Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 770



- Việc này không cần thương nghị.

Thấy sự đắc ý hiện lên trong mắt Hồ Quang Dương, rồi lại nhìn Viện trưởng Từ đang cau mày, lại thấy ánh mắt lo âu c*̉a La y sư, Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng gõ tai đỉnh, lãnh đạm nói.

Giang Khương vừa nói ra, mọi người đang xầm xì đột nhiên im bặt. Tất cả đều kinh ngạc nhìn hắn.

- Cái gì?

Từ Khải Liễu ngẩng đầu nhìn Giang Khương đã khôi phục lại vẻ ười nhác, cau mày nói.

- Trong vòng mười ngày, tôi sẽ giải quyết vấn đề đan dược c*̉a viện.

Giang Khương nhìn mọi người, nói chuyện giống như tối nay tôi ăn cơm sẽ ăn với cá:

- Về phần nắp đỉnh, tôi c*̃ng sẽ nghĩ cách để lấy lại.

Trong phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh. Hơn hai chục con mắt nhìn chằm chằm vào Giang Khương, giống như muốn tìm xem có phải Giang Khương nổi điên rồi hay không.

- Hahah...

Một lát sau, Hồ Quang Dương bật cười lớn, giễu cợt nói:

- Tiểu tử, chẳng lẽ cậu phát tài đến mức không khống chế được tinh thần?

Nghe xong, Giang Khương c*̃ng không tức giận, tiếp tục nói:

- Tôi là đỉnh chủ c*̉a Tế Thế Đỉnh, vốn việc này phải do tôi nghĩ biện pháp. Có một số việc Hồ trưởng lão không cần quanh co lòng vòng. Trong vòng mười ngày, tôi sẽ giải quyết vấn đề này. Nếu giải quyết không được, tôi sẽ dẫn người đi tìm nắp đỉnh.

- Giang Khương, cậu khẳng định?

Hồ Quang Dương đang định tiếp tục cười lạnh, Từ Khải Liễu đã lên tiếng hỏi.

- Vâng, là khẳng định.

Giang Khương gật đầu, có chút mệt mỏi, nói:

- Viện trưởng, thời gian c*̃ng không còn sớm nữa. Nếu không, hôm nay đến đây thôi nhé?

Nghe được lời nói không chút khách khí c*̉a Giang Khương, Chu Thế Dương đang định quát lớn, liền nghe Viện trưởng Từ gật đầu:

- Được, cứ như vậy đi, mọi người giải tán.

Chu Thế Dương không thể lên tiếng, há miệng nhìn Từ Khải Liễu bên cạnh, rồi lại nhìn Giang Khương ngáp một cái, rốt cuộc ngậm miệng lại.

Hồ Quang Dương ngồi im, nhìn chằm chằm Giang Khương, ánh mắt toát ra sự trào phúng, nhìn hắn giống như nhìn tên điên, rồi lại nhìn Từ Khải Liễu bên cạnh, rốt cuộc đứng dậy, không nói gì thêm.

Các thành viên còn lại đều nhìn nhau, rồi lại nhìn Giang Khương đang ngáp thêm cái nữa ở chính giữa, c*́i đầu giống như ngủ thiếp đi, cuối c*̀ng đi theo Thiên y sư Từ Khải Liễu ra ngoài.

La Thiên Minh đi cuối c*̀ng, nhìn Giang Khương đang gục đầu ngủ thiếp, gương mặt hiện lên sự chần chừ, rốt cuộc thở dài, sau đó theo mọi người bước ra.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, chỉ để một mình Giang Khương ở chỗ này.

Chu Thế Dương bưng ly rượu, nhẹ nhàng c*̣ng với Hồ Quang Dương, sau đó thở hắt ra, nói:

- Viện trưởng Hồ, việc này ngài thấy như thế nào?

- Khó mà nói được.

Hồ Quang Dương cau mày, hai mắt hiện lên sự tàn khốc, nói:

- Nhưng tiểu tử này thật sự rất cổ quái.

- Đúng, rất cổ quái.

Nghe xong, Chu Thế Dương đặt mạnh cái ly xuống bàn, khẽ hừ một tiếng, sau đó kinh nghi nhìn Hồ Quang Dương:

- Chẳng lẽ Tế Thế Đỉnh thật có tác dụng như vậy sao? Có thể khiến cho một người chưa từng tiếp xúc với luyện đan lại có thể luyện thành Nguyên Phong đan. Quả thật rất cổ quái.

Thấy ánh mắt dò xét c*̉a Chu Thế Dương, hai mắt Hồ Quang Dương nheo lại, sau đó bưng ly rượu nhấp một miếng, nghĩ đến người nào đó, lập tức lắc đầu:

- Tế Thế Đỉnh mất tích trăm năm, tôi c*̃ng chưa từng nhìn thấy đỉnh chủ cuối c*̀ng. Nhưng căn cứ theo trí nhớ c*̉a tôi, dường như không có ghi chép gì về phương diện này. Trong bút ký c*̉a mười mấy đỉnh chủ ghi chép lại c*̃ng không.

- Vậy tiểu tử này là đang gạt người?

Tinh thần Chu Thế Dương rung lên.

Hồ Quang Dương lại lắc đầu, khẽ hừ một tiếng:

- Không có ghi lại nhưng c*̃ng không loại trừ khả năng này. Ít nhất bây giờ chúng ta c*̃ng không còn giải thích nào khác có thể giải thích được tình huống Giang Khương có thể luyện chế được Nguyên Phong đan. Là chi bảo trấn viện truyền thừa ngàn năm, khó mà nói được điều gì.

Nghe xong, sắc mặt Chu Thế Dương c*̃ng trở nên buồn bã. Quả thật, nếu tìm được lời giải thích hợp lý, ai sẽ để cho Giang Khương hồ lộng như vậy?

- Nhưng tiểu tử này lại dám vỗ ngực tuyên bố trong vòng mười ngày có thể giải quyết được vấn đề đan dược c*̀ng với tình huống hao phí tư nguyên tăng gấp bội. Điều này sao có thể?

Chu Thế Dương nói tiếp:

- Tôi thật sự không tin, nhưng hắn đã dám nói trong hội nghị như thế, chẳng lẽ là còn có biện pháp? Nếu trong mười ngày giải quyết không được, hắn sẽ phải mang đội đi Huyết tộc, nhất định là cửu tử nhất sinh.

Chu Thế Dương vừa nói xong, hai hàng lông mày c*̉a Hồ Quang Dương liền nhướng lên, trầm ngâm một chút rồi khẽ hừ một tiếng:

- Nhưng cậu c*̃ng không cần quá nôn nóng, chúng ta cứ chờ thêm mười ngày nữa.

Mấy ngày kế tiếp, Giang Khương cơ hồ trở thành tiêu điểm c*̉a toàn bộ Thiên Y Viện. Vô số người chú ý đến hắn. Một y sĩ thực tập có thể luyện ra Nguyên phong đan, không muốn thu hút sự chú ý c*̉a người khác c*̃ng không được.

Nhưng, y sư cấp bậc bình thường chú ý đến Giang Khương, ngoại trừ việc hắn có thể luyện chế ra Nguyên Phong đan thì là việc huy chương trước ngực c*̉a hắn từ màu đỏ biến thành màu xanh. Càng thu hút bọn họ chính là trên huy chương màu xanh có hình một ngôi sao.

Hai mươi sáu tuổi, có thể luyện chế được Nguyên Phong đan, y sĩ nhất phẩm. Cái nào nói ra c*̃ng khiến cho người ta phải hâm mộ đến ghen ghét. Giang Khương có muốn người khác không chú ý mình c*̃ng không được.

Về phần các y sư cao cấp, mấy ngày nay chú ý Giang Khương là chú ý hành động c*̉a hắn. Bọn họ đều biết Giang Khương đã tuyên bố trong vòng mười ngày sẽ giải quyết vấn đề phức tạp trăm năm qua c*̉a Thiên Y Viện.

Nếu là trước kia, mọi người sẽ cho rằng người nói ra câu này chính là người điên. Nhưng hiện tại thì chưa có ai có dũng khí nói ra điều đó. Đỉnh chủ Tế Thế đỉnh, y sư nhất phẩm, hai sáu tuổi đã luyện chế được Nguyên Phong đan, c*̀ng với sự tín nhiệm c*̉a Viện trưởng Từ, bất cứ một cái nào c*̃ng có thể chứng minh được lời nói c*̉a hắn. Chỉ sợ là sẽ có kỳ tích được sáng tạo.

Nhưng hành động hai ngày qua c*̉a Giang Khương lại khiến cho bọn họ thất vọng. Bởi vì Giang Khương mỗi ngày trừ đi tắm ra thì chẳng phân biệt ngày đêm, ở trong phòng hội nghị ôm đại đỉnh mà ngủ.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 771



Trên màn hình máy tính trong phòng làm việc c*̉a Viện trưởng, Giang Khương vẫn gối đầu lên đại đỉnh ngủ như c*̃.

Từ Khải Liễu ngẩng đầu nhìn Giang Khương, c*̃ng không nhịn được mà cau mày. Trong hai ngày này, bà đã liên tục mở sáu lần máy giám sát phòng hội nghị, quan sát tình huống bên trong.

- Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Khó hiểu, Viện trưởng Từ tắt màn hình giám sát, sau đó bắt đầu thẩm duyệt văn kiện trong tay.

Cốc cốc cốc. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, một y sĩ mang huy hiệu nhất phẩm bước vào, nói với Viện trưởng Từ:

- Viện trưởng, Hồ trưởng lão yêu cầu cấp Phong Thiên Cao cho Hồ Minh Vũ sử dụng.

- Dùng Phong Thiên Cao?

Từ Khải Liễu cau mày, sau đó gật đầu nói:

- Vậy thì dùng đi.

- Vâng.

Y sĩ lên tiếng, sau đó lui ra ngoài.

- Phong Thiên Cao.

Từ Khải Liễu lẩm bẩm, sau đó thở dài, ánh mắt hiện lên sự bất đắc dĩ. Bà luyện ra được Phong Thiên Cao không nhiều, lại còn lãng phí trên một vết thương nhỏ như vậy, đúng là...

- Xin chào y sĩ Giang.

- Xin chào y sĩ Giang.

Trên đường đi, không ít các y sĩ thực tập còn trẻ gật đầu chào hỏi Giang Khương. Giang Khương c*̃ng vô thức gật đầu, nở nụ cười theo thói quen, nhưng ánh mắt lại trống rỗng.

- Bát quái phong linh, Kiền tam liên (Kiền có 3 vạch liền). Khôn lục đoạn (Khôn 6 nét đứt). Ly trung hư (Ly rỗng giữa). Khảm trung mãn (Khảm đặc giữa).Chấn ngưỡng bồn (Chấn chậu ngửa). Cấn phúc uyển (Cấn chén úp). Đoài thượng khuyết (Đoài trên thiếu). Tốn hạ đoạn (Tốn dưới đứt)

- Nắp đỉnh chủ trị Kiền, Cấn phúc uyển chiếm chủ yếu, tốn hạ đoạn đứng thứ hai...

Giang Khương vừa đi vừa tính toán, trong đầu không ngừng hiện lên hư ảnh c*̉a nắp đỉnh hình tròn.

- Giang Khương làm sao vậy?

Hai y sĩ thực tập trẻ tuổi chào Giang Khương xong, nhìn theo hắn đi xa, một người nghi hoặc nói:

- Hình như có chút mất hồn?

- Không biết có phải là do hưng phấn quá không?

Một y sĩ thực tập cười hắc hắc:

- Nếu đổi lại là anh, khi anh lên đến bốn cấp, trực tiếp thành y sư nhất phẩm, chắc chắn bây giờ anh đã nằm trên giường mà cười khúc khích rồi.

Nghe được lời này, vị y sĩ thực tập trẻ tuổi cười hắc hắc:

- Cười khúc khích thì không, nhưng tôi sẽ ngắt mình một cái, xem có phải mình đang nằm mơ hay không.

- Không biết khi nào chúng ta mới có thể lăn lộn đến y sĩ nhất phẩm.

- Chúng ta đừng mong một bước có thể lên trời. Hai mươi năm có thể đạt đến cấp bậc đó đã là không tệ rồi.

Sau khi cảm thán xong, hai người lại hi hi ha ha rời đi.

Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm Giang Khương đang đi đến, mày liền cau lại, tràn đầy vẻ nghi hoặc, nhìn một hồi cho đến khi Giang Khương đến gần.

Nhìn vẻ mặt đờ đẫn c*̉a Giang Khương, gật đầu với cô xong thì đi lướt qua, Mã Tiểu Duệ rốt cuộc không nhịn được liền ôm chầm lấy bả vai c*̉a hắn.

Bị ôm lấy bả vai, Giang Khương rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn Mã Tiểu Duệ, lúc này mới cười nói:

- Có chuyện gì vậy?

- Còn có chuyện gì? Tôi hỏi anh đang có chuyện gì vậy?

Mã Tiểu Duệ chống nạnh đứng trước mặt Giang Khương, tay chỉ vào huy hiệu màu xanh trên ngực c*̉a hắn, nói:

- Như thế nào, trở thành y sĩ nhất phẩm thì chảnh à?

- Chảnh cái rắm.

Giang Khương theo thói quen xoa đầu Mã Tiểu Duệ một cái rồi nói:

- Đừng làm loạn. Bây giờ tôi đang rất đau đầu.

- Đau đầu? Đau đầu chuyện gì? Chẳng lẽ là giải quyết vấn đề đan dược sao?

Mã Tiểu Duệ tò mò nhìn Giang Khương, hưng phấn nói:

- Trăm năm qua, không có thiên y sư nào có thể giải quyết được chuyện đan dược, anh có thể sao?

- Thì đang thử. Cô không thấy bây giờ tôi đang đau đầu sao?

Giang Khương thở dài:

- Ăn cơm chưa? Nếu không thì đi ăn cơm đi.

Trong lúc Giang Khương đang ăn cơm, Hồ Quang Dương đang ở bên cạnh giường cháu trai bảo bối c*̉a mình.

- Minh Vũ, không cần phải gấp. Ông đã lấy Phong Thiên Cao từ chỗ Từ Khải Liễu, qua hai ngày nữa, thương thế c*̉a con sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn c*̉a cháu trai, gương mặt vốn âm lãnh c*̉a Hồ Quang Dương hiện lên sự sủng nịch khó có được.

- Cảm ơn gia gia.

Hồ Minh Vũ nghe được điều này, gương mặt hiện lên sự vui mừng:

- Vậy khi nào sẽ có thuốc?

- Đừng vội, hẳn rất nhanh sẽ được đưa đến. Sau khi thuốc được đưa đến, gia gia sẽ giúp con hấp thu. Nhiều nhất hai ngày nữa là con có thể khôi phục lại bình thường.

Thấy tâm trạng c*̉a Hồ Minh Vũ đã tốt lên, Hồ Quang Dương c*̃ng cảm thấy vui mừng.

Trong lúc hai ông cháu đang trò chuyện, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ, sau đó một vị y sĩ cung kính bước vào, đưa đến một cái hộp nhỏ, nói:

- Hồ trưởng lão, đây là Phong Thiên Cao.

- Ừm.

Đối với một y sĩ nho nhỏ, Hồ trưởng lão tất nhiên là không cần nể mặt, chỉ gật đầu.

Nghe xong, vị y sĩ vội vàng buông cái hộp xuống rồi lui ra ngoài.

Thấy người đã lui ra, Hồ Quang Dương liền cầm cái hộp, nhẹ nhàng mở ra. Một mùi thơm xông ra ngoài.

Nhìn thấy chất cao trong suốt bên trong hộp, Hồ Quang Dương hài lòng gật đầu. Phẩm chất c*̉a Phong Thiên Cao đúng là không tệ.

Lập tức nói với Hồ Minh Vũ:

- Nào, Minh Vũ, mau cởi áo ra đi, gia gia xoa thuốc cho con.

Hồ Minh Vũ c*̃ng ngửi được mùi thơm c*̉a thuốc, tinh thần rung lên, ngẩng đầu nhìn cái hộp ngọc, ngạc nhiên hỏi:

- Gia gia, đây là Phong Thiên Cao?

- Đúng, đây là Phong Thiên Cao.

Hồ Quang Dương khẽ cười, cầm cái hộp ngọc đưa đến trước mặt Hồ Minh Vũ:

- Đây là một trong những dược liệu chữa thương cực mạnh c*̉a Thiên Y Viện chúng ta. Bất luận thương thế c*̉a con ra sao, chỉ cần có cái này, nó sẽ giúp cho con bất tử.

Hồ Minh Vũ nhìn chất cao trong suốt bên trong hộp ngọc, bất mãn nói:

- Gia gia, Viện trưởng Từ c*̃ng quá hẹp hòi rồi. Gia gia đã lên tiếng, thế mà lại cấp cho chúng ta có nhiêu đây. Đủ dùng không?

- Haha...

Hồ Quang Dương bật cười, nói:

- Minh Vũ, Từ Khải Liễu đã hạ vốn lớn rồi đấy. Số cao này đủ để con dùng. Hơn nữa, con có biết giá trị c*̉a bấy nhiêu đây cao không? Một năm Thiên Y Viện c*̃ng chỉ có thể sản xuất ra mấy chục hộp thôi. Bà ấy đưa cho con dùng đã là nể mặt gia gia lắm rồi.

- Một năm chỉ có thể sản xuất ra mấy chục hộp?

Nghe được lời này, Hồ Minh Vũ ngẩn cả người. Khó trách mấy năm nay y nhìn thấy vô số linh dược, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Phong Thiên Cao. Một năm chỉ có mấy chục hộp, đánh giá Trưởng lão viện c*̃ng không có được bao nhiêu.

- Nào, cởi áo ra đi, để gia gia xoa thuốc cho con. Đừng lãng phí.

Hồ Quang Dương cười nói.

Đang đang đang.

Trong không gian hắc ám, hai lực sĩ quơ thiết chùy, thay phiên nhau rèn một tấm sắt hình tròn đỏ bừng nằm chính giữa.

Tia lửa bắn ra bốn phía. Hai vị lực sĩ quấn xích bạc rốt cuộc ngừng thiết chùy trong tay, một người dùng kìm sắt kẹp lấy khối sắt hình tròn nhìn một chút, hài lòng gật đầu.

Một lực sĩ khác bước đến nói với một lão đầu tóc bạc:

- Tần lão, đã xong rồi. Mời ngài xem qua.

Vị Tần lão gật đầu, bước đến cẩn thận quan sát tấm sắt hình tròn, sau đó hài lòng gật đầu:

- Đưa đao đây.

Một lực sĩ rửa sạch hai tay, sau đó cung kính lấy ra một thanh ngân đao trong một cái hộp gỗ, đưa đến trước mặt lão đầu.

Lão đầu tiếp nhận ngân đao, không chút do dự cắt vào mạch máu c*̉a mình. Máu tươi rất nhanh chảy xuống tấm thiết hình tròn, phát ra từng tiếng xèo xèo.

- Bát quái phong linh, Kiền tam liên (Kiền có 3 vạch liền). Khôn lục đoạn (Khôn 6 nét đứt). Ly trung hư (Ly rỗng giữa). Khảm trung mãn (Khảm đặc giữa).Chấn ngưỡng bồn (Chấn chậu ngửa). Cấn phúc uyển (Cấn chén úp). Đoài thượng khuyết (Đoài trên thiếu). Tốn hạ đoạn (Tốn dưới đứt)

Trong giấc ngủ say c*̉a Giang Khương đã xuất hiện cảnh tượng này, miệng c*̃ng bắt đầu lẩm bẩm.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 772



Sáng sớm, cùng với những tia nắng đầu tiên nhẹ nhàng len qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Giang Khương, chân mày Giang Khương lúc này mới lơ đãng nhíu lại một cái, sau khi hàng lông dì dài khẽ rung lên hai cái thì mới từ từ mở mắt.

Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng dụi mắt một cái, khẽ cau mày, thoáng nhớ lại mấy mảnh kí ức hỗn loạn trong đầu, nhẹ nhàng thở dài.

Mấy ngày nay, hắn luôn tìm trong ký ức những tình huống khi chủ nhân đời đầu của đỉnh Tần Vĩnh Nghĩa luyện chế Tể Thế Đỉnh. Vì nhìn tình hình trước mắt, muốn tìm lại nắp của Tể Thế Đỉnh, trên căn bản là không thể. Vậy cách duy nhất đó là luyện chế lại một cái nắp mới.

Nắp đỉnh mới, chỉ cần có thể tìm được những nguyên liệu luyện chế năm đó, với năng lực của Thiên Y viện, muốn sao chép lại cũng không phải quá khó khăn. Mặc dù nó không thể đạt được hiệu quả như nắp đỉnh nguyên trạng, nhưng chỉ cần luyện được một cái không quá khác biệt lắm, cộng thêm thân đỉnh ở đây, Giang Khương đoán chỉ cần có chủ đỉnh là mình đây nữa, hiệu quả luyện đan của Tể Thế Đỉnh cũng sẽ không kém quá.

Cho nên, mấy ngày năn trên cơ bản hắn đều đang nghiên cứu những mảnh vỡ ký ức liên quan đến chuyện luyện chế đại đỉnh này. Có điều, những mảnh ký ức này thật sự quá rối rắm, muốn sắp xếp toàn bộ không hề dễ dàng, muốn tìm từ trong đó phần nắp đỉnh càng chẳng dễ dàng gì. Có điều cũng còn may, kể ra thì vẫn có chút manh mối. Hắn chỉ cần từ từ phân tích kỹ vài ngày, chắc chắn vấn đề sẽ không lớn lắm.

Giang Khương sờ bụng đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút, sau đó cầm máy tính xách tay tùy thân lên, gõ gõ trên máy tính. Giờ tất cả dòng suy nghĩ liên quan đến luyện chế nắp đỉnh đang càng ngày càng rõ ràng, nhưng buộc phải nhanh chóng ghi lại là phân tích, để tránh hỗn loạn chúng.

Sau khi Giang Khương gõ nhanh trên bàn phím một lúc, nhìn lên mớ tư liệu được chỉnh lý, lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cho đến bây giờ hắn đã tốn mất bốn ngày. Hắn không có nhiều thời gian lắm. Dựa theo tình hình trước mắt, cùng lắm chỉ cần thêm hai ngày nữa là đại khái có thể chỉnh lý xong toàn bộ tài liệu phần nắp đỉnh.

Chỉ cần chuyện luyện chế không có vấn đề gì quá lớn, thêm hai ngày nữa là có thể luyện chế xong nắp đỉnh. Vậy thì mười ngày có lẽ là đủ...

Giang Khương gấp máy tính lại, lúc này mới cảm thấy bụng mình bây giờ đã bắt đầu kêu rột rột, theo thói quen hắn lấy điện thoại di động ra định kêu nhà ăn đem bữa ăn đến. Nhưng sau khi hắn móc điện thoại di động, nhìn ký hiệu cột sóng không có chút tín hiệu nào đành thở dài, quyết định đi xuống nhà ăn ăn cho xong.

Hắn vừa đi được nửa đường thì di động vang lên, móc ra nhìn thì thấy Mã Tiểu Duệ gọi tới.

- Alo, anh đang ở đâu đấy? Tôi mang bữa sáng đến cho anh?

Đầu kia truyền đến giọng nói nghi ngờ của Mã Tiểu Duệ.

Giang Khương cười cười nói:

- Bây giờ tôi đang trên đường tới nhà ăn, hay là cô qua ăn chung đi?

- Chậc chậc... anh mà cũng nỡ ra ngoài tự đi ăn à, hôm nay đúng là mặt trời mọc hướng tây rồi...

Mã Tiểu Duệ cười sung sướng, sau đó liền nói:

- Được, giờ tôi tới ngay...

Giang Khương đi đến nhà ăn đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Vì danh tiếng của hắn thực sự quá mạnh. Mấy ngày nay chuyện Giang Khương lập quân lệnh trạng, trong vòng mười ngày sẽ giải quyết một vấn đề khó khăn gần trăm năm nay của viện đã âm thầm truyền đi khắp Thiên Y viện rồi.

Mặc dù hầu hết mọi người đều không biết vấn đề khó khăn gần trăm năm nay của Thiên Y viện là gì, nhưng vừa nghe là đã biết là một chuyện rất ghê gớm rồi. Do đó chuyện này tương đối hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Những ngày qua chuyện Giang Khương luôn vùi mình trong phòng họp nhỏ không bước ra khỏi cửa, cả ngày chỉ nghiên cứu chuyện này đã được truyền đi qua các kênh. Hành động đó càng chứng thực chuyện này.

Cho nên,...

Giang Khương đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn khiến không ít người tò mò, đặc biệt là trạng thái của Giang Khương rõ ràng là vội vàng hơn ngày thường, điều này càng khiến mọi người phải suy đoán.

Giang Khương tùy tiện đáp lại lời chào hỏi của vài người, gọi một tô mì và hai bánh tiêu, tiện thể gọi cho Mã Tiểu Duệ một phần thập cẩm.

Tốc độ của Mã Tiểu Duệ từ trước đến nay không tệ. Hai phần ăn sáng vừa được đưa ra Mã Tiểu Duệ đã chạy tới. Giang Khương đang đói bụng nên rất sung sướng nhìn tô mì. Từ sau khi hắn bắt đầu sử dụng các loại thuốc bổ khí, yêu cầu đối với thức ăn đã không còn cao như trước. Trước kia một bữa hắn ăn rất nhiều, nhưng giờ sau khi có các loại thuốc trân quý bổ sung năng lượng, hắn đã không cần phải tiêu thụ một lượng lớn thức ăn để bổ sung năng lượng nữa.

- Sao? Anh nghĩ ra cách rồi à?

Mã Tiểu Duệ tương đối hiểu rõ và quan tâm chuyện này. Đặc biệt cô càng hiểu chuyện Giang Khương lập quân lệnh trạng, cho nên càng lo lắng hơn.

Tuy trước giờ cô tương đối có lòng tin với Giang Khương, nhưng đối mặt với vấn đề gần trăm năm nay, Thiên Y viện có nhiều sức mạnh đỉnh cấp như vậy mà vẫn chưa giải quyết được, mặc dù Giang Khương là chủ của Tể Thế Đỉnh, nhưng muốn nghĩ ra cách trong vòng người ngày thì hệ số độ khó của chuyện này thật sự vẫn quá cao.

- Cũng sắp rồi...

Giang Khương không hề giấu diếm Mã Tiểu Duệ. Hắn sì sụp nuốt một đũa mì vào bụng rồi mới nhìn Mã Tiểu Duệ cười nói:

- Nếu không cô cho rằng mấy ngày nay tôi cứ vùi đầu trong phòng họp nhỏ đó không đi đâu để làm cái gì? Thiếu lòng tin với tôi đến thế à?

- Thật sao?

Mã Tiểu Duệ nhìn thấy vẻ mặt đầy ung dung của Giang Khương thì tinh thần chấn động, vội vàng hỏi.

- Đương nhiên là thật...

Giang Khương buông đôi đũa trong tay xuống, đưa tay với hộp giấy bên cạnh rút ra một tờ khắn giấy, nhẹ nhàng lau mép một cái, sau đó cười nói:

- Cô đã thấy tôi nói dối lúc nào chưa?

- Oa... anh thật lợi hại...

Mã Tiểu Duệ không nhịn được vui mừng kêu một tiếng.

Những người cứ thỉnh thoảng lại chú ý đến bên Giang Khương nghe Mã Tiểu Duệ vui mừng kêu lên như vậy đều sững sốt một chút. Mọi người đều biết Mã Tiểu Duệ có quan hệ rất tốt với Giang Khương. Lúc này Mã Tiểu Duệ có thể vui mừng như vậy, chẳng lẽ Giang Khương đã tìm được biện pháp giải quyết khó khăn không nhỏ kia rồi?

Trên mặt mọi người đầy vẻ nghi ngờ nhìn sang bên này. Nếu thật sự như vậy, thế thì Giang Khương thực sự quá kinh khủng...

Một thanh niên cao to đẹp trai lúc này cũng xuất hiện trước cửa nhà ăn, đang định gọi món thì cảm thấy hình như ánh mắt của mọi người đều dồn về một nơi nào đó.

Người thanh niên nhìn theo ánh mắt mọi người thì sắc mặt liền run lên. Trong mắt gã lóe lên tia oán độc không thể áp chế được. Sau khi gã chần chừ một chút liền sải bước đi về phía Giang Khương.

Mọi người đều đang chú ý bên phía Giang Khương, sau khi đột nhiên có người sãi bước đi về phía Giang Khương liền thu hút ánh mắt mọi người.

Vừa nhìn, tiếng xì xào bàn tán cũng vang lên:

- Đây chẳng phải Hồ Minh Vũ bị Giang Khương đánh cho chết đi sống lại sao? Sao khỏi rồi?

Hồ Minh Vũ đang sải bước đi về phía trước loáng thoáng nghe thấy những lời bình luận này sắc mặt càng khó coi. Gã đi đến bên cạnh bàn Giang Khương, lạnh giọng quát lên:

- Giang Khương, ra ngoài, tao muốn quyết chiến sinh tử với mày một trận!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 773



- Quyết chiến sinh tử?

Trong nhà ăn đột nhiên rơi vào yên tĩnh. Giang Khương nháy mắt, nhìn Hồ Minh Vũ hai mắt tràn đầy tức giận cùng ngọn lửa báo thù trước mặt, sau đó cúi đầu, “sì sụp” bắt đầu ăn từng miếng mì lớn.

Hồ Minh Vũ đứng đó không được để ý liền nhìn Giang Khương đang cúi đầu ăn mì, sắc mặt bỗng đỏ như máu. Tên này cho dù từ chối cũng được, nhưng không thèm để ý đến người ta thế này là sao? Đồng chí Hồ Minh Vũ ngay lập tức đỏ luôn cả mắt. Thế này đã không còn đơn giản là làm nhục người ta nữa.

Những người khác ngồi cách đó không xa cũng hơi rụt cổ. Hồ Minh Vũ có cái danh cao thủ Thiên vị trên người, đó không phải chuyện đùa, một hơi thở lạnh lẽo từ trên người gã lập tức bùng phát ra xung quanh. Ngay cả Mã Tiểu Duệ ngồi bên cũng cảm thấy trong lòng căng thẳng.

Trong lúc hai mắt Hồ Minh Vũ sắp ứa máu, định lật bàn thi đột nhiên nghe thấy tiếng hút mì kia “sì sụp” hai tiếng rồi dừng lại. Sau đó, Giang Khương đặt đũa trong tay xuống, đưa tay lấy một tờ khăn giấy lau vết dầu nơi khóe miệng, sau đó đứng dậy, kêu lên:

- Đi thôi... Ăn no uống đủ rồi, đi đánh nhau thoai...

Hồ Minh Vũ cánh tay đang giơ ra giữa không trung chưa kịp lật bàn kia nhìn Giang Khương xoay người bỏ đi liền nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Khương, một lúc sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

- Haizz, không phải anh muốn quyết chiến sinh tử sao? Đi thôi...

Mã Tiểu Duệ đi theo sau lưng Giang Khương, quay đầu lại nhìn Hồ Minh Vũ vân còn đang sửng sờ hừ giọng nói.

Hồ Minh Vũ nghe thấy vậy liền nhìn đôi tay đang cứng đờ giữa không trung của mình, rồi lại nhìn bóng lưng của Giang Khương và Mã Tiểu Duệ biến mất ở cửa nhà ăn, cảm thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm thì đôi tay cuối cùng cũng run lên. Gương mặt gã lúc trắng lúc xanh, tức giận quát một tiếng rồi sải bước đuổi theo sau lưng Giang Khương. Gã thề, hôm nay nhất định phải thu thập thằng nhãi này trước mặt mọi người, không đánh cho hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ không được.

Hồ Minh Vũ vừa tức giận đùng đùng biến mất ở cửa nhà ăn, đám người trong nhà ăn sau khi yên lặng trố mắt nhìn một lúc lập tức “rầm” một tiếng, chen chúc nhau lao ra ngoài. Họ đuổi theo sau lưng Hồ Minh Vũ còn chưa là gì, có người còn vội vàng móc di động ra gọi điện, kêu bạn gọi bè, tương đối hưng phấn và náo nhiệt...

Trên sân đấu nhanh chóng chen chúc đầy người. Khi Hồ Minh Vũ và Giang Khương đứng trong sân, xung quanh đã nước không chảy lọt, đầu người lố nhố, bên này chen chúc, bên kia kêu gọi.

Hồ Minh Vũ nhìn đám đông xung quanh thì trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Lần trước gã bị Giang Khương làm mất mặt, lần này phải lấy lại thể diện. Về tình hình lần trước, gã tin, nếu không phải vì gã quá tự tin vào Nộ Phong Tỏa Long nên mới bị Giang Khương đánh bại dễ dàng. Nếu dựa vào thực lực thật sự, chắc chắn gã sẽ không bại trước tên này.

Cách biệt một cấp bậc lớn, mặc dù thủ đoạn của tên trước mặt có hơi kỳ dị, nhưng gã tin chắc chỉ cần mình bình tĩnh thì chắc chắn sẽ thắng. Chỉ cần khiến thằng nhãi trước mặt tiêu hao hết nội khí thì muốn thu thập đối phương dễ như trở bàn tay.

- Lên đi. Lần trước tao nhất thời khinh thường, lần này chắc chắn sẽ cho mày nếm sự lợi hại của tao!

Trên mặt Hồ Minh Vũ nở nụ cười âm lãnh, nhìn Giang Khương, lạnh giọng nói.

- Được thôi. Mấy ngày nay tao thực sự đang bực bội, đang cảm thấy cả người cứng ngắc. Được đánh nhau tao cũng rất mừng...

Lúc này Giang Khương trên mặt mỉm cười, nhìn bộ mặt muốn bị ăn đòn của Hồ Minh Vũ trước mặt, trong lòng càng thêm hưng phấn.

Kể ra, mấy ngày nay hắn dốc toàn lực phân tích những mảnh vỡ ký ức trong đầu, ngoại trừ tìm ra phương pháp luyện chế đại đỉnh thì cũng tìm ra được vài thứ mới.

Mùi thơm kỳ dị hắn hít phải lúc Tể Thế Đỉnh nhận chủ cùng với cảm giác tê tê nhè nhẹ trong cơ thể hắn, giờ hắn đã làm rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Căn cứ vào phân tích những mảnh vụn ký ức, mùi thơm kỳ dị kia đến từ bản thân Tể Thế Đỉnh. Mỗi lần Tể Thế Đỉnh này bắt đầu nhận chủ cho đến khi chủ nhân chết đi giả trừ nhận chủ đại khái đều có thời gian khoảng ba đến năm mươi năm.

Trong thời gian khoảng ba đến năm mươi năm này, chủ của Tể Thế Đỉnh sẽ dùng Tể Thế Đỉnh luyện đan. Trong quá trình luyện chế các loại đan dược sẽ còn sót lại một ít hơi thở của đan dược trong Tể Thế Đỉnh. Hơi thở của thuốc này không hề có ảnh hưởng gì đến việc luyện chế các loại đan dược của đại đỉnh mà luôn ẩn nấp trong Tể Thế Đỉnh này.

Mấy chục năm trôi qua, những hơi thở dược vật này tích lũy càng lúc càng nhiều, cho đến khi chủ đỉnh chết hoặc giải trừ nhân chủ, Thiên Y viện tiến hành nghi thức phong đỉnh, đuổi hết hơi thở huyết mạch khi nhận chủ của chủ đỉnh tiền nhiệm. Và những đan khí ẩn nấp này cũng từ đó bị đuổi đi.

Thông thường nghi thức phong đỉnh cần bảy bảy bốn chín ngày. Trong bảy bảy bốn chín ngày này, tất cả hơi thở và tạp chất của Tể Thế Đỉnh đều sẽ chậm rãi tiêu tán trong không khí. Nhưng trăm năm trước, sau khi chủ đỉnh tiền nhiệm trước qua đời, nghi thức phong đỉnh vừa mới được tiến hành vài ngày thì đã bị liên minh ngoại tộc xâm phạm. Sau khi Tể Thế Đỉnh bị liên minh ngoại tộc cướp đi đã bị che giấu dưới đất, bị bùn đất đóng kín nắp.

Cho nên, những đan khí kia không thể nào tiêu tán được mà di tán trong đại đỉnh.

Khi Giang Khương vô tình nhân chủ, mở nắp đỉnh ra, vừa hay đứng bên cạnh miệng đỉnh, hít một hơi trùng hợp đã hít luôn đan khí hỗn tạp tồn tại trăm năm này vào trong cơ thể.

Loại đan khí do luyện đan mấy chục năm và ngưng kết của nhiều loại đan dược mà thành này dược hiệu cực lớn và hỗn tạp. Sau khi nó từ trong Tể Thế Đỉnh bay ra vốn cực kỳ ngưng kết không thoát ra được, sau khi bị Giang Khương hít vào cơ thể thì rất tự nhiên xâm chiếm lấy các cơ bắp của Giang Khương, sau đó chiếm cứ nơi đó. Bình thường thì Giang Khương cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng một khi đến lúc mấu chốt, đan khí ngưng kết không thông này liền trở thành một sự cản trở.

Những đan khí này, hắn phát hiện bình thường cho dù là có sự tồn tại của hình xăm, có sự vận hành của Ngũ Cầm vận khí pháp cũng không cách nào khiến nó tiêu tan được.

Nhưng lần trước sau khi liều mạng đấu với Hồ Minh Vũ một trận, hắn phát hiện hơi thở kia trong cơ thể hắn hơi yếu đi một chút. Cho nên giờ Giang Khương không hề từ chối mấy chuyện đánh nhau như thế này. Dù sao mấy ngày qua ngày nào hắn cũng ở lì trong phòng họp nhỏ ngủ, phân tích, tính toán, thật sự khiến cả người vô cùng cứng ngắc rồi.

Giờ có cơ hội đánh nhau một trận, nói không chừng còn có thể khiến cỗ đan khí chết tiệt trong cơ thể mình tiêu tan đi bớt, như vậy dĩ nhiên là càng tốt rồi.

- Được rồi. Giang Khương mày tới đi, xem hôm nay ông nội mày thu thập mày như thế nào?

Hồ Minh Vũ dùng Phong Thiên Cao đã hoàn toàn khỏi hẳn mặt đầy tràn đầy tự tin muốn tìm lại thể diện cho mình. Gã vô cùng đắc ý.

- Nói nhảm nhiều quá... Muốn đánh thì đánh đi!

Giang Khương nhìn bộ dạng đó của Hồ Minh Vũ liền hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn lao nhanh về phía Hồ Minh Vũ. Bây giờ không có quá nhiều cao thủ vây xem, hơn nữa cũng không cần phải kiêng kỵ nhiều như trước nữa. Mấy ngày trước hắn đã bị Hồ Quang Dương kia bắt nạt, lần này không trả lại trên người cháu lão sao mà chịu được cơ chứ...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 774



- Cố lên, cố lên...

Giữ tiếng hò hét, trên trán Giang Khương bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng dần bắt đầu hơi nặng nề.

Còn tình hình Hồ Minh Vũ đối diện lúc này cũng chẳng khác mấy. Trên gương mặt anh tuấn của gã cũng đầy mồ hôi, thở hỗn hển nhìn Giang Khương đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Hồ Minh Vũ thân là cao thủ Thiên vị trẻ tuổi nhất được Viện trưởng lão tốn rất nhiều sức lực bồi dưỡng ra, ít nhất cao thủ Thiên vị của Viện trưởng lão trên căn bản không ít người phụng bồi so chiêu với gã, nhưng cho tới giờ Hồ Minh Vũ chưa từng gặp đối thủ nào như Giang Khương.

Lần trước trừ lúc gã bị Giang Khương đánh lén, sau đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, trên căn bản đều là gã đánh ép Giang Khương. Nhưng lần này tình thế dường như hơi khác. Tên trước mặt mỗi lần ra tay dường như đều lợi hại hơn so với lần trước. Điều này khiến Hồ Minh Vũ trong lòng càng thêm cẩn thận.

- Hộc... hộc...

Hồ Minh Vũ hít một hơi thật sâu, mặc cho nội khí trong người nhẹ nhàng vận hành một vòng rồi một lần nữa giận dữ giận quát một tiếng, nhào về phía Giang Khương. Gã tin chắc, khác biệt giữa Thiên vị và không Thiên vị chắc chắn không có bất kỳ thứ gì có thể bù đắp được. cho dù Giang Khương thực sự mạnh hơn Địa giai bình thường nhưng chắc chắn không thể mạnh hơn mình thân là Thiên vị.

Tình hình của Giang Khương cũng không tốt lắm, ban nãy mới quần nhau với Hồ Minh Vũ một trận, nội khí tiêu hao tương đối lớn. Có điều, cũng may năng lượng trong cơ thể tích lũy không tệ, chống đỡ thêm một chút không thành vấn đề. Vấn đề duy nhất chính là cảm giác tê tê quấn quanh cơ thể kia đã lại bắt đầu xuất hiện.

- Ầm ầm...

Hai người lại giao thủ hai chiêu. Sau đợt tấn công này, cuối cùng Giang Khương đã bị đẩy lui hai bước, cảm thấy chỗ cổ tay truyền tới cảm giác tê dại. Giang Khương cũng không nhịn được nhíu mày một cái. Thiên vị và không phải Thiên vị thật sự khác biệt về thể chất. Nhưng sức mạnh của đối phương không phải mình có thể chống lại được.

Hồ Minh Vũ dường như cảm nhận được sự quẫn bách của Giang Khương liền cười lạnh một tiếng, không chậm trễ vọt tớt lần nữa, giơ quyền tấn công Giang Khương.

Giang Khương nhìn cú đấm đang lao tới kia liền quay người, đang định đưa tay ra đỡ đột nhiên cảm thấy trên tay đột nhiên xuất hiện cảm giác tê cứng, cả cánh tay hơi cứng lại.

Giang Khương cảm thấy cánh tay đột nhiên cứng đờ thì sắc mặt đột biến, trong đầu nhanh chóng lóe lên lời cảnh báo:

- Tít... khởi động thiên phú Tốc độ...

Lúc này Hồ Minh Vũ cũng cảm nhận được cánh tay đang giơ lên của Giang Khương dừng lại, trên mặt gã lộ tia mừng rỡ như điên. Gã ra tay không chút lưu tình một đấm đánh xuống trước ngực Giang Khương, đồng thời trong mắt lộ ra một tia hung ác và nụ cười đắc ý. Gã không thể ngờ Giang Khương lại để lộ một sơ hở trí mạng như vậy. Tuy thời gian chưa tới nửa giây nhưng cung đủ để mình làm hắn bị thương nặng.

Hơn nữa với tình hình trước mắt xem ra Giang Khương đã không thể tránh né, chắc chắn sẽ rơi vào kết cục thất bại rồi.

Những người đứng xem xung quanh đều nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều đồng loạt kêu lên.

Khi quả đấm còn cách ngực Giang Khương chưa đến hai tấc, lúc này Hồ Minh Vũ đã há miệng chuẩn bị cười lớn.

Có điều, gã vừa há miệng ra còn chưa kịp cười, liền cảm giác mắt hoa lên một cái. Sau đó nắm đấm vốn phải đánh nát xương sườn Giang Khương liền rơi vào chỗ trống. Điều khiến gã hoảng sợ hơn là một cơn gió táp chẳng biết từ lúc nào lao xuống đang quét về phía bụng mình.

- Ầm...

Hồ Minh Vũ còn chưa kịp bảo vệ bụng mình đã cảm thấy bụng chấn động một cái, sau đó cả người liền bị đập bay ra ngoài.

Giang Khương một cú đá đá bay Hồ Minh Vũ ra ngoài lúc này mới hài lòng thở phào một cái, còn đưa tay lau mồ mồ hôi trên trán. Ban nãy thật sự đã dọa hắn hết hồn, không ngờ cảm giác tê cứng đột nhiên xuất hiện đã đẩy hắn rơi vào hiểm cảnh.

Có điều vẫn may đã kịp thời khởi động “Tốc độ”, nếu không lần này thật sự mất mặt rồi.

- Khụ khụ...

Hồ Minh Vũ chân lảo đảo, miễn cưỡng ngã xuống đất, sau khi ho khan một trận cuối cùng mới đứng thẳng lưng lên, đưa tay lau vệt máu nơi khóe miệng, có điều ánh mắt khi nhìn thấy Giang Khương liền lộ ra một tia kinh hãi.

Giang Khương nhìn bộ dạng của Hồ Minh Vũ lại một lần nữa hừ lạnh một tiếng, rồi lại nhào về phía Hồ Minh Vũ, ban nãy chỉ sơ sẩy một chút suýt chút nữa thất bại rồi, giờ nhất định phải nhân lúc mày ở thế hạ phong lấy mạng mày.

Hồ Minh Vũ thấy Giang Khương nhào tới thì không thể hiểu được vì sao ban nãy Giang Khương có thể tránh được một đòn của mình, sau đó còn nhân cơ hội đá mình một đá. Lúc này gã chỉ có thể nghiến răng một cái, giận dữ quát lên một tiếng, hai tay chắp lại với nhau rồi sau đó mở mạnh ra.

Nhìn thấy chiêu này của Hồ Minh Vũ sắc mặt Giang Khương liền biến đổi, cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên co rút lại. Hắn lập tức hiểu ra Hồ Minh Vũ lại sử dụng bí kỹ bí truyền Hồ gia Nộ Phong Tỏa Long kia.

Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, đang định bước nhanh lên trước giành tấn công, khiến thằng nhãi này có sử dụng Nộ Phong Tỏa Long cũng vô ích, nhưng trong lòng đột nhiên cảnh giác. Thằng nhãi này biết rõ Nộ Phong Tỏa Long vô dụng với mình sao còn sử dụng chiêu này.

Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Khương khẽ động, tinh thần căng lên, hắn lập tức cảm nhận được trong những ánh mắt nỏng bỏng bên cạnh dường như có một ánh mắt lạnh lẽo hơn những người khác đang nhìn mình chằm chằm.

Giang Khương quyết định rất nhanh, hai tay vung lên...

- Tít... Tiến vào trạng thái Trống rỗng...

Dòng thông báo này vừa lóe lên, trước mắt Giang Khương lập tức biến thành một mảng đen trắng. Một loạt âm thanh khởi động thiên phú vang lên, hai tay hắn quét về phía trước...

- Tàng phong, Tốc độ...

Hai loại thiên phú trong nháy mắt được sử dụng. Trong mắt những người bên cạnh, sức mạnh của Giang Khương như vừa dùng sức mạnh mạnh mẽ phá rách ra một mảnh gì đó, sau đó lách mình lao ra. Nhưng Giang Khương hiểu rõ, dưới một đòn tấn công mạnh mẽ của Tàng phong mình mới có thể phá bỏ trói buộc quanh người mình đơn giản và nhanh chóng đến như vậy. Đồng thời trong giây phút phá bở này hắn đã dùng thêm Tốc độ để lao ra khỏi chỗ bị vây khóa.

Hồ Minh Vũ đang dùng toàn lực thi triển Nộ Phong Tỏa Long thấy Giang Khương hoàn toàn không giống như lần trước mà đã dùng sức mạnh phá nát trước khi tỏa long của mình bắt đầu thì cũng sững ra, trong lòng thất kinh: “Không phải như vậy chứ... đáng lẽ thằng nhãi này phải chờ mình tỏa long xong, mới...”

Hồ Minh Vũ ngẩn người, đang chờ để hủy bỏ bí kỹ này, nhưng Giang Khương lại lao đến như một bóng ma từ một phía khác. Gã không kịp ứng phó cũng không kịp phản ứng, lập tức bị đá trúng một cú bên sườn, sau đó thì bị đạp mạnh đi, lăn hai vòng trên mặt đất rồi mới miễn cưỡng chống vững người trên mặt đất.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back