Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 810



- Chuyện này... anh tự cân nhắc đi... Dù sao chuyện nên làm tôi đều đã làm giúp xanh rồi...

Sau khi nói xong những lời này, Hồ Quang Dương để ly rượu trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy, thở dài nói:

- Dù sao tôi ở Viện trưởng lão, anh ở Thiên Y viện, có vài việc tôi biết mà anh cũng rõ...

Thiên y sư Chu Thế Dương nhìn bóng lưng Hồ Quang Dương rời đi sắc mặt lúc sáng lúc tối, trong mắt tràn đầy vẻ chần chờ.

Giang Khương gối lên Tề Thế Đỉnh ngủ rất thoải mái, trong giấc ngủ, nội khí toàn thân vẫn ổn định và tiếp tục vận hành, vận chuyển theo kinh mạch của Giang Khương. Hình xăm trên cánh tay trái lúc này cũng nhẹ nhàng lóe lên.

- Nhấp nháy, nhấp nháy...

Cùng với hình xăm càng lúc càng nhấp nháy nhanh, thậm chí bắt đầu nóng lên, đột nhiên, bề mặt Tề Thế Đỉnh cũng lóe lên một tia sáng nhạt, sau đó những hình vân trên mặt Tề Thế Đỉnh cũng nhanh chóng sáng lên.

Sau khi toàn bộ đường vân trên thân Tề Thế Đỉnh đều sáng lên, những hạt năng lượng xung quanh bắt đầu chậm rãi bị hút vào trong cơ thể Giang Khương. Tốc độ ngưng tụ quanh người Giang Khương đột nhiên tăng tốc, bắt đầu ngưng tụ quanh người Giang Khương với tốc độ tăng gấp bội.

Trên những đường vân sau khi lóe lên một ta sáng nhạt thì lại lặng lẽ tiêu tán. Thế nhưng tốc độ tích tụ năng lượng vẫn không hề giảm. Có điều những năng lượng này không trực tiếp tiến vào cơ thể Giang Khương mà bị Tề Thế Đỉnh hút hết vào trong thân đỉnh, sau khi được các đường vân trên thân đỉnh lọc qua, những tạp chất lẫn trong năng lượng này đều bị luyện hết ra ngoài, chỉ còn lại năng lượng tinh thuần trực tiếp rót vào trong cơ thể Giang Khương.

Sau khi năng lượng tinh thuần này rót vào cơ thể Giang Khương, hình xăm màu đỏ nhạt bên vai trái Giang Khương lúc này cũng lấp lóe nhanh chóng. Vận hành nội khí trong cơ thể Giang Khương cũng càng lúc càng nhanh...

Không biết qua bao lâu, trong đầu Giang Khương nhanh chóng xuất hiện một dòng thông báo:

- Tích lũy năng lượng đuôi thứ bảy Cửu Vĩ đã đầy... Cửu vĩ hồi phục, bắt đầu hiện hình...

Sau khi thông báo này xuất hiện, hình xăm cánh tay trái Giang Khương đột nhiên b*n r* một tia sáng, sau đó hình xăm luôn lẳng lặng co rút giống như một con mèo nhỏ đáng yêu bắt đầu chậm rãi giản ra, để lộ hoàn toàn diện mạo của nó...

Một con hồ ly nhỏ màu đỏ máu đang từ từ duỗi người, sau đó ngẩng đầu ngáp một cái, bảy cái đuôi lông xù chậm rãi giơ lên,sau đó đôi mắt đẹp như đá quý chậm rãi mở ra...

Cặp mắt đẹp như đá quý mở ra, đột nhiên từ trong mắt nó chậm rãi b*n r* một tia sáng đỏ nhạt, sau đó bắt đầu lan tràn khắp cả người Giang Khương.

Tia sáng đỏ chậm rãi từ cánh tay trái sau đó theo mé bên trái của cơ thể đi xuống, từ từ tràn khắp chân trái.

Sau đó lại đi lên...

Cứ như vậy, chậm rãi tràn ngập khắp toàn thân Giang Khương, rồi dần dần lan lên phần đầu của Giang Khương...

- Hiện hình hoàn thành... Tặng cho cơ thể thiên phú thứ sáu... Ngưng trệ không gian...

Sau khi thông báo này lóe lên, ánh sáng đỏ tràn khắp toàn thân Giang Khương đột nhiên tan biến không còn dấu tích...

Còn con hồ ly màu đỏ máu chỗ vai trái Giang Khương bắt đầu rút lại, sau đó cặp mắt cũng chậm rãi nhắm lại. Lúc này, một thông báo lại lóe lên...

- Kích hoạt đuôi thứ tám Cửu Vĩ... Năng lượng tích lũy đuôi thứ tám Cữu Vĩ bằng không...

Tin tức này lóe lên, ở gốc đuôi của hình xăm lại có thêm một cái bóng mờ mờ, chính là cái đuôi xù thứ tám, có điều rất không rõ ràng mà thôi...

Sáng sớm, Giang Khương chậm rãi mở mắt ra, cảm giác đầu óc vô cùng tỉnh táo. Dường như có vài thứ gì đó còn lưu lại. Sau khi hắn nhớ lại thì trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Mặc dù đuôi thứ bảy kích hoạt chưa được bao lâu, nhưng nhờ dược lực tích tụ của Tề Thế Đỉnh trong cơ thể mình cùng với dược hiệu của Phá Thiên đan, rồi năng lượng khổng lồ hút vào lúc đột phá Thiên vị đã giúp độ tích lũy năng lượng của mình đã gần đầy.

Hôm qua hình như đã xảy ra vài điều kỳ diệu, năng lượng của mình trong một đêm đã được bổ sung cực lớn, từ đó nhanh chóng giúp tích lũy năng lượng đạt được 100%, rồi kích hoạt đuôi thứ tám Cửu Vĩ...

Có điều, giờ vẫn chưa biết kỹ năng “Ngưng trệ không gian” mà mình nhận được này rốt cuộc là thứ gì.

Giang Khương cũng không hề sốt ruột về chuyện này. Nếu đã nhận được rồi thì có lẽ hắn sẽ nhanh chóng hiểu rõ thôi. Đuôi thứ tám Cửu Vĩ đã kích hoạt, cũng giúp cơ năng của các mặt trong cơ thể đều được cường hóa thêm một bước, điều này cũng có nghĩa là thực lực cũng tăng thêm một bước...

Thực lực mới đại diện cho tất cả...

Tám giờ sáng, bên nhà ăn đem bữa sáng đến đúng giờ, Đào Cường cũng đúng giờ đi vào phòng luyện đan.

- Đào Cường, anh tới rồi... Vậy chúng ta hãy bắt đầu đi...

Giang Khương tiện tay nhét mấy cái bánh bao nhỏ vào miệng, vỗ tay một cái, đậy hộp đựng thức ăn lại, đứng dậy cười nói:

- Hôm nay chúng ta phải xốc tinh thần lên!

- Được...

Mặc dù chỉ còn hai ngày, nhưng vẫn chưa thành công lần nào. Điều này khiến Đào Cường lo lắng cho y sĩ hiền hòa và trẻ tuổi này cả đêm qua. Nhưng giờ anh nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười tự tin trước mặt, Đào Cường cũng cảm thấy tinh thần mình dường như cũng được xốc dậy theo. Trong nháy mắt anh ta cũng vô cùng tin tưởng hắn, mỉm cười gật đầu trả lời.

Quả thật, hôm nay vận khí dường như khá hơn một chút. Đào Cường phát hiện hôm nay tốc độ luyện đan của Giang Khương chậm hơn hôm qua một chút, không còn tùy tiện như hôm qua. Nhưng sau khi lò đan dược đầu tiên ra lò thì cũng là lần thành công đầu tiên trong hai ngày nay.

Tuy chỉ là một đan dược hạ phẩm, nhưng Đào Cường vẫn cảm thấy hình như đây là điềm tốt...

Quả thật, đây đúng là một điềm tốt, vì tiếp theo, cả một ngày, Giang Khương tốn mười sáu mười bảy giờ đồng hồ đã luyện chế sáu loại đan dược, trong đó có bốn loại đan dược hạ phẩm, hai loại đan dược trung phẩm, cũng chỉ cần luyện một lần là thành công.

Nhìn sáu chai thuốc nhỏ trong tủ, lúc này Đào Cường rất kích động. Mặc dù chỉ còn lại một ngày mai, nhưng giờ chỉ còn lại bốn loại đan dược, một loại hạ phẩm, một loại trung phẩm, hai loại thượng phẩm, nếu như có thể giữ được cảm giác như ngày hôm nay, vậy thì tỷ lệ thành công tương đối cao.

Đào Cường tính toán một chút. Với Giang Khương mà nói, hai loại đan dược hạ phẩm và trung phẩm này không phải vấn đề gì lớn. Hơn nữa trước kia Giang Khương cũng từng luyện chế được Nguyên Phong Đan. Vấn đề của đan dược thượng phẩm dĩ nhiên cũng không lớn, vậy thì chỉ còn lại chút phiền toái là đan dược thượng phẩm cuối cùng.

Chỉ cần Giang Khương có thể luyện chế được một loại đan dược thượng phẩm cuối cùng, vậy thì rất có khả năng Giang Khương sẽ vượt qua được khảo hạch.

Tình trạng hoàn toàn khác biệt với hôm qua của Giang Khương sau khi được truyền ra, cả viện đều xôn xao. Những người đặt cược đều bị Giang Khương làm cho kinh ngạc.

Còn Thiên y sư Chu Thế Dương sau khi nghe thấy tin này, sắc mặt trắng nhợt, ngồi ở phòng làm việc sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng thì cắn răng một cái...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 811



- Trương Mẫn Quốc, thế nào? Tôi nói Giang Khương sẽ thắng mà... Haha...

Một y sĩ chừng bốn mươi tuổi mặt mày hớn hở nhìn một vị đồng nghiệp, cười hì hì nói:

- Ban ngày anh nói thế nào? Mau nhanh chóng đưa thêm cho tôi 20 điểm đi!

Một y sĩ khác sắc mặt có chút phiền muộn hừ giọng nói:

- Giờ vẫn chưa tới phút cuối cùng. Ngày mai chỉ còn một ngày nữa, hắn còn phải luyện chế ra bốn loại đan dược, trong đó còn có hai loại thượng phẩm, cũng không dễ đâu...

- Ha ha...Vậy được, vậy anh cứ chờ xem, tôi đã nhắm chắc Giang Khương chắc chắn sẽ qua ải, điểm của anh cứ chuẩn bị đi là vừa...

Y sĩ này hớn hở nói:

- Anh thua còn đỡ, chỉ đặt có 50 cộng với 20 điểm của tôi, cũng chỉ mới 70 điểm... Anh thử nghĩ xem, tôi đã đặt 200. Giờ nếu tôi thua, chắc một năm tiếp theo tôi chỉ có thể húp cháo!

- Hừ... Anh đừng có đắc ý. Vẫn chưa đến phút cuối cùng, đừng vội mừng...

Những tình huống tương tự như vậy không biết có bao nhiêu, chỉ có Mã Tiểu Duệ là rất bình tĩnh, dường như đã sớm dự đoán trước. Điều này khiến Vương Mịch ở bên vô cùng bội phục:

- Tiểu Duệ, sao cô dự đoán chính xác vậy?

- Không phải dự đoán chính xác, mà là tên này trước nay không hề làm chuyện gì chưa nắm chắc. Nếu như cô thật sự hiểu anh ấy sẽ biết anh chàng này thường xuyên làm bừa làm bậy, nhưng từ trước tới giờ chưa khi nào là không đáng tin cậy...

Mã Tiểu Duệ cười đắc ý, hiểu rõ tên này lại đang làm bậy đây.

Buổi trưa, Giang Khương đã hoàn thành hai loại đan dược hạ phẩm và đan dược trung phẩm còn lại, cũng chỉ một lần là thành công. Giang Khương chỉ còn lại hai loại đan dược thượng phẩm. Theo thời gian Giang Khương luyện chế Nguyên Phong Đan lần trước vẫn còn mười hai tiếng đồng hồ. Đối với Giang Khương mà nói, muốn luyện chế hai loại đan dược thượng phẩm hình như cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Tất cả mọi người, có người thì vui mừng, có người thì như đưa đám... Tủy lệ Giang Khương thắng đã tăng...

Lúc Thiên y sư Từ Khải Liễu và Thiên y sư Lưu Mộc Dương nhận được tin này thì đang ở trong phòng làm việc thương nghị. Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng không ra ngoài dự liệu hừ nhẹ nói:

- Thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh...

- Dĩ nhiên... Từ trước đến nay bản lĩnh của thằng nhóc này không nhỏ...

Dường như Thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng không hề bất ngờ, chỉ hơi thở dài nói:

- Thằng nhóc này là một phúc tướng. Thiên Y viện ta có nó, kể ra cũng là may mắn của Thiên Y viện!

- Lời này cũng không sai... Thằng nhóc này có thể giúp chúng ta tìm Tề Thế Đỉnh về, còn có thể giúp sửa phần nắp đỉnh bị thiếu, có thể xóa bỏ giúp tai họa ngầm của Thiên Y viện ta...

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhẹ nhàng thở dài một cái nói:

- Kể ra, Hội đồng viện chúng ta đúng là hơi có lỗi với nó...

Nói tới đây, Thiên y sư Từ Khải Liễu đột nhiên chuyển đề tài. Lãnh đạm nói:

- Có điều như vậy cũng tốt. Từ trước tới nay thằng nhãi này giấu tài rất kỹ.

Không tạo cho nó chút áp lực thì nó không chịu để lộ gì đâu...

- Viện trưởng nói có lý...

Cơm nước của Thiên Y viện từ trước nay khá ngon. Giang Khương lại ăn sạch sẽ phần ăn của hai người, sau đó không hề lãng phí thời gian bắt đầu tiếp tục luyện đan. Hai loại đan dược thượng phẩm, đó cũng không phải là thứ muôn luyện là có thể luyện được, cho dù có thể đảm bảo thành công như cũng cần tốn mấy tiếng đồng hồ. Nếu không nắm chắc thời gian thì cũng sẽ thất bại.

Đan dược thượng phẩm, một ít dược liệu phụ trợ, phòng luyện đan trên căn bản đều có dự phòng, nhưng có vài nguyên liệu chính cần phải tự chuẩn bị. Mà Giang Khương đã có lời hứa của Viện trưởng, chỉ cần phòng luyện đan đem đơn xin qua thằng ban dược liệu là được.

Dược liệu Giang Khương cần đã được xin trước giờ cơm trưa. Lần này tất cả đan dược mà hắn luyện chế quả thực đều giống như những gì mọi người nghĩ. Trong đó có Nguyên Phong Đan mà hắn đã từng luyện chế, và một loại khác là Thiên Hương đan.

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn thấy hai loại đan dược Giang Khương lựa chọn không khỏi bật cười thất thanh, nhìn về phía Thiên y sư Lưu Mộc Dương đối diện, nói:

- Nhìn xem... Thằng nhóc này đúng là gian thật, ngoài Nguyên Phong Đan thì chọn Thiên Hương đan...

- Thiên Hương đan?

Thiên y sư Lưu Mộc Dương sửng sốt một chút rồi không nhịn được cười thất thanh. Thiên Hương đan thật sự thuộc đan dược thượng phẩm, nhưng Thiên Hương đan là thứ dễ luyện chế nhất trong đan dược thượng phẩm. Hơn nữa Thiên Hương đan thuộc loại thuốc bổ, thường được dùng để nhanh chóng nâng tu vi nội khí. Nhưng loại đan dược này không có tác dụng với cao thủ Địa giai cấp 1 trở lên. Cho nên thường rất ít khi được người ta luyện chế. Nhưng Giang Khương lại chọn loại dễ nhất này để luyện chế, không thể không nói là quá gian manh.

- Cũng không sao, thằng nhóc này cho dù có giấu diếm thế nào thì sau này việc nên làm nó vẫn sẽ làm, cái này cứ tùy nó vậy...

Đào Cường nhìn thấy động tác lưu loát của Giang Khương thì không cảm thấy có gì quá bất ngờ. Dù sao trước kia Giang Khương cũng đã từng luyện chế Nguyên Phong Đan rồi, hơn nữa với động tác nhất quán của Giang Khương từ hôm qua đến nay thì dường như thế này cũng là chuyện đương nhiên.

Có điều lần này luyện chế Nguyên Phong Đan, thời gian Giang Khương cần dùng hình như ngắn hơn lần trước không ít, điều này khiến Đào Cường cảm thấy kỳ quái. Cho dù có quen tay đi chăng nữa thì thời gian cần thiết vẫn phải cần chứ.

Nhưng lần này Giang Khương chỉ cần dùng ba tiếng đồng hồ đã bỏ tất cả dược liệu vào, sau đó tuyên bố ra lò...

- Thế này...

Đào Cường nghe Giang Khương ra lệnh thì hơi ngẩn ra. Ba tiếng đồng hồ luyện chế một lò Nguyên Phong Đan, điều này có thể sao? Dược hiệu của thuốc kia có thể hoàn toàn được thúc đẩy ra sao? Có điều nghi ngờ thì nghi ngờ, Đào Cường vẫn làm theo lệnh Giang Khương, lấy đan dược ra khỏi lò.

Nhìn thấy màu sắc của đan dược, Đào Cường rất bất ngờ. Đan dược này hoàn toàn luyện hỏng rồi.

Đào Cường mang theo chút nghi ngờ đưa thuốc đến cho Giang Khương, định để Giang Khương nhìn qua một cái rồi tùy tiện ném vào tủ trữ đồ. Có điều anh ta thấy sau khi Giang Khương đưa tay cầm chai thuốc thì cẩn thận mở bình ra, sau khi ngửi mùi một cái thì hài lòng gật đầu, tự cất cái bình lại, mặt đầy thản nhiên nói:

- Thất bại, chuẩn bị lần thứ hai...

- A... ơ...

Đào Cường thấy Giang Khương tự cất cái bình đan dược hỏng kia thì ngẩn người ra, sau đó vội vàng đi chuẩn bị cho lần thứ hai.

Lần thứ hai, động tác của Giang Khương vẫn rất nhanh, nhưng thời gian rõ ràng đã dài hơn. Đào Cường nhìn tốc độ thêm thuốc của Giang Khương liền đánh giá tuy tốc độ lần này hơi nhanh nhưng cũng miễn cưỡng được coi là tốc độ luyện đan bình thường.

Đúng như dự đoán, lần thứ hai khi Giang Khương ra lệnh ra lò, dù là màu thuốc hay mùi của đan dược cũng tương đối bình thường, lò Nguyên Phong Đan này thành công.

Có điều nhìn vẻ mặt dửng dưng không chút ngạc nhiên của Giang Khương, Đào Cường lại nhìn nhìn chai Nguyên Phong Đan bị hỏng Giang Khương cất trong túi áo, trong lòng có chút kỳ quái, thầm nói:

- Sao giống như cố ý luyện hỏng vậy?
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 812



Còn một loại đan dược cuối cùng là Thiên Hương Đan.

Giang Khương cũng chưa từng luyện qua Thiên Hương Đan. Nhưng trong truyền thừa của Tế Thế Đỉnh, Thiên Hương Đan là đan dược dễ luyện chế nhất, thời gian luyện cũng không dài. Hiệu quả của nó đối với những người tu luyện nội khí dưới Địa giai đỉnh phong vô cùng tốt. Cho nên Giang Khương mới lựa chọn luyện chế đan dược này.

Thiên Hương Đan rất dễ luyện chế, nhưng cũng không có nghĩa là hiệu quả của Thiên Hương Đan không tốt. Chẳng qua Thiên Hương Đan không có hiệu quả đối với Giang Khương mà thôi, chứ đối với những người khác thì hiệu quả không tệ lắm. Hơn nữa, hao phí cho đan dược này không nhiều. Nguyên Phong Đan thì cần đến năm sáu tiếng, nhưng Thiên Hương Đan chỉ cần ba tiếng, cộng thêm tác dụng đặc biệt của Tế Thế Đỉnh, thời gian lại càng rút ngắn không ít. Cho dù là đơn giản, nhưng cũng rất phù hợp với thời gian của Giang Khương bây giờ.

Cũng giống như lần đầu tiên, tốc độ của Giang Khương rất nhanh. Thiên Hương Đan vốn cần ba tiếng để hoàn thành, nhưng Giang Khương chỉ cần có hai tiếng là đã có mẻ đầu tiên.

Đào Cường mang theo vẻ nghi hoặc và tò mò cầm chai thuốc nhỏ đưa đến cho Giang Khương. Tuy nói Thiên Hương Đan luyện chế hơi ít, nhưng Đào Cường biết, lần này Thiên Hương Đan dường như chưa luyện chế thành công. Thiên Hương Đan như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào chưa đến hai tiếng đã luyện ra. Cái này nhìn qua giống như Giang Khương cố ý làm như vậy.

Nhưng cố ý luyện chế thất bại một loại đan dược, đây là có dụng ý gì? Đào Cường có chút không hiểu.

Đưa đan dược được luyện chế đến trước mặt Giang Khương, vốn tưởng rằng Giang Khương chỉ thoáng nhìn qua một chút, sau đó sẽ cất đi. Nhưng lần này lại không giống như như y đã tưởng tượng.

Giang Khương cầm thuốc đưa lên mũi ngửi, gương mặt hiện lên vẻ cổ quái, giống như đan dược này không phải luyện hỏng mà là có vấn đề khác.

- Dường như không giống.

Gương mặt Giang Khương lộ vẻ nghi hoặc, nhìn màu sắc của thuốc, sau đó ngửi một lần nữa. Mùi vị này hoàn toàn khác với mùi trong trí nhớ.

Màu sắc thì không sai, nhưng mùi lại khác. Bên trong mùi thuốc lúc này mơ hồ có thêm một cảm giác cay. Người bình thường có lẽ không ngửi ra, nhưng khứu giác của Giang Khương nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, một chút cay nhàn nhạt cũng không thoát khỏi lỗ mũi của hắn. Thoáng chần chừ một chút, Giang Khương đổ ra một viên thuốc đưa lên mũi lần nữa, cẩn thận ngửi qua một lần, chân mày cau lại, sau đó ném viên thuốc vào trong miệng.

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, sự nghi ngờ trong lòng Đào Cường lại càng nhiều hơn. Bây giờ y có thể xác định y sĩ Giang Khương đã luyện chế thất bại. Hơn nữa, hắn dường như rất quen thuộc với tình huống đan dược thất bại lần thứ hai. Thậm chí giống như là cố tình luyện chế đan dược thất bại. Ngay cả tình huống đan dược sau khi thất bại là gì cũng tương đối rõ ràng.

Nếu không, chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy đối với đan dược thất bại.

Nhưng sau khi nghi ngờ trong lòng được giải trừ, Đào Cường lại xuất hiện nghi ngờ khác. Vị y sĩ Giang Khương làm như vậy là để làm gì? Hơn nữa, nguyên liệu của đan dược này còn có thể luyện chế thành đan dược khác sao?

Giang Khương nhai nhai viên thuốc trong miệng vài cái, cảm nhận được mùi vị, chân mày càng lúc càng cau chặt. Mùi của đan dược không đúng, khẩu vị lại không giống. Tuy nói đây chỉ là bán thành phẩm của Thiên Hương Đan, nhưng tuyệt đối không phải là cảm giác này. Sau khi đan dược đưa vào miệng, thậm chí Giang Khương còn không cảm nhận được hiệu quả rõ ràng.

- Luyện hư?

Trong lòng Giang Khương nghi ngờ vô cùng.

Ngày thứ nhất, hắn luyện hư mấy loại đan dược, bất quá cũng chỉ là để làm quen với Tế Thế Đỉnh, khống chế hỏa hầu luyện chế cho thật nhuần nhuyễn. Thông qua luyện chế mấy loại đan dược, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ và sự biến hóa của Tế Thế Đỉnh. Vì thế, có Tế Thế Đỉnh, cộng thêm trí nhớ truyền thừa, trên căn bản không thể xuất hiện vấn đề.

Nhưng đan dược trước mắt rõ ràng đã xảy ra vấn đề, khiến cho Giang Khương không thể lý giải, vì sao tình huống này lại xuất hiện?

Giang Khương cân nhắc lại một lần, loại bỏ các nhân tố. Với trình độ quen thuộc của hắn đối với Tế Thế Đỉnh, trên căn bản không thể xảy ra tình trạng mất khống chế hỏa hầu hay có bất kỳ sơ suất nào về kỹ thuật. Mặc dù Tế Thế Đỉnh có nắp mới, nhưng ngày thứ nhất Giang Khương hao tốn nhiều dược liệu, luyện hư mấy loại đan dược, chính là để Tế Thế Đỉnh với cái nắp mới sẽ có tác dụng như thế nào.

Cho nên, sau khi loại bỏ nguyên nhân ở phương diện kỹ thuật, một lý do mà Giang Khương nghĩ đến chính là dược liệu.

Nhưng dược liệu của Thiên Y Viện làm sao có thể xảy ra vấn đề được chứ? Dược liệu mà Thiên Y Viện sử dụng phải thông qua kiểm tra ở mấy khâu, bảo đảm trăm phần trăm không có vấn đề mới được đưa vào sử dụng. Trong tình huống đó, tuyệt đối không thể nào xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Giang Khương nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt trầm xuống. Nếu dược liệu xảy ra vấn đề, như vậy không phải là vô tình được, nhất định đã có người động tay.

Đào Cường thấy Giang Khương đứng đó cau mày, gương mặt âm tình bất định, do dự một chút liền nhìn đồng hồ, xác định thời gian không còn nhiều, lúc này mới cẩn thận hỏi:

- Y sĩ Giang Khương, chúng ta có tiếp tục luyện chế không? Thời gian cũng không còn nhiều nữa.

Nghe Đào Cường nói, Giang Khương liền bừng tỉnh, thoáng chút trầm ngâm rồi đưa ra quyết định. Nếu dược liệu xuất hiện vấn đề, cho dù tiếp tục luyện chế, hắn có cẩn thận đến cỡ nào cũng sẽ thất bại.

Người muốn hắn thất bại không ít. Có dùng mông để nghĩ cũng biết có người cố ý động tay vào.

Người trong Thiên Y Viện có đủ tư cách táy máy chân tay, hơn nữa còn dám mạo hiểm để hắn thất bại cũng không nhiều.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Khương liền trầm xuống, nhìn Đào Cường nói:

- Đào Cường, phiền anh mang dược liệu của Thiên Hương Đan ra đây, tôi muốn kiểm tra một chút.

- Lấy ra hết? Kiểm tra?

Nghe Giang Khương nói, Đào Cường sửng sốt, thoáng suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở:

- Tại sao phải kiểm tra? Dược liệu trong viện không thể nào có vấn đề được. Y sĩ Giang Khương, thời gian của cậu không còn nhiều. Nếu cứ trì hoãn, cậu tuyệt đối không thể luyện chế xong.

- Không, tôi chỉ muốn xác nhận một chút.

Nếu như có người táy máy chân tay, Đào Cường tuyệt đối là người có tư cách.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 813



Thấy Giang Khương bình tĩnh đưa ra yêu cầu như vậy, cùng với vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Đào Cường sửng sốt một chút, dường như hiểu được cái gì, trong nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch. Có thể làm cho Giang Khương không tiếc lãng phí thời gian, không tiếc việc mình không thể qua cửa cũng muốn kiểm tra. Lý do duy nhất chính là…

Là quản lý của một phòng luyện đan, y biết rất rõ, nếu như sự thật đúng như những gì Giang Khương đã nghi ngờ, chuyện sẽ phiền phức lớn, lập tức run giọng xác định lần nữa:

- Y sĩ Giang Khương, cậu nhất định phải kiểm tra?

- Đúng.

Giang Khương gật đầu nói.

- Được.

Thấy Giang Khương gật đầu, Đào Cường cũng không do dự, lập tức trầm giọng nói với một học đồ:

- Đem tất cả dược liệu của Thiên Hương Đan ra đây.

- Vâng.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đào Cường, vị học đồ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng vào dược phòng, đem tất cả nguyên liệu của Thiên Hương Đan ra, đưa đến trước mặt Giang Khương.

Nhìn mười mấy hộp thuốc inox trước mặt mình, Giang Khương cẩn thận xem kỹ một lần. Sau khi xác nhận tất cả là nguyên liệu để luyện chế Thiên Hương Đan, lúc này mới nâng cái hộp nhỏ nhất đưa lên chóp mũi. Từng hộp dược liệu này đều là nguyên liệu chủ yếu của Thiên Hương Đan, là dược liệu trung thượng phẩm.

Nhưng, sau khi ngửi qua một lần, dưới khướu giác nhạy bén của hắn, Giang Khương xác định mấy vị thuốc này không có vấn đề, liền buông những hộp dược liệu xuống. Lúc này, hắn bắt đầu quay sang kiểm tra dược liệu phụ trợ.

Đào Cường bên cạnh cũng khẩn trương nhìn Giang Khương kiểm tra tất cả dược liệu chủ tài, dường như cũng không phát hiện được điều gì, sắc mặt lại càng âm trầm. Y biết, nếu dược liệu thật sự xảy ra vấn đề, y là người phụ trách phòng luyện đan, chắc chắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Mấy dược liệu chủ đều tạm thời xin được từ phòng dược liệu, nhưng dược liệu phụ trợ thì đã sớm chuẩn bị trước đó. Nếu thật sự xảy ra vấn đề, mà nằm ở dược liệu chủ, vậy thì vấn đề tương đối dễ tra xét. Dù sao tiếp xúc nó cũng có đến mấy người.

Nhưng nếu xuất hiện trong lúc dược phòng chuẩn bị, muốn tra sẽ tương đối phiền phức. Dĩ nhiên, y hy vọng đừng tìm ra được vấn đề. Nhưng với hiểu biết của y về Giang Khương trong mấy ngày qua, đối phương nhìn thì như tùy ý, nhưng một khi nghiêm túc, chắc chắn không phải là người dễ khi dễ.

Giang Khương bưng từng hộp một đưa lên mũi, hơn nữa còn rung rung cái hộp, để dược liệu bên dưới được đẩy lên trên, đồng thời để cho mùi dược liệu hoàn toàn tản ra.

Nhưng sau khi ngửi xong, Giang Khương cũng không phát hiện được dị thường, khiến cho hắn lại càng nghi ngờ.

Đào Cường thấy vậy, trong lòng cũng thả lỏng được một chút.

Vội vàng nói:

- Y sĩ Giang Khương, nếu đã không có vấn đề, bây giờ bắt đầu đi. Vẫn còn kịp thời gian.

Giang Khương khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:

- Không, dược liệu nhất định có vấn đề.

Dứt lời, Giang Khương quét mắt nhìn những hộp đựng thuốc, sau đó móc viên thuốc Thiên Hương Đan đã được luyện chế đưa lên mũi ngửi.

Ngửi một lần, trong lòng Giang Khương nhanh chóng phân tích, sau đó bắt đầu quét mắt nhìn những hộp dược liệu.

Qua mười mấy phút, trong lúc Đào Cường đang định lên tiếng, đột nhiên thấy ánh mắt Giang Khương sáng lên, sau đó cất chai thuốc vào rồi cầm một hộp dược liệu lên.

Nhìn hộp thuốc, Đào Cường sửng sốt một chút. Dược liệu này rất thông thường, chẳng lẽ Giang Khương cho rằng nó có vấn đề?

Trong lòng Giang Khương đã tương đối chắc chắn. Nếu quả thật có vấn đề, tất nhiên là ở chỗ này. Trong hộp này đựng nghệ. Bản thân nghệ có vị cay tương đối. Muốn làm cho người khác không phát hiện được dược tính của thuốc có vị cay, khả năng duy nhất chính là thông qua mùi vị của nghệ để che giấu.

Giang Khương bốc một nhúm nghệ đưa lên chóp mũi, cẩn thận phân biệt mùi trong đó.

Qua một hồi, Giang Khương mỉm cười. Quả nhiên, trong mùi cay của nghệ, hắn phát hiện có một mùi nhàn nhạt rất khác biệt.

Mùi này là mùi của cây tế tân.

Tế tân vị ôn. Mặc dù lượng tương đối thấp, nhưng sau khi bỏ vào Thiên Hương Đan, tất sẽ phá hư kết cấu của Thiên Hương Đan. Mặc dù không lộ rõ, nhưng nó sẽ khiến cho dược liệu của Thiên Hương Đan mất cân bằng.

Hơn nữa, Tế tân có thể dễ dàng bị nghiền nát thành bột, lẫn vào trong nghệ, chỉ cần một lượng ít ỏi, căn bản không có ai có thể phát hiện ra. Dĩ nhiên, ngoại trừ Giang Khương b**n th**.

Thấy gương mặt Giang Khương mỉm cười, sắc mặt Đào Cường liền cứng đờ, liền vội vàng đưa tay hốt một nhúm nghệ đưa lên chóp mũi, khẩn trương ngửi. Nếu nghệ thật sự có vấn đề, như vậy trách nhiệm sẽ nằm ở phòng luyện đan do y quản lý. Dẫu sao nghệ cũng là dược vật thường xuyên của phòng, cũng không phải tạm thời mang đến.

Chẳng qua Đào Cường cẩn thận ngửi mấy lần cũng không phát hiện bất cứ dị thường. Không an lòng, Đào Cường còn bỏ nghệ vào trong miệng nhai nhai nhưng vẫn không phát hiện được, rốt cuộc nhịn không được nói:

- Y sĩ Giang Khương, nghệ không có vấn đề.

Nhìn biểu hiện và ánh mắt nghiêm túc của Đào Cường, lực tinh thần nhạy bén của Giang Khương giúp cho hắn dễ dàng nhận ra Đào Cường đang nói thật. Xem ra cũng không phải do Đào Cường làm. Giang Khương khẽ mỉm cười, sau đó nhìn hai học đồ bên cạnh, lắc đầu nói:

- Không, nó có vấn đề. Các người nói có đúng hay không?

Giang Khương vừa thốt lên, hai học đồ liền sửng sờ, sau đó nhìn chằm chằm Giang Khương, dường như không biết Giang Khương đang nói cái gì.

Nhưng Giang Khương bước đến chỗ học đồ vóc người hơi thấp, nhìn học đồ đang cố gắng tỏ ra trấn định trước mặt mình. Một đạo tin tức thoáng qua trong đầu, hai mắt nhanh chóng co rút, lạnh nhạt hỏi:

- Tại sao cậu lại bỏ thêm tế tân vào trong hộp?

- Không, không phải tôi.

Dưới sự uy áp của thiên phú Mê hoặc, học đồ rốt cuộc kinh hoảng quát to lên.

- Tôi biết là cậu.

Giang Khương hài lòng cười nói:

- Nói cho tôi biết, có phải Thiên y sư Chu Thế Dương bảo cậu làm không?

- A…không…không….

Vị học đồ sửng sốt một chút, sau đó dùng sức lắc đầu, lớn tiếng phủ nhận. Ánh mắt của Giang Khương liền lóe lên một tia rét lạnh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 814



Các thành viên của hội Viện ủy cộng thêm hai trưởng lão của Trưởng lão viện một lần nữa tập trung trong phòng luyện đan. Người nào cũng ngưng trọng nhìn Giang Khương đang nhàn nhã ngồi trên đỉnh Tế Thế Đỉnh đặt chính giữa phòng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Trước mặt hắn là hộp thuốc nghệ.

Chuyện liên quan đến đỉnh chủ của Tế Thế Đỉnh, không một ai dám khinh thường. Cho nên sau khi nghe được tin tức, tất cả mọi người đều chạy đến.

- Giang Khương, cậu nói có người động tay vào số dược liệu này?

Lưu Mộc Dương nghiêm túc nhìn chằm chằm Giang Khương, trầm giọng nói.

- Đúng.

Khóe miệng Giang Khương nhếch lên, gật đầu một cái, ánh mắt nhẹ quét qua một vòng, khiến cho người nào đó có tật giật mình phải căng thẳng.

Thấy Giang Khương gật đầu, ánh mắt Lưu Mộc Dương lạnh lại. Ông thân là người giám sát luật lệ của Thiên Y Viện, hơn nữa lần này Giang Khương luyện đan cũng nằm dưới sự giám sát của bộ phận của ông. Nếu như xảy ra vấn đề, đại diện cho việc bắt đầu có người coi thường uy nghiêm của phòng Giám sát, coi thường chức vụ người đứng đầu của ông.

Nhìn biểu hiện của Giang Khương, tâm mọi người liền chùng xuống. Thông qua hiểu biết của mọi người về tính cách của Giang Khương, tiểu tử này dường như không phải là người quá thích dùng mấy thủ đoạn trẻ con. Nếu hắn nói có người động tay, hẳn cũng có năm phần trở lên.

Dám làm chuyện này, cơ hồ chỉ có một người. Nhưng ông ta thật sự mạo hiểm động tay động chân sao? Nhưng, mặc dù trong lòng mọi người có ý niệm như vậy, cũng không ai biểu lộ ra. Dẫu sao cũng không có chứng cứ, sẽ không ai nói bậy nói bạ. Hơn nữa, tất cả mọi người đều không hy vọng chuyện như vậy phát sinh.

Chỉ có lão đồng chí thiên phong đạo cốt, Thủ tịch trưởng lão dường như đang có điều suy nghĩ.

- Giang Khương, giới luật của Thiên Y Viện sâm nghiêm, ai dám làm chuyện như vậy chứ?

Chu Thế Dương không phụ lòng mong đợi của mọi người nhảy ra ngoài, chỉ vào Giang Khương, giễu cợt:

- Cậu không luyện ra được đan dược, liền dám mượn cớ như thế? Đúng là ăn nói bừa bãi.

Dứt lời, làm bộ đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, tức giận nói:

- Bây giờ đã đến giờ, đan dược còn chưa luyện ra. Người đâu, mau bắt tiểu tử này lại, chuẩn bị cưỡng ép giải trừ nhận chủ.

Thấy Chu Thế Dương vọt ra ngoài, Giang Khương cũng không sợ hãi, nhìn Chu Thế Dương nói:

- Ông đang chột dạ?

Lời vừa thốt ra, mặt Chu Thế Dương cứng đờ, chung quanh cũng trở nên tĩnh mịch.

- Cậu…cậu ăn nói bậy bạ.

Ngón tay Chu Thế Dương run run chỉ vào Giang Khương, tức giận nói.

- Không chột dạ, vậy ông gấp gáp nhảy ra ngoài làm gì?

Giang Khương nhìn chằm chằm Chu Thế Dương, không nhanh không chậm dời ánh mắt sang những thành viên khác, nói:

- Ông không nhìn những thành viên khác sao? Ổn định bao nhiêu, phong độ bao nhiêu?

Nói đến đây, Giang Khương cười hắc hắc:

- Chỉ có một mình ông nhảy lên nhảy xuống chỗ này, dường như muốn giết người diệt khẩu. Chột dạ hay không thì quá rõ ràng rồi.

- Cậu…cậu…

Chu Thế Dương quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy tất cả mọi người đều quỷ dị nhìn ông ta, khiến gương mặt ông ta tái xanh, thiếu chút nữa không phun máu ra ngoài, hận không cho mình mấy cái tát. Lúc trước ông ta cũng không có xúc động như vậy, luôn ở bên cạnh châm ngòi nổ súng, tại sao hôm nay không có đầu óc, chưa gì đã nhảy ra?

Nhìn gương mặt vặn vẹo của Chu Thế Dương, khóe miệng Giang Khương lại nhếch lên. Biến hóa vốn rất nhỏ trong mắt hắn đã nhanh chóng khôi phục bình thường. Trong đầu, một tin tức hiện lên:

- Thiên phú Mê hoặc dừng lại, năng lượng tiêu hao 3%.

Sắc mặt khó coi, viện trưởng Từ Khải Liễu hắng giọng ho khan một cái, nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh, nói:

- Mộc Dương, anh hãy kiểm tra một chút.

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bước đến chỗ những hộp thuốc, đưa tay cầm lên từng hộp lắc lắc như Giang Khương, rồi đưa lên mũi ngửi, bỏ xuống rồi cầm hộp khác lên.

Tất cả mọi người đều nhìn động tác của Lưu Mộc Dương, chờ Lưu Mộc Dương giải thích. Còn Chu Thế Dương thì dường như tức giận khó tiêu. Nhưng nhìn người này thỉnh thoảng lại nhìn động tác của Lưu Mộc Dương, liền biết trong lòng chỉ sợ đang đánh trống.

Rất nhanh, Lưu Mộc Dương liền đem tất cả hộp dược liệu kiểm qua qua một lần, sau đó đứng dậy nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Tôi cũng không phát hiện được điều gì dị thường.

- Giang Khương, cậu còn gì để nói nữa hay không?

Chu Thế Dương thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng đã có dũng khí đứng ra rửa sạch mối nhục này.

- Đương nhiên là có.

Đối với kết luận của Lưu Mộc Dương, Giang Khương cảm thấy cũng không ngoài suy đoán. Hắn từ từ đứng dậy, đưa tay cầm cái hộp đựng nghệ, nhẹ nhàng lắc lắc rồi nhìn Chu Thế Dương, nói:

- Bên trong bột nghệ này có cho thêm chút bột Tế tân, Thiên y sư Chu Thế Dương nghĩ như thế nào?

Giang Khương vừa nói xong, sắc mặt đang cười cợt của Chu Thế Dương đột nhiên thay đổi, ánh mắt lóe lên sự bối rối nhưng chỉ thoáng qua một chút rồi thôi, sau đó khôi phục lại sự bình thường, lạnh giọng nói:

- Vừa rồi thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng đã kiểm tra, chẳng lẽ còn chưa tra ra sao? Đừng cố tình bẻ sang chuyện khác.

Dứt lời, Chu Thế Dương đưa tay giằng lấy hộp thuốc, nhẹ nhàng lắc một cái rồi đưa lên mũi ngửi. Sau khi chỉ nghe được mùi nghệ, trong lòng trấn định hơn. Mặc dù không biết tại sao Giang Khương lại biết được trong nghệ có bột Tế tân, nhưng khi ông cho người trộn vào, lượng rất ít, căn bản không thể tra ra được.

Lập tức cười nhạt, ném hộp thuốc xuống đất, trầm giọng nói:

- Nghệ tuyệt đối không có vấn đề. Người đâu, mau bắt tiểu tử này lại cho ta.

Lưu Mộc Dương đã phán định thuốc này không có vấn đề, cộng thêm Chu Thế Dương xác định một nửa, như vậy xem như đã có hai vị Thiên y sư xác định việc này.

Cuối cùng, không ai có thể lật đổ phán định có liên quan đến bột nghệ có vấn đề nữa. Nhưng sắc mặt của La Thiên Minh bên cạnh bắt đầu biến đổi. Nếu Chu Thế Dương nói như vậy, ông còn có thể đứng ra phản bác, nhưng có Lưu Mộc Dương khẳng định trước đó, ông không có lý do gì để nghi ngờ, chỉ có thể nhìn Chu Thế Dương ra lệnh, sau đó hai tiên sinh ngoại viện bước đến vây quanh Giang Khương.

Giang Khương chỉ cười lãnh đạm:

- Thế nào? Chu Thế Dương thật sự nôn nóng muốn bịt miệng của tôi hay sao?

- Câm miệng. Bắt nó lại cho tôi.

Thấy Giang Khương vẫn còn bình tĩnh, trong lòng Chu Thế Dương cảm thấy không ổn, lập tức ra lệnh cho hai tiên sinh ngoại viện, yêu cầu hai người bắt ngay Giang Khương lại.

Ông ta thân là thành viên hội Viện ủy, một trong năm vị Thiên y sư. Bây giờ lại trong tình huống hoàn toàn hợp lý, chỉ cần làm ra phán định, như vậy các thiên y sư khác nếu không có chứng cứ rõ ràng, sẽ không có lý do để phản đối ý kiến của ông ta.

Chỉ cần bắt Giang Khương lại trước, cho dù không bắt được, nhưng nếu Giang Khương phản kháng, chuyện này sẽ không có mấy ai tin tưởng lời nói của hắn. Dẫu sao chuyện liên quan đến uy tín của hai vị Thiên y sư, tuyệt đối không có mấy ai dám nghi ngờ hai vị Thiên y sư.

Sắc mặt của nhóm người Viện trưởng Từ Khải Liễu cũng âm trầm, nhưng không ai lên tiếng ngăn cản, chẳng qua là có chút thất vọng.

Tuy nói bọn họ có chút tin tưởng lời nói của Giang Khương, nhưng thông qua phán định của Lưu Mộc Dương, bọn họ cũng cảm thấy có chút thất vọng. Dù sao tất cả mọi người đều biết rõ năng lực và thái độ nghiêm cẩn của Lưu Mộc Dương. Nếu ông đã phán định như vậy, tại sao Giang Khương lại xác định nghệ có vấn đề. Ngoại trừ lý do ngụy biện thì bọn họ không còn lý do nào khác để tin tưởng.

Thấy hai vị tiên sinh ngoại viện tiến lên, Giang Khương cười nhẹ một tiếng, sau đó nhìn vẻ mặt đau khổ của lão sư, liền thở dài, quay người đá một cước lên Tế Thế Đỉnh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 815



- Lão sư, hãy niêm phong đấu thuốc nghệ cho con thật tốt.

Giang Khương nói xong, một cước đá bay Tế Thế Đỉnh về phía Chu Thế Dương. Còn đấu thuốc nghệ bị một cước khác của Giang Khương đạp vào trong ngực La Thiên Minh.

Lão y sư La Thiên Minh hốt hoảng chụp lấy đấu thuốc đang bay tới, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy Tế Thế Đỉnh đã lao đến Chu Thế Dương.

- Họ Chu kia, ông rảnh quá cứ thích gây phiền phức cho tôi. Hôm nay lại còn hãm hại tôi. Thế nào tôi cũng phải đánh cho ông một trận mới được.

Dị biến đột nhiên phát sinh, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tế Thế Đỉnh đã bay đến chỗ Chu Thế Dương. Chu Thế Dương hoảng hốt tránh ra, ai ngờ đằng sau Tế Thế Đỉnh là một quả đấm vào mặt.

- Ầm!

Chu Thế Dương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó gương mặt đau nhức, lỗ mũi nóng lên, đưa tay lau một cái, chỉ thấy một tay đầy máu.

- Giang Khương dừng tay.

Từ Khải Liễu vừa mới lên tiếng, liền nhìn thấy mặt Chu Thế Dương đầy máu, không nhịn được liền sửng sốt, thầm nghĩ Giang Khương rất thích đánh vào mặt người ta sao?

Bị người ta đánh vào mặt, tuyệt đối không cách nào nhịn được. Hơn nữa trước mặt mọi người bị một tiểu bối đánh, ánh mắt Chu Thế Dương trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ, cũng không biết là do tác dụng của thiên phú Mê hoặc còn chưa hết, lập tức gào khóc xông tới liều mạng với Giang Khương.

Hai tiên sinh ngoại viện không kịp cứu viện, đã thấy Chu Thế Dương mặt đầy máu xông lên, liền phẫn nộ tấn công Giang Khương.

Trong lúc hỗn loạn, chỉ thấy Giang Khương hai tay ôm đỉnh, Tế Thế Đỉnh nặng trăm cân giống như một cây chùy bị Giang Khương điều khiển.

Tuy phòng luyện đan lớn, nhưng một khi xảy ra hỗn loạn, lập tức trở nên nhỏ bé. Sắc mặt các thành viên hội Viện ủy phức tạp, lui về sau mấy bước, nhường ra một khoảng trống.

Từ Khải Liễu nhìn cuộc chiến, trong lòng cười khổ. Trong lịch sử, chưa từng có Thiên y sư nào bị đánh, nhưng bây giờ lại diễn ra. Giang Khương đúng là không bình thường, Chu Thế Dương cũng vậy. Nhưng trong tình huống trước mắt, bất kể thế nào cũng chỉ có thể bắt Giang Khương trước rồi nói sau.

Tế Thế Đỉnh mấy trăm cân ở trong tay Giang Khương giống như món đồ chơi, trong nháy mắt bức hai tiên sinh ngoại viện và Chu Thế Dương cách xa mấy thước.

Lúc này, bên ngoài phòng luyện đan đứng đầy người, mắt lom lom nhìn vào bên trong, chờ tin tức sau cùng.

Oành! Trong lúc tất cả mọi người đang chăm chú nhìn, chỉ thấy nóc phòng luyện đan bị một vật nào đó đánh vỡ.

Tuy mấy năm qua phòng luyện đan cũng có phát sinh tình trạng cháy nổ, nhưng phòng luyện đan đã hoàn thiện các biện pháp phòng chống cháy nổ. Khoảng cách giữa các phòng cũng cách xa nhau, hơn nữa vách tường cũng được làm từ chất chống cháy, nhưng nóc phòng lại là nơi dễ bị đánh vỡ nhất. Tùy tiện một chút cũng có thể đánh vỡ nó.

Giang Khương vung Tế Thế Đỉnh lên nóc nhà, dưới chân bắn lên. Tuy nói từ dưới đất lên nóc phòng cao đến mười mấy thước, nhưng Giang Khương vẫn có thể nhảy lên, tay chạm đến thành nóc bị Tế Thế Đỉnh đập bể, một lần nữa vọt qua.

Xuyên qua nóc nhà, Giang Khương vọt về hướng của Tế Thế Đỉnh, nhưng phát hiện dường như hắn đã tính toán sai. Tế Thế Đỉnh sắp rơi xuống đất, còn hắn thì không kịp chạm Tế Thế Đỉnh, đành cười khổ một tiếng. Xem ra chỉ có thể ở nóc nhà mượn lực, sau đó cố gắng đuổi kịp Tế Thế Đỉnh. Dù sao hai tiên sinh ngoại viện hẳn cũng không đuổi kịp hắn.

Trong trong lúc Giang Khương còn đang suy nghĩ, liền cảm giác sau lưng có tiếng gió, dường như có người vọt theo.

- Nhanh như vậy sao?

Giang Khương cả kinh, hít mạnh một hơi giữa không trung, thân hình giang rộng, muốn một lần nữa xông về phía trước, hy vọng có thể bỏ xa được người sau lưng.

Nhưng khi hắn vừa động, trong đầu có một tin tức xẹt qua. Thiên phú Ngưng trệ không gian khởi động.

Tin tức vừa xuất hiện, Giang Khương chỉ cảm thấy cơ thể của mình nhẹ hơn. Vốn hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể bay được khoảng hai thước, nhưng trong nháy mắt đã có thể chạm đến Tế Thế Đỉnh, hoàn toàn không có cảm giác muốn bị rơi xuống.

Sắc mặt Giang Khương thoáng biến đổi, lập tức phản ứng lại, sau đó nghiêng người, dứt khoát đứng trên thân Tế Thế Đỉnh, cả người cùng với Tế Thế Đỉnh đụng vào đám người.

Mọi người hoảng hốt né tránh. Giang Khương mang theo Tế Thế Đỉnh nhẹ nhàng rơi xuống đất, chỉ còn lại hai tiên sinh ngoại viện rơi xuống nóc nhà, gương mặt ngạc nhiên nhìn Giang Khương đáp xuống trước phòng.

Chu Thế Dương khó khăn xông lên nóc nhà, nhìn hai tiên sinh ngoại viện đứng trên nóc nhà, không khỏi tức giận quát lên:

- Đứng ngớ ra đó làm gì? Còn không mau đuổi theo cho tôi.

Lập tức nhảy xuống đất trước, đuổi theo Giang Khương.

Nhìn bóng lưng Chu Thế Dương, hai vị tiên sinh ngoại viện cũng không dám chậm trễ, nhìn nhau một cái rồi đuổi theo Chu Thế Dương. Nếu Chu Thế Dương bị Giang Khương gây thương tích trước mặt bọn họ, đây chính là phiền phức lớn.

Chung quanh Giang Khương đứng đầy người ngơ ngẩn nhìn Giang Khương mang theo đại đỉnh lặng yên không một tiếng động từ trên trời giáng xuống, thật sự không biết Giang Khương làm sao điều khiển được đại đỉnh nặng mấy trăm cân bay xuống như vậy.

Đúng, không phải rơi xuống mà là bay xuống.

Lúc này Giang Khương cũng sững sờ. Thiên phú “Ngưng trệ không gian”, khiến cho hắn có thể bay tới bay lui trong không gian. Nhưng tại sao sau khi hắn đạp một chân lên Tế Thế Đỉnh, dường như sức nặng của Tế Thế Đỉnh cũng biến mất. Hắn bất quá chỉ đứng trên Tế Thế Đỉnh, muốn tận lực giảm bớt một chút sức nặng, để tránh lực trùng kích khi rơi xuống đất quá lớn. Nhưng khi Tế Thế Đỉnh rơi xuống, ngay cả cảm giác cũng không có. Chẳng lẽ Ngưng trệ không gian còn có thể mang vật thể khác cùng bay sao?

Gương mặt những người chung quanh tràn đầy kinh nghi. Cho đến khi Chu Thế Dương hét lên một tiếng, từ trên nóc nhà đánh tới Giang Khương. Lúc này Giang Khương mới hồi phục lại tinh thần, cảm giác có một luồng khí tức từ sau bổ tới, khẽ cau mày. Nội khí trong nháy mắt tràn vào trong đại đỉnh, sau đó cả người mang đại đỉnh trong nháy mắt bay lên trời, lặng yên không một tiếng động tránh được một kích này.

Chỉ để lại một đám người há to mồm nhìn Giang Khương chân đạp đại đỉnh bay giữa không trung, cách mặt đất ba thước.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 816



Nhảy xuống từ nóc nhà, Chu Thế Dương nắm chặt quả đấm nhìn hai tiên sinh ngoại viện theo sát đằng sau, trong lòng trấn định. Hai vị tiên sinh ngoại viện này được coi là tinh nhuệ c*̉a ngoại viện, c*̃ng không phải cao thủ ngoại viện khác có thể so sánh. Có hai người ở đây, ông ta tuyệt đối sẽ không ăn thiệt, lập tức định xông lên, nhưng ngửa đầu liền nhìn thấy Giang Khương dường như đứng hơi cao.

- A!

Chu Thế Dương còn chưa kịp thấy Giang Khương đứng ở vị trí nào, liền nghe hai vị tiên sinh ngoại viện đằng sau hét lên một tiếng kinh hãi, giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến người ta hoảng sợ.

Chu Thế Dương c*̃ng khẩn trương nhìn lại, liền nhìn thấy Giang Khương đang đứng trên Tế Thế Đỉnh, cách mặt đất khoảng ba thước, khiến cho Chu Thế Dương không khỏi thất thanh la lên một tiếng.

- Cái này...cái này...

Sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh quay đầu nhìn hai vị tiên sinh ngoại viện, trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Gương mặt c*̉a hai vị tiên sinh ngoại viện tràn đầy kinh nghi, nhìn người và đại đỉnh lơ lửng giữa không trung, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.

- Mặc kệ, cứ đem người bắt xuống cho tôi.

Nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt, cho rằng đám người c*̉a Viện trưởng Từ rất nhanh sẽ xuất hiện, sắc mặt Chu Thế Dương co quắp lại, cắn răng nói.

Nhưng lời còn chưa nói hết, Giang Khương ở bên kia đã cười lạnh:

- Chu Thế Dương, không có việc gì thì đừng đùa dai. Tại sao lại táy máy chân tay vào trong dược liệu c*̉a tôi? Đường đường là một Thiên y sư lại chơi thủ đoạn này, c*̃ng không sợ mất mặt sao? Muốn Tế Thế Đỉnh c*̉a tôi, có bản lãnh thì đến cướp, tôi ở chỗ này chờ ông đó.

- Làm càn! Cậu...cậu dám bêu xấu người khác.

Nhìn đám người vây xem xung quanh, gương mặt không dám tin nhìn mình, gương mặt già nua c*̉a Chu Thế Dương co rúm lại, tức giận nhào đến Giang Khương.

Thấy Chu Thế Dương nhào đến, mặt Giang Khương lạnh lại, hừ nói:

- Đã sớm nhìn ông không vừa mắt, một quyền vừa rồi đánh còn chưa hả giận. Hôm nay thế nào c*̃ng phải cho ông đẹp mắt mới được.

Trong lúc mọi người kinh hô, Tế Thế Đỉnh dưới chân Giang Khương bay lướt lại, đụng vào Chu Thế Dương.

Đám người Từ Khải Liễu phía sau c*̃ng lục tục từ trong phòng luyện đan chạy ra, nhìn thấy Giang Khương và Tế Thế Đỉnh bay trên không trung, tất cả đều sửng sốt, sau đó lộ vẻ kinh ngạc.

- Đây là cái gì?

Hồ Quang Dương nhìn đại đỉnh dưới chân Giang Khương đang bay đến chỗ Chu Thế Dương và hai tiên sinh ngoại viện, không khỏi kinh hãi.

- Tế Thế Đỉnh...

La y sư đang ôm đấu thuốc trong lòng, nhìn Giang Khương đứng trên đại đỉnh như thiên tiên bay xuống đất, mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng gương mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Giang Khương và Tế Thế Đỉnh đuổi theo đằng sau Chu Thế Dương. Đáng thương cho Chu Thế Dương, mặc dù là Thiên giai, nhưng ngày thường sống trong nhung lụa, nào là đối thủ c*̉a Giang Khương chứ. Cho dù có tránh, c*̃ng không được lưu loát như hai vị tiên sinh ngoại viện.

Tuy nói có hai vị tiên sinh ở một bên ngăn cản, nhưng vẫn bị đụng loạn khắp nơi, thỉnh thoảng lại lăn một vòng, cực kỳ chật vật.

Nhìn bộ dạng c*̉a Chu Thế Dương như vậy, mặc dù bên ngoài vẫn nghiêm túc, nhưng trong lòng La lão sư lại đánh bộp. Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khó coi lẫn khiếp sợ c*̉a Từ Khải Liễu, rồi nhìn bộ dạng chật vật c*̉a Chu Thế Dương, nếu cứ để Giang Khương tiếp tục như vậy, mọi việc sẽ không tiện xử lý, liền vội vàng la lớn:

- Giang Khương, nếu dược liệu này có vấn đề, chúng ta có thể xác nhận lại, đừng đánh nữa.

- Được, vậy chúng ta xác nhận lại.

Sau khi Giang Khương điều khiển Tế Thế Đỉnh hung hãn đụng ngã Chu Thế Dương, c*̃ng xem như xả được chút khí. Hơn nữa hắn c*̃ng không có ý định xích mích với Thiên Y Viện. Cho dù hắn có là đỉnh chủ c*̉a Tế Thế Đỉnh, biểu diễn quả đấm c*̉a mình thì c*̃ng có thể, nhưng nếu để gây ra mâu thuẫn với Thiên Y Viện, mất nhiều hơn được.

Xét sức mạnh cá nhân, trước mặt Thiên Y Viện, có là chủ nhân Tế Thế Đỉnh thì c*̃ng chỉ là con kiến.

Các vị Thiên y sư thấy Giang Khương đã ngừng tay, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nhìn thấy Tế Thế Đỉnh chậm rãi bay xuống, hai mắt liền mở to. Giang Khương ném Tế Thế Đỉnh thủng nóc nhà, bọn họ c*̃ng không cảm thấy kỳ quái. Là chủ nhân c*̉a Tế Thế Đỉnh, người nào c*̃ng sẽ có sự thân cận đặc biệt đối với đại đỉnh. Có ném nó đi như thế nào c*̃ng chẳng có gì lạ.

Nhưng, tại sao Tế Thế Đỉnh lại có thể bay được? Trong tài liệu trước giờ không có ghi chép qua.

Nhẹ nhàng hạ Tế Thế Đỉnh xuống, Giang Khương thở ra một hơi. Năng lượng tiêu hao đúng là không ít, đến 4% khiến cho hắn cảm thấy có chút đau lòng.

- Thiên y sư Lưu, tôi yêu cầu giám định lại cặn kẽ hộp thuốc nghệ này. Tôi khẳng định trong đó có thành phần Tế tân.

Thấy các vị Thiên y sư nhìn mình chằm chằm, Giang Khương trực tiếp nói ra ý kiến. Dù sao c*̃ng đánh Chu Thế Dương rồi, khí c*̃ng đã được xả. Hơn nữa, hắn đem Tế Thế Đỉnh ra chơi như vậy, tin rằng không ai dám tùy tiện đánh chủ ý lên Tế Thế Đỉnh c*̉a hắn nữa.

Nghe Giang Khương nói, Lưu Mộc Dương liền hồi phục lại tinh thần, tiếp nhận đấu thuốc nghệ La Thiên Minh đưa sang, sau đó giao cho một người đàn ông trung niên:

- Mau đi kiểm nghiệm, đồng thời tập trung, tiến hành kiểm tra tất cả phòng điều chế thuốc.

- Vâng.

Người đàn ông trung niên khom người một cái rồi bước nhanh đi.

- Giang Khương, người đâu, mau...mau bắt Giang Khương lại cho tôi.

Cả người đầy bụi, Chu Thế Dương chật vật đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự tức giận. Ông biết, nếu thuốc được đem đi kiểm nghiệm, tất sẽ kiểm tra ra được. Nhưng trước mắt, tuyệt đối không thể bỏ qua cho Giang Khương.

- Lão Chu, tạm thời chờ cho một chút. Sau khi có kết quả kiểm nghiệm, nếu không có vấn đề gì, Giang Khương sẽ không chạy khỏi đâu.

Từ Khải Liễu nghiêm mặt nói:

- Bây giờ ông đi thay quần áo đi. Chờ lát nữa sẽ xử lý chuyện này.

Nghe Từ Khải Liễu nói, sắc mặt Chu Thế Dương tái xanh, căm hận nhìn Giang Khương. Ông ta biết rằng, nếu ngay cả nghệ c*̃ng đã được mang đi kiểm nghiệm, xem ra Từ Khải Liễu đã đoán ra được chút gì đó. Lúc này, Từ Khải Liễu đang cho ông ta một cơ hội giải quyết vấn đề. Nếu cứ ở đây xoắn xuýt mãi, chỉ sợ lát nữa không còn là vấn đề mất thể diện nữa.

Lập tức vung tay lên, tức giận nói:

- Được, Giang Khương, cậu đã dám phạm thượng như vậy, nếu có vấn đề, tôi sẽ trục xuất cậu ra khỏi viện.

Nhìn Chu Thế Dương tất tả đi thay quần áo, Giang Khương cười lạnh. Hắn làm sao mà không rõ Chu Thế Dương đi làm gì. Nhưng bây giờ hắn c*̃ng không định ép Chu Thế Dương vào tuyệt lộ. Dẫu sao chuyện liên quan đến mặt mũi c*̉a Thiên Y Viện, hơn nữa c*̃ng không có chứng cứ. Náo đến cuối c*̀ng c*̃ng không giải quyết được vấn đề.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 817



Mã Tiểu Duệ đứng trong đám người mở to mắt, che miệng nhìn Chu Thế Dương mặt đầy máu, cả người đầy bụi ảo não đi thay quần áo, rồi lại nhìn Giang Khương nhảy xuống từ Tế Thế Đỉnh, không biết nên nói cái gì.

Đường đường là Thiên y sư uy nghiêm hiển hách, nếu ai dám bất kính sẽ bị xử phạt. Bây giờ lại bị đánh thành bộ dạng này trong viện, lại chỉ dám quăng ra một câu độc ác rồi bỏ đi.

- Cái này...Tiểu Duệ, vừa rồi là Giang Khương đánh Thiên y sư Chu Thế Dương sao?

Vương Mịch kéo tay Mã Tiểu Duệ, hỏi.

- Đương nhiên rồi. Cô không nhìn thấy sao? Vừa rồi Chu Thế Dương đã bị đánh tơi tả, hơn nữa mặt đầy máu, nhất định là bị Giang Khương đánh vào mặt. Đánh thật là đã.

Mã Tiểu Duệ ở một bên giơ quả đấm, hưng phấn nói:

- Đã sớm nhìn ông ta không vừa mắt. Tôi c*̃ng muốn lên cho ông ta hai quả đấm.

- Suỵt, nhỏ tiếng một chút.

Thấy ánh mắt quỷ dị c*̉a người bên cạnh nhìn sang, Vương Mịch không khỏi kéo tay Mã Tiểu Duệ, nhỏ giọng nhắc nhở.

- Haha, đùa thôi, đùa thôi.

Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, gương mặt Mã Tiểu Duệ đỏ lên, vội vàng thu hồi quả đấm, cười khan hai tiếng.

Giang Khương dám đánh Thiên y sư, mặc dù rất nhiều người cảm thấy hả giận trong lòng, nhưng cấp bậc ở Thiên Y Viện rất sâm nghiêm, không ai dám bất kính đối với y sư, chứ đừng nói chi đến Thiên y sư. Người ngoài bị Chu Thế Dương rầy la c*̃ng chỉ c*́i đầu im lặng, không ai dám nảy sinh suy nghĩ trả thù, chứ đừng nói chi đến việc biểu lộ ra ngoài.

Tình huống bây giờ, mọi người c*̃ng chỉ âm thầm khinh bỉ nhìn Mã Tiểu Duệ một cái, c*̃ng không nói gì. Dù sao c*̃ng có không ít người có suy nghĩ này.

Các vị Thiên y sư và y sư thấy Giang Khương chắc chắn như vậy, cộng với việc Chu Thế Dương tất cả đi thay quần áo, còn không đoán ra được điều gì sao. Ai nấy đều cảm thấy bất đắc dĩ, Chu Thế Dương vì vị trí chủ nhân Tế Thế Đỉnh, thật đúng là chuyện gì c*̃ng dám làm.

Mọi người vừa khinh thường nhưng c*̃ng thông cảm, c*̃ng không nói gì thêm. Giang Khương và Tế Thế Đỉnh biểu hiện kỳ lạ như vậy, ai mà không nóng mắt chứ? Sau khi trở thành đỉnh chủ, thân phận trở nên siêu nhiên, tay nắm toàn quyền chỉ sau Viện trưởng, c*̀ng với sau này đan dược cao cấp lúc nào c*̃ng có, ai mà không muốn tiếp nhận vị trí đó chứ.

Nhưng bất kể thế nào, Giang Khương ra tay đánh Chu Thế Dương, mặc dù mọi người cảm thấy có chút mất mặt, nhưng chỉ cần kiểm nghiệm bên trong bột nghệ có Tế tân, tất cả mọi người xem như bỏ qua.

Ít nhất, đan dược mà Giang Khương luyện chế ra đã chứng minh năng lực c*̉a hắn. Mọi người c*̃ng sẽ không đứng về phía trứng gà mà đối chọi với tảng đá.

- Tất cả thành viên c*̉a hội viện ủy tổ chức lại cuộc họp.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm Giang Khương đằng sau Tế Thế Đỉnh, Từ Khải Liễu nghiêm mặt lại, sau đó nhìn Hồ Quang Dương và Mạnh Thiên Phong, nói:

- Hai vị trưởng lão, xin mời đến phòng hội nghị.

- Được.

Mọi người c*̃ng biết tại sao phải đi họp, liền vội vàng gật đầu.

Từ Khải Liễu nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:

- Giang Khương, cậu c*̃ng đi theo.

Giang Khương nhún vai, thành thật theo sát đằng sau. Tế Thế Đỉnh tất nhiên là sẽ có người đưa vào trong phòng.

- Được rồi, căn cứ theo kết quả phân tích, thông qua mấy lần sàng lọc, phát hiện được thành phần Tế tân trong nghệ.

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng khép lại bản báo cáo, sau đó nhìn mọi người nói:

- Phòng Giám sát c*̃ng đã báo cáo lại, học đồ phòng luyện đan số 1 tên là Ngô Tuấn Bảo đã nghe theo lệnh c*̉a đan sư trung cấp Hồ Hưng Nguyên bỏ tế tân vào trong nghệ. Còn đan sư trung cấp Hồ Hưng Nguyên đã uống thuốc độc tự sát mười phút trước.

- Uống thuốc độc tự sát?

Gương mặt Giang Khương không hề sợ hãi, đưa mắt nhìn Chu Thế Dương vừa mới thay quần áo ngồi đối diện, khóe miệng hơi vểnh lên. Sắc mặt c*̉a Chu Thế Dương vẫn khó coi, nhưng rõ ràng đã khôi phục lại sự uy nghiêm c*̉a thiên y sư, dường như chuyện này một chút c*̃ng không thu hút được ông ta.

- Liên quan đến điều tra sau này, phòng Giám sát sẽ tiếp tục theo dõi.

Lưu Mộc Dương nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt không hề gợn sóng, gương mặt lạnh lùng, không nói nửa câu. Tất cả mọi người đều nhìn ra được sự bất mãn trên gương mặt c*̉a ông. Là người phụ trách phòng Giám sát c*̉a Thiên Y Viện, từ trước đến giờ ông vẫn luôn là người ngay thẳng. Lần này, bởi vì uy nghiêm c*̉a Thiên y sư và Hội viện ủy mới làm ra thỏa hiệp như thế, nhưng ông vẫn đủ tư cách biểu đạt sự bất mãn c*̉a mình.

Từ Khải Liễu ho khan một tiếng, sau đó nhìn Chu Thế Dương một cái, rồi quét mắt nhìn tất cả mọi người, tiếp tục nói:

- Được, nếu Giang Khương đã thông qua khảo hạch, chúng ta chính thức xác nhận vị trí chủ đỉnh c*̉a Giang Khương, mọi người có ý kiến gì hay không?

Nghe Từ Khải Liễu nói, mọi người nhìn nhau rồi gật đầu, bày tỏ việc mình không có ý kiến. Còn sắc mặt c*̉a Chu Thế Dương thì tối sầm, nhìn Hồ Quang Dương bên cạnh, cắn răng khẽ hừ một tiếng, c*̃ng không lên tiếng.

Từ Khải Liễu hài lòng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:

- Nếu không ai phản đối, Giang Khương chính là đỉnh chủ thế hệ này c*̉a Thiên Y Viện chúng ta. Đồng thời, Giang Khương đã thông qua khảo hạch, sẽ trao cho Giang Khương chức danh “Luyện đan sư cao cấp”.

Dứt lời, Từ Khải Liễu nhìn Giang Khương, lơ đãng nói:

- Giang Khương, theo căn cứ ghi lại, Tế Thế Đỉnh c*̃ng chưa hề có chuyện chở người bay bao giờ. Không biết cậu có thể giải thích không?

Giang Khương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó dưới ánh mắt kinh hãi c*̉a mọi người, thân hình Giang Khương dần dần bay lên cao, cả người trôi lơ lửng trên bàn họp.

Dừng lại hai giây, nhìn biểu hiện c*̉a mọi người, khóe miệng Giang Khương nhếch lên, sau đó rơi xuống, nhún vai nói với Từ Khải Liễu:

- Không liên quan đến Tế Thế Đỉnh, đơn thuần chỉ là năng lực c*̉a con người.

- Năng lực c*̉a cậu?

Nghe Giang Khương nói, mọi người đều trợn mắt há mồm.

Hội nghị bắt đầu nhanh, kết thúc c*̃ng nhanh. Sau một tiếng, hội nghị giải tán, không ai biết nội dung hội nghị là gì. Dù sao c*̃ng có người đồn ra, Chu Thế Dương đạp cửa bước ra trước, y sĩ Giang Khương và các thành viên hội Viện ủy cười híp mắt theo sau.

Tất cả các thành viên c*̉a Thiên Y Viện đều muốn biết trong hội nghị đã xảy ra chuyện gì, các đồng chí lãnh đạo đã quyết định ra sao. Nhưng không ai biết được. Cho đến sáng hôm sau, một thông báo xuất hiện, mọi người mới đại khái hiểu được tình huống.

- Y sĩ nhất phẩm Giang Khương được trao danh hiệu Luyện đan sư cao cấp, chính thức trở thành đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đồng thời được trao tặng tư cách dự thính hội nghị hội Viện ủy mở rộng.

Đối với việc Giang Khương được trao cho danh hiệu Luyện đan sư cao cấp, mọi người c*̃ng không cảm thấy kỳ quái. Hắn đã thông qua khảo hạch luyện chế mười loại đan dược, bản thân đã có tư cách này. Nhưng tư cách dự thính hội nghị hội Viện ủy mở rộng, ý nghĩa đúng là không tầm thường.

Tư cách này đại diện, nếu sau này hội viện ủy tổ chức lớn một chút, Giang Khương sẽ có tư cách tham gia, còn được phát biểu ý kiến, chẳng qua là không có quyền bỏ phiếu mà thôi.

Có được tư cách này, phần lớn là người phụ trách c*̉a các phòng chủ yếu trong Thiên Y Viện, hoặc là thành viên dự bị c*̉a hội Viện ủy. Bây giờ Giang Khương còn chưa là người phụ trách c*̉a bất cứ phòng nào, như vậy hắn sẽ được xem là thành viên dự bị c*̉a hội Viện ủy.

Tuy nói thành viên dự bị phải trải qua rất nhiều năm mới có thể lên vị trí chính thức, nhưng điều này c*̃ng quá đáng sợ đi. Một người chưa đến ba mươi tuổi đã là thành viên dự bị hội Viện ủy, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, không tính là trong tay nắm trọng quyền, nhưng trong toàn bộ Thiên Y Viện, không, là toàn bộ Hoa Hạ, hắn đã có quyền đi ngang.

- Làm sao có thể? Tại sao lại như vậy?

Nghe Hồ Quang Dương nói, sắc mặt Hồ Minh Vũ liền thay đổi, liên tục lắc đầu:

- Gia gia, điều này sao có thể?

- Không gì là không thể. Đây chính là sự thật. c*̃ng giống như hắn có thể phá giải được tỏa long c*̉a chúng ta. Trên người tiểu tử Giang Khương này rất quái dị. Cho nên, cho dù hắn có thể ngắn ngủi bay lên không c*̃ng không có gì kỳ quái.

Sắc mặt Hồ Quang Dương c*̃ng có chút khó coi. Dẫu sao chuyện này c*̃ng khó mà khiến người ta tin được, càng làm cho ông ta rất khó chịu.

Nhưng sự thật chính là sự thật. Hơn nữa ông còn phải cảnh cáo cháu trai bảo bối c*̉a mình, không có việc gì đừng trêu chọc Giang Khương. Dù sao với thân phận và địa vị c*̉a Giang Khương trong viện bây giờ, cháu trai c*̉a ông đã không còn chống lại được.

Cái gì là đại thiên tài, trước mặt Giang Khương, chỉ giống như một bãi cứt chó.

Chẳng qua, Hồ Quang Dương có chút không cam lòng. Rõ ràng trên người Giang Khương tràn đầy cổ quái. Nếu là người ngoài, chỉ sợ đã sớm bị nội viện giam lỏng. Nhưng Giang Khương thân là đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, vượt qua thực lực Thiên giai thường quy, Hội viện ủy và trưởng lão viện đã không làm gì Giang Khương được nữa rồi.

Thực lực, năng lực c*̉a Giang Khương khiến cho mọi người phải kiêng kỵ. Chỉ cần Giang Khương không phản bội Thiên Y Viện, Thiên Y Viện vĩnh viễn sẽ không làm gì Giang Khương.

Nhưng Hồ Quang Dương tin rằng cuộc sống sau này c*̉a Giang Khương c*̃ng sẽ không dễ dàng gì. Ít nhất bỏ ra cái giá cao như vậy, Chu Thế Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Giang Khương Còn có một số người đánh giá là không thèm để ý đến năng lực kia c*̉a Giang Khương.

Cái gọi là minh thương dễ ám ám tiễn khó phòng. Chuyện phiền toái đến với Giang Khương sau này tuyệt đối không thiếu được. Nghĩ đến đây, Hồ Quang Dương cười lạnh một cái.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 818



- Xin chào y sĩ Giang.

- Xin chào y sĩ Giang.

Trên đường đi, người nào gặp Giang Khương c*̃ng đều tràn đầy khách sáo mà chào hỏi. Một số y sư phẩm cấp tương đối cao, sau khi nhìn thấy Giang Khương, phần lớn đều do dự một chút, sau đó chủ động lên tiếng chào hỏi hắn.

Thân phận Giang Khương bây giờ khiến cho rất nhiều người phải suýt xoa. Một y sĩ nhất phẩm có tư cách thành viên dự thính hội Viện ủy, điều này khiến cho rất nhiều y sư khi đối mặt với Giang Khương có chút không thích ứng.

Chế độ giai cấp c*̉a Thiên Y Viện rất sâm nghiêm. Y sư cấp thấp đối diện với y sư cấp cao phải nghiêm khắc phục tùng. Cho nên, y sĩ cấp thấp đụng phải y sĩ cấp cao c*̃ng phải tôn kính và khách khí. Giang Khương chỉ là y sĩ nhất phẩm, nhưng địa vị trong Thiên Y Viện lại tương đối cao.

Không nói cái gì khác, chỉ nói đến thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đã khiến cho mọi người không thể không thân cận với hắn thêm mấy phần. Tuy nói có không ít luyện đan sư trong Thiên Y Viện, nhưng có mấy loại, không có Tế Thế Đỉnh là không luyện ra được.

Hơn nữa, hiệu quả đan dược do Tế Thế Đỉnh luyện ra mạnh hơn so với đan dược do lò luyện đan luyện ra. Không ai đảm bảo được sau này sẽ không có chuyện cầu đến Giang Khương. Cho nên, tất cả các y sư, y sĩ bất kể là mục đích gì, c*̃ng phải tỏ ra khách khí với Giang Khương. Điều này làm cho hắn có chút không quen.

- Sau này từ từ rồi c*̃ng sẽ quen thôi.

Mã Tiểu Duệ nhìn Giang Khương, đắc ý cười nói:

- Y sĩ Giang, sau này nhất định phải chiếu cố nhiều hơn.

- Chiếu cố cái rắm. Bây giờ ngày nào tôi c*̃ng mệt chết đi được. Lão sư cứ bắt tôi học cách điều chế các loại đan dược và luyện cầm.

Giang Khương xoa xoa huyệt thái dương. Sau khi Từ Khải Liễu tuyên bố, Giang Khương liền bị La lão sư bắt đi lao động chân tay. Tuy nói địa vị c*̉a Giang Khương đã ổn định, nhưng nếu không luyện ra được nhiều đan dược, tổng vẫn sẽ có người chỉ trích hắn. Cộng thêm trong Thiên Y Viện vẫn có tai họa ngầm tồn tại, có một số thuốc cao cấp gần như đã bị thất truyền.

Tuy nói trăm năm qua, nội viện đã sử dụng những loại đan dược còn lưu lại đến mức tiết kiệm nhất, nhưng vẫn có những đan dược đã tuyệt tích, còn một số đan dược chỉ còn hai ba viên mà thôi.

Ví dụ như Khai Tuệ Đan mà Chu Thế Dương mua cho Mạnh Thiên Phong trưởng lão. Giá cả đã trên trời mà còn phải là thành viên hội Viện ủy trở nên mới có tư cách để mua.

Có một số đan dược cao cấp, nếu không thể luyện chế ra được nữa, nhiều nhất chưa đến hai mươi năm, Thiên Y Viện sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Trong phòng làm việc c*̉a Viện trưởng, La y sư đang ngồi trên ghế salon, nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, cười nói:

- Xin Viện trưởng và Trưởng phòng Lưu cứ yên tâm, tình huống c*̉a Giang Khương lúc này vô c*̀ng tốt. Một số đan dược cấp thấp, số lượng thành đan trên cơ bản đã đạt đến bảy phần. Đan dược cao cấp, tỷ lệ thành công là năm phần.

Nghe La Thiên Minh nói, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, ánh mắt lóe lên sự cổ quái.

- Lão La, bây giờ Giang Khương thật sự có thể luyện chế đan dược lớn như vậy sao?

Từ Khải Liễu nhìn La Thiên Minh, ngưng trọng hỏi.

La y sư gật đầu, gương mặt c*̃ng tràn đầy kinh ngạc:

- Chính là như vậy. Tôi đã đem một số cách điều chế đan dược đưa cho Giang Khương, trên căn bản cậu ấy đã luyện chế được. Cho dù lần đầu tiên không thành công, nhưng lần thứ hai thì không còn vấn đề gì.

Nghe La lão xác nhận, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, ánh mắt thoáng qua vẻ khiếp sợ.

Thấy biểu hiện c*̉a hai người, La lão cau mày:

- Viện trưởng, Tế Thế Đỉnh thật sự có công hiệu thần kỳ như vậy sao? Trước kia Giang Khương tuyệt đối chưa hề tiếp xúc qua với luyện đan.

Từ Khải Liễu cười khổ, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh rồi lắc đầu:

- Căn cứ theo những gì ghi lại, hiệu quả luyện đan c*̉a Tế Thế Đỉnh cao hơn so với lò luyện thông thường, ngoài ra thì c*̃ng không có hiệu quả gì đặc biệt khác.

- Nếu xét tình huống bây giờ c*̉a Giang Khương, tôi nguyện tin tưởng là do bản thân c*̉a cậu ấy, giống như cái loại năng lực...có thể bay lên c*̉a cậu ấy.

Từ Khải Liễu có chút bất đắc dĩ nói, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương, nói tiếp:

- Mộc Dương, ông cảm thấy chuyện này như thế nào?

Lưu Mộc Dương cười khổ:

- Căn cứ theo những gì điều tra trước đây, trước khi Giang Khương tốt nghiệp trung học, hết thảy đều bình thường. Chỉ có điều sau ba năm mất tích, đột nhiên trở về nông thôn, sau đó biểu hiện ra một số tình huống vượt xa người thường.

- Căn cứ theo một số biểu hiện, trong ba năm qua, hẳn cậu ấy đã tham gia một đội quân đặc chủng nào đó. Nhưng trước khi cậu ấy quay về, đội quân này đã bị một số cao tầng trong nước chỉ thị giết người diệt khẩu. Sau khi cậu ấy trở về, lợi dụng thời gian hai năm đã tiến hành báo thù và trợ cấp cho người nhà c*̉a các chiến hữu.

Lưu Mộc Dương nhìn Từ Khải Liễu rồi nói tiếp:

- Hẳn những thứ này Viện trưởng đã biết.

- Mà c*̃ng trong hai năm đó, năng lực c*̉a cậu ấy dường như đan xen với các loại tiến hóa. Năng lực học tập c*̉a cậu ấy vượt xa nguời bình thường, tốc độ tu luyện nội khí c*̃ng bỏ xa bất kỳ cao thủ ngoại viện nào.

- Cho nên, hết thảy đều không có cách giải thích. Tôi chỉ có thể nói, cậu ấy đến Thiên Y Viện, có lẽ là phúc c*̉a chúng ta.

Nói đến đây, Lưu Mộc Dương khẽ lắc đầu rồi nhìn La Thiên Minh:

- Lão La, ông đã vì nội viện c*̉a chúng ta mà tìm được một phúc tướng.

Nghe Lưu Mộc Dương nói, La Thiên Minh và Từ Khải Liễu nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu cười khổ. Nếu Lưu Mộc Dương đã nói không tra ra được gì, c*̃ng không tìm được lời giải thích nào khác, hai người c*̃ng đành tiếp nhận mà thôi.

- Được rồi, cứ như vậy đi. Lão La ông chịu vất vả một chút, quan sát kỹ Giang Khương. Tiểu tử này không buộc hắn là hắn sẽ không làm. Để cho hắn tiếp xúc nhiều hơn với đan dược thượng phẩm. Chỉ cần số lượng thành đan c*̉a đan dược thượng phẩm vượt qua tám phần, khi đó sẽ bắt đầu cho hắn tiếp xúc những thứ kia, tận lực tranh thủ thời gian.

Từ Khải Liễu trầm giọng nói.

- Được, tôi biết rồi.

La Thiên Minh hiểu Từ Khải Liễu nói gì, lập tức gật đầu.

Lúc này, cách xa vạn dặm, Ngô tiên sinh đang dè dặt c*́i đầu báo cáo tin tức cho vị công tử tuấn mỹ.

- Công tử, căn cứ vào tin tức báo lại, Thiên Y Viện đã tìm được Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn xác định được đỉnh chủ chính thức.

Ngô tiên sinh nói, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc.

- Đã tìm được Tế Thế Đỉnh?

Vị công tử cau mày, sau đó đặt ly rượu trong tay xuống, buông cô gái đang ôm trong lòng ra, phất tay tỏ ý bảo cô gái ra ngoài, lúc này mới nhìn Ngô tiên sinh, trầm giọng nói:

- Không phải nói không có nắp đỉnh sao? Tại sao lại xác định được đỉnh chủ chính thức?

- Công tử, tân đỉnh chủ c*̉a Tế Thế Đỉnh dường như đã phối hợp với bộ phận Ngũ Kim c*̉a Thiên Y Viện chế tạo được nắp đỉnh mới. Mặc dù không chắc hiệu quả như thế nào, nhưng xác định là có thể sử dụng.

Ngô tiên sinh đáp:

- Thiên Y Viện c*̃ng có Thiên y sư xuất thủ muốn cướp đoạt chủ vị, nhưng cuối c*̀ng không thành công.

- Ồ!

Nghe đến đây, vị công tử chậm rãi ngồi thẳng người, sau đó nhìn Ngô tiên sinh, nói:

- Nói như vậy, Tế Thế Đỉnh xem như đã phát huy tác dụng.

- Đúng vậy, công tử anh minh.

Ngô tiên sinh vội vàng cười nói.

Công tử nhẹ gật đầu, thoáng chút trầm ngâm, hai hàng lông mày lại cau lại:

- Có tài liệu về đỉnh chủ không?

- Ở đây, mời công tử xem qua.

Ngô tiên sinh hai tay đưa tài liệu sang.

Tiếp nhận tài liệu Ngô tiên sinh đưa sang, vị công tử gia này tùy ý lật qua hai cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngô tiên sinh, trầm giọng hỏi:

- Mới 27 tuổi? Thiên giai?

- Vâng, theo tin tức mới nhất, hẳn là như vậy.

Nghe công tử hỏi, trong lòng Ngô tiên sinh hơi căng thẳng. Thiên giai này là do ông ta giúp cho Giang Khương một tay.

- Không tệ, không tệ. Giang Khương?

Khóe miệng vị công tử gia nhếch lên, sau đó cười nói:

- c*̃ng họ Giang, ngược lại có chút thú vị.

- Đúng vậy.

Ngô tiên sinh phụ họa một câu, sau đó đưa mắt nhìn vị công tử gia, đang định lên tiếng, đột nhiên sắc mặt cứng đờ. Ông ta có cảm giác nụ cười c*̉a công tử có chút giống với cái tên đáng chết Giang Khương đó.

Nhưng Ngô tiên sinh lập tức lắc đầu, tiếp tục nói:

- Công tử, gã tên Giang Khương này không đơn giản đâu. Ban đầu hắn là thành viên c*̉a một đội ngũ được biệt phái ra bên ngoài. Bây giờ toàn đội chỉ còn lại một mình hắn. Tướng quân Tây Bắc c*̃ng là do hắn hạ sát.

- Sao?

Nghe đến đây, chân mày c*̉a vị công tử lại cau lại, trầm giọng hỏi:

- Khó trách tiểu tử này có thể trốn được, không nghĩ đến lại là một cao thủ.

- Vâng, chúng ta c*̃ng không nghĩ đến bên trong Cô Lang lại ẩn núp một cao thủ như thế.

Ngô tiên sinh nói:

- Nhưng năm đó có rất nhiều chuyện còn chưa tra rõ ràng. Cho nên c*̃ng chưa chứng thực được là có chuyện gì xảy ra.

- Rốt cuộc làm sao hắn có thể trốn thoát được? Vật kia cuối c*̀ng đã đi đâu?

Vị công tử gia nói.

- Có thể lúc đó hắn không có mặt. Theo như tôi điều tra, khi chuyện phát sinh, tiểu tử này đã về nước. Cho nên đồ không thể nào có trên người hắn.

Ngô tiên sinh nói:

- Tiểu tử này c*̃ng là nửa đường gia nhập, c*̃ng không phải thành viên chính thức.

- Ừm, được rồi. Gần đây phái thêm người giám sát. Tôi cảm thấy hứng thú với hắn ta rồi đấy. Giang Khương? 27 tuổi đã là Thiên giai, tân đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh? Không tệ, không tệ.

Khóe miệng vị công tử nhếch lên, khiến cho Ngô tiên sinh phải sửng sốt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 819



- Lão sư, người không thể cho con ra ngoài hít thở sao? Con muốn về Bắc Kinh thăm con trai một chút.

Đối mặt với La Thiên Minh, Giang Khương mỉm cười lấy lòng:

- Lão sư, ba ngày, cho con ba ngày thôi. Sau ba ngày con lập tức về ngay.

- Muốn ra khỏi viện, không có cửa đâu. Con náo ra nhiều chuyện như vậy, con còn không chịu an phận sao?

Thái độ c*̉a La lão rất cương quyết. Một chút thương lượng c*̃ng không, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Lần này Viện trưởng đích thân ra lệnh, nếu đan dược thượng phẩm còn chưa đạt được tám phần trở lên, không cho phép ra khỏi cửa. Muốn thăm con trai, nội viện sẽ phái người đi đón.

Nghe lời nói nghiêm khắc c*̉a La lão, Giang Khương giống như bánh mỳ nhúng nước, c*́i đầu xoay người bước về phòng luyện đan.

Nhìn Giang Khương trở về phòng luyện đan, La y sư thở phào nhẹ nhõm. Ông rất sợ dây dưa với Giang Khương. Ông bây giờ một chút c*̃ng không có biện pháp với hắn. Tuy nói là Viện trưởng ra lệnh, để Giang Khương thành thật một chút, nhưng nếu Giang Khương đã quyết, chẳng ai có thể giữ được hắn. Đến lúc đó, khẳng định Viện trưởng c*̃ng phải thỏa hiệp mà thôi.

Trong lúc đang suy nghĩ, lại thấy Giang Khương đột nhiên quay lại, không khỏi căng thẳng, không biết tiểu tử này có phải đổi ý rồi không.

- Lão sư, vậy người đón con trai con đến đây, cộng thêm Tử Nguyệt và Hiểu Hiểu nữa.

Nói đến đây, mặt Giang Khương có chút đỏ lên.

- Hừ, chuyện đứng đắn không làm, sau này ta nhìn con làm sao mà thu xếp c*̣c diện.

Nghe xong, thấy c*̃ng không phải là đòi đi, La lão thở phào, nhưng nhớ đến Mã Tiểu Duệ, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Tuy nói đồ đệ c*̉a ông không phải là thứ trăng hoa, nhưng ai c*̃ng không từ chối, chỉ sợ sau này khó mà thu xếp c*̣c diện.

Bị lão sư mắng một câu, Giang Khương c*́i đầu, vội vàng quay trở lại phòng luyện đan.

Chuyện Giang Khương ăn ngủ tại phòng luyện đan đã trở thành một trong những chủ đề bàn tán vui vẻ c*̉a những người trong Thiên Y Viện. Bọn họ đều cho rằng Giang Khương làm vậy là để sớm phù hợp với chức danh Luyện đan sư cao cấp và đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, ngày đêm luyện đan không ngừng nghỉ.

Nhưng nhóm người Từ Khải Liễu thì lại cười thầm. Tất cả đều biết sau khi Giang Khương có Tế Thế Đỉnh, linh khí trong phòng luyện đan tăng lên rất nhiều, rõ ràng là Tế Thế Đỉnh rất có lợi trong việc trợ giúp Giang Khương tu luyện nội khí. Cho nên Giang Khương mới ngày đêm ở trong phòng luyện đan, ngay cả ngủ c*̃ng phải dựa vào nó. Nếu không, hắn nào có chuyện cố gắng như vậy?

3h sáng, lúc này phòng luyện đan hoàn toàn yên tĩnh. Đây chính là thời điểm yên tĩnh nhất trong mỗi ngày c*̉a phòng luyện đan. Cho dù một số đan dược muốn thành đan phải cần đến âm dương giao hội thì c*̃ng đã sớm luyện xong.

Lúc này, bên trong phòng luyện đan số 1 truyền ra một chút động tĩnh.

Giang Khương lấy ra cái túi, bên trong là một đống chai lớn chai nhỏ. Hắn lựa lấy một chai, sau khi mở nắp bình đưa lên mũi ngửi một cái, liền hài lòng gật đầu.

Hắn tiện tay mở nắp Tế Thế Đỉnh, sau đó đem đan dược trong bình đổ vào đại đỉnh, rồi bước đến trước máy vi tính, bắt đầu điều khiển.

Nếu Đào Cường có ở đây, nhìn thấy đan dược mà Giang Khương rót vào Tế Thế Đỉnh, nhất định sẽ bị thất kinh. Bởi vì đây chính là đan dược mà Giang Khương luyện hư mấy ngày qua.

Sau khi đổ nước tinh khiết vào trong Tế Thế Đỉnh, Giang Khương bắt đầu tăng thêm nhiệt độ cho đại đỉnh.

Hai ngày qua, hắn đã tương đối quen thuộc với cách điều khiển này. Đối với hắn mà nói, thao tác trên máy tính c*̃ng không phải là một việc quá khó khăn.

Hỏa lực dần dần tăng lên, trong lò luyện đan bắt đầu bốc ra một mùi thuốc nhàn nhạt. Giang Khương không cho thêm bất cứ dược vật nào nữa, chỉ tập trung vào việc khống chế nhiệt độ, thỉnh thoảng hít hít lỗ mũi, kiểm tra tình huống đan dược bên trong.

Một hai giờ trôi qua, sau khi điều chỉnh hỏa lực mấy lần, mùi thuốc trong lò luyện đan càng lúc càng nồng. Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười thỏa mãn, lại gõ tiếp một cái xuống bàn phím.

Rất nhanh đường ống bên trên Tế Thế Đỉnh lại rót một lượng thuốc bột vào trong đại đỉnh, sau đó hắn đậy nắp đỉnh lại, tăng hỏa lực lên cấp tám.

Sau khi đổ thuốc bột vào, mùi thuốc càng thêm nồng nặc. Giang Khương không ngừng hít hít, cảm nhận hương vị c*̉a thuốc. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, rốt cuộc hỏa hầu c*̃ng đã không sai biệt lắm, liền đổ tiếp mật ong vào, bắt đầu ngưng luyện sau c*̀ng.

Mấy phút sau, Giang Khương tính toán lại một lần nữa, lập tức ấn nút thành đan, nắp đỉnh được nhấc lên, một cái lồng hạ xuống bên trong đại đỉnh, bắt đầu xoay tròn, sau đó chậm rãi rút lên.

Nhìn đèn xanh trên vách tường lóe sáng, Giang Khương bước đến mở cửa tủ lấy ra một cái chai nhỏ.

Nhìn màu sắc c*̉a viên thuốc trong chai, rồi đưa lên mũi ngửi một cái, Giang Khương hài lòng mỉm cười. Căn cứ theo bí kỹ truyền thừa c*̉a một vị đỉnh chủ, khi luyện đan có thể luyện thành một nửa, sau đó đem ra tiến hành luyện lần thứ hai.

Đan dược bán thành phẩm, trong mắt đan sư bình thường, tất nhiên là đã thất bại, nhưng không ai biết được, đan dược thất bại đó lại có thể đem ra luyện chế lần hai.

Giang Khương không biết vị đỉnh chủ kia đã nghĩ ra biện pháp này như thế nào, nhưng rõ ràng, mục đích duy nhất c*̉a nó chính là trộm đan. Xem ra, năm đó vị đỉnh chủ này c*̃ng được xem là người tâm tư linh hoạt. Nếu không c*̃ng không có khả năng nghĩ ra biện pháp này.

- Viện trưởng, đừng trách con nhé. Thật sự con cần rất nhiều đan dược. Nếu không làm vậy, thật sự không trụ được.

Nhìn chai Nguyên Phong đan trong tay, Giang Khương dường như rất áy náy, sau đó dè dặt cất đi.

Sau khi rửa sạch Tế Thế Đỉnh một lần, nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn thời gian, lập tức lấy ra một cái bình khác, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, rồi lại mò tiếp một cái bình. Sau khi xác nhận hai bình là c*̀ng một loại đan, hắn liền đem cả hai rót vào trong Tế Thế Đỉnh.

- Mặc dù đây chỉ là đan dược trung phẩm, nhưng hiệu quả thật sự không tệ. Đối với Tử nguyệt lại càng thích hợp.

Giang Khương cười đến híp mắt, đậy nắp Tế Thế Đỉnh lại, tiếp tục luyện đan.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back