Khanh đứng ngay chỗ sáng, nhưng chẳng hiểu sao Thường không trông rõ mặt mũi hắn nữa.

Cổ họng cậu đau rát, môi miệng cứ run rẩy cả lên.

Thường muốn nói chuyện, thế nhưng cậu tư Khanh đã cất lời trước:"Được rồi, đi đi."

"Dạ.

Cậu ngủ ngon."

Thường cúi đầu chào, chợt cậu nghe được một tiếng thở dài thường thượt nẫu cả ruột gan.

Thường vừa bưng khay thuốc đến trước cửa phòng vợ chồng cậu mợ ba, đương lúc cậu định gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng nôn ọe dữ dội."

Cô chủ, cô làm sao vậy?"

Thường lóng ngóng cất giọng hỏi, nhưng đáp lại cậu vẫn âm thanh khó chịu kia.

Cậu lo lắng đi qua đi lại trước cửa một hồi, mãi sau sốt ruột quá định đẩy cửa vào luôn thì Ngọc Diệp mới khàn khàn gọi:"Vào đi."

Thường bước vào trong, Ngọc Diệp không có nằm trên giường nhỏ như lần trước mà đang ngồi gục đầu cạnh bàn, trán đổ mồ hôi, môi trắng bệch, mặt mũi xanh xao."

Cô chủ, cô sao rồi?"

Thường vừa nhìn thấy cảnh ấy liền nhanh chóng đặt khay thuốc lẫn giỏ đựng cháo gà lên bàn.

Ngọc Diệp yếu ớt lừ mắt liếc cậu một cái, mệt mỏi hỏi:"Hôm nay sao trễ vậy?"

Thường chột dạ, ậm ừ đáp:"Dạ, có chút việc..."

Ngọc Diệp cũng không gặng hỏi tới, phần vì kiệt sức, phần vì sự chú ý của cô va vào cái giỏ tre phát ra mùi thơm hấp dẫn kia:"Cái gì vậy?"

Thường theo ánh mắt cô nhìn qua, thật thà trả lời:"Dạ, là cháo gà cho cô."

"Bà ta cho à?"

- Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên."

Dạ..."

Tim Thường đập thình thịch, nuốt khan mấy lần mới nói trôi chảy được một câu:"Bà chủ nghe cô không khỏe, nên đồng ý vặt lông con gà mang đi nấu cháo để cô bồi bổ."

Ngọc Diệp nhướng mày, cười khẩy mỉa mai nói:"Cá vàng bụng bọ.

Chắc lại sắp bày trò gì mới tử tế thế."

- Đoạn cô xoay sang nhìn Thường - "Được rồi, mày vào trong lo cho cậu ba đi."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 26: Con công ăn lẫn với gà


Thường nghe lời Ngọc Diệp bưng thuốc đến giường Dương Quý.

Cậu chợt phát hiện hình như xung quanh lại bừa bộn hơn mọi khi, Thường cảm thấy kỳ lạ nhưng rồi cũng không để tâm lắm, chỉ cúi đầu làm việc cần làm như thường ngày.Cậu kê gối nâng cơ thể mềm oặt của Dương Quý dậy, giữ hắn tựa vào người mình, rồi cẩn thận múc từng muỗng thuốc đút cho hắn."

Sao kỳ vậy?"

Muỗng thuốc đầu tiên đút vào xem chừng có vẻ trót lọt, Thường múc tiếp muỗng thứ hai thì không mở được miệng hắn nữa.

Cậu ba Quý cứ ngậm chặt miệng, sau một hồi cố gắng cậy khớp hàm hắn lại có nước thuốc trước đó tràn cả ra.

Thường ngạc nhiên nhìn hắn:"Cậu ba sao vậy?

Cậu khó chịu ở đâu à?"

Dương Quý không giống dáng vẻ bất lực mặc ai muốn làm gì thì làm như bình thường.

Mắt hắn mở lớn, miệng ngậm chặt, tuồng như sử dụng hết mọi cơ quan ở nơi vẫn còn cảm giác phản kháng cậu."

Cậu ráng uống hết thuốc đi.

Không thì làm sao mà khỏe được..."

Choang!Dương Quý một mực né tránh, rồi chẳng biết hắn lấy đâu ra sức lực nghiêng đầu muốn tách khỏi Thường.

Thường không ngờ sau bao năm nằm liệt cậu ba Quý lại đột nhiên có động tác mạnh như vậy, chén thuốc trượt khỏi tay vỡ tan tành.

Ngọc Diệp cũng lập tức chạy xộc vào lớn giọng hỏi:"Chuyện gì?"

Thường giật mình cũng giương mắt nhìn cô rồi đáp:"Dạ... hôm nay cậu ba hơi lạ, cậu không chịu uống thuốc, chắc cậu khó chịu ở đâu rồi.

Hay để con chạy đi mời thầy về xem cho cậu?"

Nước thuốc đen ngòm chảy lênh láng ra sàn, một ít còn dính lên mền gối.

Ngọc Diệp trông cảnh tượng lộn xộn trước mắt mà lồng ngực phập phồng.

Ngó thấy cái tên chồng bại liệt nhiều năm đang nằm quằn quại trừng mình, cô nổi cơn tam bành định bước qua, nhưng mấy thứ bẩn thỉu dưới chân lại khiến cô ngần ngại dừng lại.

Chỉ có thể chống nạnh chỉ vào hắn:"Đã như thế này rồi còn không yên thân.

Định quậy hả?

Có giỏi thì ngồi dậy đập hết đồ trong phòng này xem."

"Cô chủ..."

Ngọc Diệp không dám chửi lớn nhưng vẫn làm Thường hốt hoảng, cậu vội nói đỡ cho Dương Quý:"Chắc cậu ba chỉ khó chịu ở đâu thôi, cô đừng chửi cậu.

Ở đây dơ lắm, cô mau ra ngoài để con dọn dẹp cho."

Ngọc Diệp cũng không muốn nán lại cái nơi lộn xộn nồng nặc mùi thuốc đắng ngắt này thêm nữa, cô toang rời đi thì Dương Quý đột nhiên "ú ớ".

Ánh mắt giận dữ vẫn chăm chăm theo cô, cái đầu lắc lư kéo cơ thể vô lực xê dịch đôi chút.

Thường ngó mà sốt ruột, vội giữ hắn lại."

Cậu đau ở đâu hay sao?

Hay mình gọi thầy tới xem cho cậu đi cô."

"Gọi cái gì mà gọi."

- Ngọc Diệp bực mình chửi - "Mày thử nửa đêm nửa hôm kêu thầy thuốc tới đi, rồi xem cái mụ già kia có chì chiết tao đến chết không?"

"Nhưng mà..."

Thường thấy Dương Quý sắp sùi bọt mép tới nơi, cả người cậu liền xoắn xít không thôi.

Ngọc Diệp điên tiết mặc kệ cái mớ hỗn độn dưới chân, một mạch bước qua phóng lên thẳng giường, đẩy Thường qua một bên xách áo của hắn lên nghiến răng nói:"Sao hả?

Rốt cuộc mày muốn cái gì?

Sao không tự mình biết thân biết phận đi.

Đã ra nông nỗi này vẫn muốn người ta phải chịu hành hạ chung với mày hả?"

Dương Quý há há miệng, cổ họng đáng thương phát ra vài âm thanh yếu ớt, Ngọc Diệp cười khẩy tiếp tục đay nghiến:"Sao hả?

Muốn chửi tao?

Mày lấy tư cách gì?

Cái hồi mày còn bình thường mày có ra dáng một thằng chồng đàng hoàng không?

Nói cho mày biết, đây là quả báo mày phải nhận.

Không những mày mà cả con mẹ ác nghiệp của mày, cứ nằm đó chờ coi đi!"

Thường trợn mắt nhìn Ngọc Diệp, cảm giác dường như ngay giây tiếp theo cô sẽ bóp chết chồng mình luôn vậy.Ngọc Diệp từng là một người con gái xinh đẹp, thông minh hoạt bát.

Trước kia ở nhà mẹ đẻ, Thường chưa bao giờ thấy cô khóc, khóe miệng lúc nào cũng cong cong tươi rói.

Sau này theo lời ong bướm của một gã mới gặp đôi ba tháng, cô chủ của cậu ngày nào cũng dùng nước mắt rửa mặt, rồi gã trăng hoa kia nằm xuống, cậu không nhìn ra được vui buồn trong đôi mắt từng tươi sáng của của cô nữa."

Cô chủ, cô bình tĩnh đi.

Con không gọi thầy thuốc nữa.

Để con lo cho cậu, tội nghiệp cậu lắm."

Thường mở miệng can ngăn.

Ngọc Diệp lập tức lừ mắt trừng cậu mà nói:"Tội nghiệp?

Mày nói ai?

Cái loại chỉ nằm một chỗ chờ người khác hầu hạ này mà tội nghiệp á?

Vậy cô chủ mày thì sao?

Thường, không lẽ mày quên mất ai là chủ mày, quên mất nhờ có ai mày mới còn sống đến giờ này sao?"

Thường im phăng phắt không dám cãi gì nữa.

Ngọc Diệp cũng mệt mỏi, cô trầm giọng nói:"Dọn dẹp sạch sẽ rồi cút xéo đi.

Bực cả mình."

"Dạ..."

Thường ngập ngừng đáp, mắt lia đến cậu ba Quý đã bị chọc tức đến ngất xỉu, muốn khuyên đôi ba câu nhưng lại bị Ngọc Diệp trừng thêm cái nữa:"Nhìn cái gì, không lẽ mày sợ tao giết chồng à?

Yên tâm đi, tao đâu có điên.

Lẹ lẹ dùm tao, tao mệt lắm rồi."

Thường đành phải ngoan ngoãn xuống giường, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, sau đó chào cô chủ mình một tiếng, khẽ khàng khép cửa, lén lút buông tiếng thở dài rồi rời đi.Ban đêm tối om, trên trời thấp thoáng ánh trăng yếu ớt mờ ảo không soi sáng nổi thứ gì.

Thường bần thần bước thấp bước cao dò dẫm đi về phía trước.

Con đường này cậu đã đi đến thuộc lòng, ấy vậy mà lần nào cũng cảm thấy sợ hãi.Thường về đến phòng mình, khứu giác lập tức bị kích thích bởi thứ mùi hương mà đối với đám tôi tớ như cậu có thể nói là xa xỉ.

Đôi mắt thích nghi với bóng tối từ lâu dễ dàng phát hiện trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ có một gói lá sen, chạm vào còn hơi nóng.Thường mồi lửa thắp đèn, ánh sáng leo lét cho không gian chút ấm áp.

Cậu mở lá sen ra, bên trong là nửa con gà nướng được xếp gọn gàng, lớp da vàng ươm tứa mỡ, đánh thức cái bụng chỉ toàn cơm độn khoai của cậu.Tim Thường đập mạnh, trong lòng cậu tỏ tường rằng đây không phải của thằng Chất mang đến.

Cậu chậm chạp kéo cái ghế duy nhất còn nguyên vẹn ngồi xuống, xé mạnh cái đùi gà mập mạp rồi cạp lấy."

Ngon quá, sao lại ngon như vậy... hức..."

Thịt gà mọng nước, Thường suy nghĩ sao trên đời này lại có thứ ngon đến thế, rốt cuộc cậu có loại công đức gì mà có thể ăn được kia chứ.

Xem xem, nếu bây giờ có ai đó bắt gặp cảnh tưởng một đứa đầy tớ đang gặm đùi gà, chắc chắn đứa đầy tớ đó sẽ bị đánh ra bã.

Người ta sẽ thóa mạ nó bằng đủ lời lẽ khó nghe nhất trên trần đời.

Cho rằng chỉ có ăn cắp mới dám ăn ngon như vậy, bởi lẽ thân phận bọn họ bị coi không khác gì con chó, chỉ có thể chờ chủ thương tình quăng cho vài khúc xương thừa, sau đó vui vẻ vẫy đuôi, phấn khích sủa mấy tiếng cảm ơn."

Tối nay khỏi đến chỗ tao.

Về sau cũng không cần đến nữa."

Thường vừa ăn vừa mếu máo khóc, cậu cảm thấy lời cậu tư Khanh nói đúng lắm, đáng ra hắn phải nói như vậy từ lâu lắm rồi mới phải.

Người như cậu tư Khanh xứng đáng ở một căn phòng to hơn, thêm nhiều kẻ hầu người hạ, vây xung quanh là oanh oanh oanh yến yến.

Cậu tư Khanh không thiếu người mến mộ thương thầm, giường hắn phải quện hương bưởi hương lan tươi mát của một đứa con gái trẻ trung xinh đẹp, chứ nào phải mùi bùn sình dơ bẩn có rửa qua bao nhiêu nước cũng không thể phai đi chút nào.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 27: Có chí làm quan, có gan làm giàu


Mặt trời ban trưa nóng cháy da người, Chất với Thường vẫn phải cặm cụi dọn cỏ, mệt bở hơi tai.

Suốt cả buổi hai đứa làm không ngơi nghỉ, Chất vặn vặn cơ thể xoa dịu cơn đau mỏi cho cái lưng đã oằn cả lại của nó, miệng không ngừng than thở.

Thế nhưng nói đã đời một hồi vẫn không có ai đáp lại, xoay qua thì thấy thằng bạn mình vẫn không khác gì con rối gỗ được ai đó điều khiển, chân thoăn thoắt không dừng."

Thường!"

Thằng Chất gọi lớn một tiếng, Thường giật mình phát hiện mình đã đi đến cuối đường.

Cậu đứng thẳng người dậy, bất đắc dĩ nhìn nó hỏi:"Kêu cái gì mà kêu?

Làm lẹ còn nghỉ nữa?"

"Thì mày nghỉ đi, lát chiều còn phải hầu cậu út học một buổi nữa mà."

- Thằng Chất thản nhiên nói."

Điên à?

Rồi sao mày làm kịp?"

"Sao không?

Không có mày thì có người khác."

- Thằng Chất tiếp tục cúi xuống tiếp tục cắt - "Nhà này có thiếu một đứa ở như mày đâu?"

"Rồi mày có chắc là hai Sẹo phân người khác tới phụ không?"

- Thường hỏi."

Không thì nói với cậu tư Khanh..."

- Thằng Chất nói nửa chừng bỗng nhớ ra điều gì, nó đứng dậy nhíu mày nhìn cậu thắc mắc - "Mà phải rồi, sao hổm rày không thấy cậu mấy?

Mà cũng không nghe cậu tìm mày nữa..."

Thường nghe nó hỏi mà lòng chùng xuống, từ đêm ấy cậu cũng chỉ gặp hắn thêm có một rồi thôi.

Mỗi ngày Dương Khanh đi sớm về trễ, khi thầy của Dương Lộc đến, hắn gọi cậu đến ra mắt thầy, sau đó lại đi đâu mất, tới giờ học cũng không thèm đến nhìn thử xem cậu út Lộc học hành như thế nào.

Thường ậm ờ trả lời:"Cậu tư cũng đâu có rảnh mà suốt ngày tìm tao.

Mấy nay cậu bận chuyện làm ăn, hết tuần là cậu phải đi rồi."

Thằng Chất "ồ" một tiếng, nó cắt đến gần cậu rồi hỏi:"Vậy cậu có dặn dò gì không?

Có nói khi nào sẽ đón mày lên với cậu không?"

"Khùng hả?

Đang yên đang lành đón tao làm gì?"

- Thường nhíu mày nói - "Tao là người hầu của mợ ba chứ có phải của cậu tư đâu."

"Ùi..."

- Thằng Chất trề môi đáp - "Theo lệ mợ ba gả vào đây thì mày cũng đã trở thành tôi tớ của nhà này rồi.

Mà cái nhà này bây giờ ai đang làm chủ?

Vậy mày không phải của cậu tư thì của ai."

Thường không cãi được, nhưng vẫn cảm thấy thằng Chất đang nói linh tinh.

Chất thấy Thường im lặng, cho rằng mình nói đúng rồi, được đà càng lấn tới:"Tao nói mày nghe này, mấy đời ai làm mà không muốn được chủ thương chủ quý.

Mặc dù mày làm việc chăm chỉ, nhưng tính tình nhát gan khó làm chuyện lớn, vậy mà cậu tư vẫn cố gắng giúp đỡ dạy dỗ mày.

Thử nghĩ đi, nếu có cơ hội cùng cậu lên thành phố, làm một chân chạy vặt theo cậu đi buôn thôi nó đã hơn gấp mấy lần việc bán mặt cho đất bán lưng cho trời ở đây rồi."

"Nếu mày thích như vậy?

Sao mày không xin theo cùng cậu đi?"

- Thường khó chịu nói.Thằng Chất vẫn đang cặm cụi làm không để ý tới thái độ của Thường, nó cười đáp:"Xin được tao xin liền.

Nhưng mà người cậu muốn là mày chứ có phải tao đâu.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đối với tao không đi theo cậu thì con đường giàu có sau này của tao nó dài hơn thôi.

Nhưng nếu mày vẫn một mực từ chối cậu, chắc sẽ chết rục xương ở cái nhà này."

"Kệ cha tao.

Nếu mày cứ tiếp tục nói mấy câu tào lao đó hoài thì sau này đừng nói chuyện với tao nữa."

Thằng Chất không ngờ Thường tự nhiên giận, cái chuyện có thể nói là xưa nay chưa từng có.

Nó ngẩng phắt lên trân trân nhìn cậu, nuốt nước miếng mấy lần mới nói:"Mày giận hả?"

Thường không trả lời nó, mặt bị nắng nóng làm cho đỏ ửng.

Không gian im lặng chỉ còn tiếng lưỡi liềm cứa vào đám cỏ xanh.

Bình thường Thường cũng ít nói, nhưng hiển nhiên lần này nào giống vậy, nó không kịp ngẫm lại xem mình có chỗ nào quá đáng mà lén lút đến gần cậu, cùi chỏ đẩy đẩy Thường mấy cái nói:"Nè, mấy nay nóng quá, lát nữa tao đi mua sương sâm cho mày ăn cho mát, chịu không?"

"Hổng ấy mua cho mày thêm bánh chuối, mày thích món đó nhất mà."

Thằng Chất nghĩ đủ mọi cách làm lành mà Thường vẫn im thin thít với nó, sau một hồi tự nói chuyện một mình, nó bực bội đứng thẳng lưng, lớn giọng nói:"Vậy đi ăn hột vịt lộn, giá chót rồi đó, mày mà không chịu nữa thì nghỉ mẹ luôn đi!"

"Ừ, vậy chừng nào đi?"

Thằng Chất ngớ người nhìn gương mặt tủm tỉm đắc ý của Thường, nó vứt luôn cây liềm xuống đất chạy qua vừa kẹp cổ cậu vừa chửi:"Thằng chó, mày gài tao."

Đám cỏ sau nhà nhanh chóng được tém dẹp sạch sẽ, Thường chỉ kịp nói với thằng Chất vài câu rồi chạy ù về tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, sau đó ôm tập sách hướng phía nhà chính.Chỗ được sắp xếp cho cậu út Lộc học sáng sủa mát mẻ.

Xung quanh được bao trùm bởi bóng của rừng xe xanh thẫm, cạnh bên là hồ cá trong vắt thấy tận đáy, phía trên có hòn non bộ chảy nước róc rách êm tai.Thường rất thích chỗ này, hồi còn sống chủ Lý hay dùng nó làm nơi nghỉ trưa, cất giữ thú vui sưu tầm đồ cổ của lão."

Thưa cậu út, thưa thầy."

"Ừm, ngồi xuống xem lại bài lúc sáng đi, lát chúng ta học bài mới."

"Dạ..."

Lúc cậu đến, thầy đang nheo mắt đọc một quyển sách đã ố vàng, còn cậu út Lộc thì nằm rạp trên bàn, tay vẽ lung tung trên trang giấy trắng, mắt cũng không thèm liếc cậu một cái.Thường ngoan ngoãn kéo tấm nệm dưới cái bàn nhỏ xíu ra ngồi bệt xuống, chăm chỉ dò lại những gì đã được học buổi sáng.

Tính đến bây giờ cũng học được ba hôm rồi.Thầy mà cậu tư Khanh mời đến không phải giáo viên trên huyện, thầy họ Đặng, tên chỉ có một chữ Danh, thời đi học xuất sắc đến độ được học bổng sang trời tây.

Thường chỉ biết có bấy nhiêu, cũng không rõ vì sao một người giỏi như thầy lại đồng ý từ thành phố về cái xứ khỉ ho cò gáy này để dạy một thằng nhóc ngỗ nghịch đính kèm với một tên hầu thấp hèn."

Trò Lộc, nãy giờ thầy nói gì em có nghe hiểu hết không?"

Tiếng thước gõ lên bàn "cành cạch" làm Thường bất giác thẳng lưng, nó làm cậu nhớ đến những đêm phải trả bài cho cậu tư, lòng bàn tay bỗng ngứa ngáy râm ran.Dương Lộc vẫn không thèm ngẩng đầu nhìn thầy Danh, trang giấy trắng bị bút chì quẹt đen hơn phân nửa.

Thường trông mà cũng bất lực, bởi lẽ mấy ngày này cậu đã được chứng kiến cái danh tiếng cứng đầu cứng cổ đến độ hễ tới lượt ả hầu nào chăm nó đều ngao ngán.Sự xuất hiện của Dương Lộc gần như khiến nhà họ Trịnh lại xào xáo thêm lần nữa sau mười mấy năm yên ổn kể từ lúc cậu tư Khanh ra đời.

Lúc ấy Thường cũng vừa mới đến đây được độ năm hơn.

Vào một đêm mưa gió bão bùng, chợt có người phụ nữ nghèo khổ gõ cửa lớn, khóc lóc đòi chủ Lý ra chịu trách nhiệm.Bà ta bị gia đinh đuổi mấy lần nhưng vẫn nhất quyết ở lỳ đó không đi.

Bà còn dọa rằng nếu như chủ Lý không ra thì bà sẽ ôm đứa bé đập đầu chết luôn ở đây.

Mấy đứa hầu chỉ đành đánh thức ông bà chủ từ chăn ấm nệm êm ra giải quyết.Nhìn đứa nhỏ đỏ hỏn khóc ré lên vì sốt, bà Kim Tuyến chỉ muốn bóp chết cả hai mẹ con họ.

Chủ Lý là một gã khốn nạn chính cống, ông ta dòm lom lom cơ thể ướt mưa của bà, lại thấy người bà chỉ bẩn thỉu chứ vẫn còn đẹp lắm, vờ vịt khuyên nhủ vợ mình, phẩy tay sắp xếp cho hai mẹ con họ một căn phòng nhỏ trong nhà.Về sau Thường cũng không gặp mẹ con họ mấy, nhưng thi thoảng sẽ nghe được mấy người phụ nữ trong nhà bàn tán với nhau.

Họ đồn rằng nhiều đêm chủ Lý bỏ bà Kim Tuyến ngủ một mình, bản thân thì mò đến chỗ mẹ Dương Lộc đến tận sáng mới về.Năm Dương Lộc lên bốn, chủ Lý chết, rồi một năm sau mẹ nó cũng ra đi không rõ lý do.

Có điều này Thường vẫn còn nhớ rõ, đó là cậu tư Khanh bình thường không để tâm đến chuyện nhà này lại đột nhiên đứng ra nhận việc dạy dỗ nó.

Hắn dùng quyền lực từ trên trời rơi xuống sắp xếp cho cậu út Lộc người hầu kẻ hạ hàng ngày, cũng cho người ngoài biết nhà họ Trịnh còn có một cậu út.

Thường đoán nếu như bà Kim Tuyến không kịch liệt phản đối, có lẽ chuyện cậu út Lộc không bình thường giống như mấy đứa trẻ khác đã lan truyền khắp nơi rồi."

Thường, trả lời câu hỏi của thầy."

"Dạ?"

Gương mặt không tập trung của Thường bị bắt tại trận, cậu giật mình ngơ ngác nhìn thầy giáo.

Đôi mày thầy nhíu chặt, tiếng thước gõ trên bàn vang lên đều đều, không vui chất vấn:"Trò không tập trung?"

"Thưa thầy em xin lỗi, thầy hỏi lại được không?"

- Thường thon thót nói.Thầy Danh trầm giọng lập lại câu hỏi, Thường cảm thấy may mắn vì thói quen hay xem trước sách mới của mình, cậu lật được đến trang có đáp án, gãy gọn đáp.Đặng Danh hơi nhướng mày, không biết nghĩ gì hỏi cậu một câu khác, Thường lật lật đến gần cuối sách mới thấy đáp án, bình tĩnh trả lời."

Nghe nói trò chưa đi đến trường học bao giờ?"

- Đặng Danh đột nhiên hỏi.Thường thành thật gật đầu, cảm thấy có hơi mắc cỡ:"Nhà em nghèo, phải đi ở đợ từ nhỏ, mỗi ngày lo cái ăn cái mặc còn khó chứ nào dám nghĩ đến chuyện học hành."

"Nhà trò nghèo, trò phải cực khổ mưu sinh là chuyện bất đắc dĩ."

- Đặng Danh hớp một ngụm nước thấm giọng nói - "Nhưng học hành, làm việc lớn sao lại không dám nghĩ.

Đàn bà phụ nữ có người còn gánh vác cả gia đình dù một chữ bẻ đôi cũng không biết, huống hồ trò thân là đàn ông sức dài vai rộng, đầu óc thông minh, sao có thể như con rùa rụt cổ viện đủ lý do như thế."

Những lời của thầy giáo đánh thẳng vào màng nhĩ, khiến trái tim Thường đập nhanh hơn.

Mấy câu kiểu này cậu đã nghe thằng Chất nói đầy cả lỗ tai nhưng cậu đều phớt lờ hết.

Thường chăm chú nhìn thầy, chầm chậm hỏi:"Nhưng thân phận em không có tự do, hơn nữa em còn mang ơn một người đã từng cứu mạng em, giờ cuộc sống người ấy không tốt, em không thể bỏ..."

"Vậy bây giờ trò không dám mơ không dám làm thì cuộc sống của người đó sẽ tốt hơn à?"

- Thầy Danh sắc bén hỏi lại.Thường sững người, miệng khó khăn nói:"Thưa thầy, không..."

Đặng Danh thở phào một tiếng, phát hiện người hãy còn tỉnh táo, thầy mở miệng cất giọng dạy dỗ:"Trò phải biết, học hành, phát triển bản thân hơn không phải là kẻ ích kỷ chỉ biết nghĩ đến mình.

Thầy hỏi trò, trò làm công bao năm nay, trò cảm thấy mấy người giàu như thế nào?"

Thường ngập ngừng đáp:"Dạ thưa, thảnh thơi, có kẻ hầu người hạ, muốn ăn gì thì ăn,..."

"Ừm... còn muốn đánh muốn phạt trò khi nào cũng được, đúng không?"

- Đặng Danh móm lời cậu.Thường do dự một chốc nhưng rồi nhanh chóng gật gật đầu.

Có nhiều khi lỡ trà nóng quá, chủ gấp uống nên bị phỏng, vậy là cả bình trà kia cứ thế bay vào người kẻ đứng gần đó nhất, nhưng kẻ đó cũng không dám la lên."

Vậy trò nghĩ đi.

Nếu trò học hành đàng hoàng, rồi trò kiếm được nhiều tiền hơn, khi ấy trò định làm gì với ân nhân của mình?"

Thường ngẩn người lẩm bẩm, lần đầu tiên nghiêm túc tưởng tượng đến cảnh mình không phải là thằng Thường chân lấm tay bùn nữa, cậu cất tiếng đáp:"Đưa mợ khỏi đây, nếu mợ muốn sẽ giúp mợ tìm một tấm chồng tốt khác.

Nếu mợ không muốn thì nuôi mợ cả đời."________________Truyện chỉ đăng duy nhất ở Enovel và trang Wattpad của t thôi.

Mấy chỗ khác điều là reup trái phép kể cả audio nhe.

Mọi người cố gắng không ủng hộ mấy chỗ đó nhé ( oꆤ︵ꆤo)Ngoài ra có thể theo dõi facebook cá nhân của mình: Kannozaki Tigridia (Alata)Page: Mùa Xuân của Alata
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 28: Bên tình bên nghĩa biết phân bên nào


Đêm khuya, Thường nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, đầu óc suy nghĩ đủ điều.Từ cái hồi hiểu chuyện, cậu nhận thức được mình sinh ra trong một gia đình nghèo khó, nghe đầy lỗ tai những lời than ngắn thở dài của cha mẹ.

Thi thoảng có người đến nhà đòi nợ, mọi thứ chìm trong bế tắc, tuồng như chẳng có lối thoát nào cho những người như gia đình cậu cả.

Rồi đến khi Thường phải đến nhà chủ gán nợ thay cha, đôi mắt cậu cũng không còn sáng lấp lánh như ánh sao khuya nữa.Mỗi ngày đều bị đánh bị chửi, một đứa trẻ nhỏ xíu gầy gò phải vác bao lúa to gần bằng phân nửa mình, làm nhanh sớm ăn sớm, làm chậm thì chút mắm muối cũng không còn.Thời gian đầu, Thường vẫn còn khóc dữ lắm, sau vài lần bị bỏ đói, cậu cũng không dám khóc nữa.

Bà hai Hậu vẫn nhờ người lén lút đưa chút đồ ăn cho con trai, Thường mỗi lần nhận đều mếu máo hỏi khi nào mẹ sẽ đến đón cậu về.

Sau này Thường cũng tự hiểu, cậu không thể về nhà mình được nữa, lúc nhận thức ăn còn cười vui vẻ nói tiếng cảm ơn, nhờ người ta gửi lời hỏi thăm mẹ mình.Nhà chủ bóc lột người ăn kẻ ở đến tận cùng, đánh chửi càng không ai bằng.

Thường sống trong này mới gần nửa năm, da thịt không có nổi một ngày lành lặn.Có lẽ vì sống khổ quá mà chẳng ai vừa mắt nổi đứa nào sướng hơn mình dù chỉ một chút ít.

Thế là chuyện Thường lén lút nhận đồ ăn từ bên ngoài đưa vào đã chọc vài người điên tiết lên.

Họ đổ vấy cho cậu với người đưa thức ăn tội ăn cắp đồ nhà chủ.

Giữa trời nắng chang chang cả hai bị lôi ra giữa sân đánh gậy.Thường không nhớ nổi cơn đau khi ấy như thế nào nữa, chỉ nhớ rằng mình đã gào khóc xin tha thảm hại, thế nhưng vẫn không đổi được một chút thương tiếc nào từ kẻ bề trên.

Đứa đưa cơm cho cậu đã hoàn toàn im lặng, Thường không biết nó còn sống hay bị đánh chết luôn rồi.

Cậu không dám nhìn, cũng không có sức nhìn, bàng hoàng mở to mắt ngó chăm chăm tất cả những người vây xung quanh, nước mắt chảy dài hòa với máu đỏ."

Ngừng lại!"

Lúc hy vọng đã hoàn toàn sụp đổ, bỗng có âm thanh thiếu nữ giận dữ vang lên, tiếng gậy gộc lập tức đặt "cồm cộp" xuống đất.

Ngọc Diệp nhíu mày nhìn cảnh tượng kinh khủng dưới đất, cao giọng chất vấn:"Cha, cha làm cái gì vậy?

Hôm nay là ngày rằm mà.

Con với mẹ thì lên chùa bái phật, cha ở đây lại đánh chết người."

"Con gái cưng, hai đứa này nó ăn cắp đồ nhà mình, cha chỉ phạt đúng luật nhà thôi.

Có đánh chết ai đâu."

"Bộ cha tưởng con bị ngu hả?

Luật của cha đánh chết bao nhiêu người rồi.

Mà cha nhìn đi, thằng nhỏ nhỏ xíu như vậy mà cha cũng đánh đập tàn nhẫn cho được.

Bộ cha không sợ sau này truyền ra con là con gái của gã phú hộ tai tiếng độc ác nhất xứ này, không ai thèm lấy con sao?"

"Làm gì có.

Con gái ba Giàu xinh đẹp thông minh, biết bao nhiêu người mơ ước, sao lại có chuyện không ai thèm lấy được."

"Con không biết đâu.

Cha ngừng lại đi, sau này cũng đừng phạt kiểu này nữa, mau mời thầy tới chữa cho hai người này, nhất là đứa nhỏ đó."

Thường loáng thoáng nghe hai người họ tranh luận thêm gì đó, sau bà chủ cũng vừa vào sân, cùng con gái chửi lão chủ một trận, lão đành bấm bụng cho mời thầy thuốc tới chữa trị.Được cứu về từ cõi chết, Thường nhiều lần muốn kiếm tiểu thư để nói tiếng cảm ơn nhưng không được, bởi nhà chính không phải là nơi mà kẻ thấp kém chân ướt chân ráo mới vô như cậu có thể lên.

Thường cứ nghĩ đời này mình chỉ có thể giữ cái ơn nghĩa này ở trong lòng, cho đến một ngày bỗng cả đám người ở trong nhà được triệu tập, cậu mới có cơ hội gặp lại cô lần nữa.Ngọc Diệp sắp lấy chồng, ngoài ả hầu theo cô từ nhỏ, cô muốn chọn thêm tên gia đinh đi cùng mình làm của hồi môn.

Sau khi đã vòng vèo qua lại mấy vòng, ánh mắt Ngọc Diệp và Thường va vào nhau, cô khẽ nhướng mày, thích thú đến trước mặt cậu cất giọng hỏi:"Mày là cái thằng bị đánh xém chết hồi trước à?"

"Dạ... tạ ơn cô đã cứu giúp."

- Thường chắp tay, cúi đầu vội đáp.Ngọc Diệp cười khúc khích nói:"Hôm bữa chỉ thấy đen nhẻm xấu quắc, giờ nhìn coi bộ sáng sủa đẹp trai đó.

Dù sao tao cũng có ơn cứu mày, vậy mày theo tao về nhà chồng đi."

"Dạ?"

- Thường ngớ người nhìn cô."

Dạ thưa gì nữa, nói cho mày biết, không nhờ có tao thì giờ mày mồ xanh cỏ đẹp rồi...

à không, có khi không có nổi nấm mồ đàng hoàng đâu.

Nên liệu mà hầu hạ tao cho tốt, đừng làm tao thất vọng."

Rồi Thường trở thành một trong hai kẻ hầu hạ thân cận của Ngọc Diệp, ôm bao đồ nhỏ xíu chạy theo cô về nhà chồng.

Thật ra dù tính tình Ngọc Diệp đỏng đảnh, nhưng lúc bình thường cô vẫn đối xử với người hầu rất tốt.

Thường cảm thấy từ ngày theo cô, cậu mới miễn cưỡng xem như giống con người đôi chút.

Những ngày đầu khi vừa mới đến nhà chủ Lý, Thường vốn chưa hay biết gì chuyện cô chủ nhà mình không được lòng mẹ chồng.

Cuộc sống tương đối dễ chịu, công việc không quá vất vả như hồi ở nhà cũ, Thường bắt đầu có những suy nghĩ về chuyện tương lai sau này."

Bây giờ tao dạy mày học chữ.

Trước là để ít ra mày cũng biết viết tên viết tuổi, sau là để tự phòng hờ, bị ai đưa giấy tờ gì ký cũng phải biết mình đang ký cái gì, tránh mang họa vào thân."

Lần đầu được cậu tư Khanh dạy cho những chữ cái đầu tiên, Thường đã phấn khích đến độ không ngủ được.

Suốt cả đêm cậu trằn trọc xem đi xem lại nét chữ run rẩy của mình, rồi lại ngó sang con chữ mẫu ngay hàng thẳng lối của Dương Khanh, không nhịn được mà cười khúc khích.Thường chớp mắt trở về thực tại, chuyện quá khứ tựa như dòng nước lũ ồ ạt đổ về, âm thầm làm lộ vài thứ mà đứa trẻ năm ấy cố ý chôn vùi.

Hóa ra cậu cũng từng có dự định để dành đủ tiền chuộc thân rồi trở về với cha mẹ.

Mặc dù Thường không biết tiếp theo đó mình sẽ làm gì nhưng hẳn là một nhà ba người cùng nhau cố gắng cày cuốc.

Thường tin rằng mình là đàn ông sức dài vai rộng, thể nào cũng gánh vác được gia đình."

Bây giờ tao chỉ còn mình mày để tin tưởng thôi.

Thường, mày nhất định không được bỏ rơi tao, mày phải nhớ nhờ có tao mà mày mới sống được cho đến ngày hôm nay."

Tiếng khóc đau đớn oán thán của Ngọc Diệp vào cái ngày Dương Quý nằm ngay đơ được người ta mang về, Thường cũng gần như chết lặng cùng với cô.

Hai kẻ hầu mang theo, một đứa hai lòng trèo lên giường chồng chủ, trượt chân té chết tươi.

Nhà chồng không thương, chồng thì bội bạc, đến một mụn con để an ủi cũng không có.Sau nhiều đêm trăn trở giữa ơn nghĩa và lý tưởng, sau những câu chất vấn từ chửi bới sỉ nhục sang van nài thảm hại của Ngọc Diệp, Thường không còn lựa chọn được nữa.Cậu đã sống những năm tháng trì trệ, trong lòng thì vùng vẫy còn bản thân cứ thẫn thơ.

Rồi giữa cậu và Dương Khanh xảy ra chuyện, một chuyện dường như tồi tệ đến độ khiến mối quan hệ trước kia của hai người vỡ nát, nhưng cũng tuồng như tia sáng soi thẳng vào cái sự thật mà cả hai đều cố tình trốn tránh bấy lâu nay."

Cậu tư..."

Thường lẩm bẩm gọi.

Nhớ đến gương mặt Dương Khanh nhìn cậu vào đêm nọ, nhớ tiếng thở dài não nề của hắn như không chờ được điều mình muốn, trái tim Thường cũng bất giác đau đớn theo."

Rốt cuộc hôm đó, cậu muốn con nói gì?"
 
Back
Top Bottom