Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 150



Giang Khương cũng không rõ lắm mọi chuyện. Bây giờ hắn đang khám bệnh, kê đơn, biểu hiện là một thầy thuốc hòa ái dễ gần.

- Cám ơn bác sĩ Giang.

Người bệnh cầm đơn thuốc Giang Khương kê, mỉm cười với hắn rồi rời đi.

- Bệnh nhân kế tiếp.

Giang Khương vẫy tay với người bệnh đang xếp hàng.

Lúc này, Hồ lão đang cầm phương thuốc do Trương Nhạc kê, ký tên xong liền đưa trở về, nhàn nhã nhìn hai đệ tử, trong lòng tràn đầy vui sướng.

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, phá tan sự sung sướng trong lòng ông.

Hồ lão cầm điện thoại ra nhìn, có chút cau mày, thấp giọng nói:

- Chủ nhiệm Tôn gọi cho mình làm gì nhỉ?

Mặc dù nghi hoặc, nhưng Hồ lão vẫn nghe máy, cười nói:

- Chủ nhiệm Tôn, xin chào.

- Ồ, Giang Khương?

- Chuyện này tôi cần hỏi ý kiến của nó đã.

Giang Khương nghe Hồ lão nhắc đến tên mình, có chút ngạc nhiên, sau đó nghi hoặc nhìn Hồ lão.

- Giang Khương, Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện số 1 gọi điện thoại đến, nói muốn mời con sang đó giúp giải phẫu.

Trong lòng Hồ lão cũng cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt nhìn Giang Khương cũng tràn đầy khiếp sợ và hiếu kỳ. Không phải là ông không biết đệ tử mình có năng lực, nhưng để cho Chủ nhiệm Tôn của bệnh viện số 1 gọi điện xin hỗ trợ giải phẫu thì có chút làm cho ông không thể tin nổi.

Vốn ông nghĩ rằng, phương diện ngoại khoa của đệ tử ông cũng có chút thực lực nhưng chung quy không thể có kinh nghiệm bằng một Chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện số 1 được. Nhưng Chủ nhiệm Tôn lại gọi điện thoại đến, nói muốn mời Giang Khương hỗ trợ, trong lòng không khỏi kinh nghi. Tiểu đồ đệ của ông đã lợi hại đến tình trạng này rồi sao?

Cho nên, ông nhìn Giang Khương, hỏi xem hắn có suy nghĩ gì không.

- Mời con hỗ trợ phẫu thuật?

Giang Khương cau mày. Chuyện như vậy, thật ra hắn cảm thấy không có gì quái lạ. Dù sao hắn cũng có chút kỹ thuật, không phải bệnh viện số 1 có thể so sánh. Gặp phải một số người bệnh đặc biệt, chuyện này cũng không có gì kỳ.

Giang Khương quay sang nhìn người bệnh đang sắp hàng, cười khổ nói:

- Sư phụ, bên này nhiều người bệnh như vậy, nếu con đi, thế thì…

Nghe Giang Khương nói chuyện thoải mái như vậy, chỉ là lo người bệnh bên này quá nhiều, trong lòng Hồ lão cũng chấn động. Trình độ ngoại khoa của đệ tử ông đã mạnh đến tình trạng nào rồi?

Nhưng Chủ nhiệm Tôn bên kia đang chờ, Hồ lão cũng không tiện trì hoãn quá nhiều. Nếu Chủ nhiệm Tôn đã mời, Giang Khương lại không có ý kiến, Hồ lão liền nói:

- Chủ nhiệm Tôn, Giang Khương nói có thể.

- Ừm, anh hãy cho xe đến đón nó.

Nói đến đây, Hồ lão cúp điện thoại, quay sang nói với Giang Khương:

- Giang Khương, bệnh nhân của con giao lại cho ta. Mau đi chuẩn bị một chút. Lát nữa xe của bệnh viện số 1 sẽ đến đón con.

- Vâng, nhưng sư phụ, nơi này vẫn còn rất nhiều người bệnh, hai người có đảm đương nổi không?

Giang Khương vẫn chần chừ.

Hồ lão cười nói:

- Không sao, cứu người quan trọng hơn. Con hãy đi chuẩn bị đi.

- Được rồi.

Giang Khương vội vàng cởi áo khoác trắng, sau đó bước ra ngoài phòng trị liệu bên ngoài, cầm túi ngân châm bỏ vào trong túi. Xem chừng lần này sẽ cần đến món đồ chơi này.

Trong phòng khám bệnh, bệnh nhân cũng lên tiếng nghị luận với nhau:

- Bác sĩ của bệnh viện số 1 mời bác sĩ Giang đến hỗ trợ phẫu thuật. Bác sĩ Giang còn lợi hại hơn đám giáo sư của bệnh viện số 1 luôn nhỉ?

- Đúng vậy, anh không biết sao? Lần trước có người bị lệch miệng, bệnh viện số 1 bảo phải nhập viện một tuần mới khỏi. Kết quả chạy đến đây gặp bác sĩ Giang, chỉ cần châm cho vài ngân châm là khỏi ngay.

- Đúng vậy, nội ngoại khoa của bác sĩ Giang thật lợi hại. Lần trước tôi thấy cậu ấy làm phẫu thuật cho một đứa bé nhà nghèo, cứu lại một mạng cho nó. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ lấy có hai trăm đồng.

Đối với những lời bàn tán này, Giang Khương tất nhiên là không có nghe thấy. Hắn chỉ cầm áo khoác của mình ra ngoài, chiếc xe đến đón rất nhanh sẽ có mặt.

Quả nhiên, không đợi bao lâu, một chiếc xe đã dừng trước cửa phòng khám. Bác sĩ La của bệnh viện số 1 bước xuống xe, nhìn thấy Giang Khương đứng ngoài cửa, vội vàng nói:

- Bác sĩ Giang, bên này, bên này.

Thấy bác sĩ La ngoắc mình, Giang Khương nhanh chóng bước đến.

- Đi nhanh một chút đi.

Bác sĩ La thấy Giang Khương đã lên xe, bản thân cũng vội vàng bước lên, sau đó giục tài xế chạy thật nhanh.

Thấy bộ dạng nóng lòng của bác sĩ La, Giang Khương cau mày hỏi:

- Bác sĩ La, người bệnh nặng lắm sao?

Bác sĩ La bất đắc dĩ cười khổ:

- Bệnh nhân đang phẫu thuật, đột nhiên xuất huyết rất nhiều. Chúng tôi không tìm thấy điểm xuất huyết. Bây giờ đang truyền máu để kéo dài thời gian. Nhưng nếu cứ như vậy, người bệnh sẽ không ổn.

- Sao có thể như vậy được? Tại sao lại không tìm thấy điểm xuất huyết? Với kinh nghiệm của Chủ nhiệm Tôn, không thể xảy ra chuyện này được.

Giang Khương kinh ngạc hỏi.

Bác sĩ La lắc đầu, thở dài nói:

- Tôi cũng không rõ cho lắm. Tôi đang trực, đột nhiên nhận được điện thoại của Chủ nhiệm Tôn, bảo tôi đến đây đón cậu. Ông ấy giục tôi phải nhanh đưa cậu đến phòng phẫu thuật. Đến đó cậu sẽ biết tình huống cụ thể.

Nói đến đây, bác sĩ La cười khổ nói:

- Dù sao chuyện lần này cũng là chuyện lớn. Cậu xem có thể giúp được thì giúp. Các Chủ nhiệm khoa chỉ sợ cũng đã lên hết rồi.

Nghe giọng điệu của bác sĩ La, sắc mặt Giang Khương cũng dần dần ngưng trọng. Tìm đến hắn, chỉ sợ cuộc phẫu thuật này không đơn giản, mà người bệnh cũng không đơn giản.

Nhưng Giang Khương cũng không lo lắng. Dù sao hắn cũng chỉ là hỗ trợ. Cứu được người bệnh thì cứu, còn cứu không được thì chẳng còn cách nào khác.

Nghĩ đến đây, Giang Khương thở hắt ra, sau đó dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này đang là lúc khẩn cấp, cũng không biết sẽ phẫu thuật đến khi nào.

Sáng sớm đã khám bệnh, bản thân hắn có chút mệt mỏi. Nhắm mắt dưỡng thần là chuyện nên làm lúc này.

Bác sĩ La nhìn thấy Giang Khương nhắm mắt, cũng không làm phiền hắn. Y biết, cuộc phẫu thuật này rất quan trọng. Các chủ nhiệm khoa đều đã có mặt. Lúc này phải cần nghỉ ngơi một chút, để tinh thần đạt đến trạng thái tốt nhất thì mới có thể lên đài.

Lúc này, trong phòng làm việc của Tỉnh trưởng La. Sau khi nghe một cấp dưới báo cáo lại, liền nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, duỗi duỗi thắt lưng, thuận tay tiếp nhận tách trà Chủ nhiệm Lý đưa đến, nhấp một ngụm, thở hắt ra một cái rồi mới cười khổ lắc đầu:

- Thiện Trường, nếu lần này tôi có thể đi lên, một năm rưỡi nữa, tôi sẽ cho cậu xuống làm Chủ tịch khu hoặc Chủ tịch một huyện nào đó. Chỉ sợ hy vọng không lớn.

- Tỉnh trưởng, chúng ta không cần vội. Tôi cảm thấy chúng ta không nên từ bỏ, phải cần tranh thủ một chút.

Nghe giọng điệu của Tỉnh trưởng La, dường như có chút tâm tàn ý lạnh, Chủ nhiệm Lý vội vàng an ủi.

Y biết, chỉ khi nào Tỉnh trưởng La lên chức, ông ta mới có khả năng đưa y xuống dưới huyện làm Chính chức. Nếu không, có đi xuống thì cũng chỉ làm phó. Nếu vậy, làm ở đây còn ngon hơn.

Vận mệnh thư ký lúc nào cũng phải đi chung với lãnh đạo. Nếu lãnh đạo có cơ hội, thư ký cũng mới có cơ hội.

Cho nên, Chủ nhiệm Lý tất nhiên là cổ vũ lãnh đạo của mình đi tranh thủ. Nếu lãnh đạo không tranh, một thư ký nho nhoi như y có thể tranh cái gì.

- Thiện Trường, cậu cũng biết tình huống trước mắt. Hiện tại xem ra, tình huống thật sự không dễ dàng gì.

Tỉnh trưởng La khẽ thở dài:

- Cả đời này của tôi, từ một nhân viên quèn đi đến bước này cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Nhưng trong lòng lại không cam.

- Tỉnh trưởng, tôi nghĩ không biết có cần mời bác sĩ Giang đến Yên Kinh một chuyến hay không? Nếu thật có tác dụng, được sự ủng hộ của người kia, chức Phó tỉnh trưởng thường vụ hẳn sẽ là của ngài.

Chủ nhiệm Lý cẩn thận nói.

- Ừm.

Tỉnh trưởng La cau mày, sau đó hơi do dự nói:

- Chỉ là, nếu vạn nhất không chuẩn bị tốt, ngược lại dễ đắc tội với vị kia.

Tinh quang chợt lóe trong mắt Chủ nhiệm Lý:

- Tỉnh trưởng, ngài đừng nghĩ như vậy. Đây là cơ hội cuối cùng của ngài. Nếu không được, nhiều nhất cũng chỉ ở lại chức vị này. Nhưng nếu thành công, trước mặt chúng ta sẽ là một con đường lớn.

Nói đến đây, Chủ nhiệm Lý lại nói tiếp:

- Tỉnh trưởng Bách cùng lắm chỉ còn hai năm nữa là đến lúc về hưu. Đến lúc đó, chỉ cần ngài bước lên vị trí Phó tỉnh trưởng thường vụ, phía sau lại được người kia ủng hộ. Như vậy…

Tỉnh trưởng La nghe đến đó, tinh thần cũng rung lên. Đúng rồi, nếu không thành, chẳng lẽ đối phương không để ông làm chức Phó tỉnh trưởng này nữa sao? Nhiều nhất cũng chỉ là không lên chức được nữa thôi.

Dù sao bây giờ ông cũng chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.

Nghĩ đến đây, Tỉnh trưởng La nhìn Chủ nhiệm Lý, trầm giọng nói:

- Được, Thiên Trường, gọi điện thoại cho Hồ lão, nhắn ông ấy cùng với Giang Khương xế chiều đến trị liệu cho tôi.

- Vâng, tỉnh trưởng.

Thấy ông chủ của mình rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, đấu chí bừng bừng, Chủ nhiệm Lý tất nhiên là cũng hưng phấn.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 151



- Cái gì? Giang Khương không có ở đó?

Tỉnh trưởng La ngạc nhiên nhìn Chủ nhiệm Lý, hỏi:

- Vừa rồi cậu nói Giang Khương đi đâu?

Chủ nhiệm Lý có chút hưng phấn cười nói:

- Bệnh viện số 1 gọi Giang Khương sang trợ giúp, không biết khi nào mới về.

- Bệnh viện số 1?

Nghe Chủ nhiệm Lý nói, Tỉnh trưởng La có chút sửng sốt, sau đó hỏi tiếp:

- Bệnh viện số 1 mời Giang Khương sang đó làm gì?

- Hồ lão nói bệnh viện có một ca phẫu thuật, dường như đã xảy ra vấn đề, cho nên mới mời Giang Khương sang đó hỗ trợ.

Ý cười trên mặt Chủ nhiệm Lý càng lúc càng đậm.

- Sao?

Nhìn ý cười trên gương mặt Chủ nhiệm Lý, Tỉnh trưởng La hơi ngẩn ra, sau đó cười nói:

- Bác sĩ Tiểu Giang lợi hại thật, ngay cả bệnh viện số 1 cũng mời cậu ấy đến hỗ trợ. Xem ra đúng là không tệ.

- Đúng vậy, Tỉnh trưởng, tôi thấy kỹ thuật của bác sĩ Tiểu Giang rất tốt, ngay cả bệnh viện số 1 cũng mời cậu ấy đến. Xem ra rất được mọi người tán thành.

Chủ nhiệm Lý cười nói.

Nghe ngữ điệu của Chủ nhiệm Lý, ánh mắt Tỉnh trưởng La cũng hiện lên một tia quyết ý, sau đó trầm giọng nói:

- Như vậy, Thiện Trường, cậu hẹn với Hồ lão, khi nào Giang Khương trở về thì mời ông ấy và Giang Khương đến đây.

Nhìn nét cương quyết trên gương mặt ông chủ của mình, Chủ nhiệm Lý rất vui, biết rằng lòng tin của Tỉnh trưởng La đối với Giang Khương đã tăng thêm vài phần, chuẩn bị mời Giang Khương đến Yên Kinh một chuyến.

Mặc kệ thành hay không thành, chỉ cần ông chủ của mình cố gắng một chút, việc này tất có hy vọng. Theo tình huống trước mắt mà xem, nếu ông chủ không có ai ủng hộ, muốn lên chức Phó tỉnh trưởng thường trực tỉnh thì rất khó.

Lập tức, Chủ nhiệm Lý vội vàng liên lạc với Hồ lão, khi nào Giang Khương về thì báo một tiếng, y sẽ sắp xếp xe đến đón.

Sau khi gọi điện thoại xong, Tỉnh trưởng La và Chủ nhiệm Lý đều cùng nhau chờ. Dù sao bây giờ cũng còn chưa đến giữa trưa. Giang Khương hẳn xế chiều mới về.

Nhưng hai người cũng không biết là sẽ chờ bao lâu.

Sau khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện số 1, bác sĩ La và Giang Khương vội vàng hướng đến khu phẫu thuật. Chủ nhiệm Tôn giục quá gấp, làm cho bước chân của y không khỏi nhanh hơn vài phần.

Cũng may Giang Khương làm việc cũng nhanh nhẹn, dứt khoát. Thấy bác sĩ La bước nhanh hơn, tốc độ của hắn cũng không chậm.

Sau khi bước vào hành lang khu vực phẫu thuật, phòng làm việc bên cạnh lập tức bước ra một người. Giang Khương nhìn lại, là Chủ nhiệm Tôn, chỉ là lúc này Chủ nhiệm Tôn đang cau chặt lông mày, vẻ mặt lo lắng.

- Xin chào Chủ nhiệm Tôn.

Giang Khương mỉm cười nói.

Nghe Giang Khương chào mình, Chủ nhiệm Tôn ngẩng đầu lên, sau đó vui vẻ kéo tay Giang Khương, vừa đi vừa nói:

- Giang Khương, cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi. Đi mau một chút, xem có thể nghĩ ra biện pháp nào hỗ trợ hay không.

- Chủ nhiệm Tôn, bệnh nhân bị sao vậy? Ngay cả ngài mà cũng không có biện pháp?

Giang Khương đi theo Chủ nhiệm Tôn, hiếu kỳ hỏi.

Hai người bước nhanh về phía phòng phẫu thuật. Từ lúc Chủ nhiệm Tôn bước ra, có mấy người tò mò nhìn theo Giang Khương lướt nhanh qua cửa. Nhìn Giang Khương tuổi còn quá trẻ, ai nấy đều có chút sửng sốt. Thật không nghĩ đến người mà Chủ nhiệm Tôn nhờ vả lại là một chàng thanh niên mới có hai hai, hai ba tuổi.

Một người đang ngồi trên ghế salon, mái tóc hoa râm, gương mặt uy nghiêm hiện ra chút lo lắng, mang theo chút thất vọng nhìn người trung niên bên cạnh, trầm giọng nói:

- Viện trưởng Chu, chàng thanh niên này có thể dựa vào được sao?

Nghe câu hỏi này, viện trưởng Chu cũng cảm thấy bất đắc dĩ:

- Tỉnh trưởng, nếu là Chủ nhiệm Tôn cố ý mời đến, hẳn là có thể giúp được.

- Ừm, cũng chỉ có thể thử xem mà thôi. Cũng nhờ mọi người cố hết sức.

Sự lo lắng trên gương mặt vị Tỉnh trưởng càng đậm hơn vài phần, sau đó nhẹ nhàng thở dài.

- Xin tỉnh trưởng cứ yên tâm, chúng tôi đã điều động tất cả những giáo sư có kinh nghiệm nhất qua đó, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp cứu tính mạng của lão thái thái.

Thoạt nhìn vị viện trưởng cũng không quá tin tưởng vào viện binh mới được mời đến, nhưng giọng nói cũng không có gì quá lo lắng.

Giang Khương hiển nhiên là không biết vừa rồi mình bị nhiều người dòm ngó như vậy. Hắn đang nghe Chủ nhiệm Tôn nói sơ qua tình huống.

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, Giang Khương cau mày, sau đó hỏi:

- Điều này sao có thể? Tại sao lại xảy ra tình trạng xuất huyết trong phẫu thuật như vậy? Cho dù là tuổi có lớn, cũng không có vấn đề nghiêm trọng chứ?

Chủ nhiệm Tôn lắc đầu cười khổ:

- Tình huống như vậy không phải là không có, chỉ là rất ít khi thấy mà thôi. Trước kia tôi đã từng gặp qua, nhưng lúc đó không cứu được bệnh nhân.

Giang Khương lại nói:

- Như vậy tôi cũng đành thử một lần. Tuổi lớn như vậy, cũng không biết có chống đỡ nổi không.

- Thử được thì cứ thử.

Nghe Giang Khương nói, Chủ nhiệm Tôn cũng không có chút ngoài ý muốn. Vốn đã đến nước này, mời Giang Khương đến cũng chỉ là thử vận may mà thôi.

Giang Khương khẽ cau mày, sau đó bước vào phòng khử trùng, móc ra túi ngân châm đưa cho chủ nhiệm Tôn:

- Chủ nhiệm Tôn, ngài vào trước đi, giúp tôi khử trùng món đồ này trước. Để tôi gọi điện thoại, nhờ phòng dược bên phòng khám mang đến ít thuốc.

- Được, được.

Nghe xong, Chủ nhiệm Tôn có chút sửng sốt, sau đó gật đầu cười khổ. Ông đương nhiên là nghĩ đến loại nước thuốc có màu nâu đỏ lần trước của Giang Khương. Nhưng tình huống lần này lại khác. Lần trước bởi vì khả năng cầm máu của sinh viên kia quá kém, còn lần này là tìm không được điểm xuất huyết.

Nhưng nếu Giang Khương đã nói muốn phòng thuốc của phòng khám chuẩn bị thuốc, Chủ nhiệm Tôn tất nhiên là sẽ không cự tuyệt. Dù sao cũng đã đến tình trạng này, ngựa chết cũng xem như ngựa sống. Dù sao đến đến lúc đó dùng được thì dùng, không dùng được cũng không sao. Lập tức Chủ nhiệm Tôn cầm túi ngân châm của Giang Khương bước vào phòng khử trùng.

Giang Khương gọi điện thoại cho Hồ lão, nhờ ông chuẩn bị thuốc, sau đó gọi cho bác sĩ La, nhờ y đến phòng khám cầm thuốc về. Xong hết mọi việc, hắn vội vàng bước vào phòng khử trùng. Dù sao cũng phải làm hết sức. Còn có cứu được người bệnh hay không thì còn chưa biết.

Đợi Giang Khương khử trùng xong, thay quần áo bước vào phòng giải phẫu, lúc này mới phát hiện trong phòng giải phẫu đang có rất nhiều người. Vây quanh bàn giải phẫu có đến ba bốn lão đồng chí năm sáu chục tuổi.

Giang Khương thở hắt ra, bệnh viện số 1 xem ra đã kéo hết tất cả chủ lực lên đây. Nếu không, một lão đồng chí phụ trách mổ chính cũng đủ rồi, như thế nào lại cần đến hai phụ mổ, thậm chí là ba.

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Khương bước vào, liền ra hiệu y tá bên cạnh bước đến mặc đồng phục phẫu thuật cho Giang Khương.

Giang Khương mơ hồ nghe được hai y tá thấp giọng nghị luận với nhau:

- Ồ, lại thêm một người nữa đến trợ giúp.

- Xong rồi, xong rồi. Lần này chị Lâm Hương và chị Ngô Linh tiêu rồi.

Nghe hai y tá nói chuyện với nhau, Giang Khương cười khổ lắc đầu, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ. Hắn thật không nghĩ đến chỉ mới đến phụ mổ một lần, lại để lại danh tiếng xấu đến như vậy.

Nhưng Giang Khương cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn đến là để giúp người. Hỗ trợ được thì hỗ trợ, không được cũng đành chịu.

Thấy Giang Khương mặc xong áo phẫu thuật, Chủ nhiệm Tôn liền chỉ vào bàn phẫu thuật nói:

- Lão Dương, bác sĩ Giang đến rồi, anh đổi vị trí cho cậu ấy đi.

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, vị lão đồng chí phụ mổ thứ ba quay sang nhìn thoáng qua Giang Khương, sau đó cẩn thận lui ra đằng sau, ánh mắt hiện lên ý cười:

- Cậu chính là bác sĩ Tiểu Giang? Nào, cậu qua đây xem sao.

Nhìn sự tò mò trong mắt của đối phương, Giang Khương mỉm cười, cũng không nói nhiều, giơ hai tay bước đến trước bàn phẫu thuật.

Nhìn bệnh nhân đang nhắm mắt, hắn có chút cau mày. Khoang bụng của người bệnh tràn đầy máu, mà bác sĩ phụ mổ thứ hai đang không ngừng hút máu trong khoang bụng, nhưng hiệu quả cũng không nhiều lắm. Sau khi máu được hút xong, máu khác vẫn không ngừng trào ra từ nơi nào đó trong khoang bụng, căn bản tìm không thấy điểm xuất huyết.

Thấy Giang Khương bước đến, những bác sĩ khác đang nỗ lực tìm kiếm điểm xuất huyết ngẩng đầu nhìn Giang Khương, cũng không nói gì, tiếp tục động tác của mình.

Vốn bọn họ đều là những giáo sư có kinh nghiệm mấy chục năm, nổi danh toàn tỉnh, thậm chí là toàn nước. Một bác sĩ quá trẻ đến tham gia, giống như ngựa chết làm ngựa sống, thử thời vận mà thôi, cho nên bọn họ không quá để ý như Chủ nhiệm Tôn.

Nhưng Giang Khương cũng không quan tâm. Nếu đã mời hắn đến, vậy hắn sẽ cố hết sức.

Chủ nhiệm Tôn đứng bên cạnh, thấy Giang Khương cau mày, liền hỏi:

- Bác sĩ Giang, cậu cảm thấy như thế nào?

Giang Khương gật đầu, nói:

- Trước tôi sẽ làm giảm tốc độ xuất huyết, xem có thể tìm được điểm xuất huyết hay không.

- Được, cậu cứ thử xem.

Chủ nhiệm Tôn mời Giang Khương đến chính là có chủ ý này. Thấy Giang Khương nói có thể thử, lập tức đồng ý.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 152



Giang Khương bước đến trước bàn giải phẫu, nhìn qua người bệnh đang hôn mê nằm trên bàn, người cắm đầy dây nhợ, nhẹ nhàng thở hắt ra, sau vươn tay về phía y tá.

Hai cô y tá tất nhiên ghi nhớ Giang Khương là một trợ thủ rất quan trọng, cũng biết hắn cần gì, một người trong đó lập tức mang mấy cây ngân châm đã được khử trùng đến.

Giang Khương gật đầu, sau đó nói:

- Bông khử trùng.

Cô y tá liền duỗi tay cầm cái kẹp, kẹp một miếng bông khử trùng đưa tới.

Sau khi tiếp nhận, Giang Khương liền khử trùng thật sạch cổ của lão thái thái, hít một hơi thật sâu rồi cầm ngân châm, chuẩn bị cắm xuống. Ai ngờ bên cạnh truyền đến một giọng nói nghi ngờ:

- Lão Tôn, cổ có thể đâm loạn sao? Lão thái thái lớn tuổi như vậy, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?

Nghe được lời này, Giang Khương khẽ cau mày, sau đó quay sang nhìn bác sĩ mổ chính, không đợi Chủ nhiệm Tôn lên tiếng, liền lãnh đạm nói:

- Với tình huống hiện tại, ngài có nắm chắc lão thái thái sẽ ngừng xuất huyết không? Nếu có, tôi sẽ không châm cho bà ấy nữa. Còn nếu ngài không có biện pháp, vậy hãy tin tưởng ở tôi.

- Cậu…

Bác sĩ mổ chính này là một trong những giáo sư khoa ngoại có địa vị nhất ở bệnh viện số 1. Bị mấy câu của Giang Khương làm cho cứng họng, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng nhìn người bệnh đang nằm trên bàn mổ, liền hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Vị bác sĩ này biết rõ, đối phương không có nói sai. Nếu ông có đủ khả năng khiến cho bệnh nhân ngừng xuất huyết, sẽ không để cho Chủ nhiệm Tôn mời đối phương đến đây. Chỉ là ông không cam lòng khi để cho một tên miệng còn hôi sữa đến chữa trị cho bệnh nhân của ông. Điều này khiến cho mặt mũi đám giáo sư các ông mất hết, cho nên mới nói một câu như vậy.

Nhưng lúc này cũng không có cách nào khác. Sức khỏe của lão thái thái này quá yếu. Nếu còn chậm trễ, mặc kệ như thế nào ông cũng đều phải chịu trách nhiệm. Cho nên, ông cũng đành nén sự tức giận trong lòng, im lặng không nói câu nào. Bởi nếu nói nữa, ngược lại sẽ làm mất hết mặt mũi còn lại.

Lúc này Giang Khương cũng không chần chừ, tay nhanh chóng cắm xuống cổ lão thái thái hai châm, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vốn hắn định thông qua châm cứu đưa lão thái thái vào trạng thái chết giả. Nhưng tuổi của lão thái thái quá lớn, hơn nữa hôn mê quá sâu, hắn không dám nắm chắc lão thái thái có thể thừa nhận nổi. Cho nên, chỉ cần hai ngân châm là có thể làm cho tốc độ xuất huyết chậm lại một nửa.

Nếu tốc độ xuất huyết chậm lại, như vậy muốn tìm điểm xuất huyết cũng sẽ dễ hơn ít nhất một phần ba. Bây giờ cần phải xem tay nghề của các giáo sư ở đây rồi.

Sau khi đâm châm xong, Giang Khương trở lại vị trí phụ mổ thứ ba.

- Như thế nào? Được chưa?

Một giáo sư quay sang hỏi Giang Khương.

- Chờ thêm chút nữa.

Giang Khương không thèm để ý đến sự khinh thường trong lời nói của vị giáo sư. Cho đến bây giờ, hắn luôn tin rằng, đối mặt với sự khinh thường của bất cứ kẻ nào, xuất ra thực lực của mình mới là chánh đạo.

Nghe Giang Khương nói, vị giáo sư khẽ hừ một chút, sau đó nhìn mấy cây ngân châm. Ông cảm thấy lo lắng, không biết lão thái thái có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.

Nhưng cũng may, ông ta nhìn thấy nhịp tim đã trở lại bình thường, chỉ là huyết áp vẫn còn hơi thấp.

Vị giáo sư cau mày, sau đó quay sang nói với cô y tá:

- Huyết áp vừa nãy là bao nhiêu? Tại sao tôi vẫn thấy nó thấp như vậy?

Cô y tá đang định lên tiếng, Giang Khương đã chen vào:

- Tốc độ xuất huyết đã chậm lại, huyết áp thấp cũng là chuyện bình thường. Chỉ cần không xuống đến mức độ thấp nhất là không có vấn đề gì.

Nghe Giang Khương nói xong, sắc mặt vị giáo sư trầm xuống, vô cùng tức giận. Ông làm việc ở bệnh viện này nhiều năm như vậy, người nào gặp ông mà không cung kính hoặc khách khí. Chỉ có tiểu tử này, một chút kính ý đối với ông cũng không có. Nhưng ông lại không tiện phản bác lời nói của Giang Khương, lập tức nghiêm mặt không nói lời nào. Nếu ông không tìm được vị trí xuất huyết của lão thái thái, hẳn đã sớm cho người đuổi tên tiểu tử này ra ngoài.

Nhưng vị giáo sư này không nghĩ lại, vốn ông cậy già lên mặt, xem thường người khác, còn muốn người khác tôn kính ông, dưỡng thành thái độ cao cao tại thượng, người bình thường nhìn vào không ưa nổi, có ai tôn kính ông ta chứ?

Lúc này, sau khi Giang Khương nói không được bao lâu, máu trong khoang bụng dần dần rút đi, xem ra Giang Khương châm cứu là có công dụng.

Chủ nhiệm Tôn duỗi đầu nhìn sang, liền vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên:

- Xuất huyết đã giảm, giảm thật rồi.

Hai mắt của vị bác sĩ mổ chính cũng mở to, nhìn máu dần dần rút đi trong khoang bụng, ánh mắt hiện ra sự khó tin.

Giang Khương ở một bên, vẫn vô cùng bình tĩnh. Xuất huyết đã giảm, như vậy sẽ có thể tìm được vị trí xuất huyết. Hy vọng vị giáo sư này có thể tìm được. Nếu không, không có máu đưa vào liên tục, lão thái thái sẽ không chống đỡ được bao lâu.

Mặc dù vị giáo sư cảm thấy kinh ngạc với hiệu quả thần kỳ trong châm cứu của Giang Khương, nhưng cũng không lên tiếng tán thưởng, cầm kềm cầm máu và dao mổ, bắt đầu tìm kiếm vị trí xuất huyết.

Mặc dù máu trong khoang bụng đã ít đi, nhưng vị bác sĩ này cũng không tìm được vị trí xuất huyết. Sau hai ba phút, tìm được một chỗ xuất huyết, vị giáo sư liền dùng kềm cầm máu nhanh chóng kẹp lại, sau đó dưới sự trợ giúp của một vị giáo sư khác, nhanh chóng khâu lại điểm xuất huyết này. Nhưng hai người phát hiện, máu vẫn không ngừng chảy ra trong khoang bụng.

Trán của vị bác sĩ mổ chính không ngừng chảy mồ hôi. Vất vả lắm máu mới giảm bớt, cũng đã tìm được một vị trí xuất huyết, nhưng vẫn còn một chỗ khác, không thể không khiến ông ta cảm thấy lo lắng.

Y tá bên cạnh nhanh chóng dùng khăn lau mồ hôi trên trán của vị giáo sư này. Nhưng dường như vẫn không có tác dụng. Vị giáo sư tìm mãi trong khoang bụng vẫn không tìm được chỗ xuất huyết mới. Máu vẫn không ngừng chảy ra, khiến cho trán của vị giáo sư lại tiếp tục rịn mồ hôi.

Giang Khương có chút cau mày nhìn hết thảy. Người bên ngoài không thể nhìn thấy, nhưng hắn thì có thể. Đồng tử của hắn rất nhanh co rít, khi thì to như hạt đậu, khi thì nhỏ lại như cây kim.

Hắn có thể nhìn rõ mọi thứ trong khoang bụng của bệnh nhân. Thậm chí khi lượng máu trong khoang bụng rút đi, hắn đã nhìn thấy hai đến ba điểm xuất huyết trong khoang bụng. Đương nhiên, chỉ có một mình hắn nhìn thấy, người bên cạnh không thể.

Giang Khương quay sang nhìn vị giáo sư đang lật qua lật lại, trán rịn mồ hôi tìm kiếm, nhưng không tìm được thêm vị trí xuất huyết nào, liền hít một hơi thật sâu, nhịn không được liền nói:

- Thưa giáo sư, ngài nghỉ ngơi một chút đi, để cho tôi thay ngài.

Giang Khương nói xong, những người trong phòng mổ đều sững sờ. Vị giáo sư mổ chính này là giáo sư Khâu có kinh nghiệm ngoại khoa phong phú nhất của bệnh viện số 1. Một khi ông ra tay, ai dám nhúng tay loạn chứ?

Nhưng chàng thanh niên phụ mổ này lại lên tiếng nói như vậy, mọi người vội vàng nhìn về phía giáo sư Khâu, sợ ông thẹn quá hóa giận.

Giáo sư Khâu nghe Giang Khương nói xong, đang định phát hỏa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Giang Khương, thậm chí ẩn chứa sự tự tin, giáo sư Khâu có chút sửng sốt.

Người ta đã làm cho tốc độ xuất huyết giảm bớt, nhưng ông vẫn không tìm ra điểm xuất huyết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng lão thái thái sẽ không chống cự được.

Hơn nữa, để cho hắn tiếp nhận, ông cũng giảm bớt được một chút áp lực. Ông là bác sĩ mổ chính của ca mổ này, nếu lão thái thái xảy ra chuyện không hay, trách nhiệm cũng sẽ thuộc về ông. Nếu thật sự Giang Khương có thể tìm ra được, cho dù ông ta có mất chút mặt mũi, dù sao cũng vẫn tốt hơn so với việc phẫu thuật xảy ra vấn đề.

Hơn nữa, ông còn một năm nữa sẽ về hưu, tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ tình huống gì.

Nghĩ đến đây, sắc mặt giận dữ của giáo sư Khâu cũng tan đi, hít một hơi thật sâu, sau đó đưa dụng cụ cầm máu cho Giang Khương, tránh sang một bên nói:

- Được rồi, mắt của thanh niên thì tốt hơn một chút. Nếu cậu muốn thử, vậy thì cứ thử xem, hy vọng có thể tìm ra được điểm xuất huyết.

Nghe giáo sư Khâu nói như vậy, Giang Khương mỉm cười, cũng không nói gì thêm, tay tiếp nhận dụng cụ cầm máu, sau đó bước đến bên cạnh giáo sư Khâu.

Nhưng Giang Khương lại ngẩng đầu nhìn hai cô y tá.

Thấy Giang Khương nhìn mình, hai cô y tá có chút căng thẳng, liền nhớ đến chuyện lần trước, lập tức lĩnh ngộ được ý tứ của hắn. Hai người nuốt nước bọt, sau đó hít một hơi thật sâu, dựng thẳng thắt lưng, tỏ vẻ đã chuẩn bị xong.

Giang Khương gật đầu, sau đó quay đầu nhìn vào khoang bụng người bệnh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 153



Nhìn khoang bụng vẫn còn đầy máu của bệnh nhân, hai mắt Giang Khương có chút nheo lại, đồng tử co rụt, tất cả những gì trong khoang bụng lập tức hiện rõ trước mặt hắn.

Sau khi dùng máy hút hút máu trong khoang bụng, đồng thời dùng nước ấm rửa sạch, tốc độ co rút đồng tử Giang Khương càng lúc càng nhanh. Một điểm xuất huyết thật nhỏ xuất hiện trước mắt hắn.

Tay Giang Khương cầm dụng cụ cầm máu nhanh chóng kẹp lấy, sau đó đưa tay trái ra.

Y tá bên trái đã sớm có chuẩn bị, thấy Giang Khương nhanh chóng dùng kẹp cầm máu kẹp lấy điểm xuất huyết, lập tức nhận ra sự kinh khủng của chàng thanh niên này. Hắn tìm ra không những một điểm, mà có thể là hai ba điểm. Mặc dù nghi ngờ, nhưng căn cứ vào tình huống, liền đưa sang một dụng cụ cầm máu khác.

Tay phải Giang Khương vừa mới kẹp lại một điểm, tay trái rất nhanh cầm lấy kẹp cầm máu y tá đưa sang.

Giáo sư Khâu và một vị giáo sư khác đều mở to mắt nhìn động tác của Giang Khương, sau đó quay sang nhìn nhau.

Nhìn vào mắt đối phương, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc, sau đó sự nghi ngờ này còn lớn hơn nữa, mở to mắt nhìn vào khoang bụng, cũng không nhìn thấy chiếc kẹp có kẹp đúng điểm xuất huyết hay không. Tại sao hắn có thể nhìn rõ? Và tại sao hắn có thể làm được?

Nghĩ đến đây, cả hai nhìn chằm chằm vào tay của Giang Khương. Bọn họ không tin bọn họ lại thua trong tay một tên nít ranh miệng còn hôi sữa.

Lúc này, Giang Khương một lần nữa nhẹ nhàng kẹp một điểm trong khoang bụng.

Đám giáo sư nhìn thấy Giang Khương cho kẹp xuống kẹp một điểm đầy máu. Cho dù là đã phát hiện được một điểm xuất huyết, nhưng liệu hắn có kẹp chuẩn hay không?

Trong lúc giáo sư Khâu đang định lên tiếng hỏi, ai ngờ Giang Khương lại nói:

- Chỉ may.

Một cô y tá vội vàng đem chỉ may đến.

Giang Khương cầm chỉ may, sau đó ngón tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy cái kẹp đang cầm máu.

Ba người bên cạnh nhìn động tác của Giang Khương, liền biết Giang Khương đang cần người cầm cái kẹp này, để hắn có thể tiến hành may lại.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bác sĩ phụ mổ thứ 2 liền đưa tay cầm giúp cái kẹp cho Giang Khương.

Đã có người giúp đỡ, Giang Khương cầm chỉ may, nhanh chóng may lại điểm xuất huyết, sau đó cầm kéo y tá đưa sang cắt đứt sợi chỉ. Thuận tay cầm lấy cái kẹp còn lại.

Mặc dù trong lòng đều rất nghi ngờ, nhưng hiện tại đang trong thời điểm căng thẳng, ai cũng không dám chậm trễ. Mặc kệ là đúng hay không đúng, tất cả đều phải hỗ trợ cho nhau. Không ai có thể từ chối được.

Bác sĩ phụ mổ thứ hai vừa mới gỡ cây kẹp cầm máu thứ nhất, liền vội vàng tiếp nhận kẹp cầm máu thứ hai.

Giang Khương lại tiếp tục may lại. Sau khi cắt chỉ, lại một lần nữa cầm lấy kẹp cầm máu thứ ba.

Lúc này, người phụ trách hút máu trong khoang bụng dường như cũng phát hiện máu trong khoang bụng đang giảm bớt.

- Chẳng lẽ những chỗ mà cậu ta may đều là chỗ xuất huyết?

Một bác sĩ phụ mổ liền quay sang nhìn giáo sư Khâu, ý bảo ông nhìn vào khoang bụng.

Giáo sư Khâu vốn đang tức giận nhìn Giang Khương, chờ hắn khâu hết sẽ chất vấn hắn. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của vị bác sĩ phụ mổ kia, có chút sửng sốt, liền theo ánh mắt đối phương nhìn lại.

Cẩn thận quan sát, sau đó ngẩn cả người. Ông phát hiện, máu trong khoang bụng người bệnh đã giảm bớt đến một phần ba.

Tình huống như vậy đại diện cho điều gì? Chỉ trong hai phút, máu xuất huyết trong bụng đã giảm bớt, nói rõ những chỗ mà Giang Khương kẹp lại đều là điểm xuất huyết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt vốn đang tức giận của giáo sư Khâu liền chuyển sang kinh ngạc. Ông quay sang nhìn Giang Khương, nhìn thấy sự chuyên chú trên gương mặt lạnh nhạt của hắn, còn có hành động dứt khoát, không hề có động tác dư thừa, liền cảm thấy phức tạp.

Ông không muốn thừa nhận chàng thanh niên này có kinh nghiệm hơn những lão đồng chí như ông. Nhưng sự thật chính là như vậy. Ông cũng không cách nào phủ nhận, càng không cách nào chối bỏ.

Nếu như không có Giang Khương, ông biết, cho đến cuối cùng, chỉ sợ cũng không còn cách nào khác tìm được điểm xuất huyết.

Lúc này Giang Khương cũng không còn tâm trạng bận tâm đến suy nghĩ của giáo sư Khâu. Hắn chỉ dùng tốc độ nhanh nhất, chuẩn xác nhất khâu lại những điểm xuất huyết, sau đó vươn tay với y tá bên cạnh.

Y tá đã sớm chuẩn bị xong, rất nhanh đưa đến hai dụng cụ cầm máu.

Giang Khương tiếp nhận dụng cụ, lẳng lặng nhìn khoang bụng một hồi, sau đó rất nhanh đưa dụng cụ xuống. Mấy giáo sư bên cạnh trợn tròn mắt nhìn kỹ, nhìn Giang Khương kẹp lấy một chỗ, rất nhanh đưa tay trái ra, cầm một dụng cụ cầm máu khác, lại tiếp tục đưa xuống kẹp lấy.

Lúc này, bởi vì lượng máu đã giảm bớt, đám giáo sư rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, khi máu đã được hút đi, một điểm xuất huyết liền xuất hiện. Giang Khương dùng kẹp, chuẩn xác kẹp lấy điểm xuất huyết này.

Nhìn tốc độ phản ứng cùng độ chuẩn xác của hắn, các giáo sư hoàn toàn bị chấn động. Tốc độ và phản ứng như vậy thật kinh người.

Mọi người cho rằng, nếu đổi lại là mình, cũng không làm nhanh và chuẩn xác như vậy.

Giáo sư Khâu nhìn gương mặt lạnh nhạt và chuyên chú của Giang Khương, không khỏi có chút thất thần. Rốt cuộc là chàng thanh niên này từ đâu ra? Tại sao lại có được trình độ như vậy? Ông chưa bao giờ nhìn thấy một thiên tài nào có cùng độ tuổi với hắn.

Lúc này, ông không thể không thừa nhận là mình đã già, hơn nữa còn phải thừa nhận chàng thanh niên trước mắt, ít nhất về phương diện này đã vượt xa bọn họ.

Giang Khương rất nhanh tiếp nhận một dụng cụ cầm máu từ tay y tá, sau đó kẹp xuống, rồi dùng chỉ may lại.

Sau khi may lại xong, Giang Khương thở hắt ra một hơi. Hắn đã tìm ra được hết điểm xuất huyết, cũng đã may lại an toàn.

Bác sĩ phụ mổ thứ hai thỉnh thoảng lại hút màu và dùng nước rửa sạch khoang bụng. Lúc này, Giang Khương liền cau mày. Bên trong vẫn còn một ít máu chảy ra, điều này nói rõ vẫn còn điểm xuất huyết chưa tìm ra được.

Đám giáo sư bên cạnh nhìn thấy tình huống này cũng kinh ngạc. Bởi vì vốn bọn họ đã không tìm được bất cứ điểm xuất huyết nào, mà Giang Khương dường như đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm.

Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau khi nhìn ra đại khái được một vị trí, liền duỗi tay:

- Kẹp.

Y tá bên cạnh có chút sửng sốt, sau đó vội vàng đưa tới một cái kẹp lớn. Giang Khương dùng kẹp cẩn thận vạch các nội tạng bên trong khoang bụng để tìm kiếm.

Nhìn Giang Khương tìm kiếm, đám giáo sư cũng bắt đầu khẩn trương. Muốn từ đám cơ quan nội tạng dày đặc tìm lấy vị trí xuất huyết là một chuyện rất khó khăn.

Chủ nhiệm Tôn bên cạnh duỗi cổ sang hỏi:

- Giang Khương, có cần tìm phía bên trái không? Tôi thấy điểm xuất huyết dường như chảy ra từ bên đó.

Nghe được lời này, Giang Khương cũng không đáp lại, dùng kẹp tìm kiếm phía bên kia, nhưng vẫn tìm không được.

Thấy Giang Khương tìm kiếm một hai phút cũng không tìm được, tất cả đều có chút lo lắng. Nếu như điểm xuất huyết cuối cùng này không tìm ra, công sức vừa nãy xem như đổ sông đổ biển. Cuộc phẫu thuật này không có biện pháp thành công.

Nhưng đám giáo sư không lên tiếng. Dù sao mọi người cũng nhìn ra, phương diện này của Giang Khương mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Nếu Giang Khương không tìm ra, bọn họ tất nhiên cũng không tìm ra.

Giang Khương cũng không nôn nóng, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm.

Thời gian trôi qua một phút, Giang Khương vẫn không ngừng lại. Hắn có thể xác định vị trí xuất huyết có thể ở thành bụng, nhưng vẫn không tìm được vị trí cụ thể.

Những giáo sư bên cạnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng tràn ngập lo âu. Mắt thấy ca phẫu thuật sắp thành công, nhưng lại vướng ở công đoạn cuối. Vạn nhất tìm không ra, thật sự khiến người ta căm tức, mà người bệnh cũng không duy trì nổi.

Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi chuyển ánh mắt về phía Giang Khương vẫn đang cẩn thận tìm kiếm.

Nhìn gương mặt bình tĩnh, chuyên chú, không hề sốt ruột của Giang Khương, trong lòng các giáo sư nhất thời cảm thán. Người trẻ mà chững chạc như vậy thật sự quá ít.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 154



Nhìn khoang bụng vẫn còn đầy máu của bệnh nhân, hai mắt Giang Khương có chút nheo lại, đồng tử co rụt, tất cả những gì trong khoang bụng lập tức hiện rõ trước mặt hắn.

Sau khi dùng máy hút hút máu trong khoang bụng, đồng thời dùng nước ấm rửa sạch, tốc độ co rút đồng tử Giang Khương càng lúc càng nhanh. Một điểm xuất huyết thật nhỏ xuất hiện trước mắt hắn.

Tay Giang Khương cầm dụng cụ cầm máu nhanh chóng kẹp lấy, sau đó đưa tay trái ra.

Y tá bên trái đã sớm có chuẩn bị, thấy Giang Khương nhanh chóng dùng kẹp cầm máu kẹp lấy điểm xuất huyết, lập tức nhận ra sự kinh khủng của chàng thanh niên này. Hắn tìm ra không những một điểm, mà có thể là hai ba điểm. Mặc dù nghi ngờ, nhưng căn cứ vào tình huống, liền đưa sang một dụng cụ cầm máu khác.

Tay phải Giang Khương vừa mới kẹp lại một điểm, tay trái rất nhanh cầm lấy kẹp cầm máu y tá đưa sang.

Giáo sư Khâu và một vị giáo sư khác đều mở to mắt nhìn động tác của Giang Khương, sau đó quay sang nhìn nhau.

Nhìn vào mắt đối phương, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc, sau đó sự nghi ngờ này còn lớn hơn nữa, mở to mắt nhìn vào khoang bụng, cũng không nhìn thấy chiếc kẹp có kẹp đúng điểm xuất huyết hay không. Tại sao hắn có thể nhìn rõ? Và tại sao hắn có thể làm được?

Nghĩ đến đây, cả hai nhìn chằm chằm vào tay của Giang Khương. Bọn họ không tin bọn họ lại thua trong tay một tên nít ranh miệng còn hôi sữa.

Lúc này, Giang Khương một lần nữa nhẹ nhàng kẹp một điểm trong khoang bụng.

Đám giáo sư nhìn thấy Giang Khương cho kẹp xuống kẹp một điểm đầy máu. Cho dù là đã phát hiện được một điểm xuất huyết, nhưng liệu hắn có kẹp chuẩn hay không?

Trong lúc giáo sư Khâu đang định lên tiếng hỏi, ai ngờ Giang Khương lại nói:

- Chỉ may.

Một cô y tá vội vàng đem chỉ may đến.

Giang Khương cầm chỉ may, sau đó ngón tay phải nhẹ nhàng kẹp lấy cái kẹp đang cầm máu.

Ba người bên cạnh nhìn động tác của Giang Khương, liền biết Giang Khương đang cần người cầm cái kẹp này, để hắn có thể tiến hành may lại.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, sau đó bác sĩ phụ mổ thứ 2 liền đưa tay cầm giúp cái kẹp cho Giang Khương.

Đã có người giúp đỡ, Giang Khương cầm chỉ may, nhanh chóng may lại điểm xuất huyết, sau đó cầm kéo y tá đưa sang cắt đứt sợi chỉ. Thuận tay cầm lấy cái kẹp còn lại.

Mặc dù trong lòng đều rất nghi ngờ, nhưng hiện tại đang trong thời điểm căng thẳng, ai cũng không dám chậm trễ. Mặc kệ là đúng hay không đúng, tất cả đều phải hỗ trợ cho nhau. Không ai có thể từ chối được.

Bác sĩ phụ mổ thứ hai vừa mới gỡ cây kẹp cầm máu thứ nhất, liền vội vàng tiếp nhận kẹp cầm máu thứ hai.

Giang Khương lại tiếp tục may lại. Sau khi cắt chỉ, lại một lần nữa cầm lấy kẹp cầm máu thứ ba.

Lúc này, người phụ trách hút máu trong khoang bụng dường như cũng phát hiện máu trong khoang bụng đang giảm bớt.

- Chẳng lẽ những chỗ mà cậu ta may đều là chỗ xuất huyết?

Một bác sĩ phụ mổ liền quay sang nhìn giáo sư Khâu, ý bảo ông nhìn vào khoang bụng.

Giáo sư Khâu vốn đang tức giận nhìn Giang Khương, chờ hắn khâu hết sẽ chất vấn hắn. Sau khi nhìn thấy ánh mắt của vị bác sĩ phụ mổ kia, có chút sửng sốt, liền theo ánh mắt đối phương nhìn lại.

Cẩn thận quan sát, sau đó ngẩn cả người. Ông phát hiện, máu trong khoang bụng người bệnh đã giảm bớt đến một phần ba.

Tình huống như vậy đại diện cho điều gì? Chỉ trong hai phút, máu xuất huyết trong bụng đã giảm bớt, nói rõ những chỗ mà Giang Khương kẹp lại đều là điểm xuất huyết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt vốn đang tức giận của giáo sư Khâu liền chuyển sang kinh ngạc. Ông quay sang nhìn Giang Khương, nhìn thấy sự chuyên chú trên gương mặt lạnh nhạt của hắn, còn có hành động dứt khoát, không hề có động tác dư thừa, liền cảm thấy phức tạp.

Ông không muốn thừa nhận chàng thanh niên này có kinh nghiệm hơn những lão đồng chí như ông. Nhưng sự thật chính là như vậy. Ông cũng không cách nào phủ nhận, càng không cách nào chối bỏ.

Nếu như không có Giang Khương, ông biết, cho đến cuối cùng, chỉ sợ cũng không còn cách nào khác tìm được điểm xuất huyết.

Lúc này Giang Khương cũng không còn tâm trạng bận tâm đến suy nghĩ của giáo sư Khâu. Hắn chỉ dùng tốc độ nhanh nhất, chuẩn xác nhất khâu lại những điểm xuất huyết, sau đó vươn tay với y tá bên cạnh.

Y tá đã sớm chuẩn bị xong, rất nhanh đưa đến hai dụng cụ cầm máu.

Giang Khương tiếp nhận dụng cụ, lẳng lặng nhìn khoang bụng một hồi, sau đó rất nhanh đưa dụng cụ xuống. Mấy giáo sư bên cạnh trợn tròn mắt nhìn kỹ, nhìn Giang Khương kẹp lấy một chỗ, rất nhanh đưa tay trái ra, cầm một dụng cụ cầm máu khác, lại tiếp tục đưa xuống kẹp lấy.

Lúc này, bởi vì lượng máu đã giảm bớt, đám giáo sư rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ, khi máu đã được hút đi, một điểm xuất huyết liền xuất hiện. Giang Khương dùng kẹp, chuẩn xác kẹp lấy điểm xuất huyết này.

Nhìn tốc độ phản ứng cùng độ chuẩn xác của hắn, các giáo sư hoàn toàn bị chấn động. Tốc độ và phản ứng như vậy thật kinh người.

Mọi người cho rằng, nếu đổi lại là mình, cũng không làm nhanh và chuẩn xác như vậy.

Giáo sư Khâu nhìn gương mặt lạnh nhạt và chuyên chú của Giang Khương, không khỏi có chút thất thần. Rốt cuộc là chàng thanh niên này từ đâu ra? Tại sao lại có được trình độ như vậy? Ông chưa bao giờ nhìn thấy một thiên tài nào có cùng độ tuổi với hắn.

Lúc này, ông không thể không thừa nhận là mình đã già, hơn nữa còn phải thừa nhận chàng thanh niên trước mắt, ít nhất về phương diện này đã vượt xa bọn họ.

Giang Khương rất nhanh tiếp nhận một dụng cụ cầm máu từ tay y tá, sau đó kẹp xuống, rồi dùng chỉ may lại.

Sau khi may lại xong, Giang Khương thở hắt ra một hơi. Hắn đã tìm ra được hết điểm xuất huyết, cũng đã may lại an toàn.

Bác sĩ phụ mổ thứ hai thỉnh thoảng lại hút màu và dùng nước rửa sạch khoang bụng. Lúc này, Giang Khương liền cau mày. Bên trong vẫn còn một ít máu chảy ra, điều này nói rõ vẫn còn điểm xuất huyết chưa tìm ra được.

Đám giáo sư bên cạnh nhìn thấy tình huống này cũng kinh ngạc. Bởi vì vốn bọn họ đã không tìm được bất cứ điểm xuất huyết nào, mà Giang Khương dường như đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm.

Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau khi nhìn ra đại khái được một vị trí, liền duỗi tay:

- Kẹp.

Y tá bên cạnh có chút sửng sốt, sau đó vội vàng đưa tới một cái kẹp lớn. Giang Khương dùng kẹp cẩn thận vạch các nội tạng bên trong khoang bụng để tìm kiếm.

Nhìn Giang Khương tìm kiếm, đám giáo sư cũng bắt đầu khẩn trương. Muốn từ đám cơ quan nội tạng dày đặc tìm lấy vị trí xuất huyết là một chuyện rất khó khăn.

Chủ nhiệm Tôn bên cạnh duỗi cổ sang hỏi:

- Giang Khương, có cần tìm phía bên trái không? Tôi thấy điểm xuất huyết dường như chảy ra từ bên đó.

Nghe được lời này, Giang Khương cũng không đáp lại, dùng kẹp tìm kiếm phía bên kia, nhưng vẫn tìm không được.

Thấy Giang Khương tìm kiếm một hai phút cũng không tìm được, tất cả đều có chút lo lắng. Nếu như điểm xuất huyết cuối cùng này không tìm ra, công sức vừa nãy xem như đổ sông đổ biển. Cuộc phẫu thuật này không có biện pháp thành công.

Nhưng đám giáo sư không lên tiếng. Dù sao mọi người cũng nhìn ra, phương diện này của Giang Khương mạnh hơn bọn họ rất nhiều. Nếu Giang Khương không tìm ra, bọn họ tất nhiên cũng không tìm ra.

Giang Khương cũng không nôn nóng, tiếp tục cẩn thận tìm kiếm.

Thời gian trôi qua một phút, Giang Khương vẫn không ngừng lại. Hắn có thể xác định vị trí xuất huyết có thể ở thành bụng, nhưng vẫn không tìm được vị trí cụ thể.

Những giáo sư bên cạnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong lòng tràn ngập lo âu. Mắt thấy ca phẫu thuật sắp thành công, nhưng lại vướng ở công đoạn cuối. Vạn nhất tìm không ra, thật sự khiến người ta căm tức, mà người bệnh cũng không duy trì nổi.

Nghĩ như vậy, mọi người không khỏi chuyển ánh mắt về phía Giang Khương vẫn đang cẩn thận tìm kiếm.

Nhìn gương mặt bình tĩnh, chuyên chú, không hề sốt ruột của Giang Khương, trong lòng các giáo sư nhất thời cảm thán. Người trẻ mà chững chạc như vậy thật sự quá ít.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 155



- Keo trong bio- gelatin?

Giang Khương vừa thốt lên, mọi người đều ngạc nhiên. Đại đa số người ở đây đều không nghe qua loại keo này nhưng có một số giáo sư sửng sốt nhìn nhau. Với kinh nghiệm của bọn họ, tất nhiên là biết keo trong bio- gelatin là gì. Hơn nữa trước kia cũng đã từng dùng qua.

Bởi vì loại keo này chỉ dùng cho những vết thương bên ngoài, căn bản không có tác dụng trong việc giải phẫu. Lúc này bác sĩ Tiểu Giang cần nó để làm gì?

Thấy mọi người nghi hoặc nhưng không ai trả lời câu hỏi của mình, Giang Khương cau mày, trầm giọng nói:

- Nơi này không có?

Nghe Giang Khương nghiêm túc hỏi, mọi người liền biết hắn thật sự cần thứ này, một giáo sư vội vàng nói:

- Khoa ngoại chúng tôi rất ít khi dùng thứ này. Trước kia thì có, không biết bây giờ còn hàng tồn hay không.

- Gọi ra ngoài hỏi thử. Nếu không thì gọi xuống kho.

Lúc này Giang Khương không có tâm tư nói nhiều với các giáo sư. Hắn đã tìm được nguyên nhân, nhất định phải nhanh chóng cầm máu lại. Nếu không có loại keo này thì phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Chủ nhiệm Tôn thấy Giang Khương cau mày, vội vàng nói:

- Được, được, bác sĩ Giang, tôi lập tức gọi đến phòng thuốc ngay.

Gọi điện thoại xong, sắc mặt Chủ nhiệm Tôn có chút khó coi, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.

Nhìn sắc mặt của Chủ nhiệm Tôn, mọi người đều cả kinh. Chẳng lẽ bệnh viện không có loại keo này? Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Chủ nhiệm Tôn. Bọn họ biết rất rõ, Chủ nhiệm Tôn hẳn là đang liên lạc với kho. Nếu trong kho cũng không còn thì phiền phức rồi.

Cũng may, Chủ nhiệm Tôn nói vài câu với bên kia xong, cúp điện thoại liền cười tươi nói với Giang Khương:

- Bác sĩ Giang, dưới kho còn hai chai. Tôi đã bảo bọn họ nhanh chóng mang đến đây rồi.

- Có là tốt rồi.

Nghe nói có keo trong bio- gelatin, Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đây hắn sử dụng loại keo này rất nhiều. Đặc biệt về phương diện cầm máu khi trị liệu dã chiến, thứ keo này mang đến công dụng rất cao. Nhưng đối với các bệnh viện trong nước, bọn họ rất ít khi sử dụng loại keo này.

Cho nên Giang Khương sợ rằng không còn hàng tồn.

Keo trong bio-gelatin rất nhanh được mang vào. Cầm hai chai keo trong bio- gelatin, Chủ nhiệm Tôn cẩn thận nhìn Giang Khương, nói:

- Bác sĩ Giang, muốn một chai hay là hai chai?

- Một chai là đủ rồi.

Giang Khương cũng không muốn lãng phí.

Nghe Giang Khương nói chỉ cần một chai, Chủ nhiệm Tôn vội vàng cầm một chai mở ra, sau đó bỏ vào một cái chén, chờ Giang Khương xử lý.

- Keo trong, băng gạc.

Giang Khương vươn hai tay, tiếp nhận hai thứ y tá đưa sang, trước tiên dùng băng lau qua một chỗ nào đó trong khoang bụng, tay phải dùng keo quệt nhẹ một cái vào trong.

Làm xong hết thảy, Giang Khương thở hắt ra, nói:

- Được rồi, súc khoang bụng, chuẩn bị đóng vết mổ.

- Đóng vết mổ?

Mặc dù mọi người cảm thấy nghi ngờ, nhưng nghe Giang Khương nói xong, tất cả đều ngây ra như phỗng. Chẳng lẽ phẫu thuật đã hoàn thành?

Giang Khương cũng không quan tâm đến vẻ mặt của mọi người. Nói xong, hắn giơ hai tay, chậm rãi lui về phía sau, sau đó xoay người bước sang một bên, ý bảo y tá giúp hắn cởi áo phẫu thuật ra.

Các giáo sư nhìn Giang Khương, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, vội vàng dùng nước ấm rửa sạch khoang bụng. Quả nhiên là không còn thấy xuất huyết nữa, liền thở phào nhẹ nhõm.

Đám bác sĩ tiền bối luôn hò hét trước mặt hậu bối, nay lại bị một tên hậu bối yêu nghiệt đánh thẳng vào mặt.

Hơn nữa bị đánh mà không cách nào phản kháng. Thậm chí ngay cả ý nghĩ nổi giận cũng không luôn.

Thật ra giới y học cũng giống như các ngành sản xuất khác, ngoại trừ tư lịch, cũng tồn tại một quy tắc khác, chính là thực lực đại diện cho hết thảy.

Chủ nhiệm Tôn nhìn vẻ mặt của các giáo sư, liền biết cuộc phẫu thuật này đã hoàn thành.

Nhẹ nhàng thở phào một hơi, vội vàng cởi áo phẫu thuật, chuẩn bị đến phòng làm việc báo cáo tin mừng cho các lãnh đạo.

- Giang Khương, lần này vất vả cho cậu rồi. Nếu không có cậu, ca giải phẫu nay chỉ sợ rất khó giải quyết.

Chủ nhiệm Tôn vừa rửa tay, vừa cảm kích nói với Giang Khương.

Giang Khương mỉm cười:

- Chủ nhiệm Tôn khách khí rồi, cứu người là chuyện phải làm mà.

Nhìn Giang Khương mỉm cười, không hề có chút kiêu ngạo, ánh mắt Chủ nhiệm Tôn hiện lên chút cảm thán.

Vẫy tay cho ráo nước, Chủ nhiệm Tôn nói:

- Đi thôi, bác sĩ Giang, chúng ta đến phòng làm việc nghỉ ngơi chút.

Nghe Chủ nhiệm Tôn yêu cầu, Giang Khương cũng không từ chối, đi theo phía sau Chủ nhiệm Tôn bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

Sau khi bước vào phòng, nhìn trong phòng đang có năm sáu người, Giang Khương sửng sốt, mới biết Chủ nhiệm Tôn mời hắn đến phòng làm việc là có dụng ý khác.

- Tỉnh trưởng Bạch, viện trưởng Chu, ca phẫu thuật đã thành công.

Chủ nhiệm Tôn mỉm cười nói với các vị lãnh đạo.

- Thật sao? Chủ nhiệm Tôn, ca phẫu thuật đã thành công?

Tỉnh trưởng Bạch đứng bật dậy, kích động nhìn Chủ nhiệm Tôn, nói.

- Tỉnh trưởng, dưới sự trợ giúp của bác sĩ Giang, ca phẫu thuật đã thật sự thành công. Bây giờ đang tiến hành giai đoạn cuối cùng, lão thái thái sẽ được chuyển ra ngoài ngay.

Chủ nhiệm Tôn gật đầu thật mạnh, sau đó quay sang nhìn Giang Khương, cười nói.

Nghe Chủ nhiệm Tôn nói xong, Tỉnh trưởng Bạch mới nhìn Giang Khương bên cạnh, gương mặt hiện lên sự cảm kích, vươn tay ra:

- Bác sĩ Giang, cảm ơn.

Giang Khương cười, khom lưng một chút, cầm lấy tay đối phương:

- Không cần khách sáo, đây là chuyện mà tôi cần làm.

- Nào, chủ nhiệm Tôn, bác sĩ Giang, mời ngồi, mời ngồi. Phẫu thuật lâu như vậy, nhất định là rất mệt.

Nghe được ca phẫu thuật đã thành công, Tỉnh trưởng Bạch cũng yên tâm hơn, gương mặt càng tỏ vẻ thân cận.

Sau khi hỏi thăm tình huống kỹ càng hơn, Tỉnh trưởng Bạch một lần nữa nói lời cảm kích với Giang Khương:

- Bác sĩ Giang, lần này thật nhờ có cậu. Nếu không, mẹ của tôi sợ là….

- Tỉnh trưởng khách sáo rồi. Lão thái thái cát nhân thiên tướng, chủ yếu cũng là nhờ các giáo sư và Chủ nhiệm Tôn vất vả. Còn tôi chỉ là giúp được một chút thôi.

Giang Khương khiêm tốn nói.

Nhìn chàng thanh niên trước mắt, chẳng những y thuật cao thâm mà còn rất khiêm nhường, không hề tranh công, cảm tình trong mắt tỉnh trưởng Bạch nhiều hơn vài phần, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi thăm:

- Bác sĩ Giang, năm nay cậu được hai lăm chưa? Cậu học y chỗ nào?

Giang Khương cười nói:

- Bây giờ tôi đang theo lão y sư Hồ Khánh Nguyên học y.

- Y sư Hồ Khánh Nguyên?

Tỉnh trưởng Bạch cau mày, ánh mắt hiện lên chút hoài nghi.

Viện trưởng Chu vội vàng lên tiếng:

- Tỉnh trưởng, Hồ lão y sư là một trong những danh lão trung y nổi tiếng nhất tỉnh ta. Ông ấy có một phòng khám Khánh Nguyên ở đường Văn Các. Kinh doanh cũng không tệ.

- Lão trung y?

Tỉnh trưởng Bạch sửng sốt, sau đó nhìn Giang Khương:

- Bác sĩ Giang, kỹ thuật giải phẫu của cậu rất tốt, chẳng lẽ còn học thêm trung y?

- Vâng, bây giờ tôi đang theo Hồ lão học trung y.

Giang Khương cười đáp:

- Lần này có thể thành công phẫu thuật cho lão thái thái, trung y đóng vai trò rất quan trọng trong đó.

- Ồ?

Tỉnh trưởng Bạch cũng cảm thấy tò mò.

Giang Khương vốn không muốn Tỉnh trưởng Bạch hỏi hắn về chuyện hắn có học y chính quy hay không, liền dẫn dắt Tỉnh trưởng Bạch sang chuyện trung y. Thấy Tỉnh trưởng Bạch cảm thấy hứng thú với lời nói của mình, liền cười nói:

- Đầu tiên tôi dùng ngân châm làm giảm tốc độ xuất huyết của lão thái thái, sau đó dùng thuốc trung y ức chế tình trạng xuất huyết lần nữa, khi đó mới xem như hoàn thành.

- Châm cứu? Trung dược?

Tỉnh trưởng Bạch kinh ngạc nói:

- Châm cứu và trung dược thật sự có hiệu quả thần kỳ như vậy sao?

Giang Khương cười nói:

- Điều này Chủ nhiệm Tôn có thể làm chứng. Nếu chỉ giải phẫu không, như vậy các chuyên gia của bệnh viện số 1 vẫn có thể làm được. Nhưng bọn họ vẫn còn thiếu một điểm chính là phương pháp cầm máu. Mà tôi thì lại có sở trường về phương diện này. Đây cũng chính là nguyên nhân Chủ nhiệm Tôn mời tôi đến đây.

- Chủ nhiệm Tôn, việc này là sao?

Tỉnh trưởng Bạch tò mò nhìn Chủ nhiệm Tôn.

Chủ nhiệm Tôn liếc mắt liền nhận ra Giang Khương đã để lại một thể diện rất lớn cho bệnh viện số 1. Nói về công lao, hắn cũng chỉ nói là hỗ trợ cầm máu mà thôi.

Lập tức gật đầu:

- Đúng vậy, đây cũng chính là nguyên nhân tôi cố ý mời bác sĩ Giang đến đây. Bởi vì thủ thuật châm cứu và trung dược của cậu ấy mang lại hiệu quả rất tốt.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 156



Thấy Chủ nhiệm Tôn cũng nói như vậy, Tỉnh trưởng Bạch liền quay sang nhìn Giang Khương, gật đầu cảm khái:

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên. Nghĩ không ra, bác sĩ Giang còn trẻ như vậy lại có thể thông thạo cả Trung Tây y, hơn nữa còn lợi hại như vậy. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy.

Nói đến đây, Tỉnh trưởng Bạch quay sang nhìn những người khác, nói:

- Nhớ năm đó tôi bằng tuổi bác sĩ Giang, cũng vừa mới tham gia công việc, cái gì cũng không hiểu. Còn lớp trẻ bây giờ thì không đơn giản.

- Đúng vậy, Tỉnh trưởng, bây giờ nhìn thấy bác sĩ Giang, đột nhiên tôi cảm thấy mình đã già. Haha.

Viện trưởng Chu cũng lên tiếng.

- Trước kia tôi cũng có uống thuốc trung y, nhưng cảm giác không hiệu quả nhanh bằng tây y, chỉ thích hợp cho việc điều dưỡng. Nhưng bây giờ, trung y có thể dùng trong cả giải phẫu.

Tỉnh trưởng Bạch cảm thán nhìn Giang Khương, sau đó hỏi:

- Bác sĩ Giang, lần này cậu đã giúp tôi. Mẹ tôi làm phẫu thuật lớn như vậy, hơn nữa cũng mất khá nhiều máu, cậu cảm thấy có thể dùng trung y để điều dưỡng hay không?

- Đương nhiên. Tác dụng điều dưỡng của trung y, tây y hoàn toàn không thể sánh bằng.

Giang Khương thản nhiên nói:

- Mặc dù giải phẫu lần này có truyền máu, nhưng thể chất của lão thái thái vẫn bị suy yếu không ít. Cho nên phải cần một thời gian dài điều dưỡng mới có thể làm cho lão thái thái chậm rãi khôi phục. Chất lượng sinh hoạt cộng với tuổi tác quyết định tình huống khôi phục của bà.

- Là như vậy sao? Vừa lúc tôi cũng không quen bác sĩ Trung y nào. Mấy ngày nữa, phiền bác sĩ Giang và Hồ lão y sư đến khám và kê đơn giùm cho mẹ của tôi.

Lúc này, Tỉnh trưởng Bạch đã hoàn toàn tin tưởng kỹ thuật của Giang Khương, lập tức đưa ra lời yêu cầu.

- Đây là vinh hạnh của chúng tôi.

Đối với yêu cầu của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Khương tất nhiên là không từ chối, lập tức gật đầu đồng ý.

Sau đó Tỉnh trưởng Bạch lưu lại số điện thoại của Giang Khương, tỏ vẻ mấy ngày nữa sẽ mời Giang Khương và Hồ lão đến hỗ trợ điều dưỡng.

Sau khi Tỉnh trưởng Bạch lưu lại số điện thoại xong, Giang Khương cũng không ở lại phòng làm việc quá lâu, liền đứng dậy cười nói”

- Tỉnh trưởng Bạch, Viện trưởng Chu, Chủ nhiệm Tôn, phòng khám còn có việc, tôi xin phép về trước. Nếu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.

- Được, bác sĩ Giang vất vả rồi.

Tỉnh trưởng Bạch cũng khách sáo đứng lên, nắm tay Giang Khương cười nói:

- Phí hỗ trợ phẫu thuật của bác sĩ Giang, tôi sẽ bảo thư ký mang đến.

- Haha, Tỉnh trưởng khách sáo quá rồi. Tôi chỉ đến góp vui mà thôi, ngài nói như vậy, khiến tôi áy náy quá.

Giang Khương vội vàng cười nói, thầm nghĩ trong bụng:

- Ai mà dám nhận tiền của ngài chứ? Ngay cả tiền thuốc tôi cũng miễn phí cho ngài luôn.

Mặc dù không lấy tiền, trong lòng Giang Khương có chút tiếc nuối. Tuy nói lần này chỉ dùng có nửa phần Sơn Tham, nhưng cũng là nửa phần Sơn Tham ba chục năm. Sư phụ còn chưa cầm nóng tay đã bị hắn lấy ra ngoài dùng.

Nhưng trí nhớ của Tỉnh trưởng Bạch không tệ, còn nhớ Giang Khương mang theo thuốc trung y đến. Hơn nữa nhìn bộ dạng của Chủ nhiệm Tôn, thuốc đó không thể miễn phí được, tất nhiên là không thể tham chút đồ đó của Giang Khương:

- Bác sĩ Giang, cậu dùng thuốc gì vậy? Nếu không có việc gì, xế chiều tôi bảo thư ký đến phòng khám của cậu tính tiền. Lúc đó cậu cũng đừng cố ý không lấy đấy nhé.

Tỉnh trưởng Bạch lắc đầu nói.

Thấy Tỉnh trưởng Bạch kiên trì như vậy, Giang Khương cũng không tiện cự tuyệt. làm đến chức này rồi, danh tiếng là rất quan trọng, cũng không để ý đến chút tiền nhỏ nhoi. Như vậy không nhận là không được, lập tức mỉm cười gật đầu:

- Cảm ơn Tỉnh trưởng, tôi xin được phép nhận.

Thấy Giang Khương thẳng thắn như vậy, cũng không tỏ vẻ, Tỉnh trưởng Bạch âm thầm gật đầu.

Sau khi bước ra khỏi phòng làm việc, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn tất nhiên biết được vị Tỉnh trưởng Bạch này là lão đại của tỉnh Sở Nam, không phải là Phó như Tỉnh trưởng La, là một trong bốn mươi vị lãnh đạo trong cả nước.

Đương nhiên, có thể tạo được mối quan hệ với vị lãnh đạo này, Giang Khương thật sự rất mong muốn. Chỉ có thể tạo nên những mối quan hệ với cán bộ lãnh đạo cấp

cao, hắn mới có cơ hội từng bước một truy tìm chân tướng.

Mặc dù giới quân sự và chính trị không liên quan với nhau, nhưng Tỉnh trưởng Bạch đã đến địa vị như ngày hôm nay, cơ hội tiếp xúc với giới quân sự cũng rất nhiều. Có lẽ Giang Khương sẽ thông qua khả năng này sẽ điều tra dấu vết.

Giang Khương ngẩng đầu hít nhẹ một hơi, sau đó nhìn lên bầu trời, cắn chặt môi dưới, thầm nói:

- Đội trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối sẽ không để cho mọi người phải thất vọng, sẽ không để mọi người phải hy sinh vô ích.

Trở lại phòng khám thì đã hơn 1h chiều. Thấy Giang Khương đã trở về, Hồ lão liền hỏi:

- Ăn cơm chưa? Ta có bảo nhà bếp để lại thức ăn cho con.

- Cảm ơn sư phụ.

Nhìn Hồ lão quan tâm đến mình, Giang Khương vô cùng cảm động, sau đó bước vào nhà bếp.

Cũng may Hồ lão để lại thức ăn cho hắn cũng khá nhiều, bụng đã sớm kêu vang, Giang Khương ăn liên tiếp ba bốn chén cơm mới xem như đã ổn.

Lúc này không còn người bệnh, Hồ lão nhìn Giang Khương, tò mò hỏi:

- Giang Khương, là người bệnh nào vậy? Tại sao lại nhờ con đến hỗ trợ?

Giang Khương cười nói:

- Sư phụ, bệnh nhân bị xuất huyết nhiều điểm trong khoang bụng. Bởi vì tốc độ xuất huyết quá nhiều, bọn họ lại tìm không được điểm xuất huyết, nên con đến giúp bọn họ. Hôm nay lại còn lấy đi của sư phụ ít Sơn Tham.

- Có gì đáng tiếc đâu chứ? Thuốc có thể cứu người mới là thuốc tốt. Cất mà không dùng cũng chẳng có tác dụng.

Hồ lão về phương diện này cũng khá hào phóng, cười nói:

- Được rồi, Tỉnh trưởng La nói chiều nay muốn con và ta đến đó. Bảo khi nào con về thì gọi cho Chủ nhiệm Lý, để anh ta chuẩn bị xe đến đón. Để ta chờ đến 2h rồi hãy gọi.

- Tỉnh trưởng La sao?

Giang Khương có chút chần chừ, sau đó hỏi:

- Sư phụ, người đã gọi điện thoại cho bọn họ chưa?

- Đương nhiên là chưa rồi. Làm sao vậy?

Hồ lão tò mò nhìn Giang Khương, nói:

- Có chuyện gì à?

Giang Khương cười khổ, nói:

- Sư phụ, chiều nay sẽ có người đến tìm chúng ta, sư phụ hãy để đến tối rồi gọi cho Chủ nhiệm Lý.

- Chiều nay có người đến tìm chúng ta?

Hồ lão có chút tò mò nhìn Giang Khương.

Giang Khương gãi đầu:

- Sáng nay con giúp phẫu thuật cho một bệnh nhân, con của bà ấy nói sẽ phái người đến đưa tiền thuốc và phí phẫu thuật cho chúng ta.

- Vậy à?

Hồ lão thật ra lại không để ý lắm, thoáng trầm ngâm rồi nói:

- Không sao đâu. Để ta nói lão Hoàng bảo cậu ấy ở lại nhận giùm cũng được.

- Sư phụ, lần này không được đâu. Ông ấy đã dặn con không được đi đâu. Nếu mà đi thì sẽ không tốt lắm.

Giang Khương cười khổ lắc đầu.

Nhìn biểu hiện kỳ lạ của Giang Khương, Hồ lão có chút ngạc nhiên. Có thể làm cho Giang Khương phải sợ như vậy, chỉ sợ đối phương không phải người bình thường. Nếu không, Giang Khương sẽ không khăng khăng đòi ở nhà chờ.

Lập tức Hồ lão dường như ý thức được điều gì, mỉm cười nói với Giang Khương:

- Người nhà của bệnh nhân không phải là lãnh đạo nào chứ? Chẳng lẽ còn quan trọng hơn cả Tỉnh trưởng La?

- Vâng.

Nhìn gương mặt tò mò của sư phụ, Giang Khương bất đắc dĩ nói:

- Là Tỉnh trưởng Bạch.

- Cái gì? Tỉnh trưởng Bạch?

Hồ lão sững sờ, còn Trương Nhạc bên cạnh thì kinh hô lên. Y nhìn Giang Khương, tròng mắt đỏ lên. Giang Khương rốt cuộc là vận khí gì vậy? Chẳng những được Tỉnh trưởng La yêu quý, lần này còn tạo được quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch.

Hồ lão kinh nghi nhìn Giang Khương:

- Thật là tỉnh trưởng Bạch Nghi Tân sao?

- Vâng, là Tỉnh trưởng Bạch.

Giang Khương gật đầu, sau đó cười khổ giải thích cho Hồ lão:

- Bởi vì mẹ của ông ấy phải phẫu thuật, mà các chuyên gia được triệu tập lại không có biện pháp cầm máu. Cho nên mới mời con đến giúp. Nếu không, vì sao họ dám để cho một đứa không có nổi cái chứng chỉ hành nghề như con giúp bọn họ phẫu thuật chứ?

- Tỉnh trưởng Bạch còn nói, chờ mấy ngày nữa bệnh tình của lão thái thái ổn định một chút sẽ mời người đến khai thuốc điều dưỡng cho bà ấy.

Giang Khương cười nói.

Nghe Giang Khương giải thích, Hồ lão ngẩn ra một lúc lâu, mới nhìn Giang Khương cười nói:

- Tiểu tử này, vận khí của con đúng là không tệ. Người bình thường cả đời cũng chưa chắc gặp được hai đại nhân vật, còn con thì gặp cả hai, lại còn khiến cho hai người bọn họ phải nhận ân tình của con. Ta cũng khó mà nói cái gì.

- Giang Khương, cậu đúng là quá lợi hại.

Trương Nhạc bên cạnh cũng cảm thán nhìn Giang Khương, hâm mộ nói.

- Đúng rồi, cũng là do con có năng lực. Nếu không, cho dù có cơ hội cũng không có biện pháp làm quen với hai người này.

Hồ lão cũng than thở, sau đó nói:

- Vậy chúng ta sẽ chờ. Con đã đồng ý với người ta sẽ chờ ở phòng khám. Như vậy thì chờ thôi. Chỉ cần Chủ nhiệm Lý không gọi điện thoại đến, tối nay chúng ta gọi lại cũng không thành vấn đề.

Hồ lão hiển nhiên là biết phân biệt nặng nhẹ. Tỉnh trưởng Bạch còn nói muốn mời ông và Giang Khương đến kê thuốc điều dưỡng cho lão thái thái, việc này có thể tạo nên cơ hội kết quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch, Hồ lão đương nhiên là cũng không muốn buông tha.

Dù sao ông không phải là người cổ hủ. biết rõ trong xã hội bây giờ, quan hệ là rất quan trọng. Có thể tạo được mối quan hệ với Tỉnh trưởng Bạch, để Tỉnh trưởng La chờ một chút cũng không thành vấn đề. Nếu Tỉnh trưởng La biết Tỉnh trưởng Bạch muốn Giang Khương chờ, hẳn cũng không có ý kiến.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 157



4h chiều, thư ký Triệu Thụ Cường của Tỉnh trưởng Bạch đến phòng khám.

Nhìn nụ cười của thư ký Triệu của Tỉnh trưởng Bạch giống y như đúc với nụ cười của thư ký Lý của Tỉnh trưởng La, Giang Khương cảm thán trong lòng. Là người của lãnh đạo, quả nhiên đều có phong thái làm việc giống nhau.

- Bác sĩ Giang, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Tình huống của lão thái thái đã ổn định, Tỉnh trưởng muốn tôi thay mặt ông ấy cảm ơn cậu một lần nữa.

Chủ nhiệm Triệu mỉm cười bắt tay Giang Khương.

Giang Khương mỉm cười đáp lại:

- Tình huống lão thái thái ổn định là tốt rồi. Tỉnh trưởng Bạch khách sáo quá.

- Chủ nhiệm Triệu, vị này là sư phụ của tôi, giáo sư Hồ Khánh Nguyên.

Giang Khương giới thiệu Hồ lão với Chủ nhiệm Triệu.

- Ồ, xin chào, xin chào giáo sư Hồ.

Đối với bậc tiền bối như Hồ lão, Chủ nhiệm Triệu lại càng khách sáo hơn, nhiệt tình bắt tay với Hồ lão:

- Giáo sư Hồ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

- Nào dám, nào dám. Chủ nhiệm Triệu khách sáo quá rồi.

Hồ lão mỉm cười nói.

- Tỉnh trưởng đã dặn dò, chờ tình huống của lão thái thái tốt hơn, sẽ mời giáo sư Hồ và bác sĩ Giang đến kê đơn thuốc trung y điều dưỡng cho bà. Mong giáo sư Hồ sẽ không từ chối.

Chủ nhiệm Triệu nói tiếp.

Hồ lão đã sớm biết việc này, tất nhiên là không từ chối, gật đầu đáp lời. Chuyện như vậy, ai mà dám từ chối chứ?

- Đây là bác sĩ Trương Nhạc.

Giang Khương cũng giới thiệu Trương Nhạc một chút. Nhưng Trương Nhạc nào có đãi ngộ tốt như Hồ lão. Chủ nhiệm Triệu chỉ bắt tay một chút, cũng không quá khách sáo.

Chủ nhiệm Triệu cũng không nói nhiều, sau vài câu chào hỏi, liền hỏi Giang Khương tiền thuốc. Nghe Giang Khương đề xuất ba ngàn đồng phí hỗ trợ phẫu thuật và tiền thuốc, liền trực tiếp để lại một vạn đồng. Giang Khương cũng không tiện từ chối, cho rằng chắc chắn Chủ nhiệm Triệu đã hỏi thăm Chủ nhiệm Tôn. Bình thuốc Giang Khương mang đến lần trước có giá một vạn đồng, cho nên lần này đã chuẩn bị số tiền nhiêu đó.

Giang Khương tất nhiên là không lấy số tiền này làm của riêng, mà bỏ vào ngân sách của phòng khám. Dù sao số Sơn Tham lâu năm đó cũng thuộc về phòng khám.

Hồ lão cũng không có ý kiến. Dù sao đến khi phát lương, không bạc đãi Giang Khương là được.

Tiễn xong Chủ nhiệm Triệu, Hồ lão mới gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Lý, nói Giang Khương đã về.

Sớm đã chờ đến mức sốt ruột, Chủ nhiệm Lý liền sắp xếp xe đến đón Hồ lão và Giang Khương.

Hồ lão ý thức được lần này khác với những lần trước. Chủ nhiệm Lý và Tỉnh trưởng La dường như có chút sốt ruột.

Chiếc xe không chở Hồ lão và Giang Khương đến phòng làm việc của Tỉnh ủy, mà trực tiếp đến nhà riêng của Tỉnh trưởng La.

Tỉnh trưởng La còn chưa về nhà, nhưng Chủ nhiệm Lý đã an bài hết thảy. Sau khi mời Hồ lão và Giang Khương ngồi ở phòng khách, bảo mẫu đưa trà lên, liền sắp xếp người làm chuẩn bị cơm tối, mời Hồ lão và Giang Khương ở lại dùng cơm.

4h30 mới xuất phát, hai người cũng đoán được Tỉnh trưởng La sẽ mời hai người dùng cơm tối, nhưng thật không ngờ lại dùng cơm ở nhà riêng của Tỉnh trưởng La.

Mời ăn cơm tại nhà riêng, tất nhiên là có chuyện cần nói riêng. Đặc biệt đến cấp bậc như Tỉnh trưởng La, dưới tình hình chung đều là mời ăn cơm bên ngoài. Còn nếu an bài ở nhà, như vậy lại là chuyện khác. Nếu không phải là người cực kỳ thân thiết thì sẽ không có khả năng ăn ở nhà.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hồ lão cảm thấy có chút vui mừng. Ông khám bệnh cho Tỉnh trưởng La cũng đã mấy năm, Tỉnh trưởng La mời ông đến nhà cũng hơn mười lần nhưng chưa từng có lần nào ở lại dùng cơm. Lần này xem ra bệnh tình Tỉnh trưởng La đã có chuyển biến tốt đẹp, nên mới sắp xếp mời ông và Giang Khương đến nhà dùng cơm.

Hai người ngồi được một lúc, Tỉnh trưởng La đã về đến nhà. Thấy bảo mẫu đã chuẩn bị xong bữa cơm chiều, ông rất nhiệt tình mời hai người, khi nói chuyện cũng vô cùng thân mật.

Cảm nhận được thái độ này của Tỉnh trưởng La, Hồ lão có chút cao hứng. Dù sao, tuy trước kia Tỉnh trưởng La vẫn rất khách khí, nhưng bên trong vẫn còn biểu lộ chút kiêu ngạo. Tuy nhiên lần này lại khác.

- Bác sĩ Giang, nghĩ không ra bệnh viện số 1 lại mời cậu đến hỗ trợ phẫu thuật. Xem ra y thuật của bác sĩ Giang càng ngày càng tinh tiến.

Tùy ý hàn huyên vài câu, gương mặt Tỉnh trưởng La lộ ra vẻ tò mò, cười hỏi Giang Khương.

Giang Khương đáp:

- Tỉnh trưởng quá khen rồi, chỉ là bệnh nhân có chút rắc rối, tây y không thể giải quyết, mà lúc trước tôi đã từng giúp bọn họ một lần, cho nên mới mời tôi sang đó..

- Haha, bác sĩ Giang quả nhiên là khiêm nhường.

Nghe Giang Khương nói, Tỉnh trưởng La phá lên cười:

- Tôi làm sao mà không biết lý do bọn họ mời bác sĩ Giang sang đó hỗ trợ chứ? Nhưng thanh niên mà khiêm tốn như bác sĩ Giang thì không nhiều lắm.

Nói đến đây, Tỉnh trưởng La lại nhìn Hồ lão, nói:

- Hồ lão, ngài dạy rất tốt. Nếu đổi lại là thanh niên khác, gặp chuyện như vậy sớm đã vểnh đuôi lên rồi, nào khiêm tốn được như bác sĩ Giang chứ?

- Haha, Tỉnh trưởng quá khen rồi.

Nghe Tỉnh trưởng La khen ngợi đồ đệ của mình, Hồ lão cũng có chút cao hứng, cười nói:

- Đương nhiên, tôi thích nhất cũng là điểm này của Giang Khương. Đây cũng là điểm mà người khác khó có được.

- Đúng, đúng.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi uống trà tầm nửa tiếng, Tỉnh trưởng La lại nhờ Hồ lão bắt mạch giùm.

Thắt lưng của Tỉnh trưởng La đã khôi phục rất nhiều, nhưng để cho chứng bệnh hoàn toàn khỏi hẳn, hiển nhiên là phải tiếp tục uống thuốc.

Sau khi Hồ lão bắt mạch giùm cho Tỉnh trưởng La, trong lúc đang kê đơn thuốc, Tỉnh trưởng La quay sang nói với Giang Khương:

- Bác sĩ Giang, hôm nay phiền cậu mát xa giùm tôi. Xem ra, sau lần này, hẳn là có thể khôi phục hoàn toàn.

Giang Khương mỉm cười gật đầu, nhân tiện nói:

- Vâng, sau lần này, chứng bệnh hẳn sẽ khỏi hoàn toàn.

Sau khi mát xa xong, Giang Khương cũng cảm thấy phần eo đã không còn cứng ngắc như xưa. Xem ra quá trình mát xa của hắn đã giúp cho vết thương cũ của Tỉnh trưởng La khôi phục hoàn toàn.

Nhẹ nhàng thở ra, Giang Khương thu tay lại, cười nói:

- Được rồi, Tỉnh trưởng, quả thật đã không còn vấn đề gì nữa. Sau này chú ý đừng để cơ thể quá lạnh, thỉnh thoảng dùng thuốc trung y để điều dưỡng, hẳn sẽ không còn tái phát.

Mặc dù Tỉnh trưởng La đã sớm đoán được chứng bệnh của ông đã khôi phục rất tốt, nhưng nghe Giang Khương nói xong, vẫn không nhịn được mà cảm thấy cao hứng:

- Bác sĩ Giang, thời gian vừa qua đã vất vả cho cậu rồi.

- Tỉnh trưởng khách sáo quá rồi.

Giang Khương cười nói:

- Nếu sau này Tỉnh trưởng cần, cứ mỗi tháng tôi sẽ đến mát xa cho ngài một lần, phòng tránh thắt lưng xuất hiện vấn đề khác.

- Được, được, như vậy còn có gì tốt bằng chứ? Vậy thì sau này phải làm phiền cậu nữa rồi.

Nghe Giang Khương nói xomg, Tỉnh trưởng La vô cùng vui mừng nói.

- Không sao đâu ạ. Sau này nếu Tỉnh trưởng cần, có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào.

Giang Khương nói.

Tỉnh trưởng La đã mặc xong quần áo, chần chừ một chút liền nói với Giang Khương:

- Bác sĩ Giang, lần này mời cậu đến đây chính là có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ.

- Ồ?

Giang Khương có chút sửng sốt, sau đó trong đầu hiện ra một suy nghĩ, liền mỉm cười, theo Tỉnh trưởng La ngồi xuống ghế.

Sau khi ngồi xuống, Tỉnh trưởng La hơi im lặng, rồi ngẩng đầu nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Bác sĩ Giang, cậu có còn nhớ chuyện lần trước tôi đề cập với cậu không?

Giang Khương gật đầu đáp:

- Còn nhớ, là chuyện của một người bạn của Tỉnh trưởng, đúng không?

- Đúng, tôi muốn làm phiền bác sĩ Giang một chút. Nếu như có thể, tôi muốn nghe ý kiến của bác sĩ Giang, không biết đối với chứng bệnh này, bác sĩ Giang có bao nhiêu phần nắm chắc?

Tỉnh trưởng La hỏi.

Thấy Chủ nhiệm Lý bên cạnh cũng nhìn mình, Giang Khương mỉm cười nói:

- Nhất định nắm chắc. Trừ phi thể chất của người đó xảy ra vấn đề nghiêm trọng, nếu không, hẳn là sẽ có hiệu quả nhất định.

Nghe Giang Khương nói xong, Tỉnh trưởng La và Chủ nhiệm Lý liếc mắt nhìn nhau, sau đó Tỉnh trưởng La nhìn Giang Khương, ánh mắt hiện lên sự cương quyết, nói:

- Như vậy tôi xin nhờ bác sĩ Giang chữa trị giúp. Nếu cậu cần chuẩn bị những thứ gì, xin cứ nói với tôi. Nếu người bạn của tôi đồng ý, tôi xin mời bác sĩ Giang ra tay giùm.

Giang Khương gật đầu:

- Tỉnh trưởng yên tâm, chỉ cần thông báo trước một ngày là được.

- Tốt, hết thảy đều nhờ vào cậu.

Tỉnh trưởng La dùng sức nắm tay Giang Khương, sau đó nói:

- Việc này rất quan trọng đối với tôi, xin bác sĩ Giang dốc hết toàn lực. Còn nữa, nhất định phải giữ bí mật. Ngay cả Hồ lão cũng đừng tiết lộ.

Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Tỉnh trưởng La, Giang Khương liền thu lại nụ cười, chậm rãi gật đầu.

Ngồi trên xe trở về, trong lòng Giang Khương có chút hưng phấn. Thu hoạch hôm nay không hề nhỏ, không chỉ quen biết được với Tỉnh trưởng Bạch, mà còn có cơ hội kết giao với nhân vật tầng cao hơn.

Tuy nói cơ hội này vô cùng mạo hiểm, nhưng chỉ cần có, Giang Khương cũng muốn thử một lần.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 158



Tuy nói Tỉnh trưởng La bài danh thứ ba ở Sở Nam, Phó tỉnh trưởng thứ tư, nhưng người có thể khiến cho ông ta phải nịnh nọt tuyệt đối là nhân vật có thể quyết định tiền đồ của ông ta.

Giang Khương không cần đoán cũng biết nhân vật như vậy là tồn tại ở đâu, và có năng lượng như thế nào.

Nghĩ đến đây, Giang Khương nhẹ nhàng thở hắt ra. Hắn nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này. Có lẽ đây chính là bước đầu tiên trên con đường báo thù của hắn.

Buổi tối, sau khi tắm xong, Giang Khương cầm một miếng Sơn Tham lâu năm, thuận miệng cắn một miếng, sau đó nhẹ nhàng hớp một hớp nước rồi nằm lên giường.

- Phát hiện năng lực sinh vật đặc biệt, bắt đầu hấp thu.

Không bao lâu sau, một tin tức hiện lên.

- Chủ thể tiến vào hôn mê, phân tích năng lượng dị chủng tinh thần bắt đầu. Bộ phân tích kinh nghiệm khởi động.

Sau khi tin tức này hiện lên, trước mắt Giang Khương tối sầm lại, sau đó tiến vào giấc ngủ sâu.

Mơ mơ màng màng, tầm mắt liền sáng lên. Căn phòng khám quen thuộc đã xuất hiện. Tổ sư gia rốt cuộc đã ngưng luyện Ngũ Cầm Hí, bắt đầu ngồi trước mặt xem bệnh cho một người.

Đối với cảnh tượng như vậy, Giang Khương đã có kinh nghiệm. Chỉ là khi đó hắn chỉ có thể nhìn tổ sư gia xem bệnh cho người ta, cảm nhận được tất cả nhưng vẫn không rõ hàm nghĩa và thuốc mà tổ sư gia sử dụng.

Lúc này, hắn có thể cảm nhận được, khi tổ sư gia chẩn bệnh, bất cứ có phát hiện gì, đều có lời giải thích tại sao lại sử dụng loại thuốc đó.

Giang Khương nhìn hết thảy, sau đó bị động tiếp nhận kinh nghiệm và tri thức chữa bệnh của tổ sư gia.

Lúc này, hình xăm trên vai trái hắn vẫn lóe lên. Khí lưu trong cơ thể cũng không vì Tổ sư gia ngừng luyện Ngũ Cầm Hí mà dừng lại.

Khí lưu nồng nặc vẫn vận hành trong huyệt Khí Hải. Khắp nơi trong cơ thể tràn ngập hơi thở ấm áp. Sau đó tập trung tại một huyệt vị gần nhất, cuối cùng tạo thành một luồng khí lưu nho nhỏ chảy vào trong kinh mạch.

Khi đoàn khí lưu từ huyệt Khí Hải bắt đầu vận hành theo hai mạch Nhâm Đốc, bên ngoài cơ thể Giang Khương bắt đầu tản ra khí tức màu xanh nhạt, chậm rãi rót vào từng tế bào, xương cốt, da thịt, sau đó dung nhập vào trong huyệt vị Giang Khương, dần dần hòa hợp với khí tức ấm áp bên trong kinh mạch, khiến cho tốc độ vận hành khí lưu trong hai mạch Nhâm Đốc càng lúc càng nhanh.

Thời gian từng phút một trôi qua, khí lưu vận hành trong cơ thể Giang Khương càng lúc càng nhanh hơn. Khí tức màu xanh bên ngoài cơ thể phát ra cũng không kém, nhưng lại bị cơ thể Giang Khương hút hết vào.

Không biết trải qua bao lâu, một tin tức hiện ra trong đầu Giang Khương.

- Năng lượng Cửu Vĩ tầng một đã đầy đủ. Cửu Vĩ hồi phục, bắt đầu hiện hình.

Từ lúc tin tức này phát ra, hình xăm trên cánh tay Giang Khương phát ra một đạo quang mang. Con mèo nhỏ đáng yêu lẳng lặng cuộn mình, sau đó duỗi người ra.

Đó là một con tiểu hồ ly màu đỏ. Nó chậm rãi duỗi thắt lưng, sau đó ngửa đầu ngáp một cái, cái đuôi chậm rãi dựng thẳng lên. Hai mắt sáng như bảo thạch dần dần mở ra.

Khi cặp mắt được mở ra, từ trong ánh mắt toát ra một luồng ánh sáng màu hồng lờ mờ, sau đó tản ra toàn thân.

Luồng ánh sáng này chậm rãi từ cánh tay trái tràn xuống chân trái, sau đó lại hướng lên trên.

Cứ như vậy mà lan tràn hết toàn thân Giang Khương, cuối cùng là đến đầu.

- Hiện hình hoàn thành. Giao cho chủ thể thiên phú đầu tiên. Đầu độc.

Sau khi tin tức này hiện lên, ánh sáng màu hồng đang tràn ngập toàn thân Giang Khương đột nhiên biến mất.

Con tiểu hồ ly màu đỏ như máu trên vai trái Giang Khương bắt đầu cuộn mình lại, hai mắt nhắm chặt. Lúc này một tin tức hiện lên.

- Cửu vĩ tầng hai kích hoạt. Năng lượng tích trữ của Cửu Vĩ tầng hai bằng 0.

Phía đuôi hình xăm con hồ ly dường như có cái gì đó hiện lên, giống như đầu đuôi xòe to, chỉ là nhìn không rõ mà thôi.

6h sáng, Giang Khương nhẹ nhàng mở mắt, quay đầu nhìn chung quanh, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhưng cái gì cũng không nhớ được.

Mang theo chút nghi hoặc, Giang Khương thở hắt ra, sau đó rời giường đi đánh răng rửa mặt.

Phù phù. Giang Khương vừa luyện Ngũ Cầm Hí, vừa cảm nhận được sự sảng khoái trong cơ thể, lúc này cũng dần dần sáng tỏ một việc.

Xem ra, Ngũ Cầm Hí mà tổ thượng lưu truyền cho đến nay mà không truyền Ngũ Cầm Vận Khí Pháp không phải là không có nguyên nhân.

Bởi vì nếu người nào chưa được hỗ trợ tiến hành dẫn đạo, cấu thành một trụ cột năng lượng tuần hoàn, căn bản không có biện pháp tu luyện.

Bởi vì nó không nói cho anh biết luyện khí như thế nào mà chỉ giúp anh hình thành một năng lượng tuần hoàn đặc biệt trong cơ thể của anh, sau đó thông qua hoàn cảnh chung quanh, hấp thu các loại năng lượng, từ đó giúp cho chủ thể cường hóa.

Nếu không có ai giúp anh hoàn thành lần dẫn đạo đầu tiên này, chỉ để anh tùy ý cảm thụ luồng khí lưu thì trên cơ bản sẽ rất khó khăn.

Cho nên, tổ thượng không có khả năng thông qua sách vở để tiến hành truyền thừa.

Đương nhiên, cũng có thể xảy ra một biến cố lớn nào đó, khiến cho Ngũ Hành Vận Khí Pháp không thể truyền thừa xuống, sau đó chỉ có thể thông qua sách vở truyền thừa lại y thuật và Ngũ Cầm Hí.

Sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong, lúc này Giang Khương mới chậm rãi dừng lại, cảm nhận được luồng khí ấm áp trong cơ thể, trong lòng cảm thấy vui sướng. Rốt cuộc hắn đã có được sự tuần hoàn đầy đủ. Chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng, củng cố năng lượng tuần hoàn, đạt đến một trình độ nhất định, sau đó trở về giúp lão gia tử học lấy công pháp này.

Nếu lão gia tử có thể học được môn công pháp này, chỉ cần kiên trì luyện tập, cho dù không đạt được chỗ tốt nào, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ mấy chục năm hẳn là không thành vấn đề.

Nghĩ đến đây, Giang Khương cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, sau đó chậm rãi trở về phòng khám.

Ăn vài cái bánh bao xong, Giang Khương trở về phòng khám tắm rửa một cái, rồi xuống dưới mở cửa.

- Xin chào bác sĩ Giang.

- Chào buổi sáng, bác sĩ Giang.

Như thường lệ, đến sớm nhất lúc nào cũng là mấy cô y tá. Giang Khương mỉm cười chào hỏi, sau đó mặc áo khoác vào, chuẩn bị cho Hồ lão một bình trà, chờ tất cả mọi người đến, bắt đầu một ngày làm việc như bình thường.

Dường như người bệnh đến phòng khám Khánh Nguyên cũng đông hơn trước. Ba thầy trò vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, người bệnh xếp hàng bên ngoài đã có hơn mười người, hơn nữa còn không ngừng có người tiến vào.

- Bắt đầu thôi.

Sau khi Hồ lão nhấp một ngụm trà, Giang Khương và Trương Nhạc bắt đầu gọi người bệnh vào.

Những người bệnh đầu tiên đa phần là đến tái khám. Cũng chỉ có những người bệnh đến tái khám mới biết phòng khám Khánh Nguyên rất đông bệnh nhân, vì vậy mới đến sớm xếp hàng, tránh phải đợi lâu.

Sau khi khám xong cho hai người bệnh, lúc này mới có người bệnh mới đến.

Tốc độ khám bệnh của Giang Khương vẫn cực nhanh, đương nhiên hắn đã cố ý hạn chế tốc độ của mình, không để quá nhanh, mỗi người khoảng ba bốn phút, không quá nhanh cũng không quá chậm, để người bệnh không cảm thấy quá mức quái dị.

Nhưng tốc độ này của hắn vẫn nhanh hơn Trương Nhạc.

Giang Khương khám ba bốn người, Trương Nhạc bên kia mới đến người bệnh thứ hai.

- Thật mà! Anh phải tin tưởng tôi. Ruột của anh có vấn đề, lại còn phải đo điện tim một lần. Nếu cứ để như vậy, tình hình sẽ càng ngày càng xấu hơn. Dạ dày của anh vì thế mà mới bị đau.

Giang Khương đang cầm trong tay đơn thuốc đưa đến chỗ Hồ lão ký tên, chợt nghe được giọng nói có chút bất đắc dĩ của Trương Nhạc vang lên.

- Tôi bị đau dạ dày, tại sao lại liên quan đến tim? Anh có biết khám bệnh hay không?

Một giọng nói tức giận vang lên:

- Tôi đã bị đau dạ dày từ lâu, uống thuốc dạ dày sẽ khỏi. Như vậy không bị đau dạ dày thì là cái gì? Hơn nữa tôi mới ba mươi, sức khỏe còn tốt. Anh không biết xem bệnh thì đừng nói lung tung.

Giang Khương đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy một người đàn ông đang trừng mắt với Trương Nhạc, gương mặt tràn đầy tức giận:

- Người khác nói phòng khám Khánh Nguyên khám bệnh rất giỏi, nên tôi mới đến đây. Sớm biết như vậy, tôi đến bệnh viện thì tốt hơn.

- Này này, Vương lão đệ, những lời tôi nói đều là sự thật. Anh tin tưởng tôi được không? Anh phải đo điện tim chỉ mới biết là có vấn đề hay không.

Trương Nhạc bị mắng, sắc mặt đỏ lên, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho bệnh nhân:

- Tình huống này của anh rất dễ bị nhầm với đau dạ dày, nhưng nó rất có khả năng là do tim có vấn đề.

- Mẹ kiếp, đồ thầy thuốc chó má.

Trương Nhạc còn chưa nói xong, người đàn ông đã ném một xấp giấy vào mặt Trương Nhạc.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 159



- - Anh...anh, tại sao anh lại không biết nói lý như vậy? Tôi đây chỉ là muốn tốt cho anh thôi.

Bị người ta làm nhục như vậy, cho dù Trương Nhạc rất biết kềm chế, nhưng gương mặt vẫn đỏ bừng.

- Dẹp! Không phải các người muốn làm kiểm tra càng nhiều kiếm được càng nhiều sao? Chỉ có người ngu mới bị các người lừa gạt.

Người đàn ông kia khinh thường nói:

- Tôi mới 29 tuổi, sức khỏe rất tốt, làm sao có chuyện tim có vấn đề? Phì. Đồ lang băm.

Dứt lời, người đàn ông xoay người rời đi.

Sắc mặt Hồ lão cũng vô cùng khó coi. Người bệnh không làm kiểm tra cũng không sao, nhưng nếu để y chạy ra ngoài nói lung tung, nói phòng khám kiểm tra loạn, như vậy sẽ phá hỏng danh tiếng của phòng khám.

- Anh bạn này, anh đừng nóng, để tôi khám cho anh được không? Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ bảo bác sĩ Trương xin lỗi anh. Còn nếu có vấn đề, vậy hãy làm kiểm tra. Như vậy mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi.

Hồ lão mỉm cười đứng dậy nói với người đàn ông.

Ai ngờ Hồ lão đã ra mặt, nhưng người đàn ông vẫn không nể mặt ông, lạnh lùng nói:

- Xem lại cái rắm! Một chút bệnh vặt của tôi lại bị các người nói thành bệnh nặng. Tôi mà khám lại thì tôi chính là kẻ ngu.

Lời vừa nói ra, sắc mặt Hồ lão liền cứng đờ. Không sợ nói đạo lý, chỉ sợ đối phương là người không biết nói đạo lý. Đụng phải loại người như vậy, anh sẽ nói như thế nào với y? Chung quy cũng không thể cưỡng ép kéo y đi kiểm tra.

- Haiz.

Hồ lão bất đắc dĩ thở dài. Đối mặt với người như vậy, thật sự không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể quên đi.

Nhưng Giang Khương lại cau mày đứng lên:

- Ông anh này, điện tâm đồ cũng chỉ có mười đồng. Nếu bác sĩ Trương cho rằng anh có vấn đề ở tim, kiểm tra một chút cũng có sao đâu. Bác sĩ Trương cũng không thể vì mười đồng mà cố ý dựng chuyện này cho anh.

- Hừ, tiền không phải là vấn đề. Vấn đề là tôi chỉ mới 29, cũng không phải 92, tại sao lại có vấn đề ở tim? Cậu cũng chẳng phải ba của tôi.

Người đàn ông hừ lạnh, nói:

- Phòng khám các người không đáng tin cậy. Lão tử không thèm ở lại đây nữa.

Thấy người đàn ông không biết nói lý, Giang Khương cũng cảm thấy đau đầu. Người như vậy, khẳng định sẽ ra ngoài ăn nói lung tung. Người hiểu chuyện thì không sao, người không rõ nhất định sẽ loan truyền lời nói của y.

Nhưng Giang Khương vẫn không có ý định từ bỏ. Bởi vì hắn nhìn ra được khí sắc của người này quả thật không tốt, sắc mặt hơi tái. Dựa theo kinh nghiệm trung y mà hắn học được từ tổ sư gia, đây chính là triệu chứng của huyết hàn (huyết mạch bị ngưng trệ), hơn nữa ấn đường có màu xanh đen, chính là tâm hàn ngưng trệ.

Nếu người bệnh này rời đi, vạn nhất xảy ra vấn đề, đối với danh tiếng của phòng khám cũng không tốt.

Lập tức có chút cau mày, liền hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ biện pháp thuyết phục người này. Mặc kệ người này có tin hay không, nhưng từ triệu chứng trước mắt của người này, cộng thêm Trương Nhạc đã kiểm tra qua cũng nói tim có vấn đề, như vậy là chính xác rồi.

- Ông anh đừng nóng vội.

Lúc này, Giang Khương mỉm cười, gọi lại người đàn ông đang định xoay người bỏ đi, đột nhiên trong đầu hiện ra một tin tức.

- Thiên phú thứ nhất, đầu độc kích hoạt.

Giang Khương sửng sốt. Người đàn ông bị hắn gọi lại, nhịn không được liền quay đầu lại nhìn người đã gọi y. Đột nhiên, ánh mắt vốn đang tức giận không khỏi có chút hòa hoãn lại.

- Cậu muốn nói cái gì?

Người đàn ông cau mày nhìn Giang Khương, sự không kiên nhẫn trong mắt cũng biến mất.

Giang Khương còn đang sững sờ vì tin tức hiện lên trong đầu, lúc này nghe người đàn ông nói, mới bừng tỉnh trở lại.

Ức chế sự nghi hoặc trong lòng, cười nói:

- Ông anh này, tôi tin tưởng năng lực của bác sĩ Trương. Nếu anh ấy nói tim của anh có vấn đề, như vậy tất sẽ có vấn đề. Nếu không, để tôi làm điện tâm đồ cho anh. Không có vấn đề gì, phòng khám của tôi sẽ không thu phí của anh. Còn có vấn đề, như vậy anh phải nghe theo ý kiến của phòng khám chúng tôi, như thế nào?

Giang Khương nói xong, người đàn ông vốn đã không còn kiên nhẫn, hơn nữa còn cố chấp đến cực điểm đột nhiên thay đổi tính tình, bắt đầu chần chừ.

Thấy thế, Giang Khương mỉm cười. Mặc dù hắn vẫn còn đang rất nghi hoặc, nhưng hắn cũng rõ, khi tin tức kia hiện ra trong đầu hắn, chỉ sợ tình huống trước mắt chính là tác dụng của thiên phú này.

- Nào, để tôi kiểm tra cho anh.

Giang Khương đứng dậy, không đợi người đàn ông đưa ra lựa chọn, liền đi thẳng đến phòng khám ngoại.

Lời nói của Giang Khương giống như có một ma lực. Thấy Giang Khương đi ra ngoài, người đàn ông cũng không chần chừ nữa, mà theo sát Giang Khương bước ra ngoài luôn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Nhạc và Hồ lão đều há hốc mồm. Hai người bọn họ không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Người đàn ông này lật lọng cũng quá nhanh đi.

Hơn nữa, lời nói của Giang Khương cũng chẳng có gì đặc biệt. Tuy nói rất có đạo lý, nhưng người này lại không chịu hiểu đạo lý, tại sao Giang Khương vừa mới nói thì lại thông?

Không chỉ có Hồ lão và Trương Nhạc nghi hoặc, ngay cả những người bệnh bên cạnh vẻ mặt cũng tràn đầy mơ hồ. Cuối cùng có người cảm thán nói:

- Khí thế của bác sĩ Giang thật là mạnh. Anh ta vừa rồi còn hò hét bức người, ai nói cũng không chịu nghe, vậy mà lại bị hai câu nói của bác sĩ Giang thuyết phục.

Máy đo điện tim của phòng khám Khánh Nguyên rất hiện đại. Ít nhất Hồ lão rất chịu bỏ tiền đầu tư cho phương diện này. Rất nhanh, điện tâm đồ đã được thực hiện xong, cho ra kết quả.

Giang Khương tùy ý liếc nhìn kết quả của điện tâm đồ, mày liền nhướng lên, sau đó nhìn vào biểu đồ gợn sóng.

Tuy nói máy tính có thể tự động đưa ra kết quả, nhưng đôi khi cũng có thể đưa ra kết quả sai lầm. Cho nên, các bác sĩ đều phải phân tích lại biểu đồ điện tim một lần nữa rồi mới đưa ra kết quả cuối cùng.

Giang Khương cũng giống như vậy. Hắn cẩn thận xem qua vài lần, khe khẽ thở dài. Quả nhiên là không sai.

Người đàn ông họ Trương cũng đã mặc lại áo, ngồi xuống, có chút khẩn trương nhìn Giang Khương. Dù sao Giang Khương cũng đã nói nếu không có vấn đề gì, sẽ không thu tiền khám của y. Nhưng trong lòng y vẫn có chút không yên.

- Bác sĩ...bác sĩ Giang...như thế nào rồi?

Giang Khương cười khổ, sau đó đưa tờ giấy điện tim cho y, nói:

- Anh xem đi.

Nhìn sắc mặt không tốt lắm của Giang Khương, người đàn ông họ Trương cũng cảm thấy căng thẳng, vội vàng tiếp nhận tờ giấy điện tim.

Mặc dù y xem không hiểu mấy cái gợn sóng này, nhưng phía sau có kết quả chẩn đoán.

Bên trên có viết: Tắc nghẽn cơ tim tâm thất trái.

Mặc dù người đàn ông họ Trương không hiểu nó có ý gì, nhưng y cũng phát hiện được sự không ổn, sắc mặt trắng bệch nhìn Giang Khương.

- Cơ tim của anh bị nghẽn.

Giang Khương thở hắt ra:

- Anh ngồi ở đây đừng đi đâu. Tôi xe gọi xe cứu thương đưa anh đến bệnh viện. Anh hãy kiểm tra lại một lần ở đó. Nếu như chính xác, vậy hãy mau dùng thuốc. Nếu may mắn, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

- Cái gì?

Nghe Giang Khương nói muốn gọi xe cứu thương, sắc mặt người đàn ông hoàn toàn tái xanh:

- Bác sĩ Giang, cậu đừng hù tôi chứ?

Giang Khương bất đắc dĩ, cười khổ nói:

- Tôi hù anh làm gì. Anh ở đây đừng nhúc nhích. Nếu hoạt động quá nhiều, lại càng khiến cơ tim tắc nghẽn thêm. Anh hãy mau gọi điện thoại cho người nhà, bảo bọn họ chuẩn bị đến bệnh viện với anh.

- Được được, để tôi gọi, để tôi gọi.

Nếu không phải người đàn ông họ Trương nghe Giang Khương nói, chỉ cần vận khí không kém, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ lúc này đã bị dọa đến hôn mê rồi, lập tức hai tay run run lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại về nhà.

Giang Khương bước ra ngoài, nói với anh Hoàng ở phòng thuốc:

- Anh Hoàng, nhờ anh gọi giùm một cuộc điện thoại đến bệnh viện số 1, nói có người bị tắc nghẽn cơ tim, muốn bọn họ đến tiếp nhận.

Nghe xong, anh Hoàng vội vàng gật đầu. Đối với những chuyện như vậy, y xử lý rất thuần thục, vội vàng gọi một cuộc điện thoại.

Lúc này, người bên trong phòng khám cũng nghe được lời nói của Giang Khương, đợi sau khi Giang Khương bước vào phòng khám bệnh, Trương Nhạc nhảy ra, khẩn trương hỏi:

- Giang Khương, là tim có vấn đề phải không?

- Vâng, là tắc nghẽn cơ tim.

Giang Khương gật đầu nói:

- Tôi đã bảo anh ta thông báo cho người nhà, rồi gọi điện thoại cho bệnh viện số 1 đến đưa người đi cấp cứu.

Nghe Giang Khương nói xong, Trương Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải tim có vấn đề, thể diện của y sẽ mất hết. Dù sao cũng là y khẳng định tim của người đàn ông họ Trương có vấn đề.

- Cũng may là chúng ta không để cho anh ta đi. Nếu không, lỡ trên đường xảy ra chuyện gì thì...

Hồ lão vui mừng nhìn Giang Khương, gật đầu nói:

- Giang Khương, bây giờ con hãy theo dõi anh ta một chút, tránh cho sự việc không hay phát sinh.

- Vâng, sư phụ, để con sang bên phòng theo dõi anh ấy chút.

Nhìn Giang Khương xoay người bước ra ngoài, một bệnh nhân đến tái khám cảm thán nói:

- Hồ y sư, bác sĩ Tiểu Giang thật sự càng lúc càng lợi hại. Kỹ thuật khám bệnh của phòng khám ông cũng càng lúc càng cao. Hơn nữa còn rất có trách nhiệm với người bệnh. Sau này việc kinh doanh sẽ càng lúc càng tốt.

Hồ lão gật đầu nói:

- Đúng vậy, Trương Nhạc và Giang Khương đều là những bác sĩ trẻ tuổi, nhưng thực lực không tệ. Có được đồ đệ như vậy, tôi coi như cảm thấy mỹ mãn rồi.
 
Back
Top Bottom