Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 780



Giang Khương đưa tay nâng vành nón của mình, chỉnh lạ cổ áo, hơi căng thẳng. Hắn đang định xuống xe nhưng lại đưa tay kéo tấm che nắng lên một chút, nhìn vào gương chiếu trên tấm che nắng, sau khi xác nhận đã chỉnh tề rồi, lúc này mới khẽ thở ra một hơi, mở cửa đi xuống xe.

Xung quanh chiếc xe sớm đã có một đám những đứa trẻ từ sáu bảy đến mười hai mười ba tuổi đang tò mò vây xem. Ở cái thôn này rất hiếm khi thấy những chiếc xe lớn như vậy. Cách đó không xa cũng có năm sáu người lớn đang nhìn về phía này, trong mắt tràn ngập tò mò.

Thôn Long Hương là một nơi nghèo nổi tiếng, trong thôn cũng không có nhân vật nào xuất chúng. Thỉnh thoảng cũng có một chiếc xe nhỏ nào đó vào trong thôn, đều là những lãnh đạo ủy ban xã đến xem xét tình hình. Nhưng xe của các lãnh đạo này cũng chỉ là những chiếc Santana hoặc những chiếc xe jeep cũ nát, làm gì có chiếc xe nào hoành tráng thế này?

Giang Khương bước xuống xe trong ánh mắt tò mò của mọi người. Hắn nhìn xung quanh một chút, cảm nhận ánh mắt tò mò phát ra từ xung quanh. Sau khi hắn thoáng chần chờ một chút liền bước về phía một ông cụ đang chống cuốc nhìn về phía mình ở cách đó không xa.

- Cụ ơi... Xin hỏi cụ có biết nhà Lâm Văn Hà ở đâu không ạ?

Nhìn ông cụ mặt nhăn nheo đầy vẻ tang thương trước mặt, Giang Khương khách khí mỉm cười hỏi.

Ông cụ nghe Giang Khương nói vậy, đôi mắt đục ngầu liền đánh giá Giang Khương cả người đang mặt quân trang chỉnh tề một lượt từ trên xuống dưới, cất giọng mang theo thổ âm địa phương, cảnh giác nói:

- Cậu tìm Lâm Văn Hà làm gì?

Giang Khương vẫn nghe hiểu giọng Đông Bắc của ông cụ. Nghe ông cụ nói vậy, mắt hắn sáng lên. Xem ra hắn không tìm nhầm chỗ rồi.

- Thưa cụ, cháu là chiến hữu của Lâm Chí Hùng, con trai bác ấy, hôm nay cháu đến đây là để thăm hai vị trưởng bối...

- Lâm Chí Hùng, chiến hữu của Chí Hùng?

Trong đôi mắt cảnh giác của ông cụ lóe lên một tia khác, sau đó lập tức kích động, xoay người rời đi, gọi một thanh niên cách đó không xa:

- Lâm Mạnh, mau gọi cho cháu tới đây, có tin tức của anh Chí Hùng nhà cháu đấy!

Người thanh niên kia nghe ông cụ gọi như vậy liền chấn động tinh thần, sau đó quay đầu chạy về phía một căn nhà hai tầng.

Còn những người đứng vây xem bên kia nghe ông cụ nói vậy cũng sải bước đi về phía này. Có điều, sau khi bước qua họ đều không dám đến gần, chỉ đứng cách đó hai thước, cẩn thận nhìn quân trang trên người Giang Khương. Trong mắt họ đều tràn đầy vẻ hưng phấn, thấp giọng nói gì đó với nhau.

- Cuối cùng cũng có tin tức Chí Hùng rồi... Xem ra, đúng là đi lính...

- Đúng vậy, năm ngoái còn có người nói Chí Hùng làm ăn không đứng đắn gì đấy xảy ra chuyện, làm hai ông bà ấy tức giận.

- Đúng vậy, lần này cuối cùng lão Lâm cũng biết rõ chuyện rồi... Lần này cho dù bệnh của lão Lâm thật sự không chữa khỏi thì cũng nhắm mắt được rồi...

Lỗ tai Giang Khương dĩ nhiên rất nhạy bén, nghe rõ toàn bộ những lời bàn luận của mọi người. Hắn vừa nghe được một nữa, miệng bắt đầu mím chặt lại. Tuy hắn hiểu rất rõ hoàn cảnh nhà Đại Hùng chắc chắn không khá lắm, nhưng không ngờ lại đến mức độ này.

Rất nhanh, từ ngôi nhà nhỏ kia có một người trung niên chạy theo sau thanh niên kia. Từ xa ông nhìn thấy Giang Khương mặc quân trang cao ngất thì đôi mắt sáng lên, chạy nhanh sang bên này.

Người trung niên mặc bộ âu phục rất cũ kỹ, có điều nhìn có vẻ hiểu biết hơn những người bên cạnh rất nhiều rồi. Sau khi ông bước lên phía trước, cẩn thận nhìn Giang Khương một chút, rồi lại nhìn lon trên vai Giang Khương, sắc mặt hơi run run.

Trong mắt ông lóe lên một tia nghi ngờ, sau đó liền đưa tay ra cười nói:

- Chào đồng chí... Tôi là Trưởng thôn của thôn Long Hương!

Vai Giang Khương hơi nghiêng ra sau, sau khi giơ tay làm kính lễ mới bắt tay trưởng thôn này, nói:

- Chào đồng chí trưởng thôn, tôi là Giang Khương của Bộ tổng tham mưu ba quân chủng!

- A, chào cậu, cậu... Giang Khương?

Vị trưởng thôn này dường như bị quân lễ của Giang Khương làm cho hơi sửng sốt, bắt tay Giang Khương rồi cười khan nói hai câu khách sáo. Đột nhiên ông cảm thấy cái tên Giang Khương này hình như nghe rất quen.

- Giang Khương... anh ta chính là Giang Khương?

Vị trưởng thôn này còn chưa kịp phản ứng lại, người thanh niên sau lưng ông đã kêu lên thất thanh, nói:

- Là Giang Khương trên tivi đó hả?

Người thanh niên vừa nói xong, đám người đứng cách đó hai ba mét đều ồ lên một tiếng, nhìn chằm chằm Giang Khương.

Còn trưởng thôn đang đứng bắt tay với Giang Khương đối diện sau khi sửng sốt một chút, trên mặt liền lộ vẻ vui mừng, nhìn chằm chằm Giang Khương dưới vành mũ một lúc, cuối cùng run giọng nói:

- Ngài... ngài thật sự là Giang Khương đó?

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó đưa tay lấy mũ lính xuống, cầm trong tay, nói:

- Đúng, tôi chính là Giang Khương.

Cùng với đám đông vây quanh và được vị trưởng thôn này đi cùng, Giang Khương sải bước đi về phía nhà Đại Hùng.

Điều kiện gia đình Đại Hùng rất bình thường. Ít nhất trong trí nhớ, vì không muốn người khác quá chú ý, tiền gửi về mỗi tháng thông thường đều là ba ngàn tệ, cho nên căn nhà của Đại Hùng trước mặt là một căn nhà ngói không lớn lắm, hơn nữa rõ ràng đã hơi cũ nát.

Giang Khương còn chưa bước vào đã thấy Trưởng thôn Lâm sãi bước đi vào trong phòng khách, vui mừng kêu lên:

- Lão Hà, lão Hà, chị dâu Khánh Vân... có tin của Chí Hùng rồi, có tin của Chí Hùng rồi...

Nghe giọng của Trưởng thôn Lâm, một người từ trong nhà nhanh chóng lao ra, chạy đến trước mặt Trưởng thôn Lâm, cầm lấy tay Trưởng thôn Lâm, run giọng nói:

- Chí Hùng? Chí Hùng ở đâu?

- Chị dâu Khánh Vân, đừng gấp, đừng gấp... Bên quân đội có người đến... Bên quân đội có người đến...

Trưởng thôn Lâm vội vàng quay đầu nhìn về phía Giang Khương vừa mới bước vào phòng khách.

- Bên quân đội có người đến? Bên quân đội có người đến...

Người phụ nữ được gọi là chị dâu Khánh Vân này chụp lấy tay Trưởng thôn Lâm, run rẩy nhìn theo ánh mắt của Trưởng thôn Lâm, nhìn ra cửa phòng khách.

Bà nhìn thấy bóng người cao ngất đang bước vào cửa dưới ánh nắng mặt trời, hai dòng lệ nóng bỏng từ trong đôi mắt chẳng biết đã theo gò má chảy xuống từ bao giờ.

- Khụ khụ... Người của quân đội đến đâu?

Lúc này, trong phòng lại truyền đến một giọng nói khàn khàn trầm thấp, một bóng người lưng còng, chống gậy, khẽ ho khan, từng bước từng bước từ bên trong đi ra.

Người phụ nữ kia nghe thấy giọng nói khàn khàn này thì không thèm hỏi gì, vội vàng lấy ống tay áo lau đi lệ trên mặt, sau đó xoay người, vội vàng tiến lên hai bước, đỡ bóng người lưng còng kia từ trong phòng chầm chậm bước ra.

Giang Khương đứng trong phòng khách, nhìn hai cụ già nương tựa vào nhau trong căn phòng tối lờ mờ, khuôn mặt đầy đau lòng và kích động, đôi mắt giấu dưới vành mũ cũng dần đỏ lên.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 781



- Giang Khương thay mặt đứa con bất hiếu Chí Hùng, dập đầu với hai bác...

Giang Khương nhìn hai ông bà cụ khuôn mặt đầy đau lòng và căng thẳng, lòng tràn đầy khao khát được gặp người nhà của mình, nhìn vẻ già nua trên dung nhan của họ, nhìn mái tóc hoa râm và tấm lưng còng đã không thể đứng thẳng lên được kia liền cắn môi một cái. Hai dòng lệ nóng cuối cùng cũng không nén được nữa, chậm rãi chảy xuống theo gò má.

Giang Khương há miệng định nói gì đó, nhưng hắn phát hiện mình chẳng thể nói được gì. Hắn thật sự không cách nào đem những tin tức kia nói ra khỏi miệng. Hắn mím chặt môi, đứng thẳng người, hai tay chậm rãi tháo mũ lính xuống, ôm trong tay, “thụp” một tiếng quỳ sụp xuống đất, “bốp bốp bốp” dập mạnh đầu ba cái.

Hai ông bà cụ nhìn bóng người cao ngất quỳ trước mặt dập đầu mạnh ba cái thì sắc mặt cứng đờ. Sau đó, bà cụ khóc thất thanh thành tiếng.

Cha Lâm lưng còng đứng ở đó, mặt dù sắc mặt hơi ảm đạm nhưng vẫn bình tĩnh hơn mẹ Lâm. Ông đưa tay khẽ vuốt tay người bạn già của mình, nhẹ nhàng vỗ hai cái bày tỏ trấn an. Lúc này ông mới nhìn về phía Giang Khương đang quỳ dưới đất. Ông nhìn gương mặt tràn đầy lệ nóng cùng đôi mắt ửng đỏ của Giang Khương, gật đầu một cái. Sau đó ông dùng sức gõ cây gậy trong tay, trầm giọng hỏi:

- Thằng nhỏ nhà tôi, có làm mất thể diện quốc gia không?

Giang Khương mím chặt môi, đứng thẳng lưng, nghễnh đầu, trầm giọng trả lời:

- Không! Anh ấy một mình yểm hộ... chiến hữu cuối cùng, vinh quang chết trận!

Giang Khương vừa nói lời này, bà cụ ở bên vốn đã dần ngừng khóc lại một lần nữa khóc ngất lên.

- Khóc cái gì... Chí Hùng chiến tử vì quốc gia, đây là vinh quang của nó... khụ khụ...

Cha Lâm mím chặt môi, khiển trách người bạn già của mình.

Cụ bà bị cha Lâm khiển trách lúc này mới ngưng khóc tỉ tê. Còn Giang Khương đang mím chặt môi quỳ trên đất kia vẫn không thể nào ngăn được dòng lệ nóng trên mặt.

- Đứng lên... mau đứng lên đi...

Sau khi cha Lâm đưa tay nhẹ nhàng lau khóe mắt liền run lẩy bẩy đưa tay ra, muốn đở Giang Khương. Mẹ Lâm bên cạnh lúc này cũng vội vàng dừng thút thít, giúp đỡ Giang Khương.

Lúc này trưởng thôn Lâm mặt đầy thổn thức. hai người nhà Lâm Văn Hà này cũng không dễ dàng gì. Lần này có tin của Lâm Chí Hùng, nhưng dù sao như thế cũng tốt. Giờ thì sẽ không ai ở ngoài nói Lâm Chí Hùng làm bậy, bị đánh chết nữa...

Trưởng thôn Lâm vội vàng bưng mấy chiếc ghế tới, mời Giang Khương ngồi xuống...

Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Giang Khương ngồi ở bên cạnh hai vợ chồng, bên cạnh là Trưởng thôn Lâm và mấy đồng chí già trong thôn, bắt đầu hỏi thăm vài tình hình.

Lúc này cha Lâm cũng hơi thiếu khống chế bắt đầu hỏi vài chuyện của Đại Hùng khi còn sống.

Giang Khương không hề kiêng kỵ những điều này, lần lượt kể từng chuyện cho hai vợ chồng. Hai vợ chồng ngồi nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, trên mặt có lúc lộ vẻ an uỉ, cũng có lúc lại đau lòng rơi nước mắt.

Lúc này Trưởng thôn Lâm cùng với mấy ông cụ dự thính cũng không ngừng thổn thức.

Sau khi nghe Giang Khương kể xong vài chuyện, lúc này Trưởng thôn Lâm mới nhìn Giang Khương, có chút nghi ngờ nói:

- Giang... Giang đại tá? Theo lý mà nói ít nhất trên huyện cũng phải cử người tới chứ?

- Ờ... Lần này là cá nhân tôi đến... Tôi đến để thay mặt tất cả chiến hữu đã chết trận gặp trưởng bối...

Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái, chậm rãi nói:

- Bởi vì đơn vị của chúng tôi là một đơn vị bí mật, đến giờ vẫn thuộc diện bí mật, cho nên hiện giờ quốc gia sẽ không phủ tuất rõ ràng... Có điều tất cả các chiến hữu đơn vị chúng tôi rất lâu trước đây đã đặt ra một giao hẹn chung.

Nói tới đây, Giang Khương thở ra một hơi, nhìn về phía cha mẹ Lâm nói:

- Xin bác trai bác gái yên lòng... Một hai năm trước, do đội chúng cháu bỗng nhiên gặp tập kích, tổn thất rất lớn, cục diện mất khống chế toàn diện, cho nên phủ tuất hai

năm nay chưa thể đến nơi đến chốn. Giờ nhân đây cháu xin được nói lời xin lỗi bác trai bác gái.

- Gần đây cháu vừa mới nắm lại được toàn bộ tiền quỹ trong tay, cho nên phủ tuất của hai năm nay sẽ nhanh chóng được thanh toán luôn một lần. Đồng thời tiền phủ tuất mỗi tháng sau này cũng sẽ tăng gấp đôi... Điều nay xin bác trai bác gái yên tâm, sau này nếu như có cần gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho cháu...

Hai vợ chồng nghe Giang Khương nói vậy thì nhẹ nhàng thở dài, sau đó cha Lâm nhìn về phía Giang Khương, nói:

- Con à... tuy chúng ta hơi nghèo khổ, nhưng cũng không thiếu tiền. Chúng ta chỉ cần biết Chí Hùng không phải ở bên ngoài làm bậy, mà là vì làm việc tốt cho tổ quốc là được. còn những thứ khác chúng ta không làm. Em trai Chí Hùng cũng ra ngoài làm thuê, thỉnh thoảng cũng có gửi tiền về. Cho nên, không cần... Khoản tiền kia, cứ để dành cho những người khác cần hơn đi. Hai người già chúng ta vẫn sống được, khụ khụ...

Giang Khương nghe tiếng ho khan của cha Lâm thì hơi cười một tiếng, nói:

- Bác trai không cần lo lắng, mấy đứa bọn cháu mấy năm nay ở ngoài liều mạng vì quốc gia, trên căn bản đều là tự cấp tự túc, cho tới bây giờ không cần quốc gia bận tâm tiếp viện, đồng thời cũng tích lũy được không ít tiền, có điều không thể lập tức gửi đến mà thôi. Cho nên, bác cứ yên tâm. Những thứ này đều là tiền Chí Hùng kiếm về, vốn là của hai vợ chồng bác. Có điều bây giờ phải hoạch định thống nhất, gửi về cho hai vợ chồng bác theo từng tháng. Những người khác, cũng giống như vậy, hai vợ chồng bác cứ yên tâm!

- A... như thế a... Vậy chúng ta nhận đi...

Mẹ Lâm chần chờ một chút, nhìn về phía cha Lâm nói:

- Cha xấp nhỏ, mỗi tháng ông đi khám bệnh uống thuốc cũng cần tiền. Năm ngoái nếu không phải chúng ta còn một chút tiền để dành, bệnh của ông đã không kéo dài được đến giờ...

Nghe mẹ Lâm nói vậy, cha Lâm vội vàng trừng mắt vợ một cái, hừ giọng nói:

- Nói linh tinh, bệnh này đã định trước là vậy, có tiền hay không đều như nhau cả thôi...

Giang Khương ở bên nhìn hai vợ chồng, khẽ cười một tiếng, sau đó nói:

- Bác trai không cần lo lắng, bác đưa tay ra một chút, cháu khám giúp bác. Chỉ cần không phải vấn đề quá nghiêm trọng, cháu cũng có thể giúp bác chữa khỏi...

- A, Giang Khương, cháu còn biết chữa bệnh à?

Cha Lâm và mẹ Lâm nghe Giang Khương nói vậy đều sững sốt một chút, trưởng thôn Lâm bên cạnh người khà khà nói:

- Văn Hà, ông không biết à. Năm ngoái lúc động đất, chính đại tá Giang Khương một mình nhảy dù từ trên cao xuống, không biết đã cứu mạng bao nhiêu người. Trên tivi có đưa tin đấy, ông không nhớ sao?

- A... Phải phải, xem trí nhớ của tôi kìa...

Cha Lâm nhìn Giang Khương trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng, nhẹ nhàng vỗ đầu gối mình nói.

Ông lập tức run lẩy bẩy đưa tay ra, mặt đầy khao khát nhìn Giang Khương.

Giang Khương cũng không chậm trễ, cẩn thận nâng tay cha Lâm, sau đó cẩn thận bắt mạch.

Hắn ban nãy đã nhìn ra, bệnh của cha Lâm có lẽ là hậu di chứng của trúng gió, sau đó cộng thêm suy tim thận. Bắt mạch thế này là để tìm hiểu kỹ hơn thôi. Với tình trạng thế này, hắn đường đường là y sĩ nhất phẩm của Thiên Y viện mà còn không thể chữa được, kể ra cũng cảm thấy mất mặt quá.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 782



Hết thảy giống như Giang Khương đã sở liệu, bệnh của Lâm phụ quả thật là di chứng sau khi bị trúng gió cộng thêm suy tim và phổi bị nhiễm lạnh.

Bệnh tình như vậy đối với người ở tuổi này mà nói, trên cơ bản không có khả năng chuyển biến tốt đẹp, nhưng lọt vào tay Giang Khương, hiển nhiên không có vấn đề gì lớn.

Thấy Giang Khương không bắt mạch nữa, đám người Lâm mẫu bên cạnh liền trông mong mà nhìn. Thấy vậy, Giang Khương liền cười nói:

- Vấn đề không lớn.

Nghe Giang Khương nói một cách tự tin như thế, mọi người nhất tề thở phào nhẹ nhõm, đăc biệt ánh mắt của Lâm mẫu lại thêm vài phần ươn ướt.

Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Giang Khương lấy ra một viên bổ khí đan, dùng nước ấm pha loãng. Sau khi cho Lâm phụ uống xong, lại tìm một gian phòng sạch sẽ cho ông nằm xuống, lấy ra ngân châm, bắt đầu châm cứu, đồng thời phối hợp dùng nội khi khơi thông và điều dưỡng kinh mạch.

Nhờ Giang Khương dốc sức, bệnh tình như vậy đương nhiên không tính là gì. Sau khi châm cứu xong, Giang Khương vận dụng nội khí, tiến hành mát xa. Khi làm xong hết tất cả, Giang Khương dìu Lâm phụ đứng dậy. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, hắn buông tay, mỉm cười nói:

- Lâm bá phụ, bác tự mình đi hai bước thử xem.

- Đi hai bước?

Mặc dù cảm thấy toàn thân tràn ngập cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, nhưng Lâm phụ vẫn theo tiềm thức mà cầm lấy quải trượng.

- Không, Lâm bá phụ, không cần quải trượng đâu. Bác hãy tin tưởng cháu, bác có thể đi được.

Giang Khương cầm lấy quải trượng, nói.

- Không cần quải trượng?

Không chỉ Lâm phụ sửng sốt mà ngay cả Lâm mẫu và Thôn trưởng Lâm cũng ngạc nhiên. Lâm phụ bị trúng gió nhiều năm, miễn cưỡng chống quải trượng mới có thể đi chậm được vài bước. Không có quải trượng, làm sao mà đi? Chẳng lẽ đại tá Giang Khương trước mắt có bản lĩnh cường đại như vậy sao? Châm có vài cây châm là đã có thể giúp cho người phải chống quải trượng hơn một năm tự mình bước đi?

- Bác đừng lo lắng, không sao đâu. Có cháu bên cạnh, bác cứ yên tâm mà đi.

Giang Khương mỉm cười duỗi tay, ý bảo Lâm phụ tiếp tục.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Khương, hơn nữa quanh thân quả thật cũng tràn ngập khí lực, Lâm phụ âm thầm cắn răng, cẩn thận bước một bước về phía trước.

Bước được nửa bước, cước bộ của Lâm phụ dường như khá ổn, sau đó lại tiếp tục bước từng bước về phía trước. Dưới ánh mắt vui mừng lẫn sợ hãi của mọi người, sau khi Lâm phụ bước được hai bước, lòng tự tin đã đủ, bắt đầu tiếp tục bước đi.

- Ông ơi, ông ơi…

Thấy chồng bước đi vài bước, Lâm mẫu rốt cuộc không nhịn được mà vui mừng kêu lên.

Lúc này Lâm phụ lại càng sợ hãi.

Chỉ cảm thấy bước chân đầu tiên của mình có chút không quen, nhưng sau khi đi được vài bước, càng cảm thấy ổn hơn.

Vòng vo mấy vòng, Lâm phụ chợt phát hiện hô hấp của mình không còn dồn dập như lúc ban đầu, ngay cả ho khan cũng không có.

- Giang…Giang Khương, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Bây giờ tôi có thể đi, thở cũng tốt hơn.

Một tay nắm lấy tay Giang Khương, ánh mắt Lâm phụ tràn đầy cảm kích.

- Bá phụ, bác đừng nói mấy lời khách sáo đối với cháu như vậy. Cháu và Chí Hùng là anh em tốt. Bác chẳng khác nào như cha cháu. Cho nên, chữa bệnh cho bác là

việc phải làm.

Giang Khương khiêm tốn nói. Nhìn thấy tinh thần Lâm phụ tốt hơn so với trước kia, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui.

Hiện tại Cô Lang chỉ còn một mình hắn. Hắn sẽ có trách nhiệm thay mặt tất cả các thành viên Cô Lang chăm sóc cho gia đình của họ. Có thể vì cha của Đại Hùng làm chút chuyện gì đó, hắn cảm thấy rất cao hứng.

Nhìn thời gian đã không còn sớm, Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút rồi kê xuống một đơn thuốc, đồng thời để lại cho Lâm phụ một lọ bổ khí đan. Sau khi dặn dò cách dùng, hẹn cứ ba ngày thông báo bệnh tình một lần qua điện thoại, Giang Khương mới tạm biệt Lâm gia và Thôn trưởng Lâm rời đi.

Hắn chỉ có một tháng, lại phải đi hơn ba mươi chỗ. Tuy nói ba mươi chỗ này chỉ tập trung tại năm sáu tỉnh, nhưng muốn trong một tháng đi hết như vậy thì có chút khó khăn.

Giang Khương vừa lái xe vừa nhìn máy tính bảng gắn trên xe. Gia đình thành viên Cô Lang tiếp theo nằm ở một thành phố cách đây hai trăm km. Dựa theo tình huống hiện tại, trước khi trời tối sẽ có thể đến đó.

Cảm thấy thời gian một tháng hơi chật vật, Giang Khương cầm điện thoại gọi cho một người.

- Tiểu Duệ, có chuyện này muốn làm phiền cô. Tôi có gửi cho cô một tài khoản, bên trong có hơn một nghìn vạn. Đồng thời tôi cũng có gửi kèm một danh sách, cô hãy theo danh sách đó mà chuyển khoản cho từng người giùm tôi.

Sau khi dặn dò Mã Tiểu Duệ xong, lúc này Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm. Có Mã Tiểu Duệ hỗ trợ, hắn làm việc cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Điều bây giờ cần làm là đến từng nhà thành viên Cô Lang để thăm hỏi. Hơn nữa trợ giúp bọn họ giải quyết một số chuyện mà bọn họ không cách nào giải quyết.

Dù sao có vài thứ không phải tiền có thể giải quyết. Ví dụ như tình huống của nhà Đại Hùng. Có lẽ đối với họ là khó, nhưng đối với Giang Khương mà nói là rất đơn giản.

Giang Khương lái nhanh trên con đường nhỏ. Căn cứ theo trí nhớ, muốn ra đến quốc lộ còn phải băng qua một đoạn đường rất dài. Muốn đến thành phố kia trước khi trời tối, nhất định phải tranh thủ thời gian mới được.

Trong một văn phòng làm việc rộng rãi, một lão giả diện mạo âm lãnh đang nhàn nhã ngồi sau bàn làm việc uống trà, trong tay chơi đùa một quả cầu bằng ngọc trong suốt.

Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Lão giả nhẹ nhàng buông tách trà xuống, cầm lấy điện thoại alo một tiếng.

- Chuyện gì?

Lão giả hỏi.

Nghe đầu dây bên kia báo cáo, lão giả khẽ cau mày, sau đó mày chợt giãn ra, hưng phấn nói:

- Xác định đã phát hiện tung tích của hắn?

- Được, các người lập được công lớn, tôi tất nhiên là sẽ ghi nhớ. Sau này sẽ có thưởng.

Lão giả cười ha hả cúp điện thoại, chuyển động quả cầu trong tay, ánh mắt hiện lên tia âm hàn:

- Giang Khương ơi Giang Khương, cậu không biết tôi đang tìm cậu sao? Hắc hắc….

- Ban đầu khi cậu phá hư kế hoạch của tôi, có biết tôi phải chịu bao nhiêu thống khổ không, cũng có biết sau khi tôi trúng Phá Thiên Đan thì cuộc sống như thế nào không?

- Tiểu tử, lần này hãy chờ đó cho tôi. Tôi nhất định sẽ cho cậu nếm thử loại tư vị này.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 783



Rất nhanh mấy ngày trôi qua, Giang Khương tổng cộng đi thăm hỏi được gia đình của năm chiến hữu ở tỉnh Hắc.

Khi Giang Khương đến, có người khóc rống, có người mạnh mẽ cười vui, nhưng đối với bọn họ mà nói, Giang Khương đến là một chuyện tốt. Bọn họ rốt cuộc cũng có được tin tức của thân nhân. Tuy nói không phải là tin tức tốt, nhưng đối với người đã sớm thất vọng như bọn họ mà nói, nó vẫn còn rất tốt.

Rất nhiều người đã lâu không đến ngân hàng kiểm tra tài khoản, cho nên bọn họ không biết tài khoản vốn dĩ đã hai năm rồi không có tiền chuyển vào nhưng cách đó hai ngày đã có một khoản tiền lặng yên được gửi đến.

Có được số tiền này, hơn nữa còn được Giang Khương cam đoan, sau này cứ mỗi tháng sẽ chuyển tiền vào tài khoản, khiến cho không ít gia đình thở phào nhẹ nhõm. Vật giá ngày càng leo thang, cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Tuy đàn ông trong nhà quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, nhưng mỗi tháng luôn gửi về nhà được mấy ngàn. Có số tiền này, cuộc sống cũng đỡ hơn được một chút. Mặc dù không giàu có nhưng ứng phó với cuộc sống chung quy vẫn có thừa.

Nhưng hai năm qua, số tiền này đột nhiên bị cắt đứt, khiến cho không ít gia đình lâm vào khốn cảnh. Bây giờ Giang Khương xuất hiện, cộng thêm trong tài khoản có thêm một khoản tiền, giúp cho tinh thần và vật chất của các gia đình được an ủi. Điều này khiến cho Giang Khương cũng cảm thấy an lòng hơn rất nhiều. Ít nhất hắn cảm giác mình làm không sai. Hắn đang từng bước thực hiện lời hứa của mình.

Sau khi đến thăm năm gia đình chiến hữu ở tỉnh Hắc, Giang Khương ngựa không dừng vó thẳng đến tỉnh Cát.

Mặc dù đường đã được quy hoạch rất tốt nhưng tỉnh Hắc và tỉnh Cát cách nhau cũng bốn trăm km. Đương nhiên, đối với Giang Khương mà nói thì đây cũng không tính là gì. Hắn vẫn còn thừa tinh lực đến tỉnh Cát.

Người hắn đến thăm đầu tiên ở tỉnh Cát là gia đình của thành viên họ Dư. Thành viên này đã chết trận trong cuộc chiến tại Nepal. Mặc dù Giang Khương cũng có tham gia trận chiến này, nhưng cũng không thân lắm. Điều ấn tượng duy nhất chính là cái hộp gỗ nho nhỏ.

Căn cứ theo tư liệu, gia cảnh của vị chiến hữu này cũng xem như khá giá. Mặc dù người cha vừa mới qua đời, nhưng em trai trong nhà cũng đã mười tám tuổi. Điều này khiến cho Giang Khương thoáng yên ổn trong lòng. Ít nhất việc nguồn trợ cấp bị đứt đoạn hai năm cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ.

Tìm nhà ở thành phố tương đối dễ dàng. Giang Khương có thể thông qua số nhà mà tìm đến vị trí cụ thể.

Mắt thấy sắp đến nơi, lúc này Giang Khương mới giảm tốc độ xe xuống. Nhưng nhìn hoàn cảnh chung quanh, hắn vẫn không nhịn được mà cau mày.

Đây là một con đường khá cũ. Hai bên đường đều là những cửa hàng cũ nát. Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, người cũng dần dần nhiều hơn.

Nhìn tình huống phía trước, Giang Khương lại cau mày. Không biết vì sao phía trước lại đầy người, chiếc xe không thể tiến lên được nữa.

Mắt thấy ngôi nhà cần tìm cũng đã ở đằng trước, Giang Khương chậm rãi đậu xe ven đường rồi bước xuống xe.

Người ở đây đều bị cảnh tượng nào đó thu hút. Cho nên khi Giang Khương bước xuống xe, mặc dù một thân quân trang có chút chói mắt, nhưng cũng không thu hút sự chú ý của quá nhiều người.

Giang Khương nhìn số nhà 29 phía trước mặt. Số nhà 36 mà hắn muốn tìm cách đó không xa.

Lập tức bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nhìn số nhà. Nhưng càng đi hắn lại càng cau mày, bởi vì hắn nhìn thấy có một cái hố được đào bên cạnh căn nhà mà hắn cần tìm.

Giang Khương bước nhanh đến, liền nhìn thấy trong đám người đang có người cãi nhau. Hơn nữa còn có máy đào ở chính giữa đường.

Giang Khương bước vào đám người, liền nghe được tiếng phụ nữ khóc lớn:

- Các người đúng là không biết nói đạo lý, chỉ biết khi dễ mẹ con chúng tôi. Dựa vào cái gì mà các người không hủy nhà của người khác mà cứ hủy nhà của chúng tôi.

Có gì cũng phải cho chúng tôi một lý do chứ?

- Lý do? Chúng tôi đã nói với bà biết bao nhiêu lần. Cửa hàng của bà là thích hợp nhất, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Một giọng nam khinh thường lên tiếng:

- Trương Thục Trân, tôi nói cho bà biết, hôm nay các người phải dọn đi. Không dọn cũng phải dọn. Đừng nói tôi không cho bà thời gian. Tôi cho bà thêm mười phút, nếu bà không dọn đi, đừng trách chúng tôi không khách sáo.

- Lý đại đầu, cậu là một kẻ không có lương tâm. Năm đó cậu còn còn nhỏ không có cơm ăn. Chồng của tôi đã tiếp tế cho các người. Bây giờ cậu chỉ vì một chút tiền mà trở mặt không nhận, lại còn khi dễ mẹ con chúng tôi. Lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao?

Nghe xong, người phụ nữ phẫn nộ kêu lên:

- Nếu cậu có can đảm hủy đi nhà của tôi, tôi liều mạng với cậu.

- Hắc, bà đúng là không biết xấu hổ. Nếu không phải nể mặt lão già nhà bà năm đó đã cho lão tử hai bát cơm, lão tử đã sớm quất chết bà, còn để bà ở đây lớn lối sao?

Giang Khương chen vào được đám người, rốt cuộc nhìn thấy được tình huống trước mắt. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đầu bóng lưỡng đứng giữa sân, đang trừng mắt uy h**p một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi:

- Mau tránh ra, máy móc của lão tử không biết nhìn người đâu.

Gã đàn ông nói xong, máy đào phía sau liền giơ đầu đào lên uy h**p.

Thấy máy đào đã thật sự khởi động, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, tuyệt vọng tru lên:

- Gia đình chúng tôi là gia đình quân nhân, cậu dám động đến nhà chúng tôi?

- Quân nhân? Quân nhân chó má gì? Năm đó không phải bà đã đi thăm dò qua sao? Không hề có ghi chép lại trong sổ ghi chép của huyện. Không chừng lăn lộn thất bại bên ngoài. Nếu không tại sao mấy năm rồi không thấy về nhà một lần?

Nói đến đây, gã đàn ông đắc ý nói tiếp:

- Hai năm qua không hề có tin tức, có khi bị người ta ở bên ngoài chém chết rồi cũng nên.

- Không đâu. Con của tôi tuyệt đối không. Nó đi lính, nhất định là quân nhân.

Người phụ nữ cuống quýt lắc đầu.

- Dư Cường.

Giang Khương mấp máy môi, đang định tách đám người bước vào, đột nhiên có người điên cuồng vọt vào, sau đó vọt đến giữa sân, ném ba lô xuống đất, quơ cái cuốc trong tay, đứng trước người phụ nữ, tức giận gầm rú:

- Ai dám khi dễ mẹ tôi? Anh tôi không có ở đây, nhưng vẫn còn có tôi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 784



Nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện, mọi người liền sửng sốt. Ngay cả Lý đại đầu cũng giật mình, nhưng sau đó lại bật cười:

- Chà, tôi còn tưởng là ai. Thì ra là thằng nhãi con này đã trở về.

Nói đến đây, ánh mắt của Lý đại đầu lạnh lại:

- Không lo học, chạy về muốn chết hả? Mau cút ngay cho lão tử. Nếu không, tôi thu thập cả hai người cùng một lúc bây giờ.

- Mẹ kiếp, Lý đại đầu, anh đừng ỷ nhiều người mà ăn h**p người khác. Chờ anh tôi trở về, anh ấy sẽ chặt đứt hai chân của anh.

Cậu thiếu niên nắm chặt cây cuốc, nghiến răng nói với Lý đại đầu cao hơn mình cả một cái đầu.

- Hắc, anh của cậu? Cậu đang nằm mơ à? Bây giờ nó chết ở đâu còn không biết. Nếu không, nó đã sớm về nhà rồi.

Lý đại đầu nhe răng cười, cầm cái xẻng dưới đất chỉ vào cậu thiếu niên:

- Mau tránh ra cho lão tử. Nếu không, biết hậu quả đấy.

Nhìn Lý đại đầu cầm xẻng uy h**p một thiếu niên, người vây xem rốt cuộc nhịn không được lên tiếng:

- Lý đại đầu, Tiểu Giang chỉ là một đứa bé, anh khi dễ nó làm gì?

- Thì thế nào? Hay để tôi khi dễ anh?

Lý đại đầu quay sang quát lớn, khiến người vừa lên tiếng sợ đến rụt cổ lại, không dám nói nữa.

Người phụ nữ trung niên ôm lấy cánh tay cậu thiếu niên, hớt hải nói:

- Tiểu Giang, đừng xằng bậy. Lý đại đầu không dễ chọc đâu.

Nhìn gương mặt hung tàn của Lý đại đầu, cậu thiếu niên cũng cảm thấy sợ, nhưng vẫn gạt tay của mẹ, nắm chặt cây cuốc, nghiến răng nói:

- Muốn đánh thì cứ đánh, ai sợ ai chứ? Tôi sẽ không làm mất mặt nhà họ Dư. Tôi phải bảo vệ nhà của mình, chờ anh tôi trở về.

- Á, thằng ranh con, đúng là dông dài. Xem ra, nếu hôm nay lão tử không dạy cho mày một bài học, mày không biết mày sinh ra ở đâu.

Lý đại đầu liền bổ cái xẻng về phía thiếu niên.

Ánh mắt cậu thiếu niên mơ hồ hiện lên sự sợ hãi, nhưng chỉ lóe lên rồi biến mất, trong tiếng kêu kinh hãi của người mẹ, cậu cắn răng giơ cây cuốc lên nghênh đón.

Đông. Hai tay cậu thiếu niên bị chấn động mạnh. Cây cuốc trong tay bị cây xẻng của Lý đại đầu bổ trúng, suýt chút nữa rời khỏi tay, nhưng cậu thiếu niên chỉ lui về sau vài bước, cắn răng một cái, tiếp tục phản công.

Hắc hắc. Lý đại đầu nhe răng cười, cây xẻng trong tay lại bổ xuống, chỉ nghe được tiếng keng, cây cuốc trong tay cậu thiếu niên đã bay đi.

Trong tiếng kinh hô, Lý đại đầu không chút do dự tiếp tục đánh xuống cậu thiếu niên, nhe răng cười nói:

- Muốn chơi với lão tử à? Xem lão tử chơi chết mày đây.

Nhìn cây xẻng đập tới, mọi người phía sau liền kinh hô, đột nhiên phía sau cậu thiếu niên có một người chạy đến, bảo vệ trước người của cậu.

Mọi người nhìn kỹ, liền nhìn thấy người đó là mẹ của cậu, Trương Thục Trân. Mắt thấy cây xẻng sắp bổ trúng người bà, mọi người đều kêu lên sợ hãi. Đột nhiên, cây xẻng giống như bị định trụ giữa không trung, cách người Trương Thục Trân hơn một thước, không thể hạ xuống.

Mọi người liền đưa mắt nhìn lại, liền nhìn thấy một chàng thanh niên xuất hiện từ lúc nào, hơn nữa còn cầm chặt cây xẻng của Lý đại đầu trong tay. Cho dù Lý đại đầu

có dùng lực như thế nào đi chăng nữa cũng không chút sứt mẻ.

- Mẹ, mẹ…

Cậu thiếu niên kinh hoảng đẩy người phụ nữ bảo vệ trước mặt mình ra.

Sau khi nhìn từ trên xuống dưới, thấy mẹ không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn thân ảnh cao ngất của một người thanh niên mặc quân trang màu xanh lá, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

- Mày…mày là ai? Muốn chết à?

Không thể giật lại được cái xẻng, Lý đại đầu chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn hung ác hơn, tức giận quát lớn:

- Ở địa bàn của lão tử, cấm xen vào việc của người khác. Nếu không, mày chết như thế nào mày cũng không biết đâu.

Giang Khương ngẩng cao đầu, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo nhìn Lý đại đầu, nói:

- Tôi chưa bao giờ xen vào việc của người khác.

- Không xen vào việc của người khác? Vậy thì…biến.

Nhìn cái xẻng trong tay Giang Khương, Lý đại đầu oán hận mắng một tiếng.

- Tôi chỉ nói là chuyện không liên quan.

Ánh mắt Giang Khương càng lạnh lại vài phần, lãnh đạm nói:

- Nhưng cũng không có nói là chuyện này không liên quan đến tôi.

- Này, nói cho mày biết, nơi này không phải là nơi mày có thể lên tiếng. Mau biến đi cho lão tử, làm tao nóng lên, chỉ có chết mà thôi.

Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Giang Khương, rồi lại nhìn trang phục của hắn, trong suy nghĩ của Lý đại đầu hiện lên sự kinh nghi.

Y không biết quân phục trên người đối phương đại diện cho cái gì, nhưng y luôn hoành hành ở thành phố này quá lâu rồi, hơn nữa người đứng thứ hai ở thành phố này lại là chú của y, y lại càng không kiêng kỵ gì.

Đặc biệt sau khi đánh giá lại đối phương, xác nhận đối phương vẫn còn trẻ tuổi, sự kinh nghi trong mắt dần tản đi. Như vậy, cho dù tiểu tử này có lợi hại cũng chẳng được bao nhiêu.

Lập tức buông cây xẻng ra, vung tay với người phía sau, nhìn chằm chằm Giang Khương, nói:

- Tiểu tử, tao nói cho mày biết, bọn họ với mày không liên quan, mày cũng đừng xen vào việc của người khác.

- Đương nhiên là có liên quan.

Giang Khương quay sang nhìn mẹ con Dư gia, sau đó chỉ vào cậu thiếu niên, nói:

- Tôi là anh của cậu ấy.

- Anh của nó? Hahaha…

Nghe Giang Khương nói, Lý đại đầu sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả chỉ vào Giang Khương:

- Mày, được, được, mày là anh nó? Hahah, có khí phách lắm.

- Dư Cường…Dư Cường không có ở đây, haha, thật nghĩ không ra có người dám can đảm thay nó ra mặt. Hahah…

Lý đại đầu cười không khép miệng, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian.

Giang Khương một chút buồn cười cũng không có, nhìn Lý đại đầu nói:

- Vừa rồi anh không nghe cậu ấy nói gì sao? Dư Giang nói rằng khi anh của cậu ấy về sẽ chặt đứt hai chân của anh.

Nói đến đây, Giang Khương dừng một chút, sau đó thở dài:

- Tôi cũng vừa mới về. Chặt hai chân của anh là tất nhiên rồi. Nhưng anh em của tôi, Dư Cường chỉ sợ sẽ không hài lòng. Cho nên tôi quyết định chặt luôn hai tay của anh. Có như vậy, anh em của tôi mới hài lòng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back