Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 20: Sửa hộp nhạc



86.

Tay của Lục Chấp đặt ở trên bàn, khuôn mặt vô cảm xúc nhìn tôi, trong tầm tay của hắn là hộp nhạc mà Hứa Quân Sơ đã tặng tôi.

Tôi liếc mắt, lại sợ hắn phát hiện mà chú ý tới nó, rời đi ánh mắt, tôi thật sự không muốn hộp nhạc của tôi gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Nhưng hiện tại, rất có khả năng nó sẽ gặp nguy hiểm trước cả tôi.

Lục Chấp đứng dậy.

Bước chân của hắn giống như nhịp trống, giống như là muốn tới đây để phán xét tôi.

Tôi đối diện với hắn, nhìn vào ánh mắt giống như hồ sâu của hắn, hít một hơi thật sâu, giống như là di ngôn của người xấu trước khi c.h.ế.t không cam lòng mà hỏi hắn: “Anh đã sớm biết rồi sao?”

Hắn “Ừ” rồi sau đó nói: “Mặc dù lấy đi, cũng chỉ là giả thôi!”

Tôi cúi nhìn xuống đất.

À, hóa ra hắn đã sớm biết rồi, chỉ chờ chúng tôi nhảy hố.

Tôi cảm thán, nhân tiện cảm thấy thật may mắn.

Loại tư tưởng vặn vẹo này chắc là chỉ có tôi có thôi.

“Cho nên, vì sao lại không lấy?”

Khi lại ngẩng đầu lên, tôi đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm, cảm giác là nếu không có đáp án câu hỏi thì sẽ không chấp nhận.

Tôi nhắm mắt lại, đương nhiên là tôi cũng muốn lấy.

“Nếu Tá Đằng không có được danh sách, hắn sẽ g.i.ế.c Tống Côn không còn tác dụng gì, nhổ cỏ tận gốc, chắc chắn hắn sẽ không chỉ g.i.ế.c Tống Côn.”

Lục Chấp tàn nhẫn mà nói ra hậu quả.

Hai chân của tôi đều run lên, tôi biết.

Cha mẹ đã cầu xin tôi như thế, ngay cả các dì, các anh em cùng cha khác mẹ cũng cầu xin tôi, làm sao tôi có thể không biết.

Nhưng cuối cùng tôi lại không thể làm ra việc phản bội tổ quốc, hy sinh tính mạng của người khác để đổi lấy nhà họ Tống chỉ lo cho bản thân mình.

Tôi tham lam mà nghĩ, đây chính là để nhà họ Tống chúng tôi giảm bớt một chút tội nghiệt.

Nhưng tôi cũng tỉnh táo và rõ ràng, lựa chọn của tôi đối với cha mẹ nhất định sẽ khiến tôi có lỗi với bọn họ.

Hứa Quân Sơ nói anh ấy không hiếu thuận với mẹ thì đã không còn cơ hội nữa, mà số mệnh của tôi lại khiến tôi tự bỏ đi cơ hội này, thật sự là tàn nhẫn.

Nhưng tôi… chấp nhận kết cục này.

“Tôi sẽ c.h.ế.t cùng với cha mẹ, chúc mừng anh báo thù thành công!”

Tôi vốn nghĩ mỉm cười thật thoải mái để nói ra những lời này, ai dè cái mũi xót xa hoàn toàn không có khí phách như thế.

Trước kia chỉ biết chịu đựng là một việc rất đau khổ, không nghĩ nhịn nước mắt cũng đau như thế, cả cái mũi cả đôi mắt, toàn thân đều rất đau.

“Lục Đốc Quân, anh có thể ra ngoài trước được không?”

Tôi thật sự không muốn khóc ở trước mặt Lục Chấp, thật sự là quá mất mặt, quá phiền muộn.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lục Chấp không nói gì, lẳng lặng nhìn tôi: “Từ trước tới giờ tôi chỉ cần tính mạng của Tống Côn và Tống Tử Nghiêu, không liên quan tới những người khác của nhà họ Tống.”

Tôi không biết vì sao hắn giải thích, tôi chỉ biết hắn chuẩn bị văn kiện giả, rồi lại chờ ở đây, giống như là muốn kiểm tra con gái của nhà họ Tống rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào.

Mà tôi, vẫn là trước sau không thể bảo vệ ranh giới của mình, thật sự vào phòng hắn để trộm văn kiện.

Đại tiểu thư nhà họ Tống từ trước tới này đều không thẹn với lương tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng trước mặt Lục Chấp tôi đều không thể ngẩng đầu lên được.

“Lục Đốc Quân thiện ác phân minh, tôi biết rồi, nếu ngài không đi thì tôi đi ra ngoài trước.”

Lục Chấp giữ chặt cánh tay của tôi, trầm giọng nói câu để tôi đi, rồi đi luôn.

Sau khi hắn rời khỏi đây một hồi lâu, tôi mới sờ lên khuôn mặt, nước mắt lạnh buốt.

Rốt cuộc tôi vẫn là con gái của Tống Côn, rốt cuộc trong lòng tôi vẫn oán hận Lục Chấp.

Tôi muốn khóc, nhưng rồi lại cảm thấy mình không có tư cách để khóc.

Tôi nâng lên bước chân cứng đờ đi tới trước bàn trang điểm, theo thói quen vươn tay mở hộp nhạc, lại dừng lại.

Tôi tự giễu rồi cười, hộp nhạc đã sớm hỏng rồi, mở ra cũng chẳng có âm nhạc để nghe.

Hồi sinh nhật mười lăm tuổi, Hứa Quân Sơ tặng nó cho tôi, anh ấy nói khi nào nhớ anh ấy thì hãy mở, lúc ấy tôi cảm thấy anh ấy thật không biết xấu hổ, còn nổi giận đùng đùng mắng anh ấy là ai thèm nhớ anh.

Đợi một lúc lâu, tôi vẫn mở ra nắp của hộp nhạc.

Nháy mắt, tiếng nhạc “Thư gửi Elise” của Beethoven quanh quẩn trong phòng.

Tôi bỗng nhận ra cái gì đó, tiếng âm thanh quen thuộc, cô gái nhỏ đứng ở phía trên xoay tròn từng vòng theo tiếng nhạc âm vang, tôi che tay lên, tuy không thực tế lắm, nhưng tôi biết.

Lục Chấp đã sửa được hộp nhạc cho tôi rồi.

87.

Tôi nhớ rõ Lục Chấp rất thông minh, hắn học hỏi rất nhanh.

Hắn không biết chữ, nhưng những chữ tôi dạy cho hắn rất lâu rồi hắn vẫn nhớ rõ.

Máy quay đĩa của dì Ba bị anh trai chơi hỏng rồi, kéo Lục Chấp ra đền tội, Lục Chấp lại sửa được máy quay đĩa.

Hắn còn sửa được xe đạp của anh trai, đồ chơi của các anh em khác, đồng hồ quả lắc cha đặt ở sảnh đường.

Rõ ràng hắn ghét bỏ làm những việc này, nhưng hắn vẫn làm, hắn nói với tôi là hắn không làm, kết cục tốt nhất chính là chết.

Tôi chưa từng hỏi hắn kết cục xấu nhất là gì, có lẽ đối với hắn lúc đó thì trực tiếp c.h.ế.t đã là kết cục tốt rồi.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 21: Lục Chấp, tôi xin lỗi



88.

Tôi cảm thấy hiện tại, lập tức, ngay lập tức nên làm một điều gì đó.

Tôi thật sự sợ sẽ đến không kịp, tuy cũng sớm chậm rồi!

89.

Khi chạy đến cầu thang, Lục Chấp đang cầm áo khoác đẩy cửa ra.

“Lục Chấp, tôi xin lỗi!”

Giống như là ngoài ý muốn dùng một câu giữ hắn lại, Lục Chấp ngây ngẩn cả người, tôi cũng ngây ngẩn cả người.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lần này, tôi còn phản ứng nhanh hơn hắn, vọt qua đó, dừng lại ở phía sau hắn.

Tôi giải thích cho cha, giải thích cho anh trai, nhưng giải thích cho tôi như thế nào thì cũng đều không tránh khỏi sự thật.

Là cha và anh trai đã hại c.h.ế.t cha mẹ của Lục Chấp, là anh trai đã ngược đãi lăng nhục hắn, cũng là cả nhà họ Tống đều bàng quan với sự đau khổ của hắn, trong đó có tôi.

Hóa ra bất lực, khoanh tay đứng nhìn thì cũng là một loại tội lỗi.

“Tôi xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi…”

Có lẽ không phải tất cả những tổn thương đều xứng đáng được tha thứ.

Không phải tất cả những lời “Xin lỗi” đều có thể được đến một câu “Không sao đâu!”

Nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi bỗng nhiên rất sợ khi người nhà họ Tống đều c.h.ế.t rồi, cũng không có ai nói xin lỗi với Lục Chấp.

90.

Người bên cạnh Lục Chấp nắm c.h.ặ.t t.a.y không buông ra, hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh giọng nói: “Em không có lấy, lại càng không cần phải xin lỗi tôi!”

“Tôi không phải xin lỗi vì cái này, tôi là vì cha mẹ anh, còn có anh nữa, cả mười ba năm qua…”

“Tống Bình Yên.”

Hắn xoay người, ngữ khí không thiện chí gọi tên tôi, hắn giống như là biết tôi muốn nói gì, cho nên cảnh cáo tôi, cũng ngăn cản tôi.

Tôi ôm tâm trạng nhất định phải chết, vẫn nhìn hắn cố chấp nói: “Nếu anh không xuất hiện, có lẽ cha còn không nhớ nổi ông ấy đã từng hại c.h.ế.t cha mẹ anh, không chỉ là ông ấy, toàn bộ nhà họ Tống trong đó có tôi, có thể vĩnh viễn không thể nhớ lại anh.”

“Năm đó cha đã từng gây tổn thương cho bao nhiêu người, sẽ có bao nhiêu “Lục Chấp” không thể chịu đựng được chứ!”

Tôi rốt cuộc nói ra lời câu nói trong lòng muốn nói mà vẫn không dám nói.

“Ngày cha mẹ anh qua đời, có phải tôi cũng nghe thấy tiếng bọn họ khóc lóc cầu xin? Khi đó, có lẽ tôi đang ở trong sân đá bóng? Hoặc là ở trong phòng của ai đó ăn điểm tâm?”

“Tống Bình Yên, có thể!” Hắn nói nhẹ nhàng ngắt lời tôi.

“Cha và anh trai tôi đã ngược đãi anh, anh ở Tống gia chịu khổ quá nhiều, không có gì tốt lành cả.”

“Tôi đã cho rằng ít nhất khi anh làm Lục Đốc Quân, có năng lực, có tư bản thì sẽ có thể hạnh phúc, kết quả từ trước tới giờ anh chưa từng hạnh phúc, anh sống vẫn luôn không tốt đúng không?”

Có chút thương tổn vốn chính là cả đời, thật đáng tiếc, tất cả những thương tổn của Lục Chấp đều xuất phát từ người yêu thương tôi nhất, ngay cả tư cách bênh vực kẻ yếu đối với hắn tôi cũng không có.

“Lục Chấp…” Tôi vừa kêu tên hắn đã muốn khóc rồi.

Ánh mắt của Lục Chấp trở nên ủ dột, nhưng hắn không hề chớp mắt mà nhìn tôi chằm chằm, trong ánh mắt cũng đỏ hồng.

“Tôi xin lỗi.”

Lời xin lỗi muộn màng đúng là không đáng một đồng.

Nhưng tôi không muốn bản thân mình phải tiếc nuối, cũng sợ cả đời của Lục Chấp là tiếc nuối, sợ cuối cùng ngay cả lời xin lỗi của nhà họ Tống Lục Chấp cũng không được nghe.

91.

Trong đầu tôi tự nhiên hiện lên hình ảnh Lục Chấp bị anh trai tôi đánh, hình ảnh hắn một mình lạnh run ở góc tường, còn có hình ảnh bản thân tôi tưởng tượng ra mười ba năm hắn lưu lạc đầu đường, hình ảnh hắn bị thương trúng đạn.

Mỗi khi nghĩ đến một hình ảnh đó, tôi sẽ nói tiếng “Xin lỗi!”, khóc đến nỗi không thở nổi, Lục Chấp chưa bao giờ khóc, tôi chỉ sợ là khóc thay cả phần của hắn.

Cũng không biết bản thân khóc bao lâu, khi khóc thì mơ hồ không rõ mà nói vài câu xin lỗi, dù sao tài xế bên ngoài đã tiến vào nhìn một hồi, lại không nói gì mà đi ra ngoài.

Từ lúc rơi nước mắt đến lúc nhỏ giọng nức nở lại đến khi bình tĩnh, toàn bộ hành trình Lục Chấp đều đứng tại chỗ thờ ơ lạnh nhạt, giống như là đợi tôi bình tĩnh lại.

Chờ đến khi cảm xúc đã thu lại được, sau khi khóc xong, tôi mới nhận ra mình lại quá mất mặt, nhẹ giọng nói với hắn: “Cảm ơn anh đã sửa được hộp nhạc cho tôi!”

Tôi rất sợ Lục Chấp, hiện tại có thể giáp mặt nói với hắn những lời này, không còn tiếc nuối gì nữa.

Lục Chấp im lặng mà nhìn tôi, bỗng nhiên đến gần, tôi vô ý thức mà rung mình một cái, chờ đến khi hắn giơ tay ra chỉ là để lau nước mắt cho tôi, tôi mới nhẹ nhàng thở ra.

Tôi đã cho rằng hắn muốn đánh tôi.

Động tác rất là nhẹ, nhưng mặt của hắn rất lạnh nhạt.

Lạnh nhạt đến nỗi, tôi cảm thấy hắn chính là bình yên trước cơn bão, mọi động tác liên quan tới hắn đều có ẩn chữa ngôn ngữ thâm sâu nào đó.

“Khóc xong rồi sao?” Hắn hỏi.

Tôi gật gật đầu: “Khóc xong rồi!”

“Tống Bình Yên” Không giống với lúc nãy, hắn bình tĩnh gọi tên tôi.

Sau khi lau nước mắt xong, hắn thu tay về, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng tiếng thở dài của hắn lại là bất đắc dĩ.

Tôi không rõ ý của hắn lắm, rất lâu sau, hắn mới giải thích.

“Tôi đã từng cảm thấy hạnh phúc, cho nên đừng có lúc nào cũng cảm thấy tôi đáng thương!”

Tôi muốn giải thích tôi không phải là thương hại hắn, nhưng nghĩ lại, tôi thật đúng là thương hại hắn.

Tôi vẫn luôn cảm thấy Lục Chấp thật đáng thương.

“Tôi xin…”

“Được rồi!” Hắn rất nhanh ngắt lời tôi, ánh mắt lại ảm đạm xuống, ngẩng đầu lên, nói với ngữ khí khẩn thiết: “Em có thể đừng nói xin lỗi nữa được không, có thể không phải là em…”

Tôi còn muốn nói gì đó nữa, nhưng ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái lại rũ đầu xuống, không nói gì được nữa.

Lục Chấp rõ ràng không khóc, rõ ràng vẫn là một khuôn mặt lãnh đạm như thế, nhưng tôi lại cảm thấy hắn giống như là đang khóc.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 22: Đều tại Lục Chấp



92.

Tôi bỏ hộp nhạc vào trong ngăn kéo.

Suy nghĩ cả đêm.

Ngày hôm sau lại để hộp nhạc lên bàn rồi mới về nhà họ Tống.

93.

Mẹ kéo tay tôi chưa từ bỏ ý định, hỏi nửa ngày, bà ấy hỏi tôi vì sao, tôi muốn giải thích là Lục Chấp đã sớm phát hiện được kế hoạch của chúng tôi, nhưng ngẫm lại, hắn phát hiện hay không thì kết quả cũng như nhau.

Cha thì không nói gì, chỉ là khi tôi đi ông ấy tự giễu: “Đây là con gái ngoan mà tao yêu thương mười bảy năm rồi đấy!”

Dì mang theo mấy chị dâu nhổ nước bọt vào tôi, mắng tôi là sói mắt trắng, là súc sinh tâm địa đen tối, bị anh trai tát một cái đi rồi.

Chỉ có anh trai là che chở tôi ra tới cửa, tôi còn tưởng anh trai sẽ là người mắng tôi tàn nhẫn nhất.

Trước khi lên xe, anh ấy xoa đầu tôi, giống như là có rất nhiều lời muốn nói, ấp ủ nửa ngày mà cái gì cũng chưa nói thành lời.

“Anh” Tôi cũng không biết nên nói gì.

“Bình Yên!” Anh ấy thở dài, “Trong lòng anh cũng hy vọng em sẽ trộm tới cứu nhà họ Tống, em không trộm anh cũng rất tức giận, nhưng anh lại cảm thấy em làm đúng!”

Anh trai cúi đầu, nghiêm túc nói với tôi: “Cách nhà họ Tống thật xa, đừng trở về nữa!”

Tôi đứng ở cửa nhà họ Tống nửa ngày, nhìn anh trai khập khiễn đi vào, ngẩng đầu nhìn lại có thể nhìn thấy trên cây lê đường trong viện đang nảy chồi.

Hóa ra bây giờ là mùa xuân rồi.

93.

Tôi bị bệnh nặng một hồi, sốt cao đến nỗi mơ hồ.

Đôi khi tỉnh lại là ban ngày, đôi khi tỉnh lại là buổi tối, đôi khi tỉnh lại nhìn thấy nha hoàn, đôi khi tỉnh lại nhìn thấy Lục Chấp.

Mỗi lần tỉnh lại tôi đều sẽ hỏi nhà họ Tống thế nào.

Nha hoàn khi thì nói khá tốt, khi thì hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Lục Chấp thì là ngồi đó không nói lời nào, lạnh nhạt đỡ tôi lên, lạnh nhạt cho tôi uống thuốc, lạnh nhạt đóng cửa đi ra ngoài.

Có khi đầu óc hồ đồ, tôi còn cho rằng mình đang ở nhà họ Tống, mở mắt ra sợ hãi đi học muộn, gọi mẹ thật to, hỏi người có phải là Hứa Quân Sơ đang chờ ở cửa không.

Kết quả, vừa đứng dậy đã đối mặt với Lục Chấp, phản ứng một hồi lâu mới nhớ ra.

Tôi đã không đi học nữa, Hứa Quân Sơ cũng đi nửa năm rồi.

“Có phải tôi bị bệnh rất nặng hay không?”

Lục Chấp trả lời: “Không phải!”

“Thật không?” Tôi dựa vào mép giường nhìn ra ngoài cửa sổ xuân ý dào dạt, chậm rãi nhắm mắt lại, chẩn bệnh cho bản thân mình: “Đó chính là đang trốn tránh!”

Hóa ra tôi là loại người yếu đuối thế này, cả thể xác và tinh thần đều có thể làm được đến mức trốn tránh cực đoan như vậy.

95.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Đỗ Quyên đến thăm, vừa vào nhìn thấy tôi đã chạy đến phía tôi mà khóc lóc gọi tiểu thư, hỏi tôi vì sao có thể biến thành dáng vẻ này.

Cô ấy nói nhà họ Tống đã xong toàn bộ rồi, cả tổ trạch cũng không còn, mấy thị thiếp đều trốn chạy, chỉ còn lại mẹ tôi và dì Ba.

Tôi bảo cô ấy đừng khóc, lại không khuyên được.

Đỗ Quyên đưa thư của mẹ cho tôi, hiện tại cô ấy phải đi An Khánh để nhờ cậy anh họ.

Đỗ Quyên liều mạng lắc đầu, cô ấy không muốn đi, nhưng mẹ lại đuổi cô ấy đi.

Từ nhỏ Đỗ Quyên đã hầu hạ bên cạnh mẹ tôi, tình cảm giống như mẹ con, mẹ đã từng nói sau này nhẫn định sẽ tìm một mối hôn sự tốt để gả cô ấy ra ngoài, mẹ rất yêu thương cô ấy.

Tôi cho Đỗ Quyên tất cả trang sức của mình, nói cho cô ấy là nếu không tìm thấy biểu ca thì ít nhất vẫn có thể sống sót.

Cô ấy ôm tôi, tôi dựa lên vai cô ấy, thật sự mệt mỏi quá, mệt đến nỗi không cả muốn xem thư của mẹ.

Đỗ Quyên khóc lóc mắng chửi: “Đều tại Lục Chấp! Đều tại Lục Chấp!”

Tôi ôm lấy cô ấy, nhẹ giọng đồng ý, “Ừ, đều tại Lục Chấp!”

Mẹ viết một bức thư rất dài, người nhắc lại tình cảm cha con với tôi, không hy vọng xa vời tôi có thể đi cầu xin Lục Chấp, chỉ mong tôi có thể đưa Lục Chấp qua đó, mẹ có thể mang theo tất cả mọi người quỳ xuống cầu xin.

Tá Đằng đã thay đổi đầu mâu, trực tiếp dùng tính mạng của cha mang đến trước mặt Lục Chấp để xin được hợp tác, sau khi Lục Chấp đồng ý, thu tất cả đồng ruộng và bất động sản của nhà họ Tống, cố ý trước mặt toàn bộ người Thượng Hải gióng trống khua chiêng đuổi cha đi!

Lục Chấp chưa bao giờ từ bỏ việc báo thù, hắn cứ từ từ chầm chậm báo thù, không nhanh không vội, tiến hành đâu vào đấy.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 23: Hải đường để ngày mai xem



96.

Khi soi gương tôi mới cảm thấy được lý do vì sao Đỗ Quyên kinh ngạc. Hóa ra ta đã biến mình thành dáng vẻ giống như quỷ này.

Tôi muốn đầu tiên là chải đầu, lấy ra hộp trang sức cuối cùng lấy cây trâm con bướm ra, nửa ngày mới cầm lấy lược búi tóc lên.

Nếu Hứa Quân Sơ nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, nhất định sẽ làm ầm ĩ lên.

Tôi còn đang nghĩ ngợi thì Lục Chấp đến.

Hắn nhìn thấy tôi ngồi dậy hình như còn vui vẻ.

“Tống Bình Yên, hải đường trong viện cũng nở rồi, em có muốn đi xem không?”

Hắn đặt bông hoa cúc non ở trên tủ đầu giường.

Mùi hương rất nhẹ.

Hắn đi tới, cầm lấy cây trâm con bướm ở trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng cài lên tóc tôi.

Lục Chấp đứng ở phía sau tôi, từ trong gương không nhìn thấy mặt hắn, hắn vẫn là mặc áo khoác phục. Lục Chấp không thích trang điểm, bộ quần áo này rất hợp với hắn, nhưng tôi vẫn cảm thấy năm đó Lục Chấp đẹp.

“Rất đẹp!” Hắn bỗng nhiên nói.

Tôi không biết hắn đang khen cây trâm, hay là hải đường, hay là tôi, nhưng tôi biết, sắc mặt của tôi bây giờ trắng bệch, hốc mắt sâu xuống, nhất định chỉ có thể miêu tả bằng từ xấu.

Tôi giơ tay sờ cây trâm, trực tiếp hỏi hắn: “Anh có thể cho tôi về nhà không?”

Hắn khoanh tay đứng im, nửa ngày cũng không trả lời tôi.

Tôi nghĩ là hắn không nghe thấy, lại tăng âm lượng hỏi một lần nữa: “Anh có thể cho tôi về nhà được không?”

Tôi chưa từ bỏ ý định mà xoay người, hắn không có biểu cảm gì mà lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn tôi.

Hắn nói: “Không thể!”

Khi nhận được câu trả lời, tôi lại cười: “Hóa ra cách trừng phạt là khiến cho tôi không thấy người nhà mà c.h.ế.t ở đây.”

“Em không bị bệnh, không c.h.ế.t được.”

Tôi biết, tôi nghe thấy lời bác sĩ nói, vốn là chỉ có hai ba liều thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, nhưng trong lòng tôi bài xích, sốt như thế nào cũng không hạ xuống, mỗi lần uống thuốc xong còn nhổ ra.

Đây không phải là bệnh, là tôi đang tự bế để bảo vệ bản thân.

Nhưng loại bảo vệ này vừa ấu trĩ vừa ngu xuẩn, cho nên phải đối mặt với hiện thực thôi, Tống Bình Yên.

Tôi đứng dậy đi đến trước mặt hắn. Tâm tình của Lục Chấp hôm nay không tệ lắm, cũng bị tôi phá hư mất.

“Hôm nay tôi nhất định phải về nhà, trừ phi anh đánh c.h.ế.t tôi!”

Lục Chấp không có biểu cảm gì trên mặt, nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng trấn định vẻ mặt mà cùng nhau giằng co với hắn.

Rất nhiều lúc tôi đều suy nghĩ, nghĩ tôi cùng với Lục Chấp nên có mối quan hệ đối lập như thế này, chúng ta là mối quan hệ thù địch, hắn hận tôi, tôi hận hắn, đều hiểu rất rõ ràng.

“Muốn lấy s.ú.n.g không?” Tôi hỏi hắn.

Lục Chấp không nói gì, hắn luôn im lặng như vậy, im lặng, cái gì cũng không nói được với tôi.

Tôi không kiên nhẫn chờ hắn, trực tiếp nhấc chân đi, hắn đột nhiên cầm lấy cánh tay tôi, tôi không tránh thoát, trong lòng lại trầm xuống, cho dù hắn muốn nổ s.ú.n.g b.ắ.n tôi, tôi sẽ sợ, nhưng sẽ không phản kháng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Chỉ đáng tiếc là, tôi không đợi được Hứa Quân Sơ, không nói được với anh ấy là tôi thật sự rất nhớ anh ấy.

Tôi im lặng chờ tại chỗ, thấy hắn đi về phía giá treo quần áo, cầm lấy áo khoác của tôi, lại hướng ra cửa đi.

Tôi phản ứng lại, chẳng lẽ đây là đồng ý?

Tôi đuổi theo vài bước về phía trước vẫn không yên tâm mà dừng lại hỏi hắn: “Là về nhà hay là đi ngắm hoa?”

Hắn ngừng tại chỗ, nhẹ nhàng nói: “Hải đường để ngày mai đi xem.”

Hắn rũ mắt xuống, giống như còn nói thêm câu gì đó rồi mới ra ngoài.

Tôi sửng sốt, rất nhẹ, rất nhạt, giống như là không tồn tại, nhưng tôi vẫn còn nghe được, tôi không hiểu sao mà lại trả lời hắn.

Ừ, cùng nhau đi xem đi.

97.

Trong một phòng nhỏ đổ nát, cuối cùng một hẻm nhỏ, bây giờ đang là nhà họ Tống ngày xưa phong cảnh vô hạn.

Ở đầu hẻm liếc mắt không nhìn thấy gì, tôi do dự thật lâu mới nhấc chân lên, một mạch đi đến cuối hẻm, trước cửa gỗ màu lam, số nhà có khắc 256. Rất lâu trước kia nơi này chính là bất động sản của nhà họ Tống, cha cho người nghèo thuê giá cao.

Nhà số 256 đã từng có một thư sinh nghèo chết, nghe hơi buồn cười một chút, nói là đói đến không chịu nổi mới chọn tự sát, sau đó lại nghe đồn là nhà này có ma. Vì cha muốn yên tâm mới hậu táng thư sinh đó, còn dàn xếp cho người nhà của hắn, nhưng nơi này lại không có ai thuê.

Không nghĩ tới căn nhà này lại trở thành chỗn về duy nhất của nhà họ Tống.

Khi tôi đi tới, dì ba còn đang dắt chó ra ngoài, vừa nhìn thấy tôi, dì ấy tựa ở cửa cười khẽ.

“Ui da, đây không phải là mợ Hai của Đốc Quân Phủ hay sao? Cơn gió nào thổi ngài tới đây, tới để nhìn cha ngài, hay là tới nhìn xem cha ngài đã c.h.ế.t chưa?”

Dì ấy đứng trên bậu cửa, đầu ngẩng cao nhìn tôi.

“Cút đi, cút về phủ Đốc Quân của mày, làm mợ Hai của mày ấy!”

Trên người dì ấy có mùi thuốc rẻ tiền, hơi sặc mũi, nhưng tôi nhớ rõ dì Ba không hút thuốc lá.

Tôi chào dì ấy một tiếng thì trực tiếp đi vào bên trong, cũng không biết dì ấy mắng thêm câu gì nữa rồi mới dắt chó rời đi.

Trong viện tất cả đều là cỏ hoang. Vào phòng cũng chỉ có mùi hương hôi thối, một chân dẫm vào bùn, phải dùng sức mới có thể nhấc lên.

Không đợi tôi lên tiếng, mẹ bỗng chạy ra, vẻ mặt nôn nóng, vừa nhìn thấy tôi đã túm chặt lấy tay tôi, hoảng loạn nói: “Mau! Mau ngăn Mặc như lại!”

Mạnh Mạc Như là khuê danh của dì Ba.

Mẹ gấp gáp đến nỗi nói không rõ ràng, tôi không rõ tình huống thế nào, chỉ có thể nghe mẹ bảo đuổi theo ra, nhưng sau khi ra khỏi ngõ thì không biết người ở đâu nữa.

Lúc này mọi người mới đuổi tới đây khóc lóc kêu lên không được, cha đã bị Tá Đằng bắt đi rồi, mẹ bị hôn mê, trong mơ hồ thì nghe thấy dì Ba muốn đi cứu cha.

Mẹ đã sớm nói với tôi, Tá Đằng đặt tâm tư lên người dì Ba không chỉ có một ngày hai ngày, lúc này nếu đi chỉ có thể là dữ nhiều lành ít.

Tôi sợ hãi giờ mới phản ứng lại đây là chuyện gì, vội vàng cùng với mẹ ngồi xe đi đến phủ của Tá Đằng, mẹ nắm chặt lấy tay tôi, không ngừng lẩm bẩm thầm thì không có chuyện gì, không có chuyện gì.

Trong ấn tượng của tôi, dì Ba là ương ngạnh ghê gớm nhất, ngày thường rất là vênh váo tự đắc, ai cũng không để trong mắt, nói chuyện cũng ghê gớm. Mẹ không thích dì ấy nhất, vô cùng ghét bỏ diễn xuất của dì ấy, lúc nào cũng ở trước mặt cha mắng dì ấy không hiểu chuyện.

Tôi tưởng rằng dì ấy sẽ đi đầu tiên.

Mẹ quay đầu hỏi tôi: “Mặc Như sẽ không có chuyện gì đúng không?”

Nhìn khuôn mặt xanh xao vàng vọt của mẹ, trong ánh mắt như là đang tìm hy vọng, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi vén lại tóc bạc lên tai của mẹ, chắc chắn mà nói: “Đúng vậy, sẽ không có chuyện gì đâu!”
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 24: Càng giãy giụa thì hãm càng sâu



97.

Phủ của Tá Đằng thật là uy phong.

Chiếm khu vực tốt nhất của toàn bộ Thượng Hải, ở phòng ở xa hoa nhất, g.i.ế.c hại nhiều người Trung Quốc nhất.

Khi chúng tôi đến nơi thì vừa lúc nhìn thấy đám lính Nhật Bản ném một đồ vật ra, m.á.u me nhầy nhụa.

Mẹ vội chạy qua thì bị bọn lính ngăn lại, mẹ kêu khóc ầm ĩ, nhưng đám người Nhật Bản căn bản là không hiểu mẹ đang nói gì.

Tôi đi qua đống đồ vật kia, chợt dừng chân lại.

Là con ch.ó của dì Ba, toàn thân trắng như tuyết, dì Ba gọi nó là Cát Tường, dì ấy đã từng nuôi rất nhiều chó, nhưng Cát Tường là nhút nhát nhất, bình thường thấy người khác chỉ dám trốn trong n.g.ự.c của dì Ba.

Con cún nhỏ có đôi mắt đen lại sáng, khi nó tò mò nhìn người khác rất giống như một đứa trẻ con không hiểu thế sự.

Cả người nó đều là máu, trên đầu bị c.h.é.m một miếng, chân trước còn đang co rút run rẩy. Nó c.h.ế.t rất đau khổ, cặp mắt kia lại chấp nhất nhìn về một hướng.

Tôi tưởng tượng giống như trước kia sờ sờ đầu của Cát Tường, hy vọng nó còn có thể tới cọ lòng bàn tay tôi để lấy lòng, nhưng tôi biết không thể nữa.

Chúng tôi đã tới chậm rồi, khi nhắm mắt lại, thật sự rất đen, rất tối, tối đến nỗi không có một tia hy vọng.

Tôi không có cách nào để không đoán ra chuyện không hay xảy ra với dì Ba, mà tôi có thể nghĩ đến cũng chỉ toàn là những hình ảnh không ổn.

Tôi hoảng loạn rất mong muốn cầu cứu, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi còn có thể làm gì? Có ai có thể đến đây cứu dì Ba không?

Tôi nên cầu xin ai bây giờ?

Mẹ đang cầu xin những binh lính Nhật Bản, tôi cũng chạy tới để cầu xin. Dì Ba từ hồi mười lăm tuổi đã gả cho cha, dì ấy còn trẻ như vậy, vừa lúc nãy nàng còn dắt theo Cát Tường nói chuyện với tôi.

Bọn lính bị cầu xin đến nỗi không có kiên nhẫn, giận dữ mắng mỏ rồi đạp tôi ra ngoài, tôi đau đến nỗi cuộn tròn trên mặt đất phun ra một ngụm máu, nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Nhìn thấy mẹ bị tay đ.ấ.m chân đá mà vẫn túm chặt lấy tay của bọn họ, lần đầu tôi cảm thấy hận.

Hận cha tự gây họa vào người, hận Lục Chấp từng bước từng bước áp bức, hận Tá Đằng tàn bạo bất nhân, hận bản thân mình bất lực.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Vì sao tôi lại vô dụng như thế! Vì sao tôi lại phải là người lựa chọn! Vì sao Nhật Bản có thể làm xằng làm bậy tại Trung Quốc! Vì sao nhà họ Tống sẽ biến thành như vậy! Vì sao tôi không cứu được dì Ba! Vì sao tôi không thể bò dậy nổi!

Vì sao tôi lại không thể bò dậy nổi chứ!

Tôi phát hiện ra bản thân đã sớm nhẫn nại tới cực hạn, tôi còn có ý định buồn cười mà che giấu cái gì, còn có cái kết cục gì bi kịch và trực quan hơn là cái c.h.ế.t đâu.

Khi cha ra tới, cả người đều ngơ ngác, trong ánh mắt là sự hoảng sợ, là sợ hãi, là khổ đau, là tuyệt vọng.

Ông ấy kéo từng bước chân đi về phía trước, giống như không nhìn thấy tôi và mẹ, cả người trống rỗng lại vô lực, cuối cùng ông ấy vẫn khóc lóc quỳ gối trên mặt đất, che đầu mà kêu to.

Nghe tiếng kêu thảm thiết của ông ấy, tiếng khóc mà tôi nên có lại bị ép trong cổ họng, không thể nào thở nổi.

Hóa ra, trái tim có thể đau đến mức này, đau đến xé rách tuyệt vọng, đau đến không có chỗ nào phát tiết, không chỗ kêu oan, chỉ có thể sa vào giữa hối hận vô biên vô hạn, không biết phải phản kích như thế nào, cuối cùng bị sự thù hận của mình ngấm đầy, c.h.ế.t vì không thể hít thở nổi.

99.

Tá Đằng cùng mấy quan quân lăng nhục g.i.ế.c hại dì Ba trước mặt cha, khi chúng tôi tìm thấy t.h.i t.h.ể của dì ấy, đã sớm không còn nguyên vẹn nữa.

Mọi sự xảy ra đều quá nhanh, tôi thậm chí còn cảm thấy dì Ba còn chưa chết, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, dì ấy sẽ vẫn ôm theo chó, nheo đôi lông mày mắng người.

Mợ ba của nhà họ Tống chính là người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp quả cảm nhất bến Thượng Hải, chẳng qua là dì ấy yêu sai người mà thôi.

100.

Cha trở nên điên điên khùng khùng, khi thì ngồi ở một chỗ không nói gì, khi thì lại nói với không khí cả buổi sáng.

Chúng tôi chỉ biết kết quả, ai cũng không biết rốt cuộc cha là như thế nào trơ mắt nhìn dì Ba c.h.ế.t đi.

Mỗi lần nhìn thấy tôi, vẻ mặt của ông ấy dữ tợn mà chạy tới: “Đây là báo ứng, có phải không? Mày đã nói đây là báo ứng?”

Tôi khóc lóc ôm lấy ông ấy, hết lần này tới lần khác nói với ông ấy, không phải, đây không phải.

Ông ấy hình như không nghe thấy tôi nói chuyện, chỉ biết vừa khóc vừa cười lặp lại, hóa ra đây là báo ứng, hóa ra đây là báo ứng.

Tôi đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng túng quẫn bi thương của ông ấy, lặp lại những lời này, bước đi tập tễnh mà đi vào gian nhà ở cũng đầy vết thương giống thế.

Tôi gọi ông ấy là cha, ông ấy không quay đầu lại để nhìn tôi.

Trong nháy mắt, lệ tràn đầy mắt, tôi ngồi xổm trên mặt đất khóc không thể kiềm chế nổi.

Hóa ra bi kịch là hết vòng này tới vòng khác, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không ngừng.

Mà ở đầm lầy chứa đầy thù hận này, cuối cùng là càng giãy giụa thì hãm đến càng sâu.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 25: Tôi bắt đầu hận anh rồi



101.

Mẹ nói là sợ cha không thoát ra được.

Tôi đã nhớ rõ cha đã từng nói, trên đời khó chữa nhất là bệnh trong lòng, hết thuốc chữa nhất là bệnh nghèo, cho nên ông ấy mới cần phải kiếm rất nhiều tiền.

Nhưng hiện giờ ông ấy không có tiền, cũng không có người, hoành hành ngang ngược nửa đời người, giờ lại bị người ngoài châm chọc mà sống không bằng chết.

102.

Tôi đi đến trước mặt Lục Chấp, hắn đứng ở đầu hẻm, bình tĩnh nhìn về hướng nào đó, khi tôi nhìn vào ánh mắt hắn, bên môi tái nhợt của hắn mới nhếch lên ý cười.

Cả người hắn, bao gồm cả hắn hiện tại, phảng phất một nụ cười lạnh lẽo cô quạnh.

Tôi bước nhanh đến bên cạnh hắn, liếc mắt mà không nhìn hắn: “Anh có thể dừng chuyện báo thù lại một chút không?”

Từ lúc đầu tăng số người bảo vệ, đến bây giờ mỗi lần Lục Chấp đều đi theo tôi lại đây, hắn đều đứng ở đầu hẻm, không cần biết là chờ bao lâu.

Tôi quá sợ lúc này hắn còn muốn làm gì nhà họ Tống nữa.

Cho dù chuyện của dì Ba không trực tiếp liên quan tới hắn, nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy hắn giống như là người thúc đẩy bên ngoài.

Lục Chấp cũng không nói không, cũng không nói có, chỉ là ba phải thế nào cũng được rồi yêu cầu tôi trở về.

Đôi mắt của tôi khóc đến nỗi sưng húp, nếu cứ luôn khóc thì sẽ rất đau, tôi cố gắng cắn răng không để nước mắt tiếp tục rơi xuống.

“Anh vốn là muốn hại cha, chẳng qua là bị dì Ba phá hủy phải không?”

Hắn nhìn vào đôi mắt tôi, tôi cho rằng hắn sẽ không trả lời, nhưng sau một lát, hắn thế mà trả lời “Đúng thế!”

Quả nhiên là như thế!

Tôi đã sớm nói, dù cho tôi thừa nhận nhà họ Tống có lỗi với Lục Chấp, tôi cũng hiểu việc hắn trả thù, hắn đau khổ hắn chịu đựng, nhưng tôi sẽ vẫn hận hắn.

Cho đến khi trở về phủ Đốc Quân, tôi nằm nghiêng ở trên giường, góc độ này có thể vẫn nhìn thấy hộp nhạc cùng với cây trâm hình con bướm trên bàn, rốt cuộc vẫn nói ra.

“Tôi bắt đầu hận anh rồi!”

Tôi ích kỷ mà tìm thấy một điểm dừng chân cho cảm xúc của mình.

Quá hận, chỉ là tôi không biết bắt đầu hận từ đâu, bắt đầu hận từ ai.

Lục Chấp đứng yên ở mép giường của tôi rất lâu, cuối cùng tôi có thể cả thấy hắn kéo chăn cho tôi, có lẽ hắn cho là tôi đã ngủ rồi, mới chạm chạm vào đôi mắt tôi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Có thể đừng chạm vào tôi được không!”

Tay hắn dừng lại, sau khi chạm vào ánh mắt của tôi thì mí mắt rũ xuống, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh mà thu tay lại, chỉ là hơi mất tự nhiên mà đặt bên cạnh người.

Tôi nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa, cũng không biết khi nào thì hắn đi.

Ngày hôm sau, hoa ở mép giường bỗng nhiên đổi lại thành hoa hải đường.

Trong lòng tôi buồn bực đến nỗi muốn ném hoa xuống, nhưng nghĩ lại.

Hoa thì có tội gì đâu!
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 26: Anh trai



103

Anh trai đi làm bốc vác ở bến tàu.

Tôi đứng ở nơi xa nhìn xem, anh ấy mặc áo vải ngắn, đầu vai đè nặng hai bao tải đất, ép tới nỗi anh ấy thở phì phò từng hơi một, cái chân bị thương khó có thể chống đỡ lực, anh ấy chỉ có thể nghiêng thân mình, bước từng bước gian nan.

Phía sau còn có quan trông coi đang thúc giục, mỗi người đi qua anh ấy đều sẽ cố ý phát ra tiếng cười nhạo trêu chọc, tôi không nghe thấy họ nói gì khó nghe, tuy sắc mặc của anh trai khó coi, nhưng cái gì cũng không nói lại.

Tôi kiên định đi qua đó, đoạt bao tải đi từ trên tay anh trai rồi cố sức vác đi.

Anh trai kinh ngạc vì tôi qua đây, theo sau nhìn tôi làm thế nào cũng không thể nâng được bao tải lên bả vai, cúi đầu nói: “Để anh!”

Tôi không nghe lời anh ấy, đôi tay vác bao tải lên, đi được hai chân mới phát run, lúc đó mới gọi người khác qua để vác giùm một túi.

Tôi quay trở lại mở tay của anh trai, lại cướp đi bao tải ở trong tay anh ấy, không cho anh ấy vác nữa.

Anh trai xông tới nắm lấy tay tôi, tay tôi đang phát run, bao tải kia đối với tôi đúng là rất nặng, nhưng những người công nhân ở đó đều vác rất thoải mái, anh trai cũng vác được, vậy thì tôi cũng có thể.

Tôi lại bỏ tay anh ấy ra, đi vác bao tiếp theo.

“Tống Bình Yên!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Anh trai mắng tôi một tiếng rất to, nắm lấy tay tôi đang run rẩy: “Em làm gì?”

“Kiếm tiền”

Anh trai thở dài, anh ấy kiên nhẫn lại, muốn nói chuyện ôn tồn với tôi.

Nhưng tôi không định cho anh ấy cơ hội này, ném tay anh ấy ra, đi tiếp để dỡ bao hàng mới.

Cái tay băng kín vải có nhiễm m.á.u cầm chặt lấy cánh tay tôi.

Anh ấy bất đắc dĩ nói: “Em không vác được đâu, anh trai xin em đó!”

Người vác hàng hóa trên thuyền hùng hổ nói mát, nhìn anh trai đỏ hai mắt, tôi vô lực rũ tay xuống.

Anh ấy tiếp nhận bao tải khiêng lên vai, ngay trước mặt tôi, khó khăn tập tễnh bước qua qua, tôi đi theo phía sau anh ấy, anh ấy buông bao tải, vẫn đứng tại chỗ mà quay lưng về phía tôi.

Sau một lúc lâu tôi mới khép mắt lại, không thể chấp nhận mà kêu lên với anh ấy: “Không được! Anh là anh cả, là đại thiếu gia nhà họ Tống, là chủ nhà tương lai của nhà họ Tống, anh rốt cuộc có biết không?”

Anh trai đã từng giám thị sự hoạt động của bến tàu, nhưng anh ấy là người lạnh nhạt thờ ơ đứng bên cạnh kìa.

Nhìn hiện tại anh ấy mất đi tất cả, bẻ gãy xương cốt, dáng vẻ chật vật thất bại và cúi đầu với hiện thự, trong lòng ta đau cũng rõ ràng.

Rốt cuộc, tiểu bá vương tiếng xấu rõ ràng, không ai bì nổi, cũng tự bản thân mình gieo hậu quả xấu.

Anh trai ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt vào trong, ý định che giấu bản thân mình đang khóc.

“Vậy em có biết là, để cho anh nhìn thấy em bảo người tới giúp anh vác bao tải, sẽ chỉ nhắc nhở cho anh biết anh chỉ là một tên phế vật, cái gì anh cũng không làm được, không bảo vệ được bất kỳ ai, không bảo vệ được cái gì. Đại thiếu gia nhà họ Tống cái gì chứ, gia chủ cái gì chứ, tất cả đều là chó má!”

“Nhìn thấy gia đình của mình biến thành như thế, mà anh chỉ có thể nằm, ngay cả tiền ăn cơm còn không tự kiếm được, còn nói tôn nghiêm cái gì, anh không có tư cách đó em có hiểu không!”

Tôi yên lặng, không đi kéo cánh tay anh ấy nữa, có lẽ tôi đã xem nhẹ, không chỉ là sự thật tôi vô năng chịu đủ tra tấn, ngay cả anh trai tôi cũng giống thế, trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ xảy ra mà không thể phản kháng như thế nào.

“Bình Yên, hiện tại cái gì anh trai cũng không để bụng, cái gì cũng không sợ, anh chỉ mong tất cả mọi người đều sống thật tốt, đừng có ai chết, nếu c.h.ế.t rồi… cái gì cũng không còn nữa. Dù sao em cũng nên để anh phải gánh vác trách nhiệm, để anh thử làm đi, em cảm thấy anh còn có thể tiếp tục suy sụp đến khi nào?”

Tôi ôm chặt lấy anh ấy.

Tôi hiểu, cái gì cũng hiểu.

“Nhưng chỉ là em thương anh, anh trai…”

Anh ấy nâng tay áo lên lau nước mắt thật mạnh, vỗ lưng tôi rồi nói: “Anh là một người đàn ông chân chính, có cái gì mà đau lòng, Tống Tử Nghiêu anh đây đại thiếu gia còn có thể làm, cũng có thể làm bốc vác.”

Tôi ngẩng đầu, anh ấy đè lại vai tôi, nghiêm mặt nói.

“Thật ra anh cảm thấy hiện tại càng trở nên kiên định hơn. Trước kia đều lo lắng hãi hùng, không biết Lục Chấp còn làm gì với nhà họ Tống nữa, lại lo lắng nhà họ Tống sẽ bị Tá Đằng lợi dụng biến thành vật hy sinh. Hiện tại tất cả đều suy tàn rồi, ngược lại cái gì anh cũng không còn sợ hãi nữa.”

Anh ấy nhìn tôi, cười nói: “Đừng có mà không tin anh, Lê Âm thường hay nói, khuyết điểm của anh có rất nhiều, còn không biết hối cải, hiện tại anh đã hạ quyết tâm, sửa từng chút một, bắt đầu sửa từ tay làm hàm nhai. Người ta thường nói không có việc gì tốt hơn là biết sai chịu sửa, nếu anh trở nên tốt hơn, Lê Âm có lẽ sẽ không khinh thường anh như thế, chờ khi cô ấy trở lại có khi còn mở mắt ra mà nhìn anh!”

Anh trai nói mà mặt mày hớn hở, sau đó lại tự nhiên cười khổ: “…Tuy là cô ấy sẽ không trở về nữa.”

“Sẽ trở về.”

Nửa ngày tôi cũng không thèm nói chuyện, nhưng cái này tôi muốn kiên định nói với anh ấy.”

“Chị dâu nhất định sẽ trở về.”

Anh trai ngây ngốc một lát, lại xoa xoa đầu tôi: “Thật không?”

Anh ấy nhìn tàu thủy ở trên biển phát ra tiếng còi hơi, ánh mắt lại thành kính.

Khi nhìn về phía tôi, hai mắt sáng lên, cười nói:

“Vậy anh trai tin tưởng em!”
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 27: Đi làm



104.

Sinh hoạt của nhà họ Tống vô cùng kỳ cục mà bình tĩnh trở lại, còn trầm lặng hơn cả trước kia.

Mỗi ngày, anh trai làm càng thuận tay hơn, tính anh ấy nóng nảy, thường xuyên xung đột cùng với các công nhân khác, nhưng sau khi đánh xong ngày hôm sau vẫn có thể ngồi cùng nhau ăn cơm, khi không vác được sẽ cùng hỗ trợ nhau cùng vác lên.

Khi đòi ông chủ tiền công lại bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, ông chủ mắng bọn họ là đám quỷ nghèo c.h.ế.t tiệt bùn nhão không trét nổi tường, anh ấy là người đầu tiên xông lên đánh, những người khác cũng xông lên đánh theo.

Tình cảm do nắm tay đánh tới sâu sắc hơn là thứ tình cảm mua được bằng tiền bạc trước kia nhiều.

Anh trai nói, giai cấp vô sản đoàn kết hơn so với giai cấp tư sản, giai cấp tư sản tranh giành bánh mì đến vỡ đầu chảy máu, còn giai cấp vô sản lại muốn chia sẻ bánh mì.

Mẹ mắng anh ấy so sánh linh tinh.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

105.

Mẹ làm thêu thùa để kiếm sống, bà ấy thường xuyên ngồi trong viện, vừa phơi nắng vừa híp mắt thêu thùa, cha tới hỏi, bà đang làm gì?

Mẹ trả lời: “Đang thêu hoa!”

Cha xụ mặt: “Thêu mấy thứ đồ đó làm gì, tôi lại không phải không nuôi nổi bà, ông đây chính là người giàu nhất Thượng Hải.”

Mẹ cười lắc đầu: “Cái gì mà giàu nhất chứ, lão già này!”

Tôi ngồi ở bên cạnh mẹ giúp bà thêu thùa, mẹ không ngừng thúc giục tôi nhanh chóng quay về phủ đốc quân, không được làm cho Lục Chấp giận dữ.

Mẹ thật sự sợ cuộc sống yên ổn vất vả mới có được này lại bị hủy hoại.

Tất cả bọn họ đều cảm thấy Lục Chấp dễ dàng tức giận, nhưng lâu như vậy rồi, tôi thấy Lục Chấp đều rất bình đạm, hắn rất ít vì chuyện của người khác tác động đến cảm xúc của mình, tất cả đều không đáng.

Ngày nào tôi cũng đợi đến tối mới đồng ý trở về phủ đốc quân, tài xế mở cửa xe kiên trì tới đón, người trong ngõ nhỏ đều nhỏ giọng bàn tán số mệnh tôi tốt, nhà họ Tống đã rớt đài, chỉ có tôi được Lục Chấp phù hộ cho bình yên vô sự.

Tôi nhớ rõ từ khi nào tôi còn bị người ta chế nhạo trào phúng, con gái nhà họ Tống số mệnh không tốt, chỉ có thể gả thấp làm thiếp, cả Thượng Hải đều chờ đợi cái c.h.ế.t ly kỳ của tôi để chê cười.

Hóa ra cùng một chuyện, chỉ cần đổi tình cảnh thôi là có thể khác xa một trời một vực.

106.

Tôi tìm được việc, bị Lục Chấp bắt được, hắn hỏi có phải tôi thiếu tiền hay không. Tôi nói với hắn là thiếu, tôi còn có cha mẹ phải nuôi.

Lục Chấp nhìn tôi một hồi, sau đó nói một câu: “Chờ tôi tra rồi em hãy đi!”

Tôi chưa bao giờ dùng tiền của Lục Chấp để tiếp tế cho nhà họ Tống, thứ nhất là điều này rất thiếu lý lẽ, thứ hai, nhà họ Tống không tốt mới là điều mà Lục Chấp muốn, nếu hắn phát hiện ra nhà họ Tống sống quá tốt, tôi chỉ sợ hắn sẽ lại hành động.

107.

Công việc của tôi rất đơn giản, chính là ghi sổ ở ngân hàng, cũng có lúc là bưng trà rót nước, cũng chạy đông chạy tây để giao hàng, tiền lương không cao, thường xuyên làm thêm vào buổi tối, cơ thể có chút không chịu nổi, đang yên đang lành cũng chảy m.á.u mũi, ngày nào người hầu cũng phải nấu thuốc đông y mùi vị khó chịu cho tôi uống.

Giám đốc nói tôi là đại tiểu thư đã quen được tiền hô hậu ủng, cho nên không làm được việc gì, không bằng nhân lúc còn sớm thì trở về làm mợ Hai đi!

Tôi không phục, sau khi làm được ba tháng mệt đến chảy m.á.u mũi thì tôi được chuyển sang chính thức, ngày chuyển sang chính thức là một ngày mà tôi cảm thấy vui nhất.

Tôi vui vẻ trở về nhà nói cho mẹ, mẹ cúi đầu đóng đế giày không để ý đến tôi.

Tôi thò lại gần nhìn thì lại phát hiện là mẹ đang khóc.

Tôi choáng váng.

Nửa ngày sau mẹ mới nói, nhìn thấy tôi và anh trai chịu khổ như vậy, trong lòng cảm thấy khổ sở.

Thật ra tôi không cảm thấy khổ, cũng giống như anh trai, cảm thấy rất kiên định. So với trước đây, tôi thích hiện tại hơn.

Mẹ thở dài, đợi một lát sau lại giục tôi trở về phủ đốc quân.

108.

Hiện giờ, mẹ hay nói nhất là câu này.

Cho dù cuộc sống có tệ hại đi nữa, quen rồi thì cũng thành tốt.

108.

Lục Chấp bị Tá Đằng đ.â.m sau lưng một nhát, đội cho hắn cái nồi liên quan đến thuốc phiện, Lục Chấp bị tra khảo, tuy là không nghiêm trọng lắm nhưng hắn cũng nhận ra bên người hắn có gian tế, phí tâm phí lực để tóm được một người nào đó, khiên cho nhân tâm hoảng sợ.

Hiện tại Lục Chấp và Tá Đằng đã hoàn toàn đối lập, ngay cả giả bộ bề ngoài cũng không buồn làm.

110.

Ngày hôm đó tôi lấy thư tôi viết cho Hứa Quân Sơ đếm lại một lần, phát hiện ra tôi đã viết được hai trăm mười ba bức thư.

Hứa Quân Sơ và Lê Âm vẫn không có tin tức gì.

Thư của tôi cũng chưa từng gửi ra ngoài, bởi không biết nên gửi đi đâu.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 28: Năm ngoái đêm Nguyên Tiêu



111.

Hứa Quân Sơ, năm nay Thượng Hải không có tuyết rơi, nhà họ Tống ăn tết không có khách đến đầy nhà, giăng đèn kết hoa, câu đối hai bên cánh cửa đều là do tiên sinh dạy học ở bên cạnh đưa.

Nhưng tôi ăn sủi cảo do chính mình gói, còn ăn nem rán do mẹ làm, anh trai rán còn bị cháy, khoe mấy cái đó mà vui vẻ cả ngày.

Tôi cứ cảm thấy cứ sống tiếp tục như vậy cũng rất tốt.

Khi ăn bữa cơm đoàn viên, cha vẫn luôn ầm ĩ cái gì mà đi gặp phó sở trường, nháo đến nỗi cuối cùng tôi vẫn phải đưa ông ấy đi!

Tôi nắm tay cha đi trên đường rất lâu.

Đi qua trước sạp bán bánh rán, cha không đi nổi nữa.

Từng cái bánh rán màu vàng xốp giòn, ở trong chảo dầu phồng phồng rán từng mặt.

Cảm giác lúc này cha giống như một đứa trẻ, em cười mua cho ông ấy hai cái, ông ấy cầm hai tấm giấy dầu gói kín mít che trong quần áo.

Tôi bảo ông ấy ăn lúc còn nóng, cha kéo tay của em ra rồi nghiêm túc nói: “Mang về, cho bé nhóc ăn!”

Tôi ngơ ngẩn nhìn ông ấy.

Trước kia cha rất thích gọi tôi là bé nhóc.

Nhìn ông ấy lẩm bẩm tự nói, tôi mới bừng tỉnh, người ông ấy ầm ĩ muốn gặp là phó sở trưởng họ Lưu, là bạn cũ của cha, mấy năm trước đã qua đời rồi.

Cha tôi, ông ấy hình như đã quên hết mọi thứ về bản thân mình rồi.

112.

Đêm giao thừa, phủ đốc quân còn quạnh quẽ hơn cả lúc bình thường, chỉ có một lão ma ma. Tôi mang theo một ít sủi cảo về phù đốc quân, sau khi bà ấy ăn xong thì khen ngợi tôi, còn nói khi nào trở về đốc quân nhất định sẽ rất vui.

Tôi đợi đến nửa đêm cũng không chờ được Lục Chấp, thật sự không nhịn nổi mà đi ngủ, nghĩ là ngày hôm sau sẽ hâm nóng lại cho hắn nếm thử.

Kết quả ngày hôm sau phát hiện, Lục Chấp đã ăn hết cả sủi cảo lạnh rồi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

113.

Thật ra tôi đã sớm phát hiện có điều bất hợp lý, người Nhật Bản cho dù ăn mặc giống người Trung Quốc, luôn có một mùi lạ khó có thể nói nên lời, tôi mặc kệ bọn họ đi theo, cố ý chạy đến nơi có nhiều người, lòng vòng nửa ngày mới có thể vào được cửa hàng may vá để gọi nhờ điện thoại.

Là Mã phó quan nhận điện thoại, tôi nói cho hắn có người theo dõi tôi.

Mã phó quan lập tức hiểu ý, tự mình dẫn người lại đây đón tôi, mà những người Nhật Bản đang đợi ở ngoài, chỉ cần tôi ra sẽ động thủ, tôi nhanh chóng lên xe, chỉ một thoáng viên đạn bay lên, mùi khói thuốc s.ú.n.g xông thẳng vào mũi, người qua đường thét chói tai vắt giò lên cổ, Mã phó quan vẫn luôn che chở cho tôi, nhưng viên đạn vẫn không thể tránh được mà b.ắ.n vào cánh tay tôi.

Không nghiêm trọng, nhưng chảy rất nhiều máu.

Lục Chấp phá lệ mà để mẹ đến thăm tôi, mẹ lại oán giận lúc này lá gan tôi càng lúc càng lớn, bà ấy hỏi là chẳng lẽ tôi không sợ hay sao.

Nhìn mẹ lệ rơi đầy mặt, tôi vẫn chưa dám nói ra là tôi sợ muốn chết.

Sợ đến nỗi lòng bàn tay vẫn luôn ra mồ hôi, vừa mới nhắm mắt một cái lại mơ thấy ác mộng.

114.

Mẹ đi rồi, tôi ngủ một giấc đến tận buổi tối, còn mơ một giấc mơ vô cùng hoang đường, mở mắt ra mà nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

Hình như bên ngoài trời mưa.

Ngoài cửa sổ có bóng lá trúc do ánh trăng chiếu lên mặt tường, phối hợp lẫn nhau giống một bộ tranh cổ mặc từ xa xưa.

Tôi nghĩ lại giấc mộng hoang đường kia, tự hỏi rất nhiều câu hỏi, lẩm bẩm mà gọi tên của Hứa Quân Sơ.

Giống như là thói quen.

Tôi thở dài mà xoay người, vừa xoay thì nhìn thấy Lục Chấp đang nằm ở phía đối diện, bốn chân hắn cuộn tròn, ngủ cách tôi rất xa.

Cổ họng tôi hơi khô, nuốt nuốc nước miếng rồi mới hỏi hắn.

“Anh làm gì thế?”

“Tôi không chạm vào em đâu, một lát nữa là được.”

Có vẻ là hắn vừa tắm xong, giọng nói hơi khàn khàn, không có bộ quân phục kia, tóc lại ướt dầm dề che ở trên trán, nhìn nhỏ đi rất nhiều.

Ánh mắt của Lục Chấp luôn luôn kiên định như vậy, thâm thúy thấu triệt, phức tạp lại sạch sẽ, nhưng khi ánh mắt của hắn yên lặng rũ xuống chuyển qua miệng vết thương trên cánh tay tôi, nửa phần ánh sáng còn sót lại trong mắt cũng đạm xuống.

Hắn bỗng nhiên nói: “Hình như kể từ lúc em ở bên cạnh tôi, không phải bị bệnh bị thương thì là đang khóc.”

Tôi dừng ánh mắt của mình trên khuôn mặt của hắn, trả lời theo bản năng: “Từ nhỏ tôi đã thích khóc rồi!”

“Thật vậy ư?”

Hắn tự nhiên cười khổ: “Vậy hiện tại em còn thích ăn ngọt không?”

Ngọt ư?

Tôi thở sâu một hơi, xoay người nằm thẳng nhìn chằm chằm lên chùm đèn ở trên trần nhà: “Không thích.”

Cả người hắn đều run, lặng im một chút lại hỏi: “Em có nhớ rõ câu tiếp theo của “Khứ niên nguyên dạ thì, hoa thị đăng như trú” là câu gì không?” (1)

(1. Câu thơ trong bài thơ “Sinh tra tử - Nguyên tịch) của Âu Dương Tu)

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn: “Thơ của Âu Dương Tu?”

Thấy hắn không nói lời nào, tôi nhẹ nhàng đọc câu tiếp theo: “Khứ niên nguyên dạ thì, hoa thị đăng như trú, nguyệt thướng liễu tiêu đầu, nhân ước hoàng hôn hậu.” (2)

(2. Dịch nghĩa là: Năm ngoái, đêm rằm, tháng giêng

Chợ hoa đèn sáng như ban ngày

Mặt trăng nhô lên ngọn cây liễu

Người hẹn sau lúc hoàng hôn

Dịch thơ: (Nguyễn Xuân Tảo)

Năm ngoái, đêm nguyên tiêu

Chợ hoa, đèn sáng rực

Ngọn liễu mảnh trăng treo

Hoàng hôn người hẹn ước)

“Có phải là câu này không?” Tôi hỏi hắn.

Hắn buông mày xuống, chôn mặt ở trong tầm tay của bản thân, giống như là đang khổ sở.

Hắn không trả lời tôi có phải câu này hay không, bên ngoài lại tiếp tục mưa, tiếng mưa rơi tí tách, giấu trong đêm đen tĩnh lặng, cũng không thể nào quên đi đáp án trong trí nhớ.

Tôi xoay người, tiếp tục thưởng thức bức tranh cổ trên tường yên lặng trong bóng đêm kia, gió nhẹ nhàng, giống như có thể khiến cho người ta đặt mình trong đó và tĩnh lặng trong lòng.

Sự thật là, trong lòng tôi có một cảm giác bực bội khó hiểu.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 29: Không biết yêu từ bao giờ



115.

Mã phó quan đã dặn tôi dạo này không nên ra ngoài. Rất rõ ràng là thủ đoạn của Tá Đằng rất bẩn thỉu, tìm không thấy nhược điểm của Lục Chấp, hắn sợ hãi đến nỗi không biết đi đường nào, không ngờ lại đặt mục tiêu lên người tôi.

Tôi xin nghỉ dài hạn ở ngân hàng, chào hỏi mẹ và anh trai, sau đó tôi lại bắt đầu những ngày ăn xong rồi đi dạo trong viện ngắm hoa.

Lục Chấp mua rất nhiều sách, thật sự không có chuyện gì thì chỉ cần ngồi trên ghế mây phơi nắng đọc sách, vừa đọc vừa ngủ gà ngủ gật, khi tỉnh lại đã ở trên giường.

Trên thực tế, tôi không thích đọc sách lắm, Hứa Quân Sơ đã đặt cho tôi một ngoại hiệu, gọi là Miểu Thư Nhân, nghĩa là vừa đọc sách được một giây là đã ngủ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

116.

Cho nên tôi thật sự là nghĩ mình đang nằm mơ.

Người hầu báo là có cố nhân tới chơi, tôi cảnh giác hỏi tên họ của người tới, người hầu tự hỏi nửa ngày mới nói người kia gọi tôi là Nhiên Nhiên.

Tôi tỉnh lại, lập tức ném sách chạy ra.

Lê Âm quay lưng về phía tôi, vẫn là tóc ngắn ngang vai như lúc mới đi, mặc một bộ váy bông màu xanh lam, bóng dáng yểu điệu, phác họa ra dáng người thướt tha quyến rũ, khí chất lại thanh nhã như cúc, xinh đẹp tuyệt vời giống như lần đầu tiên tôi gặp chị ấy.

Lê Âm chính là bài học vỡ lòng của tôi đối với hai từ mỹ nữ, kể từ tôi vẫn còn ngây thơ cho đến sau này, tất cả những mỹ nữ mà tôi gặp đều kém chị ấy.

Khi nghe được giọng nói của tôi, chị ấy xoay người lại, hốc mắt rưng rưng, gọi tôi là Nhiên Nhiên.

Không phải là gạt người chứ?

Không phải là một giấc mơ khi tôi cầm sách ngủ ở trong sân đúng không?

Kể cả là giấc mơ thì cũng chịu thôi.

Tôi tiến lên ôm lấy chị ấy, chị ấy cũng ôm chặt lấy tôi, mặc dù có trăm ngàn câu nói nhớ nhung, vạn lời thổ lộ muốn nói thành lời, nhưng đến lúc này tôi cũng chỉ muốn ôm chị ấy một chút là vui rồi.

Tôi biết, Lê Âm nhất định trở về.

116.

Lê Âm đi rất nhiều nơi, chị ấy kể cho tôi nghe là chị ấy đã từng làm phóng viên tại chiến trường, vừa chụp ảnh mà trong lòng vừa run sợ, còn dùng bút danh để viết mười mấy bài đưa tin.

Sau đó chị ấy lại trở về miền Nam, đi theo quân đội ở đó mấy tháng, rồi lại đi về phương Bắc để thăm chị gái.

Tôi chỉ nghe chị ấy kể lại thôi cũng cảm thấy hoảng hốt.

Không thể tin được chị dâu dịu dàng hiền lương có thể làm được nhiều chuyện như vậy.

Chị ấy nói rất lâu rất lâu, cuối cùng mới nắm tay tôi hỏi: “Tử Nghiêu… thế nào?”

Tôi nói với chị ấy là anh trai thay đổi rồi, cũng nói về tình hình hiện tại của nhà họ Tống, cái gì nên nói đều nói.

Khi nghe nói anh trai đến bến tàu làm việc, Lê Âm mờ mịt một lát, ngẩng đầu tự lẩm bẩm: “Anh ấy thật sự đang sửa…”

“Không biết có phải anh ấy còn đang trách chị không.”

“Không có đâu!” Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y chị ấy lôi kéo: “Anh trai của em không thể trách chị được, anh ấy thích chị như thế.”

Lê Âm lắc đầu: “Chị chưa từng đối xử tốt với Tử Nghiêu, vì quá thất vọng với chị nên anh ấy mới thả chị đi, mà trong thời điểm anh ấy khó nhất chị lại không chút do dự mà rời bỏ, cho dù thích chị, cũng sẽ không tha thứ.”

“Không có chuyện đó đâu, cho dù như thế nào, cho dù chị làm gì, anh trai em đều sẽ không trách chị. Anh ấy thả chị đi không phải là vì thất vọng mà là thành toàn. Anh ấy rất luyến tiếc, chị tin em đi, hiện tại đi gặp anh ấy thôi!”

Tôi cho rằng Lê Âm vẫn luôn không quay lại là bởi vì chị ấy không yêu, hiện giờ tôi mới dám chắc chắn là chị ấy rất yêu anh trai, chị ấy đã sớm yêu anh ấy không biết từ lúc nào…

Anh trai thật sự vẫn luôn đợi chị ấy.

Cho dù sâu trong nội tâm anh ấy vẫn nghĩ rằng Lê Âm sẽ không trở về nữa, nhưng anh ấy vẫn chờ đợi trong vô định.

Tấm ảnh chụp cùng Lê Âm anh ấy vẫn luôn đặt ở ngực, khi nào uống say cùng với công nhân bốc vác là đều gọi tên Lê Âm.

Kể từ thời niên thiếu tới tận bây giờ, kể từ khi hỗn độn đến lúc thanh tỉnh, từ khi cần cái gì cũng có đến khi chỉ còn hai bàn tay trắng, thứ duy nhất chưa từng thay đổi chính là tình yêu dành cho Lê Âm.
 
Back
Top Bottom