Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1310: Tự ông tính đi



Cuộc sống kế tiếp của Giang Khương, theo người khác nhìn thấy thì đúng là chả khác gì heo.

Mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Người bên ngoài cần làm là mang nguyên liệu hắn cần để nấu ăn đến, hoặc mang dược liệu đưa vào trong phòng hắn.

Trừ vị hầu tước Huyết tộc kia giúp vị thường ủy Giang này nhận các loại vật phẩm ra, đồng thời cũng nhắn nhủ các thứ thường ủy Giang yêu cầu, trên cơ bản không nhìn thấy vị thường ủy Giang này ra khỏi cửa.

Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý đứng ngoài phòng, thỉnh thoảng lại cảm thấy rất nhiều linh khí trong không gian ngưng tụ về phía này, từng đợt từng đợt, chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

- Thế này cũng tính là bế quan chứ?!

Hoàng Văn Hiên cười khổ nhìn phó chủ nhiệm Lý bên cạnh.

Phó chủ nhiệm Lý cười khan gật đầu đáp lại:

- Đúng... Loại dùng linh dược, hơn nữa đóng cửa chuyên tâm tu luyện này đúng là được gọi là Bế quan!

- Được rồi... Vị thường ủy Giang này của chúng ta rõ ràng là lâm trận lau súng... Lúc này còn có tâm tư bế quan tu luyện!

Hoàng Văn Hiên cười trêu ghẹo:

- Chẳng qua khí thế cũng quá dọa người rồi. Mỗi ngày dùng nhiều linh được như vậy làm cơm ăn... Ông nói sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?

Phó chủ nhiệm Lý lắc đầu nói:

- Không rõ nữa... Thật sự chưa từng có tiền lệ! Bởi vì chưa có ai từng làm như thế cả?

Nói tới đây, phó chủ nhiệm Lý không nén nổi bổ sung một câu:

- Cho dù là mấy trăm năm trước cũng chưa có ai lấy linh dược làm cơm ăn...

-...

Hoàng Văn Hiên sờ sờ mũi, cảm thấy linh khí xung quanh phòng đối diện càng ngày càng nồng đậm, không nén nổi hơi hồi hộp:

- Thật sự không sao chứ? Linh khí nồng nặc như vậy, rốt cục Thường ủy Giang đã uống bao nhiêu thuốc rồi?

Phó chủ nhiệm Lý nhún vai đáp:

- Tự ông tính đi... Tổng cộng hôm nay chúng ta đã đưa vào hai loại linh dược thượng phẩm, mỗi loại ba phần, còn trung phẩm linh dược cũng bảy loại, mỗi loại ba phần rồi...

- Những ba phần...

Hoàng Văn Hiên nói thầm một tiếng, sau đó thở dài:

- Còn linh dược siêu phẩm và thượng phẩm mà hắn dự trữ trong phòng nữa... Tính ra một ngày ăn ba bữa... Ăn cũng bằng chúng ta dùng một năm...

- Chẳng lẽ thật sự không sợ ăn cho nổ bụng?

Hoàng Văn Hiên chần chừ nói.

- Chắc là không đâu... Vị thường ủy Giang này của chúng ta dù có chút hơi bất thường... Nhưng dường như cũng không phải loại người làm xằng bậy.

Phó chủ nhiệm Lý rất bội phục nhìn căn phòng đã bị linh khí hoàn toàn bao phủ kia, nói:

- Chủ nhiệm Lâm phòng tình báo số 3 của chúng ta nghe nói đã bị thường ủy Giang dọa vài ngày rồi.... Cuối cùng chẳng xảy ra chuyện gì, cho nên cũng không có vấn đề gì đâu!

- Hơn nữa... Thường ủy Giang có thể chưa tới ba mươi mà bước vào cảnh giới Thiên vị cấp hai... Nếu không có chút thủ đoạn đặc biệt, làm sao đạt được tới bước này? Trưởng ban Hoàng cứ yên tâm đi!

- Được rồi... Ôi... Cũng không thể để vị tiểu gia này xảy ra vấn đề gì. Nếu xảy ra vấn đề, đánh mất trụ sở chỉ là việc nhỏ, viện trưởng thế nào cũng cho tôi toi mạng!

Nhìn vị trưởng ban Hoàng này lo lắng như thế, phó chủ nhiệm Lý vội vàng trấn an:

- Trưởng ban Hoàng, đừng lo... Không phải Thường ủy Giang còn có chỗ dựa là vị điện hạ Cửu Vĩ kia sao, không xảy ra chuyện gì đâu!

- Được rồi... Hy vọng là thế đi!

Hoàng Văn Hiên cũng chỉ có thể tự an ủi mình.

Lúc này, trong phòng nọ, Y Phù đang cẩn thận đứng điều chỉnh nhiệt lượng. Thú Thần Bát bên trên bếp cũng từ từ tỏa ra mùi thơm mê người!

Giang Khương khoanh chân cúi đầu nhắm mắt, chỉ có chỗ bụng dưới chậm rãi phập phồng, yên tĩnh tới cực điểm. Mà quanh thân hắn lại có thêm một dòng xoáy linh khí khổng lồ đang phát ra tiếng rít rất nhỏ, chậm rãi xoay tròn.

Không bao lâu sau, tiếng hít thở của Giang Khương từ từ to lên, cả dòng xoáy linh khí cũng bắt đầu từ từ tiêu tán.

Đợi đến khoảng nửa giờ sau, cả dòng xoáy linh khí tiêu tán gần hết, lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt.

- Đúng lúc thật...

Y Phù bên cạnh thấy Giang Khương mở mắt, lúc này liền đưa tay bưng Thú Thần Bát, đổ thuốc trong bát vào một cái chén lớn, đưa cho Giang Khương, nói:

- Chậm rãi uống đi, cẩn thận nóng!

- Vâng...

Giang Khương gật đầu, nhận bát thuốc, thổ phù phù mấy hơi liền chậm rãi uống cả bát thuốc.

Thấy thuốc đêm nay đã bị uống hết, sắc mặt Giang Khương dần dần bắt đầu đỏ lên. Một luồng hơi thở nồng đậm chậm rãi tràn ra từ trong cơ thể hắn.

Y Phù vội vàng tắt bếp, sau đó thu thập đồ vật sang một bên, để Giang Khương có càng nhiều diện tích hơn.

Quả nhiên, chỉ thấy Giang Khương hít sâu mấy hơn liền chậm rãi đứng lên, giãn gân giãn cốt một chút, sau đó nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc vang lên.

Dần dần, sau khi hắn hoạt động một chút, trên người hắn liền bắt đầu bùng lên một luồng hơi thở khiếp người.

Luồng hơi thở này càng ngày càng đậm, Giang Khương liền chậm rãi cúi người, tay chân chạm đất, giống như một con mãnh hổ đang dò xét núi rừng, bắt đầu chậm rãi di chuyển trong phòng.

Hắn di động rất ung dung, hơi thở bốc lên quanh thân càng ngày càng đậm, động tác của Giang Khương cũng càng ngày càng nhanh.

Thỉnh thoảng gầm nhẹ như mãnh hổ, khi thì như gấu lớn cuộn đất lăn lộn, lúc lại như hươu sao nhàn nhã, khi thì như chim chuyền linh động...

Nhìn động tác của Giang Khương, mặc dù đã thấy mấy lần nhưng cuối cùng Y Phù vẫn cảm thấy lần nào đều khiếp sợ.

Bởi mỗi lần Giang Khương thực hiện Ngũ Cầm Hí, khí thế và khí tức đều dày đặc hơn một lần, uy mãnh...

Đồng thời khi Giang Khương thực hiện Ngũ Cầm Hí, linh khí bốn phía không gian liền hoàn toàn cuộn trào theo động tác và tiếng gầm nhẹ của hắn!

Mà lúc này, Giang Khương không ngừng hoạt động, hình xăm trên Cửu Vĩ trên cánh tay trái lại không ngừng lóe lên...

Rốt cục lại qua nửa giờ nữa, Giang Khương chậm rãi ngừng động tác, khoanh chân ngồi xuống.

Nhưng hình xăm Cửu Vĩ không ngừng hiện lên, không chậm lại theo động tác của Giang Khương mà lóe lên càng nhanh hơn. Đồng thời, một luồng hơi thở mạnh mẽ khổng lồ tràn ra từ trên người hắn, sau đó hình thành một hư ảnh rất cao lớn...

Mà lúc này, đám người Hoàng Văn Hiên ở ngoài phòng thấy trên nóc phòng đột nhiên hiện lên hư ảnh cao lớn kia, đồng thời lộ vẻ kinh hãi!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1311: Được rồi



- Đáng chết... Linh tinh điện hạ đang cố gắng phá vỡ phong ấn!

Cảm giác được luồng hơi thở khác thường kia dâng lên, Sư Khung nhanh chóng đi ra khỏi lều vải, nhìn về phía trụ sở Long Sơn xa xa, ánh mắt lộ một tia tức giận.

- Nhất định phải nhanh chóng đánh hạ nơi này!

Sư Khung lạnh lùng nói.

Hồ Mục run run khẽ áo bào đen bên người, nhìn luồng hơi thở càng ngày càng đậm truyền đến từ bên phía trụ sở Long Sơn, lông mi trắng hơi nhíu lại, thoáng trầm mặc một chút rồi nói:

- Đại vương không cần lo lắng quá mức... Linh tinh điện hạ chỉ có giáng hình chiếu xuống, không dễ dàng phá phong ấn của Bích Lũy như vậy!

- Khẳng định sao?

Sư Khung quay đầu nhìn về phía Hồ Mục, trầm giọng nói.

- Đúng vậy...

Hồ Mục khẽ gật đầu nói:

- Tôi có thể cảm nhận được, đây đúng là hơi thở của điện hạ nhưng hơi thở không ổn định, hơn nữa tôi không cảm nhận được sự tồn tại của thần thức của nàng...

- Nhân tộc kia chỉ lợi dụng một phương pháp nào đó k*ch th*ch phong ấn, khiến Linh tinh điện hạ miễn cưỡng hiển lộ ra mà thôi!

Nghe những lời này của Hồ Mục, Sư Khung cũng thoáng an tâm. Hồ Mục thân là tam vĩ hồ, hiển nhiên cảm nhận sâu sắc nhất với tổ thần hồ tộc.

- Nhưng chúng ta cũng không thể để Nhân tộc này tiếp tục như vậy... Nếu hắn có thể k*ch th*ch phong ấn, như vậy đúng là có khả năng để điện hạ lao ra khỏi phong ấn!

Hồ Mục lạnh lùng nhìn về phía Lý Nguyên Bân một bên, nói:

- Ngươi có biện pháp gì không ?

Sắc mặt Lý Nguyên Bân thoáng khó coi, hơi chần chừ một chút, sau đó nói:

- Hiện tại Giang Khương đã về đến nơi này, như vậy cường đông trụ sở này chỉ sợ là tương đối khó khăn!

- Đương nhiên ta biết điều đó, nếu không thì cần hỏi ngươi làm gì?

Hồ Mục lạnh lùng nói. Y cũng không có thiện cảm gì với nhân tộc này. Nếu không phải cần mượn lực lượng của nhân tộc nay để yêu tộc có khả năng đặt chân trên thế giới mặt đất, y cũng không định để ý tới đối phương.

Lý Nguyên Bân thoáng trầm mặc, sau đó liền nói:

- Trước mắt xem ra chỉ có hai biện pháp...

- Ồ? Nói mau!

Sư Khung trầm giọng nói.

- Thứ nhất là tuyển phái đủ hùng tộc, dùng đá tảng phá vỡ phòng ngự của đối phương... Như vậy coi như trong tay thằng ranh này có thần khí cũng không ngại!

Hồ Mục và Sư Khung liếc nhau một cái, sau đó trầm giọng nói:

- Vậy còn thứ hai đây?

Ánh mắt Lý Nguyên Bân hơi lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Thứ hai đó là... Trong vòng con đường thứ hai, vận chuyển các thiết bị liên quan vào, đối kháng mạnh mẽ với đối phương!

Những lời này của Lý Nguyên Bân vừa thốt lên, hai người Hồ Mục và Sư Khung trầm mặc một hồi, sau đó Sư Khung lắc đầu nói:

- Điều thứ hai không thể được!

Nghe Sư Khung quả quyết phủ định như vậy, trong mắt Lý Nguyên Bân hiện lên một tia lo lắng, sau đó nói:

- Vậy chỉ có phương pháp thứ nhất thôi!

- Vậy được rồi... Hạ lệnh triệu tập hùng tộc đi!

Lúc này Hồ Mục lạnh lùng nói.

Trong trụ sở Long Sơn, hư ảnh Cửu Vĩ phía sau Giang Khương càng ngày càng rõ ràng, thậm chí trong mắt cũng dần dần có hồng quang lờ mờ hiện lên.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt đám người Hoàng Văn Hiên lộ vẻ vui mừng và bất ngờ.

Xem ra mỗi ngày vị thường ủy Giang này ăn nhiều linh dược như vậy cũng vẫn có hiệu quả nhất định. Chỉ cần vị thần linh yêu tộc này có thể thoát vây một lần nữa, nhưng vậy đối phương với cảnh cùng quẫn trước mắt cũng đơn giản hơn rất nhiều rồi.

Chẳng qua hư ảnh của Cửu Vĩ càng ngày càng rõ ràng, mọi người vẫn chỉ thấy ánh sáng đỏ trong mắt nó kia không có bất cứ dao đ*ng t*nh cảm gì, chỉ có một chút uy áp tồn tại. Điều này khiến đám người Hoàng Văn Hiên hơi thất vọng.

- Xem ra... Muốn vị này thoát vây còn cần nhiều ngày nữa!

Phó chủ nhiệm Lý cảm thán khẽ.

Hoàng Văn Hiên cũng gật đầu khẽ, sau đó thở dài...

- Nhưng cứ tiếp tục thế này thì tuy cũng có hiệu quả nhưng thường ủy Giang cũng không có khả năng kiên trì lâu được... Tôi đã tính đại khái rồi. Chắc linh dược thường ủy Giang mang tới phải bị tiêu hao hơn phân nửa rồi...

Trong mắt Hoàng Văn Hiên lóe lên vẻ sầu lo, nói:

- Tôi đã xác nhận qua, thường ủy Giang đã đổi một nửa linh được trong viện rồi. Thậm chí hắn còn nợ viện mấy vạn điểm tích phân... Trong viện cũng không có nhiều linh dược cho thường ủy Giang tiêu hao như vậy!

- Mấy vạn tích phân?

Nghe được con số này, phó chủ nhiệm Lý không nén nổi hít sâu một hơi.

Nhiều tích phân như vậy, đổi lại là mình thì có cả đời cũng không trả nổi.

- Vậy... Phải làm sao bây giờ? Hiện tại tài nguyên linh dược bên ngoài thiếu tốn như thế...

Nói đến đây, phó chủ nhiệm Lý không nén nổi quay đầu nhìn về phía thế giới tăm tối kia, thở dài khe khẽ. Nếu có thể tiến vào bên trong thì tốt rồi. Chỉ có thế giới dưới lòng đất mới có nhiều linh dược tồn tại như vậy.

Thời gian trôi qua đi rất nhanh, hai ngày sau, rốt cục Giang Khương mới ra khỏi phòng, sau đó đi tới phòng thông tin trung tâm.

Gặp Từ Khải Liễu qua trung tâm thông tin, hắn vẫn hơi thất vọng. Bởi cho tới trước mắt, phương diện tình báo vẫn chưa có tin tức gì của cha con nhà họ Giang.

- Nếu có tin tức gì... Tôi sẽ thông báo ngay cho cậu!

Trên màn hình, nhìn vẻ mặt Giang Khương hơi lo lắng, Từ Khải Liễu từ tốn trấn an.

- Mặt khác... Thật sự linh dược tồn kho trong viện không đủ. Linh dược trung phẩm còn có thể cung ứng, nhưng linh dược thượng phẩm quả thật đã không thể lấy thêm cho cậu nữa...

Nghe những lời này, Giang Khương gật đầu đã hiểu, trong mắt lóe lên tia tàn khốc nhàn nhạt, nói:

- Vậy cũng không cần lo lắng, tôi sẽ tự nghĩ biện pháp!

- Ừ...

Từ Khải Liễu gật đầu đáp:

- Được rồi... Nhưng cậu cũng phải chú ý an toàn bản thân!

Giang Khương đang định trả lời thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếp đập cửa dồn dập:

- Thường ủy Giang... Yêu tộc bắt đầu tiến công, trụ sở mời ngại lập tức trở về chỉ huy tác chiến!

Lúc Giang Khương vọt ra khỏi cửa, nhìn tình huống phòng tuyến phía trước, lúc này không nén nổi hít sâu một hơi.

- Đáng chết...

Chứng kiến cảnh này, Giang Khương không nén nổi mắng thầm một tiếng. Đám đá này có tính uy h**p lớn với lan can hợp kim là điều không cần nói cũng biết. Đặc biệt là thành viên ngoại viện đứng trên tháp canh, chỉ không cẩn thận một chút liền có thể bị đá tảng đập trúng bị thương...

Chỉ có hai người tầng boongke có tính chất kháng đánh không tệ, trong thời gian ngắn cũng không sợ có vấn đề.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, nhiều người gấu như vậy ném đá công kích, chỉ sợ các thành viên ngoại viện và hàng rào hợp kim kia sẽ không chịu nổi. Một khi phòng ngự ở đó yếu bớt, đối phương tiến công thẳng tới, hai tầng boongke kia không chắc ngăn nổi đám yêu tộc!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1312: Vâng thưa thường ủy Giang!



- Á...

Rốt cục có một cao thủ ngoại viện đứng trên tháp phòng ngự chẳng may sơ ý, bị đá tảng ném tới đập vào người.

Nhìn người vừa bị rơi xuống, toàn thân đầy máu được người khác nâng đi cứu chữa, sắc mặt Giang Khương liền âm trầm hẳn.

- Tiếp tục như thế cũng không tốt...

Sắc mặt Hoàng Văn Hiên đứng cạnh cũng tương đối khó coi. Loại đấu pháp này, chỉ cần hai nhóm người gấu của yêu tộc luân phiên thay đổi, như vậy chỉ sợ phía trụ sở bị ném tới gặp phiền toái lớn.

Mặt Giang Khương âm trầm, nhìn về phía kia, trầm giọng nói:

- Cung nỏ của chúng ta không bắn tới bên kia sao?

Hoàng Văn Hiên bất đắc dĩ, chậm rãi lắc đầu:

- Rất khó bắn tới... Mặc dù đổi thành mũi tên cao cấp được cường hóa, có thể tránh bị từ lực ảnh hưởng nhưng lực trường phía bên này vẫn hỗn loạn nghiêm trọng như cũ... Ở tầm bắn đó, cơ bản không có khả năng chính xác... Hơn nữa bắn tới đó thì lực sát thương đã cực kỳ có hạn rồi!

- Vậy thì không có biện pháp nào sao?

Giọng Giang Khương lạnh lùng hỏi.

- Tạm thời... Chỉ có thể trước...

Hoàng Văn Hiên còn chưa nói hết, chỉ thấy sau lưng mình nhẹ đi, quay đầu nhìn lại đã thấy trường đao biến mất rồi.

Sau đó ông kinh hãi thấy Giang Khương vọt về phía lan can hợp kim, sau đó nhoáng một cái liền chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

- Á... Làm gì? Thường ủy Giang làm gì đấy...

Phó chủ nhiệm Lý lúc này đã chạy về phía trước, chỉ bất đắc dĩ bỏ lại một câu:

- Lão nhân gia hắn đi giết người rồi!

Đợi tới khi Hoàng Văn Hiên xanh cả mặt, lật đật bò lên được tháp canh thì phát hiện ra chẳng còn đá tảng ném tới nữa. Phó chủ nhiệm Lý và hầu tước Y Phù, còn cả hai vị Đại vu sư đều có vẻ hồi hộp nhìn về phía đại doanh yêu tộc đối diện.

Đồng thời còn có hai ba đồng chí lão thành tóc bạc đang cầm vũ khí trong tay, xông lên tháp canh, có vẻ chuẩn bị xông lên liều mạng vậy...

Phó chủ nhiệm Lý nắm chặt lan can, gân xanh nổi lên, hai mắt nhìn chằm chằm về phía đại doanh của yêu tộc trước mặt, lúc nào cũng có thể ra lệnh cho mấy vị cung phụng ngoại viện trên Thiên vị cấp hai đi lên trợ giúp.

Nhưng thật ra hầu tước Y Phù vốn lo lắng nhất, lúc này vẻ mặt lại bình tĩnh lại, lẳng lặng nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên kia, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng kêu thảm thiết...

Tất cả thành viên ngoại viện phụ trách trên tháp canh giờ đều trợn tròn hai mắt...

Bọn họ nhìn thấy đám người gấu phía bên kia máu me be bét, trận hình đại loạn, vô số người gấu bắt đầu bỏ đá trong tay xuống, hoảng sợ chạy tán loạn.

Mà hai luồng sáng bạc giống như du long đang bay lượn bên trong đám người gấu bối rối kia...

Hai luồng sáng bạc kia lóe lên, từng tia máu tươi và tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục... Trần ngập trong ánh mắt của mọi người!

Rốt cục, trong lúc mọi người vẫn còn trợn mắt há mồm, một tiếng rộng giận phẫn nộ mà uy nghiêm truyền đến...

Theo tiếng gầm giận dữ này vang lên, tiếng kêu thảm thiết mới từ từ biến mất, sau đó truyền tới tiếng binh khí va chạm trong trẻo vang lên. Vị sư vương yêu tộc kia rốt cục đã chặn được kẻ ám sát...

Lúc này phó chủ nhiệm Lý đã đứng thẳng dậy. Ba ông lão tóc bạc giờ cũng đứng trước lan can, chuẩn bị khi chuyện không ổn sẽ anh dũng giết về hướng mặt trận yêu tộc...

Ít nhất phải cam đoan vị kia có thể an toàn trở về...

Tiếng va chạm liên tục vô cùng, nghe từ phía xa xa giống như chỉ có một tiếng vang vậy... Chẳng qua tiếng vang này kéo dài hơi dài...

Trong ánh mắt lo lắng và kinh ngạc của mọi người, hai luồng sáng bạc lóe lên bên kia rốt cục bùng lên, trong một tiếng hít rõ ràng liền hợp thành ...

- Keng!

Tiếng binh khí va chạm đột nhiên trở nên dứt khoát mà rung động...

Sau đó, khi mọi người vừa lo lắng mà tỉnh táo lại, một bóng người chợt nhoáng lên, di động vào trong tầm mắt của mọi người.

Theo sát sau đó, một thứ gì đó như bổng chùy bay tới, sau đó mọi người mới nghe được một tiếng gần giận dữ, phẫn nộ tới cực điểm và tràn đầy vẻ không cam lòng vang lên...

Thứ như bổng chùa kia nện mạnh lên boongke, lập tức đập cho tầng giáp dầy lõm xuống một khoảng, sau đó rơi xuống mặt đất.

Mà bóng người kia đồng thời búng người lên, lướt qua tầng lan can cao tới hơn ba mươi thước, rơi xuống trên tháp phòng ngự.

- Phù...

Giang Khương thở thật dài một hơi, hai tay run nhẹ cầm hai thanh trường đao đã vặn vẹo, tiện tay vất xuống mặt đất, hơi thất vọng lắc đầu nói:

- Vẫn chưa đủ!

- Vẫn chưa đủ/

Mọi người thấy cảnh tượng trong nháy mắt chém giết như đồ tể của vị này, vừa hưng phấn lại vừa không nén nổi rùng mình một cái.

- Linh dược không đủ...

Giang Khương lắc lắc hai tay, để huyết mạch nhanh chóng lưu thông, khiến đôi bàn tay run rẩy kia thoáng bình tĩnh lại, khẽ thở dài nói:

- Ăn nhiều linh dược như vậy mà vẫn không đánh lại được tên kia!

Nghe thấy lời này, mọi người đều tắt tiếng...

- Khụ khụ...

Lúc này rốt cục Hoàng Văn Hiên đã khôi phục tinh thần, vẻ mặt buồn bực, nói với Giang Khương đã giết tới toàn thân đầy máu tươi:

- Thường ủy Giang... Sau này chờ tùy ý ra trận lúc nguy hiểm như vậy. Nếu chẳng may ngài xảy ra vấn đề gì.... Chúng ta có chết vạn lần cũng không nổi!

- Đúng thế... Thường ủy Giang, ngai còn quan trọng hơn cả trụ sở này đấy... Hơn nữa còn có ngoại viện chúng tôi ở đây, tình huống trước mắt vẫn có thể chống được... Ngài tuyệt đối đừng để bản thân gặp nguy hiểm dễ dàng!

Lúc này vẻ mặt phó chủ nhiệm Lý có vẻ vẫn đang nghĩ lại mà sợ, vội vàng khuyên nhủ.

- Được rồi được rồi...

Giang Khương tùy ý đưa tay nhận khăn lông Y Phù đưa qua, lau tay rồi từ tốn nói:

- Tôi hiểu cảm nhận của mọi người. Nhưng tôi đã là thành viên Thường vụ của hội đồng viên, nếu thấy cảnh thành viên ngoại viện gặp nguy hiểm, trọng địa của viện bị uy h**p, mà mình có năng lực lại không ra tay... Chẳng phải là uổng làm thường ủy, sau này cũng không dám gặp mặt mấy người viện trưởng....

- Cho nên mọi người cũng không cần nói nhiều nữa... Tôi đi tắm trước... Có việc gì thì thông báo ngay cho tôi!

Tiện tay trả khăn lông cho Y Phù, Giang Khương lại cất giọng:

- Lão Hoàng, báo cho phía Ban ngũ kim luyện chế hai thanh đao đáng tin một chút... Mấy loại đao thường này không hợp dùng lắm!

Phó chủ nhiệm Lý nhìn thoáng qua đại doanh yêu tộc cùng với tiếng gầm gừ mơ hồ truyền tới của vị sư vương kia, cười khổ nói:

- Linh dược trong viện đã cấp cho thường ủy Giang gần như hết sạch rồi.... Giờ đi đâu chuẩn bị thuốc đây?

Lúc này Hoàng Văn Hiên cũng có vẻ đau đầu:

- Đúng thế... Nhưng không chuẩn bị cũng không được ... Nếu có thêm chút linh dược, chắc là chúng ta cũng có hy vọng lớn đột phá được sự vây khốn của yêu tộc đấy!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1313: Đi xuống đi!



- Quả thật các loại linh được bổ ích trong viện đã không còn nhiều rồi!

Vẻ mặt Từ Khải Liễu cười khổ thở dài, nhìn về phía Lưu Mộc Dương bên cạnh, nói:

- Trước mắt kho dược trừ giữ lại thuốc ở mức thấp nhất ra, trên cơ bản không thể nào cấp thêm cho Giang Khương nữa...

Lưu Mộc Dương chậm rãi gật đầu nói:

- Hôm nay đã nhận được thông báo của lão Hoàng rồi. Nghe nói thực lực của Giang Khương tăng lên rất nhanh... Không ngờ là nhờ ăn rất nhiều linh dược mỗi ngày mới có thể tăng lên như vậy... Nếu có thể cung ứng nhiều hơn thì tốt quá! Tình huống trụ sở Long Sơn phía bên đó quá thật rất không ổn!

Lúc này Liêu Long Căn cũng lộ vẻ cười khổ nói:

- Tôi đã hạ lệnh bổ sung cho vườn thuốc... Yêu cầu vườn thuốc và dược sơn cố gắng hái các loại linh dược đã trưởng thành bổ sung cho kho thuốc, nhưng hiệu quả cũng không lớn... Sản lượng thật sự quá ít rồi!

Lời này của Liêu Long Căn khiến tất cả mọi người đều than thở bất đắc dĩ...

- Nếu phía Giang Văn Ba mà không có vấn đề... Hẳn Tuyệt y đường có lượng linh dược tồn nhất định...

Lưu Mộc Dương lắc đầu khẽ, sau đó nhìn về phía Liêu Long Căn, nói:

- Lão Liêu... Phía Ban tình báo có phát hiện gì không?

- Trước mắt chưa có phát hiện gì...

Liêu Long Căn bất đắc dĩ nói:

- Từ sau khi thanh trừ mấy trụ sở đã phát hiện của Tuyệt y đường ra, dường như Tuyệt y đường đã hoàn toàn biến mất vậy!

Nói tới đây, đột nhiên Liêu Long Căn cười nói tiếp:

- Nếu thật muốn tìm linh dược cho Giang Khương thì hiện tại chỉ sợ có mỗi Cổ Môn có... Nếu không chúng ta cũng thương lượng với vị sơn trưởng đại nhân kia một lần đi... Nói không chừng bà ấy sẽ đồng ý trợ giúp một ít đấy... Ha ha ha...

Nghe thấy lời này của Liêu Long Căn, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau một cái, cũng nở nụ cười...

- Lão Liêu, lời này của ông cũng không sai... Nói không chừng vị sơn trưởng đại nhân kia sẽ đồng ý đấy!

Lưu Mộc Dương cũng cười, ngẩng đầu lên nói...

Lúc này Giang Khương lại chẳng cười một chút nào, uống vài hớp hết bát canh Y Phù đưa qua xong, nhìn rương thuốc càng ngày càng ít ở góc tường, sắc mặt cũng đã rất khó coi...

- Đừng nhìn nữa... Chỉ còn từng ấy, anh uống thêm ba bốn lần là hết thôi!

Lúc này Y Phù cũng chỉ còn nước thở dài, đưa tay vuốt mái tóc vàng của mình, than thở nói:

- Nếu chúng ta có thể đi vào bên trong hái thêm một số về thì tốt!

- Đúng vậy...

Giang Khương khẽ thở dài, lắc đầu nói:

- Nhưng anh không thể rời trụ sở quá xa! Nếu không một khi anh rời đi, yêu tộc lại tiến công... Trụ sở sẽ rất không an toàn rồi!

Y Phù cũng cười khổ gật đầu nói:

- Thú Thần Bát này không thể để cho người khác dùng sao? Nhất định chỉ có anh mới có thể sử dụng hả?

- Anh đã sớm cho người thử qua rồi.. Cho dù là hai đại vu sư cũng không phát huy được tác dụng đặc thù của nó! Chỉ có anh mới được!

Giang Khương chậm rãi lắc đầu nói:

- Như vậy đi... Anh lại thử tìm ở gần đây xem. Nếu có vấn đề gì thì em có thể báo cho anh kịp thời!

- Được rồi... Cũng chỉ có thể như thế thôi!

Giang Khương nhẹ nhàng bay xuống trong đại doanh yêu tộc. Trong tầm nhìn đen trắng, thiên phú Thanh chướng khởi động, cả đại doanh yêu tộc liền hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

Hắn có thể thấy rõ, trong mấy doanh trướng ở trung tâm đại doanh yêu tộc, thú vương Sư Khung, Hồ Mục và Lý Nguyên Bân đang có mặt.

Chẳng qua bên ngoài doanh trướng của ba người này đều có không ít yêu tộc canh gác, muốn lẻn vào cơ bản là chuyện không thể.

Điều này khiến Giang Khương thoáng thất vọng.

Vốn hắn định tìm cơ hội bắt Lý Nguyên Bân, hỏi xem Giang Văn Ba và Giang Nguyệt Minh ở nơi nào.

Thuận tiện có thể xác nhận vị trí của con đường thứ hai ra khỏi đây?

Nhưng rất rõ ràng, yêu tộc cực kỳ coi trọng Lý Nguyên Bân này. Chỉ riêng nhìn yêu tộc thủ vệ ngoài doanh trướng của gã liền có thể xác nhận, cơ bản mình không thể lẻn vào trong lều vải của Lý Nguyên Bân.

Cho nên đối mặt với tình huống như vậy, Giang Khương cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý nghĩ này, chậm chạp xuyên qua đại doanh của yêu tộc, đi vào sâu trong thế giới dưới lòng đất.

Hắn muốn hái chút linh dược bổ sung cho nhu cầu của mình.

Chẳng qua trong vòng mấy cây số gần đó cơ bản Giang Khương đã dạo qua hơn phân nửa. Giang Khương chỉ có thể đặt hy vọng vào non nửa địa phương còn lại, có thể tìm được càng nhiều linh dược. Dù sao nếu phải đi quá xa, nguy hiểm cũng lớn hơn một chút.

Bên ngoài phong động Long Sơn, Tôn Diệu Nguyệt giờ rốt cục đã khó nhịn nổi, cầm ống nhòm nhìn vào cửa động được bảo vệ nghiêm ngặt kia, sau đó tiện tay để xuống, lạnh giọng nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi? Tra xét lâu như vậy mà không tìm ra được sao?

Người đàn ông trung niên kia đầu đầy mồ hôi, bị Tôn Diệu Nguyệt mắng mà mặt trắng bệch, run rẩy giải thích:

- Sơn trưởng đại nhân... Việc này thật sự được cao tầng của Thiên Y viện phong tỏa chu đáo... Chúng ta đã điều tra hết sức rồi nhưng không chiếm được bất cứ đầu mối nào có ích cả...

- Chỉ phát hiện ra một điểm có chút kỳ quái!

- Điểm gì kỳ quái?

Tôn Diệu Nguyệt lạnh giọng nói.

- Gần đây có mấy vườn thuốc và dược sơn phụ thuộc Thiên Y viện đang cố hết sức hái các loại linh dược thượng phẩm trở lên ... Hơn nữa căn cứ theo điều tra của chúng ta phát hiện ra, gần đây linh dược trên thượng phẩm của Thiên Y viện dường như khá thiếu thốn, thậm chí ngay cả một số luyện đan sư muốn dùng ít dược vật thượng phẩm luyện đã cũng phát hiện ra không ngờ trong kho thuốc xuất hiện tình huống thiếu thuốc!

Nói tới đây, người trung niên kia cẩn thận nhìn Tôn Diệu Nguyệt, nói:

- Đây là tình huống chưa bao giờ xuất hiện tại Thiên Y viện trong suốt mười năm qua!

- Thiếu thuốc?

Tôn Diệu Nguyệt hơi nhíu mày, nói:

- Sao có thể thế được? Thiên Y viện nhiều vườn thuốc dược sơn như vậy... Sao có thể thiếu linh dược thượng phẩm được? Chẳng lẽ bọn họ dùng linh dược thay cơm sao?

Tất nhiên Tôn Diệu Nguyệt không thể ngờ là có người dùng linh dược thay cơm thật...

Mà vị trung niên kia hiển nhiên cũng không biết, chỉ vội vàng gật đầu xác nhận:

- Quả thực là như thế. Nội tuyến của chúng ta báo lại, y đã nghe mấy vị luyện đan sư oán giận rồi...

- Hơn nữa nội tuyến còn xác nhận, gần đây luyện đan bộ của Thiên Y viện cũng không luyện chế quá nhiều dược vật... Cho nên linh dược tiêu hao khổng lồ như vậy cũng tương đối kỳ quái!

- Ồ?

Tôn Diệu Nguyệt hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt, lẩm bẩm:

- Đúng là quái lạ thật... Sản lượng linh dược hàng năm của Thiên Y viện dù không cao nhưng tổng cộng lại cũng không ít... Sao có thể xuất hiện tình huống như thế chứ?

- Quả thật là như thế...

Người trung niên kia vội vàng trả lời:

- Thuộc hạ đã thông báo cho cấp dưới điều tra hết sức rồi... Nhưng trước mắt vẫn chưa có tin tức có ích!

Người trung niên kia cung kính nói.

- Ừ... Đi xuống đi!

Nhìn người trung niên kia cung kính lui xuống, Tôn Diệu Nguyệt híp mắt nhìn về phía phong động Long Sơn kia, đột nhiên hừ một tiếng:

- Giang Khương... Sao tôi cảm thấy hình như việc này không tránh khỏi có liên quan tới cậu nhỉ?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1314: Tất cả cung nỏ chuẩn bị yểm hộ!



- Hắt... Xì...

Giang Khương liên tiếp hắt hơi hai cái, không nhịn nổi vuốt vuốt mũi, nhìn không gian hơi u ám bốn phía, nghi hoặc nói:

- Chẳng lẽ gần đây có thứ thuốc gì k*ch th*ch niêm mạc mũi sao? Sao mình lại chẳng cảm nhận được chút nào vậy?

Nhìn quanh một hồi, xác nhận không phát hiện ra chút gì dị thường, Giang Khương thở dài, sau đó tiếp tục chậm rãi bước về phía trước.

Vừa đi, ánh mắt hắn vừa quét quanh bốn phía vách đá không ngừng, trong óc thỉnh thoảng lại vang lên tiếng báo hiệu...

Chẳng qua phần lớn báo hiệu đều vô dụng. Bởi hắn phát hiện cơ bản đều là dược vất trung phẩm hoặc hạ phẩm, tỷ lệ xuất hiện linh dược thượng phẩm tương đối ít.

Cả khu vực này lần trước Giang Khương đã từng tìm tòi rồi, chỉ còn lại một địa phương chính thức chưa tìm thôi.

- Tít... Phát hiện Tử Linh Tham... Hướng sáu giờ...

Rốt cục, Giang Khương đi nửa giờ liền phát hiện được một tin tức có ích.

Hái hai cây Tử Linh Tham xuống, để vào túi sau lưng...

Cuối cùng Giang Khương cũng thu hoạch được hai cây Tử Linh Tham, tiếp tục đi về phía trước, không nhanh không chậm.

Hắn tin rằng người đàn ông hay cười như mình, vận khí nhất định không quá kém...

Giống như để chứng minh ý nghĩ này của hắn, Giang Khương tiếp tục đi mười mấy phút, trong đầu lại có tin báo, để tinh thần hắn rung lên trong nháy mắt...

Một gốc Long Tâm Thảo rất nhanh xuất hiện trong tay hắn...

- Linh dược siêu phẩm. Vận khí không tồi!

Cẩn thần đặt cây Long Tâm Thảo vào một cái hộp rồi mới cho vào ba lô, Giang Khương tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm, hy vọng có thể gặp vận may như vừa rồi, tìm được thêm vài loại linh dược siêu phẩm mới tốt!

Chẳng qua kế tiếp, dường như Giang Khương không gặp may như trước...

Lại tìm thêm ba bốn giờ nữa, tìm tòi cả khu vực một lần, Giang Khương lại thấy được bốn cây linh dược thượng phẩm nữa. Còn linh dược siêu phẩm, hắn cũng hái thêm được một cây.

Nhìn lại ba lô sau lưng mình, Giang Khương cảm thấy hơi bất đắc dĩ...

Nếu so với ngày xưa thì có sáu cây linh dược thượng phẩm, một gốc linh dược siêu phẩm đã là thu hoạch tương đối không tồi rồi!

Nhưng lúc này chỉ có mấy cây này, hắn cũng không dùng được bao lâu...

Nhiều nhất cũng chỉ giúp hắn duy trì được một hai ngày mà thôi.

Mặc dù cũng không muốn nhưng cuối cùng Giang Khương cũng không thể không chuẩn bị quay trở về. Bởi nếu tiếp tục đi tới thì rất có khả năng không nhận được tín hiệu cảnh báo của Y Phù nữa.

Vào thời điểm này, hắn cũng không dám mạo hiểm.

Đợi tới khi hắn lẻn tới gần đại doanh của yêu tộc liền phát hiện trong nơi này đã có không ít yêu tộc đang chạy từ khu vực trung tâm thế giới dưới lòng đất tới đây.

Trong đó có không ít người gấu vóc người cao lớn, hơn nữa còn có không ít người sư tộc và hồ tộc có hơi thở kinh khủng xuất hiện.

Giang Khương ước lượng qua một chút, cơ bản ít nhất đám người sư tộc và hồ tộc này cũng phải có thực lực trên Thiên vị bậc hai.

Đột nhiên có nhiều cao thủ yêu tộc chạy tới như vậy, chỉ sợ là để ứng phó với mình.

Nghĩ tới đây, lông mày Giang Khương không nén nổi nhíu chặt lại vài phần. Lần này có nhiều người gấu tới như vậy, chỉ sợ yêu tộc vẫn không từ bỏ ý định cường công.

Nói vậy, trụ sở lần này gặp phiền toái lớn rồi!

Đợi tới khi Giang Khương trở lại trong trụ sở, lúc này nơi đây đã đề phòng rất nghiêm ngặt. Rõ ràng là Hoàng Văn Hiên phát hiện ra sự bất thường của yêu tộc rồi.

- Thường ủy Giang... Ngài trở về là tốt rồi. Vừa rồi ban tình báo xác nhận phía yêu tộc dường như có điểm khác thường... Không biết có phải đám đáng chết này lại chuẩn bị tiến công hay không!

Vẻ mặt Hoàng Văn Hiên căm tức nói.

Giang Khương nhún vai, nhìn về phía tháp canh đã đầy người, nói:

- Được rồi, chuẩn bị đón đợi tiến công đi... Vừa rồi tôi đã thấy phía bên kia lại có một nhóm người gấu tới, hơn nữa còn có không ít cao thủ yêu tộc chạy tới... Hẳn là chờ người của bọn chúng đến đủ sẽ tiến công tiếp đấy!

- Đúng thật là...

Hoàng Văn Hiên thở dài.

Sau đó ông vẫy người phụ trách ban công trình, nói:

- Mau lên... Gia cố tháp canh, tăng thêm một số vòng bảo hộ, tránh để người của chúng ta bị ném thương...

- Mặt khác thử gia cố lan can hợp kim một chút... Cho dù thế nào, có còn hơn không!

Nghe Hoàng Văn Hiên nói vậy, người của ban công trình liền vội vàng hành động.

- Tốt rồi, lão Hoàng... Tôi đi trước, có việc gì lại gọi tôi!

Giang Khương hừ lạnh nói:

- Cũng đừng sốt ruột quá. Đang đánh giá chờ người của bọn chúng đến đủ chắc cũng phải một ngày nữa!

Giống như lời Giang Khương nói, lần tiến công tiếp theo của yêu tộc phát động vào một ngày sau đó..

Đá tảng đầy ngập trời bay về hướng trụ sở, đập rầm rầm lên hai tầng boongke phía trước.

Mà tháp canh và lan can hợp kim cũng bị đập lung lay như sắp ngã ngay. May mắn duy nhất là nhờ được Ban công trình gia cốc, tăng mật độ lan can lên một chút nên cam đoan đại bộ phận nhân viên lúc này an toàn.

Trừ hai ba thành viên ngoại viện bị chấn thương một chút, thật ra cũng không có người nào bị thương tổn.

Chẳng qua Hoàng Văn Hiên nhìn thấy tháp canh và lan can hợp kim đã lung lay sắp đổ và hai tầng boongke cũng mơ hồ chấn động không ngừng, mặt tràn ngập vẻ sầu lo.

Cứ tiếp tục thế này thì tầng phòng ngự cũng không kiên trì được bao lâu.

Chẳng qua còn may mắn là sắc mặt ông vừa mới suy sụp vài phần thì đột nhiên một bóng người đã bay vút đi.

Giống như lần đầu tiên, trận địa của người gấu phía đại doanh yêu tộc lại vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết. Chẳng qua lần này tiếng kêu thảm thiết chỉ vang lên một chút liền tiếng hô quát chém giết.

- Đáng chết... Đám yêu tộc có mai phục!

Hoàng Văn Hiên trong nháy mắt còn vui mừng, định ra lệnh cho các cung phụng thiên vị cấp hai của ngoại viện ra tay cứu viện thì lại bị Y Phù giơ tay ngăn lại.

- Giang Khương vừa dặn rồi, bảo mọi người đừng đi qua... Hắn biết bên kia có mai phục!

Lúc này vẻ mặt Y Phù cũng bình tĩnh, nói:

- Yên tâm... Hắn chắc chắn thoát thân được!

Quả nhiên không bất ngờ, không bao lâu sau, chỉ thấy phía bên kia vang lên tiếng rống giận rung trời. Một đám yêu tộc rống giận đuổi giết về hướng này.

Phía trước có một bóng người đang chạy như bay...

- Nhân tộc đáng chết... Có khí phách thì đừng chạy... Ăn gia gia của ngươi một chùy đây...

Chẳng qua bọn chúng cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn Giang Khương bay qua tầng lan can mà thôi...

Vừa giết một thân đầy máu trở về, lần này rõ ràng Giang Khương cũng không thoải mái, trên người có thêm vài vết rách, cũng có rất nhiều vết thương nhỏ...

- Ôi... Tiếp tục như vậy không được rồi... Tôi phải nghĩ biện pháp khác, chuẩn bị linh dược, nếu không thì cũng không thể thả Cửu Vĩ ra được!

Vừa xoa máu trên người mình, Giang Khương vừa căm tức kêu lên.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1315: Cậu ăn thật đấy à?



Vừa rồi quả thật Giang Khương cũng khá căm tức. Mặc dù đã có chuẩn bị từ trước, cho nên lúc tập kích đám người gấu kia, hắn liền dùng kỹ năng lao tới.

Nhưng ai ngờ mới chém giết được bốn năm người gấu, bên kia liền tuôn ra một đám cao thủ. May mà hắn chạy trốn nhanh, chứ không suýt nữa là bị đối phương đánh hội đồng rồi!

Nhìn toàn thân đầy vết thương, Giang Khương không nén nổi tức giận... Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp!

Mình không thể lần nào cũng xuống chém giết mới ngăn cả đối phương tiến công được.

Lần này Sư Khung cũng chưa ra tay, mới chỉ phái ra bảy tám cao thủ yêu tộc tương đương Thiên vị cấp hai ẩn nấp một bên đã đánh cho mình chạy trối chết rồi.

Mà may là vừa rồi không dẫn theo mấy cao thủ giết tới, nếu không chẳng may bị vây thì cơ bản là hoàn toàn chịu chết.

Đối mặt với sự giận dữ của Giang Khương, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý cũng chỉ có thể cười khổ, không dám nói gì...

Vào phòng tắm giặt một lần xong, Giang Khương đi ra nhìn một chút, xác nhận phía yêu tộc cũng không phát động tiến công trong khoảng thời gian ngắn, lúc này mới nói với Hoàng Văn Hiên một tiếng, sau đó lại đi về phía trạm thông tin.

Nhìn bóng lưng Giang Khương, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý đều lộ vẻ nghi hoặc.

- Linh dược trong viện không phải đã không còn nhiều sao? Giang Khương định đi đâu chuẩn bị linh dược đây?

Phó chủ nhiệm Lý nhìn về phía Hoàng Văn Hiên bên cạnh, nghi hoặc nói:

- Chẳng lẽ lần này vườn thuốc trong viện tăng năng suất nhiều sao?

- Không thể nào... Nếu có thể tăng năng suất nhiều như vậy thì viện trưởng đã gửi cho thường ủy Giang từ lâu rồi!

Hoàng Văn Hiên khẽ cau mày, lắc đầu nói:

- Cho nên không có nhiều khả năng trong viện lại đưa được thêm linh dược gì tới đâu!

- Vậy thì thường ủy Giang định đi đâu tìm đây?

Hoàng Văn Hiên không nói gì mà lắc đầu, đáp:

- Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai đây...

Nói tới đây, Hoàng Văn Hiên đột nhiên lại nở nụ cười nói:

- Không chừng là gọi điện thoại cho vị sơn trưởng đại nhân kia cũng nên!

- Sơn trưởng đại nhân?

Phó chủ nhiệm Lý ngẩn ra, sau đó bất cười, chẳng qua chỉ cười vài tiếng xong liền lắc đầu, không nói gì thêm nữa.

Lúc này nói đùa để buông lỏng tâm tình một chút cũng không tồi...

Đương nhiên, thật ra nói đùa như thế lại đúng. Đúng là Giang Khương lần này đi gọi điện cho Tôn Diệu Nguyệt, Tôn đại sơn trưởng thật.

- Ôi chao... Thường ủy Giang... Không ngờ ngài còn nhớ tôi tôi sao... Tôi còn tưởng rằng ngài bị chôn trong hang đá rồi cơ!

Miệng Tôn Diệu Nguyệt vẫn chua ngoa như trước.

- Ha ha... Suýt nữa bị chôn vùi rồi!

Giang Khương bất đắc dĩ cười nói:

- Xem ra công tác tình báo của Cổ Môn cũng không tồi lắm, dĩ nhiên lại biết tôi ở bên trong hang đá!

Tôn Diệu Nguyệt vừa cười nhạt nhìn đệ tử nhỏ có vẻ rất quan tâm, vừa cười khẽ đáp:

- Đương nhiên... Cậu đường đường là một thường ủy của Viện ủy hội Thiên Y viện, nếu chúng tôi cũng không rõ vị trí của cậu... Như vậy thì chẳng phải khiến cậu thất vọng rồi sao?

- Được rồi...

Nghe những lời này của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Khương cũng không định nói nhiều thêm với bà ta nữa. Không thể so mồm mép với nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt này được.

Hắn liền nói thẳng luôn:

- Thôi không nói đùa nữa. Tôi tìm cô có việc đây!

- Đương nhiên cậu tìm tôi là có chuyện rồi, nếu không thì gọi điện thoại cho tôi làm gì?

Tôn Diệu Nguyệt hừ khẽ một tiếng, nói:

- Nói đi, có chuyện gì?

- Chuyện này... Cô có thể cho tôi mượn ít linh được từ thượng phẩm trở lên không?

Bản thân Giang Khương cũng cảm thấy hơi đỏ mặt.

- Hả?!!!

Rất rõ ràng là Tôn Diệu Nguyệt cũng không kịp phản ứng. Mãi một lúc lâu sau, cô mới ngạc nhiên nói vào điện thoại:

- Đây là cậu đại biểu cho Thiên Y viện hay là đại biểu cho bản thân?

- Khụ khụ... Đương nhiên là đại biểu bản thân tôi rồi!

Giang Khương cười khan nói:

- Nếu đại biểu cho viện thì viện trưởng của chúng tôi phải tự ra mặt chứ?

- Cậu?!

Tôn Diệu Nguyệt nghi hoặc một chút, sau đó thất thanh nở nụ cười:

- Sớm nghe nói trong viện các người thiếu thuốc...

- Đúng... Bị tôi ăn sạch rồi!

Giang Khương cũng không giấu diếm, nói thẳng luôn.

- Hả? Thật đấy à?

Tôn Diệu Nguyệt bật cười, đang định nói, đột nhiên cảm thấy không đúng, nghi hoặc hỏi:

- Cậu nói là bị cậu ăn sạch là có ý gì?

- Ăn sạch là ăn hết sạch ấy...

Giang Khương thở dài nói:

- Chính là bị tôi ăn hết nhẵn... Nếu không thì tại sao tôi còn phải tìm cô vay chứ?

Rõ ràng phía Tôn Diệu Nguyệt đã ngẩn ra rồi:

- Ăn hết rồi!!! Cậu ăn sống luôn ấy hả? Sao có thể thế được? Linh dược trong viện của các người... Cũng không phải chỉ có một chút? Sao cậu có thể ăn hết được?

- Nhiều linh dược như vậy, nếu cậu ăn hết rồi, sao còn chưa no nổ chết thế?

Giang Khương biết giải thích vấn đề này cũng tương đối khó khăn, cho nên nói thẳng luôn:

- Chuyện này cô cũng không cần quản đâu. Dù sao đúng là tôi đã ăn hết rồi, giờ còn chưa đủ nên muốn vay cô!

- Hơn nữa nếu tôi muốn gạt cô thì dù sao cũng không thể dùng lý do như vậy đúng không?

Nghe thấy lời này, Tôn Diệu Nguyệt chậm rãi gật đầu. Quả thật... Nếu lấy lý do đó đi gạt người thì đúng là não có vấn đề rồi!

- Tôi nói này, Thiên Y viện của các người và Cổ Môn chúng ta là địch thủ ngàn năm... Đường đường cậu là thường ủy Viện ủy hội Thiên Y viện, không ngờ lại mở miệng mượn linh dược của Sơn trưởng Cổ Môn... Chuyện này truyền ra, chắc chả cần cậu nhắc, viện trưởng của các người sẽ xử cậu luôn chứ hả?

Nói tới đây, dường như Tôn Diệu Nguyệt nghĩ tới điều gì, không nén nổi vỗ bàn phá lên cười:

- Còn cả Lưu Mộc Dương Giám sát bộ của các người nữa, chắc nhất định sẽ gán cho cậu tội danh thông địch rồi?

- Quên đi, quên đi... Cô nói là có cho mượn hay không đi? Việc này cho dù viện trưởng của chúng tôi có biết cũng không làm gì được tôi!

Giang Khương căm tức nói.

Nghe thấy giọng nói của Giang Khương đầu bên kia đã bắt đầu có chút căm tức, rốt cục Tôn Diệu Nguyệt đứng đắn lại, nghiêm chỉnh nói:

- Lần trước tôi cho cậu mang Tế Thế Đỉnh đi, cậu vẫn còn thiếu tôi một ân tình không nhỏ chưa trả đâu!

- Được được... Đến lúc đó lại trả một thể? Chẳng lẽ cô còn sợ tôi quỵt nợ sao?

Giang Khương hừ một tiếng nói.

- Hắc... Tôi còn ước gì cậu nợ thật nhiều vào. Đến lúc đó lại tìm tới viện của các người... Ngẫm lại cảnh tượng đó thật khiến người ta vui vẻ mà...

Tôn Diệu Nguyệt vừa cảm thán, vừa nói tiếp:

- Được rồi... Cậu muốn mượn thuốc gì?

- À... Thuốc đại bổ nguyên khí là được rồi!

Giang Khương nói thẳng.

- Thuốc đại bổ nguyên khí là được?

Tôn Diệu Nguyệt trừng mắt, nghi hoặc nói:

- Thế thì đơn giản... Cậu cần bao nhiêu?

Giang Khương không chần chừ, nói:

- Càng nhiều càng tốt!

- Càng nhiều càng tốt?

Tôn Diệu Nguyệt ngạc nhiên kêu một tiếng, rốt cục nói:

- Thế rốt cục là bao nhiêu?

- Chính là càng nhiều càng tốt đấy... Cô cho mượn được bao nhiêu thì tôi đều cần cả!

Giang Khương nói rất khẳng định:

- Đúng là càng nhiều càng tốt đấy!

- Phù...

Nghe thấy lời này, Tôn Diệu Nguyệt cũng phải thở mạnh một tiếng, trầm mặc một hồi mới nói:

- Cậu ăn thật đấy à?

- Đúng... Thật sự là tôi ăn đấy!

Giang Khương cười khổ nói.

Nghe thấy Giang Khương xác nhận xong, Tôn Diệu Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó nhíu mày cười nói:

- Tốt lắm... Chẳng qua tôi còn có một điều kiện!

- Điều kiện gì?

- Cậu phải cho tôi vào trong động xem một chút...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1316: Hẳn là không phải đâu!



Hai ngày sau, Giang Khương đứng ở cửa lớn của Phong Động La Dương Sinh, nhìn ba người lo lắng đi đến, trên mặt lộ nụ cười khổ bất đắc dĩ.

Nếu các đời Tổ sư gia Thiên Y viện mà biết được, không chỉ nhiều người vào bên trong Phong Động Long Sơn như vậy, hơn nữa sơn trưởng của kẻ thù Cổ Môn cũng được cho vào Phong Động Long Sơn, chỉ sợ đầu đám người ấy cũng bốc hỏa mà bò ra khỏi phần mộ mà thôi.

- Ôi chao... Các con nhìn xem, nhìn xem này... Thằng ranh các con ngày đêm mong nhớ giờ mặt lại như mướp đắng đợi các con đấy. Nhớ nhung hắn như vậy đã thiệt thòi chưa!

Tôn Diệu Nguyệt Tôn sơn trưởng đại nhân miệng lưỡi chua ngoa, chỉ vào Giang Khương mặt đang cười khổ, dạy dỗ hai đệ tử bên cạnh mình.

Chẳng qua quay đầu lại liền thấy hai đệ tử của mình một người thì mặt mày nhiệt liệt, một người dù mặt lạnh nhạt nhưng đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào phía bên kia, ánh mắt nóng bỏng, cho dù là ai cũng nhận ra được.

Thấy cảnh tượng này, sơn trưởng đại nhân chợt tái mặt, sau đó căm tức hừ một tiếng, nói:

- Thôi xong thôi xong... Đều là khuỷu tay hướng ra ngoài cả!

Giang Khương nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đã lâu không thấy ở phía đối diện, vẻ tươi cười trên mặt trở nên nồng đậm.

- Lâu quá không gặp rồi...

- Đúng vậy... Anh Giang Khương, anh còn chẳng thèm gọi điện cho em!

Thấy Giang Khương, Lý Tiểu Vũ vui vẻ nhất.

Giang Khương lắc đầu cười cười, nói:

- Cũng chẳng còn cách nào... Hiện tại anh muốn gọi một cuộc điện thoại cũng phải chạy trong động đá tới vài cây số, lại lo lắng ở bên trong lúc nào cũng có thể xảy ra vấn đề... Thật sự không có cách nào cả!

Từ Thanh Linh bên cạnh cũng tiến đến, yên lặng nhìn Giang Khương một lúc, cầm hai cái rương lớn đưa cho hắn, từ tốn nói:

- Đồ anh muốn đây!

- Cám ơn!

Nhìn khuôn mặt quen thuộc đối diện, trong mắt Giang Khương hiện lên nụ cười nhàn nhạt, gật đầu nói:

- Xem ra gần đây em tiến bộ rất lớn nhỉ...

- Còn may... Hai ngày trước vừa mới bước vào Thiên vị!

Từ Thanh Linh cảm thán nhìn Giang Khương nói:

- Nhưng vẫn không thể so với anh được!

- Thật sự đã Thiên vị rồi?! Nhanh thật...

Nghe thấy Từ Thanh Linh xác nhận, ánh mắt Giang Khương lộ vẻ sợ hãi than thở, cuống quít lắc đầu, đưa tay đón cái rương, cười khổ nói:

- So với anh thì không có ý nghĩa gì cả!

- Được rồi, được rồi... Mấy người không cần phải vội vã ôn chuyện tình cảm như vậy chứ?

Tôn Diệu Nguyệt không nhịn được nhìn hai người, tức giận nói:

- Chúng ta vào trong trước có được hay không?

- Tiến vào... Đương nhiên phải vào chứ... Đường đường là sơn trưởng đại nhân Cổ Môn, tỏ một chút khí độ có được hay không?

Giang Khương hừ khẽ một tiếng nói:

- Cô là người đầu tiên của Cổ Môn trong ngàn năm qua tiến vào nơi này đấy...

- Có thật không?!

Nghe được lời này, Tôn Diệu Nguyệt trừng lớn đôi mắt, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn nhạt.

- Đương nhiên là thật rồi...

Giang Khương nhún vai, sau đó nói:

- Đi thôi... Chúng ta mau chóng tiến vào đi. Tôi còn lo bên trong lại xảy ra vấn đề gì!

- Hắc... Cậu vội vã để chúng tôi vào trong như vậy, không phải là đã mai phục năm trong vệ sĩ ở bên trong rồi chứ?

- Một lần tiêu diệt cả hệ Sơn trưởng Cổ Môn... Chắc trong viện của các người sẽ ghi công lao siêu cấp cho cậu đấy!

Vừa mới nghe thấy nữ ma đầu nọ đến gần lẩm bẩm một hồi, Giang Khương chỉ cảm thấy đầu mình suýt bốc hơi. Còn nói năng kiểu như vậy, chỉ sợ hắn sẽ gọi năm trăm đao phủ tới thủ thật!

Còn may là rốt cục sau khi nữ ma đầu này vào trong Phong Động thì lại bị tình hình bên trong Phong Động hấp dẫn sự chú ý.

- Nơi này lại sâu như vậy à?

Đi hồi lâu chưa tới đáy, Tôn Diệu Nguyệt không nhịn nổi, quay đầu nhìn về phía Giang Khương, nghi hoặc hỏi:

- Không phải các người đang xây dựng một căn cứ quân sự đấy chứ?

- ...

Giang Khương chỉ biết câm nín.

Rốt cục, bốn người đã tới vị trí người trấn thủ cuối cùng trên đường đi.

Nhìn ông lão tóc bạc phơ phơ kia, Giang Khương cung kính nói:

- Lại phải phiền toái ngài rồi!

- Thường ủy Giang khách sáo rồi!

Ông lão chậm rãi lấy cặp kính lão xuống, hơi tò mò nhìn ba người Tôn Diệu Nguyệt một chút nhưng cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận mở cánh cửa đường hầm ra, mỉm cười nói:

- Mong rằng thường ủy Giang ca khúc khải hoàn!

- Nhất định!

Giang Khương cười gật đầu tạ ơn xong liền dẫn ba người đi tiếp vào sâu trong đường hầm.

Nhìn con đường hầm chỉ còn lại bùn đất và nham thạch, ánh mắt Tôn Diệu Nguyệt đã không còn có vẻ thoải mái như vừa rồi nữa.

- Rốt cục các người làm gì ở nơi này vậy?

Tôn Diệu Nguyệt khẽ cau mày, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Tôi cảm thấy hoàn cảnh và không khí nơi này có chút vấn đề!

- Đúng... Hoàn cảnh nơi này rất có vấn đề!

Giang Khương khẽ thở dài nói:

- Người bình thường không thể ở nơi này quá ba ngày. Một khi quá ba ngày, rất dễ bị lực trường và từ trường đặc thù nơi này ảnh hưởng!

- Lực trường và từ trường đặc thù?

Tôn Diệu Nguyệt nghi hoặc nhướn mày:

- Rốt cục nơi này là địa phương nào?

- Đúng vậy... Còn nơi này là địa phương nào, cô có thể biết ngay thôi!

Giang Khương cười cười, sau đó nhìn đồng hồ một chút, cau mày nói:

- Thời gian tôi đi ra hơi dài rồi... Chúng ta cần tăng tốc độ lên một chút!

- Hả?

Ba người nhìn thấy tốc độ Giang Khương bắt đầu nhanh hơn, liếc mắt một cái liền vội vàng đi theo.

Rốt cục mấy người đã thấy ánh sáng xuất hiện trong đường hầm âm u này.

Bọn họ vừa tới gần liền có một người chạy ra từ một phòng nhỏ bên cạnh, vui mừng và ngạc nhiên nói:

- Thường ủy Giang, rốt cục ngài đã trở về rồi... Yêu tộc đã bắt đầu công kích từ hai phút trước. Trưởng ban Hoàng đã phát tin tới đây, mời ngài nhanh chóng trở về!

- Đám đáng chết này, tôi biết ngay mà!

Giang Khương hừ khẽ một tiếng, quay đầu nhìn về phía ba người, trầm giọng nói:

- Sắp tới nơi rồi... Mau đi thôi!

Thấy Giang Khương bắt đầu nhanh chóng chạy về phía trước, ba người Tôn Diệu Nguyệt nhìn nhau một cái, chân cũng không dám chần chờ, bắt đầu theo sát, chỉ là trong lòng lại nghi hoặc:

- Yêu tộc... Cái gì là yêu tộc chứ?

Cuối cùng sau khi mấy người chạy nhanh về phía trước một lúc, mơ hồ lại thấy tiếp ánh sáng.

Lúc đi tới cửa hang, đã thấy Giang Khương rút xoẹt trường đao trên lưng xuống, bay vút về phía ngoài.

- Chậc... Không phải là nhờ chúng ta mau tới hỗ trợ đánh nhau chứ?

Mà phía những người đóng quân ở đây dường như đã hơi luống cuống tay chân, có vẻ không có cách nào phản kích hiệu quả vậy.

- Chuyện gì thế? Không ngờ Thiên Y viện không thể ứng phó được với mấy thứ máy ném đá này?

Tôn Diệu Nguyệt nhướn mày, kinh ngạc nói:

- Rốt cục là đánh với ai? Sao lại chật vật như vậy?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1317: Lừa cô à?



- Thường ủy Giang... Ngài đừng đi. Không chừng phía Sư Khung đã mai phục sẵn rồi... Chúng ta cứ xem một chút, trong thời gian ngắn bọn chúng cũng không làm gì được chúng ta đâu!

Nhìn Giang Khương bay vút tới, rõ ràng thành viên ngoại viện đang lo lắng ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm. Có người đàn ông này ở đây, bọn họ luôn thấy an toàn hơn nhiều.

Nhưng nhìn thấy Giang Khương rõ ràng đã rút đao ra, chuẩn bị xông ra chém giết, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý vội vàng tới đón đầu, ngăn Giang Khương phóng tới.

Lúc này bọn họ đã không thể để vị thường ủy Giang này mạo hiểm nữa. Qua mấy lần đột kích, nếu phía yêu tộc còn chưa chuẩn bị thi thố tốt hoàn toàn thì ngay cả bọn họ cũng không thể nào tin được!

Giang Khương khẽ cau mày, đeo lại trường đao lên lưng, nhìn lan can hợp kim bị đập chấn động rầm rầm, đau đầu thở dài, sau đó quay lại nhìn đám người Tôn Diệu Nguyệt đang đứng cách cửa ra không xa, vẫy vẫy tay với họ.

Nhìn ba cô gái tuyệt sắc bay vút xuống, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ cười khổ trong mắt đối phương.

Vốn hai người còn chỉ nói đùa với nhau, không ngờ là vị thường ủy Giang này dĩ nhiên lại mở miệng mượn thuốc của kẻ địch ngàn năm với viện, Cổ Môn.

Mà viện trưởng dĩ nhiên không phản đối chuyện này, thậm chí còn đồng ý để sơn trưởng đại nhân của Cổ Môn tiến vào Phong Động Long Sơn. Chuyện này khiến hai người không nén nổi kinh ngạc.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp chân thành kia đi tới, hai người cũng không dám lơ là, vội vàng chắp tay thăm hỏi.

- Chà... Thảo nào động tác lần này của hai người lớn như vậy, không ngờ nơi này lại còn có hai vị thành viên Viện ủy hội, còn có một vị phó chủ nhiệm ngoại viện...

Vẻ mặt Tôn Diệu Nguyệt mỉm cười, đưa mắt nhìn Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý, nói:

- Rốt cục đây là nơi nào, không ngờ các người lại bị chèn ép tới mức độ này?

Nghe thấy lời này của Tôn Diệu Nguyệt, trên mặt Hoàng Văn Hiên lộ vẻ cười khổ, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương, nói:

- Thường ủy Giang, hay ngài tới giới thiệu cho vị sơn trưởng đại nhân này biết một chút đi!

Giang Khương nhún vai, sau đó định nói, đột nhiên thấy Tôn Diệu Nguyệt nhìn vị mỹ nữ tóc vàng đang chậm rãi đi tới, hai mắt sáng ngời nói:

- Vị này là hầu tước Y Phù của Huyết tộc sao?

Y Phù thấy cô gái phương Đông xinh đẹp trước mắt, lại nhìn hai cô gái phía sau cô, khuôn mặt xinh đẹp lộ nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Tôn sơn trưởng còn xinh đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi, hơn nữa hai vị tiểu thư quả nhiên cũng là bậc quốc sắc thiên hương...

- Ha ha... Hầu tước Y Phù quả nhiên biết nói chuyện...

Đối với những lời này, Tôn Diệu Nguyệt rất ưu thích, đặc biệt là từ miệng của một mỹ nữ ngoại tộc xinh đẹp kinh người thế này.

- Xem ra hầu tước Y Phù các hạ dù thân là Huyết tộc ngoại vực, là kẻ thù trăm năm với Thiên Y viện nhưng đã hoàn toàn dung nhập vào Thiên Y viện rồi, thậm chí dĩ nhiên xâm nhập cả vào Phong Động Long Sơn này. Thật sự khiến bản sơn trưởng bội phục mà!

Nói tới đây, Tôn Diệu Nguyệt còn cố ý liếc về phía Giang Khương một cái.

Giang Khương mỉm cười nói:

- Tôn sơn trưởng cũng không cần phải chia rẽ mạnh thế. Không phải ngài cũng đã vào được rồi sao?

- Ha ha... Tôi còn phải mang theo một cái rương linh dược mới được vào đấy!

Tôn Diệu Nguyệt hừ khẽ một tiếng, lập tức không thèm để ý tới Giang Khương nữa, bước nhanh về phía lan can hợp kim.

Sau khi tới nơi này, dần dần cô cũng cảm nhận được hoàn cảnh nơi này dị thường ra sao. Nhưng cô tò mò nhất là rốt cục Thiên Y viện đối kháng với ai ở thế giới dưới lòng đất to lớn này, thậm chí còn bị áp chế tới mức này?

Đợi tới khi cô đi đến gần, giương mắt nhìn ra ngoài lan can...

Với ánh mắt của cô, hiển nhiên có thể nhìn rõ đại khái dáng vẻ của đám người phía bên kia trong thế giới âm u này.

Chỉ là vừa mới nhìn một chút, cô phát hiện ra vốn tưởng có máy bắn đá nhưng lại không có, mà là bị đối phương dùng nhân lực ném đến, hơn nữa dáng vẻ những người này của đối phương...

Sắc mặt cô tái mét trong nháy mắt, kinh hãi nói:

- Phía... Phía bên kia rốt cục là ai?

Mà theo sát phía sau cô, cũng đang không ngừng chú ý tới cô gái Huyết tộc tóc vàng, hai đệ tử của cô nghe thấy sư phụ hiếm khi kinh hãi như thế, quay đầu nhìn lại, sắc mặt cũng tái mét, sau đó kêu lên kinh hãi.

Tất nhiên Giang Khương chẳng ngạc nhiên gì với phản ứng của các cô, chỉ cười bình thản nói:

- Chúng tôi gọi đám người đầu thú này là yêu tộc!

- Yêu tộc? Chúng thật sự là yêu quái sao?

Lúc này Tôn Diệu Nguyệt cũng chưa nén nổi kinh hãi, cất tiếng nói.

- Yêu quái thật ra cũng không tính là yêu quái... Chẳng qua thực lực thân thể của bọn chúng tương đối mạnh mẽ, trên cơ bản cũng giống như nhân loại biến dị vậy!

Giang Khương trầm giọng lắc đầu nói:

- Hơn nữa lực trường và trường năng lượng ở chỗ này tương đối hỗn loạn, cho nên hiện tại áp lực của chúng ta khi đối mặt với dân bản xứ tại thế giới dưới lòng đất này tương đối lớn!

Tôn Diệu Nguyệt hít nhẹ một hơi, nhìn tình hình bốn phía, lại nhìn lan can hợp kim bị đập rung động không ngừng trước mắt, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm. Cô cũng bắt đầu dần dần hiểu rõ, vì sao ngoại viện Thiên Y viện thực lực mạnh mẽ như vậy, không ngờ ở chỗ này lại bị chèn ép đến thế.

- Trường năng lượng và lực trường nơi này dị thường, hoàn toàn có thể ảnh hưởng tới việc sử dụng vũ khí nhiệt sao?

Giang Khương gật đầu nói:

- Ảnh hưởng rất lớn... Hơn nữa vua yêu tộc đối diện còn nắm một món thần khí, có thể áp chế hoàn toàn vũ khí nhiệt và vũ khí năng lượng của chúng ta...

- Đồng thời cũng ảnh hưởng rất lớn đối với cung nỏ... Cho nên chúng ta mới gặp phải loại tình huống bị động phòng ngự như trước mắt!

Tôn Diệu Nguyệt nhìn bốn phía một chút, lại thấy đám người gấu có sức mạnh cực lớn kia, có thể ném từng khối đá to như đầu người, cau mày nói:

- Nếu bọn chúng có thể dùng sức người ném đá, như vậy sao các người không chế tạo các loại máy ném đá phản kích?

Phó chủ nhiệm Lý bên cạnh giải thích:

- Độ cao của lan can hợp kim trước mắt chúng ta rất lớn, máy ném đá không thể nào sử dụng được...

Nghe thấy lời này, lông mày Tôn Diệu Nguyệt nhíu chặt, nhìn lan can hợp kim nọ một chút, sau đó nhìn về trụ sở phía sau, cười lạnh một tiếng:

- Nếu các người không thiếu tài liệu, sao không lắp một đài cao, sau đó lại đặt máy ném đá... Như vậy ít nhất có thể phản kích, không cần phải bị động chịu đánh thế này?

- Hơn nữa chỉ cần có thể công kích, tôi nghĩ áp lực cho trụ sở của các người sẽ giảm đi không ít đâu!

Nghe được những lời này, Giang Khương thoáng chần chừ một chút, đột nhiên lại cười một tiếng...

- Đúng vậy, đã biết gần đây bị suy nghĩ theo lối mòn áp chế quá mạnh, không ngờ lại không nghĩ được tới điểm này....

Nghĩ tới đây, nhìn về phía phó chủ nhiệm Lý, Giang Khương thấy hai mắt của ông dường như cũng sáng ngời lên, lập tức cười nhìn về phía Tôn Diệu Nguyệt, nói:

- Tôn sơn trưởng quả nhiên lợi hại... Không ngờ chúng ta không nghĩ ra được!

- Hừ hừ... Đương nhiên... Không biết tôi là ai à!

Nhìn phó chủ nhiệm Lý đã phái người đi lắp đặt đài cao, lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới nhìn về phía Giang Khương, trầm giọng nói:

- Rốt cục các người đánh với yêu tộc đến mức này là để làm gì?

Nghe thấy lời này, Hoàng Văn Hiên bên cạnh hơi hồi hộp nhìn Giang Khương, lại thấy hắn nói:

- Hơn ngàn năm qua, Thiên Y viện chúng tôi vẫn phụ trách trấn thủ Phong Động Long Sơn là để ngừa yêu tộc thoát thân tiến vào thế giới mặt đất...

- Hả? Sao tôi không biết việc này nhỉ?

Tôn Diệu Nguyệt nhướn mày, vẻ mặt không tin nhìn về phía Giang Khương, nói:

- Cổ Môn chúng ta đối địch với Thiên Y viện cả ngàn năm, cậu định lừa tôi đấy à?

- Lừa cô à?

Giang Khương cười khổ lắc đầu:

- Tôi chẳng định lừa cô... Tôi nói là gần đây Thiên Y viện mới biết chúng ta trấn thủ ở đây là để ngăn yêu tộc, cô có tin không?

Tôn Diệu Nguyệt đánh giá Giang Khương từ trên xuống dưới hai lượt, rốt cục hừ lạnh một tiếng, gật đầu nói:

- Nói như vậy miễn cưỡng thông được!

Vừa dứt lời, cô lại cau mày nói:

Nói đến đây, hai mắt Tôn Diệu Nguyệt hơi sáng lên, dường như nghĩ ra điều gì.

- Đúng vậy... Việc này đúng là có liên quan tới Lý Nguyên Bân!

Giang Khương cười khổ lắc đầu đáp:

- Năm đó ông ta mất tích tại cấm địa Phong Động Long Sơn này, sau đó tiến vào nơi đây... Từ đó về sau hơn mười năm ẩn nấp không ra. Lúc tất cả mọi người tưởng ông ta đã chết, thật ra ông ta lại ẩn nấp tại thế giới dưới lòng đất, chuẩn bị để yêu tộc xâm lấn!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1318: Có còn biện pháp nào không?



Nghe Giang Khương giải thích xong, lúc này Tôn Diệu Nguyệt mới chậm rãi gật đầu. Mà đám người Hoàng Văn Hiên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ lo lắng là Giang Khương lại tiết lộ cho vị địch thủ ngàn năm, sơn trưởng đại nhân Cổ Môn về chuyện linh dược sản vật tại thế giới dưới lòng đất này rất phong phú. Nếu vị sơn trưởng Cổ Môn này biết được, chỉ sợ nhất định sẽ xảy ra chuyện!

- Vậy ý của cậu là cứ tiếp tục như vậy à? Cậu vội mượn linh dược của tôi như thế... Chẳng lẽ có tác dụng gì đặc thù sao?

Tôn Diệu Nguyệt nhíu mày nhìn Giang Khương, hỏi:

Giang Khương nhún nhún vai, từ tốn nói:

- Không có gì cả... Thật sự là để tôi ăn mà!

- Anh ăn thật đấy?

Rốt cục Từ Thanh Linh bên cạnh không nhịn được nữa, nói:

- Nhiều linh dược như vậy, một mình anh ăn thật đấy à?

- Đương nhiên!

Giang Khương cười nói:

- Không tin ... em xem nhé!

Mọi người ngồi vây quanh trong phòng, nhìn Y Phù quen tay nấu thuốc trên lò, ánh mắt đều có vẻ quái dị.

Đây đường đường là hầu tước Huyết tộc, trong hội nghị Huyết tộc toàn cầu lớn như vậy, cũng là tồn tại không khác gì thường ủy Viện ủy hội của Thiên Y viện cả. Cho dù là so với Cổ Môn, mặc dù không bằng được Lưu Phong hay Tôn Diệu Nguyệt thì ít nhất cũng đường đường ngang với cấp bậc trưởng lão.

Một vị hầu tước Huyết tộc tuổi trẻ, tiền đồ khó đoán như vậy, không ngờ ở đây nấu cơm đun thuốc...

Đặc biệt là Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ lúc này ngồi bên, sắc mặt liền trở nên hơi quái dị.

Chẳng qua mọi người dù cảm thấy quái dị, rất nhanh liền bị mùi thơm nhàn nhạt mê người bên trong cái chén hấp dẫn.

- Thơm thật đấy...

Lý Tiểu Vũ ngây thơ nhất, hít thật sâu một hơi xong, không nén nổi nuốt nước bọt một cái.

Trong mắt Tôn Diệu Nguyệt bên cạnh cũng lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào Thú Thần Bát một hồi, sau đó nhìn về phía Giang Khương, nói:

- Tại sao lại thế này?

- Tôi đã chú ý thuốc phối chế trong bát... Làm sao lại có thể có mùi thơm nồng như thế được?

Giang Khương cười cười, sau đó chỉ vào Thú Thần Bát nói:

- Thứ đồ vật này có tác dụng...có thể khiến tất cả thuốc hay thực vật có linh khí nhất định biến thành thơm ngon mê người!

Nghe thấy lời này của Giang Khương, Tôn Diệu Nguyệt và hai người Từ Thanh Linh bên cạnh đều thở ra một hơi. Từ Thanh Linh lại chỉ vào cái chén sành kia, chần chừ nói:

- Chẳng lẽ đây chính là Thú Thần Bát của anh à?

- Đúng... Chính là cái Thú Thần Bát kia!

Giang Khương cười khẽ, đáp:

- Gần đây anh mới phát hiện ra một hiệu quả đặc thù này của nó. Nó không chỉ khiến thuốc trở nên ngon miệng mê người, hơn nữa còn phát huy được đầy đủ dược hiệu, hạ thấp độc tính và tác dụng phụ. Cho nên anh mới dám ăn như vậy!

Tôn Diệu Nguyệt hít sâu một hơi, lại nhìn chén thuốc kia, rốt cục nói thêm lần nữa:

- Nhưng chén thuốc này... Hiệu lực cũng không hề ít. Ít nhất có thể chia ra cho tám đến mười người uống...

- Tôi nói là tôi ăn thôi!

Đưa tay nhận chén thuốc Y Phù đưa tới, đợi tới hơi nguội một chút, Giang Khương liền đưa lên mép uống ừng ực từng ngụm lớn trong ánh mắt kinh hãi của mấy người.

Từ Thanh Linh ngồi cạnh nhìn động tác của Giang Khương, vẻ mặt muốn nói lại thôi, tràn đầy sự lo lắng.

Uống vài ngụm hết chén thuốc xong, Giang Khương liền nhún nhún vai, nói:

- Tốt rồi... Hiện giờ mời mọi người ra ngoài thôi. Tôi cần chút thời gian hấp thu!

Đứng ở ngoài phòng, đám người Tôn Diệu Nguyệt và Từ Thanh Linh cảm nhận được trong phòng truyền ra luồng linh lực dao động rất lớn, cùng với dòng xoáy linh khí lớn chậm rãi xuất hiện kia, mắt lo lắng nhìn chằm chằm không bỏ sót thứ gì.

- Khẳng định... Không có chuyện gì chứ?

Từ Thanh Linh quay đầu nhìn Y Phù có vẻ vô cùng bình tĩnh bên cạnh, lo lắng hỏi thăm.

Y Phù cười cười lắc đầu nói:

- Đừng lo, mỗi ngày anh ấy đều ăn như vậy ba lần!

- Mỗi ngày đều ăn? Những ba lần?

Tôn Diệu Nguyệt kinh hãi hô:

- Thằng ranh này không vỡ bụng mà chết chứ?

- Trước mắt xem ra... Tạm thời sẽ không!

Y Phù nhún vài cười đáp.

- Được rồi... Hy vọng sẽ không!

Nghĩ tới chén linh dược vừa rồi đủ để khiến ba bốn người no căng, hiện tại chỉ mình Giang Khương ăn tươi hết, trong lòng Tôn Diệu Nguyệt cũng không tin tưởng lắm...

Đang khi mọi người đều nghi hoặc, đột nhiên tiếng cảnh báo vang vọng trong trụ sở....

- Yêu tộc đáng chết lại bắt đầu công kích rồi...

Y Phù căm tức nhìn từng tảng đá lớn bay tới, cau mày nói với phó chủ nhiệm Lý:

- Không phải đã lắp máy bắn đá rồi à? Thế nào rồi?

- Đã sắp lắp xong rồi...

Phó chủ nhiệm Lý nhìn đồng của mình một chút, lại nhìn về phía mấy tháp cao phía sau lan can hợp kim, chậm rãi gật đầu nói:

- Ban công trình dự tính còn cần khoảng mười lăm phút nữa!

- Được rồi... Mười lăm phút. Hy vọng là không có gì bất ngờ... Hai ngày nay tôi bị mấy viên đá này đập rầm rầm, cảm thấy đầu óc choáng váng rồi!

Y Phù bất đắc dĩ cười khổ, nói.

Rốt cục, sau mười lăm phút đồng hồ, bốn máy bắn đá rốt cục đã được hoàn thành. Các thành viên ngoại viện Thiên Y viện đứng trên đài cao bắt đầu điều khiển bốn chiếc máy bắn đá nguyên thủy này phản kích về hướng yêu tộc.

Chứng kiến từng viên đá tảng bay về hướng đại doanh yêu tộc, thành viên ngoại viên bắt đầu hoan hô lớn.

Cho dù là người nào, bị đánh mấy ngày trời, rốt cục có thể phản kích thì đều hưng phấn cả.

Nhìn bốn viên đá tảng thuận lợi nện lên trận địa của yêu tộc, mặc dù cũng bị lực trưởng ảnh hưởng một chút, độ chuẩn xác không cao lắm nhưng vẫn có hai tảng đá nện vào trận địa của người đầu gấu, sau đó đập liền bốn năm người.

Hai tảng khác rơi vào trong địa bàn của yêu tộc, cũng đập chết hai ba yêu tộc.

- Oa oa ha ha ...!

Thấy kết quả này, mọi người đồng thời hoan hô. Đặc biệt là mười mấy thành viên ngoại viện điều khiển máy bắn đá, lúc này tinh thần phấn chấn, tiếp tục điều khiển máy bắn đá phản kích về hướng kia.

Yêu tộc đáng thương lại không giống như bên phía Thiên Y viện, có tầng phòng ngự là lan can hợp kim. Rất nhanh, mặt trận của người đầu gấu bị đánh tan, không còn hình thành được công kích dày đặc nữa.

Thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người rốt cục đều lộ nụ cười hưng phấn. Nhiều ngày như vậy rồi, rốt cục bọn họ đã tìm được phương pháp ứng đối.

Hồ Mục quay đầu nhìn về phía Lý Nguyên Bân, lạnh giọng nói.

Ánh mắt Sư Khung lạnh ngắt, nhìn về phía Lý Nguyên Bân, nói:

- Có còn biện pháp nào không?

Nhìn ánh mắt của hai người, tròng mắt Lý Nguyên Bân hơi nheo lại, dường như bắt đầu trầm tư.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1319: Lời quân sư có lý!



- Trước mắt, công việc chuẩn bị tại thế giới trên mặt đất vẫn tiến hành như cũ... Hơn nữa chỉ dựa vào lực lượng của một mình Tuyệt y đường tôi, trong lúc vội vàng sợ không thể đảm bảo cuối cùng có thể hoàn thành!

Lý Nguyên Bân thoáng trầm mặc một lúc liền nhìn về phía hai người, trầm giọng nói:

- Cho nên... Trước mắt cho dù có hoàn toàn công phá nơi này thì tạm thời cũng không có trợ giúp quá lớn với việc chúng ta đang làm...

- Cũng không có trợ giúp quá lớn?

Ánh mắt Sư Khung phát lạnh, nhìn về phía Lý Nguyên Bân, trầm giọng nói:

- Ý của ngươi là chẳng lẽ để đám trấn thủ đáng chết này ở đây, đối với chúng ta mới có lợi phải không?

Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kia của Sư Khung, Lý Nguyên Bân cũng không sợ hãi, chỉ bình tĩnh đối mặt, từ tốn nói:

- Đại vương, hiện tại thế giới trên mặt đất chưa hoàn toàn chuẩn bị xong. Nếu chúng ta không thể cam đoan lập tức xuất hiện trên mặt đất, hơn nữa đứng vững gót chân, như vậy không cần bức bách những người trấn thủ ở đây quá đáng, tránh để bọn chúng chó cùng giứt dậu!

- Nếu tạm thời chúng ta không thể lấy tổn thất nhỏ để đuổi bọn chúng hoàn toàn khỏi nơi này, không bằng giữ lại bên kia. Chỉ cần bọn chúng không trốn thoát khỏi thung lũng kia thì có tổn thương gì cho chúng ta đâu?

Nói đến đây, Lý Nguyên Bân nhìn về phía Hồ Mục ở một bên, nói tiếp:

- Chỉ cần chúng ta có thể đảm bảo ổn thỏa tất cả mọi việc trên thế giới mặt đất, đến lúc đó một lần hành động phá nơi này, sau đó lao lên mặt đất, đó mới là phương án tốt nhất!

Nhìn ánh mắt của Lý Nguyên Bân, Hồ Mục chỉ hơi trầm ngâm một chút liền chắp tay nói với Sư Khung:

- Đại vương... Gã nói có lý... Việc này có thể trì hoãn một chút...

Nói đến đây, Hồ Mục liền đảo mắt nhìn về phía Lý Nguyên Bân, trầm giọng nói:

- Ngươi vẫn phụ trách chuẩn bị trên mặt đất... Như vậy đến bao giờ mới tính là ổn thỏa?

Lý Nguyên Bân hít khẽ một hơi, trả lời:

- Thật ra Tuyệt y đường chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi... Nhưng xu thế của Thiên Y viện rất lớn, hơn nữa vốn định khơi mào chiến tranh giữa Thiên Y viện và Cổ Môn, mà lại bởi Giang Khương nọ nên thất bại...

- Cho nên nếu muốn đảm bảo không có vấn đề gì.... Như vậy tốt nhất là khởi động bộ lạc Vu Sư, cũng là phụ thần thị giả của chúng ta...

Dứt lời, Lý Nguyên Bân nhìn về phía hai người, trầm giọng nói:

- Trước mắt bộ lạc Vu Sư ở đại lục hải ngoại, xu thế khá lớn... Hơn nữa hiện tại Thú Thần Bát lại ở nơi này, phụ thần thị giả cũng có thể bộc phát ra thực lực mạnh nhất... Cho nên tôi vẫn đề nghị phái thành viên hoàng tộc ra, đi tới thế giới mặt đất...

- Tôi tin rằng... Bọn họ là phụ thần thị giả, nếu thấy tộc ta tồn tại, chắc chắn sẽ đi theo tộc tôi!

- Như thế bọn họ cũng sẽ là lực lượng viện trợ lớn nhất của tộc ta tại thế giới mặt đất!

Nghe thấy Lý Nguyên Bân nói vậy, hai người Sư Khung và Hồ Mục liếc nhìn nhau, hai mắt sáng ngời.

Nhìn dáng vẻ của hai người, trong lòng Lý Nguyên Bân bình tĩnh hẳn, biết đã khiến bọn họ động lòng rồi, thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nói:

- Nhưng việc này cũng cần nhanh lên... Dù sao mặc dù hiện tại Linh tinh điện hạ đã bị phong ấn nhưng nếu một khi Linh tinh điện hạ thoát vây, nhưng vậy phụ thần thị giả kia sợ rằng sẽ không ủng hộ tộc chúng ta nữa! Thậm chí bọn họ có thể đầu hàng kẻ trấn thủ ở đây!

- Việc này quả thật cũng đúng!

Ánh mắt Hồ Mục lóe lên, trầm giọng đáp:

- Nếu ở thế giới bên ngoài, đám phụ thần thị giả này có thực lực mạnh mẽ như thế thì đúng là có thể lợi dụng một phen!

- Ít nhất chúng ta có thể lọi dụng lực lượng các phương diện trước khi linh tinh điện hạ giải phong, đứng vững trên thế giới mặt đất... Cho dù đến lúc đó chẳng may Linh tinh điện hạ giải phong, như vậy chúng ta cũng không cần Bích Lũy tồn tại nữa, giao cho điện hạ là được!

- Khi đó đã thành chuyện đã rồi, ít nhất Điện hạ sẽ nể mặt phụ thần, cũng không khiến cả tộc nhân thị giả trở mặt với chúng ta, ít nhất cũng giữ lại những địa phương chúng ta đã chiếm cứ!

Nghe thế, Sư Khung chậm rãi gật đầu nói:

- Lời quân sư có lý!

Dứt lời, gã liền nhìn Lý Nguyên Bân, nói:

- Như vậy tạm thời chúng ta buông tha cho đám người trấn thủ này! Về phần có phái hoàng tộc ả không... Ngươi xác nhận đám thị giả đó sẽ nghe theo tộc ta sao?

- Chỉ cần Linh tinh điện hạ không xuất hiện, như vậy phụ thần thị giả chỉ cần thấy thành viên hoàn tộc chúng ta, tất nhiên sẽ cúi đầu nghe lệnh!

Trong mắt Lý Nguyên Bân lộ vẻ hưng phấn. Tất nhiên gã biết lực lượng của bộ lạc Vu Sư độc chiếm châu Phi mạnh đến đâu. Có bộ lạc Vu Sư trợ giúp, gã có thể giúp yêu tộc đứng vững trên mặt đất!

- Tốt!

Nghe thấy Lý Nguyên Bân nói bình tĩnh như vậy, Sư Khung trầm giọng gật đầu đáp:

- Vậy thì chúng ta liền lập tức bố trí, sớm ngày ổn thỏa, cũng đỡ sinh chuyện!

- Quân sư... Chuẩn bị bố trí người xuất phát từ con đường bí mật...

- Lý Nguyên Bân, ngươi cũng bố trí người cho tốt, chuẩn bị đi cùng người của tộc ta thuận lợi tới lãnh địa của phụ thần thị giả!

Nghe Sư Khung nói xong, trong mắt Lý Nguyên Bân lờ mờ lóe lên một tia sáng nhạt, từ tốn nói:

- Đại vương... Việc này bố trí người khác sợ rằng không quá ổn thỏa. Ta cảm thấy có lẽ do ta tự đi một chuyến thì tốt hơn...

- Không được... Ngươi phải ở lại nơi này! Nếu ngay cả một chút người đắc lực mà ngươi cũng không chuẩn bị được, như vậy ta thật sự hoài nghi ngươi không có năng lực thực sự hỗ trợ tộc ta trên mặt đất!

Sư Khung nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Bân, lạnh lùng nói.

Đồng tử Lý Nguyên Bân hơi co rút lại, lập tức ẩn dấu thật sâu vẻ thất vọng trong mắt, trầm giọng đáp:

- Vâng! Đại vương, tôi lập tức bố trí người ngay!

Trở lại trong lều vải của mình, sắc mặt Lý Nguyên Bân âm trầm xuống trong mọi người. Vốn gã còn muốn lợi dụng cơ hội này trở lại mặt đất, nhưng xem ra Sư Khung và Hồ Mục cực kỳ đề phòng, chỉ sợ không có khả năng để mình rời đi.

Lập tức gã chỉ có thể chậm rãi thở dài, sau đó lạnh giọng quát:

- Người đâu!

Lúc này tại doanh trại của Thiên Y viện, luồng xoáy linh khí vốn khổng lồ lúc này cũng chậm rãi tiêu tán. Đám người Tôn Diệu Nguyệt và Từ Thanh Linh đều thở phào nhẹ nhõm.

- Xem ra tên nhãi này đúng là một thùng cơm... Không ngờ có thể uống hết bát thuốc mà không nổ bụng!

Tôn Diệu Nguyệt hừ một tiếng nói:

- Cũng không biết là hắn có phải heo không nữa!

Lúc này rốt cục Lý Tiểu Vũ cũng yên tâm, nghe thấy lời này của Tôn Diệu Nguyệt liền cười ngọt ngào nói:

- Sư phụ... Anh Giang Khương là chúc long... Không phải là heo!

- Chẳng lẽ hắn chuẩn bị muốn để mình thành siêu nhân gì đó, một mình đi tới giải quyết yêu tộc này sao?

Hoàng Văn Hiên thoáng chần chừ một chút, lại nhìn Tôn Diệu Nguyệt, sau đó mời từ tốn đáp:

- Tôn sơn trưởng chắc cũng biết... Thân thể Thường ủy Giang có chút đặc thù phải không?

Nghe được lời này, Tôn Diệu Nguyệt hơi sửng sốt, chậm rãi gật đầu.
 
Back
Top Bottom