Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 210



- Cái gì? Ông già đó không có nội khí?

Tề Nhạc Minh nhìn người đàn ông trung niên trước mặt nói:

- Sao có thể? Vậy nội khí của thằng ranh kia là sao? A Lang, anh không nhầm đấy chứ?

- Minh thiếu... Chắc chắn không nhầm. Ông già đó thực sự không có nội khí.

Tề Nhạc Minh hiểu rất rõ A Lang làm việc rất đáng tin, trước nay không hề có sai sót gì cho nên cũng lập tức tin tưởng. Có điều gã vẫn nhíu chặt mày. Nếu lão già này không có nội khí, vậy nội khí của thằng ranh Giang Khương kia từ đâu đến?

Sau khi gã suy nghĩ một trận mới ngẩng đầu hỏi A Lang:

- Khi nào thằng ranh kia trở về? Nếu bên lão già đó không thể điều tra được gì, vậy thì chúng ta chỉ có thể bắt tay từ hắn.

- Minh thiếu... Tôi đã phái người đi thăm dò. Hôm qua Phó tỉnh trưởng La đã quay về Sở Nam, nhưng thằng ranh kia vẫn lưu lại Bắc Kinh, hình như nửa tháng sau mới quay về.

A Lang đáp.

- Ít nhất nửa tháng?

Vẻ mặt Tề Nhạc Minh trầm xuống. Bắc Kinh là cấm địa. Mặc dù người Tề gia gã có người ở Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh là nơi không tiện động thủ. Nếu không một khi bị phát hiện, như vậy sẽ phiền phức lớn. Lẽ nào chỉ còn cách đợi thằng ranh kia quay về?

Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của Tề Nhạc Minh nhíu chặt, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới nói:

- Hình như thằng ranh đó đã từng mất tích mấy năm. Nếu lão già kia không có nội khí, vậy thì A Lang anh hãy toàn lực đi thăm dò tình hình thằng ranh đó lúc mất tích. Chắc hẳn trong mấy năm mất tích này đã có vấn đề gì đó...

- Được... Minh thiếu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người đi thăm dò....

A Lang nghe Tề Nhạc Minh nói vậy trên mặt cũng lộ vẻ tán đồng. Phương diện này của Minh thiếu vẫn không tệ, nếu thằng nhãi này đi Bắc Kinh không cách nào thăm dò hắn, nhưng đây cũng là một cách.

Giang Khương đứng trong vườn của biệt thự, hít sâu một hơi. Hắn rất thích tòa biệt thự này của Trưởng phòng Dương, nó có ngoại hình rất khác biệt, còn có thêm một vườn đệm này. Biệt thự này lại nằm ở dưới một ngọn núi nhỏ xanh um, không khí của cả tiểu khu này tương đối tốt. Ít nhất so với Văn phòng Sở Nam trú ở Bắc Kinh không biết là tốt hơn bao nhiêu lần.

Hành lý Giang Khương đem theo rất đơn giản. Giang Khương sống ở đây, còn Trưởng phòng Dương cũng giống như những gì ông nói, mỗi tối đều quay về đây nghỉ ngơi.

Giang Khương cảm nhận được khí tức tươi mát được hút vào trong cơ thể, dung nhập vào khí lưu quanh cơ thể mình thì trong lòng sung sướng. Không khí nơi này rất tốt, so với Văn phòng Sở Nam trú ở Bắc Kinh tốt hơn rất nhiều.

Lúc này, trong một cửa sổ lầu ba, có một thanh niên đang đứng ở phía trước cửa sổ, xuyên qua rèm cửa sổ lẳng lặng quan sát những động tác vừa buồn cười vừa kỳ lạ của Giang Khương. Tuy nhiên trên mặt anh ta không hề nở nụ cười mà chỉ có ngưng trọng...

- Hôm nay cảm thấy như thế nào?

Giang Khương vừa khơi thông kinh mạch cho Trưởng phòng Dương vừa mỉm cười hỏi. Sau khi hắn tiến vào đuôi thứ ba liền cảm thấy việc khơi thông kinh mạch cho Trưởng phòng Dương dễ hơn lần đầu tiên rất nhiều. Đặc biệt là sau khi dần dần quen với việc điều khiển nội khí thì hắn cảng cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.

Cho nên giờ sau khi hắn khơi thông cho Trưởng phòng Dương xong cũng không còn cảm thấy mệt mỏi như lần đầu tiên nữa.

Trưởng phòng Dương nghe thấy Giang Khương hỏi vậy liền hài lòng cười nói:

- Hôm nay cảm thấy không tệ, buổi sáng khi ngủ dậy rất có cảm giác...

- Ừm ừm... Có cảm giác là tốt rồi. Uống thuốc đúng giờ... Cộng thêm châm cứu khơi thông trị liệu... Chắc trong vài ngày tới hiệu quả sẽ rõ ràng thôi...

Giang Khương cười rút mấy cây ngân châm ra, sau đó dặn dò:

- Ngài nhớ phải uống thuốc đúng giờ... Hơn nữa cũng không được quá sốt ruột...

- Được được... không thành vấn đề. Sống thế lâu như vậy rồi, tôi cũng không vội gì thêm mười ngày nửa tháng... Chỉ cần có thể dần dần hồi phục, cho dù một hai năm tôi cũng chờ được...

Trưởng phòng Dương lòng đầy hưng phấn gật đầu đáp lời.

Sau khi Giang Khương trị liệu cho Trưởng phòng Dương xong, hai người cùng nhau dùng bữa sáng ở phòng ăn. Đầu bếp dựa vào thói quen sinh hoạt của hai người chuẩn bị không ít đồ, có quẩy, bánh bao, xíu mại, màn thầu, mì sợi...

Sức ăn của Giang Khương lại một lần nữa chấn động toàn trường... Đương nhiên toàn trường này cũng chỉ có vài người, hai người ngồi ăn cơm và một cảnh vệ đứng bảo vệ bên cạnh với một giúp việc.

Mấy người này ai cũng trợn to mắt nhìn Giang Khương. Nhìn Giang Khương ăn sạch bữa sáng đủ cho bốn người ăn trên bàn ngoại trừ một ly đậu nành, một màn thầu và một cây quẩy được Trưởng phòng Dương ăn.

Thanh niên trẻ tuổi của Cục bảo vệ đứng bên cạnh bất giác co rút đồng tử. Dĩ nhiên anh ta hiểu rõ, sức ăn của người luyện võ lớn. Người có thực lực càng mạnh thì sức ăn càng nhiều. Tên trước mặt ăn nhiều như vậy mà hình như chưa có ý định dừng lại.

- Chủ nhiệm... Vị bác sĩ Giang này rất mạnh.. Tuy chúng tôi đã điều tra rồi, nhưng có một khoảng thời gian của cậu ấy chúng ta không thể nào điều tra được bất kỳ tư liệu gì, ngài nên cẩn thận một chút...

Thanh niên trẻ tuổi vừa lái xe, vừa nhìn thoáng Trưởng phòng Dương qua gương chiếu hậu, như lơ đãng nói.

Trưởng phòng Dương hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt... Trước nay người của Cục bảo vệ rất ít khi nói gì liên can đến chuyện của ông, trừ phi là những chuyện quan trọng liên quan đến vấn đề oan toàn. Nghĩ đến đây, trước măt Trưởng phòng Dương hiện ra gương mặt trẻ tuổi với nụ cười nhạt kia. Ông nghĩ thế nào cũng chẳng thể nghĩ ra hắn có chỗ nào có thể uy h**p được mình. Có điều người của Cục bảo vệ nói vậy dĩ nhiên cũng có đạo lý.

Có điều, sau khi ông suy nghĩ một chút, cũng cười nói:

- Sao, Tiểu Thang... Cậu không tự tin bảo vệ được tôi à?

- Đối mặt với hắn, tôi không tự tin...

Thanh niên trẻ tuổi tên Tiểu Thang này sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, sau đó lại trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm, nếu cần, tôi sẽ báo cáo với cấp trên điều đặc vệ đến tạm thời thay công việc của tôi.

- Đặc vệ?

Vẻ mặt Trưởng phòng Dương nhẹ nhàng biến đổi, lúc này vẻ mặt ông trở nên nghiêm túc, nhìn Tiểu Thang nói:

- Bác sĩ Giang lợi hại đến thế sao?

- Đúng... Nếu bác sĩ Giang này thật sự có ý định gì, có lẽ tôi và Hồ Dương đều không phải đối thủ của hắn...

Tiểu Thang trầm giọng gật đầu nói:

- Cho nên, tôi cảm thấy tốt nhất nên xin điều đặc vệ đến.

Trưởng phòng Dương chậm rãi cúi đầu, Tiểu Thang này được Cục bảo vệ điều xuống ở bên cạnh ông được hai ba năm. Dĩ nhiên ông hiểu rõ năng lực của đối phương. Nhưng vì vị bác sĩ Giang này mà điều động đặc vệ đến thì động tĩnh cũng lớn quá.

Nên biết đặc vệ thường là một tổ nhỏ bảy người, và cũng chỉ phục vụ cho cấp bậc như cha ông. Bên cạnh những Ủy viên cục chính trị quan trọng có thể cũng có một người, nhưng nếu như xin phép điều động một đặc vệ đến chỗ ông, cho dù chỉ trong một thời gian ngắn cũng sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác. Hơn nữa thủ tục tương đối rắc rối. Mà hình như chẳng cần thiết phải thế. Vị bác sĩ Giang kia có lẽ sẽ không làm gì bất lợi cho mình.

Trưởng phòng Dương thoáng trầm ngâm một chút rồi ngẩng đầu nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:

- Tiểu Thang, không cần... Tôi tin tưởng bác sĩ Tiểu Giang, cũng tin tưởng cậu...

Tiểu Thang thấy Trưởng phòng Dương kiên trì như vậy cũng gật đầu, không nói gì nữa. Anh ta đã làm hết nghĩa vụ của mình, đưa ra đề nghị. Với cấp bậc của Chủ nhiệm Dương, nếu cha ông ta không phải Dương lão, mình cũng không cần đề nghị. Giờ mình đã nhắc nhở như vậy là đã xong nhiệm vụ rồi.

Có điều lúc này Trưởng phòng Dương có chút tò mò nói:

- Tiểu Thang... Vị bác sĩ Tiểu Giang này lợi hại vậy sao?

- Đúng... Tuy tôi chưa thấy anh ta ra tay, nhưng sát khí trên người anh ta rất nặng, người như vậy tôi chỉ từng gặp trong bộ đội đặc chủng dã chiến, hơn nữa... Hôm qua tôi thấy anh ta luyện một loại công phu cổ quái trong hoa viên, có thể cảm nhận được thực lực của anh ta rất mạnh...

Nói tới đây, Tiểu Thang như nhớ ra gì đó nói:

- Hơn nữa, tôi đã cho người điều tra tư liệu của anh ta, phát hiện anh ta từng mất tích vài năm, mấy tháng trước mới đột nhiên quay về, cho nên... không thể không cẩn thận một chút...

- Ờ...

Trưởng phòng Dương nghe Tiểu Thang nói vậy cũng chậm rãi nhíu mày.

Cuộc sống của Giang Khương trong căn biệt thự nhỏ rất nhàn nhã. Sau khi ăn xong bữa sáng, hắn từ chối lời đề nghị cùng vào thành phố dạo chơi của lão Đào tài xế, ở trong thư phòng của Trưởng phòng Dương tùy tiện cầm hai quyển sách giở ra đọc.

Trưởng phòng Dương đã từng nói với hắn, nếu ngại trời lạnh không muốn ra ngoài, hắn có thể tới thư phòng của ông lấy vài quyển sách mà đọc. Giang Khương cũng từng nhìn thấy thư phòng của Trưởng phòng Dương, trong đó chứa hơn ngàn quyển sách. Dĩ nhiên có không ít những quyển cổ thư trước nay chưa từng nhìn thấy, khiến hắn tương đối hứng thú.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 211



- Giang Khương... Hôm nay anh rảnh không?

Giang Khương nghe thấy giọng Phan Hiểu Hiểu đầu bên kia thì nhíu mày, tiện tay đặt quyển sách trong tay xuống, sau đó cười nói:

- Không, sao vậy?

- Vậy tôi đến đón anh... đưa anh đi chơi Cố Cung...

Xem ra hôm nay tâm tình Phan đại tiểu thư khá tốt, cười khanh khách nói.

- Được...

Tuy từ chối lão Đào nhưng Giang Khương không hề có ý định từ chối lời mời của Phan đại tiểu thư.

Phan đại tiểu thư nghe thấy Giang Khương đồng ý tâm tình tương đối sung sướng, đang định cúp máy. Giang Khương lúc này đột nhiên nhớ ra mình đã đổi chỗ ở, chắc Phan đại tiểu thư vẫn chưa biết. Hắn lập tức vội vàng nói:

- Giờ tôi không ở Văn phòng thường trú tại Bắc Kinh nữa, giờ tôi đang ở ngoại ô Bắc Kinh...

Sau khi Phan Hiểu Hiểu biết địa chỉ của Giang Khương thì hơi kinh ngạc nói:

- Sao anh lại ở bên đó?

- Phó tỉnh trưởng La về Sở Nam rồi, tôi đến ở bên nhà bạn...

Chuyện Trưởng phòng Dương, Giang Khương cũng không có ý định tùy tiện nói với người khác nên liền tùy ý cười nói.

- Ồ...

Phan Hiểu Hiểu cũng không để ý lắm. Mặc dù chỗ Giang Khương đang ở bây giờ không phải chỗ bình thường, nhưng chẳng qua cũng chỉ tập trung vài nhà giàu thôi, rất nhiều người có tiền đều chuyển sang bên đó xây biệt thự gì đấy, cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Nửa tiếng sau, di động của Giang Khương vang lên. Sau khi Giang Khương chào hỏi lão Đào một tiếng thì đi ra cửa.

Lão Đào đứng ở cửa, nhìn chiếc xe lao đi, trên mặt lộ ra ý cười. Hóa ra bác sĩ Tiểu Giang này có hẹn với người đẹp, cho nên mới không muốn đi cùng ông già như mình.

- Nói thật nhé, cô xinh quá...

Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu mặc bộ áo lông màu vàng không kìm được khen.

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy lời này trên mặt thoáng vui vẻ. Cô liền quay sang tặng ai đó một cái trừng mắt:

- Còn cần anh khen sao?

Sự khinh bỉ và châm chọc trong lời nói khiến cho người nào đó không khỏi ngượng ngùng.

Trước cửa Cố Cung xếp một hàng rất dài rất dài. Ít nhất Giang Khương vừa nhìn sang đã chẳng thể nhìn thấy điểm cuối. Có điều hắn không hề lo lắng. Phan Đại tiểu thư có đặc quyền cấp bậc, nếu còn dắt hắn đi xếp hàng thì cũng mất mặt các đồng chí lãnh đạo quá.

Cho nên, sau khi hắn cùng Phan Đại tiểu thư đỗ xe xong liền quanh quẩn bên một cái hẻm nhỏ. Phan Đại tiểu thư lấy ra một cái chứng nhận gì đó rồi nói với hai cảnh vệ trực ban hai câu rồi trực tiếp dẫn Giang Khương bước vào cổng bên, rồi sau đó đi vào bên trong.

Phan Đại tiểu thư rất quen thuộc nơi này, dẫn Giang Khương vào trong cua hai ngõ cua rồi hòa vào dòng người tham quan.

- Đây chính là Ngọ Môn...

Phan Đại tiểu thư chỉ vào một cánh cổng lớn phía trước nhất lãnh đạm cười giới thiệu, trong mắt còn mang theo chút dè dặt.

Ngọ Môn... một nơi rất nổi tiếng, hầu hết những người này đều đã được thấy trên TV, Giờ khi họ nhìn thấy nơi này, trong đều đều sẽ xuất hiện câu:

- Đem ra Ngọ Môn chém đầu...

Lời này rất khí thế nên có rất nhiều người khi nhớ đến câu này đều rất hưng phấn. Họ nhìn cảnh cổng lớn trước mặt, đồng loạt cảm thán:

- Đây chính là Ngọ Môn à...

Có điều, lông mày Giang Khương khẽ giật giật, chẳng hứng thú gì lắm, chỉ nhìn nhiều thêm một chút. Từ nhỏ hắn đã đọc nhiều cổ tịch, đặc biệt là mấy năm nay ở bên ngoài nhàn rỗi chẳng có việc gì đều đọc sách. Cho nên hắn hiểu rất rõ Ngọ Môn này.

Cái chuyện đem ra Ngọ Môn chém đầu không hề có. Ngọ Môn là cổng lớn của Cố Cung. Chỗ cung cấm sâm nghiêm tất nhiên không thể làm những chuyện như chém đầu. Đây chỉ là nơi Hoàng đế hành trượng... Đương nhiên số người bị chết vì hành trượng cũng không ít.

Phan Hiểu Hiểu thấy hình như Giang Khương không hứng thú gì lắm thì trong mắt khẽ lóe lên tia kinh ngạc, sau đó cô lại mỉm cười cùng Giang Khương đi vào bên trong.

Cả đoạn đường đi sâu vào trong Thái Hòa Môn, Thái Hòa Điện, Trung Hòa Điện... Giang Khương khí thế bừng bừng, nhìn những kiến trúc uy nghiêm cổ xưa, rất bịn rịn không muốn rời.

Sau khi xem một lát, xem một nửa Cố Cung, Phan Hiểu Hiểu lại dắt Giang Khương đi vào Tây Lộ, quần thể cung điện Tây Lộ. Trong quần thể cung điện Tây Lộ, hầu hết đều được làm thành những phòng trưng bày. Chẳng hạn như Võ Anh điện Giang Khương đang xem, bên trong giờ đã là phòng trưng bày thư họa của Viện bảo tàng Cố Cung.

Với mấy thứ này Giang Khương không hiểu lắm, nhưng hắn cũng tương đối hứng thú. Điều này khiến Phan Đại tiểu thư rất mới lạ, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy hiếu kỳ.

- Ù... Anh thích cái này à? Chẳng lẽ anh cũng nghiên cứu thư họa?

Cả một đoạn đường cho dù là thư pháp hay cổ họa Giang Khương đều xem rất tỉ mỉ cẩn thận. Cuối cùng Phan Hiểu Hiểu không nhịn được nữa, tò mò hỏi.

- Uầy... Cũng không nghiên cứu gì lắm...

Giang Khương vừa nhìn chằm chằm vừa lắc đầu.

- Không nghiên cứu nhiều lắm, sao anh còn xem cẩn thận đến thế...

Phan Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn tên này đang duỗi dài cổ, nhìn chằm chằm một bức tranh không đảo mắt. Nếu không phải cô biết rằng thằng ranh trước mặt không phải kiểu thích giả nai, cô thật sự cho rằng tên này đang làm bộ rồi.

Tuy nhiên Giang Khương không nói thêm gì, bên cạnh có một người cao giọng cười nói:

- Bức tranh này là “Thập chỉ Chung Quỳ đồ” của Họa thánh Ngô Đạo Tử. Là một tác phẩm tương đối nổi tiếng của Ngô Đạo Tử, đương nhiên phải xem cho kỹ rồi!

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy lời này thì kinh ngạc quay đầu lại nhìn tên đàn ông bên cạnh. Cô lập tức nhìn thấy một nam thanh niên cao to tuấn lãng.

Gã trai kia thấy Phan Hiểu Hiểu nhìn sang liền cười nói:

- Người đẹp này có thể không hiểu lắm, trong cả viện bảo tàng này, bức tranh này cũng là một tác phẩm quý giá hiếm có... bút pháp họa phong này đều là tác phẩm của thời kỳ cường thịnh nhất của Ngô Đạo Tử... có ý nghĩa tương đối tượng trưng...

- Ồ?!

Nghe thấy lời này Phan Hiểu Hiểu mới nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cô lại liếc mắt nhìn bức tranh nọ thêm một cái, trong lòng hơi hiểu ra, thầm nói: “Giang Khương nhìn bức tranh này lâu như vậy, chẳng lẽ tên này thật sự có nghiên cứu về phương diện này sao?”

Gã trai nọ thấy Phan Hiểu Hiểu gật đầu, bắt đầu chú ý đến bức tranh này liền cười tự đắc. Gã lại tiến lên vài bước, cười nói:

- Người đẹp, em xem chỗ này này, bức tranh này... bút pháp chủ yếu thể hiện ở...

Gã trai này ở bên thao thao bất tuyệt, Giang Khương cũng chẳng thèm chú ý đến gã. Giờ hắn đang tập trung quan sát bức tranh này... Vì cả đoạn đường hắn đã xem qua, hình như chỉ có bức tranh này hơi đặc biệt.

Đương nhiên, cái đặc biệt này không phải Giang Khương thật sự nhận ra được bức tranh này vẽ đẹp như thế nào, kỹ thuật vẽ có chỗ nào kinh người, bởi vì hắn thật sự chẳng hiểu gì những thứ này. Sở dĩ hắn nhìn chăm chú như vậy là vì những bức tranh ở đây, bức nào bức nấy đều có giá cực cao. Đối với một kẻ mê tiền như Giang Khương thì dĩ nhiên hai mắt lấp lóe ánh vàng, nhìn chằm chằm rồi...

Hắn vừa nhìn vừa lầm bầm... “Bức tranh này chắc phải sáu bảy triệu tệ. Nếu mình có một bức,vậy thì không cần phải cực khổ nữa, haha..”

Có điều, giờ Giang Khương nhìn chằm chằm bức tranh này, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy hình như có gì không đúng...

Bức tranh này khác với những bức khác mà hắn đã xem, dường như mọi thứ rất rõ ràng, rất thuận mắt. Tuy hắn không hiểu lắm, nhưng hắn vừa nhìn đến đã cảm thấy thoải mái. Nhưng tuy bức tranh này cũng không tệ, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, sao cứ có cảm giác có gì đó không đúng...

Cả một đoạn đường ngắm tất cả các bức tranh đều rất tự nhiên, nhưng chỉ có bức này là thoạt nhìn thì không tệ, nhưng sau khi nhìn kỹ, lại cảm thấy hơi kỳ quái, dường như không được tự nhiên trôi chảy như những bức tranh kia.

Trong lúc trong lòng Giang Khương đang tràn đầy nghi hoặc, đột nhiên một tin tức lóe lên trong đầu:

- Kích phát thiên phú cấp một phá chướng...

Cùng với dòng tin tức này lóe lên, hai mắt Giang Khương dường như hơi co rút, sau đó một tia dị quang rất nhỏ lóe lên.

Lúc này Giang Khương bị tia dị quang lóe lên trong đầu làm cho hơi sửng sốt, nhưng lúc này hắn phát hiện bức tranh trong tầm nhìn của hắn bắt đầu hơi vặn vẹo.

Dường như kết cấu của cả bức tranh đột nhiên chuyển động trong đầu hắn, thậm chí trong đầu hắn còn hình thành một kết cấu dạng lập thể, sau đó kết cấu bức tranh này bắt đầu tự động phân giải, giống như từng sợi từng sợi được phân giải hết ra, cuối cùng nó được vẽ lại từ nét bút thứ nhất bắt đầu vẽ lại rất nhanh. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, kết cấu cả bức tranh lại một lần nữa được phục hồi như cũ trong đầu Giang Khương.

Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi này mà trong đầu Giang Khương đã hiện rõ toàn bộ lưu trình kết cấu và nét bút của cả bức tranh này...

- Á... Giả à?

Giang Khương ngơ ngác hồi tưởng lại hình ảnh trong đầu ban nãy, sau đó đột nhiên thốt lên từ này.

Bởi vì thông qua lưu trình của nét bút và kết cấu tranh đột nhiên hiện lên trong đầu hắn ban nãy hắn đã phát hiện, tuy bề ngoài trông bức tranh này không tệ, nhưng khi hạ nét bút lại không lưu loát. Hơn nữa có vài chỗ chuyển ngoặt nét bút tương đối trì trệ. Theo lý mà nói vị Họa thánh Ngô Đạo Tử này sao có thể để xảy ra tình trạng như vậy...

Chủ yếu nhất là, trong kết cấu bức tranh, rõ ràng đã nhiều hơn vài nét bút mà trong bức tranh này lại không có... Rõ ràng, hình như đã bị người ta xóa đi để chỉnh sửa...

Tình huống như vậy sao xuất hiện ở Ngô Đạo Tử được. Hơn nữa thời ấy cũng không thể có kỹ thuật như thế này. Chỗ xóa đi để sửa lại không thể nhìn ra được chút dấu vết nào.

Tổng hợp tất cả lại, ngoại trừ bức tranh này là giả, Giang Khương không thể nghĩ ra khả năng nào khác. Nhưng đây là bảo tàng Cố Cung, sao có thể xuất hiện hàng giả?

Cho nên Giang Khương mới chấn động thốt lên từ này.

Mặc dù giọng hắn không lớn nhưng Phan Hiểu Hiểu và gã trai cao to tuấn lãng đứng cạnh đều nghe được rõ ràng.

- Á?!

Phan Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn Giang Khương, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Tên này nói mà không suy nghĩ à?

Phan Hiểu Hiểu nghĩ vậy. Gã thanh niên bên cạnh sau khi sửng ra cũng ngạc nhiên cười. Đây là lần đầu tiên gã nghe thấy có người dám nói hàng triển lãm trong bảo tàng Cố Cung như vậy.

Nghĩ tới đây, trong mắt gã không khỏi hiện lên một tia trào phúng. Gã nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó lãnh đạm cười nói với Giang Khương:

- Anh bạn à... Bức tranh này chắc chắn không phải giả!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 212



- Đúng đúng... Tranh ở đây, sao có thể giả chứ? Nếu tranh trong Cố Cung còn giả, vậy tranh ở đâu mới thật đây?

Có vài vị du khách bên cạnh lúc này cũng đang ngắm mấy bức tranh ở đây nghe thấy Giang Khương nói vậy, còn nghe cả lời nói của gã trai kia, họ cũng lần lượt cười ồ lên, nhìn Giang Khương với vẻ cổ quái.

Nếu nói đồ nơi khác thì còn có thể có giả, nhưng nơi lưu giữ những thứ truyền lại từ các triều đại cũ sao có thể có giả chứ? Nếu đồ ở đây có giả, vậy chẳng phải danh hiệu Bảo tàng Cố cung nơi tập trung đội ngũ chuyên gia lớn mạnh nhất cả nước sẽ bị đập tan rồi sao?

Cho nên, mấy vị du khách cũng nhìn Giang Khương, không nhịn được nở nụ cười, thầm nghĩ: “Thằng nhãi này chẳng lẽ là tên nhà quê, toàn nói mấy câu tào lao!”

Giang Khương nghe thấy mọi người nói vậy thì khẽ cười không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài. Giờ hắn thật sự vẫn còn hơi nghi hoặc. Đồ triển lãm của Bảo tàng Cố cung sao lại có giả, chuyện này là thế nào? Lẽ nào dám giáo sư chuyên gia kia ngay cả thứ này cũng không giám định được?

- Mỗi bức họa ở nơi này đều là thứ quý giá truyền từ các triều đại cũ. Hơn nữa cung đã các chuyên gia tiền bố như Hoàng Nguyên, La Bổn Lập, Thang Mặc Dương giám định, thế nên chúng chắc chắn sẽ không có giả...

Gã thanh niên kia thấy Giang Khương khẽ lắc đầu thở dài như không thèm để ý đến mình liền cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ anh bạn này tự thấy mình còn lợi hại hơn các vị tiền bối?

Phan Hiểu Hiểu đứng bên nghe thấy những lời này, lúc này trên mặt lộ nụ cười tò mò nhìn Giang Khương. Cô muốn xem thử hắn sẽ nói như thế nào. Cô với Giang Khương đã quen được một thời gian, tuy không gặp mặt nhiều, nhưng cô rất tò mò về Giang Khương. Không biết cái tên nhà quê này vì sao luôn có vẻ tự tin như vậy, hơn nữa hắn làm việc gì hình như cũng rất kín kẽ. Mà hắn với mình còn lúc gần lúc xa, khiến người ta bực bội.

Lần này cô thật sự muốn xem thử, tên này có thể giải quyết được rắc rối này không.

Giang Khương hơi nghiêng đầu sang nhìn gã trai bên cạnh.

Gã cao to anh tuấn, sáng lạn như ánh mặt trời. Hơn nữa trên người hắn còn toát ra khí chất cao ngạo, đúng là kiểu đẹp trai điển hình. Đặc biệt là hắn còn có vẻ mặt đứng từ trên cao nhìn xuống, còn cả ánh mắt trào phúng, quả thật đủ khiến cho người ta ganh tỵ.

Giang Khương là người tương đối khiêm tốn, hơn nữa sống tương đối hiền lành, hiếm khi tranh giành với ai. Có điều sau khi lăn lộn bên ngoài vài năm, môi trường cá lớn nuốt cá bé đã khiến tính cách của hắn thay đổi rất nhiều. Hắn ghét nhất những người như vậy.

Hắn lập tức khẽ cau mày, chậm rãi xoay người lại, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói:

- Có những thứ luôn có lúc nằm ngoài ý muốn...

Gã trai này thấy Giang Khương xoay người lại mới nhìn rõ bộ dạng Giang Khương. Lúc này gã nhẹ nhàng nhíu mày. Bởi vì thằng nhãi xuất hiện trước mặt gã tuy mặc quần áo rất bình thường nhưng cho dù dáng dấp, khuôn mặt hay khí độ đều không thua kém gì cả. Trong lòng gã bắt đầu coi trọng Giang Khương thêm một chút.

Nhưng cũng đúng, người có thể được người đẹp tuyệt trần như vậy đi cạnh sao có thể quá kém được. Nhưng điều này chẳng hề ảnh hưởng gì đến sự tự tin của gã trai này. Bao nhiêu năm nay, gã đã gặp không ít người cùng lứa xuất sắc, nhưng ai có thể kiêu ngạo trước mặt gã được chứ?

- Ồ?

Gã lập tức nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên mặt Giang Khương. Gã cười khẽ, hừ giọng nói:

- Xem ra anh bạn đây đã nhận định bức họa này là giả?

Giang Khương không trả lời thẳng, chỉ nhìn gã trai kia, lãnh đạm cười nói:

- Anh cũng nghiên cứu về thư họa?

- Chỉ lướt sơ thôi...

Gã trai nghe thấy Giang Khương nói vậy hơi ngẩng đầu, cao ngạo cười nói.

Giang Khương mỉm cười, sau đó nói:

- Nếu anh chỉ lướt sơ, vậy sao anh có thể khẳng định bức tranh này là thật?

Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy biểu cảm mang chút trêu chọc trên mặt Giang Khương thì rốt cục không nhịn được che miệng bật cười một tiếng.

Gã trai kia nghe thấy Phan Hiểu Hiểu cười liền đỏ mặt. Ai mà chẳng biết đồ ở đây không thể có giả, nhưng lời Giang Khương vừa nãy vẫn khiến gã cảm thấy bị châm chọc.

Có điều, với câu này, gã thật sự không tiện lấy cái đạo lý mà mọi người đều biết ra ứng đối. Nhưng vẫn may là gã thật sự có nghiên cứu một chút về thư họa. Gã lập tức liền lạnh giọng cười, ngẩng đầu nói:

- Được... Để tôi giải thích cho anh, vì sao bức tranh này là thật, rốt cuộc nó thật ở đâu!

Giang Khương cười nhún vai, sau đó thoáng tránh ra một chút cho gã trai này đến đứng trước bức tranh.

Người Trung Quốc ai cũng thích xem náo nhiệt. Lúc này mấy vị du khách vẫn vây xem đều thấy hứng thú. Hai chàng thanh niên đẹp trai còn có thêm một đại mỹ nhân đang gây chuyện, hơn nữa còn được nghe giải thích miễn phí nên dĩ nhiên họ đều vây đến xem náo nhiệt.

Gã trai kia thấy người vây xem càng lúc càng đông, vẻ mặt càng them kiêu ngạo. Người càng đông, gã càng có thể đả kích tên này, thể hiện tài năng trước mặt người đẹp.

- Ngô Đạo Tử, trong họa sử cổ đại được xưng là Ngô Sinh, lại có tên Đạo Huyền, người Dương Địch, cũng là Vũ Châu Hà Nam hiện này, là đệ nhất họa gia đời Đường Trung Quốc, được hậu thế xưng là “Họa thánh”, cũng được các họa sĩ dân gian tôn xưng là Tổ sư.

Gã trai đứng trước bức tranh, nhìn đám người vây xem xung quanh, mỉm cười, lãnh đạm nói:

- Hội họa của Ngô Đạo Tử có phong cách đặc biệt, là tổ sư của họa sơn thủy Trung Quốc. ông sáng tạo ra “sơ thể” sơn thủy bút giản ý xa. Phong cách sơ thể này được thể hiện trong bức tranh trước mặt trúng ta... bút họa đơn giản không lộn xộn... lưu loát tự nhiên, vừa nhìn thấy tươi mát trong lành nhưng lại cực kỳ có thần vận...

- Mời mọi người tới xem... xem ngũ quan và biểu cảm của nhân vật này, tuy chỉ vài nét bút nhưng có thể bộc lộ hoàn toàn thần vận... còn ở đây...

- Bức tranh như vậy, không thể nào ngụy tạo được, vì cho dù ngụy tạo, cho dù bắt chước... chắc chắn sẽ không thể thể hiện hoàn toàn thần vận này...

Nói tới đây, gã trai nhẹ nhàng chắp tay đứng đó, hơi ngẩng đầu, cười nhạt nói:

- Cho nên, từ đó có thể khẳng định, bức họa này chắc chắn là thật...

- Hay... nói hay lắm...

Những người vây xem nghe giải thích đặc sắc như vậy đều vỗ tay khen.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 213



- Đẹp trai... đẹp trai thật...

Giang Khương nhìn gã trai kia đang đứng trước bức tranh, chắp tay sau lưng, khuôn mặt tràn đầy tự tin hưởng thụ sự kính phục của những người vây xem không khỏi khen thầm. Quả nhiên người tự tin là đẹp trai nhất, nhìn da dẻ và dáng dấp của gã kia thật sự quá đẹp trai.

Chỉ có Phan Hiểu Hiểu đứng bên cạnh là mang vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Khương. Cô hiểu rất rõ, nụ cười trên mặt Giang Khương chắc chắn không phải là bội phục gì cả, mà có lẽ khả năng trào phúng là lớn hơn. Có điều cô không hiểu, rốt cuộc thằng nhãi Giang Khương này lấy đâu ra tự tin? Nếu nói Giang Khương là cao thủ nghiên cứu thư họa cổ, cô chẳng thể nào tin được.

- Sao? Chẳng lẽ anh vẫn kiên trì nói bức họa này là giả?

Gã thanh niên kia nghe những du khách bên cạnh khen ngợi liền cười lạnh nói với Giang Khương đang đứng cạnh.

Giang Khương cười nhún vai, sau đó cười cười, nói:

- Ban nãy anh nói đều rất đúng, nhưng đó chỉ là lý thuyết thôi thôi.. vì cho dù anh có nói hay thế nào đi nữa, có khoa trương bức họa này thế nào đi nữa thì giả vẫn là giả thôi...

- Anh...

Gã thanh niên này thấy nụ cười mang tia trào phúng của Giang Khương thì trầm xuống. Gã thật sự không ngờ sau khi mình giải thích như vậy rồi, đối phương vẫn kiên trì khẳng định bức tranh này là giả. Gã lập tức cười nói:

- Tôi đã phân tích rõ ràng tình hình bức họa này. Hơn nữa mọi người đều biết, những vật được lưu giữ ở bảo tàng Cố Cung chắc chắn không thể là giả. Thật sự là lần đầu tiên tôi gặp một người mặt dày như anh!

- Mặt dày?

Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói:

- Tôi nói thật, tuy anh nói rất hay, nhưng bức họa này giả thì chính là giả thôi... Tuy mô phỏng rất tốt, nhưng so với bức họa thật vẫn kém hơn rất nhiều. Thấy anh kiên trì như vậy, tôi cảm giác giống như anh đang bàn chuyện quân sự trên bàn giấy, chẳng qua chỉ dọa được người ngoài nghề thôi!

Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giang Khương thì càng cảm thấy chuyện này thú vị. Rốt cuộc vì sao thằng nhãi này lại tự tin đến như vậy, sao có thể chắc chắn bức họa này là giả? Hay hắn có mục đích gì khác?

Mấy du khách vây xem lúc này cũng đều bắt đầu tò mò. Từ sau khi thiên phú Cổ Hoặc của Giang Khương thức tỉnh, khí độ của hắn cũng rất có sức ảnh hưởng. Những người đứng xem náo nhiệt bên cạnh dĩ nhiên cũng bị sự tự tin của hắn làm ảnh hưởng. Lúc này khuôn mặt ai nấy đều hưng phấn và hiếu kỳ, nhìn hai anh chàng đẹp trai như ánh mặt trời trước mặt. Thực sự họ đã chẳng còn quan tâm rốt cuộc bức họa này là thật hay giả, họ chỉ quan tâm đến cục diện hiện tại của hai vị trước mặt.

Gã thanh niên kia bị Giang Khương nói như vậy, lại nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười của người đẹp kia, dường như lực chú ý căn bản không hề đặt trên người mình thì vô cùng tức giận.

Lúc này, đám người này tụ tập đã khiến cảnh vệ chú ý. Lúc này đã có người bước nhanh tới bắt đầu hỏi han và chuẩn bị giải tán đám đông. Có điều lúc này gã thanh niên kia không muốn bỏ qua chuyện này. Gã quẹt mũi, mình vẫn chưa thể hiện tài năng thành công trước mặt người đẹp tiện thể đã kích tên nhãi kia thì làm sao chịu bỏ quan chuyện này.

Đôi mắt gã lập tức giật giật nhìn xung quanh. Quả nhiên gã nhìn thấy một ông cụ đeo kích lão ở cách đó không xa dường như đang khẽ cau mày nhìn sang bên này.

- Thang sư phụ... Thang sư phụ...

Gã thanh niên này cười gật đầu nói với ông cụ bên kia.

Ông cụ nghe thấy có tiếng gọi thì rõ ràng hơi sửng sốt. Sau khi ông nhìn thấy gã thanh niên kia trong đám đông trên mặt liền nở nụ cười mỉm. Sau đó ông chậm rãi đi tới, phất phất tay với cảnh vệ.

Cảnh vệ thấy ông cụ phất tay mới dừng lại, sau đó lui sang một bên.

- Lệ Bạch đấy à... sao vậy? Sao nhiều người thế?

Ông cụ mỉm cười nói với gã thanh niên này.

Gã thanh niên hơi ngẩng đầu, cười nhạt nói:

- Thang sư phụ... Ở đây có người nói bức “Thập chỉ Chung Quỳ đồ” này là giả. Cháu nói mãi với anh ta mà không được... Ngài nói với anh ta, rốt cuộc bức họa này là thật hay giả?

Dứt lời, gã thanh niên tên Lệ Bạch quay đầu lại nhìn Giang Khương, hừ giọng nói:

- Vị này chính là Thang Mặc Dương Viện trưởng viện bảo tàng, cũng là Tổ trưởng Tổ giám định thư họa của Bảo tàng Cố Cung. Nếu anh không tin lời tôi, vậy tôi mời Thang sư phụ đến nói chuyện với anh!

Nhìn thấy ông cụ, nghe Lệ Bạch giới thiệu, đám người vây xem đều hít sâu một hơi. Lần này là chuyên gia thật rồi, xem ra trận chiến giữa hai soái ca e là sẽ chơi đến cùng.

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Khương. Dù sao họ vẫn có chút thường thức, tranh ở Cố Cung có giả sao?

Giang Khương nhìn thấy ánh mắt mọi người nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.

- Haha... Lê Bạch... Cậu cũng thật là, tàng phẩm của Cố Cung chúng ta sao có thể có giả được?

Vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này vừa nghe thấy vậy liền sửng sốt, lập tức lắc đầu cười, nhìn Lệ Bạch với ánh mắt oán trách. Sau đó ông nói với mọi người:

- Xin mọi người giải tán đi, bức họa này năm đó đích thân tôi giám định, tuyệt đối không phải giả!

- Ờ...

Giờ có chuyên gia của Cố Cung ở đây, dĩ nhiên mọi người đều đồng loạt gật đầu, đều mỉm cười nhìn Giang Khương định tản đi. Lúc này ngay cả khuôn mặt Phan Hiểu Hiểu đứng cạnh cũng ửng hồng, oán trách liếc nhìn Giang Khương. Cái tên này rảnh việc nói lung tung, giờ thì hay rồi, bị người ta cười nhạo rồi đấy.

Lúc này trên mặt Lê Bạch càng thêm đắc ý, nhìn Giang Khương với vẻ châm chọc:

- Sao? Chẳng lẽ Thang sư phụ nói anh cũng không tin?

Giang Khương chẳng thèm để ý, dĩ nhiên hắn biết Viện trưởng viện bảo tàng Thang không phải người làm đồ giả. Bức họa này tuy phỏng chế tương đối tinh xảo, nhưng nếu thật sự muốn giám định dĩ nhiên cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt của Viện trưởng viện bảo tàng Thang này. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.

Lập tức, trong đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, nghĩ ra được nguyên nhân đại khái. Hắn chỉ mỉm cười, thoáng nhìn Viện trưởng viện bảo tàng Thang nói:

- Tôi tin lời Viện trưởng viện bảo tàng Thang nói. Nhưng không biết bức họa này Viện trưởng viện bảo tàng Thang giám định vào năm nào? Bức này có phải bức năm đó ông giám định không còn chưa chắc...

Giang Khương nói ra câu này, Viện trưởng viện bảo tàng Thang vốn đang lơ đễnh nhưng giờ nhìn thấy khuôn mặt như cười như không của Giang Khương thì đột nhiên

trong lòng ông khá căng thẳng.

Xem bộ dạng của người thanh niên này hình như không phải loại nói năng tùy tiện, chẳng lẽ là thật... Tác phẩm ở đây không thể nào xảy ra vấn đề, nếu xảy ra vấn đề, đó là chuyện rất lớn.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang khẽ biến, nhưng ông chỉ im lặng bước đến trước hai bước, khom người nhìn bức họa đang được trưng bày trong khung kia.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 214



Sắc mặt vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này trắng bệch, cẩn thận nhìn chằm chằm bức họa này mấy lần. Lúc đầu bức họa này do ông đích thân giám định. Mặc dù đã lâu, nhưng ông có ấn tượng khá sâu sắc với bức “Thập chỉ Chung Quỳ đồ” này.

Lúc này mặc dù cách một lớp kính bảo vệ, nhưng dưới sự quan sát cẩn thận của ông vẫn có thể cảm thấy được chỗ khác thường rất nhỏ của bức họa, trong đó ông đã chú ý đến vài nét bút, hình như hơi có gì khác thường. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến sắc mặt ông trắng nhợt. Nếu bức họa này thật sự là giả như chàng thanh niên kia nói, vậy thì chuyện này...

Tuy nhiên giờ ông vẫn chưa thể khẳng định, dù sao thời gian cũng đã trôi qua lâu rồi, hơn nữa còn cách lớp kính, lại không phải nhìn rất rõ ràng, cho nên sau khi ông nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới vài lần vẫn không thể nào chắc chắn được. Nếu muốn chắc chắn, vậy thì phải lấy bức họa ra, sau khi tiến hành giám định mới có thể chắc chắn. Nhưng bây giờ đang trong thời gian triển lãm, theo quy định, không thể nào mở khung trưng bày ra được.

Nếu muốn xác nhận, chỉ có thể chờ sau khi bảo tàng đóng cửa. Nhưng giờ trong lòng ông nóng như lửa đốt, muốn xác định bức họa này có thật sự có vấn đề hay không. Ông là Phó Viện trưởng viện bảo tàng quản lý Tổ thư họa. Nếu xảy ra vấn đề, ông phải gánh hoàn toàn trách nhiệm. Nếu ông có thể xác định bức họa này thật sự có vấn đề, ông có thể tuyên bố đóng cửa bảo tàng. Nhưng trước khi xác định chắc chắn, ông không thể mạo hiểm làm như vậy.

Đám du khách vây xem thấy Viện trưởng viện bảo tàng Thang đứng trước bức họa, sắc mặt tương đối khó coi, đầy vẻ do dự thì vô cùng kinh ngạc. Họ bất giác nhìn sang ai đó đang nở nụ cười nhạt bên cạnh. Sắc mặt Lê Bạch kia đang dần trở nên khó coi.

Sau khi Viện trưởng viện bảo tàng Thang đứng trước bức họa chần chừ một chút, rốt cuộc cũng không kìm được nhìn chàng thanh niên vẫn bình tĩnh đứng khía sau kia. Đôi mắt vốn mang sự coi thường của ông dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng thậm chí trong mắt lộ ra chút khiêm tốn và ý cười, gật đầu cười nói:

- Không biết cậu cảm thấy bức họa này có chỗ nào không đúng?

Giang Khương cười dửng dưng. Dĩ nhiên hắn biết rõ vì sao lúc này vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này đột nhiên hỏi mình như vậy. Có điều hắn cũng chẳng định dè dặt gì. Đối với một người rất có cảm tình với những thứ mang tính truyền thống mà nói, Giang Khương sẽ không giấu diếm gì chuyện đã xảy ra ở Cố Cung.

Hắn chậm rãi tiến lên, khom người nhìn bức họa, sau đó trực tiếp chỉ tay vào chỗ đó, nói:

- Ông nhìn chỗ này đi, nét bút hơi cứng. Còn chỗ này, chỗ này, tôi chỉ cảm thấy với bút phong của Ngô Đạo Tử không thể xảy ra chuyện này.

Giang Khương chỉ ra từng điểm một, còn với những chỗ bị chỉnh sửa hắn không nói, dù sao những cái đó có thể là phải dùng công cụ đặc biệt mới có thể nhận ra dược.

Sau khi Giang Khương chỉ ra những chỗ đó, Viện trưởng viện bảo tàng Thang liền ghé sát mắt lên tấm kính, trợn mắt nhìn thật kỹ. Nếu đổi lại là người khác, cho dù Giang Khương có chỉ rồi thì chắc chắn cũng khó nhận ra được vấn đề. Nhưng sau khi Giang Khương chỉ ra, Viện trưởng viện bảo tàng Thang cẩn thận nhìn một chút dĩ nhiên là phát hiện ra những chỗ không đúng nhỏ xíu đó.

Khuôn mặt của Viện trưởng viện bảo tàng Thang lập tức ảm đạm, thậm chí Giang Khương thấy tay ông bắt đầu run rẩy.

Có điều dù sao Viện trưởng viện bảo tàng Thang vẫn có chút kinh nghiệm, ông nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫy tay với cảnh vệ. Sau khi cảnh vệ tới, ông nhỏ giọng nói vài câu, sau đó các cảnh vệ lập tức mời mọi người rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của họ.

- Xin lỗi các du khách, vì chút sự cố nên phòng triển lãm tạm thời đóng cửa. Mong mọi người rời đi từ phía bên phải theo thứ tự.

Trong loa truyền đến một giọng nói. Rất nhiều du khách vừa bước vào đại sảnh đã rất bất mãn, không ít người rối rít kháng nghị:

- Chúng tôi vừa mới vào, còn chưa kịp xem gì cả.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào cả, sau khi ồn ào vài câu, dưới sự sắp xếp của các cảnh vệ bắt đầu ra cửa rời đi. Chỉ có những du khách luôn vây bên cạnh đám Giang Khương mới biết, vật phẩm thật sự xảy ra vấn đề. Họ vừa bắt đầu chuẩn bị rời đi, vừa nhìn Giang Khương với ánh mắt kính nể. Chuyên gia người ta nhìn lâu như vậy, hơn nữa rõ ràng còn phải nhờ soái ca này chỉ điểm mới xác định được, chàng soái ca này giỏi quá đi mất.

Dĩ nhiên, sau khi đám người này sau khi nhìn Giang Khương xong đều không kìm được đồng loạt nhìn Lê Bạch một cái.

Lê Bạch bị họ nhìn với ánh mắt này thì mặt mũi lập tức đỏ bừng. Ban nãy gã vừa mới lớn tiếng tán thưởng, dùng đủ các phương pháp để chứng minh bức họa trước mặt là hàng thật. Nhưng giờ bị đủ các ánh mắt nhìn như vậy, đặc biệt là người đẹp chỉ cười không nói gì bên cạnh khiến cho gã hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Có điều Lê Bạch cũng khá bình tĩnh. Sau khi gã đỏ mặt một lúc thì nhanh chóng ho khan hai tiếng, sau đó lại trấn định lại.

Các du khách nhanh chóng bị dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn lại đám Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu và Lê Bạch. Một nhóm nhân viên công tác đem theo dụng cụ đi vào.

Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy những nhân viên công tác kia tiến vào mới nhìn Giang Khương, kìm nén vẻ kinh ngạc trên mặt, kính trọng ông quyền nói:

- Cảm ơn vị tiểu ca này đã chỉ diểm, không biết cao danh đại tính của tiểu ca là gì, kế nghiệp thầy nào?

Giang Khương bị một ông lão gọi là tiểu ca, còn ôm quyền thì hơi ngượng ngùng. Hắn cũng vội vàng ôm quyền đáp lễ nói:

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Giang Khương. Phương diện này tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi đoán mò chứ không kế nghiệp thầy nào cả.

- Á...

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão đồng chí này nghe thấy câu này thì cứng đờ ra. Thứ mà mình nhìn không ra, còn cần hắn chỉ điểm mới có thể thấy rõ mà hắn chỉ nhìn thoáng đoán mò sao.

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy câu này đột nhiên cảm thấy rất quen. Dường như ban nãy vị Lê Bạch kia cũng nói câu này. Cô lập tức không nhịn được cười chúm chím nhìn đối phương một cái.

Lê Bạch bên cạnh nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Phan Hiểu Hiểu thì sắc mặt lập tức cứng đờ. Gã không khỏi nhìn Giang Khương với ánh mắt tức giận và oán hận.

Viện trưởng viện bảo tàng Thang nhìn khuôn mặt trong sáng của Giang Khương, hình như không phải nói dối. Ông lập tức cười khan nói:

- Giang tiểu ca khiêm tốn quá, mời tới phòng làm việc của tôi dùng trà.

- A, không được, không được. Tôi tới thăm quan. Cố Cung còn rất nhiều chỗ chưa đi. Trà này không uống được, kẻo tí nữa lại không dạo hết được.

Giang Khương kẻ sợ nhất phiền phức vừa nghe thấy người ta muốn giữ mình lại dùng trà thì vội vàng cười từ chối.

- Không gấp không gấp. Có tôi ở đây, tôi bảo đảm Giang tiểu ca có thể ngắm hết toàn cảnh Cố Cung.

Lúc này vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang cũng quyết không buông tay.

Giang Khương nhìn bộ dạng kiên trì của Viện trưởng viện bảo tàng Thang thì mắt hơi lóe lên, hắn biết ngay dụng ý của đối phương. Mặc dù trong lòng hắn hơi tức giận nhưng cũng không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó thở dài, gật đầu nói:

- Nếu trưởng giả đã mời, tôi không dám từ chối. Vậy thì quấy rầy một ly trà vậy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 215



Giang Khương ghét nhất là qua lại với các đồng chí già như yêu tinh ngàn năm như thế này.

Giống như bây giờ, đồng chí Viện trưởng viện bảo tàng Thang này vẻ mặt nhiệt tình, lấy trà Vũ Tiền Long Tỉnh thượng hạng ra, đích thân ngồi bên trò chuyện, nói những lời cảm ơn thiếu muối, đồng thời thỉnh thoảng còn dùng vài câu để dò xét mình, muốn thăm dò rõ lai lịch của mình.

Điều càng khiến Giang Khương không thoải mái hơn là bên cạnh còn có một tiểu hồ ly, hàm răng sắc bén trong miệng không ngừng lóe lên tia sáng lạnh, luôn muốn nhân lúc mình không để ý để cắn lén mình.

Giang Khương thật sự không hiểu rõ lai lịch của đồng chí Lê Bạch này. Với thân phận và tư lịch của Viện trưởng viện bảo tàng Thang mà lại khách khí với Lê Bạch như vậy, thậm chí trong sự khách khí còn lờ mờ có chút kính sợ, điều này làm cho Giang Khương có chút mơ hồ.

Cho nên, hắn nhẹ nhàng liếc mắt với Phan Hiểu Hiểu bên cạnh.

Phan Đại tiểu thư cũng không phải kẻ ngốc, vừa nhìn thấy ánh mắt của Giang Khương liền khẽ lắc đầu, ý nói trước đây hình như mình chưa từng gặp người này ở Bắc Kinh.

Nhìn bộ dạng Phan Đại tiểu thư, Giang Khương hoàn toàn mù mờ. Vị này nếu không phải Thiên hoàng quý vị gì, cũng không phải Thái tử đảng của Trung Quốc mới, vậy vì sao Viện trưởng viện bảo tàng Thang lại khách khí với gã như vậy, không giống như kiểu đối xử với hậu bối.

Giang Khương thì đang mù mờ, Viện trưởng viện bảo tàng Thang cũng đang rối rắm. Bên kia các cảnh vệ đang tiến hành kiểm tra hiện trường, mấy người của Tổ thư họa cũng tiến hành kiểm tra cuối cùng và thẩm tra xuất nhập kho để xác định xem rốt cuộc bức họa này bị đổi như thế nào?

Rốt cuộc là đã dùng cách nào...

Còn chàng thanh niên lai lịch thần bí trước mắt có thể chỉ ra những chỗ khác biệt rất nhỏ kia có liên quan gì đến chuyện này không? Chuyện này chưa thể nói chắc được. Viện trưởng viện bảo tàng Thang thật sự không thể tin thằng nhãi trẻ như vậy lại lợi hại hơn mình. Giám định thư họa không phải có được chân truyền của ai đó là một bước lên trời, nếu không trải qua vài chục năm tôi luyện sao có được năng lực như vậy?

Vậy mà tên thanh niên này lại có năng lực nghịch liên đến thế, với kinh nghiệm của Viện trưởng viện bảo tàng Thang, trừ phi hắn biết rõ tình hình chuyện bức họa bị làm giả, nếu không chắc chắn không thể cách một lớp kính bảo vệ mà vẫn có thể phán đoán được chỗ khác thường.

Cho nên Viện trưởng viện bảo tàng Thang đang cố hết sức kéo dài thời gian với tên thanh niên này, chờ kết quả sơ bộ bên kia, ít nhất là cũng phải chờ đến khi làm rõ được thân phận tên thanh niên này rồi tính tiếp.

Giang Khương hiểu rõ suy nghĩ của vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này, cho nên lúc đó mới hơi tức giận. Có điều Giang Khương hiểu suy nghĩ của đối phương cho nên mới tuyệt đối phối hợp với hành động của đối phương. Hắn cũng không muốn tự nhiên gây chuyện. Nên biết chuyện vật phẩm ở Cố Cung này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, nếu lỡ mình thật sự bị dính vào thì cũng là phiền phức không nhỏ.

Sau khi trò chuyện mấy chủ đề thiếu muối, trà cũng châm hai lần, Giang Khương dần mất hết kiên nhẫn. Đám cảnh vệ này điều tra cũng chậm quá đi. Cứ thế này hôm nay đừng nói đi dạo một lượt Cố Cung, ngay cả cơm trưa chắc cũng phải ở đây ăn cơm hộp mất.

Lúc này rõ ràng Phan Đại tiểu thư đã không còn kiên nhẫn được nữa. Cha cô là Tham mưu trưởng quân khu Bắc Kinh, nếu không phải do thấy Giang Khương đồng ý, sao cô thèm đến đây ngồi uống trà chứ.

- Trà uống xong rồi... Giang Khương... chúng ta nên đi thôi...

Mặc dù người nào đó cảm nhận được sự không vui trong lời nói của Phan Đại tiểu thư, nhưng dù nói thế nào, giọng của Phan Đại tiểu thư vẫn tương đối dễ nghe.

Sắc mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang khẽ kinh ngạc, vội vàng cười khan nói:

- Vị tiểu thư này... đừng vội, đừng vội. Xin hãy ngồi thêm lát nữa. Tôi và Giang tiểu ca vừa gặp như đã quen, trò chuyện thêm vài câu nữa đã, trò chuyện thêm vài câu nữa đã...

- Còn trò chuyện gì nữa. Trò chuyện lâu như vậy rồi... Chúng tôi còn phải đi ăn...

Phan Đại tiểu thư này không kiên nhẫn nữa thì sẽ chẳng thèm nể mặt ai. Cô đứng dậy hừ giọng nói.

Giang Khương cũng mỉm cười gật đầu với Viện trưởng viện bảo tàng Thang rồi dứng dậy.

Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy thế trong lòng tức giận, thầm mắng đám cảnh vệ làm ăn kiểu gì vậy, lâu như vậy mà vẫn chưa điều tra được lý lịch của tên này? Tí nữa chắc chắn mình sẽ bị cấp trên mắng rồi.

Trong lúc ông đang tức giận, điện thoại trên bàn vang lên. Viện trưởng viện bảo tàng Thang chấn động tinh thần, sau khi hưng phấn mời Giang Khương chờ một lát liền nhấc điện thoại lên.

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... Điều tra ra rồi, đối phương vào không phải bằng cách mua vé bình thường...

- Quả nhiên...

Nghe đến đây, tinh thần Viện trưởng viện bảo tàng Thang chấn động, có điều trong mắt còn chưa kịp lóe lên tia tàn nhẫn thì câu tiếp theo đã hoàn toàn đập tan hưng phấn và tàn nhẫn trong lòng ông.

- Đối phương dùng giấy chứng nhận của Phòng bảo vệ quân khu Bắc Kinh... Qua kiểm tra, giấy chứng nhận đó được đặc biệt cấp cho con gái Tham mưu trưởng Phan...

- Tham mưu trưởng Phan...

Trong lòng Viện trưởng viện bảo tàng Thang giật mình, bất giác nhìn cô gái xinh đẹp đang lộ vẻ mất kiên nhẫn kia. Sau đó ông nở nụ cười khổ. Ông không quen vị Tham mưu trưởng Phan này, nhưng ông cũng hiểu rõ một số tình hình nếu như dính líu đến vị Tham mưu trưởng Phan này thì mình không thể chọc vào lung tung. Trừ phi bây giờ ông thật sự tìm được chứng cứ chứng minh Giang Khương có liên quan đến chuyện này mới có thể chọc vào đối phương.

Lúc này trên mặt Giang Khương thoáng nở nụ cười. Với thính lực của hắn cách xa chưa tới hai mét thì vẫn có thể mơ hồ nghe thấy những gì đang nói trong điện thoại. Hắn biết đối phương sẽ không giữ mình lại nữa.

Quả nhiên, sau khi cúp máy, ý cười trên mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang càng đậm thêm, sau đó khách khí cười nói với hai người:

- Được rồi, đã trì hoãn thời gian của Giang tiểu ca và vị tiểu thư này. Trong bảo tàng chúng tôi cũng có cơm trưa, nếu hai vị không chê... có thể dùng bữa trong bảo tàng chúng tôi, dùng bữa xong có thể tiếp tục tham quan...

- Đi thôi, đi thôi...

Phan Đại tiểu thư không có kiên nhẫn lằng nhằng với đối phương, sau khi nói với Giang Khương một câu liền bước ra ngoài.

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang khách sáo rồi...

Giang Khương vẫn bình tĩnh cười nhạt nói một câu rồi cũng bước ra ngoài.

Có điều, Giang Khương vừa mới đi được hai bước thì bị Lê Bạch ở bên đưa tay ra cản lại.

- Anh vẫn chưa thể đi... Anh còn phải phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệ...

Vẻ mặt Lê Bạch cười lạnh, đưa tay chắn trước mặt Giang Khương, hừ giọng nói.

Lê Bạch vừa đưa tay ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, Giang Khương hơi nhíu mày, đang định nói thì sắc mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang bên cạnh khẽ biến, ông vội vàng cười nói:

- Lê Bạch, tình hình đại khái đã rõ, tạm thời không cần...

- Không được, Viện trưởng viện bảo tàng Thang... chú còn không phân biệt được bức họa là thật hay giả mà hắn có thể nhận ra được. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề. Hắn nhất định phải phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệ!

Lê Bạch không hề nể mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang, trầm giọng nói.

Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy Lê Bạch kiên trì như vậy sắc mặt cuối cùng cũng không dễ coi nữa, trầm giọng nói:

- Lê Bạch... vị này là Phan tiểu thư của nhà Tham mưu trưởng Phan quân khu Bắc Kinh... Có chuyện gì chúng ta có thể liên lạc với họ... Giờ không có lý do gì...

- Tham mưu trưởng Phan?

Lê Bạch nhìn Phan Hiểu Hiểu đang bực bội trước mặt, khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười rụt rè:

- Phan tiểu thư có thể đi, nhưng anh ta thì không?

- Anh...

Tia tức giận lóe lên trong mắt Phan Hiểu Hiểu, cô đang định nói nhưng lại ngừng lại vì Giang Khương khẽ phất tay.

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... anh ta là ai?

Giang Khương lạnh nhạt quay đầu nhìn về phía Viện trưởng viện bảo tàng Thang ở sau, chậm rãi nói.

Nhìn đôi mắt trong suốt như hồ sâu cua Giang Khương đang toát ra hàn ý, trong lòng Viện trưởng viện bảo tàng Thang lạnh đi. Ông vội vàng nhìn về phía Lê Bạch nói:

- Lê Bạch... Đây là chuyện của Phòng cảnh vệ, để Phòng cảnh vệ tự xử lý.

Đối mặt với lời nói của Viện trưởng viện bảo tàng Thang, Lê Bạch khẽ cười, đưa tay lấy từ trong túi ra một tờ chứng nhận, đôi mắt sáng lên nhìn Viện trưởng viện bảo tàng Thang, sau đó nói:

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... Tôi là thành viên Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ quốc gia... Tôi có quyền yêu cầu Phòng cảnh vệ điều tra xử lý việc này!

Viện trưởng viện bảo tàng Thang nhìn thấy quyển sổ nhỏ màu đen bên trên có hình tứ giác lồi màu vàng liền biến sắc, nhìn Lê Bạch nói:

- Không phải cậu là giám sát viên bên dưới Ủy ban sao? Tại sao lại...

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang, văn vật Cố Cung bị mất vô cớ không phải chuyện nhỏ, giờ tôi tiếp quản điều tra việc này, chú có ý kiến gì không?

Nghe Lê Bạch nói vậy, sự kính sợ trên mặt Viện trưởng viện bảo tàng Thang càng đậm, bất đắc dĩ nhìn Giang Khương, sau đó gật đầu nói:

- Được, tất cả do Ủy viên Lê quyết định!

Lê Bạch thấy Viện trưởng viện bảo tàng Thang gật đầu trên mặt. Theo quy định của Ủy ban, với thân phận giám sát viên của gã có thể đi các nơi tuần du, uy nói giám sát viên có quyền giám sát, nhưng gặp các lão đồng chí như thế này, vẫn thân thiết gọi sư phụ.

Vì với cấp bậc của mấy lão đồng chí như Viện trưởng viện bảo tàng Thang, tuy gã là Ủy viên của Ủy ban nhưng cũng không có quyền giám sát. Chỉ khi xảy ra vấn đề, gã mới có quyền nhúng tay vào.

Vốn chút phiền phức như thế này, gã không cần thiết phải chủ động nhúng tay vào, chỉ cần đứng bên giám sát là được. Nhưng vì gặp phải thằng nhãi này nên gã chỉ đành miễn cưỡng ra tay khó dễ. Dù sao quyền hạn của mình ở đây, cho dù có báo lên Ủy ban thì mình cũng theo lý mà làm thôi.

Lúc này Lê Bạch lập tức nhìn về phía Giang Khương, cười lạnh một tiếng, nói:

- Được rồi, giờ mời anh phối hợp điều tra với Phòng cảnh vệ...

- Các anh là Ủy ban gì? Các anh có tư cách gì bắt chúng tôi phối hợp...

Vẻ mặt Phan Hiểu Hiểu đứng cạnh đỏ bừng lên. Dĩ nhiên cô hiểu rất rõ, cái tên Lê Bạch này đang cố ý làm khó Giang Khương.

- Phan tiểu thư không cần biết chúng tôi là Ủy ban gì. Cô chỉ cần biết là để đảm bảo văn vật Cố Cung không thất thoát ra ngoài, tôi có quyền yêu cầu đối tượng khả nghi phối hợp điều tra...

Lúc này rốt cuộc trên mặt Lê Bạch đã lộ vẻ cao ngạo, nhìn Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nói.

- Anh... Tôi mặc kệ các anh là Ủy ban gì, nhưng bạn của tôi chỉ giúp các anh, giờ các anh không có quyền...

- Không... Tôi có quyền này, cho dù cha cô, Tham mưu trưởng Phan cũng không thể ngăn cản...

Lúc này Lê Bạch cười rất đắc ý,gã rất thích nhìn thấy vẻ tức giận trên gương mặt người đẹp này.

- Anh...

Phan Hiểu Hiểu đỏ mặt, đang định nói tiếp.

Lúc này Giang Khương đã một lần nữa phất tay cản cô, trên mặt thoáng nở nụ cười lạnh...
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 216



- Lần đầu tiên tôi nghe thấy một Ủy ban bảo vệ văn hóa cổ lại có quyền lực lớn đến như vậy.

Giang Khương nhìn vẻ mặt đắc ý của Lê Bạch chậm rãi cười lạnh nói:

- Xem ra cấp bậc của cái Ủy ban này khá cao đấy nhỉ!

- Đương nhiên... Ủy ban trực thuộc trung ương, có quyền giám sát tất cả các di sản văn hóa cổ. Cho dù là Quốc vụ viện, ngoại trừ mấy vị đứng đầu, chẳng ai có tư cách nhúng tay vào chuyện của Ủy ban chúng tôi...

Lê Bạch vừa tự đắc nói, vừa liếc nhìn Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, ý tứ rất rõ ràng. Cha cô là Tham mưu trưởng quân khu, nhưng Ủy ban chúng tôi cũng không nhỏ, tôi là ủy viên đấy, hờ hờ, cấp bậc này... vẻ vang này...

Nghe thấy câu này, Giang Khương nhíu chặt mày. Hắn vốn đi Cố Cung dạo chơi, lại có thêm người đẹp bầu bạn, sung sướng đến mức không thể sướng hơn được nữa, thế mà lại đụng phải chuyện này. Có điều dĩ nhiên hắn cũng không có thói quen để người ta bắt nạt. Mình có vốn không lấy ra xài còn để cho người ta bắt nạt, thế chẳng phải ngốc sao?

Giang Khương sờ sờ mũi, đưa tay móc điện thoại trong cái cười lạnh đắc ý của Lê Bạch. Hắn bấm số Trưởng phòng Dương.

- Hì hì...

Lê Bạch thấy Giang Khương lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại thì càng cười đắc ý. Cái tên trước mặt này nghe khẩu âm đã biết không phải người Bắc Kinh, hơn nữa trang phục trông cũng chẳng giống người có tiền, vậy mà giờ còn lấy điện thoại ra giả vờ ghê gớm... Thế thì mình cũng muốn xem thử, hắn ghê gớm thế nào.

- Trưởng phòng Dương... Tôi đang ở Cố Cung, giờ đang có một người của Ủy viên giám sát và bảo vệ văn vật cổ gì đó muốn giữ tôi lại phối hợp điều tra...

Giang Khương trực tiếp nói.

Đầu bên kia Trưởng phòng Dương thoáng sửng sốt, rõ ràng trong lời nói mang theo chút kinh ngạc, nói:

- Sao cậu lại đụng phải người của bọn họ?

Giang Khương nghe thấy cũng là cả kinh. Ủy ban gì đó này quả thật ghê gớm, ngay cả Trưởng phòng Dương hình như cũng biết cái Ủy ban này. Hắn lập tức cười cười nói:

- Cố Cung có một tác phẩm có vấn đề, tôi thấy vậy liền nhắc nhở họ... sau đó...

- Ồ... Vậy được, không sao. Để tôi gọi điện cho họ...

Trưởng phòng Dương nghe thấy Giang Khương nói vậy dường như thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó ông cười nói.

Nghe thấy bên kia cắt điện thoại, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhỏm theo. Trưởng phòng Dương này là con trai Dương lão, quả nhiên tiếp xúc với khá nhiều thứ, quyền lực cũng tương đối lớn. Nếu không với ngữ khí của đối phương, nếu Trưởng phòng Dương không xử lý được thì mình rắc rối rồi.

- Sao? Gọi điện thoại xong rồi à? Đi với tôi được rồi chứ!

Lê Bạch như cười như không nhìn Giang Khương, trong mắt còn có ý trào phúng.

Giang Khương cười nhún vai, sau đó gật đầu với Phan Hiểu Hiểu nói:

- Hiểu Hiểu... Đừng nóng, chúng ta ngồi thêm một lát...

Phan Hiểu Hiểu sau khi nghe thấy Giang Khương nói vậy, nhìn thấy ý cười thoải mái tren gương mặt hắn thì hơi sửng ra, sau đó cũng thở phào nhẹ nhỏm, mìm cười quay trở lại, cùng Giang Khương ngồi xuống ghế.

- Viện trưởng viện bảo tàng Thang... ông không tiếc nước trà chứ?

Giang Khương mỉm cười nhìn Viện trưởng viện bảo tàng Thang ngồi một bên nói.

- A... Làm gì có, làm gì có...

Viện trưởng viện bảo tàng Thang thấy Giang Khương đột nhiên bình tĩnh trở lại thì hơi sửng ra, sau đó vội vàng châm nước cho hai người.

Còn Lê Bạch thì lúc này cũng sửng sở nhìn vẻ mặt mỉm cười thoải mái của Giang Khương, trong mắt gã hiện lên tia kinh ngạc, có điều ngay lập tức gã lại cười lạnh nói:

- Được... Anh cứ giả vờ đi, tôi xem thử ban nãy anh gọi điện nhờ vả ai? Nếu anh tìm được mấy ông lớn của Quốc vụ viện, vậy thì tôi cũng phục anh!

Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cũng khá tò mò. Cô tương đối hiểu hoàn cảnh Giang Khương. Lần đầu tiên gặp Giang Khương cô đã biết hắn có qua lại với vị Phó tỉnh trưởng kia. Có điều ở Bắc Kinh chắc cũng không quá mối quan hệ nào đặc biệt, có điều... Cô nhợt nhớ ra hôm nay đã đón Giang Khương ở bên đó, lúc này trong lòng không cũng không khỏi bắt đầu suy đoán. Giang Khương bình tĩnh như vậy, rốt cuộc giờ Giang Khương đang làm gì ở Bắc Kinh, chủ nhân căn biệt thự kia rốt cuộc là ai?

Có điều dường như Lê Bạch hình như không định cho Giang Khương quá nhiều thời gian. Gã đi đến cạnh bàn, cầm điện thoại trên bàn lên, ấn hai phím, sau đó nói:

- Phòng cảnh vệ cử hai người đến đây...

Sau khi dứt lời, gã cười lạnh nhìn Giang Khương. Chỉ cần đợi người của Phòng cảnh vệ đến, sau đó đem thằng nhãi này đi, xem hắn còn giả vờ được nữa không!

Hiệu suất làm việc của Phòng cảnh vệ Cố Cung khá cao. Hai người mặc đồng phục cảnh vệ nhanh chóng xuất hiện trước cửa văn phòng. Lê Bạch khẽ cười nhìn Giang Khương nói:

- Được rồi... Đi thôi. Ngoan ngoãn đi cùng chúng tôi một chuyến, chỉ cần điều tra xong anh không có vấn đề gì thì anh có thể đi.

Giang Khương bưng ly trà trong tay lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó quay đầu nhìn về phía Lê Bạch, cười nhạt nói:

- Anh vội cái gì?

- Thế nào, anh còn làm bộ à?

Lê Bạch nghe Giang Khương nói vậy liền lạnh giọng cười nói:

- Ủy ban chúng tôi muốn điều tra ai, thật sự chẳng mấy người có thể ngăn cản được... Anh ngoan ngoãn đi theo đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!

Phan Hiểu Hiểu thấy Lê Bạch bắt đầu lớn tiếng thì hơi lo lắng. Cố Cung này, người bình thường không dám làm loạn ở đây. Hơn nữa cái tên đáng ghét trước mặt rõ ràng lai lịch không nhỏ. Nếu Giang Khương thật sự căng với đối phương, e là phải chịu thiệt mất.

Nghĩ vậy, Phan Hiểu Hiểu đang định nói Giang Khương phối hợp một chút với đối phương trong khi mình đi nghĩ cách, nhưng cô lại thấy Giang Khương cười nhạt nói:

- Anh gấp cái gì? Đừng tưởng con bài Uy ban này của anh lớn là có thể làm gì tôi thì làm!

Nói xong, giọng Giang Khương lại lạnh lẽo cất lên:

- Có điều, tôi cũng nói anh biết, nếu tôi không muốn, trên đời này người thật sự có thể miễn cưỡng được tôi không nhiều đâu!

- A... Tên nhà quê anh cũng ngang ngạnh lắm... Hôm nay tôi cứ muốn miễn cưỡng anh đấy, anh làm được gì nào?

Sau khi Lê Bạch sửng sốt một lúc, không nhịn được giễu cợt cười lạnh, sau đó gã định lên tiếng nói với cảnh vệ bên cạnh thì đột nhiên điện thoại di động của gã vang lên.

Lê Bạch hơi cau mày, đang định bảo cảnh vệ đưa Giang Khương đi trước rồi tính sau.

Có điều lúc này Giang Khương cười cười nói:

- Nếu tôi là anh, tôi sẽ nghe điện thoại trước!

Lê Bạch thấy Giang Khương khẽ cười nói vậy thì mặt trắng bệch giận dữ. Nhưng khi gã nhìn thấy nụ cười trào phúng trên mặt Giang Khương, trong lòng khẽ giật mình, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ?

Gã lập tức hung hăng trừng mắt với Giang Khương, sau đó liền đưa tay ra cầm điện thoại, sau khi nhìn dãy số một chút thì sắc mặt lập tức trầm xuống.

Mấy người này đều đang nhìn Lê Bạch. Họ vừa thấy sắc mặt Lê Bạch lập tức trầm xuống thì tim đều đập mạnh, chẳng lẽ...

Lê Bạch xoay người đi ra ngoài cửa, sau khi nói vài câu qua điện thoại, gã liền xanh mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Khương, nhưng không nói lời nào chỉ vẫy tay với hai cảnh vệ. Sau khi gã đỏ mặt hừ lạnh một tiếng trong ánh mắt như cười như không của Giang Khương thì bước nhanh ra ngoài.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 217



- Chưa từng thấy ai côn đồ như vậy...

Giang Khương thấy tên này vừa thấy sự việc không thành liền lập tức xoay người đi vậy thì cũng âm thầm bái phục, nhân vật này không dễ đối phó đây.

Hắn vừa mới nghĩ vậy, ai ngờ Lê Bạch ở ngoài cửa đột nhiên xoay người vào trong, mặt lạnh lẽo, chỉ thẳng Giang Khương lạnh giọng nói:

- Đừng để tôi điều tra được chuyện này có liên quan tới anh. Nếu có liên quan, cho dù Dương Vân Dương có che chở cho anh, anh cũng không chạy thoát được đâu...

Sau khi bỏ lại câu này, Lê Bạch mới liếc mắt nhìn Phan Hiểu Hiểu một cái rồi xoay người rời đi.

- Dương Vân Dương?

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của Phan Hiểu Hiểu và Viện trưởng viện bảo tàng Thang ở bên cạnh đều khẽ biến, đặc biệt là Viện trưởng viện bảo tàng Thang. Ánh mắt ông nhìn Giang Khương dần có chút kính sợ.

Cái tên Dương Vân Dương này rất bình thường, có lẽ trong khắp thành phố Bắc Kinh này có không ít người mang cái tên này. Nhưng, nổi tiếng ở Bắc Kinh, lại có thể trấn trụ được chuyện này thì chỉ có vị đó, hơn nữa vị này có thể coi là nhân vật thông thiên thật sự.

Ban nãy Giang Khương gọi điện gọi người ta là Trưởng phòng Dương, nên biết bây giờ người thường đều gọi vị đó là Chủ nhiệm Dương. Người gọi chức cũ của đối phương đa số là những người tương đối thân cận, hơn nữa ngữ khí dường như còn rất tùy tiện. Một cú điện thoại gọi đi, đối phương lập tức giải quyết chuyện này cho hắn...

Suy nghĩ trong đầu Phan Hiểu Hiểu và Viện trưởng viện bảo tàng Thang lập tức xoay chuyển. Đặc biệt là Viện trưởng viện bảo tàng Thang vội vàng châm thêm nước cho Giang Khương, nói:

- Giang tiểu ca, không sao, uống thêm chút trà nhé...

- Không uống nữa, không uống nữa... bị cái tên bại hoại kia làm mất cả hứng rồi, đi...

Rõ ràng Phan Hiểu Hiểu không có chút cảm tình nào với vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này. Rõ ràng ban nãy Giang Khương gúp ông ta, kết quả ông ta lại đối với Giang Khương như vậy. Thật sự là hơi quá đáng.

Dĩ nhiên Giang Khương cũng không muốn ở lại, sau khi hắn gật đầu với Viện trưởng viện bảo tàng Thang liền theo Phan Hiểu Hiểu bước ra ngoài cửa, để lại mình Viện trưởng viện bảo tàng Thang ở trong lau mồ hôi trên trán.

Lúc này dĩ nhiên Viện trưởng viện bảo tàng Thang biết chắc chắn đối phương không liên quan gì đến chuyện tác phẩm kia. Một người có quan hệ tốt với Chủ nhiệm Dương như vậy, hoàn toàn chẳng có lý do gì để có ý định với tác phẩm kia. Có điều ban nãy mình đã khiến đối phương chịu oan ức, lúc này trong lòng Viện trưởng viện bảo tàng Thang khá căm tức. Cái tên Lê Bạch chết tiệt kia, vốn cứ tưởng gã chỉ là Giám sát viên cấp dưới của Ủy ban, nào giờ lại là Ủy viên Ủy ban.

Cái Ủy ban chết tiệt này trước giờ việc chính sự không làm, bình thường không nhúng tay vào chuyện của các bảo tàng, nhưng một khi nhúng tay đều rất kinh người, quyền hạn cực lớn. Lớn đến mức có thể dễ dàng thay đổi một Viện trưởng viện bảo tàng như ông ta.

Sự tồn tại của Ủy ban này người bình thường không biết, cho dù biết, cũng chỉ tưởng là một phòng ban bình thường. Nhưng chỉ có người đến một cấp bậc nào đó mới biết được vài quyền hạn của Ủy ban này. Còn Viện trưởng viện bảo tàng Thang đã từng trải qua một vài việc, cho nên ông mới thật sự hiểu được cái Ủy ban nghe chỉ giống như một Tổ chức công kích bình thường này là một tồn tại đáng sợ nhường nào.

Năm đó, ở Sơn Tây, có một khu mộ không lớn lắm, Ban văn vật liên quan của địa phương đến hiện trường, hình như phát hiện được vài thứ tương đối đặc biệt. Khi họ chụp những tư liệu liên quan báo cáo lên trên đã hấp dẫn được sự chú ý của Ủy ban này. Ủy ban này nhanh chóng tiếp nhận việc khai quật và thanh lý ngôi mộ này từ Ban văn vật tỉnh của địa phương, khiến cho mấy chuyên gia già của Ban văn vật lúc đó tức đến sôi người nhưng cũng chẳng có cách nào khác.

Lúc đó sau khi khai quật, Ủy ban phát hiện khu mộ này đã bị người ta lấy đi một vật quan trọng nào đó, còn về việc vì sao nói vật kia đó là vì không ai biết đã mất gì. Cho dù là đến bây giờ cũng không có ai từng thấy văn vật trong mộ đó mấy năm nay có từng lộ diện ở đâu không.

Lúc đó Ủy ban này đã điều động lực lượng cảnh sát của sáu tỉnh xung quanh để tiến hành âm thầm điều tra tìm vật kia. Đồng thời còn trực tiếp điều động gần ba vạn người của bộ đội vũ tranh, đi điều tra mấy tỉnh xung quanh. Hơn nữa còn hạ lệnh cho các sân bay, cửa khẩu cả nước phải kiểm tra nghiêm ngặt, đề phòng vật phẩm bị đưa ra nước ngoài, gây nên một trận phong ba lớn.

Lúc ấy, hầu hết mọi người đều không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Viện trưởng viện bảo tàng Thang thì biết rõ. Cuộc tổng điều động lớn như vậy chính là để tìm thứ kia cho Ủy ban này.

Hơn nữa về sau tìm được hay không, Viện trưởng viện bảo tàng Thang cũng không rõ lắm, dù sao cả hành động đó cũng được tiến hành trong nửa năm.

Hành động như vậy, đừng nói là ban ngành Văn vật, cho dù là toàn bộ công an đều không có năng lực như vậy. Ít nhất người bình thường đều biết, hành động như vậy, nếu không được bảy người trong Ủy viên ban chấp hành Trung ương Đảng thì chắc chắn không thể tiến hành.

Vì một văn vật không biết bị mất trong một ngôi mộ nhỏ mà có hành động lớn như vậy, đó vẫn là một vụ án lớn nhất của phòng ban Văn vật những năm gần đây. Nhưng điều này khiến những người biết chuyện hiểu rõ và bắt đầu có cái nhìn khác về Ủy ban này.

Nhưng, trừ một vài Giám sát viên do Ủy ban này phá đi khắp nơi giám sát tuần du xung quanh ra, rất hiếm có Ủy viên thật sự lộ diện. Còn Viện trưởng viện bảo tàng Thang đã từng tham dự Hội nghị công tác bảo vệ văn vật cổ năm năm tổ chức một lần của Ủy ban này nên cũng có từng gặp vài vị Ủy viên. Ông không ngờ, tên Lê Bạch trẻ tuổi này cũng là một trong số những Ủy viên.

Nghĩ tới đây, Viện trưởng viện bảo tàng Thang không khỏi đau đầu. Việc mất vật phẩm lần này chắc là không nhỏ. Nếu đối phương có thể đổi “Thập chỉ Chung Quỳ đồ” một cách thần không biết qỷ không hay như vậy, thế thì những vật phẩm khác e cũng bị như vậy.

Nếu muốn làm được hành động lớn như vậy, rất có khả năng có nội tặc. Giờ có Lê Bạch có đặc quyền lớn như vậy tham gia, chuyện này cho dù có muốn đè xuống cũng chẳng đè được.

Viện trưởng viện bảo tàng Thang thì tương đối đau đầu, còn Phan Hiểu Hiểu lúc này tương đối hiếu kỳ, đang lôi kéo Giang Khương hỏi líu ríu không ngừng.

- Được rồi, được rồi... Cô đừng hỏi nữa, tôi nói là được chứ gì?

Giang Khương nhìn đôi mắt to ngân ngấn nước đang nhìn mình chằm chằm, giữ bộ dạng quyết tâm mình chưa nói thì còn chưa thôi, sau khi hắn kiên trì được vài phút cuối cùng đã quyết định đầu hàng, nói:

- Không phải cô biết lần này tôi đến Bắc Kinh là để chữa bệnh cho người ta sao?

- Á?

Phan Hiểu Hiểu trợn mắt, trong mắt lóe lên tia nhiều chuyện, cô đè thấp giọng nói:

- Anh lợi hại vậy sao?

- Đương nhiên... Nếu không sao Trưởng phòng Dương lại tốt với tôi như vyaaj?

Giang Khương nhún vai, nói.

- Vậy... lẽ nào lão Dương... gần đây sức khỏe không tốt? Chẳng lẽ lời đồn là thật?

Lúc nói câu này, Phan Hiểu Hiểu không kìm được nhìn quanh. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến nhóm bảy người, không ai dám coi thường. Trong này chỉ cần có chút dị động gì đó cũng đủ liên lụy rất lớn, thậm chí còn gây ra một vài chấn động không nhỏ...

- Á...

Giang Khương nhìn thấy tia nhiều chuyện lóe lên trong mắt Giang Khương thì liền cười khổ. Đám con cái nhà quan ở Tứ cửu thành này đúng là mẫn cảm khác thường. Chỉ cần nhìn cô nàng trước mặt là đủ biết rồi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 218



Sau khi Giang Khương tiêu tốn chút tinh thần bác bỏ mấy tin đồn bát quái Phan Hiểu Hiểu nghe thấy kia đi, để cô khỏi suy đoán về vị nào đó của Tổ bảy người, để tránh cô nghe nhầm tin, sau đó làm một vài đồng chí nào đó hiểu nhầm...

Ăn cơm xong, lúc tính tiền, tiền hắn đưa cho nhân viên phục vụ bị Phan Hiểu Hiểu đánh cho rơi xuống, sau đó cô đưa một tấm thẻ ra...

Điều này khiến lòng tự tôn của ai đó bị tổn thương nghiêm trọng. Đây không phải là chuyện bao nhiêu tiền, là chuyện lòng tự tôn của đàn ông bị đả kích. Năm đó ở nước ngoài, bạn học Giang Khương có bao giờ để phụ nữ tính tiền chứ? Nhưng lần này sau khi quay về, hình như phần lớn đều để phụ nữ tính tiền, điều này khiến bạn học Giang Khương tương đối tức giận.

Có điều, không còn cách nào khác, trong thẻ không có tiền thì chẳng thể nào ngóc đầu lên được. Đương nhiên... trong thẻ của bạn học Giang Khương vẫn còn mấy vạn, nhưng trong mắt Phan Đại tiểu thư dĩ nhiên chẳng đáng là gì.

Bạn học Giang Khương tinh thần hơi uể oải trở về nơi ở. Hắn phát hiện hình như hôm nay Trưởng phòng Dương về hơi sớm, đang ngồi trong phòng khách xem tin tức.

- Về rồi sao? Ăn chưa?

Trưởng phòng Dương rời mắt khỏi tivi, nhìn Giang Khương cười nhạt nói.

- Cảm ơn Trưởng phòng... Tôi ăn rồi!

Giang Khương cười gật đầu, sau đó cũng ngồi xuống một bên. Người giúp việc nhanh chóng đưa một ly trà đến.

Sau khi Giang Khương nói cảm ơn liền bưng trà, chậm rãi nhấp hai ngụm. Sau khi hắn để hương trà thanh mát đánh tan dư vị còn tích lại của bữa tối trong miệng thì mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Trưởng phòng Dương bưng ly trà, cũng nhấp hai ngụm. Sau đó ông ngoảnh đầu sang nhìn Giang Khương, tò mò nói:

- Sao cậu lại trêu chọc mấy người đó?

- ...

Giang Khương nghe Trưởng phòng Dương nói vậy thì khá bực, bất đắc dĩ cười khổ nói:

- Tôi không trêu chọc, chẳng qua tôi chỉ thấy có một bức họa trưng bày là hàng giả nên tùy tiện nói vài câu, sau đó đối phương nghi ngờ tôi có liên quan đến việc tác phẩm bị mất...

Trưởng phòng Dương hơi sửng sốt, có chút tò mò. Ông cũng tương đối thích thư họa, trong phòng cũng có treo vài tác phẩm thư pháp người khác tặng, dĩ nhiên cũng biết chuyện giám định cổ họa cần phải có kinh nghiệm như thế nào. Giang Khương trước mặt cùng lắm chỉ hai mốt hai hai tuổi, hơn nữa còn học y, y học lại... tinh thông như vậy. Sao có thể còn hiểu về việc giám định thư họa?

Hơn nữa bức họa đó còn được trưng bày ở Viện bảo tàng Cố Cung, cách một tầng bảo vệ mà vẫn có thể nhận ra, năng lực này...

- Cậu có nghiên cứu về việc giám định thư họa sao?

Sau khi sửng sốt một lúc, cuối cùng Trưởng phòng Dương không kìm được hỏi.

- Á... a... haha... Cũng có lướt sơ qua, lướt sơ qua...

Giang Khương âm thầm lau mồ hôi, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác:

- Trưởng phòng Dương... Cái Ủy ban giám sát và bảo vệ văn vật cổ này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao thằng nhãi kia nói dù là Quốc vụ viện cũng chỉ có vài vị Phó chủ tịch có thể quản được họ.

- Thằng ranh?

Trưởng phòng Dương thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Giang Khương khi nhắc đến hai chữ này thì thoáng sửng sốt. Trong mắt ông lóe lên ý cười thú vị, chợt hiểu nói:

- Hôm nay cậu cùng cô bé nhà Phan Thiên Mục đi Cố Cung à?

- Haha... Cô bé đó là người được đám nhóc trong Tứ Cửu thành thích nhất đấy, nếu cô bé đó cùng cậu đi dạo Cố Cung thì gặp phải mấy chuyện rắc rối như vậy là đúng rồi. Có điều số cậu hơi xui. Đụng phải Ủy ban này cũng chẳng có gì lạ...

Trưởng phòng Dương thấy vẻ hiếu kỳ của Giang Khương liền giải thích:

- Ủy viên này mới ra đời mấy năm nay, tôi được biết là Ủy viên này có từ thời Dân Quốc. Nhưng nguồn gốc sâu xa thực sự có thể đi ngược dòng lại mấy năm trước...

- Ủy ban này từ thời đầu dựng nước là một tổ chức đặc biệt trực thuộc Quốc vụ viện nhưng không bị Quốc vụ viện khống chế. Bình thường đều sẽ thông qua Quốc vụ viện tiến hành phối hợp. Sức ảnh hưởng của Ủy ban này có thể lên thẳng đến tổ bảy người... Nếu không phải cha tôi đang ở trong Tổ bảy người, tôi cũng không có năng lực ảnh hưởng đến bọn họ...

Nói tới đây, ánh mắt của Trưởng phòng Dương càng thêm nghiêm túc, nhìn về phía Giang Khương nói:

- Dù thế nào, tốt nhất là đừng chọc vào Ủy ban này. Chuyện nhỏ thế này thì không sao, nhưng nếu thật sự chọc vào họ, Ủy ban này mà thật sự khó dễ cậu, tôi cũng chẳng cách nào nhúng tay vào... Cậu có hiểu không?

- Cảm ơn Trưởng phòng... Tôi hiểu...

Giang Khương nghe thấy Trưởng phòng Dương dặn dò như vậy liền chậm rãi gật đầu. Hắn thật sự không ngờ một Ủy ban mà có lai lịch lớn như vậy, chẳng trách ở Bảo tàng Cố Cung, thằng nhãi kia ghê gớm đến như vậy.

- Đúng rồi, nhân sâm của cậu dùng hết chưa? Có cần tôi đưa thêm cậu ít nữa không?

Sau khi dặn dò xong chuyện này, Trưởng phòng Dương quan tâm nhìn Giang Khương nói. Nên biết rằng khi lần đầu tiên Giang Khương kiểm tra cho hắn, sau khi làm xong, sắc mặt hắn đã trắng bệch. Có điều sau khi ông gửi lô sâm núi kia đến cho Giang Khương, ông thường thấy sau khi hắn trị liệu cho mình xong, tuy sắc mặt hơi tái, nhưng Giang Khương cứ sâm trong túi ra cắn một miếng sắc mặt liền tốt hơn nhiều.

Cho nên, vì để bệnh của mình mau khỏi, Trưởng phòng Dương rất quan tâm đến Giang Khương, sợ Giang Khương cứ tiếp tục như vậy sức khỏe sẽ bị suy giảm.

- A... không cần, không cần... Vẫn còn, vẫn còn...

Mặc dù động lòng, nhưng Giang Khương vẫn từ chối. Làm người không thể quá tham lam. Mình mới lấy hộp sâm núi kia ăn chưa được bao lâu, ít nhất vẫn còn đủ hai tháng. Nên biết sâm núi này không phải dễ kiếm, nếu giờ mình gật đầu, chắc lão tổng của Đồng Nhân Đường muốn đập đầu vào tường mất.

Dĩ nhiên Trưởng phòng Dương nhìn thấy tia hưng phấn lóe lên trong mắt Giang Khương. Ông biết Giang Khương tương đối muốn số sâm núi này, nhưng trong nháy mắt hắn đã áp chế h*m m**n trong lòng, từ chối không chút do dự. Điều này đối với một thanh niên hai mươi mấy tuổi mà nói tương đối không dễ dàng.

Ông lập tức mỉm cười nhưng cũng không nói gì.

Cách đó mấy ngàn mét, trong một căn biệt thự dưới chân Tây Sơn, Phan Hiểu Hiểu co hai chân ngồi trên sofa, ôm một con gấu bông lớn, sau đó nũng nịu nói với ông cụ bên cạnh:

- Ông nội... Con nghe nói gần đây sức khỏe Dương lão không được tốt ạ?

- Dương lão?

Ông cụ bên cạnh khẽ giật giật hàng lông mày hoa râm, hơi bất ngờ nhìn Phan Hiểu Hiểu, mỉm cười nói:

- Con nhóc con, sức khỏe Dương lão hình như vẫn khá tốt, con nghe ai nói vậy?

Phan Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói không chắc chắn của ông nội thì ánh mắt hơi hưng phấn, sau đó ngồi dậy, nhìn chằm chằm ông cụ, nghiêm túc nói:

- Ông nội, con có một người bạn là bác sĩ, mới được Dương gia mời đến Bắc Kinh từ vùng khác, Chủ nhiệm Dương Vân Dương cực kỳ coi trọng anh ấy... Nhưng con hỏi bạn con rồi, anh ấy lại nói không phải chữa bệnh cho Dương lão, nhưng con không biết anh ấy có lừa con không!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 219



- Ờ? Bạn cháu? Bạn gì?

Ông cụ Phan khẽ nhướn mày, nhìn cháu gái bảo bối của mình, cười ha ha nói:

- Cháu gái ngoan của ông, cháu đừng chọc ông nữa... Đừng nói với ông bạn của cháu bốn năm chục tuổi nhé!

Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ trêu chọc của cụ Phan thì mặt hơi đỏ lên, gắt giọng:

- Ông nội... Ông nói lung tung gì vậy? Anh ấy mới hơn hai mươi tuổi!

Ý cười trên mặt Phan lão càng đậm hơn, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ đầu Phan Hiểu Hiểu, cười nói:

- Dương Vân Dương sẽ mời một thanh niên hơn hai mươi tuổi đến chữa bệnh cho cha cậu ta sao? Hiểu Hiểu, cháu dùng cái đầu nhỏ của mình để suy nghĩ một chút có được không hả?

Phan Hiểu Hiểu thấy ông không tin mình thì hơi mất hứng, ôm cánh tay ông cụ lắc mạnh nói:

- Ông nội... Cháu không lừa ông đâu. Dù anh ấy trẻ tuổi, nhưng anh ấy thật sự rất thân với Chủ nhiệm Dương. Hôm nay cháu đưa anh ấy đi dạo Cố Cung, anh ấy còn chỉ ra một tác phẩm của Cố Cung là giả. Kết quả là khiến cho tên nhãi của Ủy ban gì đó nghi ngờ anh ấy có liên quan đến việc tráo đổi vật phẩm, không cho anh ấy đi. Cuối cùng cho Chủ nhiệm Dương gọi điện, anh ấy mới được tên nhãi của Ủy ban kia thả đi đấy!

- Á? Chị... không phải chị đang nói Giang Khương kia đấy chứ...

Phan Nghị đang ôm PSP chơi, lúc này hơi ngạc nhiên quay đầu hỏi Phan Hiểu Hiểu.

- Đúng vậy... Chính là anh ấy!

Phan Hiểu Hiểu hưng phấn nhìn về phía cụ Phan nói:

- Ông nội, Phan Nghị cũng từng gặp anh ấy, anh ấy thật sự rất lợi hại...

Nói tới đây, Phan Hiểu Hiểu lại quay đầu về phía Phan Nghị, nói:

- Phan Nghị, cậu nói có đúng không?

- Chị, sao em biết được, em mới gặp anh ta có một lần... Thân thủ của tên đó đúng là rất khá...

Phan Nghị vừa chơi PSP trong tay, vừa lén ngẩng đầu nhìn Phan Hiểu Hiểu, sau đó nói:

- Có điều hình như tên đó cũng khá đáng tin, nếu không em sớm đã dẫn người đi đánh anh ta rồi!

- Haha...

Nghe Phan Nghị nói vậy, cuối cùng cụ Phan không nhịn được ngửa đầu cười phá lên. Sau đó ông nói:

- Nghe Tiểu Nghị nói vậy, xem ra thằng nhóc tên Giang Khương thật sự không tệ!

Cụ Phan vừa dứt lời, Phan Hiểu Hiểu liền xấu hổ đỏ mặt, không ngừng lắc tay ông cụ, dẩu môi nói:

- Ông nội... người ta nói thật mà!

- Được, được... nói thật, nói thật...

Tiếng cười của ông cụ dần dừng lại. Sau đó ông nhẹ nhàng vuốt râu, khẽ híp mắt, nhìn Phan Hiểu Hiểu, nghiêm nghị nói:

- Hiểu Hiểu, chàng thanh niên thật sự được Dương gia mời từ nơi khác tới à?

- Đúng... anh ấy là người Sở Nam, hơn nữa lần này cháu nghe chính miệng của người Ủy ban gì đó nói, khi đó sau khi gã đi nghe điện thoại không, liền bỏ qua cho bọn cháu. Có điều cuối cùng gã còn nói nếu như việc này thật sự có liên quan đến anh ấy, cho dù là Dương Vân Dương cũng không bảo vệ được anh ấy!

Phan Hiểu Hiểu thấy ông cụ bắt đầu nghiêm túc liền biết ông nội đang thật sự nghe lời mình nói. Cô lập tức thu lại bộ dạng nũng nịu, trầm giọng nói.

- Ủy ban? Ủy ban gì? Sao lại liên quan đến Cố Cung?

Hai mắt cụ Phan lại híp lại, dường như đang tùy tiện hỏi.

- Hình như là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ gì đó...

Phan Hiểu Hiểu nhớ lại nói:

- Hình như Ủy ban này rất lợi hại, ngay cả cái vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang gì đó cũng phải nghe lời gã kia!

- Bảo vệ văn hóa cổ...

Cụ Phan nghe thấy lời này, hai hàng lông mày liền nhíu chặt lại, lầm bầm. Có điều vừa nhắc lại được nửa câu, ông đột nhiên ngồi thẳng lại, nhìn Phan Hiểu Hiểu trầm giọng nói:

- Cháu chắc chắn là Ủy ban này chứ?

Phan Hiểu Hiểu thấy vẻ mặt ông nội đột nhiên ngưng trọng biết lần này mình đã nói đúng, lập tức vội vã gật đầu nói:

- Đúng... ông nội, đúng là Ủy ban này. Cháu nghe rõ ràng mà, nó là Ủy ban giám sát và bảo vệ văn hóa cổ!

Cụ Phan thấy Phan Hiểu Hiểu chắc chắn như vậy liền híp mắt, trầm giọng nói:

- Đối phương thật sự nói tên của Dương Vân Dương?

Phan Hiểu Hiểu thấy hai mắt ông nội lại híp lại lần nữa, dĩ nhiên cô hiểu thói quen ông nội mình. Mỗi lần ông cụ Bắc Kinh này bắt đầu híp mắt lại chứng tỏ ông đang suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này. Cô lập tức đáp:

- Đúng đó ông nội...

Cụ Phan trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nhìn về phíaPhan Hiểu Hiểu nói:

- Cháu với cậu ấy quan hệ rất tốt?

- A...

Phan Hiểu Hiểu không ngờ cụ Phan đột nhiên hỏi câu này. Sắc mặt cô lập tức đỏ bừng, một lúc sau mới gật đầu nói:

- Khá tốt ạ...

Cụ Phan yên lặng nhìn Phan Hiểu Hiểu một lúc, đột nhiên chậm rãi nói:

- Hiểu Hiểu... Cháu nói hoàn cảnh của Giang Khương này cho ông nghe thử xem?

- Cái này... ông nội, cháu cũng... không rõ lắm, chỉ biết anh ấy là bác sĩ ở Sở Nam...

Phan Hiểu Hiểu vừa nói vừa âm thầm tức giận, sao lại kéo mình vào việc này. Giờ thì hay rồi, ông nội hỏi thế này, mình không dám giấu diếm, lần này thì hay rồi. Phan Hiểu Hiểu vừa nhìn cụ Phan, trong lòng vừa vô cùng buồn bực. Vốn cô còn muốn dệt ra một câu chuyện, nhưng thấy ánh mắt như lơ đãng của cụ Phan, Phan Hiểu Hiểu liền thở dài, bỏ ý định dệt chuyện.

Ông cụ nhà mình không phải như người khác, trước đây mình bịa chuyện, trước mặt ba mẹ còn hiệu quả, nhưng trước mặt ông nội chưa khi nào trốn được, lần nào

cũng bị lộ, cho nên Phan Hiểu Hiểu chỉ đành ngoan ngoãn khai thật.

Phan Hiểu Hiểu kể lại không rõ ràng, giấu đi chút chuyện đặc biệt, nói cho ông nội biết tình hình mình và Giang Khương quen nhau ở Sở Nam. Càng kể cô càng cúi đầu thật thấp. Cô tự biết chuyện mình đi Sở Nam hơi không đúng. Nhưng ông nội thương mình nhất, ông sẽ không làm gì mình đâu.

Nhưng nếu để ba mẹ biết, chắc chắn mình sẽ ăn đủ.

Nghe thấy Phan Hiểu Hiểu kể lại, Phan Nghị ngồi bên cũng bắt đầu kinh ngạc nhìn bà chị gái mình. Cậu ta thật không ngờ bà chị gái nhà mình còn điên cuồng hơn cả mình, hơn nữa còn gặp phải chuyện cẩu huyết anh hùng cứu mỹ nhân, chuyện này thật sự quá ghê.

Ông cụ lúc này cũng yên lặng nhìn cháu gái bảo bối của mình, cuối cùng đành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài. Đúng là cháu gái lớn không thể giữ trong nhà. Ông nhìn đôi mắt tròn đang xoay chuyển của cô cũng biết còn đang giấu diếm vài thứ, nhưng ông cũng không định hỏi.

Có điều một vài chuyện không thể đơn giản như vậy. Ông thở dài, sau đó lại nhìn cháu gái bảo bối của mình lắc đầu, sau đó nói:

- Hiểu Hiểu, cháu biết ông nội từ nhỏ đã thương cháu, nhưng lần này, ông nội không thể đứng về phía cháu. Sau này cháu không thể gặp thằng nhóc kia nữa!

- Tại sao ạ... ông nội, sao ông cũng giống với ba mẹ, cháu với anh ấy có sao đâu? Cháu kể cho ông chuyện của Dương lão... Chuyện này liên quan gì đến anh ấy chứ?

Phan Hiểu Hiểu sốt ruột, cô không ngờ ông nội không để ý đến chuyện ban nãy mình nói, mà lại bắt đầu nhắm vào mình.

Ông cụ nhìn vẻ căng thẳng của cháu gái, trong lòng có chút thở dài, sau đó lại nói:

- Tại sao, chính cháu cũng biết. Ông nội chỉ muốn tốt cho cháu. Nếu để ba cháu biết, việc này sẽ không đơn giản vậy đâu!

Nói tới đây, ông cụ dừng một lát, sau đó lại nói:

- Về chuyện của Dương gia, việc này vẫn còn khó nói. Vị đó đợt trước ông có gặp, sức khỏe hình như không tệ, có lẽ không phải ông ấy... Hơn nữa Dương gia cũng không thể nào mời một bác sĩ trẻ như vậy đến chữa cho ông ấy. Chàng thanh niên này, ông sẽ cho người chú ý, nhưng cháu không thể đi gặp cậu ta nữa, có nghe rõ chưa?

- Ông nội...

Nghe thấy vậy, Phan Hiểu Hiểu biến sắc, ôm tay ông vụ, lại bắt đầu nũng nịu nói:

- Ông nội, lúc đầu cháu hỏi anh ấy, anh ấy cũng nói không phải, nếu cháu hỏi tiếp, chắc chắn anh ấy sẽ nói nguyên nhân. Ông phái người đi điều tra cũng không điều tra được gì đâu, ông đừng nghĩ nhều quá!

- Cháu làm nũng cũng vô ích. Việc này ông cũng muốn tốt cho cháu thôi... Nếu ba mẹ cháu mà biết, không đơn giản vậy đâu!

Ông cụ hơi cười, sau đó đưa tay sờ đầu cháu gái bảo bối, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng nhạt.

Sáng sớm, Giang Khương đứng trên bãi cỏ nhỏ trước biệt thự chậm rãi kéo giãn lưng. Sau khi nghe thấy cột sống phát ra vài tiếng “rắc rắc”, nhịp thở cũng trở nên nặng nề hơn khiến cho không khí xung quanh cơ thể hắn có những chấn động không thể nhìn thấy được.

Ở cửa sổ trên lầu, lúc này cũng giống như mấy ngày trước, có người đứng sau rèm cửa sổ lẳng lặng xuyên qua khe hở của rèm của sổ nhìn người nào đó đang làm những động tác cổ quái trên bãi cỏ.

- Học giống lắm, nhưng khí thế chưa đủ...

Trưởng phòng Dương lẳng lặng thấp giọng nói:

- Công phu rất kỳ quái...

- Rất kỳ quái... Nhưng hắn rất mạnh, thật sự rất mạnh... Xem bộ dạng hiện giờ của hắn, tôi nghĩ đối mặt với hắn nếu hắn thật sự bạo phát, tôi thật sự không có chút tự tin nào...

Tiểu Thang đứng sau Trưởng phòng Dương, chậm rãi nói.

- Cậu không nhận ra cậu ta đang luyện công phu gì à?

Trưởng phòng Dương đột nhiên nói.

Tiểu Thang lắc đầu, sau đó nói:

- Tôi đã điều tra, thậm chí còn thỉnh giáo các giáo quan, nhưng chưa có ai biết đây là công phu gì... Hơn nữa hắn tiến bộ rất thanh, tôi nghĩ liên quan rất lớn với số sâm núi ngài cho...

- Không sao... Cậu ta càng mạnh càng có lợi với tôi. Cậu không cần lo lắng. Nếu cậu ta muốn gây bất lợi cho tôi thì đã động thủ từ lâu rồi, không cần chờ đến bây giờ... Cậu ta rất khá, tôi rất yên tâm về cậu ta...

Nhớ đến cảm giác của mình sáng này, trong lòng Trưởng phòng Dương hơi hưng phấn. Với tình hình bây giờ, dù có phải mạo hiểm một chút, ông cũng bằng lòng.

Sau đó ông lập tức cười nhạt, xoay người sang chỗ khác, chậm rãi rời đi.
 
Back
Top Bottom