Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Binh Vương Thần Bí

Binh Vương Thần Bí
Chương 170



Giang Khương là người bí ẩn.

Đúng vậy, lần này là bí ẩn.

Mặc kệ diễn đàn náo nhiệt đến cỡ nào, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp nhìn tấm ảnh của hắn mà ôm ngực phập phồng, Giang Khương vẫn rất bí ẩn.

Tại sao lần này lại nói hắn bí ẩn? Bởi vì không có ai biết tên của hắn, cho nên chỉ có thể nói là hắn bí ẩn.

Xế chiều ngày hôm sau, đài truyền hình Vân Giang có phát lại buổi văn nghệ chào mừng chín mươi lăm năm ngày thành lập trường đại học Đông Nguyên.

Đại học Đông Nguyên là trường trọng điểm trong cả nước. Buổi văn nghệ của trường, đài truyền hình Vân Giang cũng không dám khinh thị. Mặc dù chỉ là phát lại, nhưng hiệu quả tuyên truyền cũng không nhỏ. Dù sao quy cách của trường khá cao, hơn nữa lại có tiếng mỹ nữ nhiều, đủ để cho mọi người coi trọng.

Tần suất xem đài của truyền hình Vân Giang đứng thứ ba trong cả nước. Đặc biệt mấy ngày qua, tần suất xem đài được xem là dẫn đầu. Cho nên, buổi văn nghệ được phát vào buổi chiều cũng có rất đông người xem.

Tâm điểm của buổi văn nghệ chính là người nào đó đã nhảy lên trên đài, vô cùng bí ẩn.

Không quan tâm đến việc có người tra google để tìm tin tức của hắn hay không, vẫn có người cách xa ngàn dặm nhận ra hắn.

Bạn học cũ.

Lúc này, Phan Hiểu Hiểu đang nhàm chán ngồi trên ghế sofa xem tivi, sau khi chuyển qua nhiều kênh, rốt cuộc bất đắc dĩ dừng lại ở đài truyền hình Vân Giang. Lúc này đang phát tiết mục văn nghệ của trường đại học, dường như cũng không tệ.

Nhìn người vừa nhảy lên trên đài, Phan Hiểu Hiểu mở to mắt, cuối cùng cũng xác định được người kia là nhảy lên đài.

- Có chút năng lực, có thể nhảy được cao như vậy.

- Buổi văn nghệ chín mươi lăm năm ngày thành lập trường Đông Nguyên?

Phạm Hiểu Hiểu cầm remote trong tay, sau đó nhìn tiêu đề, bắt đầu có chút hứng thú.

- Ừm, cũng không tệ lắm. Không nghĩ đến trường Đông Nguyên lại có được người như vậy. Đàn ghita không dở, lại còn hát khá hay.

Nghe trong tivi truyền đến tiếng đàn, Phan Hiểu Hiểu chậm rãi gật đầu, mỉm cười. Xem ra cũng có cái để xem.

Màn hình dần dần kéo gần lại. Ánh mắt Phan Hiểu Hiểu mở to, một gương mặt anh tuấn quen thuộc đập vào mặt, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần.

- Giang Khương? Tên đại lừa gạt này học ở trường đại học Đông Nguyên?

Phan Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm màn hình tivi, theo bản năng mà sờ môi của mình, nhớ đến cảm giác ấm nóng và mềm mại khi đó.

- Chậc chậc, vừa đàn, vừa hát vừa khóc.

Phan Hiểu Hiểu tức giận lấy điện thoại di động ra, sau đó tìm được một dãy số.

Khi nhận được điện thoại, Giang Khương đang bắt mạch cho một người bệnh. Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn liền bước ra khỏi phòng khám, móc điện thoại ra nhìn.

- Phan Hiểu Hiểu?

Giang Khương có chút sững sờ, nhớ lại gương mặt xinh đẹp lúc trước.

Nhìn số điện thoại gọi đến, Giang Khương có chút bối rối. Không biết cô ấy gọi cho hắn làm gì? Chẳng lẽ đòi nợ nụ hôn đầu của cô ấy?

- Này.

Giang Khương vừa mới bắt máy, liền nghe được giọng nói của Phan Hiểu Hiểu truyền đến:

- Tên đại lừa gạt.

- Cái gì?

Giang Khương ngạc nhiên hỏi.

- Tôi nói anh là một tên đại lừa gạt.

Phan Hiểu Hiểu nói.

Giang Khương vuốt tóc, cười khổ:

- Này cô gái, tôi lừa cô cái gì chứ?

- Anh nói anh là bác sĩ. Tên lừa gạt.

Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh.

- Tôi đúng là bác sĩ mà, tại sao lại bảo là lừa gạt?

Giang Khương gãi đầu, khó hiểu hỏi. Không biết hắn chọc giận cô gái này lúc nào, tại sao cách xa như vậy lại gọi cho hắn?

Nghe Giang Khương cứ khăng khăng như vậy, Phan Hiểu Hiểu oán giận:

- Anh đúng là lừa gạt. Tôi vừa mới xem tiết mục văn nghệ của trường đại học Đông Nguyên, nhìn thấy anh biểu diễn trong đó. Anh chính là một tên đại lừa gạt.

- Phát lúc nào vậy?

Nhớ đến bộ dạng vừa hát vừa khóc của mình, Giang Khương thật sự cảm thấy quá mất mặt.

- Vừa rồi, như thế nào? Không phải là đã gạt tôi chứ?

Nghe Giang Khương thừa nhận, Phan Hiểu Hiểu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thằng nhãi này đã cướp đi nụ hôn đầu của cô, bây giờ lại còn giả bộ. Nếu không phải nể mặt hắn đã cứu cô, cô đã tính sổ với hắn rồi.

Giang Khương tràn đầy ủy khuất. Hắn có gạt người bao giờ đâu?

- Tôi không lừa cô. Tôi thật sự là bác sĩ, nhưng tôi còn hỗ trợ giảng dạy cho trường đại học Đông Nguyên. Hôm nay, khoa Y của trường xảy ra vấn đề, tôi tạm thời ra mặt giúp đỡ mà thôi.

Giang Khương giải thích, nhưng cảm thấy ngay cả bản thân hắn cũng không tin nổi lời giải thích của hắn.

Nghe giọng nói có chút chột dạ của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh:

- Đại lừa gạt, đừng để tôi nhìn thấy anh ở Yên Kinh?

- Thế nhìn thấy tôi cô sẽ làm gì?

Nghe giọng nói uy h**p của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương cảm thấy thú vị, có chút tò mò hỏi.

- Tôi...tôi...dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy tên lừa gạt như anh.

Dứt lời, Phan Hiểu Hiểu cúp mạnh điện thoại. Bởi vì đối mặt với vấn đề mà Giang Khương hỏi, cô dường như không chống đỡ được. Cô nổi giận gọi điện thoại chất vấn Giang Khương, chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao.

Vì sao?

Giang Khương đứng im nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Cô gái này rốt cuộc bị cái gì vậy nhỉ? Gọi điện thoại đến chất vấn hắn chỉ vì hắn đã tham gia một tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên?

Giang Khương không nói gì, chỉ nhún vai, sau đó bỏ điện thoại vào lại túi quần, trở lại phòng khám, tiếp tục xem bệnh.

Đương nhiên, xem tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên cũng không phải chỉ có một mình Phan Hiểu Hiểu.

Đối với rất nhiều người mà nói, mặc dù Giang Khương đàn hát không tệ, nhưng không hấp dẫn bằng mỹ nữ.

Vũ đạo của Từ Thanh Linh cộng thêm tài kéo đàn violin của cô, khiến cho mọi người đều bị thu hút.

Một người đàn ông đang dùng cơm trong một phòng bao, đột nhiên nhìn thấy Từ Thanh Linh trên màn hình tivi, ánh mắt sáng lên, buông ly rượu trong tay xuống, chỉ vào tivi, hỏi:

- Đây là tiết mục văn nghệ của Đông Nguyên?

Một người bên cạnh vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua tivi, sau đó gật đầu cười nói:

- Vâng, là tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên.

- Cô bé kia đúng là không tệ. Có quen không?

Người đàn ông trẻ tuổi hỏi.

Người bên cạnh vội vàng nhìn kỹ vài lần, sau đó nói:

- Cát thiếu, đương nhiên là quen rồi. Đây là hoa khôi khoa Y của trường Đông Nguyên chúng ta, tên Từ Thanh Linh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 171



Ngày thứ hai, theo yêu cầu của tỉnh trưởng Bạch, Giang Khương và Hồ lão đến bệnh viện số 1 khám lại cho lão thái thái và Bạch phu nhân.

Hai lần trước không có mặt, hôm nay Bạch tỉnh trưởng cố tình ở lại bệnh viện chờ Hồ lão và Giang Khương.

Nhưng ông lại không biết, buổi tối bên phòng khám vẫn phải có người trực.

Giang Khương tất nhiên là không có vấn đề. Dù sao ngày nào hắn cũng ở phòng khám. Hôm nay Trương Nhạc được nghỉ, nhưng vì cuộc điện thoại của Chủ nhiệm Triệu, Hồ lão không thể làm gì hơn là yêu cầu Trương Nhạc ở lại trực, còn ông và Giang Khương thì lên xe Chủ nhiệm Triệu đã chuẩn bị sẵn.

Đương nhiên, Tỉnh trưởng Bạch vì muốn thể hiện sự coi trọng của mình, xe phái đến đón hai thầy trò cũng là xe chuyên dụng của ông.

Đây là lần thứ hai Giang Khương ngồi chiếc xe này, nhưng Hồ lão thì là lần đầu tiên. Nên biết rằng, ban đầu Tỉnh trưởng La cho Chủ nhiệm Lý đến đón bọn họ cũng là xe công vụ. Nhưng so với xe số 1 này thì vẫn còn thua kém một chút.

Sau khi đến bệnh viện, thư ký của Tỉnh trưởng Bạch là Chủ nhiệm Triệu vô cùng thân thiết dẫn hai người đến phòng bệnh cao cấp.

Tỉnh trưởng Bạch thấy hai người tiến vào, vội vàng đứng dậy đón chào, bắt tay Hồ lão và Giang Khương, đồng thời tỏ vẻ xin lỗi khi làm phiền hai người vào buổi tối.

Hồ lão tất nhiên là không để ý. Sau khi hai bên khách sáo vài câu, Hồ lão và Giang Khương cùng đi với Tỉnh trưởng Bạch vào phòng trong khám lại cho lão thái thái.

Mấy ngày qua, nhờ có thuốc của Giang Khương và Hồ lão, tinh thần của lão thái thái rõ ràng khỏe hơn trước rất nhiều. Hơn nữa nghe Bạch phu nhân nói, sau khi uống thuốc được hai ngày, lão thái thái ăn cũng nhiều hơn trước.

Có công dụng như vậy, Tỉnh trưởng Bạch lại càng coi trọng hai thầy trò.

Sau khi Hồ lão bắt mạch xong, liền ra hiệu bảo Giang Khương lên bắt mạch lại. Bây giờ ông vô cùng bội phục đệ tử của mình, đã xem hắn ngang hàng với ông. Đơn thuốc mà lão thái thái dùng lần trước cũng chính là Giang Khương kê.

Hiệu quả không tệ, hiển nhiên đơn thuốc cũng không cần điều chỉnh quá nhiều. Giang Khương chỉ điều chỉnh lại hai vị thuốc, sau đó đưa đơn thuốc cho Hồ lão.

Hồ lão cẩn thận nhìn qua, phát hiện kinh nghiệm của Giang Khương càng lúc càng nhiều. Thuốc mà hắn kê trên cơ bản rất phù hợp với nguyên tắc dùng thuốc của ông.

Sau khi xem qua xong, ông mỉm cười nói với Tỉnh trưởng Bạch:

- Sức khỏe của lão thái thái vẫn còn yếu, bà uống thêm ba thang thuốc nữa, đến lúc đó chúng tôi sẽ xem tình huống mà điều chỉnh.

- Vậy thì tốt, chỉ mong Hồ y sư và bác sĩ Tiểu Giang quan tâm nhiều hơn.

Đối với sự tận tình của Hồ lão, Tỉnh trưởng Bạch tất nhiên là không chê trách được, cuống quýt cảm ơn.

Sau khi khám xong cho lão thái thái, tiếp theo chính là khám cho Bạch phu nhân.

Lúc này, tại một KTV sang trọng, Từ Thanh Linh cau mày nói với Trương Du Chánh:

- Du Chánh, chúng ta đi thôi.

Nhìn biểu hiện không thích của Từ Thanh Linh, Trương Du Chánh buông ly rượu trong tay, nhìn mọi người đang uống rượu bên cạnh, chần chừ một chút rồi cười nói:

- Cát thiếu, anh Ba, tụi em có việc xin phép đi trước.

- Chưa gì đã đi rồi sao? Bây giờ mới 9h thôi mà. Trương Du Chánh, cậu đây là xem thường anh Ba, hay là không nể mặt Cát thiếu vậy?

Một thanh niên đeo mắt kính nhìn Trương Du Chánh, trầm giọng nói.

- Anh Ba, đương nhiên là không phải rồi. Chỉ là Thanh Linh cô ấy có chút không khỏe, nên tụi em xin phép về trước.

Lời Trương Du Chánh còn chưa nói hết, liền bị đối phương ngắt lời:

- Trương Du Chánh, tôi gọi cậu và Thanh Linh đến uống rượu, chính là muốn giới thiệu các người làm quen với Cát thiếu, cũng là có ý tốt, cũng đừng không biết phân biệt tốt xấu chứ.

Thấy đối phương tức giận, trong lòng Trương Du Chánh có chút sợ hãi, không dám có bất cứ lời nói nào khác. Người thanh niên tóc ngắn đẹp trai bên cạnh vội lên tiếng:

- Du Chánh, không nên gấp. Lúc này cũng chỉ mới hơn 9h, cứ uống thêm vài ly nữa.

Nói đến đây, y quay sang nhìn Từ Thanh Linh, cười nói:

- Thanh Linh tiểu thư, thời gian còn sớm, hãy ngồi thêm một chút, hát vài bài, xem như nể mặt tôi đây.

Thấy người thanh niên này lên tiếng, Trương Du Chánh lại càng không dám nói, đành gật đầu:

- Cát thiếu khách sáo rồi. Vậy chúng tôi xin ngồi thêm một lát nữa.

Đối phương khách sáo như vậy, mặc dù Từ Thanh Linh có chút không muốn nhưng cũng không thể rời đi. Dù sao cô cũng không dám đắc tội với người thanh niên này. Chỉ là trong lòng cô có sự tức giận. Đều tại Trương Du Chánh, cái gì nói là ăn bữa cơm cùng với mấy người bạn học có năng lượng. Kết quả năng lượng thì quả thật có năng lượng, là con trai của Phó tỉnh trưởng thường vụ, nhưng tất cả đều khiến cho cô không thích nổi.

Rõ ràng là nói ăn bữa cơm, nhưng bị ép uống mấy ly rượu vang, lại còn bị kéo đến đây hát.

Những hoạt động như vậy, Từ Thanh Linh cũng đã tham gia vài lần khi còn ở tổ Ngoại giao. Nhưng vì không thích, cho nên cô mới rời khỏi tổ Ngoại giao. Lần này vì Trương Du Chánh hẹn với cô, thành ra mới đến đây. Ai ngờ lại bị biến thành như vậy, muốn đi cũng đi không được.

Từ Thanh Linh miễn cưỡng cười. Cô cũng không phải là mấy cô gái không có não. Cô biết rõ năng lượng của Cát thiếu bên cạnh. Nhị công tử của tỉnh Sở Nam, ai dám không nể mặt. Cho dù cô cảm thấy không thoải mái thì cũng phải nhịn.

Thấy hai người không phản đối nữa, người tên anh Ba mang mắt kính, cũng là cựu sinh viên trường bọn họ liền rất nhanh phá tan không khí không thoải mái, bưng ly rượu, cười ha hả nói:

- Nào, nào Du Chánh, Thanh Linh, lời anh Ba nói thì không tính, chỉ có Cát thiếu nói mới chịu nghe. Hai người phải xin lỗi tôi, nào phạt rượu, phạt rượu.

Nhìn anh Ba nở nụ cười, Trương Du Chánh cũng đành bưng ly rượu lên, tươi cười nói:

- Vâng, anh Ba, em tự phạt một ly.

- Không được, không được, chẳng lẽ anh Ba tôi có giá trị chỉ bằng một ly thôi sao? Cậu phải tự phạt ba ly.

Anh Ba cười hắc hắc nói.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 172



Thấy biểu hiện của đối phương, gương mặt Trương Du Chánh hiện lên sự bất đắc dĩ. Mặc dù y có ý định kết giao với anh Ba, nhưng trong tình huống này, y như thế nào cũng không bắt buộc Từ Thanh Linh được.

Bây giờ cũng không còn cách nào khác, y chỉ có thể ngửa đầu uống hết ly rượu, sau đó tiếp nhận hai ly đối phương đưa sang, cuống quýt uống cho xong.

- Du Chánh thật là sảng khoái, đúng là anh em tốt.

Anh Ba nhìn về phía Từ Thanh Linh, cười nói:

- Thanh Linh, cái này là dành cho nam, còn em thì uống một ly thôi.

Từ Thanh Linh vốn đã chuẩn bị xong. Nếu đối phương phạt cô ba ly, cô quyết sẽ không uống. Nhưng anh Ba chỉ bắt cô uống một ly, bất đắc dĩ liền cau mày, cười nói:

- Anh Ba, tửu lượng của tôi không tốt. Tôi có thể chỉ uống một ly này được không?

- Được rồi, Thanh Linh, em cứ uống hết ly này đi, tôi tuyệt không bắt em uống nữa.

Anh Ba mỉm cười, nói.

Nghe đối phương đã đồng ý, Từ Thanh Linh thoáng thả lỏng tinh thần, tiếp nhận ly rượu, nhắm mắt uống xuống, cố nén cái vị khiến cho người ta buồn nôn kia.

- Học muội Thanh Linh quả nhiên cũng hào sảng.

Anh Ba mỉm cười vỗ tay.

- Anh Ba quá khen rồi.

Từ Thanh Linh mỉm cười nói.

Từ Thanh Linh cũng mỉm cười, nhưng đã sớm cảm thấy choáng váng đầu óc. Lúc này Cát thiếu bên cạnh lại bắt đầu nâng ly mời hai người uống rượu.

Cát thiếu kính rượu, mặc dù cảm thấy bất đắc dĩ nhưng Trương Du Chánh cũng đành phải uống. Lại bị uống thêm ba ly nữa.

Sau khi Trương Du Chánh uống cạn ba ly, Cát thiếu liền mỉm cười nói với Từ Thanh Linh:

- Thanh Linh tiểu thư?

Từ Thanh Linh vội vàng thoái thác:

- Cát thiếu, anh Ba vừa rồi đã đồng ý cho tôi không uống rượu nữa.

Anh Ba vội vàng cười nói:

- Thanh Linh, anh Ba không bắt em uống rượu, nhưng Cát thiếu mời em, em cũng nên cân nhắc lại chứ?

Nhìn ý cười trên gương mặt vị anh Ba này, Từ Thanh Linh cười khổ, hiểu ra vừa nãy cô bị người này hãm hại. Trong tình huống như thế này, cô không còn cách nào khác.

Quay sang nhìn Cát thiếu, nhìn nụ cười của y, Từ Thanh Linh biết nếu cô không uống, chỉ sợ vị Cát thiếu sẽ trở mặt. Cái khác không quan trọng, quan trọng chính là thể diện.

Đành tiếp nhận ly rượu, nói:

- Cát thiếu, tôi chỉ có thể uống được một ly này nữa thôi.

Thấy Từ Thanh Linh cầm ly rượu trong tay nhưng không uống, Cát thiếu cười nói:

- Được, Thanh Linh tiểu thử uống hết ly rượu này, tôi sẽ không mời nữa. Cô sẽ hát cho chúng tôi nghe chứ?

Thấy Cát thiếu đồng ý, Từ Thanh Linh nghiến răng uống ly rượu xuống bụng.

Sau khi Từ Thanh Linh uống xong ly rượu, Cát thiếu quả nhiên không mời cô uống nữa, bắt đầu mời cô hát.

Mặc dù cảm thấy có chút choáng váng, nhưng Từ Thanh Linh vẫn cố gắng chống đỡ, cho rằng hát xong bài này, cô có thể về nhà.

Sau khi hát xong một bài “Thần thoại”, Từ Thanh Linh ngồi xuống nhìn Trương Du Chánh một bên. Trương Du Chánh lúc này đã uống khá nhiều, người cũng không còn tỉnh táo. Từ Thanh Linh vội vàng đẩy Trương Du Chánh, muốn Trương Du Chánh đứng dậy ra về.

Cát thiếu thấy Từ Thanh Linh vẫn còn tỉnh táo, khẽ cau mày, quay sang liếc mắt nhìn anh Ba.

Ba thiếu nhìn ánh mắt này, liền lĩnh hội được ý tứ trong đó, sau đó cầm chai rượu rót cho mỗi người một ly. Khi nhìn sang Trương Du Chánh và Từ Thanh Linh, thấy hai người đã có chút mơ hồ, cũng không chú ý đến, bàn tay liền có chút giật giật.

Lúc này, Trương Du Chánh bị Từ Thanh Linh đẩy, biết mình không thể uống được nữa, liền vội vàng ngồi dậy:

- Cát...Cát thiếu, chúng tôi thật sự không thể uống được nữa.

- Này, Du Chánh, chúng ta cùng nhau uống thêm một ly nữa, uống xong ly rượu này, lại hát thêm một bài rồi ra về.

Cát thiếu cười nói:

- Thế ly rượu này của tôi, mọi người có muốn uống hay không?

Dựa theo quy củ của Sở Nam, khi sắp tan tiệc, tất cả mọi người đều uống một ly rượu cuối cùng. Trương Du Chánh bất đắc dĩ, đành phải cầm ly rượu lên.

Từ Thanh Linh hiển nhiên cũng biết quy củ này, chỉ là cô thật sự không muốn uống, đang định thoái thác, Cát thiếu liền cười nói:

- Thanh Linh học muội, hôm nay tôi cũng chỉ mời em hai ly rượu, cũng đừng phá hỏng quy củ chứ.

Thấy ánh mắt có chút không hài lòng của Cát thiếu, Từ Thanh Linh cũng đành cắn răng bưng ly rượu lên. Cô nghĩ uống thêm một ly rượu này hẳn cũng không có vấn đề gì, lập tức bưng ly rượu uống cạn.

- Thật sảng khoái.

Sau khi mọi người uống hết rượu, Cát thiếu lại cầm micro hát một bài. Mặc dù Từ Thanh Linh có chút buồn nôn, nhưng cũng đành kiên nhẫn chờ.

Nhưng cô cũng không chờ được Cát thiếu hát xong bài hát, chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, sau đó cả người chậm rãi ngã xuống ghế salon.

Trương Du Chánh cũng không tỉnh táo lắm, cũng đang dựa vào ghế salon mơ mơ màng màng, không phát hiện ra Từ Thanh Linh có chút khác thường, chỉ có anh Ba bên cạnh nhìn thấy Từ Thanh Linh đột nhiên ngã xuống ghế salon, không khỏi đắc ý cười.

Đợi Cát thiếu hát xong bài hát, hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng mỉm cười, rồi nhìn Trương Du Chánh đang dựa lưng vào ghế mơ màng. Hai người bước đến bên cạnh ghế salon, đem Từ Thanh Linh đang mê man xoay người rời đi.

Mơ màng, Trương Du Chánh nhìn đám người rời khỏi phòng bao, lúc này mới cảm giác không ổn, cố sức ngồi dậy, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân không có lực, lại ngã xuống ghế salon lần nữa.

Y đổ mồ hôi toàn thân, biết Cát thiếu và anh Ba đã mang Từ Thanh Linh đi. Bình thường y rất ít khi qua lại với Ba ca, hôm nay đột nhiên mời y ăn cơm, lại còn cố ý mời Từ Thanh Linh đi cùng. Nghĩ đến đây, Trương Du Chánh hận không thể cho mình một bạt tai. Chỉ là lúc này ngay cả khí lực đứng lên y cũng không có.

Trương Du Chánh khóc không ra nước mắt, đột nhiên nhớ đến một người, vội vàng móc điện thoại ra, âm thầm cảm thấy may mắn, vì sau buổi văn nghệ y đã lưu lại số điện thoại của hắn. Lúc này chỉ có thể gọi cho hắn thử xem.

Giang Khương và Hồ lão đã khám lại cho lão thái thái và Bạch phu nhân xong. Bạch phu nhân được Giang Khương châm cứu, uống ba ngày thuốc, tần suất tái phát đã giảm hơn trước rất nhiều.

Đã tin tưởng, bà lại nhờ Giang Khương kê thêm thuốc, sau đó để cho Giang Khương châm cứu thêm một lần.

Khi Giang Khương đang châm cứu, Tỉnh trưởng Bạch nhìn cây ngân châm dài 10cm châm vào đầu vợ mình, trong lòng cũng cảm thấy sợ. Nhưng ông là một Tỉnh trưởng, cho dù có khẩn trương, nhưng biết Giang Khương lần trước đã châm cứu qua một lần cho vợ của mình, hơn nữa cũng đã nghe thư ký nói qua tình huống, lúc này xem như cũng bình tĩnh hơn.

Quả nhiên, sau khi được Giang Khương châm cứu xong, tinh thần của Bạch phu nhân vẫn tỉnh táo như cũ, không hề có bất kỳ điều gì dị thường, cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức tò mò hỏi thủ pháp thần kỳ này.

Nghe Tỉnh trưởng hỏi, tuy thời gian cũng đã muộn rồi, nhưng hai người vẫn ngồi lại giải thích cho Tỉnh trưởng nghe.

Tỉnh trưởng Bạch rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngắt lời hỏi vài câu. Đang đến đoạn đặc sắc, đột nhiên điện thoại di động của Giang Khương vang lên.

Lập tức Giang Khương mỉm cười xin lỗi Tỉnh trưởng, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại. Chỉ là hắn nhận thấy đây là một dãy số lạ.

Giang Khương cau mày, nhưng vẫn nhấn nút nghe.

Khi hắn vừa mới nghe, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng, có chút không rõ:

- Là Giang Khương phải không?

- Vâng, tôi là Giang Khương. Anh là...?

Giang Khương thấp giọng hỏi.

- Tôi là Trương Du Chánh. Giang Khương, không ổn rồi, Thanh Linh bị người ta mang đi rồi.

Nghe xong, Giang Khương sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Cậu nói cái gì? Thanh Linh bị làm sao?

Giang Khương lớn tiếng kêu lên khiến cho Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch cũng ngạc nhiên nhìn sang.

Lúc này Giang Khương cũng thấy mình thất thố, vội vàng thấp giọng hỏi:

- Cậu nói lại cho rõ, chuyện gì đã xảy ra?

Nghe Trương Du Chánh lắp bắp đem chuyện vừa xảy ra nói qua môt lần, sắc mặt Giang Khương trầm xuống, nói:

- Được, tôi lập tức đến đó ngay, cậu chờ ở đó.

Mặc dù Hồ lão và Tỉnh trưởng Bạch đang nói chuyện với nhau, nhưng hai người cũng chú ý đến sắc mặt của Giang Khương. Hồ lão lâu như vậy mới thấy được đồ đệ lúc nào cũng bình tĩnh của mình lại có biểu hiện như thế, sợ rằng đã có chuyện lớn xảy ra, lập tức hỏi:

- Giang Khương, có chuyện gì vậy?

Giang Khương hít một hơi thật sâu, nhìn Tỉnh trưởng Bạch một cái, rồi quay sang nói với Hồ lão:

- Sư phụ, một người bạn của con xảy ra chuyện, con có thể đi ngay được không?

- Chuyện nghiêm trọng lắm sao? Nếu vậy thì đi nhanh đi. Có việc gì thì cứ gọi cho ta.

Thấy Giang Khương lo âu như vậy, Hồ lão cũng không hỏi nhiều, vội vàng gật đầu.

- Tỉnh trưởng, xin lỗi, tôi có việc xin phép đi trước.

Giang Khương cũng vội vàng nói với Tỉnh trưởng Bạch.

Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười gật đầu:

- Không sao, nếu bác sĩ Giang có việc thì cứ đi. Có cần Tiểu Triệu đưa cậu đi không?

- Không cần, không cần, tôi tự mình đi là được rồi.

Giang Khương mỉm cười, sau đó vội vàng xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 173



Tút tút tút...

Giang Khương vừa chạy xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Từ Thanh Linh, nhưng điện thoại chỉ vang lên vài tiếng liền bị người ta cắt đứt, chỉ còn lại tiếng tút tút dồn dập.

Nghe được thanh âm này, sắc mặt Giang Khương phát lạnh, quả nhiên là đã xảy ra vấn đề.

Điều chỉnh lại suy nghĩ, rất nhanh phân tích tình huống, sau đó Giang Khương gọi điện thoại cho Trương Du Chánh.

- Không có điện thoại của đối phương? Chỉ có của anh Ba?

Giang Khương cau mày, trầm giọng nói:

- Cũng được, có gì báo lại cho tôi.

Rất nhanh nhớ kỹ số điện thoại Trương Du Chánh báo đến, Giang Khương một lần nữa gọi đến.

Reng reng reng

Bên kia vang lên mấy tiếng reo, rốt cuộc truyền đến một giọng nói không được kiên nhẫn cho lắm:

- Là ai vậy?

Giang Khương hít vào một hơi, nói:

- Là anh Ba phải không?

- Anh là ai?

Anh Ba bên kia lớn tiếng hỏi.

- Tôi là bạn trai của Thanh Linh. Mặc kệ các người đang ở đâu, hy vọng các người đưa Thanh Linh trở lại trường học.

Giang Khương lãnh đạm nói.

Nghe được lời này, bên kia sửng sốt một chút, sau đó truyền đến tiếng cười nhạo, rồi điện thoại bị cắt đứt.

Hai mắt Giang Khương có chút nheo lại. Vừa rồi hắn nói chuyện với đối phương, đại khái có thể phán định đối phương đang ở trên xe.

Về phần mục đích là có thể nghĩ. Giang Khương hít một hơi thật sâu. Hắn có thể biết được tình huống xung quanh vài km gần KTV, chỉ có vài khách sạn ba bốn sao. Với thân phận của đối phương, tất nhiên là khinh thường vào khách sạn cấp thấp như thế này, nhưng đến đâu thì hắn không xác định.

Hơn nữa đối phương có đến khách sạn hay không, hay là đi hướng khác thì hắn không thể xác định.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, Giang Khương đứng trước cổng bệnh viện, hai mắt dần dần lạnh lại, yên lặng nhìn dòng xe ngược xuôi trước mặt, đột nhiên cắn chặt môi.

Chần chừ hơn mười giây, hắn thở hắt ra, ánh mắt hiện lên chút dứt khoát, kiên định rút điện thoại gọi cho một người.

- Hải Bác, tôi là Giang đây.

Nghe được đầu dây bên kia thông, Giang Khương xổ ra một tràng tiếng Anh.

- Giang? Cậu là Giang sao? Cậu không chết? Thật tốt quá, thật tốt quá. Giang, cậu có biết không, chúng tôi đều nghĩ rằng cậu đã chết.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn.

Nhưng Giang Khương một chút tâm trạng ôn chuyện với người đó cũng không có, ngắt lời nói:

- Giúp tôi điều tra một người, là người Hoa Hạ, số điện thoại là....Tra ra vị trí của người đó cho tôi biết. Hơn nữa còn có ảnh chụp của anh ta.

- Người Hoa Hạ?

Hải Bác bên kia có chút sửng sốt, cảm giác được Giang Khương rất gấp, liền nói:

- Ba phút, tôi sẽ lấy được vị trí cho cậu.

Giang Khương dùng tay vẫy một chiếc xe taxi:

- Bắt đầu.

- Ba phút.

Giang Khương yên lặng đánh giá tình huống. Đi hết con đường này, phía trước sẽ là một ngã tư. Hy vọng Hải Bác sẽ không khiến cho hắn thất vọng.

Khi Giang Khương thấy phía trước là đèn xanh đèn đỏ, điện thoại của hắn liền rung lên, sau đó nhận được một tin tức.

Giang Khương mở ra, trên màn hình hiện lên một bản đồ, vừa lúc có hai chấm đỏ tồn tại trên bản đồ. Đây chính là vị trí hắn trò chuyện với đối phương vài phút vừa nãy. Hơn nữa còn có một tấm ảnh.

Nhìn gương mặt mang mắt kính trên màn hình, hai mắt Giang Khương nhẹ nhàng nheo lại.

Lúc này, tài xế quay đầu nhìn lại, hỏi Giang Khương đi hướng nào.

- Quẹo trái.

Giang Khương trầm giọng nói. Đi được vài trăm thước sẽ là khách sạn Tử Uyển, một khách sạn năm sao, rất xứng với thân phận của Cát thiếu.

Sau bốn phút, Giang Khương đã đứng trước cửa khách sạn Tử Uyển. Lúc này hắn nhận được tin nhắn thứ hai Hải Bác truyền đến, chứng thực đối phương đang ở trong khách sạn này.

Đứng ở đại sảnh, Giang Khương hít một hơi thật sâu rồi bước đến quầy tiếp tân, mỉm cười hỏi nhân viên lễ tân.

- Xin chào tiên sinh, xin hỏi có thể giúp được gì cho anh không?

Nhìn gương mặt cực kỳ có cảm tình đằng trước, nhân viên lễ tân mỉm cười hỏi.

- Chào cô, bạn của tôi Lưu Ba vừa mới đến đây, nhưng tôi gọi điện thoại cho anh ấy, cũng không có ai bắt máy. Không biết là anh ấy ở phòng nào?

Giang Khương hỏi.

- Xin lỗi, dựa theo quy định, chúng tôi không được tiết lộ tin tức của khách hàng.

Nghe Giang Khương hỏi, gương mặt nhân viên lễ tân hiện lên chút tiếc nuối, xin lỗi nói:

- Nếu không anh gọi lại lần nữa thử xem.

- Tôi gọi cho anh ấy ba lần rồi, cũng không có ai bắt máy.

Giang Khương vẫn mỉm cười, sau đó nhìn cô nhân viên lễ tân, nói:

- Hôm nay anh ấy uống không ít rượu, tôi sợ anh ấy xảy ra vấn đề.

- Xin lỗi, tiên sinh, đây là quy định của khách sạn chúng tôi, tôi thật sự không thể tiết lộ cho anh được.

Mặc dù cô nhân viên lễ tân rất có cảm tình với chàng thanh niên trước mặt, nhưng vẫn kiên trì giữ vững quy tắc của khách sạn, mỉm cười xin lỗi.

Nhìn cô nhân viên lễ tân vẫn không chịu thay đổi ý định, Giang Khương rốt cuộc cảm giác có chút đau đầu. Hắn quyết định thử lại một lần nữa.

- Như vậy đi, nếu không nhờ cô giúp tôi gọi điện thoại đến phòng anh ấy được không?

Trong đầu Giang Khương đột nhiên hiện lên tin tức:

- Năng lực thiên phú thứ nhất, Mê hoặc khởi động.

Nhìn thấy tin tức này, trong lòng Giang Khương lập tức vui vẻ.

Quả nhiên, cô nhân viên lễ tân nhìn ý cười trong mắt Giang Khương, có chút cau mày:

- Được rồi, để tôi giúp anh kiểm tra.

Nhẹ nhàng gõ trên máy tính, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương, nói:

- Xin lỗi, tiên sinh, không có tên của bạn anh trong danh sách khách đăng ký.

- Ồ?

Giang Khương sửng sốt. Chẳng lẽ là vị Cát thiếu kia đứng tên?

Liền nói:

- Vậy có thể là một người bạn khác của tôi. Anh ấy tên Dương Thiếu Cát.

Nghe Giang Khương nói xong, cô nhân viên lễ tân sửng sốt:

- Cát thiếu?

- Vâng, chính là Cát thiếu.

Giang Khương linh hoạt cười nói.

Nghe xong, gương mặt cô nhân viên lễ tân hiện lên sự cảnh giác, nhìn Giang Khương nói:

- Xin lỗi, tin tức của khách hàng, tôi không thể cung cấp.

- Người đẹp, tôi năn nỉ cô đấy. Bây giờ tôi thật sự muốn tìm anh ấy.

Nghe xong, trong lòng Giang Khương trầm xuống, nhưng vẫn thử một lần nữa, hy vọng có thể thành công.

Nhưng lần này dường như cô nhân viên không bị ảnh hưởng, mỉm cười lắc đầu:

- Xin lỗi.

Nghe giọng điệu của nhân viên lễ tân, trong đầu Giang Khương hiện lên một tin tức:

- Mục tiêu mê hoặc thất bại. Phải cần cấp hai mới có thể thành công.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 174



- Mê hoặc thất bại?

Thấy năng lực thần kỳ của mình không có tác dụng, Giang Khương không khỏi choáng váng. Tại sao lại không có tác dụng trong thời điểm mấu chốt chứ?

Nhìn thời gian, trong lòng Giang Khương nóng như lửa đốt. Khách sạn Tử Uyển lớn như vậy, nếu không có sự hỗ trợ của nhân viên lễ tân, muốn tìm người cũng không đơn giản.

Cho dù là Hải Bác cũng không cách nào định vị rõ số phòng trong khách sạn.

Trong lòng Giang Khương nóng như lửa đốt, đang lo lắng có cần xâm nhập vào máy tính đối phương hay không, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô nhân viên lễ tân sáng lên, nói ra đằng sau Giang Khương:

- Tiên sinh.

Giang Khương theo tầm mắt đối phương nhìn lại, liền nhìn thấy một người đeo mắt kính màu đen đang bước qua hắn.

- Lưu Ba.

Mặc dù Giang Khương chỉ có tấm ảnh của Lưu Ba, nhưng gương mặt đằng trước có sáu bảy phần tương tự. Hơn nữa, nghe cô nhân viên Lễ tân gọi, hắn lại càng khẳng định đây chính là Lưu Ba đi với Dương Thiếu Cát.

Lập tức, Giang Khương như trút được gánh nặng trong lòng, xoay người bước đi, đồng thời không quên mỉm cười nói lời cảm ơn với cô nhân viên lễ tân.

Nhìn chàng thanh niên mỉm cười, trong lòng cô nhân viên lễ tân cũng cảm thấy vui. Vừa rồi, vì thân phận Cát thiếu nên không thể giúp đỡ đối phương được gì, làm cho cô có chút buồn bực. Bây giờ có thể giúp được, trong lòng cô cảm thấy rất vui.

Nhưng rất nhanh hai mắt của cô lại trợn tròn. Bởi vì cô nhìn thấy chàng thanh niên đẹp trai kia bước đến nói với Lưu Ba vài câu, sau đó tay khoác tay của đối phương, một tay còn lại bịt kín miệng đối phương.

Còn vị khách tên Lưu Ba, gương mặt hiện lên sự thống khổ và phẫn nộ, nhưng bởi vì động tác khá che giấu nên không ai phát hiện.

Trong lúc cô đang trợn mắt há mồm, đầu óc hỗn loạn, lo lắng có cần gọi bảo vệ hay không, chàng thanh niên kia liền thả lỏng tay Lưu Ba ra, sau đó quay sang mỉm cười với cô, rồi cùng với Lưu Ba đi vào khách sạn.

Nhìn nụ cười thuần khiết của đối phương, cô nhân viên lễ tân chần chừ một chút rồi quyết định xem như không nhìn thấy cái gì.

- Chính là nơi này. Cậu không được xằng bậy. Nếu cậu dám động vào Cát thiếu, Tỉnh trưởng Dương nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.

Sau hai phút, hai người đứng trước một gian phòng, Lưu Ba khẩn trương đe dọa Giang Khương.

Giang Khương cười lạnh:

- Cát thiếu thì tôi không dám chắc, nhưng tôi nghĩ, nếu tôi động vào anh, Tỉnh trưởng Dương hẳn sẽ không quan tâm. Mau mở cửa.

- Tôi....ba của tôi là Thị trưởng Vân Giang. Nếu cậu động vào tôi, ba của tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.

Lưu Ba hoảng sợ nói.

- Mau mở cửa, có nghe thấy không.

Giang Khương bẻ ngoặc tay Lưu Ba. Đã mất mấy phút rồi, hắn cũng không có kiên nhẫn chờ đợi. Nếu Từ Thanh Linh xảy ra chuyện, cả đời hắn sẽ cảm thấy áy náy.

- Được, tôi gọi, tôi gọi.

Bị Giang Khương bẻ tay như vậy, Lưu Ba chỉ cảm thấy cánh tay mình như sắp bị cắt đứt, vội vàng kêu lên.

Tay Giang Khương nhấn chuông cửa, sau đó đẩy Lưu Ba đến trước cửa, còn mình đứng bên cạnh, tránh cho Dương Thiếu Cát phát hiện sự bất thường.

Hắn không phải là không có ý định phá cửa xông vào. Nhưng khách sạn Tử Uyển là một khách sạn cao cấp. Giang Khương vừa nhìn là đã nhận ra được độ chắc chắn của cánh cửa. Hơn nữa, đây còn là cửa cảm ứng. Nếu không có các thiết bị liên quan, căn bản không có cách nào mở cửa. Trực tiếp phá cửa, tiếng động sẽ rất lớn. Chuyện này quá bạo lực, Giang Khương đành phải dùng biện pháp khác.

Nhưng Lưu Ba nhấn chuông vài cái, bên trong cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Lưu Ba sợ hãi nhìn Giang Khương, vội vàng nhấn thêm hai cái nữa. Bây giờ y đã biết người trước mắt không phải là người lương thiện. Nếu Từ Thanh Linh thật sự bị...Nghĩ đến đây, trán Lưu Ba tràn đầy mồ hôi.

Thấy Lưu Ba nhấn chuông cửa, bên trong vẫn không có phản ứng, Giang Khương cau mày, sau đó áp lỗ tai vào vách tường.

Hắn mơ hồ nghe được tiếng nước từ bên trong truyền đến, sau đó nghe được tiếng chuông cửa dồn dập, tiếng nước lúc này mới dừng lại.

Nghe được thanh âm này, Giang Khương mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra vẫn còn chưa xảy ra vấn đề.

Lập tức Giang Khương đưa mắt ra hiệu cho Lưu Ba, bảo y chuẩn bị cho tốt. Bởi vì cánh cửa này không có trang bị mắt mèo.

Rất nhanh, cánh cửa liền được mở ra, bên trong truyền đến giọng nói bất mãn và nghi hoặc.

- Lưu Ba, cậu quay về làm gì vậy?

Lưu Ba miễn cưỡng cười, sau đó cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra.

Giang Khương chậm rãi bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhìn người thanh niên mặc chiếc áo khoác, đang dùng khăn lông lau tóc kinh ngạc đứng trong phòng, một cước đạp tới.

Rầm. Gã thanh niên liền văng ra, đụng phải một cái ghế, sau đó đụng tiếp vào vách tường, giống như con tôm bị đun sôi co người lại, r*n r* lăn lộn trên mặt đất.

- Thành thật chút đi.

Giang Khương lạnh lùng nhìn Lưu Ba sợ đến sắc mặt trắng bệch bên cạnh, lạnh lùng nói.

Dứt lời, Giang Khương bước vào bên trong, nhìn Từ Thanh Linh vẫn còn đầy đủ quần áo nằm mê man trên giường, nhẹ nhàng thở ra.

- Mày là thằng méo nào? Có biết tao là ai hay không?

Dương Thiếu Cát rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, giận dữ nhìn Giang Khương, nói.

Nghe được lời này, ánh mắt Giang Khương có chút phát lạnh, bước về phía trước, lại đá thêm một cước.

- A!

Vị Cát thiếu vừa mới hung hăng thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, một lần nữa ôm bụng ngã xuống đất, chẳng khác nào một con tôm cong bụng, ngã xuống đất.

Lưu Ba đứng một bên tái xanh nhìn Cát thiếu thê thảm trên mặt đất, không khỏi dùng tay ôm bụng của mình, nghĩ đến nếu đối phương cũng đá mình như vậy thì...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lưu Ba lại càng trắng bệch thêm vài phần.

Giang Khương lạnh lùng nhìn Cát thiếu đang nằm trên mặt đất, sau đó vội vàng bước đến bên cạnh giường, cảm giác sắc mặt Từ Thanh Linh không đúng lắm.

Hắn cẩn thận vạch mắt của Từ Thanh Linh ra nhìn một chút, dưới ánh đèn, đồng tử Từ Thanh Linh đã rút nhỏ lại, thậm chí còn nhỏ bằng mũi kim, lập tức sắc mặt thay đổi.

Một lát sau mới hồi phục tinh thần, bước đến trước mặt Dương Thiếu Cát, bóp cổ y, lạnh lùng nói:

- Mày đã cho cô ấy uống cái gì?

Bị Giang Khương nhìn chằm chằm, Cát thiếu run rẩy. Y bị hai cú đá của Giang Khương hù dọa, thấy Giang Khương hỏi, y vội vàng chỉ tay vào Lưu Ba đã sớm tái mặt bên cạnh:

- Là cậu ta, là cậu ta. Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.

Thấy Giang Khương nhìn mình, Lưu Ba run giọng nói:

- Cũng chỉ có hạ chút bột K thôi. Thật đấy.

- Bột K? Lục Án Đồng?

Hai mắt Giang Khương nheo lại. Hắn ở ngoài nhiều năm như vậy, tất nhiên biết được bột K là cái gì. Lục Án Đồng có tác dụng tạo ảo giác. Nếu chỉ hạ một ít, tuyệt đối không xảy ra tình trạng như hiện tại.

Nghĩ đến đây, Giang Khương đứng phắt dậy, một cước đá Lưu Ba xuống đất, sau đó đá thêm hai cước, khiến Lưu Ba ôm đầu quỳ rạp dưới đất, cuống quýt kêu lên.

Sau đó Giang Khương bước đến bên cạnh giường, từ trong túi Từ Thanh Linh móc ra điện thoại của cô, thoáng trầm ngâm một chút rồi gọi điện thoại cho Hồ lão.

- Bây giờ mới hơn mười phút, sư phụ hẳn vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng.

Giang Khương thở hắt ra, sau đó chờ Hồ lão tiếp điện thoại.

Cũng may không chờ quá lâu, Hồ lão đã tiếp điện thoại.

- Sư phụ, người vẫn còn ở chỗ Tỉnh trưởng?

Giang Khương trầm giọng hỏi.

- Ừm, có chuyện gì thế?

Nghe giọng nói khẩn trương của Giang Khương, Hồ lão giật mình, vội vàng hỏi.

Nghe giọng điệu của Hồ lão, cộng thêm không khí bên kia khá yên tĩnh, Giang Khương thở phào một hơi. Xem ra Hồ lão nhất định còn đang ở cùng Tỉnh trưởng Bạch, lập tức trong lòng trở nên yên tâm hơn, sau đó vội vàng nói:

- Sư phụ, Thanh Linh bị người ta hạ thuốc, bây giờ đang trong tình trạng chuẩn bị phát tác. Người hãy gọi giúp con một chiếc xe cấp cứu đến. Cần phải nhanh một chút.

- Cái gì? Bị hạ thuốc? Được, được. Bây giờ tụi con đang ở đâu, ta gọi điện thoại yêu cầu xe đến ngay.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Khương thở hắt ra, sau đó cúi xuống, quan sát tình huống của Từ Thanh Linh. Lúc này hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở nên nặng nề, xem ra đã bắt đầu phát tác.

Sắc mặt Giang Khương trở nên căng thẳng, nhìn xung quanh, phát hiện không tìm được thứ gì thích hợp, liền vội vàng dùng hai ngón tay cái đè xuống hai bên cổ của Từ Thanh Linh. Huyệt vị ở đó có thể giúp làm chậm lại tốc độ chảy máu, hô hấp và nhịp tim, khiến người lâm vào trạng thái chết giả.

Mặc dù không có ngân châm, nhưng thông qua hai ngón tay ép xuống, vẫn có được tác dụng nhất định.

Từ lúc hai ngón tay của Giang Khương đè xuống, hô hấp của Từ Thanh Linh quả nhiên chậm lại.

Thấy hô hấp của Từ Thanh Linh đã trở lại bình thường, Giang Khương lại bắt mạch. Sau khi cảm nhận được nhịp tim đã trở nên ổn định, hắn thoáng thở phào một hơi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 175



Cảm giác hô hấp của Từ Thanh Linh dần dần khôi phục lại bình thường, Giang Khương thoáng thở phào một hơi, sau đó quay lại lạnh lùng nhìn hai người đang ôm bụng, thỉnh thoảng nhìn thoáng ra ngoài cửa.

Nhìn ánh mắt phát lạnh của Giang Khương, Lưu Ba sợ run, vội vàng chỉ vào Dương Thiếu Cát bên cạnh, lắp bắp nói:

- Là anh ta, là anh ta. Đều là anh ta sai tôi. Chuyện không liên quan đến tôi.

- Cậu...

Dương Thiếu Cát quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn Lưu Ba, khiến toàn thân Lưu Ba run lên, lúc này mới nhớ đến bản thân vì quá sợ hãi, chỉ lo trốn tránh trách nhiệm mà quên mất người này không dễ đắc tội.

Giang Khương lạnh lùng cười, sau đó dùng tay lấy điện thoại ở đầu giường, sau khi bấm bấm một chút liền bỏ vào trong túi, sau đó bước đến chỗ Lưu Ba.

Trong ánh mắt sợ hãi của Lưu Ba, Giang Khương hừ lạnh một tiếng, sau đó đá mạnh sang.

- A!

Gương mặt Lưu Ba trắng bệch, sau đó ôm lấy bắp đùi của mình, kêu lên thảm thiết.

Nhưng hiệu quả cách âm của khách sạn Tử Uyển vô cùng tốt, Giang Khương không chút để ý, phất tay một cái, chém thẳng xuống cổ Lưu Ba.

Lưu Ba hét lên một tiếng rồi ngã gục, không một tiếng động.

Làm xong hết thảy, Giang Khương quay sang nhìn Dương Thiếu Cát. Bị ánh mắt không chút tình cảm của Giang Khương nhìn chằm chằm, trong lòng Dương Thiếu Cát hoảng hốt. Nhìn Lưu Ba đã bị đánh gãy bắp đùi ngất đi, sắc mặt Dương Thiếu Cát trắng bệch, kinh hãi nói:

- Mày không được xằng bậy. Ba của tao là Phó tỉnh trưởng thường vụ Dương Lợi Ích, nếu mày có gan làm gì tao, ba của ta sẽ không bỏ qua cho mày.

Nghe Dương Thiếu Cát nói, Giang Khương chậm rãi ngồi xổm xuống, lãnh đạm nói:

- Phó tỉnh trưởng thường vụ? Quan lớn quá nhỉ?

Nhìn Giang Khương mặc dù mỉm cười, nhưng ý lạnh ngày càng dày đặc trong mắt, trong lòng Dương Thiếu Cát lại càng hoảng hốt, biết Giang Khương không sợ, lập tức nói:

- Tôi biết tôi sai rồi. Cậu tha cho tôi đi. Tôi sẽ bồi thường, bồi thường rất nhiều tiền. Năm vạn. Năm vạn được không?

- Năm vạn không đủ? Vậy thì mười vạn? Mười vạn thế nào?

Dương Thiếu Cát chờ mong nhìn Dương Thiếu Cát, lấy lòng nói.

Chỉ là lời còn chưa nói hết, Dương Thiếu Cát đã cảm thấy mắt hoa lên. Một cái tát hung hăng đánh vào mặt.

- A!

Dương Thiếu Cát kêu lên, sau đó phun ra hai cái răng trong miệng. Nhìn hai cái răng đầy máu, vừa mới kịp phản ứng lại, lại bốp một tiếng, thêm một cái tát xuống má phải. Người nào đó ra tay có vẻ quá nặng.

Dương thiếu từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị người ta đánh đến hôn mê.

Nhìn Dương đại thiếu ngã xuống đất, Giang Khương chậm rãi bước qua, sau đó luồn tay vào chiếc áo khoác, tại một điểm nào đó cách rốn vào tấc bấm nhẹ một chút. Một luồng khí lạnh từ tay của hắn truyền vào bên trong.

Sau khi làm xong hết thảy, Giang Khương lạnh lùng cười, sau đó đứng dậy ôm Từ Thanh Linh, mở cửa phòng bước ra ngoài.

Trước mặt bao nhiêu người, Giang Khương cẩn thận ôm Từ Thanh Linh xuống thang máy, sau đó đi ngang qua đại sảnh.

Cô nhân viên lễ tân ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Giang Khương ôm Từ Thanh Linh bước ra, không khỏi sửng sốt. Nhìn sắc mặt không chút dễ chịu của Giang Khương, rồi lại nhìn cô gái mà Giang Khương cẩn thận ôm trong lòng, dường như đã hiểu ra được một chút, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn khi lúc đó cô đã không gọi bảo vệ.

Giám đốc đại sảnh bước đến, có chút nghi hoặc nhìn Từ Thanh Linh đang hôn mê, rồi lại nhìn Giang Khương, khách sáo hỏi:

- Tiên sinh, có cần hỗ trợ gì không?

Giang Khương lắc đầu, sau đó bước nhanh ra cửa.

Giám đốc đại sảnh vội vàng bước đến mở một cánh cửa cho hắn.

Lúc này, xe cứu thương của bệnh viện số 1 cũng vừa trờ đến, đậu tại cửa khách sạn. Dưới sắc mặt khó coi của vị giám đốc đại sảnh, Giang Khương ôm Từ Thanh Linh bước lên xe cứu thương, sau đó chiếc xe nhanh chóng lao đi.

Vị giám đốc đại sảnh ngạc nhiên nhìn xe cứu thương đi xa, lúc này lại có thêm hai chiếc xe cảnh sát lao đến.

Nhìn xe cảnh sát, sắc mặt vị giám đốc đại sảnh trở nên trắng bệch. Hôm nay làm sao vậy? Đầu tiên là xe cứu thương, sau đó lại là xe cảnh sát. Có để khách sạn của tôi làm ăn hay không?

Một số cảnh sát bước nhanh đến. Dẫn đầu là người mà giám đốc đại sảnh cũng có quen, là Đồn trưởng quản lý khu vực này, có quan hệ cũng không tệ với khách sạn.

Lập tức vui vẻ nói:

- Ôi, đồn trưởng Hoàng, tại sao hôm nay lại có hứng thú đến đây vậy?

Trước đây, vị đồn trưởng Hoàng này cũng rất khách sáo với giám đốc đại sảnh, nhưng hôm nay lại nghiêm mặt nói:

- Giám đốc Hồ, mang tôi đến phòng 1608. Chúng tôi nhận được tin, nói có người hạ thuốc tại nơi này của các người.

- Cái gì?

Nghe Đồn trưởng Hoàng nói, vị giám đốc Hồ sửng sốt.

- 1608? Không phải là phòng của Cát thiếu sao? Chẳng lẽ...

Nhìn chàng thanh niên xa lạ ôm một cô gái hôn mê bước lên xe cứu thương, sắc mặt vị giám đốc Hồ lại càng trắng hơn. Nếu Cát thiếu làm ra chuyện như vậy ở khách sạn, vậy thì tiêu rồi.

Lập tức cũng không dám nói gì, vội vàng quay đầu bước đến thang máy, đồng thời cầm bộ đàm gọi:

- Phục vụ khách VIP, mau đến phòng 1608, nhanh.

Đồn trưởng Hoàng theo sát đằng sau giám đốc Hồ nghe được vị giám đốc Hồ gọi tổ phục vụ khách Vip, sắc mặt cũng khẽ biến. Ban đầu ông ta còn tưởng rằng chỉ là những tên không có mắt trêu chọc người không nên trêu chọc, nhưng lại không nghĩ đến vụ án lại phát sinh tại khu vực khách Vip của khách sạn Tử Uyển.

Nếu có khả năng ở phòng Vip, vậy thì thân phận sẽ không đơn giản. Chỉ hy vọng nhân vật đó không quá cao là được.

Lúc này, Giám đốc Hồ quay sang, ghé thấp giọng thì thầm vào tai Đồn trưởng Hoàng:

- Phòng 1608 là phòng chuyên dụng của Dương Thiếu Cát.

- Cái gì?

Mặc dù đã sớm cảm giác được có chút không ổn, nhưng nghe vị giám đốc Hồ nói xong, Đồn trưởng Hoàng cũng cứng đờ, thoáng chút dừng lại.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 176



- Dương Thiếu Cát? Cát thiếu...

Nghe được tên này, sắc mặt Đồn trưởng Hoàng cũng biến đổi vài phần. Tuy nói ông ta chỉ là một Phó đồn trưởng, nhưng cũng biết được vị thiếu gia này.

Không nói đến cha của y, chỉ nói đến một mình Cát thiếu. Y cũng là một nhân vật ở Vân Giang, có quan hệ rất lớn với hệ thống cảnh sát Vân Giang, xưng huynh gọi đệ với không biết bao nhiêu nhân vật cấp bậc Đồn trưởng, Cục trưởng. Ngay cả Cục trưởng Lý phân cục Hà Tây nhìn thấy Cát thiếu cũng phải khách sáo, không dám có chút đắc tội.

Còn y chỉ là cấp bậc Phó đồn trưởng, miễn cưỡng lắm mới có tư cách nói vài câu với Cát thiếu.

Nghĩ đến đây, mặc dù Đồn trưởng Hoàng vẫn đi theo đằng sau Giám đốc Hồ bước đến thang máy, nhưng trong lòng đã phát run. Y vội vàng gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý xin chỉ thị, xem việc này rốt cuộc nên xử lý như thế nào.

Nhưng khi y và Giám đốc Hồ vừa mới bước ra cửa thang máy, bộ đàm bên hông Giám đốc Hồ vang lên, bên trong truyền đến tiếng kêu to:

- Không ổn rồi, Cát thiếu và một vị khách khác đã bị đánh ngất, bị thương không nhẹ.

- Cái gì?

Nghe được lời này, sắc mặt giám đốc Hồ biến đổi, còn Đồn trưởng Hoàng bên cạnh cũng giật mình. Mặc dù y nhận lệnh Cục trưởng đến đây, nhưng cũng không biết nhân vật của hai bên là ai. Bây giờ nghe nói Cát thiếu bị đánh không nhẹ, lúc này cũng cố không hơn, vội vàng bước đến xem tình huống của Cát thiếu.

Mọi người nhanh chóng chạy đến phòng 1608, nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, Đồn trưởng Hoàng nói:

- Tất cả mọi người tránh ra, giữ nguyên hiện trường.

Đợi sau khi hai nhân viên phục vụ bị đuổi ra, lúc này y mới dẫn theo một thủ hạ cẩn thận bước vào phòng.

Nhìn Lưu Ba bị thương thê thảm, sắc mặt Đồn trưởng Hoàng cũng biến đổi. Hiển nhiên y cũng nhận ra đây là con của Phó thị trưởng Lưu.

Phó thị trưởng Lưu là nhân vật quan trọng ở Vân Giang, xếp hàng thứ ba, chủ quản tài chính, thuế vụ...

Lập tức cúi xuống xác nhận một chút, thấy vị Lưu thiếu này chỉ bị đánh ngất, hơn nữa bắp đùi bị gãy thì tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng.

Thấy Lưu thiếu không gặp nguy hiểm, Đồn trưởng Lưu thoáng thả lỏng, vội vàng chạy đến chỗ vị Cát thiếu đang nằm.

Nhìn Cát thiếu một chút, xác định trên mặt chỉ bị đánh hai cái rớt vài cái răng thì không bị tổn thương chỗ nào cả.

Kiểm tra đến đây, Đồn trưởng Hoàng thở phào một hơi. Mặc dù Lưu thiếu bị thương nặng hơn một chút nhưng Cát thiếu thì không có vấn đề gì lớn.

Nhưng hung thủ là ai?

Nghĩ đến đây, rồi nhìn hai vị thiếu gia bị đánh ngất, liền biết hung thủ là người khác, lập tức lá gan lớn hơn. Bây giờ cũng không phải là lúc suy nghĩ chuyện khác, bắt hung thủ quan trọng hơn.

- Giám đốc Hồ, hung thủ đâu? Hung thủ ở chỗ nào rồi? Các người không nhìn thấy sao?

Đồn trưởng Hoàng quay sang nhìn Giám đốc Hồ bên cạnh, lớn tiếng quát hỏi. Lúc này y bất chấp mặt mũi của người ta. Nếu Cát thiếu và Lưu thiếu bị đánh thành như vậy, khách sạn Tử Uyển cũng không thoát khỏi quan hệ.

Giám đốc Hồ chận lại nói:

- Đồn trưởng Hoàng, vừa rồi có thể là hung thủ, ôm một cô gái bước lên xe cứu thương rời đi.

- Xe cứu thương?

Đồn trưởng Hoàng sửng sốt. Khi y vừa mới đến trước cửa khách sạn, quả thật có nhìn thấy một chiếc xe cứu hộ chạy đi, nhưng thật không ngờ lại có liên quan đến chuyện này, lập tức có chút cau mày, lại nghĩ đến phải báo cáo lại với Cục trưởng, liền cau mày hỏi:

- Người đó là ai? Có quen không?

Thấy Đồn trưởng Hoàng hỏi, Giám đốc Hồ hiển nhiên là hiểu rõ ý tứ của y, suy nghĩ một chút liền lắc đầu:

- Đồn trưởng Hoàng, tôi chưa từng gặp qua người đó.

- Không nhận ra?

Đồn trưởng Hoàng có chút hoài nghi. Cục trưởng Lý đã ra mệnh lệnh đến đây điều tra người hạ thuốc. Nhưng chủ mưu của việc này lại có thể là Cát thiếu và Lưu thiếu. Tuy nhiên, chuyện gì đã xảy ra thế? Chẳng lẽ lại điều tra đến chỗ của Cát thiếu hoặc Lưu thiếu?

Mặc dù kinh nghi trong lòng nhưng Đồn trưởng Hoàng cũng vội vàng nói với thuộc hạ:

- Mau gọi xe cứu thương, đưa bọn họ đến bệnh viện.

Đồng thời quay sang nhìn Giám đốc Hồ, nói:

- Giám đốc Hồ, mở camera quan sát của các người lên để biết được là xe cứu thương của bệnh viện nào.

- Là bệnh viện số 1. Tôi đã nhìn rõ rồi, là xe cứu thương của bệnh viện số 1.

Giám đốc Hồ nhớ rất kỹ chuyện này.

- Được, chúng ta đưa Cát thiếu đến bệnh viện số 1.

Sau khi dặn dò hết thảy, đồn trưởng Hoàng vội vàng bước sang một bên gọi điện thoại cho Cục trưởng Lý. Sự việc quá mức kỳ quặc, rõ ràng Cục trưởng gọi điện thoại ra lệnh cho y phải xử lý chuyện này, nhưng tình hình trước mắt phải xử lý làm sao đây?

Nghe Đồn trưởng Hoàng báo cáo, Lý Diệc Dương cũng sửng sốt. Phó tỉnh trưởng Tôn yêu cầu ông phải cho người xử lý, nhưng Phó tỉnh trưởng Dương chủ quản cảnh

sát, tư pháp...Làm sao có thể bảo Tỉnh trưởng điều tra con của mình. Nếu muốn tra thì đã sớm tra, làm sao có thể dung túng Cát thiếu nhiều năm như vậy?

- Chẳng lẽ lại là đấu tranh quyền lực cao tầng?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Diệc Dương liền phát lạnh. Ông không dám tùy tiện tham gia vào mấy cuộc đấu tranh này. Ít nhất phải tìm hiểu tình huống cho rõ ràng trước. Dù sao Tỉnh trưởng Tôn cũng đã phái ông xử lý chuyện này.

Lập tức ông ra lệnh cho Đồn trưởng Hoàng đến bệnh viện trước. Đồng thời tiến hành điều tra liên quan ở bên ngoài, còn mình thì vội vàng gọi điện thoại cho Tỉnh trưởng Tôn.

- Cái gì? Dương Thiếu Cát? Còn có con trai của Lưu Nhất Kỳ? Bị thương khá nặng?

Nghe tiếng kêu kinh hãi của Tỉnh trưởng Tôn, Lý Diệc Dương cũng cảm thấy mơ hồ. xem ra Tỉnh trưởng Tôn cũng không biết tình huống. Nhưng ông rốt cuộc là nhận được chỉ thị từ chỗ nào? Là của vị Tỉnh trưởng nào? Hay là...

Sau khi nghe vài câu dặn dò của Tỉnh trưởng Tôn, Cục trưởng Lý liền cúp điện thoại, hoàn toàn ngây người. Ông biết Tỉnh trưởng Tôn lúc này cũng bắt đầu gọi điện thoại thông báo tình huống cho cấp trên, thậm chí có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Tỉnh trưởng Dương.

Tình huống kế tiếp, rốt cuộc như thế nào, Lý Diệc Dương cũng không rõ ràng lắm. Bây giờ ông chỉ biết chính là chờ chỉ thị của Tỉnh trưởng Tôn. Tình huống như vậy không phải ông có thể quyết định.

Giang Khương, bác sĩ và y tá đẩy Từ Thanh Linh vào phòng cấp cứu. Lúc này Hồ lão và Chủ nhiệm Triệu cũng đã chờ sẵn.

Thấy Chủ nhiệm Triệu, trong lòng Giang Khương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết rõ, vừa rồi hắn xuống tay khá tàn nhẫn. Mặc dù Cát thiếu không có biểu hiện bên ngoài quá nhiều, nhưng vị Lưu Ba kia thì bị thương không nhẹ. Hơn nữa, sự việc liên quan đến Phó tỉnh trưởng thường vụ Vân Giang và Phó thị trưởng Vân Giang. Nếu không có Tỉnh trưởng Bạch, cho dù lần này hắn là người bị hại, sự thật cũng là đổi trắng thay đen.

Tuy nói Giang Khương không sợ hãi, nhưng nếu có Tỉnh trưởng Bạch nhúng tay vào, sự việc cũng tương đối dễ dàng hơn. Hắn cũng sẽ không chịu thiệt. Đó cũng chính là một trong những nguyên nhân hắn nhúng tay vào.

- Tình huống như thế nào?

Hồ lão đã gặp Từ Thanh Linh, hiển nhiên cũng biết quan hệ giữa Giang Khương và cô gái này không cạn. Nhìn Từ Thanh Linh gương mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, ông vội vàng hỏi Giang Khương.

Giang Khương trầm giọng nói:

- Tình huống không quá tốt, uống không ít rượu, sau đó bị hạ bột K. Sau khi trải qua sơ cứu trên xe cứu thương, tình huống đã khá hơn, hẳn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn cần quan sát, cũng không loại trừ sẽ để lại di chứng.

- Ừm, không có nguy hiểm đến tính mạng là được.

Hồ lão cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với Giang Khương:

- Tỉnh trưởng Bạch rất quan tâm con, đối với chuyện như vậy cũng rất tức giận. Ông vừa rồi đã ra lệnh cho cảnh sát điều tra, còn cố ý bảo Chủ nhiệm Triệu đến xem tình huống.

- Chủ nhiệm Triệu, thật là vất vả cho anh quá, lại còn bắt anh đến đây một chuyến. Xin thay tôi cảm ơn Tỉnh trưởng Bạch.

Giang Khương tỏ ra khách khí với Chủ nhiệm Triệu, đồng thời cảm ơn Tỉnh trưởng Bạch.

Chủ nhiệm Triệu cười nói:

- Tỉnh trưởng luôn làm việc vì dân, hơn nữa ghét ác như cừu. Gặp phải chuyện như vậy, tất nhiên là coi trọng. Đặc biệt là có liên quan đến bác sĩ Giang, Tỉnh trưởng lại càng quan tâm hơn.

Nói đến đây, nhìn gương mặt Giang Khương hiện lên sự lo lắng, Chủ nhiệm Triệu một lần nữa trấn an:

- Bác sĩ Giang yên tâm đi, việc này cảnh sát nhất định sẽ cho ra một kết quả.

Giang Khương cười khổ:

- Chủ nhiệm Triệu, lần này sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy.

- Haha, bác sĩ Giang đừng lo lắng.

Nghe giọng điệu của Giang Khương, Chủ nhiệm Triệu cười ha hả, đang định lên tiếng thì điện thoại di động vang lên.

- À, là Tỉnh trưởng gọi. Bác sĩ Giang, xem Tỉnh trưởng rất quan tâm đến việc này của cậu đấy.

Chủ nhiệm Triệu nhìn số gọi đến, sau đó mỉm cười nói một câu với Giang Khương rồi vội vàng nghe điện thoại.

- Tỉnh trưởng, người đã được cứu về, tạm thời hẳn không có vấn đề gì. Được, được, tôi sẽ bảo cậu ấy lên đó.

Sau khi cúp điện thoại, Chủ nhiệm Triệu có chút kinh ngạc nhìn Giang Khương, sau đó nói:

- Bác sĩ Giang, Tỉnh trưởng còn đang trong phòng bệnh. Ông ấy bảo cậu lập tức lên đó.

Giang Khương gật đầu, giống như hết thảy đều nằm trong dự đoán của hắn.

- Sư phụ, bây giờ con lên đó. Nơi này phiền sư phụ coi ngó một chút.

Giang Khương mỉm cười nói với Hồ lão.

Vừa mới nghe Chủ nhiệm Triệu nói, còn có nét mặt kinh ngạc của Chủ nhiệm Triệu, tâm trạng của Hồ lão cũng nặng nề hơn, biết sự việc đã xảy ra vấn đề, lập tức gật đầu nói:

- Đi thôi, đi thôi, sư phụ tạm thời giúp con trông chừng ở đây. Có vấn đề gì, nhớ gọi ngay cho sư phụ.

- Cảm ơn sư phụ.

Giang Khương gật đầu, sau đó nói với Chủ nhiệm Triệu:

- Chủ nhiệm Triệu, chúng ta đi thôi.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 177



- Xác thật là có chuyện như vậy?

Tỉnh trưởng Bạch nghiêm túc nhìn Giang Khương, trong giọng nói có vài phần nghiêm khắc.

Giang Khương gật đầu, nói:

- Không dám giấu Tỉnh trưởng, chuyện chính là như thế.

Thấy vẻ mặt Giang Khương rất dứt khoát, không hề có chút hối hận, Tỉnh trưởng Bạch rốt cuộc lắc đầu, cảm thán:

- Giang Khương ơi là Giang Khương, lá gan của cậu đúng là không nhỏ. Đã biết là con trai của Tỉnh trưởng Dương và Thị trưởng Lưu mà còn dám ra tay nặng như vậy. Tuy nói hai thằng ranh đó đáng đánh, nhưng...

Giang Khương lạnh lùng nói:

- Chính bởi vì biết thân phận của bọn họ nên tôi mới đánh. Nếu không đánh, sau này bọn họ sẽ chẳng bao giờ rút kinh nghiệm. Nhất định phải cho bọn họ một bài học.

- Để bọn họ nhớ kỹ bài học này, sau này khi bọn họ làm chuyện tương tự sẽ còn rụt tay lại.

Tỉnh trưởng Bạch lẳng lặng nhìn Giang Khương một lúc lâu, rốt cuộc nói:

- Giang Khương, cậu phải tin tưởng vào chính phủ và quốc gia. Ở bất kỳ quốc gia nào, pháp luật luôn tồn tại.

- Tôi tin rằng có, nhưng có đôi khi pháp luật chỉ có tác dụng đối với những người công dân bình thường.

Giang Khương mỉm cười, lãnh đạm nói.

Chủ nhiệm Triệu đứng đằng sau Tỉnh trưởng Bạch, nghe được lời này của Giang Khương, hai mắt mở to. Những lời như vậy mà dám nói trước mặt Tỉnh trưởng Bạch?

Tỉnh trưởng Bạch sửng sốt một chút, không khí trong phòng liền trầm xuống, sau đó mới vỗ vai Giang Khương, cười khổ:

- Cậu là người đầu tiên dám nói như vậy trước mặt tôi. Được rồi, chuyện này cậu cũng đừng quá lo lắng. Chỉ cần đúng sự thật, cậu cũng không có qua bao nhiêu phiền toái.

Giang Khương mỉm cười. Lúc hắn gọi cho Hồ lão, cũng chính là vì điểm này. Nếu Bạch tỉnh trưởng không nhúng tay vào, hắn thật sự sẽ gặp phiền phức không nhỏ. Cho dù là Tỉnh trưởng La, đối mặt với Tỉnh trưởng Dương cũng không có lực phản kháng. Dù sao người ta cũng là Phó tỉnh trưởng thường vụ, cũng không phải loại đèn cạn dầu.

Bây giờ có những lời này của Tỉnh trưởng Bạch, Giang Khương cũng kiên định hơn. Bây giờ xem ra, chuyện này sẽ không có chuyện có người đổi trắng thay đen. Cuộc sống bình thường của hắn cũng sẽ không bị rối loạn.

Về phần Cát thiếu và Ba thiếu, muốn truy cứu trách nhiệm của họ, trên cơ bản là không thể, trừ phi là tuyên chiến với Phó tỉnh trưởng Dương, nếu không thì đành phải cho qua.

Nhưng điều này sao có thể? Giang Khương một chút cũng không nghĩ đến điều này.

Cho dù có náo lên, hắn cũng không sợ. Trong tay hắn đang có một đoạn video, đến lúc đó muốn náo lên, ai mệt thì biết.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Khương âm thầm trào phúng. Đến lúc vị Cát thiếu đó phát hiện chuyện không ổn, chỉ sợ kinh hãi và thống khổ muốn chết.

Sau khi chào tạm biệt Tỉnh trưởng Bạch tại cổng bệnh viện, lúc này Giang Khương mới quay lại phòng cấp cứu.

- Không có chuyện gì chứ?

Thấy Giang Khương trở về, Hồ lão vội vàng hỏi.

Giang Khương cười lắc đầu, nói:

- Sư phụ, không có việc gì. Vất vả cho người rồi. Người về nghỉ ngơi trước đi, để con ở lại đây trông chừng một chút.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Thấy Giang Khương không giống như giả bộ, Hồ lão mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:

- Bây giờ cô bé kia cũng đã ổn rồi, cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tiếp tục trị liệu vài ngày, hẳn là vấn đề không lớn, tỷ lệ lưu lại di chứng cũng không cao.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Mặc dù Giang Khương đã sớm xác định, sau khi được dùng thuốc, tác dụng của bột K sẽ từ từ được tiêu trừ. Vấn đề của Từ Thanh Linh sẽ không lớn. Nhưng nghe Hồ lão nói xong, Giang Khương vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Hồ lão nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm, liền quay sang nói với Giang Khương:

- Được rồi, vậy sư phụ về trước, có chuyện gì thì cứ gọi cho ta.

Giang Khương gật đầu, sau đó tiễn Hồ lão ra cửa phòng bệnh, rồi quay lại phòng bệnh.

Khoa Cấp cứu của bệnh viện số 1 cũng tương đối nể mặt. Mặc dù bên ngoài hành lang cũng có rất nhiều người bệnh, nhưng vẫn sắp xếp cho Từ Thanh Linh một phòng bệnh riêng.

Giang Khương ngồi trước giường, nhìn sắc mặt thoáng hồng nhuận của Từ Thanh Linh, rồi lại nhìn thiết bị theo dõi đầu giường. Nhịp tim và huyết áp đều ổn định, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, tay khẽ vuốt mái tóc có chút rối tung của Từ Thanh Linh, âm thầm cảm thấy may mắn.

Cũng may là không có chuyện gì xảy ra. Nếu không, cho dù hắn g**t ch*t hai con rùa kia cũng không xả được mối giận trong lòng. Nếu không phải hắn không muốn để xảy ra rắc rối quá lớn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai tên đó. Nhưng thật ra hắn cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối.

Đối với gã Lưu Ba, mặc dù bị một cước của hắn đá gãy xương, nhưng ít nhất phải mất một năm rưỡi cũng chưa khôi phục lại hoàn toàn.

Về phần Cát thiếu, mặc dù chỉ bị đánh rớt vài cái răng, nhưng đã bị hắn bấm một huyệt vị phía dưới rốn vài tấc, đủ để cho bộ phận nào đó không có biện pháp làm ác. Đối mặt với chuyện như vậy, so với Lưu Ba còn muốn thống khổ vô số lần.

Giang Khương nhún vai, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Tỉnh trưởng Dương, hy vọng ông ta có hai đứa con trai.

- Giang Khương?

Giang Khương đang lẳng lặng suy nghĩ, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kinh hô quen thuộc.

Giang Khương quay đầu lại, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Diệc Dương, sau đó mỉm cười. Hắn không nghĩ đến Lý Diệc Dương cũng đích thân đến.

- Không phải chứ? Là cậu sao?

Nhìn ý cười trên gương mặt của Giang Khương, Lý Diệc Dương trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Việc này có liên quan đến Giang Khương, hơn nữa nhìn tình huống, dường như Giang Khương là chính chủ.

- Là tôi, như thế nào, rất ngoài ý muốn sao?

Nhìn vẻ mặt quái dị của Lý Diệc Dương, Giang Khương cười, lắc đầu nói:

- Lý cục, mời ngồi. Muốn hỏi cung sao?

- Lá gan của cậu rất lớn đấy.

Lý Diệc Dương lắc đầu cười khổ, ý bảo cấp dưới lưu lại bên ngoài, còn mình thì bước vào bên trong, tiện tay đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống một bên.

Giang Khương nhìn Từ Thanh Linh đang hôn mê trên giường, khẽ thở dài:

- Không còn cách nào khác. Lá gan của tôi còn chưa đủ lớn. Nếu không, hai con rùa kia chỉ sợ không bị nhiêu đó thôi đâu.

- Đã đủ lớn rồi.

Lý Diệc Dương cảm thán lắc đầu, sau đó nhìn Giang Khương, nhỏ giọng nói:

- Cậu có quan hệ gì với Tỉnh trưởng Bạch? Tôi có chút hiếu kỳ đấy.

- Không có quan hệ gì, chỉ là tôi cứu mẹ của ông ấy, còn giúp chữa bệnh cho vợ ông ấy mà thôi.

Giang Khương cười nói.

- Thì ra là vậy.

Lý Diệc Dương nhìn Giang Khương, gương mặt hiện lên sự ngạc nhiên. Ông đã điều tra chi tiết về Giang Khương, ngoại trừ chuyện Giang Khương mất tích mấy năm, trên cơ bản hiểu khá rõ tình huống của hắn. Ông hoàn toàn không tin Giang Khương có quan hệ gì với Tỉnh trưởng Bạch.

Thấy Giang Khương còn trẻ tuổi nhưng vẫn rất bình tĩnh, liền lắc đầu cười:

- Vận khí của cậu cũng không tệ lắm. Phó tỉnh trưởng Dương sẽ chuyển đến tỉnh công tác trong vòng ba tháng nữa. Nếu không, chỉ sợ Tỉnh trưởng Bạch sẽ không nhúng tay vào. Phải biết rằng Phó tỉnh trưởng Dương bài danh chỉ thấp hơn Tỉnh trưởng Bạch mà thôi.

- Ồ? Thật sao?

Nghe được lời này, Giang Khương sửng sốt, không nghĩ đến lại còn một nguyên nhân như vậy. Vốn hắn kéo Tỉnh trưởng Bạch vào chuyện này, chính là muốn có được một bảo đảm cho mình. Bây giờ xem ra, vận khí của hắn xem ra không tệ lắm, không cần phải kiêng kỵ Phó tỉnh trưởng Dương.

- Ừm.

Lý Diệc Dương lắc đầu nói:

- Cho nên, bây giờ cậu có thể yên tâm rồi. Mặc dù có thể chưa thỏa mãn, nhưng cũng không có khả năng truy cứu trách nhiệm của Dương Thiếu Cát và Lưu Ba. Nhưng bọn họ cũng không tìm cậu gây phiền toái đâu.

Chỉ là Lý Diệc Dương cũng biết tính cách của Giang Khương, thấp giọng nói:

- Đương nhiên, nếu cậu không cam lòng, đồng thời Tỉnh trưởng Bạch cũng rất nể mặt cậu, cậu có thể ra tay với Lưu Bam nhưng đừng động đến Dương Thiếu Cát. Cho dù Tỉnh trưởng Dương sắp bị điều đi, nhưng mặt mũi này, người nào cũng phải cho ông ta.

Nói đến đây, Lý Diệc Dương ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Nhưng tốt nhất là vẫn không nên. Đã đến nước này rồi, không cần đắc tội với Phó thị trưởng Lưu thì đừng đắc tội. Ông ta rất có khả năng trở thành Thị trưởng của Vân Giang.

Nhìn biểu hiện cẩn thận của Lý Diệc Dương, Giang Khương mỉm cười, quay sang nhìn Từ Thanh Linh đang nằm trên giường bệnh:

- Thanh Linh cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Hơn nữa việc này cũng xem như chấm dứt rồi, tôi có cái gì mà không cam lòng chứ.

Nghe Giang Khương nói, gương mặt Lý Diệc Dương hiện lên vẻ cổ quái. Đây thật sự không giống với phong cách của Giang Khương. Phải biết rằng khi Triệu Bân Quân trêu chọc Giang Khương, kết quả liền bị Giang Khương khiến cho tiền đồ bị hủy, hoàn toàn không có lực xoay người, lại còn bị bỏ tù ít nhất mười năm.

Bây giờ Giang Khương sẽ chịu bỏ qua sao?

Nghĩ đến đây, Lý Diệc Dương nhìn Giang Khương, thấp giọng nói:

- Tiểu tử cậu sẽ không có ý định tiếp tục....

Giang Khương nhún vai, sau đó nhìn Lý Diệc Dương, lãnh đạm nói:

- Không, bây giờ tôi đã hả giận, tạm thời không có ý định này.

- Cậu sẽ không tìm Dương Thiếu Cát gây phiền phức chứ?

Lý Diệc Dương không tin hỏi.

- Đương nhiên là không rồi.

Giang Khương lắc đầu cười:

- Chỉ cần Phó tỉnh trưởng Dương không tìm tôi, tôi tất nhiên sẽ không tìm Dương Thiếu Cát.

- Có tỉnh trưởng Bạch ở đây, Tỉnh trưởng Dương tạm thời sẽ không gây phiền phức cho cậu.

Đối với điều này, Lý Diệc Dương cũng rất tin tưởng.

- Được rồi, nếu Tỉnh trưởng Dương không tìm tôi, tôi sẽ không tìm Dương Thiếu Cát.

Nghe Giang Khương nói, Lý Diệc Dương hoài nghi nhìn Giang Khương, dường như muốn kiểm chứng xem là hắn nói thật hay không.

Thấy Lý Diệc Dương không tin tưởng mình, Giang Khương cười hỏi:

- Tỉnh trưởng Dương có mấy đứa con?

- Một. Có chuyện gì không?

Lý Diệc Dương nghi hoặc hỏi.

Ý cười trên mặt Giang Khương càng lúc càng đậm, sau đó nhún vai nói:

- Vậy thì tôi mong rằng ông ấy còn có thể sinh được một đứa con nữa.

- Ơ!
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 178



- Mong ông ta sinh thêm một đứa con?

Lý Diệc Dương nhìn Giang Khương, nghe xong những lời này, cũng không biết rốt cuộc nó có ý nghĩa gì.

Nhưng nghe qua, dường như lần này đồng chí Phó tỉnh trưởng Dương sợ là sẽ chịu thiệt, còn về phần Dương Thiếu Cát, hình như ăn thiệt còn lớn hơn nữa.

Mặc dù không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Giang Khương, nhưng trong lòng Lý Diệc Dương cũng phát lạnh. Chuyện như vậy, bản thân ông cũng không biết làm sao cho thỏa đáng.

Chỉ là Giang Khương xuống tay quá tàn nhẫn. Nếu trực tiếp xé rách da mặt, chính là cục diện không chết không ngớt. Muốn không chết không thôi với một vị Phó tỉnh trưởng thường vụ? Lý Diệc Dương vội vàng lắc đầu, quăng đi suy nghĩ vừa rồi trong đầu. Việc này ông không biết, mà Giang Khương cũng không nói với ông.

Quay sang nhìn Từ Thanh Linh, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, nào, chúng ta bàn chuyện đại sự đi. Tôi đường đường là một Cục trưởng hỏi cung cậu, cậu cũng quá vinh dự đấy chứ.

- Ừm, cũng không tệ lắm.

Giang Khương gật đầu.

Sáng hôm sau, cặp lông mi xinh đẹp nhẹ nhàng động đậy, sau đó chậm rãi mở ra.

- Đây là đâu?

Đập vào mắt là một màu trắng, hai mắt Từ Thanh Linh có chút mơ hồ, sau đó dùng sức day trán, dần dần nhớ lại một việc, dường như sau khi cô uống xong ly rượu cuối cùng thì không còn biết gì nữa.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Linh chợt cả kinh, cố sức nhấc cái chăn lên. Nhìn thấy quần áo của mình vẫn còn chỉnh tề, hơn nữa, ngoại trừ đau đầu và toàn thân mềm nhũn ra thì cũng không có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn xung quanh, cũng không biết là ai đã đưa cô vào bệnh viện. Cô nhớ là Trương Du Chánh uống còn nhiều hơn cả cô, nhưng cô lại không biết tại sao mình lại ngất đi.

- Cô tỉnh rồi à?

Trong lúc Từ Thanh Linh đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Khương cầm theo vài thứ, mỉm cười bước vào. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào chiếu vào gương mặt ấm áp của hắn.

- Giang Khương.

Từ Thanh Linh thấp giọng kêu một tiếng.

- Nào, ngồi lên súc miệng đi. Tôi có mua bữa ăn sáng cho cô này.

Giang Khương mỉm cười bước tới, nhẹ nhàng đỡ vai Từ Thanh Linh ngồi lên, sau đó mở một cái bình đựng nước súc miệng đưa sang.

- Vâng.

Nhìn Giang Khương mỉm cười đưa bình nước sang, Từ Thanh Linh nhẹ nhàng súc miệng rồi nhổ vào thùng rác, sau đó súc lại nước sạch Giang Khương đưa tới.

- Thế nào? Có cảm thấy khỏe hơn không?

Nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của Từ Thanh Linh, Giang Khương mỉm cười nói.

- Chỉ hơi mệt và đau đầu.

Từ Thanh Linh cúi đầu. Mặc dù cảm thấy rất vui, nhưng nhớ đến việc Giang Khương đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, chung quy vẫn có chút xấu hổ.

- Không có việc gì đâu. Ở lại thêm hai ngày nữa điều dưỡng là tốt rồi.

Giang Khương bước đến bồn nước nóng, cầm cái khăn giặt sạch một chút rồi đưa cho Từ Thanh Linh. Đợi sau khi cô lau mặt xong, lúc này mới mỉm cười đưa qua một cái bát:

- Nào, ăn chút cháo cho nóng.

- Hôm qua...

Từ Thanh Linh vừa húp cháo vừa thấp giọng hỏi:

- Ngày hôm qua có phải....

Giang Khương mỉm cười, sau đó gật đầu trấn an:

- Hôm qua chỉ xảy ra chút việc nhỏ, nhưng đã giải quyết xong rồi.

- Vậy anh có nói với ba mẹ em không?

Từ Thanh Linh có chút lo lắng.

Giang Khương lắc đầu:

- Không, về phía trường học, tôi đã gọi cho Trương Du Chánh, nhờ cậu ấy xin phép cho cô. Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi. Hai ngày nữa xuất viện là không có việc gì đâu.

- Vâng.

Nghe Giang Khương nói, lúc này Từ Thanh Linh mới hoàn toàn yên tâm. Cô sợ nhất chính là cha mẹ sẽ lo lắng cho cô.

Im lặng một chút, Từ Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Giang Khương, do dự hỏi:

- Hôm qua có phải là em...em không phải do uống rượu không?

Nghe Từ Thanh Linh hỏi, Giang Khương im lặng sau đó cười, lắc đầu nói:

- Không phải. Nhưng đã không còn việc gì rồi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.

Từ Thanh Linh nhẹ nhàng cắn môi. Cô tất nhiên hiểu được, nếu cô không phải uống rượu thì là...

Nghĩ đến thân phận của hai người nọ, Từ Thanh Linh lại nhìn Giang Khương. Cô biết ngày hôm qua có thể Giang Khương đã chạy đến trước khi cô gặp chuyện không may. Hơn nữa trước mặt hai người kia mang cô đi, sợ rằng sự việc sẽ không đơn giản như vậy.

Nhìn gương mặt lạnh nhạt của Giang Khương, trong lòng Từ Thanh Linh cảm thấy ấm áp, vui vẻ nói:

- Cám ơn.

Giang Khương lại cười, không nói gì, cầm cái khăn lông đã được làm sạch bước đến, tiếp nhận chén cháo không, rồi đưa khăn lông cho cô:

- Nào, lau mặt lại đi.

Đợi Từ Thanh Linh lau mặt xong, Giang Khương đang định đem thau nước đi đổ, lúc này cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra.

Giang Khương cau mày, xoay người lại, nhìn một số người bước vào, sau đó đặt thau nước xuống, bước đến.

Người đến có hai nam hai nữ. Hai người phụ nữ khoảng chừng bốn năm chục tuổi, vênh váo tự đắc đi đằng trước, còn hai người đằng sau thì giống như người hầu.

Hai người phụ nữ này ăn mặc trang phục rất đắt tiền, khí thế tỏ ra bất phàm.

- Cậu chính là Giang Khương?

Người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi đeo mắt kính đằng sau bước lên, trầm giọng hỏi Giang Khương.

Giang Khương khẽ cau mày, sau đó gật đầu nói:

- Đúng, tôi chính là Giang Khương.

- Cậu chính là Giang Khương đã đánh Cát thiếu nhà chúng tôi?

Giang Khương vừa dứt lời, liền nghe người phụ nữ mặc áo da thú lạnh giọng hỏi.

Giang Khương nhìn người phụ nữ mặc áo da, khẽ cười:

- Chính là tôi. Không biết Dương phu nhân đại giá quang lâm có chuyện gì không?

Thấy Giang Khương đối mặt với chất vấn của mình cũng không sợ hãi, cũng không thèm để bà trong mắt, Dương phu nhân rốt cuộc không đè nén được lửa giận trong lòng, chỉ tay vào Giang Khương, quát lớn:

- Cậu hỏi tôi đến làm gì? Cậu đánh con tôi thành như vậy, còn hỏi tôi đến làm gì? Cậu cho rằng tôi còn đến thăm một tên lưu manh, vô pháp vô thiên như cậu?

- Lưu manh?

Giang Khương mỉm cười nhìn người phụ nữ mặc áo da, vẻ mặt núc ních thịt đang tức giận, lạnh lùng nói:

- Dương phu nhân, bà gọi tôi là lưu manh, vậy tôi xin hỏi bà đây là ỷ thế h**p người, đổi trắng thay đen sao?

Bị Giang Khương hỏi như vậy, Dương phu nhân trợn tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên. Không biết tên tiểu tử này nói như vậy là có ý gì?

Người phụ nữ đi đằng sau Dương phu nhân ngẩn cả người, vội vàng bước lên, chỉ vào Giang Khương quát lớn:

- Cậu không chỉ đánh Cát thiếu thành ra như vậy, mà còn đánh gãy chân Lưu Ba nhà tôi, cậu không phải lưu manh thì là cái gì?

Giang Khương lãnh đạm cười, nhìn thoáng qua Từ Thanh Linh sắc mặt đã có chút trắng bệch, gật đầu ra hiệu trấn an, sau đó quay lại nhìn bốn người đằng trước:

- Được rồi, nơi này còn có người bệnh, tôi không muốn tranh luận với các người về những thứ này. Tôi muốn hỏi ý đồ đến đây của các người là gì?

- Ý đồ? Cậu còn hỏi ý đồ chúng tôi đến đây?

Mặc dù Dương phu nhân đã đắp lên mặt một lớp trang điểm dày cộm, nhưng vẫn không che giấu được mấy lớp mỡ béo:

- Trước giờ chưa từng có người nào đánh Cát thiếu của tôi, cậu có tư cách gì mà đánh nó? Đừng tưởng rằng đánh xong rồi có thể yên đâu. Tôi nói cho cậu biết, cậu không yên với tôi đâu.

- Không để yên?

Giang Khương cau mày:

- Dương phu nhân, xin hỏi đây là ý của bà hay là của Phó tỉnh trưởng dương? Nếu như là của Phó tỉnh trưởng Dương, như vậy tôi sẽ chờ xem các người sẽ làm thế nào.

- Làm thế nào? Cậu tưởng chúng tôi đang đùa với cậu à? Cậu chỉ là một con rùa rút đầu mà thôi.

Dương phu nhân rõ ràng đã bị Giang Khương chọc giận, giọng nói bắt đầu tăng thêm âm lượng.

Người đàn ông đeo cặp mắt kính gọng vàng vội vàng bước lên, nhìn Giang Khương, trầm giọng nói:

- Giang Khương, tôi nói cho cậu biết, Tỉnh trưởng Dương rất tức giận vì chuyện này. Cậu nên biết rằng cậu chính là cố ý đả thương người khác. Chúng tôi hoàn toàn có thể kiện cậu, cậu có biết sẽ gánh phải hậu quả gì hay không?

Nhìn người đàn ông đeo mắt kính, Giang Khương cười nói:

- Thư ký Trương, anh không cần hù tôi. Tôi vốn định nể mặt Tỉnh trưởng Dương một lần, bỏ qua chuyện này.

Nói đến đây, ánh mắt Giang Khương có chút phát lạnh, sau đó nhìn Dương phu nhân, nói:

- Nhưng bây giờ chúng ta không thể cứ như vậy mà bỏ qua.

- Tên tiểu tử to gan lớn mật kia, cậu định uy h**p tôi phải không?

Thấy Giang Khương nói như vậy, Dương phu nhân không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của thư ký Trương, bước đến trước mặt Giang Khương, giận dữ nói.

Giang Khương lạnh lùng nhìn vị Dương phu nhân, lắc đầu nói:

- Không phải uy h**p. Tôi chỉ muốn nói, Dương phu nhân, còn có Lưu phu nhân, tiền viện phí điều trị ở bệnh viện số 1, tiền tổn thất tinh thần, xin hai vị trở về mà chuẩn bị. Việc này, chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua.
 
Binh Vương Thần Bí
Chương 179



- Cậu chờ mà ngồi tù đi.

Nói xong, hai vị phu nhân tức đến xanh mặt dẫn hai thư ký xô cửa rời đi.

Chỉ còn lại Giang Khương mỉm cười đứng tại chỗ.

Ngoài cửa, Chủ nhiệm Tôn và một số lãnh đạo của khoa cấp cứu cùng với Trương Du Chánh đang đứng một bên, nhìn khí thế hung hăng của đám người rời đi, vẻ mặt kinh hãi và rúng động.

Đám lãnh đạo tôi nhìn anh anh nhìn tôi, rồi lại nhìn bên trong cánh cửa, hồi lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Bác sĩ Tiểu Giang quả nhiên là bưu hãn, chẳng những không sợ đối phương đe dọa, ngược lại còn phản kháng. Đây là do lo lắng hay là...

Đám lãnh đạo cảm thán xoay người rời đi, chỉ còn Trương Du Chánh đứng im tại chỗ, muốn đi vào nhưng lại có chút lo lắng.

Trương Du Chánh đứng im, bởi vì y nghe được thanh âm bên trong. Mặc dù tức giận, nhưng thân phận của những người này khiến cho y sợ hãi. Cho nên y mới đứng ngoài cửa để chờ.

Lúc này, nhìn đám người đến cưỡng chế Giang Khương nhưng ngược lại lại bị Giang Khương làm cho tức giận đến mức phải bỏ ra ngoài. Y đứng ngoài cửa, thấy vậy liền trợn mắt há mồm.

- Giang Khương, làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ không…

Nằm trên giường, Từ Thanh Linh vẫn không lên tiếng. Cô đối với Giang Khương bây giờ có một sự tin tưởng vô điều kiện, nhưng vẫn bị cảnh tượng như vậy hù dọa.

Đã từng làm ở tổ Ngoại giao, Từ Thanh Linh hiểu rất rõ tình huống này. Không nói đến hai người phụ nữ kia, chỉ nói đến hai người đàn ông mà Giang Khương gọi là thư ký Trương và thư ký Dương, đều là nhân vật uy chấn Vân Giang, thậm chí là cả Sở Nam.

Ít nhất Từ Thanh Linh tự nhận những nhân vật mà cô tiếp xúc xưa kia cũng là những người khá có máu mặt, nhưng quyền thế thì không bằng thư ký Trương. Người bình thường khi đối mặt với người như vậy, vẻ mặt lúc nào cũng khách khí và ngưỡng mộ, nào giống như Giang Khương, trực tiếp khiển trách và đối kháng với đối phương.

Bây giờ cô mới biết ngày hôm qua rốt cuộc là Giang Khương đã vì cô mà làm những gì. Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Thanh Linh có chút co thắt lại. Đánh con trai Phó tỉnh trưởng thường vụ, còn có con của Phó thị trưởng bị trọng thương, phải làm gì mới tốt đây?

Giang Khương bất quá chỉ là một bác sĩ, nhưng lại có thể trực tiếp xung đột với nhân vật quyền thế như vậy, rốt cuộc là tại sao?

Nhìn biểu hiện khẩn trương của Từ Thanh Linh, Giang Khương khẽ mỉm cười, gương mặt tràn đầy tự tin, vừa bưng thau nước đến bên bồn rửa mặt, vừa cười nói:

- Em không cần lo lắng. Bọn họ không dám làm gì tôi đâu. Hơn nữa bọn họ còn phải chịu chi phí điều trị và tổn thất có liên quan nữa.

- Vậy sao?

Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng có những lời này của Giang Khương, Từ Thanh Linh cảm thấy yên tâm hơn.

Ngoài cửa, Trương Du Chánh chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng có được dũng khí mà vào.

Mặc dù vẫn là một thân tây trang, tóc tai chải chuốt gọn gàng, nhưng vẫn không che giấu được sự tiều tụy và khiếp sợ. Khi y bước vào phòng bệnh, gương mặt rúng động nhìn bóng lưng Giang Khương, sau đó mới quay sang nhìn Từ Thanh Linh, xấu hổ nói:

- Thanh Linh, em khỏe chưa?

Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Trương Du Chánh, Từ Thanh Linh thở dài trong lòng, mỉm cười nói:

- Tốt hơn nhiều rồi. Du Chánh, ngày hôm qua cảm ơn anh nhiều.

- Đừng nói nữa, bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải ngày hôm qua hẹn em đi ăn cơm cũng không phát sinh chuyện như vậy.

Thấy Từ Thanh Linh không trách mình, Trương Du Chánh lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Từ Thanh Linh nói:

- Du Chánh, em biết anh cũng là có ý tốt. Việc này không thể trách anh. Bây giờ tâm trạng của anh đang khó chịu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em còn phải cảm ơn anh vì đã gọi điện thoại cho Giang Khương ngày hôm qua.

- Xin lỗi.

Thấy Từ Thanh Linh an ủi mình, Trương Du Chánh cảm thấy càng xấu hổ hơn.

Lúc này, Giang Khương bước từ trong phòng vệ sinh ra, thấy Trương Du Chánh đang cúi đầu đứng trước giường Từ Thanh Linh, mỉm cười cầm đến một cái ghế:

- Nào, Du Chánh, ngồi đi.

Thấy Giang Khương đưa cái ghế đến, ánh mắt Trương Du Chánh hiện lên sự cười khổ, biết mình đã thua hoàn toàn. Trước kia còn ôm hy vọng, cho rằng Giang Khương và Từ Thanh Linh cũng chỉ là quá khứ. Nhưng bây giờ y rõ ràng đã thất bại hoàn toàn.

Lúc trước, y cho rằng mình có gia thế, lại có năng lực, mạnh hơn đối phương rất nhiều. Bây giờ nhìn lại, cái gì cũng kém.

- Giang Khương, hôm qua thật sự nhờ có anh.

Dù sao Trương Du Chánh cũng là học trưởng khoa Y trường Đông Nguyên, cũng có chút năng lực, không phải là người thua không dậy nổi. Sau một phút dao động, giọng nói đã tự nhiên hơn không ít.

Giang Khương mỉm cười. Hắn hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Trương Du Chánh cũng bị hãm hại, nhưng vẫn còn có thể gọi cho hắn, hắn ngược lại phải cảm ơn điều này, lập tức cười nói:

- Không sao. Tôi cần phải cảm ơn vì cậu đã gọi điện thoại cho tôi. Nếu không thì…

Nói đến đây, Giang Khương cũng không có ý định nhắc lại chuyện ngày hôm qua, chỉ cười hỏi:

- Du Chánh, hôm nay cảnh sát có tìm cậu không?

- Có, sáng nay cảnh sát có đến tìm tôi.

Trương Du Chánh trầm giọng nói:

- Tôi đã nói hết sự thật, nhưng không biết bọn họ sẽ xử lý như thế nào.

- Không sao đâu, cứ việc nói thật là được.

Giang Khương cười nói:

- Việc này cậu cũng đừng lo lắng quá. Nó không liên quan đến cậu đâu. Tôi đã xử lý tốt hết thảy.

- Nhưng Giang Khương, bọn họ là Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh và Phó thị trưởng, anh không biết bọn họ có bao nhiêu quyền lực ở tỉnh Sở Nam này đâu. Nếu bọn họ muốn đổi trắng thay đen, đây là một chuyện rất đơn giản. Anh sẽ gặp phiền phức rất lớn.

Trương Du Chánh khẩn trương nói.

Giang Khương mỉm cười:

- Không cần lo lắng. Yên tâm đi, việc này sẽ rất nhanh được xử lý.

- Cái gì? Thằng ranh kia đòi tiền thuốc men?

Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, tóc đen, gương mặt chữ quốc kinh hãi nhìn vợ của mình.

Nghe bà xã tường thuật lại, nói cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia đòi tiền thuốc men, Phó tỉnh trưởng Dương giận đến ứa gan. Tên tiểu tử này tưởng rằng có Bạch Nghi Tân chống lưng là có thể ăn nói bừa bãi?

Nghĩ đến đây, Phó tỉnh trưởng Dương cố gắng ức chế lửa giận, quay sang nhìn thư ký của mình.

Thấy Phó tỉnh trưởng Dương nhìn mình, thư ký Trương vội vàng gật đầu:

- Tỉnh trưởng, Giang Khương quả thật đã nói như vậy. Hắn nói chuyện này còn chưa xong đâu, nhất định bắt chúng ta phải chịu tiền thuốc men, tiền điều trị và tiền tổn thất tinh thần.

- Được, được, nó cho rằng tôi sợ Bạch Nghi Tân sao? Cũng dám xảo trá lên đầu tôi?

Phó tỉnh trưởng Dương cười giận dữ. Ông thân là cán bộ cấp tỉnh, chưa từng nghĩ đến có người dám đưa ra điều kiện với ông.

Mặc dù đối với việc nhỏ như vậy, Phó tỉnh trưởng Dương không cần để trong mắt, nhưng đã có Bạch Nghi Tân nhúng tay, ông ta vẫn phải thận trọng.

Uống hai ngụm nước, đè cơn tức trong lòng xuống, lúc này Phó tỉnh trưởng Dương mới ngẩng đầu nhìn thư ký Trương:

- Tiểu Trương, tình huống bên phía cảnh sát như thế nào rồi?

Thấy Tỉnh trưởng Dương hỏi, thư ký Trương tất nhiên hiểu Tỉnh trưởng muốn gì, lập tức nói:

- Tỉnh trưởng, theo tình huống của phân cục Hà Tây, mặc dù trong phiếu xét nghiệm của cô gái kia có thành phần thuốc đặc biệt, nhưng cũng không có chứng cứ gì chứng minh thuốc này nhất định là do Cát thiếu hạ. Hơn nữa, cho dù là Cát thiếu, nhưng người hiềm nghi lớn nhất chính là Lưu Ba.

- Vết thương Giang Khương gây ra cho Cát thiếu thì nhẹ, nhưng vết thương của Lưu Ba thì hoàn toàn nghiêm trọng.

Nói đến đây, ngữ điệu của thư ký Trương nhấn mạnh vài phần. Ý tứ này rất rõ ràng.

- Tốt.

Nghe thư ký nói, dường như cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh tội trạng của con trai mình, Phó tỉnh trưởng Dương vỗ bàn, trầm giọng nói:

- Cậu qua bên phía sở Công an tỉnh, bảo bọn họ nhanh chóng điều tra việc này.

- Vâng, tỉnh trưởng. Bây giờ tôi đi ngay.

Thấy Tỉnh trưởng tiếp nhận lời đề nghị của mình, thư ký Trương vội vàng lên tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại. Bây giờ y cũng rất tức giận. Là thư ký của Tỉnh trưởng Dương, mấy năm qua, có người nào ở Sở Nam mà không dám nể mặt y. Thế mà tên tiểu tử kia lại kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không xem Tỉnh trưởng Dương ra gì, nhất định phải làm cho hắn biết thế nào gọi là trời cao đất rộng.

- Tiểu Trương, gọi điện thoại cho lão Tôn phân cục Hà Tây, nhanh chóng đưa ra kết quả. Tôi chưa từng chịu nhục qua như vậy, nhất định phải làm cho thằng ranh đó đẹp mặt.

Dương phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó quay sang Phó tỉnh trưởng Dương:

- Lão Dương, ông nhất định cũng phải ra lệnh cho phía viện Kiểm sát, phải nghiêm trị không tha.

Nhìn vợ của mình đang nổi giận, Phó tỉnh trưởng Dương gật đầu nói:

- Bà yên tâm đi, mặc dù tôi sắp được điều đi, nhưng cũng còn mấy tháng nữa. Cho dù có Bạch Nghi Tân nhúng tay vào, có tôi ở đây, viện Kiểm sát cũng không dám không làm. Với tội danh cố ý gây thương tích, thằng ranh đó nhất định phải bị phán mấy năm.

Lúc này, Giang Khương vẫn còn ở bệnh viện số 1 với Từ Thanh Linh. Bởi vì Từ Thanh Linh yêu cầu, cho nên không ai trong trường biết chuyện phát sinh ngày hôm qua. Vì thế cũng không có ai đến thăm. Giang Khương liền xin nghỉ ở phòng khám hai ngày, ở đây chăm sóc Từ Thanh Linh.

- Nào, ăn một múi quýt đi. Quýt ngọt lắm đấy, ăn nhiều chút, nhiều vitamin.
 
Back
Top Bottom