Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 835



- Đuổi theo chúng, chúng không chạy thoát đâu...

Một tên cao to tóc vàng dẫn đầu bên này trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo nhìn đoàn xe lao nhanh về phía trước, lạnh giọng cười nói:

- Tất cả mọi người nhắm kỹ mấy chiếc xe trước sau, chăm sóc nhiều một chút, ba chiếc xe chính giữa thì đừng để ý đến.

- Rõ...

Mọi người đồng thanh kêu lên, súng đạn trong tay bắn về mấy chiếc xe không chút lưu tình:

- Đội trưởng yên tâm, mấy thằng đáng chết này không chạy thoát đâu...

- Pằng pằng pằng...

Cơn mưa đạn bắn vào thân xe, ép cho mấy chiến sĩ không ngẩng đầu nổi, chỉ có thể nhân lúc xe đổi hướng đưa súng ra ngoài cửa sổ bắn trả vài phát.

- Mẹ nó... Lần này đúng là chọc phải tổ ông vò vẽ. Sao máy b** ch**n đ** còn chưa tới, chúng ta sắp xong đời rồi...

Một người đàn ông trung niên râu quai nón thở hồng hộc thay băng đạn trong tay, nhổ một bãi nước bọt, sau đó lại đưa súng ra ngoài xe, bắn mấy chiếc xe đuổi theo phía sau hai phát, sau khi ép bớt hỏa lực của đối phương liền đưa tay kéo một quả lựu đạn rồi ném ra sau.

Chiếc xe phía sau vang lên tiếng thắng gấp và chuyển hướng, sau đó là một tiếng nổ lớn vang lên, người râu quai nón hừ giọng nói:

- Biết trước thế này thì đã mang theo vài quả pháo thăng thiên...

- Biết trước, biết trước thì chúng ta đã mang đủ các thứ đến rồi, giờ nói thì được cái quái gì...

Một thanh niên khác nâng súng bắn về phía sau hai phát, sau đó lập tức thu lại, hừ giọng nói:

- Ai ngờ thực lực bọn chúng mạnh vậy... Mọe kiếp, tám chiếc trực thăng, may là bọn chúng không có FIM-92, chỉ có mấy quả pháo thăng thiên, nếu không chúng ta xong đời từ lâu rồi.

- Pằng pằng pằng...

Lúc này lại một cơn mưa đạn bắn đến khiến cửa sổ vang lên những tiếng động vang dội. Chàng thanh niên kia rụt đầu, nói vào trong tai nghe:

- Đội trưởng, máy b** ch**n đ** có tới không? Cứ tiếp tục thế này thì chúng ta chết chắc rồi.

- Tới rồi, tới rồi... Một phút, một phút nữa...

Quan chỉ huy hiện trường ở bên kia oang oang nói:

- Tăng tốc, nới rộng khoảng cách. Mấy thằng nhóc con bên nước này ai biết mắt mũi có tốt không, bắn có giỏi không, mọi người cẩn thận một chút đừng để bị chúng làm cho vạ lây.

- Được rồi... Tăng tốc rồi...

Những lái xe nghe thấy vậy đều đồng loạt hét lớn, chân đạp mạnh chân ga. Nơi này không thể so với các nước lớn, có vài tên có thể lái được máy b** ch**n đ** đã không tệ rồi. Còn chuyện trình độ bắn thì không thể trông đợi quá, đừng có để họ làm rối, lôi cả mình vào cuộc thì xui xẻo đấy.

Đội trưởng của đối phương thấy đoàn xe đột nhiên tăng tốc độ liền lớn tiếng hét lên:

- Muốn chạy à? Không có cửa đâu. Các anh em cho trực thăng bay lên trước, cản lại cho tôi...

Hai chiếc trực thăng luẩn quẩn cách đó không xa nghe đội trưởng nói vậy thì bắt đầu áp sát về phía trước. Vài tiếng “xì xì xì” vang lên, lại mấy quả pháo thăng thiên bắn xuống, đánh cho hai chiếc xe đằng trước rối loạn, khó khăn né tập kích của pháo thăng thiên.

Chiếc xe phía trước rối loạn khiến cho cả đoàn xe chậm lại.

- Haha, các anh em, lên... mấy tên này chạy không thoát đâu...

Tên tóc vàng đắc ý cười to hai tiếng, đang định chỉ huy tất cả mọi người đuổi theo, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động lớn vang lên.

- Cái gì?

Tên tóc vàng sững sốt một chút, sau đó thò đầu nhìn, chỉ thấy hai cái bóng đen lớn lướt qua đỉnh đầu.

- Máy b** ch**n đ**?

Tên tóc vàng quay đầu nhìn về phía hai cái bóng đen biến mất, không khỏi ngây ngẩn, nơi này sao có thể xuất hiện máy b** ch**n đ**?

Gã còn chưa hồi phục tinh thần thì thấy hai chiếc máy b** ch**n đ** lại từ bên đó bay lại, rõ ràng là đang bay về phía này.

Gã tóc vàng biến sắc.

Gã đang định nói gì đó vào tai nghe thì thấy chỗ máy b** ch**n đ** đang bay đến có hai làn khói trắng bốc lên, sau đó b*n r*.

- Tên lửa!

Gã tóc vàng sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức nhìn thấy vô số đạn mồi đang tản ra giữa không trung, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Hai quả tên lửa đã bắn đúng mục tiêu, khiến hai chiếc trực thăng vừa mới thực hiện động tác né tránh nổ tan tành giữa bầu trời.

- Oa...

Những thành viên của đoàn xe phía trước reo hò, còn Đội trưởng Dương cách đó mấy chục ngàn cây số cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lão Mỹ này đúng là tốn không ít sức lực. Hai phi công này cũng không kém lắm.

- Yêu cầu bọn họ tiến hành công kích trên đất liền, dọn đường cho đoàn xe.

- Rõ...

Nhân viên khống chế lập tức khóa chặt mấy chiếc xe bọc thép ở cuối cùng có hỏa lực mạnh nhất chuyển cho hai chiếc máy b** ch**n đ** bên kia...

- Các anh em, chạy mau...

Quan chỉ huy hiện trường nhận được tin hai chiếc máy b** ch**n đ** bên trên đã bắn tên lửa thì lúc này không để ý đến vui mừng, gân cổ hét đoàn xe mau chóng chạy đi. Đối không và đối địa là hai chuyện khác nhau. Bên trên chỉ có hai chiếc trực thăng động chạp, chỉ cần từng được huấn luyện trên căn bản đều có thể bắn trúng, không thể nào bắn nhầm vào người khác.

Nhưng tên lửa đối địa, mọi người đều ở chung một ổ với nhau, nói không chừng sẽ bị bắn trúng mình.

- Ầm ầm ầm...

Mọi người vừa nghe đội trưởng nói vậy thì không để ý chuyện nổ súng nữa, ai nấy đều rúc cổ vào trong xe, chỉ mong xe chạy nhanh một chút.

Mấy chiếc xe của phe địch đuổi theo phía sau làm sao không hiểu rõ, lúc này trong lòng hoảng sợ vội vàng tăng tốc tán loạn đuổi theo. Ở nơi bằng phẳng thế này, bị máy b** ch**n đ** đuổi kịp thì không có cửa chạy trốn nữa. Giờ họ chỉ kỳ vọng đối phương đừng nhắm vào mình. Chiếc máy b** ch**n đ** này cùng lắm chỉ mang vài quả tên lửa đối địa. Giờ chỉ cần đi gần với đoàn xe kia thì nói không chừng có thẻ thoát được.

- Xoẹt xoẹt...

Hai chiếc máy b** ch**n đ** lộn mèo một cái quay đầu, sau đó đồng loạt b*n r* hai quả tên lửa.

- Chạy...

Nhìn thấy hai làn khói trắng đang bắn về phía mình, cho dù là bên ta hay bên địch đều hoảng sợ hét to, vội vàng nhấn chân ga phóng về phía trước, chỉ cầu mong cho mình không trúng đạn.

- Ầm...

Lại có hai chiếc xe nổ tung. Quan chỉ huy hiện trường nghe thấy tiếng nổ từ sau lưng truyền tới liền lau mồ hôi một cái, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Mọi người không sao chứ?

- Không sao...

Hai chiếc xe bọc thép ban nãy phách lối đã trúng đạn, chiếc xe cuối cùng báo cáo lên:

- Mau chạy đi, đừng chần chừ nữa, chắc lát nữa lại bắn nữa đấy...

Mọi người nghe vậy lại liều mạng bỏ chạy.

Phòng tác chiến. Annie nhìn thấy cảnh tượng trên màn ảnh sắc mặt dần dễ coi hơn. Mặc dù Hải Bác đã rời đi trước, nhưng mười mấy người còn lại đều là người quen đã từng hợp tác chung. Hơn nữa người Giang Khương cử đi cũng vì họ nên mới bị hao tổn ở đây, Annie cảm thấy tương đối áy náy.

Thấy giờ tình hình đã khá hơn, chỉ cần cắt đuôi được đám đuổi theo, vậy thì tiếp theo có lẽ không có vấn đề gì.

Giang Khương luyện đan rất tỉ mỉ, cũng rất cẩn thận...

Mặc dù trước kia hắn chưa từng luyện chế Luyện Hình Đan, nhưng có những kinh nghiệm truyền thừa ở, ở trạng thái Trống rỗng thì sẽ không có chuyện rắc rối gì xảy ra.

Lò Luyện Hình Đan thứ nhất sau khi tốn mất năm tiếng đồng hồ đã thuận lợi ra lò.

Giang Khương nhận bình thuốc Đào Cường mặt đầy cảm thán đưa qua, mở nắp bình ra nhẹ nhàng ngửi một cái rồi cười hài lòng, sau đó nói:

- Chuẩn bị lò thứ hai...

Hai lò tiếp theo cũng thuận lợi hoàn thành. Lò thứ hai tốn bốn tiếng, lò thứ ba tốn bốn tiếng.

- Luyện ra ba lò Luyện Hình Đan...

Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe thấy tin này thì vẻ mặt bình tĩnh, không hề có chút kinh ngạc, chỉ dửng dưng nói với La lão y sư La Thiên Minh:

- Được rồi, ngày mai hãy xin Hội đồng viện thông qua, cho nó được tiếp xúc với đơn thuốc đan dược siêu phẩm đi...

- Được...

Là sư phụ của Giang Khương, lúc này vẻ mặt của La lão y sư La Thiên Minh cũng rất bình tĩnh. Giờ ông đã không còn gì để nói về gã đệ tử này của mình rồi. Thậm chí ông con tin, ngày mai sau khi Hội đồng viện thông qua cho Giang Khương được tiếp xúc với đơn thuốc đan dược siêu phẩm, chỉ e đến ngày hôm sau Giang Khương đã xin được luyện đan rồi.

Có điều, La Thiên Minh vẫn có chút bận tâm nói:

- Nhưng tiếp xúc với đơn thuốc đan dược siêu phẩm nhanh như vậy, Hội đồng việc có thẻ thông qua sao?

Thiên y sư Từ Khải Liễu lại không chút lo lắng, lãnh đạm cười nói:

- Đừng lo... Nếu Giang Khương có thực lực, mà đơn thuốc này trước sau gì cũng phải đưa cho nó, vậy thì đưa sớm một chút vẫn hơn. Tôi nghĩ mọi người sẽ hiểu điều này...

Về những người quan tâm đến chuyện này, lúc này sau khi nghe tin cũng kinh ngạc, sau đó là chết lặng, cùng lắm là lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, chẳng hạn như đồng chí Thiên y sư Chu Thế Dương.

Sau khi Giang Khương ra khỏi phòng luyện đan đã nhận được một tin tức không hay lắm. Hải Bác mất tích.

Sau khi nhóm người đi cùng đoàn xe chạy thoát, đã ngồi lên thuyền Thiên Y viện sắp xếp rời đi... Còn chiếc trực thăng trốn đi trước, sau khi hạ cánh có một nhóm người hộ tống Hải Bác đi tụ họp với mọi người đã lặng lẽ mất tích; bao gồm hai chiến sĩ hộ tống cũng đều biến mất không tung tích.

Sắc mặt Giang Khương hơi khó coi, ngồi ở trong phòng tác chiến, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Annie gương mặt vô cùng căng thẳng, nhìn về phía Đội trưởng Dương, cười khổ nói:

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này vẻ mặt Đội trưởng Dương cũng cực kém. Tiêu tốn nhiều sức lực như vậy cuối cùng cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ lại xảy ra sai sót thế này.

- Xin lỗi, y sĩ Giang Khương. Có lẽ đã bị đối phương chặn lại giữa đường... người của chúng tôi đã lưu lại toàn bộ, bắt đầu theo dõi, hẳn rất nhanh sẽ có tin tức!

Đội trưởng Dương xanh mặt đảm bảo với Giang Khương.

- Tôi tin vào năng lực của mọi người... mau tìm đi!

Giang Khương cũng không muốn nhiều lời, Đội trưởng Dương bọn họ đều là chuyên gia của phương diện này, so với mình chắc chắn là giỏi hơn rất nhiều. Hắn lập tức trầm giọng gật đầu nói:

- Sau khi tìm được thì thông báo ngay cho tôi, nhất định phải cứu được Hải Bác ra, toàn bộ chi phí cần thiết, tôi chắc chắn sẽ chi trả hết!

- Rõ...

Nhìn biểu cảm của Giang Khương Đội trưởng Dương cũng biết, lần này những mục tiêu khác chỉ là thứ yếu. Nhưng mục tiêu chủ yếu thì đã mất, nhiệm vụ trên căn bản coi như đã thất bại. Anh ta lập tức vội vàng đáp lời. Đây không phải Giang Khương đang gây áp lực cho anh ta. Là nhân viên của Thiên Y viện, hơn nữa bỏ ra cái giá lớn như vậy mà vẫn thất bại trong gang tấc, anh ta không còn mặt mũi gặp ai nữa.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 836



Cuộc họp Hội đồng viện lần này tương đối náo nhiệt. Lật xem tài liệu về tình hình luyện đan của Giang Khương trong thời gian gần đây, không ít thành viên của Hội đồng viện đều hít một hơi lạnh.

- Mỗi ngày luyện 3 lò một lần, hơn nữa đều là đan dược thượng phẩm, chủng loại cũng khác nhau, tỷ lệ luyện thành công đạt trên 90%...

Đồng chí Thiên y sư Liêu Long Căn gần đây đang xử lý vài chuyện, không chú ý lắm đến tình hình Giang Khương, giờ đọc tài liệu báo cáo thì thấy hơi choáng váng. Ông không kìm được kinh ngạc nhìn về phía Thiên y sư Từ Khải Liễu ngồi ở vị trí chủ tọa, muốn xác định xem đây có phải nói đùa không.

Thiên y sư Liêu Long Căn nhìn thấy vẻ mặt đầy bình tĩnh của Thiên y sư Từ Khải Liễu thì lập tức nở nụ cười hưng phấn. Xem ra chuyện này không giả rồi.

- Được rồi... Mọi người cũng xem qua tài liệu rồi. Căn cứ theo tình hình trước mắt, tôi đề nghị cho Giang Khương đơn thuốc của đan dược siêu phẩm. Cho cậu ấy nhanh chóng làm quen với loại đan dược này, đồng thời cho cậu ấy những ghi chép của chủ đỉnh tiền nhiệm, để chuẩn bị sẵn cho công tác luyện chế đan dược siêu phẩm sau này...

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn mọi người, lãnh đạm nói:

- Không biết ý mọi người như thế nào?

Mọi người nhìn nhau một cái, Liêu Long Căn đang định cười lên tiếng, Chu Thế Dương đã vội vàng nói:

- Tôi cảm thấy như vậy hơi nhanh. Giang Khương mới chấp chưởng Tề Thế Đỉnh chưa được bao lâu. Tôi cảm thấy nên để cậu ấy rèn luyện thêm!

Chu Thế Dương vừa nói vậy, ánh mắt mọi người hơi lóe lên. Ai mà không biết Chu Thế Dương đang thọc gậy bánh xe. Lúc này, tất cả mọi người hơi bất mãn. Thời gian đúng là hơi ngắn, nhưng ông đã thấy ai chỉ mới có bấy lâu đã có thể luyện được đan dược thượng phẩm tỷ lệ thành công lên đến trên 90% chưa? Cho dù là những Luyện đan sư cao cấp có kinh nghiệm nhất của viện cũng rất ít người có tỷ lệ luyện thành công cao như vậy.

Rõ ràng Chu Thế Dương đang mượn việc công trả thù riêng.

Có điều mọi người đều ngại mặt mũi lão nên không nói thẳng. Đương nhiên người khác thì không tiện nói, nhưng có người thì chẳng hề nể mặt Chu Thế Dương này.

- Mặc dù thời gian không lâu, nhưng thời gian ngắn như vậy mà có thể đưa tỷ lệ luyện thành công đan dược thượng phẩm lên đến trên 90%... Như vậy mà còn không được sao?

Ánh mắt bất thiện của La lão y sư La Thiên Minh nhìn Chu Thế Dương. Trước kia ông còn kiêng kỵ một chút, nhưng từ sau khi vì Giang Khương ông đã xé rách mối quan hệ với Chu Thế Dương này thì giờ ông cũng chẳng để ý thêm gì nữa. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Giang Khương thì ông tuyệt đối không nhượng bộ:

- Thiên y sư Chu Thế Dương hãy nhìn vào tình hình viện ta bây giờ đi. Anh cũng biết, đan dược siêu phẩm đang rất cấp bách. Giờ anh quấy rối như vậy rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ anh không muốn viện ta sớm bổ sung đan dược siêu phẩm sao?

Chu Thế Dương bị La lão y sư chế giễu sắc mặt lúc xanh lúc đỏ đập bàn, tức giận nói:

- La Thiên Minh, anh nói vậy là sao? Chẳng qua tôi chỉ thận trọng thôi. Hơn nữa Giang Khương này... rốt cuộc cậu ta... cậu ta... mới gia nhập Thiên Y viện chưa được bao lâu. Hơn nữa còn có mối quan hệ không sạch sẽ với Cổ Môn, tôi thận trọng một chút là sai à? Toa thuốc Đan dược siêu phẩm chính là vật quý giá nhất của Thiên Y viện ta, chẳng lẽ không cần phải thận trọng?

- Hừ... Giang Khương mấy ngày nay giúp Thiên Y viện ta cướp lại Tề Thế Đỉnh, còn luyện ra nhiều Đan dược thượng phẩm như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh sao...

La lão y sư La Thiên Minh không cam chịu yếu thế đáp lại. Từ lúc Giang Khương xác lập lại vị trí chủ Tề Thế Đỉnh, ông càng có thể đứng thẳng lưng trong Hội đồng viện. Thế nên ông càng không thèm nể mặt Chu Thế Dương.

- Hừ. Giang Khương này từ trước đến nay hay tùy tiện làm bậy, lần này còn đưa theo người nước ngoài lén dẫn vào Thiên Y viện ta. Hơn nữa còn tùy ý điều động Ban tình báo chiến tranh ở nước ngoài, ai biết trong lòng cậu ta rốt cuộc đang tính toán điều gì...

Chu Thế Dương vừa nói được một nửa thì Thiên y sư Từ Khải Liễu bên cạnh đã ho khan hai tiếng, quét mắt nhìn hai người một cái, trầm giọng quát lên:

- Được rồi.

Trong cuộc họp mà ồn ào như vậy thì còn ra thể thống gì?

- Giờ giơ tay bỏ phiếu... Ai đồng ý xin giơ tay...

Rõ ràng Từ Khải Liễu đã không chịu được tình trạng này nên không cho hai người lên tiếng nữa, trực tiếp đưa ra quyết định.

Chu Thế Dương và La Thiên Minh nghe Từ Khải Liễu khiển trách thì đều ngượng ngùng, tức giận trừng mắt nhìn nhau một cái, sau đó thì không lên tiếng nữa.

Kết quả bỏ phiếu dĩ nhiên là không có gì phải bàn cãi. Ngoài Chu Thế Dương, bốn vị Thiên y sư đều giơ tay thông qua, còn chín vị Y sư nhất phẩm ngoài hai người trước giờ luôn đi theo sau lưng Chu Thế Dương ra, những người còn lại thấy bốn Thiên y sư giơ tay thì cũng vội vàng giơ tay lên theo. Bọn họ không phải Thiên y sư, không dám làm lung tung...

Chu Thế Dương thấy gần như tất cả đều bỏ phiếu thông qua thì chỉ đành hừ lạnh một tiếng. Lão cũng biết sớm muộn gì Giang Khương cũng lấy được toa thuốc Đan dược siêu phẩm.

- Được rồi, nếu đã thông qua thì lát nữa Thiên y sư Liêu Long Căn, anh về lấy toa thuốc Đan dược siêu phẩm đưa cho Giang Khương.

Từ Khải Liễu hài lòng gật đầu một cái, sau đó dặn dò Liêu Long Căn.

- Rõ... Lát nữa tôi sẽ làm ngay!

Những tài liệu cực kỳ bí mật liên quan đến toa thuốc Đan dược siêu phẩm đều do Liêu Long Căn quản lý. Liêu Long Căn nghe Từ Khải Liễu nói vậy liền gật đầu nói.

- Được rồi, sắp đến giờ ăn rồi, mọi người còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tan họp!

Chu Thế Dương nghe Từ Khải Liễu nói vậy mắt chợt lóe, sau đó lại lên tiếng, nói:

- Bên Ban tình báo ngoại viện gần đây gây ra động tĩnh rất lớn ở nước ngoài. Nghe nói Giang Khương vì một người nước ngoài mà đã điều động một lực lượng lớn của ngoại viện, hơn nữa còn sử dụng máy b** ch**n đ** quân đội địa phương của nước ngoài. Chuyện quan trọng như vậy, tôi cảm thấy nên coi trọng. Ngoại viện Thiên Y viện của chúng ta không phải vũ khí của riêng ai, nếu như gây chuyện lớn như vậy ở nước ngoài thì rất nguy hiểm!

- Hừ. Chuyện này tôi cũng biết. Giang Khương đã dùng đến ngoại viện nhưng đã trả điểm chứ không phải lạm quyền riêng. Là thành viên của Thiên Y viện, nó có tư cách này. Chẳng lẽ như vậy là vi phạm quy tắc của viện sao? Chu Thế Dương, anh đừng có không có chuyện cũng gây chuyện như vậy!

La lão y sư La Thiên Minh thấy Chu Thế Dương hắt bát nước bẩn lên Giang Khương như vậy cuối cùng cũng nổi giận, đứng dậy quát Chu Thế Dương.

- Tuy không vi phạm quy tắc của viện, nhưng gây rắc rối lớn như vậy ở nước ngoài cũng không hợp với tôn chỉ của Viện ta.

Chu Thế Dương khựng lại, biết không cãi được nhưng vẫn miễn cưỡng nói:

- Thiên Y viện ta từ trước đến nay ít khi nhúng tay thế sự...

La lão y sư La Thiên Minh cười lạnh một tiếng, nói:

- Ít khi nhúng tay thế sự? Hừ! Mười mấy năm trước anh cho ngoại viện đi Mỹ, gây chuyện lớn như vậy, lẽ nào không đúng. Anh làm được, Giang Khương thì không làm được à?

- Anh... Tôi là Thiên y sư, Giang Khương có thân phận gì?

La Thiên Minh đã nhắc đến chuyện này, tất cả mọi người đều biết nên quay sang nhìn với vẻ mặt cổ quái. Chu Thế Dương đỏ mặt hừ một tiếng nói.

- Thân phận của Giang Khương? Nó là chủ Tề Thế Đỉnh, có gì mà không làm được? Hừ!

La Thiên Minh lộ vẻ khinh thường, nói:

- Chu Thế Dương, anh đừng ỷ thân phận Thiên y sư của mình rồi muốn làm gì thì làm...

- Anh...

Chu Thế Dương thấy La Thiên Minh cười nhạt khinh thường nói mình như vậy thì suýt chút nữa ộc ra ngụm máu.

Mấy vị Thiên y sư bên cạnh lúc này thấy biểu cảm của chu thế dương cũng không kìm được lắc đầu cười thầm một tiếng. Chu Thế Dương này đúng là mất mặt quá.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 837



Giang Khương nhìn vẻ mặt thận trọng của Liêu Long Căn khi đưa mấy toa thuốc thì liếc mắt nhìn hai cái rồi ngẩng đầu lên nhìn Liêu Long Căn, trên mặt không lộ cảm xúc gì...

- Mau nhớ nhanh đi, cậu chỉ có mười lăm phút. Sau khi xem xong thì phải thiêu hủy!

Liêu Long Căn thấy Giang Khương còn có thời gian nhìn mình liền trợn mắt, nói

- Nếu không nhớ được thì đừng trách tôi!

- Không cần nữa... nhớ rồi!

Giang Khương thuận tay cầm bật lửa lên đốt mấy toa thuốc, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh. Sau khi hắn thấy mấy toa thuốc nhanh chóng hóa thành tro bụi thì thuận tay đổ vào một ly nước, khiến đống tro biến thành vũng nước đen.

- Nhớ rồi?

Liêu Long Căn nhìn chằm chằm vũng nước đen trong thùng rác rồi lại nhìn về phía Giang Khương, mặt đầy ngạc nhiên nói:

- Đến xem cậu còn chưa xem xong.

Giang Khương nhún vai một cái, trên mặt mang nụ cười cổ quái, lãnh đạm cười nói:

- Ông đưa cho tôi toa thuốc của ba loại đan dược Dương Minh Đan, Long Dương Đan và Luyện Cốt Đan. Không phải còn có Khai Tuệ Đan, Thái Âm Đan gì đó nữa à? Sao không đưa hết cho tôi luôn?

- Cậu... sau cậu biết Khai Tuệ Đan, Thái Âm Đan?

Liêu Long Căn kinh hãi nhìn Giang Khương, chỉ Giang Khương kinh ngạc nói:

- Còn nữa... ba loại đan dược này sao cậu vừa nhìn hai cái đã nhớ được? Cậu... Chẳng lẽ...

- Dĩ nhiên là tôi biết, tôi còn biết cả toa thuốc của Khai Tuệ Đan, Thái Âm Đan nữa. Đúng rồi, còn cả Phá Tà Đan gì đó...

Giang Khương cười dửng dưng, dường như chẳng hề bất ngờ trước sự kinh ngạc của Liêu Long Căn, lắc đầu nói:

- Cho nên, không cần nhớ!

- Cậu.... Cậu...

Liêu Long Căn nghe Giang Khương nói vậy mặt liền biến sắc rồi sau đó nhảy cẫng lên. Sau khi ông kinh ngạc nhìn Giang Khương nửa ngày, cuối cùng cuộc sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, nhìn Giang Khương thật sâu một cái, cuối cùng thở ra một hơi, trầm giọng hỏi:

- Cậu biết hết cả rồi à?

- Đúng... Ít nhất cả đan dược cần Tề Thế Đỉnh để luyện chế, tôi đều biết hết.

Giang Khương thấu hiểu nhìn Liêu Long Căn, sau nó nói như đinh đóng cột:

- Cho nên, các ông chỉ cần chuẩn bị dược liệu cho tôi là được!

Liêu Long Căn nghe Giang Khương xác định như vậy thì tay lại khẽ run lên, sau đó hít một hơi thật sâu, ức chế hưng phấn trong lòng, nhìn Giang Khương, muốn xác nhận một thứ gì đó, trầm giọng nói:

- Vậy ý của cậu là, chỉ cần cho cậu dược liệu, cậu... cậu sẽ có thể luyện chế?

- Đúng.

Giang Khương gật đầu, nói:

- Có thể luyện chế, nhưng trước mắt Tề Thế Đỉnh không phải nguyên trạng, ông hiểu mà. Cho nên lúc vừa bắt đầu tỷ lệ thành công sẽ không cao lắm, nhưng tôi nghĩ sau vài lần, tỷ lệ thành công 50% có lẽ không thành vấn đề!

- Sau vài lần, tỷ lệ thành công 50%...

Liêu Long Căn cảm thấy tim mình sắp không chịu nỗi nữa, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Giang Khương, kìm nén sự hưng phấn trong lòng mình, nhìn Giang Khương, chần chừ một lúc rồi nói:

- Cái này chẳng lẽ có liên quan đến Tề Thế Đỉnh... Chẳng lẽ cậu thật sự có được...

- Đúng... Nếu không ông cho rằng tôi có thể thiên tài đến mức này sao? Mới tiếp xúc với đan dược được bao lâu mà có thể đạt được đẳng cấp mà người khác phải trải qua mấy chục năm mới đạt được?

Giang Khương nhún vai một cái theo thói quen, nhìn vẻ vui mừng như điên trong mắt Liêu Long Căn nói:

- Tôi nghĩ lâu như vậy rồi mọi người có lẽ cũng đoán ra được chút gì đó mới đúng chứ!

- Dĩ nhiên...Dĩ nhiên chúng tôi cũng có nghĩ đến, nhưng điều này thật sự quá...

Liêu Long Căn nhìn vẻ mặt đầy tự tin và lạnh nhạt của Giang Khương thì vô cùng vui mừng, nói:

- Được rồi, chuyện này chắc chắn tôi sẽ bàn bạc với Viện trưởng Từ và Thiên y sư Lưu Mộc Dương, sớm đưa dược liệu đến cho cậu! Bọn họ nghe thấy chuyện này chắc chắn sẽ hết sức vui mừng.

Giang Khương nhìn Liêu Long Căn hào hứng ra ngoài thì trên mặt cũng lộ ra một nụ cười khổ. Tài giỏi quá cũng không phải chuyện rất tốt, chẳng qua giờ đang là lúc bất đắc dĩ. Vốn có thể nhanh chóng giải quyết chuyện của Hải Bác.

Nhưng không ngờ lại xảy ra sai sót, giờ chỉ đành tiếp tục rút ngắn trình tự, bất chấp bại lộ ra vài thứ.

Chỉ mong mình mau chóng có vị trí cao hơn trong viện, nắm giữ được nhiều thứ hơn thì mới có thể sử dụng nhiều thứ hơn.

Có điều Giang Khương cũng biết, tuy nói mình bây giờ biểu lộ ra không ít thứ, nhưng bên kia phê duyệt những dược liệu đó cũng phải mất mấy ngày. Những dược liệu Đan dược siêu phẩm cần Đan dược thượng phẩm không thể nào so sánh được.

Lực lượng của Thiên Y viện đúng là không thể coi thường. Dưới sự tra xét toàn lực của Ban tình báo ngoại viện thì đã xác nhận được Hải Bác đã một lần nữa rơi vào tay đối phương. Hơn nữa vị trí tìm được Hải Bác lần này là ở một cứ điểm ở quốc gia khác.

- Y sĩ Giang Khương... tình hình lần này có thể sẽ tương đối phiền toái, dù sao đối phương đã biết được sự tồn tại của chúng ta. Nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa thể điều tra rõ hoàn cảnh thật sự của đối phương. Nếu như triển khai hành động lần thứ hai, tôi đề nghị tiến hành ứng cứu đặc chủng loại hình nhỏ sẽ tốt hơn. Dù sao lần này cũng chỉ cứu một người. nếu có quy mô đánh lớn như lần trước, có thể sẽ tương đối khó khăn...

Lúc Đội trưởng Dương nói lời này sắc mặt hơi khó chịu. Thân là ngoại viện Thiên Y viện, vẫn cần phải kiêng kỵ đối phương thực sự là chuyện hiếm có.

Với những chuyện này, Giang Khương xuất thân Cô Lang dĩ nhiên biết đây là lựa chọn tốt nhất, lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:

- Tôi đồng ý tiến hành ứng cứu đặc chủng, tất thảy kính nhờ Đội trưởng Dương!

Giang Khương nhanh chóng sắp xếp hành động rồi một lần nữa cùng Annie ngồi trong phòng tác chiến, nhìn tình hình hành động lần thứ hai. Nếu nói hai người không lo lắng là giả. Dẫu sao đây cũng là lần thứ hai, giống như Đội trưởng Dương nói, lần trước đối phương không phòng bị. Còn lần này tuy nói chỉ cần cứu một người người, nhưng lại khó hơn nhiều.

Lần này sự chuẩn bị của Thiên Y viện không thể nói là không đầy đủ. Vì lần này chỉ cứu một mình Hải Bác, hơn nữa trong tình huống đối phương có thể phòng bị rất nghiêm ngặt này, người Đội trưởng Dương phái đi không phải là những nhân viên vũ trang mà là những thành viên ngoại viện thật sự.

Lần này người đi không nhiều, chỉ có ba người. ba thành viên chuyên nghiệp của ngoại viện muốn cứu đi một người tương đối đáng tin. Ít nhất Đội trưởng Dương nghĩ vậy.

Dĩ nhiên, Giang Khương cũng nghĩ vậy. Ba cao thủ Địa giai ngoại viện chuyên nghiệp có trải qua huấn luyện nếu còn không cứu được Hải Bác ra thì thật sự cũng hơi mất mặt quá. Chỉ có Annie là vẫn rất căng thẳng. Ba người đi có đủ không, có thể cứu được Hải Bác không?

- Yên tâm, nếu như ba người bọn họ không cứu được Hải Bác ra thì có nhều người hơn nữa cũng vô ích...

Giang Khương mỉm cười trấn an Annie sau đó nhìn chằm chằm trên màn ảnh không nói gì nữa, vì hành động bên kia đã bắt đầu.

Giang Khương nhìn động tác của mấy người trên màn ảnh nhẹ nhàng gật đầu một cái. Ba người này không hổ là cao thủ ngoại viện đặc huấn, động tác và kỹ xảo tương đối tốt. Ít nhất với thực lực Địa giai mà nói, vượt xa thành viên Cô Lang năm đó.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 838



- Muốn cứu người? Mời tiếp tục đi. Hiện giờ trong tay bọn tao có tổng cộng sáu người rồi.

Giang Khương nhìn người đàn ông tóc nâu đen trong mà ảnh nói xong câu này, lộ ra nụ cười đắc ý rồi bóp nát máy theo dõi thì sắc mặt liền trầm xuống.

Trong phòng tác chiến hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm màn ảnh đen thui, sắc mặt hết sức khó coi.

- Cao thủ!

Đội trưởng Dương sắc mặt tái xanh nhìn màn ảnh đen thui trước mặt, nhớ lại tình huống vừa rồi chỉ khô khan nhổ ra hai chữ.

Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng ôm Annie mắt đỏ ửng vào lòng, ấm áp an ủi:

- Annie, đừng lo lắng. Tôi nhất định sẽ cứu Hải Bác ra!

- Ừm...

Dường như cảm nhận được sự tự tin trong giọng nói của Giang Khương, Annie ôm chặt eo Giang Khương, vùi trong ngực Giang Khương gật mạnh đầu.

Sau khi trấn an xong Annie, Giang Khương nhìn về phía Đội trưởng Dương sắc mặt âm trầm nói:

- Có thể điều động quân đội địa phương, trực tiếp tiến hành cứu viện vũ trang không?

- Cái này...

Đội trưởng Dương trầm mặc một lúc liền nhìn về phía Giang Khương, nói:

- Chuyện này không thể. Quân đội địa phương không thể làm lung tung được. Hơn nữa vẫn còn có những thế lực tồn tại khác. Hai chiếc máy b** ch**n đ** kia cũng lấy danh nghĩa đi tuần tra, do chủ quản không quân bản địa phái ra. Cho nên muốn dùng vũ trang trực tiếp can dự sẽ không được.

Giang Khương thấy đề nghị này bị hủy bỏ thì thoáng cân nhắc một chút, sau đó một lần nữa nhìn về phía Đội trưởng Dương, nói:

- Nếu không thể làm vậy thì với tình hình hiện nay, đối phương đã có sự chuẩn bị, xem ra chỉ có thể cử Thiên vị đi mới có hy vọng!

Với đề nghị của Giang Khương, Đội trưởng Dương cười khổ lắc đầu nói:

- Y sĩ Giang Khương, Thiên vị của ngoại viện không thể tùy tiện ra nước ngoài. Hơn nữa Thiên vị có thể tham gia nhiệm vụ như thế này không nhiều, không, là cực ít!

- Tại sao cực ít?

Giang Khương cau mày nói:

- Thiên vị của chúng ta rất ít khi tham dự những hành động như thế này cho nên số người được nhận huấn luyện đặc biệt chuyên nghiệp thế này cũng không nhiều. Những người có kinh nghiệm không quá ba người.

Đội trưởng Dương lắc đầu cười khổ nói:

- Hơn nữa trong tình huống thế này, trừ phi Hội đồng viện đưa ra chỉ thị, nếu không bọn họ không thể nào tham dự nhiệm vụ như thế này!

- Hội đồng viện đưa ra chỉ thị?

Nghe thấy lời này, hàng lông mày mỏng dài của Giang Khương khẽ cau lại, sau đó trầm giọng nói:

- Không có cách nào khác sao?

- Không có. Phải được Hội đồng viện đưa ra chỉ thị. Bản thân Thiên vị không được phép tùy tiện ra nước ngoài. Tham gia những hành động thế này thì càng cần được Hội đồng viện thông qua.

Đội trưởng Dương mặt lộ sầu khổ, nhìn Giang Khương, nói:

- Nếu không đợi thêm vài ngày nữa, tôi tập trung thêm vài cao thủ Địa Cấp, dẫn đội tấn công. Cũng có thể thử một lần xem sao!

Giang Khương cau mày trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu một cái, nói:

- Không cần, nếu đối phương đã có phòng bị, cho dù dẫn đội tấn công cũng khó mà đắc thủ.

Thấy Giang Khương không đồng ý, Đội trưởng Dương cũng nhíu mày. Trước tình hình này, chẳng lẽ vị Y sĩ Giang Khương này định thông qua Hội đồng viện sao? Với địa vị của vị này trong viện hiện nay, cho dù như vậy e là cũng cực kỳ khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể. Nhưng chẳng lẽ vị này sẽ thật sự vì chuyện này mà chạy đi tìm Hội đồng viện? Như vậy thật sự cũng hơi quá rồi.

- Được rồi. Đội trưởng Dương, cảm ơn khoảng thời gian này đã cực khổ, nếu như tôi cần giúp đỡ sẽ thông báo với anh!

Giang Khương gật đầu cười, nói:

- Những chi phí có liên quan xin gửi danh sách qua cho tôi, tôi sẽ chi trả ngay!

Đội trưởng Dương nghe Giang Khương nói vậy thì Dương hơi sững sốt một chút, nghi ngờ nhìn Giang Khương một cái sau, gật đầu cười khổ nói:

- Được, y sĩ Giang Khương. Thật sự xin lỗi. không thể giúp ngài một tay. Nếu ngài cần có thể dặn dò bất cứ lúc nào!

- Được. những tài liệu có liên quan xin chỉnh sửa lại một chút rồi gửi luôn cho tôi.

Sau khi dứt lời, Giang Khương đỡ Annie đi ra khỏi phòng tác chiến.

Annie ôm cánh tay Giang Khương, sắc mặt tái nhợt. Dĩ nhiên cô biết vì chuyện này lần này đã cử đi nhiều đội ngũ như vậy, thậm chí ngay cả máy b** ch**n đ** địa phương cũng đã sử dụng, nhưng vẫn chưa cứu được người.

Lần này, cao thủ cử đi tiến hành lén ứng cứu cũng không phải nhân viên vũ trang phổ thông, nhưng cũng thất bại.

Mặc dù Giang Khương đã nói đảm bảo sẽ cứu Hải Bác ra nhưng Annie biết, những chuyện như thế này e là hết sức khó khan.

- Yên tâm. Không sao đâu! Tôi nhất định sẽ cứu Hải Bác ra!

Giang Khương mỉm cười nói.

......

Hai tiếng sau, La lão y sư La Thiên Minh sắc mặt tái nhợt chạy đến phòng làm việc của viện trưởng.

- Lão La, sao vậy?

Từ Khải Liễu nhìn vẻ mặt âm trầm của La lão y sư thì hơi sững sốt một chút.

Lão La này ban nãy lúc bước ra còn mặt đầy hưng phấn cùng đắc ý, sao đột nhiên bây giờ đã có bộ dạng như thế này?

- Viện trưởng, cái thằng nhóc Giang Khương nó, nó, nó lủi rồi!

La lão y sư La Thiên Minh tức giận đến mức hai tay run rẩy, chỉ thiếu điều giẫm chân.

- Lủi? lủi đi đường nào?

Từ Khải Liễu sững sốt một chút, ngạc nhiên nói.

- Ban nãy tôi đến Ban ngoại vụ hỏi, thằng nhóc này đi Châu Âu rồi. Giờ đã ở trên máy bay.

La lão y sư La Thiên Minh tức giận nói:

- Thằng nhóc này thậm chí ngay cả một câu chào hỏi cũng không có. Giờ đúng là... đúng là vô pháp vô thiên rồi!

- Đi Châu Âu? Sao nó đột nhiên chạy đi Châu Âu làm gì?

Từ Khải Liễu nhướn mày, Giang Khương đột nhiên ra đi không nói lời nào vào lúc này chắc chắn là có chuyện quan trọng. Hơn nữa hắn biết Hội đồng viện chắc chắn sẽ không đồng ý nên mới đi mà không chào như vậy.

- Châu Âu, Châu Âu... Chẳng lẽ...

Sắc mặt Từ Khải Liễu chợt trầm xuống, nhìn về phía La lão y sư nói:

- Thằng nhóc này không phải gàn đây đã dùng đến Ban tình báo ở Châu Âu làm gì đó? Giờ chẳng lẽ nó tự đi rồi!

- A, đúng. E là vậy! Cái thằng nhóc ngu ngốc đó!

La lão y sư đang giận dữ vốn chưa nghĩ ra chuyện này, giờ được Từ Khải Liễu nhắc nhỡ cũng giật mình nhớ ra. Ông vô cùng hoản hốt. Giờ thì ông lại sợ Giang Khương có chuyện gì ngoài ý muốn.

Giờ Giang Khương đi nước ngoài động thủ với người ta, làm sao ông có thể không hoảng hốt được?

Từ Khải Liễu nhìn bộ dạng của La lão y sư như vậy không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó nói:

- Lão La, anh đừng hoảng hốt. Để tôi gọi Ban tình báo đến đây xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Giờ thằng nhóc này mới bắt đầu đi. Cho dù có chuyện gì chúng ta vẫn còn kịp giúp!

- Vậy thì tốt quá, mau đi, mau đi!

La lão y sư La Thiên Minh lúc này liền vỗ đùi vội vội vàng vàng thúc giục. Đột nhiên dường như ông nhớ ra điều gì đó, nói:

- Cái này... Hay là chúng ta báo với bên hàng không cho máy bay quay ngược lại, đưa nó về nơi xuất phát đi?

- Á, như vậy không được. Có ảnh hưởng không tốt!

Từ Khải Liễu thấy La lão y sư La Thiên Minh đã hoảng loạn, ngay cả đề nghị như thế cũng đưa ra được thì liên tục lắc đầu cười khổ nói:

- Lão La, anh đừng vội. Chúng ta cứ để người của Ban tình báo đến hỏi rõ tình hình rồi hẵng tính!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 839



- Công tử... Đã xác nhận rồi, là người của Thiên Y viện... Hơn nữa cũng nhận được tin từ bên kia, cô gái tóc vàng ở trong Thiên Y viện mấy ngày trước là Giang Khương dẫn vào!

- Chậc chậc... Chậc chậc... Giỏi... Quá giỏi...

Giang đại công tử Giang Nguyệt Minh tuấn mỹ như ngọc vừa lắc đầu vừa khen, khuôn mặt đầy cảm thán nói:

- Không ngờ vị chủ của Tề Thế Đỉnh lại có duyên với chúng ta như vậy. Chuyện gì cũng dính đến hắn!

Ngô tiên sinh thấy trên mặt công tử không có vẻ gì là không vui liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó ở một bên cung kính nói:

- Giang Khương năm đó quả thật cũng là một thành viên tham gia trong đội ngũ đó, cho nên quen biết cô gái này cũng không có gì bất ngờ. Có điều Giang Khương vì hai nhân viên tình báo mà sử dụng lực lượng ngoại viện của Thiên Y viện, thậm chí còn dùng cả máy b** ch**n đ** của quân đội địa phương, thật sự khiến người ta rất bất ngờ!

- A... a... Tên Giang Khương giờ thật sự khiến tôi rất tò mò, Giang đại công tử bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó lãnh đạm nói:

- Có điều nếu người đó vẫn ở trong tay chúng ta, hơn nữa hiện ở trong tay lại có thêm mấy người của ngoại viện Thiên Y viện, chúng ta từ từ xem, xem thử vị chủ đỉnh đại nhân này có ý nghĩa gì với Thiên Y viện!

- Chẳng qua... Không ngờ, giờ chuyện này lại có dính đến Thiên Y viện. Xem ra kết quả này không thể tránh khỏi rồi!

Giang đại công tử để ly rượu trong tay xuống, nhìn về phía Ngô tiên sinh, lãnh đạm nói:

- Lão Ngô... Giờ người vẫn ở trong tay, anh theo dõi cho kỹ, tuyệt đối không thể để cho Thiên Y viện cứu đi!

- Ngoài ra, phải coi trọng Giang Khương này. Là người từng tham dự chuyện năm đó thì anh không thể nào khinh thường được. Hãy tiếp tục điều tra cho xem, xem thử có thể điều tra ra chuyện gì không!

- Vâng, thưa công tử!

Ngô tiên sinh bị Giang đại công tử nhìn chằm chằm thì trong lòng hơi căng thẳng, vội vàng cung kính gật đầu nói.

......

Lúc này sắc mặt Từ Khải Liễu cũng âm trầm, nhìn chằm chằm người phụ trách Ban tình báo cùng với Đội trưởng Dương, trầm giọng nói:

- Giang Khương đi Châu Âu, các anh có biết không?

- Không biết!

Hai người nhìn thấy vẻ uy nghiêm của Viện trưởng thì trong lòng đều căng thẳng, đồng loạt lắc đầu. Đội trưởng Dương vội vàng báo cáo:

- Lúc đó tôi chỉ báo lại với y sĩ Giang Khương tình hình liên quan. Nói Thiên Y viện không thể cho phép cao thủ Thiên vị hành động. Sau đó y sĩ Giang Khương cầm tài liệu liên quan đi nhưng không hề biết y sĩ Giang Khương lại đích thân đi.

Từ Khải Liễu gật đầu một cái. Trong chuyện này dĩ nhiên bà biết rõ Ban tình báo sẽ không giấu diếm mình. bà lập tức hít một hơi thật sâu, lại lật nhìn báo cáo trong tay một chút, cau mày thở dài, nói:

- Giờ máy bay đến đâu rồi?

Đội trưởng Dương nhìn đồng hồ một chút, lập tức trả lời:

- Giờ chắc đã ở trên Thái Bình Dương rồi...

- Được rồi...

Từ Khải Liễu khẽ thở dài, thoáng trầm mặc một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai người, nói.

- Bảo người bên kia phối hợp với Giang Khương. Nhưng yêu cầu Giang Khương không được hành động thiếu suy nghĩ, tập trung hai tiên sinh ngoại viện đi tiếp viện!

- Viện trưởng... Tiên sinh có tư cách tham gia giờ chỉ có một vị ở trong nước. Hai vị khác giờ đang làm việc khác!

Người phụ trách Ban tình báo ngoại viện vội vàng trả lời:

- Giờ tôi sẽ mời Trương tiên sinh đi ngay!

- Được.. Đi đi, bảo Trương tiên sinh mang thêm vài người đi cùng. Đồng thời tập trung lực lượng xung quanh, toàn lực tiếp viện!

Từ Khải Liễu nhìn mấy người Ban tình báo đi ra thì nhìn La Thiên Minh một cái. Sắc mặt của cả hai đều tương đối khó coi.

La lão y sư La Thiên Minh sắc mặt nghiêm trọng, thở dài, cảm ơn Từ Khải Liễu:

- Viện trưởng, cám ơn!

- Lão La... Không cần nói vậy... Giờ chúng ta cần phải nghĩ xem ngày mai phải ứng phó với chất vấn của thành viên Hội đồng viện như thế nào... Thằng nhóc này lần này thật sự quá càn rỡ!

Giang Khương cũng hiểu rõ mình đột ngột rời đi vào lúc này sẽ có kết quả gì, cho nên không hề có người của Thiên Y viện tại địa phương đến sân bay đón.

Giang Khương không hề biết gì về quốc gia này. Có điều năm đó hắn đã từng đến thủ đô quốc gia này một lần. Nhưng với một người đã từng đi mấy chục nước như hắn thì đây không phải vấn đề gì quá lớn lao.

Đổi mấy chiếc xe, vòng vo mấy nơi, hai người mới tìm được một khách sạn tương đối vắng vẻ. Sau khi vào phòng, Giang Khương nhẹ thở ra một hơi, gật đầu nói với Annie:

- Được rồi, Annie... Cô nghỉ ngơi một chút đi!

- Không cần... Tôi không mệt...

Annie ny nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhìn Giang Khương, nói:

- Anh thật sự không cần người trợ giúp sao?

- Lần này không thể để bọn họ giúp đỡ, nếu giờ rất có thể tôi sẽ bị bọn họ đưa trở về rồi!

Giang Khương nhún vai một cái, sau đó nhìn Annie tinh thần vẫn còn khá tốt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:

- Lần này phải giúp sự giúp đỡ của người của chúng ta rồi!

- Người của chúng ta?

Annie nghe Giang Khương nói vậy liền nghi ngờ nhíu mày một cái.

- Liên lạc với Gấu Bắc Cực cho tôi... Tôi cần bọn họ hỗ trợ!

Giang Khương cười đưa máy tính xách tay tới nói.

Lúc này, trong một lâu đài cổ cách Giang Khương mấy ngàn cây số, Trương Nguyên lúc này mặt đầy hưng phấn nghe điện thoại, vừa trầm giọng hỏi:

- Tin tức này xác thực chứ?

- Nguyên thiếu... xác thực. Gần đây tôi luôn chú ý đến bên này. Tôi thấy trong danh sách của công ty hàng không. Giang Khương đúng là đã ra nước ngoài...

Câu trả lời bên kia khiến Trương Nguyên chấn động tinh thần, hưng phấn nói:

- Được, cảm ơn người anh em... Tôi sẽ ghi nhớ ân tình này của anh!

Sau khi cúp điện thoại, Trương Nguyên liền bước nhanh vào trong đại diện. Mấy tháng gần đây gã quả thật sống không bằng chết. Vì gã không cách nào lấy được tin tức gì của Giang Khương cho nên khi bị Bá tước Fini hỏi tới, gã chỉ có thể ứng phó qua loa. Điều này khiến gã không thể nào ngủ ngon. Hơn nữa mặc dù có thể tạm thời ứng phó với Bá tước Fini, nhưng gã cũng biết, Bá tước Fini đã càng ngày càng không nhịn được. Nếu cứ tiếp tục thế này, dĩ nhiên mình sẽ thành đồ bỏ đi chứ đừng nói đến chuyện để Bá tước Fini phát hiện mình đang lừa gạt lão thì sẽ có hậu quả gì...

Giờ cuối cùng gã cũng có được tin tức chính xác Giang Khương ra nước ngoài. Hơn nữa giờ Bá tước Fini cũng đã khôi phục thực lực. Lần này Bá tước Fini chắc chắn sẽ hài lòng. Chỉ cần Bá tước Fini thành công, vậy thì sau này mình sẽ không cần phải sống trong sợ hãi nữa. Hơn nữa địa vị trong Huyết tộc cũng sắp được nâng cao rồi.

Đi đến trước đại điện, Trương Nguyên hơi thu liễm lại tâm tình nóng vội của mình, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào.

Bá tước Fini ngồi trên ghế ở đại điện thấy Trương Nguyên bước vào, sắc mặt hơi lạnh đi, trầm giọng nói:

- Trương Nguyên, anh tới thật đúng lúc!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back