Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 850



Cầm chìa khóa rút trên người tên thủ vệ canh gác, mở cửa phòng giam, Giang Khương rốt cuộc nhìn thấy người bên trong. Nhìn gương mặt trẻ tuổi tràn đầy kinh hãi, Giang Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, là Hải Bác không sai.

- John.

Hải Bác tóc rối bời, thấy người bước vào là Giang Khương, cũng thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn đứng lên. Vừa rồi bọn họ nghe được tiếng súng bên ngoài, cũng lo lắng không biết Giang Khương có thể chiến thắng hay không. Bây giờ thấy Giang Khương bước vào, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

- Hải Bác, không sao đâu.

Quan sát Hải Bác từ trên xuống dưới, xác nhận Hải Bác không bị tổn thương gì, lúc này Giang Khương mới ôm chầm lấy Hải Bác.

- Y sĩ Giang Khương.

Hai người mặc đồng phục tác chiến màu đen trong phòng giam, đợi Giang Khương buông Hải Bác ra, lúc này mới cung kính nói.

- Ừm, vất vả cho mọi người rồi.

Giang Khương ngay từ đầu đã biết hai người là người của ngoại viện hộ tống Hải Bác, lập tức mỉm cười, gật đầu nói:

- Đi thôi, người của ngoại viện hẳn cũng sắp đến rồi. Chúng ta phải nhanh chóng cứu người ở phòng bên cạnh ra.

- Vâng.

Ba cao thủ cấp Địa trong phòng giam cũng không được đãi ngộ tốt như phòng của Hải Bác, cả ba đều bị đóng chặt vào một cây thập tự giá, căn bản không thể nhúc nhích.

Hai người tuổi trẻ vội vàng tiến lên cởi bỏ dây trói. Mấy ngày nay, cả ba rõ ràng chịu không ít cực khổ. Sau khi được cởi trói, người nào cũng mềm nhũn ngã xuống đất, không thể nhúc nhích.

Giang Khương nhìn ra được, ba người bị cột quá lâu, huyết mạch không lưu thông. Nếu không phải bọn họ là cao thủ cấp địa mà là người bình thường, đã sớm xuất hiện tình trạng tay chân xem như bỏ. Nhưng bây giờ, nếu không tiến hành khai thông huyết mạch, chỉ sợ phải rất lâu mới có thể khôi phục lại như cũ.

Nhưng khai thông huyết mạch cũng không phải là chuyện đơn giản. Với năng lực của y sư Thiên Y Viện, huyết mạch của cao thủ cấp Địa tương đối khó khai thông, cũng phải mất năm ba phút, nhưng đối với Giang Khương mà nói, lợi dụng các thủ pháp đặc biệt, nhiều nhất cũng chỉ tốn một hai phút.

Giang Khương ngược lại không gấp. Dù sao đám người Gấu Bắc Cực sẽ rất nhanh đến đây đem ba người ra ngoài. Bây giờ cũng không đáng phải lãng phí mấy phút.

Nhưng khi đám người Gấu Bắc Cực còn chưa đến, tai nghe của Giang Khương truyền đến giọng nói khẩn trương của Ngả Ny:

- John, hướng đông bắc phát hiện có một đội vũ trang thứ ba đến gần. Ba chiếc trực thăng và sáu chiếc xe, dự tính trong thời gian ba phút trực thăng sẽ đến nơi.

- Đoàn xe đầu tiên đã đến, đoàn xe thứ hai sẽ đến trong vòng năm phút.

- Được, tôi biết rồi.

Nghe có tiếng trực thăng đến gần, Giang Khương cau mày, liền nhìn thấy đám người Chekhov chạy đến.

Tất cả đều vội vàng chạy ra cửa, ngoài cửa liền nhìn thấy đám người Trương tiên sinh của ngoại viện Thiên y.

Giang Khương một chút cũng không ngoài ý muốn. Hôm qua, khi hắn đến đây dò xét, đã phát hiện bên ngoài trang viên có người của Thiên y ngoại viện trú đóng.

- Y sĩ Giang Khương, tôi là Trương Dực Minh của ngoại viện, cậu không sao chứ?

Nhìn trang viên đầy khói, cùng với trên người Giang Khương truyền ra mùi máu tanh nhàn nhạt, Trương tiên sinh vội vàng hỏi.

Nhìn người đàn ông trung niên toát ra khí tức Thiên giai, liền biết là vị tiên sinh ngoại viện, lập tức gật đầu cảm ơn:

- Không sao. Cảm ơn Trương tiên sinh đã từ xa xôi mà đến đây.

- Nào có. Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc. Nếu y sĩ Giang không sao là tốt rồi. Chúng ta mau sớm về nước thôi.

Trương tiên sinh biết tiếp viện của đối phương rất nhanh sẽ đến, vội vàng thúc giục đám người lên xe rời đi.

Đội trưởng Lý nhìn Giang Khương mặc trang phục tác chiến màu đen, anh khí bừng bừng, trong lòng thầm khen một tiếng. Một cao thủ Thiên giai, lại là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, tiền đồ vô lượng, khó trách nội viện lại khẩn trương như vậy.

Lập tức giơ tay chào Giang Khương, nói:

- Y sĩ Giang, tôi là người phụ trách Thiên Y ngoại viện Lý Đào, tùy thời nghe theo mệnh lệnh của cậu.

- Xin chào, vất vả cho anh rồi.

Giang Khương giơ tay đáp lễ, trầm giọng nói:

- Trực thăng của địch nhân rất nhanh sẽ xuất hiện, chúng ta mau sớm rút lui.

- Được.

Mặc dù không biết Giang Khương lấy được tin tình báo ở đâu, nhưng Lý Đào cũng biết thực lực của đối phương, dự đoán lúc này trực thăng của địch nhân cũng đã đến, vội vàng tổ chức nhân viên bắt đầu rút lui.

Nhưng khi mọi người định lên xe, phía chân trời truyền đến tiếng trực thăng.

Lý Đào biến sắc, trầm giọng nói:

- Mau chóng rút lui. Xe có trang bị hỏa lực chuẩn bị cản ở phía sau.

Giang Khương cũng cau mày, nhưng hắn lại không thèm để ý đến ba trực thăng được trang bị vũ trang. Hỏa lực của ngoại viện đối phó chúng cũng không khó. Để cho đám người Gấu Bắc Cực mở đường cũng tương đối ổn thỏa.

Lập tức trầm giọng nói:

- Được, Gấu Bắc Cực đi trước mở đường, những chiếc xe còn lại theo sát đằng sau.

- Được.

Đối với mệnh lệnh của Giang Khương, Lý Đào nhanh chóng thực hiện. Mọi người đều là cao thủ tác chiến, hơn nữa bây giờ Giang Khương lại là người có địa vị tối cao. An bài như vậy, y tất nhiên là không có ý kiến.

Giang Khương ra lệnh, đoàn xe nhanh chóng thành hình. Hai chiếc xe chở thành viên nhóm Gấu Bắc Cực đi trước mở đường, còn xe có trang bị hỏa lực của ngoại viện thì đi đằng sau cản đường.

Chiếc xe lao thẳng một ngàn mét. Ba chiếc trực thăng trên bầu trời xoay một trận, phát hiện sự khác thường, bắt đầu nhanh chóng đuổi theo đoàn xe.

- Tất cả hỏa lực chuẩn bị.

Sắc mặt Lý Đào lạnh lùng, quát lớn.

Cho đến bây giờ Thiên Y Viện không thiếu tiền. Lý Đào ra lệnh một tiếng, ba hỏa tiễn được gác lên vai.

- Bắn.

- Đáng chết. Quả nhiên là bọn chúng.

Khi ba chiếc trực thăng cách đoàn xe hơn ngàn thước, liền bị hỏa tiễn bắn trúng. Còi báo động trong trực thăng đã sớm vang lên. Người điều khiển tức giận mắng một câu, sau đó nhanh chóng điều khiển trực thăng tránh viên đạn. Lần trước bọn họ tổn thất năm trực thăng, lần này đã chuẩn bị kỹ càng mà đến.

Một chùm sáng bay múa đầy trời, nhưng trước mặt hỏa tiễn, hiệu quả dường như không khá lắm. Ít nhất sau khi sử dụng đủ loại chiến thuật, vẫn có một chiếc bị nổ thành đốm lửa lớn.

Nhìn đống lửa, Lý Đào nhếch miệng. Đám người đáng chết. Lần trước thua thiệt nhiều, lần này xem các người còn dám đuổi.

Nhưng Lý Đào còn chưa kịp cười, hai chiếc trực thăng đằng xa đột nhiên bắn hai hỏa tiễn về phía bên này.

- Con bà nó, lửa Địa ngục. Mau nhảy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 851



Lý Đào kêu lên một tiếng, ba chiến sĩ ngoại viện ném khẩu súng bắn hỏa tiễn trong tay đi, ba chiếc xe bọc hậu đồng loạt mở cửa xe, mười mấy người dứt khoát nhảy ra khỏi xe, lăn vài vòng trên mặt đất, chỉ để lại ba chiếc xe không người lao về phía trước.

Hai hỏa tiễn trong nháy mắt bay đến, chuẩn xác lao thẳng vào hai chiếc xe.

Đùng! Hai chiếc xe trong nháy mắt biến thành một ngọn lửa to.

Mấy viên đạn hỏa tiễn bắn trúng một đám người, khiến tất cả muốn đái ra quần.

Cách đoàn xe này hơn ngàn thước có một đoàn xe khác, nhìn thấy ngọn lửa trên bầu trời c*̀ng với mấy viên đạn hỏa tiễn, tất cả đều dừng lại.

- Bá tước các hạ, dường như đám người c*̉a Hoa Hạ đang khai hỏa với người ta.

Nam tước Tony ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mặt, lại nghe phía trước truyền đến hai tiếng nổ kịch liệt, liền vội vàng hồi báo:

- Tôi đề nghị chúng ta nên tạm dừng một chút, không cần thiết nhúng tay vào lúc này.

- Ừm.

Bá tước Phoenix gật đầu cười hắc hắc:

- Huyết tộc chúng ta từ khi nào cần tham gia mấy cuộc chiến như vậy chứ? Mọi người xuống xe, nhẹ nhàng tiến về phía trước.

- Vâng.

Đám người Huyết tộc bước xuống xe, ẩn mình vào bóng tối, lặng yên tiến về phía trước. Đám thuộc hạ cầm các trang bị vũ trang đằng sau c*̃ng nhanh chóng đi theo.

- Dừng xe, nghênh chiến.

Mấy chục giây trước, lỗ tai nghe được tiếng rít từ phía sau truyền đến, mặt Giang Khương trầm xuống. Trước khi hai viên đạn hỏa tiễn lao xuống, liền quát vào trong tai nghe.

Hai chiếc xe đi đằng trước mở đường liền dừng lại. Nghe được tiếng nổ, Chekhov và Tank nhìn nhau, sau đó lôi cái rương dưới chân, khiêng ra hai cây súng hỏa tiễn.

Hai thành viên nhóm Bắc Cực c*̀ng nhau chui ra, một người khiêng súng, còn Chekhov và Tank thì toét miệng cười một cái, nói:

- Chúng tôi bên trái, các người bên phải.

Người điều khiển hai chiếc trực thăng được trang bị vũ trang nhìn hai chiếc xe bị nổ thành sắt vụn cộng với đám người đang hoảng hốt bên dưới, đang định cười đắc ý, đột nhiên nghe được tiếng còi báo động trong buồng lái.

Hai người chỉ kịp tức giận mắng một câu, sau đó ném ra mấy viên hỏa tiễn, đồng thời đẩy cần điều khiển, triển khai chiến thuật quay đầu.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bên dưới nhô ra bốn cái đuôi lửa, mọi người nhìn nhau một cái, gương mặt hiện lên sự tuyệt vọng. Hỏa lực c*̉a đối phương quá mạnh, kiểu như người thừa tiền mà chuẩn bị nhiều hỏa tiễn như vậy.

Trực thăng c*̉a bọn họ đều là trực thăng được cải tạo lại từ trực thăng quân đội kiểu xưa. Mặc dù đã được cải tạo, thậm chí còn trang bị lửa đạn đạo Hỏa Ngục, một chiếc tốn khoảng ba trăm vạn Mỹ kim, nhưng hỏa tiễn c*̉a đối phương lại không phải là bản cải tạo, mà là bản chính gốc, ngay cả chợ đen c*̃ng khó mà bắt chước. Hơn nữa còn rất nổi tiếng ở Mỹ. Giá bán là hơn một trăm ngàn đô la. Còn ở chợ đen là hơn hai trăm ngàn đô la.

Đối phương chuẩn bị ít nhất c*̃ng bảy tám viên đạn hỏa tiễn. Hai hỏa tiễn đối phó một trực thăng, tuy rằng có lời nhưng tính toán lại, người bình thường ai lại lãng phí như thế.

Trực thăng kiểu c*̃ không được trang bị hệ thống phòng ngự như c*̉a đối phương, căn bản không có cách trốn thoát. Cho dù cộng thêm đạn, đối mặt với loại hỏa tiễn thế hệ mới, chỉ cần khoảng cách không xa, tỷ lệ bị bắn trúng là 40% trở lên.

Bây giờ hai viên đạn hỏa tiễn bắn một trực thăng, tỷ số bị trúng đạn là 80%.

Hét thảm một tiếng, một chiếc trực thăng bị nổ thành cầu lửa, còn một chiếc khác thì bị trúng ngay đuôi, bắt đầu xoay vòng giữa không trung rồi rơi xuống.

Nhóm người Lý Đào vừa mới nhảy xuống xe, đang định tìm lực lượng yểm hộ c*̉a Thiên Y Viện liền nhìn thấy hai chiếc trực thăng bị bắn rơi, tất cả đều hoan hô. Quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy đám người Gấu Bắc Cực vừa mới hạ súng xuống, liền giơ ngón tay cái lên, sau đó rối rít đuổi theo những chiếc xe khác để lao lên.

Đoàn xe c*̉a đối phương c*̃ng truy kích đằng sau. Mặc dù không còn trực thăng tiếp viện, nhưng hỏa lực c*̉a đoàn xe này c*̃ng không yếu. Súng máy trên đầu xe không ngừng đảo quanh, nhưng đáng tiếc là đã cách khá xa. Mặc dù có chút bắn trúng đuôi xe, nhưng thật sự không tạo ra được ảnh hưởng gì cả.

Đám người Lý Đào c*̃ng không quan tâm. Người đã cứu được rồi, chạy là quan trọng nhất.

Nhưng đoàn xe c*̉a kẻ địch c*̃ng đuổi theo không bỏ.

- Ngả Ny, không biết đoàn xe phía trước như thế nào?

Giang Khương cau mày. Theo như tính toán, hẳn bây giờ đã gặp phải nhưng hiện tại vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, đúng thật là kỳ quái.

- Không biết tại sao đoàn xe kia lại dừng ở đó?

Lúc này Ngả Ny cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Hình ảnh vệ tinh trong đêm tối cũng không phải rất rõ, nhưng đối phương hẳn cũng vì đám người của hắn mà đến.

- Cách bao xa?

Giang Khương cau mày hỏi.

- Ước chừng khoảng tám trăm thước.

Ngả Ny đáp.

Giang Khương gật đầu:

- Được, cô hãy tiếp tục chú ý xung quanh. Chúng ta rất nhanh có thể trở lại.

- Biết rồi.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, chân mày Giang Khương cau lại. Đối phương không rõ lai lịch, nhưng đột nhiên lại dừng lại, rốt cuộc là ai và muốn làm gì?

Trong tình huống phía sau có truy binh, phía trước có cản đường, Giang Khương khẽ hừ một tiếng, chui từ trong cửa sổ ra, nghiêng người đứng trên nóc xe.

Đứng trên nóc, đón luồng gió nhẹ nhàng khi rạng sáng, Giang Khương khẽ nheo mắt, toàn bộ không gian đều trở thành màu đen trắng.

Trải qua mấy ngày, từ lúc đuôi tám xuất hiện cộng với tấn cấp Thiên giai, hắn sử dụng trạng thái Không Minh càng lúc càng thuần thục, chỉ cần có ý niệm là có thể tiến vào.

Trong trạng thái Không Minh, trong đầu Giang Khương hiện lên một hàng tin tức:

- Thiên phú Thanh Chướng khởi động.

Tin tức thoáng qua, đoàn xe cách ngàn thước liền hiện lên trọn vẹn.

Dưới ánh mắt lãnh đạm của Giang Khương, thấy cách đoàn xe ba trăm thước là mấy chuc thân ảnh màu trắng. Trong đám người có gần mười bóng người màu sắc ảm đạm, mơ hồ không rõ.

Khi nhìn thấy bóng người màu sắc ảm đạm, trong đầu Giang Khương chẳng qua hơi dừng lại một chút, sau đó xác định được nguyên nhân tại sao bóng người lại ảm đạm.

- Phía trước có địch tấn công, chuẩn bị khai hỏa.

Giang Khương giơ tay lên, súng trường tự động trong tay càn quét về phía trước.

Người trong xe đã sớm chú ý đến Giang Khương. Nghe Giang Khương nói, lại nhìn Giang Khương quét súng sang hai bên, mọi người vội vàng cầm súng lao ra ngoài, hướng con đường đen thui phía trước mà càn quét.

- f*ck!

Đang ẩn núp thật tốt, chỉ cần đối phương đến liền khai hỏa chận lại, nhưng lại bị đối phương đoán được. Nghe cách đó không xa mấy thuộc hạ kêu thảm rồi ngã xuống đất, mặc cho Bá tước Phoenix có phong độ đến cỡ nào cũng không nhịn được mà mắng to:

- Công kích.

Trong nháy mắt, mấy chục ngọn lửa hướng đoàn xe tập kích đến.

Gấu Bắc Cực dĩ nhiên không cam lòng yếu thế. Hai tay Chekhov cầm súng nhoài thân ra ngoài xe, hướng phía trước càn quét một trận. Đám người Lý Đào đang còn ở phía sau, nghe phía trước có tiến giao đấu, người liền căng ra. Phía sau có truy binh thì tạm hiểu đi, tại sao phía trước lại còn có mai phục phía trước?

Nhưng cũng may, ngoại trừ mục tiêu cứu viện, những người còn lại đều là cao thủ dã chiến. Ba cao thủ cấp Địa được cứu ra chắc hẳn đã khôi phục được thực lực, cộng thêm Trương tiên sinh và y sĩ Giang Khương, đối phương đến bao nhiêu cũng không cần lo lắng.

Lập tức ai nấy đều cầm súng, chuẩn bị xông tới.

Song phương giao chiến, trong nháy mắt người ngã ngựa đổ. Mắt thấy đoàn xe càng lúc càng gần, bá tước Phoenix thấy hỏa lực không ngăn cản được, lập tức tức giận nói:

- Cản đội xe lại cho ta.

Nam tước Tony cũng biến sắc, đưa tay nắm người tên thuộc hạ bên cạnh làm tấm bia cản đường, sau đó nhắm ngay chiếc xe đầu tiên.

Chekhov nhìn thấy chiếc xe đầu tiên, liền kêu lên:

- Nhảy.

Nghe một tiếng nhảy xe, tất cả mọi người lập tức liều mạng đẩy cửa nhảy xuống. Những người phía sau nghe tiếng Chekhov la lên, đều đồng loạt thắng xe.

Hai trăm thước không phải là không tránh khỏi công kích của đối phương, nhưng chiếc thứ nhất tránh được, chiếc thứ hai sẽ không. Kinh nghiệm của Chekhov vô vùng già dặn. Trong nháy mắt chiếc thứ nhất bị bắn thành cầu lửa, ít ra người cũng không bị vấn đề gì lớn.

- Các người có, tưởng tụi này không có à?

Pháo Đài phía sau liền cầm chiếc RPG gác qua vai, bắn tên lửa về phía Nam tước Tony. Ngya cả lựu đạn Giang Khương cũng chuẩn bị vài quả. Thứ đồ rẻ tiền như thế này tất nhiên là không thể nào thiếu.

Nam tước Tony tất nhiên là không ngồi chờ chết. Thấy hỏa tiễn bắn tới, lập tức lóe lên tránh xa mười mấy thước, chỉ còn lại hai thuộc hạ bị hỏa tiễn bắn trúng, bắn xa hai ba thước.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 852



- Phoenix, con rùa rút đầu kia. Lần trước để cho ông chạy thoát, lần này ông dám đấu một mình với tôi không?

Khi mọi người đến gần, Giang Khương liền nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc. Cẩn thận nhìn kỹ mấy lần, liền nhận ra người này chính là lão quỷ hút máu b**n th**, lập tức giận dữ nói.

- Shit!

Đáng thương cho Phoenix địa vị rất cao ở Huyết tộc, gần trăm năm qua mới nghe có người làm nhục mình, gương mặt liền tái nhợt, chửi thề một câu rồi kêu to:

- Được lắm Giang Khương, lần trước bỏ qua cho ngươi. Lần này để ta xem ngươi còn chạy đi đâu nữa. Chịu chết đi.

- Bá tước Phoenix?

Nghe Giang Khương gào lên, sắc mặt Trương tiên sinh cũng tái xanh. Sau khi Tế Thế Đỉnh xuất hiện, người nào trong Thiên Y Viện cũng quen thuộc với cái tên này. Bá tước Phoenix đang dây dưa với Giang Khương, Trương tiên sinh làm sao không biết đây chính là Bá tước Phoenix tiếng tăm lừng lẫy của Huyết tộc. Lần này Huyết tộc cũng đã xen vào một tay.

Đối phó với Bá tước Huyết tộc trong đêm tối sẽ khó khăn đến dường nào. Đối với người thường xuyên xuất ngoại chấp hành nhiệm vụ như Trương tiên sinh mà nói, ông biết rất rõ vào thời điểm ban ngày, Bá tước Phoenix đã dễ dàng thắng được một cao thủ Thiên giai bình thường. Bây giờ ở trong đêm tối, thực lực ít nhất tăng vọt ba thành. Suy nghĩ đến điều này, Trương tiên sinh cảm giác đầu óc có chút tê dại.

Nhanh chóng cân nhắc thực lực một phen, Trương tiên sinh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hướng về Giang Khương, gấp giọng nói:

- Y sĩ Giang Khương, tôi cùng với cậu ngăn cản Bá tước Phoenix.

- Không cần đâu. Một mình tôi cũng có thể đối phó ông ta.

Giang Khương lắc đầu:

- Trương tiên sinh, ngài hãy mang những người khác giải quyết đám Huyết tộc cấp thấp, tốc chiến tốc thắng, không thể kéo quá lâu.

- A, một mình cậu?

Trương tiên sinh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Giang Khương nói vào tai nghe:

- Tất cả thành viên có vũ trang tiến hành phòng ngự và tấn công dựa vào đoàn xe, có thể sử dụng bất kỳ vũ khí có lực sát thương nào, nhưng không được xâm nhập vào bóng tối hai bên đường. Thành viên ngoại viện trợ giúp cho Trương tiên sinh chặn đánh Huyết tộc.

Trương tiên sinh còn chưa kịp khôi phục tinh thần, đã thấy Giang Khương lăng không biến mất trong đêm tối.

Nhìn động tác xuất quỷ nhập thần của Giang Khương, Trương tiên sinh hồi phục lại tinh thần, nhớ lại một số truyền thuyết về vị y sĩ Giang Khương này, lập tức lắc đầu. Vị y sĩ Giang Khương là kỳ tài ngàn năm khó gặp của Thiên Y Viện. Một mình đối kháng với mấy vị tiên sinh ngoại viện cũng không rơi vào thế hạ phong. Nhìn biểu hiện kia, một mình đối phó với Bá tước Phoenix cũng không xảy ra vấn đề.

Lập tức không dám chần chừ, giơ tay rút thanh trường đao sau lưng, trầm giọng quát:

- Cấp Địa trở lên theo ta.

Keng keng keng. Cộng thêm ba vị cao thủ cấp Địa vừa mới được cứu ra, tổng cộng sáu người cầm trường đao lên, theo sát đằng sau Trương tiên sinh, lao thẳng vào bóng tối.

Cao thủ ngoại viện cấp Địa trở lên có thể phái ra nước ngoài, người nào cũng từ trong chém giết máu tanh mà ra. Tuy nói rất khó đối phó với Huyết tộc trong bóng tối, hơn nữa còn có súng đạn bay tán loạn, nhưng có mấy ai khiếp sợ chứ? Đao ra thì phải dính máu, không phải ngươi chết thì ta sống.

- Tất cả thành viên trong đoàn xe, cẩn thận phòng ngự, bật hết hỏa lực, đánh chết mẹ chúng cho tôi. Coi Thiên Y Viện chúng ta là kẻ ăn chay à? Đánh.

Nhìn cao thủ ngoại viện bỏ lại súng cầm trường đao xông vào bóng tối, Lý Đào rống lên một tiếng.

Sau đó cầm một cây RPG, bắn tới đoàn xe phía sau.

Ban đầu, mọi người vì tận lực giảm bớt động tĩnh và tiêu hao, không phải cần thiết thì không cần vận dụng vũ khí nặng. Dẫu sao đây là địa bàn của người khác. Tuy nói có chút hỗn loạn, nhưng quân đội vẫn khống chế được. Động tĩnh quá lớn sẽ khiến cho quân đội địa phương can thiệp vào.

Nhưng lúc này, ngay cả Huyết tộc cũng tìm đến cửa, lại có thành viên tối cao của viện hạ lệnh, vậy thì còn cố kỵ gì nữa, tốc chiến tốc thắng, đánh xong thì chạy.

Đám người Gấu Bắc Cực nhìn thấy Giang Khương lăng không chợt lóe như thần tiên, không cần bất kỳ dụng cụ phụ trợ bay lượn nào đã bay vào bóng tối, tất cả đều ngu người, đặc biệt là Chekhov, ngẩn người nhìn theo hướng Giang Khương biến mất, cho đến khi đám người Trương tiên sinh dẫn người bỏ lại súng, cầm đao xông vào trong bóng tối với tốc độ cực kỳ kinh người, dường như nghe theo lệnh của Giang Khương đánh Huyết tộc gì đấy, lúc này mới tỉnh hồn.

Cố gắng ức chế sự kinh hãi trong lòng, Gấu Bắc Cực nhìn nhau một cái, cho dù là đội ngũ lính đánh thuê đứng đầu thế giới, cho dù không có Lý Đào ra lệnh, bọn họ tất nhiên cũng biết đánh như thế nào.

Lập tức hạ thấp họng súng, không còn càn quét giống như ban đầu, mà tiến hành bắn một cách chuẩn xác từng người trong màn đêm. Nếu làm bị thương người một nhà, vậy thì khó coi lắm.

Quan chỉ huy đoàn xe truy kích đằng sau thấy đằng trước xuất hiện hỏa lực, nhìn ít nhất có sáu viên đạn hỏa tiễn đang hướng về phía bên mình, không khỏi đầu óc choáng váng. Ba chiếc xe mang theo hỏa lực mạnh nhất của đối phương đã nổ banh hai chiếc, tại sao lại còn có hỏa lực mạnh như vậy? RPG là cải trắng sao? Vừa mua là một bó lớn?

RPG (súng phản lực thường bắn tên lửa không điều khiển) dùng để đối phó với các loại xe trên mặt đất, bao gồm xe bọc thép hạng nhẹ, thỉnh thoảng có thể dùng để đối phó với trực thăng hoặc máy b** ch**n đ**.

Nhưng khi đối phó với xe được trang bị vũ trang thì đó là món đồ chơi đã nhất.

Nhìn sáu cây RPG, không người nào dám chần chừ, rốt rít nhảy xuống. Sáu cây súng phản lực, ai biết ai sẽ bị trúng chiêu chứ?

Vận khí của chiếc xe đầu tiên không tệ. Tay lái đánh một cái, khó khăn tránh được một quả tên lửa. Nhưng chiếc thứ hai, thứ ba, thứ tư lại không có vận khí như vậy. Đặc biệt là chiếc thứ hai và thứ ba cộng lại vẫn còn năm sáu người chưa kịp nhảy xuống, trực tiếp biến thành than với chiếc xe.

Sáu người quăng sáu cây RPG xuống, sau đó nhặt súng lên nhắm ngay những người đang còn lăn lộn trên mặt đất. Mấy cao thủ Nhân giai còn lưu lại cũng không chịu ngồi yên, tháo mấy quả lựu đạn đeo trước ngực nhắm thẳng đám người đang hỗn loạn ngoài trăm thước ném qua, sau đó chạy về phía đoàn xe, trợ giúp đám người Gấu Bắc Cực tiến hành phòng ngự, tránh một số Huyết tộc còn sót lại xông vào.

Lúc này, Giang Khương cũng đã xuất hiện trước mặt Bá tước Phoenix.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 853



Giang Khương cầm một cây trường đao, vọt đến trước mặt Bá tước Phoenix, cũng không nói nhiều, trong ánh mắt kinh ngạc của Bá tước Phoenix, một đao bổ tới.

Cảm giác một đao này trong nháy mắt sẽ đến trước mặt, gương mặt tái nhợt của Bá tước đỏ lên, lập tức lui về sau.

Nhìn vai trái bị một vết thương thật sâu, Bá tước Phoenix hít một hơi khí lạnh, tay run một cái, trong tay là thanh đao dài hai thước, cảm nhận khí tức của Giang Khương, không khỏi thất thanh:

- Ngươi đã tấn cấp?

- Dĩ nhiên rồi.

Giang Khương cũng không nhiều lời. Mặc dù hắn không biết tại sao Bá tước Phoenix lại đuổi theo hắn đến đây, nhưng đối phương đã tìm đến cửa, không cần nói nhiều, trực tiếp chém là được.

Nheo đôi mắt, tầm mắt Giang Khương biến thành màu trắng đen. Dưới trạng thái Không Minh, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.

Đối mặt với chàng thanh niên gương mặt lạnh lùng nhưng xuất đao lại vô cùng ác liệt, vẻ kinh hãi trên gương mặt Bá tước Phoenix lại càng nồng đậm. Trước kia, ông chưa phải là chưa từng giao thủ với cao thủ Thiên giai của Hoa Hạ, nhưng Giang Khương trước mắt dường như còn mạnh hơn cao thủ Thiên giai mà ông ta đã gặp trước kia.

Đặc biệt bây giờ lại còn vào buổi tối, với thực lực thâm niên của Bá tước cộng thêm là ban đêm, lại bị đối phương đánh liên tiếp lui về sau, hơn nữa dường như còn có chút cảm giác không chịu được.

- Làm sao có thể?

Bá tước Phoenix một đao bổ tới, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Ông ta đã không thể thuận lợi ngăn cản một đao này.

Nhìn lại vết thương trên vai trái, lại nghĩ đến lần trước cướp Tế Thế Đỉnh. Khi đó Giang Khương còn chưa là Thiên giai mà đã khó dây dưa rồi. Bây giờ thực lực này rõ ràng tăng lên nhiều. Tiếp tục như vậy, chỉ sợ đến lúc đó ông ta thật đúng không có biện pháp bắt đối phương. Nói không chừng còn bị thua thiệt.

Nghĩ đến đây, Bá tước Phoenix cắn răng một cái. Chỉ cần có thể hút hết máu của đối phương cũng đủ không không để lại bất cứ hậu hoạn nào, đồng thời còn có thể lên cấp.

Gương mặt Bá tước Phoenix đột nhiên trắng bạch mấy phần, đồng thời bốn cái răng nanh dài ra nửa tấc. Khí tức quanh thân cũng tăng vọt mấy phần.

Ở trong trạng thái Không Minh, Giang Khương rõ ràng cảm nhận được khí tức quanh thân Bá tước Phoenix có sự thay đổi, nhưng vẫn không động đậy. Tuy nói ở trạng thái không Minh, rất nhiều kỹ năng còn chưa chân chính sử dụng, nhưng nếu Bá tước Phoenix sử dụng Nhiên huyết thì như thế nào?

Cảm giác Giang Khương vẫn không lo sợ khi ông ta sử dụng Nhiên huyết, Bá tước Phoenix hét lên một tiếng giận dữ, đoản đao trong tay chợt lóe, sau đó bổ tới trước trán Giang Khương. Trong trạng thái Nhiên huyết, tốc độ của ông ta tăng lên ít nhất 30%, sức mạnh gia tăng 20%, cộng thêm bóng đêm, đủ để bất bại.

Chẳng qua sau khi ông ta bổ ra một đao này, mắt thấy một đao sắp chém đầu Giang Khương thành hai khúc, nhưng lại không nghĩ đến thân hình Giang Khương chợt lóe, một đao chỉ bổ trúng ảo ảnh.

Trong lúc ông ta đang kinh hãi, một đạo ngân quang thoáng qua, Bá tước Phoenix hoảng hốt, dưới chân đạp một cái, nhanh chóng thối lui, nhưng phát hiện dường như mình vẫn còn chậm một bước.

Bên hông chợt lạnh, một cảm giác nóng hừng hực trong nháy mắt truyền đến.

Nhìn cái lỗ hổng lớn bên hông, Bá tước Phoenix không tin nổi nhìn Giang Khương vẫn bình yên trước mặt. Ông ta thật sự không hiểu, rõ ràng ông ta đã vận dụng Nhiên huyết, thực lực ít nhất tăng cao 30%, nhưng tại sao thực lực của tiểu tử này cũng tăng lên như vậy?

Chẳng những tránh được một đao của ông ta mà còn nhân cơ hội làm bị thương ông ta lần nữa.

Đáng thương cho Bá tước Phoenix, chuyện này đương nhiên là ông ta không biết rồi. Lúc này Giang Khương đã triển khai thiên phú Tốc độ. Lúc trước bất quá hắn chỉ tiết kiệm năng lượng và làm nóng người trước mà thôi.

Giang Khương không hề sợ hãi, cũng không làm bộ, một lần nữa giống như ảo ảnh tập kích Bá tước Phoenix.

Bá tước Phoenix không nhịn được một đao huy tới, ngăn cản một kích của Giang Khương, đồng thời cưỡng ép bổ ra một đao, bức Giang Khương lui về phía sau. Nhìn Giang Khương thi triển thành thạo như vậy, trong lòng không khỏi bồn chồn. Chẳng qua ông ta vẫn không tin. Cho dù Giang Khương là Thiên giai, nhưng không thể lợi hại như vậy được. Ông ta tin chắc rằng Giang Khương không thể kéo dài quá lâu. Nếu một người vừa mới tấn cấp Thiên giai, cho dù có là kỳ tài ngút trời thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể lợi hại như vậy mãi. Nếu không, hơn một ngàn năm trải qua vô số lần đại chiến, Huyết tộc làm sao có thể duy trì được tình huống bây giờ?

Bá tước Phoenix hét lớn một tiếng, thân hình chợt lóe, bắt đầu tiến hành phản công. Ông ta kiên định tin tưởng, chỉ cần ông ta kiên trì thêm một lúc nữa, Giang Khương nhất định chết chắc.

Nhìn Bá tước Phoenix quơ đao đánh tới, gương mặt Giang Khương vẫn không gợn sóng, nhấc tay lên, nghênh đón một đao.

Hai đao va chạm vào nhau, Giang Khương vẫn không nhúc nhích, nhưng Bá tước Phoenix lại cảm nhận được một cổ phản lực cường đại tấn công đến, đánh bay ông ta ra ngoài.

Đây chính là tác dụng của thiên phú Thái Sơn. Có thiên phú này trợ giúp, Giang Khương hoàn toàn không cần lo lắng Bá tước Phoenix phản công. Trừ phi hắn không ngăn cản được tốc độ của Bá tước Phoenix, nếu không, chỉ cần hắn có thể chống đỡ, có thiên phú Thái Sơn trợ giúp, sẽ không cần lo lắng thua thiệt.

- Không thể nào?

Sau khi bị đánh bay, lảo đảo rơi xuống đất, sắc mặt ông ta càng thêm trắng bệch vài phần, nhìn Giang Khương đứng trên mặt đất không nhúc nhích, ánh mắt hiện lên sự kinh hãi.

Tuy nói Huyết tộc không lấy sức mạnh làm đầu, nhưng Bá tước Phoenix biết sức mạnh của ông vượt xa những Bá tước vừa mới tấn cấp không bao lâu, hơn nữa sau khi sử dụng Nhiên huyết, sức mạnh ít nhất cũng tăng thêm 20%. Trong tình huống ông ta dùng hết toàn lực, cho dù mấy Thân vương thời viễn cổ cũng chưa chắc có thể tiếp nhận một đao này.

Ánh mắt Bá tước Phoenix lóe lên sự do dự, nhìn Giang Khương vẫn đứng im không nhúc nhích, trong lòng bắt đầu sinh ra thoái ý. Nhưng rồi lại có chút không nỡ. Ông ta chờ lâu như vậy rồi mới chờ được đến ngày hôm nay, vất vả lắm mới tìm được cơ hội, hơn nữa còn thậm chí dùng cả Nhiên huyết, nếu bây giờ thối lui, ông ta làm sao mà cam tâm?

Nhưng tình huống trước mắt, thực lực của tiểu tử này đúng là cực kỳ kinh người. Nếu cứ tiếp tục như vậy, muốn thủ thắng lại càng khó hơn. Nhưng Bá tước Phoenix lại không muốn buông bỏ. Ông ta luôn cảm thấy Giang Khương không thể nào lợi hại như vậy được. Cho dù có thiên phú, cũng không có khả năng đạt đến trình độ lợi hại như thế.

Nhất định là hắn đã dùng bí pháp nào đó giống bí pháp Nhiên huyết của ông ta, thậm chí còn lợi hại hơn. Nếu không, một người vừa tấn cấp Thiên giai, tuyệt đối không thể lợi hại như thế. Chẳng qua không biết bí pháp này có thể duy trì trong bao lâu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 854



Nhìn gương mặt Giang Khương vẫn tràn đầy lãnh đạm, không chút tình cảm nhìn mình, ánh mắt hoàn toàn không hề có sự lo âu, lòng tin của Bá tước Phoenix bắt đầu dao động.

Lúc này, bên tai lại truyền đến mấy tiếng kêu thảm, càng khiến cho ông ta phải biến sắc. Bởi vì đây là tiếng kêu của một vị Tử tước và Nam tước, thuộc hạ của ông ta.

- Nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ bọn họ còn có cao thủ Thiên giai?

Nghĩ đến đây, Bá tước Phoenix cắn răng định xoay người bỏ trốn. Nếu đối phương còn có Thiên giai, chỉ cần Giang Khương có thể kiên trì thêm mấy phút, ông ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào.

Đối với bản thân có thể chạy thoát hay không, ông ta một chút cũng không lo lắng. Là Bá tước Huyết tộc, hơn nữa còn trong trạng thái Nhiên huyết, cho dù Giang Khương có đang hăng tiết vịt, cũng chưa chắc đã đuổi kịp ông ta.

Nhưng trong lúc Bá tước Phoenix cắn răng hít một hơi chuẩn bị chạy trốn, đột nhiên phát hiện, khí tức trên người Giang Khương dường như đang yếu bớt.

Bá tước Phoenix sửng sốt, trong lòng mừng như điên. Chẳng lẽ bí pháp của tên tiểu tử này sắp hết? Định thần nhìn lại, quả nhiên, khí tức trên người tiểu tử đối diện đã tiêu tán khá nhiều.

- Vận may đến rồi. Tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi. Ngươi hãy mau đem máu của ngươi ra mà cống hiến cho ta.

Bá tước Phoenix hưng phấn cười lớn, không chút chần chừ toàn lực đánh ra, một đao chém tới Giang Khương. Lúc này ông ta tương đối tự tin, cho dù Giang Khương cố ý ngụy trang thành như vậy, ông ta cũng không tin Giang Khương sau khi đỡ được một đao này của ông ta lại còn dư lực phản kích.

Mừng như điên, Bá tước Phoenix một đao toàn lực chém về phía Giang Khương.

Nhưng khi đao của ông ta vừa mới đến trước mặt Giang Khương, liền nhìn thấy Giang Khương cũng bổ tới một đao.

Hai đao đụng nhau, Bá tước Phoenix chỉ cảm thấy tay mình tê rần, giống như bị đầu xe lửa đụng trúng. Sau khi hai thanh đao phát ra một tiếng kêu vang dội thì rớt xuống.

Nhìn thanh đoản đao bay ra ngoài, gương mặt Bá tước Phoenix không giấu nổi vẻ kinh ngạc, sau đó tầm mắt hướng lên bầu trời, nhìn thấy rõ ràng những vì sao trên đó, nhưng sau đó tầm mắt lại chuyển sang cây cối chung quanh, cuối cùng là một bụi cỏ trên mặt đất.

Giang Khương chậm rãi thu hồi thanh đao, giống như bị đè nén vô cùng lâu, thở ra một hơi, cuối cùng móc một viên đan dược uống vào. Uy lực của thiên phú Tàng Phong khá tốt, nhưng sau một kích này, người cứ như muốn nhũn ra, thực lực giảm ít nhất cũng phải ba phần. Nếu không nhanh chóng bổ khí, hắn cần ít nhất hơn mười phút mới có thể chậm rãi khôi phục.

Sau khi uống vào một viên đan dược, mặc dù có một cỗ nhiệt lưu vẫn dâng lên trong đan điền, nhưng cảm giác mất hết sức lực đã dần dần tan đi.

Thở phào một cái, Giang Khương bước lên phía trước, nhìn thanh đoản đao của Bá tước Phoenix rồi lại nhìn thanh đoản đao được Thiên Y Viện chế tạo từ hợp kim đặc biệt trong tay mình, thấy lúc này trên thân đao có đến bốn năm vết thủng, khẽ mỉm cười, đưa tay nhặt lấy thanh đoản đao nằm dưới đất. Với thân phận của Bá tước Phoenix, cái mà ông ta dùng chắc chắn không phải thứ tầm thường. Hơn nữa có thể biến một thanh đoản đao được chế từ hợp kim đặc biệt thành như vậy, cho dù không phải thần binh lợi khí, nhưng cũng đủ kinh người.

Sau khi cất thanh đoản đao, Giang Khương lại móc mấy ống nghiệm đưa đến cổ của Bá tước Phoenix.

Sau khi rút hai ống máu, hắn hài lòng cất vào. Máu của Bá tước Huyết tộc không dễ dàng có được. Nếu đem về cho lão sư làm thí nghiệm cũng không tệ.

Nhưng sau khi lấy máu xong, Giang Khương thoáng chút chần chừ, sau đó nhấc cơ thể của Bá tước Phoenix lên, cầm luôn cái đầu chạy về phía đoàn xe.

Máu của Bá tước Huyết tộc rất quý. Nhưng những vị trí khác trên cơ thể cũng hiếm thấy. Có một vật hoàn chỉnh để thí nghiệm như vậy, tin rằng lão sư sẽ rất vui. Mặc dù mang về có chút phiền phức, hơn nữa còn phải nhanh chóng rời đi trước trời sáng, nhưng nếu mang về được, chẳng những thầy sẽ hài lòng, biết đâu chừng còn kiếm thêm vài điểm.

Nhưng vừa mới chạy được mấy chục thước, Giang Khương liền nhìn thấy có bóng người đánh về phía mình. Định thần nhìn lại, dường như có chút quen mặt, nhưng khí tức lại là của huyết tộc. Thoáng nhìn kỹ, Giang Khương không khỏi mỉm cười, lách người một cái, sau đó xuất hiện trước mặt người kia.

- A!

Nhìn người trước mặt đột nhiên xuất hiện, người nọ chợt kinh hô một tiếng, xoay người định chạy trốn, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến:

- Trương đại thiếu, đã lâu không gặp.

Nghe giọng nói này, trong lòng Trương Nguyên liền căng lên, răng trên đánh răng dưới, dè dặt xoay người lại, run giọng nói:

- Giang thiếu, hãy đi nhanh đi. Lần này Bá tước Phoenix là vì anh mà đến đây.

- Ồ, thật sao? Vậy thì phải cảm ơn sự quan tâm của Trương thiếu rồi.

Giang Khương mỉm cười, sau đó giơ đầu người trong tay lên, nói:

- Nhưng người mà Trương thiếu nói có phải người này không?

Trương Nguyên lặng người nhìn đầu người trong tay Giang Khương, sau đó nhìn thi thể mà Giang Khương đang kéo lên trên mặt đất, chính là quần áo mà Bá tước Phoenix đang mặc, không khỏi hồn phi phách tán, xụi lơ xuống đất.

Tốc độ của bên phía Trương tiên sinh cũng khá nhanh. Một thiên giai dẫn sáu Địa giai đối phó với năm sáu Tử tước và Nam tước thực lực Nhân giai và Địa giai của Huyết tộc, bất luận về số lượng hay về chất lượng đều chiếm thượng phong. Mặc dù đang là ban đêm, nhưng cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Tuy nói có mấy cao thủ Ngoại viện Địa giai bị thương, nhưng ngoại trừ một Nam tước và một Tử tước phát hiện Bá tước Phoenix đã chết kinh hoảng lẩn vào trong đêm tối, còn lại thì toàn quân bị diệt. Những nhân viên được trang bị vũ trang thông thường thì gần như không có sức chống trả trong tay đám người Trương tiên sinh.

Đám người Trương tiên sinh vừa lúc cũng dọn dẹp xong tất cả địch nhân, đang chờ Giang Khương trở lại. Bản thân Trương tiên sinh cũng bắt đầu chú tâm đi tìm Giang Khương. Dẫu sao Giang Khương một mình chống lại Bá tước Huyết tộc có thâm niên. Vạn nhất không thể để xảy ra vấn đề.

Trong lúc Trương tiên sinh chuẩn bị đi tìm Giang Khương, liền thấy Giang Khương lôi một cái gì đó từ trong bóng tối đi ra, bên cạnh còn có một bóng người e sợ đi cùng.

Mọi người định thần nhìn lại, liền nhìn thấy trong tay Giang Khương có xách một cái đầu người, cộng thêm một thi thể kéo lê dưới đất. Còn bên cạnh dường như là một Huyết tộc cấp thấp, lúc này đang run rẩy lo sợ.

Đối với Huyết tộc cấp thấp, tất cả mọi người cũng không chú ý. Dẫu sao người như vậy, mọi người chỉ cần tùy tiện mấy đao là có thể g**t ch*t, nhưng đối với cái đầu trên tay Giang Khương thì mọi người tương đối chú ý.

Khi mọi người lao đến, liền nhìn thấy bộ quần áo hoa lệ trên người cỗ thi thể, trong lòng đều run lên, kinh hãi nhìn Giang Khương, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

- Mau cầm lấy mấy cái ống nghiệm, thuận tiện chuyển hai thứ này lên xe, đồng thời tìm một tủ đông lạnh nữa. Nhanh lên.

Giang Khương nói. Hắn không sợ mùi máu tanh, nhưng hắn không thích tay xách đầu người tay kéo lê thi thể, chứ đừng nói chi đây là Huyết tộc. Hai tay nhớp nhúa đúng là khó chịu.

Cao thủ cấp Địa không ngừng bận rộn chạy đến hỗ trợ, nhận lấy thi thể và đầu người trong tay Giang Khương. Sau khi nhận lấy sắc mặt mọi người lại căng thẳng. Đây chính là Bá tước Huyết tộc.

Trương tiên sinh sải bước đến, nhìn cổ thi thể, trong lòng run lên, nhìn Giang Khương, nói:

- Y sĩ Giang Khương, đây là Bá tước Huyết tộc?

Giang Khương nhìn người trong viện luống cuống dùng ống nghiệm lấy máu, hài lòng gật đầu một cái. Cao thủ trong viện đúng là đáng tin. Người khác làm sao biết mà mang theo ống nghiệm trên người? Nếu như không có ống nghiệm, huyết dịch này thật đúng là lãng phí.

Thấy Giang Khương gật đầu, Trương tiên sinh không khỏi hít một hơi khí lạnh. Bá tước Huyết tộc mà ngay cả cao thủ Thiên giai cũng chưa chắc là đối thủ, muốn g**t ch*t đối phương, hơn nữa còn trong bóng tối, căn bản không phải là chuyện dễ dàng.

Dù sao, với năng lực bất tử của Huyết tộc cùng với tốc độ, còn có kỹ năng Nhiên huyết, cho dù đánh không lại, chạy trốn cũng không thành vấn đề.

Có một câu nói là, tuyệt đối không nên quyết đấu với Huyết tộc trong đêm tối. Cho dù ngươi có đánh bại Huyết tộc, nhưng trong đêm tối, ngươi cũng không cách nào g**t ch*t đối phương.

Nhưng Giang Khương vừa mới tấn cấp Thiên giai, lại g**t ch*t Bá tước Huyết tộc, thậm chí còn là Bá tước có thâm niên, khiến cho người ta thật khó mà tin. Vốn Trương tiên sinh cũng chỉ cho là Giang Khương chỉ có thể ngăn cản đối phương mà thôi, nhiều nhất là ai cũng không có cách nào làm gì được ai, lại không nghĩ đến Giang Khương lại g**t ch*t đối phương nhanh như vậy.

Một chàng thanh niên mới hơn hai mươi, trong đêm tối g**t ch*t Bá tước Huyết tộc. Nếu tin tức này truyền đi, chỉ sợ khắp thế giới cũng sẽ khiếp sợ.

Trương tiên sinh không khỏi âm thầm xúc động. Xem ra tất cả mọi người vẫn khinh thường vị Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh mới hai mươi

mấy này. Có lẽ trong tương lai, hắn sẽ trở thành Đệ nhất cao thủ Thiên Y Viện, ngoài danh hiệu Đệ nhất luyện đan sư ra.

Tiền đồ vô lượng, đúng là tiền đồ vô lượng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 855



Mặc dù có truy binh, nhưng dưới sự che chở của hỏa lực cường đại Thiên Y Viện, đoàn xe vẫn thuận lợi trở lại thành phố. Cộng thêm có Trương tiên sinh và Giang Khương, hai cao thủ Thiên giai, cùng với sáu cao thủ Địa giai trấn giữ, mọi người xem như đã hoàn toàn thoát ly nguy hiểm.

Ngả Ny chạy trốn hơn nửa năm và Hải Bác bị nhốt cũng bằng khoảng thời gian đó, tất nhiên là hưng phấn không cách nào diễn tả được. Nhưng đối với vấn đề sau này của hai người, Giang Khương vẫn có chút đau đầu.

Thiên Y Viện là nơi an toàn nhất, nhưng hai người thân là ngoại tộc, tất nhiên là không thể ở trong viện quá lâu. Nếu không, sẽ dẫn đến một số lời chỉ trích. Lần này lại dính líu đến một thế lực cường đại ẩn núp, ở lại trong nước không quá an toàn. Vì thế đối với vấn đề an bài chỗ ở cho Ngả Ny và Hải Bác, Giang Khương cảm thấy đau đầu.

Nhưng nghe Giang Khương đưa ra sự khó xử của mình, Ngả Ny và Hải Bác lại mỉm cười. Ngả Ny nói:

- Không cần lo lắng đâu. Bọn họ tìm được chúng tôi, là bởi vì chúng tôi vẫn sử dụng tài khoản quen thuộc, lại có nhiều liên lạc với những người quen. Những người còn lại phần lớn cũng như thế, cho nên mới bị bọn họ tìm được.

- Đúng rồi, cậu đã quá coi thường chúng tôi. Sau này, chúng tôi chỉ cần không sử dụng tài khoản liên lạc trước kia nữa, không ai có thể tìm được chúng tôi.

Yên ổn nghỉ ngơi một đêm, tinh thần của Hải Bác xem ra tốt hơn rất nhiều, nhìn Giang Khương cam đoan:

- Lần này tôi dám cam đoan, sau này chỉ cần những người bị bắt không chủ động xuất hiện, không ai có thể tìm được bọn họ.

Nhìn biểu hiện tự tin của hai người, Giang Khương không khỏi bật cười. Đúng rồi. Bọn họ đều là nhân viên tình báo tinh nhuệ nhất thế giới. Mình thiếu chút nữa đã quên mất. Khi bọn họ cố ý muốn biến mất, nếu như muốn bắt được bọn họ, trừ phi là bọn họ ở lâu dài ở một chỗ nào đó, hơn nữa còn giữ một hoạt động nhất định, còn không thì anh phải mất mấy năm mới có thể tìm được bọn họ.

Nếu bọn họ thỉnh thoảng thay đổi chỗ ở, đồng thời lúc nào cũng cảnh giác, trên căn bản sẽ không có ai tìm được bọn họ.

- Được rồi, vậy mọi người định đi đâu trước, tôi sẽ cho người an bài lối đi an toàn nhất cho mọi người, đảm bảo an toàn đến nơi mọi người cần đến, sau đó mọi người sẽ đến nơi mà mình muốn đi.

Giang Khương mỉm cười, ôm chầm lấy Hải Bác rồi ôm lấy Ngả Ny:

- Chờ tôi xử lý xong mọi chuyện, sẽ đến gặp mọi người.

- Được, tôi và Hải Bác sẽ ở một hòn đảo xinh đẹp chờ anh.

Gặp nhau một lúc, sau đó đường ai nấy đi. Chỗ tốt của Thiên Y Viện một lần nữa thể hiện ra. Một chiếc máy bay thương vụ chở Giang Khương và đám người Trương tiên sinh, cùng với một Huyết tộc cấp thấp, một quan tài bằng đá chở thi thể Huyết tộc bay thẳng đến Kim Lăng.

Thời gian bay thẳng hơi dài, nhưng Giang Khương một mình chiếm cả một gian, không ai tranh giành với hắn. Cho dù hắn không muốn nhưng cũng bị Trương tiên sinh đẩy vào trong. Giang Khương đã có thân phận chủ nhân Tế Thế Đỉnh, cộng thêm hơn hai mươi tuổi đã g**t ch*t Bá tước Huyết tộc, bấy nhiêu cũng đủ có được đãi ngộ như vậy rồi.

Có được hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, Giang Khương vẫn rất hài lòng. Bây giờ chuyện của Hải Bác đã được xử lý xong, nhưng bởi vì chuyện này mà dẫn đến nhiều vấn đề cần hắn suy nghĩ thật kỹ.

Nhẹ nhàng dùng vải bông lau cây đao tinh xảo trong tay, nhìn thân đao được hắn lau đến bóng lưỡng, lúc này hắn mới đem đao c*m v** trong vỏ, v**t v* cán đao được bọc bằng da cá mập, hài lòng gật đầu một cái.

Trương đại thiếu phía đối diện dè dặt nhìn Giang Khương, nói:

- Nguyên thiếu, thanh đao này là khi Bá tước Phoenix đại chiến hơn trăm năm trước, từ trong hoàng cung của Hoa Hạ lấy đi. Tuy không cách nào tra ra được tên, nhưng chém kim chặt sắt không cái nào là không được, là đồ sắc bén hiếm có. Hôm nay ở trong tay Nguyên thiếu, xem như đã tìm được minh chủ chân chính.

- Tại sao Phoenix lại cứ nhìn chằm chằm tôi?

Đặt thanh đao sang một bên, dường như cũng không để ý đến lời khen tặng vừa rồi của Trương Nguyên, Giang Khương dửng dưng hỏi:

- Tôi không tin bởi vì ông ta không thể cướp Tế Thế Đỉnh từ tay của tôi mà sống chết không buông tha cho tôi. Thậm chí còn bay đến địa phương chim không thèm ỉa này mà tìm tôi.

Sắc mặt Trương Nguyên cả kinh, dè dặt nhìn hai mắt Giang Khương, đang định lắc đầu, chợt thấy khóe miệng Giang Khương vểnh lên.

Nhìn khóe miệng vểnh lên của Giang Khương, trong lòng Trương Nguyên lập tức căng ra, vội vàng nói:

- Cái này tôi cũng không rõ lắm, nhưng căn cứ theo suy đoán của tôi, hẳn là ông ta cảm thấy hứng thú với anh.

- Cảm thấy hứng thú với tôi?

Sắc mặt Giang Khương tối sầm.

- A, không đúng, không đúng.

Thấy sắc mặt Giang Khương bỗng nhiên tối sầm, Trương Nguyên biết lời này của mình nói sai rồi, vội vàng nói:

- Ý của tôi là cảm thấy hứng thú đối với máu của anh.

- Anh cũng biết quyền thế của Bá tước Phoenix ở Huyết tộc, thứ đồ bình thường không hấp dẫn được ông ấy. Tế Thế Đỉnh đã thuộc về Thiên Y Viện, ông ấy không cách nào lấy được nữa. Hơn nữa, mấy tháng qua ông ấy vẫn một mực tìm tung tích của anh. Lần này anh vừa rời Hoa hạ, liền chạy đến đây ngay.

Nói đến đây, ánh mắt Trương Nguyên chợt lóe, sau đó nhìn Giang Khương, nói:

- Tôi nghĩ ông ấy là vì máu của anh. Đối với Huyết tộc mà nói, chỉ có máu mới là biện pháp giúp tăng cao sức mạnh. Ngoại trừ máu của anh có tác dụng đặc biệt với ông ấy ra, tôi thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác nữa.

- Máu?

Giang Khương cau mày, sau đó gật đầu:

- Biết rồi, anh lui xuống đi.

Thấy Giang Khương gật đầu, Trương Nguyên vui mừng, chần chừ một chút, vội vàng cầu xin Giang Khương:

- Nguyên thiếu, sau này xin anh chiếu cố nhiều hơn.

Giang Khương ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên, nhìn vẻ cầu khẩn của y, liền gật đầu một cái.

- Cảm ơn, cảm ơn Nguyên thiếu.

Thấy Giang Khương gật đầu, Trương Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Y biết gia đình của y đã trở thành người của Huyết tộc, không còn thuộc về Hoa Hạ. Gia tộc của y, sau khi gia đình y rời khỏi Hoa Hạ thì không còn cung cấp bất kỳ sự che chở nào.

Trước mắt chính là người duy nhất có thể mang đến một con đường sống cho y. Với thân phận và địa vị của hắn ở Thiên Y Viện, muốn lưu lại một cái mạng cho y cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Cho nên lúc này trong đầu y luôn suy nghĩ làm sao để đối phương đáp ứng che chở cho y.

Trong thời điểm sau cùng, y đã đưa ra một thỉnh cầu như vậy, xem như đánh cuộc đã đúng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 856



Đối với chuyện như vậy, Giang Khương cũng không để trong lòng. Muốn lưu lại tính mạng của một Huyết tộc cấp thấp cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Thứ để cho hắn cân nhắc lúc này rất nhiều, cộng thêm chuyện của Huyết tộc, lại càng làm cho hắn đau đầu hơn. Theo như lời Trương Nguyên nói, có thể làm cho Bá tước Huyết tộc thâm niên như Bá tước Phoenix cũng chỉ là sức mạnh. Mà cơ thể và máu của hắn lại khác với người khác, có thể hấp dẫn Bá tước Phoenix cũng không ngoài suy đoán.

Một Bá tước Phoenix không đủ khiến người ta phải khẩn trương. Nhưng vạn nhất bị những người khác của Huyết tộc theo dõi, phiền toái chính là không nhỏ.

Mấy ngày nay, hắn cũng tương đối hiểu rõ về Huyết tộc. Bá tước Huyết tộc cũng không phải nhân vật đứng đầu. Bên trên còn có Hầu tước và mấy vị Thân vương viễn cổ mấy trăm tuổi còn sống sót. Hầu tước và Thân vương viễn cổ cũng không phải Bá tước Phoenix có thể so sánh được.

Nếu hắn bị Huyết tộc theo dõi, chuyện phiền toái sau này sẽ càng nhiều hơn. Nhưng lúc này hắn không thể suy nghĩ nhiều như vậy được. Chỉ đau đầu một chút rồi gạt chuyện này sang một bên. Dù sao thì chuyện cần xử lý vẫn còn rất nhiều.

Máy bay thuận lợi đáp xuống phi trường Kim Lăng. Khi Giang Khương bước xuống, đã sớm có mấy chiếc xe chờ sẵn bên cạnh.

- Xin chào y sĩ Giang Khương, tôi là Hứa Tân Giang của phòng Giám sát Thiên Y Viện. Hội viện ủy yêu cầu cậu mau chóng trở lại viện để tham gia chất vấn.

Thấy Giang Khương bước xuống máy bay, một y sĩ nhất phẩm thuộc phòng Giám sát nghiêm mặt bước đến, trầm giọng nói với Giang Khương.

Đám người Trương tiên sinh đi theo nghe xong lời này, sắc mặt liền biến đổi, lo lắng nhìn Giang Khương. Vừa mới xuống máy bay, đã có người của phòng Giám sát Thiên Y Viện đến đưa Giang Khương về tham gia chất vấn của Hội viện ủy. Chuyện này tương đối nghiêm trọng. Nếu là người ngoài, đừng nói là tham gia chất vấn của Hội viện ủy, đụng phải người của phòng Giám sát thôi cũng đã phiền toái lắm rồi. Không biết y sĩ Giang Khương có thể bình an thoát thân hay không.

Chẳng qua là, bọn họ nhìn thấy gương mặt Giang Khương không hề hiện lên sự sợ hãi, cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, giống như nghe được một tin tức rất bình thường, mọi người lại than thầm trong lòng. Người này đúng là không thể so sánh được. Tuổi tác của hắn thuộc hàng nhỏ nhất trong viện, nhưng gần như chẳng sợ ai cả. Ngay cả Thiên y sư mà cũng dám đánh, đúng là đối với hội nghị chất vấn cũng chẳng thấy có gì lớn lao.

Giang Khương nhẹ gật đầu. Lần này hắn tùy ý rời khỏi viện, lại còn xuất ngoại, thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, lại vừa mới có được đan phương đan dược siêu phẩm, thậm chí còn khiến cho nội viện phải phái cao thủ xuất ngoại hỗ trợ hắn, đúng là đã phạm vào kiêng kỵ không nhỏ. Viện ủy đưa ra quyết định chất vấn cũng không nằm ngoài suy đoán. Nhưng có một điều bất ngờ là hắn còn chưa trở lại Thiên Y Viện, nội viện đã phái thành viên của phòng Giám sát đến đốc thúc hắn trở về. Điều này đúng là hơi quá.

Nhưng Giang Khương chỉ thoáng suy nghĩ một chút thì hiểu ra. Chu Thế Dương vẫn còn đó, không có gì là không thể cả.

Sau khi dặn dò mọi người mang quan tài băng và Trương Nguyên về viện, Giang Khương liền đi theo vị thành viên phòng Giám sát, sau đó hướng về Kim Lăng.

Vị thành viên phòng Giám sát Hứa Tân Giang vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa thông qua kính chiếu hậu nhìn Giang Khương phía sau. Đối với vị đỉnh chủ trẻ tuổi này, không ai là không hiếu kỳ. Dẫu sao thì cũng không có mấy ai tiếp xúc nhiều với vị đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh này.

Nhìn Giang Khương nhắm mắt dưỡng thần đằng sau, gương mặt tuấn tú không hề có sự khẩn trương và lo âu, trong lòng Hứa Tân Giang cũng âm thầm khâm phục. Những người khác, bất luận là y sĩ hay là y sư, nếu nghe phải tiếp nhận hội nghị chất vấn của hội Viện ủy, người nào cũng phải kinh hoàng thất thố. Còn không thì cũng tràn đầy khẩn trương. Duy chỉ có người trước mắt này dường như không thèm để ý. Gương mặt chẳng những không có sự khẩn trương, ngay cả những chi tiết nhỏ khác cũng chứng tỏ đối phương không hề lo lắng gì.

- Y sĩ Giang Khương, mời theo tôi.

Phòng họp nhỏ có thể nói là nơi quen thuộc của Giang Khương. Giang Khương ngồi xuống vị trí tiếp nhận chất vấn, chờ các thành viên của hội Viện ủy đến.

Đối với việc Hội viện ủy thường xuyên tổ chức cuộc họp, các thành viên đã ngán đến tận cổ. Không ít người đều muốn ít tham gia các hoạt động như vậy. Nhưng xuất phát từ việc tò mò đối với động tĩnh của Giang Khương, các thành viên Hội Viện ủy đều nhao nhao bày tỏ cho dù có bận đến cỡ nào cũng sẽ nhín chút thời gian đến tham gia. Dẫu sao hội nghị như vậy cũng sẽ thú vị hơn mấy cuộc hội nghị trước. Cho dù là đang mệt mỏi, đến thay đổi không khí một chút cũng không tệ.

Người đầu tiên chạy đến là y sư La Thiên Minh. Gương mặt của ông tràn đầy khẩn trương bước đến, quan sát Giang Khương từ trên xuống dưới, thấy tay chân đều còn đủ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt trừng Giang Khương một cái, đang định la mắng, đột nhiên thấy Giang Khương hớn hở đứng dậy, nói:

- Lão sư, con có mang quà về cho người.

- Quà?

Đang định nổi đóa, La lão không khỏi sửng sốt.

- Đúng, rất tốt đấy. Tuyệt đối là độc nhất vô nhị đối với nội viện chúng ta. Người nhìn thấy, nhất định sẽ rất thích.

Biết La lão đang bị mình làm rối loạn tiết tấu, Giang Khương cười hề hề nói.

Các thành viên hội Viện ủy bước vào, nhìn thấy tình huống như vậy, người bị chất vấn cười rạng rỡ như ánh mặt trời, giống như không phải đến chất vấn mà là đến ăn mừng.

Sắc mặt của Chu Thế Dương đen thui. Giang Khương bình an trở về, tâm trạng của ông ta không vui chút nào. Sau khi nhìn thấy tình huống này, liền hít một hơi thật sâu, nhưng cũng không nói lời nào. Ông ta đã chuẩn bị xong, chờ lát nữa sẽ cho Giang Khương đẹp mắt.

- Giang Khương, cậu thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, không tuân theo viện quy của viện, tự mình xuất ngoại, hơn nữa còn đấu với thế lực ngoại viện, chẳng lẽ cậu muốn khơi mào đại chiến giữa Thiên Y Viện và thế lực ngoại vực sao?

Khi hội nghị chất vấn bắt đầu, sau khi Lưu Mộc Dương tuyên bố đại khái nguyên nhân, Chu Thế Dương đã lên tiếng làm khó dễ.

- Đấu nhau với thế lực ngoại vực?

Giang Khương nheo mắt nhìn Chu Thế Dương, cười nói:

- Tuy tôi không trình báo, tự mình xuất ngoại là sai, nhưng ai nói tôi đấu với thế lực ngoại vực? Thiên y sư Chu Thế Dương, xin đừng ăn nói lung tung. Gán ghép tội danh cho người khác cũng không phải là thói quen tốt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 857



- Càn rỡ!

- Càn rỡ? Ông mới là càn rỡ! Nếu tôi bị chất vấn, thế thì dựa vào đâu mà nói tôi càn rỡ? Ông ăn nói lung tung thì không phải càn rỡ?

Đối mặt với tình huống này, các thành viên hội Viện ủy đã sớm nhìn quen. Người nào cũng không biểu hiện gì, thậm chí có người còn bưng tách trà lên nhấp một ngụm, chờ hai người đưa ra một kết quả.

Chẳng qua là người nào cũng âm thầm lắc đầu. Chu Thế Dương đường đường là Thiên y sư, nhưng lại cứ thích dây dưa không ngớt với một vãn bối, và lần nào cũng bị dập tơi bời, thậm chí còn có lần bị đánh.

Giang Khương ngược lại rất bình tĩnh, phản bác lại từng câu. Cuối cùng, nhìn Chu Thế Dương gân cổ đỏ mặt phía đối diện, hắn không nói gì nữa, nhìn các thành viên hội Viện ủy đều nhàn nhã uống trà, liền nói với nhân viên công tác một bên:

- Phiền cho tôi một ly trà.

- A, à vâng, vâng.

Vị nhân viên công tác sững người nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn các thành viên khác dường như không có ý phản đối, còn vị Thiên y sư Chu Thế Dương thì gương mặt đỏ bừng thở hổn hển, liền vội vàng bước ra ngoài pha trà, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ” Cũng chỉ có người này muốn uống trà ở hội nghị chất vấn. Những người khác bị chất vấn, người nào cũng thành thật vô cùng, cho dù xin điếu thuốc lấy lại bình tĩnh cũng không dám.

- Càn rỡ!

Nhìn nhân viên công tác đặt tách trà trước mặt Giang Khương, Chu Thế Dương rốt cuộc đã thở lại bình thường, lại tức giận hô lên hai chữ.

- Được rồi, được rồi, Thiên y sư Chu Thế Dương…

Lần nào đứng ra thu thập cục diện không phải Viện trưởng Từ Khải Liễu mà là Lưu Mộc Dương.

Lưu Mộc Dương cũng không biết phải làm sao. Mắt thấy cục diện trước mắt sợ không thu thập được, cho nên đành phải chen ngang vào.

- Liên quan đến sự kiện lần này, Giang Khương đã vi phạm quy định, không cách nào xóa bỏ, nhất định phải bị xử phạt. Đây là nguyên nhân tổ chức hội nghị lần này.

Nghe Lưu Mộc Dương nói, ánh mắt Chu Thế Dương lạnh lại, nói:

- Trưởng phòng Lưu, đừng nói lái sang chuyện khác. Vi phạm quy định xuất ngoại là không thoát được rồi. Cái tôi cần nói bây giờ là chuyện đấu nhau với ngoại vực.

Thấy Chu Thế Dương cứ nắm mãi không buông chuyện này, Lưu Mộc Dương cũng không còn cách nào. Ông chỉ là chen ngang, vốn tránh cho Chu Thế Dương quá mất thể diện. Nhung Chu Thế Dương lại cứ ngậm không nhả, hơn nữa lại còn nói không rõ ràng trong cuộc họp nữa.

Đành âm thầm lắc đầu. Ông cũng đã nhắc nhở rồi, cũng không chịu hiểu ra, liền gật đầu nói:

- Liên quan đến việc đấu nhau với ngoại vực, tôi xin bổ sung một chút.

- Căn cứ theo ngoại viện truyền tin đến, lần này địch nhân mà y sĩ Giang Khương gặp cũng không phải là thế lực ngoại vực mà là đến từ quốc nội.

Lưu Mộc Dương vừa nói xong, mọi người đều trố mắt nhìn nhau. Trong nước mà cũng có thế lực dám đối kháng Thiên Y Viện? Chẳng lẽ là người của Cổ môn?

- Không thể nào?

Mặt mũi Chu Thế Dương cứng đờ, nhìn Lưu Mộc Dương, thất thanh nói:

- Trừ Cổ môn, trong nước còn có thế lực nào dám đối kháng với Thiên Y Viện chúng ta? Hơn nữa còn ở nước ngoài? Trưởng phòng Lưu, chẳng lẽ có người đang mượn cớ cho Giang Khương?

- Thiên y sư Chu Thế Dương, đây là báo cáo của ngoại viện, hơn nữa còn có người của phòng Giám sát ở đó xác nhận, tất nhiên không thể giả được.

Lưu Mộc Dương nhìn Chu Thế Dương, tất nhiên biết rõ ông ta đang suy nghĩ chuyện gì, trầm giọng nói:

- Không phải Cổ môn mà là thế lực khác. Đồng thời còn có Huyết tộc tham gia vào chuyện này.

Nghe Lưu Mộc Dương nói như vậy, sắc mặt Chu Thế Dương tối sầm. Đang định tìm lời nói gây rắc rối tiếp nhưng rồi lại không biết nói làm sao. Dẫu sao trước giờ Cổ môn và Thiên Y Viện không hợp nhau, nhưng tuyệt đối không thể nào đồng mưu với Huyết tộc, đành phải căm hận nhìn chằm chằm Giang Khương.

Sau khi uống hai hớp trà, tiện tay đặt tách trà xuống, Giang Khương nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, nói:

- Viện trưởng Từ, Trưởng phòng Dương, liên quan đến thế lực thần bí lần này, tôi còn có chuyện quan trọng cần báo cáo riêng, xin Viện trưởng và Trưởng phòng Lưu phê chuẩn.

- Sao?

Thấy biểu hiện thận trọng như vậy của Giang Khương, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, đang định lên tiếng, Chu Thế Dương liền giận dữ nói:

- Tại sao lại phải báo cáo riêng? Tất cả các thành viên hội Viện ủy đều có mặt ở đây, chẳng lẽ chúng tôi không được phép nghe.

- Xin lỗi, Thiên y sư Chu Thế Dương, chuyện này trọng đại, tôi cho là không thích hợp báo cáo vào lúc này.

Mặc dù nói lời xin lỗi, nhưng gương mặt Giang Khương một chút áy náy cũng không có.

- Không thích hợp? Cái gì gọi là không thích hợp? Chẳng lẽ chúng tôi thân là thành viên hội Viện ủy, ngay cả tư cách được biết chuyện này c*̃ng không có? Hay cậu ỷ mình thân là chủ đỉnh Tế Thế Đỉnh, nên coi rẻ thành viên hội Viện ủy chúng tôi?

Chu Thế Dương khẳng khái nói nhưng trong lời nói lại kéo hết tất cả thành viên c*̉a Hội Viện ủy xuống nước.

Các thành viên đang ngồi đây, ai mà chẳng thành tinh, nghe Chu Thế Dương nói xong, trong lòng không khỏi hậm hực. Tên họ Chu này đúng là chẳng phúc hậu gì cả. Giang Khương đang rất được yêu thích. Khi hắn luyện ra được đan dược siêu phẩm, ai mà chẳng có khi cần đến hắn. Bây giờ kéo tất cả c*̀ng xuống nước, không phải là hại người sao?

Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng Giang Khương lại khẽ mỉm cười:

- Nếu Thiên y sư Chu Thế Dương đã yêu cầu như vậy, tôi c*̃ng không kiêng kỵ nữa, trực tiếp nói ra đây.

- Địch thủ mà tôi gặp lần này, thủ lãnh trong đó c*̃ng được xem là người quen c*̃ c*̉a tôi.

Nghe Giang Khương nói xong, ánh mắt c*̉a tất cả mọi người đều hiện lên sự tò mò. Lúc này Giang Khương mới có hai mươi mấy tuổi, còn có người quen c*̃ sao?

- Các vị ủy viên, có lẽ mọi người vẫn còn nhớ sự kiện quân khu Tây Bắc lần trước.

Giang Khương lãnh đạm nói:

- Hẳn c*̃ng sẽ biết sự kiện đó là do tôi chọc nên. Lúc đó có một thế lực bí ẩn nhúng tay vào, nhưng nội viện lại không coi trọng. Mà người phát ngôn c*̉a thế lực đó ở quân khu c*̃ng không bị bắt.

- Thế thì có quan hệ gì với cậu?

Nghe Giang Khương nói, các thành viên hội Viện ủy bắt đầu trầm tư, chỉ có Chu Thế Dương là không kiên nhẫn giơ đao ra.

- Có quan hệ chứ.

Giang Khương nói:

- Chẳng lẽ Thiên y sư Chu Thế Dương cho rằng tôi là người rảnh quá ngồi nói nhảm?

- Hừ.

Nhìn gương mặt không kiên nhẫn c*̉a Chu Thế Dương, Giang Khương c*̃ng chẳng để bụng, tiếp tục nói:

- Lần trước phục giết tôi c*̃ng là người này.

- Thế thì c*̃ng chỉ đại diện cho ân oán cá nhân c*̉a cậu.

Chu Thế Dương vẫn không buông tha.

- Dĩ nhiên, người này nhiều lần đuổi giết tôi c*̃ng là vì ân oán cá nhân.

Giang Khương khẽ mỉm cười nói:

- Nhưng lần này tôi lại từ miệng ông ta biết được một số việc.

- Việc gì?

Chu Thế Dương đang định lên tiếng châm chọc, đột nhiên nghe Từ Khải Liễu lên tiếng hỏi ngang.

- Tôi không biết thực lực c*̉a phòng Giám sát và ngoại viện trong điều tra như thế nào, nhưng lần này tôi biết được từ trong miệng đối phương một số việc khiến cho người ta phải bàng hoàng. Vì thế, đó c*̃ng là nguyên nhân mà tôi muốn báo cáo riêng với Viện trưởng Từ và Trưởng phòng Lưu.

Giang Khương một lần nữa nhấn mạnh.

Nghe Giang Khương nói, không đợi Từ Khải Liễu lên tiếng, Chu Thế Dương đã trầm giọng nói:

- Những thành viên đang ngồi đây chẳng lẽ còn có cái không được biết sao?

- Vậy c*̃ng được.

Giang Khương nhún vai, nói:

- Đối phương rất quen thuộc với tình huống c*̉a bổn viện.

- Quen thuộc với tình huống c*̉a bổn viện?

Chu Thế Dương phá lên cười:

- Các đại thế gia ở Hoa Hạ này, có người nào mà không quen thuộc với tình huống c*̉a bổn viện? Ngay cả Huyết tộc ngoại vực c*̃ng vậy. Thế có gì kỳ quái đâu?

- Đúng, không kỳ quái.

Giang Khương lại nhún vai lần nữa, nói:

- Nhưng đối phương lại có thể biết được các loại tin tức c*̉a viện chúng ta, bao gồm những tin tức bảo mật. Thậm chí bọn họ còn biết được những đan dược thượng phẩm, và cao hơn là đan dược siêu phẩm. Hơn nữa bọn họ còn luyện chế thành công đan dược thượng phẩm.

Giang Khương mỉm cười, nhìn sắc mặt biến đổi c*̉a Chu Thế Dương, nói tiếp:

- Bây giờ đã cảm thấy kỳ quái chưa?

- Giang Khương, đây là thật?

Chu Thế Dương còn chưa đáp lời, Từ Khải Liễu bên cạnh đã lạnh giọng hỏi.

Giang Khương quét mắt nhìn khắp phòng, người nào sắc mặt c*̃ng vô c*̀ng khó coi, liền nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Thấy Giang Khương gật đầu, sắc mặt mọi người đều tái xanh.

- Không thể nào? Đan phương c*̉a chúng ta tuyệt đối không lưu truyền bên ngoài. Hơn nữa, đan dược thượng phẩm c*̃ng chỉ có vài người trong Thiên Y Viện chúng ta có thể luyện chế. Cậu nhất định là ăn nói bừa bãi.

Chu Thế Dương nhìn chằm chằm Giang Khương, tức giận nói:

- Cậu nhất định là tìm cớ. Thiên Y Viện giới luật sâm nghiêm, tuyệt đối không có chuyện như vậy xuất hiện.

- Không thể nào? Có cái gì mà không thể chứ?

Giang Khương hừ lạnh, nói:

- Nếu Thiên y sư Chu Thế Dương không tin, tôi còn có một việc mà có lẽ ông rất muốn biết.

- Chuyện gì? Thấy Giang Khương vẫn còn tỏ ra bình tĩnh như vậy, không chút khẩn trương, tâm Chu Thế Dương liền trầm xuống.

- Sau cái lần tôi bị tập kích, đã trực tiếp tấn cấp Thiên giai. Tôi biết ông nhất định sẽ rất nghi ngờ.

Nhìn Chu Thế Dương, Giang Khương không nhanh không chậm nói:

- Bây giờ tôi nói cho ông biết, tôi đã uống Phá Thiên Đan, một viên Phá Thiên Đan không hoàn chỉnh.

- Phá Thiên Đan?

- Phá Thiên Đan? Làm sao có thể?

- Đúng, không có khả năng này. Phần lớn vị thuốc trong đó không phải đã tuyệt tích rồi sao?

Người kinh hô lên chính là Liêu Long Căn và Ninh Hán Dân c*̀ng với hai vị y sư nhất phẩm có thân phận luyện đan sư cao cấp.

- Đúng, nhưng sau khi tôi bị đối phương bắt, đã nhét vào trong miệng tôi một viên Phá Thiên Đan còn thiếu Thanh Dương Thảo. Cho nên, sau khi uống xong, tỷ lệ bạo thể mà chết cao đến tám thành.

Giang Khương không chút để ý đến biểu hiện kinh hãi c*̉a các thành viên hội Viện ủy, tiếp tục nói:

- Sau đó, tôi đúng là đã xuất hiện các triệu chứng bạo thể. Bọn họ cho rằng tôi đã chết, nên đã chôn tôi dưới đất.

- Nhưng cuối c*̀ng tôi đã tránh thoát được một kiếp, hơn nữa còn tấn cấp Thiên giai.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 858



Trong phòng họp, tất cả mọi người đều im lặng nhìn Giang Khương, giống như muốn tìm ra một đầu mối khác từ trên gương mặt c*̉a hắn.

Nhưng tất cả mọi người đều biết, Giang Khương không thể nói láo trong chuyện này. Mọi người ai c*̃ng biết Phá Thiên Đan c*̃ng như hiệu quả c*̉a nó. Nhưng người biết được phương pháp điều chế c*̣ thể thì không. Bởi vì có mấy vị dược vật chủ yếu trong đơn thuốc đã bị tuyệt tích, ví dụ như Độc Long Chi chủ yếu nhất, cộng thêm Thanh Dương Thảo làm tăng tác dụng nhiều nhất cho thuốc.

Dược hiệu c*̉a Phá Thiên Đan tương đối cường hãn, hơn nữa lại rất trân quý, thuộc một trong những loại đan dược siêu phẩm, lọt vào tay một số luyện đan sư cường hãn, không cần Tế Thế Đỉnh c*̃ng có thể luyện ra được. Chẳng qua xác suất thành công khá thấp. Có một vị Luyện đan sư c*̉a Thiên Y Viện phải trải qua mấy chục năm trời mới luyện chế được một viên Phá Thiên Đan quý giá.

Nhưng viên Phá Thiên Đan đó đã tiêu hao mất c*̉a Thiên Y Viện một Độc Long Chi cộng thêm hai Thanh Dương Thảo. Sau đó thì không còn tìm được hai loại dược vật đó nữa.

Bây giờ Giang Khương nói mình uống Phá Thiên Đan, bọn họ c*̃ng không nghi ngờ. Tại sao lại có thể dễ dàng tấn cấp Thiên giai, không có đan dược chuyên dành cho đột phá giai vị, Giang Khương làm sao có thể trong tình huống không hề báo trước mà đột phá đơn giản như thế.

Chỉ là Phá Thiên Đan không có Thanh Dương Thảo, ai mà dám uống? Tỷ lệ bị bạo thể đến bảy tám phần, ai dám đánh cuộc chứ?

Nếu luyện đan sư c*̉a đối phương có thực lực mạnh như vậy, trong tay lại có Độc Long Chi, nhưng không tìm được Thanh Dương Đảo, đúng là có thể luyện chế được Phá Thiên Đan gà mờ. Bởi vì có rất nhiều cao thủ bị vây ở Địa cấp rất lâu mà không có biện pháp đột phá, trong thời điểm sau c*̀ng, tuyệt đối nguyện ý uống Phá Thiên Đan, đánh cuộc với hai phần tỷ lệ thành công còn lại để vượt qua.

Với tư chất c*̉a Giang Khương, nếu quả thật bị người ta ép uống Phá Thiên Đan, tỷ lệ quá quan hẳn cao hơn người bình thường một chút. Nhắc tới c*̃ng tuyệt đối hợp tình hợp lý.

- Không, tuyệt đối không thể nào.

Chu Thế Dương liên tục lắc đầu, nhìn chằm chằm Giang Khương, lạnh giọng nói.

- Tôi lấy tư cách Viện trưởng Thiên Y Viện, hạ phát lệnh Viện trưởng.

Một giọng nói nghiêm nghị bỗng nhiên vang lên.

Nghe xong, sắc mặt tất cả đều biến đổi, nghiêm túc đứng dậy, hơi khom người, nhìn Từ Khải Liễu phía chính giữa, ôm quyền hành lễ:

- Mời Viện trưởng ra chỉ thị.

Trong lúc Giang Khương đang sững sờ, thấy La lão nghiêm mặt ra hiệu, lập tức đứng dậy khom người thi lễ.

Từ Khải Liễu quét mắt nhìn tất cả, lạnh giọng nói:

- Tôi lệnh: Chuyện hôm nay, bất kỳ người nào c*̃ng không được tiết lộ ra ngoài. Nếu có người tiết lộ, xem như là người phản bội Thiên Y Viện.

- Tuân lệnh.

Mọi người c*̃ng không có bất kỳ sự do dự và chần chừ.

Tất cả đều c*̀ng chắp tay kêu lên.

- Tôi lệnh: Lấy Lưu Mộc Dương làm chủ, trong vòng một tháng, Phòng Giám sát có quyền điều động bất kỳ lực lượng thuộc quyền nào c*̉a Thiên Y Viện, toàn lực truy xét chuyện này. Liêu Long Căn hỗ trợ Lưu Mộc Dương làm việc. Nếu như cần thiết, bất kỳ người c*̃ng không được cự tuyệt phối hợp điều tra.

- Tuân lệnh.

Mọi người bên cạnh một lần nữa khom người, trầm giọng nói.

- Tôi lệnh: Bắt đầu từ hôm nay, Giang Khương không được rời khỏi viện, toàn lực luyện chế đan dược siêu phẩm, đồng thời phối hợp với phòng Giám sát. Đan dược chưa thành, điều tra chưa thành, không được rời khỏi viện.

Nghe xong, sắc mặt Giang Khương tối sầm nhưng không dám có bất kỳ do dự và chần chừ, một lần nữa khom người thi lễ:

- Tuân lệnh.

- Tan họp, năm vị thiên y sư lưu lại, những người còn lại về vị trí c*̉a mình, không được để lộ bất kỳ dấu hiệu nào. La Thiên Minh đốc thúc Giang Khương đến phòng luyện đan, còn phòng Giám sát thì tăng cường điều tra, không được để xảy ra sai lầm.

- Vâng.

Mọi người một lần nữa khom người thi lễ. Sau đó, ngoại trừ năm vị Thiên y sư ra, tất cả mọi người đều trật tự lui ra. Không có bất kỳ người nào dám lên tiếng, nhiều nhất c*̃ng chỉ nhìn nhau trao đổi bằng mắt, sau khi ra cửa thì chia tay, ngay cả trò chuyện c*̃ng không.

Mọi người đều biết, bất kể là chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ vấn đề lớn đến như vậy, Viện trưởng c*̃ng đã hạ lệnh, nếu ai dám làm bậy, lập tức sẽ bị mang đến phòng Giám sát, không người nào có thể thoát khỏi.

Còn La Thiên Minh thì sắc mặt nghiêm túc, dẫn Giang Khương ra ngoài cửa. Cho đến khi không còn nhìn thấy ai, lúc này mới âm trầm nói:

- Bất kể tình huống gì c*̃ng phải toàn lực phối hợp với phòng Giám sát, không được tự tiện hành động nữa.

- Lão sư, con biết rồi.

Giang Khương gật đầu, sau đó dè dặt nhìn La Thiên Minh, hỏi:

- Lão sư, lệnh Viện trưởng là thứ gì vậy? Tại sao ngay cả Chu Thế Dương c*̃ng không dám lên tiếng?

- Viện trưởng lệnh chỉ có y sư chính thức trở lên mới có tư cách tiếp xúc, hơn nữa biết rõ điều lệ c*̉a nó.

- Một khi Viện trưởng ra lệnh, đại diện cho toàn viện đang trong tình huống khẩn cấp. Tất cả mọi người, bất luận là Thiên y sư hay là y sư bình thường, phải tiếp nhận chỉ thị c*̉a Viện trưởng, không được cãi lại. Trừ phi Viện trưởng lệnh bị tập thể các thiên y sư ngăn cản, còn không thì không người nào dám trái lệnh.

- Đặc biệt là trong tình huống lúc này, chín vị y sư nhất phẩm c*̃ng không thoát khỏi sự chất vấn và điều tra c*̉a phòng Giám sát. Ngay cả nội bộ năm vị Thiên y sư c*̃ng sẽ tự mở cuộc điều tra. Nội viện sẽ không một ai thoát khỏi.

Nói đến đây, La Thiên Minh nhìn chằm chằm Giang Khương, hung hăng nói:

- Tiểu tử con lại là người quan trọng nhất cần giám sát. Phòng Giám sát sẽ tiến hành chất vấn toàn diện và cặn kẽ đối với con. Lần này tất cả những người từ chỗ kia trở về c*̃ng phải tiếp nhận điều tra, xác nhận chuyện này.

- Tiểu tử con lần này gây ra chuyện không nhỏ rồi đấy nhé.

- Lão sư, con thân là thành viên c*̉a Thiên Y Viện, chuyện như vậy dĩ nhiên là phải báo cáo lên. Người c*̃ng thấy, con chỉ định báo cáo riêng với Viện trưởng và Trưởng phòng Lưu, nhưng Chu Thế Dương cứ moi ra như vậy.

Gương mặt Giang Khương tràn đầy bất đắc dĩ. Hắn nói thật, không phải giả. Chuyện như vậy, người có tư cách tiếp xúc chỉ có thể là cao tầng nội viện. Biện pháp tốt nhất chính là để cho Từ Khải Liễu hạ lệnh bí mật điều tra.

Nhưng chuyện lại bị làm cho bung bét, như vậy Từ Khải Liễu nhất định phải thi triển thủ đoạn cường lực, ức chế toàn diện, tránh sự việc bất ngờ phát sinh.

- Được rồi, con vào trong đi. Cứ yên tâm luyện đan, người c*̉a Phòng Giám sát sẽ rất nhanh tìm con.

La Thiên Minh ngược lại không lo lắng đệ tử c*̉a mình vì bị điều tra mà xảy ra vấn đề gì. Dù sao ông vẫn hiểu rõ con người c*̉a Giang Khương, mặc dù làm việc có chút lỗ mãng, nhưng không phải là người không hiểu chuyện. Nếu không, c*̃ng sẽ không tự chui đầu vào lưới, đem chuyện như vậy tùy tiện chọc ra.

- Con biết rồi, lão sư cứ yên tâm. Bất kể ai làm ra chuyện gì c*̃ng chẳng liên quan đến chúng ta.

Giang Khương cười hắc hắc, nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 859



- Y sĩ Giang Khương, cậu đã trở về. Cậu đang giết chúng tôi đấy.

Thấy Giang Khương bước vào, Đào Cường vui mừng bước lên:

- Y sĩ Giang Khương, lần này cậu không sao chứ? Tôi c*̃ng biết Viện ủy sẽ không làm gì cậu. Dẫu sao cậu c*̃ng là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tiền đồ vô lượng c*̉a viện chúng ta.

Giang Khương lắc đầu nói:

- Này, đừng nói như vậy chứ. Bây giờ chuẩn bị cho tôi dược liệu hai lò Nguyên Phong Đan. Tôi cần phải luyện tay. Còn về việc có sao hay không thì không nhất định.

- Dĩ nhiên là không có việc rồi. Cậu đừng có nói đùa.

Thấy Giang Khương bảo chuẩn bị dược liệu, Đào Cường cười rộ lên. Nếu là có chuyện, làm sao có thể đến phòng luyện đan được chứ? Còn bảo y chuẩn bị dược liệu để luyện tay?

Giang Khương c*̃ng không nói lời này. Bây giờ hắn c*̃ng không biết rốt cuộc khi nào thì người c*̉a phòng Giám sát đến. Dù sao c*̃ng đang nhàn rỗi, trước cứ đợi phòng dược liệu mang thuốc đến.

Đào Cường vội vàng bước đến trước máy vi tính, gửi đơn đặt hàng cho phòng Dược liệu. Vừa mới gửi đơn hàng đi, đang định bước đến bên cạnh Giang Khương vỗ mông ngựa thêm vài cái, chợt nhìn thấy có hai y sư gương mặt lạnh lùng từ bên ngoài vào.

Đào Cường sửng sốt, sau đó nhìn huy chương trên ngực đối phương, sắc mặt liền thay đổi, thấp giọng kinh hô:

- Giám sát viên cao cấp c*̉a phòng Giám sát?

- Y sĩ Giang Khương, phòng Giám sát cần cậu phối hợp điều tra, mau đi theo chúng tôi một chuyến.

Hai thành viên giám sát cao cấp mặt như sắt, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói.

- Được, đi thôi.

Thấy đối phương đến nhanh như vậy, Giang Khương c*̃ng không quá bất ngờ, trực tiếp đứng dậy, quay sang Đào Cường nói:

- Dược liệu cứ chuẩn bị cho tôi. Chờ lát nữa tôi quay lại thì bắt đầu.

- A, được, được, tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong, chuẩn bị xong.

Đào Cường cười khổ đáp lời, nhưng trong lòng lại thầm than. Bị người c*̉a phòng Giám sát mang đi, còn muốn trở lại luyện đan sao? Cho dù là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, còn chưa tra ra vấn đề, ít nhất c*̃ng phải một hai ngày mới có thể trở về. Lần này chơi hơi lớn rồi.

Nhìn Giang Khương bị hai thành viên giám sát cao cấp mang ra ngoài, học đồ bên cạnh chần chừ một chút, sau đó dè dặt hỏi Đào Cường đang ngẩn người:

- Lão sư, có cần rửa lò luyện hay không?

- Rửa rửa cái rắm đấy.

Đào Cường thuận miệng nói một câu, nhưng sau đó lại chần chừ, hừ một tiếng:

- Thôi, rửa đi. Đến khi dùng thì rửa lại lần nữa là được.

- Vâng, thưa lão sư.

Thấy sắc mặt Đào Cường không đẹp lắm, học đồ không dám nói nhiều, vội vàng đi rửa lò luyện.

Đào Cường thở dài một tiếng, sau đó bước đến ghế nằm xuống:

- Cậu cứ từ từ mà rửa. Tôi ngủ một giấc, có chuyện gì thì kêu tôi. Khẳng định là một hai ngày nữa c*̃ng chưa chắc có chuyện.

- Vâng, thưa lão sư.

Học đồ bên cạnh không dám thờ ơ, vội vàng đáp một tiếng.

Đào Cường thư giãn nằm trên ghế, sau đó cầm một cái khăn lông sạch đắp lên mặt, thở dài một tiếng rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày qua Giang Khương không có trong viện, y ngày nào c*̃ng như thế này. Bởi vì phòng luyện đan số 1 có Tế Thế Đỉnh, trên căn bản là phòng chuyên dụng c*̉a Giang Khương, các luyện đan sư khác sẽ không dùng đến.

Cho nên, y lại dự định ngủ một giấc thật ngon, ngủ đến chạng vạng tối, vừa vặn một ngày lại trôi qua.

Nhưng lần này dường như không được thanh nhàn như vậy, vừa mới ngủ được một lát, lại bị học đồ đánh thức.

- Cái gì vậy?

Đào Cường có chút không vui dụi mắt, chỉ cảm thấy đầu óc c*̉a mình chưa được tỉnh táo, thấy nhiều nhất mới ngủ có hai tiếng, không thể nào đã bị học đồ đánh thức.

- A, cái này...

Học đồ bên cạnh lúng túng, đang định nói, chợt nghe có người lên tiếng:

- Đào Cường, anh đấy, mau thức dậy nhanh lên, tôi đang muốn luyện đan.

Nghe giọng nói này, Đào Cường giống như gặp phải quỷ, từ trên ghế bật dậy, nhìn Giang Khương, một lát sau mới lắp bắp nói:

- Cậu...cậu...tại sao cậu lại trở về?

- Xong rồi thì về. Không phải tôi đã dặn anh phải chuẩn bị dược liệu cho tôi sao? Chúng ta bắt đầu đi.

Giang Khương ngáp một cái:

- Người c*̉a phòng Giám sát chẳng ai biết trò chuyện cả. Nói chuyện riêng với bọn họ, thiếu chút nữa tôi ngủ gật mất. Nào, mau bắt đầu thôi. Nếu không phải tinh thần c*̉a tôi phấn chấn, tôi đã ngủ mất rồi.

- Người c*̉a phòng Giám sát không biết nói chuyện? Nói chuyện riêng thiếu chút nữa ngủ mất?

Lẩm bẩm hai câu này, Đào Cường khó khăn nuốt nước miếng, sau đó vội vàng bước đến trước máy, tiến hành điều chỉnh, chuẩn bị luyện đan.

Mấy giờ trôi qua, nhìn hai bình đan dược trong tay, Giang Khương hài lòng gật đầu. Hai lần luyện đan hắn đều không tiến vào trạng thái Không Minh, căn cứ vào cảm giác c*̉a mình mà luyện nhưng vẫn thành công cả hai. Xem ra trạng thái bây giờ c*̃ng không tệ lắm, không khỏi cười nói:

- Không sai, xem ra mấy ngày nay không luyện, tay chân vẫn còn chưa cứng.

- Dĩ nhiên rồi, cậu là chủ nhân Tế Thế Đỉnh. Đan dược nhất phẩm, các luyện đan sư cao cấp khác khi luyện c*̃ng sẽ thất bại nhưng cậu thì không. Tỷ lệ thành công c*̉a cậu là 90% đấy.

Đào Cường ha hả nói.

Giang Khương nhún vai:

- Được rồi, mấy lời anh nói đúng là êm tai.

- Nói thật thì dĩ nhiên là êm tai rồi.

Đào Cường cười híp mắt. Đối với Giang Khương bây giờ, y coi như nịnh bợ được lúc nào hay lúc ấy. Có Tế Thế Đỉnh, về sau hắn tuyệt đối là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh trong các vị luyện đan sư c*̉a Thiên Y Viện, sẽ chủ quản và quyết định tất cả công việc luyện đan. Cho dù là Viện trưởng Từ Khải Liễu c*̃ng không cách nào nhúng tay vào.

Nếu trong viện thiếu đan dược, hoặc cần khẩn cấp luyện chế đan dược nào đó, nội viện sẽ phải thương lượng với Giang Khương, hỏi thăm ý kiến c*̉a hắn mới được.

Đào Cương bây giờ chỉ là luyện đan sĩ, sau này muốn lên cấp luyện đan sư, thậm chí là luyện đan sư cao cấp, c*̃ng phải thông qua người này mới được. Cho nên, bây giờ y có cơ hội, dĩ nhiên là phải nắm chặt. Đường đường là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, người bình thường muốn nghĩ biện pháp nịnh hót c*̃ng không được.

Giang Khương cười nói:

- Được rồi, Đào Cường, mấy ngày nay anh c*̃ng vất vả, nên nghỉ ngơi đi.

- Nghỉ ngơi?

Nghe Giang Khương nói, sắc mặt Đào Cường biến đổi, thất thanh hỏi:

- Y sĩ Giang Khương, cậu không hài lòng về tôi sao?

- Không, chẳng qua tôi muốn bắt đầu từ ngày mai luyện chế đan dược siêu phẩm. Theo quy định thì phải có luyện đan sư cao cấp đến hỗ trợ. Cho nên anh có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi.

Giang Khương đáp.

- A, cậu...cậu muốn luyện đan dược siêu phẩm? Cái này...cái này có phải nhanh quá rồi không?

Đào Cường choáng váng đầu óc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back