Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 960



- Chuyện mưu đoạt Tề Thế Đỉnh không cần nói nữa... Tề Thế Đỉnh này do Giang Khương đoạt lại từ tay Huyết tộc. Hơn nữa ban đầu lúc cậu ấy vào Thiên Y viện, Tề Thế Đỉnh vẫn chưa quay lại... Hơn nữa sở dĩ Tuyệt Y Đường lộ mặt, vẫn là do lúc đầu giữa Giang Khương và Quân khu Tây Bắc ảy ra vấn đề mới bắt đầu khiến Thiên Y viện lộ ra chút manh mối... Cho nên, những chuyện này không hợp lý. Rốt cuộc Giang Khương có quan hệ gì với Tuyệt Y Đường hay không, ít nhất hiện tại vẫn chưa thể chắc chắn!

Trước lý luận của Chu Thế Dương, Từ Khải Liễu rất bình tĩnh đánh đổ.

Ninh Hán Dân cau mày nói:

- Nói như vậy cũng đúng. Cho dù thế nào ban đầu khi Giang Khương xuất hiện đúng là rất khả nghi. Hơn nữa cậu ta nếu thật sự chỉ được một Trung y già nông thôn bồi dưỡng, sao lại có nển tảng vững chắc như vậy. Nếu nói cậu ta là con cờ do Giang Văn Ba bày ra cũng khá có lý...

Ninh Hán Dân nói vậy, mấy Thiên y sư đều bất giác gật đầu. Hai năm qua, biểu hiện của Giang Khương đúng là quá nghịch thiên. Hơn nữa lần này Giang Khương đột nhiên mang Tề Thế Đỉnh vi phạm nội quy rời đi, tuy nói đã đoạt được nắp đỉnh từ tay Huyết tộc, nhưng giờ hắn vẫn chưa về nước mà vẫn ở Châu Phi. Trong chuyện này cũng có khá nhiều kỳ quái.

Sư kiện vi khuẩn ở Châu Phi, còn cả chuyện Giang Khương đột nhiên từ Anh quốc chạy đến Phi Châu, tất cả đều đáng để người ta nghi ngờ. Nếu như nói có Tuyệt Y Đường đứng giữa điều khiển thì tất cả những chuyện này có thể giải thích rõ ràng rồi.

Các Thiên y sư đều không phải nhân vật bình thường, họ vừa thoáng suy nghĩ một chút, sắc mặt cũng có chút khó coi. Nếu Giang Khương thật sự là con cờ do Tuyệt Y Đường bày ra, vậy thì lúc này Thiên Y viện gặp phải phiền thoái lớn rồi.

Chu Thế Dương liếc liếc mắt nhìn biểu cảm của đám Từ Khải Liễu một chút, biết trong lòng mọi người đều có vài suy nghĩ, lão lập tức liền lạnh giọng hừ nói:

- Bất kể như thế nào, nhưng Giang Khương dù sao cũng là con trai Giang Văn Ba. Hơn nữa Tề Thế Đỉnh lại bị hắn không tuân thủ quy định viện mạo hiểm mang đi. Điều này rất đáng nghi ngờ...

Nói tới đây, Chu Thế Dương lạnh giọng nói:

- Dù nói thế nào, Tề Thế Đỉnh này cũng là Trấn viện chi bảo của viện ta, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ sót... Tôi đề nghị, bây giờ trong viện của chúng ta phải truyền lệnh sang bên kia, bảo người bên đó hộ tống Tề Thế Đỉnh về nước trước rồi tính sau. Còn chuyện Giang Khương có cấu kết với Tuyệt Y Đường hay không cứ điều tra là được!

- Tôi đồng ý với ý kiến của lão Chu!

Ninh Hán Dân là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ.

Liêu Long Căn bên cạnh lúc này cũng chậm rãi gật đầu, nói

- Chuyện Tề Thế Đỉnh là chuyện quan trọng, đúng là không thể xảy ra sơ sót, đem Tề Thế Đỉnh về trước là chuyện nên làm...

Ba người đã tỏ thái độ, Lưu Mộc Dương và Từ Khải Liễu nhìn nhau một cái. Sau đó Từ Khải Liễu thoáng trầm ngâm một chút, liền nói:

- Đưa Tề Thế Đỉnh về thì được... Còn chuyện kinh động Giang Khương thì tạm thời không cần thiết, cứ giao cho ngoại viện giám sát kỹ là được. Dù sao tình hình bệnh dịch bên đó thực sự nghiêm trọng!

- Tôi đồng ý...

Lưu Mộc Dương gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía mọi người, nói:

- Liên quan đến chuyện Giang Văn Ba yêu cầu điều tra sự kiện năm đó, chuyện này rất trọng đại... Hơn nữa Tuyệt Y Đường cũng không phải chuyện đùa, tôi đề nghị sau khi chỉnh sửa lại các tài liệu liên quan thì chính thức tổ chức cuộc họp Hội đồng viện để đưa ra quyết định!

- Được... Vậy tạm thời tan họp đi...

Lúc này sắc mặt Giang Văn Ba có chút khó coi, nhìn chằm chằm hai đệ tử của mình nói:

- Chuyện này thật không?

Một trong hai thanh niên mặt mũi có chút kỳ quái, gật đầu nhìn Giang Văn Ba, nói:

- Sư phụ... Căn cứ theo quan sát của bọn con, hình như họ không giả vờ... Chẳng lẽ Giang... Giang Khương, thật sự là sư huynh của bọn con?

Giang Văn Ba thấy thanh niên này xác nhận, còn cả vẻ kinh ngạc trong mắt hai người thì mặt mũi lập tức cứng đờ. Mấy năm nay ông luôn ở nước ngoài, chuyện trong nước trên cơ bản đều do Giang Nguyệt Minh xử lý. Hơn nữa, để tránh lộ tin tức, cho tới giờ ông vẫn không cử người đi tìm hiểu về đứa con trai để lại Thiên Y viện năm đó... Mặc dù ông biết Thiên Y viện đã tìm được Tề Thế Đỉnh về, nhưng không hề biết chủ Tề Thế Đỉnh tên Giang Khương, càng không biết Giang Khương chính là con trai Giang Khương của mình.

Giờ Giang Văn Ba đột nhiên nhận được tin này thì không khỏi ngẩn người.

- Làm sao có thể... Đây là sự thật? Con trai của ta...

Trong lòng Giang Văn Ba có vô số suy nghĩ nhưng vẫn hơi không tiếp nhận được tình huống này.

Sau khi sửng sốt một chút, sắc mặt kích động của Giang Văn Ba mới phục hồi tinh thần, nhìn hai đệ tử trước mặt, trầm giọng nói:

- Mau... Mau... Gọi điện thoại cho các tiểu sư đệ, gửi tài liệu của Giang Khương đến đây!

- Vâng... sư phụ!

Mặc dù chưa có câu trả lời chính thức của sư phụ nhưng lúc này trong lòng hai người đã có đáp án. Giang Khương kia, chỉ e là sư huynh của họ, nhưng trời đất xui khiến, sư phụ cũng không biết...

Giang Khương ở cách xa vạn dặm dĩ nhiên không biết cha ruột của mình đã đến Thiên Y viện. Hơn nữa Tuyệt Y Đường mà mình luôn đối kháng lại do cha mình chủ trì. Lúc này hắn hơi nhức đầu vì mấy tên nước ngoài trước mặt.

- Đại tá Giang Khương... Chúng tôi không phủ nhận những cống hiến của bên các vị trong hành động phòng dịch lần này... Hơn nữa vô cùng tán dương tốc độ phản ứng của quý quốc cũng như quý quốc đã cử ra nhiều nhân lực và vật lực như vậy... Nhưng dẫu sao tình hình bệnh dịch lần này rất không tầm thường. Phương diện phòng dịch có lẽ quý quốc có chút kinh nghiệm, nhưng kinh nghiệm hành động ở nước ngoài xa xôi như thế này chắc chắn không nhiều...

- Mà ở phương diện này nước tôi có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa bất luận là nhân lực hay là vật lực của chúng tôi đều phong phú nhất toàn cầu. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể được tiếp viện đầy đủ...

Người trung niên tóc vàng mắt xanh đối diện vênh váo tự đắc nhìn Giang Khương thành thực nói:

- Những thứ này bên quý quốc không thể nào sánh được. Cho nên bất kể như thế nào, chúng tôi đã được Tổ chức y tế thế giới trao quyền, hơn nữa là Tổ chức và Phòng thí nghiệm nghiên cứu vi khuẩn đứng đầu thế giới... Chúng tôi muốn được nắm toàn quyền của cả kế hoạch phòng dịch lần này. Đồng thời yêu cầu quý quốc sớm chuyển giao những tài liệu có liên quan...

Giang Khương nhìn chằm chằm tên lông vàng lỗ mũi hếch lên trời đối diện. Nếu hắn không ngại đám truyền thông không sợ chết đột nhiên kéo nhau tới cùng mấy tên này lần này, hơn nữa ngồi đối diện mình còn có hai ký giả truyền thông cấp thế giới, chắc chắn hắn không ngại cho gã nếm mùi vị của cú đấm rồi.

Nhưng trước mắt Giang Khương không thể không cố kỵ, dẫu sao lần này động tác của Trung Quốc quả thật hơi lớn. Tuy chiếm được tiên cơ, nhưng điều động mấy ngàn quân đội, bên mình chỉ cần có chút động tác khác, cũng sẽ bị đám truyền thông này nắm chặt lấy, sau đó tuyên truyền lung tung, biến chuyện tốt thành chuyện xấu.

- Peter tiên sinh... tôi nghĩ ông hiểu nhầm rồi. Khu cách ly này do người chúng tôi một tay dựng nên. Nếu không có người của chúng tôi, có lẽ khu dịch lúc này đã lan rộng gấp ba đến năm lần, hoàn toàn không thể nào khống chế rồi...

Giang Khương bình tĩnh nhìn người phụ trách Trung tâm nghiên cứu vi khuẩn NK của Mỹ này, lãnh đạm nói:

- Hơn nữa tôi hoàn toàn có đủ tự tin vào người của tôi sẽ hoàn thành việc xử lý bệnh dịch lần này...

- Nếu mọi người bằng lòng gia nhập kế hoạch phòng dịch này, chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng...

Nói tới đây, Giang Khương nhẹ nhàng đưa ngón tay ra, gõ gõ mặt bàn, lẳng lặng nhìn mấy người đối diện, nói:

- Đây... Là doanh trại của tôi, đây là khu cách ly do chúng tôi thiết lập... Nên sẽ do tôi định đoạt!

Nghe Giang Khương nói vậy, sắc mặt mấy người đối diện đều biến đổi. Đặc biệt là hai ký giả, nhìn Giang Khương, trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc. Tuy trước khi tới họ đã đọc sơ vài tài liệu về Đại tá Giang Khương này, nhưng cũng chỉ cho là hắn được Trung Quốc đánh bóng tên tuổi thôi. Người thanh niên hơn hai mươi tuổi này chắc chắn đi lên nhờ bối cảnh lớn mạnh. Nhưng họ không ngờ, đối phương làm việc lại dứt khoát như vậy. Hơn nữa thái độ cũng rất cứng rắn, khiến người ta rất nghi ngờ không biết hắn hắn rốt cuộc có phải người Trung Quốc hay không.

Peter nhìn Giang Khương không giận mà uy thì sắc mặt cũng không khỏi thay đổi, trong lòng có chút căng thẳng. Trước kia không phải gã chưa từng qua lại với người Trung Quốc. Người Trung Quốc trước kia rất khiêm tốn ôn hòa, chưa từng thấy ai ngang ngược như vậy. Vốn gã tưởng chỉ cần thái độ của mình hơi cương quyết một chút đối phương chắc chắn sẽ lùi bước. nhưng gã không ngờ đối phương không hề có ý nhượng bộ. Vậy là một chuyện vốn tưởng sẽ giải quyết đơn giản lại là một phiền phức không hề nhỏ.

Nhưng lúc này, Peter cũng biết, mình không thể lui bước, nếu không không có cách nào ăn nói với cấp trên. Nếu lần này mình không giành được quyền này, có lẽ kinh phí tài trợ cho trung tâm năm sau sẽ bị giảm rất nhiều.

Peter lập tức thay đổi sắc mặt, nói:

- Đại tá Giang Khương, tôi biết anh tuy cũng có nghiên cứu nhất định về vi khuẩn, nhưng dù sao anh cũng không phải dân chuyên nghiệp, cho nên có lẽ không biết tính nghiêm trọng của vài loại vi khuẩn, và cũng không biết thực lực Trung tâm nghiên cứu của

chúng tôi...

- Giờ, tôi muốn giới thiệu một chút với anh về tình hình Trung tâm nghiên cứu của chúng tôi... Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ thay đổi suy nghĩ. Dẫu sao tình hình bệnh dịch lần này thật sự quá mức nghiêm trọng, tôi đã tìm hiểu rồi. Giờ tỷ lệ tử vong trong khu cách ly đang trong trạng thái cực cao... Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự không thể nào yên tâm để cho các anh nắm kế hoạch này...

Lời của Peter khiến hai ký giả bên cạnh đều gật đầu liên tục, dựa theo tỷ lệ tử vong và tỷ lệ lây nhiễm như vậy, nếu không sớm giải quyết, đến cuối cùng chẳng biết sẽ chết bao nhiêu người.

Giang Khương nghe Peter nói vậy thì chân mày bắt đầu nhướn lên. Người này đúng là lợi hại. Nói chuyện mà không để lọt một giọt nước nào, hơn nữa còn hơn nữa hùng hổ dọa người, làm cho người ta không thể tùy tiện phản bác.

Peter thấy người thanh niên đối diện cuối cùng hình như đã không thể nào phản bác được nữa thì trong mắt lóe lên tia đắc ý. Muốn đấu với ông đây à, thằng nhóc mày còn non lắm. Bộ chính trị Trung Quốc chẳng biết đã uống nhầm thuốc gì, chuyện lớn như vậy mà lại cử một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi chưa hết mùi sữa đến phụ trách, đúng là cực kỳ hoang đường.

Có điều, đây cũng là may mắn của mình. Nếu là một ông già bốn năm chục tuổi kinh nghiệm phong phú đến, đối phương chỉ cần mặt dày cãi vã với mình, mình muốn kiếm chút lợi ích cũng không đơn giản như vậy. Tên thanh niên này da mặt không dày như vậy, như thế thì dễ đối phó hơn nhiều.

Nhưng gã chỉ đắc ý được một lát liền thấy trong mắt thanh niên trẻ kia đột nhiên lóe lên một tia cười nhạt cùng vẻ trào phúng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 961



Johnson Peter là người phụ trách Trung tâm nghiên cứu vi khuẩn NK của Mỹ, cũng là một trong những chuyên gia nghiên cứu vi khuẩn nổi tiếng nhất toàn cầu. Trung tâm nghiên cứu vi khuẩn NK mà gã lãnh đạo cũng là phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới, đồng thời cũng là tổ chức lớn nhất trong ngành phòng dịch vi khuẩn. Điều này trên quốc tế không ai có thể phủ nhận.

Giang Khương cũng rất rõ điều này. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu người này dám đứng đây ngạo mạn hò hét giành quyền chủ đạo với mình.

Tuy thật ra Giang Khương rất sẵn lòng giao quyền chủ đạo này cho Peter, thậm chí bằng lòng giao cả khu cách ly này cho Peter, để Peter và nước Mỹ tiếp nhận cục diện rối rắm ở đây. Dù sao, tình hình dịch bệnh vi khuẩn lần này thật sự rất khác với bình thường. Cả một nhóm người khổng lồ bị lây nhiễm tất cả những người đến gần khu cách ly đều có nguy cơ bị lây.

Nếu có thể, dĩ nhiên Giang Khương không muốn đem mấy ngàn người của mình đến mạo hiểm. Nhưng với tình hình trước mắt thì không thể. Mỹ chỉ phái một đội ngũ hai ba chục người dến đây. Cho dù đợi khi họ hiểu rõ tính nghiêm trọng của bệnh dịch lần này, họ có còn muốn cử một đội tinh nhuệ lớn đến tiếp nhận chuyện này nữa hay không vẫn còn khó nói. Cho dù họ bằng lòng, nhưng đợi nhóm người đó đến cũng là chuyện của một hai ngày sau.

Hơn nữa lần này Trung Quốc bỏ ra cái giá lớn vậy, không tính toán đến chi phí cử ra mấy ngàn quân đội cùng với nhiều nhân viên và trang bị như vậy là để thể hiện tầm quan trọng của Trung Quốc trên trường thế giới. Giờ khó khăn lắm mới khống chế tình hình bệnh dịch trong khu cách ly, không để nó lan tràn ra ngoài, có người muốn đến hai trái, chuyện như vậy không có cửa đâu.

Đó là càng không nói, tình hình hiện tại, cả đội quân Duy Hòa Trung Quốc đã rơi vào vũng bùn này. Trước khi chưa tìm được loại thuốc phù hợp với vi khuẩn, hắn cũng không dám để mấy ngàn nhân viên Duy Hòa mấy ngày nay đã vào khu bệnh dịch tùy tiện rời đi. Với tính lây nhiễm của loại vi khuẩn này hắn không thể nào đảm bảo được là không có ai lây loại vi khuẩn này.

- Peter tiên sinh...

Nụ cười giễu cợt trên mặt Giang Khương dường như càng lúc càng đậm, khiến trong lòng Peter đứng đối diện toát ra một dự cảm xấu.

- Có lẽ ông không hiểu rõ tình hình...

Lời nói của Giang Khương cực kỳ bình tĩnh như ánh mắt lại khiến cho người ta run rẩy:

- Theo như lời ông nói, đội ngũ mà ông đang có rất nổi tiếng... Nhưng Sars mà chúng tôi đã trải qua, chắc chắn ông không thể nào tưởng tượng được...

- Chúng tôi là quốc gia duy nhất hiện nay đã trải qua và xử lý bệnh dịch vi khuẩn có cấp bậc như vậy... Cho nên, sau khi nhận được báo cáo tình hình bệnh dịch chúng tôi mới có thể phát hiện được tính nghiêm trọng của vấn đề. Trong thời gian một ngày ngắn ngủi đã đưa ra quyết định tiếp viện, hơn nữa còn cử cả nhân viên và vật chất...

- Và tôi tin, thời gian các ông nhận được báo có có lẽ không hề muộn hơn so với chúng tôi...Nhưng các ông tự nhận có năng lực giỏi nhất trên phương diện này đã có phản ứng như thế nào?

Giang Khương không hề để ý đến gương mặt vốn cao ngạo của đối phương trong nháy mắt đã xanh đen, hừ giọng cười nói:

- Đến giờ đã là ngày thứ ba rồi... Các ông mới cử một đội ngũ hai ba chục người tới. còn chúng tôi cử ra tổng cộng một đội nghiên cứu hơn sáu mươi người, một đội ngũ hộ lý và nhân viên chưa bệnh hơn hai trăm người, gần ba trăm binh sĩ Duy Hòa và cả trăm tấn vật tư, tiến hành cách ly khu dịch bệnh rất hoàn hảo...

Nói tới đây, Giang Khương khẽ hừ một tiếng nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Peter phía đối diện, nói:

- Đối mặt với tình huống như thế này, Peter tiên sinh, ông còn muốn đòi quyền khống chế và chủ đạo với toi sao? Chẳng lẽ ông thật sự cho NK của các ông có thể so được với đội ngũ của tôi...

- Cộc cộc...

Mấy ngón tay thon dài của Giang Khương lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lãnh đạm nói:

- Sự thật và kinh nghiệm có thể chứng minh tất cả... Cho dù là Sars năm đó, hay là tình hình dịch bệnh lần này... đều có thể chứng minh, Trung Quốc chúng tôi, đội ngũ của chúng tôi mới đứng đầu thế giới...

Sắc mặt Peter lúc xanh lúc đỏ. Là tổ chức và chuyên gia nghiên cứu vi khuẩn cao cấp nhất được thế giới công nhận, ban nãy gã vẫn dương dương tự đắc, cao cao tại thượng nhìn tên thanh niên đối diện. Nhưng gã không ngờ trong nháy mắt mình lại bị đối phương giễu cợt như vậy.

- Anh...

Peter tức giận hét lên, có điều vừa mới nói được một từ đã bị đối phương cắt ngang.

- Còn các ông... một tổ chức hàng đầu chưa thật sự trải qua bệnh dịch lớn nào, chẳng qua cũng chỉ là một đám anh hùng bàn giấy mà thôi...

Ánh mắt Giang Khương bình tĩnh nhưng vẫn tràn đầy giễu cợt, môi khẽ nhếch lên khạc ra câu cuối cùng:

- Thử hỏi, sao tôi có thể giao quyền chủ đạo của tình hình bệnh dịch nghiêm trọng như vậy cho các ông?

Sau khi Giang Khương nói ra câu này, không chỉ sắc mặt Peter đối diện xanh mét, ngay cả sắc mặt hai ký giả truyền thông lúc này cũng vô cùng kinh hãi.

Tên thanh niên Trung Quốc trước mặt này hoàn toàn không coi nhân vật cấp Thái đẩu trong giới vi khuẩn học quốc tế này ra gì, hơn nữa còn tùy tiện giễu cợt như vậy. Thế này không chỉ đơn thuần là coi thường mà là khiêu khích. Trong lòng hai người vô cùng kinh ngạc. Người thanh niên này sao lại có lá gan lớn như vậy? Sao tự tin đến vậy? Sự kiện lần này là chuyện liên quan đến danh dự của Trung Quốc trên trường quốc tế, trực tiếp đối xử với chuyên viên Mỹ phái đến như vậy, nếu lỡ xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn, hậu quả sẽ không thể thu dọn được.

Trách nhiệm như vậy, do thanh niên này gánh vác sao? Đại tá Trung Quốc trẻ tuổi này, sao hắn gánh vác nỗi? Và sao hắn dám gánh vác?

- Anh... anh... tôi là đại diện của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ ở đây, anh... anh đang khiêu khích nghiêm trọng đất nước chúng tôi...

Lúc này ánh mắt của Peter đã đỏ như máu, trợn to nhìn Giang Khương. Gã không thể ngờ mình sẽ bị giễu cợt và miệt thị như vậy. Cho dù có kể đến thân phận của gã hay không thì lần này gã cũng đại diện nước Mỹ để đến, tên Trung Quốc đáng chết này sao lại dám làm như vậy?

Giang Khương nhìn Peter đang thở hổn hển, khóe môi không kìm được nhếch lên, chậm rãi nói:

- Khiêu khích? Dĩ nhiên... Nếu không ông nghĩ là thế nào? Chẳng lẽ trận thế lớn thế này mà chỉ làm cho vui sao?

Sau khi dứt lời, Giang Khương chậm rãi đứng dậy trong ánh mắt kinh hãi của mấy người đối diện, cúi người nhìn Peter nói:

- Peter tiên sinh... Là quan chỉ huy cao nhất của khu cách ly, tôi sẽ chuẩn bị phòng nghiên cứu cùng với tiêu bản vi khuẩn cho các ông... Vì mấy ngàn dân chúng khu cách ly hiện nay, mọi người hãy cùng nhau nghiên cứu và giải quyết vi khuẩn lần này. Chúng ta có thể xem xem, rốt cuộc ai có thể sớm tìm được thuốc hoặc biện pháp giải quyết tình hình bệnh dịch lần này...

- Nếu như, các ông cho rằng NK các ông mạnh hơn chúng tôi, vậy thì mời cố gắng. Cho dù là vì chiến thắng hay là vì sinh mạng của mấy ngàn người dân kia...

Nói tới đây, Giang Khương nhìn khuôn mặt đầy bực tức của Peter cùng với sắc mặt khó coi của những người khác và hai ký giả, trầm giọng nói:

- Dĩ nhiên, tôi nhắc nhở trước với mọi người, tình hình bệnh dịch lần này tương đối nghiêm trọng, trong tình huống trước khi được khống chế hữu hiệu, tất cả những người đã vào khu vực bệnh dịch đều không thể ra ngoài...

- Cái gì?

Giang Khương vừa nói ra những lời này, không chỉ sắc mặt hai ký giả biến đổi mà ngay cả sắc mặt của Peter cũng căng thẳng theo.

Tuy hai ký giả tương đối bất mãn, nhưng trong tình huống trước mắt, không ai dám phản đối Giang Khương. Huống hồ là trước khi tới họ đã chuẩn bị trước tâm lý rồi. Tất nhiên, chẳng qua hậu quả này dường như hơi nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng một chút.

Peter đối mặt với Giang Khương cũng không thể làm được gì. Tuy với sức mạnh của Mỹ đủ để gã giành được quyền chủ đạo trước mặt người của các nước khác, nhưng lần này thất bại này cũng chỉ khiến gã hơi không cam lòng. Dù sao gã cũng hiểu rõ sức mạnh của Trung Quốc lần này sẽ không dễ dàng chắp tay nhường nhịn người khác.

Nhưng bất kể như thế nào, ít nhất mục đích bước đầu cũng đã đạt được. Lửa giận tích lũy trong lòng cũng khiến gã cưỡng ép dằn vài thứ xuống. Gã quyết định chắc chắn sẽ khiến con khỉ da vàng Trung Quốc tự cao tự đại đáng chết trước mặt biết ao mới là cao thủ đứng đầu thế giới trong phương diện nghiên cứu vi khuẩn.

Mặc dù trong lòng Peter tràn đầy không cam lòng cùng tức giận nhưng gã vẫn khá hài lòng với điều kiện đối phương cấp cho. Ít nhất trong những phương diện khác đối phương không hề làm khó họ. Lều vải rộng rãi và những phương tiện tương ứng cùng với quyền hạn tùy ý ra vào khu cách ly khiến gã rất tiện để lãnh đạo đội ngũ của gã tiến hành nghiên cứu.

Có điều Peter thấy sự khẳng khái rộng lượng của đối phương thì trong lòng không kìm được căng thẳng. Đối phương ngay cả tiêu bản vi khuẩn cũng đều chuẩn bị sẵn cho mình, hoàn toàn không chiếm chút tiện nghi nào của mình, đây rốt cuộc là do hắn tự tin? Hay chỉ thật sự là vì cứu vãn tính mạng của những người dân kia nên mới làm vậy?

Cho dù và vì nghuyên nhân nào thì cũng khiến gã không thể nào vui lên được...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 962



Hai ký giả lúc này cũng mang theo trợ thủ của họ yên tâm ở lại khu cách ly. Sau khi họ mặc bộ y phục cách ly toàn diện, rồi vác máy quay phim và máy chụp hình của họ đi sâu vào khu cách ly.

Là ký giả, bọn họ cũng tương đối chuyên nghiệp. Để có thể nắm bắt được những cảnh tượng chân thực trong khu cách ly, bọn họ phải đích thân ra trận, mạo hiểm tiến vào khu cách ly để chụp ảnh. Tuy lúc họ bước vào trong lòng rất run sợ nhưng cũng không hề lùi bước. họ đã quay và chụp lại tình hình toàn bộ khu cách ly.

Bất kể như thế nào, tuy nói bọn họ không phải ký giả chiến địa, nhưng tính nguy hiểm của hành động lần này không hề thấp hơn những đồng nghiệp đang ở Syria và Iraq. Có điều những thứ họ lấy được cũng sẽ không thấp hơn những đồng nghiệp kia.

Dẫu sao lần này cũng là lần đầu tiên Trung Quốc bộc lộ năng lực mạnh mẽ trên trường quốc tế về mặt ý nghĩa, những tin tức thế này, bọn họ tin có rất nhiều độc giả sẽ quan tâm.

Sau khi dẫn trợ thủ mạo hiểm vào khu cách ly chụp hình đi ra, họ lại tiến hành chụp khu nghiên cứu thí nghiệm của Trung Quốc, đồng thời phỏng vấn người phụ trách y tế của doanh khu và người phụ trách khu nghiên cứu vi khuẩn, lúc này hai ký giả hưng phấn không thôi.

- Walker... Lần này chúng ta đúng là nhặt được bảo vật rồi. Cho dù là vụ đánh cược giữa Đại tá Giang Khương với Peter hay là những hình ảnh chụp Trung Quốc thiết lập doanh khu, tất cả đều là những tin tức tuyệt vời... Lần này chúng ta trở về, chắc chắn công ty sẽ thăng chức cho chúng ta!

- Dĩ nhiên... Matt... Tôi cũng vậy. Mấy ngày này chúng ta phải theo dõi thật sát, sau đó mỗi ngày đều sẽ đưa bản thảo ra ngoài... Hơn nữa vị Đại tá Giang Khương kia cũng đã nói rồi, vì tính nghiêm trọng của dịch bệnh lần này sẽ không tiếp nhận xin phép của những ký giả khác. Những bài báo tiếp theo cũng đều là của chúng ta...

Hai ký giả đang hưng phấn nói chuyện với nhau, trong lòng đang chờ đợi khi quay về sẽ được thưởng và thăng chức, sớm đem tính nghiêm trọng của bệnh dịch mà Giang Khương đã nói vứt ra sau đầu.

Có điều, ngày thứ hai khi họ đi lấy tin, những hưng phấn trong lòng liền giảm đi.

- Lây nhiễm bộc phát... Chỉ trong một đêm tăng hơn 300 người lây nhiễm phát sốt? Hơn nữa tối qua có 58 người chết...

Nhìn những số liệu vừa lấy được, sắc mặt hai ký giả lập tức trắng bệch...

Số dân trong khu cách ly có tổng cộng khoảng 4500 người, trong đó số người phát bệnh khoảng 2500 người. Một đêm tám tiếng đã có hơn 300 người lây bệnh, cũng tức là một đêm có 1/10 số người bị lây nhiễm phát bệnh, nói cách khác, cùng lắm là mười ngày tất cả mọi người đều có thể bị lây nhiễm.

Chết 58 người, hơn nữa đây vẫn chưa thực sự là đến thời kỳ cao nhất thật sự. Nói cách khác, nếu như vi khuẩn không thể khống chế, 4500 người này rất có thể sẽ chết sạch trong 2, 3 tuần lễ...

Sức lây nhiễm kinh khủng cùng với tỷ lệ tử vong như vậy... hai người ngồi với nhau, cả người run rẩy.

- Walker... Anh cảm thấy chúng ta có khả năng bị lây không?

Matt lau mồ hôi trên trán, run rẩy nhìn Walker nói.

Lúc này sắc mặt Walker cũng cực kỳ khó coi, chậm rãi lắc đầu một cái, nói:

- Tôi không biết... Có điều tôi biết là chúng ta phải cố gắng giảm số lần vào khu cách ly lây nhiễm...

- Như vậy... như vậy không được, Walker, nếu chúng ta không đi vào, rất nhiều tin tức, hình ảnh sẽ không thể lấy đợc...

Matt chần chờ một chút, sau đó liền lắc đầu liên tục nói.

Walker nhìn bộ dạng liên tục lắc đầu của Matt miễn cưỡng cười một tiếng, nói:

- Tôi chỉ nói đùa thôi... không cần lo lắng. Giờ trong khu cách ly có ít nhất hơn ngàn binh lính Trung Quốc trú đóng. Họ hàng ngày ở trong đó, còn chúng ta chỉ thỉnh thoảng vào, bọn họ không sợ, chúng ta sợ cái gì...

- Cái đó...

Matt nhớ tới những binh lính Trung Quốc kia nhẹ nhàng gật đầu một cái, đúng vậy... Những binh lính Trung Quốc kia không sợ, họ sợ cái gì.

- Được rồi... Matt, chúng ta đừng trì hoãn thời gian nữa. Mau đến trung tâm liên lạc gửi bản thảo hôm nay ra ngoài đi... Giờ có lẽ bên công ty đã đi làm rồi đấy...

Nhìn những số liệu này, sắc mặt Giang Khương vô cùng khó coi. Tỷ lệ lây nhiễm và tỷ lệ tử vong cao như vậy, nếu cứ kéo dài, cho dù cuối cùng tìm được thuốc khống chế vi khuẩn, chỉ sợ cũng chẳng còn lại được bao nhiêu người.

- Trung tá Lô... Lẽ nào phương pháp chữa trị hiện tại không có chút hiệu quả nào?

Giang Khương quăng mạnh báo cáo trong tay lên bàn, nhìn gương mặt lạnh lùng của Lô Bỉnh Nguyệt, tức giận nói.

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú luôn dịu dàng của Giang Khương lúc này tràn đầy tức giận thì trong lòng không kìm được run lên, sau đó cô chậm rãi lắc đầu nói:

- Những phương pháp chữa trị nên dùng chúng ta đều đã dùng, nhưng vẫn không có biện pháp hiệu quả nào làm giảm tiến trình phát triển của bệnh... Chúng ta chỉ có thể... chỉ có thể giúp họ đỡ đau đớn hơn một chút thôi!

- Hừ...

Mặc dù Giang Khương biết Lô Bỉnh Nguyệt đã rất cố gắng nhưng trong lòng vẫn không kìm được tức giận. Sau khi hắn hít sâu hai lần, cuối cùng lại nhìn về phía Lô Bỉnh Nguyệt, gật đầu cười khổ nói:

- Xin lỗi...

- Không sao...

Trên gương mặt lạnh lùng của Lô Bỉnh Nguyệt lúc này cũng lộ nụ cười khổ. Cô hiểu cảm xúc của vị quan chỉ huy cao nhất trước mặt. Là một bác sĩ, thấy nhiều bệnh nhân cứ lần lượt chết đi như vậy nhưng lại không có biện pháp nào tốt, cho dù là ai cũng không thể nào có cảm xúc tốt được.

- Các chỉ đạo viên doanh trại nói sao?

Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nhìn về phía Lô Bỉnh Nguyệt hỏi.

- Các chỉ đạo viên đều đã cố gắng hết sức...

Lô Bỉnh Nguyệt chậm rãi nói:

- Các hướng dẫn đề nghị sử dụng vài phương pháp trị liệu, nhưng hiệu quả không hề lý tưởng

- Được, vất vả cho mọi người rồi...

Giang Khương thở dài, gật đầu một cái, nếu các y sư trong viện cũng không có cách, vậy thì chỉ có thể chờ tiến triển của phòng nghiên cứu vi khuẩn thôi.

Sau khi tiễn Lô Bỉnh Nguyệt đi, Giang Khương lập tức cầm điện thoại lên bấm số phòng nghiên cứu.

- Tình hình thế nào rồi? Chủ nhiệm Đào?

Giang Khương trầm giọng hỏi.

- Hiện tại vẫn đang tiến hành phân tích vi khuẩn... Thí nghiệm thuốc hiện tại vẫn chưa tìm được loại thuốc hữu hiệu!

Chủ nhiệm Đào cũng nghiêm túc nói. Ông cũng hiểu rất rõ tình hình khu cách ly. Nhưng tiến triện hiện tại thật sự không đủ nhanh, ông cũng không còn cách nào khác.

- Đại khái còn cần bao lâu nữa?

Giang Khương cũng không vòng vo, chỉ cau mày hỏi.

- Cái này...

Chủ nhiệm Đào nghe Giang Khương nói vậy thì hơi khó xử. Với tình hình thế này, ông không cách nào xác định được. Sau khi ông trầm ngâm một lát liền trầm giọng trả lời:

- Dự trù ít nhất còn cần bốn, năm ngày, nếu như tình hình mà không ổn thì cũng còn khó nói...

- Bốn, năm ngày...

Giang Khương nghe thấy vậy trong lòng hơi trầm xuống. Với tình hình trước mắt, nếu phải sau bốn năm ngày mới có thể tìm được loại thuốc hữu hiệu, vậy thì 4000 người trong khu cách ly có lẽ chỉ còn lại 3000 người...

Hơn nữa đây chỉ là trong tình huống lạc quan, bốn năm ngày có thể tìm được thuốc hữu hiệu. Còn nếu bốn năm ngày mà không tìm được thì số lượng người chết sẽ càng nhiều.

Nhưng lúc này Giang Khương cũng không còn cách nào khác. Hắn hiểu rõ ý của Chủ nhiệm Đào. Những chuyện thế này cũng cần có chút may mắn. Không ai có thể đảm bảo có thể tìm ra được thuốc hữu hiệu hay không, có thể là ba bốn ngày sẽ tìm được... Có khi... mười ngày nửa tháng sợ là vẫn chưa tìm ra...

- Được rồi... Bất kể như thế nào, xin mọi người hãy cố gắng hết sức!

Sau khi dứt lời, Giang Khương chậm rãi cúp điện thoại. Hắn thoáng trầm ngâm một chút rồi đi ra khỏi lều vải. Giờ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức nghĩ cách. Hắn không thể nào trơ mắt nhìn nhiều người chết đi như vậy.

Tình hình dịch bệnh ở Châu Phi do có hai ký giả đến hiện trường nên cuối cùng đã được giới truyền thông toàn cầu chú ý. Tình hình nhanh chóng thông qua hai ký giả được truyền ra toàn cầu.

Hầu tước Ryan ngồi trên ghế salon hoa lệ, nhìn bản tin trên tivi, trên mặt nở nụ cười nhạt. Xem ra lần này Nhân tộc phiền toái rồi.

Vẫn là chủng tộc cao quý như mình tốt hơn, mấy vi khuẩn gì đó cho tới giờ chưa từng có hiệu quả với Huyết tộc.

- Căn cứ theo tin tức của ký giả, quan chỉ huy trẻ tuổi phụ trách kế hoạch phòng dịch của Trung Quốc ở Agueiro lần này là Đại tá Giang Khương...

Trong tivi, giọng nói của người dẫn chương trình chậm rãi vang lên.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 963



Trong bầu trời đêm tối đen, từng ngôi sao giống như viên kim cương khảm trên bầu trời đen nhánh nhấp nháy...

Dưới màn trời này, một dãy núi khổng lồ kéo dài, giống như một con khủng long quái thú tiền sử nằm mai phục trong bóng tối.

Chỗ khuỷu tay của con quái thú này là một lâu đài cực lớn có khí tức thần bí và âm u đứng thẳng đứng nơi ấy.

Tòa lâu đài âm u thần bí này chỉ có một ánh đèn mơ hồ, trong đại điện của tòa lâu đài này, Chủ tịch nghị viện đại nhân Huyết tộc, các Nghị viên trưởng lão của Nghị viện trưởng lão Huyết tộc lúc này đều đang ngồi đây.

- Phù... cho tất cả tàu thuyền rút lui đi...

Chủ tịch nghị viện đại nhân Huyết tộc thở nhẹ một hơi, không có gì bất ngờ với chuyện này. Lục soát vịnh Rusto vốn là một việc làm quá sức người, chỉ có thể nghe theo số trời. Giờ đã một tuần lẽ trôi qua, mọi người vốn đã chẳng còn bao nhiêu hy vọng. Giờ tin tức của thằng nhãi kia đột nhiên xuất hiện ở Châu Phi, tuy khiến người ta hơi kinh ngạc là đối phương đã thật sự có thể chạy thoát được, nhưng cuối cùng cũng đã có tin tức. mọi người coi như không cần phải chạy tán loạn như ruồi không đầu nữa.

Tin tức Chủ tịch nghị viện đại nhân rút toàn bộ tàu thuyền trên vịnh Rusto không nằm ngoài suy đoán của mọi người. Vốn hai ngày nay tàu thuyền và tàu ngầm đều phải rut lui rồi. Giờ Giang Khương lại ló đầu ra ở Châu Phi, chuyện này dĩ nhiên trở thành chuyện đương nhiên.

Hầu tước Ryan nhẹ nhàng quay đầu nhìn mấy vị nghị viên trưởng lão xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Chủ tịch nghị viện đại nhân ngồi ở vị trí chủ vị, nhăn mày trầm giọng nói:

- Chủ tịch nghị viện đại nhân... Hành động lần này của Thiên Y viện hơi kỳ quái. Giang Khương khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi chỗ chúng ta, cuối cùng Thiên Y viện lại phái hắn đến Châu Phi, tiến hành kế hoạch phòng dịch này... Tôi nghĩ lần này không biết có phải một cái bẫy không?

Mấy nghị viên trưởng lão xung quanh lúc này cũng âm thầm gật đầu, chuyện này đúng là cổ quái. Tuy họ không biết rốt cuộc làm sao trốn Giang Khương trở về được, nhưng với thân phận của Giang Khương, hơn nữa lại mang được nắp Tề Thế Đỉnh về, lập được công lớn như vậy. Vậy mà Thiên Y viện không để Giang Khương ngoan ngoãn ở lại Thiên Y viện, tránh né sự truy đuổi của bên mình mà lại để Giang Khương chạy đến Châu Phi. Nếu nói trong chuyện này không có vấn đề chắc chắn không ai tin.

Chủ tịch nghị viện đại nhân Huyết tộc ngồi ở vị trí chủ vị lúc này cũng chậm rãi gật đầu, trong đôi mắt sắc bén lóe lên tia âm trầm, nói:

- Đúng là có khả năng này... Châu Phi không phải là nơi có lợi với chúng ta, hơn nữa nhân viên của chúng ta rất ít, động tác này của Thiên Y viện nhất định có vấn đề!

- Nhưng... Lần trước người của Thiên Y viện cũng đang lùng bắt Giang Khương... Có phải trong chuyện này có vấn đề gì khác không?

Hầu tước Robert nhăn mày, nhớ tới thằng nhãi đáng ghét kia, trong lòng cảm thấy không cam lòng.

Chủ tịch nghị viện đại nhân dĩ nhiên hiểu Hầu tước Robert đang nghĩ gì, lão lập tức lãnh đạm nói:

- Căn cứ theo tin tức trước mắt, bên Trung Quốc đã cử nhân lực đông đảo, hơn nữa có lẽ cũng có người của Phòng nghiên cứu vi khuẩn Ban phòng dịch Thiên Y viện tham gia. Cho nên chuyện này chắc chắn Thiên Y viện đã có sự chuẩn bị. Hơn nữa Giang Khương mang nắp Tề Thế Đỉnh về cũng đủ để nói rõ tất cả... Có lẽ không thể có những nguyên nhân khác đâu!

Hầu tước Robert bị Chủ tịch nghị viện đại nhân nói vậy lúc này chỉ có thể thầm thở dài. Lúc đầu ở Trung Quốc lão ta đã bị thằng nhãi này hại tương đối thê thảm, thậm chí còn bị bắt làm tù binh, thật sự là quá mất mặt. Lần này đúng là khiến Hầu tước Robert sớm đã ghi hận Giang Khương trong lòng cảm thấy không cam lòng.

Nghe Chủ tịch nghị viện đại nhân nói vậy, mặc dù các nghị viên trưởng lão còn lại trong lòng tiếc nuối, nhưng cũng đều âm thầm gật đầu. Lần này suýt nữa là Giang Khương rơi vào tay đám người mình. nếu Thiên Y viện vẫn không có chút phòng bị gì chắc chắn không thể.

Kể ra, cho dù đối phương không chuẩn bị cạm bẫy già, nhưng mình muốn động vào Giang Khương ở Châu Phi cũng hết sức khó khăn. Với tình huống trước mắt, nếu phái các Huyết tộc cao cấp đến Châu Phi dường như cũng không phải chuyện có lợi.

Giang Khương không ngờ mình lại bị đám Nghị viện Huyết tộc nhìn chằm chằm. Giờ hắn đang rất nhức đầu, đứng trong lều trại khu cách ly lây nhiễm, cẩn thận bắt mạch cho một bệnh nhân đang bước vào giai đoạn hậu kỳ.

Các phương pháp chữa trị Tây y không hiệu quả, vậy cách duy nhất bây giờ là xem thử có thể sử dụng Trung y không.

Ít nhất phải bốn năm ngày nữa mới tìm được thuốc ức chế vi khuẩn, thậm chí có thể là một hai tuần lễ. Hơn nữa cho dù là bốn năm ngày có thể tìm được thuốc ức chế vi khuẩn, nhưng trong bốn năm ngày này, số người từ giai đoạn tiến triển bước vào giai đoạn khôi phục, hoặc là giai đoạn cuối cùng sẽ trên 1000 người. Nếu trước mắt còn chưa tìm được loại thuốc phù hợp, vậy thì số người tử vong ít nhất sẽ trên 800 người trở lên, đây chính là báo cáo mà Lô Bỉnh Nguyệt vừa đưa cho hắn.

Vì mấy trăm tính mạng, thậm chí là mấy ngàn tính mạng, Giang Khương cảm thấy mình không thể nào chỉ trơ mắt nhìn như vậy. Ít nhất hắn phải nghĩ cách để trì hoãn tiến trình phát triển bệnh, để Phòng nghiên cứu vi khuẩn và Ban phòng dịch có thêm chút thời gian.

Còn về cái Trung tâm nghiên cứu vi khuẩn NK của đám Peter Giang Khương không ôm hy vọng lớn lắm. Nếu Thiên Y viện không giải quyết được chuyện này, dựa vào cái Trung tâm nghiên cứu vi khuẩn gì đó, chắc là mọi người chết sạch rồi cũng chưa chắc đã tìm được cách giải quyết.

Lô Bỉnh Nguyệt bên cạnh lúc này cũng mang kiếng an toàn, toàn thân đều bao bọc trong bộ đồ cách ly, vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương bắt mạch cho bệnh nhân.

Ban nãy cô đã thấy Giang Khương kiểm tra toàn thân cho bệnh nhân này bằng phương pháp Tây y, động tác dứt khoát lưu loát, cực kỳ có tiêu chuẩn. Ít nhất trong mắt cô, Đại tá Giang Khương này quả nhiên không chỉ mang hư danh.

Nhưng giờ hắn lại chơi trò bắt mạch như Trung y, hơn nữa trông cũng cực kỳ thành thạo. điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ vị này Trung Tây kiêm tu sao? Nhưng hắn còn trẻ như vậy, có thể đạt tiêu chuẩn cao như vậy trong lĩnh vực Tây y, thậm chí lĩnh vực ngoại thương và vi khuẩn cũng cực kỳ hiểu biết, như vậy đã là thiên tài trong thiên tài rồi. Chẳng lẽ hắn còn am hiểu cả Trung y sao?

Bên ngoài không phải không có Trung Tây kiêm tu, hiện nay những sinh viên lâm sàng của Học viện Trung y trên căn bản đều biết cả hai thứ một chút, hưng rất ít người tinh thông. Những người thật sự tương đối tinh thông thì ít nhất cũng phải có kinh nghiệm lâm sàng hai ba chục năm trở lên, hơn nữa cũng chỉ có thể coi là tương đối tinh thông, chứ không ai có thể thành thạo cả hai...

Nhưng thanh niên kỳ tài trước mặt đã vượt quá sức tưởng tượng của cô... Nhìn bộ dạng của đối phương, mình đã dùng nhiều phương pháp chữa trị Tây y đều vô dụng, giờ hắn thật sự định sử dụng Trung y sao?

Trung y kỳ tài hai mươi mấy tuổi? Vị này giống sao? Thông thường Trung y sư có kinh nghiệm ít nhất cũng từ bốn năm chục tuổi chứ? Cô thật sự càng lúc càng cảm thấy mình không thể nhìn thấu được vị này...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 964



Bệnh nhân nằm trên giường tên Picari, là người da đen Agueiro, phát bệnh đã một tuần lễ, lúc này vẫn đang sốt, cả người trông vô cùng uể oải, có điều người này vẫn coi như còn tỉnh táo, uể oải mở đôi mắt đầy tia máu, trên gương mặt đen thui đang nhìn Giang Khương với vẻ mặt cổ quái.

Mấy ngày nay, từ lúc gã phát bệnh, ngày nào cũng có bác sĩ đến kiểm tra, nhưng tới giờ chưa có bác sĩ nào kéo cổ tay gã không lên tiếng kỳ quái thế này.

Nhưng cho dù thế nào, vẻ cổ quái trên mặt Picari dần được thay bằng nét hưng phấn. Từ lúc phát bệnh đến giờ chưa hề thấy gá hơn, bệnh tình chỉ càng lúc càng nghiêm trọng. Rõ ràng các phương pháp chữa trị của mấy bác sĩ o hề có hiệu quả tốt. Còn những người bị bệnh nặng xung quanh được người ta đưa đi sau đó không quay về nữa.

Gã rất rõ, kết cục của những người đó như thế nào. Gã không cam tâm chết đi như vậy. Nhưng dù mỗi ngày gã đều được chữa trị nhưng tình hình không hề có chuyển biến gì tốt. Vị bác sĩ trước mặt hình như không giống các bác sĩ trước, phương pháp chữa trị hình như cũng khác, điều này khiến gã không kìm được lại dấy lên một tia hy vọng.

Giang Khương bắt mạch xong, cẩn thận nhìn lưỡi của bệnh nhân rồi đứng đó, chân mày không khỏi nhíu chặt. Căn cứ theo mạch tượng và lưỡi, người bệnh mắc loại bệnh ấm nóng, nhưng điều khiến hắn nhức đùa là, người Châu Phi thể chất vốn nóng, khác nhiều so với người Trung Quốc. Nếu muốn dùng những kinh nghiệm biện chứng trước đây để phân tích chữa trị rất khó đối chứng.

- Bác sĩ... bệnh của tôi... có cách gì khác không?

Picari nhìn thấy sự chần chừ sau kính an toàn của Giang Khương liền căng thẳng nói.

Giang Khương nghe thứ tiếng Anh không chính thống lắm của Picari, chân mày khẽ giật giật, nhìn tia tuyệt vọng và không cam lòng trong mắt đối phương, sau khi chần chừ một lát cũng không biết trả lời như thế nào.

- Bác sĩ... tôi cầu xin anh, tôi có con, tôi không thể chết được... tôi cầu xin anh...

Picari cố gắng kéo tay Giang Khương, ngẩng đầu cầu xin Giang Khương.

Giang Khương cảm nhận được đối phương đang kéo chặt tay mình qua lớp bao tay thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nhìn cặp mắt đầy khao khát kia, nói:

- Yên tâm... Tôi sẽ không để anh chết đâu! Chắc chắn sẽ giúp anh có thể gặp lại con anh...

Sau khi khám lại cho vài bệnh nhân, cuối cùng Giang Khương cũng cùng Lô Bỉnh Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi khu cách ly truyền nhiễm.

Có điều hắn không dừng lại, sau đó hắn lại đi một vòng khu quan sát truyền nhiễm, cũng cẩn thận kiểm tra cho mấy bệnh nhân rồi mới trở về lều vải của mình.

- Đại tá Giang Khương...

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn Giang Khương ngồi ở trước bàn làm việc, cầm bút, cau mày đang suy tư gì đó. Cây bút trong tay hắn như đang viết viết gì trên giấy. Cuối cùng cô không kìm được nữa, lên tiếng nói:

- Chẳng lẽ ngài... Chẳng lẽ ngài định chữa cho họ bằng Trung y?

Giang Khương nghe Lô Bỉnh Nguyệt nói vậy thì từ từ đặt cây viết trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lô Bỉnh Nguyệt đang nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc đối diện, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái:

- Đúng vậy. Với tình huống trước mắt, nếu như không nghĩ biện pháp khác, trước khi tìm ra loại thuốc thích hợp sẽ chết rất nhiều người...

Lô Bỉnh Nguyệt thấy Giang Khương xác nhận thì cặp mắt to trong nháy mắt trợn tròn, cô nhìn chằm chằm Giang Khương một lúc, lòng tràn đầy kinh hãi nói:

- Đại tá Giang Khương, chẳng lẽ anh cũng am hiểu Trung y? nhưng Trung y... cũng chưa chắc đã hữu hiệu với thứ này?

Giang Khương thấy Lô Bỉnh Nguyệt như nhìn thấy quỷ thì khóe miệng không kìm được nở một nụ cười, nói:

- Đúng... Thật ra Trung y mới là chuyên ngành chính của tôi...

- A...

Lô Bỉnh Nguyệt nghe vậy thì hoàn toàn choáng váng, sửng sờ nói:

- Chuyên ngành của ngài không phải Tây y sao? Vậy trong sự kiện vi khuẩn của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng lần trước, ngài làm sao...

Đối diện với vẻ kinh ngạc của Lô Bỉnh Nguyệt, Giang Khương không hề bất ngờ. Hắn hơi chần chừ một chút, sau đó lắc đầu lãnh đạm nói:

- Trung tá Lô, có một số việc không thể dùng tình huống bình thường để định nghĩa...

- Không thể dùng tình huống bình thường để định nghĩa?

Sau khi Lô Bỉnh Nguyệt thoáng suy ngẫm ý nghĩa của câu này, tia kinh hãi trong mắt càng thêm đậm. Ý của Đại tá Giang Khương này là hắn xác nhận bất luận là lĩnh vực Trung y hay Tây y hắn đều rất giỏi. nhưng Đại tá Giang Khương này giờ mới hai mươi mấy tuổi, điều này thật sự khiến người ta thấy khó tin.

Có điều, đối diện với tình huống hiện tại, cho dù khó tin nhưng dĩ nhiên Lô Bỉnh Nguyệt sẽ không tiếp tục truy hỏi, bất kể như thế nào, vị Đại tá Giang Khương này dường như không phải loại người không đáng tin. Hơn nữa nghi ngờ thượng cấp cũng là chuyện rất thiếu sáng suốt, cho nên Lô Bỉnh Nguyệt lựa chọn tin vào vị thượng cấp trẻ tuổi này. Bất kể như thế nào, ít nhất trước mắt mình đã không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác. Chữa ngựa chết thành ngựa sống còn hơn là hết hy vọng. Dẫu sao thì đây cũng là hơn ngàn mạng người.

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút rồi bắt đầu xé tờ giấy đầu tiên như giấy nháp vứt vào thùng rác, sau đó bắt đầu nhanh chóng viết lên tờ giấy mới. Cô tò mò bước đến gần.

- Ngân hoa, thạch cao, sinh địa...

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn tên các vị thuốc bắc được Giang Khương hạ bút viết ra, hơn nữa Giang Khương còn xác định rõ liều lượng, giờ cuối cùng cô cũng xác định, Đại tá Giang Khương này thật sự chuẩn bị dùng thuốc bắc chữa bệnh cho những bệnh nhân kia.

Sau khi cô chần chừ một chút, vẫn cười khổ lên tiếng nhắc nhở:

- Đại tá Giang Khương... Ngài định dùng thuốc bắc thì không có vấn đề gì, nhưng... Ở đây, chúng ta tìm đâu ra thuốc bắc? Chẳng lẽ vận chuyển từ trong nước sang? Như vậy... chỉ sợ không kịp!

Giang Khương vẫn không dừng bút, “xoẹt xoẹt xoẹt” viết mấy toa thuốc, đặt bút xuống, rồi lại cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó mới nhìn về phía Lô Bỉnh Nguyệt, chậm rãi nói:

- Không sao, tôi biết nơi nào có thuốc bắc có thể tạm thời dùng trước...

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lô Bỉnh Nguyệt, Giang Khương gọi điện cho một người bước vào, giao toa thuốc trong tay cho người đó, nói:

- Theo các loại thuốc bên trên, ít nhất chuẩn bị năm trăm phần dùng trước, đương nhiên cố gắng chuẩn bị càng nhiều càng tốt... Sau đó thông báo trong nước vận chuyển khẩn cấp mười tấn dược liệu có liên quan cho chúng ta...

- Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị!

Người nọ cung kính nhận lấy toa thuốc, sau đó không chậm trễ xoay người đi ra ngoài, rõ ràng trên mặt không hề có chút khó khăn.

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn thấy vẻ bình tĩnh của đối phương thì lúc này mới xác nhận vị Đại tá Giang Khương này đúng là có năng lực khó nói ra được. Đang ở Châu Phi mà cũng có thể cho người đi tìm được nhiều thuốc bắc như vậy, thật sự là khiến người ta thấy khó tin...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 965



Năm trăm phần thuốc bắc tính ra không thái sơn, có điều đối với Văn phòng Thiên Y viện thường trú ở Châu Phi mà nói cũng không phải chuyện quá khó khăn. Ở Văn phòng thường trú luôn trữ mấy trăm ngàn cân các loại thuốc bắc thường dùng.

Cho nên, Giang Khương an tâm giao nhiệm vụ này cho bọn Bạch Chí Giang đi làm. Hai toa thuốc này, chuẩn bị 500 phần cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng điều này đã đủ để khiến Lô Bỉnh Nguyệt sợ hết hồn.

Đối với Bạch Chí Giang mà nói, chuyện này dĩ nhiên rất dễ làm. Tuy nơi này cách Văn phòng thường trú hơi xa nhưng cũng không phải là rất xa. Sau khi gọi điện thoại cho nhân viên của Văn phòng thường trú, bên kia lập tức dùng trực thăng chở mấy chục loại thuốc trên toa thuốc tới.

Giang Khương nhận được tin hàng đã được gửi đến thì hài lòng gật đầu một cái. Nói thật bây giờ hắn chỉ ôm suy nghĩ thử xem sao. Dẫu sao thật sự dùng thuốc bắc không phải dùng như vậy. Cho dù cùng một chứng bệnh, nhưng đều phải xem tình hình cơ thể từng người, tiến hành biện chứng biện luận cặn kẽ rồi mới điều chỉnh toa thuốc.

Nhưng trước mắt nhiều người như vậy, dĩ nhiên không có điều kiện làm thế, chỉ có thể căn cứ vào tình hình vài người để tiến hành phân tích, điều chỉnh ra một toa thuốc phù hợp có thể sử dụng tập thể. Còn về hiệu quả, đây thật sự chỉ đang thử vận may. Dẫu sao thể chất của người da đen Châu Phi và người Châu Á da vàng cũng khác biệt. Mặc dù Giang Khương đã hết sức cân nhắc rất nhiều nhân tố nhưng cũng chỉ có thể chờ xem thử hiệu quả.

Lô Bỉnh Nguyệt ở bên thấy chưa đến một giờ ngắn ngủi, bên kia đã gửi thuốc tới, hơn nữa dự trù khoảng hai tiếng nữa sẽ đưa đén đây thì sợ hết hồn, chần chờ nói:

- Đại tá Giang Khương... sắc thuốc thế nào đây? Ở đây chúng ta không có máy sắc thuốc, cũng không có vò để sắc được nhiều thuốc như vậy!

Giang Khương không hề quan tâm đến lo lắng của Lô Bỉnh Nguyệt. Hắn không hề ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói:

- Không cần lo lắng, tôi tự có biện pháp...

- Tự có biện pháp?

Mắt Lô Bỉnh Nguyệt giật giật, nghĩ lần này có lẽ Giang Khương cũng có đem thứ gì đó có thể dùng để sắc thuốc. nhưng hơn 1000 phần... cô thật sự thấy hơi hiếu kỳ, Giang Khương định sắc như thế nào?

Trong lúc bên Giang Khương đang chờ thuốc bắc đưa đến, Lý Minh của ban Luyện đan liền sải bước đi vào lều vải.

- Trưởng ban... Trong viện có đưa mệnh lệnh mới đến...

Lý Minh nhỏ giọng báo cáo.

- Mệnh lệnh mới?

Giang Khương nhíu mày một cái, ngẩng đầu lên, nhìn Lý Minh, lãnh đạm nói.

- Nói đi!

- Trong viện nói vì lý do an toàn, yêu cầu chúng ta gửi Tề Thế Đỉnh về nước trước!

Lý Minh trầm giọng trả lời.

Chân mày Giang Khương cau lại, trầm giọng nói:

- Phải gửi Tề Thế Đỉnh về? Trong viện nói? Ai trong viện nói?

Lý Minh cảm thấy sự không vui trong giọng nói của Giang Khương thì vội vàng trả lời:

- Là lệnh của Hội đồng viện!

- Lệnh của Hội đồng viện?

Vẻ mặt của Giang Khương lập tức ngưng trọng, hơi trầm ngâm, nói:

- Bây giờ tôi phải dùng Tề Thế Đỉnh, nói với bên Hội đồng viện hai ngày nữa sẽ đưa về!

Lý Minh nghe Giang Khương nói vậy thì sắc mặt hơi khó xử, nhìn Giang Khương, chần chừ nói:

- Trưởng ban... Lệnh của Hội đồng viện là lập tức gửi Tề Thế Đỉnh về nước!

- Lập tức?

Chân mày của Giang Khương lại một lần nửa cau lại, ngẩng đầu nhìn bên ngoài lều vải, giống như có thể nhìn xuyên qua tấm màn cửa đang vén lên thấy Kim Lăng cách xa vạn dặm vậy.

- Lần này Tề Thế Đỉnh có tác dụng lớn, nói với viện, mấy ngày nữa dùng xong sẽ gửi Tề Thế Đỉnh trở về viện nguyên vẹn không sứt mẻ!

Lý Minh nghe thấy sự kiên định trong lời nói của Giang Khương thì sắc mặt lập tức phiền muộn, nhìn Giang Khương nhỏ giọng nhắc nhở:

- Trưởng ban... Tuy nói ngoài quân mệnh tất cả đều không nghe, nhưng quy định của viện sâm nghiêm, lệnh của Hội đồng viện... không thể cãi lại!

Nghe Lý Minh nó vậy Giang Khương ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Minh, sắc mặt cũng âm trầm, sau đó lắc đầu nói:

- Cứ báo với viện như vậy. Nói tình hình bên này giờ cần Tề Thế Đỉnh... Hơn nữa một tiếng trước tôi đã xin viện cấp một số thuốc lớn, phải dùng đến Tề Thế Đỉnh, tôi tin viện sẽ hiểu!

- Nhưng...

Lý Minh còn định nói nhưng thấy sự kiên định của Giang Khương thì bất đắc dĩ thở dài rồi gật đầu, cười khổ nói:

- Được, vậy tôi đi báo lại với viện... Có điều, Trưởng ban, có lẽ Hội đồng viện...

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:

- Tôi biết, anh đi đi!

Thiên Y viện, Chu Thế Dương nhìn báo cáo trong tay, sắc mặt tối sầm lại, sau đó vỗ mạnh bàn, tức giận nói:

- Giang Khương này đúng là tùy tiện làm bậy, ngay cả lệnh của Hội đồng viện cũng dám cải lại, đúng là phách lối tùy ý đến mức vô pháp vô thiên!

Lão lập tức nhấc điện thoại trên bàn bấm số phòng làm việc của Viện trưởng.

- Cái gì? Giang Khương từ chối đưa Tề Thế Đỉnh về?

Từ Khải Liễu nghe Chu Thế Dương nói vậy sắc mặt cũng trầm xuống.

- Đúng vậy, viện trưởng... Giang Khương này dám cãi lệnh Hội đồng viện. Tôi thấy có lẽ Giang Khương cùng một phe với Giang Văn Ba cha hắn, cố ý mưu đoạt Tề Thế Đỉnh!

Chu Thế Dương lạnh giọng nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 966



Tuy có chút xa, nhưng chỉ trong hai tiếng, trực thăng đã đưa thuốc từ nhà kho đến doanh khu cách ly Aguero.

Mấy ngày không có trực thăng hạ xuống. Cho nên khi chiếc trực thăng vận chuyển ầm ầm bay đến, vẫn khiến không ít người chú ý.

Lô Bỉnh Nguyệt mặc trang phục phòng hộ, ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng đang chậm rãi hạ xuống, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, không nghĩ đến thuốc lại đưa đến nhanh như vậy, đồng thời cũng không nhịn được mà sợ hãi năng lực của Giang Khương. Cô có thể xác định Giang Khương tuyệt đối không phải thông qua chính phủ hay quân đội. Mà cho dù là quân đội hay chính phủ, cũng không thể chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi đã lấy được nhiều thuốc như vậy ở Châu Phi.

Nhớ đến những chuyên gia nghiên cứu kia, Lô Bỉnh Nguyệt đối với thân phận của Giang Khương lại càng thêm nghi ngờ.

Thấy trung dược đã được đưa đến, Giang Khương cũng không do dự. Bây giờ tranh thủ được phút nào thì số người chết sẽ ít đi, lập tức cho người đem tất cả dược vật vào trong lều có Tế Thế Đỉnh, sau đó giao phó cho hai cao thủ ngoại viện mang bình nhiên liệu và lò đến.

Ở đây, điều kiện không được như phòng luyện đan của Thiên Y Viện, cũng không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng dùng vật này để nấu thuốc mà thôi.

Nhưng cũng không phải luyện chế thuốc gì cao cấp, điều kiện như vậy cũng đủ rồi. Đừng nói chi là có Tế Thế Đỉnh ở đây, rất đơn giản có thể luyện chế được những dược liệu đó. Hơn nữa còn trăm phần trăm thành công.

Luyện chế loại thuốc như vậy, Giang Khương một chút cũng không cảm thấy áp lực. Lúc này cao thủ ngoại viện cũng im lặng. Đường đường là chi bảo trấn viện Thiên Y Viện, lại dùng để luyện chế những loại thuốc bình thường nhất, đúng là dùng đao mổ trâu giết gà.

Giang Khương ngược lại không nghĩ như vậy. Dùng dao mổ trâu giết gà đương nhiên là tốt hơn rồi. Đừng nói chi Tế Thế Đỉnh có thể phát huy được toàn bộ dược tính của thuốc.

Lập tức gọi hai vị cao thủ ngoại viện hỗ trợ bên cạnh. Yêu cầu hỏa hầu không cao, hơn nữa thời gian luyện chế không dài, chỉ cần hai ba tiếng là xong. Một lát sau, cao thủ ngoại viện đã mang mấy cái chai lớn từ trong lều đi ra.

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn mấy cái chai được đưa đến, không khỏi sững sờ, sau đó nhìn Giang Khương, nghi ngờ hỏi:

- Đây là cái gì?

- Là thuốc.

Giang Khương mở một cái chai, đưa đến trước mặt Lô Bỉnh Nguyệt, nói:

- Chai màu xanh da trời là dành cho bệnh nhân đã có tiến riển. Hai chai màu trắng là dành cho bệnh nhân thời kỳ khôi phục. Mỗi lần một viên, mỗi ngày hai lần. Trẻ em thì giảm liều lượng một nửa, đừng nhầm nhé.

Nhìn cái chai lớn và viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay, Lô Bỉnh Nguyệt ngây người cã nửa ngày, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, hỏi:

- Không phải là thuốc nước sao?

- Dĩ nhiên là không rồi. Thuốc nước phiền phức lắm. Cái này đáng tin hơn.

Giang Khương nhún vai, gật đầu nói:

- Thuốc này đủ dùng một ngày. Cô tạm cho dùng trước. Dự trù là thuốc bổ sung ngày mai mới đến. Cô hãy cho người quan sát tình huống của những người dùng thuốc nhé.

- Được, được.

Mặc dù không biết những viên thuốc này có thể đưa đến tác dụng gì hay không, nhưng là trung dược, hẳn uống vào sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Đưa thuốc xong, Giang Khương thở phào một hơi. Bây giờ thuốc cũng đã có rồi, giờ chờ hiệu quả thôi. Thuốc trung y so với tây y thì hiệu quả chậm hơn một chút. Hơn nữa, thuốc lần này là cho tất cả mọi người, căn bản không phải nhằm vào một tình huống cá nhân nào. Hiệu quả tất nhiên là không tốt lắm. Cho nên, muốn có được hiệu quả rõ ràng sau một ngày là không cao.

Hết thảy chỉ là chờ đợi. Bây giờ Giang Khương chỉ mong toa thuốc của hắn có hiệu quả. Tuy nói không hy vọng quá xa vời, nhưng ít ra có thể hóa giải một chút tình huống cũng không tệ.

Giang Khương đang định rời đi, đột nhiên có người bước vào.

Nhìn người này mặc đồ phòng hộ, Giang Khương phải nhìn kỹ hai lần mới nhận ra đây là Peter của Trung tâm nghiên cứu và phòng chống dịch bệnh của Mỹ, biết bây giờ Peter đến là để khám bệnh, liền gật đầu một cái rồi rời đi, nhưng còn chưa ra đến cửa lều vải, liền nghe tiếng Peter kêu lên ở đằng sau:

- Đại tá Giang.

- Sao?

Giang Khương ngẩn người, quay đầu lại nhìn Peter.

- Đại tá Giang, tôi nghe nói anh chuẩn bị thuốc mới cho bệnh nhân, chẳng lẽ…là những thứ này?

Ánh mắt Peter tràn ngập vẻ nghi ngờ.

Nghe giọng nói chất vấn của Peter, Giang Khương cau mày, sau đó gật đầu:

- Phải.

- Có nghiệm chứng qua chưa? Đại tá Giang, tại sao anh lại tùy ý cho bệnh nhân uống thuốc chưa qua kiểm chứng lâm sàng?

Thấy Giang Khương gật đầu, Peter nhịn không được liền chất vấn:

- Thuốc chưa trải qua nghiệm chứng, nếu uống vào xảy ra vấn đề, bệnh tình sẽ tăng thêm, thậm chí bị trúng độc thì làm sao bây giờ?

Nhìn bộ dạng hung hăng chất vấn của Peter, Giang Khương cau mày nói:

- Peter tiên sinh, đây là thuốc trung y của Hoa Hạ chúng tôi, do chính tôi điều chế. Cho dù không có hiệu quả to lớn, nhưng sẽ không có tác dụng phụ.

- Sẽ không có tác dụng phụ?

Nghe Giang Khương nói, Peter lại càng thêm căm tức, nhìn chằm chằm Giang Khương:

- Đại tá Giang, anh đúng là không chịu trách nhiệm. Thuốc không được kiểm chứng lâm sàng, ai đảm bảo sẽ không có tác dụng phụ? Hơn nữa nhìn hình dáng của loại thuốc, nhất định là chưa trải qua tinh luyện, tại sao dám đem cho bệnh nhân uống?

Nghe giọng nói lớn tiếng của Peter, Giang Khương rốt cuộc đã tức giận. Chuyện còn chưa ứng phó xong, lại còn phải nghe người này nói, thật sự là quá phiền mà.

- Peter tiên sinh, anh cứ lo chuyện của anh, chuyện của tôi không cần anh quản nhiều như vậy. Tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Dứt lời, thấy Peter còn đang định lên tiếng, sắc mặt Giang Khương trầm xuống, nói:

- Người đâu, mang người này ra ngoài cho tôi.

Nghe Giang Khương nói, bên ngoài lập tức xông vào hai cảnh vệ, không nói hai lời liền kéo Peter ra khỏi lều vải.

- Các người…các người buông tôi ra.

Peter giãy dụa, vừa tức giận vừa nhìn Giang Khương:

- Anh…anh vi phạm quy định, tôi nhất định sẽ khiếu nại anh với tổ chức Y tế thế giới và của Hoa Hạ. Tôi sẽ công bố hành vi cậy mạnh của anh với giới vi khuẩn học thế giới. Tôi nhất định sẽ…

Nhìn Peter bị lôi ra khỏi lều vải, gương mặt Lô Bỉnh Nguyệt không hề hiện lên chút đồng tình nào. Ở đây Giang Khương là quan chỉ huy cao nhất. Hơn nữa, một người chẳng biết gì về Trung y lại làm ồn ở đây, bị lôi ra ngoài cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng cô cũng cảm thấy có chút lo lắng. Vì người này là đại diện cho nước Mỹ. Hơn nữa địa vị trong giới nghiên cứu virus thế giới cũng khá cao. Nếu y làm loạn ở tổ chức Y tế thế giới và tổ chức Y tế Mỹ, lại còn cáo trạng Giang Khương trong giới nghiên cứu virus, đúng thật là một phiền phức không nhỏ. Nói không chừng Mỹ sẽ dùng cái này để gây phiền toái cho Hoa Hạ.

Nhưng là chủ quản phụ trách y tế khu cách ly, cô cũng không có quyền can thiệp động tác của Giang Khương. Hơn nữa cô tin Giang Khương không phải là người l* m*ng. Nếu hắn đã làm, tất có chút nắm chắc trong tay. Cô nhìn Giang Khương bước ra cửa, đồng thời cũng nhìn mấy cái chai lớn trên bàn, thở dài một tiếng rồi sai người đi phân phát thuốc.

Giang Khương trở lại lều vải của mình, liền nhìn thấy Lý Minh sắc mặt âm trầm bước vào.

- Có chuyện gì vậy?

Giang Khương cau mày nói.

- Trưởng phòng, thuốc mà cậu cần đã được đưa đến sân bay. Khoảng sáng ngày mai sẽ vận chuyển đi.

Nói đến đây, Lý Minh chần chừ một chút, sau đó nói:

- Nhưng, Trưởng phòng, Hội Viện ủy ra nghiêm lệnh, phải lập tức đưa Tế Thế Đỉnh về nước. Nếu cãi lại, sẽ xử phạt theo viện quy.

Nghe Lý Minh nói, ánh mắt Giang Khương nheo lại, toát lên vẻ ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ đến Hội Viện ủy lại ra nghiêm lệnh này. Hắn có chút không hiểu, hắn là đỉnh chủ, hơn nữa còn có nhiều cao thủ ngoại viện và ba ngàn binh lính được trang bị vũ trang đầy đủ ở đây, tại sao hội viện ủy lại còn lo lắng như vậy?

Đối mặt với yêu cầu của hắn lại ra nghiêm lệnh như thế, đúng thật là kỳ quái. Theo lý, cho dù đưa về chậm một chút cũng không ảnh hưởng gì.

Giang Khương trầm ngâm một chút, sau đó nói:

- Được rồi, để tôi trực tiếp liên lạc với Viện trưởng.

Nghe Giang Khương nói xong, Lý Minh lại do dự, cắn răng nói tiếp:

- Trưởng phòng, lần này Hội Viện ủy ra lệnh rất rõ, yêu cầu chúng ta bất luận thế nào cũng phải đưa Tế Thế Đỉnh về nước. Còn nói, nếu cậu không đồng ý, ngoại viện có thể mang Tế Thế Đỉnh đi, không cần được sự đồng ý của cậu.

- Sao?

Nghe xong, sắc mặt Giang Khương trong nháy mắt trầm xuống. Hội Viện ủy ra lệnh như vậy là vì sao? Hơn nữa, nếu Hội viện ủy ra lệnh, ngoại viện nhất định sẽ không nghe theo lệnh của hắn.

Lập tức cau mày:

- Anh chờ ở đây, bất kể thế nào tôi cũng phải gọi điện thoại cho Viện trưởng trước.

Thấy Giang Khương vẫn khăng khăng như vậy, Lý Minh đành gật đầu:

- Được, nhưng cậu phải nhanh lên. Bây giờ ngoại viện đã bắt đầu đưa Tế Thế Đỉnh lên máy bay.

- Cái gì?

Giang Khương sửng sốt, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi, xông thẳng ra ngoài.

- Bỏ xuống.

Thấy cao thủ ngoại viện cùng với hai tiên sinh đang chuẩn bị đưa Tế Thế Đỉnh lên máy bay, Giang Khương không khỏi tức giận quát lên.

Thấy là Giang Khương, hai vị tiên sinh nhìn nhau một cái, nhưng cũng không để cao thủ ngoại viện dừng lại, xoay người lại, hơi khom người với Giang Khương, trầm giọng nói:

- Xin lỗi, Trưởng phòng Giang, hội Viện ủy đã ra nghiêm lệnh, chúng tôi phải lập tức đưa Tế Thế Đỉnh về nước.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 967



Sắc mặt Giang Khương âm trầm nhìn hai tiên sinh ngoại viện, cau mày nói:

- Chuyện này tôi sẽ nói chuyện với hội viện ủy. Nhưng bây giờ Tế Thế Đỉnh không thể mang đi, tôi còn phải dùng nó. Mau bỏ xuống cho tôi.

Hai vị tiên sinh ngoại viện nghe Giang Khương nói xong, gương mặt hiện lên sự khó xử:

- Trưởng phòng Giang, đây là nghiêm lệnh của hội Viện ủy, yêu cầu chúng ta bất luận thế nào cũng phải lập tức đem Tế Thế Đỉnh về nước. Xin đừng làm chúng tôi khó xử.

Thấy hai người không chút nể mặt, sự tức giận trong mắt Giang Khương càng đậm hơn mấy phần, nhưng hắn cũng biết, đối phương cũng không phải tận lực làm khó hắn, chẳng qua là nghiêm lệnh của hội Viện ủy, bọn họ không dám chống lại.

Nhưng lúc này, Tế Thế Đỉnh không thể chở đi được. Ngày mai dược liệu được chuyển đến, còn cần Tế Thế Đỉnh để luyện chế. Nếu không có Tế Thế Đỉnh, dùng thứ khác để luyện, hiệu quả sẽ yếu hơn ba phần. Hơn nữa, với lượng thuốc nhiều như vậy, không nhất định có thể tìm được dụng cụ thích hợp để luyện chế.

- Hai vị, tôi không muốn làm khó hai người, nhưng bây giờ không thể không có Tế Thế Đỉnh. Tôi đã nói rồi, để tôi nói chuyện với Hội Viện ủy, giữ lại Tế Thế Đỉnh thêm vài ngày. Đến lúc đó, tôi sẽ không có ý kiến gì.

Giang Khương mỉm cười nói.

Nghe Giang Khương nói xong, hai người nhìn nhau, đồng loạt chắp tay:

- Xin lỗi, Trưởng phòng Giang, đây là nghiêm lệnh của hội Viện ủy, tôi không cách nào cãi lại được.

Dứt lời, hai người muốn bước lên trực thăng.

Giang Khương nhìn hai người, thấy cả hai đang định mang Tế Thế Đỉnh rời đi, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc, sải bước bước qua.

Nghe tiếng bước chân đằng sau, hai vị tiên sinh ngoại viện xoay người lại, nhìn biểu hiện lạnh lùng của Giang Khương, trong lòng liền căng ra, trầm giọng quát:

- Trưởng phòng Giang, xin dừng bước.

Giang Khương vẫn không quan tâm đến lời nói của hai người, sải bước bước về phía trực thăng.

- Trưởng phòng Giang, xin dừng bước, chẳng lẽ cậu muốn cãi lại nghiêm lệnh của hội Viện ủy sao?

Thấy Giang Khương bước càng lúc càng gần, một người lạnh giọng quát.

Thấy Giang Khương mặt không thay đổi bước đến trước mặt, hai người nhìn nhau, đồng loạt lui về sau một bước, giơ tay quát lên:

- Trưởng phòng Giang, nếu cậu còn tiến lên nữa thì đừng trách.

Hai người còn nói chưa hết lời đã thấy Giang Khương bước đến, đang định xuyên qua hai người, liền vội đưa tay cản trước người Giang Khương.

Giang Khương trầm giọng nói:

- Tránh ra.

- Trưởng phòng Giang, mời lui về phía sau.

Ánh mắt hai người lóe lên sự tàn khốc, cảnh cáo:

- Đây là nghiêm lệnh của hội Viện ủy. Nếu không tránh ra, đừng trách tôi mạo phạm.

Lúc này cũng có không ít người chú ý đến tình huống bên này. Lý Minh thấy Giang Khương đang xung đột với hai vị tiên sinh ngoại viện, liền khẩn trương lên:

- Trưởng phòng Giang, cậu đừng nóng.

Lý Minh ở bên kêu lên, những người bên cạnh cũng chạy đến, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lô Bỉnh Nguyệt cũng từ trong khu cách ly bước ra, nhìn Giang Khương đang giằng co với người khác, trong lòng liền cả kinh, vội vàng bước đến trước, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Gương mặt Giang Khương lạnh lùng, cũng không nói gì, trực tiếp phất tay hất tay hai người ra.

Thấy Giang Khương động thủ, sắc mặt hai người trầm xuống, ngược lại không nghĩ đến Giang Khương dám cãi lại lệnh của hội Viện ủy mà động thủ với bọn họ. Mặc dù kiêng kỵ thân phận của Giang Khương, nhưng bây giờ Hội Viện ủy trực tiếp ra lệnh, hai người cũng không quá cố kỵ. Điều cố kỵ duy nhất chính là thực lực của Giang Khương. Nếu là người khác, bọn họ còn dễ dàng đánh bại. Nhưng Giang Khương lại có thực lực Thiên giai, hơn nữa còn có thể một mình đối chọi với Hầu tước và Bá tước Huyết tộc, có thể làm cho vị Trưởng phòng Giang này biết khó mà lui, hai người một chút nắm chắc cũng không có. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể xuất thủ mà thôi.

- Đắc tội.

Lập tức hai người nghiến răng, đồng loạt hét lớn, bắt đến bả vai Giang Khương.

Giang Khương lạnh lùng, thân hình nhoáng một cái tránh được tay của hai người, đồng thời vung tay lên, giống như tia chớp bổ xuống cổ cả hai.

Đối mặt với tốc độ như tia chớp của Giang Khương, hai vị tiên sinh hít một hơi khí lạnh, lui về sau hai bước, khó khăn lắm mới tránh được hai chưởng của Giang Khương.

Hai người vừa lui về sau, Giang Khương cũng không có ý định truy kích, thẳng đến trước trực thăng, nhẹ nhàng khoát tay, Tế Thế Đỉnh từ trên trực thăng bay xuống. Các cao thủ ngoại viện kinh hô lên, định nhào qua, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Giang Khương dọa sợ, không dám cử động.

Giang Khương cầm một bên tai Tế Thế Đỉnh, chậm rãi xoay người, cứ như vậy mà kéo Tế Thế Đỉnh trở về lều vải.

Bị một chưởng của Giang Khương bổ ra, nhìn Giang Khương và Tế Thế Đỉnh nhẹ bổng trong tay hắn, sắc mặt hai vị tiên sinh ngoại viện biến thành màu đen. Bọn họ biết rất rõ thực lực của Giang Khương, mạnh hơn bọn họ nhưng lại không biết cụ thể mạnh hơn bao nhiêu. Nhưng bây giờ thì bọn họ đã biết một chưởng kia của Giang Khương đã mạnh đến trình độ như thế nào. Thực lực tuyệt đối vượt xa hai người bọn họ. Tuy nói cả hai không đề phòng, nhưng một chưởng thì không thể ép bọn họ lui được.

Hai người một lần nữa bước lên ngăn cản trước mặt Giang Khương, một người trong đó lên tiếng:

- Trưởng phòng Giang, chẳng lẽ cậu dám cãi lại nghiêm lệnh của hội Viện ủy?

Giang Khương cau mày nhìn hai người nói:

- Tôi là người của hội Viện ủy, đồng thời cũng là người có vị trí cao nhất ở đây. Bây giờ tôi còn đang cần dùng Tế Thế Đỉnh, tôi sẽ tự mình giải thích với hội Viện ủy sau. Hai người có ý kiến gì không?

Nghe Giang Khương nói xong, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của hắn, hai vị tiên sinh ngoại viện nhìn nhau một cái, một người trong đó nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Giang, chúng tôi không có ý kiến, nhưng Hội viện ủy yêu cầu chúng tôi phải vận chuyển Tế Thế Đỉnh về nước gấp, chúng tôi không cách nào kháng mệnh. Viện quy sâm nghiêm, cho dù cậu là người của Hội Viện ủy, nhưng hội Viện ủy lại ra lệnh yêu cầu vận chuyển về nước. Nếu Viện ủy truy cứu xuống, cậu cũng thoát khỏi trách nhiệm.

- Tôi nói tôi phải giữ Tế Thế Đỉnh ở lại, tất sẽ không liên quan đến hai người. Chẳng lẽ anh còn muốn động thủ với tôi?

Giang Khương hừ lạnh, khí tức quanh người nối liền một thể với Tế Thế Đỉnh. Bất luận là tinh thần hay nội khí đều đạt đến đỉnh phong, ánh mắt khẽ nheo lại, một cổ khí tức trực chỉ hai vị tiên sinh ngoại viện.

Hai người ngăn phía trước chỉ cảm thấy một luồng uy áp khiếp người đè nén đến, tinh thần căng lên, sắc mặt trắng nhợt lui về sau một bước, ngay cả mắt của Giang Khương cũng không dám nhìn.

Nhìn hai người lui ra, lúc này Giang Khương mới hừ lạnh, một tay kéo Tế Thế Đỉnh sải bước về phía lều vải.

Lô Bỉnh Nguyệt nhìn thấy Giang Khương kéo một cái đại đỉnh to lớn, nhưng đại đỉnh trong tay hắn cứ nhẹ như bưng bước vào lều vải, người bên cạnh một chút giật mình cũng không có, sự cổ quái trong lòng càng đậm hơn mấy phần.

Lý Minh ngây ngốc nhìn Giang Khương kéo Tế Thế Đỉnh bước vào lều vải, sắc mặt càng trở nên khó coi, chậm rãi sải bước đến chỗ hai tiên sinh ngoại viện. Bây giờ, người có địa vị cao nhất ở đây đang làm loạn. Bọn họ là người bên dưới, dù sao cũng phải thương lượng đối sách mới được. Nếu không, sẽ không thể bàn giao lại với nội viện.

Lô Bỉnh Nguyệt đứng một bên, trong lòng tràn đầy quái dị, nhìn những người kia rồi lại nhìn lều vải của Giang Khương, thật sự không hiểu được. Đại đỉnh đó có gì đặc biệt lại khiến cho mọi người rõ ràng là một phe suýt trở mặt với nhau.

Hơn nữa, Đại tá Giang Khương lại được những người kia gọi là Trưởng phòng, cũng không biết là vị trí nào nữa.

Dĩ nhiên, Lô Bỉnh Nguyệt cũng chỉ là tò mò, cũng không đi hỏi Giang Khương những thứ này. Là một sĩ quan cao cấp, cô biết có những thứ cô nên biết, còn có những thứ cô không nên hỏi.

Lúc này, Giang Khương đứng bên trong lều vải, sắc mặt âm trầm, cầm điện thoại vệ tinh nói vài câu, sau đó cúp điện thoại, sắc mặt trở nên âm tình bất định.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác uy áp khổng lồ mà Hội Viện ủy mang đến cho hắn. Từ Khải Liễu cũng không giải thích, chẳng qua chỉ nói cho hắn biết, hội Viện ủy đã hạ quyết định, yêu cầu lập tức mang Tế Thế Đỉnh về nước, đồng thời yêu cầu hắn cũng mau sớm trở về.

Khi Giang Khương hỏi nguyên nhân, Từ Khải Liễu cũng không giải thích cặn kẽ, chỉ nói rằng trong viện có chuyện quan trọng, đồng thời vì sự an toàn của Tế Thế Đỉnh, Huyết tộc cũng đã phát hiện hắn đang ở Châu Phi, bảo hắn phải nhanh chóng mang Tế

Thế Đỉnh về nước.

Đối mặt với lý do được giải thích một cách không rõ ràng như vậy, đồng thời lại bị từ chối khi xin kéo dài thêm vài ngày, Giang Khương thật sự nghĩ không ra. Nhưng Hội viện ủy ra nghiêm lệnh, hắn không thể không cân nhắc đến hậu quả. Mặc dù Từ Khải Liễu không la mắng hắn, nhưng cũng đã báo cho hắn biết tính nghiêm trọng của việc vi phạm nghiêm lệnh của Hội Viện ủy. Ý trong lời không cần nói cũng biết, đây chính là tối hậu thư.

Bây giờ Giang Khương biết rất rõ, hắn đang đối mặt với một lựa chọn mang tính trọng đại. Nếu bây giờ mang Tế Thế Đỉnh về nước, còn có thể vãn hồi ở hội viện ủy. Nhưng nếu hắn cứ kiên trì, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hắn biết rất rõ, trong lịch sử không ai có thể cãi lại nghiêm lệnh của hội Viện ủy. Người cãi lại, dường như không có kết quả tốt.

Trong lúc Giang Khương đang âm trầm suy tính, Lý Minh từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt vô cùng khó coi.

- Trưởng phòng, phiền phức lớn rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 968



- Cái gì? Giang Khương dám cãi lệnh của hội Viện ủy? Không cho vận chuyện Tế Thế Đỉnh về nước?

Chu Thế Dương tức giận vỗ bàn, đứng dậy quát lớn:

- Làm phản, chính là làm phản mà. Thậm chí nghiêm lệnh của Hội Viện ủy cũng cãi lại.

Thư ký của Chu Thế Dương thấp giọng cười nói:

- Thiên y sư Chu, đây là chuyện tốt.

- Chuyện tốt?

Chu Thế Dương hơi sững người, một lát sau liền cười hắc hắc, vỗ vai thư ký:

- Không sai, không sai, đây chính là chuyện tốt. Haha…

Dứt lời, Chu Thế Dương liền ngồi xuống, cầm điện thoại gọi đến phòng Viện trưởng.

Sau khi nói xong, Chu Thế Dương hừ lạnh rồi cúp điện thoại:

- Được, tên Giang Khương đó đã tìm Viện trưởng. Để ta xem hắn có mang Tế Thế Đỉnh về không. Hắc hắc…Nếu hắn không mang về, xem hắn sẽ bị cho đẹp mắt như thế nào? Để tôi xem Từ Khải Liễu có còn bảo vệ được hắn hay không.

Nghe Chu Thế Dương nói, thư ký một bên lên tiếng:

- Thiên y sư Chu, nếu tiểu tử kia đưa về thì thế nào?

- Đưa về?

Gương mặt béo mập của Chu Thế Dương một lần nữa nở nụ cười nhàn nhạt, lạnh giọng nói:

- Nếu hắn đưa về, ta cũng sẽ không để yên cho hắn. Cãi lại lệnh của hội Viện ủy, đối kháng với thành viên ngoại viện đang chấp hành mệnh lệnh, Từ Khải Liễu không nói, ta cũng sẽ nói. Hắn cho là hắn có thể thoát được sao? Có ta ở đây, tiểu tử đó muốn thoát thân cũng khó.

- Haha, vẫn là Thiên y sư Chu nghĩ chu đáo. Có ngài ở đây, xem tiểu tử đó chạy như thế nào?

Thư ký nhìn Chu Thế Dương đắc ý, cũng không ngừng cười lấy lòng.

Trong phòng làm việc của Viện trưởng, sắc mặt Từ Khải Liễu cũng trở nên âm trầm, cau mày nhìn La Thiên Minh phía đối diện:

- Lão La, Giang Khương đúng thật là càn rỡ, ngay cả nghiêm lệnh của hội Viện ủy cũng dám cãi lại. Tôi đã tạm thời đè xuống chuyện này, nhưng nếu cậu ta còn dám không đưa Tế Thế Đỉnh trở về, ông cũng biết tính nghiêm trọng của nó. Cho dù tôi không truy cứu cậu ta, hội Viện ủy tuyệt đối cũng không bỏ qua.

- Hơn nữa, lần này ông cũng biết tình huống. Giang Văn Ba đã trở lại, hơn nữa còn có Tuyệt Y Đường. Giang Khương có muốn phủi sạch quan hệ cũng không được. Lúc này lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế. Nếu cứ tiếp tục, ai cũng không gánh nổi cho cậu ta đâu.

Nhìn sắc mặt âm trầm của Từ Khải Liễu, ánh mắt La Thiên Minh cũng lóe lên sự tức giận:

- Viện trưởng yên tâm đi, tôi nhất định sẽ gọi tên tiểu tử kia về, bảo nó mang theo Tế Thế Đỉnh về luôn.

- Chuyện này phải tranh thủ. Không thể để cậu ta gây ra chuyện. Bảo cậu ta xử lý xong chuyện bên đó rồi mau chóng trở về, cho Viện ủy một câu trả lời. Viện ủy rất cần một lời giải thích từ cậu ta. Tuyệt Y Đường và Giang Văn Ba, bất kể thế nào cũng là một phiền phức không nhỏ. Bảo cậu ấy nhanh chóng phủi sạch chuyện này, cho dù có vấn đề, nhưng thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, hội Viện ủy cũng không đến nỗi xử lý cậu ta.

Từ Khải Liễu nhẹ nhàng thở dài.

Sắc mặt La Thiên Minh trở nên ngưng trọng:

- Được, tôi biết rồi.

Giang Khương nghe Lý Minh báo cáo xong, liền cau mày bước ra ngoài, thấy một đám da đen người ngợm vẽ đầy hoa văn, có chút không nói nên lời. Tâm trạng vốn đang không tốt lại càng không tốt hơn. Đám phù thủy này rảnh rỗi chạy đến đây làm gì? Gây chuyện nữa à?

Lúc này, hai vị tiên sinh dẫn theo mười mấy cao thủ ngoại viện đứng trước doanh khu, ngăn cản trước mặt đám phù thủy. Tuy nói số lượng ít ỏi nhưng người nào cũng hiên ngang đứng thẳng, phát huy tính kiêu ngạo của Thiên Y Viện, khí thế không thua kém chút nào.

Lúc này, thấy Giang Khương bước đến, hai vị tiên sinh ngoại viện cúi đầu tránh sang một bước, để Giang Khương tiến lên nói chuyện với đối phương. Tuy vừa mới xuất hiện mâu thuẫn nội bộ, nhưng đó là nội bộ của nhà mình, bây giờ có ngoại địch trước mặt, mọi người lại đứng thành một đoàn, đứng sau lưng Trưởng phòng Giang, nhìn đối phương khí thế hung hăng.

Giang Khương cau mày bước lên phía trước nhìn đối phương. Lúc này, một vị tiên sinh ngoại viện tiến lên, thấp giọng nói:

- Trưởng phòng Giang, nếu tôi nhớ không lầm, đối diện hẳn là thầy tế Tổ linh và mười mấy đại pháp sư của bộ lạc phù thủy.

Cảm nhận được sự khẩn trương bên trong lời nói của tiên sinh ngoại viện, trong lòng Giang Khương cũng sửng sốt, không nhịn được nhìn đám người trước mặt, thấy lão da đen gầy nhom đứng chính giữa quả nhiên khác với những người khác. Cả người mặc trường bào hoa văn màu đen, trên trán còn vẽ một con sư đầu màu vàng, lông chim trên đầu cũng hoa lệ hơn những người bên cạnh. Khí thế của đám người bên cạnh cũng không yếu. Đại pháp sư Draco gặp lần trước cũng đứng một bên, hơn nữa còn không phải vị trí chính giữa nhất, Giang Khương còn không biết bộ lạc phù thủy đã dốc toàn bộ lực lượng đến đây sao?

Giang Khương xoa trán, cảm thấy đau đầu. Tuy hắn có Cửu Vĩ, không sợ đám phù thủy dế nhũi này, nhưng Draco đã cảm nhận được sự uy nghiêm của Cửu Vĩ mà vẫn còn dám đến, chỉ sợ đối phương đã có nắm chắc.

Nhìn mười mấy người đằng trước, người nào cũng có thân phận tương đương với thành viên hội Viện ủy, hơn nữa thực lực không hề thua kém Thiên giai, cộng thêm phía sau còn có một đám phù thủy cấp thấp cầm mộc trượng, thanh lao, lúc này Giang Khương hiểu được vì sao giọng nói của vị tiên sinh vừa rồi lại run rẩy như vậy.

Người khiến cho bộ lạc phù thủy nhức đầu nhất chính là phụ thân Tổ linh. Một khi thi triển, bất luận phù thủy lớn nhỏ nào cũng sẽ đồng loạt hóa thân thành khổng lồ trong nháy mắt. Cho nên người nào cũng sẽ là cao thủ. Còn bên hắn, cộng thêm hắn cũng chỉ có ba cao thủ Thien giai. Nếu đánh với đối phương, cũng chẳng đủ cho đối phương nhét kẽ răng.

Nhưng Giang Khương cũng cảm nhận được khí thế của các cao thủ ngoại viện đang dâng lên, mạnh mẽ chống đỡ.

Giang Khương hài lòng gật đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn đối phương, chân mày hơi cau lại, lúc này mới nhìn kỹ thầy tế. Dù sao đối phương cũng hung hăng đến đây, Giang Khương cũng lười lịch sự, chậm rãi hỏi:

- Ông là thầy tế của bộ lạc phù thủy?

Giang Khương nói cũng không phải tiếng Anh, cũng không phải thổ ngữ, ngược lại là tiếng Hoa. Lý Minh sau lưng hắn ngẩn người, đang định phiên dịch lại, ai ngờ vị thầy tế tổ linh kia đã dừng xoay thanh mộc trượng trong tay, trầm giọng nói:

- Cậu chính là Phó trưởng phòng phòng Đan dược Thiên Y Viện Hoa Hạ Giang Khương?

Lời vừa nói ra, Lý Minh và các cao thủ ngoại viện đều sửng sốt. Vị thầy tế này biết nói tiếng Hoa, tuy không lưu loát nhưng nghe cũng hiểu được, lập tức mọi người đồng loạt nhìn Giang Khương, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Trưởng phòng Giang biết đối phương sẽ nói tiếng Hoa?

Quả nhiên, mặt Giang Khương không hề gợn sóng, gật đầu nói:

- Đúng vậy, không biết thầy tế tổ linh mang theo các đại pháp sư đến đây có chuyện gì quan trọng?

Thấy Giang Khương gật đầu xác nhận, ánh mắt thầy tế sáng lên, quan sát Giang Khương một phen, lúc này mới lạnh giọng nói:

- Quý viện tự tiện tiến vào nước ta, lần trước Đại pháp sư Draco đến để nói chuyện, ai ngờ lại bị ác khách gây thương tích.

Nói đến đây, thầy tế tổ linh nhàn nhạt liếc nhìn Giang Khương một cái, ý tứ trong giọng nói như thế nào đều không bỏ sót.

Giang Khương nheo mắt nhìn Đại pháp sư mặt đen kịt là do da đen thật hay là bôi trét thứ gì đó đen lại, thấy Đại pháp sư Draco rụt cổ lại, lúc này mới quay sang nhìn thầy tế Tổ linh, nói:

- Xin lỗi, bởi vì ở đây bộc phát dịch bệnh quy mô lớn, sự tình khẩn cấp, cho nên mới không thông báo cho ngài.

- Còn nữa, Đại pháp sư Draco, tôi thật xin lỗi.

Giang Khương nhún vai, nói:

- Tôi đã cố gắng tiến hành trao đổi với Đại pháp sư Draco rồi.

- Hừ, miệng lưỡi người Hoa đúng là trơn tru.

Nghe Giang Khương nói, thầy tế tổ linh khẽ hừ một tiếng, nhún vai nói:

- Không nói những chuyện này nữa. Vốn chuyện này không cần ta đến đây. Nhưng nghe Đại pháp sư Draco nói, trên người cậu có khí tức thần thú chi linh của tổ linh điện chúng ta. Sự tình trọng đại, cho nên chúng tôi mới đến đây xem một chút.

- Tổ linh điện? Thần thú chi linh? Khí tức thần thú chi linh tổ linh điện?

Giang Khương nheo mắt, lặp lại lời của đối phương. Hắn biết thần thú chi linh là gì, nhưng cái gọi là thần thú chi linh tổ linh điện là sao? Rõ ràng là của hắn, sao biến thành của tổ linh điện ông ta được?

Giang Khương ngẩn người, sắc mặt trầm xuống, lúc này mới biết được đám phù thủy này giống trống khua chiêng chạy đến đây là vì chuyện gì.

- Thầy tế tổ linh, tôi không hiểu ý của ông là gì?

Giang Khương cũng không che giấu, cũng không giải thích, trầm giọng hỏi.

Thầy tế tổ linh nhìn chằm chằm Giang Khương, muốn xem phản ứng của hắn, nhưng nhìn biểu hiện tỉnh rụi của hắn, ánh mắt lóe lên sự thất vọng:

- Trưởng phòng Giang đừng che giấu nữa. Đại pháp sư Drcaco cung phụng tổ linh là sói linh, đã nói cho chúng tôi biết trên người của cậu có thần thú chi linh tồn tại.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 969



- Tổ lang linh?

Giang Khương cau mày nhìn thầy tế đối diện rồi lại quay sang nhìn vị Đại pháp sư Draco, khóe miệng hơi vểnh lên, cũng không che giấu nữa. Dù sao đã bị người ta tìm đến cửa, cũng chẳng giấu được nữa, lập tức nói:

- Bây giờ tôi biết được thần thú chi linh của các người là cái gì, nhưng của tôi không phải là thần thú chi linh, hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến tổ linh điện của bộ lạc phù thủy các người.

- Không có quan hệ gì với chúng ta?

Ánh mắt thầy tế run lên, quay sang nhìn Đại pháp sư Draco, đột nhiên phá lên cười. Đại pháp sư Draco bên cạnh cũng ngửa đầu cười to, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế giới.

Giang Khương nghiêng đầu, nhìn đám gà ác cười nghiêng ngả trước mặt, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Dường như cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người Giang Khương, tiếng cười của đám gà ác kia dần dần dừng lại. Gương mặt gầy đét của thầy tế lộ ra nụ cười cổ quái, nhìn Giang Khương nói:

- Trưởng phòng Giang, tôi muốn thanh minh với cậu một chút. Cửu Vĩ Hồ trên người cậu chính là thần thú chi linh của tổ linh điện chúng ta.

- Thần thú Cửu Vĩ Hồ?

Những cao thủ ngoại viện đứng bên cạnh Giang Khương cùng với mấy người Lý Minh trố mắt nhìn nhau, không biết thần thú Cửu Vĩ Hồ là cái gì? Tại sao lại có trên người Trưởng phòng Giang? Nhưng hẳn đám đại lão bộ lạc phù thủy sẽ không đến kiếm chuyện, đừng nói chi thầy tế Tổ linh đích thân đến cửa, chẳng khác nào Từ Khải Liễu đến nói với người khác chuông Thanh Tâm của nội viện bị người ta ăn cắp. Mọi người nhìn nhau, sau đó nghi hoặc nhìn Giang Khương, xem hắn sẽ nói như thế nào.

Nhìn nụ cười cổ quái trên gương mặt thầy tế tổ linh cùng với ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ tham lam, Giang Khương cười lạnh một tiếng, làm sao không biết đám người này đến đây là vì cái gì?

- Được rồi, ông nói Cửu Vĩ thì chính là Cửu Vĩ. Nó tồn tại, nhưng có quan hệ gì với Tổ linh điện của các người?

Giang Khương cười lạnh, nhìn đám người đối phương, rồi hừ một tiếng.

Thấy Giang Khương thừa nhận, một đại pháp sư biết tiếng Hoa lập tức thấp giọng dịch lại cho những người bên cạnh, khiến cho ánh mắt tất cả sáng lên, nhìn Giang Khương giống như nhìn một con cừu non, chỉ muốn một ngụm nuốt Giang Khương xuống.

Thầy tế tổ linh ngược lại mặt không đổi sắc, chẳng qua sự tham lam trong mắt khi nhìn Giang Khương càng nồng đậm mấy phần, trầm giọng nói:

- Thiên hạ đều biết, Tổ linh điện của bộ lạc phù thủy cung phụng chi hồn các loại thần thú, linh thú. Hơn nữa, ngoại trừ Tổ linh điện của chúng tôi ra thì trên thế giới không còn những thứ khác tồn tại. Chi hồn của các loại linh thú, thần thú đã tán loạn trong ngàn năm chinh chiến. Tuy chúng tôi không biết được cậu có chi hồn thần thú Cửu Vĩ từ đâu, nhưng bất kể thế nào, nó cũng thuộc về bộ lạc phù thủy chúng tôi.

Phì! Nghe xong, Giang Khương không khỏi bật cười. Tuy hắn biết mục đích của đám người bộ lạc phù thủy, nhưng nghe thầy tế tổ linh nói một cách đường đường chính chính như vậy, không khỏi cười lạnh.

Nhìn nụ cười giễu cợt của Giang Khương, thầy tế tổ linh hoàn toàn không thèm để ý, nhe răng trắng nhìn Giang Khương cười nói:

- Nếu là vật bình thường, bộ lạc phù thủy của chúng tôi cho Trưởng phòng Giang cũng không thành vấn đề. Nhưng đây là thần thú chi linh, là căn bản của bộ lạc phù thủy, mong Trưởng phòng Giang trả lại, bộ lạc chúng tôi vô cùng cảm kích.

- Vô sỉ!

Giang Khương còn chưa lên tiếng, Lý Minh và hai vị tiên sinh ngoại viện đã đồng loạt mắng thầm một câu. Thầy tế tổ linh dù sao cũng ngang cấp với Viện trưởng Thiên Y Viện, sao lại nói ra mấy lời vô sỉ như vậy? Tuy bọn họ không biết thần thú Cửu Vĩ là cái quái gì, nhưng bất kể thế nào, vật đó cũng thuộc về Giang Khương, chẳng liên quan gì đến bộ lạc phù thủy. Thầy tế tổ linh vì muốn có được vậy này, ngay cả mặt mũi cũng không cần. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt tăng thêm hai chữ: Vô cùng vô sỉ!

Giang Khương ngược lại cũng không suy nghĩ gì. Cửu Vĩ có thể dễ dàng dọa Tổ lang linh của Đại pháp sư Draco thành bộ dạng như vậy, đây đối với bộ lạc phù thủy mà nói, chẳng khác nào vũ khí nguyên tử. Bộ lạc phù thủy sẽ nghĩ hết biện pháp để thu vào tay, không để cho nó rơi vào tay người khác. Cho nên, hành động của vị thầy tế này có thể lý giải được.

Nhưng Cửu Vĩ có thể nói là sinh mạng thứ hai của Giang Khương, tất nhiên không thể nào nhường lại cho bộ lạc phù thủy.

- Thầy tế tổ linh, Cửu Vĩ chính là vật bổn mạng của tôi, cho nên không thể nào nhường lại. Cái gì là lý do bảo nó thuộc về bộ lạc phù thủy các người, ông không cần lôi ra nữa.

Giang Khương ngẩng đầu. Lúc này hắn không có thời gian cãi vả với đám người này. Hơn nữa cũng không cần thiết. Dù sao hắn biết rất rõ đối với bộ lạc phù thủy mà nói, không lấy được Cửu Vĩ thì cũng chẳng dùng được mồm mép để đuổi về.

Nghe lời nói cường ngạnh của Giang Khương, sắc mặt thầy tế tổ linh hơi thay đổi, chậm rãi nói:

- Trưởng phòng Giang, thần thú chi linh rất quan trọng đối với bộ lạc phù thủy chúng tôi. Nếu trưởng phòng Giang giao nó cho chúng tôi, cậu sẽ có được tình hữu nghị của bộ lạc. Hơn nữa, tất cả vật gì mà bộ lạc chúng tôi có, chỉ cần Trưởng phòng Giang thích, cũng có thể lấy đi, xem như trao đổi.

- Đúng, Trưởng phòng Giang nên suy nghĩ lại cho thật kỹ. Nơi này là Châu Phi, là phạm vi khống chế của bộ lạc phù thủy. Nếu Trưởng phòng Giang đồng ý tiếp nhận tình hữu nghị của bộ lạc phù thủy chúng tôi, các người sẽ trở thành thượng khách. Thiên Y Viện của Hoa Hạ và bộ lạc chúng tôi sẽ trở thành đồng minh vĩnh viễn.

Lúc này, một Đại pháp sư gầy lùn quơ thanh trượng ngắn trong tay, nhảy ra nói với Giang Khương bằng cái giọng tiếng Hoa không được lưu loát:

- Nhưng nếu cậu từ chối ý tốt của chúng tôi, vậy chúng ta chính là kẻ địch của nhau. Xin Trưởng phòng Giang suy nghĩ cho thật kỹ.

Nhìn tên Đại pháp sư này uy h**p mình, Giang Khương cười lạnh, nào không biết hai người này đang hát người mặt đỏ người mặt trắng, lập tức nói:

- Tôi đã nói rất rõ, chuyện của Cửu Vĩ đừng nhắc lại nữa. Hơn nữa, từ lúc nào Thiên Y Viện chúng tôi bị người ta uy h**p chứ? Với lại, nếu không phải nơi này bùng nổ dịch bệnh, để cứu vãn người dân của Châu Phi, Thiên Y Viện chúng tôi cần gì phải chạy đến nơi này của các người?

Giang Khương nói xong, sắc mặt đám phù thủy không khỏi cứng đờ. Châu Phi là địa bàn do họ quản lý và khống chế. Ở đây bộc phát dịch bệnh, còn cần người ngoài đến giúp đỡ, đúng là hơi có chút mất mặt.

Hai vị tiên sinh ngoại viện đứng bên cạnh Giang Khương cũng hiểu được đại khái là chuyện gì. Lần trước tên Đại pháp sư Draco kia đến, đang định đánh nhau, liền bị Trưởng phòng Giang gầm lên một tiếng, tay chân mềm nhũn quỳ xuống xin tha thứ, nhất định là có liên quan đến thần thú chín đuôi này.

Nên biết rằng khi đó Đại pháp sư Draco còn mang theo nhiều phù thủy khác, nhưng lại bị Trưởng phòng Giang gầm cho một tiếng biến thành bộ dạng như vậy, vật đó cường hãn như thế, làm sao có chuyện nhường lại cho bộ lạc phù thủy?

Lập tức hai vị tiên sinh ngoại viện trợn mắt tiến lên một bước, trầm giọng quát:

- Lẽ nào lại như vậy? Thiên Y Viện chúng ta từ lúc nào bị người ta uy h**p? Chẳng lẽ các người muốn là địch với Thiên Y Viện?

Nhìn hai người bày ra bộ dạng như vậy, gã phù thủy đầu đội lông chim kia liền biến sắc, quơ thanh trượng trong tay, mắng to:

- Ai cha, chẳng lẽ chúng ta còn sợ các người sao? Hai người có biết đây là địa phương nào không? Cái gì…cái gì rượu mời không uống…uống rượu phạt.

Bla…bla….bla…đám pháp sư bên cạnh lập tức vung mộc trượng, thanh lao uy h**p sang bên này.

Thua người chứ không thua trận trước giờ là phong cách của Thiên Y Viện. Tuy nói khí thế của đám đại pháp sư rất dọa người, nhưng cao thủ ngoại viện của Thiên Y Viện cũng đồng loạt kêu lên một tiếng, bước lên trước một bước, đứng ở thế đối lập với đối phương.

Đám phù thủy cấp thấp đứng phía sau đám phù thủy cấp cao thấy vậy cũng đồng loạt xông tới, không chút yếu thế giơ thanh mộc trượng trong tay, trợn mắt há mồm, năm sáu chục người áp đảo nhóm người Giang Khương.

Quân đoàn trưởng quân đoàn 11 bên kia đã sớm phát hiện không ổn, thấy vậy lập tức gầm lên, vung tay vẫy trăm binh lính có trang bị vũ trang đầy đủ, trong nháy mắt khí thế dâng lên như ban đầu.

Trong lúc hai bên đang giương nanh múa vuốt, chỉ còn lại Giang Khương và thầy tế tổ linh đứng đối diện, nhìn chằm chằm vào nhau.

Đứng một hồi, thấy đối phương không có ý định nhúc nhích, thầy tế tổ linh nhẹ nhàng giơ thanh mộc trượng, ra hiệu đám phù thủy đang nhao nhao phía sau dừng lại.

Giang Khương cũng nhẹ nhàng giơ tay một cái, các cao thủ ngoại viện cùng với các binh lính cũng đều thu động tác, lui về sau một bước.

- Trưởng phòng Giang, cậu hãy nghĩ lại đi. Nếu trả lại thần thú chi linh cho bộ lạc phù thủy chúng ta, chúng ta sẽ xem cậu còn hơn thượng khách.

Thầy tế tổ linh nhìn Giang Khương, trầm giọng nói.

Giang Khương lạnh lùng lắc đầu:

- Những chuyện khác có thể thương lượng, còn chuyện này thì không.

Thấy Giang Khương vẫn cự tuyệt, ánh mắt thầy tế tổ linh nheo lại, chậm rãi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm Giang Khương một hồi, sau đó một lần nữa lên tiếng:

- Đã như vậy, Trưởng phòng Giang hãy gia nhập bộ lạc phù thủy chúng ta, đứng đầu các Đại pháp sư, dưới một người trên vạn người. Toàn bộ kim cương, mỏ vàng, vũ trang, tất cả tài nguyên ở Châu Phi sẽ thuộc về cậu, như thế nào?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back