Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 190



Ngoại khoa chính là sở trường c*̉a Giang Khương, ngay cả Hồ lão c*̃ng không biết rõ.

Hồ lão nhìn bệnh nhân c*̉a Giang Khương, dường như là bị vấn đề về xương cốt, nhưng c*̃ng không lo lắng lắm. Dù sao ông c*̃ng đã từng nhìn thấy Giang Khương xử lý vết thương cho người bệnh, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì nhiều. Ít nhất ông cho rằng sẽ không xui xẻo hơn so với người khác.

Vị y sư trung niên nhịn không được tiến đến gần để nhìn:

- Sai khớp tái phát, cần cố định lại vị trí c*̃.

Chữ viết không nhiều, c*̃ng không giống một đáp án, nhưng là một bác sĩ xương khớp lâu năm, vị y sư trung niên nhìn qua là hiểu ngay.

Lập tức quay sang nhìn Giang Khương, mỉm cười:

- Được rồi, cậu tạm thời tránh sang một bên, chuẩn bị lượt tiếp theo.

Nghe xong, Giang Khương gật đầu rồi bước đến khu chờ bên cạnh.

Còn vị y sư trung niên c*̃ng bắt đầu gọi:

- Tiếp theo, 3A.

Thấy vị y sư trung niên chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã gọi người tiếp theo, mọi người liền tập trung ánh mắt lại.

- Lúc này mới được mấy phút thôi mà? Chẳng lẽ đã khám xong cho một người?

Nhìn Giang Khương bước đến khu vực nghỉ ngơi, người dưới đài khiếp sợ không thôi.

Trương Dương vốn lạnh như băng, ánh mắt toát lên sự kiêu ngạo, lúc này nhìn Giang Khương đi sang một bên, trong lòng đang tự tin rốt cuộc xuất hiện một chút bất an.

- Giang Khương, tại sao cậu lại khám nhanh như vậy? Còn chưa đến năm phút đồng hồ.

Từ Ngang kinh nghi hỏi. Tuy y tin tưởng thực lực c*̉a Giang Khương, nhưng Giang Khương c*̃ng không thể nhanh như vậy chứ?

Nghe Từ Ngang hỏi, những người bên cạnh c*̃ng cảm thấy tò mò. Ngay cả Trương Dương c*̃ng dựng lỗ tai lên mà nghe.

Giang Khương cười nói:

- Không có gì, chỉ là đã khám xong mà thôi.

- Chỉ là khám xong mà thôi?

Mọi người nhìn nhau. Có thật đơn giản như vậy không?

Mang theo nghi hoặc, tất cả đều bắt đầu không yên.

Qua vài phút, rốt cuộc ba bàn kia c*̃ng đã thay đổi người.

- 3C.

Nghe tiếng kêu, Trương Dương hít một hơi thật sâu, liếc sang nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên lãnh ý, sau đó chậm rãi bước đến bàn khám bệnh, thầm nghĩ:

- Mình từ nhỏ đã học y, kiến thức uyên bác, kinh nghiệm lâm sàng c*̃ng cực kỳ phong phú, nhất định sẽ không bị đánh bại bởi Giang Khương.

Với cảm giác nhạy cảm c*̉a mình, mặc dù không nhìn sang, nhưng Giang Khương vẫn cảm nhận được địch ý trong mắt đối phương.

Nhìn lưng Trương Nhạc, Giang Khương cau mày hỏi Từ Ngang:

- Người kia là ai?

Từ Ngang theo ánh mắt c*̉a Giang Khương nhìn lại, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Là Trương Dương, là người rất kiêu ngạo, ai c*̃ng không để vào mắt.

- Trương Dương?

Giang Khương cau mày suy nghĩ, nhớ xem mình đã kết oán với y từ lúc nào.

Thấy Giang Khương cau mày nghi hoặc, Từ Ngang cười nói:

- Có biết sư phụ anh ta là ai không?

- Là ai?

Giang Khương sửng sốt, trong đầu xuất hiện một cái tên, nhưng vẫn hỏi lại một câu.

- Là Trương Nguyệt Chánh.

- Khó trách.

Giang Khương cười khổ lắc đầu.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 191



Khi nhóm thứ hai bắt đầu được mấy phút, bên dưới lại truyền đến tiếng kêu kinh hãi. Một lần nữa đã có người khám xong, thu hút không ít ánh mắt c*̉a mọi người.

Giang Khương ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Trương Dương đang bước đến.

Thấy Giang Khương nhìn mình, Trương Dương cười lạnh, đầu lại càng ngẩng cao vài phần.

- Người này c*̃ng thật bưu hãn.

Giang Khương cười thầm. Hai thầy trò này quả nhiên rất giống nhau. Người nào c*̃ng kiêu ngạo. Xem ra là muốn rửa mối nhục lần trước.

Nhưng Giang Khương không thèm để ý, chỉ mỉm cười, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Gương mặt Trương Nguyệt Chánh rốt cuộc c*̃ng đã sáng hơn. Đồ đệ c*̉a ông ta chỉ tốn vài phút đã khám xong, so với Giang Khương không thua kém bao nhiêu.

- Lão Trương, đồ đệ c*̉a ông không tệ. Xem ra có thể cạnh tranh với Giang Khương rồi.

Có lão y sư nhìn gương mặt sáng láng c*̉a Trương Nguyệt Chánh, liền nói.

- Haha, lão Dương, quá khen, quá khen.

Trương Nguyệt Chánh vui vẻ nói.

Đợi thêm vài phút nữa, nhóm thứ hai c*̃ng đã thi xong. Giang Khương bắt đầu vòng thi thứ hai.

Vòng thi thứ hai, Giang Khương ngồi bàn đầu tiên, bệnh nhân bị nội khoa, khó thở mãn tính.

Vị y sư bên cạnh đưa cho Giang Khương tờ giấy ghi câu hỏi. Giang Khương nhìn một chút, thấy trên đề bài yêu cầu đưa ra chẩn đoán về trung y lẫn tây y, còn có loại thuốc có liên quan.

- Chẩn đoán và dùng thuốc tây y?

Giang Khương sửng sốt, nhưng c*̃ng không cảm thấy điều gì ngoài ý muốn. Dù sao bác sĩ Trung y c*̃ng phải học Tây y. Chỉ cần không gặp phải bệnh quá phức tạp là được.

Nội khoa đối với Giang Khương c*̃ng không phải là môn khó. Có tổ sư gia chỉ dạy lâu như vậy, hơn nữa đi theo Hồ lão mấy tháng, một chút vấn đề c*̃ng không có.

Hắn hỏi người bệnh vài câu, sau đó dùng tay bắt mạch, cảm giác mạch đập rồi ngưng, rất nhanh trong đầu xuất hiện một tin tức:

- Mạch Kết.

Giang Khương mỉm cười, nhìn sắc mặt tái xanh c*̉a người bệnh, sau đó đã có phán đoán đại khái về tình huống c*̉a người bệnh.

Tiếp theo, hắn cầm ống nghe nghe nhịp tim và phổi c*̉a bệnh nhân, rồi dùng máy đo huyết áp, cuối c*̀ng cầm bút bắt đầu viết.

- Chẩn đoán Trung y: tức ngực do huyết khí ứ trệ. Chẩn đoán Tây y: đau thắt ngực do thiếu máu cơ tim. Có thể dùng ba thang Huyết Phủ Trục Ứ thang để chữa.

Lần này Giang Khương theo đúng quy c*̉ mà viết rất rõ ràng, chi tiết. Tuy là hơi phức tạp một chút, nhưng với tốc độ bình thường c*̉a hắn, bất quá c*̃ng chỉ tốn có bảy tám phút là đã nộp bài.

Mặc dù đã sớm biết năng lực c*̉a Giang Khương không kém, nhưng vị y sư phụ trách bàn khám bệnh này c*̃ng không khỏi kinh ngạc nhìn tờ giấy đáp án c*̉a Giang Khương.

Đọc qua một lần, ánh mắt lại càng ngạc nhiên hơn, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương:

- Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

Thấy Giang Khương lại tiếp tục xong sớm, Hồ lão mỉm cười, còn sắc mặt Trương Nguyệt Chánh thì âm trầm.

Trương Dương đang nghỉ ngơi trên đài c*̃ng nhìn thấy Giang Khương bước về khu chờ, nét mặt c*̃ng có chút biến đổi, nghiến chặt hàm răng.

Thời gian từng phút một trôi qua. Sau hai tiếng, mười người tham gia thi đấu đã thi xong.

Tất cả mọi người quay trở lại hàng ghế dưới đài, chuẩn bị nghe tuyên bố thành tích cuối c*̀ng.

Nhưng tình hình lần này tương đối rõ ràng. Mọi người đều biết ai là người nộp bài sớm nhất, và c*̃ng chỉ có hai người. Hơn nữa còn là người chiếm hai vị trí đầu tiên trong phần thi lý thuyết.

Rất nhanh, tất cả đáp án đều được chuyển cho các giáo sư c*̉a bệnh viện Y Dược số 1 trực thuộc đại học Y Dược chấm.

Nhìn các vị lão giáo sư trên đài, vẻ mặt Trương Dương vô c*̀ng tự đắc. Y đối với cuộc thi vừa rồi tự tin mười phần. Y tin vào đáp án c*̉a mình, cho dù không chính xác 100%, nhưng tám chín chục phần trăm là phải có.

- Haha, Tiểu Trương, thế nào? Có tự tin không?

Những lão y sư ngồi bên cạnh Trương Nguyệt Chánh nhìn Trương Dương, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.

Trương Dương mỉm cười, gật đầu nói:

- Vấn đề xảy ra không lớn.

- Vậy có lấy được vị trí thứ nhất không?

Một lão y sư hưng phấn hỏi.

Trương Dương mỉm cười, c*̃ng không đáp lại.

Nhìn biểu hiện tự tin c*̉a đồ đệ, Trương Nguyệt Chánh c*̃ng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt bắt đầu hưng phấn hơn. Ông vô c*̀ng tin tưởng đồ đệ này c*̉a mình. Nếu y đã có biểu hiện như vậy, hẳn là sẽ không sai.

- Haha, lão Trương, chúc mừng, chúc mừng.

Một số lão y sư bên cạnh đều đứng dậy chúc mừng Trương Nguyệt Chánh.

- Haha, khách khí rồi, khách khí rồi. Kết quả cuối c*̀ng còn chưa có mà.

Trương Nguyệt Chánh vội vàng lắc đầu cười, nhưng sự đắc ý thì ai c*̃ng nhìn thấy được.

Hồ lão đằng sau thì khẩn trương nhìn Giang Khương:

- Thế nào? Có tự tin không?

Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói:

- Hẳn là không tệ lắm.

- Vậy là tốt rồi.

Hồ lão nghe xong, c*̃ng thở phào một hơi.

Chấm bài c*̃ng không phải là chuyện hao tốn sức lực nhiều. Hơn mười phút sau, các lão giáo sư đều ký tên lên đáp án, xác định sáu vị trí đầu tiên, đồng thời c*̃ng xác định ba vị trí tóp đầu.

Rất nhanh, Hiệu trưởng Đào cầm kết quả, dưới ánh mắt c*̉a mọi người, bước lên trên đài.

Hiệu trưởng Đào nhẹ nhàng vỗ vào micro, sau đó cười nói:

- Được rồi, bây giờ thì kết quả cuối c*̀ng c*̃ng đã có. Nhìn thành tích c*̉a các bác sĩ trẻ, tôi cảm thấy rất vui. Đặc biệt có hai vị trong đó, thành tích tương đối ưu tú, thậm chí có thể nói là hoàn hảo.

- Bây giờ tôi xin tuyên bố sáu người nằm trong sáu vị trí đầu tiên c*̉a đại hội thi đấu Trung y truyền thừa.

- Vị trí thứ sáu: Từ Ngang.

Nghe tên c*̉a mình, Từ Ngang ngồi cách Giang Khương không xa liền cảm thấy vui mừng. Còn La lão sư c*̃ng hài lòng không kém.

Những lão y sư ngồi bên cạnh đều mỉm cười chúc mừng La y sư.

- Vị trí thứ năm:...

- Vị trí thứ ba: Cổ Linh Ích.

Sau khi đọc xong vị trí thứ ba, Hiệu trưởng Đào ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Về vị trí thứ nhất và thứ hai, kỳ thật thì thành tích c*̉a hai người này có thể nói là khó phân cao thấp. Cuối c*̀ng, trải qua thảo luận, chúng tôi c*̃ng đã đưa ra được kết quả cho hai vị trí này.

- Nhưng cho dù là thế nào, bất luận ai nhất ai nhì, tất cả c*̃ng đều là nhân tài về trung y c*̉a Sở Nam chúng ta.

Nghe Hiệu trưởng Đào nói xong, ánh mắt c*̉a mọi người đều hiện lên sự hưng phấn. Tất cả mọi người đều nhìn ra được biểu hiện c*̉a Trương Dương và Giang Khương vừa rồi, có thể nói là rất kịch liệt.

Giang Khương chỉ mất vài phút đã xem xong cho một người bệnh, nhưng Trương Dương c*̃ng không thua kém.

- Bây giờ tôi tuyên bố, vị trí thứ hai là Trương Dương. Còn vị trí đầu tiên, chính là Giang Khương.

Nghe Hiệu trưởng Đào tuyên bố, Giang Khương và Hồ lão thở phào một hơi, còn hai thầy trò Trương Nguyệt Chánh thì sắc mặt xanh mét.

Những lão y sư khác nhìn hai thầy trò Trương Nguyệt Chánh bằng ánh mắt cổ quái. Ánh mắt này khiến cho sắc mặt Trương Nguyệt Chánh trở nên đỏ bừng, sau đó chuyển sang tái xanh, rốt cuộc nhịn không được mà trừng mắt nhìn Trương Dương.

- Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô bọn họ.

Hiệu trưởng Đào tất nhiên là không chú ý đến cảnh tượng này, đang muốn vỗ tay, nhưng một người từ dưới đài bất ngờ xông lên, tức giận nói:

- Tôi không phục.

Mọi người đang chuẩn bị vỗ tay, đột nhiên bị tiếng kêu này thu hút.

- Tôi không phục. Rõ ràng tôi làm tốt hơn Giang Khương, tại sao cậu ta lại được giải nhất?

Trương Dương đứng dưới đài, không cam lòng mà nói lên trên đài.

- Ơ!

Không chỉ Hiệu trưởng Dương trên đài cứng đờ mà ngay cả những người bên dưới c*̀ng với những lão y sư chấm bài c*̃ng biến sắc.

- Trương Dương, ngồi xuống, không được xằng bậy.

Trương Nguyệt Chánh c*̃ng không ngờ Trương Dương lại tự tin vào bản thân mình như vậy, dám làm khó Hiệu trưởng Dương và các lão giáo sư chấm bài.

Nhưng thật sự thì ông c*̃ng cảm thấy hoài nghi. Vừa rồi Trương Nhạc đã nói, y dễ dàng hoàn thành đáp án cho bốn người bệnh, không hề để xảy ra vấn đề.

Hơn nữa, Hiệu trưởng Đào c*̃ng nói thành tích c*̉a hai người khó phân cao thấp. Đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, ông hiển nhiên là có sự nghi ngờ. Dù sao quan hệ giữa Giám đốc sở Bạch và Giang Khương khá thân. Đám người Hiệu trưởng Đào không phải là không có khả năng thiên vị.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 192



Nghĩ như vậy, Trương Nguyệt Chánh vốn đang muốn kéo tay Trương Dương đột nhiên rụt trở về.

Trương Nguyệt Chánh ông lần trước đã mất mặt rất nhiều, lần này lại thua nữa, đúng là không còn mặt mũi gặp người.

Trương Dương c*̃ng đã đứng dậy, như vậy cứ để nó làm loạn, có khi lấy lại được thể diện.

- Trương Dương, ngồi xuống đi.

Trương Nguyệt Chánh làm bộ quát mắng Trương Dương.

Nhưng Trương Dương đang giận dữ, Trương Nguyệt Chánh có gọi c*̃ng chỉ gọi cho có, hoàn toàn không lôi kéo y trở về. Trương Dương tất nhiên là hiểu được dụng ý c*̉a sư phụ, lại càng ngẩng đầu cao hơn.

Sắc mặt Hiệu trưởng Đào trên đài c*̃ng có chút khó coi, nhìn xuống Trương Nguyệt Chánh. Ông thấy Trương Nguyệt Chánh có gọi đồ đệ c*̉a mình, nhưng không hề có động tác kéo y trở về, trong lòng thầm hận, nhưng c*̃ng không còn cách nào khác.

Nếu Trương Dương trước mặt bao nhiêu người nói y không phục, như vậy không thể không để ý đến, đành miễn cưỡng cười:

- Bác sĩ Trương Dương, đây là kết quả do các bác sĩ ban đầu chấm qua, rồi lại được các lão giáo sư chấm lại, hoàn toàn không có vấn đề.

- Hiệu trưởng Đào, vừa nãy ngài c*̃ng có nói, thành tích c*̉a tôi và Giang Khương khó phân cao thấp. Vậy dựa vào cái gì mà quyết Giang Khương hạng nhất mà không phải là tôi? Rốt cuộc tôi thua kém Giang Khương chỗ nào? Trong lòng tôi không phục, nhất định phải hỏi cho rõ.

Nếu Trương Dương đã đứng ra, sư phụ c*̃ng không ngăn cản, vậy thì phải hỏi cho rõ ràng. Y tin rằng cuộc thi vừa rồi c*̉a mình hoàn toàn không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Vì thế không có khả năng thua bởi Giang Khương.

Y đã nhìn ra được Giang Khương có mối quan hệ thân thiết với Giám đốc sở Bạch. Hơn nữa y cũng đã mạnh miệng nói ra ngoài. Nếu không đánh thắng, y và sư phụ sẽ không còn cơ hội lấy lại thể diện. Sự sỉ nhục lần trước của sư phụ cũng không rửa được.

Nhìn Trương Dương ngẩng cao đầu, bộ dạng chất vấn, Hiệu trưởng Đào cũng tức giận, nhìn các lão y sư dưới đài. Xem ra, nếu không nói cho rõ ràng, sau này sẽ rất khó mà ăn nói.

Lập tức quay sang nhìn các lão giáo sư sắc mặt cũng có chút khó coi:

- Các vị giáo sư, nếu bác sĩ Trương đã đưa ra câu hỏi, như vậy cũng đành làm phiền các vị đưa ra hai đáp án, một lần nữa tiến hành đối chiếu.

Các vị lão giáo sư đều là nhân vật đức cao vọng trọng ngày xưa, nào có chuyện bị người ta nghi ngờ, liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhất tề gật đầu. Một giáo sư tóc hoa râm lên tiếng:

- Được, đã có người không phục quyết định của chúng tôi, vậy thì, vì danh dự của những lão già này, cũng chỉ có thể lấy ra đối chiếu lần nữa.

Sau đó đứng dậy, trầm giọng nói với Trương Dương bên dưới:

- Thành tích của hai người quả thật không tệ, đặc biệt trong cuộc thi thực tế như thế này lại càng khó phân cao thấp. Nhưng vì Giang Khương đã thắng trong cuộc thi lý luận, cho nên chúng tôi mới chọn cậu ấy cho vị trí thứ nhất lần này.

- Thưa giáo sư, tôi cho rằng thành tích thực tế của tôi cao hơn Giang Khương rất nhiều. Tôi yêu cầu tiến hành đối chiếu. Nếu thành tích của cậu ấy cao hơn tôi, tôi xin phục.

Trương Dương vẫn tự tin như cũ, ngẩng cao đầu yêu cầu vị lão giáo sư tiến hành so sánh lại.

Thấy Trương Dương vẫn kiên trì như cũ, sắc mặt vị lão giáo sư trầm xuống, sau đó nhìn Hiệu trưởng Đào, gật đầu.

- Được.

Thấy vị lão giáo sư đã đồng ý, sắc mặt Hiệu trưởng Đào hơi chút hòa hoãn, quay đầu nhìn một nhân viên kỹ thuật, nói:

- Mau mang đáp án của hai người ra đây. Sau đó dùng máy chiếu chiếu lên, để mọi người tiến hành so sánh.

Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật tiến lên lấy hai đáp án của hai người, đặt vào máy chiếu. Lúc này Trương Dương cũng đã ngồi xuống.

Sắc mặt hai thầy trò đều rất căng thẳng, không ai lên tiếng. Nhưng Trương Dương vẫn rất tự tin như cũ.

Những lão y sư xung quanh đều biết, hai thầy trò này như nỏ đã lên dây, chuẩn bị bắn một phát cuối cùng. Nếu thắng, mặt mũi xem như lấy lại được, lại còn hung hăng đánh vào mặt Hồ lão một cái.

Nhưng nếu thua…

Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đều có chút lo lắng cho hai thầy trò Trương lão. Nếu thua, thể diện chẳng những không còn mà còn đắc tội với Hiệu trưởng Đào và những lão giáo sư.

Không nhịn được mà quay sang nhìn hai thầy trò Hồ lão.

Bọn họ thấy, biểu hiện của hai thầy trò Hồ lão thoải mái hơn hai thầy trò Trương lão rất nhiều.

Đặc biệt là Giang Khương, sắc mặt vẫn lạnh nhạt, khóe miệng vểnh lên, nụ cười như có như không, hoàn toàn không thèm để ý.

Lão Hồ bên cạnh hắn, mặc dù có chút khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Trương lão.

So sánh với nhau, mọi người không khỏi thở dài. So khí thế, hai thầy trò lão Trương đã thua vài phần.

Rất nhanh, nhân viên kỹ thuật đã chiếu hai đáp án lên màn hình lớn trên đài.

Lúc này, vị lão giáo sư cũng đứng dậy lần nữa, tiếp nhận bút laser trong tay nhân viên kỹ thuật, bắt đầu giảng giải sự đối lập giữa hai đáp án.

Càng nghe, mọi người lại càng cảm thán. Tuy nói cách sử dụng thuốc của hai người có chút khác nhau, nhưng đều có điểm đặc biệt trong đó. Quả thật rất tương xứng.

Khi đến chứng bệnh cuối cùng, hai đáp án mới có chút khác biệt.

Khác biệt chính là, một tờ thì viết rất ít, còn tờ kia thì đến mấy trăm chữ.

- Mặc dù đáp án câu hỏi này của Giang Khương đơn giản, nhưng lại chỉ đúng hướng, thủ pháp trị liệu cũng chân thực. Còn đáp án của Trương Dương, viết rất chi tiết. Cho nên, chúng tôi cũng cho rằng cả hai không sai biệt lắm.

Khi vị lão giáo sư nói đến đây, những lão y sư dưới đài đều hoài nghi. Giang Khương chỉ viết ra phương pháp trị liệu rất đơn giản, chí ít thì không sai trong điều trị nội khoa Trung y, nhưng cụ thể trị liệu như thế nào thì lại không rõ ràng.

Còn đáp án của Trương Dương lại cực kỳ chi tiết, khiến cho người ta vừa đọc là hiểu ngay. Sự chênh lệch này, khi Trương Nguyệt Chánh nhìn thấy, hai mắt liền sáng lên.

Trương Dương đứng dậy, trầm giọng nói:

- Đối với chứng bệnh này, rõ ràng thì đáp án của tôi chi tiết hơn Giang Khương. Giang Khương chỉ nói đến thủ pháp đơn giản, nhưng ai biết được có thể áp dụng vào thực tế hay không. Như vậy, thành tích của tôi là cao hơn cậu ta.

Nghe Trương Dương nói, các lão y sư nội khoa Trung y đều âm thầm gật đầu. Lúc này, hai mắt của Trương Nguyệt Chánh lại càng sáng hơn. Đồ đệ của ông nói không sai. Chính vì điểm này, ai cũng sẽ cho rằng đối phương đã thiên vị cho người nào đó.

Quả nhiên, vị lão giáo sư trên đài liền sững người, sau đó lên tiếng:

- Đáp án của bác sĩ Giang Khương, mặc dù hơi đơn giản, nhưng đối với các bác sĩ khoa xương cốt, người nào cũng có thể hiểu được ý tứ và thủ pháp biểu đạt của cậu ấy.

- Có thể đạt đến tình trạng đó đều là những bác sĩ đã tương đối quen thuộc với xương cốt. Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân chúng tôi chọn cậu ấy.

- Nhưng cậu ấy rõ ràng không có viết ra, mà chỉ viết đơn giản, ai biết được cậu ấy có thể hay không muốn lừa gạt mà qua được bài kiểm tra. Còn tôi thì lại viết rất rõ ràng, như vậy thành tích của tôi tốt hơn cậu ta. Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể đạt được giải nhất?

Trương Dương bắt được điểm này, một chút cũng không buông.

Nghe Trương Dương nói năng hùng hồn, không ít lão y sư dưới đài đều gật đầu liên tục. Trương Dương nói thật ra không sai.

Nhìn Trương Dương không phục, còn nói năng rất hợp lý, sắc mặt vị lão giáo sư rốt cuộc cũng cứng lại. Những bác sĩ khoa xương cốt đều có thể nhìn ra trong đó không có gì khác biệt quá lớn, nhưng hết lần này đến lần khác lại bị người ta lấy ra làm đề tài bắt bẻ.

Nhìn bác sĩ Trương trẻ tuổi dưới đài, vẻ mặt tự đắc, lúc này vị lão giáo sư thiếu điều muốn giận sôi lên. Nếu để cho tên này chiếm lý, danh dự mấy chục năm của mấy lão già này thật sự đã bị y làm hỏng.

Nhưng ông lại không thể phản bác lại đối phương. Nhìn vẻ mặt ngày càng đắc ý của Trương Dương, vị lão giáo sư trên đài thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

Trong lúc ông đang tức giận đến mắt mở to, bên dưới vang lên một giọng nói.

- Anh cho rằng tôi định lừa gạt mọi người nên mới ghi đơn giản như vậy, còn anh thì viết rất chi tiết? Như vậy, tôi muốn hỏi anh một chút, đây là cuộc thi thực tế, mặc dù anh viết rất chi tiết, nhưng anh có thể tiến hành định vị lại như cũ cho bệnh nhân không? Nếu anh có thể làm được, tôi nhất định sẽ không tranh giành giải nhất với anh.

Nghe xong, tất cả đều sửng sốt, sau đó nhất tề quay sang chàng thanh niên đang mỉm cười.

Nhìn bác sĩ Tiểu Giang vẫn rất bình tĩnh khi bị người ta chỉ trích, vị lão giáo sư liền gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó lạnh lùng quay sang nhìn người nào đó, ánh mắt mang theo sự trào phúng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 193



Quay đầu nhìn tên tiểu tử vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt tràn ngập trào phúng khiến người ta phải oán hận kia, Trương Dương giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nghe hắn xảo ngôn, Trương Dương hừ lạnh trong lòng, ngẩng đầu nhìn người bệnh trên đài, do dự một chút rồi nói:

- Người nào cũng biết sư phụ tôi chuyên về Nội khoa, tôi không thể hiểu biết nhiều về Cốt khoa, chẳng lẽ cậu có thể?

- Đúng, chẳng lẽ cậu có thể?

Nhìn biểu hiện ghê tởm đến cực kỳ của tên tiểu tử đó, Trương Nguyệt Chánh rốt cuộc nhịn không được quát to lên. Ông kiên quyết sẽ không để Giang Khương có đường lui. Ông không tin Hồ Khánh Nguyên cả đời không học qua Cốt khoa, đồ đệ của ông ta có thể vô sự tự thông.

Thấy Trương Nguyệt Chánh cũng đứng lên, tất cả đều biết lúc này Trương Nguyệt Chánh đã không nhịn được nữa. Nhưng mọi người cũng biết, nếu đổi lại là mình đứng ở vị trí của Trương Nguyệt Chánh, sợ rằng cũng không nhịn được. Nếu lúc này không lấy lại được thể diện, sau này chỉ sợ không còn mặt mũi gặp người ta.

Thấy mọi người nhìn mình, gương mặt già nua của Trương Nguyệt Chánh có chút nóng lên. Đồ đệ của mình đối kháng với người cùng thế hệ, là sư phụ mà lại nhảy ra, đúng thật là có chút cảm giác lớn ăn h**p nhỏ.

Nhưng Trương lão cũng bất chấp. Hai thầy trò cùng đánh, nếu đánh không lại, sau này không cần lăn lộn nữa, lập tức nhìn chằm chằm Giang Khương, muốn dùng khí thế áp đảo hắn.

Cảm nhận được khí thế của hai thầy trò, Giang Khương vẫn mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, nhìn Trương Nguyệt Chánh rồi lại nhìn Trương Dương, thở dài:

- Trương Dương, tôi nói nếu anh có thể làm cho các đốt xương trở lại vị trí cũ, tôi sẽ không giành vị trí thứ nhất với anh nữa, như thế nào?

- Tôi chỉ có thể nói một câu, nếu anh làm được, anh thắng.

Giang Khương bước đến trước đài, nhìn hai thầy trò đang trừng mắt với hắn, lãnh đạm nói.

- Cậu…cậu đang làm bộ.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn người bệnh trên đài, trong lòng trầm xuống, sau đó nói.

- Anh không thể làm được, đúng không?

Giang Khương bước lên đài, vừa đi vừa nói:

- Mặc dù anh viết thủ pháp rất rõ ràng, nhưng anh vẫn không thể áp dụng nó vào thực tế.

- Là một bác sĩ, anh chỉ có thể nói mà không thể làm, cũng chỉ là lý thuyết suông mà thôi.

Nói đến đây, Giang Khương quay đầu lại, nhìn Trương Dương đang nổi giận, sau đó nhìn tất cả những người còn lại:

- Bác sĩ kiêng kỵ nhất chính là cái gì? Bác sĩ chỉ biết lý thuyết suông chỉ sợ còn đáng sợ hơn một số lang băm rất nhiều.

- Cậu…

Trương Dương đỏ mặt, còn chưa nói hết câu thì đã bị Giang Khương cắt ngang:

- Nếu lang băm không trị hết bệnh, không người nào dám tin tưởng họ. Ít nhất người mà họ làm hại cũng không nhiều. Nhưng anh chỉ biết nói, hơn nữa nói rất hay, khiến cho người bệnh cực kỳ tin tưởng anh. Tuy nhiên anh lại không có năng lực trị liệu thật sự, ngược lại càng khiến cho người bệnh phải chịu thương tổn hơn nữa.

- Cậu…cậu cũng chuyên về Nội khoa, chẳng lẽ cậu có thể?

Bị Giang Khương đả kích, Trương Dương phẫn nộ kêu lên.

Nghe xong, Giang Khương liền quay sang nhìn người bệnh, rồi lại quay đầu nhìn Trương Dương đang đỏ mặt dưới đài, còn có vẻ mặt âm trầm của Trương Nguyệt Chánh, cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn người bệnh.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tay Giang Khương nâng cánh tay vẫn buông thỏng của người bệnh lên.

Nhìn thấy động tác của Giang Khương, vị y sư bên cạnh biết Giang Khương định làm gì, ánh mắt hiện lên sự lo lắng:

- Bác sĩ Giang, chỉnh hình cho người bệnh này khá phức tạp.

Giang Khương mỉm cười, ra hiệu vị y sư cứ yên tâm, sau đó tay trái của hắn khẽ nắm lấy bàn tay phải của người bệnh, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy cái đốt ngón tay, nhẹ nhàng đẩy, sau đó lại kéo.

Vị y sư bên cạnh chỉ nghe cạch cạch hai tiếng, gương mặt cực kỳ kinh hãi, thất thanh:

- Điều này sao có thể?

- Tiểu La, như thế nào?

Cách đó không xa, vị lão giáo sư nghe được giọng nói kinh ngạc của vị y sư kia, không khỏi nhướng mày, bước đến trầm giọng hỏi:

- Chuyện gì vậy?

- Giáo sư Phùng, cậu ấy chỉ dùng sức một chút đã khiến cho hai vị trí trật xương của người này trở lại như cũ.

La y sư kinh hãi nói với giáo sư Phùng.

- Cái gì? Chỉnh hình thành công? Chỉ dùng một chút sức?

Nghe xong, sắc mặt giáo sư Phùng cũng không khỏi biến đổi, ánh mắt nhìn Giang Khương tràn đầy vẻ khó tin.

- Thành công? Chỉ dùng một chút sức?

Tất cả mọi người dưới đài đều nghe được tiếng kêu của giáo sư Phùng, không khỏi sửng sốt, đặc biệt là các lão y sư Cốt khoa.

Bọn họ đều biết được tình huống của người bệnh như thế nào, chính là bị trật khớp vai kéo xuống dưới, ảnh hưởng đến các đốt ngón tay. Khi tiến hành chỉnh hình, vừa phải tiến hành chỉnh các đốt ngón tay, lại phải chỉnh lại khớp vai. Ngoại trừ Dương lão gia ở Đông Bắc và Lạt Ma ở Tây Nam thì chưa từng nghe qua có người nào có được thủ pháp kỳ diệu như vậy.

Nhưng vừa rồi mọi người đều đã được chứng kiến.

Lập tức có một lão y sư đức cao vọng trọng run rẩy kêu lên:

- Lão Phùng, thật hay giả vậy? Hai loại trật khớp đó đều đã được chỉnh hình lại?

- Đúng vậy, lão Phùng, không thể nào? Anh xem xem, làm sao có thể?

Một vị lão y sư cao giọng kinh nghi.

- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào? Làm sao có thể chỉnh hình được hai loại trật khớp đó chứ? Tiểu La, cậu nhất định nhìn lầm rồi. Cậu bảo người bệnh nhấc tay lên đi.

Có người không tin, nói.

Những lão y sư thuộc Cốt khoa đều cùng nghi vấn, còn lão y sư thuộc Nội khoa thì vẻ mặt mơ hồ. Cái gì mà trật khớp vai đi xuống, ảnh hưởng đến các đốt ngón tay? Bọn họ chỉ biết là, dường như không chuyện gì có thể làm khó được bác sĩ Tiểu Giang trên đài.

Hồ lão đã đứng lên, hai mắt sáng bừng nhìn lên đài. Ông tin tưởng Giang Khương, nhưng sự việc trước mặt tựa hồ có chút vượt qua sự tưởng tượng của ông.

Về phần thầy trò Trương Nguyệt Chánh, lúc này không ai chú ý đến, chỉ thấy sắc mặt Trương Dương trắng bệch, đứng tại chỗ lung lay như sắp ngã. Còn Trương Nguyệt Chánh thì mặt xám như tro.

Vừa rồi bọn họ còn có chút tự tin, nhưng lần này, niềm tin của bọn họ đã hoàn toàn tiêu tan, hơn nữa còn bị đả kích hoàn toàn.

Tình huống bây giờ không phải Giang Khương đã chỉnh hình lại được khớp xương cho người bệnh mà là tiểu tử này đã làm ra chuyện khiến cho tất cả các bác sĩ phải giật mình. Bây giờ hai thầy trò bọn họ lấy cái gì để tranh vị trí đầu tiên? Còn mặt mũi nữa chứ? Mất hết rồi.

- Nào, anh giơ tay lên, giơ tay lên đi.

Lúc này giáo sư Phùng cũng có chút kích động. Ông rất coi trọng La y sư, biết Tiểu La bình thường làm việc rất cẩn thận, không phải là người kêu loạn. Nhưng việc này vẫn khiến cho ông khó có thể tin.

Nghe giáo sư Phùng nói, người bệnh vội vàng giơ cánh tay phải của mình lên, sau đó khom người, động tác vô cùng lưu loát.

Theo động tác của người bệnh, không khí đột nhiên yên tĩnh. Mấy vị lão y sư Cốt khoa tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt khó tin. Còn các lão y sư Nội khoa cũng tương tự.

- Ai cha, lão Ngô, tại sao anh lại đánh tôi vậy?

- Hồ Khánh Nguyên, lão gia hỏa này, ông học Cốt khoa từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ anh định đoạt chén cơm của chúng tôi sao?

Ngô lão y sư vểnh râu, trừng mắt đấm vào Hồ lão một cái.

- Khốn kiếp, lão già kia, ông dám đánh tôi? Tôi cũng đâu dạy nó môn này đâu. Nó là cháu của Thanh Nguyên huynh huyện Lưu Hà, Cốt khoa là chẳng liên quan đến tôi.

Hồ lão bị đánh một quyền, mặc dù trong lòng vô cùng thoải mái, nhưng nhìn ông bạn già mấy chục năm đang trừng râu mép với mình, vội vàng đứng tấn, biểu hiện muốn chống lại.

- Lão già này, mặc kệ thế nào, bây giờ thì ông đắc ý rồi. Một người chuyên về Nội khoa như ông lại dạy được một đệ tử Cốt khoa, tôi đánh ông còn chưa hả giận, ông còn muốn phản kháng?

Ngô lão y sư trừng mắt, kêu lên một tiếng, chuẩn bị đánh nữa.

Nhưng Ngô lão còn chưa ra tay, mấy lão y sư bên cạnh đã huy quyền, vẻ mặt vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Một lão y sư dáng người cao lớn kêu to:

- Đúng vậy, họ Hồ ông còn muốn phản kháng? Nếu không, ông đem đồ đệ của mình tặng cho tôi đi, ông đánh tôi, tôi tuyệt đối không hoàn thủ.

Bạn học Giang Khương đứng trên đài trợn mắt há mồm nhìn mọi người quần ẩu sư phụ bên dưới, miệng mở to không khép lại được, trong lòng có một nghi vấn. Những lão y sư này người nào cũng già, đi còn run rẩy, tại sao lại còn có tinh thần đánh nhau như thế?

Nhìn sư phụ miễn cưỡng đánh lại được vài cái rồi ôm đầu trốn như chuột, Giang Khương bó tay, không biết hắn có nên lao xuống hỗ trợ hay không?

Giáo sư Phùng nhìn Giang Khương đang trợn mắt há mồm, liền nắm lấy tay của hắn, cười nói:

- Đừng quan tâm nữa. Lúc này nếu lão Hồ không bị đánh một trận, sợ là không qua được đâu. Bây giờ mà cậu xuống, sẽ bị ăn vạ ngay.

- Vâng.

Sắc mặt Giang Khương cứng đờ, thầm nghĩ:

- Gia sợ sao? Sợ những lão già này sao? Một tay của gia có thể hạ hết toàn bộ đấy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 194



Hỗn loạn tưng bừng, không biết khi nào thì kết thúc.

Một đám lão già đánh nhau mặt mũi bầm dập, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đột nhiên ngửa đầu phá lên cười.

- Lão Hồ, mời khách.

- Được, bữa cơm tối nay, Ngọc Lâu Đông, sáu bàn.

- Không được, chúng tôi muốn ăn bào ngư vi cá.

- Được, bào ngư vi cá, sáu bàn.

- Lão Hồ, không nên ăn vi cá. Tôi thấy trên tivi nói vi cá đều bị làm giả. Mỗi người một phần bào ngư là được.

- Người nào c*̃ng phải có phần.

Hồ lão nhìn đám lão đầu đang nghiến răng nghiến lợi xung quanh, mỉm cười thỏa mãn. Dù sao thì c*̃ng là ganh tỵ, dùng thức ăn lấp đầy là được.

Sau việc này, đừng nói là sáu bàn, cho dù bao hết tiệc rượu bằng vi cá c*̃ng đáng giá. Con đường phía trước sẽ rộng mở. Trong lịch sử Sở Nam, có ai đã từng thấy cảnh sư phụ bị người ta đánh chỉ vì đố kỵ với đệ tử không?

Nhìn hai mắt bốc hỏa c*̉a đám lão già trước mặt, Hồ lão biết, nếu hôm nay không chuẩn bị vài bàn rượu để hả giận cho họ, kết c*̣c sẽ không tốt.

Chậc chậc, nhìn bọn họ râu mép vểnh lên, mặt mũi bị đánh thành mắt gấu mèo, đáy lòng đám lão già này chính là vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Hiệu trưởng Đào thấy tình huống rốt cuộc c*̃ng đã yên tĩnh lại, vội vàng nói:

- Được rồi, các vị đồng nghiệp, cuộc thi đấu hôm nay xem như kết thúc trọn vẹn. Xin các vị đến khách sạn dùng cơm. 2h chiều sẽ tiến hành tổng kết cuộc thi đấu và nghi thức tặng thưởng.

Ăn cơm trưa xong, Giang Khương không hề nói đạo nghĩa mà bỏ sư phụ c*̉a mình chạy trốn. Bởi vì các lão đồng chí thật sự quá nhiệt tình, cứ kéo hắn hỏi đông hỏi tây, từ ngày sinh tháng đẻ đến học vấn, tình trạng hôn nhân. Chỉ thiếu điều còn chưa lôi tổ tổng nhà bạn gái c*̉a hắn ra hỏi mà thôi.

Đương nhiên, c*̃ng có một số lão giáo sư đại học Y Dược, ví dụ như giáo sư Phùng, ngoại trừ hỏi đông hỏi tây thì yêu cầu Giang Khương đến khoa Chấn thương chỉnh hình c*̉a bệnh viện số 1 làm việc.

- Đùa gì thế? Muốn dò xét mình à? Không có cửa đâu.

Cho nên, Giang Khương phủi mông chạy trốn, cho đến 2h chiều mới có mặt lần nữa.

Giám đốc sở Bạch tất nhiên là c*̃ng đến tham gia, nhưng nhìn hai người đi đằng trước ông, hai mắt mọi người đều sáng ngời.

- Tỉnh trưởng Bạch, Tỉnh trưởng La.

Một tràng pháo tay kịch liệt vang lên. Mọi người không tự chủ được mà đứng dậy, hưng phấn vỗ tay.

Bao nhiêu năm rồi, chưa hề có một lãnh đạo tỉnh nào tham gia hội nghị trung y, ngoại trừ thời gian hoàng kim mười năm trước. Mười năm sau đó, đừng nói là hội nghị trung y, cho dù là hội nghị trong hệ thống Y tế c*̃ng không có mặt người nào.

Nhưng lần này, Tỉnh trưởng Bạch đích thân đến tham gia hội nghị bế mạc đại hội thi đấu trung y truyền thừa, thật sự là khiến người ta cảm thấy kinh ngạc. Mọi người đều không nghĩ ra lý do. Đối với Tỉnh trưởng Bạch mà nói, hoạt động cần ông tham gia rất nhiều. Mặc dù hệ thống Y tế c*̃ng được xem là khá mạnh, nhưng trong toàn bộ tỉnh mà nói, một hội nghị bế mạc c*̉a một giải thi đấu ngay cả cọng lông c*̃ng không bằng, làm sao có thể khiến Tỉnh trưởng Bạch bận trăm công nghìn việc tranh thủ thời

gian đến tham dự được chứ?

Điều này, không chỉ các lão y sư mà ngay cả Giám đốc sở Y tế Bạch đi đằng sau c*̃ng cảm thấy nghi hoặc. Ông đột nhiên nhận được điện thoại c*̉a thư ký Tỉnh trưởng Bạch, hỏi có phải đang diễn ra cuộc thi trung y truyền thừa hay không. Sau khi nhận được câu trả lời, liền hỏi tình huống c*̉a cuộc thi như thế nào.

Khi các tình huống có liên quan được xác nhận, hơn nữa biết được người đoạt được giải thưởng, không bao lâu sau, đối phương liền gọi điện thoại đến, nói Tỉnh trưởng Bạch sẽ đích thân đến tham gia hội nghị.

Vừa mới từ Bắc Kinh trở về, Tỉnh trưởng La hiển nhiên c*̃ng vội đến tham gia. Điều này càng khiến cho Giám đốc sở Bạch tràn đầy kinh nghi.

Nên biết rằng, trong mấy năm qua, Tỉnh trưởng Bạch c*̃ng có tham gia hội nghị c*̉a hệ thống Y tế một lần. Lần đó là thời kỳ nhạy cảm trong việc phòng chống căn bệnh truyền nhiễm lây lan cả nước. Còn lại tham gia nhiều nhất chính là Tỉnh trưởng La chủ quản Giáo dục Y tế.

Về phần các lãnh đạo bệnh viện và các lão giáo sư c*̉a trường đại học, nhìn thấy hai lãnh đạo này, tròng mắt mở to, thiếu chút nữa té xuống.

Đợi các lãnh đạo lên hết trên đài, các lão y sư bên dưới đài thấp giọng bàn tán, không biết lần này Tỉnh trưởng Bạch đến tham gia hội nghị là có chuyện gì?

Chỉ có Giang Khương và Hồ lão là rõ được tình hình một chút. Hai người bình tĩnh ngồi tại chỗ. Bởi vì bọn họ nghĩ không ra lý do khác khiến Tỉnh trưởng Bạch đến tham gia đại hội.

Nhưng trong mắt các lão y sư khác thì tình huống phức tạp hơn nhiều.

Có phải là sau này tỉnh sẽ tập trung chú ý đến trung y nhiều hơn hay không?

Có phải Tỉnh trưởng Bạch sẽ ủng hộ cho trung y nhiều hơn hay không?

Dưới sự đoán mò c*̉a mọi người, các lãnh đạo đều đã an tọa. Lúc này giám đốc Sở Bạch mới tiến hành vỗ tay lần nữa, hoan nghênh hai vị Tỉnh trưởng đến tham gia.

Sau đó chính là tặng thưởng, do Phó tỉnh trưởng La và Tỉnh trưởng Bạch đích thân trao thưởng. Điều này làm cho các bác sĩ trẻ được lên đài nhận thưởng cảm thấy hưng phấn. Ngay cả sư phụ c*̉a từng người c*̃ng cảm thấy hãnh diện lây.

Nhưng khi gọi tên Trương Dương, vẫn không thấy có ai lên đài nhận thưởng. Lúc này mọi người mới nhớ đến trong bữa cơm trưa đã không thấy hai thầy trò lão Trương. Xem ra là đã quá mất mặt, không thể ở lại chỗ này. Ngay cả phần thưởng c*̃ng không thèm lấy mà đã bỏ đi.

Giám đốc Sở Bạch thấy người dành được vị trí thứ hai không có mặt, ánh mắt liền lạnh lại, sau đó vội vàng chuyển chủ đề:

- Nếu người đoạt giải nhì không có ở đây, vậy chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh quán quân lần này c*̉a chúng ta, bác sĩ ưu tú nhất, bác sĩ Giang Khương.

Ưu tú nhất.

Đối với c*̣m từ này, không ai có thể phản đối. Sau sự kiện Trương Dương làm náo, biểu hiện năng lực c*̉a Giang Khương khiến cho các lão y sư không còn nghi ngờ gì.

Nếu có người nhảy ra nghi ngờ, chỉ sợ các lão y sư Cốt khoa sẽ nhảy ra đánh cho một trận cha mẹ nhận không ra.

Nhìn hai vị lãnh đạo đang mỉm cười trên đài, đặc biệt là ánh mắt chờ mong c*̉a Phó tỉnh trưởng La, trong lòng Giang Khương có chút động, sau đó chậm rãi bước lên đài.

Nhìn gương mặt anh tuấn, bình tĩnh và tự tin kia, Tỉnh trưởng Bạch vui mừng vỗ vai Giang Khương, sau đó tiếp nhận giấy chứng nhận và phong bì tiền thưởng đưa qua cho Giang Khương, bắt tay theo lệ, cười nói:

- Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.

- Cảm ơn Tỉnh trưởng.

Giang Khương c*̃ng không tự đắc, gật đầu cảm ơn.

- Hai ngày không thấy cậu, lão thái thái nhắc cậu mấy lần. Tối nay, nếu không có việc gì, nhất định phải đến gặp bà đấy nhé.

Tỉnh trưởng Bạch c*̃ng không kiêng kỵ, cười nói.

- Vâng, tối nay tôi nhất định sẽ đến.

Giang Khương gật đầu đồng ý, lúc này mới xuống đài.

Mặc dù hai người chỉ nói vài câu ngắn ngủi với nhau, nhưng Giám đốc sở Bạch ở bên cạnh nghe thấy liền mở to mắt. Ông vẫn cho rằng Giang Khương có quan hệ với Phó tỉnh trưởng La, nhưng lại không biết Giang Khương c*̃ng có quan hệ mật thiết với Tỉnh trưởng Bạch như vậy.

Trong lòng liền hiểu ra, khó trách Tỉnh trưởng Bạch lại đích thân đến tham gia một nghi thức bế mạc không tính là quan trọng này.

Các lão y sư dưới đài, mặc dù không nghe được hai người đang nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt thân cận c*̉a Tỉnh trưởng Bạch, còn có động tác tùy ý c*̉a Giang Khương, dường như quan hệ giữa vị bác sĩ Tiểu Giang và lão đại c*̉a Sở Nam không tính là cạn.

Nghĩ đến đây, mọi người đều nhất tề cảm thán:

- Tiền đồ vô lượng. Năng lực c*̉a bác sĩ Tiểu Giang đã mạnh như vậy, quan hệ với lãnh đạo lại rất mật thiết, sau này tiền đồ tuyệt đối là một mảnh quang minh.

- Giang Khương thật là lợi hại.

Từ Ngang hâm mộ nhìn Giang Khương trên đài.

- Sau này không có việc gì thì qua lại với cậu ta nhiều hơn chút.

Sư phụ ở bên cạnh thấp giọng nói. Lần này, Từ Ngang không lọt vào top 3, không có tư cách đến làm việc tại bệnh viện tỉnh, nhưng nếu có quan hệ với Giang Khương, với mối quan hệ giữa hắn và lãnh đạo, sau này nói không chừng sẽ giúp đỡ được Từ Ngang vào làm việc tại bệnh viện tỉnh.

- Con biết rồi, sư phụ.

Đối với lời dặn dò c*̉a sư phụ, Từ Ngang một chút c*̃ng không từ chối. Ấn tượng c*̉a y đối với Giang Khương không tệ. Mặc dù đối phương lợi hại hơn y rất nhiều, nhưng Giang Khương lại không hề làm giá, có thể ở chung được.

Sau khi nghi thức chấm dứt, vốn sẽ do Tỉnh trưởng La đọc lời tổng kết chúc mừng, hiện tại đổi lại là Tỉnh trưởng Bạch.

Tỉnh trưởng Bạch tất nhiên là chúc mừng và khẳng định sự tiến bộ c*̉a sự nghiệp trung y, đồng thời yêu cầu các lão y sư đang ngồi ở đây tiếp tục phát huy truyền thống tốt đẹp này, bồi dưỡng càng nhiều hơn nữa những nhân tài về Trung y, làm ra những cống hiến to lớn cho nền y học nước nhà. Đồng thời tỏ thái độ sẽ đưa ra một loạt những kế hoạch trợ giúp trung y c*̉a tỉnh Sở Nam tiến thêm một bước phát triển.

Nghe Tỉnh trưởng Bạch nói, những lão y sư dưới đài vô c*̀ng hưng phấn. Đây chính là lần đầu tiên trong nhiều năm tỉnh tỏ thái độ ủng hộ Trung y phát triển. Như vậy, những năm sau này, sự nghiệp Trung y tỉnh sẽ càng tiến thêm một bước phát triển mới.

Sau khi hội nghị chấm dứt, các đồng chí lãnh đạo đều hộ tống hai lãnh đạo tỉnh rời đi, nhưng Phó tỉnh trưởng La lại đến trước mặt Giang Khương, cười nói:

- Giang Khương, tôi hy vọng hai ngày tới cậu sẽ tranh thủ thời gian c*̀ng tôi đến Bắc Kinh một chuyến.

- Rốt cuộc c*̃ng đến rồi.

Giang Khương thầm nghĩ, sau đó gật đầu:

- Vâng.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 195



Tỉnh trưởng Bạch đột nhiên tham gia một hội nghị c*̉a hệ thống Y tế, nói thật là rất kỳ lạ, khiến cho không ít người chú ý. Nhưng tuyệt đại đa số đều không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó. Chỉ có một hai người là hiểu được ẩn ý bên trong.

- Bạch Nghi Tân đúng là hạ đủ vốn cho tên tiểu tử này.

Sau khi nghe được tin tức, Phó tỉnh trưởng Dương không nhịn được cười lạnh một tiếng, nhưng trong lòng c*̃ng âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu lần trước ông xử lý Giang Khương, Bạch Nghi Tân đích thật sẽ không nể mặt ông.

Giang Khương cầm phong bì ba vạn tiền thưởng, ngồi xe hơi vui vẻ chạy đến ngân hàng bên cạnh phòng khám. Nhìn tài khoản đã lên đến mấy vạn, hai mắt c*̉a hắn c*̃ng hiện lên ý cười. Sau khi rời khỏi nhà, đến bây giờ hắn đã có tiền dư. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng ít ra vẫn làm cho người ta yên tâm hơn. Cuộc sống mà không có tiền đúng là cực khổ đến dường nào.

Nhưng hắn nhìn tài khoản có năm chữ số, trong lòng lại có chút rối rắm. Có mấy vạn này, trong lòng có thể nói là yên tâm chút. Nhưng đến khi dùng tiền, chút tiền ấy lại không đủ dùng.

Số tiền này c*̃ng chỉ đủ ăn vài bữa cơm. Nghĩ lại mình trước kia, trong lòng Giang Khương lại càng rầu rĩ. Số tiền này đích thật chỉ đủ cho hắn ăn vài bữa cơm. Bây giờ, ăn bữa cơm c*̃ng phải tốn mấy trăm đồng. Nếu bữa nào c*̃ng mời thì chắc hắn chết mất.

Sau khi gửi tiền vào tài khoản xong, Giang Khương cẩn thận cất thẻ vào túi. Vỗ vỗ túi quần một cái, hắn mới yên tâm rời khỏi ngân hàng. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng tích tiểu thành đại. Chỉ cần hắn không dùng tiền loạn, chung quy vẫn có thể để dành được nhiều.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Giang Khương bắt đầu tốt hơn. Bây giờ chỗ ăn chỗ ở c*̉a hắn đều không phải tốn tiền. Tốn nhiều nhất c*̃ng chỉ là tiền mua quần áo. Nếu cứ tiếp tục như vậy, để dành được mười vạn c*̃ng không thành vấn đề.

Vì thế, Giang Khương vui vẻ trở lại phòng khám. Sau khi ăn tối xong, 8h hắn còn phải đến bệnh viện một chuyến. Một ngày hôm nay xem như đã qua.

Cuộc sống đúng là tốt đẹp đến nhường nào.

Reng reng. Giang Khương vừa mới bước vào cửa phòng khám, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

- Ơ?

Giang Khương vừa móc điện thoại vừa cau mày, chỉ sợ Là Tỉnh trưởng La gọi đến. Chẳng lẽ ông ấy đã quá nôn nóng? Không phải hắn đã đồng ý hai ngày nữa sẽ đến Bắc Kinh với ông sao? Tại sao lại gọi điện thoại đến gấp như vậy?

Giang Khương nhìn thấy tên trên điện thoại, có chút sửng sốt.

- Alo, không biết Tuyên đại tiểu thư tìm tôi có việc gì không?

Giang Khương mỉm cười nói.

- Giang Khương, nghe nói là anh phát tài rồi phải không?

Tuyên Tử Nguyệt nói.

Giang Khương nuốt nước miếng, cười khổ:

- Làm gì có chuyện phát tài? Cô nghĩ sai rồi.

- Hắc, hắc, ba vạn đồng lận đấy. Hơn nữa còn được thừa nhận là đệ nhất nhân trong giới trung y trẻ tuổi tỉnh Sở Nam, còn thêm một danh ngạch trong bệnh viện tỉnh. Chẳng lẽ không phải là phát tài?

Tuyên Tử Nguyệt một chút c*̃ng không cho là đúng.

- Ba vạn đồng c*̃ng không tính là phát tài.

Giang Khương c*̃ng không biết tại sao Tuyên Tử Nguyệt lại biết nhanh như vậy.

Tuyên Tử Nguyệt cười, lời nói tiếp theo khiến cho tâm trạng c*̉a Giang Khương lạnh lại, bất giác tay nắm chặt túi quần.

- Lại bắt tôi tốn tiền nữa à?

Giang Khương ôm chặt ngực, bên tai vang lên giọng nói c*̉a Tuyên Tử Nguyệt:

- Thức ăn ở Angela không tệ.

Nhìn chiếc xe Maserati c*̉a Tuyên Tử Nguyệt đang chậm rãi chạy đến, Giang Khương cảm thấy đau lòng vô c*̀ng, đột nhiên hít một hơi thật sâu, âm thầm an ủi mình:

- Astate đã từng nói sẽ giảm 20%. Một bữa ăn một ngàn đồng có thể giảm được 20%, c*̃ng có thể tiết kiệm được nhiều.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng c*̉a người nào đó đã trở nên tốt hơn

- Bác sĩ Giang, hoan nghênh, hoan nghênh.

Người nào đó đang không yên, thấy Astate nhận ra mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem như có thể tiết kiệm được tiền rồi.

Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt đau lòng c*̉a người nào đó, trong lòng cực kỳ nghi hoặc. Cô nghĩ không ra tại sao tên tiểu tử này biết được bữa ăn sẽ được giảm 20% thì tâm trạng lại tốt đẹp lên như thế.

- Astate, cô muốn đích thân xuống bếp?

Gọi thức ăn xong, Giang Khương hỏi.

Astate mỉm cười đáp:

- Đương nhiên rồi, bác sĩ Giang đến, tôi nhất định là sẽ tự mình phục vụ.

- Được rồi, gần đây tôi có làm được một loại rượu ngon.

Astate đột nhiên hưng phấn nói với Giang Khương.

- Rượu ngon?

Ánh mắt Giang Khương sáng lên. Astate nói là rượu ngon thì tất nhiên sẽ là rượu ngon, liên tục gật đầu:

- Được.

Nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện, sắc mặt cứng đờ, ngực lại đau.

- Rượu ngon bình thường sẽ không rẻ.

Astate nói giảm 20% thì giảm 20%. Khi Giang Khương tính tiền, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn vài phần. Lần này hắn tiết kiệm được hai ngàn

Hai ngàn.

Đúng vậy, hai ngàn.

Học sinh trung học c*̃ng tính được bữa cơm này người nào đó ít nhất c*̃ng phải trả tám ngàn.

- Hôm nay rượu thật sự rất ngon.

Tuyên Tử Nguyệt dường như rất hoài niệm bình rượu vừa rồi.

Nghe được lời này, người nào đó lại ôm ngực, chỉ cảm thấy tim c*̉a mình không ngừng co rút, thầm nghĩ:

- Sáu ngàn năm trăm một bình rượu đấy.

Nhớ đến bàn tay run run khi quẹt thẻ, ký tên c*̉a mình, Giang Khương cảm thấy hôm nay chẳng những hắn phải tốn tiền mà còn mất hết mặt mũi.

Trước kia, có bữa tiệc nào mà hắn ăn ít hơn hôm nay đâu?

Một mình hắn đối mặt với nhiều rắn hổ mang c*̃ng không run rẩy, như thế nào lại run lên trước mấy con số?

Giang Khương oán hận đánh vào mặt c*̉a mình. Tiền thì mất, mặt mũi c*̃ng mất.

Sau khi Tuyên Tử Nguyệt đưa hắn đến bệnh viện số 1, khi xuống xe, Giang Khương cười một cách miễn cưỡng.

- Tiền, tôi muốn kiếm tiền.

Giang Khương thở dài, hung hăng vuốt mặt một cái, nụ cười cứng ngắc thoáng trở nên dễ coi hơn nhiều. Mặc dù bây giờ không phải là lúc kiếm được tiền, nhưng Giang Khương cảm thấy, hắn phải nên mỉm cười. Đối mặt với lão nhân gia mà không cười là đắc tội.

Trò chuyện với lão thái thái cả một buổi tối, sau khi thức dậy vào hôm sau, cảm giác đau lòng đã không còn, tinh thần sảng khoái mặc quần áo, rồi chạy vào trường Đông Nguyên.

Nhìn khu rừng quen thuộc, tâm trạng c*̉a hắn đột nhiên trầm xuống, bởi vì hắn nhìn thấy một người không muốn thấy.

Bước chân thoáng dừng lại, Giang Khương cau mày, sau đó chậm rãi bước lên phía trước.

- Nhìn thấy tôi có cảm giác ngoài ý muốn phải không?

Tề Nhạc Minh dường như c*̃ng không được tốt cho lắm, nhìn thấy Giang Khương, sắc lạnh trong mắt dường như có thể khiến cho mặt hồ đóng băng.

Giang Khương chậm rãi bước đi, dường như không nghe Tề Nhạc Minh nói gì, càng không cảm nhận được lãnh ý trong lời nói c*̉a hắn. Khi Tề Nhạc Minh tức đến sắp bốc hỏa, lúc này mới liếc mắt nhìn Tề Nhạc Minh một cái.

- Anh tìm tôi có việc?

Nghe xong, nhìn ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt c*̉a đối phương, Tề Nhạc Minh rốt cuộc nổi giận lên, chỉ vào Giang Khương, nói:

- Lần đầu tiên tôi phát hiện có người giả bộ giỏi như vậy?

Giang Khương nhìn Tề Nhạc Minh, giống như người trước mặt không hề có sự uy hiếp.

Phát hiện mình trong mắt đối phương không bằng một con kiến, lại không thèm sợ hãi, rốt cuộc gương mặt Tề Nhạc Minh c*̃ng đỏ lên.

- Tôi đã nói với cậu, sau này không được đến gần Tuyên Tử Nguyệt, cậu không nhớ rõ sao?

Giọng nói Tề Nhạc Minh lạnh lại, sát khí bắt đầu tản ra.

Nhìn Tề Nhạc Minh đang dọa mình, Giang Khương rốt cuộc c*̃ng có phản ứng.

Nhìn biểu hiện c*̉a Tề Nhạc Minh như vậy, Giang Khương vươn ngón trỏ gãi gãi mũi.

- Cậu...cậu..

Nhìn động tác c*̉a Giang Khương, Tề Nhạc Minh ngay cả nói chuyện c*̃ng trở nên cà lăm.

- Mày muốn chết? Lão tử sẽ thành toàn cho mày.

Nói mãi mới được một câu, Tề Nhạc Minh tức giận đến đỏ bừng cặp mắt, vọt mạnh đến chỗ Giang Khương, sau đó như tia chớp đá ra một cước. Một cước này, y hoàn toàn không giữ lại bất cứ khí lực nào. Y thề nhất định sẽ đập chết tên tiểu tử trước mắt, xả cơn giận trong lòng.

Nhưng một cước này c*̉a y lại thất bại. Tề Nhạc Minh ngẩn cả người, nhìn đối phương quỷ mị tránh một cước c*̉a y, liền đá ra một cước thứ hai, quét đến Giang Khương.

Nhưng lần này y lại thất vọng nữa rồi.

- Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Mang theo sự thất vọng lẫn khó tin, nhiều hơn nữa là phẫn nộ, Tề Nhạc Minh quát lên một tiếng, cuồng phong vô tận vọt đến Giang Khương.

Thoáng chốc, phong vân nổi lên.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 196



Bịch.

Nhìn con kiến hôi vẫn bất động trước mặt mình, ngay cả sắc mặt c*̃ng không biến đổi, Tề Nhạc Minh ngẩn cả người, lúc này mới cảm nhận được bàn tay c*̉a mình truyền đến cơn đau.

Sắc mặt Tề Nhạc Minh trở nên cứng ngắc, sau đó kinh hãi, rồi lại tiếp tục đá mạnh về phía Giang Khương. Y hy vọng những gì vừa nãy chỉ là ảo giác.

Nhưng cảm giác đau nhức truyền đến vẫn như c*̃, còn đối phương thì đứng im bất động, sắc mặt Tề Nhạc Minh lại càng cứng đờ.

Giang Khương chậm rãi thu hồi bàn chân, sau đó nhìn đối phương giống như nhìn con gián, thần sắc rốt cuộc có chút thay đổi:

- Lần trước anh đá tôi một cái, lần này tôi c*̃ng không định trả lại. Hơn nữa, tôi muốn nói cho anh biết, tôi và Tuyên Tử Nguyệt chỉ là bạn bình thường, anh không cần phải suy nghĩ nhiều.

Khi nói đến ba chữ bạn bình thường, trong lòng Giang Khương có chút hơi do dự, nhưng ngoài mặt thì vẫn không thay đổi. Ít ra thì trấn định hơn nhiều so với khi quẹt thẻ, ký tên.

Nhưng Tề Nhạc Minh thì không hiểu, cứ như đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất, chỉ thẳng vào Giang Khương, nói:

- Mày cho rằng mày là ai?

- Chỉ là một tên tiểu tử thế tục mà c*̃ng dám giở công phu mèo quào trước mặt tao? Cái thứ không biết sống chết như vậy, tao bóp chết c*̃ng không phải một hai người.

- A!

Tề Nhạc Minh còn chưa nói hết, liền thấy một cước c*̉a Giang Khương đá tới. Không kịp né tránh, liền bị Giang Khương đá thẳng vào ngực. Chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đập tới, cả người bay lên trời, sau hai ba thước mới ngã xuống đất.

Giang Khương vừa xoa tay vừa xoa đùi:

- Nể mặt anh nhiều lắm rồi đấy nhé. Anh tưởng rằng tôi sợ anh hay sao?

Tề Nhạc Minh ngẩn ra nhìn Giang Khương, sau đó vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng. Nhìn máu màu đỏ tươi, hai mắt rốt cuộc đỏ lên.

- Mày dám...mày dám đả thương tao?

Vù vù.

Trong thoáng chốc, phong độ c*̉a Tề Nhạc Minh biến mất hoàn toàn, giống như một con chó điên vọt đến chỗ Giang Khương.

- Chậc chậc, đúng là không chịu nổi đả kích mà.

Nhìn Tề Nhạc Minh lao đến như con chó điên, Giang Khương sờ mũi, thở dài:

- Một cước này xem như huề vốn, nhưng muốn nhận được tiền lãi, chỉ sợ không dễ đâu.

Nửa tiếng sau, Giang Khương ôm cặp mắt bị đánh thành gấu mèo c*̉a mình, rồi lại nhìn quần áo bị đánh rách bên dưới, đột nhiên cảm giác khóc không ra nước mắt. Hôm qua tốn mất tám ngàn, hôm nay vất vả lắm mới không nghĩ đến chuyện hôm qua, nhưng lại mất tiền mua quần áo nữa rồi.

Mặc dù chỉ mua ở cửa hàng nhỏ, nhưng c*̃ng phải tốn tiền, c*̃ng phải mất đến mấy trăm. Nghĩ đến tài khoản c*̉a mình lại ít đi thêm mấy con số, Giang Khương cảm thấy ruột đau vô c*̀ng. Rốt cuộc là hắn đã tạo nghiệt gì vậy? Tại sao hôm qua bắt hắn tốn tám ngàn còn chưa đủ, hôm nay ông xã tương lai c*̉a cô lại đến gây họa cho hắn nữa.

- Ông xã tương lai?

Nghĩ đến từ này, Giang Khương cảm giác tim c*̉a hắn có chút nhói lên, còn có chút chua.

- Đây là cảm giác gì vây?

Giang Khương xoa cằm, sau đó nhớ đến Tề Nhạc Minh c*̃ng một thân rách rưới như mình, đột nhiên quên mất chuyện kia luôn. Quần áo c*̉a tên khốn kiếp đó đến mấy chục vạn lận đấy.

- Không còn cách nào? Ông đường đường là một Phó tỉnh trưởng thường vụ, ngay cả một bác sĩ nhỏ nhoi c*̃ng không làm gì được?

Tề Nhạc Minh nhìn gương mặt sưng đỏ c*̉a mình, nổi giận nói:

- Tề gia chúng tôi ủng hộ ông nhiều như thế, ngay cả chút việc nhỏ này ông c*̃ng không làm được?

Sắc mặt c*̉a Phó tỉnh trưởng Dương c*̃ng khá hổ thẹn, nhìn cái tên tiểu tử kiêu ngạo trước mặt mình, hận không thể tát cho y hai tát. Nhưng ông đành phải nén giận. Mặc dù tên tiểu tử họ Tề kia khiến người ta giận đến sôi gan tím ruột, nhưng đằng sau đối phương lại là thế lực kia, không thể không làm cho ông phải kiêng kỵ.

Hơn nữa, lần này có thể chuyển đến tỉnh Vân làm chính, thế lực phía sau đối phương c*̃ng xuất lực không nhỏ, lập tức nén giận, trầm giọng giải thích:

- Tề thiếu, gần đây Giang Khương rất được Bạch Nghi Tân coi trọng. Hơn nữa Tỉnh trưởng La phụ trách Giáo dục Y tế c*̃ng có quan hệ rất tốt với hắn. Tôi không có biện pháp bắt hắn lại.

Nghe giọng nói bất đắc dĩ c*̉a Phó tỉnh trưởng Dương, Tề Nhạc Minh sửng sốt. Y như thế nào c*̃ng không nghĩ đến một tên tiểu tử thoạt nhìn chẳng có nền tảng lại khó đối phó đến như vậy.

Nhưng thấy Phó tỉnh trưởng Dương nói không có biện pháp, sắc mặt Tề Nhạc Minh lạnh lại, đứng dậy phất tay bỏ đi, để lại Phó tỉnh trưởng Dương đứng lo lắng.

Tề Nhạc Minh trầm mặt bước ra khỏi phòng làm việc c*̉a Phó tỉnh trưởng Dương, trong lòng tràn đầy oán độc. Đây là lần đầu tiên y chịu thiệt trong tay người ta như vậy. Y đã dốc hết toàn lực c*̃ng không thắng được đối phương.

- Tại sao có thể như vậy? Một tháng trước, tên tiểu tử đó còn không ngăn được hai cước c*̉a mình. Tại sao chỉ mới một tháng, thực lực tăng nhanh như vậy? Mặc dù vẫn còn chênh lệch, nhưng điều này sao có thể?

Lúc này, Tề Nhạc Minh như bừng tỉnh, phát hiện dường như mình đã bỏ qua một thứ gì đó.

- Mặc dù thực lực quả thật còn yếu hơn so với mình, chỉ là dựa vào quỷ kế mà thủ thắng. Nhưng có thể ngăn cản được tấn công c*̉a y, tuyệt đối không phải dựa vào quỷ kế và kỹ xảo mà có thể làm được.

Nghĩ đến đây, mày đang cau lại c*̉a Tề Nhạc Minh đột nhiên giãn ra, ánh mắt sáng lên. Đúng rồi, chuyện quái dị như vậy, nhất định phải báo lại cho cha biết mới được. Ở nhà khẳng định sẽ rất hứng thú đối với những chuyện như thế. Mặc dù y không thể vận dụng thực lực trong gia đình, nhưng chỉ cần trong nhà có hứng thú với Giang Khương, Giang Khương có thể tránh được y, nhưng có thể tránh được Tề gia hay không?

Đối với điều này, Giang Khương tất nhiên là không biết. Hai ngày qua, hắn thật sự có rất nhiều việc để làm. Ngày hôm qua là thi đấu và nhận thưởng. Sáng nay đánh nhau xong, bây giờ lại tiếp khách.

Đương nhiên, vị khách được tiếp rất quan trọng. Phó tỉnh trưởng La đích thân đến phòng khám Khánh Nguyên, Giang Khương hiển nhiên là phải c*̀ng với Hồ lão đứng ngoài cửa nghênh đón.

Sau khi Phó tỉnh trưởng La bước xuống xe, nhìn con mắt bầm tím c*̉a Giang Khương, ánh mắt có chút cổ quái.

Rõ ràng là bị người ta đánh. Còn có người có thể đánh được tên tiểu tử này sao? Đúng thật là hiếm thấy.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 197



Nhìn thần sắc cổ quái c*̉a Phó tỉnh trưởng La, Giang Khương cảm thấy hai con mắt gấu mèo c*̉a mình có chút mờ dần.

c*̃ng may, mặc dù trong lòng Phó tỉnh trưởng La có sự nghi hoặc, nhưng ít ra sẽ không cố ý bỏ đá xuống giếng, làm cho người nào đó thoáng yên tâm vài phần.

Mục đích c*̉a Phó tỉnh trưởng La đến đây không gì khác, chính là muốn Giang Khương lên thủ đô với ông. Đến nhờ đồ đệ người ta làm việc, ít nhất c*̃ng phải nói với sư phụ c*̉a người ta một tiếng. Đương nhiên ông sẽ không nói rõ, chỉ nói với Hồ lão muốn Giang Khương đi với ông ra ngoài mà thôi.

Lần đến này c*̃ng là tỏ lòng tôn trọng Hồ lão. Nếu là bác sĩ bình thường, trực tiếp bảo thư ký gọi điện thoại là được.

Mặc kệ thế nào, Hồ lão vẫn rất cảm động. Đường đường là Phó tỉnh trưởng, ngày thường cho dù có quen biết thế nào, có thể đích thân đến phòng khám, thật sự là đủ ý nghĩa lắm rồi.

Đương nhiên, kích động nhất vẫn là Trương Nhạc. Y vẫn muốn tạo quan hệ với Phó tỉnh trưởng La từ rất lâu rồi.

Lần này Phó tỉnh trưởng La đích thân đến phòng khám, cơ hội tốt như vậy, Trương Nhạc tất nhiên là muốn biểu hiện trước mặt lãnh đạo rồi.

Hồ lão hiển nhiên c*̃ng cố ý chiếu cố đại đồ đệ c*̉a mình. Tiểu đồ đệ thì không cần lo lắng nữa, chỉ còn lại đại đồ đệ mà thôi. Sau này, có thể sẽ nhờ Phó tỉnh trưởng La hỗ trợ, lập tức giới thiệu:

- Tỉnh trưởng, đây là Trương Nhạc, đại đồ đệ c*̉a tôi.

- Ồ, xin chào bác sĩ Trương.

Phó tỉnh trưởng La tất nhiên là nể mặt Hồ lão, mỉm cười bắt tay thân mật Trương Nhạc, khiến cho Trương Nhạc kích động đến vẻ mặt đỏ bừng.

Phó tỉnh trưởng La c*̃ng không ngồi lâu, uống xong tách trà, liền xin Hồ lão cho Giang Khương nghỉ phép mấy ngày.

Hồ lão tất nhiên là không có ý kiến. Mặc dù trong lòng có chút tò mò, nhưng miệng đã đáp ứng rồi, còn có ý kiến gì nữa.

Cho nên, sau khi xác nhận xong, sáng hôm sau, Giang Khương sẽ xuất phát c*̀ng với Phó tỉnh trưởng La đến thủ đô.

Tiễn Phó tỉnh trưởng La ra về, mấy thầy trò quay lại phòng khám. Hồ lão nhìn Giang Khương, sau đó vỗ vỗ vai c*̉a hắn, c*̃ng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu:

- Cẩn thận chút.

Giang Khương mỉm cười, sau đó gật đầu.

- Cái gì? Điều này sao có thể? Nhạc Minh, có phải con nghĩ sai rồi không?

Trong một thư phòng rộng lớn, một người đàn ông trung niên cao gầy ngồi trước bàn, hai hàng lông mày cau lại, nói vào điện thoại.

- Ba, con chắc chắn. Một tháng trước, hắn không đỡ được mấy chiêu c*̉a con. Nhưng sau một tháng, thực lực c*̉a hắn đột nhiên tăng mạnh. Con đánh với hắn hơn hai chục phút c*̃ng không thắng được. Không ai có thể dưới công kích toàn lực c*̉a con mà không bại lộ thực lực chân chính c*̉a mình.

Tề Nhạc Minh khẳng định:

- Hắn tên Giang Khương. Mặc dù thực lực c*̉a hắn không bằng con, nhưng tốc độ tăng trong vòng một tháng như vậy c*̉a hắn thật sự rất kinh khủng. Con nghĩ bên trong chắc chắn có nguyên nhân nào đó, đáng để chúng ta coi trọng.

- Nếu thật sự như vậy, tất nhiên là đáng để chúng ta coi trọng rồi.

Nghe Tề Nhạc Minh khẳng định, sắc mặt c*̉a Tề Năng trở nên ngưng trọng, ánh mắt thậm chí còn hiện lên chút chờ mong, trầm giọng nói:

- Được, ngày mai cha sẽ an bài A Lang dẫn người đến, hỗ trợ con điều tra việc này. Nhất định phải thận trọng, với lại, nhớ giữ bí mật.

- Vâng.

Nghe cha đồng ý, Tề Nhạc Minh hưng phấn lên tiếng.

Sáng hôm sau, thư ký Lý đến đón Giang Khương. Bây giờ, thư ký Lý càng lúc càng cung kính Giang Khương. Sau khi gọi điện thoại xong, xe đã sớm có mặt bên ngoài. Thấy Giang Khương đeo balo từ bên trong phòng khám bước ra, liền vội vàng thay hắn mở cửa xe.

- Cảm ơn anh Lý.

Giang Khương nói lời cảm ơn rồi bước lên xe.

Chiếc xe vòng đến đại viện c*̉a tỉnh đón Phó tỉnh trưởng La, sau đó chạy ra phi trường.

- Giang Khương, lần này xin dốc sức nhiều hơn.

Trước khi đi Bắc Kinh, gương mặt Phó tỉnh trưởng La lộ ra vẻ ngưng trọng, quay sang nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Lần trước tôi còn chưa nói rõ tình huống, nhưng người này đối với tôi rât quan trọng. Cho nên....

Phó tỉnh trưởng La c*̃ng không nói rõ, nhưng ông tin rằng Giang Khương hiểu ý c*̉a ông.

- Vâng, xin tỉnh trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.

Giang Khương gật đầu.

Nhìn thần sắc bình tĩnh c*̉a Giang Khương, Phó tỉnh trưởng La c*̃ng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra Giang Khương quả nhiên đã sớm đoán được điều gì, lập tức gật đầu, tay vỗ vai Giang Khương:

- Tốt, cậu có được nhận thức như vậy, nếu có thể giúp được người đó, sẽ rất tốt.

Mặc dù lời nói còn chưa hết ý, nhưng Giang Khương như thế nào lại không rõ chứ. Và hắn cần nhất chính là điều này.

Trong đời Giang Khương ngồi máy bay c*̃ng rất nhiều lần, nhưng được hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách VIP thì đúng là lần đầu tiên.

Sau khi đến phi trường, liền có người cung kính tiếp nhận hành lý, rồi một người dẫn vào phòng dành cho khách VIP.

- Tỉnh trưởng La, ngài có muốn dùng món bánh ngọt Tây Hồ mà ngài thích nhất không?

Một nhân viên phục vụ nở nụ cười mê người, mang đến một tách trà, cung kính hỏi.

- Được.

Phó tỉnh trưởng La thản nhiên đáp, sau đó quay sang nhìn Giang Khương:

- Giang Khương, cậu thử trà Long Tĩnh ở đây đi, c*̃ng không tệ lắm.

- Vâng, cảm ơn Tỉnh trưởng.

Giang Khương mỉm cười gật đầu.

Nghe Phó tỉnh trưởng La hỏi Giang Khương, ánh mắt c*̉a người nhân viên phục vụ liền chuyển sang Giang Khương, hiện lên chút kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Vị tiên sinh này, xin hỏi anh muốn dùng món điểm tâm nào? Ở đây chúng tôi có món bánh xốp với lớp vỏ vàng, bánh ngọt Lăng Vân, còn có bánh quả hồng Phú Bình, rau câu Tương Đàm...

- Không cần đâu, cho món bánh xốp vỏ vàng là được.

Nhìn cô nhân viên phục vụ, Giang Khương khẽ nói.

- Vâng.

Cô nhân viên phục vụ vui vẻ gật đầu, sau đó nhìn thư ký Lý:

- Ngài c*̃ng uống trà Long Tĩnh luôn không?

- Được.

Lúc này trong lòng thư ký Lý tràn đầy cảm thán, biết đối phương chỉ là thuận tiện hỏi mình, c*̃ng tùy ý gật đầu.

Quả nhiên, cô nhân viên không hỏi y ăn cái gì, quay đầu đi bưng trà.

- Mẹ kiếp, chờ lão tử leo lên được chức Phó tỉnh, xem gia có trách cô không.

Thư ký Lý thầm mắng trong lòng.

Trong phòng dành cho khách VIP, ăn món bánh ngọt ngon nhất, uống loại trà chuyên dụng, còn có mấy cô nhân viên phục vụ tướng mạo xinh đẹp hầu hạ, khiến cho Giang Khương cảm khái vài phần. Làm quan quả nhiên là rất tốt.

Nếu không phải hắn không thích bị ước thúc, thật sự muốn đi làm quan cho rồi.

Đương nhiên, Giang Khương c*̃ng hiểu rõ, muốn hưởng thụ được đãi ngộ này, nhất định phải là cán bộ cấp Phó tỉnh mới được. Cán bộ bình thường không có tư cách này. Hắn bất quá chỉ là dính chút ánh sáng c*̉a Phó tỉnh trưởng La. Nếu không, làm sao có tư cách vào đây?

- Tiên sinh, hoan nghênh anh lần sau ghé thăm.

Nhìn ánh mắt như muốn ngập nước c*̉a đối phương, nếu không phải sau lưng còn có thư ký Lý, chắc hắn đã đưa khăn giấy cho cô gái ấy rồi.

Sau khi bước lên khoang thương gia trên máy bay, Giang Khương c*̃ng không có quá nhiều vui mừng lẫn sợ hãi. Máy bay trong nước phần lớn không thể so sánh với máy bay quốc tế được, chỉ là chỗ ngồi thoải mái hơn mà thôi.

Đoạn đường không có chuyện gì xảy ra, c*̃ng không có tình trạng tiếp viên hàng không hỏi vé...Dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi xuống máy bay, Giang Khương vẫn phải giật mình, nắm chặt balo bước lên xe công vụ c*̉a văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô đến đón.

Lúc này, Phó tỉnh trưởng La c*̃ng hạ thấp mình vài phần, không còn vẻ uy nghiêm như khi ở Sở Nam.

Bắc Kinh là trọng địa c*̉a quốc gia, chức vụ nhiều như chó thả rông ngoài đường. Phó tỉnh trưởng La chỉ là một cán bộ cấp Phó tỉnh, tất nhiên là không thể ngẩng cao

đầu quá mà đi ở chỗ này. Nói không chừng còn phải nịnh bợ một cán bộ nhỏ ở đây nữa đấy chứ.

Trước kia Giang Khương chưa từng đến Bắc Kinh. Lần này đến, quả thật có chút tò mò. Nhưng trên đường đi làm cho hắn có chút thất vọng. Bởi vì không khí bên ngoài khá u ám, cho dù là ngồi trong xe, hô hấp c*̃ng có chút nặng nề.

- Lần này xem như đã biết Bắc Kinh là như thế nào rồi.

Giang Khương lắc đầu cười khổ.

- Đúng vậy, không khí và thời tiết ở Bắc Kinh hoàn toàn kém xa Sở Nam chúng ta. Nếu không phải có việc, tôi c*̃ng chẳng muốn đến đây. Nếu cứ ở đây mãi, chắc phải đoản thọ mất hai năm.

Phó tỉnh trưởng La nghe Giang Khương cảm thán, c*̃ng gật đầu phụ họa.

Giang Khương mỉm cười, thầm nghĩ:

- Nếu điều ông vào thủ đô làm chức Bộ trưởng nào đó, đừng nói là đoản thọ hai năm, cho dù là mười năm, ông c*̃ng vội vàng nhào tới.

Xe chạy khoảng hai tiếng, mọi người mới đến văn phòng tỉnh Sở Nam ở thủ đô.

Phụ trách văn phòng tỉnh Sở Nam là một người đàn ông hói đầu, tiến lên cung kính mở cửa cho Phó tỉnh trưởng La.

Nhưng khi nhìn thấy Giang Khương bước xuống xe, ông ta c*̃ng có chút kinh ngạc. Ông biết mặt con trai c*̉a Phó tỉnh trưởng La, nhưng người này rõ ràng không phải. Tuy vậy, ông c*̃ng không dám tỏ vẻ quá kinh ngạc, mỉm cười vội vàng bước đến.

Tuy nói Phó tỉnh trưởng La chỉ xếp vị trí thứ ba ở tỉnh, nhưng với một Chủ nhiệm nho nhỏ như ông, ông c*̃ng không dám có gì bất kính. Khi thấy Phó tỉnh trưởng La bước xuống xe, liền cung kính nói:

- Tỉnh trưởng La, tôi đã cố ý cho người dọn dẹp sạch sẽ phòng c*̉a ngài. Ngài nghỉ ngơi trước một chút.

- Được, lão Kỷ, vất vả cho anh rồi.

Phó tỉnh trưởng La mỉm cười, sau đó quay sang Giang Khương giới thiệu:

- Lão Kỷ, vị này là Giang Khương, sẽ ở đây với tôi vài ngày. Anh nhớ bảo đầu bếp trổ hết tài năng, chiêu đãi cậu ấy thật tốt.

Nghe Phó tỉnh trưởng La giới thiệu, Chủ nhiệm Kỷ hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Khương thoáng ngưng trọng vài phần, nụ cười trên gương mặt càng thêm nhiệt tình, bắt tay Giang Khương, nói:

- Xin chào Giang công tử, tôi là Kỷ Lâm. Nếu cậu cần cái gì ở đây, xin cứ việc phân phó.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 198



Tay nghề c*̉a đầu bếp văn phòng tỉnh Sở Nam quả nhiên không tệ, ngay cả Giang Khương ăn c*̃ng khen không dứt miệng. Khó trách Phó tỉnh trưởng La lại phân phó Chủ nhiệm Ký chuẩn bị bữa ăn.

- Giang Khương, không tệ chứ?

Phó tỉnh trưởng La mỉm cười, nói:

- Đầu bếp ở đây là đầu bếp Trương rất nổi tiếng c*̉a tỉnh Sở Nam. Năm đó, tỉnh trưởng Dương đến thủ đô, chung quy vẫn nhớ món ăn c*̉a đầu bếp Trương, vì thế đã điều ông ấy đến đây. Ấy vậy mà đã mười lăm, mười sáu năm rồi. Kỹ thuật c*̉a ông ấy càng lúc càng cao.

- Tỉnh trưởng Dương?

Nghe được cái tên này, Giang Khương cả kinh, giọng nói thấp hơn vài phần:

- Chẳng lẽ là vị kia?

- Đúng, chính là người đó.

Phó tỉnh trưởng La mỉm cười gật đầu, sau đó c*̃ng thấp giọng nói:

- Năm đó tôi từng đi theo Tỉnh trưởng Dương, cho nên c*̃ng khá quen thuộc với Trưởng phòng Dương Nghi Dũng. Lần này chủ yếu là đến giúp Trưởng phòng Dương.

Mặc dù Phó tỉnh trưởng La không nói rõ, nhưng Giang Khương nghe liền hiểu. Trưởng phòng Dương chính là con trai c*̉a Tỉnh trưởng Dương. Tỉnh trưởng Dương năm đó bây giờ đã là một trong những lãnh đạo trung tâm c*̉a Hoa Hạ. Nếu người này nguyện ý nói một câu, để Phó tỉnh trưởng La thăng lên chức Phó tỉnh trưởng thường vụ c*̃ng chẳng có gì là khó.

Lập tức Giang Khương liền gật đầu, trong lòng có chút hưng phấn. Tỉnh trưởng Dương, không, bây giờ phải gọi ông ấy là Tổng bí thư sao? Nếu như có thể tạo được quan hệ với nhân vật trung tâm như thế này, muốn điều tra chuyện trước kia c*̃ng không còn là vấn đề khó khăn nữa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nếu hắn được nhân vật đó coi trọng, cho dù thân phận hắn bại lộ, đối phương c*̃ng không dám động đến hắn.

Phó tỉnh trưởng La thấy Giang Khương không hề sợ hãi, trong lòng c*̃ng thầm khen. Giang Khương quả nhiên là người trầm ổn. Việc này giao cho hắn xem ra c*̃ng yên tâm. Cho dù không chữa được c*̃ng chẳng để lại ảnh hưởng gì.

Sau khi ăn cơm xong, Phó tỉnh trưởng La liền dặn dò Giang Khương cứ yên tâm nghỉ ngơi. Nếu muốn đi đâu chơi thì đi, còn mình thì đem thư ký Lý ra ngoài.

Giang Khương tất nhiên là hiểu được Phó tỉnh trưởng La muốn đi đâu. Hắn liền đi ngủ, thoáng một cái đã ngủ đến 2h, liền bắt chuyện với Chủ nhiệm Kỷ, nói muốn ra ngoài chơi.

Chủ nhiệm Kỷ c*̃ng tương đối nhiệt tình, biết Giang Khương muốn ra ngoài chơi, liền sắp xếp xe cho Giang Khương, yêu cầu tài xế chở Giang Khương đi dạo xung quanh.

Đối với sự an bài c*̉a Chủ nhiệm Kỷ, Giang Khương tất nhiên là không từ chối. Bắc Kinh không nhỏ, hắn lại không quen thuộc. Có xe đưa đi là tốt quá rồi.

- Giang công tử, lần đầu tiên cậu đến Bắc Kinh sao?

Tài xế c*̉a văn phòng đồn trú tỉnh Sở Nam tên lão Chu, năm nay khoảng năm chục tuổi.

Giang Khương cười nói:

- Vâng, vì là lần đầu tiên đến, cho nên định đi dạo qua một chút.

- Ồ, thật là lần đầu tiên đến sao? Vậy thì sẽ có nhiều chỗ để tham quan lắm. Nếu không để tôi chở cậu đi xem. Bây giờ là buổi chiều, có thể đến phố Trường An một chút.

Lão Chu quay sang nhìn Giang Khương, dò hỏi.

- Vâng, chú cứ chở cháu đi đâu c*̃ng được.

Nhìn những tòa nhà chọc trời, Giang Khương không khỏi có chút hứng thú. Hắn không bao giờ thích những đô thị quá lớn, nhưng nếu đã đến thì c*̃ng nên tham quan một chút.

Hắn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Trước khi hắn đến đã có xem qua bản đồ c*̉a Bắc Kinh. Nơi này còn cách phố Trường An một khoảng cách, với giao thông dày đặc c*̉a Bắc Kinh, mất gần một tiếng mới đến được.

Kỹ thuật lái xe c*̉a lão Chu không tệ lắm. Giang Khương ngồi trên xe, dần dần có chút mơ màng.

Trong lúc mơ màng, đột nhiên cảm giác thân xe bị chấn động, sau đó ngừng lại. Giang Khương cau mày, mở mắt ra.

Chỉ thấy lão Chu đẩy cửa bước nhanh xuống xe.

Giang Khương ngồi ngay ngắn lại, khẽ cau mày nhìn bên ngoài, liền phát hiện dường như đã xảy ra vấn đề. Một chiếc xe bên phải hình như đã đụng đầu vào chiếc xe c*̉a hắn, nhưng dường như c*̃ng không đụng mạnh lắm.

Hơn nữa, nhìn tình huống c*̃ng không giống như phía hắn gây ra lỗi. Giang Khương liền tựa lưng lại vào ghế, hơi nhắm mắt, chờ lão Chu xử lý xong mọi việc.

Nhưng khi Giang Khương vừa mới nhắm mắt, đột nhiên nghe được bên ngoài ầm ĩ, thậm chí còn nghe được tiếng lão Chu xin lỗi rối rít.

- Sao?

Giang Khương nhướng mày, sau đó ngồi thẳng dậy. Đây rõ ràng không phải là trách nhiệm c*̉a xe hắn, tại sao lại náo thành như vậy?

Lập tức đưa mắt nhìn lại, thấy lão Chu đang c*̀ng một người thanh niên đứng trước xe. Người thanh niên đó đột nhiên huy quyền đánh lão Chu.

Mà lão Chu dường như không dám đánh lại, bị đối phương đánh trúng vào mặt, lại còn phải ôm mặt, rối rít xin lỗi.

Giang Khương cau mày. Tên tiểu tử này đã sai còn đánh người, không phải quá đáng lắm sao?

Giang Khương hiển nhiên là không có khả năng ngồi im trên xe, vội vàng đẩy cửa bước xuống xe.

Lúc này hắn mới nhìn rõ được đối phương. Đó là một gã thanh niên khá đẹp trai, nhưng gương mặt tràn đầy hung hãn, vẫn không buông tha cho lão Chu đang cuống quýt xin lỗi.

Giang Khương nhìn tình huống trước mặt, trong lòng đã có phỏng đoán. Nói về trách nhiệm, tuyệt đối phải là trách nhiệm của đối phương, không hề liên quan đến lão Chu. Nhưng nhìn vào chỗ hai xe chạm nhau, rồi nhìn biển số của đối phương, hắn liền cau mày.

- Bảng số xe chữ V?

Giang Khương rốt cuộc cũng biết tại sao lão Chu bị đánh cũng không đánh lại, lại còn cuống quýt xin lỗi.

- Mắt của ông bị mù à? Không thấy xe của tôi sao? Còn dám đụng chiếc xe mới mua của lão tử? Mẹ kiếp.

Gã thanh niên đánh cho cơ thể lão Chu run lên, lui về phía sau, lại tiếp tục huy quyền đánh tiếp.

Thấy gã thanh niên ngang ngược như vậy, Giang Khương bước lên, dùng tay nắm lấy cổ tay đối phương, trầm giọng nói:

- Vị huynh đệ này, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đánh người ta chứ.

Gã thanh niên bị người ta nắm lấy cổ tay, cố dùng sức vung ra, nhưng phát hiện tay đối phương giống như kềm sắt, xiết chặt cổ tay của mình, muốn động cũng không động được.

Hai mắt trừng lên, nhấc chân đá vào Giang Khương.

- Người có luyện võ à?

Nhìn khí thế của đối phương, ánh mắt Giang Khương có chút ngưng trọng, nhưng không né tránh, nhẹ nhàng nhấc chân, khiến cho bàn chân của đối phương đá vào bắp chân của hắn, dễ dàng đánh tan lực đạo của đối phương.

Sau khi hóa giải một cước của đối phương, Giang Khương nhẹ nhàng buông cổ tay đối phương ra, sau đó chậm rãi lui về phía sau, lãnh đạm nói:

- Xin lỗi ông anh, có chuyện gì thì cứ nói, không cần phải động thủ. Mặc kệ là trách nhiệm của ai, chúng ta có thể nói chuyện với nhau.

- Nói? Nói cái đầu mày đấy.

Gã thanh niên đánh giá Giang Khương xong, cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục đá ra.

Thấy đối phương không nói đạo lý như vậy, Giang Khương cau mày. Với tính tình của hắn, nếu không phải cố kỵ sẽ mang lại phiền toái cho lão Chu, hắn đã sớm ra tay rồi. Ai ngờ tiểu tử này thật đúng là không chịu bỏ qua.

Lão Chu thấy Giang Khương cau mày, vội vàng kéo Giang Khương, gấp giọng nói:

- Giang công tử, đừng mà, đừng động đến cậu ta.

Giang Khương thầm than trong lòng. Hắn làm sao mà không biết đối phương có lai lịch không nhỏ. Nhưng chẳng lẽ để đối phương đánh cho hả giận sao?

Điều này có thể không? Đương nhiên là không rồi.

Trong lúc Giang Khương đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, thậm chí có nên thử phương pháp Mê hoặc hay không, lúc này một giọng nói truyền đến.

- Giang Khương.

- A!

Giang Khương sửng sốt. Ai gọi mình vậy? Có quen với mình sao? Chẳng lẽ danh tiếng của hắn không những uy chấn ở Sở Nam mà còn lan truyền đến tận Bắc Kinh?

Giang Khương nhìn đông nhìn tây, liền nhìn thấy cửa xe đối diện đột nhiên mở ra, một bóng dáng quen thuộc bước xuống.

- Tên đại lừa gạt này, anh thật đúng là có dũng khí đến Bắc Kinh?

Mặc dù giọng nói tràn đầy trào phúng nhưng lại xen lẫn hưng phấn, khiến cho người Giang Khương run lên.

- Là cô?

Nhớ đến hôm đó, cô gái này gọi cho hắn, uy h**p hắn không được đến Bắc Kinh. Giang Khương liền cảm thấy căng thẳng, dường như cô gái này không dễ chọc. Đây chính là địa bàn của người ta mà.

- Chị, chị quen với hắn?

Gã thanh niên đang hung hăng chuẩn bị vung quyền đánh Giang Khương nghe được giọng nói đó, không khỏi sửng sốt nhìn Giang Khương, sau đó nhìn cô gái đang bước đến, ngạc nhiên hỏi.

- Chị? Tên tiểu tử này là em trai cô à?

Giang Khương đang rối rắm đột nhiên cảm thấy mừng như điên. Hắn tình nguyện đối phó với cô gái này thay vì là gã thanh niên đó. Dù sao cô gái này cũng ngủ nhà hắn một đêm, tiền cũng chưa trả, dù sao cũng dễ đối phó hơn tên kia rất nhiều.

Người nào đó cố tình nặn ra một nụ cười mê người:
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 199



Lão Chu vốn thấy Giang công tử dường như có quen biết với vị tiểu thư kia, trong lòng vui lên, tưởng rằng việc này đã có chuyển biến tốt.

Nên biết rằng, trong Tứ Cửu thành này, đám thiếu gia kia không phải là thứ có thể chạm vào. Tiểu dân chúng gặp họ, nếu đối phương mất hứng, chính là không chết cũng tàn phế. Chỉ sợ cả đời sau này cũng không có kết quả tốt.

Ai ngờ tình huống lúc này dường như cũng không phải tốt lắm. Nhìn gương mặt của cô gái kia, lão Chu cảm thấy tâm như lạnh lại nửa phần.

Với kinh nghiệm hơn mười năm của lão Chu, vừa nhìn là biết vị Giang công tử này đã bội tình bạc nghĩa cô gái. Nếu không, tại sao nụ cười của cô gái lại trở nên âm hiểm như vậy?

Lão Chu đau khổ lui về sau nửa bước, nhìn Giang Khương, trong lòng thầm mang hy vọng cuối cùng, hy vọng hắn có thể dùng gương mặt tiểu bạch kiểm của mình để đối phó với vị đại tiểu thư đó. Tính mạng của lão Chu tôi đều nằm trong tay của cậu.

Đáng thương cho lão Chu đang âm thầm cầu khẩn, hy vọng công phu tán gái của Giang Khương cao, có thể nghịch chuyển được càn khôn.

- A, đã lâu không gặp, ha ha, đã lâu không gặp.

Thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương nhịn không được mà bắt đầu chột dạ. Hắn thật sự không nhớ nổi đã đắc tội với cô từ lúc nào. Rõ ràng hắn là ân nhân cứu mạng của cô, tại sao lại giống như lừa trinh tiết của cô vậy?

Lúc trước cô ngủ không nhà hắn cả đêm. Tiền trọ còn chưa trả, hơn nữa ân cứu mạng còn đó, cũng không thể nghiến răng nghiến lợi với hắn như thế. Nghĩ đến đây, ý cười trên gương mặt Giang Khương càng đậm. Nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Phan Hiểu Hiểu, trong lòng thầm than, cô gái này rất xinh.

Nhìn dung mạo tinh xảo, Giang Khương nhịn không được mà nheo mắt nhìn xuống nơi nào đó.

- Lớn quá…

Nhìn b* ng*c cao ngất phập phồng dưới làn áo lông màu vàng, Giang Khương thì thào.

Lúc này, Phan Hiểu Hiểu cũng vừa đi đến trước mặt Giang Khương, nghe tiếng Giang Khương thì thảo như vậy, không khỏi sửng sốt, sau đó từ ánh mắt của người nào đó nhìn xuống ngực của mình, lập tức gương mặt ửng đỏ, từ đắc ý chuyển thành nổi giận.

- Giang Khương, anh…anh là tên háo sắc.

Phan Hiểu Hiểu hét lớn một tiếng, đánh tới Giang Khương.

Lão Chu đằng sau nhìn thấy liền há hốc mồm. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tuy tục ngữ có nói càng đánh càng yêu, nhưng yêu quá như thế này thì là sao?

Gã thanh niên mở to mắt nhìn Phan Hiểu Hiểu quyền đấm cước đá Giang Khương, gương mặt tràn đầy kinh ngạc, sau đó nở nụ cười quái dị.

Vừa cười vừa lắc đầu:

- Chậc chậc, chị, sao chị không giữ được phong độ như ngày xưa vậy? Người này là ai?

Nghe tiếng em trai hỏi, sắc mặt Phan Hiểu Hiểu lại càng đỏ hơn, ra tay càng thêm tàn nhẫn.

Ban đầu Giang Khương để im, mặc cho cô đánh. Ai biết được cô gái này ra tay rất nặng, đá loạn chung quanh. Mắt thấy khó mà giữ được, hai tay đang bảo vệ gương mặt đẹp trai của mình liền giang ra, ôm chặt Phan Hiểu Hiểu vào lòng.

Đồng thời dùng hai chân kẹp chặt bàn chân đang đá tới của Phan Hiểu Hiểu.

- A!

Phan Hiểu Hiểu bị Giang Khương ôm vào lòng, lại càng tức giận, bắt đầu giãy dụa.

Cảm giác được b* ng*c vĩ đại đang cọ xát vào ngực của mình, mặc dù vẫn còn cách hai lớp quần áo, nhưng mặt Giang Khương cũng đỏ lên, vội vàng nói:

- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.

Nhìn gương mặt xấu hổ của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu cũng ý thức được sự không ổn, gương mặt cứng đờ, sau đó nghiến răng dùng tay che trước ngực, thấp giọng nói với Giang Khương:

- Buông tay.

- Buông tay thì được, nhưng cô không được đá tôi nữa.

Giang Khương nhìn Phan Hiểu Hiểu đang đỏ bừng mặt, vội vàng thấp giọng nói.

- Được, anh buông ra đi.

Mơ hồ nghe được tiếng cười của gã thanh niên đằng sau, ngay cả hai mắt Phan Hiểu Hiểu cũng đỏ, oán hận nhìn chằm chằm Giang Khương.

- A!

Vừa mới buông tay, Giang Khương đột nhiên cảm thấy mình đã phạm sai lầm. Bởi vì Phan Hiểu Hiểu không có đá hắn, nhưng lại dùng gót giày dẫm vào mu bàn chân của hắn một cái.

Nhìn Giang Khương nhe răng vì đau, Phan Hiểu Hiểu đắc ý hừ một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác, hung hăng trừng mắt nhìn gã thanh niên, lạnh giọng nói:

- Phan Nghị.

- Ơ!

Bị Phan Hiểu Hiểu trừng mắt, gã thanh niên tên Phan Nghị rụt cổ lại, dò hỏi:

- Chị…chị quen với anh ta à?

- Quen, có gì không?

Phan Hiểu Hiểu lạnh lùng nói.

- Ơ, không có gì, không có gì.

Phan Nghị vội vàng lắc đầu, rồi lại len lén nhìn Giang Khương, ánh mắt có chút tò mò, thậm chí còn giơ ngón tay cái. Nói thật, cậu bội phục người này lắm. Đây là lần đầu tiên có người có dũng khí nhìn thẳng vào ngực của chị cậu như thế.

Những lần trước, người nào có dũng khí nhìn ngực của chị cậu, liền bị chị cậu đánh cho mặt mày nở hoa, xám xịt bỏ chạy, nhưng người này lại chẳng những nhìn, mà còn nhìn ngay trước mặt chị cậu, nhìn một cách mê đắm, kết quả chị cậu lại không đánh người ta bao nhiêu.

Phan Nghị khó tin nhìn Giang Khương, rồi lại nhìn chị của mình, đột nhiên cảm thấy hôm nay xe của mình bị đụng không công rồi.

Nhìn tên tiểu tử Phan Nghị giơ ngón tay cái bội phục với mình, Giang Khương không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn từ trước đến giờ chưa từng dựa vào mặt để kiếm cơm. Hôm nay đúng là phải dựa vào mặt để kiếm cơm rồi, hơn nữa còn là cơm chùa.

Nhưng Giang Khương nhìn chiếc xe, vẫn quyết định miễn cưỡng ăn bữa cơm chùa này. Nếu không, hắn thật sự không đền nổi phí sửa chữa cho chiếc xe Land Rover kia.

Mặc kệ Giang Khương suy nghĩ như thế nào, lão Chu ở đằng sau hắn liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui mừng, giống như nhận định rằng vị Giang công tử này ăn chắc bữa cơm chùa đó rồi.
 
Back
Top Bottom