Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 825



Chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống. Nhìn bóng người cao ngất đứng bên dưới, ánh mắt Ngả Ny trong nháy mắt nóng lên.

- John!

Mở cửa khoang, Ngả Ny nhào vào lòng Giang Khương, cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không thấy, nước mắt Ngả Ny bắt đầu trào ra.

Khẽ vuốt mái tóc dài màu vàng c*̀ng với bả vai đang run rẩy trong lòng, Giang Khương dùng sức ôm lấy Ngả Ny, ôn tồn trấn an:

- Ngả Ny, không sao, không sao. Đã có tôi ở đây, mọi chuyện sẽ không sao.

- Huhu.

Ngả Ny gật đầu thật mạnh, nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà tuôn ra.

Ngồi trong phòng Giang Khương, nhìn hai cô gái xinh đẹp phía đối diện c*̀ng với Tiểu Bảo, ánh mắt Ngả Ny không khỏi mở to, nhìn Tiểu Bảo rồi nhìn Giang Khương. Lúc này mới nhớ đến Giang Khương không thể nào có con lớn như vậy được.

- Ngả Ny, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cô lại bị đuổi giết? Đám người Hải Bác sao rồi?

Vừa mới nhận được tin tình báo c*̉a tổ Tình báo ngoại viện báo lại, cộng thêm sáu lính đánh thuê đang truy tìm tung tích c*̉a Ngả Ny ở tỉnh Phúc, Giang Khương không khỏi cau mày.

- Đám người Hải Bác đã bị bắt rồi. Tôi may mắn lắm mới có thể thoát khỏi.

Nói đến đây, ánh mắt Ngả Ny không nhịn được mà đỏ lên.

Cô chung một đội với Hải Bác, tuy không tính là nhân viên tác chiến, chỉ làm công việc thu thập tin tức tình báo và điều tra, không liên quan đến chiến đấu, nhưng lần này lại bị người ta tận diệt. Bản thân cô chẳng qua chuẩn bị đến Hoa Hạ nên mới tránh thoát được một kiếp.

Trên đường ra phi trường, nhận được tin tức c*̉a Hải Bác báo có địch nhân phá cửa xông vào, cô lập tức chuyển hướng đến một cứ điểm bí mật, sau đó bắt đầu những ngày tháng ẩn núp và lẩn trốn. Vốn muốn thông qua những cách khác để đến Hoa Hạ, nhưng cô phát hiện đối phương đã bao vây toàn bộ hướng đi. Mấy lần suýt bị đối phương bắt mất.

Sau bao lần thất bại, cô đã tìm được đường tắt lẻn đến Hoa Hạ, thông qua một con đường bí mật, cô đã đến sát được biển c*̉a Hoa Hạ, rồi nhờ các thiết bị dưới nước mà lên đến đất liền.

Trong mấy tháng qua, cô thông qua mọi phương pháp, cộng thêm thỉnh thoảng đám người Hải Bác để lại một số tin tức, cuối c*̀ng c*̃ng tra ra được tư liệu c*̉a đối phương.

Những người này dường như là vì cái rương trong cuộc hỗn chiến năm đó, cho nên mới bắt những người không tham gia thực chiến, tiến hành thu thập và điều tra, muốn biết rõ rốt cuộc vật kia đã đi đâu.

Đã hai năm trôi qua, nhưng không có bất kỳ một đội ngũ nào biểu hiện mình có được vật đó.

Vẫn luôn tò mò về sự xuất hiện c*̉a cô gái tóc vàng, cộng thêm mức độ thân thiết giữa cô gái và Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu nghe đến chỗ này, rồi nhìn sắc mặt Giang Khương, đại khái c*̃ng biết rõ một chút quan hệ giữa hai người. Xem ra quan hệ giữa cô gái và Giang Khương trước đây không cạn.

Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy được nụ cười khổ trong mắt đối phương.

Giang Khương nghe đến đây, sắc mặt âm trầm. Hắn ngược lại không nghĩ đến, bởi vì vật này mà đám người Hải Bác bị bắt.

- Vậy tình huống c*̉a đám người Hải Bác như thế nào rồi?

Giang Khương thoáng trầm ngâm, sau đó hỏi.

- Căn cứ theo tin tức cuối c*̀ng mà tôi nhận được, tình huống c*̉a bọn họ c*̃ng không xấu. Bên kia chẳng qua chỉ muốn khai thác tin tức ban đầu từ bọn họ mà thôi, sau đó sẽ tổng hợp lại và phân tích. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được. Cho nên, bọn họ vẫn còn an toàn.

Ngả Ny nói.

Giang Khương gật đầu, sau đó cầm lấy máy tính bảng, tiếp tục hỏi:

- Lần cuối cô nhận được tin tức c*̉a bọn họ là từ lúc nào?

- Một tuần lễ trước.

Ngả Ny cầm lấy máy tính bảng trong tay Giang Khương, nhanh chóng gõ gõ vài cái, sau đó thất vọng nhìn Giang Khương, nói:

- Không có tin tức gì mới.

Giang Khương gật đầu, cau mày trầm tư, rồi cầm điện thoại lên bấm một dãy số, nói vài câu, rất nhanh bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa.

Tuyên Tử Nguyệt bước ra mở cửa, liền nhìn thấy hai người một nam một nữ đứng bên ngoài, cười nói:

- Tử Nguyệt tiểu thư, chúng tôi là tổ 3 c*̉a tổ tình báo. Y sĩ Giang Khương cho gọi chúng tôi.

- Vâng, mời vào ạ.

Nghe hai người tự giới thiệu mình, Tuyên Tử Nguyệt vội vàng mời cả hai vào trong.

Sau khi hai người bước vào chỗ ngồi c*̉a mình, ánh mắt người thanh niên hiện lên chút nóng bỏng, cung kính nói với Giang Khương:

- Y sĩ Giang Khương, bây giờ chúng tôi vẫn đang giám sát mấy tên lính đánh thuê, không biết anh có phân phó gì hay không?

- Vất vả cho mọi người rồi.

Giang Khương gật đầu, sau đó nhìn hai người, mỉm cười nói:

- Chuyện này tôi xin nhờ tổ tình báo c*̉a mọi người giúp đỡ tiến hành điều tra toàn diện. Khi cần thiết, xin tổ ngoại viện hỗ trợ một tay.

- Những hành động cần chi trả bằng điểm, tôi sẽ thanh toán hết. Mong các người cứ yên tâm làm việc.

Nói đến đây, Giang Khương dừng lại một chút, sau đó quay sang nói với Ngả Ny:

- Ngả Ny, cô hãy phối hợp với người c*̉a tôi, cung cấp cho bọn họ hết thảy tư liệu mà bọn họ cần. Chúng ta phải mau chóng tìm ra được vị trí c*̉a Hải Bác, sau đó cứu mọi người ra. Đã lâu như vậy rồi, chắc không thể kéo dài được thêm nữa.

- Được.

Nghe Giang Khương dặn dò, Ngả Ny c*̃ng nghiêm túc gật đầu một cái. Tình huống bây giờ quả thật như thế, phải mau chóng tìm được đám người Hải Bác. Nếu không, khó tránh khỏi bọn họ sẽ xuất hiện sự cố bất ngờ.

- Được rồi, vất vả cho hai người.

Giang Khương gật đầu với hai người c*̉a tổ tình báo, nói.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, c*̃ng không chậm trễ, sau đó nhìn về phía Ngả Ny. Cô gái dùng tiếng Anh lưu loát c*̉a mình để hỏi thăm cặn kẽ.

Sau khi bàn giao xong mọi việc, Giang Khương đứng dậy bước đến trước cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, nhẹ nhàng thở ra. Đã hai năm trôi qua, vốn tưởng rằng chuyện này đã hoàn toàn đi vào quên lãng, nhưng không nghĩ đến bây giờ lại có người đang nhìn chằm chằm, hơn nữa còn ra tay như vậy.

- Xem ra phải nên kết thúc chuyện này.

Giang Khương thở ra một hơi.

Sau khi hai nhân viên c*̉a tổ tình báo hỏi Ngả Ny cặn kẽ xong, thấp giọng thảo luận một hồi, thần sắc bắt đầu có chút ngưng trọng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 826



Đối thủ rất cường đại, đây là kết luận mà Giang Khương đã sớm có. Một mẻ bắt gọn hết một đội ngũ tình báo, bản thân phải có thực lực cường đại biết bao nhiêu mới làm được.

Cho nên, kết luận c*̉a hai vị nhân viên c*̉a tổ tình báo c*̃ng không nằm ngoài suy đoán c*̉a Giang Khương. Chẳng qua hắn chỉ thoáng im lặng một chút, sau đó nói:

- Cứ tiếp tục điều tra. Chỉ cần có thể tra rõ, tất cả chi trả, tôi sẽ gánh.

Nghe Giang Khương nói, hai thành viên c*̉a tổ tình báo liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bội phục trong mắt c*̉a đối phương. Để có thể thực hiện một hành động lớn đến như vậy, hao phí điểm sẽ kinh khủng đến cỡ nào. Nhưng Giang Khương lại nguyện ý thanh toán hết.

- Y sĩ Giang Khương, căn cứ theo chức vụ c*̉a anh trong nội viện, khi tiến hành hành động có thể được giảm 3%.

Người thanh niên nói với Giang Khương:

- Nếu anh không còn gì khác, bây giờ chúng tôi sẽ bắt đầu hành động.

- Được rồi, mọi người hãy cố gắng nhiều hơn.

Nghe nói còn có thể được giảm 3%, Giang Khương có chút bất ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu cảm ơn. Thân là thành viên Thiên Y Viện, nếu là chuyện công phải cần đến lực lượng Thiên Y Viện, tất không phải trả một đồng nào.

Còn việc riêng, chỉ cần chức vụ đủ, c*̃ng không cần phải trả chi phí. Nhưng Giang Khương vận dụng lực lượng tương đối lớn, nhất định phải chi trả phí dụng. Nghe nói có thể được giảm 3%, xem ra tiết kiệm c*̃ng được kha khá.

- Ngả Ny, cô hãy yên tâm ở lại đây nhé. Có tin tức, tôi sẽ lập tức thông báo cho cô ngay. Hãy tin tưởng tôi, đám người Hải Bác sẽ không có chuyện gì đâu.

Giang Khương mỉm cười trấn an, sau đó quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu:

- Tử Nguyệt, Hiểu Hiểu, hai người giúp anh chăm sóc Ngả Ny nhé. Dẫn cô ấy đi dạo xung quanh một chút.

Tiếng Anh c*̉a Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu không tệ lắm. Có hai cô, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì. Hai người c*̃ng rất nguyện ý chiếu cố Ngả Ny. Tuy nói đột nhiên xuất hiện một cô em tóc vàng khiến cho hai người có chút không thích ứng, nhưng ai bảo Giang Khương rất quan tâm đến cô gái này.

Giang Khương tiếp tục quay lại phòng luyện đan. Vốn điểm tạm thời đã đủ dùng, nhưng bây giờ xem ra, hắn đã trở thành con quỷ nghèo. Hơn nữa c*̃ng không thể chỉ dựa vào đổi đan dược mãi, nhất định phải công khai kiếm điểm một chút.

Giang Khương xoa trán, sau đó thở dài, đột nhiên cảm thấy mình có chút không giả bộ mãi được. Chỉ sợ là phải sớm mau chóng thể hiện thực lực. Nếu không, hắn sẽ không kiếm được điểm.

Sau khi bước vào phòng, Giang Khương thở dài, sau đó nhìn Đào Cường, nói:

- Đào Cường, phiền anh chuẩn bị nguyên liệu ba lô Hồng Vân Đan.

- Ba lô?

Đào Cường có chút sững sờ.

Ngày thường nhiều nhất c*̃ng chỉ chuẩn bị nguyên liệu cho hai lò đan dược thượng phẩm. Đó đã là cực hạn rồi. Tại sao hôm nay lại chuyển thành ba lò? Chẳng lẽ Giang Khương đột nhiên muốn bộc lộ?

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Đào Cường vẫn nhanh chóng đi trình báo. Nguyên liệu cho ba lô đan dược thượng phẩm phải được Trưởng phòng phê duyệt, c*̃ng không thể lãng phí thời gian.

Đeo thẻ dành cho khách, Ngả Ny c*̀ng với Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đi dạo xung quanh Thiên Y Viện một chút.

Bây giờ cô đã biết chỗ này là một nơi rất cường đại. Mặc dù nhìn qua chẳng khác nào một trường học lớn.

Nhưng trường học này lại hoàn toàn khác với các trường học bên ngoài. Ở đây có rất nhiều thanh niên, người nào c*̃ng thần thái phấn chấn, lại tràn ngập khí tức đặc biệt, hoàn toàn không giống với sinh viên bên ngoài.

Trước ngực mọi người c*̃ng đeo một cái huy chương, giống như tấm thẻ đang đeo trên ngực c*̉a cô, nhưng ở đây không hề có sự ngang hàng hay tùy ý. Tính cấp bậc rất sâm nghiêm. Thường xuyên nhìn thấy có một số thanh niên như Giang Khương cung kính chào hỏi một vị lão giả lớn tuổi đi ngang qua. Đồng thời c*̃ng nhìn thấy một số người tuổi tác khá lớn chào hỏi những người trẻ tuổi.

Mà tất cả là dựa vào cái huy chương quái dị họ đeo trước ngực.

Điều này làm cho Ngả Ny cảm thấy rất kỳ quái. Năng lực và thực lực mà Giang Khương thể hiện trong hai ngày vừa qua, chẳng những những người trẻ tuổi kia c*̃ng có thể?

Nếu như bọn họ có thể vận dụng, điều này nói rõ chỗ này c*̉a Giang Khương rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng.

Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh dường như c*̃ng hiểu được sự kinh nghi c*̉a Ngả Ny, mỉm cười giải thích:

- Ngả Ny, nơi này là một nơi rất thần kỳ. Nó có thực lực cường đại khiến người ta phải kính sợ. Nhưng người có thể chân chính vận dụng thực lực đó thì không nhiều. Chỉ có một số người nắm quyền lực trong tay thì mới có thể. Giang Khương chính là một ngoại lệ.

- Sao?

Mặc dù vẫn cho rằng nơi này là một nơi tập trung những người siêu quần, nhưng Ngả Ny vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên. Sau khi biết rõ tình huống và bối cảnh, không cần tự mình xuất thủ vẫn có thể an bài người đến đón mình. Lực lượng mà tổ chức này sở hữu đúng là không phải chuyện đùa.

Ít nhất Ngả Ny biết rõ, tổ tình báo tham gia chuyện lần này rốt cuộc có năng lực tình báo mạnh bao nhiêu, giống như cô và Hải Bác. Trước đó không hề phát hiện bất kỳ một chút dấu hiệu nào, sau đó toàn bộ bị một mẻ bắt gọn. Người ra tay c*̣ thể mạnh đến mức nào, cô c*̃ng không cách nào nắm rõ.

Nhưng Giang Khương lại tự tin giao cho hai người trẻ tuổi kia phụ trách. Hơn nữa cả hai c*̃ng đều cảm thấy không phải là chuyện hết sức khó khăn gì. Loại chuyện này khiến cho cô cảm thấy có chút quỷ dị. Nếu là một tổ chức ban ngành đặc biệt nào đó c*̉a Hoa Hạ thì cô còn cảm thấy tin được, nhưng bây giờ cô càng lúc càng nhìn không thấu địa phương này.

Hơn nữa, quyền hạn c*̉a Giang Khương ở đây dường như c*̃ng rất cao. Nhưng cô vẫn không rõ Giang Khương rốt cuộc có bao nhiêu đặc thù ở đây. Ít nhất trên đoạn đường cô đi, c*̃ng không nhìn thấy người nào trạc tuổi Giang Khương cả.

Nhưng cô rất nhanh liền biết ngay.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 827



Trong Thiên Y Viện đột nhiên xuất hiện một cô gái tóc vàng mắt xanh, vẫn tương đối khiến người khác chú ý. Người ngoại quốc ở Kim Lăng không ít, nhưng Thiên Y Viện mấy chục năm qua chưa từng thấy có người ngoại quốc bước vào. Mặc dù Thiên Y Viện không hề có lệnh cấm người nước ngoài đến viện, nhưng bản thân Thiên Y Viện đang gánh trọng trách chống địch ngoại xâm, cộng thêm một trăm năm trước, liên quân ngoại tộc xâm chiếm, khiến Thiên Y Viện tổn thất không nhỏ, dẫn đến Tế Thế Đỉnh mất tích. Cho nên ngày nay, trên dưới Thiên Y Viện vẫn không hảo cảm với người nước ngoài bao giờ.

Dĩ nhiên, đối với một số thanh niên thì vẫn là ngoại lệ. Dù sao Ngả Ny c*̃ng rất xinh đẹp, còn đẹp hơn mấy cô minh tinh trong nước rất nhiều, nào ai có thể sinh ra ác cảm với cô được chứ. Đặc biệt có Phan Hiểu Hiểu và Tuyên Tử Nguyệt đi c*̀ng, mọi người liền biết cô gái ngoại quốc xinh đẹp này tất có quan hệ với Giang Khương, c*̃ng sẽ không có ai dám loạn ngữ. Nhiều nhất c*̃ng chỉ âm thầm hâm mộ Giang Khương diễm phúc không cạn.

Thấy c*̃ng đã sắp đến giờ cơm, Tiểu Bảo lại đang ngủ, Phan Hiểu Hiểu liền đưa Tiểu Bảo về phòng trước, còn Tuyên Tử Nguyệt thì đưa Ngả Ny đến nhà ăn, chuẩn bị dùng cơm. Việc cơm nước c*̉a Giang Khương thì không cần các cô lo lắng. Nhà ăn sẽ sắp xếp người mang đến. Nhưng hai người chỉ có thể gọi mấy món thông thường ở đây. Những món ăn phải cần điểm hoặc cần cấp bậc, không có Mã Tiểu Duệ, các cô không thể ăn được.

Nhưng bất kể thế nào, thức ăn c*̉a Thiên Y Viện vĩnh viễn đều khiến người ta phải mong đợi, đặc biệt là những người trước kia chưa từng ăn qua thức ăn ở đây.

Tuyên Tử Nguyệt đến xếp hàng nhận thức ăn, còn Ngả Ny thì tìm một cái bàn gần cửa sổ. Đối với nhà ăn này, Ngả Ny c*̃ng tràn ngập tò mò. Bởi vì vừa rồi Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu đã ca ngợi thức ăn ở đây hết lời.

Ngả Ny nhìn chung quanh, mái tóc màu vàng nhạt được ánh sáng mặt trời chiếu vào tản ra ánh sáng chói mắt, khiến cho không ít y sư hoặc y sĩ đến dùng cơm bị thu hút. Thấy Ngả Ny ngồi một mình, mọi người đều cảm thấy sững sờ.

Bọn họ ở trong viện nhiều năm như vậy, vốn rất ít khi có người ngoài đến, chứ đừng nói chi là người nước ngoài. Đột nhiên xuất hiện một cô nàng ngoại quốc ở đây, đúng là có chút kỳ lạ.

Nhưng c*̃ng không ai hỏi đến. Dẫu sao có thể ngồi ở đây c*̃ng là có lý do.

Rất nhanh bên trong nhà ăn có không ít người. Một số y sĩ trẻ tuổi thỉnh thoảng liếc nhìn sang chỗ Ngả Ny. Một cô gái ngoại quốc xinh đẹp như vậy, ai thấy c*̃ng không nhịn được mà tim đập thình thịch.

Y sĩ và y sư c*̉a Thiên Y Viện là người có tư chất. Mặc dù trong nhà ăn có không ít người, nhưng tất cả đều ăn hết sức yên tĩnh, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Lúc này, một lão y sư bước vào. Mấy y sĩ trẻ tuổi ngồi gần cửa nhìn thấy, vội vàng đứng dậy, cung kính chào:

- Xin chào Trương lão sư.

Nghe tiếng chào hỏi c*̉a những y sĩ trẻ tuổi, những người ở cách đó không xa đều rối rít ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy là ai, tất cả đều vội vàng đứng dậy:

- Xin chào Trương lão sư.

Vị y sư kia mỉm cười gật đầu:

- Mọi người dùng cơm đi, không cần để ý đến tôi.

Nghe xong, mọi người liền ngồi xuống. Mặc dù Trương lão sư là thành viên Hội Viện ủy, nhưng khác với những thành viên khác, ông thường tự mình đến nhà ăn ăn cơm. Mọi người c*̃ng chỉ theo thói quen đứng dậy chào hỏi mà thôi.

Ngả Ny nhìn thấy mọi người đều đứng dậy chào hỏi một vị lão giả, trong đó có không ít người tuổi tác c*̃ng không nhỏ, trong lòng liền cả kinh. Xem ra địa vị c*̉a lão giả này ở đây tương đối cao.

Trong lúc Ngả Ny đang nghi ngờ, ánh mắt c*̉a Trương lão sư đột nhiên bị một cô gái tóc vàng thu hút, liền cau mày bước đến. Sau khi nhìn rõ hình dáng c*̉a Ngả Ny, sắc mặt liền biến đổi, trầm giọng quát:

- Cô là ai? Tại sao lại ở đây?

Nhìn vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt lạnh lẽo c*̉a lão giả, trong lòng Ngả Ny liền cả kinh, nhưng cô không hiểu tiếng Trung nên không biết lão giả đang nói cái gì. Bất quá c*̃ng hiểu được ông không vui khi nhìn thấy cô.

Thấy ánh mắt tràn đầy khó hiểu c*̉a Ngả Ny, Trương lão sư c*̃ng đoán được cô gái ấy nghe không hiểu mình nói gì, lập tức sắc mặt chùng xuống nhìn chung quanh, quát hỏi:

- Dương bà tử này là ai mang vào? Làm gì ở đây?

Nghe giọng nói không vui c*̉a Trương lão sư, mọi người nhùn nhau, sau đó nhìn về phía người đang đứng xếp hàng chờ thức ăn.

Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt c*̃ng đã gọi thức ăn xong, thấy có không ít người nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ, còn đang nghi hoặc, lập tức nhìn thấy một vị lão giả tràn đầy uy nghiêm, sắc mặt âm trầm nhìn mình.

Tuyên Tử Nguyệt sửng sốt, sau đó liền nhìn huy chương trước mặt lão giả, ánh mắt cả kinh, không biết tại sao vị y sư nhất phẩm này lại nhìn cô như vậy.

Nhưng cô không dám chần chừ, vội vàng sải bước, cung kính nói:

- Xin chào, không biết...

- Cô là...

Nhìn cô gái đeo thẻ bài, không đeo huy chương trước ngực, Trương lão sư nhướng mày, ý thức được cô gái này c*̃ng không phải người trong viện, sắc mặt trầm xuống thêm một phần, hỏi:

- Cô là ai?

- A, ngài là Trương lão...

Đầu óc Tuyên Tử Nguyệt nhanh chóng chuyển động, lập tức nhớ đến những người đã gặp trong Thiên Y Viện thời gian vừa qua, vội vàng cung kính trả lời:

- Xin chào Trương lão sư, tôi là Tuyên Tử Nguyệt, Tuyên gia ở Đông Nam.

- Tuyên gia Đông Nam? Tuyên Tử Nguyệt?

Trương lão hơi sửng sốt, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, sắc mặt nhanh chóng ôn hòa xuống, nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nói:

- Thì ra cô là bạn gái c*̉a tên tiểu tử Giang Khương?

- Vâng, đúng ạ, đúng ạ.

Nhìn biểu hiện ôn hòa trở lại c*̉a vị lão giả, Tuyên Tử Nguyệt c*̃ng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.

- Thế...

Trương lão sư nhìn Ngả Ny sau lưng, hỏi:

- Kia là?

- Đây là bạn c*̉a Giang Khương, bởi vì có một số chuyện nên tạm thời cô ấy ở lại trong Thiên Y Viện một thời gian.

Thấy sắc mặt c*̉a Trương lão không còn giận dữ như trước, bắt đầu mỉm cười, Tuyên Tử Nguyệt c*̃ng trấn định hơn.

- Bạn c*̉a Giang Khương? Tên tiểu tử này đúng là ẩu tả, tại sao lại mang người ngoại quốc vào đây?

Trương lão cau mày nhìn Ngả Ny, sau đó c*̃ng không nói gì nữa, chẳng qua gật đầu với Tuyên Tử Nguyệt một cái, nói:

- Bổn viện không cho phép người ngoại quốc vào đây. Nhưng nếu là bạn c*̉a Giang Khương, cô hãy trông chừng cho thật kỹ, đừng để cô ta chạy loạn khắp nơi, tránh đến những nơi không cần đến, biết chưa?

- Vâng, Trương lão yên tâm. Cháu chỉ mang cô ấy đi đi dạo gần đây thôi, sẽ không tùy tiện đến những chỗ khác.

Thấy Trương lão c*̃ng không định truy cứu nữa, Tuyên Tử Nguyệt c*̃ng thở phào một hơi. Dẫu sao người trước mặt c*̃ng là y sư nhất phẩm, thành viên hội Viện ủy Thiên Y Viện. Nếu để cho ông mất hứng, Giang Khương c*̃ng sẽ gặp phiền phức.

- Được rồi, đi ăn cơm đi. Người tới là khách, giúp Giang Khương chiêu đãi cho tốt. Đừng làm mất mặt Thiên Y Viện ta.

Trương lão bỏ lại một câu, sau đó bước vào bên trong.

Nhìn Trương lão bước vào phòng ăn riêng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt trắng bệch c*̉a Ngả Ny c*̃ng khôi phục bình thường. Vừa rồi Trương lão c*̃ng là cao thủ Thiên giai, khí tức uy nghiêm khiến cho cô bị giật mình một chút.

- Đấy là ai vậy?

Đợi Tuyên Tử Nguyệt ngồi xuống, Ngả Ny mới khẩn trương hỏi.

- Thành viên c*̉a hội Viện ủy cao nhất c*̉a chỗ này.

Tuyên Tử Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Dường như không thích người nước ngoài cho lắm. Nhưng sau khi ông ấy biết cô là bạn c*̉a Giang Khương, c*̃ng không làm khó cô nữa.

- Hội viện ủy cao nhất?

Nghe xong, Ngả Ny c*̃ng không nhịn được mà le lưỡi, lúc này mới biết Giang Khương ở đây quả nhiên là lợi hại.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 828



Tâm trạng của Giang công tử Giang Nguyệt Minh không được tốt, hai hàng lông mày cau lại. Tất cả mọi người đều nhìn ra được tâm trạng của công tử đang không ổn.

Cho nên, người nào cũng cẩn thận, rất sợ chọc phải công tử gia, đây chính là tự tìm đường chết.

Một người đàn ông trung niên cường tráng dè dặt đứng bên cạnh Giang Nguyệt Minh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, to như hạt đậu.

- Rốt cuộc các người đã làm gì, lại để cho người chạy đến được Hoa Hạ?

Ánh mắt Giang Nguyệt Minh lóe lên sự không kiên nhẫn, ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* cái ly thủy tinh, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên:

- Mấy tháng trước, các người nói để cho một con nhỏ ngoại quốc chạy thoát. Bây giờ ông lại nói cho tôi biết con nhỏ đó đã chạy đến Hoa Hạ. Hơn nữa các người còn không ngăn cản được, ngay cả người cũng mất dấu luôn.

- Thuộc hạ vô dụng, thuộc hạ đáng chết.

Mồ hôi trên trán người đàn ông trung niên càng lúc càng nhiều, lưng còng thêm mấy phần, khẩn trương nói.

Nhìn biểu hiện hoảng sợ của thuộc hạ, Giang Nguyệt Minh nhẹ đưa ly rượu lên chóp mũi ngửi một cái. Ly rượu truyền đến mùi trái cây nhàn nhạt. Ánh mắt tức giận của Giang Nguyệt Minh thoáng tiêu tan mấy phần, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên, lãnh đạm nói:

- Triệu Đại Bảo…

- Có thuộc hạ.

Nghe công tử gọi tên mình, gương mặt khẩn trương của người đàn ông lộ ra vẻ vui mừng. Nếu công tử gọi tên mình, nói rõ công tử còn chưa quá tức giận. Xem ra loại rượu mà ông ta cố ý tìm đến, công tử vẫn rất thích. Lần này vẫn còn hy vọng tránh được một kiếp.

Giang Nguyệt Minh nhìn Triệu Đại Bảo, lạnh giọng nói:

- Ông đi theo tôi cũng mấy năm rồi. Như vậy chuyện này tôi sẽ cho ông thêm cơ hội lần nữa. Ông cũng biết bổn đường đang trong tình trạng che giấu, tạm thời không thể để xảy ra sơ suất. Vì thế hãy đem chuyện này xử lý cho tốt. Nếu để xảy ra vấn đề nữa, công tử gia tôi cũng không bảo vệ được cho ông đâu.

- Vâng, vâng, cảm ơn công tử, thuộc hạ biết.

Người đàn ông trung niên thở phào một cái. Rốt cuộc cũng quá quan rồi, thầm nghĩ ông ta hao phí khí lực tìm về rượu ngon, quả nhiên cũng có tác dụng. Nếu không, ông ta cũng không có vận khí tốt như vậy.

Nhìn người đàn ông trung niên rời khỏi phòng, Giang Nguyệt Minh cầm ly rượu trong tay, ánh mắt nheo lại, sau đó giống như tùy ý hỏi:

- Tình huống gần đây như thế nào rồi?

- Căn cứ theo tin tức, tình huống của chủ nhân Tế Thế Đỉnh cũng không tệ. Tỷ lệ luyện đan thành công đã đạt đến hơn năm thành.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong bóng tối.

- Năm thành?

Lông mày của Giang Nguyệt Minh cau lại lần nữa, nói:

- Một luyện đan sư còn chưa đến ba mươi. Tế Thế Đỉnh lại không hoàn chỉnh, có thể cho ra đan dược thượng phẩm tỷ lệ thành công đến năm thành?

- Tin tức truyền về chính là như vậy.

Nghe giọng nói xác định, Giang công tử cau mày nói:

- Đây vẫn chỉ là Tế Thế Đỉnh không hoàn chỉnh. Theo nhu ông nói, tỷ lệ đối phương luyện ra đan dược siêu phẩm vẫn tương đối cao?

- Đúng. Tình huống của đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh tương đối hiếm thấy. Nếu qua thêm hai ba năm nữa, tỷ lệ đối phương có thể luyện ra đan dược siêu phẩm sẽ vượt qua bốn thành.

Giọng nói kia vẫn lạnh như băng, trả lời.

- Vượt qua bốn thành? Nếu để cho hắn có được Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh, không phải trên ba năm là có thể luyện ra.

Ánh mắt Giang Khương hiện lên sự tàn khốc, lạnh lùng nói.

- Đúng vậy. Bên kia nói, với Tế Thế Đỉnh không hoàn chỉnh chỉ còn tám phần công hiệu của Tế Thế Đỉnh hoàn chỉnh. Nếu có thể tìm đúng nắp đỉnh của nó, không có gì là không thể xảy ra.

Giọng nói kia lên tiếng.

Giang Nguyệt Minh đưa tay gãi cằm, giống như có điều suy nghĩ:

- Bây giờ đã xác định được vị trí của nắp đỉnh ở đâu chưa?

- Đã xác định, ở Cổ bảo Lạp Tân.

Giọng nói kia trả lời.

- Cổ bảo Lạp Tân?

Ánh mắt Giang Nguyệt Minh hiện lên sự bất đắc dĩ:

- Có biện pháp mang về không?

- Tạm thời vẫn không có cách nào. Ở đó được canh chừng nghiêm ngặt, hơn nữa ở sâu trong Cổ bảo Lạp Tân còn có một vị thân vương đang ngủ say. Nắp đỉnh cách chỗ ngủ của y không xa. Cho nên, bây giờ không thể lấy được, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

- Vậy thì từ từ suy nghĩ biện pháp.

Ngón tay thon dài gõ nhẹ trán một cái, sau đó mỉm cười tà mị:

- Hãy tăng cường liên lạc với Thiên Y Viện. Bây giờ hẳn bọn họ cũng đã phát hiện được chút gì đó. Nếu như vậy, chúng ta cũng không cần quá mức thấp điều. Dù sao cũng không thể ẩn núp bao lâu nữa. Nếu như cần thiết, vẫn phải bộc ra thủ đoạn cường lực.

Nghe Giang công tử nói, giọng nói kia có chút trầm mặc, thoáng dừng một chút, sau đó mới nói:

- Lão gia có đồng ý không?

- Không cần hỏi cha của tôi. Nếu lão tổ tông đã trao quyền cho tôi, hết thảy sẽ do tôi làm chủ.

Khóe miệng Giang Nguyệt Minh nhếch lên nhưng lời nói lạnh lẽo đến hai phần.

Người kia hơi do dự một chút rồi trầm giọng nói:

- Vâng, thiếu gia.

Giang Khương có chút mệt mỏi bước ra khỏi phòng luyện đan. Sau khi xối hai gáo nước lạnh lên mặt, cảm giác mát lạnh khiến cho đầu óc của hắn thanh tỉnh hai phần, lúc này mới miễn cưỡng ra bên ngoài. Hắn nhìn một thanh niên đối diện khi thấy mình liền đứng lên, sau đó mới ngồi xuống, liền hỏi:

- Tình huống như thế nào?

- Chiều hướng của đối phương có chút cổ quái. Chúng tôi cũng đã giám sát đám lính đánh thuê, dường như bọn họ cũng không có động tác nào khác, hơn nữa còn chuẩn bị rời đi. Nhưng phía nước ngoài lại không tệ. Chúng tôi đã thu thập được tin tức tình báo cần thiết, cũng nhận được mục tiêu một lần nữa truyền đến tin tức. Mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có thể xác nhận đối phương vẫn an toàn, không có bất ngờ gì xảy ra. Dự đoán trong ba ngày nữa có thể phán định được đại khái vị trí của đối phương.

Người trẻ tuổi nhìn Giang Khương, ánh mắt thoáng hiện lên chút lo âu, nói:

- Nhưng chúng tôi vẫn không có biện pháp xác nhận lai lịch của đối phương.

- Không có cách nào xác nhận lai lịch đối phương?

Giang Khương miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, cau mày nhìn người thanh niên. Hắn hiểu ý đối phương. Với năng lực của tổ tình báo, nếu không rõ lai lịch của đối phương, rất đáng để coi trọng. Hắn thoáng trầm ngâm một chút rồi nói:

- Bất kể đối phương có lai lịch gì, trước cứu người ra đã.

- Được.

Nghe Giang Khương nói, người trẻ tuổi cũng thả lỏng được một chút. Bất kể đối phương có lai lịch như thế nào, Thiên Y Viện đến bây giờ vẫn chưa sợ bất kỳ ai. Điều duy nhất cần cân nhắc là có cần thiết hay không mà thôi. Nếu Giang Khương đã lên tiếng như vậy, tổ tình báo cũng không cần lo lắng điều gì. Nếu thật sự gây ra chuyện, có đỉnh chủ trước mặt, sẽ không bị cấp trên khiển trách.

Nhìn người trẻ tuổi rời đi, Giang Khương ngửa đầu lên ghế, nhìn bầu trời đầy sao, mím môi thở dài một cái.

Hắn rất sợ phiền toái, nhưng khi phiền toái tìm đến cửa, hắn sẽ không thối lui. Nếu muốn đánh, vậy thì đánh thôi. Có Thiên Y Viện, ai sợ ai chứ? Vạn nhất không được, hắn gọi điện thoại cho mấy vị kia, bảo bọn họ cho người tiếp viện. Đến lúc đó cùng lắm bị Từ Khải Liễu và Chu Thế Dương mắng cho một trận. Dù sao, bây giờ rận nhiều còn không sợ cắn.

Thở dài, Giang Khương quyết định về ngủ. Ngày mai hắn còn một đống việc cần làm.

Sáng hôm sau, Giang Khương bắt đầu luyện đan.

- Thất bại?

Ngửi được mùi khét nhàn nhạt, Giang Khương cau mày. Điều này làm cho Đào Cường bên cạnh ngạc nhiên. Tại sao hôm nay y sĩ Giang Khương lại không được ổn định tinh thần. Ba lò đan dược thượng phẩm hôm qua toàn bộ thành công. Hôm nay hai lò thất bại một lò, tỷ số thành công đan dược thượng phẩm vượt qua tám thành, còn có cái gì không hài lòng nữa? Nên biết rằng trước kia chỉ có năm thành thôi. Thất bại là chuyện rất bình thường.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 829



- Thất bại?

Ngửi được mùi khét nhàn nhạt, Giang Khương cau mày. Điều này làm cho Đào Cường bên cạnh ngạc nhiên. Tại sao hôm nay y sĩ Giang Khương lại không được ổn định tinh thần. Ba lò đan dược thượng phẩm hôm qua toàn bộ đều thành công. Hôm nay hai lò thất bại một lò, tỷ số thành công đan dược thượng phẩm vượt qua tám thành, còn có cái gì không hài lòng nữa? Nên biết rằng trước kia chỉ có năm thành thôi. Thất bại là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa, một ngày luyện được ba lò đan dược thượng phẩm, trong viện này có mấy người dám luyện chứ? Đào Cường thật không hiểu vì sao y sĩ Giang Khương lại có biểu hiện như vậy? Nếu đổi lại là một người khác, một ngày ba lò, lại còn là thành đan, đã sớm cao hứng cười không khép miệng rồi.

Đào Cường nghĩ như vậy là chuyện bình thường, còn Giang Khương thì căm tức. Lúc trước thất bại là do hắn cố ý, nhưng lần này là hắn dồn toàn bộ tinh thần nhưng vẫn thất bại. Điều này cũng chính là đại diện cho tỷ lệ luyện đan thành công của hắn cũng không phải trăm phần trăm.

Một khi không đạt đến trăm phần trăm thì chẳng khác nào lãng phí thời gian, hơn nữa còn bị trừ điểm. Hậu quả nghiêm trọng hơn là hắn không thể mau sớm đạt được tư cách luyện chế đan dược siêu phẩm. Không thể luyện chế đan dược siêu phẩm, địa vị của hắn trong nội viện chỉ cao nửa vời, không thể đạt đến uy nghiêm của thành viên hội Viện ủy.

- Lần nữa.

Giang Khương cau mày, hừ một tiếng.

- Được.

Đào Cường không ngừng lấy mảnh vụn trong lò luyện đan, sau đó chỉ huy học đồ rửa lò luyện, rồi chuẩn bị một phần dược liệu khác.

Thoáng bình tĩnh một chút, chờ lò luyện rửa xong, Giang Khương một lần nữa đứng trước lò, lãnh đạm nói:

- Bắt đầu.

- Hạ lửa một cấp.

Khi luyện chế lần thứ hai được một nửa, Giang Khương khẽ cau mày, cảm nhận khí tức từ bên trong đỉnh truyền đến, trầm giọng nói.

Đào Cường nhấn nút, đáp lại:

- Đã hạ lửa thêm một cấp, hiện tại đã đạt đến cấp 7.

Nhìn ngọn lửa thoáng ảm đạm một chút, Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó nhăn mũi ngửi cái mùi từ trong đại đỉnh truyền ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, bởi vì hắn đã ngửi được một mùi vị nhàn nhạt khác thường.

Mùi vị như vậy nói rõ dược vật có dị biến, lò đan lần này chỉ sợ lại bị hư.

- Tắt lửa, bế lô.

Mang theo một chút phiền muộn, Giang Khương khẽ hừ một tiếng, sau đó xoay người đặt mông ngồi lên ghế cách đó không xa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghe Giang Khương nói, Đào Cường hơi sửng sốt, biết rằng lại thất bại, lập tức giao phó cho học đồ tiến hành rửa lò luyện đan.

Sau khi thông báo xong, nhìn Giang Khương nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, trong lòng Đào Cường âm thầm thở dài. Thiên tư trác tuyệt kinh khủng của y sĩ Giang khiến người ta phải sợ hãi, nhưng dù sao tâm tính vẫn còn chưa đủ trầm ổn.

- Chuẩn bị thêm cho tôi một phần dược liệu mới.

Thoáng nghỉ ngơi một chút, Giang Khương đột nhiên mở mắt, nhìn Đào Cường nói.

Nghe xong, Đào Cường thoáng chút chần chừ, thấy ánh mắt của đối phương ẩn chứa một sự không cam lòng, liền thở dài lần nữa, cảm thấy y nên có nghĩa vụ khuyên đối phương, vì vậy đã thấp giọng cười khổ:

- Y sĩ Giang Khương, xin thứ cho tôi l* m*ng. Bây giờ tâm trạng của cậu không yên, hãy về nghỉ ngơi một chút cho thật khỏe. Đợi khi tinh thần bình ổn lại, ngày mai ta lại tiếp tục.

- Không sao. Thời gian còn đủ, luyện tiếp một lò.

Giang Khương cười nói.

- Nhưng…

Thấy Giang Khương cũng không có cái gì là không vui, Đào Cường hít một hơi thật sâu, sau đó thành khẩn nói:

- Bây giờ trạng thái của cậu không thích hợp luyện đan. Nếu không, cậu đổi đan dược thượng phẩm kia trước đi?

Nhìn ánh mắt thành khẩn của Đào Cường, Giang Khương mỉm cười vỗ vai y, nói:

- Đào Cường, đi đi. Tôi hiểu ý của anh, nhưng thời gian của tôi không còn nhiều. Yên tâm đi, tôi không làm loạn đâu.

Đào Cường nhún vai cười khổ. Cái gì nên làm cũng đã làm. Nếu Giang Khương cứ khăng khăng như vậy, y cũng không cần phải nói nhiều, xoay người đi chuẩn bị dược liệu.

Phòng dược liệu phản ứng trước giờ rất nhanh, chưa đầy mười lăm phút đã mang đến mấy loại dược liệu thượng phẩm.

- Y sĩ Giang Khương, có thể bắt đầu rồi

Sau khi nhận được dược liệu, Đào Cường lập tức gật đầu nói với Giang Khương.

- Được, bắt đầu thôi.

Đang nhắm mắt dưỡng thần, Giang Khương mở mắt ra, đứng dậy bước đến chỗ đại đỉnh, trầm giọng nói.

- Bắt đầu.

Đào Cường điều khiển bàn phím, hướng mấy học đồ gật đầu một cái.

- 3000ml nước.

Giang Khương lạnh lùng nói, ánh mắt cũng dần trở nên lãnh đạm, rất nhanh cả người tản ra một khí tức lạnh lùng.

Nghe bên tai truyền đến thanh âm không chút cảm xúc, Đào Cường kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẫn là người quen thuộc nhưng cảm giác đã khác thường, không khỏi cau mày một cái, sau đó đem sự chú ý của mình tập trung lên bàn điều khiển.

Theo thời gian trôi qua, nghe bên tai truyền đến thanh âm lãnh đạm không tình cảm, nghi ngờ của Đào Cường lại càng nhiều hơn. Y phối hợp với Giang Khương cũng không phải một hai ngày. Khi luyện đan sư tập trung toàn bộ tinh thần vào luyện đan, lời nói như vậy cũng là chuyện bình thường, nhưng giống như Giang Khương thì chưa từng thấy bao giờ.

Ngày thường, Giang Khương luyện đan cũng tập trung tinh thần, nhưng không phải bộ dạng như bây giờ. Bây giờ hắn giống như một người khác. Chẳng lẽ là bị k*ch th*ch vì hai lần thất bại vừa rồi?

Mang theo nghi ngờ, nhưng Đào Cường một chút cũng không dám khinh thường. Một lò đan dược thượng phẩm, giá trị không rẻ. Nếu để xảy ra sơ suất cho phần điều khiển, phiền toái sẽ rất lớn, lập tức không nói nhiều, toàn tâm lắng nghe lời nói của Giang Khương.

- Thanh đan xuất lô.

Nghe Giang Khương nói, Đào Cường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Giang Khương. Xem ra lò đan lần này không có vấn đề gì. Chẳng qua trạng thái của vị y sĩ bây giờ đúng là có chút cổ quái.

Nhưng y nhìn Giang Khương, chỉ thấy đối phương giống như bị đóng băng rồi đang tan ra. Khí tức trên người dần dần khôi phục sinh khí. Đợi khi Giang Khương quay người lại, gương mặt mỉm cười, chẳng chút khác thường, vô cùng tự tin, giống như người kia không phải là hắn.

Lúc này Giang Khương cũng không còn nôn nóng nữa. Bởi vì hắn xác nhận, bất kể tình huống nào, chỉ cần hắn tiến vào trạng thái Không Minh, như vậy sẽ đạt được trạng thái trầm tĩnh tốt nhất.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back