Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search

Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 10: Chương 10



Tôi đến San Francisco sớm hơn Lục Tâm Đình một tháng.

Ngoài cổng trường đại học kia, khi tôi đang định hỏi đường, thì bỗng nhìn thấy trên bãi cỏ không xa, một gương mặt quen thuộc.

Chu Hải — nhưng trẻ hơn mấy tuổi.

Trước mặt anh ta là một cô gái tóc ngắn, đeo kính, dáng người cao gầy. Cô đang lạnh mặt nhìn anh ta:

“Đó là kết quả nghiên cứu của tôi, ai cho phép anh tự tiện đem nó đi bàn chuyện hợp tác thương mại khi chưa có sự đồng ý của tôi?”

Chu Hải cười xòa, làm bộ xoa dịu:

“Gì mà của cô với của tôi, chẳng phải là hai chúng ta cùng làm ra hay sao?”

“Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm do tôi làm, anh chỉ làm trợ lý một thời gian, giúp ghi chép vài số liệu thôi. Vậy mà cũng dám tự cho mình cái quyền định đoạt công sức của tôi à?”

Cô gái không nhường nửa bước.

Nghe đến đây, sắc mặt Chu Hải cũng trầm xuống:

“Tần Chỉ Lan, cô đừng quá đáng!”

“Sắp tốt nghiệp rồi, tôi chẳng phải đang nghĩ cho tương lai của chúng ta sao? Cô ôm lấy thứ đó trong tay thì làm được gì? Chẳng phải là phải tìm một công ty đáng tin để cùng phát triển mới thu được lợi ích lớn nhất à?”

“Tôi nói lần cuối cùng — Đó. Là. Của. Tôi.”

Cô gái tên Tần Chỉ Lan nhìn anh ta lạnh tanh:

“Bằng sáng chế ở trong tay tôi. Anh thậm chí còn không hiểu công nghệ cốt lõi là gì, mà còn định đi hợp tác phát triển? Tôi còn sống ngày nào, thì điều đó không bao giờ xảy ra.”

“Còn nữa, chúng ta chia tay. Từ giờ trở đi, anh và tôi không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”

Cô dứt khoát quay người bỏ đi.

Chu Hải đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Trong đồng tử anh ta, gần như lóe lên một tia sát khí dữ tợn.

Tôi đứng yên tại chỗ, bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Kiếp trước, tôi từng nghe Lâm Tửu hỏi Lục Tâm Đình: làm sao mà anh có thể nắm giữ một người tài như Chu Hải?

Lúc đó, Lục Tâm Đình đang ôm cô ta ngồi bên bể bơi, nghe vậy liền khẽ cười:

“Vì anh ta có chuyện cần tôi giúp.”

Điều quan trọng hơn cả là…

Kiếp trước, tôi chưa từng nghe qua cái tên Tần Chỉ Lan.

Tôi đã tìm cách gặp được Tần Chỉ Lan.

Tại một quán cà phê nằm khá xa trường của cô ấy, cô ngồi xuống đối diện tôi.

Vào thẳng vấn đề:

“Cô Lục, tôi biết lý do cô đến đây, nhưng công trình của tôi — không bán.”

“Tại sao?”

Cô hơi do dự, rồi vẫn mở lời:

“Hiện tại, nó vẫn chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện.”

Tay tôi đang đưa ly cà phê lên miệng thì bất chợt khựng lại.

“Tôi biết, những người làm kinh doanh như các cô rất coi trọng giá trị thương mại, nhưng tôi thì không. Điều tôi quan tâm là kết quả cuối cùng của nó — nó có thể mang lại sự đổi thay thế nào cho công nghệ nhân loại.”

“Đối với tôi, bản thân nó mới là điều quan trọng nhất.”

Tôi chăm chú nhìn cô.

Khi nói về lý tưởng của mình, gương mặt mộc mạc không son phấn kia lại tỏa ra một vẻ rực rỡ không thể diễn tả bằng lời.

Cô là một cô gái rất chói sáng.

Và lẽ ra… đã có thể trở thành một nhà khoa học vĩ đại được ghi danh vào lịch sử.

Thế nhưng ở kiếp trước, chỉ vì d*c v*ng ích kỷ của hai người đàn ông…

Cô c.h.ế.t nơi đất khách quê người.

Giống như một hạt bụi bị bánh xe lịch sử nghiền nát và lãng quên.

“Cô Lục, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.”

Tôi bất chợt đưa tay ngăn trước mặt cô.

Thành khẩn nhìn cô:

“Cô Tần, tôi nguyện ý cung cấp toàn bộ kinh phí và tài nguyên mà cô cần cho nghiên cứu khoa học.”

“Còn cô, chỉ cần sau khi công trình hoàn thiện, giúp tôi một việc nhỏ.”

“Thành quả đó, vẫn sẽ thuộc về cô. Lịch sử sẽ ghi danh bằng chính tên cô — như vậy, có được không?”
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 11: Chương 11



Ngày tôi về nước, tuyết đầu mùa rơi trắng xóa khắp mặt đất.

Kéo vali bước ra khỏi sân bay, tôi lập tức nhìn thấy biển quảng cáo bên cạnh.

Trên đó là gương mặt trang điểm kỹ càng của Lâm Tửu.

Những năm tôi ở nước ngoài bận rộn lập công ty, để chuẩn bị đối đầu với Lục Tâm Đình – kẻ đang dần tiếp quản tập đoàn nhà họ Lục – thì anh ta cũng không hề nhàn rỗi.

Sau khi không thể được tuyển đặc cách, lại bị loại ngay trong vòng phỏng vấn…

Lâm Tửu cuối cùng vẫn được anh ta tìm cách nhét vào Học viện Điện ảnh, thuận lợi debut trong giới giải trí.

Cô ta thật sự là luôn thủ đoạn, chẳng bao giờ thay đổi.

Tôi nhếch môi cười giễu, rồi lên xe.

Xe băng qua dòng người và những con đường phủ lớp tuyết mỏng, chạy thẳng đến tòa nhà công ty.

Ba ngày sau sẽ diễn ra hội nghị đấu thầu – một bước ngoặt quan trọng nữa.

Tôi và Tần Chỉ Lan vùi đầu làm việc suốt ba ngày liền, đảm bảo kế hoạch được tối ưu hóa ở mức tốt nhất.

Tại buổi đấu thầu công khai, chúng tôi không ngoài dự đoán mà giành được hợp đồng lớn kia.

Khi tên công ty trúng thầu được công bố, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt chạm phải ánh nhìn kinh ngạc từ phía Lục Tâm Đình.

“Cô! Lục Tâm Hy!”

Tôi cong môi cười nhạt:

“Lâu rồi không gặp, anh trai.”

Kết thúc sự kiện, anh ta lập tức đuổi theo, chặn tôi lại trong hành lang.

Trong giọng nói vẫn còn chút không thể tin nổi:

“‘Lan Tâm’ là công ty của em?”

“Tần Chỉ Lan mất tích rồi, là em giấu cô ấy đúng không?!”

“Anh gấp gáp thật đấy, Lục Tâm Đình.”

Tôi phì cười:

“Gì gọi là giấu? Anh với người ta vốn không quen không biết, truy tìm một người còn sống như thế làm gì cơ chứ?”

“Không phải định làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ?”

Dưới ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của anh ta, tôi cười lớn rời đi.

Lần này tôi trở về nước vô cùng bận rộn, sau khi ký xong hợp đồng liền bắt đầu mở rộng các mối quan hệ, làm quen với không ít nhân vật có tiếng trong giới thương nghiệp.

Nhờ nắm giữ quyền độc quyền sử dụng bằng sáng chế của Tần Chỉ Lan, lại vừa cướp được một dự án lớn từ tay nhà họ Lục…

Tất cả mọi người đều vô cùng khách sáo và thân thiện với tôi.

Thứ cảm giác này, kiếp trước dù tôi có giành được ba giải Ảnh hậu cũng chưa từng trải qua.

“Con người ấy mà, vẫn là phải nắm trong tay tư liệu sản xuất thì mới có tiếng nói.”

Tôi nâng ly rượu vang, cảm thán một câu.

Bên cạnh, Tô Lan quay đầu lại, nhìn tôi từ đầu đến chân:

“Tớ cứ thấy… cậu mới ra nước ngoài có bốn năm, mà như già dặn thêm cả chục tuổi vậy.”

“Chuyện bình thường mà.” Tôi nói,

“Mười tám tuổi thì còn có thể lấy lý do trẻ người non dạ để phát điên.”

“Bây giờ tốt nghiệp đại học rồi, muốn lộ nanh vuốt cũng phải biết giả bộ đàng hoàng trước đã.”

Nói xong, tôi giơ bảng giá trong tay, hét lên:

“Hai triệu.”

Lâm Tửu đang ngồi hàng ghế đầu đột ngột quay đầu lại.

Cả Giang Thiêm đang ngồi cạnh cô ta cũng nhìn sang.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, anh ta thoáng thất thần.

Tôi nhanh mắt nhìn thấy vết sẹo mờ trên trán anh ta.

Chợt thấy… thật thú vị.

“… Hai triệu sáu trăm nghìn.”

Anh ta hoàn hồn, lập tức giơ bảng, bắt đầu đấu giá với tôi.

Tôi biết, chiếc vòng tay nạm kim cương này là quà mà anh ta muốn đấu giá để tặng cho Lâm Tửu.

Vì vài ngày nữa là sinh nhật cô ta rồi.

Dù anh ta đã dùng mọi cách để giành được một chút tiếng nói trong công ty nhà họ Giang, nhưng vẫn không thể nào so được với Lục Tâm Đình – kẻ nắm toàn quyền kiểm soát nhà họ Lục.

Muốn giành được tình cảm, thì đành phải tìm cách lấy lòng bằng mấy con đường khác thôi.

Tôi bám theo từng mức giá, nhìn anh ta tiêu tốn sáu triệu để lấy chiếc vòng tay ấy.

Mỉm cười:

“Tình cảm thật sâu đậm.”

Giang Thiêm cầm chiếc vòng, lặng lẽ nhìn tôi.

Rất lâu sau, mới nhẹ giọng gọi một câu:

“Tâm Tâm…”

“Thôi đi, tôi muốn ói đây.”

Tôi lùi một bước đầy phô trương, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

Một lúc sau, tôi khẽ cười khẩy:

“Còn giỏi hơn mẹ ruột của anh đấy, ít nhất thì cũng leo lên được rồi.”

“Chỉ không biết anh với anh trai tôi phân chia thời gian thế nào, anh các ngày lẻ, còn anh tôi các ngày chẵn, Chủ nhật thì chia đôi?”

Khi nói câu đó, tôi chẳng hề hạ thấp giọng.

Quả nhiên, sau khi buổi đấu giá kết thúc, đã có bạn bè trong giới kinh doanh tìm đến tôi để hỏi thăm chuyện gì đang xảy ra.

Tôi tỏ vẻ khó xử:

“Anh tôi với cái cậu con riêng nhà họ Giang cùng phải lòng một nữ minh tinh nhỏ. Haizz, chuyện cũng chẳng có gì lạ, nhà nào chẳng có người si tình. Vì tình yêu mà, cái gì cũng chịu đựng được cả.”

Không chỉ lan truyền tin đồn về ba người họ.

Tôi còn mang tiền tiến vào giới giải trí, lăng xê những nữ diễn viên mới.

Giành lấy không ít vai diễn quan trọng mà kiếp trước Lâm Tửu từng nắm giữ.

Lục Tâm Đình làm sao có thể chịu nổi cảnh bông hoa trắng nhỏ của mình bị ức h.i.ế.p ngoài kia chứ.

Hắn lập tức ra tay đối phó với tôi.

Vừa hay, tôi chờ đợi chính là điều này.

Không ra tay, làm sao hắn để lộ sơ hở?
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 12: Chương 12



Tên tôi bất ngờ leo hot search cùng với công ty.

#Người_sáng_lập_Lan_Tâm_Lục_Tâm_Hy bắt nạt học đường

#Lục_Tâm_Hy tung tin đồn bẩn

#Lâm_Tửu bị bắt nạt

Đoạn video trong buổi diễn văn nghệ chúc mừng thành lập trường, nơi tôi ném cây đàn piano của Lâm Tửu, lại một lần nữa bị đào lại.

Chỉ khác là, lần này họ đã cắt bỏ đoạn tôi chơi bản “Định mệnh” sau đó.

Không chỉ vậy, họ còn liên hệ với bạn học lớp 12 để xác nhận rằng tôi thực sự từng bắt nạt Lâm Tửu.

“Đúng vậy, lúc đó Lục Tâm Hy rất ghét Lâm Tửu, xé bài kiểm tra của cô ấy, đổ mực vào ngăn bàn, còn dẫn dắt cả lớp nữ cô lập cô ấy.”

Trong video, nam sinh kia vẻ mặt đầy chính nghĩa phẫn nộ:

“Nhưng vì cô ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu, Lâm Tửu hoàn toàn không làm gì được, chịu bao nhiêu uất ức cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu.”

“Sau này chuyện ầm ĩ lên, nhà trường ép cô ta nghỉ học, kết quả là cô ấy sang nước ngoài du học, giờ quay về thì đã trở thành nhà sáng lập một công ty mới nổi.”

Cổ phiếu công ty tôi lao dốc liên tục trong mấy ngày.

Một vài đối tác cũng gọi đến, khéo léo dò hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Tôi biết, nếu không cho họ một câu trả lời thỏa đáng, thì hợp tác chắc chắn sẽ bị dừng lại.

“Xin hãy chờ thêm một chút.”

Tôi xoay cây bút trong tay, mỉm cười nói chuyện xã giao:

“Chúng ta đều là người làm ăn, rõ ràng với những việc chưa nắm chắc thì không nên vội vàng hành động.”

May mà Lâm Tửu không nhẫn nhịn giỏi như tôi tưởng.

Cô ta căm ghét tôi còn hơn cả kiếp trước. Lần này thấy danh tiếng tôi tụt dốc, liền thừa thế xông lên.

Trong một buổi livestream, cô ta nói về chuyện quá khứ:

“Tôi nhớ khi đó, cô giáo gọi tôi đứng dậy đọc bài. Vì tôi học tiểu học ở một ngôi làng nhỏ, nơi mà một cô giáo phải dạy đủ môn, dạy cả tiếng Anh kiểu ‘câm’.”

“Nói ra thì hơi xấu hổ, lần đầu tiên tôi biết cách phát âm của mình không chuẩn, chính là lúc cô ấy cười tôi.”

“Buổi biểu diễn hôm đó, tôi cũng đã chuẩn bị rất lâu. Tôi đã học piano nhiều năm rồi…”

Giọng cô ta có vẻ bình tĩnh, nhưng nói đến cuối mắt đã lấp lánh nước.

Trên màn hình livestream, không biết là fan ăn dưa hay là thủy quân của Lục Tâm Đình thuê, nhưng bình luận tràn lan:

【Em yêu, em không hề đáng xấu hổ, em đã rất giỏi rồi.】

【Là cô ta không biết xấu hổ! Không nhìn lại thân phận mình đi, có tư cách gì mà chế giễu người bình thường đang nỗ lực?】

【Khoan đã, chỉ mình tôi để ý sao? Cô ta nói học ở làng không có ai dạy tiếng Anh, nhưng lại bảo mình học piano hơn chục năm, hai chuyện này có vẻ mâu thuẫn đấy chứ?】

Tôi nhìn thấy bình luận cuối cùng, không nhịn được mà bật cười.

Nhưng dòng bình luận ấy chỉ thoáng qua rồi bị nhấn chìm trong biển chữ.

Buổi livestream hôm đó, lượng người xem trực tiếp vượt mốc 5 triệu.

Hôm sau, ba tôi gọi tôi về nhà, nghiêm mặt ra lệnh tôi phải sáp nhập Lan Tâm vào tập đoàn Lục thị.

“Du học bốn năm, chẳng thấy tiến bộ gì cả! Vừa mới về nước mấy hôm đã làm loạn thế này. Mau giao công ty lại cho gia đình, rồi đi xin lỗi công khai.”

Tôi lặng lẽ nhìn ông ấy:

“Ba à, rõ ràng chuyện này là do bạn gái của anh con giở trò, chứ không phải công ty con có vấn đề.”

“Cũng là do con bắt nạt người ta trước!”

Ông đập bàn, trợn mắt:

“Không nghe lời thì coi như ta chưa từng sinh ra đứa con gái này!”

Tôi mỉm cười đáp:

“Xin lỗi nhé, ba thật sự không phải là người sinh ra con. Người mang nặng đẻ đau sinh con là mẹ con.”

Không lâu sau, Lục thị và Giang thị tuyên bố hợp tác, liên thủ gây sức ép, cướp từ tay Lan Tâm mấy dự án lớn.

Ba tôi còn tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con, nói rằng ông không có đứa con gái độc ác như tôi.

Ở bãi đậu xe công ty, tôi suýt chút nữa bị fan cuồng của Lâm Tửu tạt axit.

Ông ta và ba tôi còn âm thầm bàn bạc, định dựa vào bệnh trạng bất ổn tôi từng có hồi cấp ba và tờ giấy chẩn đoán tâm thần, để đưa tôi vào viện tâm thần.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, thủ đoạn của họ… vẫn chỉ bẩn thỉu đến thế.

Vậy thì…

Phản kích của tôi, cũng nên bắt đầu rồi.

Anh trai à.
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 13: Chương 13



Tôi đang dần thất thế, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Đúng lúc này, Lâm Tửu vừa giành được giải Ảnh hậu đầu tiên trong sự nghiệp, lại còn sắp đến sinh nhật cô ta.

Lục Tâm Đình liền tổ chức một bữa tiệc mừng hoành tráng cho cô ta.

Hiện trường được trang trí lộng lẫy xa hoa, mời rất nhiều fan của cô ta tới tham dự, thậm chí còn tổ chức livestream trực tuyến.

Lâm Tửu mặc váy lễ trắng, nhẹ nhàng nhỏ nhẹ cảm ơn người hâm mộ.

Phần tiếp theo, là phát video lời chúc mừng mà fan gửi tới cô.

Trên màn hình lớn phía sau cô, hình ảnh bỗng nhiên hiện lên.

Góc quay mờ mờ, ẩn ẩn, giống như bị ai đó quay lén.

Đó là trong phòng hóa trang ở phim trường.

Một nữ minh tinh khác đang chỉnh trang trước gương, thì Lâm Tửu đột ngột xông đến đụng vào cô ấy.

Cô ta nắm lấy tay người kia, tự tát vào mặt mình một cái.

Sau đó, trong ánh mắt sững sờ của nữ minh tinh kia, cô ta mỉm cười:

“Vai diễn mà tôi đã để mắt tới, ai cho cô dám tranh với tôi? Còn dám bắt tôi làm nền cho cô sao?”

“Cô biết bạn trai tôi là ai không? Là Lục Tâm Đình – tổng tài của Lục thị.”

“Đợi đến lúc bạn trai tôi nhìn thấy vết thương trên mặt tôi, cô nghĩ xem nên xin lỗi tôi thế nào?”

“À không, nên nghĩ là—sau khi video cô bắt nạt tôi ở phim trường bị tung ra, cô bị phong sát, cô định sống bằng gì đây?”

Cuối cùng, cô ta còn liếc nhìn n.g.ự.c nữ minh tinh kia, cười đầy ẩn ý:

“Ngực to thật đấy.”

“Không!!!”

Lâm Tửu hét to một tiếng, lao đến muốn che màn hình — nhưng không kịp.

Tại hiện trường, fan hâm mộ đã nổ tung.

Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, tên Lâm Tửu và Lục Tâm Đình đang leo vù vù lên hot search:

#Lâm_Tửu Bạn trai tôi là Lục Tâm Đình

#Lâm_Tửu Livestream sinh nhật

#Lâm_Tửu lại bị bắt nạt nữa rồi

Lượng bình luận tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Tô Lan ngồi bên cạnh tôi, cầm điện thoại gõ điên cuồng:

【Chị Lâm Tửu à, chị đi đâu cũng bị bắt nạt, là cả thế giới có lỗi với chị sao?】

Bình luận này lập tức lên top 1 được thích nhiều nhất.

【Cứu với, cô ta nắm tay người ta rồi tự tát mình, ra tay thật quá nặng, mặt sưng cả lên.】

【Không sưng thì sao giả vờ bị bắt nạt được nữa? Đừng gọi là Lâm Tửu, đổi thành Lâm Trà đi cho rồi.】

【Nếu tôi nhớ không lầm thì bộ phim giúp cô ta đoạt Ảnh hậu ban đầu không phải do cô ta đóng chính, là một người khác, khá nổi tiếng. Sau đó bị lộ ảnh nóng rồi bị phong sát.】

【Không lấy được vai thì quay sang vu khống và tung tin đồn bẩn à?】

Giữa những lời bàn tán xôn xao, một video khác lại leo lên hot search.

Đó là một đoạn quay tại một trường đại học ở nước ngoài, hình ảnh toàn là những người nước ngoài với đủ màu tóc, màu mắt.

Sau khi một du học sinh người Trung Quốc phát biểu, cả phòng học cười ầm lên, bắt chước cách phát âm chưa chuẩn của cô ấy.

Một nam sinh gầy gò tóc vàng cầm đầu, bắt chước giọng chuẩn rồi nói:

“Biết đây là gì không? Đây mới là phát âm Anh chuẩn đấy, đồ hề.”

Sau đó, tôi nắm cổ áo hắn, đ.ấ.m thẳng một cú vào mặt.

Rồi dùng phát âm chuẩn mắng lại:

“Cười cười cười, có gì mà buồn cười? Lúc cha mày chết, mày cũng cười kiểu đó à?”

Đối phương nổi giận, la hét đòi đấu tay đôi.

Kết quả lại bị tôi đ.ấ.m thêm lần nữa.

Tôi dùng mũi giày hất cằm hắn lên, cười nhạt:

“Biết đây là gì không? Đây mới là công phu Trung Hoa, đồ chó hoang.”

Người đăng video là một nữ du học sinh vô danh:

【Tôi cũng là cô gái sinh ra từ núi rừng, suýt nữa khi mới chào đời đã bị bà nội ném vào bếp lửa. Nhưng khác với cô Lâm Tửu, làng tôi không có đàn piano, cũng không có người tốt bụng nào mỗi tháng cho mấy vạn tiền sinh hoạt.

Chỉ có tôi, mất gần ba mươi năm mới dám bước ra thế giới, rồi bị cười nhạo ngay ngày đầu đi du học. Tôi chỉ thấy không thể chấp nhận được việc có người trắng đen lẫn lộn, càng không muốn ân nhân của mình bị bôi nhọ như vậy.】

Phần bình luận của cư dân mạng thì rôm rả:

【Tôi không nhìn nhầm chứ, đây chẳng phải Lục Tâm Hy, người từng bị Lâm Tửu nói là bắt nạt cô ta và chê cười phát âm tiếng Anh sao?】

【Cuối cùng cũng có người nói ra rồi. Trẻ con ở nông thôn mà học mười mấy năm piano á? Trước sau vô lý như vậy mà vẫn có khối người tin.】

【Trời ơi, chị ngầu c.h.ế.t đi được.】

【Người tài trợ? Người tài trợ của Lâm Tửu chẳng phải là Lục Tâm Đình – anh trai của Lục Tâm Hy à? Ai biết được có phải anh ta vì tranh tài sản với em gái ruột mà cố ý dựng chuyện hay không.】

Sau đó là video quay vào ngày tôi tròn mười tám tuổi.

Năm đó, để lấy được sự tài trợ, Lâm Tửu đã tự nhảy từ tầng thượng xuống, vu khống rằng một cô bé trong cô nhi viện đã đẩy cô ta xuống — và tôi có được đoạn ghi hình từ camera giám sát.

Còn chứng cứ Lục Tâm Đình thuê người g.i.ế.c người — không chỉ là vụ chưa thành với Tần Chỉ Lan.

Để mở rộng Lục thị, tranh giành dự án, anh ta và cha tôi đã âm thầm làm vô số việc mờ ám không thể công khai.

Việc thu thập được những bằng chứng đó, tôi phải cảm ơn mẹ tôi rất nhiều.
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 14: Chương 14



Và cuối cùng là chuyện của Giang Thiêm.

Hắn ta thao túng tinh thần mẹ ruột suốt bảy năm, ép bà ấy tự sát trước mặt cha ruột hắn.

Dùng cái c.h.ế.t của mẹ ruột để đổi lấy một chỗ đứng trong nhà họ Giang.

Tôi đổ tiền như nước, dùng những manh mối từ cả kiếp trước lẫn kiếp này để lần lượt thu thập đủ tất cả, rồi từng chuyện một được tôi đưa lên hot search.

Nhờ những trò của họ trước đó, số người theo dõi trận chiến này vốn đã vô cùng đông đảo.

Nhưng một khi có yếu tố phạm pháp dính vào, sự việc lập tức bùng nổ dữ dội.

Người xem hóng hớt đua nhau báo cảnh sát.

Bọn họ hoàn toàn không còn cơ hội bịt miệng dư luận.

Kẻ nào muốn thao túng dư luận, cuối cùng sẽ c.h.ế.t bởi chính dư luận đó.

Kết cục này, các người thấy hài lòng chưa?

Ngày ba tôi và Lục Tâm Đình bị cảnh sát đưa đi, mẹ tôi ném thẳng một tờ đơn ly hôn ra bàn.

Lục Tâm Đình không thể tin nổi, gào lên với bà:

“Mẹ! Chẳng lẽ con không phải là con trai của mẹ sao? Sao mẹ lại thiên vị Lục Tâm Hy? Con cũng là con của mẹ mà!”

Mẹ tôi khẽ thở dài, ngồi xuống đối diện anh ta, nhấp một ngụm hồng trà:

“Ba con thiên vị con, thì mẹ thiên vị em gái con.”

“Chuyện đời này, vốn dĩ là công bằng như vậy, chẳng phải sao?”

Những dự án mà Lục thị và Giang thị từng hợp tác, cướp từ tay tôi, lần lượt vỡ trận.

Họ lại bị khép thêm một tội danh: phạm tội kinh tế.

Tôi tiếp quản Lục thị đang trọng thương, rồi sáp nhập nó vào Lan Tâm.

Sau đó tôi đi gặp Giang Thì Nguyệt, người vừa giành lại quyền kiểm soát Giang thị.

Cô ấy là chị gái cùng cha khác mẹ của Giang Thiêm.

Cha mẹ cô là một cuộc hôn nhân thương mại.

“Khi còn nhỏ, tôi từng rất hận người đàn bà đó, cho rằng chính bà ta đã phá vỡ gia đình tôi. Sau này mới hiểu ra, nếu cha tôi không ngoại tình, thì trên đời này căn bản đã không tồn tại người tên Giang Thiêm.”

Cô nâng ly cà phê lên, bình thản nói:

“Chết dưới tay chính con trai ruột của mình, coi như là báo ứng.”

Tôi đã liên hệ với cô ấy từ một năm trước và đạt được thỏa thuận hợp tác.

Tôi sẽ giúp cô đá Giang Thiêm khỏi Giang thị, để cô có thể nắm toàn quyền.

Điều kiện là, nhiều mối quan hệ và tài nguyên trong nước, tôi cần cô hỗ trợ.

Bao gồm cả lần chiến dịch truyền thông và hot search lần này — đều có sự nhúng tay của Giang Thì Nguyệt.

“Nhưng mà tôi thật sự rất tò mò, làm sao cô đoán được cái c.h.ế.t của mẹ anh ta lại có liên quan đến anh ta vậy?”

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.

Bởi vì kiếp trước, anh ta cũng đã đối xử với tôi như thế.

Trước khi phán quyết được đưa ra, tôi cố ý đến nhà tù thăm mấy người quen cũ.

Người đầu tiên tôi gặp là anh trai tôi.

Anh ta trừng trừng nhìn tôi.

Tôi mỉm cười:

“Đừng nhìn em như thế, anh trai.”

“Em biết anh muốn hỏi gì.”

“Bị đuổi đi như chó nhà có tang, chuyện đó em đã từng trải qua một lần rồi. Anh không nghĩ mấy năm nay em ở nước ngoài chỉ toàn ăn chơi sa đọa, chìm trong rượu chè trai gái đấy chứ?”

Khoảng thời gian mệt mỏi nhất, mỗi ngày em chỉ có thể chợp mắt vài phút rời rạc.

Ngoài việc học và quản lý công ty, em còn phải bận rộn liên hệ các mối quan hệ từ khắp nơi.

Dựa vào manh mối mờ nhạt từ kiếp trước, em lần lượt tìm ra chứng cứ ba người bọn họ đã làm điều ác.

Bởi vì thủ đoạn của họ quá thành thạo và kín kẽ, nên em tin đây tuyệt đối không phải lần đầu.

Ác nhân sẽ không chỉ tàn nhẫn trước mặt em, ở những nơi em không thể thấy được, bóng tối họ mang tới nhất định còn nhiều hơn thế.

Và em đã đoán đúng.

“Lục Tâm Đình, ba lúc nào cũng nói em không giống con gái của ông ấy. Ông ấy dạy anh trở thành một tên côn đồ độc đoán, vì mục tiêu mà bất chấp thủ đoạn, không màn đến pháp luật — may mà em không giống ông ta.”
 
Bình Tĩnh Báo Thù, Vui Vẻ Lên Hot Search
Chương 15: Chương 15 [Hết]



Người thứ hai tôi gặp là Lâm Tửu.

Tóc tai bù xù, ánh mắt tiều tụy.

Qua lớp kính, ánh mắt cô ta đầy căm hận, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Cô ta không thể nào diễn nổi vai đóa hoa trắng thuần khiết nữa, gào lên trong tuyệt vọng hỏi tôi rằng nếu sớm có chứng cứ, vì sao tôi không đưa ra sớm hơn.

“Giả làm kẻ yếu thấy thú vị lắm sao?!”

“Tất nhiên là thú vị rồi, nếu không sao cô diễn được lâu thế?”

Tôi đứng dậy.

“Dĩ nhiên phải để cô tưởng rằng mình đã thắng hoàn toàn, mới càng thú vị chứ.”

Tôi hoàn toàn có thể tung bằng chứng sớm hơn.

Nhưng thế thì chưa đủ.

Phải để cô ta tưởng rằng mình đã toàn thắng, đã có được tất cả.

Rồi ngay trong đêm trước bình minh, tận mắt nhìn thấy tất cả tan thành mây khói.

Đó là chuyện kiếp trước tôi đã trải qua.

Lần này, đến lượt cô.

Người cuối cùng tôi đến gặp là Giang Thiêm.

Thật ra ban đầu tôi không định gặp anh ta.

Tôi và Lâm Tửu là kẻ thù từ đầu đến cuối, với Lục Tâm Đình thì còn có sự ràng buộc m.á.u mủ.

Còn Giang Thiêm…

Sau khi tình yêu tôi dành cho anh ta hoàn toàn biến mất, giữa chúng tôi đã chẳng còn liên quan gì nữa.

Nhưng cảnh sát nói với tôi rằng Giang Thiêm muốn gặp tôi một lần.

Thế là, cách một tấm kính, tôi và anh ta ngồi đối diện nhau.

Anh ta im lặng nhìn tôi rất lâu.

Cho đến khi tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, đứng dậy:

“Anh gọi tôi đến rốt cuộc là để làm gì?”

“…Rõ ràng mọi chuyện không nên thành ra thế này.”

Anh ta thấp giọng nói:

“Nhà họ Lục vốn dĩ phải là của tôi, chúng ta cũng lẽ ra nên đính hôn rồi.”

Bước chân tôi khựng lại, quay phắt đầu lại.

Anh ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì đó khó đoán.

Tôi nhìn gương mặt anh ta — nếu không có vết sẹo nhạt trên trán ấy, suýt chút nữa tôi đã tưởng mình đang thấy lại Giang Thiêm của kiếp trước.

Tỉnh lại rồi, chỉ thấy nực cười đến đáng thương:

“Chỉ là đính hôn thôi à? Sao không nói luôn chuyện sau đó đi? Anh dựa vào tôi mà có được tất cả của nhà họ Lục, rồi lại bắt tay với Lục Tâm Đình g.i.ế.c tôi.”

“Nhưng… rất lâu sau đó, anh đã hối hận.”

Anh ta khàn giọng nói:

“Chỉ là… em không còn biết nữa.”

“Anh rất muốn, rất muốn em có thể biết điều đó…”

Nực cười quá.

Thật quá nực cười.

“Đúng, tôi đã c.h.ế.t rồi, nên dĩ nhiên tôi chẳng biết gì cả.”

Tôi quay mặt đi, chống tay lên tấm kính, nhìn anh ta, từng chữ từng lời rõ ràng:

“Nhưng nếu tôi có biết, thì đã sao? Ai mà thèm cái sự hối hận của anh chứ?”

“Lần này, người chiến thắng là tôi — còn người xuống địa ngục, là anh.”

“Giang Thiêm, đây là cái giá anh đáng phải trả.”

Mùa đông năm nay đến sớm.

Lúc tôi rời khỏi đó, trời bên ngoài đã tối đen.

Tần Chỉ Lan gọi điện đến, nói sau Tết sẽ ra nước ngoài, bắt đầu một dự án nghiên cứu mới tại viện thí nghiệm.

Tôi đáp “được”, rồi chúc cô ấy lên đường thuận lợi.

Cuộc gọi vừa kết thúc, trên WeChat là tin nhắn của Tô Lan: nói đã ngồi xuống ở quán lẩu rồi, bảo tôi mau đến tính tiền.

Tôi bật cười, nhắn lại một chữ “Được”.

Bên ngoài cửa sổ xe, một vầng trăng lưỡi liềm treo cao nơi chân trời, chiếu sáng một góc màn đêm đen như mực.

Chờ qua đêm nay, khi mặt trăng lặn xuống—

Mặt trời của tôi, sẽ lại mọc lên lần nữa.
 
Back
Top Bottom