Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,339
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMtSGdk0p9hNJn4d-bxh-U3Tn1Fd-22K32wzJHBqhSXlTcjCbBlw0PsKe4JMnGluT2jtKKyfxOL7QLZVDfXG-Xwy0d4vokioegp2Vl9NV5m07cgcNiVMbXc-y_S8EBpuzJY4gArGw2GPVVAwkAKxgq9=w215-h322-s-no-gm

Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Tác giả: Trạch Mộc Nhi Tê
Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trạch Mộc Nhi Tê - 择木而栖

Thể loại: Ngôn Tình, Trả Thù, Gia Đình, Điền Văn

Team dịch: Candy Sweet

Giới thiệu

Ngày mồng hai tháng Mười, đại quân phiệt Lục Chấp cưới vợ hai, là con gái út của hội trưởng thương hội Thượng Hải, Tống Bình Yên

Tuy nói mấy năm nay thanh danh của Lục Chấp trở nên vang dội, chiến công to lớn, tay cầm trọng binh, quyền lực cực lớn, nhưng cũng không đến mức khiến cho hội trưởng thương hội Thượng Hải đưa con gái đến làm thiếp chứ!

Thế nào là không đến mức chứ.

Cha tôi đúng là làm như vậy đó!

Lời dịch giả:

Đây là một truyện từ zhihu, câu chuyện khá buồn, về chiến tranh thời dân quốc của Trung Quốc. Vì là chiến tranh nên hạnh phúc là một thứ xa xỉ, bình yên thôi đã là tốt lắm rồi.

Câu chuyện day dứt dễ rơi nước mắt và dễ thương cảm, nếu bạn đang chờ mong một chuyện vui vẻ nhẹ nhàng thì đừng nhảy hố.

Tuy vậy, truyện khá hay, viết rất tốt, cảm xúc dễ trào dâng.

P/S. Là truyện zhihu, tác giả viết thành từng phần rất nhỏ, người dịch tự chia và đặt tên cho từng chương​
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 1: Gây thù



1.

Thời niên thiếu, Lục Chấp ở nhà tôi quá khổ.

Cha mẹ hắn đều c.h.ế.t ở nhà tôi.

Chết như thế nào?

Ha ha…

Bị cha và anh trai của tôi bức tử.

Là tôi tận mắt nhìn thấy hắn quỳ gối trên nền tuyết, dập đầu cầu xin cha tôi cho hắn chút tiền an táng cho cha mẹ.

Cha tôi là một người vô cùng bủn xỉn vô tình, khắc nghiệt đối với công nhân, lúc ấy nhà Thanh vừa mới diệt vong, thời cuộc hỗn loạn, cha tôi có thể keo kiệt bao nhiêu thì keo kiệt bấy nhiêu.

Mỗi ngày một đống người c.h.ế.t đói bị khiêng ra ngoài từ trong nhà của tôi, nhưng vẫn không ngừng có người cam nguyện tới nhà tôi làm việc.

Cha tôi có đủ loại biện pháp khất nợ tiền công của người ta, anh trai của tôi lại học theo ông ấy.

Cha mẹ Lục Chấp làm thuộc hạ của anh trai tôi hai tháng mà không nhận được đồng nào, tới cửa đòi nợ thì bị cha tôi vu oan là bọn họ trộm tiền, sau đó đánh một trận rồi đuổi ra ngoài.

Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh lẽo.

Hai vợ chồng không thể chịu nổi, c.h.ế.t vào mùa đông đó.

Năm ấy Lục Chấp khoảng mười lăm mười sáu tuổi, quỳ gối trên nền tuyết, quỳ suốt ba ngày liền.

2.

Khi anh trai tôi mang theo tôi đi mua kẹo hồ lô, hắn quỳ gối ở nơi đó.

Sau khi mua xong kẹo hồ lô, hắn quỳ gối ở đó.

Tôi ngồi ở bậc thang bằng đá màu xanh, ăn xong kẹo hồ lô rồi, hắn vẫn quỳ gối ở đó.

Trời lạnh đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, môi tím ngắt, ngã xuống rồi thì lại quỳ lên.

Cuối cùng, anh trai của tôi ra ngoài dẫn hắn vào nhà, nói sẽ cho tiền hắn an táng cha mẹ, nhưng hắn phải đến nhà tôi làm lao công miễn phí ba năm.

Lục Chấp đồng ý.

Tôi nhớ rõ ngày đó hắn ghé vào nơi đó, nhặt lên từng đồng bạc mà anh trai của tôi ném xuống đất, biểu tình vô cùng lạnh nhạt.

3.

Sau đó tôi hỏi Lục Chấp, chỉ có chút tiền như thế, làm sao có thể hạ táng.

Hắn nói người nghèo có cách của người nghèo.

Lục Chấp khi làm việc ở nhà tôi luôn bị anh trai tôi bắt nạt, anh trai tôi đánh hắn giống như đánh súc sinh, hận không thể đánh c.h.ế.t người mới thôi.

Tôi đã hoài nghi hỏi anh trai, đánh như vậy có c.h.ế.t người không. Anh ấy nói người nghèo tính mạng rẻ mạt, đánh không c.h.ế.t được!

4.

Lục Chấp cả ngày phải làm rất nhiều việc, chẻ củi, giặt quần áo, gánh nước, nấu cơm, còn phải đi tắm rửa, hót phân cho chó của dì Ba.

Hắn làm việc, tôi ở bên cạnh nhìn.

Ngay từ đầu tôi cảm thấy hắn dễ chơi, luôn bị anh của tôi đánh, lại không lần nào hé răng lời nào.

Sau đó thì cảm thấy hắn đáng thương, ngày mùa đông cũng chỉ mặc một cái áo ngắn vừa mỏng vừa rách rưới.

Tôi trộm lấy bộ quần áo của anh trai tôi cho hắn mặc, nhưng hắn nói bẩn, không mặc.

Trong lòng tôi nghĩ, quần áo của ai cũng không bẩn bằng quần áo của hắn, ép hắn mặc, hắn vẫn không chịu.

Cuối cùng lại bị anh trai tôi thấy, anh ấy lại đánh cho hắn một trận.

Ngày hôm đó tôi đã khóc rất lâu, vài ngày liền không đến hậu viện gặp hắn.

Sau đó tôi lại đến, hắn nhét vào tay tôi một cây kẹo hồ lô.

5.

Ở trong nhà, tôi là nhỏ nhất.

Mẹ của tôi là vợ cả, khi sinh ra tôi người đã hơn ba mươi tuổi rồi, cho nên cả cha và anh của tôi đều rất yêu thương, lúc nào cũng gọi tôi là tâm can bảo bối.

Nhưng mà sau khi anh trai tôi có người anh ấy thích thì không gọi tôi là tâm can bảo bối nữa, anh ấy gọi Lê Âm là tâm can bảo bối, còn bảo tôi từ sau gọi Lê Âm là chị dâu.

Chị dâu của tôi là học sinh của trường học nữ sinh, chị ấy vô cùng xinh đẹp rạng rỡ.

Khi chị ấy mặc sườn xám đi trên đường, tôi nhịn không được mà bắt chước học theo chị ấy.

Chị ấy cười bế tôi lên, nói chờ tôi lớn lên sẽ mua âu phục cho tôi mặc, mặc lễ phục mới đẹp.

Anh trai tôi theo đuổi Lê Âm tốn rất nhiều công sức.

Tiêu rất nhiều tiền.

Lê Âm cũng thường xuyên mặc quần áo đẹp, búi tóc đẹp tới nhà tôi chơi.

Nhưng mà tôi lại phát hiện, có rất nhiều lúc chị ấy lại để mắt đến Lục Chấp.

Khi Lục Chấp tiến vào, chị ấy nhìn chằm chằm.

Khi Lục Chấp pha trà, chị ấy nhìn chằm chằm.

Khi Lục Chấp đi ra ngoài, chị ấy cũng nhìn chằm chằm.

Cho đến một ngày, tôi đến hậu viện, nhìn thấy chị ấy và Lục Chấp ôm nhau ở dưới tán cây lê đường.

Tôi đã biết, hóa ra chị ấy không thích anh trai của tôi, mà thích Lục Chấp.

Sau khi anh trai tôi phát hiện thì đánh Lục Chấp một trận thừa sống thiếu chết, hỏi hắn có phải là đã thích Lê Âm.

Tôi không ngăn được anh trai, bị anh ấy vung tay một cái đã ngã dập mông.

Lục Chấp bị đánh đến mức cả người đều là máu, nằm trên mặt đất nửa ngày không nhúc nhích.

Tôi hỏi anh trai có phải hắn đã c.h.ế.t hay không.

Anh trai tôi đá hắn ra ngoài, kêu to, c.h.ế.t cũng c.h.ế.t xa một chút.

Lục Chấp nằm rạp trên mặt đất, thở cũng không thở một hơi, tôi ngồi bên cạnh hắn khóc.

Chờ anh trai tôi đi rồi, hắn mới giật giật ngón tay, bảo tôi đừng khóc nữa.

Hắn bị què chân, một mình tập tễnh trở về phòng chứa củi, ngủ vài ngày liền.

Mỗi ngày tôi đều qua đó để kiểm tra xem hắn có còn thở hay không, xem hắn có còn sống hay không.

Lê Âm lại đây thăm hắn, còn mang thuốc cho hắn, Lê Âm vừa rớt nước mắt vừa bôi thuốc cho hắn.

Chị ấy ôm chặt Lục Chấp, bảo hắn khỏe nhanh lên.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi càng nhìn càng cảm thấy hai người bọn họ giống như vở kịch uyên ương mệnh khổ, mà anh trai tôi là người xấu chia rẽ uyên ương.

Lục Chấp nằm bao nhiêu ngày, thì bấy nhiêu ngày tôi không thèm nói chuyện với anh trai tôi.

Ngày nào anh ấy cũng dỗ dành tôi, mua cho tôi đồ ăn ngon, mua cho tôi quần áo đẹp, tôi cũng không thèm để ý.

Sau đó, tôi nhìn thấy anh tôi ban đêm uống rượu một mình để giải sầu, uống say khóc lóc gọi Lê Âm, cảm thấy trong lòng anh ấy cũng chua xót, nên lại cố gắng tha thứ.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 2: Bỏ trốn



6.

Sau khi Lục Chấp có thể đi lại, lại bị anh trai tôi tra tấn.

Còn trước mặt Lê Âm đạp hắn dưới lòng bàn chân, giễu võ giương oai mà khoe khoang với Lê Âm: “Loại người này chỉ xứng lau giày cho đại thiếu gia ta đây!”

Lê Âm tiến lên đẩy anh ấy ra, đỡ Lục Chấp lên, khóc lóc nhào vào lòng n.g.ự.c hắn.

“Chúng ta đi thôi, Lục Chấp, anh lại không phải ký khế ước bán mình, chúng ta rời khỏi nơi này đi!”

Biểu cảm của Lục Chấp vẫn rất lạnh nhạt, hắn giống như một cái xác không hồn, không có tình cảm, không có cảm xúc, trận tuyết năm ấy đã đông cứng cả trái tim lẫn thân thể của hắn, hắn hiện tại chỉ là bị giật dây mà hoạt động thôi.

7.

Lê Âm vào nhà không bằng của chính Tống gia, chị ấy toàn chui qua lỗ chó ở hậu viện.

Lần nào chui vào xong cũng đều rất bẩn.

Chị ấy và Lục Chấp đứng ở dưới cây lê đường hẹn hò, tôi rất nhiều lần đến đó và nhìn thấy bọn họ ôm nhau ở đó.

Tôi thì ngồi ở bậc thang chỗ Lục Chấp thường hay làm việc, ngồi đến tê chân, xem bọn họ tình chàng ý thiếp.

Thật ra cũng không có nhiều tình ý lắm, mặt mũi Lục Chấp vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Lê Âm lại cười nói vô cùng vui vẻ.

Vui vẻ hơn là khi ở cùng với anh trai tôi nhiều.

8.

Lục Chấp chuẩn bị bỏ trốn.

Hắn nói với tôi, hắn sẽ trở về, trở về tìm nhà chúng tôi để báo thù.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn đến đôi mắt tái nhợt của hắn sáng lên, cho dù trong đó đều là thù hận.

Thật đáng tiếc, khi đó tuổi của tôi còn quá nhỏ, không hiểu hắn nói báo thù có nghĩa là gì.

Chỉ cảm thấy hắn sắp phải đi, nên hơi buồn một chút.

Vừa lúc đó, tôi mới học được cách viết bút lông, cha cầm tay tôi viết tên của mình: Bình yên vô sự.

Tống Bình Yên, bình yên trong bình yên vô sự.

Tôi đưa cho hắn bốn chữ bình yên vô sự, tuy chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lục Chấp vẫn nhận lấy.

Trước khi hắn đi còn quay đầu lại để ôm tôi một chút.

Nhưng mà lúc đó tay tôi quá ngắn, không ôm nổi hắn.

9.

Chớp mắt đã mười hai năm.

Lục Chấp từ một thiếu niên đầu cũng không ngẩng lên nổi trở thành Lục Đốc Quân ai ai cũng phải ngước nhìn.

Lê Âm danh chính ngôn thuận trở thành chị dâu của tôi.

Tôi cũng trở thành một thiếu nữ mặc âu phục rồi.

Lục Chấp chỉ là ký ức tồn tại hồi tôi mới bốn năm tuổi, sau khi hắn đi một hai năm tôi cũng quên gần hết về hắn.

Lúc sau này nhắc tới người này tôi đều phải nghĩ đến nửa ngày.

Chỉ có chị dâu mỗi khi nhìn đến cây lê đường ở hậu viện nở rộ, sẽ nhìn ngây ngốc.

10.

Khi cha tôi đưa ra ý muốn gả tôi cho Lục Chấp, tôi trở nên suy sụp.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Bởi vì cuối cùng tôi cũng hiểu Lục Chấp năm đó nói báo thù là có ý gì.

Khi hắn mới đến Thượng Hải ba tháng đã cướp đi một nửa sản nghiệp của Tống gia.

Mấy bến tàu lớn và nhà xưởng đều mất.

Cha tôi thấy vị trí hội trưởng thương hội khó mà giữ được, nghĩ ra phương pháp đàm phán là kết thân.

Dùng tôi đổi lấy một bến tàu lớn trong số đó.

9.

Chớp mắt đã mười hai năm.

Lục Chấp từ một thiếu niên đầu cũng không nâng lên nổi trở thành Lục Đốc Quân ai ai cũng phải ngước nhìn.

Lê Âm danh chính ngôn thuận trở thành chị dâu của tôi.

Tôi cũng trở thành một thiếu nữ mặc âu phục rồi.

Lục Chấp chỉ là ký ức tồn tại hồi tôi mới bốn năm tuổi, sau khi hắn đi một hai năm tôi cũng quên gần hết về hắn.

Lúc sau này nhắc tới người này tôi đều phải nghĩ đến nửa ngày.

Chỉ có chị dâu mỗi khi nhìn đến cây lê đường ở hậu viện nở rộ, sẽ nhìn ngây ngốc.

10.

Khi cha tôi đưa ra ý muốn gả tôi cho Lục Chấp, tôi trở nên suy sụp.

Bởi vì cuối cùng tôi cũng hiểu Lục Chấp năm đó nói báo thù là có ý gì.

Khi hắn mới đến Thượng Hải ba tháng đã cướp đi một nửa sản nghiệp của Tống gia.

Mấy bến tàu lớn và nhà xưởng đều mất.

Cha tôi thấy vị trí hội trưởng thương hội khó mà giữ được, nghĩ ra phương pháp đàm phán là kết thân.

Dùng tôi đổi lấy một bến tàu lớn trong số đó.

11.

Tôi đã khóc lóc, cũng làm ầm ĩ một trận, nhưng mà vô dụng.

Tống gia đã sớm là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa.

Hứa Quân Sơ đã nói, cách duy nhất là hắn đưa tôi đi cùng nhau chạy trốn.

12.

Làm một tiểu thư từ nhỏ đến lớn đã được ngậm thìa vàng, được chiều chuộng yêu thương, tuy tôi cũng có lúc giận dỗi, nhưng chưa từng làm một chuyện gì khác người.

Trốn học còn chưa trốn, nói gì đến chuyện trốn nhà cùng với người khác.

“Nếu không trốn khỏi nhà với anh, em chỉ có thể gả cho Lục Chấp, em đành lòng hay không?”

Dĩ nhiên là tôi không muốn.

Nhưng mà, trốn đi thế nào bây giờ, mang theo cái gì? Đi từ đâu? Lại đi tới đâu?

Về sau phải làm sao bây giờ? Đi rồi, về sau cha mẹ tôi phải làm gì đây? Lục Chấp sẽ trả thù Tống gia như thế nào?

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng khóc lóc nói với Hứa Quân Sơ là thôi đừng đi!

Lần đầu tiên Hứa Quân Sơ giận dữ với tôi, hai mắt anh ấy đỏ bừng mà mắng tôi: “Tống Bình Yên! Em đang đùa giỡn với anh sao?”

Anh ấy ấn hai tay trên vai tôi, đầu lại vô lực rũ xuống, âm thanh cũng thay đổi.

“Hãy đi theo anh đi, anh xin em…”
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 3: Em còn quá nhỏ



13.

Hồi Hứa Quân Sơ mới chuyển đến trường học của chúng tôi, rất nhiều người tới cửa lớp của chúng tôi để nhìn anh ấy.

Anh ấy rất là đẹp trai, dáng người cao gầy, gia cảnh giàu có, cha làm ở bộ Ngoại Giao, mẹ là giáo viên dạy dương cầm.

Quả thực là tình nhân trong mộng của rất nhiều nữ sinh.

Anh ấy ngồi phía sau tôi, mỗi ngày đều phàn nàn là học sinh nữ trong trường học của chúng tôi nói to quá, rất phiền phức.

Tôi bảo anh ấy, về sau ném rổ thì đừng ném trúng nữa, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn thì nút thắt quần áo đừng có chỉnh tề như vậy, tóc đừng chải đến bóng loáng như thế, trên cổ tay đừng mang đồng hồ Tây Dương, nói chuyện thì cũng đừng cười với người khác.

Về sau sẽ không phiền phức nữa!

Anh ấy nhìn tôi một hồi lâu mới hỏi: “Tống Bình Yên, cô không ưa tôi hay sao?”

Không phải là không ưa, mà tôi hơi hơi chán ghét anh ấy.

Hoặc là nói ghen ghét thì đúng hơn.

Anh ấy đã từng đi du học ở nước ngoài, biết nói ngoại ngữ, biết đàn dương cầm, học lại giỏi, đôi mắt to, cái mũi thẳng, môi lại còn đỏ hồng.

Quả thực không tìm ra khuyết điểm.

Cho nên dường như tôi thích anh ấy là điều đương nhiên.

Điều này lại khiến tôi khó có thể tiếp thu.

14.

Trước kia đều cảm thấy, có thể được thiên kim nhà họ Tống ưu ái, là ai cũng có thể tung tăng mà chạy tới.

Nhưng mà người này lại là Hứa Quân Sơ

Anh ấy không thể nào chạy tung tăng về phía tôi, tôi lại càng không thể tung tăng mà chạy về phía anh ấy.

Hai chúng tôi sẽ cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi nhà ăn ăn bò bít tết, cùng nhau dự tiệc, anh ấy tới nhà tôi, cha mẹ tôi sẽ coi anh ấy như con rể, tôi đến nhà anh ấy chơi, cha mẹ anh ấy đối với tôi còn quan tâm hơn cả với bản thân anh ấy.

Sinh nhật của tôi anh ấy tặng vòng tay, sinh nhật của anh ấy tôi tặng cà vạt.

Trong mắt người ngoài, chúng tôi chính là một đôi.

Nhưng sự thật chúng tôi lại không phải một đôi.

15.

Mỗi lần cha tôi nhắc tới Hứa Quân Sơ đều là mặt mày hớn hở.

Dĩ nhiên là Hứa Quân Sơ vô cùng ưu tú.

Đã có mấy tác phẩm do anh ấy dịch đã được xuất bản, văn chương anh ấy viết cũng thường xuyên được đăng báo, anh ấy đại diện cho trường học đi theo tiên sinh Ốc Đặc Sâm diễn thuyết ở hội trường.

Tôi thường cảm thấy trong lòng không cân bằng.

Anh ấy thật sự ưu tú hơn tôi quá nhiều.

“Đừng không cân bằng đại tiểu thư, anh mời em ăn cơm.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Nếu em cũng đi du học nước ngoài, nếu em cũng học dương cầm, học đàn violon từ nhỏ, nhất định em cũng sẽ giỏi hơn anh.”

Anh ấy vuốt đầu tôi, cười vô cùng xán lạn, lại nói cho có lệ: “Ừ ừ, anh cũng cảm thấy thế!”

16.

Mùa đông năm ấy, tôi đã đan một chiếc khăn quàng cổ cho Hứa Quân Sơ, đã chuẩn bị tặng anh ấy rồi.

Kết quả anh ấy lại nhận khăn quàng do Tiết Giai Giai tặng.

Lúc về nhà tôi cắt khăn quàng mà tôi đã đan.

Lê Âm hỏi tôi, không phải là nên thổ lộ hay sao?

“Thổ lộ ư? Hắn nằm mơ đi!”

17.

Tôi cảm thấy bản thân là trái tim ngu ngốc gửi nhầm người, tình yêu trong khói lửa chiến tranh đều là bi thương

Mối tình đầu của tôi kết thúc rồi.

Lê Âm cười tôi, nói tôi không hiểu cái gì là tình yêu.

Tôi nói cho chị ấy một đống lớn ví dụ chứng minh tôi hiểu tình yêu là gì, chuyện về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc…

Cuối cùng Lê Âm chỉ gật gật đầu, thành khẩn mà nói câu: “Đọc sách không hề ít!”

Lê Âm rõ ràng là nhìn tôi, nhưng chị ấy giống như là nhìn về một nơi nào đó thật xa không biết tên.

Lê Âm nói với tôi, yêu là nhớ, là vướng víu bận bịu, yêu là xúc động, yêu là khổ đau, yêu là rối rắm.

Yêu không có đáp án hay công thức cố định, tình yêu của mỗi người không giống nhau.

Mỗi chữ chị ấy nói tôi đều biết, nhưng đặt bên cạnh nhau tôi chẳng hiểu gì, sau đó chị ấy sẽ nói: “Em còn quá nhỏ!” Để kết thúc đề tài này.

Câu tôi được nghe nhiều nhất chính là: “Em còn quá nhỏ, về sau sẽ hiểu thôi!”

Phiền nhất chính là câu này.

Chờ đến khi tôi thật sự hiểu, chỉ sợ đã muộn rồi!
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 4: Thế sự khó lường



18.

Hứa Quân Sơ chờ ở cửa nhà tôi cả đêm.

Nhìn thấy anh ấy thật sự đáng thương, tôi mới mềm lòng mở cửa cho anh ấy.

Anh ấy ôm chặt tôi, trên cổ quàng chiếc khăn đã bị tôi cắt hỏng rồi.

Ồ, không phải là tôi đã ném bỏ rồi hay sao?

Chúng tôi tách ra, nhưng tay anh ấy còn cầm lấy cánh tay của tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ anh ấy.

Khuôn mặt đẹp trai mà tự phụ có vài chỗ bị sưng đỏ, khóe miệng cũng xanh tím, sắc mặt tái nhợt, mái tóc bình thường mượt mà không khi nào cẩu thả cũng bị gió thổi lộn xộn.

Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy anh ấy chật vật như thế bao giờ.

Đại thiếu gia của nhà họ Hứa luôn luôn ổn trọng, thân phận cao quý, ở trong bất cứ trường hợp nào cũng ứng phó tự nhiên, phong độ nhẹ nhàng.

Dáng vẻ này quả thực giống một kẻ lang thang.

Tôi lập tức không nhịn được, phì cười thành tiếng.

“Em còn cười nữa?” Anh ấy gõ gõ lên đầu tôi, nhưng sắc mặt lại chuyển tốt hơn nhiều.

Tôi đoán: “Anh trai em đi tìm anh hả?”

Anh ấy gật gật đầu.

Chắc chắn là anh trai cầm khăn quàng cổ đi tìm anh ấy tính sổ.

Người như anh trai mấy trăm năm rồi vẫn chưa đổi được tật xấu thích động tay động chân.

“Bình Yên, vì sao lại giận?”

Hứa Quân Sơ chăm chú nhìn tôi, giống như muốn đào ra một cái hố trên người tôi: “Tống Bình Yên, em có phải là thích anh không?”

Anh ấy dùng ngữ khí khẳng định, ánh mắt lại chờ mong.

Kể từ khi quen biết, tôi và Hứa Quân Sơ giống như là vẫn luôn ăn ý mà tiến hành một trò chơi “Ai thổ lộ trước người đó yêu nhiều hơn.”

Một người kiêu ngạo như tôi sẽ không thừa nhận trước.

Kiêu ngạo như anh ấy cũng sẽ không chịu thua.

Cứ như thế, cha mẹ hai nhà chúng tôi đều xác định trên cơ bản chúng tôi sẽ thành một đôi, nhưng vẫn luôn giữ vững quan hệ bạn học thuần khiết.

Tôi phản ứng lại.

Cách xa anh ấy chút, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, à, hóa ra là như thế này.

“Khổ nhục kế?”

“Đừng có mơ, em không thích anh đâu!”

Cảm xúc trên mặt Hứa Quân Sơ ảm đạm một chút, cuối cùng lại trở nên bình tĩnh, khuôn mặt thoáng buồn bã.

Sau này tôi nghĩ, nếu lúc ấy chúng tôi chỉ cần có một người lui một bước mở miệng, lúc sau này sẽ không tiếc nuối như thế.

Có lẽ chúng tôi đều nghĩ rằng còn có rất nhiều thời gian, nhưng thế sự khó lường…

19.

Hứa Quân Sơ nói về sau sẽ mang tôi đi đến nước Pháp xem tháp Eiffel, đi đến thảo nguyên, đi xem cực quang.

Đi đến một nơi không có chiến tranh, không có áp bức.

Anh ấy nắm tay tôi, đôi mắt sáng rực, tôi giống như đã thấy được những cảnh sắc đó ở trong mắt anh ấy.

Ước định của chúng tôi cũng thành tương lai mà tôi hướng tới.

20

Tôi vẫn luôn chờ đợi Hứa Quân Sơ thổ lộ với tôi.

Sau đó, tôi sẽ cùng anh ấy danh chính ngôn thuận mà ôm nhau, tôi sẽ cười nhạo anh ấy, anh thua rồi!

Thật may mắn là tôi đã chờ được rồi!

Nhưng cũng thật bất hạnh, tôi không ôm được anh ấy nữa!

21.

Hứa Quân Sơ đem tôi đi chạy trốn một lần.

Đáng thương là chúng tôi thật sự không có kinh nghiệm tác chiến, chưa kịp ra khỏi thành phố Thượng Hải đã bị bắt trở lại.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Cha mẹ anh ấy nhốt anh ấy ở trong nhà, tôi cũng bị cha nhốt lại.

Mẹ lôi kéo tôi vẫn luôn khóc lóc, khóc đến nỗi trong lòng tôi cũng rầu rĩ theo.

Cha phân tích lợi hại với tôi, cha nói hiện giờ người cứu Tống gia cũng chỉ có tôi.

Tôi lại không cảm thấy tôi gả qua đó làm vợ hai của Lục Chấp, hắn sẽ buông tha nhà họ Tống.

Nhưng tôi biết, điều kiện giao dịch của bọn họ là cái này, mục đích của Lục Chấp cũng chỉ là muốn cho chúng tôi đều cảm thấy không thoải mái.

Rõ ràng là năm đó anh trai tôi chia rẽ uyên ương, chia rẽ hắn và Lê Âm, nên giờ hắn học theo, cũng chia rẽ tôi và Hứa Quân Sơ.

Gậy ông đập lưng ông, rất công bằng.

Như vậy có lẽ trong lòng Lục Chấp sẽ dễ chịu một chút.

Dùng tôi đổi lấy sự bình an của nhà họ Tống, là có lãi.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 5: Vợ hai



22.

Đạo lý thì đều hiểu rõ.

Nhưng khi thực hiện lại quá khó khăn.

Tôi tiếp thu quan niệm của thời đại mới, khởi xướng tự do yêu đương, tự do hôn nhân. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc hôn nhân của tôi lại là một tờ hiệp ước.

Cũng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ trở thành vợ hai của người mà tôi đã từng khịt mũi coi thường.

23.

Mồng hai tháng Mười, tôi thuận lợi xuất giá.

Con gái út của nhà họ Tống, cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước vận mệnh.

Nếu tôi đã lựa chọn thỏa hiệp, vậy thì sao không biểu hiện tiêu sái thoải mái một chút.

Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi không thể thoải mái được đến mức độ này, trước khi đi, tôi không nói câu nào với cha mẹ.

Trong lòng tôi vẫn oán bọn họ.

Anh trai bị cha tôi nhốt ở trong phòng, tiếng anh ấy kêu tên tôi bị bao phủ trong tiếng pháo náo nhiệt.

Bọn hạ nhân nói khẽ, nói sau khi tôi gả qua đó nhất định là sẽ lành ít dữ nhiều.

Có lẽ toàn bộ bến Thượng Hải đều nghĩ như vậy, cảm thấy mấy ngày nữa sẽ có tin tức về cái c.h.ế.t ly kỳ của tiểu thư nhà họ Tống truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, giống như việc hội trưởng đem con gái làm thiếp của Lục Chấp, trở thành câu chuyện lúc trà dư tửu hậu.

24.

Đêm động phòng hoa chúc.

Chỉ có một mình tôi vượt qua.

Sau khi khóc mệt mỏi, ngủ một giấc tỉnh lại.

Không có đêm động phòng hoa chúc nữa.

25.

Vượt khỏi dự kiến của mọi người, tôi sống rất tốt.

Tuy đã gả tới đây hơn một tháng, ngay cả mặt của Lục Chấp cũng chưa nhìn thấy, nhưng mà tôi còn sống.

Vợ Hai của quân phiệt sinh hoạt hàng ngày cũng không có gì khác với lúc trước, tất cả đều do hạ nhân xử lý mọi chuyện, tôi giống như vẫn là đại tiểu thư trước kia, mặc áo chỉ cần duỗi tay, ăn cơm chỉ cần há miệng.

Nhưng tôi không thể đi ra ngoài.

Bên ngoài Phủ Đốc quân, Lục Chấp có để lại một đội quân, cũng không ai có thể tiến vào.

Đội quân kia chỉ nghe lệnh của Lục Chấp.

Điều khổ sở duy nhất là đôi khi tôi sẽ rất nhớ Hứa Quân Sơ.

Nhớ vô cùng, vì thế nên tôi viết tên của anh ấy, thật ra là tôi muốn vẽ một bức vẽ của anh ấy, nhưng tôi vẽ xấu như dạ xoa, nên từ bỏ.

26.

Cho đến khi Đỗ Quyên bên cạnh mẹ nhờ người gửi tin cho tôi, tôi mới biết là nhà họ Tống đã xảy ra chuyện.

Có người chặn hàng hóa của nhà họ Tống, tuy tôi không biết là hàng gì, nhưng hình như rất là quan trọng, vị trí hội trưởng thương hội của cha tôi cuối cùng cũng không còn.

Ông ấy bán hết tất cả đồng ruộng lẫn cửa hiệu mới miễn cưỡng bù vào được những hao tổn.

Lục Chấp lại lấy danh nghĩa buôn lậu, vây quanh toàn bộ nhà họ Tống.

Tâm lý may mắn của tôi lúc trước sụp đổ toàn bộ, tỉnh táo mà hiểu được, một mình tôi không thể đổi lại sự an toàn từ trên xuống dưới của nhà họ Tống.

27.

Năm nay, trận tuyết đầu lại rơi, trùng hợp như thế.

Tôi quỳ gối trên nền tuyết, dập đầu cầu xin Lục Chấp buông tha cho người nhà họ Tống.

Điều này khiến cho tôi nhớ lại chút ít chuyện của năm đó.

Lục Chấp cũng vậy, quỳ gối trên nền tuyết, cầu xin nhà họ Tống cho hắn chút tiền an táng cha mẹ.

Hắn đã quỳ bao lâu?

Ba ngày.

Là ba ngày đó.

Nhưng tôi quỳ ba canh giờ cũng không nổi.

Tay chân cứng đờ, hô hấp khó khăn, đầu váng mắt hoa.

Trước kia Hứa Quân Sơ hay nói cơ thể của tôi yếu ớt, động một chút là bị bệnh, cần đi rèn luyện với anh ấy, nhưng tôi ngại mệt nên không chịu.

Hiện giờ mới hối hận, nếu sớm biết thế đã đi theo anh ấy rèn luyện cơ thể.

Tôi nhìn chằm chằm hai chữ “Lục Trạch” trên cửa lớn, yên lặng thở một hơi.

Cho dù cơ thể của tôi đủ khỏe, có thể luôn quỳ ở đây, Lục Chấp cũng sẽ không nhìn thấy tôi.

Thái độ của hắn đã sớm rõ ràng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

28.

Nhưng tôi lại cũng có thể làm được gì đâu.

Cái gì cũng không làm được.

Tôi chỉ có thể quỳ gối ở nơi này tìm kiếm một chút an ủi, chứng minh rằng bản thân mình đã từng nỗ lực.

Lạnh quá!

Không biết năm đó Lục Chấp có tâm trạng như thế nào mà có thể quỳ ở cửa nhà họ Tống tới ba ngày liền.

Dù sao, tâm trạng của tôi không hề dễ chịu chút nào.

Khổ sở, nhục nhã, rối rắm, đau khổ.

Tôi ngã xuống nền tuyết, nhìn tuyết trắng uốn lượn hết vòng này đến vòng khác, rất xinh đẹp, tôi không muốn đứng lên.

Nếu cha mẹ biết tôi vì bọn họ cầu xin mới được ba canh giờ đã từ bỏ, có thể cảm thấy tôi rất vô dụng hay không?

Tôi bỏ đi, cùng lắm thì ngày mai sẽ bắt đầu truyền ra tin tức tiểu thư nhà họ Tống bị đông c.h.ế.t chứ gì.

Tôi nhắm mắt lại, quá nhiều điều để tiếc nuối, cũng không biết là nên tiếc cái nào.

Suy nghĩ cuối cùng là Lục Chấp tỉnh dậy ra ngoài thì nhìn thấy t.h.i t.h.ể của tôi, khiến cho hắn sợ hoảng hồn, cũng coi như tôi cũng có một chút giá trị.

Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi ngốc quá, Lục Chấp đã từng đánh qua bao nhiêu trận, sẽ bị một cái xác bị đông cứng dọa sợ hay sao?
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 6: Kẻ thù giết cha mẹ



29.

Tôi đã có rất nhiều giấc mơ, mà giấc mơ này là kỳ lạ nhất.

Không ngờ tôi cũng mơ thấy Lục Chấp.

Mơ thấy năm đó hắn bị anh trai tôi đánh đến thừa sống thiếu chết, tôi ở phòng chất củi nằm cùng hắn ở trên nệm rơm.

Tôi hỏi hắn có đau không.

Đôi mắt đen láy của Lục Chấp nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nghe thấy hắn gọi tên tôi.

“Tống Bình Yên”

Một lúc lâu sau, tôi lại nghe được một tiếng: “…Bình Yên.”

Nhưng mà Lục Chấp trước mắt tôi lại mặc quân phục, trên vai khoác áo choàng vẫn còn tuyết chưa tan.

Mặt của hắn giống như còn lạnh lùng hơn cả trước kia, không còn sự ngây ngô trẻ con, mà có thêm huyết tinh sau nhiều năm chinh chiến. Trong ánh mắt có lực uy h.i.ế.p nghiêm nghị của người ở địa vị cao.

Khiến cho người khác chỉ cần nhìn vào đã thấy sợ hãi.

Khi chạm đến ánh mắt của tôi, hắn mưới vừa vươn tay rụt trở lại, ngón tay với khớp xương thon dài kia giống như là vừa mới hướng về phía khuôn mặt của tôi.

Mí mắt hắn rũ xuống nhìn bàn tay của mình, biểu tình ảm đạm.

Tôi nghĩ cảm xúc này không giống với cảm xúc mà hắn nên có. Quả nhiên, ngay sau đó hắn lại khôi phục khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng đến nỗi người ta không kịp phòng ngừa.

Tôi chấp nhận số mệnh mà nhắm mắt lại.

Đây không phải là mơ…

Mười hai năm sau, tôi lại gặp được người hầu Lục Chấp ngủ ở phòng chứa củi của hậu viện nhà họ Tống.

30.

Khi tỉnh lại, bên cạnh tôi đã không còn Lục Chấp nữa.

“Mợ Hai, ngài tỉnh rồi sao?”

Nha hoàn kích động chạy tới: “Để tôi đi thông báo với Đốc Quân.”

Tôi giữ chặt cô ấy: “Tống gia…”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Âm thanh vừa phát ra tôi mới phát hiện cổ họng đau không chịu được, thanh âm cũng mất tiếng khó nghe, giống như là giọng bà già vậy, giống như là bị người khác bóp cổ.

“Mợ Hai, ngài đừng nói chuyện nữa, bác sĩ nói họng của ngài bị lạnh hỏng rồi, cần phải tĩnh dưỡng, không thể nói chuyện.”

Họng…

Tôi vuốt cổ, muốn khóc quá.

Đây có lẽ là lần đau khổ nhất kể từ khi tôi sinh ra tới nay.

“Lục Chấp, Lục Chấp…”

“Được rồi được rồi, Mợ Hai, để tôi đi tìm Đốc Quân lại đây!”

31.

Khi Lục Chấp tới, tôi lại mơ mơ màng màng mà ngủ, vẫn là nha hoàn gọi tôi dậy.

Nhìn thấy Lục Chấp biểu cảm hờ hững đang đứng ở đầu giường, tôi lập tức tỉnh lại, chống cơ thể ngồi dậy.

Tôi hiện tại phải cầu xin hắn ngay lập tức.

Nói thật, tôi chưa từng cầu xin ai bao giờ, tôi thật sự không biết làm thế nào để cầu xin.

Cho nên ta nói lắp bắp lại thẳng thắn.

“Cầu…”

Âm thanh biến mất ở trong cổ họng, cổ họng giống như chảy máu, một câu nói mà cũng ăn đau khổ, tôi gấp gáp đến nỗi nước mắt đã rơi rồi.

Vậy mà hắn lại rất kiên nhẫn, lẳng lặng mà nhìn tôi, tôi thật sự rất sợ hắn.

Sợ đến nỗi đôi tay run lên, tầm mắt cũng không dám dừng trên mặt hắn, nhưng tôi vẫn cố gắng cắn răng, cố chấp nói thành lời.

“Buông tha, Tống gia, cầu xin ngài..”

32.

Tay của Lục Chấp chắp ở phía sau lưng có động tác.

Tất cả mọi người rời đi.

Chỉ còn lại tôi và Lục Chấp.

Tôi có thể cảm thấy ánh mắt của Lục Chấp vẫn dán chặt trên người của tôi.

Tôi không biết cố gắng mà bắt đầu rơi nước mắt.

Có thể là quá sợ hãi, lại có thể cảm thấy bản thân mình không có tôn nghiêm.

Mép giường có tiếng sột soạt, tôi ngửi thấy mùi hương gỗ nhàn nhạt trên người hắn.

“Tống Côn và Tống Tử Nghiêu hại c.h.ế.t cha mẹ tôi, tôi sẽ không bỏ qua bọn họ.”

Hắn rất bình tĩnh khi nói ra những lời này, tiếng nói lại rất trầm.

Tôi đã sớm biết vì sao hắn nhằm vào nhà họ Tống, nhưng khi nghe hắn nói ra, vẫn run rẩy trong lòng.

Ai có thể bỏ qua kẻ thù từng g.i.ế.c cha mẹ mình chứ!
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 7: Lê Âm



33.

Cha và anh trai là hung thủ g.i.ế.c người, nhưng bọn họ cũng là người thân, sớm chiều ở chung với tôi, dù cho tôi đã từng được học và suy nghĩ, Lục Chấp báo thù là có lý của hắn, nhưng tôi vẫn không thể nào có thể vì nghĩa quên thân.

Tôi sẽ vĩnh viễn thiên vị người nhà.

Lý trí và tình thân nhanh chóng bao phủ lấy tôi, tôi không tiếng động mà giãy giụa, để có thể tìm được khe hở có thể hô hấp.

Tôi nhìn về phía hắn, rõ ràng có chút tương tự với người trong trí nhớ, nhưng tôi lại không dám coi hai người đó là một.

Tôi cần phải tự mình ghi nhớ từng thời khắc, Lục Chấp của hiện tại không phải là Lục Chấp của năm đó, hắn hiện giờ là Lục Đốc Quân tay cầm quyền cao, làm người khác nghe tiếng sợ vỡ mật, hắn là địch nhân muốn tìm tới nhà tôi để báo thù.

“Lục Chấp…”

Tôi gọi tên hắn, nhưng hiện tại giọng nói của tôi quá khó nghe, ngay cả bản thân tôi còn khó có thể chấp nhận.

Ánh mắt của hắn bỗng trở nên sâu thẳm, vẫn không nhúc nhích mà nhìn tôi.

“Có thể… dùng tính mạng của tôi để bồi thường không?”

Hắn đứng dậy quay lưng về phía tôi, vô cùng khẳng định mà tặng hai chữ cho tôi: “Không thể!”

34.

Tôi khóc thật lâu.

Lục Chấp vẫn ngồi bên cạnh, không nói lời nào cũng không động đậy, nhìn tôi khóc.

Nhìn thấy con gái của kẻ thù ngồi khóc ở trước mặt hắn, chắc là trong lòng hắn rất vui vẻ đi!

Nghĩ đến đây tôi vội vàng lau đi nước mắt.

Nhìn thấy tôi ngừng khóc rồi, hắn mới đứng dậy rời đi.

Tôi dùng sức lực của toàn thân, cảm giác họng cũng chảy ra máu, mới kêu lên hai tiếng với hắn: “Lê Âm!”

Hắn dừng bước, lại không quay đầu lại.

Tôi đã không phát ra được âm thanh nào nữa, chỉ có thể đỏ mắt nhìn về bóng dáng của hắn, hắn đứng tại chỗ một lát rồi đi rồi.

Thật đáng giận là tôi không thể nói thành lời, tôi cảm thấy khi hắn nghe thấy tên Lê Âm thì vẫn có phản ứng.

35.

Ngay hôm sau, tôi nhìn thấy Lê Âm.

Khi Lê Âm tiến vào, tôi hoảng sợ.

Vì sao chị ấy tiều tụy như thế!

Ngược lại với tôi, ở Phủ Đốc quân hơn một tháng giống như còn béo lên.

Lê Âm nói với tôi, tình hình trong nhà không tốt lắm, tuy nói quân đội của Lục Chấp đã lui, nhưng anh trai tôi bị ấn tội danh g.i.ế.c người, đã bị nhốt ở Sở Cảnh Sát vài ngày rồi mới thả ra, trên người rất nhiều vết thương, hiện tại còn nằm trên giường.

Cha mẹ tôi vận dụng gần hết những mối quan hệ mà họ có, Sở Cảnh Sát đã lập án, nếu thật sự không giải quyết nổi, anh ấy hoặc là ngồi tù, hoặc là bị xử tử.

Nhưng Lục Chấp đã ra mặt, phía Cảnh sát cũng không thể nói được gì. Lục Chấp chỉ muốn danh chính ngôn thuận mà xử c.h.ế.t anh trai thôi.

36.

“Nhiên Nhiên, phải làm gì với Tử Nghiêu bây giờ?”

Lê Âm đang khóc.

Tôi nghĩ chị ấy là thật lòng khóc vì anh trai tôi, mặc dù chị ấy không yêu anh trai.

Nhưng chị ấy rất rõ ràng, anh ấy yêu chị rất nhiều.

Anh trai tôi là một người xấu, học được mười phần những khuyết điểm của cha tôi, chỉ có một điều không giống là anh ấy không cưới nhiều vợ như cha.

Anh ấy chỉ cưới duy nhất Lê Âm thôi.

Cho dù nhiều năm như thế Lê Âm không muốn sinh con, anh trai tôi cũng nghe theo chị ấy, hơn nữa anh ấy cũng không cho người khác đề cập tới, ai nhắc tới anh ấy cũng đều trở mặt.

Anh trai bảo vệ Lê Âm giống như bảo bối.

Mặc dù bảo bối này từ trước tới giờ chưa từng thích anh ấy, thậm chí còn đã từng oán hận anh ấy.

Lê Âm hỏi tôi nên làm gì, thật ra tôi lại muốn nhờ Lê Âm giúp đỡ.

Chị ấy và Lục Chấp đã từng là người yêu.

Hơn nữa, khi nghe thấy tên chị ấy Lục Chấp đã có phản ứng, những người khác không thể ra vào Lục gia, Lê Âm lại vào được.

Có rất nhiều điều đặc biệt, trong lòng Lục Chấp vẫn có Lê Âm

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lục Chấp không lấy vợ, trong phủ của hắn chỉ có một vợ Hai tốt mã dẻ cùi, giống như là cố ý để lại vị trí Lục phu nhân cho ai đó.

Tôi đoán là vị trí đó dành cho Lê Âm.

37.

Lê Âm sau khi nghe tôi suy luận, ngẩn ra một hồi.

Ngay sau đó thì im lặng một lúc lâu.

Chị ấy hỏi tôi: “Em muốn chị làm gì?”

Tôi nói khiến họng quá đau, nên chỉ đơn giản rõ ràng tóm tắt nói cho chị ấy nghe.

Có thể đi cầu xin Lục Chấp hay không.

Cái gì chúng tôi cũng không cần, chỉ cần có thể giữ lại tính mạng của cha và anh trai tôi là được.

Trên mặt Lê Âm vẫn còn nước mắt, chị ấy nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi biết, đây là cơ hội duy nhất của nhà họ Tống.

Tôi cũng biết, tôi căn bản không có tư cách nhờ Lê Âm cầu tình cho nhà họ Tống.

Năm đó là chị ấy bị ép gả cho anh trai tôi.

Hiện tại chị ấy hoàn toàn có thể từ bỏ không quan tâm gì đến nhà họ Tống, đi tìm Lục Chấp quay lại với hắn.

Nhưng Lê Âm đỏ mắt, giọng nói khàn khàn trả lời một tiếng “Được!”

Cái tiếng “Được” này rất quen thuộc.

Năm đó cha của Lê Âm sinh bệnh, anh trai tôi bôn ba khắp nơi, xong việc chị ấy cũng trả lời đại ca một tiếng “Được”

Kể từ đó, chị ấy trở thành chị dâu danh chính ngôn thuận của tôi.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 8: Không có ngoại lệ



38.

Thế giới loài người này đều là ân oán

Ân là duyên.

Oán cũng là duyên.

Ân oán gắn bó, không biết là phúc hay họa…

39.

Tôi ở trong phòng nhìn trần nhà trống rỗng.

Chờ trong tuyệt vọng.

Thời gian càng trôi qua, tôi càng cảm thấy ý nghĩ của bản thân thực sự kỳ lạ.

Lục Chấp sẽ yêu thích Lê Âm đến nỗi sẵn sàng từ bỏ không báo thù nữa hay sao?

Ký ức vụn vặt dệt nên Lục Chấp năm ấy.

Trong mắt hắn tràn ngập hy vọng, bởi vì hắn nói, hắn muốn báo thù.

40.

Cuối cùng tôi cũng không chờ được Lê Âm.

Mà chờ được Lục Chấp.

41.

Thất bại, đúng không?

Tôi cùng hắn nhìn nhau.

Biểu cảm của Lục Chấp vẫn giống như lúc trước, vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, hắn hỏi tôi:

“Không phải là em muốn gặp Lê Âm hay sao?”

Hắn thấy tôi không nói lời nào, nên đi về hướng cái tủ ở đầu giường, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đặt lên trên, trầm mặc.

“Tống Bình Yên.” Hắn gọi tên tôi.

Đôi mắt tôi yên lặng nhìn hắn, mũi đau nhức.

“Tôi nhất định sẽ tự tay g.i.ế.c Tống Côn và Tống Tử Nghiêu, nhất định không có ngoại lệ.”

42.

Lục Chấp nhất định không có ngoại lệ khiến cho tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tôi bắt đầu lo lắng hãi hùng đến nỗi ngủ không yên giấc.

Tôi sợ một ngày nào đó tỉnh ngủ, sẽ nghe được tin tức cha và anh trai tôi chết.

Chịu đừng hết ngày này sang ngày khác, kết quả là tôi lăn ra ốm trước.

43.

Bác sĩ nói cơ thể tôi vốn dĩ bị lạnh, mấy ngày trước lại bị tổn thương do giá rét, hơn nữa mấy ngày gần đây cả ngày đều ưu tư, trong ngoài đều không ổn, dẫn tới khí huyết đi ngược chiều, thân mình suy yếu.

Dù sao cũng nói rất nhiều, tôi lại lười nghe.

Cuối cùng cũng kê đơn thuốc tây cho tôi, khi truyền nước tôi vẫn luôn không thuận theo, ném hết đồ vật rồi trùm chăn.

Tôi cũng cảm thấy mình rất vô lý.

Tôi sớm đã không phải là đại tiểu thư nhà họ Tông ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại tôi chỉ là một thiếp thất ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Lục mà thôi.

Đám người hầu nha hoàn ở bên cạnh khuyên bảo: “Mợ Hai, Mợ Hai”

“Tôi xốc chăn lên quát bọn họ: “Không được gọi tôi là mợ Hai!”

Bọn họ nhìn nhau, hậm hực cúi đầu.

Tôi vừa mới định xin lỗi, Lục Chấp tiến vào từ bên ngoài, tôi lại một lần nữa trùm chăn.

Nghe được đoạn đối thoại giữa hắn và bác sĩ, bác sĩ nói lên tình hình của tôi.

Lúc Chấp hỏi có thể không tiêm hay không, chỉ cần uống thuốc, bác sĩ nói có thể uống thuốc rồi quan sát xem.

Bên ngoài đột nhiên an tĩnh.

Có vẻ là tất cả mọi người đã ra ngoài, nhưng tôi có thể cảm thấy Lục Chấp còn chưa đi.

Tôi che mặt trong chăn, tiếng hít thở và tim đập của bản thân đều vô cùng rõ ràng.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Dậy nào, uống thuốc!”

Là giọng nói lạnh như băng của Lục Chấp.

“Uống thuốc đi, tôi sẽ cho em về nhà!”

Tôi đột nhiên xốc chăn lên, hỏi hắn có phải là thật không.

Hắn gật đầu, đưa thuốc và nước cho tôi, cũng dặn dò: “Ba ngày nữa, tôi đưa em về.”

Tôi nghĩ Lục Chấp sẽ không nói dối.

Nhưng tôi lại cảm thấy hắn không có lòng tốt như vậy.

Nhưng tôi thật sự rất nhớ nhà, ngày nào cũng nhớ.

44.

Lục Chấp tự mình đưa tôi đến cửa nhà họ Tống.

Cha và mẹ ra ngoài đón tôi, cha một câu hai câu đều gọi Lục Đốc Quân, kêu đến nóng rực.

Lục Chấp mặc kệ ông ấy, nói ba ngày nữa sẽ qua đón tôi, sau đó lên xe rời đi.

Chỉ để lại khói xe ô tô tiêu sái.

Cha hừ lạnh một tiếng, thay đổi vẻ mặt giống như lật bàn tay rồi kêu tôi vào nhà.

45.

Ngoài dự đoán, nhà họ Tống không đến mức tệ như tôi nghĩ.

Tôi vội vã đi thăm anh trai.

Cha lại nói có chuyện muốn nói với tôi, nhìn thấy mẹ ở bên cạnh khóc không thành tiếng, tôi tự cảm thấy có chuyện gì đó không tốt.

Quả nhiên, đã có bản án của anh trai rồi, là tù chung thân.

Nhưng mà bị hoãn chấp hành, ba ngày nữa.

Trách không được…

Cha hỏi tôi: “Con có cảm thấy Lục Chấp sẽ giữ lại tính mạng cho anh con không?”

Tôi nói: “Không.”

Cha chậm rãi nhắm mắt.

Tôi không biết cha đã từng sám hối bao giờ chưa, nhưng hiện tại sự thật là, tất cả những chuyện xấu ông ấy đã từng làm đều đang báo ứng trên người chúng tôi.

“Thằng chó Lục Chấp này! Quả thực không giữ lại đường sống cho người khác!”

Mẹ cũng ở bên cạnh khóc lóc kể lể những điều Lục Chấp làm rất quá đáng.

Tôi không nói chuyện.

Hoặc cũng có thể là tôi không biết nói gì hơn.
 
Bình Yên Vô Sự - Trạch Mộc Nhi Tê
Chương 9: Cây trâm hình con bướm



46.

Tôi tìm mọi cách để gặp Hứa Quân Sơ một lần.

Anh ấy quả thực giống như đổi thành người khác, tóc lòa xòa trên trán, bết dính mồ hôi, mắt thì thâm quầng.

Hứa Quân Sơ là người rất để ý đến bề ngoài của mình.

Cho dù là đi đến nhà ăn, anh ấy cũng sẽ mặc đồ Tây, có thắt nơ.

Nhưng hiện tại, anh ấy hoàn toàn không có dáng vẻ trước kia, ôm tôi rồi khóc lóc một trận.

Tôi không biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ cảm thấy anh ấy giống một đứa trẻ nhỏ bị kinh sợ, tôi chỉ có thể ôm anh ấy và an ủi.

Thật lâu sau, tôi mới nghe anh ấy vừa khóc vừa nói.

Mẹ của Hứa Quân Sơ thắt cổ tự sát rồi.

47.

Hóa ra hơn một tháng này bên ngoài đã sớm xảy ra những chuyện thay đổi long trời lở đất.

Bất tri bất giác, chiến tranh đã bắt đầu, thành phố dự bị vì “Paris Phương Đông" cũng không thể tránh được khói lửa chiến tranh.

Trong cục diện hỗn loạn, cha Hứa không thể hiểu được mà bị gán tội chó săn Hán gian.

Sự tức giận của mọi người không biết là bắt đầu từ đâu, người nhà họ hứa bỗng nhiên thành chuột chạy qua đường.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Cha Hứa từ lúc bắt đàu thì cũng cố gắng giải thích, nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ mà đóng cửa.

Mặc dù như thế, cũng không thể tránh khỏi sự đáng sợ của ngôn từ.

Những lời nhục mạ khó nghe đã khiến cho người phụ nữ có khí chất cao quý kia, ngồi đàn dương cầm suốt một buổi trưa, đã lựa chọn cách c.h.ế.t ngu xuẩn nhất cũng thảm thiết nhất để chứng minh sự trong sạch của chồng, cũng giữ lại cho bản thân mình sự thanh tịnh.

48.

Hứa Quân Sơ ôm tôi nói: “Tống Bình Yên, kể từ bây giờ anh không còn mẹ nữa rồi…”

Hứa Quân Sơ khóc.

Tôi cũng khóc theo anh ấy.

Tôi ôm chặt anh ấy, muốn dùng độ ấm trên người tôi làm cho anh ấy ấm áp hơn một chút: “Chúng ta cùng nhau đối mặt được không, cùng nhau đối mặt, cùng nhau đối mặt…”

Mà thật ra tôi căn bản không biết đi đối mặt như thế nào.

Không thể phủ nhận được, tôi là một người vô cùng yếu đuối.

Tôi không thể nào chấp nhận bất cứ một cái c.h.ế.t nào.

49.

Thời gian ba ngày, tôi đã dùng hết hai ngày.

Hầu như tất cả thời gian tôi đều ở bên cạnh anh trai, nghe anh ấy mắng chửi người khác.

Anh ấy mắng những chú bác họ hàng của nhà họ Tống, mắng những công tử cùng chơi với anh ấy, ngày ngày kêu huynh gọi đệ, mắng bọn họ là một lũ nịnh nọt, vong ân phụ nghĩa.

Đúng vậy, đúng là có rất nhiều người vì lấy lòng Lục Chấp mà rời xa nhà họ Tống, thậm chí còn có người cố ý chèn ép nhà họ Tống rồi đến trước mặt Lục Chấp tranh công.

Hiện giờ có thể không bỏ đá xuống giếng đối với nhà họ Tống đã coi như không tồi rồi.

Anh trai mắng những lời vừa dơ bẩn vừa khó nghe, khó thở thì đập phá đồ vật.

Nhưng anh ấy mắng tàn nhẫn nhất độc ác nhất vẫn là Lục Chấp.

Có đôi khi vừa mắng đã hận không thể mang d.a.o đi tìm Lục Chấp liều mạng, chỉ có Lê Âm khiến cho anh ấy bình tĩnh lại.

Khi thấy Lê Âm tiến vào anh ấy không nói nữa, ngồi ở đầu giường, quay đầu đi cũng không nhìn chị ấy.

Điều này thật sự khác thường.

Trước kia anh trai lúc nào cũng dán đôi mắt trên người Lê Âm.

Cho đến khi tôi nghe thấy anh trai hỏi Lê Âm, đến khi anh ấy c.h.ế.t rồi, có phải chị ấy sẽ ở bên Lục Chấp không?

Trong ấn tượng của tôi, anh trai rất ít khi khóc, anh ấy luôn cáu kỉnh quát mắng bắt nạt người khác khiến cho người ta khóc.

Nhưng lần này anh ấy khóc rất lớn tiếng, tất cả người trong viện đều có thể nghe thấy anh ấy khóc.

Anh trai ôm Lê Âm, nói rằng anh ấy không muốn chết, anh ấy không muốn nhường Lê Âm cho Lục Chấp.

Tôi thấy rõ trong mắt Lê Âm có sự không đành lòng, thấy được sự cảm động, có vẻ hơi… thích.

Nhưng tôi không hy vọng là ở lúc này.

Điều này đối với cả hai người bọn họ đều quá buồn bã.

50.

Anh trai cho tôi một cây trâm hình con bướm.

Anh ấy nói, cái này anh ấy đã tìm người chế tạo riêng từ rất sớm, chuẩn bị tặng cho tôi khi tôi kết hôn, đều do đồ chó Lục Chấp nên mới không đưa.

Anh ấy cài trâm lên tóc tôi, cười nói, rất đẹp.

“Nhóc con, anh trai thật sự có lỗi với em, nếu biết sớm Lục Chấp sẽ gây tai họa cho em như thế, anh nhất định sẽ không bắt nạt hắn như vậy.”

Tôi nhớ khi còn nhỏ, anh trai luôn để tôi ngồi lên vai anh ấy, để ta nhéo tai anh ấy, anh ấy mang tôi chạy khắp nơi trong nhà.

Tôi ở trường học bị bắt nạt, anh trai lập tức sẽ tìm đến tận nhà kẻ bắt nạt, tôi mắng anh ấy là đồ lưu manh, anh ấy cũng sẽ giận tôi, nhưng không được mấy ngày sẽ đến nói với tôi là sau này sẽ không như thế nữa.

Anh trai có thể không phải là người tốt, đối với rất nhiều người anh ấy là kẻ ác.

Nhưng ít nhất thì anh ấy là một người anh tốt.
 
Back
Top Bottom