Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 815



- Lão sư, hãy niêm phong đấu thuốc nghệ cho con thật tốt.

Giang Khương nói xong, một cước đá bay Tế Thế Đỉnh về phía Chu Thế Dương. Còn đấu thuốc nghệ bị một cước khác của Giang Khương đạp vào trong ngực La Thiên Minh.

Lão y sư La Thiên Minh hốt hoảng chụp lấy đấu thuốc đang bay tới, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy Tế Thế Đỉnh đã lao đến Chu Thế Dương.

- Họ Chu kia, ông rảnh quá cứ thích gây phiền phức cho tôi. Hôm nay lại còn hãm hại tôi. Thế nào tôi cũng phải đánh cho ông một trận mới được.

Dị biến đột nhiên phát sinh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tế Thế Đỉnh đã bay đến chỗ Chu Thế Dương. Chu Thế Dương hoảng hốt tránh ra, ai ngờ đằng sau Tế Thế Đỉnh là một quả đấm vào mặt.

- Ầm!

Chu Thế Dương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó gương mặt đau nhức, lỗ mũi nóng lên, đưa tay lau một cái, chỉ thấy một tay đầy máu.

- Giang Khương dừng tay.

Từ Khải Liễu vừa mới lên tiếng, liền nhìn thấy mặt Chu Thế Dương đầy máu, không nhịn được liền sửng sốt, thầm nghĩ Giang Khương rất thích đánh vào mặt người ta sao?

Bị người ta đánh vào mặt, tuyệt đối không cách nào nhịn được. Hơn nữa trước mặt mọi người bị một tiểu bối đánh, ánh mắt Chu Thế Dương trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ, cũng không biết là do tác dụng của thiên phú Mê hoặc còn chưa hết, lập tức gào khóc xông tới liều mạng với Giang Khương.

Hai tiên sinh ngoại viện không kịp cứu viện, đã thấy Chu Thế Dương mặt đầy máu xông lên, liền phẫn nộ tấn công Giang Khương.

Trong lúc hỗn loạn, chỉ thấy Giang Khương hai tay ôm đỉnh, Tế Thế Đỉnh nặng trăm cân giống như một cây chùy bị Giang Khương điều khiển.

Tuy phòng luyện đan lớn, nhưng một khi xảy ra hỗn loạn, lập tức trở nên nhỏ bé. Sắc mặt các thành viên hội Viện ủy phức tạp, lui về sau mấy bước, nhường ra một khoảng trống.

Từ Khải Liễu nhìn cuộc chiến, trong lòng cười khổ. Trong lịch sử, chưa từng có Thiên y sư nào bị đánh, nhưng bây giờ lại diễn ra. Giang Khương đúng là không bình thường, Chu Thế Dương cũng vậy. Nhưng trong tình huống trước mắt, bất kể thế nào cũng chỉ có thể bắt Giang Khương trước rồi nói sau.

Tế Thế Đỉnh mấy trăm cân ở trong tay Giang Khương giống như món đồ chơi, trong nháy mắt bức hai tiên sinh ngoại viện và Chu Thế Dương cách xa mấy thước.

Lúc này, bên ngoài phòng luyện đan đứng đầy người, mắt lom lom nhìn vào bên trong, chờ tin tức sau cùng.

Oành! Trong lúc tất cả mọi người đang chăm chú nhìn, chỉ thấy nóc phòng luyện đan bị một vật nào đó đánh vỡ.

Tuy mấy năm qua phòng luyện đan cũng có phát sinh tình trạng cháy nổ, nhưng phòng luyện đan đã hoàn thiện các biện pháp phòng chống cháy nổ. Khoảng cách giữa các phòng cũng cách xa nhau, hơn nữa vách tường cũng được làm từ chất chống cháy, nhưng nóc phòng lại là nơi dễ bị đánh vỡ nhất. Tùy tiện một chút cũng có thể đánh vỡ nó.

Giang Khương vung Tế Thế Đỉnh lên nóc nhà, dưới chân bắn lên. Tuy nói từ dưới đất lên nóc phòng cao đến mười mấy thước, nhưng Giang Khương vẫn có thể nhảy lên, tay chạm đến thành nóc bị Tế Thế Đỉnh đập bể, một lần nữa vọt qua.

Xuyên qua nóc nhà, Giang Khương vọt về hướng của Tế Thế Đỉnh, nhưng phát hiện dường như hắn đã tính toán sai. Tế Thế Đỉnh sắp rơi xuống đất, còn hắn thì không kịp chạm Tế Thế Đỉnh, đành cười khổ một tiếng. Xem ra chỉ có thể ở nóc nhà mượn lực, sau đó cố gắng đuổi kịp Tế Thế Đỉnh. Dù sao hai tiên sinh ngoại viện hẳn cũng không đuổi kịp hắn.

Trong trong lúc Giang Khương còn đang suy nghĩ, liền cảm giác sau lưng có tiếng gió, dường như có người vọt theo.

- Nhanh như vậy sao?

Giang Khương cả kinh, hít mạnh một hơi giữa không trung, thân hình giang rộng, muốn một lần nữa xông về phía trước, hy vọng có thể bỏ xa được người sau lưng.

Nhưng khi hắn vừa động, trong đầu có một tin tức xẹt qua. Thiên phú Ngưng trệ không gian khởi động.

Tin tức vừa xuất hiện, Giang Khương chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hơn. Vốn hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể bay được khoảng hai thước, nhưng trong nháy mắt đã có thể chạm đến Tế Thế Đỉnh, hoàn toàn không có cảm giác muốn bị rơi xuống.

Sắc mặt Giang Khương thoáng biến đổi, lập tức phản ứng lại, sau đó nghiêng người, dứt khoát đứng trên thân Tế Thế Đỉnh, cả người cùng với Tế Thế Đỉnh đụng vào đám người.

Mọi người hoảng hốt né tránh. Giang Khương mang theo Tế Thế Đỉnh nhẹ nhàng rơi xuống đất, chỉ còn lại hai tiên sinh ngoại viện rơi xuống nóc nhà, gương mặt ngạc nhiên nhìn Giang Khương đáp xuống trước phòng.

Chu Thế Dương khó khăn xông lên nóc nhà, nhìn hai tiên sinh ngoại viện đứng trên nóc nhà, không khỏi tức giận quát lên:

- Đứng ngớ ra đó làm gì? Còn không mau đuổi theo cho tôi.

Lập tức nhảy xuống đất trước, đuổi theo Giang Khương.

Nhìn bóng lưng Chu Thế Dương, hai vị tiên sinh ngoại viện cũng không dám chậm trễ, nhìn nhau một cái rồi đuổi theo Chu Thế Dương. Nếu Chu Thế Dương bị Giang Khương gây thương tích trước mặt bọn họ, đây chính là phiền phức lớn.

Chung quanh Giang Khương đứng đầy người ngơ ngẩn nhìn Giang Khương mang theo đại đỉnh lặng yên không một tiếng động từ trên trời giáng xuống, thật sự không biết Giang Khương làm sao điều khiển được đại đỉnh nặng mấy trăm cân bay xuống như vậy.

Đúng, không phải rơi xuống mà là bay xuống.

Lúc này Giang Khương cũng sững sờ. Thiên phú “Ngưng trệ không gian”, khiến cho hắn có thể bay tới bay lui trong không gian. Nhưng tại sao sau khi hắn đạp một chân lên Tế Thế Đỉnh, dường như sức nặng của Tế Thế Đỉnh cũng biến mất. Hắn bất quá chỉ đứng trên Tế Thế Đỉnh, muốn tận lực giảm bớt một chút sức nặng, để tránh lực trùng kích khi rơi xuống đất quá lớn. Nhưng khi Tế Thế Đỉnh rơi xuống, ngay cả cảm giác cũng không có. Chẳng lẽ Ngưng trệ không gian còn có thể mang vật thể khác cùng bay sao?

Gương mặt những người chung quanh tràn đầy kinh nghi. Cho đến khi Chu Thế Dương hét lên một tiếng, từ trên nóc nhà đánh tới Giang Khương. Lúc này Giang Khương mới hồi phục lại tinh thần, cảm giác có một luồng khí tức từ sau bổ tới, khẽ cau mày. Nội khí trong nháy mắt tràn vào trong đại đỉnh, sau đó cả người mang đại đỉnh trong nháy mắt bay lên trời, lặng yên không một tiếng động tránh được một kích này.

Chỉ để lại một đám người há to mồm nhìn Giang Khương chân đạp đại đỉnh bay giữa không trung, cách mặt đất ba thước.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 816



Nhảy xuống từ nóc nhà, Chu Thế Dương nắm chặt quả đấm nhìn hai tiên sinh ngoại viện theo sát đằng sau, trong lòng trấn định. Hai vị tiên sinh ngoại viện này được coi là tinh nhuệ c*̉a ngoại viện, c*̃ng không phải cao thủ ngoại viện khác có thể so sánh. Có hai người ở đây, ông ta tuyệt đối sẽ không ăn thiệt, lập tức định xông lên, nhưng ngửa đầu liền nhìn thấy Giang Khương dường như đứng hơi cao.

- A!

Chu Thế Dương còn chưa kịp thấy Giang Khương đứng ở vị trí nào, liền nghe hai vị tiên sinh ngoại viện đằng sau hét lên một tiếng kinh hãi, giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến người ta hoảng sợ.

Chu Thế Dương c*̃ng khẩn trương nhìn lại, liền nhìn thấy Giang Khương đang đứng trên Tế Thế Đỉnh, cách mặt đất khoảng ba thước, khiến cho Chu Thế Dương không khỏi thất thanh la lên một tiếng.

- Cái này...cái này...

Sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh quay đầu nhìn hai vị tiên sinh ngoại viện, trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Gương mặt c*̉a hai vị tiên sinh ngoại viện tràn đầy kinh nghi, nhìn người và đại đỉnh lơ lửng giữa không trung, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

- Mặc kệ, cứ đem người bắt xuống cho tôi.

Nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt, cho rằng đám người c*̉a Viện trưởng Từ rất nhanh sẽ xuất hiện, sắc mặt Chu Thế Dương co quắp lại, cắn răng nói.

Nhưng lời còn chưa nói hết, Giang Khương ở bên kia đã cười lạnh:

- Chu Thế Dương, không có việc gì thì đừng đùa dai. Tại sao lại táy máy chân tay vào trong dược liệu c*̉a tôi? Đường đường là một Thiên y sư lại chơi thủ đoạn này, c*̃ng không sợ mất mặt sao? Muốn Tế Thế Đỉnh c*̉a tôi, có bản lãnh thì đến cướp, tôi ở chỗ này chờ ông đó.

- Làm càn! Cậu...cậu dám bêu xấu người khác.

Nhìn đám người vây xem xung quanh, gương mặt không dám tin nhìn mình, gương mặt già nua c*̉a Chu Thế Dương co rúm lại, tức giận nhào đến Giang Khương.

Thấy Chu Thế Dương nhào đến, mặt Giang Khương lạnh lại, hừ nói:

- Đã sớm nhìn ông không vừa mắt, một quyền vừa rồi đánh còn chưa hả giận. Hôm nay thế nào c*̃ng phải cho ông đẹp mắt mới được.

Trong lúc mọi người kinh hô, Tế Thế Đỉnh dưới chân Giang Khương bay lướt lại, đụng vào Chu Thế Dương.

Đám người Từ Khải Liễu phía sau c*̃ng lục tục từ trong phòng luyện đan chạy ra, nhìn thấy Giang Khương và Tế Thế Đỉnh bay trên không trung, tất cả đều sửng sốt, sau đó lộ vẻ kinh ngạc.

- Đây là cái gì?

Hồ Quang Dương nhìn đại đỉnh dưới chân Giang Khương đang bay đến chỗ Chu Thế Dương và hai tiên sinh ngoại viện, không khỏi kinh hãi.

- Tế Thế Đỉnh...

La y sư đang ôm đấu thuốc trong lòng, nhìn Giang Khương đứng trên đại đỉnh như thiên tiên bay xuống đất, mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng gương mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Giang Khương và Tế Thế Đỉnh đuổi theo đằng sau Chu Thế Dương. Đáng thương cho Chu Thế Dương, mặc dù là Thiên giai, nhưng ngày thường sống trong nhung lụa, nào là đối thủ c*̉a Giang Khương chứ. Cho dù có tránh, c*̃ng không được lưu loát như hai vị tiên sinh ngoại viện.

Tuy nói có hai vị tiên sinh ở một bên ngăn cản, nhưng vẫn bị đụng loạn khắp nơi, thỉnh thoảng lại lăn một vòng, cực kỳ chật vật.

Nhìn bộ dạng c*̉a Chu Thế Dương như vậy, mặc dù bên ngoài vẫn nghiêm túc, nhưng trong lòng La lão sư lại đánh bộp. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khó coi lẫn khiếp sợ c*̉a Từ Khải Liễu, rồi nhìn bộ dạng chật vật c*̉a Chu Thế Dương, nếu cứ để Giang Khương tiếp tục như vậy, mọi việc sẽ không tiện xử lý, liền vội vàng la lớn:

- Giang Khương, nếu dược liệu này có vấn đề, chúng ta có thể xác nhận lại, đừng đánh nữa.

- Được, vậy chúng ta xác nhận lại.

Sau khi Giang Khương điều khiển Tế Thế Đỉnh hung hãn đụng ngã Chu Thế Dương, c*̃ng xem như xả được chút khí. Hơn nữa hắn c*̃ng không có ý định xích mích với Thiên Y Viện. Cho dù hắn có là đỉnh chủ c*̉a Tế Thế Đỉnh, biểu diễn quả đấm c*̉a mình thì c*̃ng có thể, nhưng nếu để gây ra mâu thuẫn với Thiên Y Viện, mất nhiều hơn được.

Xét sức mạnh cá nhân, trước mặt Thiên Y Viện, có là chủ nhân Tế Thế Đỉnh thì c*̃ng chỉ là con kiến.

Các vị Thiên y sư thấy Giang Khương đã ngừng tay, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy Tế Thế Đỉnh chậm rãi bay xuống, hai mắt liền mở to. Giang Khương ném Tế Thế Đỉnh thủng nóc nhà, bọn họ c*̃ng không cảm thấy kỳ quái. Là chủ nhân c*̉a Tế Thế Đỉnh, người nào c*̃ng sẽ có sự thân cận đặc biệt đối với đại đỉnh. Có ném nó đi như thế nào c*̃ng chẳng có gì lạ.

Nhưng, tại sao Tế Thế Đỉnh lại có thể bay được? Trong tài liệu trước giờ không có ghi chép qua.

Nhẹ nhàng hạ Tế Thế Đỉnh xuống, Giang Khương thở ra một hơi. Năng lượng tiêu hao đúng là không ít, đến 4% khiến cho hắn cảm thấy có chút đau lòng.

- Thiên y sư Lưu, tôi yêu cầu giám định lại cặn kẽ hộp thuốc nghệ này. Tôi khẳng định trong đó có thành phần Tế tân.

Thấy các vị Thiên y sư nhìn mình chằm chằm, Giang Khương trực tiếp nói ra ý kiến. Dù sao c*̃ng đánh Chu Thế Dương rồi, khí c*̃ng đã được xả. Hơn nữa, hắn đem Tế Thế Đỉnh ra chơi như vậy, tin rằng không ai dám tùy tiện đánh chủ ý lên Tế Thế Đỉnh c*̉a hắn nữa.

Nghe Giang Khương nói, Lưu Mộc Dương liền hồi phục lại tinh thần, tiếp nhận đấu thuốc nghệ La Thiên Minh đưa sang, sau đó giao cho một người đàn ông trung niên:

- Mau đi kiểm nghiệm, đồng thời tập trung, tiến hành kiểm tra tất cả phòng điều chế thuốc.

- Vâng.

Người đàn ông trung niên khom người một cái rồi bước nhanh đi.

- Giang Khương, người đâu, mau...mau bắt Giang Khương lại cho tôi.

Cả người đầy bụi, Chu Thế Dương chật vật đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự tức giận. Ông biết, nếu thuốc được đem đi kiểm nghiệm, tất sẽ kiểm tra ra được. Nhưng trước mắt, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Giang Khương.

- Lão Chu, tạm thời chờ cho một chút. Sau khi có kết quả kiểm nghiệm, nếu không có vấn đề gì, Giang Khương sẽ không chạy khỏi đâu.

Từ Khải Liễu nghiêm mặt nói:

- Bây giờ ông đi thay quần áo đi. Chờ lát nữa sẽ xử lý chuyện này.

Nghe Từ Khải Liễu nói, sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh, căm hận nhìn Giang Khương. Ông ta biết rằng, nếu ngay cả nghệ c*̃ng đã được mang đi kiểm nghiệm, xem ra Từ Khải Liễu đã đoán ra được chút gì đó. Lúc này, Từ Khải Liễu đang cho ông ta một cơ hội giải quyết vấn đề. Nếu cứ ở đây xoắn xuýt mãi, chỉ sợ lát nữa không còn là vấn đề mất thể diện nữa.

Lập tức vung tay lên, tức giận nói:

- Được, Giang Khương, cậu đã dám phạm thượng như vậy, nếu có vấn đề, tôi sẽ trục xuất cậu ra khỏi viện.

Nhìn Chu Thế Dương tất tả đi thay quần áo, Giang Khương cười lạnh. Hắn làm sao mà không rõ Chu Thế Dương đi làm gì. Nhưng bây giờ hắn c*̃ng không định ép Chu Thế Dương vào tuyệt lộ. Dẫu sao chuyện liên quan đến mặt mũi c*̉a Thiên Y Viện, hơn nữa c*̃ng không có chứng cứ. Náo đến cuối c*̀ng c*̃ng không giải quyết được vấn đề.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 817



Mã Tiểu Duệ đứng trong đám người mở to mắt, che miệng nhìn Chu Thế Dương mặt đầy máu, cả người đầy bụi ảo não đi thay quần áo, rồi lại nhìn Giang Khương nhảy xuống từ Tế Thế Đỉnh, không biết nên nói cái gì.

Đường đường là Thiên y sư uy nghiêm hiển hách, nếu ai dám bất kính sẽ bị xử phạt. Bây giờ lại bị đánh thành bộ dạng này trong viện, lại chỉ dám quăng ra một câu độc ác rồi bỏ đi.

- Cái này...Tiểu Duệ, vừa rồi là Giang Khương đánh Thiên y sư Chu Thế Dương sao?

Vương Mịch kéo tay Mã Tiểu Duệ, hỏi.

- Đương nhiên rồi. Cô không nhìn thấy sao? Vừa rồi Chu Thế Dương đã bị đánh tơi tả, hơn nữa mặt đầy máu, nhất định là bị Giang Khương đánh vào mặt. Đánh thật là đã.

Mã Tiểu Duệ ở một bên giơ quả đấm, hưng phấn nói:

- Đã sớm nhìn ông ta không vừa mắt. Tôi c*̃ng muốn lên cho ông ta hai quả đấm.

- Suỵt, nhỏ tiếng một chút.

Thấy ánh mắt quỷ dị c*̉a người bên cạnh nhìn sang, Vương Mịch không khỏi kéo tay Mã Tiểu Duệ, nhỏ giọng nhắc nhở.

- Haha, đùa thôi, đùa thôi.

Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, gương mặt Mã Tiểu Duệ đỏ lên, vội vàng thu hồi quả đấm, cười khan hai tiếng.

Giang Khương dám đánh Thiên y sư, mặc dù rất nhiều người cảm thấy hả giận trong lòng, nhưng cấp bậc ở Thiên Y Viện rất sâm nghiêm, không ai dám bất kính đối với y sư, chứ đừng nói chi đến Thiên y sư. Người ngoài bị Chu Thế Dương rầy la c*̃ng chỉ c*́i đầu im lặng, không ai dám nảy sinh suy nghĩ trả thù, chứ đừng nói chi đến việc biểu lộ ra ngoài.

Tình huống bây giờ, mọi người c*̃ng chỉ âm thầm khinh bỉ nhìn Mã Tiểu Duệ một cái, c*̃ng không nói gì. Dù sao c*̃ng có không ít người có suy nghĩ này.

Các vị Thiên y sư và y sư thấy Giang Khương chắc chắn như vậy, cộng với việc Chu Thế Dương tất cả đi thay quần áo, còn không đoán ra được điều gì sao. Ai nấy đều cảm thấy bất đắc dĩ, Chu Thế Dương vì vị trí chủ nhân Tế Thế Đỉnh, thật đúng là chuyện gì c*̃ng dám làm.

Mọi người vừa khinh thường nhưng c*̃ng thông cảm, c*̃ng không nói gì thêm. Giang Khương và Tế Thế Đỉnh biểu hiện kỳ lạ như vậy, ai mà không nóng mắt chứ? Sau khi trở thành đỉnh chủ, thân phận trở nên siêu nhiên, tay nắm toàn quyền chỉ sau Viện trưởng, c*̀ng với sau này đan dược cao cấp lúc nào c*̃ng có, ai mà không muốn tiếp nhận vị trí đó chứ.

Nhưng bất kể thế nào, Giang Khương ra tay đánh Chu Thế Dương, mặc dù mọi người cảm thấy có chút mất mặt, nhưng chỉ cần kiểm nghiệm bên trong bột nghệ có Tế tân, tất cả mọi người xem như bỏ qua.

Ít nhất, đan dược mà Giang Khương luyện chế ra đã chứng minh năng lực c*̉a hắn. Mọi người c*̃ng sẽ không đứng về phía trứng gà mà đối chọi với tảng đá.

- Tất cả thành viên c*̉a hội viện ủy tổ chức lại cuộc họp.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Giang Khương đằng sau Tế Thế Đỉnh, Từ Khải Liễu nghiêm mặt lại, sau đó nhìn Hồ Quang Dương và Mạnh Thiên Phong, nói:

- Hai vị trưởng lão, xin mời đến phòng hội nghị.

- Được.

Mọi người c*̃ng biết tại sao phải đi họp, liền vội vàng gật đầu.

Từ Khải Liễu nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:

- Giang Khương, cậu c*̃ng đi theo.

Giang Khương nhún vai, thành thật theo sát đằng sau. Tế Thế Đỉnh tất nhiên là sẽ có người đưa vào trong phòng.

- Được rồi, căn cứ theo kết quả phân tích, thông qua mấy lần sàng lọc, phát hiện được thành phần Tế tân trong nghệ.

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng khép lại bản báo cáo, sau đó nhìn mọi người nói:

- Phòng Giám sát c*̃ng đã báo cáo lại, học đồ phòng luyện đan số 1 tên là Ngô Tuấn Bảo đã nghe theo lệnh c*̉a đan sư trung cấp Hồ Hưng Nguyên bỏ tế tân vào trong nghệ. Còn đan sư trung cấp Hồ Hưng Nguyên đã uống thuốc độc tự sát mười phút trước.

- Uống thuốc độc tự sát?

Gương mặt Giang Khương không hề sợ hãi, đưa mắt nhìn Chu Thế Dương vừa mới thay quần áo ngồi đối diện, khóe miệng hơi vểnh lên. Sắc mặt c*̉a Chu Thế Dương vẫn khó coi, nhưng rõ ràng đã khôi phục lại sự uy nghiêm c*̉a thiên y sư, dường như chuyện này một chút c*̃ng không thu hút được ông ta.

- Liên quan đến điều tra sau này, phòng Giám sát sẽ tiếp tục theo dõi.

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt không hề gợn sóng, gương mặt lạnh lùng, không nói nửa câu. Tất cả mọi người đều nhìn ra được sự bất mãn trên gương mặt c*̉a ông. Là người phụ trách phòng Giám sát c*̉a Thiên Y Viện, từ trước đến giờ ông vẫn luôn là người ngay thẳng. Lần này, bởi vì uy nghiêm c*̉a Thiên y sư và Hội viện ủy mới làm ra thỏa hiệp như thế, nhưng ông vẫn đủ tư cách biểu đạt sự bất mãn c*̉a mình.

Từ Khải Liễu ho khan một tiếng, sau đó nhìn Chu Thế Dương một cái, rồi quét mắt nhìn tất cả mọi người, tiếp tục nói:

- Được, nếu Giang Khương đã thông qua khảo hạch, chúng ta chính thức xác nhận vị trí chủ đỉnh c*̉a Giang Khương, mọi người có ý kiến gì hay không?

Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người nhìn nhau rồi gật đầu, bày tỏ việc mình không có ý kiến. Còn sắc mặt c*̉a Chu Thế Dương thì tối sầm, nhìn Hồ Quang Dương bên cạnh, cắn răng khẽ hừ một tiếng, c*̃ng không lên tiếng.

Từ Khải Liễu hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:

- Nếu không ai phản đối, Giang Khương chính là đỉnh chủ thế hệ này c*̉a Thiên Y Viện chúng ta. Đồng thời, Giang Khương đã thông qua khảo hạch, sẽ trao cho Giang Khương chức danh “Luyện đan sư cao cấp”.

Dứt lời, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, lơ đãng nói:

- Giang Khương, theo căn cứ ghi lại, Tế Thế Đỉnh c*̃ng chưa hề có chuyện chở người bay bao giờ. Không biết cậu có thể giải thích không?

Giang Khương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi c*̉a mọi người, thân hình Giang Khương dần dần bay lên cao, cả người trôi lơ lửng trên bàn họp.

Dừng lại hai giây, nhìn biểu hiện c*̉a mọi người, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, sau đó rơi xuống, nhún vai nói với Từ Khải Liễu:

- Không liên quan đến Tế Thế Đỉnh, đơn thuần chỉ là năng lực c*̉a con người.

- Năng lực c*̉a cậu?

Nghe Giang Khương nói, mọi người đều trợn mắt há mồm.

Hội nghị bắt đầu nhanh, kết thúc c*̃ng nhanh. Sau một tiếng, hội nghị giải tán, không ai biết nội dung hội nghị là gì. Dù sao c*̃ng có người đồn ra, Chu Thế Dương đạp cửa bước ra trước, y sĩ Giang Khương và các thành viên hội Viện ủy cười híp mắt theo sau.

Tất cả các thành viên c*̉a Thiên Y Viện đều muốn biết trong hội nghị đã xảy ra chuyện gì, các đồng chí lãnh đạo đã quyết định ra sao. Nhưng không ai biết được. Cho đến sáng hôm sau, một thông báo xuất hiện, mọi người mới đại khái hiểu được tình huống.

- Y sĩ nhất phẩm Giang Khương được trao danh hiệu Luyện đan sư cao cấp, chính thức trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đồng thời được trao tặng tư cách dự thính hội nghị hội Viện ủy mở rộng.

Đối với việc Giang Khương được trao cho danh hiệu Luyện đan sư cao cấp, mọi người c*̃ng không cảm thấy kỳ quái. Hắn đã thông qua khảo hạch luyện chế mười loại đan dược, bản thân đã có tư cách này. Nhưng tư cách dự thính hội nghị hội Viện ủy mở rộng, ý nghĩa đúng là không tầm thường.

Tư cách này đại diện, nếu sau này hội viện ủy tổ chức lớn một chút, Giang Khương sẽ có tư cách tham gia, còn được phát biểu ý kiến, chẳng qua là không có quyền bỏ phiếu mà thôi.

Có được tư cách này, phần lớn là người phụ trách c*̉a các phòng chủ yếu trong Thiên Y Viện, hoặc là thành viên dự bị c*̉a hội Viện ủy. Bây giờ Giang Khương còn chưa là người phụ trách c*̉a bất cứ phòng nào, như vậy hắn sẽ được xem là thành viên dự bị c*̉a hội Viện ủy.

Tuy nói thành viên dự bị phải trải qua rất nhiều năm mới có thể lên vị trí chính thức, nhưng điều này c*̃ng quá đáng sợ đi. Một người chưa đến ba mươi tuổi đã là thành viên dự bị hội Viện ủy, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, không tính là trong tay nắm trọng quyền, nhưng trong toàn bộ Thiên Y Viện, không, là toàn bộ Hoa Hạ, hắn đã có quyền đi ngang.

- Làm sao có thể? Tại sao lại như vậy?

Nghe Hồ Quang Dương nói, sắc mặt Hồ Minh Vũ liền thay đổi, liên tục lắc đầu:

- Gia gia, điều này sao có thể?

- Không gì là không thể. Đây chính là sự thật. c*̃ng giống như hắn có thể phá giải được tỏa long c*̉a chúng ta. Trên người tiểu tử Giang Khương này rất quái dị. Cho nên, cho dù hắn có thể ngắn ngủi bay lên không c*̃ng không có gì kỳ quái.

Sắc mặt Hồ Quang Dương c*̃ng có chút khó coi. Dẫu sao chuyện này c*̃ng khó mà khiến người ta tin được, càng làm cho ông ta rất khó chịu.

Nhưng sự thật chính là sự thật. Hơn nữa ông còn phải cảnh cáo cháu trai bảo bối c*̉a mình, không có việc gì đừng trêu chọc Giang Khương. Dù sao với thân phận và địa vị c*̉a Giang Khương trong viện bây giờ, cháu trai c*̉a ông đã không còn chống lại được.

Cái gì là đại thiên tài, trước mặt Giang Khương, chỉ giống như một bãi cứt chó.

Chẳng qua, Hồ Quang Dương có chút không cam lòng. Rõ ràng trên người Giang Khương tràn đầy cổ quái. Nếu là người ngoài, chỉ sợ đã sớm bị nội viện giam lỏng. Nhưng Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, vượt qua thực lực Thiên giai thường quy, Hội viện ủy và trưởng lão viện đã không làm gì Giang Khương được nữa rồi.

Thực lực, năng lực c*̉a Giang Khương khiến cho mọi người phải kiêng kỵ. Chỉ cần Giang Khương không phản bội Thiên Y Viện, Thiên Y Viện vĩnh viễn sẽ không làm gì Giang Khương.

Nhưng Hồ Quang Dương tin rằng cuộc sống sau này c*̉a Giang Khương c*̃ng sẽ không dễ dàng gì. Ít nhất bỏ ra cái giá cao như vậy, Chu Thế Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang Khương Còn có một số người đánh giá là không thèm để ý đến năng lực kia c*̉a Giang Khương.

Cái gọi là minh thương dễ ám ám tiễn khó phòng. Chuyện phiền toái đến với Giang Khương sau này tuyệt đối không thiếu được. Nghĩ đến đây, Hồ Quang Dương cười lạnh một cái.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 818



- Xin chào y sĩ Giang.

- Xin chào y sĩ Giang.

Trên đường đi, người nào gặp Giang Khương c*̃ng đều tràn đầy khách sáo mà chào hỏi. Một số y sư phẩm cấp tương đối cao, sau khi nhìn thấy Giang Khương, phần lớn đều do dự một chút, sau đó chủ động lên tiếng chào hỏi hắn.

Thân phận Giang Khương bây giờ khiến cho rất nhiều người phải suýt xoa. Một y sĩ nhất phẩm có tư cách thành viên dự thính hội Viện ủy, điều này khiến cho rất nhiều y sư khi đối mặt với Giang Khương có chút không thích ứng.

Chế độ giai cấp c*̉a Thiên Y Viện rất sâm nghiêm. Y sư cấp thấp đối diện với y sư cấp cao phải nghiêm khắc phục tùng. Cho nên, y sĩ cấp thấp đụng phải y sĩ cấp cao c*̃ng phải tôn kính và khách khí. Giang Khương chỉ là y sĩ nhất phẩm, nhưng địa vị trong Thiên Y Viện lại tương đối cao.

Không nói cái gì khác, chỉ nói đến thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đã khiến cho mọi người không thể không thân cận với hắn thêm mấy phần. Tuy nói có không ít luyện đan sư trong Thiên Y Viện, nhưng có mấy loại, không có Tế Thế Đỉnh là không luyện ra được.

Hơn nữa, hiệu quả đan dược do Tế Thế Đỉnh luyện ra mạnh hơn so với đan dược do lò luyện đan luyện ra. Không ai đảm bảo được sau này sẽ không có chuyện cầu đến Giang Khương. Cho nên, tất cả các y sư, y sĩ bất kể là mục đích gì, c*̃ng phải tỏ ra khách khí với Giang Khương. Điều này làm cho hắn có chút không quen.

- Sau này từ từ rồi c*̃ng sẽ quen thôi.

Mã Tiểu Duệ nhìn Giang Khương, đắc ý cười nói:

- Y sĩ Giang, sau này nhất định phải chiếu cố nhiều hơn.

- Chiếu cố cái rắm. Bây giờ ngày nào tôi c*̃ng mệt chết đi được. Lão sư cứ bắt tôi học cách điều chế các loại đan dược và luyện cầm.

Giang Khương xoa xoa huyệt thái dương. Sau khi Từ Khải Liễu tuyên bố, Giang Khương liền bị La lão sư bắt đi lao động chân tay. Tuy nói địa vị c*̉a Giang Khương đã ổn định, nhưng nếu không luyện ra được nhiều đan dược, tổng vẫn sẽ có người chỉ trích hắn. Cộng thêm trong Thiên Y Viện vẫn có tai họa ngầm tồn tại, có một số thuốc cao cấp gần như đã bị thất truyền.

Tuy nói trăm năm qua, nội viện đã sử dụng những loại đan dược còn lưu lại đến mức tiết kiệm nhất, nhưng vẫn có những đan dược đã tuyệt tích, còn một số đan dược chỉ còn hai ba viên mà thôi.

Ví dụ như Khai Tuệ Đan mà Chu Thế Dương mua cho Mạnh Thiên Phong trưởng lão. Giá cả đã trên trời mà còn phải là thành viên hội Viện ủy trở nên mới có tư cách để mua.

Có một số đan dược cao cấp, nếu không thể luyện chế ra được nữa, nhiều nhất chưa đến hai mươi năm, Thiên Y Viện sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Trong phòng làm việc c*̉a Viện trưởng, La y sư đang ngồi trên ghế salon, nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, cười nói:

- Xin Viện trưởng và Trưởng phòng Lưu cứ yên tâm, tình huống c*̉a Giang Khương lúc này vô c*̀ng tốt. Một số đan dược cấp thấp, số lượng thành đan trên cơ bản đã đạt đến bảy phần. Đan dược cao cấp, tỷ lệ thành công là năm phần.

Nghe La Thiên Minh nói, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, ánh mắt lóe lên sự cổ quái.

- Lão La, bây giờ Giang Khương thật sự có thể luyện chế đan dược lớn như vậy sao?

Từ Khải Liễu nhìn La Thiên Minh, ngưng trọng hỏi.

La y sư gật đầu, gương mặt c*̃ng tràn đầy kinh ngạc:

- Chính là như vậy. Tôi đã đem một số cách điều chế đan dược đưa cho Giang Khương, trên căn bản cậu ấy đã luyện chế được. Cho dù lần đầu tiên không thành công, nhưng lần thứ hai thì không còn vấn đề gì.

Nghe La lão xác nhận, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, ánh mắt thoáng qua vẻ khiếp sợ.

Thấy biểu hiện c*̉a hai người, La lão cau mày:

- Viện trưởng, Tế Thế Đỉnh thật sự có công hiệu thần kỳ như vậy sao? Trước kia Giang Khương tuyệt đối chưa hề tiếp xúc qua với luyện đan.

Từ Khải Liễu cười khổ, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh rồi lắc đầu:

- Căn cứ theo những gì ghi lại, hiệu quả luyện đan c*̉a Tế Thế Đỉnh cao hơn so với lò luyện thông thường, ngoài ra thì c*̃ng không có hiệu quả gì đặc biệt khác.

- Nếu xét tình huống bây giờ c*̉a Giang Khương, tôi nguyện tin tưởng là do bản thân c*̉a cậu ấy, giống như cái loại năng lực...có thể bay lên c*̉a cậu ấy.

Từ Khải Liễu có chút bất đắc dĩ nói, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương, nói tiếp:

- Mộc Dương, ông cảm thấy chuyện này như thế nào?

Lưu Mộc Dương cười khổ:

- Căn cứ theo những gì điều tra trước đây, trước khi Giang Khương tốt nghiệp trung học, hết thảy đều bình thường. Chỉ có điều sau ba năm mất tích, đột nhiên trở về nông thôn, sau đó biểu hiện ra một số tình huống vượt xa người thường.

- Căn cứ theo một số biểu hiện, trong ba năm qua, hẳn cậu ấy đã tham gia một đội quân đặc chủng nào đó. Nhưng trước khi cậu ấy quay về, đội quân này đã bị một số cao tầng trong nước chỉ thị giết người diệt khẩu. Sau khi cậu ấy trở về, lợi dụng thời gian hai năm đã tiến hành báo thù và trợ cấp cho người nhà c*̉a các chiến hữu.

Lưu Mộc Dương nhìn Từ Khải Liễu rồi nói tiếp:

- Hẳn những thứ này Viện trưởng đã biết.

- Mà c*̃ng trong hai năm đó, năng lực c*̉a cậu ấy dường như đan xen với các loại tiến hóa. Năng lực học tập c*̉a cậu ấy vượt xa nguời bình thường, tốc độ tu luyện nội khí c*̃ng bỏ xa bất kỳ cao thủ ngoại viện nào.

- Cho nên, hết thảy đều không có cách giải thích. Tôi chỉ có thể nói, cậu ấy đến Thiên Y Viện, có lẽ là phúc c*̉a chúng ta.

Nói đến đây, Lưu Mộc Dương khẽ lắc đầu rồi nhìn La Thiên Minh:

- Lão La, ông đã vì nội viện c*̉a chúng ta mà tìm được một phúc tướng.

Nghe Lưu Mộc Dương nói, La Thiên Minh và Từ Khải Liễu nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu cười khổ. Nếu Lưu Mộc Dương đã nói không tra ra được gì, c*̃ng không tìm được lời giải thích nào khác, hai người c*̃ng đành tiếp nhận mà thôi.

- Được rồi, cứ như vậy đi. Lão La ông chịu vất vả một chút, quan sát kỹ Giang Khương. Tiểu tử này không buộc hắn là hắn sẽ không làm. Để cho hắn tiếp xúc nhiều hơn với đan dược thượng phẩm. Chỉ cần số lượng thành đan c*̉a đan dược thượng phẩm vượt qua tám phần, khi đó sẽ bắt đầu cho hắn tiếp xúc những thứ kia, tận lực tranh thủ thời gian.

Từ Khải Liễu trầm giọng nói.

- Được, tôi biết rồi.

La Thiên Minh hiểu Từ Khải Liễu nói gì, lập tức gật đầu.

Lúc này, cách xa vạn dặm, Ngô tiên sinh đang dè dặt c*́i đầu báo cáo tin tức cho vị công tử tuấn mỹ.

- Công tử, căn cứ vào tin tức báo lại, Thiên Y Viện đã tìm được Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn xác định được đỉnh chủ chính thức.

Ngô tiên sinh nói, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc.

- Đã tìm được Tế Thế Đỉnh?

Vị công tử cau mày, sau đó đặt ly rượu trong tay xuống, buông cô gái đang ôm trong lòng ra, phất tay tỏ ý bảo cô gái ra ngoài, lúc này mới nhìn Ngô tiên sinh, trầm giọng nói:

- Không phải nói không có nắp đỉnh sao? Tại sao lại xác định được đỉnh chủ chính thức?

- Công tử, tân đỉnh chủ c*̉a Tế Thế Đỉnh dường như đã phối hợp với bộ phận Ngũ Kim c*̉a Thiên Y Viện chế tạo được nắp đỉnh mới. Mặc dù không chắc hiệu quả như thế nào, nhưng xác định là có thể sử dụng.

Ngô tiên sinh đáp:

- Thiên Y Viện c*̃ng có Thiên y sư xuất thủ muốn cướp đoạt chủ vị, nhưng cuối c*̀ng không thành công.

- Ồ!

Nghe đến đây, vị công tử chậm rãi ngồi thẳng người, sau đó nhìn Ngô tiên sinh, nói:

- Nói như vậy, Tế Thế Đỉnh xem như đã phát huy tác dụng.

- Đúng vậy, công tử anh minh.

Ngô tiên sinh vội vàng cười nói.

Công tử nhẹ gật đầu, thoáng chút trầm ngâm, hai hàng lông mày lại cau lại:

- Có tài liệu về đỉnh chủ không?

- Ở đây, mời công tử xem qua.

Ngô tiên sinh hai tay đưa tài liệu sang.

Tiếp nhận tài liệu Ngô tiên sinh đưa sang, vị công tử gia này tùy ý lật qua hai cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngô tiên sinh, trầm giọng hỏi:

- Mới 27 tuổi? Thiên giai?

- Vâng, theo tin tức mới nhất, hẳn là như vậy.

Nghe công tử hỏi, trong lòng Ngô tiên sinh hơi căng thẳng. Thiên giai này là do ông ta giúp cho Giang Khương một tay.

- Không tệ, không tệ. Giang Khương?

Khóe miệng vị công tử gia nhếch lên, sau đó cười nói:

- c*̃ng họ Giang, ngược lại có chút thú vị.

- Đúng vậy.

Ngô tiên sinh phụ họa một câu, sau đó đưa mắt nhìn vị công tử gia, đang định lên tiếng, đột nhiên sắc mặt cứng đờ. Ông ta có cảm giác nụ cười c*̉a công tử có chút giống với cái tên đáng chết Giang Khương đó.

Nhưng Ngô tiên sinh lập tức lắc đầu, tiếp tục nói:

- Công tử, gã tên Giang Khương này không đơn giản đâu. Ban đầu hắn là thành viên c*̉a một đội ngũ được biệt phái ra bên ngoài. Bây giờ toàn đội chỉ còn lại một mình hắn. Tướng quân Tây Bắc c*̃ng là do hắn hạ sát.

- Sao?

Nghe đến đây, chân mày c*̉a vị công tử lại cau lại, trầm giọng hỏi:

- Khó trách tiểu tử này có thể trốn được, không nghĩ đến lại là một cao thủ.

- Vâng, chúng ta c*̃ng không nghĩ đến bên trong Cô Lang lại ẩn núp một cao thủ như thế.

Ngô tiên sinh nói:

- Nhưng năm đó có rất nhiều chuyện còn chưa tra rõ ràng. Cho nên c*̃ng chưa chứng thực được là có chuyện gì xảy ra.

- Rốt cuộc làm sao hắn có thể trốn thoát được? Vật kia cuối c*̀ng đã đi đâu?

Vị công tử gia nói.

- Có thể lúc đó hắn không có mặt. Theo như tôi điều tra, khi chuyện phát sinh, tiểu tử này đã về nước. Cho nên đồ không thể nào có trên người hắn.

Ngô tiên sinh nói:

- Tiểu tử này c*̃ng là nửa đường gia nhập, c*̃ng không phải thành viên chính thức.

- Ừm, được rồi. Gần đây phái thêm người giám sát. Tôi cảm thấy hứng thú với hắn ta rồi đấy. Giang Khương? 27 tuổi đã là Thiên giai, tân đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh? Không tệ, không tệ.

Khóe miệng vị công tử nhếch lên, khiến cho Ngô tiên sinh phải sửng sốt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 819



- Lão sư, người không thể cho con ra ngoài hít thở sao? Con muốn về Bắc Kinh thăm con trai một chút.

Đối mặt với La Thiên Minh, Giang Khương mỉm cười lấy lòng:

- Lão sư, ba ngày, cho con ba ngày thôi. Sau ba ngày con lập tức về ngay.

- Muốn ra khỏi viện, không có cửa đâu. Con náo ra nhiều chuyện như vậy, con còn không chịu an phận sao?

Thái độ c*̉a La lão rất cương quyết. Một chút thương lượng c*̃ng không, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Lần này Viện trưởng đích thân ra lệnh, nếu đan dược thượng phẩm còn chưa đạt được tám phần trở lên, không cho phép ra khỏi cửa. Muốn thăm con trai, nội viện sẽ phái người đi đón.

Nghe lời nói nghiêm khắc c*̉a La lão, Giang Khương giống như bánh mỳ nhúng nước, c*́i đầu xoay người bước về phòng luyện đan.

Nhìn Giang Khương trở về phòng luyện đan, La y sư thở phào nhẹ nhõm. Ông rất sợ dây dưa với Giang Khương. Ông bây giờ một chút c*̃ng không có biện pháp với hắn. Tuy nói là Viện trưởng ra lệnh, để Giang Khương thành thật một chút, nhưng nếu Giang Khương đã quyết, chẳng ai có thể giữ được hắn. Đến lúc đó, khẳng định Viện trưởng c*̃ng phải thỏa hiệp mà thôi.

Trong lúc đang suy nghĩ, lại thấy Giang Khương đột nhiên quay lại, không khỏi căng thẳng, không biết tiểu tử này có phải đổi ý rồi không.

- Lão sư, vậy người đón con trai con đến đây, cộng thêm Tử Nguyệt và Hiểu Hiểu nữa.

Nói đến đây, mặt Giang Khương có chút đỏ lên.

- Hừ, chuyện đứng đắn không làm, sau này ta nhìn con làm sao mà thu xếp c*̣c diện.

Nghe xong, thấy c*̃ng không phải là đòi đi, La lão thở phào, nhưng nhớ đến Mã Tiểu Duệ, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Tuy nói đồ đệ c*̉a ông không phải là thứ trăng hoa, nhưng ai c*̃ng không từ chối, chỉ sợ sau này khó mà thu xếp c*̣c diện.

Bị lão sư mắng một câu, Giang Khương c*́i đầu, vội vàng quay trở lại phòng luyện đan.

Chuyện Giang Khương ăn ngủ tại phòng luyện đan đã trở thành một trong những chủ đề bàn tán vui vẻ c*̉a những người trong Thiên Y Viện. Bọn họ đều cho rằng Giang Khương làm vậy là để sớm phù hợp với chức danh Luyện đan sư cao cấp và đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, ngày đêm luyện đan không ngừng nghỉ.

Nhưng nhóm người Từ Khải Liễu thì lại cười thầm. Tất cả đều biết sau khi Giang Khương có Tế Thế Đỉnh, linh khí trong phòng luyện đan tăng lên rất nhiều, rõ ràng là Tế Thế Đỉnh rất có lợi trong việc trợ giúp Giang Khương tu luyện nội khí. Cho nên Giang Khương mới ngày đêm ở trong phòng luyện đan, ngay cả ngủ c*̃ng phải dựa vào nó. Nếu không, hắn nào có chuyện cố gắng như vậy?

3h sáng, lúc này phòng luyện đan hoàn toàn yên tĩnh. Đây chính là thời điểm yên tĩnh nhất trong mỗi ngày c*̉a phòng luyện đan. Cho dù một số đan dược muốn thành đan phải cần đến âm dương giao hội thì c*̃ng đã sớm luyện xong.

Lúc này, bên trong phòng luyện đan số 1 truyền ra một chút động tĩnh.

Giang Khương lấy ra cái túi, bên trong là một đống chai lớn chai nhỏ. Hắn lựa lấy một chai, sau khi mở nắp bình đưa lên mũi ngửi một cái, liền hài lòng gật đầu.

Hắn tiện tay mở nắp Tế Thế Đỉnh, sau đó đem đan dược trong bình đổ vào đại đỉnh, rồi bước đến trước máy vi tính, bắt đầu điều khiển.

Nếu Đào Cường có ở đây, nhìn thấy đan dược mà Giang Khương rót vào Tế Thế Đỉnh, nhất định sẽ bị thất kinh. Bởi vì đây chính là đan dược mà Giang Khương luyện hư mấy ngày qua.

Sau khi đổ nước tinh khiết vào trong Tế Thế Đỉnh, Giang Khương bắt đầu tăng thêm nhiệt độ cho đại đỉnh.

Hai ngày qua, hắn đã tương đối quen thuộc với cách điều khiển này. Đối với hắn mà nói, thao tác trên máy tính c*̃ng không phải là một việc quá khó khăn.

Hỏa lực dần dần tăng lên, trong lò luyện đan bắt đầu bốc ra một mùi thuốc nhàn nhạt. Giang Khương không cho thêm bất cứ dược vật nào nữa, chỉ tập trung vào việc khống chế nhiệt độ, thỉnh thoảng hít hít lỗ mũi, kiểm tra tình huống đan dược bên trong.

Một hai giờ trôi qua, sau khi điều chỉnh hỏa lực mấy lần, mùi thuốc trong lò luyện đan càng lúc càng nồng. Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười thỏa mãn, lại gõ tiếp một cái xuống bàn phím.

Rất nhanh đường ống bên trên Tế Thế Đỉnh lại rót một lượng thuốc bột vào trong đại đỉnh, sau đó hắn đậy nắp đỉnh lại, tăng hỏa lực lên cấp tám.

Sau khi đổ thuốc bột vào, mùi thuốc càng thêm nồng nặc. Giang Khương không ngừng hít hít, cảm nhận hương vị c*̉a thuốc. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc hỏa hầu c*̃ng đã không sai biệt lắm, liền đổ tiếp mật ong vào, bắt đầu ngưng luyện sau c*̀ng.

Mấy phút sau, Giang Khương tính toán lại một lần nữa, lập tức ấn nút thành đan, nắp đỉnh được nhấc lên, một cái lồng hạ xuống bên trong đại đỉnh, bắt đầu xoay tròn, sau đó chậm rãi rút lên.

Nhìn đèn xanh trên vách tường lóe sáng, Giang Khương bước đến mở cửa tủ lấy ra một cái chai nhỏ.

Nhìn màu sắc c*̉a viên thuốc trong chai, rồi đưa lên mũi ngửi một cái, Giang Khương hài lòng mỉm cười. Căn cứ theo bí kỹ truyền thừa c*̉a một vị đỉnh chủ, khi luyện đan có thể luyện thành một nửa, sau đó đem ra tiến hành luyện lần thứ hai.

Đan dược bán thành phẩm, trong mắt đan sư bình thường, tất nhiên là đã thất bại, nhưng không ai biết được, đan dược thất bại đó lại có thể đem ra luyện chế lần hai.

Giang Khương không biết vị đỉnh chủ kia đã nghĩ ra biện pháp này như thế nào, nhưng rõ ràng, mục đích duy nhất c*̉a nó chính là trộm đan. Xem ra, năm đó vị đỉnh chủ này c*̃ng được xem là người tâm tư linh hoạt. Nếu không c*̃ng không có khả năng nghĩ ra biện pháp này.

- Viện trưởng, đừng trách con nhé. Thật sự con cần rất nhiều đan dược. Nếu không làm vậy, thật sự không trụ được.

Nhìn chai Nguyên Phong đan trong tay, Giang Khương dường như rất áy náy, sau đó dè dặt cất đi.

Sau khi rửa sạch Tế Thế Đỉnh một lần, nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn thời gian, lập tức lấy ra một cái bình khác, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, rồi lại mò tiếp một cái bình. Sau khi xác nhận hai bình là c*̀ng một loại đan, hắn liền đem cả hai rót vào trong Tế Thế Đỉnh.

- Mặc dù đây chỉ là đan dược trung phẩm, nhưng hiệu quả thật sự không tệ. Đối với Tử nguyệt lại càng thích hợp.

Giang Khương cười đến híp mắt, đậy nắp Tế Thế Đỉnh lại, tiếp tục luyện đan.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back