Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1330: Hẳn là không ở chỗ này



Nghe thấy tiếng hú khí thế kinh người, rõ ràng tới cực điểm này, hai bên đều ngẩn ra, sửng sốt, chân không tự chủ được chậm lại.

Mọi người Thiên Y viện còn tốt, mà hai chân đám người yêu tộc như nhũn ra, đứng không vững nổi. Lại có không ít người kêu lên thất thanh, lập tức ngã sụp xuống mặt đất.

Lúc này mọi người đều bất chấp không quản, cả đàm người đều kinh hãi nhìn về phương hướng truyền đến âm thanh kia.

Chỉ thấy hư ảnh vốn vẫn đứng bất động kia không ngờ giờ đã nhúc nhích. Chín cái đuôi to xù giờ nhẹ nhàng tung bay trong không trung.

Mà căn phòng dưới hư ảnh đó giờ cũng nổ tung. Một bóng người chậm rãi hiện ra giữa khói bụi...

- Linh tinh tổ thần...

- Linh tinh tổ thần hồi phục rồi...

Đám yêu tộc hoảng sợ ngây ra nhìn đôi mắt đỏ như máu từ hư ảnh cao lớn kia, đồng loạt hô to kinh hãi.

Mà mọi người Thiên Y viện giờ mặt đều lộ vẻ hưng phấn đến cực điểm...

- Rốt cục cũng tốt rồi... Rốt cục cũng hoàn thành rồi!

Hoàng Văn Hiên khó có thể kiềm chế, kêu lớn vui mừng, nhìn bóng người đang lơ lửng bay tới và bóng dáng ngưng thực rất lớn, tràn ngập uy áp phía sau lưng hắn kia...

Cùng với tiếng hoan hô của Nhân tốc, đám yêu tộc chân đã nhũn ra giờ thất hồn lạc phách, bối rối quay đầu bỏ chạy, thậm chí có không ít còn giẫm lên châm độc vừa rồi, bị độc chết toi...

Mà lúc này Giang Khương mới chậm rãi bay tới trước mặt mọi người.

Theo sát phía sau hắn là hư ảnh Cửu Vĩ khổng lồ, lúc này ngẩng đầu nhìn về phía đại doanh yêu tộc xa xa, đột nhiên ngửa đầu gầm lên giận dữ một tiếng. Một giọng nói phẫn nộ mang theo uy nghiêm khiến tâm thần người ta chấn động vang lên...

- Đám hậu duệ tạp huyết đáng chết kia... Lại dám mạo phạm uy nghiêm của ta...

Cùng với tiếng gầm giận dữ của Cửu Vĩ, đám yêu tộc đang chạy trốn không xa lúc này có không ít kẻ ngã sấp mặt xuống đất, bị dọa cho chết tươi...

Mà còn lại một số giờ hai mắt đã trắng dã, ngã quay cuồng trên mặt đất, tứ chi co quắp, bị dọa không chết cũng đã hôn mê bất tỉnh.

Về phần đại doanh yêu tộc cách đó mấy trăm thước giờ đã là một vùng hỗn loạn.

Hai người Sư Khung và Hồ Mục kinh hãi nhìn nhau, lập tức không dám chần chờ, triệu tập nhân mã, quay đầu bỏ chạy...

Mặc dù vị điện hạ này chỉ là hình chiếu nhưng không đề phòng, bị bọn họ phong ấn một lần, như vậy tuyệt đối không có khả năng có lần thứ hai...

Hơn nữa dưới thần uy của tổ thần nổi giận, tộc nhân yêu tộc bình thường căn bản không thể đối kháng với tổ thần. Chỉ có một số tộc nhân có huyết mạch tương đối thuần chủng mới có thể miễn cưỡng phản kháng được dưới thần uy.

Cho nên lúc này đã có kế hoạch trước, như vậy hiển nhiên hai người chạy trốn đã. Chỉ cần không để vị điện hạ này tìm được hai người mình là ổn...

Mang theo Bích Lũy, vội vàng dựa theo kế hoạch, từ con đường bí mật đột phá lên thế giới mặt đất, dựa vào Bích Lũy ngăn cản hỏa lực mạnh của Nhân tộc, sau đó được Tuyệt y đường và các phụ thần thị giả trợ giúp, chỉ cẩn đứng vững chân trên thế giới mặt đất, như vậy không cần lo lắng nữa...

Đến lúc đó, cho dù là hai tay dâng tặng Bích Lũy cho vị điện hạ này, như vậy cũng không có vấn đề gì nữa...

Nhìn đại doanh yêu tộc trong nháy mắt liền tan thành mây khói, mọi người của Thiên Y viện cảm thấy không biết phải phản ứng thế nào, trợn mắt há mồm.

Vất vả khổ sở đối kháng lâu như vậy, cuối cùng còn chịu khổ thảm bại, không ngờ lại bị một tiếng rống khiến yêu tộc mạnh mẽ không sánh nổi sợ tới nứt cả gan mật, bối rối chạy trốn...

Loại cảm giác này, ừ... Thật ra cũng rất hoàng tráng...

Mặc dù quả thật có hơi nhiều... Nhưng chúng ta dùng linh dược chẳng phí một chút nào rồi!

Vẻ mặt Hoàng Văn Hiên cảm thán, cất tiếng nói.

Phó chủ nhiệm Lý đứng cạnh giờ mặt cũng rất đồng tình, liên tục gật đầu, hưng phấn nói:

- Không phí... Không phí... Đương nhiên là không phí rồi!

Nhìn yêu tộc đang bối rối, nhanh chóng bỏ chạy ở phía bên kia, Giang Khương trôi nổi trong không trung, rốt cục cũng chậm rãi rơi xuống.

- Ôi... Cái đám vô dụng này!

Cái đuôi của Cửu Vĩ phất nhẹ vài cái, nhìn đám yêu tộc đang chạy trối chết, rất phiền muộn thở dài một hơi...

Nghe thấy giọng nói có vẻ thất vọng vì rèn sắt không thành thép kia, Giang Khương cũng chỉ biết cười khổ nói:

- Nếu chúng không trốn thì chúng ta lại còn phiền toái đấy...

- Được rồi, được rồi... Tùy theo cậu là được... Ta vừa mới phá tan phong ấn, năng lượng còn chưa đủ lắm, trước hết chỉ hiện lên một chút... Cho dù thế nào, cậu cũng phải theo sát Sư Khung đáng chết kia cho tôi. Tôi đã tốn kha khá thời gian rồi, phải nhanh chóng lấy được Bích Lũy kia!

Bỏ lại một câu xong, vị Linh tinh điện hạ không có trách nhiệm này liền hoàn toàn biến mất.

- Tốt rồi... Nếu đã tạm thời giải quyết rồi thì để Ban công trình trở lại... Xây dựng lại phòng ngự đi... Trước mắt nơi này vẫn là cứ điểm qua trọng nhất của chúng ta tại thế giới dưới lòng đất!

Giang Khương hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Hoàng Văn Hiên bên cạnh, nói:

- Lão Hoàng... Lập tức thông báo cho viện trưởng. Hẳn đám yêu tộc này sẽ chuẩn bị xâm nhập thế giới mặt đất thông qua đường ngầm bí mật đấy. Xin bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng phòng ngự...

- Bên này tạm thời chúng ta không cần phải tiến hành đẩy mạnh nữa, chỉ củng cố trụ sở là tốt rồi! Trước tiên tôi sẽ tiến vào điều tra, xác nhận tình hình đại khái ở bên trong đã, sau đó sẽ nhanh chóng trở về!

- Vâng!

Hoàng Văn Hiên cung kính đáp.

Rất nhanh, thân hình Giang Khương liền nhoáng một cái rồi biến mất trong hoàn cảnh âm u này.

Di chuyển rất nhanh tiến vào thế giới dưới lòng đất, Giang Khương cẩn thận quan sát bốn phía, đầu tiên còn có thể chứng kiến một số yêu tộc linh tinh chạy tứ tán nhưng rất nhanh liền phát hiện ra, càng xâm nhập sâu, một số yêu tộc tồn tại đã tập hợp theo dạng tiểu đội, rất nhanh tiến về hướng thế giới dưới lòng đất, không còn bối rối giống như đầu tiên nữa...

Chứng kiến cảnh này, Giang Khương âm thầm gật đầu. Xem ra quả nhiên Sư Khung đã sớm bố trí trước rồi, nếu không yêu tộc cũng không có khả năng yên ổn như thế.

Giang Khương cũng không để ý đến đám yêu tộc này, hơn nữa lặng yên tiếp tục xâm nhập sâu vào trong nội bộ yêu tộc. Hắn phải hiểu rõ tình hình trước mặt của nội bộ yêu tộc, xác nhận kế hoạch và bố trí cuối cùng của đám người Sư Khung mới có thể ứng đối tốt nhất.

Giang Khương bay vút đi, chẳng bao lâu liền từ từ xâm nhập vào bên trong thế giới dưới lòng đất...

Ở nơi này, hắn chứng kiến thế giới dưới lòng đất vẫn bình thản như cũ. Mà tại một số địa phương yêu tộc tụ tập, hắn vẫn chứng kiến không ít trẻ con yêu tộc nô đùa trong rừng núi, vẫn thấy một số phụ nhân yêu tộc ra bờ sông giặt giũ...

Cả đường đi đều như vậy, thẳng tới trung tâm yêu tộc, trừ mấy tòa thành khổng lồ và thú vương cung đang đề phòng rõ ràng nghiêm ngặt hơn hẳn khu vực bên ngoài ra, cả thế giới yêu tộc dường như vẫn giống hệt ngày thường...

Chứng kiến cảnh này, Giang Khương chậm rãi dừng bước, nhìn thú vương cung đèn đuốc sáng rực ở phía xa xa, Cửu Vĩ lặng yên hiện ra phía sau lưng.

- Bích Lũy không ở đây...

Đôi mắt đỏ như máu của Cửu Vĩ tùy ý nhìn thú vương cung trước mắt một chút, lắc đầu khẽ nói.

Giang Khương gật đầu, nói:

- Hẳn là không ở chỗ này... Đám người Sư Khung đã chạy trốn về chỗ càng sâu hơn rồi!

Cái đuôi của Cửu Vĩ đung đưa nhẹ nhàng, đôi mắt đỏ như máu quét về hướng sâu hơn, sau đó chậm rãi gật đầu nói:

- Ta cảm thấy hơi thở của Bích Lũy... Ở xa xa phía trước...

Giang Khương gật đầu, không chần chừ mà tiếp tục đuổi theo hướng Cửu Vĩ cảm nhận được...

- Hơi thở Bích Lũy biến mất ở bên trong...

- Xem ra bọn chúng đã đi về hướng thế giới mặt đất rồi!

Giang Khương hơi nhíu mày, lại nhìn về phía pháo đài, rốt cục thở hắt ra, nói:

- Đi thôi. Tôi tin rằng rất nhanh có thể nhìn thấy bọn chúng ở phía trên rồi!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1331: Tốt rồi



Đợi tới khi Giang Khương trở lại trụ sở, lúc này phòng tuyến sụp đổ đã được xây dựng lại xong. Thấy Giang Khương trở về, Hoàng Văn Hiên hưng phấn tới chờ đón, nói:

- Thường ủy Giang đã trở về rồi, tình hình bên trong thế nào rồi?

- Toàn bộ thế giới dưới lòng đất vẫn như trước kia, chẳng qua hẳn Sư Khung đã dẫn một nhóm người tiến lên thế giới trên mặt đất trước! Trụ sở của chúng ta rất khó gặp phải công kích một lần nữa!

Giang Khương lắc đầu khẽ nói:

- Lão Hoàng... Nơi này chắc phải phiền ông và phó chủ nhiệm Lý đóng giữ... Chẳng qua thực lực yêu tộc vẫn đầy đủ như cũ, cho nên không cần liều lĩnh... Đợi tới tình hình bên ngoài ổn định hẳn, lúc đó sẽ do Viện ủy hội quyết định tiếp!

- Tốt, thường ủy Giang cứ yên tâm... Có tôi và lão Lý ở đây, nơi này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa!

Dặn dò hết rồi, Giang Khương liền dẫn theo đám người Y Phù và Từ Thanh Linh đi ra ngoài.

Mà lúc này đã là rạng sáng ở thế giới bên ngoài...

Trong màn đêm đen kịt, trong một thung lũng bí ẩn, một tảng đá lớn lặng yên dời ra, lộ ra một cái hang lớn có bề rộng chừng hai thước...

Rất nhanh sau đó liền có bóng người chạy nhanh ra. Bóng người xuất hiện, nhìn quanh thật nhanh một hồi xung quanh rồi vẫy vẫy tay với bên trong hang.

Không bao lâu sau, một đám người nối đuôi nhau xuất hiện...

Những người này đội mũ che kín đầu, toàn thân trùm kín. Sau khi xác nhận bốn phía an toàn rồi, bọn họ mới đứng vòng ở trước cửa hang. Một bóng người có thân hình cao lớn đi ra, chính là yêu vương Sư Khung!

- Hít...

Sư Khung hít sâu một hơi, quay đầu nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, trên mặt hiện lên vẻ mê mang nhạt, lẩm bẩm:

- Nơi này chính là thế giới mặt đất mà tộc ta vẫn ngày đêm mong nhớ...

- Đúng vậy... Đại vương... Nơi này chính là thế giới mặt đất. Ngài là vị yêu vương đầu tiên leo lên thế giới mặt đất trong trăm ngàn năm qua!

Một gã yêu tộc thân hình cao lớn bên cạnh cung kính nói.

Sư Khung nhìn quét qua bầu trời mênh mông bát ngát trước mặt, tia sáng trong mắt lóe lên, quay đầu nhìn cảnh trống trải trước mắt, nhảy lên một khối đá lớn, trầm giọng hưng phấn nói:

- Từ hôm nay trở đi, yêu tộc ta lại tái hiện trên thế gian, đoạt lại thế giới này!

- Đại vương uy vũ!

Một đám yêu tộc bên cạnh cúi đầu, trầm giọng hưng phấn hô.

Lúc này Hồ Mục chậm rãi đi tới, nhìn quanh bốn phía một hồi, trong mắt cũng lóe lên vẻ say mê nhàn nhạt nhưng phục hồi tinh thần rất nhanh, vẫy tay về phía sau.

Đám yêu tộc phía sau liền lục tục mang theo bốn năm cái cáng, trên cáng đều là Nhân tộc mặt bị bịt kín, không hỏi không biết. Lý Nguyên Bân cũng ở trong đó.

Đợi tới khi nâng hết mấy cái cáng ra, tất cả yêu tộc đều đi ra ngoài động. Hồ Mục khom người nói:

- Đại vương... Nơi này không thể ở lâu... Chúng ta phải nhanh chóng đổi vị trí khác!

- Tốt!

Sư Khung gật đầu đồng ý, nhảy xuống từ tảng đá, sau đó liền dẫn theo đại đội, đi về một phương hướng đã tính trước.

Mấy trăm yêu tộc này đi trong rừng núi, trong rừng cây liền nhanh chóng vang lên tiếng bước chân.

Chẳng qua chỉ một hai phút sau, khi mười mấy tên yêu tộc còn đang đi rất nhanh về phía trước, đột nhiên ở trước đó sáu bảy mươi mét xuất hiện một tia sáng đỏ rất mảnh.

Chẳng qua cũng không ai chú ý tới một tia sáng đỏ rất nhỏ này. Nhưng ở một trụ sở giám sát của quân đội cách đó bảy mươi cây số, một chiếc đèn đỏ nhỏ nhanh chóng nhấp nháy.

Một gã tình báo viên phụ trách giám sát nhanh chóng mở màn hình, cẩn thận quan sát một chút sau đúng hưng phấn hẳn lên:

- Khu F16 phát hiện rất nhiều sinh vật hình người... Mau, phát báo động! Đồng thời điều phái máy bay không người lại ở phụ cận tới điều tra, xác nhận được...

Tiếng báo động phát ra, bên trong trung tâm tác tình báo tác chiến cách trụ sở Long Sơn hơn trăm cây số, các thành viên ban tình báo ngoại viện Thiên Y nhanh chóng phân tích số liệu vừa chuyển tới, hai mắt sáng ngời.

- Chủ nhiệm Vương, căn cứ theo phân tích, có ít nhất mười đến hai mươi sinh vật hình người tồn tại ở đó!

Một thành viên tình báo lập tức báo cáo với người phụ trách ban tình báo này.

- Hả? Xác định không? Có cử máy bay không người lái tới xác nhận chưa?

Vị chủ nhiệm Vương kia lộ vẻ chấn động, trầm giọng hỏi.

- Đã phái đi rồi... Chúng ta tiếp nhận quyền điều khiển hai máy bay không người lái loại nhỏ gần đó... Đang di chuyển đến gần. Đồng thời máy bay không người lái quân dụng cũng đã được phái đi, dự tính trong vòng mười lăm phút nữa sẽ tới phụ cận!

Nghe thấy lời nói xác nhận này, chủ nhiệm Vương hài lòng gật đầu đáp:

- Tốt... Mau chóng xác nhận, đồng thời tăng mạnh xem xét phản ứng của thiết bị cảm ứng hồng ngoại ở gần đó... Xác nhận số lượng cụ thể của đối phương!

- Vâng!

Lúc này, đội ngũ yêu tộc đã rời đi chừng bảy tám cây số. Mà trong bảy tám cây số này lại có hai thiết bị cảm ứng hồng ngoại bị kích hoạt...

Tin tức bắt đầu không ngừng cuồn cuộn tập hợp lại tại trụ sở Long Sơn...

- Hai máy bay không người lái đã đến điểm bị kích hoạt gần nhất...

Một thành viên tình báo điều khiển máy bay không người lái trầm giọng báo cáo:

- Một chiếc máy bay không người lái sắp hết pin, dự kiến có thể tiếp tục bay được khoảng năm phút! Chiếc số hai dự tính còn khoảng mười phút!

- Đủ rồi... Có thời gian năm phút hẳn là có thể nắm được tin tức tình báo đại khái rồi... Lại sắp có máy bay quân sự không người lái sắp bay tới rồi!

Chủ nhiệm Vương trầm giọng nói:

- Mau chóng báo cáo tình hình!

Rất nhanh, hai chiếc máy bay không người lái đã tiếp cận. Yêu tộc nghe thấy tiếng gió ong ong mơ hồ cũng không quá để ý.

Bởi vì sắp thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, đám người Lý Nguyên Bân rốt cục cũng được bỏ trùm đầu ra, để bọn họ xuống khỏi cáng.

Vừa mới gỡ trùm đầu ra, Lý Nguyên Bân phải cố nén tức giận trong lòng, cũng biết là không làm gì được...

Đám yêu tộc này căn bản không dễ dàng tin tưởng bất cứ Nhân tộc nào. Cho dù ông ta đã được coi như một nửa yêu tộc rồi nhưng cũng không được tín nhiệm rõ ràng.

Giống như con đường ngầm này, hiện tại đám người Sư Khung vẫn phải bịt mắt ông ta lại, không cho ông ta biết vị trí!

Hít thật sâu mấy hơi, đè nén tức giận trong lòng xuống, sau đó ông mới nhìn quanh bốn phía, xác nhận vị trí đại khái của mình.

Lão lập tức nhận điện thoại vệ tinh do Hồ Mục đưa qua, bấm một dãy số, đột nhiên bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng ong ong dường như càng ngày càng gần.

- Đây là cái gì?

Trong lòng Lý Nguyên Bân thầm giật mình, nhìn về phía đang truyền lại tiếng ong ong kia, liền thấy một điểm sáng màu đỏ nho nhỏ đang nhanh chóng đến gần trên bầu trời cách đó không xa.

Mà lúc này, ở một phía khác cũng có âm thanh tương tự vang lên...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1332: Thường ủy Giang!



- Đáng chết... Máy bay không người lái. Chúng ta đã bị phát hiện rồi sao?

Sắc mặt Lý Nguyên Bân tái mét đi, nhìn bốn phía, kinh hãi kêu lên:

- Mau, đánh hạ hai thứ kia xuống!

Nghe Lý Nguyên Bân nói vậy, lúc này yêu tộc mới chú ý có hai điểm đỏ phát ra tiếng ong ong đang từ từ tới gần trên không trung.

Bọn chúng lập tức vội ba chân bốn cẳng cầm hòn đá dưới đất, ném về phía hai máy bay không người lái trên không trung.

Dưới sự công kích của rất nhiều hòn đá, hai máy bay không người lái chưa thể tới gần đã bị đánh rơi xuống.

- Máy bay số một mất liên lạc. Máy bay số hai mất liên lạc.

Hai thành viên điều khiển trầm giọng báo cáo.

- Mất liên lạc? Khá lắm... Xem ra không sai chút nào rồi!

Bộ trưởng Vương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Máy bay quân sự không người lái đã tới vị trí chưa?

- Sau hai phút nữa sẽ tiếp cận mục tiêu!

Một tình báo viên khác nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, trầm giọng đáp.

- Tốt... Duy trì khoảng cách... Xác nhận mục tiêu!

Lúc này yêu tộc được Lý Nguyên Bân dẫn đầu, chạy trốn rất nhanh trong dãy núi. Đồng thời Lý Nguyên Bân vừa chạy vừa tiến hành liên lạc với cấp dưới của mình.

- Cái gì? Thiên Y viện đã phong tỏa núi hai ngày rồi? Căn bản các người không thể truyền tin tức tới sao?

Sắc mặt Lý Nguyên Bân xanh mét, tức giận nói.

- Vậy hiện tại các người ở đâu?

- Tốt... Hiện tại chuẩn bị tiếp ứng... Chúng tôi đang chạy về hướng đó...

Hồ Mục thấy sắc mặt xanh mét của Lý Nguyên Bân, lúc này trong lòng cũng chợt căng thẳng, trầm giọng nói:

- Xảy ra chuyện gì rồi? Có biến cố gì sao?

- Đám người trấn thủ đã khóa chặt cả khu vực hai ngày rồi... Người của ta căn bản không thể truyền tin tức vào...

Lý Nguyên Bân lạnh lùng nói:

- Thảo nào chúng ta vừa xuất hiện thì đã có máy bay không người lái tập trung tới rồi... Đi mau. Động tác phải nhanh, nếu có thể tụ hợp với người của ta thì có lẽ còn cơ hội lao ra!

Nghe Lý Nguyên Bân nói vậy, sắc mặt hai người Hồ Mục và Sư Khung bên cạnh đều tái đi, sau đó bắt đầu hô đám yêu tộc phía sau tăng tốc.

Cũng may mà đám yêu tộc này đều là cao thủ, trong khoảng thời gian ngắn tốc độ tăng lên không ít, chạy nhanh về hướng Lý Nguyên Bân chỉ.

Mà chiếc máy bay quân sự không người lái kia rốt cục cũng đã bay tới, chẳng qua chỉ bay ở trên cao hơn hai trăm mét, không dám tới gần quá mức.

Nhưng máy bay này trang bị loại camera hồng ngoại độ nét cao, khiến trên màn hình tại trụ sở tác chiến ở ngoài Long Sơn mấy trăm dặm hiển thị rõ một đám bóng người màu đỏ nhàn nhạt!

Nhìn những bóng người này và các động tác, tốc độ của bọn họ, Bộ trưởng Vương trầm giọng quát:

- Xác nhận mục tiêu... Tập trung mục tiêu, chuẩn bị phát xạ pháo kích bao phủ!

- Vâng!

Mệnh lệnh được ban hành, mọi người liền bắt đầu thao tác nhanh chóng...

- Đã khóa mục tiêu...

- Trận địa pháo đã chuẩn bị xong, xác nhận mục tiêu trong tầm ngắm...

- Chuẩn bị tên lửa xong...

Mọi người lần lượt báo cáo, Bộ trưởng Vương hài lòng gật đầu, đưa tay cầm điện thoại nói vài câu, sau đó trầm giọng nói:

- Viện trưởng Từ Khải Liễu trao quyền bắt đầu công kích...

- Chỉ chỉ có một cơ hội công kích, chuẩn bị!

- Vâng!

- Dựa theo kế hoạch trước đó... Phóng tên lửa!

- Vù vù vù... Ào ào...

Mệnh lệnh được ban hành, trong nháy mắt, từ trận địa tên lửa tại trụ sở, mười mấy quả tên lửa được b*n r*, bay nhanh về phía mục tiêu.

- Phóng tên lửa xong. Ba, hai, một, bắt đầu pháo kích!

Mệnh lệnh được ban hành, trong vòng bán kính bốn mươi cây số quanh trụ sở, mười mấy họng pháo W90 lập tức chấn động, mười mấy quả pháo gào thét lao đi...

- Hoàn thành công kích... Máy bay không người lái chuẩn bị quan sát sau công kích...

Lời này vừa dứt, phía bên Sư Khung đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng chân trời xa xa, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, trầm giọng nói:

- Không đúng!

Lý Nguyên Bân bên cạnh đang rối bời ngạc nhiên ngẩng đầu nói:

- Có chuyện gì rồi?

- Có thứ gì ở bên kia đang tới...

Sư Khung còn vừa mới giơ ngón tay lên chỉ, hai mắt Lý Nguyên Bân bỗng thấy vô số ánh sáng chói mắt bùng lên...

- Không kích... Bích Lũy!

Lý Nguyên Bân hoảng sợ gào lên, ôm đầu nằm sụp xuống mặt đất.

Mà sắc mặt Sư Khung hơi sững ra một chút, trên người lập tức bùng lên một tầng ánh sáng mờ ảo...

- Ầm ầm ầm...

- Đùng đùng đùng...

Ánh sáng nhạt bùng lên nhanh chóng bỗng hơi chậm lại một chút, tiếng nổ mạnh hỗn loạn vang lên...

Chấn động kịch liệt vang lên xong, tại trung tâm của vụ nổ vang lên tiếng gầm phẫn nộ tới cực điểm. Luồng ánh sáng mờ nhạt kia vỡ tung, thổi hết tro bụi và các loại cành cây gãy.

Chỉ thấy, lúc này rừng cây vốn tương đối dày đặc đã hoàn toàn biến mất... Trên mặt đất đầy tay chân cụt...

Chỉ có đội ngũ yêu tộc ở sát bên cạnh Sư Khung, được Bích Lũy bảo vệ mới còn sót lại được chừng hai mươi người lông tóc không tổn thương. Nhưng gần hai trăm yêu tộc gần đó, may mắn còn lại chỉ giống như lông phượng sừng lân...

- Rống...

Nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt Sư Khung đỏ ửng, ngửa mặt lên trời rống giận, chấn động khiến Lý Nguyên Bân bên cạnh trắng bệch mặt mũi...

- Xong rồi... Xong hết rồi...

Nhìn hơn hai trăm yêu tộc trước mắt không ngờ giờ chỉ còn lại không tới hai mươi người, sắc mặt Lý Nguyên Bân trắng bệch ngồi bệt xuống mặt đất.

Hai mươi mấy yêu tộc tinh nhuệ, mặc dù tương đương với hai mươi vị cao thủ thiên vị nhưng thế thì có tác dụng gì lắm? Hai mươi người và hai trăm khác nhau đâu chỉ một chút...

- Mau đứng lên... Đi! Hiện tại trở về không còn kịp nữa rồi. Nhất định chúng ta phải tới được lãnh địa của phụ thần thị giả... Đến lúc đó còn có cơ hội phục hồi lại một lần nữa!

Hai mắt đối mặt cũng đỏ sẫm, nhìn cảnh tượng máu tanh xung quanh, lại là người tỉnh táo lại tương đối nhanh, vội lạnh lùng quát lớn.

- Đi!

Nghe được tiếng hô của Hồ Mục, lúc này Sư Khung mới tỉnh táo lại, lập tức cắp Lý Nguyên Bân chạy nhanh về phía trước.

Mà lúc này, tình báo viên trong trung tâm chỉ huy của trụ sở Long Sơn chợt nhìn thấy màn hình biến thành một vùng đên trắng, thất thanh nói:

- Máy bay quân sự mất liên lạc rồi!

Lông mày Bộ trưởng Vương nhíu chặt, hơi trầm ngâm một chút, sau đó nói ngay:

- Chiếu hình ảnh cuối cùng nhận được đi!

- Vâng!

Nhân viên tình báo gõ nhanh trên bàn phím một lúc, sau đó mấy hình ảnh được chiếu lên trên màn hình lớn.

Bộ trưởng Vương nhìn cẩn thận một chút, rốt cục thở hắt ra, nói:

- Thời điểm công kích, phạm vi bao trùm trên 90% rồi...

- Nhanh chóng truy tìm tung tích đối phương... Đồng thời ra lệnh cho ngoại viện cử quân đội phong tỏa tới cùng vây nơi này!

Bộ trưởng Vương vừa dứt lời, lúc này có người tiến vào, trầm giọng báo cáo:

- Bộ trưởng Vương... Thường ủy Giang vừa mới lên may bay, tiến về hướng mục tiêu rồi!

- Hả? Thường ủy Giang đã đi ra rồi à?

Nghe thấy những lời này, đột nhiên mặt Bộ trưởng Vương lộ vẻ vui mừng, sau đó hưng phấn nói:

- Tốt... Lập tức gửi tọa độ chỉ dẫn cho thường ủy Giang! Yêu cầu quân đội phong tỏa phối hợp hành động với thường ủy Giang!

- Bộ trưởng Vương... Phát hiện ra phương hướng di chuyển của đối phương...

Lúc này, tình báo viên phụ trách giám sát của khu núi đột nhiên nói:

- Camera giám sát trên đường đi đều đã mất liên lạc, hơn nữa toàn bộ máy bay không người lái của cả khu vực này trong nháy mắt cũng mất tín hiệu... Hẳn là mục tiêu ở vị trí này!

- Chiếu lên đi!

Bộ trưởng Vương ra lệnh, vị tình báo viên này liền lập tức truyền hình ảnh phân bố giám sát lên màn hình lớn.

Trên bản đồ này, mọi người có thể chứng kiến rõ ràng, có một điểm đỏ đại biểu cho thiết bị giám sát giờ tối đen. Mà lúc này, theo một hướng lại vừa có một điểm đỏ bị dập tắt, nhưng chẳng qua chỉ mười mấy giây sau, điểm điểm bị dập tắt từ lúc trước lại phát sáng trở lại...

- Hiệu quả áp chế của thần khí Bích lũy!

Ánh mắt chủ nhiệm Vương sáng lên, trầm giọng nói:

- Tốt... Quan sát kỹ thay đổi, lúc nào cũng phải thông báo vị trí đối phương cho thường ủy Giang!

Giang Khương ngồi trên máy bay, nhìn ánh lửa nhỏ từ rất xa, im lặng không nói. Vừa rồi hắn nhận được báo cao của trung tâm, pháo kích tấn công bất ngờ đạt hiệu quả vô cùng tốt, dự tính nhân số đối phương tránh được pháo kích sẽ không quá hai mươi phần trăm.

Một lần diệt gần 80% lực lượng Sư Khung mang ra, có thể nói đó là một thắng lợi rất lớn.

Nếu không, với việc Sư Khung có được thần khí Bích lũy, cùng với hai ba trăm cao thủ Thiên vị, lực lượng này đủ khiến Thiên Y viện và Cổ Môn cuống hết cả lên rồi...

- Thường ủy Giang... Trung tâm đã xác định được vị trí của đối phương, dự tính năm phút nữa chúng ta có thể tới nơi!

- Mặt khác đội phong tỏa của ngoại viên đã tập kết, mai phục trước ở đó, dự tính trong mười lăm phút đồng hồ nữa sẽ gặp mặt bọn họ!

Giang Khương gật đầu nói:

- Vậy thì tập hợp với bọn họ đi!

Máy bay ầm ầm bay nhanh về phía trước...

Giang Khương mang theo Y Phù nhẹ nhàng rời từ máy bay xuống trước mặt mọi người của ngoại viện Thiên Y viện.

- Thường ủy Giang!

Nhìn bóng người bay từ trên bầu trời xuống kia, mặt hơn trăm người ở phía dưới đều lộ vẻ cung kính tới cực điểm!

Đứng vững ở trước mặt mọi người, Giang Khương gật đầu, sau đó liếc về phía rừng cây tối đen như mực kia...

Nghe thấy giọng nói trần ngập uy áp bên tai, hai người Sư Khung và Hồ Mục liếc nhau, bắt đầu thấy trong mắt đều lộ vẻ tuyệt vọng và tức giận.

Mà hai mươi mấy yêu tộc còn lại, lúc này sắc mặt đã trắng bệch. Đối mặt với thần uy của tổ thần, cho dù huyết mạch của bọn họ có tinh khuyết thì trong nội tâm vẫn xuất hiện cảm giác thần phục không thể chống cự.

Sư Khung quay đầu nhìn đám thuộc hạ còn sót lại hơn hai mươi người, thấy rõ ràng vẻ do dự và lo lắng của bọn họ, lại nhìn vẻ mặt Hồ Mục lúc này đã xám như tro, rốt cục tức giận ngửa đầu gầm lên một tiếng:

- Ngươi là tổ thần của tôi... Thế tại sao lại trợ giúp cho Nhân tộc này?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1333: Cuối cùng



- Ngàn năm trước, các người vốn đã bị Nhân tộc tiêu diệt. Chính nhờ Bác Lãng hợp tác với chúng ta, thành lập chỗ tị nạn kia, cũng nhận được thế hệ cường đại nhất của Nhân tốc lúc đó hứa hẹn, bảo vệ Long Sơn, không để Nhân tộc xâm nhập vào nơi tị nạn, thế mới giữ cho đám tộc tạp huyết các ngươi tồn tại tới ngày hôm nay!

- Vậy mà ngàn năm sau, các ngươi lại dám có ý đồ xâm nhập ngược lại Nhân tộc, vốn tôi đã không thể tha thử nổi...

- Đã thế, dĩ nhiên lại dám làm trái lệnh dụ của chúng thần, thậm chí ra tay với ta... Chẳng lẽ các ngươi còn không biết tội?

Nghe thấy tiếng nói uy nghiêm này trả lời, mấy người Sư Khung và Hồ Mục còn có vẻ bình thường, nhưng mười mấy yêu tộc khác đều bị tiếng quát mắng này khiến thân thể run rẩy, dường như không thể đứng yên nổi.

Nhìn dáng vẻ của đám thuộc hạ xung quanh, Sư Khung nghiến răng nghiến lợi hít sâu hai hơi, sau đó quay đầu bước nhanh về hướng phát ra tiếng nói.

Nhìn hành động của Sư Khung, Hồ Mục bên cạnh cũng dứt khoát quay đầu đi theo...

Còn các yêu tộc khác, lúc này hiển nhiên cũng đều bước nhanh theo sau.

Nhìn mười mấy tên yêu tộc chậm rãi đi ra khỏi khu rừng, mọi người Thiên Y viện phía sau Giang Khương đều trợn to hai mắt. Phần lớn trong bọn họ đều là lần đầu nhìn thấy được yêu tộc chính thức.

Thấy đám người Sư Khung đi ra khỏi khu rừng, cái đuôi của Cửu Vĩ phất nhẹ lên, cúi đầu nhìn đám hậu duệ toàn thân đầy bụi đất, chật vật đến cực kỳ này, trong hai mắt màu đó rốt cục lộ ra chút vẻ khác thường nhàn nhạt...

- Giao Bích Lũy cho tôi!

Nghe thấy Cửu Vĩ nói vậy, nhìn đám Nhân tộc dày đặc trước mắt, Sư Khung nghiến răng, mặt lộ nụ cười thảm, sau đó vung lên. Bích Lũy có hình dạng như Kim tự tháp từ từ trôi nổi trên tay gã, bay về hướng Cửu Vĩ...

Giang Khương vẫy tay nhẹ một cái, nhận lấy huyện Lỗ Sơn rơi xuống, nhìn yêu tộc chán nản phía trước, bình thản nói:

- Các ngươi lui về thế giới dưới lòng đất... Trong vòng trăm năm, hàng năm có thể để một trăm tên yêu tộc được cho phép, lên mặt đất dưới sự giám sát của Thiên Y viện chúng ta, du lịch hoặc ở lại nửa tháng. Tất cả mọi thứ cần trên mặt đất đều do Thiên Y viện tôi cung cấp!

- Trong trăm năm, trừ vũ khí trang bị ra, nếu thế giới dưới lòng đất có cần bất cứ thứ gì cũng có thể đề nghị với Thiên Y viện chúng tôi, thu được qua con đường cấp hoặc trao đổi...

- Trong đó, Nhân tộc chúng ta trừ hái thuốc, hàng năm sẽ có hai khoảng thời gian ngắn tiến vào ở tại thế giới dưới lòng đất, nếu không có sự kiến đặc thù, không được quý bộ đồng ý sẽ không bước vào thế giới dưới lòng đất nửa bước!

Những lời này Giang Khương vừa nói xong, hai người Sư Khung và Hồ Mục đều ngạc nhiên nhìn lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Mà Chủ nhiệm Ngưu phụ trách ngoại viện đứng cạnh giờ cũng lộ vẻ kinh hãi, bước lên phía trước mấy bước, vội la lên:

- Thường ủy Giang... Chuyện này...

Giang Khương nâng nhẹ tay lên, ra hiệu cho ông ta ngừng lời, chỉ nhìn về phía Sư Khung và Hồ Mục đối diện, nói:

- Sau trăm năm, cho dù là Linh tinh có trở về hay không, thế giới mặt đất sẽ mở cửa toàn diện, tùy ý để quý bộ ra vào tự do!

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, trong mắt Sư Khung và Hồ Mục đều lộ vẻ chấn động, yên lặng nhìn hắn.

Mà hai mươi mấy yêu tộc phía sau bọn họ giờ mặt đều lộ vẻ hưng phấn và kích động. Vốn bọn họ tưởng rằng lần này thất bại, có lẽ sẽ không bị diệt tộc nhưng sau này tuyệt đối không còn cơ hội bước lên thế giới trên mặt đất nửa bước nữa.

Nhưng không ngờ rằng đột nhiên lại có nhiều lợi ích bất ngờ rơi xuống như thế, mặc dù so ra kém việc toàn tộc đều được mang lên thế giới mặt đất nhưng cũng đã đạt được quyền nhất định để sống trên mặt đất rồi. Hơn nữa, sau một trăm năm, bọn họ liền có quyền tự do ra vào...

Mặc dù một trăm năm cũng hơi lâu, nhưng yêu tộc đã sinh sống dưới mặt đất cả ngàn năm, làm gì sợ phải chờ thêm trăm năm chứ?

- Ngươi có thể đại biểu cho tất cả những người trấn thủ sao?

Sư Khung quay đầu nhìn ánh mắt tràn ngập hy vọng và hưng phấn của thuộc hạ, trầm mặc một lúc, rốt cục giương mắt nhìn Giang Khương phía đối diện, lại nhìn Chủ nhiệm Ngưu vừa rồi mới lên tiếng, trầm giọng nói.

Chủ nghiệm Ngưu hít sâu một hơi, cũng nhìn Giang Khương một chút, sau đó lên tiếng nói:

- Thầy Giang đại biểu cho Thiên Y viện chúng tôi, cũng là đại biểu cho tất cả người trấn thủ. Lời ngài ấy, Thiên Y viện chúng tôi chắc chắn tuân theo!

Nghe Chủ nhiệm Ngưu nói vậy, hai người Sư Khung và Hồ Mục nhìn nhau, đồng thời quy lạy hư ảnh Cửu Vĩ khổng lồ vẫn không nói gì kia, nói:

- Chúng ta mạo phạm thần uy... Xin điện hạ cho chuộc tội!

Hai mắt Cửu Vĩ chợt lóe lên, nhìn đám người Sư Khung, lại nhìn Giang Khương một chút, nói:

- Sau trăm năm, nếu không có gì bất ngờ, ta ẽ lại trở về....các người về đi!

- Đa tạ điện hạ!

Nhìn đám yêu tộc chậm rãi biến mất trong rừng núi, mấy người của Tuyệt y đường đám Lý Nguyên Bân giờ mặt như tro tàn...

Giang Khương lẳng lặng nhìn Lý Nguyên Bân trước mắt, rốt cục lên tiếng:

- Mấy người Giang Văn Ba ở đâu?

Lý Nguyên Bân cười khổ một tiếng, sau đó móc điện thoại vệ tinh ra bấm một dãy số, nói mấy câu, sau đó nhìn về phía Giang Khương, đáp:

- Tốt rồi, hiện tại bọn họ đã được trả tự do. Toàn bộ Tuyệt y đường cũng nghe lệnh bọn họ rồi, không có gì bất ngờ nữa!

Giang Khương gật đầu khẽ, trầm mặc một lúc, sau đó mới nhìn về phía Lý Nguyên Bân, nói:

- Ông có hai sự lựa chọn. Một là trở về thế giới dưới lòng đất, từ nay về sau có quyền như đám người Sư Khung. Thứ hai là phong tỏa toàn bộ nội khí bản thân, sống cuộc sống của người bình thường cả đời!

Nghe thấy Giang Khương nói vậy, sắc mặt Lý Nguyên Bân vốn như tro tàn giờ có chút máu, lắc đầu khẽ, cười nói:

- Nếu như có thể thì cho tôi chọn một hòn đảo, sống nốt cuộc đời đi...

- Tốt!

Giang Khương gật đầu.

Một tháng sau, trên một bãi biển tuyệt đẹp và yên tĩnh...

- Bà ơi... Đón lấy này!

Tiểu Bảo vui vẻ tung một quả bóng tới cho một người phụ nữ trung niên phía đối diện.

- Đây... Bắt được rồi. Tiểu Bảo ngoan quá...

Nhìn Tiểu Bảo, trên mặt người phụ nữ trung niên kia lộ vẻ yêu thương tới cực điểm.

Giang Khương ngồi trên ghế trên bờ cát cách đó không xa, nhìn ông lão bên cạnh, cười khổ:

- Ông nội... Ông không ở thêm hai ngày được sao....

- Ôi... Cháu trai ngoan, ông cũng đã ở nửa tháng rồi, nếu không quay về, gà vịt trong nhà nuôi ... Cũng không thể để hàng xóm chăm cho mãi được!

Ông lão cười, cầm tay Giang Khương, nói:

- Cha mẹ cháu cũng có thể về thăm ông bất cứ lúc nào!

- Ông nội... Ông chờ quên còn đứa cháu nội đẹp trai này nhé...

Giang Nguyệt Minh bên cạnh cười nhảy tới, ngồi xổm xuống cạnh ông lão, nói:

- Ông nội... Không sao. Chờ tháng tới cháu cho máy bay tới đón ông... Cả nhà chúng ta đi chơi Thụy Sỹ một hồi. Không khí bên kia tốt lắm, rất tốt cho thân thể ông!

- Ừ... Biết rồi, cháu ngoan...

Ông lão đưa tay nhéo khuôn mặt đẹp trai của Giang Nguyệt Minh, mặt đầy nụ cười cưng chiều.

- Ôi đúng rồi... Giang Khương, ông đã nói cháu phải kết hôn sớm đi cơ mà? Cháu làm anh chưa kết hôn... Tiểu Minh biết làm sao bây giờ?

Nghe thấy lời này của ông lão, Giang Nguyệt Minh lại cười hì hì nói:

- Ông nội... Ông lại làm khó anh trai cháu rồi... Ông xem phía bên kia một chút, một, hai, ba, bốn... Ồ, còn có một cô bé tóc vàng xinh đẹp nữa, tổng cộng những năm người... Ôi... Nếu đổi lại thành cháu cũng thấy rất khó khăn đấy!

- Thằng nhãi này, đừng có đùa giỡn với ông... Còn cười nữa. Nếu anh trai cháu không kết hôn, cháu cũng đừng mong kết hôn!

- Ha ha... Ông nội, cháu cũng không vội. Cháu còn nhỏ... Mấy năm nữa hãy nói đi... Ha ha...

- Tên nhãi ranh mãnh này, ông nói cho mà biết, cháu không vội nhưng cha mẹ cháu nóng ruột rồi...

Lại nửa tháng nữa...

Giang Khương đứng trên một khối nham thạch, xoay người nhìn hư ảnh khổng lồ của Cửu Vĩ bên cạnh, trầm mặc một hồi, rốt cục nói:

- Thật sự cần trăm năm sao?

- Ừ... Thật ra cũng không nhất định...

Chín chiếc đuôi xù bông của Cửu Vĩ đung đưa nhẹ, sau đó nói:

- Thật ra một trăm năm chỉ là một khái niệm đại khái. Số may thì có lẽ chỉ cần hai ba mươi năm. Số không mau thì nói không chừng đến một trăm năm cũng không chắc chắn...

- Được rồi... Hy vọng lúc ngươi trở về có thể gặp con ta!

Giang Khương nhún vai nói.

- Được rồi... Yên tâm đi, nhất định có thể gặp!

Cửu Vĩ cười cười, sau đó nói:

- Thôi nhé... Ta đi đây. Nếu không thì lại đến mai mất...

- Đi thôi, đi đi...

Giang Khương cười cười phất tay nói:

- Có duyên gặp lại!

- Đương nhiên...

Cửu Vĩ nhún vai rất nhân tính, đột nhiên thân hình nhoáng lên rồi biến mất, chỉ còn lại Bích Lũy lặng yên lơ lửng trên không trung, tỏa ra một luồng ánh sáng nhạt, sau đó cũng biến mất hoàn toàn...

Nhìn quanh người Giang Khương chợt trống không, mọi người đứng phía sau xa xa cũng đều âm thầm cảm thán...

Lúc này, đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền tới...

- Giang Khương, rốt cục cậu định lấy đệ tử nào của tôi đây? Hả... Nói mau! Đừng có kéo dài mãi thế...

Nghe thấy giọng nói này, tâm trạng vốn đang hơi buồn bã vì chia tay của Giang Khương chợt tan biến, thay vào đó là vẻ mặt đau đầu.

Thấy Giang Khương không có phản ứng gì, Tôn sơn trưởng lạnh lùng hừ một tiếng, lại nhìn về phía lão y sư La Thiên Minh, nói:

- La y sư... Lúc đầu ông đã hứa chuyện này, cũng nên trả lời tôi thế nào đây...

- Á... À... Lấy, đương nhiên lấy... Nhất định lấy...

- Ôi... Ông nói đi nói lại, vẫn chỉ có những lời này thôi à?

- Từ viện trưởng... Bà là viện trưởng, bà mau nói gì đi!

- Hắc... Ha ha... Chuyện này... Hay là viện trưởng tương lai tự nói đi... Tôi đã già rồi... Nói chuyện cũng không ổn...

- Này... Đám các người, sao tôi thấy các người càng ngày càng không thành thật thế? Là khinh thường Cổ Môn chúng tôi không có ai sao?

-.....

Rất nhiều năm sau, trên bầu trời yên tĩnh đầy sao, đột nhiên có một ngôi sao băng bay qua đường chân trời, rơi xuống mặt đất....

Một con hồ ly nhỏ màu đỏ như lửa lăn trên mặt đất một cái, sau đó đứng dậy, giống như người, chắp tay nhìn quanh quanh một lúc, đột nhiên cười nhỏ, nói:

- Ha ha... Giang Khương... Bà đã trở về rồi... Còn không lăn ra đây cho bà
 
Back
Top Bottom