Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 1070



- Nói bừa! Các người đang nói bừa!

Đối mặt với những lời của Hồ Giang, sắc mặt Chu Thế Dương biến đổi, tức giận nói. Lão thật sự không ngờ mấy người của ban Giám sát lại ngang ngạnh đến thế, còn trực tiếp đứng về phía Giang Khương, chính diện chống đối lão. Trong lòng lão vô cùng tức giận, âm thầm buồn bực nói: “Đợi mình qua được ải này, chắc chắn mình sẽ tống hết cái đám chết tiệt này vào tù.”

Đám Đào y sư bên cạnh lúc này cũng không kìm được hoảng hốt, vội vàng quát lên:

- Càn rỡ... Các người dám bêu xấu Chu tổng... Đây rõ ràng là càn rỡ quá mức!

Giang Khương nhìn bộ dạng của mấy người này cùng với biểu cảm của các thành viên Thiên Y viện trong sân liền mỉm cười. Hình tượng công chính của ban Giám sát mấy năm nay trong Thiên Y viện không phải giả, đám Hồ Giang vừa ra mặt bày tỏ thái độ, thái độ của những người có mặt lập tức bắt đầu thay đổi. Ai nấy đều nhìn Chu Thế Dương với sắc mặt hoài nghi.

- Các người chắc chắn là cùng một phe... Đang bêu xấu Chu tổng!

Đào y sư lập tức phát hiện bầu không khí trong sân không bình thường, lập tức quát mắng Giang Khương cùng đám Hồ Giang:

- Đừng tưởng những lời xàm bậy, đổi trắng thay đen của các người bây giờ có thể rửa sạch tội lỗi của Giang Khương. Bản thân Giang Khương là Phó chủ nhiệm Hội đồng điều tra Long Sơn gì đó, Hồ Giang của cũng là thành viên của Hội đồng điều tra Long Sơn, chắc chắn các người cùng một phe...

- Haha... Đào y sư, mọi người đều biết trước nay ban Giám sát công chính nghiêm minh; ông cảm thấy Chủ nhiệm Hồ sẽ làm việc thiên tư sao?

Giang Khương cười lạnh một tiếng, nhìn Đào y sư cùng Chu Thế Dương, nói:

- Hơn nữa, nếu các ông nói tôi cấu kết ngoại địch, hãm hại Viện trưởng Từ cùng Trưởng ban Lưu, khiến họ rơi vào tay địch... Vậy các ông nghĩ các Chủ nhiệm của ban Giám sát sẽ đứng về phía tôi, giúp tôi rửa sạch tội danh sao?

Giang Khương vừa nói ra những lời này, trong sân trở nên tĩnh mịch, ngay cả đám Đào y sư lúc này cũng cứng lưỡi, nói không ra lời.

Lúc này sắc mặt Chu Thế Dương cũng tái xanh, không cách nào phản bác lời của Giang Khương. Hai mắt lão nhanh chóng xoay chuyển rồi nghiêm nghị nói:

- Hừ... Bây giờ các người có muốn nói bừa thế nào cũng vô ích... Chủ nhiệm Ngưu nghe lệnh, bắt Giang Khương lại cho tôi!

- Vâng!

Chủ nhiệm Ngưu giờ đã không thể nào dừng lại, lập tức giận quát một tiếng, vẫy tay quát lên:

- Người đâu, bắt Giang Khương lại!

Chủ nhiệm Ngưu vừa nói, rất nhiều cao thủ ngoại viện lập tức hét lên giận dữ, lao về phía Giang Khương. Lúc này, cũng không ít cao thủ ngoại viện đứng trong số các thành viên nội viện cũng xông lên công kích những người trên đài.

Những người này chính là những cao thủ ngoại viện đã tiến vào chi viện trước khi Đội chấp pháp ban Giám sát phong tỏa nội viện.

Lúc này, hơn mười cao thủ của Đội chấp pháp đứng trước lễ đài lập tức bị mấy cao thủ ngoại viện đẩy ra, sau đó lai về phía khán đài.

Sắc mặt đám Hồ Giang đứng quanh Giang Khương lập tức thay đổi.

Họ không quá bất ngờ trước sự tấn công mạnh mẽ của Chu Thế Dương nên khẽ hừ một tiếng, lần lượt thủ thế, cùng xông lên chém giết với các cao thủ ngoại viện.

Giang Khương một lần nữa đối mặt với Chủ nhiệm Ngưu cùng với hai cao thủ ngoại viện bên cạnh ông ta. Ba cao thủ vây công Giang Khương đều là cao thủ Thiên giai cấp 2, thế cục lập tức khó phân thắng bại.

Trong lúc cấp bách, Giang Khương không thể không tiến vào trạng thái Trống rỗng. Một chọi ba, trong nháy mắt hắn cảm thấy nguy hiểm cận kề.

Đám Hồ Giang bên cạnh lúc này trong lòng rất sốt ruột, có điều lúc này chỉ có thể sốt ruột vậy thôi. Năm Chủ nhiệm dù chỉ đứng sau Trưởng ban Lưu Mộc Dương trong ban Giám sát, nhưng trên căn bản cũng chỉ là cao thủ Thiên vị, người thấp nhất cũng là Địa giai đỉnh phong.

Có điều nă cao thủ ban Giám sát này lúc này cũng đã bị mấy cao thủ ngoại viện cuốn chặt lấy, không cách nào tiến đến tiếp viện.

Chu Thế Dương đứng bên dưới nhìn thấy vậy trong lòng mừng rỡ, quả nhiên thằng nhãi này cũng chỉ như ngọn đèn sắp cạn dầu. Ban nãy đánh cùng đám Chủ nhiệm Ngưu bất phân thắng bại, giờ thì hầu hết sức lực đã dùng hết, quả nhiên là không thể chống đỡ nỗi nữa. Nếu thực lực thằng nhãi này thật sự kh*ng b* như lúc ban đầu e rằng chỉ dựa vào mấy người của ngoại viện này, muốn bắt hắn thật sự không dễ.

Các thành viên Thiên Y viện trong sân lại sắp đánh nhau thì ai nấy mặt đầy ngạc nhiên, quay đầu kinh ngạc nhìn mấy người xung quanh rồi trố mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Kể ra thành viên Thiên Y viện không có ai là không yêu viện, cũng không có ai là kẻ hèn nhát. Nếu không trăm năm trước sẽ không có chuyện mấy trăm y sư cùng nhau cố thủ Thiên Y viện, nghênh chiến sự xâm phạm của tà ma ngoại vực, chết trận gần 1/3.

Nhưng tình huống trước mặt, mọi người không biết nên giúp ai, chỉ có thể tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó cùng nhau nhìn cục diện hỗn loạn trên đài mà không biết nên làm thế nào.

- Ha ha... Bắt lại, Chủ nhiệm Ngưu, mau bắt tên phản nghịch này lại cho tôi...

Mắt thấy Giang Khương trên đài đang bị Chủ nhiệm Ngưu dẫn hai cao thủ công kích đã liên tiếp lui vào sau, lúc này cuối cùng trên mặt Chu Thế Dương cũng lộ vẻ vui mừng, lớn tiếng hét lên với đám Chủ nhiệm Ngưu.

- Vâng...

Lúc này Chủ nhiệm Ngưu ở trên đài cũng vui mừng. Kể ra ban đầu họ đánh với Giang Khương đúng là rất cực khổ, giờ chẳng dễ dàng gì mới áp đảo được Giang Khương nên dĩ nhiên là vui mừng đáp lại,.

Giang Khương thấy hai người đối đáp vui sướng như vậy thì hắn không kìm được cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt, lời đáp lại vui mừng của Chủ nhiệm Ngưu vừa dứt, trước mắt liền hoa lên một cái, một quả đấm bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt.

Chủ nhiệm Ngưu kinh hãi ngửa đầu ra sau, khó khăn lắm mới miễn cưỡng tránh được một quyền này, còn chưa kịp vui mừng thì bụng thấy đau nhói, sau đó bay nhanh ra ngoài, đụng vào Chu Thế Dương ở bên dưới.

Hai cao thủ bên cạnh sắc mặt biến đổi, đồng loạt tung chưởng đánh về phía Giang Khương, có điều chưởng vừa mới đưa ra giữa chừng thì thấy Giang Khương trước mặt đã biến mất.

Sắc mặt của Chu Thế Dương vô cùng kinh ngạc vừa đưa tay đỡ Chủ nhiệm Ngưu, đặt Chủ nhiệm Ngưu sang một bên thì trước mặt lập tức xuất hiện một vật cực lớn. Không đợi lão kịp hồi thần thì vật cực lớn kia đã đụng mạnh vào trước ngực lão, sau đó lão ngửa đầu phun ra một ngụm máu, sau đó bị vật kia đè ngã xuống đất.

Hai vị y sư nhất phẩm ở bên tức giận kêu lên một tiếng, đưa tay đánh về phía Giang Khương đứng trước Tề Thế Đỉnh, nhưng chưa đụng được Giang Khương thì cảm thấy trước mắt hoa lên một cái, trên mặt “chát” bị tát một cái, sau đó cùng lật người giữa không trung, bị đánh lăn xuống đất.

Giang Khương cười khẽ một tiếng, hai tay đưa ra, một tay chụp cổ một người, cứ thế nhấc cổ hai người nhẹ nhàng đáp lên Tề Thế Đỉnh.

Nhìn Chu Thế Dương và hai vị Y sư nhất phẩm bị Giang Khương tóm dễ dàng như vậy, mọi người lần lượt kêu lên kinh ngạc, ngay cả Chủ nhiệm Ngưu vừa mới bò dậy cũng hoảng sợ, không biết phải làm sao.

- Khụ khụ... Giang Khương, càn rỡ...

Chu Thế Dương bị Tề Thế Đỉnh đè chặt dưới chân đỉnh không cách nào nhúc nhích, vừa ho ra máu vừa tức giận hét lên với Giang Khương.

- Càn rỡ? Đến lúc này mà ông còn nói càn rỡ?

Giang Khương cúi đầu nhìn chằm chằm Chu Thế Dương dưới chân, trào phúng nói:

- Đâu phải ông mới bị tôi đánh lần đầu tiên, haha...

- Mày...

Sắc mặt Chu Thế Dương giận đến mức tím bầm, tay run run chỉ Giang Khương, sau khi run rẩy thì “ọc” một tiếng, lại phun ra một ngụm máu.

- Ôi chao... Thiên y sư Chu Thế Dương... Đừng phun đừng phun, cẩn thận một chút, ông có muốn phun thì cũng đừng phun l*n đ*nh của tôi chứ...

Giang Khương nhìn Chu Thế Dương lại phun máu, mà còn phun lên chân đỉnh của mình thì không ngừng đau lòng hét lớn.

- Mày... mày...

Chu Thế Dương nhìn bộ dạng này của Giang Khương thì sắc mặt từ tím chuyển sang trắng, ngón tay không ngừng run lên, sau đó lại phun máu tiếp.

- Giang... Giang Khương... mày... đừng càn rỡ...

- Còn... còn dám khi dễ Chu... Chu tổng...

Đào y sư bị Giang Khương nắm cổ nhấc lên giữa không trung hay tay níu chặt cổ tay Giang Khương, vất vả lắm mới nghẹn ra

được một câu.

Nhìn Đào y sư cắn răng nghiến lợi, Giang Khương cười khẽ một tiếng, đang định nói thì đột nhiên ở cách đó không xa truyền đến một tiếng hét lớn:

- Dừng tay!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1071



Thanh âm của tiếng hét này không nhỏ. Mặc dù không có hiệu quả chấn nhiếp tâm phách của Giang Khương, nhưng cũng khiến cho mọi người cảm thấy lỗ tai của mình ông ông. Có thể tưởng tượng được thực lực của người này rất phi phàm.

Nghe tiếng quát to này, bao gồm đám người Chu Thế Dương đang bị Giang Khương bắt và những người đang chuẩn bị động thủ liền vội vàng ngừng tay. Ngay cả Giang Khương đang đứng trên Tế Thế Đỉnh cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn về phía người đi đến.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên uy nghiêm, phía sau có hai người đi theo đang sải bước về phía Giang Khương.

Thấy người đàn ông trung niên này, các thành viên nội viện đều kinh ngạc, sau đó nhường ra một con đường để ba người đi đến.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên, ánh mắt Giang Khương không nhịn được mà hơi nheo lại. Sắc mặt của mấy thành viên ban Giám sát cũng hơi đổi. Người đến chính là thủ lĩnh ngoại viện Dư Trung Tấn. Xem ra người của ban Giám sát cũng không thể ngăn người này.

Chủ nhiệm Ngưu đang run rẩy bên cạnh, thấy Dư Trung Tấn đến, lập tức tiến lên, khom người nói:

- Chủ nhiệm Dư.

Dư Trung Tấn liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Ngưu, sau đó lại nhìn Giang Khương đang đứng trên đại đỉnh và Chu Thế Dương đang bị đè bên dưới Tế Thế Đỉnh, lại còn có hai vị Ủy viên Hội Đồng Viện bị Giang Khương nắm cổ đến đỏ mặt tía tai, sắc mặt liền trầm xuống, nghiêm nghị chắp tay nói với Giang Khương:

- Ủy viên Giang.

Nhìn vị thủ lĩnh ngoại viện khí độ trầm ổn, đứng đó như một ngọn núi lớn, gương mặt Giang Khương lóe lên sự ngưng trọng, sau đó thở ra một hơi, thả hai vị Ủy viên Hội Đồng Viện ra ngoài, chắp tay nói:

- Chủ nhiệm Dư.

Thấy Giang Khương bỏ qua hai người, Dư Trung Tấn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Giang Khương đứng trên đại đỉnh:

- Ủy viên Giang, không biết vì sao hôm nay lại huyên náo như vậy? Có thể thả Thiên y sư Chu ra trước không?

Giang Khương khẽ cau mày, sau đó Tế Thế Đỉnh dưới chân nhẹ bay lên, nâng hắn thối lui về sau hai thước. Đợi đến khi Chu Thế Dương mặt đỏ bừng, chật vật không chịu nổi từ dưới đất bò dậy, đang chuẩn bị mắng Giang Khương xối máu đầu, đột nhiên một cây ngân châm xuất hiện cắm trên cổ Chu Thế Dương.

- Chủ nhiệm Hồ, mau bắt ông ta lại cho tôi.

Giang Khương quát lên.

Đám người Hồ Giang nghe xong, lập tức đáp một tiếng, bước nhanh về phía trước, chế trụ Chu Thế Dương lại.

Sắc mặt Chủ nhiệm Ngưu liền biến đổi, đang định tiến lên ngăn cản, nhưng nhìn thấy Dư Trung Tấn chỉ cau mày, cũng không nói lời nào, sắc mặt liền cứng đờ.

Sau đó vội vàng lui về sau một bước, không dám lên tiếng.

Người khác có lẽ không biết sự uy nghiêm của lão đại ngoại viện, nhưng thân là phụ tá, y biết rất rõ ràng. Nội viện lấy Từ Khải Liễu làm đầu, ngoại viện thì không ai dám không phục Dư Trung Tấn.

Ánh mắt Dư Trung Tấn ngưng trọng nhìn Tế Thế Đỉnh đang cách mặt đất hai tấc dưới chân Giang Khương, sau đó hướng hắn chắp tay, trầm giọng nói:

- Ủy viên Giang, không biết hôm nay ban Giám sát phong tỏa nội viện, lại đại động can qua với Thiên y sư Chu như vậy là vì chuyện gì?

Dứt lời liền nhìn chung quanh, sau đó nói tiếp:

- Không biết Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu ở đâu rồi?

Giang Khương khẽ hừ một tiếng, nhìn Chu Thế Dương, lạnh giọng nói:

- Chủ nhiệm Vu, Chu Thế Dương mưu đồ phản loạn, cấu kết ngoại địch mưu hại Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu. Bây giờ Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu đã mất liên lạc. Vị trí cụ thể, chỉ sợ chỉ có Thiên y sư Chu mới biết.

- Cậu…cậu ngậm máu phun người. Cậu mới chính là người phản bội nội viện.

Đáng thương cho Chu Thế Dương đang bị một cây ngân châm của Giang Khương chế trụ toàn thân, từ cổ trở xuống đều cứng ngắc. Chỉ có cổ trở lên là còn chuyển động được.

- Có phải hay không, chúng ta đều biết. Chu Thế Dương, tôi hỏi ông, bây giờ Hội Đồng Viện còn có bao nhiêu người? Ngoại trừ Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu ra, còn có Thiên y sư Liêu Long Căn, sư phụ của tôi y sư La Thiên Minh, Trưởng ban Đan Dược Vu Phượng Minh, Từ Thiên Phúc, bọn họ ở đâu?

Giang Khương lãnh đạm nói:

- Ông nói tôi phản bội nội viện, vậy ông nói cho tôi biết đi, bọn họ ở đâu? Nếu tôi phản bội nội viện, không có khả năng trở lại để ông bắt chứ? Tại sao tôi lại đi hại ngay cả sư phụ của mình?

- Cậu…

Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Chu Thế Dương cứng đờ, hỏi:

- Làm sao biết cậu sẽ không?

Giang Khương cười lạnh:

- Đó là tôi hại hết những ủy viên Hội Đồng Viện có quan hệ mật thiết với tôi, sau đó một mình quay lại, đưa vào trong tay của ông?

Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Dư Trung Tấn nhìn Chu Thế Dương có chút cổ quái.

- Chủ nhiệm Dư, ban Giám sát đã tiến hành điều tra Thiên y sư Chu Thế Dương hai mươi năm trước, ông ta đã cấu kết với ủy viên Hội Đồng Viện Hồ Quang Dương mưu hại y sư Lý Nguyên Bân trong sự kiện Long Sơn. Vốn gần đây, Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu đang định tiến hành xử lý chuyện này, đột nhiên xuất hiện tình huống hiện tại. Ban Giám sát hoài nghi chuyện này có liên quan đến chuyện này có liên quan đến Chu Thế Dương, nên tiến hành điều tra nghiêm khắc.

Nghe đến đây, Hồ Giang lên tiếng nói tiếp:

- Bây giờ viện chúng ta đang trong thời khắc sinh tử tồn vong, chủ nhiệm Dư thân là thủ lĩnh ngoại viện, gánh vác trách nhiệm hộ viện. Chuyện này, ban Giám sát chúng tôi còn phải dựa vào Chủ nhiệm Vu nhiều hơn. Xin hãy phối hợp.

Nghe lời Hồ Giang nói, ánh mắt Dư Trung Tấn trở nên rét lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Ngưu, sau đó chậm rãi gật đầu, rồi nói với Hồ Giang:

- Chủ nhiệm Hồ yên tâm đi, Dư mỗ thân là thủ lĩnh ngoại viện, bảo vệ an nguy của bổn viện chính là chức trách của Dư mỗ.

Dứt lời, Dư Trung Tấn lại cau mày:

- Không biết Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu có phải thật…

- Chúng tôi đã liên lạc qua, nhưng không cách nào liên lạc với Viện trưởng và Trưởng ban.

Hồ Giang lạnh giọng nói:

- Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở viện ta mấy trăm năm qua. Ban Giám sát chúng tôi tất sẽ tra rõ.

Dư Trung Tấn nhẹ gật đầu, ánh mắt lóe lên chút lo lắng, sau đó nhìn Giang Khương đang đứng trên Tế Thế Đỉnh, chắp tay nói:

- Ủy viên Giang, chuyện này trọng đại, mặc dù ngoại viện ta từ trước đến giờ chỉ đảm nhiệm chức trách bảo vệ nội viện. Nhưng bây giờ liên quan đến sự an nguy của Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu và mấy vị ủy viên Hội Đồng Viện. Thậm chí còn là tồn vong của viện, cho nên tôi không dám khinh thường.

Nói đến đây, Dư Trung Tấn lại liếc nhìn Giang Khương lần nữa, chậm rãi nói tiếp:

- Cho nên, liên quan đến việc điều tra, ngoại viện tôi cũng sẽ tham dự.

Giang Khương nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:

- Tất nhiên rồi.

Thấy Giang Khương cũng không phản đối, Dư Trung Tấn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đối mặt với tình huống như vậy, ông thân là Chủ nhiệm ngoại viện, lập trường là rất quan trọng. Tình huống bây giờ không rõ. Mặc dù có người của ban Giám sát làm chứng, nhưng cũng khó mà xác nhận 100%. Dù sao, bên này cũng có một vị Thiên y sư và hai vị Ủy viên Hội Đồng Viện. Trước khi xác nhận tình huống thật sự, ông không thể tùy tiện ủng hộ bên nào được.

Cho nên, ông rất sợ Giang Khương cự tuyệt. Mặc dù ngoại viện có quyền nhúng tay vào, nhưng ông cũng không muốn đối lập với Giang Khương. Bởi vì thực lực của hắn, ngay cả ông cũng nhìn không thấu.

Hơn nữa, mặc dù là thủ lĩnh ngoại viện, nhưng ông cũng biết, Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu và các vị ủy viên khác qua lại với Giang Khương cũng rất gần, rất coi trọng hắn. So sánh lại, ông nghiêng về tin tưởng Giang Khương hơn. Có thể không phát sinh mâu thuẫn với đối phương là tốt nhất.

- Được rồi, nếu Ủy viên Giang đã đồng ý, chúng ta mau sớm phối hợp với ban Giám sát đi.

Dư Trung Tấn nói:

- Nhưng sự việc còn chưa được rõ ràng. Thiên y sư Chu cùng với hai vị Ủy viên Đào, Dương…

- Không sao. Để bọn họ đi cùng với nhau đi. Chuyện này như thế nào có thể tra ra rõ ràng.

Giang Khương dừng dưng nói:

- Bây giờ tôi muốn xác nhận, rốt cuộc đã có bao nhiêu Ủy viên lọt vào tay kẻ địch?

Nói đến đây, Giang Khương cau mày nhìn Chu Thế Dương:

- Thiên y sư Chu, rốt cuộc có bao nhiêu vị ủy viên Hội Đồng Viện mất tích, ông chắc phải biết chứ?

- Hừ.

Lúc này Chu Thế Dương mới thở lại bình thường, nghe Giang Khương nói, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến, chẳng qua chỉ nhìn Dư Trung Tấn phía đối diện, nghiêm nghị nói:

- Dư Trung Tấn, chẳng lẽ anh lại đi tin lời của kẻ phản nghịch mà không tin tôi?

Dư Trung Tấn khẽ cau mày, sau đó khom người nói:

- Tại hạ không dám. Thiên y sư Chu, tôi thân là thủ lĩnh ngoại viện, dựa theo quy định thì không nhúng tay vào chuyện của nội viện. Nhưng chuyện này lại khác, không thể không nhúng tay. Tôi chẳng qua là ra sức bảo vệ cuộc điều tra lần này được nghiêm minh công chính, không để cho cơ nghiệp ngàn năm của Thiên Y Viện rơi vào tay kẻ địch.

Nói đến đây, Dư Trung Tấn ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Cho nên, trong tình huống trước mắt, ngoại viện tôi xin giữ vững lập trường, xin Thiên y sư Chu thứ lỗi.

- Anh…hừ…

Nghe Dư Trung Tấn nói, sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh. Ngày xưa, khi Dư Trung Tấn nhìn thấy ông, vẫn rất cung kính, nhưng không nghĩ đến lúc này một chút mặt mũi cũng không cho. Sau khi khó khăn hít vào mấy hơi, lạnh giọng nói:

- Vậy chẳng lẽ anh để mặc cho Giang Khương làm nhục tôi?

- Thiên y sư Chu, tôi làm nhục ông ở chỗ nào?

Giang Khương cười lạnh nhìn Chu Thế Dương:

- Ngay từ đầu ông đã ngang ngược hãm hại tôi, còn bảo đánh bảo giết, muốn ngoại viện bí mật bắt tôi. Tôi bị người ta vây công lâu như vậy cũng chẳng làm gì ông, cái này mà còn bảo là làm nhục?

- Cậu…

Nhìn nụ cười giễu cợt của Giang Khương, Chu Thế Dương lại thở hổn hển, rốt cuộc cảm thấy mình không nên so đo với Giang Khương về vấn đề này nữa, hừ một tiếng, sau đó im lặng.

Nhìn biểu hiện của Chu Thế Dương, Giang Khương khẽ hừ:

- Thiên y sư Chu, bây giờ có mấy vị ủy viên Hội Đồng Viện xảy ra vấn đề, nếu ông không nói, chẳng lẽ còn muốn giấu diếm chuyện gì sao?

- Cậu…

Chu Thế Dương lại giận dữ kêu lên một tiếng, nhìn chung quanh thấy các thành viên nội viện đều khẩn trương, rốt cuộc hít một hơi thật sâu, gật đầu nói:

- Được.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1072



- Viện trưởng, trưởng ban Lưu, Thiên y sư Liêu Long Căn, sư phụ La Thiên Minh, cùng với luyện đan sư Vu Phượng Minh, Trưởng ban Lưu Thiên Phúc…

Nghe Chu Thế Dương nói xong, Giang Khương đọc từng cái tên lên, sắc mặt càng lúc càng lạnh:

- Thiên y sư Chu thật là uy phong.

- Có liên quan gì đến tôi chứ?

Chu Thế Dương vừa thẹn vừa giận.

- Có liên quan gì đến ông?

Nhìn biểu hiện tức giận của Chu Thế Dương, ánh mắt Giang Khương rét lại, cười lạnh:

- Mấy vị ủy viên đó, vị nào mà không phải là người có quan hệ tốt với tôi. Nhưng bọn họ lại rơi vào tay giặc. Những người còn lại không một ai bị hại. Thiên y sư Chu quả nhiên là thủ đoạn.

Đám thành viên Thiên Y Viện nghe xong lời này của Giang Khương, tất cả đều xôn xao. Mặc dù không ít người không biết rốt cuộc mấy vị này có quan hệ với Giang Khương như thế nào, nhưng Giang Khương đã nói, không khỏi không tin.

- Cậu...hừ, cậu chỉ là cắn ngược, lợi dụng quan hệ thân thiết giữa cậu với bọn họ mà đẩy bọn họ rơi vào tay giặc. Ủy viên khác dĩ nhiên là không tin lời c*̉a cậu nên mới không bị bắt.

Ánh mắt Chu Thế Dương co rúc lại, lạnh giọng phản đối.

- Được rồi, được rồi. Đã như vậy thì không cần nhiều lời.

Giang Khương thở nhẹ ra một hơi, nói:

- Vậy chúng ta đi xem thử.

Dứt lời, Giang Khương nhìn những gương mặt khẩn trương c*̉a các thành viên nội viện, Tế Thế Đỉnh dưới chân chậm rãi bay lên, trôi lơ lửng giữa không trung.

- Các vị y sư, y sĩ, liên quan đến chuyện hôm nay, Hội Đồng Viện c*̀ng với ban Giám sát và ngoại viện sẽ tiến hành điều tra cặn kẽ, dốc hết toàn lực tìm kiếm tung tích c*̉a Viện trưởng và các vị Ủy viên, mau sớm cứu bọn họ trở về.

Giọng nói c*̉a Giang Khương không nặng không nhẹ, nhưng lọt vào tai người nghe chẳng khác nào như sấm bên tai, trong đáy lòng mơ hồ cảm thấy lời nói c*̉a Ủy viên Giang rất chân thực, khá đáng tin. Ít nhất còn đáng tin hơn vị Thiên y sư Chu Thế Dương rất nhiều.

Giang Khương tiếp tục cao giọng nói:

- Được rồi, bây giờ mọi người giải tán. Tiến triển c*̉a vụ việc, Hội Đồng Viện sẽ kịp thời thông báo cho mọi người.

Nghe Giang Khương nói xong, mấy trăm thành viên Thiên Y Viện đều hướng hắn chắp tay. Khi quay sang nhìn ba người Chu Thế Dương, sắc mặt đều phát lạnh.

Sau khi nói xong, Giang Khương mới chậm rãi hạ xuống, nhảy xuống khỏi Tế Thế Đỉnh, trong lòng thầm cười khổ. Thiên phú Mê hoặc dùng khá hiệu quả, nhưng năng lượng tiêu hao lại rất cao.

Mấy trăm thành viên đang tập trên quảng trường nhìn nhau một cái, sau đó giải tán. Có người thì về phòng, có người thì sắc mặt ngưng trọng tụm năm tụm ba thảo luận tình huống.

Đám người Giang Khương ngồi trong phòng họp Ủy viên Hội Đồng Viện, nhưng lúc này vị trí chủ vị không còn Viện trưởng Từ. Chu Thế Dương đã được Giang Khương rút ngân châm, sắc mặt âm trầm ngồi ở đó, hai vị y sư nhất phẩm ngồi hai bên.

Hồ Giang dẫn người c*̉a ban Giám sát ngồi đằng sau Giang Khương. Chủ nhiệm ngoại viện Dư Trung Tấn dẫn theo Ngưu Bộ Quần sắc mặt âm trầm ngồi im một chỗ, lẳng lặng nhìn mọi người.

Giang Khương cau mày, nhìn Diêu Nhất Minh bước đến, nhẹ gật đầu một cái, nói:

- Nhất Minh, đi hỏi thăm thử, tại sao các ủy viên Hội Đồng Viện còn lại vẫn chưa đến?

- Vâng, Chủ nhiệm.

Trên đường đi, vốn Diêu Nhất Minh còn thấp thỏm bất an, nhưng nhìn Giang Khương ngồi đó, mặt đầy uy nghiên, trong lòng liền thở phào một hơi, vội vàng đáp một tiếng, sau đó quay đầu bước ra ngoài.

Không khí trong phòng họp vô c*̀ng căng thẳng. Sắc mặt đám người Chu Thế Dương thì âm trầm, thỉnh thoảng thấp giọng thì thầm. Giang Khương ngồi im, gương mặt dửng dưng. Còn người còn ban Giám sát lần đầu tiên bước vào phòng họp c*̉a Hội Đồng Viện thì nghiêm túc ngồi hàng thứ hai đằng sau lưng hắn. Bọn họ không phải Ủy viên Hội Đồng Viện, cho nên không dám tự tiện ngồi hàng thứ nhất. Hơn nữa cách Giang Khương c*̃ng một khoảng cách, bày tỏ trước khi chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng, vẫn giữ thái độ công chính.

Không bao lâu sau, các vị Ủy viên còn lại chậm rãi bước vào trong phòng họp. Mặc dù đã sớm nhận được tin tức, đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn không khí bên trong, sắc mặt c*̃ng không nhịn được có chút khẽ biến.

Các vị ủy viên chậm rãi ngồi xuống. Mọi người c*̀ng nhìn Chu Thế Dương rồi nhìn Giang Khương, ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ.

Đang có người định lên tiếng, ai ngờ Giang Khương đột nhiên nhìn Chu Thế Dương phía đối diện, lạnh giọng lên tiếng:

- Thiên y sư Chu Thế Dương, trong danh sách những người mất tích không có Thiên y sư Ninh Hán Dân, không biết Thiên y sư Ninh Hán Dân ở đâu rồi?

Chu Thế Dương khẽ hừ một tiếng, sau đó lạnh lùng nói:

- Thiên y sư Ninh Hán Dân đang bận chuẩn bị cứu viện Viện trưởng, không có ở trong viện.

- Cứu Viện trưởng?

Giang Khương cười lạnh, nói:

- Một mình Thiên y sư Ninh Hán Dân cứu Viện trưởng sao? Thế còn ngoại viện? Chẳng lẽ ông ấy đi một mình? Ngay cả cao thủ ngoại viện c*̃ng không mang theo?

- Ơ...

Tiếng cười c*̉a Giang Khương khiến cho mọi người cảm thấy có chút chói tai. Sắc mặt mấy vị y sư nhất phẩm đều khó coi, nhưng không ai lên tiếng, tất cả đều nhìn Chu Thế Dương, xem ông ta nói như thế nào.

Chu Thế Dương không nghĩ đến Giang Khương lại hỏi như vậy.

Thấy Chu Thế Dương không nói, Giang Khương cười khẽ, lạnh giọng hỏi:

- Như vậy, xin hỏi Thiên y sư Chu, bây giờ trừ ba vị Thiên y sư ra, còn có sư phụ c*̉a tôi, hai vị Luyện đan sư Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc. Bọn họ đều bị bắt c*̀ng với Viện trưởng sao?

Nghe Giang Khương hỏi, Chu Thế Dương hít một hơi thật sâu, nói:

- Làm sao tôi biết được? Chúng tôi đang điều tra.

- Hay cho một câu “đang điều tra”. Hỏi ông cái gì ông c*̃ng không biết. Nhất định trong vòng một tuần lễ không có tôi ở đây, ông đã cấu kết với kẻ địch hãm hại Ủy viên Hội Đồng Viện. Tôi muốn hỏi ông, ông rốt cuộc suy nghĩ như thế nào?

Giang Khương quát hỏi.

- Cậu…chúng tôi có chứng cứ.

Chu Thế Dương nhìn Giang Khương, nói.

- Có chứng cứ, vậy ông lấy ra đi.

Giang Khương nói:

- Bây giờ người c*̉a ban Giám sát và ngoại viện đều ở đây, ông hãy mau lấy chứng cứ ra cho mọi người nhìn đi.

Giang Khương vừa nói xong, các thành viên ban Giám sát c*̀ng với các Ủy viên Hội Đồng Viện đều quay sang nhìn Giang Khương. Nhìn cảnh tượng này, Giang Khương chậm rãi gật đầu. Xem ra, có mấy người chỉ sợ không biết tình huống cặn kẽ, c*̃ng khiến cho người ta yên tâm được một chút.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1073



- Haha!

Nhìn cái gọi là chứng cứ, Giang Khương không nhịn được mà cười lạnh, sau đó đặt tài liệu lên trên bàn, nhìn Chu Thế Dương phía đối diện, nói.

- Thiên y sư Chu Thế Dương đang làm nhục chỉ số thông mình c*̉a tôi và các vị đang ngồi đây thì phải?

Mấy vị Chủ nhiệm c*̉a ban Giám sát c*̃ng đã xem xong tài liệu, nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên hàn ý, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Thế Dương đối diện, chờ Chu Thế Dương trả lời.

Sau khi xem xong tài liệu, ngay cả Dư Trung Tấn c*̃ng phải cau mày, nhìn Chu Thế Dương, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ cảnh giác.

Sắc mặt Chu Thế Dương lại càng trầm xuống, giống như không nghe ra sự giễu cợt trong lời nói c*̉a Giang Khương, lãnh đạm nói:

- Đây c*̃ng là chứng cứ. Giang Khương, cậu có vấn đề gì không?

- Đây c*̃ng là chứng cứ?

Một lời nói khách sáo Giang Khương c*̃ng không dành cho Chu Thế Dương, chỉ lạnh giọng nói:

- Ông chỉ liệt kê một số chứng cứ c*̉a người ngoài, thậm chí ngay cả chứng cứ chứng minh c*̣ thể c*̃ng không có. Ý c*̉a ông muốn nói là tôi phản bội Thiên Y Viện, hãm hại đám người Viện trưởng?

Đối mặt với lời nói c*̉a Giang Khương, Chu Thế Dương chỉ cau mày, sau đó nói:

- Chuyện xảy ra đột ngột, nên chỉ có bấy nhiêu chứng cứ. Hơn nữa c*̃ng chỉ có một mình cậu mới có năng lực làm như vậy, chúng tôi sao có thể không tin?

- Chỉ có tôi mới có năng lực như vậy?

Giang Khương khẽ hừ một tiếng, sau đó quay sang nhìn các vị Ủy viên Hội Đồng Viện khác, hỏi:

- Chư vị chắc c*̃ng đã xem qua tư liệu, chẳng lẽ c*̃ng cho rằng là tôi sao?

Đám Ủy viên Hội Đồng Viện nhìn nhau, một người trong đó lên tiếng:

- Trưởng ban Giang, chuyện phát sinh đột ngột, hơn nữa Thiên y sư Chu và Thiên y sư Ninh đều cho rằng cậu là người gây nên, cộng thêm chứng cứ như vầy, mặc dù chúng tôi có nghi ngờ nhưng c*̃ng không cách nào phản đối.

- Đúng.

Một vị y sư tóc hoa râm cau mày nhìn Giang Khương, nói:

- Ủy viên Giang Khương, chuyện này đúng là khá khả nghi, nhưng không có cách nào chối bỏ. Cậu c*̃ng không thể nào thoát khỏi hiềm nghi.

- Được rồi.

Đối với lời giải thích c*̉a hai vị y sư, Giang Khương ngược lại c*̃ng không có gì là bất mãn. Hắn biết, dưới lực cổ động c*̉a Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân, c*̀ng với hai ba vị y sư nhất phẩm, đúng là không ai có thể tùy tiện phản bác thuyết pháp này. Bây giờ, những người có quan hệ mật thiết với hắn đều mất tích, tất nhiên lại càng không có ai ra mặt tranh cãi việc này.

- Nhắc đến, đúng là tôi không cách nào thoát khỏi hiềm nghi. Nhưng Thiên y sư Chu, hai phòng c*̉a ban Giám sát vẫn luôn phụ trách điều tra sự kiện Long Sơn, xác nhận ông và Ninh Hán Dân có liên quan đến việc này. Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu chuẩn bị xử lý, chẳng lẽ hiềm nghi c*̉a ông nhỏ hơn tôi sao?

Giang Khương lạnh lùng cười nói.

Mấy vị y sư nhất phẩm nghe được liền kinh hô lên, rồi nhìn mấy người c*̉a ban Giám sát sau lưng Giang Khương, cả kinh nói:

- Theo như những gì đã nói, Thiên y sư Ninh c*̃ng có liên quan đến chuyện này?

- Đúng, Thiên y sư Ninh Hán Dân c*̃ng có liên quan trong đó, bất qua ban đầu chúng tôi không nói ra mà thôi.

Hồ Giang bất ngờ đứng dậy, lạnh giọng nói:

- Nếu Viện trưởng và Trưởng ban Lưu đã bị mất liên lạc, chúng tôi xin đại diện cho Ban giám sát, xin Hội Đồng Viện cho dẫn độ Thiên y sư Chu và Thiên y sư Ninh.

- Im miệng.

Y sư Đào đang ngồi bên cạnh Chu Thế Dương liền biến sắc, lạnh giọng nói:

- Chuyện này chưa được Trưởng ban Lưu xác nhận, ai biết các người có phải điều tra thật hay không?

Hồ Giang cau mày, sắc mặt nghiêm lại, nhìn y sư Đào, trầm giọng nói:

- Y sư Đào đang nghi ngờ ban Giám sát c*̉a chúng tôi?

Nghe Hồ Giang nói, y sư Đào cả kinh. Ông ta tất nhiên biết được quyền lực và địa vị c*̉a ban Giám sát trong Thiên Y Viện, c*̃ng biết viện quy đã quy định rõ ràng, uy nghiêm c*̉a ban Giám sát là không thể xâm phạm. Cho đến bây giờ, không có người nào trong tình huống chưa có chứng cứ xác thật mà dám nghi ngờ ban Giám sát. Bởi vì làm như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Cho dù bây giờ Trưởng ban Lưu đang bị mất tích, ông ta c*̃ng không dám tùy tiện xúc phạm ban Giám sát, lập tức sửa lại lời nói:

- Tôi không phải có ý này, nhưng chuyện liên quan đến hai vị Thiên y sư, ban Giám sát c*̃ng phải thông qua xác nhận c*̉a Trưởng ban Lưu mới được. Các người không có quyền dùng danh nghĩa c*̉a ban Giám sát mà đưa ra đề nghị như vậy với Hội Đồng Viện.

Y sư Đào vừa nói xong, sắc mặt đám người Hồ Giang liền thay đổi. Bọn họ biết y sư Đào nói không sai. Ban Giám sát có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng liên quan đến Ủy viên Hội Đồng Viện, trong tình huống không có Trưởng ban, bọn họ không cách nào đưa ra đề nghị như vậy với Hội Đồng Viện.

Nhìn sắc mặt trầm xuống c*̉a các thành viên ban Giám sát, ánh mắt c*̉a y sư Đào hiện lên chút đắc ý. Thiên Y Viện là một nơi có quy định nghiêm ngặt. Không có Lưu Mộc Dương, c*̃ng không có Từ Khải Liễu, ban Giám sát căn bản không có biện pháp thi hành bất cứ động tác nào đối với Chu Thế Dương. Đây c*̃ng chính là nguyên nhân sau khi Chu Thế Dương bước vào phòng họp lại trầm tĩnh như vậy.

- Tôi đại diện cho ủy viên điều tra sự kiện Long Sơn, hướng Hội Đồng Viện nói lên yêu cầu, lập tức bắt giữ Thiên y sư Chu và Thiên y sư Ninh Hán Dân.

Trong lúc mọi người đang lộ vẻ đắc ý, một thanh âm truyền đến khiến cho sắc mặt cả ba đều cứng đờ.

Giang Khương lãnh đạm nói tiếp:

- Tôi là Phó chủ nhiệm tổ điều tra sự kiện Long Sơn kiêm Ủy viên Hội Đồng Viện, tôi có tư cách này chứ?

- Cậu...

Chu Thế Dương tức giận gằn được một chữ, nhưng không cách nào nói tiếp được nữa.

Mấy vị Ủy viên Hội Đồng Viện nhìn nhau, sau đó vị y sư tóc hoa râm liền nghiêm nghị nhìn Hồ Giang, trầm giọng nói:

- Ủy viên tổ điều tra sự kiện Long Sơn mời Hội Đồng Viện đưa ra các chứng cứ và tài liệu có liên quan.

Nghe vị y sư Chu này nói, sắc mặt Chu Thế Dương liền tái nhợt.

Thiên Y Viện có quy c*̉ c*̉a Thiên Y Viện. Mỗi người đều có quyền lực tương ứng với cấp bậc c*̉a mình. Chuyện anh nên quản, anh có thể quản. Không nên quản thì không có cách nào để quản. Cho nên Chu Thế Dương mới mạo hiểm làm ra hành động như vậy, sau khi bắt nhiều người, chuẩn bị cải tổ lại Thiên Y Viện. Bởi vì hết thảy đều phải dựa theo quy c*̉. Chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài dự liệu, không ai có thể ngăn cản được. Cho nên mặc dù mạo hiểm, nhưng ông ta vẫn nguyện ý mạo hiểm.

Nhưng ai nghĩ lại toát ra một Giang Khương chuyên gây rắc rối như vậy.

Bây giờ dựa theo quy định, chuyện sẽ phiền phức lớn đây.

Tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn ban Giám sát giao tài liệu lên, còn đám người Chu Thế Dương thì mặt xám như tro tàn. Đây là Thiên Y Viện, ban Giám sát, các ủy viên Hội Đồng Viện và thủ lĩnh ngoại viện đều ở đây, ông ta không còn cách nào một tay che trời nữa. Những chuyện đã làm đều trở nên phí công.

Ngoại trừ hai vị y sư Đào – Dương luôn đi theo Chu Thế Dương ra, các vị ủy viên Hội Đồng Viện còn lại đều nhanh chóng lật xem tài liệu ban Giám sát đưa đến.

Bác sĩ tóc hoa râm họ Chu nhìn tài liệu, thỉnh thoảng mày cau lại, rõ ràng nội tâm c*̉a ông đang bị dao động.

Một hồi lâu, ông rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn Giang Khương và các vị ủy viên chung quanh, sau đó nói:

- Viện trưởng Từ, Trưởng ban Lưu, Chủ nhiệm Liêu đều bị mất liên lạc. Tôi đồng ý tạm thời bắt giữ Thiên y sư Chu, phối hợp với ban Giám sát tiến hành điều tra.

Nghe y sư Chu nói, một vị y sư bên cạnh c*̃ng chậm rãi gật đầu:

- Đồng ý.

Thấy hai vị y sư nhất phẩm đã đồng ý, hai vị y sư nhất phẩm còn lại do dự một hồi, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng c*̉a Giang Khương phía đối diện, liền gật đầu:

- Đồng ý.

Thấy tất cả mọi người đều đồng ý, y sư Chu nhìn Giang Khương, nghiêm nghị hỏi:

- Ủy viên Giang, cậu có đồng ý hay không?

- Đồng ý.

Giang Khương khẽ gật đầu.

Y sư Chu c*̃ng không nói nhiều, trực tiếp nhìn Chu Thế Dương và hai vị y sư nhất phẩm bên cạnh ông:

- Ba vị có ý kiến gì không?

- Hừ.

Chu Thế Dương cười lạnh, lắc đầu nhìn y sư Chu:

- Các người đứng về phía Giang Khương, cho rằng hắn đúng, bây giờ bỏ phiếu còn ý nghĩa gì sao?

- Ý nghĩa chứ. Đây là bỏ phiếu chính thức c*̉a Hội Đồng Viện.

Y sư Chu gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Thiên y sư Chu thân là ủy viên Hội Đồng Viện, ông có quyền bỏ phiếu. Hơn nữa, dựa theo điều lệ, trong tình huống khẩn cấp, ông có quyền lực tối cao nhất trong số các Ủy viên Hội Đồng Viện bây giờ, cho nên ông có hai phiếu.

Sắc mặt Chu Thế Dương càng lúc càng tái nhợt. Nếu sớm biết như vậy, ông ta tuyệt đối không để Giang Khương tổ chức hội nghị Hội Đồng Viện. Ít nhất ông sẽ kéo dài cho đến khi Ninh Hán Dân trở lại. Có hai vị Thiên y sư và hai y sư nhất phẩm, trong tình huống trước mắt, có đủ quyền nắm Hội Đồng Viện trong tay. Hết thảy sẽ không có kết quả như bây giờ.

Nhưng ông đã bị bắt. Bắt đầu từ bây giờ, hết thảy những gì trong Thiên Y Viện đều không còn nằm trong tay ông nữa. Kế hoạch đã chệch khỏi đường ray.

Mặc dù chẳng qua chỉ là tạm thời bắt giữ, phối hợp điều tra, nhưng trước khi chưa hoàn toàn định tội, ông vẫn còn đầy đủ địa vị và quyền lực. Hiện tại chỉ có thể gửi gắm hy vọng chuyện này có thể kéo dài thêm chút nào hay chút đó, để Ninh Hán Dân bên kia sớm xử lý mọi chuyện có liên quan. Trước khi Giang Khương có thể thu thập được nhiều chứng cứ hơn nữa thì trở về, liên thủ với ông ta, như vậy sẽ có cơ hội lật bàn.

- Tôi phản đối. Hết thảy đều chỉ là vu cáo hãm hại.

Chu Thế Dương hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái nhợt thoáng hồng lên hai phần, trầm giọng nói.

- Được, hai phiếu phản đối. Thế còn y sư Dương?

Y sư Chu nhìn vị y sư từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng.

- Phản đối.

Vị y sư Dương này c*̃ng biết bây giờ xem như đã thua, nhưng ông ta vốn đã leo lên c*̀ng một chiếc thuyền với Chu Thế Dương, không còn leo xuống được nữa, lập tức cắn răng nói.

- Y sư Đào?

- Phản đối.

Y sư Chu một lần nữa gật đầu, sau đó nhìn về phía mọi người, nói:

- Được rồi, Hội Đồng Viện tổng cộng có mười lăm vị, có mặt tám vị. Căn cứ theo điều lệ khẩn cấp c*̉a Hội Đồng Viện, lần này tạm thời lấy năm phiếu đối bốn phiếu, Hội Đồng Viện quyết định tạm thời bắt giữ Thiên y sư Chu, phối hợp với ban Giám sát tiến hành điều tra.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1074



Trong tình huống không có Viện trưởng và Trưởng ban Giám sát, Hội Đồng Viện đúng là không có cách nào bắt giữ Ủy viên Hội Đồng Viện được. Cho dù Thiên y sư Chu Thế Dương có làm gì đi chăng nữa, c*̃ng không cách nào định tội Chu Thế Dương. Đặc biệt, bây giờ còn không có những ủy viên Hội Đồng Viện khác có mặt, lại còn có hai vị Ủy viên ủng hộ Chu Thế Dương.

Hiện tại vẫn còn chưa có tin tức các vị Ủy viên khác đã chết hoặc mất tích hoàn toàn, Hội Đồng Viện tạm thời không cách nào tiến hành tuyển cử lần nữa.

Nhưng nếu tiến hành bắt giữ tạm thời Chu Thế Dương, hơn nữa Giang Khương đang chiếm cứ ưu thế, Chu Thế Dương tất nhiên là phải phối hợp với ban Giám sát hỗ trợ điều tra.

- Thiên y sư Chu Thế Dương, xin hỏi bây giờ Thiên y sư Ninh Hán Dân ở đâu? Các thành viên c*̉a ban Giám sát và ngoại viện sẽ tiến hành tiếp viện Thiên y sư Ninh Hán Dân.

Hồ Giang nhìn Chu Thế Dương, dò hỏi.

Chu Thế Dương chậm rãi lắc đầu, hờ hững nói:

- Bây giờ Thiên y sư Ninh Hán Dân đang đối kháng với ngoại địch, để phòng ngừa bại lộ vị trí, chỉ có thể ông ấy phát ra liên lạc, còn lại thì chúng tôi không cách nào liên lạc với ông ấy.

Dư Trung Tấn và đám người Lý Khải nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ. Rõ ràng vị Thiên y sư Chu Thế Dương này rất biết cách lươn lẹo. Đối với vấn đề c*̉a ban Giám sát, không phối hợp c*̃ng không điều tra, khiến người ta không thể chê bai gì được.

Mấy vị Ủy viên Hội Đồng Viện nhìn nhau, sắc mặt có chút khó coi. Tuy nói chứng cứ c*̉a ban Giám sát rất đầy đủ nhưng bọn họ vẫn có chút khó tin. Bây giờ thái độ c*̉a Chu Thế Dương lại như vậy, càng khiến cho bọn họ phát giác chuyện này đúng thật là không đáng tin.

Giang Khương nheo mắt, sau đó nhìn Chu Thế Dương, lãnh đạm nói:

- Thiên y sư Chu Thế Dương, xin hỏi ba vị Thiên y sư có c*̀ng một chỗ với ba vị Ủy viên Hội Đồng Viện khác không?

Chu Thế Dương ngược lại không nghĩ đến Giang Khương lại hỏi câu hỏi như vậy, sửng sốt một chút rồi lắc đầu:

- Tôi không biết.

Giang Khương nghe xong liền bật cười. Với lực tinh thần c*̉a hắn, tất nhiên có thể từ phản ứng c*̉a Chu Thế Dương mà đoán được câu trả lời c*̉a Chu Thế Dương là gì.

- Xem ra, sư phụ c*̉a tôi và những người khác đều ở trong viện, có đúng hay không?

Giang Khương mỉm cười, nhìn Chu Thế Dương trước mắt, thấy sắc mặt Chu Thế Dương âm trầm thêm vài phần liền cười nhạt:

- Xem ra tôi nói không sai. Sư phụ c*̉a tôi, luyện đan sư Vu Phượng Minh hẳn đang bị ông nhốt bên trong viện. Đám người Viện trưởng mới là bị các người mang ra bên ngoài, đúng không?

Đám người Hồ Giang hoài nghi nhìn Giang Khương, không biết tại sao Giang Khương lại biết được chuyện này.

Giang Khương ngược lại không chút để ý đến ánh mắt c*̉a người bên cạnh, chỉ cần sư phụ ở trong viện là được rồi. Tìm được đám người sư phụ, tất nhiên có thể xác nhận được tội c*̉a Chu Thế Dương.

Hết thảy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

- Tôi không biết cậu đang nói gì.

Chu Thế Dương khẽ cau mày nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói:

- Cậu muốn vu hãm tôi, tôi chẳng thèm nói lại. Dù sao cậu nói như thế nào thì chính là thế đấy.

Nhìn biểu hiện làm ra vẻ tùy ý c*̉a Chu Thế Dương, Giang Khương lại bật cười:

- Không sao, Thiên y sư Chu, cảm ơn ông đã phối hợp. Chờ tôi tìm được sư phụ c*̉a tôi và những người khác, hết thảy sẽ rõ ràng.

- Vậy thì cậu cứ tìm đi.

Nhìn nụ cười trên mặt Giang Khương, ánh mắt Chu Thế Dương lóe lên sự giễu cợt, sau đó nói.

Mặc dù chỉ là chút giễu cợt, nhưng Giang Khương vẫn nhạy bén nắm bắt được sự khác thường trong ánh mắt c*̉a Chu Thế Dương, khiến cho hắn không nhịn được mà sửng sốt. Hắn khẳng định, từ phản ứng đầu tiên c*̉a Chu Thế Dương, hắn có thể xác nhận sư phụ c*̉a mình còn đang ở trong viện. Chỉ là nhìn lời nói và phản ứng lần này c*̉a Chu Thế Dương, Giang Khương không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng nghi ngờ này chỉ thoáng qua trong đầu c*̉a hắn mà thôi.

Nếu xác nhận được sư phụ vẫn còn ở trong viện, đợi đến khi tìm được ông, hết thảy sẽ rõ ràng. Như vậy chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, Chu Thế Dương có thể khẳng định hắn không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn tìm được lão sư. Thứ hai, cho dù là tìm được sư phụ, hắn c*̃ng chưa chắc tra ra được chân tướng rõ ràng.

Trong hai trường hợp này, trường hợp thứ hai khả năng không lớn. Nếu hắn tìm được đám người c*̉a sư phụ mà vẫn không xác nhận được rốt cuộc là ai đã bắt bọn họ thì thật là quá dở. Có khả năng nhất chính là khả năng thứ nhất, Chu Thế Dương không cho rằng hắn nhanh như vậy có thể tìm ra được sư phụ.

Nghĩ đến điều này, Giang Khương không khỏi cười khẽ. Phạm vi Thiên Y Viện tương đối lớn, muốn giấu người thật ra rất đơn giản, còn muốn tìm người thì đúng là quá khó khăn. Nhưng đối với hắn, dường như c*̃ng không phải là chuyện quá khó khăn gì.

Sự giễu cợt trong mắt Chu Thế Dương vừa tan đi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười cổ quái c*̉a Giang Khương, sắc mặt liền cứng đờ, cảm giác không ổn.

- Được rồi, trước cứ như vậy đi. Thiên y sư Chu c*̃ng nói cho chúng ta biết quá nhiều rồi.

Giang Khương nhìn Hồ Giang bên cạnh, nói:

- Trước mắt phải tìm được đám người sư phụ là quan trọng nhất.

Hồ Giang đối với Giang Khương dĩ nhiên là nói gì nghe nấy, nhưng y sư Chu bên cạnh lại cau mày:

- Tung tích c*̉a đám người Viện trưởng, người duy nhất biết được c*̃ng chỉ có Chu Thế Dương. Còn phải tiếp tục hỏi.

Giang Khương cười khẽ một tiếng:

- Y sư Chu, nếu Hội Đồng Viện đã cho phép Ban giám sát tiến hành tra hỏi Thiên y sư Chu, vậy chúng ta có thể sử dụng Hoặc Tâm Trà, để tiến hành hỏi cung thiên y sư Chu Thế Dương.

- Cái này không được. Viện ủy quy định, trừ phi là định tội, nếu không thành viên ủy viên Hội Đồng Viện trở lên sẽ không tiếp nhận bất cứ phương pháp tra hỏi vượt quá thường quy.

Y sư Chu nghe Giang Khương nói, lập tức lắc đầu liên tục, không chút do dự mà phản bác.

- Nếu không cho phép thì không cần hỏi. Hỏi c*̃ng vô ích. Chờ tôi tìm được đám người sư phụ, hết thảy chứng cứ sẽ xác thật. Như vậy chúng ta có thể tổ chức Hội Đồng Viện tạm thời, tiến hành thảo luận chuyện có liên quan.

Giang Khương nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1075



Nhìn Giang Khương xoay người bước ra khỏi phòng, y sư Chu lẳng lặng nhìn bóng lưng Giang Khương biến mất ở cửa, sau đó thấy đám người Hồ Giang chuẩn bị rời đi, không khỏi kéo Hồ Giang lại, kinh nghi hỏi:

- Chủ nhiệm Hồ, không hỏi thật sao?

- Không hỏi, hỏi c*̃ng vô ích thôi.

Hồ Giang vẫn rất tôn trọng y sư Chu, lắc đầu cười khổ:

- Y sư Chu, Trưởng ban Giang nói không sai. Trong tình huống không cho phép sử dụng phương pháp đặc biệt, chúng ta không cách nào bắt Thiên y sư tiết lộ sự thật.

- Haiz, được rồi.

Thấy Hồ Giang c*̃ng cho là như vậy, y sư Chu chần chừ một chút, rốt cuộc thở dài, quay đầu nhìn vẻ mặt tùy ý c*̉a Hồ Giang, lắc đầu một cái rồi bước ra cửa. Nhưng khi ra đến bên ngoài, liền trầm giọng giao phó Dư Trung Tấn:

- Chủ nhiệm Dư, nhất định phải phái ra nhân viên đắc lực nhất, khống chế thật tốt nơi này. Vạn lần không được để xảy ra sơ hở.

- Y sư Chu cứ yên tâm, tôi tất nhiên sẽ an bài thật tốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề.

Dư Trung Tấn đáp lại.

- Được.

Đối với thủ lĩnh ngoại viện Dư Trung Tấn, y sư Chu vẫn rất yên tâm. Là Ủy viên Hội Đồng Viện, ông biết rất rõ Dư Trung Tấn trước giờ vẫn rất trung thành với Viện trưởng Từ. Cho nên, ông ngược lại không lo lắng phía Dư Trung Tấn sẽ xảy ra vấn đề.

- Chủ nhiệm Giang.

Hồ Giang tăng tốc, đuổi kịp Giang Khương, lo lắng hỏi:

- Cậu xác định đám người y sư La đang ở trong viện sao?

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu:

- Tôi xác nhận.

- Nhưng tôi nhìn thấy phản ứng c*̉a Chu Thế Dương lại không giống.

Hồ Giang chần chừ một chút liền nói.

Giang Khương quay sang nhìn Hồ Giang:

- Ở trong viện, nhưng vị trí c*̣ thể hẳn sẽ rất khó tìm. Cho nên ông ta mới có phản ứng như vậy.

- Thế à?

Hồ Giang cau mày suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi gật đầu:

- c*̃ng có thể.

- Ông ta muốn giấu đám người La y sư, tất nhiên không thể ở chỗ bình thường được. Phạm vi nội viện rất lớn, cho dù là nhốt trong nội viện thật, c*̃ng không dễ dàng tìm được.

Hồ Giang cau mày nhìn Giang Khương:

- Bây giờ, nếu không mau chóng tìm ra được đám người La y sư, chỉ sợ sẽ rất phiền toái.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu, sau đó trầm giọng nói:

- Ban giam sát vừa mới tiến hành lục soát toàn bộ nội viện. Tôi c*̃ng sẽ hết sức trợ giúp. Truyền lệnh cho Dư Trung Tấn, để Ban tình báo toàn diện phối hợp với ban Giám sát, điều tra hết thảy nội viện và ngoại viện, tiến hành theo dõi toàn diện.

Nói đến đây, Giang Khương cười khổ ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút mây mù bên ngoài, chậm rãi thở dài:

- Nếu không có đầu mối, bước đầu tiên chính là ổn định nội viện lại, sau đó mới có thể nhất trí đối ngoại. Viện trưởng, Trưởng ban Lưu và Chủ nhiệm Liêu cũng không phải là người có thể dễ dàng bị người ta bắt. Cho dù là Chu Thế Dương và Ninh Hán Dân cũng không đạt được trình độ này. Bọn họ tất có lực lượng trợ giúp.

Nghe xong, sắc mặt Hồ Giang trở nên âm trầm, cau mày nhìn Giang Khương:

- Chủ nhiệm Giang, cậu cảm thấy rốt cuộc còn có ai đứng phía sau tiếp viện đám người Chu Thế Dương?

Giang Khương im lặng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một gương mặt nhìn rất tầm thường nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, hít một hơi thật sâu, nói:

- Cổ môn có khả năng rất lớn.

- Cổ môn?

Hồ Giang thất thanh, nói:

- Làm sao lá gan của bọn họ lại lớn như vậy? Lại dám cấu kết với Cổ môn?

Lý Khải bên cạnh cũng kinh nghi nhìn Giang Khương:

- Chủ nhiệm Giang, cái này không thể nào? Bọn họ không có lá gan lớn đến như vậy.

- Tại sao lại không có lá gan lớn chứ?

Giang Khương cười khẽ, sau đó nhìn Hồ Giang và Lý Khải.

- Trong tình huống này, nếu đám người Chu Thế Dương không thể chiếm được thế chủ động, làm sao có thể cầu kết với Cổ môn? Cổ môn cũng không phải người ăn chay. Có cơ hội, bọn họ sẽ đem đám người Chu Thế Dương, thậm chí toàn bộ Thiên Y Viện ngay cả xương cũng nuốt sạch.

Hồ Giang kinh hô nói.

Giang Khương cười nhạt:

- Các người đã quên mất một người.

Nghe Giang Khương nói, Hồ Giang và Lý Khải nhìn nhau một cái, đột nhiên ánh mắt sáng lên:

- Hồ Quang Dương.

- Đúng.

Giang Khương hài lòng gật đầu, nói:

- Hồ Quang Dương là thứ tịch trưởng lão của Trưởng lão viện, tất nhiên có lực lượng mà Thiên Y Viện ta không biết. Chỉ cần ba người bọn họ liên thủ với nhau, cho dù là Cổ môn, đối mặt với tình huống như vậy, bọn họ cũng không cách nào chiếm cứ thế chủ động, cũng chỉ có thể phối hợp với đám người Chu Thế Dương.

- Dù sao, chuyện này đối với Cổ môn chỉ có trăm ích mà không một hại.

Hồ Giang và Lý Khải cũng nhẹ gật đầu một cái. Hồ Giang lạnh lùng nói:

- Không nghĩ đến Chu Thế Dương thậm chí ngay cả Cổ môn cũng dám cấu kết.

- Điều này cũng không kỳ quái.

Giang Khương cười khẽ:

- Khi đối mặt với xét xử của Hội Đồng Viện, có một cơ hội để bọn họ nắm trong tay toàn bộ Thiên Y Viện, cũng đáng để mạo hiểm mà.

Lúc này, Lý Khải một mực im lặng đột nhiên hưng phấn nói:

- Nói như vậy, đám người Viện trưởng bây giờ đang nằm trong tay Ninh Hán Dân và Hồ Quang Dương, mà không phải trong tay người ngoài?

- Ừm.

Giang Khương nhẹ gật đầu:

- Tôi cũng đoán là như vậy. Chu Thế Dương không đời nào để cho bọn họ rơi vào tay Cổ môn đâu. Nếu như rơi vào tay Cổ môn, cho dù bọn họ nắm trong tay Hội Đồng Viện, cái mất nhiều hơn cái được.

- Như vậy thì tốt.

Nghe Giang Khương nói, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn hai người thở phào, Giang Khương cười khổ:

- Các người không nghĩ đến, tại sao tôi trong tình huống Viện trưởng và Trưởng ban đều mất liên lạc mà vẫn còn dửng dưng được?

Hồ Giang và Lý Khải nhìn nhau, sau đó đồng loạt giơ ngón tay cái, cười nói:

- Chủ nhiệm Giang quả nhiên lợi hại.

- Vì sao các người lại cao hứng như vậy?

Lúc này, phía sau vang lên một thanh âm già nua, có chút không vui.

Nghe được giọng nói này, Hồ Giang và Lý Khải nhìn nhau, sau đó quay sang nhìn Chu y sư, cười nói:

- Chu y sư, tình huống trước mắt đã được xác định. Bây giờ, chỉ cần chúng ta tìm được đám người La y sư, như vậy chúng ta có thể chiếm cứ thế chủ động, có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Cho dù tìm được đám người La y sư, nhưng còn Viện trưởng thì sao?

Chu y sư cau mày bất mãn.

Hồ Giang cười nói:

- Vừa rồi Chủ nhiệm Giang đã suy đoán qua, đám người Viện trưởng hẳn còn đang nằm trong tay Ninh Hán Dân. Cho nên chúng tôi mới thoáng yên tâm một chút. Nhưng trước mắt phải tìm được La y sư, để Chu Thế Dương phải cúi đầu. Như vậy tìm được Viện trưởng cũng không khó.

- Như vậy sao?

Ánh mắt Chu y sư lóe lên sự hưng phấn, nhìn Giang Khương, nói.

- Vâng, nếu như suy đoán không sai, tình huống trước mắt đại khái là như vậy.

Giang Khương nghiêm nghị gật đầu.

- Vậy thì tốt rồi.

Chu y sư vui mừng gật đầu:

- Viện trưởng Từ và Trưởng ban Lưu đều là trụ cột của Thiên Y Viện chúng ta. Vạn lần không được để xảy ra vấn đề.

- Tất nhiên là vậy rồi.

Giang Khương cười một tiếng, sau đó nhìn Hồ Giang, nói:

- Được rồi, bây giờ ban Giám sát bắt đầu đại tác toàn viện, đồng thời thông báo cho đám người Draco, lập tức trở lại nội viện, bảo là tôi ra lệnh.

- Đại vu sư Draco?

Hồ Giang sửng sốt, sau đó gật đầu nói:

- Vâng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1076



- Tuyết rơi rồi.

Gần đến Tết, bầu trời Kim Lăng rốt cuộc đã có tuyết rơi. Từng mảng bông tuyết từ bầu trời chậm rãi rơi xuống. Thanh niên, trẻ con đều ra khỏi nhà, vọt đến bãi đất trống ngửa đầu lên nhìn những bông tuyết từ trên trời rơi xuống, phát ra từng tiếng hoan hô.

Hành lang Thiên Y Viện, hai lão giả tóc hoa râm, gương mặt buồn rầu ngẩng đầu nhìn bông tuyết rơi xuống, thở dài thật sâu.

- Theo tình huống trước mắt, Thiên Y Viện chúng ta đang gặp nguy cơ nghiêm trọng nhất trong vòng một trăm năm qua.

Một lão giả mặc đường trang màu đen lắc đầu, chậm rãi nói, gương mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ:

- Không nghĩ đến Thiên Y Viện ta mạnh như vậy, trong tình huống cường thịnh lại phát sinh chuyện như thế. Đúng thật là kiếp số, kiếp số.

Lão giả mặc áo bông thật dày nghe xong, không khỏi thở dài:

- Lão Hứa, ai cũng không ngờ đến chuyện sẽ là như vậy. Quả nhiên, sự tan vỡ của pháo đài cường đại nhất là bắt đầu từ bên trong.

- Thiên Y Viện ta mấy năm qua, dưới sự dẫn dắt của Viện trưởng, phát triển rất mạnh. Vốn tưởng rằng trên thế gian này không còn thứ gì có thể dao động căn cơ của Thiên Y Viện ta, nhưng lại không nghĩ đến nội bộ chúng ta lại xảy ra vấn đề như vậy.

- Đúng vậy.

Hứa y sư cảm nhận được cái lạnh, không khỏi rùng mình, đưa tay chỉnh lại cổ áo, sau đó lắc đầu nói:

- Lão Lâm, tôi nhận được tin tức, nói rằng Thiên y sư Chu Thế Dương đã bị ban Giám sát và ngoại viện liên thủ bắt giữ và quản chế rồi. Chẳng qua không biết trong chuyện này là như thế nào. Chẳng lẽ Thiên y sư Chu thật sự…

- Chỉ sợ tám phần là thật.

Y sư Lâm cười khan, gương mặt hiện lên nét buồn rầu, nói:

- Bây giờ Hội Đồng Viện ngoại trừ Giang Khương, ít nhất còn có sáu vị Ủy viên. Những người có quan hệ tốt với Giang Khương đều mất tích. Trong tình huống này, Hội Đồng Viện vẫn phê chuẩn bắt giữ Thiên y sư Chu Thế Dương, điều này nói rõ hẳn có vấn đề.

Vu y sư cũng gật đầu:

- Mặc dù nội viện xuất hiện tình huống như vậy, nhưng ít ra Dư Trung Tấn của ngoại viện vẫn còn ở đây. Những người ở ban Giám sát đều là tâm phúc của Trưởng ban Lưu. Chuyện này bất kể thế nào, cuối cùng vẫn còn trong phạm vi khống chế được.

- Chẳng qua chỉ hy vọng Ủy viên Giang Khương đáng tin một chút. Bây giờ trong viện xuất hiện tình huống như vậy, hắn hãy đứng ở thế trung lập với cha của mình. Nếu không, hai bên liên kết lại với nhau, nội viện chúng ta sẽ phiền phức lớn.

Lâm y sư cũng gật đầu, cười khổ:

- Bất kể thế nào, chuyện này chúng ta đừng nên xen vào. Nội viện có quy củ của nội viện. Chúng ta không thể rối loạn trận cước được. Nếu chúng ta rối loạn, nội viện sẽ thật sự bị rối loạn.

- Ừm.

Vu y sư gật đầu đồng ý:

- Quả thật là như thế. Mặc dù Viện trưởng không có ở đây, nhưng chúng ta phải quản giáo thuộc hạ của mình cho thật tốt.

Nói đến đây, Hứa y sư lại nhìn bông tuyết trên bầu trời, ánh mắt lóe lên sự lo lắng và chờ mong:

- Bây giờ chỉ hy vọng đám người Viện trưởng cát nhân thiên tướng. Ngoại viện và ban Giám sát mau sớm tìm được chỗ của bọn họ, đưa bọn họ bình an trở về.

- Đúng vậy, chỉ có thể hy vọng như thế. Nếu Viện trưởng và Trưởng ban Lưu không thể về được, Thiên Y Viện chúng ta sẽ bị tổn thất trước nay chưa từng có.

Trong phòng làm việc của Hội Đồng Viện vẫn còn tập trung một số vị ủy viên Hội Đồng Viện. Bây giờ, bọn họ trên căn bản không có tâm tư trở về phòng làm việc, mà tập trung lại phòng hội nghị, tùy thời nhận được tin tức mới nhất.

- Chủ nhiệm Giang, trước mắt ban Tình báo đã bắt đầu lục soát và điều tra toàn diện. Ban Giám sát cũng đã tiến hành giám sát và thẩm vấn những nhân vật khả nghi nhất.

Phó chủ nhiệm phòng 2 ban Giám sát La Dương Sinh cung kính báo cáo với Giang Khương:

- Căn cứ theo phân tích của ban Tình báo, cho dù đám người Chu Thế Dương cấu kết với bên ngoài, nhưng bây giờ đám người Viện trưởng hẳn chưa rơi vào tay kẻ địch. Ít nhất có thể khẳng định, Ninh Hán Dân và Hồ Quang Dương vẫn còn vây khốn đám người Viện trưởng và Trưởng ban Lưu. Dù sao lực lượng bên cạnh Viện trưởng và Trưởng ban Lưu cũng không kém.

- Hơn nữa, Viện trưởng và Trưởng ban Lưu cũng không có khả năng rời khỏi nơi này quá xa. Ngoại viện đã toàn lực điều động, tiến hành lục soát toàn diện một số khu vực xung quanh và nội thành Kim Lăng. Nhưng muốn có được kết quả cuối cùng, có lẽ còn phải cần một khoảng thời gian nữa.

- Còn cần bao lâu nữa? Ban Tình báo chẳng lẽ vô dụng đến thế sao? Kim Lăng chính là nơi ở của Thiên Y Viện ta. Chẳng lẽ tìm được đám người Viện trưởng khó như vậy sao?

Nghe La Dương Sinh báo cáo, Chu y sư ở bên cạnh không nhịn được tức giận, nói.

Đối mặt với chất vấn của y sư Chu, La Dương Sinh chỉ có thể cười khổ trả lời:

- Chu y sư, Kim Lăng chính là địa bàn của Thiên Y Viện ta, nhưng Ninh Hán Dân và đồng bọn cũng là cao tầng của Thiên Y Viện. Muốn che giấu một số đồ ở Kim Lăng cũng không phải là chuyện khó khăn. Cho nên, ban Tình báo muốn tìm được tung tích thật sự của đám người Viện trưởng, trong tình huống này quả thật rất khó khăn.

- Được rồi, Chu lão, ngài đang làm khó bọn họ đấy. Bọn họ đã tận lực rồi.

Giang Khương cười khổ, sau đó ngẩng đầu nhìn La Dương Sinh, nói:

- Bất kể thế nào, nếu đám người Viện trưởng đang ở khu vực gần đây, vậy chúng ta phái thêm người, đồng thời thông báo cho cảnh sát và quân đội đóng quân tiến hành phối hợp. Cho dù tìm không được Viện trưởng, cũng phải đảm bảo tình huống vạn nhất, không thể để bọn họ bị người ta mang đi chỗ khác.

- Vâng.

La Dương Sinh nghiêm túc gật đầu.

Nhìn La Dương Sinh bước ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt của Chu y sư vẫn rất khó coi, cả giận nói:

- Ban Tình báo và ban Giám sát càng lúc càng làm ăn không ra gì, khiến cho nội viện xuất hiện kẽ hở. Sau chuyện này, chúng ta phải tiến hành chỉnh đốn toàn diện ban Tình báo và ban Giám sát.

Mọi người nhìn biểu hiện của Chu y sư, cũng chỉ có thể cười khổ. Mặc dù biết chuyện này không phải trách nhiệm của Ban giám sát và ban Tình báo, nhưng cũng không ai lên tiếng phản bác Chu y sư vào lúc này.

Giang Khương cũng cười khổ, sau đó nhìn lên bản đồ. Hắn đã dành cả một buổi sáng để nghiên cứu bản đồ, muốn tìm ra nơi có thể che giấu đám người Viện trưởng.

Chẳng qua khi nhìn địa hình chằng chịt trên tấm bản đồ, Giang Khương nhức đầu vô cùng, có chút hận viện quy Thiên Y Viện. Nếu Hội Đồng Viện có thể phê chuẩn sử dụng Hoặc Tâm Trà, tuy có phát huy tác dụng 100% đối với Chu Thế Dương hay không thì còn là một ẩn số, nhưng tổng vẫn còn tốt hơn so với việc không tìm được đầu mối.

Nhưng bây giờ Giang Khương cũng không còn cách nào. Viện quy chính là Viện quy. Trước khi Chu Thế Dương bị định tội, không ai có thể đụng đến Chu Thế Dương. Viện quy chính là thiết luật, không cách nào cãi lại.

Từ lúc Chu Thế Dương bị chính thức bắt giữ, mặc dù vẫn còn một số ủy viên Hội Đồng Viện, nhưng Giang Khương đã trở thành người phụ trách tạm thời của Hội Đồng Viện. Rất nhiều người ngày thường đều có công việc chuyên môn riêng, đều không có phụ trách ban Tình báo và Giám sát.

Giới hạn viện quy, ủy viên hội viện ủy không có cách nào tùy ý nhúng tay vào. Cho nên, ban Giám sát trước mắt c*̃ng chỉ để cho người treo cái danh Phó chủ nhiệm Ủy ban điều tra Long Sơn là Giang Khương phụ trách. Dư Trung Tấn c*̃ng vì Giang Khương đã vạch trần quỷ mưu c*̉a đám người Chu Thế Dương mà đứng về phía hắn. Cho nên, rất nhiều Ủy viên Hội Đồng Viện mặc dù cảm thấy không vui nhưng c*̃ng không thể làm gì được.

Dù sao nhiều người như vậy mà suýt chút nữa bị Chu Thế Dương lừa gạt, mà lại không thể nhúng tay vào chuyện c*̉a Ban Giám sát, đồng thời c*̃ng không có kinh nghiệm nhiều bằng Giang Khương. Vì thế, không ai da mặt dày đi tranh đoạt quyền khống chế c*̉a hắn làm gì. Dù sao, bọn họ lúc nào c*̃ng ở một bên nhìn chằm chằm. Ít nhất trước khi Chu Thế Dương còn chưa được định tội, Giang Khương trên danh nghĩa vẫn chưa thoát khỏi hiềm nghi.

Vì thế, đám Ủy viên cứ như vậy mà ở một bên theo dõi, thỉnh thoảng nhúng tay vào một chút chuyện. Giang Khương c*̃ng không thể làm gì. Dù sao mấy vị này c*̃ng là Ủy viên Hội Đồng Viện hàng thật giá thật, tư cách già hơn hắn. Hắn còn cần phải có được sự ủng hộ c*̉a bọn họ.

Đối với chuyện này, hắn c*̃ng chỉ có thể cực kỳ kềm chế. Nhưng trong lúc Giang Khương đang còn nhìn chằm chằm tấm bản đồ, một người đàn ông trung niên bước nhanh vào, Giang Khương ngẩng đầu lên, là Chủ nhiệm phòng 4 ban Giám sát La Thì Phân.

- Chủ nhiệm Giang, Đại vu sư Draco và Portugo đã trở lại Thiên Y Viện, không biết cậu có gọi họ vào ngay bây giờ không?

La Thì Phân cung kính báo cáo với Giang Khương.

- Sao? Bọn họ về rồi à?

Ánh mắt Giang Khương lóe lên sự vui mừng, hưng phấn nói:

- Được, để tôi đi gặp bọn họ. Còn nữa, bảo những bộ phận đang chịu trách nhiệm lục soát phải chú ý, tùy thời phối hợp. - Vâng.

La Thì Phân đáp một tiếng, sau đó vội vàng c*̀ng với Giang Khương bước ra bên ngoài.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1077



Các vị Ủy viên Hội Đồng Viện bên cạnh thấy Giang Khương hiếm khi vui vẻ như vậy, ngược lại liền có chút tò mò, nhìn nhau một cái rồi rối rít đi theo sau lưng Giang Khương ra ngoài. Bọn họ không rõ lắm tại sao Giang Khương lại gọi hai tên thổ dân Châu Phi kia về. Nhưng nếu Giang Khương đã hưng phấn như vậy, tất nhiên là chuyện tốt. Mọi người c*̃ng muốn đi theo nhìn một chút.

- Ra mắt sứ giả đại nhân.

Hai Đại vu sư cung kính hành lễ thăm hỏi sức khỏe Giang Khương. Hai người đi dạo một vòng bên ngoài, rõ ràng tinh thần c*̃ng không tệ lắm.

Nhìn hai người, Giang Khương khẽ cười một tiếng:

- Draco, Portugo, hai người trở về thật đúng lúc. Vừa vặn có chuyện cần hai người hỗ trợ.

- Sao?

Draco và Portugo nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Giang Khương, cung kính nói:

- Nếu sứ giả đã phân phó, chúng tôi sẽ xin theo.

- Được rồi, người đâu, mau mang quần áo đến.

Thấy Giang Khương đứng bên cạnh hai Đại vu sư, đám người Chu y sư ở một bên tò mò nhìn, không biết rốt cuộc Giang Khương muốn làm cái gì, nhưng c*̃ng không ai lên tiếng hỏi.

Draco và Portugo nhìn thấy có người mang lên một cái mâm, trên đó có mấy bộ quần áo c*̃, không biết Giang Khương có ý gì.

Thấy hai người đang nghi ngờ, Giang Khương vội vàng giải thích:

- Draco, tổ linh mà ông cung phụng là chó sói phải không?

- Vâng.

Nhìn biểu hiện nghiêm túc c*̉a sứ giả đại nhân, Draco vội vàng gật đầu.

- Draco, ông cung phụng tổ linh là báo?

Giang Khương quay sang hỏi Draco.

- Chỉ là không biết sứ giả đại nhân có gì phân phó?

Draco vội vàng kêu lên.

Giang Khương hài lòng gật đầu, sau đó nói:

- Bây giờ, hai người mau thi triển tổ linh phụ thể, mời hai vị tổ linh. Tôi có chuyện cần nhờ bọn họ hỗ trợ.

- Tổ linh phụ thể?

Hai người sửng sốt, nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên sự cổ quái, thầm nhủ: Không lẽ sứ giả đã phát hiện bí mật c*̉a chúng ta?

Nhưng lúc này, Thần Thú Bát c*̃ng đã nằm trong tay đối phương, hơn nữa c*̃ng đang ở trên địa bàn c*̉a người ta. Nếu Thần thú sứ giả đã phân phó, hai người không khỏi tuân mệnh, vội vàng bày ra dáng điệu, miệng bắt đầu lẩm bẩm.

Chu y sư nghe ba người nói chuyện, trong lòng tràn đầy nghi ngờ. Giang Khương sử dụng ngôn ngữ thổ dân nói với hai vị Đại vu sư, các vị Ủy viên Hội Đồng Viện nghe không hiểu gì lắm. Trong lúc nghi ngờ, liền nhìn thấy hai đại vu sư đột nhiên bày ra dáng điệu, giống như đang niệm thần chú, nhảy đại thần.

Mọi người đang kinh nghi, hai vị Đại vu sư kia nhảy xong, đột nhiên trên người truyền ra một cổ khí tức hung ác cổ xưa.

Khí tức càng lúc càng nồng đậm, bắp thịt c*̃ng nhanh chóng đầy đặn hơn.

Mấy vị Ủy viên Hội Đồng Viện kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, không biết Giang Khương muốn hai Đại vu sư làm chuyện gì.

Chu y sư c*̃ng há miệng nhìn cảnh tượng trước mặt, trong đầu chợt lóe, vội vàng thối lui về phía sau, thất thanh kêu lên:

- Tổ linh phụ thể?

- Tổ linh phụ thể?

Nghe Chu y sư nói, các vị Ủy viên còn lại đều sửng sốt, sắc mặt biến đổi, đồng loạt thối lui, sắc mặt phòng bị nhìn Giang Khương và hai đại vu sư trước mặt.

Mặc dù các Ủy viên không biết hai Đại vu sư đang tính làm cái gì, nhưng vẫn hiểu được Tổ linh phụ thể là chiến thuật đánh nhau cường đại nhất c*̉a bộ lạc Vu sư.

Lúc này, hai Đại vu sư c*̉a bộ lạc Vu sư đột nhiên sử dụng đến phương pháp này, tất nhiên là đã dọa mọi người phải giật mình, đồng loạt cả kinh:

- Giang Khương điều hai Đại vu sư từ bộ lạc Vu sư, sử dụng kỹ thuật chiến đấu cường đại c*̉a bộ lạc, chẳng lẽ trong thời điểm mấu chốt này chuẩn bị nhân cơ hội thủ ám đoạt quyền sao?

Nhưng sắc mặt mọi người chỉ thoáng biến đổi một chút, thấy người c*̉a ban Giám sát và cao thủ ngoại viện vẫn đứng im bên cạnh, liền thở phào nhẹ nhõm. Ban Giám sát không thể nào làm phản, còn có mấy cao thủ ngoại viện nữa, đều là những người trung thành với Thiên Y Viện. Có những người này ở đây, Giang Khương chắc chắn không thể làm ra chuyện gì gây bất lợi được.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi ngờ, thật sự không rõ Giang Khương rốt cuộc muốn làm gì, vội vàng gọi hai người trở lại, chẳng lẽ Thiên Y Viện còn thiếu cao thủ như vậy sao?

Mọi người mang theo tâm tư nghi ngờ, quan sát bắp thịt c*̉a hai người kia càng lúc càng dày lên, từ một người gầy nhom biến thành một người lực lưỡng. Cảm nhận được khí tức cường đại truyền ra từ hai người, mọi người c*̃ng âm thầm gật đầu. Bộ lạc Vu sư có thể độc chiếm một châu, quả nhiên không phải chuyện đùa. Một chiêu Tổ linh phụ thể quả nhiên rất lợi hại.

- Tổ linh c*̉a hai vị, đặc biệt là tổ linh c*̉a Đại vu sư Draco, khứu giác rất nhạy bén. Ở đây tôi có bộ đồ c*̉a ba người, các người hãy giúp tôi tìm kiếm tung tích c*̉a bọn họ trong Thiên Y Viện này.

Thấy hai người đã thi triển tổ linh phụ thể, nhìn hai bóng thú hung ác đằng sau lưng, Giang Khương hai lòng gật đầu nói.

Nghe Giang Khương nói xong, hai vị Đại vu sư sửng sốt một chút, vốn cho rằng sứ giả đại nhân bảo mình thi triển tổ linh phụ thể là có chuyện quan trọng gì khác, không nghĩ đến lại bảo họ tìm người.

Nghĩ đến đây, trong lòng hai vị Đại vu sư có chút ngượng ngùng, thầm nói Tổ linh phụ thể c*̉a mình chính là thần kỹ bí truyền, không nghĩ đến lại bị người ta sử dụng cho mục đích này.

Nếu đổi lại là người khác, khẳng định hai Đại vu sư sẽ trở mặt, nhưng người tìm bọn họ làm việc lại chính là thần thú sứ giả đại nhân. Mặc dù trong lòng hai người có chút buồn bực nhưng vẫn phải nghe lời.

Lập tức hai người nhìn nhau, sau đó hùng dũng tiến lên, một người cầm một bộ quần áo đưa lên chóp mũi.

Mỗi người ngửi ba bộ quần áo một lần, sau đó gật đầu, tỏ vẻ đã ghi nhớ mùi c*̉a cả ba.

- Được rồi, bắt đầu đi.

Giang Khương hài lòng gật đầu một cái, sau đó nói với cao thủ ngoại viện bên cạnh:

- Bây giờ dựa theo khu vực đã được định rõ trước đó, các người đi theo hai vị Đại vu sư, phân khu mà tìm.

- Vâng.

Lập tức cao thủ ngoại viện c*̀ng với hai Đại vu sư khí thế bừng bừng đi tìm.

Nhìn cao thủ ngoại viện đi theo hai người, Giang Khương rốt cuộc thở phào một hơi. Với khứu giác tổ linh hai đại Vu sư này cung phụng c*̀ng với năng lực tìm kiếm c*̉a bọn họ, tìm kiếm trong khu vực phạm vi không nhỏ như Thiên Y Viện là rất thích hợp, so với đám chó săn mà ngoại viện nuôi đáng tin hơn nhiều.

Mặc dù khứu giác c*̉a chúng không tầm thường, nhưng vẫn không cách nào so sánh với tổ linh. Giang Khương tin rằng, có hai người tương trợ, việc tìm kiếm sư phụ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hơn nữa, một khi tìm được đám người sư phụ, c*̃ng đành nhờ hai đại Vu sư tiếp tục chức vụ chó săn siêu cấp, ra ngoài tìm kiếm vị trí c*̉a Viện trưởng trong nội thành Kim Lăng. So với việc ngoại viện mò kim đáy biển thì đáng tin hơn nhiều.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1078



Nhìn hai Đại vu sư c*̀ng với mấy cao thủ ngoại viện rời đi, các vị Ủy viên đều biết được lý do tại sao Giang Khương lại gọi hai người đến, tất cả thở phào một hơi, nhưng ánh mắt vẫn có chút hoài nghi, không biết hai vị Đại vu sư này có đáng tin cậy hay không.

Chu y sư bước đến bên cạnh Giang Khương, cau mày hỏi:

- Ủy viên Giang, chuyện này có nắm chắc không?

Giang Khương tất nhiên biết ý tứ c*̉a Chu y sư, chậm rãi đáp:

- Hai đại tổ linh c*̉a bộ lạc Vu sư rất có sở trường trong lĩnh vực này. Đặc biệt là sói linh, một khi phương diện khứu giác phát huy toàn lực còn mạnh hơn chó săn bình thường gấp trăm lần. Chỉ cần có chút dấu vết, nhất định sẽ có thể tìm ra.

Nói đến đây, Giang Khương khẽ cau mày:

- Để bọn họ tìm tung tích c*̉a sư phụ tôi trong viện chẳng khác nào dùng đao mổ trâu giết gà. Nếu tìm được sư phụ xong, còn phải nhờ bọn họ phối hợp với ngoại viện ra ngoài tìm kiếm Viện trưởng.

- Như vậy thì tốt quá rồi.

Nghe Giang Khương nói, Chu y sư vui mừng kêu lên, tất nhiên không phản đối nữa. Dù sao hai Đại vu sư có náo ra chuyện gì ở đây c*̃ng chẳng thành vấn đề. Nếu bọn họ thật sự tìm được đám người La y sư, như vậy không còn gì tốt hơn nữa.

Các vị ủy viên còn lại, trong lòng c*̃ng tràn đầy chờ mong, muốn xem hai Đại vu sư ngoại vực có phát huy tác dụng được hay không. Nếu thật có thể giúp một tay tìm được đám người La y sư, sau đó nhờ bọn họ tìm kiếm Viện trưởng, tất nhiên lại càng tốt hơn.

Giang Khương ngược lại c*̃ng không suy nghĩ nhiều. Điều cần hắn làm còn rất nhiều, c*̃ng không có thời gian chờ ở đây, vội vàng trở về phòng làm việc, để lại các vị ủy viên.

- Chủ nhiệm Giang, bây giờ lục soát toàn bộ khu đông đã hoàn thành được một nửa. Khu tây c*̃ng đã lục soát được một phần ba. Dự trù muốn lục soát toàn bộ khu vực ngoại ô xung quanh, đại khái cần ba đến bốn ngày.

Thấy Giang Khương đã trở lại, Lý Khải vội vàng bước lên báo cáo.

- Ừm, dốc hết toàn lực.

Có hai người Draco ở đây, Giang Khương ngược lại c*̃ng không gấp nữa.

- Nhưng, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ nhiều nhất chưa đến hai ngày, bên phía Ninh Hán Dân...

Lý Khải trầm giọng nói.

Giang Khương nói:

- Cái này không gấp được. Bây giờ hai người Draco đã đến, tôi nghĩ rất nhanh sẽ có thể tìm được sư phụ.

- Chủ nhiệm Giang, hai Đại vu sư thật sự lợi hại như vậy sao?

Thấy Giang Khương tự tin như thế, tinh thần Lý Khải rúng động, vội vàng hỏi.

Giang Khương gật đầu, cười khổ:

- Không phải bọn họ lợi hại, chẳng qua tổ linh bọn họ cung phụng có được sở trường này mà thôi. c*̃ng không biết bọn họ cần bao lâu nữa. Hy vọng có thể nhanh được một chút.

Thần thú sứ giả phân phó, hai người Draco không dám khinh thường. Có thể hỗ trợ cho sứ giả, hai người đều toàn lực thi triển, rất sợ sứ giả đại nhân không hài lòng.

Mấy vị ủy viên Hội Đồng Viện đi theo sau lưng hai đại Vu sư. Bọn họ mơ hồ cảm nhận được tổ linh tồn tại sau lưng hai người, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Hai người Draco dưới sự hướng dẫn c*̉a cao thủ ngoại viện, chậm rãi tìm kiếm khắp nơi. Hai người ngược lại c*̃ng không làm ra vẻ nhiều, sau khi tuần một vòng bên trong Thiên Y Viện, ánh mắt Draco sáng lên, dừng bước nói:

- Tôi cảm nhận được sự tồn tại c*̉a một mùi.

Phiên dịch bên cạnh không ngừng phiên dịch lại. Nghe xong, các vị Ủy viên đằng sau liền mừng rỡ.

Draco hơi cau mày, sau đó nhìn chung quanh, rồi lại đi theo một hướng khác.

Nhìn hướng này, mấy vị Ủy viên Hội Đồng Viện c*̃ng không nhịn được mà nhìn nhau. Chu y sư thấp giọng nói:

- Hai người kia ngửi được gì sao? Bên kia là khu ký túc xá, nhân viên rất nhiều, làm sao đám người La lão lại ở đó được?

Một vị y sư nhất phẩm cau mày lắc đầu:

- Chờ xem một chút đi. Nếu Giang Khương đã nói như vậy, ít nhiều c*̃ng có chút đáng tin.

- Được rồi, chờ thêm chút nữa vậy.

Chu y sư đành phải cau mày, bất đắc dĩ nói.

- Đúng rồi, mùi đã được chuyển sang bên này.

Portugo bên cạnh c*̃ng chỉ theo một hướng khác.

Draco tiến lên, sau đó gật đầu:

- Đúng, là hướng này không sai.

- Bên kia?

Đám ủy viên Hội Đồng Viện đằng sau không nhịn được lại nhìn nhau một cái. Khu biệt thự bên kia hẳn ban Giám sát đã điều tra rồi thì phải.

Thấy nhóm người Chu y sư đang nhìn chằm chằm, La Dương Sinh đi theo liền hiểu được ánh mắt c*̉a các vị Ủy viên có nghĩa gì, không nhịn được lau mồ hôi, nói:

- Chu lão, bên này đúng là đã điều tra.

- Đã điều tra, vậy tại sao bọn họ...

Chu y sư cau mày càng chặt hơn, rồi nhìn hai vị Đại vu sư Châu Phi đen như than c*̉i không chút do dự đi về phía khu biệt thự, sau đó nhẹ thở ra một hơi, không lên tiếng, tiếp tục đi theo.

c*̃ng không còn biện pháp nào cả, chỉ có thể tiếp tục xem ngựa chết thành ngựa sống thôi.

Hai người bước đến trước một căn biệt thự, nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên sự vui mừng, lại vòng quanh biệt thự một vòng, lúc này mới đồng loạt gật đầu, rồi nhìn hai vị cao thủ ngoại viện bên cạnh, nói:

- Chính là chỗ này. Chúng tôi đã ngửi được mùi c*̉a ba người cần tìm, ở gần đây thôi, không có chỗ khác đâu.

- Nơi này?

Nhìn căn biệt thự trước mặt, đám người Chu y sư đều sửng sốt. Đây là biệt thự c*̉a Từ Khải Liễu. Điều này sao có thể?

La Dương Sinh c*̃ng sửng sốt, vội vàng sải bước lên, hướng hai người nói:

- Chu lão, chúng tôi quả thật đã lục soát qua bên này. Không có.

Phiên dịch bên cạnh liền phiên dịch lại lời nói cho hai Đại vu sư nghe.

Nhưng rõ ràng hai người liền lắc đầu, khẳng định là biệt thự trước mặt.

Nhìn hai người cứ kiên trì, La Dương Sinh không khỏi ngây ra, sau đó nhìn sang đám người Chu y sư.

- Nếu bọn họ cứ khăng khăng là bên này, vậy chúng ta cứ lục soát lại một lần.

Mặc dù Chu y sư cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng lúc này c*̃ng chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

- Vâng.

Nghe Chu y sư ra lệnh, La Dương Sinh không thể làm gì khác là dẫn mấy cao thủ ngoại viện tiếp tục tiến vào bên trong lục soát.

- Lão Chu, điều này không thể nào. Nơi này là chỗ ở c*̉a Viện trưởng, chẳng lẽ Chu Thế Dương lại nhốt đám người La y sư ở đây sao? Hơn nữa Ban giám sát c*̃ng đã lục soát qua một lần.

Một vị y sư nhất phẩm cau mày nói.

- Tôi c*̃ng cảm thấy không thể, nhưng nếu hai Đại vu sư đã ngửi được mùi mà đến đây, vậy thì chúng ta nên lục soát lại một lần.

Chu y sư nhìn hai Đại vu sư bên kia, nói:

- Dù sao hai người đó c*̃ng đã triệu hóa ra tổ linh, sẽ không có chuyện nói bậy nói bạ.

Mọi người chờ không bao lâu, La Dương Sinh dẫn người c*̉a ban Giám sát và ngoại viện bước ra. Nhìn vẻ mặt chán nản c*̉a hai người, đám người Chu y sư biết được chỉ sợ đã thất bại.

- Chu lão, đúng là không tìm được. Chúng tôi đã tìm khắp nơi rồi.

La Dương Sinh bất đắc dĩ nói.

Chu y sư cau mày, sau đó nói:

- Thế có cơ quan hay là gì không?

- Chúng tôi đã kiểm tra qua một lần, đúng là không có phát hiện. Để chắc ăn, chỉ có thể mang đến một số công c*̣ dò xét.

La Dương Sinh cười khổ:

- Chẳng qua phải chờ hai ba tiếng.

Chu y sư cau mày, sau đó nhìn căn biệt thự, đột nhiên nói:

- Cậu thông báo cho Giang Khương biết một tiếng, xem có thể bảo hai Đại vu sư đến nơi khác tìm không?

- Vâng.

La Dương Sinh bước nhanh sang một bên, gọi điện thoại cho Giang Khương.

Rất nhanh, La Dương Sinh c*́p điện thoại rồi trở về.

- Như thế nào?

Chu y sư trầm giọng hỏi.

- Chu lão, Chủ nhiệm Giang nói, cậu ấy sẽ đến ngay lập tức, bảo chúng ta chờ ở chỗ này.

La Dương Sinh trả lời.

Nghe La Dương Sinh nói, Chu y sư hỏi lại:

- Cậu ta đến? Cậu ta đến thì có lợi ích gì? Chẳng lẽ còn có thể bói ra người sao?

Thấy Chu y sư nói như vậy, La Dương Sinh c*̃ng chỉ có thể ngượng ngùng, không dám lên tiếng.

Mặc dù nói như thế, nhưng Chu y sư c*̃ng không có phản ứng gì khác. Dù sao Giang Khương nói đến đây thì cứ để hắn đến, xem hắn còn có thể làm gì. Chẳng lẽ hắn còn có thể bói ra người sao?

Giang Khương rất nhanh đã đến, từ bên phía Hội Đồng Viện chạy sang.

Thấy Giang Khương chạy đến, Chu y sư hừ một tiếng:

- Giang Khương, hai vị Đại vu sư nói mùi đến đây là bị đứt, cậu thấy thế nào? Có cần bảo bọn họ xem qua lại một chút không?

Giang Khương đến gần nhìn căn biệt thự trước mắt, ngược lại không nói tiếng nào, sau đó bước đến bên cạnh hai đại Vu sư, trầm giọng hỏi:

- Các người xác nhận mùi đã biến mất ở chỗ này?

- Vâng, sứ giả đại nhân, chính là ở chỗ này. Chúng ta đã ngửi được khí tức c*̉a ba người ở đây, c*̃ng không có ở chỗ nào khác.

Draco cung kính nhìn Giang Khương, nói.

- Được, vất vả cho hai vị.

Giang Khương hài lòng gật đầu.

Sau khi xác nhận xong, Giang Khương nhìn căn biệt thự trước mắt, hơi cau mày một cái. Hắn biết được căn biệt thự này là nơi ở c*̉a Từ Khải Liễu. Nếu không phải hai người Draco xác nhận ở đây, hắn c*̃ng thật khó tin.

- Chủ nhiệm Giang, chúng tôi đã tìm hai lần, nhưng không tìm ra được gì.

La Dương Sinh bước đến trước, cẩn thận báo cáo.

- Ừm.

Giang Khương gật đầu, bước về phía trước hai bước, nhìn căn biệt thự hai tầng nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng vận chuyển suy nghĩ, trong đầu liền vang lên một tiếng nhắc nhở:

- Thiên phú Thanh Chướng khởi động.

Thanh âm này vang lên, tầm mắt Giang Khương trong nháy mắt biến thành hai màu trắng đen, căn biệt thự c*̃ng trở thành hai màu tương tự. Hơn nữa, vách tường c*̃ng bắt đầu trong suốt, sau đó chỉ còn lại cấu trúc căn nhà và hình dáng c*̉a đồ dùng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 1079



Đám người Chu y sư đứng cách Giang Khương không xa, nhìn Giang Khương chắp tay sau lưng rồi nhìn căn biệt thự trước mặt, lặng yên không nói, ánh mắt c*̃ng thoáng qua vẻ nghi hoặc, không biết Giang Khương đang định làm cái gì.

- Lão Chu, ông có thấy Giang Khương đang làm ra vẻ không? Chẳng lẽ cậu ta nhìn mấy lần thì có thể tìm được người sao?

Một vị y sư nhất phẩm cau chặt mày nhìn Chu y sư, nói.

Chu y sư khẽ hừ một tiếng:

- Tiểu tử này cứ thích giả thần giả quỷ. Ban giám sát và ngoại viện đã lục soát hai lần. Mà người c*̉a hai nơi này đều là cao thủ. Nếu có cơ quan, nhất định có thể tìm ra. Nếu ngay cả họ c*̃ng không tìm được, mà cơ quan lại tồn tại, nhất định phải dùng dụng c*̣ lớn để dò xét mới được.

Vị y sư này dứt lời, liền thấy Giang Khương đột nhiên vui mừng, sải bước bước vào trong căn biệt thự.

Nhìn biểu hiện c*̉a Giang Khương, mấy vị Ủy viên Hội Đồng Viện nhìn nhau, trong lòng đều giật mình. Chẳng lẽ...

Lập tức không dám chần chừ, vội vàng theo sau lưng Giang Khương bước vào căn biệt thự. Còn đám người La Dương Sinh nhanh chóng đi phía trước. Ban Giám sát và ngoại viện đều có sở trường ở phương diện này, cơ quan nào c*̃ng khó mà tránh khỏi mắt bọn họ. Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện được có cơ quan tồn tại sao?

Tuy mọi người đi theo sau lưng Giang Khương, chỉ thấy Giang Khương bước vào phòng khách, sau đó đứng trước tủ sách to lớn c*̉a Từ Khải Liễu.

Thấy Giang Khương nhìn tủ sách này, sắc mặt La Dương Sinh cả kinh. Tủ sách này đã được cao thủ ngoại viện tra xét hai lần, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

Lúc này Giang Khương c*̃ng không nhiều lời, chỉ thấy hắn đưa tay kéo tủ sách sang bên cạnh.

Nhìn động tác c*̉a Giang Khương, La Dương Sinh vội vàng tiến lên:

- Chủ nhiệm Giang, tủ sách này đã được đóng chặt. Chúng tôi đã thử qua, căn bản không nhúc nhích. Hẳn không có...

Nói chưa được hết câu, chỉ thấy Giang Khương dùng sức kéo tủ sách, tủ sách đột nhiên phát ra tiếng cạch cạch.

- Ra.

Giang Khương đột nhiên quát nhẹ một tiếng, gò má trắng nõn chợt đỏ ửng, tủ sách rốt cuộc phát ra tiếng cạch cạch, cuối c*̀ng ầm một tiếng, giống như có cái gì đó bị bẻ gãy, sau đó bị Giang Khương trực tiếp kéo ra, lộ ra một cánh cửa.

- A!

Nhìn tủ sách bị Giang Khương kéo ra, c*̀ng với vách tường rộng hai thước đằng sau lưng tủ sách, La Dương Sinh và hai cao thủ ngoại viện đằng sau nhịn không được há to miệng, gương mặt tràn đầy kinh ngạc.

- c*̃ng không trách các người được. Toàn bộ cơ quan đã bị phá hư. Nếu không dùng sức thật mạnh, thì không cách nào mở được. Cho nên, các người mới không thể tìm thấy.

Nhìn thần sắc xấu hổ c*̉a La Dương Sinh và hai cao thủ ngoại viện, Giang Khương bỏ lại một câu rồi bước vào bên trong cửa.

Đám Chu y sư bên cạnh mở to mắt, nhìn Giang Khương bước vào bên trong, ánh mắt tràn đầy kinh nghi. Tại sao Giang Khương lại biết được cơ quan này? Chẳng lẽ là Viện trưởng nói?

Hay là...

Nghĩ đến đây, mấy vị Ủy viên Hội Đồng Viện không nhịn được nhìn Giang Khương một cái. Giang Khương có thể dễ như trở bàn tay tìm được cơ quan này, nếu đám người La y sư bị nhốt ở đây, có khi nào là Giang Khương nhốt bọn họ hay không?

Nhưng mọi người lại thay đổi suy nghĩ. Nếu là thật, sau khi cứu ba người ra, điều tra một chút là biết ngay thôi. Ba người này đều là lão hữu quen biết mấy chục năm, tất nhiên biết rõ đối phương không phải là người sẽ cấu kết với Giang Khương làm phản.

Đám người y sư Chu gật đầu một cái. Một vị y sư bước theo Giang Khương vào trong, còn lại ba người chờ bên ngoài.

Ai nấy đều có kinh nghiệm phong phú cả. Nếu Giang Khương giở thủ đoạn ở đây, tổng không đến nỗi chỉ trong một phút giết sạch hết tất cả.

c*̃ng may, mọi người còn nghi ngờ chưa bao lâu, Giang Khương và đám người La Dương Sinh đã cõng mấy người từ trong ra.

Ba người sửng sốt một chút, trong lòng mừng rỡ, tiến lên xem một cái. Quả nhiên là La Thiên Minh, Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc. Nhưng lúc này sắc mặt c*̉a ai c*̃ng rất xấu, hơi thở mong manh, khiến cho đám y sư Chu phải biến sắc.

Trong lúc y sư Chu đang định tiến lên xem chuyện gì đã xảy ra, liền thấy Giang Khương đưa tay đẩy mí mắt La Thiên Minh lên, sau đó bắt mạch. Khi xác nhận được cái gì đó, vẻ âm trầm trên mặt mới thoáng tan đi.

- Giang Khương, đám người lão La bị gì thế?

Chu y sư hỏi.

- Chu lão, người đến xem một chút đi. Dường như là Quy Tức Tán.

Giang Khương chậm rãi lui về sau một bước.

- Quy Tức Tán?

Chu y sư sững sờ, sau đó thở phào nhẹ nhõm, sải bước tiến lên, bắt mạch cho La Thiên Minh. Hai vị Ủy viên còn lại, mỗi người chia nhau bắt mạch cho Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc.

Chỉ hơn một phút, biểu hiện c*̉a ba người kia đều ngưng trọng. Sau khi nhìn nhau một cái, hiểu được ý trong mắt đối phương, liền gật đầu thở phào.

- Chính là Quy Tức Tán. Thời gian hẳn bốn mươi tám tiếng.

Chu y sư hưng phấn nói:

- Mau mang ba người bọn họ về viện, cho người đưa thuốc giải Quy Tức Tán đến ngay.

Nghe xác nhận là Quy Tức Tán, Giang Khương c*̃ng thở phào. Chỉ cần là Quy Tức Tán, vậy c*̃ng chẳng có gì đáng ngại. Chỉ cần dùng thuốc giải, mọi người sẽ rất nhanh tỉnh lại.

Tác dụng c*̉a Quy Tức Tán c*̃ng giống như Quy Tức Công, nhưng Quy Tức Công thì tự thân thi triển, còn Quy Tức Tán thì sử dụng dược vật, khiến nhịp tim và hô hấp chậm lại, rơi vào trạng thái chết giả. Nhưng chỉ trong vòng bảy mươi hai tiếng sử dụng thuốc giải, trở ngại c*̃ng không có gì lớn.

Mấy vị Ủy viên và thành viên Ban giám sát, cộng thêm Dư Trung Tấn nghe tin đều chạy đến, canh giữ trong phòng họp c*̉a Hội Đồng Viện, chờ đám người La Thiên Minh tỉnh lại.

Chỉ cần ba vị y sư tỉnh dậy, tất có thể hiểu được tình huống xảy ra. Cho dù như thế nào, c*̃ng có thể xác nhận bọn họ rốt cuộc bị người ta khống chế như thế nào, là ai đã khống chế. Ít nhất có thể biết được có phải Chu Thế Dương đã hạ thủ với bọn họ hay không.

Biết rõ những thứ này, xác nhận hết thảy đều do đám người Chu Thế Dương gây nên, tình huống trong viện trước mắt sẽ sáng tỏ. Hội Đồng Viện c*̃ng có thể nghiêm khắc tra khảo Chu Thế Dương, để biết vị trí c*̣ thể c*̉a Viện trưởng và Trưởng ban Lưu.
 
Back
Top Bottom