Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 30: Không một lời từ biệt



117.

Tôi không muốn chờ thêm một giây phút nào, kéo theo Lê Âm đi đến bến tàu, người hầu ở phía sau nói phải báo cho Đốc Quân trước.

Không thể chờ được nữa, thật sự không thể lại chờ.

Trong những năm khói lửa chiến loạn này, trong thời đại không thể nào hiểu rõ ngày mai ra sao, làm sao chịu được một chút ít do dự đâu, có thể nắm lấy tay người thêm nhiều một chút, vì sao có thể lãng phí được.

Tôi và Lê Âm cùng nhau chạy tới bến tàu, Lê Âm cúi đầu vẫn luôn không nói chuyện, tôi bảo chị ấy đừng hồi hộp, chị ấy lại nói trong lòng cứ có một dự cảm không tốt nào đó.

118.

Còn có dự cảm không tốt nào được chứ.

Gương vỡ lại lành, tình yêu sâu sắc, là dự cảm tốt lành mới đúng.

119.

Ngoài ý muốn là, chúng tôi không có nhìn thấy anh trai. Trên bến tàu có một loại tịch liêu sau hỗn loạn.

Các công nhân đều ngồi yên với vẻ mặt đau khổ.

Trên mặt đất có vết máu, còn có mùi thuốc súng.

Lê Âm tiến lên trước tôi một bước, chị ấy gọi tên của anh trai.

Tôi hung phấn đến hỏi một bác có quen với anh trai, bác ấy ấp úng không nói lời nào, vết m.á.u trên mặt đất còn chưa kịp đông.

Dự cảm không tốt cũng lây qua tôi rồi!

120.

Con người thật sự có dự cảm đối với tương lai ư?

Nếu thật sự có, vậy thì có phải là sẽ có rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.

121.

Lê Âm nóng nảy, xin hắn mau nói.

Đại Thúc bỗng nhiên bụm mặt, khuôn mặt vừa phẫn nộ vừa buồn bã mà quỳ xuống với chúng tôi:

“Thải nhi tới đưa cơm cho tôi bị người Nhật Bản nhìn thấy, bọn họ muốn bắt nó đi, Tử Nghiêu đánh nhau với bọn họ.”

“Bị… bọn họ đánh c.h.ế.t rồi!”

“Chúng tôi mang đi được nửa đường thì không còn thở nữa, Tống tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi!”

Ông ấy không ngừng dập đầu xin lỗi.

122.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Có thể tin được không?

Anh trai tôi đột nhiên c.h.ế.t rồi!

123.

Anh trai đã chết…

Anh trai đã c.h.ế.t rồi…

Bị đánh chết…

Vì sao chứ?

Đại ca muốn cược cả tính mạng của mình để đi cứu người khác.

Trước kia hắn không phải là người như vậy!

Đúng rồi, hắn đang sửa, hắn đang cố gắng sửa chữa từng chút một.

Cho nên, vì sao?

Không phải nói là không có gì tốt hơn biết sai mà sửa hay sao?

Vì sao?

Vì sao người c.h.ế.t lại là anh trai tôi?

Anh ấy là con trai duy nhất mà mẹ tôi trông chờ, anh ấy là con trai mà cha tôi coi trọng nhất, anh ấy là anh trai luôn luôn bảo vệ tôi từ nhỏ.

Vì sao chứ?

Anh ấy còn chưa biết Lê Âm anh ấy đã chờ đợi nhiều năm như thế đã yêu anh ấy rồi.

Anh ấy còn không biết Lê Âm đã trở lại, chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ còn một bước nữa.

Vì sao chứ? Lần cuối cùng nhìn mặt cũng không có, cơ hội từ biệt cũng không có?

124.

“Em muốn cái gì?”

Anh trai hỏi tôi.

Tôi nghĩ nửa ngày vẫn nói thôi đi.

“Nói linh tinh! Sinh nhật mười tám tuổi sao có thể không cần cái gì!”

Nhưng thật sự là tôi không muốn gì, cái tôi muốn thì một chốc một lát cũng không có được.

Anh trai nhìn chằm chằm vào tôi, cuối cùng tôi cũng thỏa hiệp.

“Muốn đôi hoa tai ngọc phỉ thúy đi!”

“Được rồi! Chờ tháng sau anh trai lấy tiền công sẽ mua cho em gái!”

125.

Thầy giáo ở trường học đã nói, chung quy là có những cuộc sinh ly tử biệt.

Nhưng ông ấy chưa từng dạy là có những cuộc chia ly lặng yên không tiếng động như thế này.

Một lần gặp mặt lơ đãng cuối cùng lại trở thành lần gặp mặt cuối cùng.

Một lần đối thoại lơ đãng cũng đã trở thành một lần đối thoại cuối cùng.

Có người bỏ lỡ một lần là bỏ lỡ hoàn toàn.

Có tội lỗi một khi hình thành là không thể tha thứ nổi.

126.

Tôi sẽ không bao giờ nhận được quà sinh nhật mười tám tuổi, phải không?

127.

Mẹ khóc đến tê tâm liệt phế, bất cứ chỗ nào nhắc tới anh trai đều sẽ rớt nước mắt, Lê Âm tới bái tế mẹ cũng không cho, đến cuối cùng là cha lôi kéo Lê Âm tiến vào, nói: “Thằng nhóc Tử Nghiêu kia biết con trở về nhất định sẽ rất vui!”

Mẹ bỗng nhiên không nói nữa, đứng ở một bên vuốt quần áo của anh trai, đứng lặng một hồi lâu.

128.

Cha đứng ở cửa chờ, hỏi tôi là anh trai đi đâu thế, lại hồi tôi có phải là anh ấy chơi bời phát điên ở ngoài không.

Tôi nói anh trai sẽ không trở về nữa, ông ấy cũng sẽ nức nở, khóc mà không hiểu chuyện gì.

Nhưng ngày hôm sau ông ấy lại hoàn toàn quên hết mà oán giận: “Thằng súc sinh kia lại không biết chạy đến chỗ nào chơi điên đi, không chăm chỉ độc sách, chỉ biết lêu lổng, thật không biết về sau làm sao ông đây có thể để cho nó kế thừa gia nghiệp!”

Mẹ không để ý đến ông ấy nữa, sau vài lần cứ hỏi là mẹ lại khóc, cha không hỏi bà ấy nữa.

Mẹ không còn để ý tới ai nữa, tôi nói chuyện cùng mẹ thì mẹ cũng quay đi, ngồi trên ghế tre thêu thùa, vừa tự nói với bản thân.

“Sẽ qua thôi, sẽ tốt thôi, tất cả đều sẽ qua…”

129.

Tôi thường xuyên nghĩ, số phận dạy chúng ta về sinh ly tử biệt, dạy chúng ta thứ có được và thứ mất đi, dạy chúng ta chịu đựng mọi trắc trở, tẩy lễ tự thân, vậy ai sẽ tới chữa lành những vết thương mà năm tháng lưu lại.

Những cái đó đã bị xé nát ở vết thương không dứt miệng đã lâu, chung quy trở thành di chứng khó có thể tiêu tan.

Càng lâu càng đau, không thể đụng vào.

130.

Đại ca đã c.h.ế.t rồi ư?

Tôi bừng tỉnh từ trong ác mộng, không phân biệt được cảnh trong mơ và hiện thực.

Tôi suốt đêm trở về Tống gia, để hồi lại trái tim đã c.h.ế.t của bản thân mình.

Mấy ngày nay tôi đều như vậy, cứ hoài nghi hắn không chết, tìm các loại phương pháp đi chứng minh, rồi bản thân mình lần lượt thất vọng, rồi lặp đi lặp lại, giống như một cách tra tấn mới.

Tôi nghiện cách tra tấn này, dùng để giảm bớt nỗi đau đớn do tiếc nuối để lại.

131.

Lê Âm tìm được việc, nhưng chị ấy luôn phân biệt rõ ràng chuyện công chuyện tư.

Hỏi gì chị ấy cũng không nói.

Nhưng chị ấy có thêm một thói quen, cũng đặt ở trên n.g.ự.c bức ảnh chụp chung mà anh trai thường xuyên đặt trên ngực, lần nào đi công tác cũng mang theo.

Chị ấy nói, chị ấy phải từng thời khắc nhắc nhở mình đã mất đi cái gì, đến lúc đó mới có thể cầu xin được sự tha thứ của anh trai.

Tôi nói với chị ấy, anh trai chưa từng trách chị.

Chị ấy ch** n**c mắt rồi nói, chị biết.

132.

Nhớ anh trai quá!

Làm sao bây giờ?
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 31: Không có nước thì làm gì còn nhà



133.

Thượng Hải lại xảy ra bạo loạn một lần nữa, chiến tranh mang đến ảnh hưởng tiêu cực là kinh tế suy sụp, giá hàng hóa tăng vọt, cửa hàng đóng cửa, ngân hàng mà tôi làm việc cũng đóng cửa.

Cuộc sống vốn chẳng tốt đẹp gì lại càng trở nên tồi tệ.

134.

Mẹ vẫn luôn khóc.

Đôi mắt của mẹ vốn đã không tốt, hiện tại nhìn mọi thứ lại càng mơ hồ, cha oán giận mà nắm tay mẹ ở đình hóng mát.

“Đã bảo bà đừng khóc rồi, vậy mà bà cứ khóc làm gì, vì sao bà lại thích khóc như thế!”

“Tại vì tôi cảm thấy khổ sở, haizz”

Mẹ than nhẹ, bà ấy vẫn nói gieo nhân gặt quả, thế sự vô thường, mỗi người đều có số phận, nhưng mẹ ghét ly biệt, huống chi người mất đi lại là con trai của bà ấy.

“Nếu khổ sở thì đừng nghĩ đến những chuyện khổ sở đó nữa.” Cha oán giận, nắm tay mẹ thật chặt.

Có đôi khi cha giống như là một người hồ đồ, nhưng có đôi khi ông ấy lại giống như người tỉnh táo nhất.

Nhưng tôi hiểu rõ, đôi vợ chồng bọn họ cũng giống với vô số người trong loạn thế này, đang tồn tại để kéo dài hơi tàn.

Tôi cũng vậy.

135.

Thật sự không biết mình còn có thể làm được gì nữa!

Nhìn những đám đông học sinh và công nhân xúc động phẫn nộ, nhìn đội ngũ kháng Nhật không ngừng lớn mạnh.

Lấy sức lực nhỏ bé của tôi, lại muốn thay anh trai khởi động lại nhà họ Tống, cũng muốn gia nhập đội ngũ kháng Nhật.

Nhưng tôi lại không có cách nào rời cha mẹ tôi, bên cạnh bọn họ chỉ có tôi thôi, mà bên người tôi cũng chỉ có bọn họ

Càng buồn thảm chính là, chúng ta đều trở thành hy vọng và chống đỡ cuối cùng của đối phương.

136.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Đêm dần dần dài ra.

Bởi vì không mấy khi ra ngoài, tôi thường xuyên ngẩn người.

Ghé vào cạnh cửa sổ, nhìn cái chuông gió Lục Chấp sai người đưa tới, gió thổi thì kêu lên, vừa nhìn đã hết ngày.

137.

Tôi muốn tìm việc một lần nữa.

Mã phó quan nói ta có thể dạy học cho con trai của hắn tại nhà, nói đứa trẻ kia thích giơ d.a.o múa kiếm, không biết được mấy chữ.

Tôi đúng là rất cần tiền, cũng rõ ràng ý của Mã phó quan là muốn giúp tôi, vì thế không giả vờ giả tảng mà nhận luôn rồi.

Kể từ lúc này, sinh hoạt của tôi từ ngẩn ngơ ngắm hoa, lại thêm một nhiệm vụ gian khổ, dạy người khác đọc sách.

Nếu Hứa Quân Sơ ở đây, anh ấy sẽ nói tôi dạy hỏng con nhà người ta mất.

138.

May là tiểu Mã là một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ bảo, hắn không giống cha hắn, tính cách cũng không giống, thanh tú giống như một bé gái.

Mỗi lần Lục Chấp trở về hắn đều giật mình đứng dậy, vội vàng mà chào theo lễ nhà binh, không hề hỗn hào giống như Mã phó quan vẫn nói.

Viết chữ hay đọc sách đều rất nghiêm túc, nhưng mà đứa trẻ này lại câu nệ.

Chỉ có đến khi tôi hỏi hắn về sau muốn làm gì.

Hắn mới ngồi thẳng lên, thần thanh khí sảng mà nói với tôi, muốn mang quân đi đánh đám quỷ Nhật Bản, g.i.ế.c hết bọn họ.

Chỉ là một khuôn mặt trẻ con búng ra sữa, khi nói ra lời này, tôi còn cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Tôi hỏi hắn, nếu em lên chiến trường, cha mẹ trong nhà phải làm sao bây giờ.

Đứa nhỏ này lại ngẩng đầu nói với tôi: “Cô giáo Tống, có chiến đấu sẽ có hy sinh, nhưng cô không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái khác. Hơn nữa em tin là cha mẹ có thể hiểu được em. Cha đã nói, bảo vệ quốc gia của chính mình là một nghĩa vụ không thể chối từ của mỗi người dân trong nước. Huống chi không có nước thì làm gì còn nhà?”

Tôi thật sự không biết, tôi có thể dạy đứa trẻ này cái gì nữa!

139.

Tôi thật sự không thể mặt dày vô sỉ mà tiếp tục dạy dỗ tiểu Mã.

Giải thích với Mã phó quan nửa ngày là không phải do tiểu Mã tôi mới có thể từ chối được.

140.

Dạo gần đây mẹ kiếm được ít tiền, nghe nói là có một lão tiên sinh rất thích sản phẩm thêu của mẹ, thường xuyên phái người mua đồ thêu của mẹ, mười lượng một bộ.

Tôi nhớ không nổi đã bao lâu không nhìn thấy mẹ cười.

Mẹ nói cho tôi, nhất định là đổi vận rồi, những gì nhà họ Tống nên chịu đều đã chịu xong rồi.

Nhưng hiện thực lại nói cho chúng tôi biết, vẫn chưa xong.

141.

Tôi mơ hồ nhớ lại khi còn nhỏ đi theo mẹ và các dì nghe diễn.

Kịch nam xướng, không phải không báo, chưa tới lúc mà thôi.

Khi Tá Đằng vây quanh phủ đốc quân, lấy s.ú.n.g chĩa vào tôi, tôi nghĩ, báo ứng của tôi rốt cuộc cũng tới rồi
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 32: Lục Chấp, đừng khóc vì tôi!



142.

“Lục phu nhân, chúng tôi không làm khó cô, nếu cô có tác dụng, chúng tôi có thể đạt được những gì mình muốn, chúng tôi sẽ tự buông tha cô!”

Nhìn thấy t.h.i t.h.ể người hầu đầy đất, nghe lời nói như thế, tôi thật sự dở khóc dở cười.

Bọn họ hỏi tôi cười cái gì.

Tôi mắng bọn họ là đồ rùa đen khốn nạn!

Tá Đằng tát tôi mấy cái, trói tôi lại, sau đó áp giải tôi đến thư phòng của Lục Chấp đóng cửa lại.

143.

Bọn họ chuẩn bị dùng tôi làm con tin, giống như muốn lấy được chỗ tốt nào đó của Lục Chấp.

Tôi cảm thấy rất buồn cười, cười nửa ngày trời.

Lấy tôi ra để uy h.i.ế.p Lục Chấp, chẳng lẽ đây không phải là điều buồn cười nhất hay sao?

Người Nhật Bản đang trông giữ tôi rốt cuộc không nhìn nổi, hắn hỏi tôi rốt cuộc đang cười gì.

Tôi bảo hắn ghé sát lại, hắn khồng đầu óc mà ghé lại gần, tôi nhổ nước bọt vào mặt hắn, tôi sung sướng đến nỗi cười to vài tiếng.

Hắn giơ đao trong tay lên, đ.â.m thẳng vào bả vai của tôi, tôi phủ phục trên mặt đất, phát ra tiếng hít đau khổ.

Vừa lúc bên ngoài vang lên tiếng s.ú.n.g rối loạn.

Người Nhật bản trông giữ tôi cũng mắng rồi chạy ra ngoài.

144.

Tôi muốn đứng lên một lần, nhưng miệng viết thương trên vai quá đau, sau khi nỗ lực không được, tôi không giãy giụa.

Buồn cười chính là, tôi phát hiện ra, từ sau khi không giãy giụa nữa, không ngờ lại không đau nữa.

Bên ngoài có tiếng s.ú.n.g thật lớn, cùng với tiếng la hét.

Tôi vừa mới đè lại miệng vết thương ngồi dậy, đã nhìn thấy Tá Đằng hoảng loạn mà chạy vào, xông thẳng đến chỗ tôi.

Hắn hung hăng dùng một tay túm tôi lên, dùng d.a.o găm nhắm vào cổ tôi, cảnh cáo tôi đừng nhúc nhích.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Ngay sau đó, Lục Chấp cả người là m.á.u cũng chạy vào.

Hắn nhìn về phía tôi, đồng tử co chặt, nhìn thẳng.

“Tá Đằng, quốc gia của mày đã vứt bỏ mày rồi!”

Tá Đằng coi như không có chuyện gì mà cười, đ.â.m d.a.o găm vào cổ tôi: “Tao là quân nhân do đế quốc Nhật Bản bồi dưỡng, chưa bao giờ tao sợ chết, cho dù tao c.h.ế.t thì sớm hay muộn Nhật Bản cũng sẽ chiếm được Thượng Hải.”

“Nhưng mà Lục Chấp, phu nhân của mày sẽ cùng tao đi bái kiến thiên hoàng bệ hạ!”

Dao găm của hắn lại đ.â.m sâu thêm một chút, tôi cảm thấy trên cổ lạnh buốt, rất đau, rất đau.

145.

Tiếng s.ú.n.g vang lên, Tá Đằng cũng ngã xuống mặt đất.

Ánh mắt mơ hồ của tôi nhìn về Lục Chấp đang liều mạng chạy tới, trong ánh mắt của hắn có những tia m.á.u đỏ rực.

Haizz

Tôi thở dài tự đáy lòng.

Đừng khóc, Lục Chấp, đừng khóc vì tôi.

146.

Cho dù cố gắng che lại cổ, m.á.u vẫn ào ạt không ngừng trào ra, Lục Chấp cũng tới giúp tôi đè lại, khó khăn lắm mới ngừng.

Lúc này tôi mới thấy rõ, phía bên ngoài đã sớm trở thành một biển thi thể, hầu như mọi người đều c.h.ế.t hết.

Tôi túm chặt lấy góc áo của hắn, nghe thấy mùi thịt cháy khét, bụng quay cuồng một trận.

“Mã phó quan sẽ tới ngay, sẽ tới ngay đây!”

Hắn ngẩn ngơ mà nói, giống như là đang an ủi chính bản thân hắn.

Tôi cảm giác hắn đang hoảng hốt, thậm chí s.ú.n.g kia còn chưa b.ắ.n trúng chỗ yếu hại của Tá Đằng, Tá Đằng nhấc đầu đứng lên cười to: “Không còn đạn nữa đúng không, Lục Đốc Quân.”

Lục Chấp hạ mắt xuống, l.i.ế.m l**m m.á.u dính ở môi, hắn không khiếp sợ chút nào mà đứng lên, cả người đang hỗn độn quân trang, giọng nói lạnh lùng trả lời.

“Quân nhân Trung Quốc chúng ta, chưa bao giờ nhận thua!”

Bọn họ vật lộn với nhau, đánh nhau túi bụi.

Tôi gian nan há mồm thở.

Khi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, thế mà nhìn thấy có hình bóng quen thuộc đứng ở đó, tôi không tin được mà mở to đôi mắt.

Là cha!

147.

Vì sao cha sẽ ở chỗ này.

Chỉ tiếc là tôi không có chút sức lực nào, há to miệng, lại không phát ra nổi âm thanh, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Ông ấy nhìn chằm chằm hai người kia, trong mắt tràn ngập hận.

Khi bọn họ vặn vào đánh nhau, cha cầm theo một cái đao nhọn đầy m.á.u tươi.

Không được, không thể!

Hắn nâng d.a.o nhọn lên, đ.â.m trúng một người trong đó, người kia phát ra tiếng kêu đau khổ.

Cha ngơ ngác đứng tại chỗ một lát, ánh mắt Lục Chấp phức tạp nhìn ông ấy, bọn họ đối mặt nhau.

Dao nhọn kia đ.â.m vào Tá Đằng.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 33: Sinh nhật vui vẻ



148.

Cha quay đầu lại gọi tên tôi, chạy về hướng tôi.

Tôi tận mắt nhìn thấy Tá Đằng giống như con gián, đánh mãi không chết, cắn răng rút d.a.o nhọt trên người rồi đứng lên, đ.â.m về phía Lục Chấp.

Cha cũng nhìn thấy, trong miệng ông ấy mắng “Con mẹ mày chứ!” rồi đổi hướng, đẩy Lục Chấp mới đứng lên từ mặt đất. Dao găm xuyên qua người cha tôi, m.á.u tươi nóng bỏng chậm rãi nhỏ rọt chảy theo vết dao.

Tôi nức nở, muốn kêu gào muốn giãy giụa.

Nhưng tôi không phát ra được tiếng nào.

Trơ mắt nhìn cha ngã xuống mặt đất.

Tôi liều mạng bò, duỗi tay ra để bắt lấy tay ông ấy, nhưng tôi chung quy vẫn là bên ngoài nhìn bên trong, không thắng nổi cho dù trả bằng cái giá nào đi nữa.

149.

Tá Đằng cuối cùng cũng chết.

Phủ đốc quân bị hủy hoàn toàn.

Khi tôi tỉnh lại, chỉ có thể ngậm miệng há mồm, không thể phát ra một tiếng nào, trên cổ cũng quấn băng vải thật dày.

Lê Âm đưa tôi đi thăm cha.

Cha đang nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, mẹ ghé vào mép giường của ông ấy, Lục Chấp đứng ở phía xa, sắc mặt tái nhợt.

Bác sĩ lắc đầu nói thẳng cho chúng tôi biết không cứu nổi, còn có gì muốn nói thì nhanh nói.

Nhưng tôi một câu cũng không nói nên lời, một câu cũng không nói được!

Trước khi anh trai đi tôi cũng không thể nói được một câu.

Cha! Cha! Cha!

Miệng tôi há to, nhưng lại không phát ra tiếng nào.

Cha!

Làm sao bây giờ? Tôi nên làm cái gì bây giờ?

Tôi quỳ gối bên cạnh giường của cha, xé rách băng vải trên cổ, ngay cả tiếng khóc cũng không thể phát ra được.

Để tôi nói đi! Để tôi nói chuyện đi!

“Con gái à, đừng khóc nữa!”

Cha vuốt đầu tôi, cái tay của ông ấy tuy bị Tá Đằng chặt hết ngón tay rồi, nhưng lòng bàn tay vẫn ấm áp như cũ.

Ông ấy lấy ra từ trong túi khăn tay dính đầy máu, tôi nhận, sau khi mở ra là đôi hoa tai ngọc phỉ thúy kia.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Cha… là đi đưa quà sinh nhật cho tôi…

Vì sao có thể đối xử với tôi như vậy!

Vì sao?

Dựa vào cái gì!

Vì sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ!

Mẹ ghé vào bên cạnh người cha, khóc lóc bảo ông ấy đừng rời khỏi mình, cha dỗ dành mẹ bảo mẹ đừng khóc, cho dù khổ sở cũng đừng khóc nữa.

Cha thở dài, nói cho chúng tôi biết có lúc ông ấy không biết gì, cũng có lúc cũng tỉnh táo vô cùng, ông ấy rất sợ hãi, ngày nào cũng sợ hãi.

“Tôi sợ nhất chính là những tội nghiệt tôi đã làm đều báo ứng lên người bà và các con”

Có lẽ cha đã sớm biết sai, chỉ là không dám thừa nhận, cũng sợ phải chấp nhận, khi bi kịch xảy ra ở trên người bản thân mình là vô cùng khổ sở, đến nỗi tự giam cầm mình trong nhà thù của bản thân, trở nên điên khùng.

Nhưng cho dù điên khùng, thì mỗi khi đêm xuống, sợ đến nỗi nằm mơ thấy, cũng đã… cái gì cũng không thể nào thay đổi được.

Cha đột nhiên phản ứng lại, hoảng sợ mà tìm kiếm gì đó, hắn tìm kiếm ở mép giường, vươn tay về phía Lục Chấp, giống như người c.h.ế.t đuối giãy giụa trong khoảnh khắc cuối cùng.

“Lục Chấp, Lục Chấp!”

Lục Chấp lạnh mặt đến gần, cha nắm lấy tay hắn, dùng sức nuốt nước bọt, nghẹn ngào nói câu cuối cùng, kiên trì hỏi hắn.

“Nếu… nếu hiện tại tôi xin lỗi cậu… vì cha mẹ cậu… cậu có thể…”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Trong đôi mắt vẩn đục của cha có nước mắt chảy xuống, ông ấy mở to đôi mắt: “Cậu có thể… tha thứ cho ta không? Có thể tha thứ cho ta không?”

Ông ấy cố hết sức để bám vào cánh tay của Lục Chấp, cầu xin hắn, dùng một hơi cuối cùng vì bản thân mình, cũng vì cuộc đời mình tìm một lối thoát.

Môi Lục Chấp trắng bệch, hắn hờ hững đối diện với cha, đối mặt với ánh mắt bi thương thống thiết, hắn nhắm mắt lại, há mồm mấy lần, cuối cùng vẫn tàn nhẫn mà nói.

“Không thể, tôi vĩnh viễn không thể.”

Nhận được câu trả lời, cha thở một hơi cuối cùng, khoanh tay ngã xuống mép giường, đôi mắt tuyệt vọng mở to, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Lục Chấp nhẹ nhàng vuốt tay lên đôi mắt cha, hắn vẫn trầm mặc như vậy, chỉ có đôi tay đã thu lại bên người hiện giờ không ngừng run rẩy, phải tự nắm lấy tay của mình mới có thể bình tĩnh lại.

Đến giây phút cuối cùng, cha vẫn không thể cầu xin được sự tha thứ.

Cuối cùng, tôi vẫn không thể nói lời từ biệt với hai người yêu thương tôi nhất…
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 34: Hẹn gặp lại



150.

Ở trong địa ngục A Tì vô danh, tôi đã không ngừng sám hối, tôi cầu xin bọn họ.

Cho tôi một cơ hội, bố thí cho tôi một cơ hội đi!

Cho dù là dùng bất cứ giá nào, được không?

Có thể cho tôi gặp lại những người tôi yêu một lần.

Tôi nguyện dâng lên một phần m.á.u thịt, đúc một cây cầu có thể nối âm với dương.

Cho tôi nắm tay của bọn họ, trịnh trọng nói một hồi, nói ra câu tôi vẫn luôn muốn nói.

“Hẹn gặp lại!”

Nguyện cầu sau này sẽ còn gặp lại

151.

Tôi luôn mơ thấy cùng một cơn ác mộng.

Trong đó, có vô số đôi tay dính đầy m.á.u tươi xé rách tôi, bọn họ ở bên tai tôi khóc lóc r*n r*, kể ra những nỗi khổ sở của bọn họ, cầu xin tôi giúp bọn họ chạy trốn.

Nhưng mà tôi lại không có chút sức lực nào.

Cùng là người bị vây hãm ở thế gian hồng trần, không lối thoát, làm gì có ai có thể cứu được ai chứ!

152.

Lục Chấp nằm viện hơn nửa tháng.

Nghe nói hắn đã sớm bị thương từ mấy năm trước, một mảnh đạn bị găm ở gần trái tim, lúc này phổi bị thương nên có ảnh hưởng. Bác sĩ vốn là muốn lấy viên đạn trong cơ thể của hắn ra, nhưng kỹ thuật có hạn, giải phẫu có khả năng thất bại quá cao, hắn từ chối.

Tôi chỉ đi thăm hắn một lần.

Một khuôn mặt trắng bệch, nằm trên giường, lông mi cong cong che cặp mắt đạm mạc kia, quả thực không nhận ra Lục Đốc Quân mà người người chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.

Trên cổ của hắn là mặt dây ẩn ẩn trong áo, tôi vươn tay, cuối cùng vẫn thu trở về.

Tôi cũng không biết bản thân mình đang sợ gì.

153.

Đôi mắt của mẹ càng ngày càng không tốt.

Mẹ đã đồng ý với cha là không khóc nữa, nhưng bình thường vẫn thương tâm, khi tình cảm trỗi dậy trong lòng, khó mà nhịn được.

Mẹ còn an ủi tôi, nói mắt không sáng nhưng tâm sáng.

154.

Sau khi Lục Chấp xuất viện hình như còn bận bịu hơn cả lúc trước, lần trước đi Bắc Bình hơn hai tháng liền, tôi còn tưởng rằng hắn không quay lại nữa.

Nhưng hắn vẫn thường nhờ Mã phó quan mang về cho tôi đủ thứ đồ kỳ lạ, lần trước là kính vạn hoa, lần này là kính viễn vọng.

Mã phó quan hỏi tôi có gì muốn gửi cho Lục đốc quân không, lần nào tôi cũng nói là không có.

155.

Lục Chấp trả lại khu đất tổ của nhà họ Tống cho tôi.

Tôi vốn muốn hỏi hắn là vì sao, nhưng hắn đã sớm ra ngoài, nói là nhận được nhiệm vụ.

Tôi mang theo khế nhà và khế đất đi tìm mẹ, nói cho mẹ, chúng tôi có thể về nhà rồi.

Mẹ ngẩn ngơ một lát, người không vui mừng giống như trong tưởng tượng của tôi, ngược lại còn rất ưu tư, chỉ nói, ở ngõ nhỏ này cũng khá tốt.

Tôi biết, mẹ cũng sợ, mẹ sợ tội của nhà họ Tống còn chưa chuộc xong, mẹ sợ người tiếp theo sẽ là tôi.

Thật ra, tôi làm sao lại không sợ đâu.

Tôi lấy khế nhà và khế đất, vẫn là cùng với mẹ ở trong ngõ nhỏ.

156.

Mùa xuân năm nay, tôi đi qua con phố kia, cuối cùng cũng dừng lại nhà cũ của nhà họ Tống.

Cây lê đường rất sai hoa, nhưng cỏ dại ở bên gốc cây đã cao đến bắp chân của tôi rồi.

Trở về nằm ở ghế mây trong sân để ngắm hoa, nhìn lại mọi thứ, tôi mơ hồ tưởng tượng.

Đã bao lâu rồi.

Vì sao cỏ đã cao đến vậy rồi?

157.

Mẹ nói muốn trước khi đôi mắt hoàn toàn bị mù, phải nhìn thấy cuộc sống tốt lên mới được.

Tôi nắm tay mẹ, giống như cha nắm tay mẹ đi đường, một bước chờ một bước đi, chậm rì rì.

Mẹ nói tôi không phải chờ mẹ, tôi cười nói tôi thích.

Lại không biết, đôi mắt nhìn về phía trước của cả hai mẹ con đều đẫm nước rồi.

Thời gian trôi qua thật chậm, người ở lại trong đầu, khắc lại trong lòng, cũng không biết bao lâu mới có thể thật sự tiêu tan.

158.

Năm tháng qua đi, xuân đi thu tới.

Tôi nằm trên ghế mây, thò đầu ngón tay đếm từng ngày, nghĩ, đây đã là năm thứ tư rồi.

159.

Năm nay vừa mới vào thu mà trời đã lạnh, gió thổi giống như là đã rét đậm.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Họng của tôi không tốt, nhiệt độ vừa hạ đã đau như kim châm rồi.

Lúc đầu tôi làm viên chức nhỏ ở hiệu buôn Tây, ngược lại không có lúc nào rảnh rỗi, lúc trước vẫn luôn chọn làm việc ở ngân hàng, cảm thấy việc vặt rất nhiều.

Sau khi tan làm thì về chỗ của mẹ, chị dâu đang ngồi gói hoành thánh, ăn một chén ra mồ hôi lại ăn vạ đòi ngủ với mẹ.

Nhưng mẹ vẫn luôn không muốn giữ tôi qua đêm, muốn đuổi tôi trở về.

Mẹ vẫn giữ tư tưởng cũ, cảm thấy tôi là con gái đã gả chồng.

Khi tôi ra cửa, Lê Âm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi tôi: “Nhiên Nhiên, có phải em vẫn còn chờ Hứa Quân Sơ không?”

Tôi đã quên không biết đã bao lâu rồi không nghe thấy người khác nhắc đến cái tên này. Kể từ khi Hứa Quân Sơ đi rồi, tôi chưa bao giờ nhắc đến anh ấy, mọi người cũng đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ở trước mặt tôi.

Tôi cúi đầu đi xuống cầu thang, há miệng còn thở ra khói, nói đúng thế.

Anh ấy đã bảo tôi chờ, tôi không đổi ý thì anh ấy cũng không thể.

Lê Âm không nói gì nữa, chỉ nhìn tôi khổ sở, thay tôi vén tóc mái, thở dài thúc giục: “Trở về đi, ngoài trời lạnh!”
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 35: Đương nhiên là con của Trung Quốc



160.

Phủ Đốc Quân vẫn quạnh quẽ như trước.

Bình thường có một người theo tôi, sau khi chín người hầu lúc trước ở chung đã bị Tá Đằng g.i.ế.c hại, trong lòng tôi luôn cảm thấy không thoải mái. Tôi nói với Lục Chấp là không muốn để người khác phải hầu hạ nữa, Lục Chấp cũng đồng ý, chỉ chừa lại lão ma ma lúc trước.

Nhưng năm nay lão ma ma kia cũng đi rồi, lúc bà ấy đi Lục Chấp cũng không ở nhà, bà ấy lôi kéo tay tôi nói vài lời, nói làm tôi ở bên Lục Chấp.

Bà ấy nắm chặt lấy tay tôi: “Thằng bé cứng đầu đáng thương, không có ai thương hắn!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi muốn nói gì đó, nhưng vừa quay đầu thì bà ấy đã an tĩnh mà đi rồi.

Sau khi bà ấy đi rồi, toàn bộ đốc quân phủ thường xuyên chỉ có một mình tôi.

161.

Vào tháng Hai, cơ thể của Lục Chấp đã thực sự không chống đỡ nổi. Lúc đầu uống thuốc Tây, sau đó lại uống thuốc đông y, mùi thuốc sắc cũng ngày càng khó ngửi.

Thật ra, rõ ràng nhất là sắc mặt của Lục Chấp luôn luôn tái nhợt.

Tôi trộm hỏi Mã phó quan, bệnh này của hắn có thể trị tận gốc hay không, vẻ mặt của Mã phó quan đau khổ rồi nói, chỉ có thể giải phẫu.

Tôi nhịn hết lần này đến lần khác, cảm thấy việc này không liên quan gì đến tôi, mỗi ngày lại ở trong đầu nháp đi nháp lại nói một vạn lần.

Cuối cùng trên bàn ăn vẫn cứ mở miệng.

Lục Chấp nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, sau đó rời đi ánh mắt bảo tôi nghiêm túc ăn cơm.

162.

Thân thể của Lục Chấp càng ngày càng suy sụp, thương càng thêm thương, khổ càng thêm khổ, uống thuốc bao nhiêu cũng không có hiệu quả.

Hắn bắt đầu dần dần chuyển giao quân quyền, tất cả đều giao cho Mã phó quan.

Năm nay Tiểu Mã cũng tham gia quân đội, chớp mắt đã thành thiếu niên, tuổi tác đã đến mười bốn mười lăm tuổi, thân thể cũng cao lên, lúc đi còn tới gặp Lục Chấp một lần, tôi nhớ rõ lời nói của hắn, người hắn sùng bái nhất chính là Lục Chấp.

Hắn rốt cuộc hướng về Lục Chấp thực hiện đúng nghi lễ quân đội mà không lộ vẻ khiếp sợ, Lục Chấp cũng thực hiện nghi lễ với hắn.

Hai người giống như sự gặp gỡ của hai thời đại.

Mã phó quan ở một bên đỏ mắt mà hỏi: “Rốt cuộc mày là con ai?”

Tiểu Mã nghiêm túc một hồi rồi trả lời: “Đương nhiên là con của Trung Quốc.”

Thật hiếm khi trong phủ Đốc Quân có chút tiếng cười.

163.

Sau khi Mã phó quan tiếp quản sự vụ, Lục Chấp thanh nhàn hơn rất nhiều, sau khi dưỡng một chút thời gian, nhìn cũng tốt hơn một chút. Khi có mực tốt thì ở trong phòng luyện chữ.

Thi thoảng chỉ đứng trong viện.

Khi Lục Chấp không ở nhà tôi đều về nhà ăn cơm cùng với mẹ và chị dâu. Khi hắn ở nhà thì tôi cũng ngại mà mặc kệ hắn một mình.

Nhưng tôi đúng là không có thiên phú nấu ăn, lại không thể nào để một người bệnh như hắn nấu, kết quả là mỗi ngày tôi cũng không biết bản thân mình ăn cái gì, mà hắn thì ăn vẫn ngon miệng.

Cho đến một ngày, bản thân tôi vì ăn đồ ăn do mình nấu mà bị đau dạ dày, suốt đêm phải đi bệnh viện tiếp nước, Lục Chấp mới ý thức được là đồ ăn có vấn đề.

Tôi không tưởng tượng được mà hỏi hắn, những đồ ăn đó ăn ngon không?

Lục Chấp gật gật đầu với tôi, nói cũng được.

Sau đó tôi lại hỏi Mã phó quan, có phải Lục Chấp không có vị giác hay không, Mã phó quan nghe xong thì cười một hồi lâu mới nói, chỉ sợ là dù tôi làm ra cái gì thì Lục Chấp cũng cảm thấy ngon.

Tôi lập tức lại câm lặng, không trả lời được.

Cảm thấy như tôi trốn tránh lâu đến nỗi đã thành thói quen.

164.

Mắt của mẹ tôi đã hoàn toàn mù rồi.

Mẹ vẫn luôn nói không có việc gì, không có việc gì, vẫn tốt, vẫn tốt.

Tôi thật sự không thích nghe hai câu này.

165.

Hôm nay đề bút, viết lá thư thứ chín trăm cho Hứa Quân Sơ, mấy năm nay viết càng ngày càng ít.

Có lẽ cảm thấy những điều nên chịu đều đã chịu xong rồi, không còn gì có thể khiến tôi suy sụp nữa.

Nhớ rõ trong lá thư lần trước tôi còn viết cho Hứa Quân Sơ: Anh nói xem, rốt cuộc người ta sống là vì cái gì?

Phong thư này tôi lại trả lời bản thân mình, chắc là sống đều vì tồn tại đi.

Cuối cùng tôi còn đề bút viết mười chữ.

Quân khả như sơ kiến, an nhiên diệc vô dạng

(Nếu người gặp lần đầu, bình yên cũng vô sự)

Đáng tiếc, tôi không gửi đi được.

166.

Đêm hôm trước Lục Chấp phun ra máu, khi đưa vào bệnh viện thì suýt chút nữa đã không cứu được.

Tôi ngồi bên cạnh giường bệnh của hắn, nhìn hai mắt hắn nhắm chặt, khi trong miệng hắn nói mơ gọi cha mẹ, tôi bỗng nhiên cũng cảm thấy khổ sở.

Muốn chạm vào cái trán của hắn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại từ bỏ.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 36: Hắn chính là một người dịu dàng như thế



167.

Có thể Lục Chấp sẽ chết.

Tôi không biết nên dùng cảm xúc nào để đối mặt với cái c.h.ế.t của Lục Chấp.

Khổ sở ư? Vui sướng ư? Hay là tiếc nuối?

Mỗi ngày hắn đều đau đến nỗi bật dậy giữa đêm, càng ngày càng trở nên tiều tụy, hắn thường dựa vào giường lau cây s.ú.n.g không lúc nào rời khỏi người, cả ngày không nói được mấy câu.

Tử khí trầm trầm, dáng vẻ giống như dầu hết đèn tắt.

Tôi không chịu nổi mà vọt vào hỏi hắn: “Anh cũng không muốn c.h.ế.t đúng không, vậy thì đi làm phẫu thuật, không thử thì làm sao biết được.”

Hắn quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt thế mà lại sáng lấp lánh: “Cũng tốt!”

169.

Mẹ nói với tôi, có lẽ Lục Chấp cũng có tội phải chuộc, sống c.h.ế.t là chuyện bình thường, nhưng đối với người như Lục Chấp, không c.h.ế.t ở trên chiến trường là điều tiếc nuối nhất.

Tôi hỏi mẹ có hận Lục Chấp hay không?

Mẹ lại hỏi tôi có từng hận hắn không.

Tôi suy nghĩ nửa ngày, mới từ từ nói: “Đã từng hận!”

170.

Tôi thật sự đã từng hận Lục Chấp.

Khi hắn đánh gãy chân của anh trai, khi hắn từng bước ép sát làm nhà họ Tống phá sản, khi hắn ở phía sau màn gián tiếp hại c.h.ế.t dì Ba, khi hắn không từ thủ đoạn muốn đẩy cha và anh trai vào chỗ chết, khi hắn không làm cha nhắm mắt trước khi ông ấy chết.

Cả khi hắn cưới tôi làm vợ hai, hại tôi không thể cùng Hứa Quân Sơ ở bên nhau, tôi đều hận hắn.

Nhưng tất cả những nỗi hận đó, theo thời gian, theo chiến tranh, theo sinh mệnh của Lục Chấp trôi đi, dần dần cũng chỉ giống như dòng cát trôi qua.

Rốt cuộc, cả cuộc đời của hắn là do nhà họ Tống phá hoại trước.

171.

Càng ngày bệnh của Lục Chấp càng nghiêm trọng, thậm chí có lúc nằm ở trên giường, giống như là muốn chết.

Tôi nắm lấy tay bảo hắn chờ một chút, chờ một chút, nhưng bản thân tôi cũng không biết hắn đang đợi cái gì, mà tôi lại bảo hắn đợi cái gì.

Khi Lục Chấp tỉnh lại, vẫn giơ tay ra để lau nước mắt cho tôi, cười nói:

“Khóc cái gì, em khóc vì tôi làm gì?”

Đúng vậy, tôi khóc vì Lục Chấp làm gì?

172.

Lại đến mùa thu.

Một năm này thật gian nan.

Nghĩ kỹ lại, năm nào cũng gian nan, mà hết năm này qua năm khác tôi đều đã chịu đựng được rồi.

173.

Lê Âm đi Nam Kinh một chuyến, mang về cho tôi tin tức về bác Hứa.

Bác Hứa tham gia vào chương trình cải cách giáo dục, chủ trương là khi học tập những kiến thức ngoại lai cũng có thể dùng đạo lý của luận ngữ, chọn theo người tốt, sửa người không tốt.

Ông ấy đề xướng việc nêu cao văn hóa Trung Quốc, cũng tiếp thu phát triển thêm những sự vật mới.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Bác Hứa tận sức với nghề dạy học, lại một lần nữa tìm ra con đường của bản thân ông ấy.

173.

Tuy mẹ không nhìn thấy gì, nhưng mẹ ở chung với hàng xóm rất tốt, thường xuyên cùng làm việc nhà, cùng làm rau dưa, ngày qua ngày rất nhẹ nhàng.

Nhớ rõ trước kia nàng luôn chê bai những người đàn bà phố thường thô bỉ, những người đó cũng luôn cười nhạo mẹ là cố làm ra vẻ, nếu không phải nói lâu ngày sinh ra tình cảm, họ đã thật sự trở thành chị em tốt có thể nói chuyện trên trời dưới đất.

Đúng rồi, tháng này tiền lương của tôi tăng, nhiều gấp đôi so với người khác.

174.

Tôi phát hiện ra, mỗi lần tôi cảm thấy thoáng an ổn một chút sẽ có một chuyện gì đó không tốt xảy ra.

Dẫn tới cho dù là chuyện gì thì tôi cũng ôm lấy ý tưởng xấu nhất để đối mặt.

Càng lâu, càng thấy mệt.

Cho nên tôi tự khuyên nhủ bản thân nên nghĩ thoáng một chút, khuyên người khuyên mình đều nói vậy.

Nhưng mà, hiện tại đã thật sự chậm rãi tốt lên rồi, không phải hay sao?

175.

Tôi học hầm canh gà cho Lục Chấp, lúc trước tôi nấu cái gì cũng thất bại, Lê Âm nói cái này là dễ nhất.

Tôi dựa theo cách làm dần dần từ từ, còn bỏ thêm cả đẳng sâm và kỷ tử, không lười biếng chút nào mà trông lửa cẩn thận.

Lê Âm cười tôi không cần phải nghiêm túc như vậy, nhưng tôi đã hạ quyết tâm, quyết tâm phải nấu một chén canh cho Lục Chấp, một chén canh có thể uống được do tôi tự nấu.

Tôi ngồi trông ba giờ liền, không thất bại, tôi nếm, Lê Âm cũng nếm, là thật sự uống được.

Cuối cùng, khi mang canh vào phòng thì không ngờ Lục Chấp không ở đó.

176.

Tôi tìm khắp nơi ở phủ Đốc Quân, lại đi tìm Mã phó quan, Mã phó quan lập tức phái người ra ngoài, ta còn đi đến ngõ nhỏ, đi đến mộ của cha mẹ Lục Chấp, đi quán cơm, đi quán trà, đi bến tàu.

Tôi không thể nghĩ ra được Lục Chấp còn có thể đi đâu nữa.

Hắn căn bản cũng không đi đượcnơi nào, tôi tìm khắp mọi nơi, khắp mọi nơi.

Trong đầu tự nhiên nghĩ đến.

Lục Chấp nhất định phải được uống canh do tôi nấu, huống chi lạnh rồi thì không uống được nữa.

177.

Tôi đứng ở trên đường cái nối liền không dứt, không biết còn có thể đi hướng nào.

Tôi rất sợ hắn cứ như vậy c.h.ế.t đi, tôi rất sợ hắn cũng c.h.ế.t đi như vậy.

Nhưng tôi làm sao cũng không nghĩ được, cuối cùng tôi lại tìm thấy hắn ở nhà họ Tống.

178.

Trời sắp tối rồi.

Hắn ngồi ở viện trước kia, mặc một bộ quân phục màu xanh lục, dựa vào ghế dài, nhìn cây lê đường.

Tôi hoảng hốt mà đi qua đó, thật sự không hiểu sao, hắn giống như là đã khỏe lên hoàn toàn, nét mặt tỏa sáng, sự cứng cỏi và thần khí trong ánh mắt đều đã trở lại toàn bộ.

Chỉ là trong khoảng thời gian này hắn gầy đi nhiều quá, cảm giác là vẫn thon gầy như cũ, môi cũng khô ráo tái nhợt.

Khi hắn quay đầu nhìn thấy tôi, cũng không ngoài ý muốn, ngược lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhẹ nhàng chậm rãi hỏi:

“Tới đây ngồi không?”

Hắn cười với tôi, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt hắn, trong ánh mắt đầy ánh sáng, ấm áp lóa mắt, nụ cười sáng ngời, khiến cho người khác không thể rời mắt mà nhìn.

Ánh mắt, biểu cảm đều dịu dàng như thế, căn bản không nhìn thấy hắn là một người lạnh nhạt như bình thường.

Tôi bỗng nhiên ngây cả người.

Hậu tri hậu giác mà nghĩ, có lẽ Lục Chấp bản thân hắn chính là một người dịu dàng như thế.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 37: Lục Chấp, em vẫn thích ăn ngọt



178.

Tôi cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi tôi không ngồi ở trong viện này.

Đối diện với phòng chứa củi, phía trước phòng chất củi có giếng nước cũ, còn có bậc thang bằng đá, nơi tôi ngồi đến nỗi tê cả chân để nhìn Lục Chấp làm việc.

Tôi thường cùng với bọn trẻ con đá cầu nhảy dây ở chỗ này.

Tất cả đều quen thuộc như vậy, lại xa xăm giống như chuyện từ kiếp trước.

Cây lê đường bên kia bị gió thổi rơi xuống rất nhiều lá khô.

Trong cái gió lành lạnh tịch liêu, Lục Chấp và tôi đều ngồi yên ở đó, chúng tôi không nói gì với nhau, càng giống như là không dám phá hư sự yên tĩnh giờ phút này.

“Đang nghĩ gì?” Tôi hỏi hắn.

Lục Chấp vươn tay, cái gì cũng chưa sờ đến lại thu tay về.

“Tôi đã suy nghĩ, trước kia rất lâu có người hỏi tôi có đau hay không.”

Gió lạnh quá, không biết lúc nào đã thổi đỏ cả mắt.

Hắn khẽ nâng hàm dưới lên, đón gió, ánh mắt dừng lại thật lâu trên cây, trong ánh mắt giống như đang hồi ức cái gì đó, rồi hắn nức nở nói: “Hiện tại, tôi muốn trả lời em ấy…”

“Đau, đau lắm, rất đau”

Đau không?

Đau chứ!

Gió thổi qua, mây trên trời giống như đều bị thổi tan, chỉ còn lại bầu trời xanh thẳm, vừa đẹp vừa cô tịch.

“Chúng ta trở về đi, được không?”

“Tôi hầm canh cho anh, tôi đảm bảo lần này ăn ngon.”

“Hải đường nở đẹp hơn đường lê nhiều, chúng ta trở về ngắm đi!”

“Tôi sẽ ở bên cạnh anh nhiều hơn, sẽ ở bên cạnh anh nhiều hơn…”

Chúng tôi giống như quay trở về trước kia, tôi nói hết câu này đến câu khác không chê phiền mà nói, còn hắn lại không trả lời câu nào.

“Có muốn ước một điều ước không, ước là anh sẽ khỏe lên! Nhất định anh sẽ khỏe lên!”

“Được” Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi ước, bình yên vô sự!”

Bình yên vô sự.

Vì sao gió lại thổi lạnh như thế, thổi đến nỗi khiến cho người tỉnh táo còn tỉnh táo hơn.

“Sẽ, anh sẽ bình yên vô sự!”

Lục Chấp cười, không nói chuyện nữa.

Nếu thật sự có điều ước, tôi có thể ước cho Lục Chấp một cái được không, tôi có tư cách này không? Để tôi ước cho Lục Chấp một điều ước đi, kiếp sau đừng khổ như vậy được không.

“Em thích đường lê không?”

“Thích chứ, thích… thích đến nỗi không biết phải làm thế nào mới tốt…”

Cũng không biết ngồi bao lâu, lâu đến nỗi hơi thở của Lục Chấp yếu dần đi, lâu đếnnỗi tôi gọi tên Lục Chấp hắn cũng không nghe thấy, lâu đến nỗi đàu của hắn bỗng nhiên gục xuống trên vai tôi không động đậy nữa.

Cuối cùng tôi mới khóc òa lên.

Cây đường lê bên kia vẫn như bình thường, chỉ là gió thu thật sự vô tình, cái gì cũng không giữ lại được.

“Lục Chấp!” Tôi gọi tên hắn, vẫn bi thương như thế.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi giống như trút được gánh nặng mà nói.

“Lục Chấp, em vẫn thích ăn ngọt!”

181.

Rất lâu trước kia.

Dưới ánh chiều tà buổi hoàng hôn, ánh hoàng hôn phản chiếu chân trời từng mảnh lớn đỏ như lửa.

Gió thu nhè nhẹ, bé gái dựa vào đầu vai của thiếu niên.

Thiếu niên mắt sáng như đuốc, kiên định nhìn về một phương, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nhìn về phía bé gái đang nói mê.

Nụ cười tươi của hắn nhạt dần, hắn hỏi: “Tống Bình Yên, em có thể nhớ được anh mấy năm?”

Nhìn dáng vẻ của bé gái, hắn cô đơn mà tự hỏi tự đáp: “Cũng có thể là chẳng được mấy ngày sẽ quên…”

Hắn nhớ rõ, còn cô ấy quên hết rồi.

182.

Mã phó quan theo sự giao phó của Lục Chấp, trả lại cho tôi thiếp hôn mà năm đó hắn ký kết với cha.

Hỉ kim nhật xích thằng hệ định, châu liên bích hợp

(Hôm nay là ngày vui, dây đã buộc, châu liên bích hợp)

Bặc tha niên bạch đầu vĩnh dai, quế phức lan hinh

(Mong người bạch đầu giai lão, quế phức lan hinh)

Phía trên chỉ có chữ ký được phỏng theo bút tích của tôi, Lục Chấp không ký.

Hóa ra từ trước tới nay tôi cũng không phải là thiếp của hắn.

183.

Tôi bán cả phủ đốc quân và tổ trạch nhà họ Tống, vẫn ở cùng mẹ tại nhõ nhỏ.

Sau đó dùng danh nghĩa của Lục Chấp quyên hết tiền cho viện phúc lợi.

184

Không biết vì sao, trong lòng trở nên vắng vẻ.

185.

Năm 1932, quân đội Nhật Bản tiến công Thượng Hải, chiến tranh Tùng Hỗ (*) bùng nổ

(* Tùng Hỗ, ghép tên hai con sông Tùng Thủy và Hỗ Độc, đều ở ven Thượng Hải)

Tôi cùng mẹ trốn đông trốn tây, trải qua những ngày rất khổ cực. Quân Nhật cuồng ngôn nói sẽ trong ba tháng tiêu diệt Trung Quốc, tôi tận mắt nhìn thấy những người trong nước vốn làm bạn đồng hành đều c.h.ế.t trước mắt mình.

Cũng nhìn thấy những quân nhân mới mười lăm mười sáu tuổi vô tình bị lửa đạn đánh cho tan xương nát thịt.

Từng loạt hình ảnh tàn nhẫn đỏ thẫm sau rất nhiều năm vẫn rõ ràng khắc trong đầu tôi.

186.

Tôi đã học được nấu ăn, sau đó mới biết, tất cả chỉ là chua ngọt đắng cay mà thôi.

Mặn thì thêm đường, nhạt thì thêm muối, cay thì thêm nước, tất cả các vị trộn lẫn với nhau là đắng (*), nhưng làm gì có ai đang yên đang lành mà lựa chọn nếm mùi đau khổ đâu.

(* trong tiếng trung, 苦 khổ là vị đắng, cũng là khổ trong đau khổ)

187.

Năm 1937, chiến tranh Trung Nhật bùng nổ toàn diện.

Cũng là trong năm này, tôi đã biết thân phận thật sự của Lê Âm, hóa ra chị ấy đã sớm bí mật gia nhập đảng cộng sản Trung Quốc, mỗi lần đi công tác đều là đang tiến hành nhiệm vụ không hề liên quan đến công việc đang làm.

Lê Âm bảo tôi không cần phải lo lắng, chị ấy rất tỉnh táo mà biết bản thân mình đang làm gì.

Tôi trằn trọc cả đêm, cuối cùng chọn cách ủng hộ chị ấy.

Bởi vì tôi không tìm ra bất kỳ lý do nào để phản đối.

Tôi đã tận mắt nhìn thấy những người Nhật Bản đó đã tàn hại nhân dân Trung Quốc như thế nào.

Thủ đoạn của bọn họ bạo ngược, mất đi nhân tính, chỉ cần nhìn thấy người là giết, nhìn thấy phụ nữ sẽ bắt đi tra tấn đến chết, nhìn thấy trẻ con đang khóc lóc thì sẽ dùng d.a.o nhọn để đâm, không nương tay chút nào.

Tôi hận bọn hắn đến tận xương, mỗi người Trung Quốc đều hận bọn hắn đến tận xương, hận không thể ăn thịt uống m.á.u bọn chúng.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 38: Chúng tôi vẫn yêu nhau như cũ (Hoàn)



188.

Mỗi ngày tự nhiên trôi nhanh lên, cũng hoặc là tại vì tôi đã phí hoài thời gian năm tháng.

Tôi không hay cười, cũng không hay khóc.

Các cô gái mới đến làm ở hiệu buôn Tây nói, tôi giống như là một người phụ nữ thời đại mới tuyên bố độc thân cả đời trong phim điện ảnh, vừa tinh xảo vừa ưu nhã, bọn họ gọi là thời thượng.

189.

Mùa xuân năm 1941, mẹ tôi qua đời.

Trước khi mẹ chết, tôi mang mẹ về nhà họ Tống một chuyến, nơi đó đã sớm hoang tàn vắng vẻ lắm rồi.

Mẹ nói là kể từ khi gả vào nhà họ Tống vẫn là một cô gái nhỏ, hiện giờ đã là đến lúc rồi.

Rõ ràng mẹ nói là mẹ thương tôi, không muốn để tôi lẻ loi một mình, nhưng cuối cùng vẫn buông tay rời khỏi nhân gian.

190.

Có quá nhiều chuyện về thê ly tử tán.

Tôi đã từng nhìn thấy người được chiến hữu mang tro cốt về nhà, cũng nhìn đến những người được chiến hữu mang tin đã hy sinh, cũng có những người giống như Hứa quân Sơ, tin tức gì cũng không có.

Tiên sinh dạy học bên cạnh nhà luôn thở dài nói đây là luyện ngục nhân gian.

Tôi ngồi ở trước cửa sổ, máy quay đĩa phát ra âm nhạc uyển chuyển xinh đẹp.

Tôi thường xuyên như vậy, một ngày ngồi xuống, muốn rời xa đau khổ một chút, để mình có cơ hội thở một hơi.

191.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tháng 9 năm 1945, Nhật Bản chính thức ký thư đầu hàng, chiến tranh kháng Nhật kết thúc toàn diện.

Đấu tranh cách mạng trong nước bắt đầu.

192.

Ban đầu ngõ nhỏ bị hủy, tôi đã dùng tất cả tiền tiết kiệm để thuê gian cửa hàng có gác mái, mở cửa hàng bán hoa.

Buôn bán rất ảm đạm, không có ai để ý.

Chị gái bán hạch đào ở bên cạnh nói, hiện tại ai nấy đều cơm ăn không đủ no, làm gì có ai muốn mua hoa chứ, thật ngu xuẩn.

Tôi ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng tôi thích trồng hoa, thích ngắm hoa, đã quen rồi, giống như là món ăn tinh thần.

193.

Dạo này bị bệnh hay quên, vốn là muốn pha cốc cà phê uống cho tỉnh táo, trong nháy mắt lại phát hiện trên tay mình bưng nước trà.

Sau khi phản ứng lại, tôi dở khóc dở cười, cầm chén trà đứng ở gác mái nhìn mọi thứ trên đường phố, cho đến khi tiếng chuông vang lên, trà lạnh rồi mới chậm rãi uống.

Nhanh kết thúc đi thôi, luyện ngục nhân gian.

194.

Ngày 1 tháng 10 năm 1949, ở thủ đô Bắc Kinh cử hành lễ quốc khánh, chính thức tuyên bố thành lập nước cộng hòa dân chủ nhân dân Trung Hoa.

Kể từ lúc này là một màu đỏ tươi đẹp, quốc kỳ màu đỏ với năm sao vàng, màu m.á.u vô số nhiệt huyết tiên phong cách mạng, vĩnh viễn tung bay ở quảng trường Thiên An Môn, bảo vệ bao thế hệ Nhân Dân Trung Quốc.

195.

Bởi vì tôi quá mức tùy ý, cửa hàng bán hoa mới mở chưa đến một năm đã sụp đổ rồi, tôi dọn vào một ngõ nhỏ mới, tên là hẻm Phúc An.

Tình cờ, hàng xóm vẫn là tiên sinh dạy học kia, vợ của hắn mới sinh cho hắn một đứa con trai, đặt tên là Kiến Quốc.

Đứa nhỏ kia nhanh nhẹn ngoan ngoãn, chỉ là thích khóc.

Lớn lên một chút, khi biết nói thì luôn ghé vào chân tôi gọi “Dì Tống, dì Tống.” rồi kêu tôi dẫn nó đi mua kẹo ăn.

196.

Ngày hôm đó tôi đọc một bài văn, đầu đề tên là Cuộc đời là gì, tôi giống như gặp phải tri kỷ, cảm thấy đồng cảm với bản thân, kết quả là quảng cáo bột ngọt.

Thật sự phụ lòng tôi.

Tôi nằm ở trên ghế mây, ngủ một giấc tỉnh lại.

Lại đang hỏi bản thân, cuộc đời là gì, mày có đáp án hay không?

197.

Năm 1951, ngày Đông Chí, chị dâu cũng đi rồi.

Chị ấy vẫn giống như lúc trước, goi tôi là Nhiên Nhiên, khóc lóc nói với tôi chị ấy muốn đi tìm anh trai.

Hiện tại, tôi thật sự chỉ còn một mình thôi.

198.

Tôi phát hiện, người tuổi càng lớn lại càng nhớ rõ ràng những chuyện trước kia, càng mơ hồ với những chuyện sắp tới.

Có đôi khi tôi vào phòng cũng không nhớ nổi bản thân mình là muốn làm gì, thế mà những thứ như quán trà trước kia hay tới, son phấn nhà ai dùng tốt nhất, bánh xốp nhà ai ngon nhất, hồ lô ngào đường nhà ai ngọt nhất, thì lại có thể nhớ rõ ràng cả tên cửa hàng lẫn tên chủ quán.

Có lúc nằm trên giường tôi lại nghĩ, khi nào mới có thể lại ăn một xâu hồ lô ngào đường đây, nhưng hiện tại răng yếu rồi.

199.

Sức khỏe kém rất nhiều so với trước kia, đi khám bác sĩ lại không nói với tôi là bệnh gì, tôi không thích mùi của bệnh viện, thế nên vẫn thành thật ở nhà sắc thuốc đông y để uống.

Haizzz, thuộc thật là đắng, ăn viên kẹo nữa thì tốt rồi.

200.

Thời gian sẽ chôn vùi một số chuyện ư?

Tôi nghĩ vậy.

Ít nhất, hiện tại tôi không chấp nhất với việc chờ đợi nữa, mà là mặc kệ thời gian trôi đi, mang đi những năm tháng thanh xuân của tôi.

Có một số người đã mơ hồ không rõ mà thay đổi hoàn toàn theo năm tháng, mà lại có người lại theo năm tháng mà vĩnh cửu ghi khắc trong lòng, khi dừng lại vội vàng quay đầu cả đời, thời gian vài thập niên đó, mấy chữ như thế cũng có thể khái quát được.

Cho dù là loại nào, thời gian vẫn dạy cho tôi cái gọi là tiêu tan.

201.

Trừ tịch năm nay, tôi đi tế bái người thân.

Tôi đứng ở trước bia mộ, nhìn từng nấm mồ nho nhỏ, không khóc mà lại cười.

Mưa xuân rơi nhè nhẹ, rơi ở trên mặt cũng giống như một lời an ủi không biết tên.

Giống như là, nhanh lên, mau mau đoàn tụ thôi!

Vẫn như mọi năm, sau khi đặt trước mộ Lục Chấp một bó hải đường, đứng hồi lâu rồi tôi mới rời đi.

Đi qua hẻm phố náo nhiệt phồn hoa, đứng ở đầu hẻm nhìn một bác đã già nặn tượng đất nửa ngày, tôi mới đi vào ngõ nhỏ.

Nhưng tôi dừng lại rất nhanh.

Một dáng hình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, tồn tại trong ký ức sâu thẳm của tôi đang thanh minh mà đứng đó, mỉm cười với tôi.

Hắn vẫn khí phách hăng hái như vậy, chỉ là mái đầu bạc với cánh tay trái bị mất làm cho tôi chính thức nhận thức rằng người tôi yêu đã dâng hiến cho đất nước một nửa cuộc đời.

Pháo hoa ở phía sau xẹt qua không trung, phóng lên trong tiếng hoan hô của mọi người, nghĩa là tạm biệt năm cũ, đón chào năm mới.

Đôi mắt anh ấy đỏ hổng, lại cười hỏi tôi: “Tống Bình Yên! Em có còn muốn cùng anh đi ngắm tháp Eiffel, đi xem thảo nguyên rộng lớn, đi ngắm cực quang nữa không?”

Trong tiếng chiêng trống pháo trúc vang trời, trong pháo hoa đầy trời nở rộ, chúng tôi rốt cuộc không còn ràng buộc gì nữa mà ôm lẫn nhau.

Năm năm mươi bảy tuổi, tôi đã chờ được thiếu niên đã mất đi năm mười bảy tuổi.

Người yêu đã đến tuổi xế chiều thì có làm sao đâu.

Cho dù thời gian không còn nhiều nữa, năm tháng đã già rồi, nhưng phần cảm tình chôn dưới đáy lòng kia vẫn như cũ, nóng cháy giống như một cuộc đời mới, vắt ngang giữa thời đại mai một kia của chúng tôi.

Trước khi thế kỷ mới đến, chúng tôi vẫn yêu nhau như cũ.

(Hết)

_______

Lời người dịch: Đây là một câu chuyện lấy đi khá nhiều nước mắt của mình. Có những lúc trái tim bị bóp nghẹt, mắt nhòe đầy nước, nhìn chữ cũng nhòe nhoẹt. Vì vậy, nếu có lỗi gì thì mong cả nhà lượng thứ, khi đọc mà thấy lỗi thì làm ơn comment bên dưới chỉ mình ở chương nào nhé, để mình vào sửa lỗi.

Còn về phần cảm xúc, hay là đánh giá, thì cũng phải tùy vào từng người, mình thấy hay nhưng người khác không thấy hay chẳng hạn. Khó tránh lắm! Bản thân mình thì đau lòng và thương cảm đối với Lục Chấp lắm! Thương vô cùng luôn í! Cái kết thảm thiết quá!

Ngoài ra, sau khi đọc mà độc giả thấy hay thì xin hãy recommend bằng cách đánh giá 5 sao và giới thiệu nó nhé

Cảm ơn rất nhiều!
 
Back
Top Bottom