Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 10: Em cũng làm không được



51.

Anh trai giống như nói một số lời nói tốt đẹp trước khi lâm chung.

Cuối cùng anh ấy mới nói cho tôi là anh ấy muốn đưa tôi đi.

Tôi không hiểu, cho đến khi nhìn thấy mẹ và Hứa Quân Sơ tiến vào tôi mới hiểu được.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Mẹ nói với tôi, bây giờ là cơ hội tốt nhất, tay Lục Chấp dù có dài thì cũng không thể duỗi đến xa như vậy, qua mấy năm nữa thì ai mà biết được hắn có còn là Lục Đốc Quân hay không.

Tôi đồng lòng.

Tôi không thích Lục Chấp, tôi cũng không nghĩ muốn làm vợ hai của hắn, tôi càng không thể chấp nhận được mối quan hệ giữa tôi và Lục Chấp ngày càng thêm thù hận.

Cho dù tôi có đủ lý trí, cũng rõ ràng mọi điều Lục Chấp đã trải qua năm đó, cũng hiểu lẽ dĩ nhiên là g.i.ế.c người phải đền mạng, nhưng nếu hắn g.i.ế.c cha và anh trai, tôi cũng sẽ hận hắn.

Tôi không thể cứ ở bên cạnh một người như vậy được, cuộc sống như thế đối với tôi thật sự quá khổ sở.

Cho nên tôi muốn chạy trốn, tôi muốn tham sống sợ chết, rời xa mọi ân oán thị phi.

Vào ngày cuối cùng, buổi tối, tôi và Hứa Quân Sơ lại chạy trốn cùng nhau một lần nữa.

52.

Đáng tiếc, chúng tôi vẫn bị xe của cha đuổi theo.

Hứa Quân Sơ mang tôi xuống xe, bảo tôi không phải sợ, chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

Nhìn cha của hai chúng tôi từng người xuống xe.

Hứa Quân Sơ có buông tay trong nháy mắt, nhưng anh ấy vẫn nắm chặt lấy tôi, mang tôi đi qua.

Tôi không dám đối diện với cha, cũng không dám đối diện với bác Hứa.

Tôi cho rằng chúng tôi sẽ phải nghênh đón một hồi phong ba bão táp, nhưng cuối cùng lại là đưa tiễn.

Cha đưa cho chúng tôi một cái tay nải: “Bên trong là bánh hoa quế và bánh hạt dẻ mà con thích ăn nhất, còn có ngân phiếu và quần áo, cầm đi!”

Bác Hứa đi qua vỗ vỗ bả vai Hứa Quân Sơ, giọng nói như ngạt mũi: “Chăm sóc cho Bình Yên thật tốt.”

Bọn họ không dừng lại lâu lắm đã rời đi, tôi và Hứa Quân Sơ ngồi trong xe rất lâu mà chưa phục hồi lại tinh thần.

Hứa Quân Sơ lại một lần nữa khởi động xe ô tô, chúng tôi chậm rãi rời xa thành phố này.

Đêm Thượng Hải vẫn rất lạnh lẽo, tôi ôm tay nải, trong bao quần áo thấy được tờ giấy cha lưu lại.

Ô tô ngừng lại.

Hứa Quân Sơ nhìn tôi, ánh mắt áy náy.

Tôi nhìn anh ấy, là ánh mắt kiên định.

Vào lúc chúng tôi sắp sửa ôm lẫn nhau, chúng tôi lại đồng thời từ bỏ.

“Bình Yên, hiện tại anh không thể đi được!”

“Vâng, em cũng vậy!”

Tôi trả lời anh ấy, cũng hiểu rõ anh ấy.

53.

Hứa Quân Sơ đưa tôi đến ngã tư, nơi mà chúng tôi đã từng tạm biệt mỗi khi tan học.

Anh ấy đưa cho tôi tay nải và cái rương, môi bặm thật chặt.

Anh ấy nói muốn thử một cách khác.

Tôi không cảm thấy Hứa Quân Sơ có biện pháp nào, nếu có thì anh ấy đã sớm thử rồi, huống chi hiện tại Hứa gia tự thân khó bảo toàn, căn bản không thể tham gia vào chuyện ân oán này.

Anh ấy trốn tránh ánh mắt của tôi, nói một cách yếu ớt: “Anh không biết, nhưng lúc này anh nên làm điều gì đó.”

Hứa Quân Sơ rất ít khi nói ra những lời không rõ ràng như thế, anh ấy không thích hứa hẹn với người khác những điều không chắc chắn, bình thường anh ấy chỉ thường nói: “Để anh tới đi!” “Không sao!” “Để anh giải quyết!”

Anh ấy có tự tin này, cũng có năng lực này.

Nhưng hiện tại, anh ấy không có tự tin này, lại phát hiện năng lực của mình có hạn.

Có lẽ, xảy ra chuyện của tôi cùng với cái c.h.ế.t của mẹ, anh ấy đã bị ảnh hưởng quá nhiều.

Anh ấy không còn là Hứa Quân Sơ mà tôi biết nữa.

Tôi chôn đầu trong n.g.ự.c anh ấy, buồn bã nói: “Hứa Quân Sơ, anh có thể đừng luôn luôn có dáng vẻ này không, nói với em một câu ‘không sao đâu’ để trấn an em là rất khó hay sao?”

Anh ấy giơ tay vuốt đầu tôi, một chút lại một chút, cuối cùng tay cũng run rẩy.

“Anh không thể mặc kệ tất cả để rời khỏi đây cùng với em.”

“Anh làm không được.” Tôi trộm lau nước mắt: “Em cũng làm không được.”

Tôi thật sự rất ghét khi người khác nói: “Em lớn lên rồi sẽ hiểu.”

Sau mới phát hiện ra lớn rồi thì không thể lấy thời gian để cân nhắc.

Từ trước tới giờ, chúng tôi tùy hứng tùy ý, bởi vì có cha mẹ để chúng tôi ỷ lại.

Đến một ngày chúng tôi trở thành chỗ dựa cho cha mẹ, có trách nhiệm cần phải gánh vác, không trốn tránh, tôi nghĩ, lúc đó mới là lúc thật sự lớn.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 11: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây



54.

Cửa nhà họ Tống đã đứng đầy quân đội của Lục Chấp.

Tôi bò lỗ chó đi vào.

Mười mấy năm rồi, không ngờ là lỗ chó này vẫn còn có tác dụng

55.

Trong đại sảnh truyền đến tiếng roi và tiếng k** r*n.

Tôi nghe thấy tiếng cha mẹ xin tha, không phân biệt được là ai đang khóc, nhận ra có chuyện không thích hợp thì ném đồ vật xuống chạy tới, tôi nhìn thấy Lục Chấp đang lạnh lùng vô cảm mà ngồi ở chỗ bình thường cha hay ngồi.

Cha và mẫu thân quỳ gối bên chân hắn, trên người đại ca đều là vết roi và vết máu, Lê Âm muốn đi qua lại bị người ta kiềm chế.

Trường hợp này nhìn rất quen.

Chẳng qua là người đã từng quỳ rạp trên mặt đất bị đánh chính là Lục Chấp đang ngồi ở địa vị cao.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện giờ phong thủy thay phiên chuyển.

56.

Cha và mẹ khi nhìn thấy tôi thì sửng sốt, anh trai đang từ trong vũng m.á.u cũng mở to mắt, quát lên với tôi: “Đi đi!”

Tôi lập tức không biết làm sao.

Sát ý hận ý trong mắt của Lục Chấp rõ ràng như thế, tôi cảm thấy nếu tôi bước lên phía trước có thể bị hắn b.ắ.n một phát s.ú.n.g ngay lập tức.

“… Anh!”

Trên mặt anh trai đều là m.á.u dính dính, Lục Chấp ý bảo quan quân cầm roi tiếp tục đánh.

Một roi đánh xuống da tróc thịt bong.

Anh trai đã đau đến nỗi không kêu ra tiếng, ngón tay cuộn tròn, hơi thở thoi thóp.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh trai nhất định sẽ bị đánh chết.

Tôi quỳ trên mặt đất bò về phía Lục Chấp, áo khoác màu trắng trên người tôi lúc đi gặp Hứa Quân Sơ đã sớm bẩn thỉu đến nỗi nhìn không nổi rồi.

“Cầu xin anh, đừng đánh anh trai tôi nữa!”

Lục Chấp bảo tôi đứng lên, tôi giơ tay giật giật góc áo choàng của hắn, hắn lại nói một câu: “Đứng lên!” Tôi lại giật càng mạnh, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Hắn cúi đầu, mặt không có cảm xúc gì mà hỏi tôi: “Em định đi đâu?”

Tôi không biết trả lời thế nào.

“Tôi nhớ rõ, điều kiện đưa em về nhà là phải uống thuốc đúng hạn, em có uống không?”

Hắn nhìn tôi chằm chằm, tôi tự do suy nghĩ một chút, ở bên anh trai hình như cũng dùng lại rồi.

“Em không uống.” Hắn lạnh lùng nói, “Đưa mợ Hai về phủ Đốc Quân!”

Lục Chấp đơn giản cởi áo choàng ném lên ghế, tránh tôi rồi đi về phía anh trai, bảo người kia tiếp tục.

Hết roi này đến roi khác, m.á.u thịt bay tứ tung, roi cũng bị nhiễm đỏ, nhưng Lục Chấp không có ý định dừng lại.

“Lục Chấp!”

Tôi nhìn thấy cha chạy tới đoạt s.ú.n.g của một quan quân, nhắm vào đầu Lục Chấp, ánh mắt hung ác: “Tao muốn g.i.ế.c mày, cái đồ chó má này!”

Tất cả mọi người đều móc s.ú.n.g ra nhắm vào người cha, chỉ cần cha nổ súng, ngay lập tức ông ấy cũng sẽ biến thành cái sàng.

Tôi tin cha thật sự bị ép đến nóng nảy, không đến mức này thì ông ấy không dám đối kháng với Lục Chấp.

Lục Chấp không hoang mang chút nào mà xoay người, đối diện với cha.

Lê Âm đột nhiên tránh thoát trói buộc, chạy đến ngăn giữa hai người bọn họ.

Tôi không biết chị ấy là đang bảo vệ cha hay là bảo vệ Lục Chấp, nhưng rõ ràng là chị ấy không còn cách nào khác mà chắn trước mặt Lục Chấp, chặn họng s.ú.n.g lại.

“Được rồi, đủ rồi!” Lê Âm kêu to.

“Tử Nghiêu đối xử tốt với mày như vậy, mà cuối cùng mày vẫn hướng về thằng ch.ó này!” Cha mắng, tay ông ấy run lên.

Lê Âm giãy giụa nói không phải, tôi cảm thấy chị ấy bản thân cũng không rõ.

Chị ấy sớm đã không rõ ràng tình cảm của mình đối với anh trai và Lục Chấp.

Khi cha nói chuyện thì bị người áp chế, đánh rơi xuống trên mặt đất, đến lúc này nhà họ Tống lại không có ai có thể phản kháng.

Nhà họ Tống đã thua rồi, thua hoàn toàn, thua một cách chật vật.

Lục Chấp sau khi trở thành cường giả trở lại, nhà họ Tống nhận tội đền tội, đây là một vở diễn ác giả ác báo, người xấu sẽ có kết quả không tốt.

57.

Tôi kệt sức ngồi dưới đất, mẹ tôi đang khóc, Lê Âm đang khóc, dì Ba mang theo các con của dì ấy cũng đều đang khóc.

Lần đầu tiên tôi phát hiện thấy, hóa ra tiếng khóc lại khó nghe như thế.

Lục Chấp không những không bị các loại tiếng khóc ảnh hưởng đến, ngược lại nói với người đang đánh: “Đổi roi.”

Vị quan quân đang đánh roi lập tức hiểu ý, thay đổi thành một cái roi đầy gai nhọn. Mẹ tôi suýt nữa thì ngất xỉu, người dập đầu xuống đất càng vang dội.

Tất cả mọi người đều đau khổ cầu xin hắn.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn bã vô cùng.

Cha mẹ của Lục Chấp đã từng xin tha mà không được bất cứ ai trong nhà họ Tống mềm lòng.

Mà hiện giờ, chúng tôi lại đang cầu xin Lục Chấp giơ cao đánh khẽ, chấp nhận lời cầu xin của chúng tôi.

Roi xẹt qua không khí, sắp sửa dừng lại trên người của anh trai, roi này đi xuống, anh ấy không c.h.ế.t thì cũng tàn phế.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tiếng kêu khóc của mọi người ngày càng lớn, thật sự rất ồn ào.

Tôi dùng sức lực của toàn thân ném ra những quan quân đang giữ lây tôi, chạy tới bên cạnh anh trai, trước khi roi đánh xuống, chắn trước người anh ấy, một roi kia rơi thẳng xuống người tôi.

…Đau quá!

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh, ngay cả chính mình cũng là phản ứng theo bản năng.

Tôi nghe thấy Lê Âm gọi tên tôi “Nhiên Nhiên”

Ngay sau đó thì cảm thấy tiếng roi xẹt qua trong không khí, tôi ôm lấy anh trai, tôi đã nghĩ roi thứ hai sẽ quất xuống, thì nghe thấy tiếng hít thở thật lớn của Lục Chấp.

Tôi ngẩng đầu, Lục Chấp cầm lấy roi, gai ngược trên thân roi, hung hăng chui vào tay hắn, tay hắn lúc này đều là máu, lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của hắn.

“Tống Bình Yên!”

Tôi mặc kệ hắn, khóc lóc gọi anh trai, kiểm tra hơi thở của anh ấy.

Thật ra tôi cũng khóc vì bị đau nữa, cảm giác khi nhận được cái roi này thật sự không dễ chịu chút nào. Roi vừa đánh xuống, gai ngược c*m v** thịt, khi roi nâng lên, từng khối da thịt bị lôi ra bên ngoài.

Phía sau lưng tôi đúng là đau đến nỗi không còn cảm thấy gì nữa.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 12: Bình yên vô sự



58.

Lục Chấp ôm tôi rời đi, hình như hắn rất sốt ruột, tôi thấy sắc mặt hắn trắng bệch rồi.

Khi chúng tôi rời đi, Hứa Quân Sơ vừa mang theo người tới đây, tôi nhận ra người anh ấy mang đến, là đội trưởng quân đội Tô giới Anh quốc, luôn luôn nói to, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói người Trung Quốc đều dễ bị lừa, Hứa Quân Sơ rất là ghét hắn.

Tạm thời người nhà họ Tống sẽ không sao.

59.

Hóa ra roi kia là đã được ngâm nước muối.

Miệng vết thương quá sâu, phải làm giải phẫu để khâu lại, sau đó còn phải đề phòng nhiễm trùng.

Trước tiên, bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho tôi.

Tôi sợ hãi đến nỗi run cả người, Lục Chấp đứng thẳng bên cạnh tôi, rất ít mở miệng nói chuyện.

Tôi mới phát hiện ra hắn ôm tôi chạy một mạch đến đây, tóc tai rối loạn, quân trang trên người cũng bị dính đầy máu, cổ áo cũng ướt dầm dề.

Thấy tôi đang nhìn hắn, hắn mới nói: “Đừng động đậy!”

Vẫn như thói quen, là một giọng nói không có cảm xúc gì, giống như là đang ra lệnh.

Tôi càng sợ hãi chính là khi làm giải phẫu lại không có một người thân nào ở bên cạnh, chỉ có kẻ thù.

Trong đầu tôi thật sự rất loạn…

Lúc thì là tiếng khóc của mọi người, khi thì là anh trai nằm trên mặt đất không biết sống c.h.ế.t thế nào, có lúc lại là Lục Chấp bắt lấy roi kia nhìn tôi, trong ánh mắt đầy sự hoảng loạn.

Tôi nghĩ là tôi không có tư cách để lại khóc ở trước mặt Lục Chấp, cố nén nước mắt, nghe hắn và bác sĩ nói chuyện.

Cho đến khi xác định sẽ giải phẫu, đầu óc tôi vẫn m.ô.n.g lung.

Trước khi tôi tiến vào phòng giải phẫu, tôi mới nhịn không được mà kéo tay Lục Chấp lại để hỏi hắn:

“Có phải là tôi sẽ c.h.ế.t hay không?”

Lục Chấp không nói gì.

Trong lòng tôi luôn có một suy nghĩ cố định, cảm thấy hắn sẽ thuận tay g.i.ế.c tôi, c.h.ế.t ở trên bàn mổ lại là một cái cớ không tệ lắm.

Nhưng tôi không thể chờ được câu trả lời của hắn.

Bác sĩ và hộ sĩ đẩy tôi tiến vào phòng giải phẫu, tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đầu tiên hắn cúi đầu, bỗng nhiên lại đè lại giường vận chuyển, lên phía trước cầm lấy tay tôi.

Lục Chấp nhét vào trong lòng bàn tay tôi một vật.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi nâng tay lên nhìn.

Là một mặt dây, là loại mặt dây chuyền có thể mở ra được, trước khi cửa phòng giải phẫu chầm chậm đóng lại, tôi còn thấy Lục Chấp đang rũ người ở bên cạnh lấy máu.

Bác sĩ nói đầu tiên phải đánh thuốc tê đã.

Tôi nhân cơ hội mở ra mặt dây, phía bên trong chỉ có một tờ giấy đã ố vàng.

Sau khi mở ra, là bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Bình yên vô sự.

60.

Tôi đã tưởng rằng mình sẽ tỉnh lại ở bệnh viện.

Nhưng kết quả là khi tôi mở mắt ra lại ở trong phòng ở phủ Đốc Quân. Tôi biết nơi này, có một cửa sổ rất lớn bằng kính ở sát mặt đất, mặc dù là buổi tối, không bật đèn, ánh trăng cũng sẽ xuyên qua kính để lọt vào.

Ở dưới ánh trăng, khuôn mặt Lục Chấp cũng có vài phần dịu dàng.

Tôi nằm nghiêng, hắn cũng vậy.

Hắn nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn.

Nhưng chúng tôi lại cách nhau rất xa.

Lưng tôi hình như cũng không đau lắm, nhưng mà mệt.

Trong phòng quá yên tĩnh, lúc trước bên tai tôi đều là tiếng khóc lóc tiếng mắng mỏ, khi mở mắt ra lại đối mặt với không gian yên tĩnh như thế, tôi có chút ngạc nhiên vì không phải ứng kịp.

Hắn không nói lời nào, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đôi mắt thong thả chớp lại mà nhìn tôi chằm chằm, không quan tâm tôi có tỉnh lại hay không.

Tôi đã nghĩ không biết có nên nhắm mắt lại giả vờ ngủ hay không, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

Chúng tôi nhìn lẫn nhau, đôi mắt của hắn đen nhánh và trong trẻo, khiến cho tôi có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

…Tôi nhớ ra rồi.

Hồi trước, chờ bà v.ú và các ma ma ngủ rồi, tôi sẽ trộm bò xuống giường chạy đến phòng chứa củi ở hậu viện để tìm Lục Chấp.

Hắn nằm nghiêng ngủ trên đống rơm rạ.

Tôi hỏi hắn vì sao không nằm thẳng ngủ mà lại nằm nghiêng.

Hắn không nói lời nào, cứ như vậy nhìn tôi.

Tôi cảm thấy chơi rất vui, liền học theo hắn nằm nghiêng ngủ, nhìn chằm chằm hắn, phòng chứa củi vừa tối vừa bừa bộn, hình dáng trên mặt hắn nhìn không rõ, nhưng chỉ cần duỗi tay là có thể sờ thấy.

Tôi rất thích trêu Lục Chấp, nhưng mỗi lần hắn đều cầm lấy tay tôi đang sờ loạn, thấp giọng mắng một câu: “Đừng nhúc nhích!”

Khi đó, tôi không biết là hắn đã ngủ chưa, thường sẽ hỏi một câu: “Lục Chấp, anh còn đang nhìn em sao?”

Hắn thường thường phải đợi một lúc lâu sau mới có thể trả lời một tiếng “Ừ.”

Hiện tại, chúng tôi đang nhìn rõ mặt nhau, rõ ràng như thế, tôi không cần hỏi cũng có thể biết, hắn đang nhìn tôi.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 13: Tống Bình Yên, không có lần sau nữa



61.

Cũng không biết thời gian qua bao lâu.

Có lẽ hắn cũng lâm vào trong hồi ức, mà ký ức của tôi nghèo nàn mơ hồ, có những thứ tôi còn không thể tưởng tượng được gì.

Đối với Lục Chấp, đó có thể không phải là một ký tức tốt đẹp gì.

Năm đó, hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ăn nhờ ở đậu, làm việc cho kẻ thù đã hại c.h.ế.t cha mẹ của mình, chắc là hắn vô cùng đau khổ.

Quả thật tôi không dám tưởng tượng, thế mà lúc ấy tôi lại cứ ở trước mắt hắn không biết sống c.h.ế.t mà nhảy tới nhảy lui.

May mắn chính là năm đó tôi rất nhỏ, căn bản không phát hiện ra người khác có ý tốt hay ý xấu với mình.

Chỉ nghĩ đơn giản là, thầy giáo hay đánh vào tay tôi là người xấu, còn các dì mua kẹo cho tôi ăn, ôm tôi đi chơi là người tốt.

Sau này lại phát hiện kẹo và những cái ôm của các dì đều chỉ có trước mặt cha, còn bàn tay của thầy giáo lại khiến cho cái chữ xiên xiên vẹo vẹo của tôi trở nên đoan chính xinh đẹp.

Cho nên, tôi chưa từng cảm thấy Lục Chấp đáng sợ, chỉ cảm thấy chơi với Lục Chấp rất vui, rất kỳ lạ, rất thú vị, rất đáng thương, dáng vẻ cũng xinh đẹp, tôi thích chơi một chỗ với hắn, nói chuyện với hắn, cho dù hiếm khi hắn đáp lại thì tôi cũng sẽ không chê phiền mà ngồi ở bậc thang đến nỗi tê cả chân, nói hết câu này đến câu khác.

Mà lúc này, tôi chỉ cảm thấy Lục Chấp thật ghê gớm, kh*ng b*, nguy hiểm, đáng sợ, là sát thủ mà bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cho tôi tan cửa nát nhà, là đầu sỏ gây tội khiến cho tôi áy náy, chột dạ, mất đi tôn nghiêm, mất đi tình yêu.

Hiện giờ, tôi cũng giống những người khác, không muốn tới gần hắn.

Đừng nói là tới gần, ngay cả nhìn hắn tôi cũng sẽ theo bản năng mà nghĩ có thể không nhìn hay không.

“Tống Bình Yên.”

Giọng nói khàn khàn của hắn cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Tôi chờ đợi hắn có thể nói gì với tôi, là sẽ nói “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua Tống Côn và Tống Tử Nghiêu.”

Hay là nói: “Cha và anh trai em là hung thủ g.i.ế.c cha mẹ tôi!”

Nhưng hắn chỉ gọi tên của tôi, sau đó không nói chuyện nữa.

Tôi hoài nghi không biết có phải là có ảo giác hay không.

Giống như hiện tại tôi vẫn đang hoài nghi không biết là trước khi phẫu thuận Lục Chấp có đưa một mặt dây chuyền cho tôi không.

62.

“Em muốn nói gì?”

“Trước khi giải phẫu, có phải anh đưa một cái mặt dây chuyền cho tôi không?”

“Bên trong hình như là chữ mà lúc trước tôi viết.”

Hắn giống như không nghe thấy tôi nói chuyện, chỉ nhìn tôi, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, đành phải tự mình nói tiếp.

“Phía sau lưng tôi sẽ có sẹo phải không?”

“Chắc là sẽ rất xấu…”

Lục Chấp im lặng rất lâu khiến cho tôi miên man suy nghĩ, tôi không đoán ra hắn đang nghĩ cái gì.

Hắn không nói, tôi cũng không nói, hắn nhìn tôi, tôi cũng không kiêng dè mà nhìn hắn, nhìn mãi nhìn mãi, cuối cùng tôi cũng gọi tên hắn.

“Lục Chấp!”

“Ừ!”

Thế mà hắn đáp lại tôi.

Mỗi lần tôi gọi tên hắn, hắn đều tạm dừng trong nháy mắt, rất ngắn, nhưng cũng không khó phát hiện.

Tôi rũ mắt, hỏi hắn giống như hồi còn nhỏ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Anh có còn đang nhìn tôi không?”

Lần này, hắn không dừng nữa, mà trực tiếp trả lời, giọng khàn khàn: “Đang nhìn!”

Lần này đến lượt tôi im lặng.

Ngoài cửa sổ có gió, nhưng không thổi đến trong phòng, chỉ có bóng cây đu đưa theo gió chiếu nên dấu vết loang lổ, trong ánh sáng tối tăm, tôi vươn tay về phía Lục Chấp, lại dừng lại ở nửa đường, cuối cùng thu tay lại.

Tôi tự nhiên cảm thấy bi thương.

Có một chút cảm giác đau khổ trong trái tim lại đắng nghét trong miệng, đến nỗi cảm thấy cuộc đời chua xót, lại không thể nói thành lời.

Tôi với Lục Chấp có một thứ quan hệ kỳ quái và dị dạng nhất, giữa chúng tôi không có tình yêu, thậm chí cũng không có hận.

Cũng có thể là hắn hận tôi, bởi vì tôi là con gái của kẻ thù của hắn, nhưng tôi rõ ràng không hận hắn như thế.

Hắn tồn tại trong ký ức của cái tuổi ngây thơ nhất, mặc dù hắn cướp đi tình yêu và tự do của tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn rất đáng thương, hình tượng đáng thương của Lục Chấp đã hình thành từ nhỏ, sau đó ăn sâu bén rễ trong đầu tôi, đến bây giờ lại trùng hợp với Lục Đốc Quân rồi.

Huống chi tất cả ngọn nguồn của bi kịch này là do cha và anh trai của tôi, tôi làm sao có thể hận hắn khi hắn tới báo thù đâu.

Nhưng nếu hắn g.i.ế.c cha và anh trai thì sao?

Tôi nghĩ, chắc là tôi sẽ rất ích kỷ mà hận hắn, không ai có thể hiên ngang lẫm liệt đến mức tha thứ cho hung thủ g.i.ế.c hại thân nhân của mình cả.

Câu hỏi khó khăn này vứt cho tôi, tôi cũng trả lời như thế, nhất định không có ngoại lệ.

Cho nên nói, oán hận báo thù lẫn nhau như thế, khi nào mới kết thúc?

“Tôi phải làm gì bây giờ?”

Tôi nhớ rõ trước kia mỗi lần gặp được vấn đề khó khăn sẽ luôn thích hỏi người khác, tôi nên làm cái gì bây giờ, nếu là cha và anh trai sẽ nói, để đấy cho cha/anh!

Nếu là Hứa Quân Sơ, nhất định là đầu tiên anh ấy sẽ cười nhạo tôi, rồi xoa đầu tôi, được rồi đại tiểu thư, để anh giúp em.

Nếu là Lê Âm, chị ấy nhất định càng mong muốn tôi có thể tự mình giải quyết, chị ấy luôn luôn nói là tôi có thể sống một cuộc sống khác với chị ấy.

Lục Chấp không trả lời tôi, ngược lại hắn nhắm hai mắt lại.

Tôi cũng nhắm mắt lại.

Trong mắt không có đối phương, có vài lời nói chúng tôi dễ nói ra hơn.

“Hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ tôi!” Hắn nói.

Tôi run lên tự đáy lòng, cái gì cũng không thể nói nên lời.

“Trước mặt Tống Côn g.i.ế.c Tống Tử Nghiêu, sau đó lại tự tay g.i.ế.c Tống Côn, đó là việc mà tôi muốn làm từ năm mười lăm tuổi, tôi đã dựa vào ý niệm này mà sống sót đến bây giờ.”

Hóa ra, nhắm mắt lại cũng có thể giữ lại nước mắt, chỉ là không nhìn thấy đối phương cũng giữ lại nước mắt mà thôi.

Giọng của Lục Chấp khàn khàn trầm trọng, hắn chậm rãi nói:

“Tống Bình Yên, không có lần sau nữa.”

Lần sau hắn sẽ không buông tha cha và anh trai đúng không.

Tôi nhắm mắt lại khóc, chỉ là không dám mở mắt ra để nhìn hắn.

Tôi đã sợ sẽ nhìn thấy khuôn mặt thương tâm của hắn, cũng sợ nhìn thấy khuôn mặt vô tình của hắn.

Tôi tận lực cố gắng để âm thanh của bản thân không run rẩy như vậy, không khó khăn như vậy.

“Anh không sai, nhưng mà nếu anh g.i.ế.c cha và anh trai, nhất định tôi sẽ hận anh, cũng sẽ hận đến nỗi muốn g.i.ế.c anh.”

Tôi cảm thấy lòng bàn tay hơi lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt của tôi để lau nước mắt cho tôi, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng hắn nghẹn ngào, nhưng sau đó, tôi lại nghe được giọng nói bình tĩnh của hắn.

“Ừ, tôi biết rồi, tôi chấp nhận!”
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 14: Hán gian



63.

Tôi tĩnh dưỡng suốt hơn một tuần.

Lục Chấp triệt bỏ quân đội, hắn cho phép tôi ra ngoài, nhưng tôi lại không muốn đi ra ngoài nữa.

Mỗi ngày, hoạt động duy nhất chính là đi dạo loanh quan trong viện ngắm hoa, nếu không thì là viết thư cho Hứa Quân Sơ.

Hứa Quân Sơ nói, bác Hứa nhận được lời mời của trường học cũ, ông ấy chuẩn bị trở lại Nam Kinh dạy học.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Thật ra bác Hứa có tài, chí cũng không ở nơi đó, nhưng Hứa Quân Sơ tôn trọng quyết định của cha.

Tôi bắt đầu lo Hứa Quân Sơ cũng sẽ rời đi, Thượng Hải đã không còn cha mẹ anh ấy nữa, tôi cũng gả cho người khác, các bạn học lúc trước hoặc đi tòng quân hoặc đi du học, hoặc c.h.ế.t hoặc bị thương.

Tôi không nghĩ ra lý do để anh ấy ở lại.

64.

Cuối cùng cha vẫn là đến nhờ vả người Nhật.

Từ trước tới giờ nhà họ Tống là thân hào địa chủ, đến giờ cũng thành chó săn Hán gian.

65.

Thật ra lần trước cha trộm truyền tin nói chuyện này với tôi, bị tôi trả lời từ chối.

Nhưng ông ấy hỏi tôi, con còn cách nào có thể bảo vệ gia đình không?

Cái gì tôi cũng không thể nói được.

Tôi không có, tôi không có bất cứ năng lực nào để bảo vệ gia đình của mình.

Cho nên tôi không gặp ông ấy, bởi vì tôi không thể chấp nhận được việc cha mình b*n n**c cầu vinh.

Cũng không đi ngăn cản ông ấy, bởi vì tôi không thể đưa ra bất cứ cách nào để có thể tự cứu.

Làm người luôn luôn bất lực như vậy, đành phải chấp nhận rơi vào phiêu bạt.

Lê Âm từng nói, nếu kết thúc của sinh mệnh là cái chết, vậy thì cả đời này của chúng ta không ngừng thỏa hiệp, nhẫn nại tranh cường háo thắng thì lại có ý nghĩa gì đâu.

Có lẽ ý nghĩa chân chính là ở trong lòng.

Trong lòng có gia đình, trong lòng có đất nước, chọn lấy chọn bỏ, chọn cầm chọn vứt, đều ở trong lòng cả.

66.

Cha được khôi phục vị trí hội trưởng thương hội, dưới sự trợ giúp của Tá Đằng cũng cứu được tính mạng của anh trai.

Chỉ tiếc là chân của anh trai đã bị đánh đến nỗi để lại di chứng, cả đời này chỉ có thể chống gậy mà đi.

Chỉ buồn cười ở chỗ, người nhật độc ác, cường thủ hào đoạt ở Trung Quốc, lại trở thành ân nhân mà Tống gia phải mang ơn đội nghĩa.

Tôi trốn tránh tất cả những thứ này, cũng không coi đó là sự thật mà tôi vốn nên thẳng thắn mà đối diện.

Con gái của tội phạm g.i.ế.c người, giờ trở thành con gái của Hán gian.

67.

Dạo này Lục Chấp rất bận.

Hắn cũng từng có tiếp xúc với Tá Đằng, thực lực của bọn họ tương đương nhau, kiềm chế lẫn nhau.

Cho dù quân đội của bọn họ đã từng đối kháng với nhau trên chiến trường, những thủ lĩnh như bọn họ cũng sẽ tham dự các buổi tiệc, ăn uống linh đình, nói cười đàm phán.

Chỉ là trong nụ cười có bao nhiêu phần thiệt tình thì không biết được.

Mọi người đều căm thù người Nhật, cho dù là phụ thân dựa vào Nhật Bản, Lục Chấp ngồi ở địa vị cao, đều hận người Nhật Bản.

Tôi không hiểu bọn họ tranh quyền đoạt vị thế nào, cũng không hiểu gút mắc chính trị giữa bọn họ ra sao.

Tôi chỉ biết tiếng động bên ngoài càng ngày càng lớn, người c.h.ế.t càng ngày càng nhiều.

Đám người hầu kể chuyện cho tôi: “Thi thể được chất đống trên xe kéo hết xe này đến xe khác, sợ c.h.ế.t mất!”

Thế giới này, cuộc sống này thật sự loạn, thật sự khó khăn, cũng thật sự rất mệt.

Chỉ cần ra khỏi nhà một chuyến, tôi nghe được đều là tiếng khóc.

Tiếng khóc của người có con trai c.h.ế.t trận sa trường, chồng mất tích không rõ nơi đâu, t.h.i t.h.ể đã bị cụt chân cụt tay, xác c.h.ế.t đói khắp nơi, trên mặt ai cũng đều là tuyệt vọng.

Loại tuyệt vọng này khiến cho người bàng quan cũng không thể hít thở nổi.

Khi tôi cho tiền ở trên phố, mọi người sẽ tới tranh nhau, có người bị đánh c.h.ế.t đói chết, có một số ngõ nhỏ đầy xác chết, sau đó tôi mới biết được, tôi chỉ cứu được một người, không cứu được ngàn vạn người.

Dần dần, tôi cũng không dám ra ngoài nữa.

Tôi bảo vệ mong muốn của riêng mình, hiện tại nhà họ Tống bình an, sống c.h.ế.t là việc của người khác.

Mà tôi, lại trốn tránh ở phủ đốc quân, hoa nở rất đẹp.

Đúng, hoa nở đẹp là được rồi.

Chiến tranh ở rất gần tôi, thậm chí có nhiều buổi sáng tôi bị lửa đạn đánh thức.

Chiến tranh cũng cách tôi rất xa, bởi mỗi ngày tôi vẫn được đối xử như cũ, giống như vẫn là đại tiểu thư tôn quý kiêu ngạo từ trước.

Loại tâm lý may mắn đáng buồn này vẫn tiếp diễn, cho đến khi Hứa Quân Sơ nói với tôi, anh ấy muốn ra tiền tuyến.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 15: Em không đợi anh



68.

Đại nghĩa quốc gia mà Hứa Quân Sơ nói với tôi, tôi đều rất rõ ràng.

Nhưng mà s.ú.n.g đạn vô tình, không biết lúc nào sẽ cướp đi tính mạng của anh ấy.

Trong thư anh ấy viết rất thoải mái: “Có rảnh thì đến tiễn anh đi!”

Tôi hận không thể trả lời anh ấy: “Cút đi đừng về nữa!” có thể không biết là định viết bao nhiêu lần, cuối cùng lại không thể viết được gì, ngược lại trơ mắt nhìn những giọt mực rớt xuống, không thể vãn hồi.

Tôi còn đi đến nhà ga để tiễn anh ấy.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Anh ấy lại mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thoải mái sạch sẽ, không có mồ hôi, mắt cũng không có vết thâm quầng, nét cười tràn đầy trên mặt, vẫn là thiếu nhiên sặc sỡ lóa mắt kia của tôi.

“Bình Yên, chờ anh trở lại!”

“Không cần, em không đợi anh!”

Anh ấy cười rồi xoa đầu tôi, vuốt vuốt đến nỗi đỏ cả mắt, “Từ trước tới nay anh đã sống quá an nhàn, tất cả mọi thứ đều dễ như trở bàn tay mà có, có lẽ kể từ khi mất đi em, hình như tất cả những gì anh có đều dần dần mất đi!”

“Có rất nhiều chuyện để hối hận, không thổ lộ với em sớm một chút, không thể tẫn hiếu với mẹ, không có năng lực bảo hộ tình yêu và người anh yêu, cũng không thể ngăn cản cha của em đi theo người Nhật.”

Anh ấy ôm ta vào ngực, tôi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ấy.

Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không lại làm việc khiến mình hối hận nữa.”

“Bao giờ thì anh trở về?”

Anh ấy ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Sẽ trở về.”

“Hứa Quân Sơ, em nói cho anh biết, hiện giờ anh vứt bỏ em để đi, chờ đến khi anh trở về em nhất định sẽ bảo con trai của em gọi anh là bác!”

Hứa Quân Sơ nhịn không được mà cười to, nhưng rất nhanh anh ấy chỉ vào trán tôi, nghiêm túc nói: “Không phải vứt bỏ, Hứa Quân Sơ vĩnh viễn không từ bỏ Tống Bình Yên, nhưng cũng sẽ không từ bỏ mình là người Trung Quốc.”

Anh ấy hôn nhẹ lên tóc tôi, nói: “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại, đến khi anh trở lại sẽ để con trai em gọi là bác.”

Tôi khóc lóc hỏi anh ấy: “Có thể đừng đi được không, có thể đừng đi được không?”

Tôi nhớ rõ là Hứa Quân Sơ rất sợ tôi khóc, cho dù chúng tôi cãi nhau ầm ĩ đến đâu, chỉ cần tôi khóc thì anh ấy sẽ mềm lòng, cuối cùng thỏa hiệp, cau mày thở phì phò rồi lau nước mắt cho tôi.

Nhưng lúc này anh ấy không thỏa hiệp.

Tôi cũng không giữ lại được Hứa Quân Sơ.

69.

Hứa Quân Sơ đi rồi.

Tôi lập tức cảm thấy như mất mát cái gì đó.

Không còn ai có thể viết thư cho tôi nói tất cả mọi thứ, cũng không có ai sẽ ôm tôi và ngực, vuốt tốc tôi trêu đùa tôi là đại tiểu thư.

Cũng không có kẻ ngốc nào ngồi một chỗ chờ tôi cả đêm, không có đồ ngốc nào quàng chiếc khăn quàng cổ xấu hoắc khoe khoang khắp nơi, cũng không có người chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến tôi vui mừng.

Đến tận lúc này, chờ Hứa Quân Sơ trở về chính là ý niệm cố chấp nhất trong cuộc đời của tôi.

70.

Lão ma ma làm công ở nhà tôi hơn hai mười năm đã qua đời. Thật ra tuổi của bà ấy không cao, nhưng đôi tay thô ráp, làn da ngăm đen, nhìn giống như đã sáu bảy mươi tuổi.

Con trai tha hương tới nhận di thể, mẹ khóc lóc cho con trai của bà ấy rất nhiều tiền, tôi và Lê Âm lại cho thêm một chút.

Kể từ sau khi lão ma ma qua đời, mẹ thường hay nói người già rồi, lão ma ma cùng xuất giá với mẹ, nhìn mẹ sinh con trai dạy con gái, có lẽ khi bà ấy mất đi thì dấu hiệu thuộc về tuổi thanh xuân của mẹ cũng hoàn toàn biến mất.

Hứa Quân Sơ, anh thử nói xem, vì sao người sẽ già đi, nếu già đi là một chuyện không thể chống lại được, vậy thì em cũng hy vọng đến một ngày em già đi sẽ có người mà em yêu ở bên cạnh mình.

71.

Tôi ghét nhất là đám đông, trước kia ra ngoài xem phim chiếu rạp với Hứa Quân Sơ, nên tôi sẽ thường đến muộn so với giờ hẹn vài phút.

Nguyên nhân là tôi cảm thấy một mình đứng ở đám đông nhìn rất ngốc.

Hiện tại thì tốt rồi.

Tôi muốn giữ lại kẻ ngốc đứng ở đám đông một mình chờ đợi ấy quá!

72.

Mỗi ngày trôi qua thật là chậm.

Người hầu của phủ đốc quân đã giảm đi quá nửa, thật sự không chịu đựng được mọi người ở trong chiến hỏa cứ lặng yên không tiếng động mà c.h.ế.t đi như thế.

Sau khi quen với cái chết, mọi người bắt đầu mất cảm giác, tôi đã chứng kiến rất nhiều thời khắc khó có thể tưởng tượng được.

Ví dụ như, hành hung bên đường.

Ví dụ như, g.i.ế.c người đốt nhà cướp của.

Ví dụ như, xác c.h.ế.t khắp nơi.

Ví dụ như, m.á.u chảy thành sông.

Trước kia tôi rất khó có thể tưởng tượng được vì sao nhiều người tranh nhau một cái bánh bao đến vỡ đầu chảy máu.

Hiện tại, thấy nhiều rồi không lạ nữa.

73.

Hứa Quân Sơ, hộp nhạc anh tặng em đã hỏng rồi, sửa không được nữa.

Buồn quá!
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 16: Ly hôn



74.

Là anh trai chủ động ly hôn với Lê Âm.

Khi Lê Âm gả tới chỉ có một cái va li xách tay, khi đi cũng chỉ cầm một cái va li

Tôi chạy tới hỏi anh trai.

Anh trai cầm gậy chống đứng ở cửa sổ, nhìn về phía Lê Âm rời đi, v**t v* ảnh chụp trong tay, ảnh chụp đen trắng anh ấy và Lê Âm, anh ấy thì cười, Lê Âm thì không.

“Anh đã hạ quyết tâm thật lớn, mới có thể buông tay…”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi ngẩn ngơ đứng tại chỗ, không trả lời được.

Nước mắt của anh trai dừng trên tấm ảnh, khóc không thành tiếng.

Yêu là ích kỷ, hóa ra thành toàn người mình yêu lại là một việc đau khổ như thế.

Anh trai tôi yêu là ép sát từng bước, là theo đuổi không bỏ, là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Thủ đoạn đoạt người yêu của anh ấy rất đê tiện, nhưng ước nguyện ban đầu của anh ấy là yêu, hiện giờ buông tay cũng là vì yêu.

75.

Tôi chạy một đường về phủ Đốc Quân, nói cho Lục Chấp là anh trai trả lại Lê Âm cho hắn rồi.

Nhà họ Tống rốt cuộc đã trả được một cái nợ cho hắn.

Lục Chấp đưa khăn tay cho tôi lau mồ hôi, bảo tôi dẫn hắn đi gặp Lê Âm

Cha mẹ của Lê Âm đều đã qua đời, chị gái duy nhất của chị ấy cũng gả đi phương Bắc, nhà chị ấy chỉ còn lại một mình chị ấy thôi.

Khi chúng tôi qua đó, Lê Âm đang ở trong viện pha trà, chị ấy lại thay bộ sườn xám màu xanh nước biển, giống như lúc trước.

76.

Trong viện của nhà Lê Âm cũng có một cây lê đường, tôi ngồi ở bậc thang, họ đứng ở dưới tán cây nói chuyện, cảm thấy hình ảnh này rất quen thuộc.

Tôi không nghe thấy bọn họ nói gì với nhau.

Nhưng chưa nói được mấy câu, Lê Âm đã khóc đỏ mắt.

Lục Chấp vẫn giống năm đó, cho dù chuyện gì xảy ra, biểu cảm vẫn lạnh lẽo.

Lạnh đến nỗi khiến cho người khác không dám tới gần.

Lê Âm đi về phía trước vài bước, cuối cùng vẫn ngừng lại.

Chị ấy xoay người giống như là muốn hạ quyết tâm, chạy về phòng.

Tôi đang muốn qua đó hỏi một chút, Lê Âm đã cầm một quyển sách ra đưa cho Lục Chấp.

Lục Chấp nhìn sách, sững sờ một hồi lâu, sau đó nói “Cảm ơn!”

Hắn không nhận sách, mà nói thẳng: “Hiện tại tôi không cần!”

Tôi dựa vào khung cửa, nhìn Lê Âm cầm sách trở về, chị ấy cười thoải mái.

“Vậy thì tốt quá, rốt cuộc tôi có thể buông anh rồi!”

Lục Chấp gật gật đầu, lướt qua Lê Âm, cũng lướt qua tôi, không có dừng lại mà cứ thế rời đi.

Lê Âm đứng tại chỗ buồn bã mất mát hồi lâu, tôi qua đó kêu chị ấy là chị dâu, chị ấy mới phản ứng lại.

Lê Âm ngồi trước bàn uống trà, người đi trà lạnh, nhưng chị ấy vẫn uống một chén, giống như trút được gánh nặng mà nói với tôi.

“Nhiên Nhiên, mười ba năm yêu thầm, mối tình đầu của chị rốt cuộc cũng kết thúc rồi!”

Cho đến lúc này tôi mới hiểu được, hóa ra bọn họ không hề yêu nhau, chỉ là tôi hồi trẻ con đã coi họ thành một đôi mà thôi.

Tôi đã sớm nên phát hiện ra, người như Lục Chấp làm sao có thể yêu được chứ!

Hắn sống ở một thế giới bị tuyết bao trùm, vừa lạnh lẽo vừa cô độc, chưa từng ra ngoài.

Tình yêu của hắn đã sớm bị phá hủy tàn nhẫn và chôn thật sâu từ thời niên thiếu, tất cả những gì hắn nhận được đều là ác ý và lạnh nhạt, nên hắn trả lại cũng chỉ là lạnh nhạt mà thôi.

Tôi đã cho rằng Lê Âm năm đó bò qua lỗ chó gặp hắn đã từng sưởi ấm được hắn.

Tôi còn tưởng rằng, hắn ít nhất cũng có một chút may mắn, người hắn yêu cũng yêu hắn.

Chỉ tiếc, đó chỉ là điều tôi nghĩ mà thôi.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 17: Vẫn gọi chị là chị dâu đi!



77.

Lê Âm nói chị ấy muốn ra ngoài ngắm nhìn mọi thứ.

Tôi lại đi đến ga tàu hỏa kia.

Tôi thật sự rất ghét, vô cùng ghét sự chia lìa, hiện tại ngay cả cái ga tàu hỏa khiến cho tôi phải trải qua sự chia lìa đó cũng khiến tôi ghét bỏ.

Lê Âm cắt tóc ngắn, ánh mắt kiên định, nụ cười tươi tắn nhẹ nhàng: “Nhiên Nhiên, cả đời này chị đều thỏa hiệp, thỏa hiệp mà bỏ học, thỏa hiệp từ bỏ lý tưởng, thỏa hiệp gả cho Tử Nghiêu, chị đã cho rằng bản thân sớm không có dũng khí bước ra ngoài thế này, hiện tại em nên chúc mừng chị!”

Lê Âm sống không thoải mái lắm, chị ấy ở nhà họ Tống giống như là bị nhốt trong lồng sắt. Anh trai đối với chị ấy càng tốt, chị ấy lại càng áy náy mà không thể chạy khỏi cái lồng sắt kia.

Hiện tại, anh trai tự tay mở lồng sắt ra, khi cá ra khỏi chậu chim bay khỏi lồng, tôi mới phát hiện Lê Âm từ trước tới giờ không phải là dạng phụ nữ giúp chồng dạy con ở khuê phòng, chị ấy có một mảnh không trung của riêng chị ấy để bay lượn.

“Chị dâu…”

Tôi dừng một chút, lại thay đổi cách xưng hô: “Chị Lê, chị có còn quay lại không?”

Lê Âm vuốt tóc tôi, đôi mắt đỏ hồng: “Nhiên Nhiên, vẫn gọi chị là chị dâu đi! Nhất định sẽ trở về!”

Tôi cố gắng nhịn khóc, nắm c.h.ặ.t t.a.y chị ấy, chuyện Lê Âm đã đồng ý với tôi, nhất định không thay đổi.

Lê Âm buông tay tôi ra, lên xe lửa. Chị ấy không khóc, nhưng tôi đã sớm khóc đến nỗi không thể nói được gì.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Thật ra, tôi và Lê Âm thì tôi lại giống với người phụ nữ tầm thường theo khuôn phép cũ hơn, bị vây tù trong tập tục lễ nghi xưa.

Lê Âm có dũng khí bước ra ngoài, còn tôi vĩnh viễn không thể bước qua, từ trước tới giờ cũng chưa từng muốn bước qua.

Hứa Quân Sơ có hoài bão của anh ấy, Lê Âm có lý tưởng của chị ấy, bọn họ đều đi rồi, mà tôi chỉ muốn bảo vệ một vùng trời của mình, chỉ muốn người tôi yêu thương đều bình yên vô sự.

Trước kia Hứa Quân Sơ từng nói tôi là người không có tiền đồ không có chí khí, không có mơ ước gì, cũng không có mục tiêu rõ ràng.

Khi đó tôi thường hay cố gắng nói lý mà cãi nhau với anh ấy, hiện tại thì thấy đúng là như vậy thật.

78.

Lục Chấp bị thương.

Tôi ngồi ở trong phòng cũng nghe được tiếng động bên ngoài, khi ra ngoài hỏi thì phó quan lại nói không có việc gì.

Không có ai nói, tôi vẫn đi gõ cửa phòng Lục Chấp, đợi nửa ngày sau mới nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp của Lục Chấp.

Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ở cửa, hắn lại không mở cửa.

Có lẽ là đang phòng ngừa tôi?

“Lục Chấp, hôm nay tôi đi tiễn Lê Âm!”

Tôi đứng ở ngoài cửa nói chuyện với hắn, cũng không biết hắn có nghe hay nhìn thấy hay không.

“Chị ấy không nói là muốn đi đâu, nhưng chị ấy nói nhất định sẽ trở về.”

Tôi nghe thấy tiếng hít thở của Lục Chấp, tiếng thở này rất hỗn độn.

“Vì sao anh lại không thích Lê Âm chứ!”

Lê Âm rời khỏi hắn, trên thế giới này sẽ không còn có ai đi yêu một người lạnh lùng như Lục Chấp.

Tôi thở dài thật sâu, dùng giọng nói rát nhẹ để nói: “Thật ra tôi hy vọng có một người có thể yêu anh.”

Lục Chấp không mở cửa cho tôi, cũng không nói chuyện với tôi.

Bỏ đi, những lúc như thế này, hắn có lẽ cũng không muốn nhìn thấy con gái của kẻ thù.

“Tôi đi đây, Lục Chấp!”

“Tống Bình Yên.”

Hắn mở cửa, trên đầu còn quấn băng vải, trên cổ cũng có, trên người thì mặc áo sơ mi nên không biết có vết thương hay không.

Nhưng sắc mặt hắn trắng bệch, giống như là mất rất nhiều máu.

Tôi bị dọa sợ, tôi không nghĩ hắn bị thương nặng như thế.

Hắn không phải được gọi là “bất bại tướng quân” hay sao?

Vì sao có thể bị thương thành như vậy?

79.

Tôi bước về phía hắn, nhưng hắn lại không dấu vết mà lui về phía sau để tránh.

Cuối cùng tôi vẫn ngừng ở trước của phòng của hắn không tiến vào.

Hắn nhìn tôi, giống như là đang chờ tôi mở miệng.

Vừa lúc nãy rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng hiện tại một câu cũng không nói được.

Tôi muốn hỏi một chút chuyện giữa hắn và Lê Âm là như thế nào, muốn hỏi một chút tiếp theo hắn định đối phó nhà họ Tống như thế nào, lại muốn hỏi vì sao hắn bị thương thành như thế.

Giằng co một hồi lâu, kết quả là một câu cũng chưa hỏi được.

Tôi nghe thấy tiếng hắn thở dài, hắn nói chậm rãi: “Trở về đi ngủ đi!”

Tôi buồn bã gật đầu, xoay người đi, đi một hồi vẫn chưa nghe thấy tiếng hắn đóng cửa, quay đầu lại, nhìn thấy hắn vẫn còn đứng tại chỗ đang nhìn tôi chăm chú.

Hơi xa một chút, lại không nhìn rõ biểu cảm của hắn.

Tôi nâng bước rời đi, trong lòng có một cảm xúc không biết tả ra sao, tôi vốn tưởng rằng hắn hận tôi cho dù không biểu hiện ra ngoài, thì cũng ở trong lòng.

Nhưng nếu không phải tôi nhìn lầm, khi tôi quay đầu lại, hắn rõ ràng là… cảm xúc vô cùng mất mát.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 18: Là cha làm



80.

Lần này Lục Chấp bị thương thật sự không nhẹ, ngày hôm sau ngay cả cửa phòng cũng chưa ra.

Chỉ có bác sĩ và tâm phúc của hắn đi vào, người hầu nhìn thấy nhỏ giọng nói: “Tối qua tôi nhìn thấy trên mâm có một viên đạn lớn dính máu, đến bây giờ Đốc Quân vẫn còn hôn mê.”

“Đốc Quân sẽ không c.h.ế.t chứ?”

Chết?

Đám người hầu nhìn thấy tôi thì vội vàng giải tán ngay lập tức.

Lục Chấp mạnh mẽ như vậy cũng sẽ c.h.ế.t hay sao?

Tôi đứng lặng người rất lâu.

Cảm thấy mình đang nghĩ chuyện rất ngu ngốc, trên đời này, làm gì có ai thoát khỏi cái c.h.ế.t đâu.

Cha truyền tin bảo tôi về nhà, kể từ khi ông ấy đầu nhập vào Tá Đằng, quan hệ của tôi và cha trở nên rất căng thẳng. Khẳng định là có chuyện gì đó thì ông ấy mới truyền tin bảo tôi về.

Kết quả là khi đóng cửa lại, ông ấy lại hứng thú hừng hực mà hỏi tôi: “Lục Chấp thế nào?”

Xem vẻ mặt đắc ý của ông ấy, tôi cảm thấy không tốt lắm.

“Đồ chó xấu xa, còn không phải là lại thua trong tay ông đây à!”

Là cha làm, là cha làm.

Ông ấy nắm lấy tay tôi, nói ra mục đích lần này: “Hiện giờ Lục Chấp đang bị thương, con đi giúp cha lấy một thứ!”

“Cha không nên làm như vậy!”

Lần đầu tiên tôi đập bàn với cha, trước kia dù có cãi nhau với người, thì cha vẫn là cha, có chút ý niệm đã ăn sâu bén rễ, không cho phép tôi bất kính với cha.

Nhưng lần này tôi thật sự cảm thấy cha sai rồi, hắn thật sự sai rồi! Trong khoảng thời gian này Lục Chấp rõ ràng rất là an tĩnh, tôi còn hy vọng ra vời là chúng tôi có thể có được một chút tha thứ của Lục Chấp.

Nhưng hiện tại, sợ là cái gì cũng không thể vãn hồi.

“Vì sao tao không thể làm như thế, tao chỉ hận lần này không thể g.i.ế.c Lục Chấp!”

“Nếu sai thì vốn dĩ chính là nhà họ Tống sai, là nhà họ Tống nợ Lục Chấp…”

Cha mắng tôi: “Nợ cái rắm! Chẳng lẽ sau khi làm thiếp của phủ Đốc Quân, mày đã quên bản thân họ gì rồi, bắt đầu giúp đỡ người ngoài!”

“Tao không g.i.ế.c hắn thì hắn sẽ g.i.ế.c tao! Mày không thấy Lục Chấp đã làm những gì hay sao? Hắn cưới mày làm thiếp để làm nhục Tống gia, hại mày không thể ở bên cạnh Hứa Quân Sơ, ép cho cha mày mất cả vị trí hội trưởng thương hội, nhà họ Tống thiếu chút nữa là nhà tan cửa nát.”

“Còn có anh trai mày nữa, mày có năng lực thì chữa khỏi chân cho anh trai mày đi!”

Tôi nhìn cha, khẽ cắn môi, gằn từng chữ một: “Có lẽ, cái này gọi là báo ứng!”

Cha trừng mắt, lần đầu tiên đánh tôi.

81.

Tôi thường cảm thấy không khí buồn bã thì cần phải phối hợp với một ngày mưa, chỉ tiếc hôm nay mặt trời rực rỡ sáng sủa.

Tài xế phía trước một lát lại nhìn lén tôi.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi cười trêu chọc: “Lớn như vậy còn bị cha đánh thật là mất mặt quá, bí mật này giúp tôi giữ kỹ ngàn vạn lần đừng nói ra nhé!”

Tài xế gật đầu nói sẽ không nói cho ai.

Tôi nhìn người phía bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên rất muốn nói chuyện cùng với Hứa Quân Sơ hoặc Lê Âm.

Hiện tại tôi đã trở nên rất kiên cường, thế mà không khóc.

Kết quả tôi chỉ có thể kiên trì đến khi còn lại một mình mình.

Ở trong phòng ôm lấy hộp nhạc đã hỏng trên bàn trang điểm, bé gái nhỏ phía trên làm như thế nào cũng bất động, âm nhạc làm thế nào cũng không phát ra.

Tôi đã tức phát khóc từ rất lâu, khóc đến nỗi tự mình cũng cảm thấy mình phiền.

Tôi không thay đổi chút nào hết, chỉ là hiện tại tôi không có chỗ để tùy ý phát tiết cảm xúc mà thôi.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 19: Giải thoát



82.

Tâm phúc đắc lực nhất dưới trướng tướng quân Tá Đằng bị ám toán.

Thi thể ném ở tổng sự của bọn họ, thành đầu đề tin tức trong vài ngày liền.

Hành động của Lục Chấp rất nhanh, tất cả vị trí quan trọng đều có người của mình, hắn không cho đối thủ bất cứ cơ hội th* d*c nào, cuộc chiến dù trong tối hay ngoài sáng cũng luôn tiến hành.

Cha vẫn luôn gọi tôi trở về, ông ấy yêu cầu tôi trộm một thứ ở chỗ Lục Chấp.

Tôi không muốn biết là cái gì, cũng không muốn trộm, tôi chỉ muốn an an tĩnh tĩnh, giả vờ cái gì cũng không biết, mỗi ngày đi dạo ở quanh hậu viện ngắm hoa.

Trong suốt một khoảng thời gian dài, tôi sẽ đều khóc thút thít vì chuyện của người khác.

Đứa con cuối cùng nhà ai đó đã chết, có nhà lại bị cướp sạch không còn, trụ cột nhà ai đó lại c.h.ế.t trận sa trường.

Thậm chí có đôi khi ra cửa mua một ít báo chí, lại gặp được một người già ủ rũ buồn phiền cũng có thể nghĩ ra một câu chuyện đau thấu tâm can.

Hoặc là thấy một cô gái che mặt đứng trên cầu chờ người yêu trở về cũng có thể khổ sở rơi lệ vì đồng bệnh tương liên.

Tôi khờ dại mà cho rằng tôi đã thành công trốn chạy.

Cho đến khi anh trai tôi gọi điện thoại quát lên với tôi, cha sắp c.h.ế.t rồi sao em còn chưa trở lại!

83.

Tôi không thích dùng hai chữ số phận để nói về cuộc sống, nhưng càng không thích, tôi lại càng bị nhốt ở số phận.

Không thể nào động đậy nổi.

84.

Cha vẫn luôn không thể đưa đồ vật mà Tá Đằng muốn, nên Tá Đằng bắt đầu hoài nghi ông ấy.

Tôi ghé vào mép giường của cha, năm ngón tay của ông ấy đều bị chặt, cái tay kia đã từng đánh tôi, cũng từng xoa đầu tôi. Ông ấy cũng từng nói với tôi là sẽ cho tôi tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Cha tỉnh lại thì hỏi tôi một câu, lúc trước vì sao không rời đi cùng với Hứa Quân Sơ.

Bởi vì cha để một tờ giấy trong túi.

Ông ấy nói, mong cậu và con gái yêu của ta cuộc đời này toại nguyện bình an.

Chữ ký không phải là “cha” mà là “tha thứ”.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi trách cha tôi, nhưng làm con gái của ông ấy, tôi đã không thể làm nổi việc trợ Trụ vi ngược, thì cũng không thể nào làm được việc cả đời mặc kệ ông ấy.

Cha mẹ yêu con cái là vô tư, con cái yêu cha mẹ là chân thành tha thiết.

Số mệnh chân chính là, rõ ràng biết là sai, nhưng lại không thể lựa chọn đúng, rõ ràng phía trước tối đen như mực, cũng chỉ có thể cố gắng mà đi về phía trước.

Cho dù là như thế nào, làm người vẫn phải tồn tại, mới sẽ không quay đầu lại khi nói chuyện về sự hối hận.

Tôi cực lực thuyết phục bản thân mình.

85.

Hứa Quân Sơ, nếu có một việc rõ ràng anh biết là sai, nhưng anh lại không thể nề hà, vậy thì rốt cuộc cuối cùng coi như anh có tội hay là vô tội đây?

Với tôi mà nói, biệc khó nhất là bước vào phòng Lục Chấp.

Tôi ở phủ Đốc Quân lâu như vậy, vẫn chưa từng vào phòng của hắn một lần nào.

Có đôi khi là sợ hãi, đôi khi lại là trốn tránh.

Nguyên nhân chính là vì như thế, nên không ai sẽ nghĩ đến việc tôi vào phòng của hắn.

Thứ cha bảo tôi trộm đi là một phần danh sách tỉ mỉ kỹ càng những phần tử kháng Nhật tích cực, nếu ngày mai không giao được đến tay Tá Đằng, hắn sẽ không che chở nhà họ Tống nữa. Bình thường Tá Đằng là nhổ cỏ nhổ tận gốc, lòng nghi ngờ rất lớn, cha đã từng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không thể bỏ qua cha được.

Mẹ mang theo các dì quỳ trên mặt đất cầu xin tôi, anh trai lại lớn tiếng chất vấn để tôi thanh tỉnh lại, mày có thể trơ mắt mà nhìn cha mẹ tìm c.h.ế.t hay sao. Anh ấy nói, tôi họ Tống, việc tôi cần phải làm là bảo vệ Tống gia.

Tôi vẫn luôn có một suy nghĩ may mắn nào đó, ví dụ như là tôi tìm không được, ví dụ như Lục Chấp xông tới phát hiện ra tôi, lại ví dụ như, đột nhiên Tá Đằng không cần tới văn kiện này nữa.

Tôi hy vọng xa vời những cái ví dụ đó xảy ra, để giảm bớt cảm giác tội ác của bản thân, cảm giác tội ác của bản thân đối với cha mẹ, cảm giác tội ác đối với lục chấp, cảm giác tội ác đối với quốc gia, đối với đồng bào.

Tất cả những ví dụ đó đều không xảy ra.

Tôi thuận lợi mà tìm được một túi văn kiện ở phía dưới tủ đầu giường, sau khi mở ra, là tin tức của một số người.

Tôi ngẩn ngơ mà ngồi ở đó, cố tình trùng hợp như vậy, hôm nay Lục Chấp lại trở về muộn, trùng hợp là đám người hầu hôm nay lại không lên phòng để quét dọn.

Tôi cảm thấy thở không nổi, rõ ràng tôi biết bản thân mình đang làm gì, nhưng tôi không thể không ngay lập tức trở về nhà họ Tống, nơi có cha mẹ tôi, có anh trai tôi, có tất cả những thân nhân mà tôi ở chung từ nhỏ, nơi đó có thể là toàn bộ cuộc đời mười mấy năm ngắn ngủi của tôi.

Tôi rời khỏi phòng của Lục Chấp.

Tôi nhớ rất lâu trước kia, Hứa Quân Sơ đọc được những câu không còn nước thì không còn nhà thì hỏi tôi, em cảm thấy đất nước quan trọng hơn hay gia đình quan trọng hơn.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy đây là câu hỏi cần phải lựa chọn, cho nên tôi không trả lời anh ấy.

Hứa Quân Sơ buồn cười xoa đầu tôi, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng: “Anh thì cảm thấy, đất nước quan trọng.”

Hứa Quân Sơ thật sự có tinh thần phụng hiến cao thượng, lời nói và việc làm đều thực hiện đúng như quan niệm yêu nước mẫu mực của anh ấy.

Tôi thì không vĩ đại như anh ấy được, tôi chỉ là muốn lựa chọn câu trả lời mà tôi cho là đúng thôi.

Chuyện phải trái, nhà lớn nhà nhỏ, có lẽ không có cái gọi là đáp án chân chính.

Tôi bước từng bước một, hít thở không thông từ cổ họng đến trái tim, mà khi tôi mở ra cửa phòng của mình, nhìn thấy Lục Chấp đang ngồi ở trước bàn trang điểm của tôi.

Trái tim không thông suốt kia lập tức trầm xuống, lại không có sa đọa, ngược lại là cảm giác giải thoát.

Thật ra tôi nên sớm suy đoán được, tất cả mọi thứ có phải là thuận lợi đến mức lạ lùng không?
 
Back
Top Bottom