Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 95



Bạch Già Nguyệt gật đầu: “Ừm, đúng, lại mượn thêm vài người từ Kha tướng quân cho chắc chắn.”

Thất Diệp Điêu nghe thấy tên mình, đứng sau màn che màu xanh, nghiêng đầu, so so bàn chân trước của mình: “Gru gru…”

Tỷ đệ Bạch gia đang mặc sức tưởng tượng về những ngày hạnh phúc khi trở về nước, bất ngờ nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, lập tức ngồi thẳng dậy, cổ cứng ngắc quay đầu lại.

Thất Diệp còn chưa chạy đi, dứt khoát nhếch lên cái đuôi quơ tới quơ lui, há miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Bạch Dã: “…”

Không phải trên sách nói rằng Thất Diệp thường hoạt động ở rừng sâu núi thẳm, không thích xuất hiện trước mặt con người, chỉ cần có người, Thất Diệp sẽ không hiện thân sao?

Bạch Già Nguyệt: “…” Đúng, sách viết vậy mà, sao con Thất Diệp Điêu này lại khác thế này?!

Tỷ đệ Bạch Già Nguyệt và Bạch Dã ngơ ngác một lúc, Thất Diệp không quan tâm họ đang ngẩn ngơ hay sững sờ, mắt đỏa hai vòng, có vẻ thấy thú vị, không vội đi, ngồi phịch xuống, tò mò nhìn hai người này.

Bạch Già Nguyệt: “…” Quá đáng, quá ngạo mạn, quá coi thường người khác!

Cuối cùng Bạch Dã phản ứng nhanh nhất, liếc thấy cái bụng tròn trịa của Thất Diệp kẹp g*** h** ch*n.

Hắn giơ tay, phải rất nỗ lực mới nói được: “Tỷ, tỷ, nhìn cái bụng nó kìa…”

Bạch Già Nguyệt nhìn qua, sững sờ: “Con Thất Diệp này đang mang thai sao?”

Bạch Dã: “… Tỷ không thấy nó giống như đã ăn no nê hơn sao?”

Bạch Già Nguyệt vừa mới tỉnh táo không bao lâu, lại sững sờ, “À?” Vì trước đó đội mũ, tóc bị ép xuống, cúi đầu một chút, tóc rơi xuống trán, càng lộ vẻ mơ màng.

Một lúc sau, cho đến khi Thất Diệp lại hừ hừ hai tiếng, nàng bỗng nhiên mở to mắt, vội vàng chạy vào phòng ngủ bên trong.

Bạch Dã chưa kịp động, đã nghe thấy tiếng thét chói tai từ bên trong, khiến da đầu hắn run lên.

Quả nhiên!

Xong rồi, xong rồi, xong rồi...

Nghe giọng hét của tỷ tỷ mình thật thảm thiết, không lẽ đã bị ăn sạch rồi?

Thất Diệp cảm thấy không lành, vung đuôi một cái, quay người chạy trốn, nhảy ra ngoài qua khe cửa sổ hở.

Tốc độ cực nhanh, phản ứng nhanh nhẹn đến mức Bạch Dã chỉ kịp thấy một bóng trắng mờ nhạt.

Trơ mắt nhìn Thất Diệp Điêu ăn no rồi bỏ chạy, hắn ôm ngực ho khan hai tiếng, suýt nữa thì không thở được.

Thất Diệp đi qua sân, nhảy lên bức tường rào, vừa đi vừa nhai nhai miệng, ợ một cái.

Trong Vịnh Phong Quán, vì tiếng thét gần như thê lương của Bạch Già Nguyệt, ánh đèn mới tắt đi lại được thắp sáng, sáng trưng khắp nơi.

Dù là lính gác của Đại Tĩnh hay thị vệ do Nam La tự mình dẫn đến, hầu như tất cả mọi người đều đồng loạt chạy về khu nhà Thanh Phong.

Mắt Kha tướng quân giật liên tục, dưới tình thế cấp bách đã cầm kiếm cùng phó tướng trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Khác với cảnh tượng hỗn loạn trong tưởng tượng, không khí trong phòng rất yên bình và tĩnh lặng.

Nữ tử mặc áo choàng đen vẫn ngồi trên ghế Thái Sư, tựa như từ lúc hắn rời đi vẫn chưa hề thay đổi tư thế của mình.

Mặc dù Bạch Dã phản ứng nhanh, nhưng môi vẫn mím lại tái nhợt.

Hắn cố gắng cắn môi để lấy lại màu sắc, đứng bên cạnh ghế, hai tay nâng một cái vò gốm lên, tỏ vẻ như không có chuyện gì, cười hỏi: "Kha tướng quân lại đến đây sao, có việc gì khác muốn dặn dò không?"

Kha tướng quân ngẩng đầu nhìn quanh, không phát hiện điều gì bất thường, nhưng tiếng động vừa rồi không thể là giả, do dự nói: "Vừa rồi có vẻ như nghe thấy một số tiếng động, có chuyện gì không?"

Bạch Dã làm sao dám nói thật, vì một con Thất Diệp Điêu nhỏ bé đã ăn trộm trùng cổ ngay dưới mắt mình mà hoảng hốt kêu lên, nói ra sẽ mất mặt.

Nhưng nếu để đối phương nghi ngờ thân phận đệ nhất cổ sư của tỷ tỷ mình sẽ rất tai hại.

Hắn tâm tư linh hoạt, chỉ cần suy nghĩ một chút, lập tức giải thích: “Là ta vô ý làm vỡ một cái bình sứ, sư phụ có chút tức giận, đang mắng mỏ đây này.”

Bạch Già Nguyệt rất hợp tác, đúng lúc lạnh lùng liếc nhìn hắn, đứng dậy, vung tay áo bước vào nhà: “Cả ngày không làm được việc gì, vụng về, ta cần ngươi làm gì.”

Bạch Dã vội vàng theo sau xin lỗi: “Sư phụ, con biết lỗi rồi, ngài bình tĩnh, đừng tức giận mà tổn hại sức khỏe.”

Hai tỷ đệ Bạch gia diễn xuất với nhau, trông khá giống thật.

Kha tướng quân và phó tướng đứng ở cửa, thấy vậy cũng không tiện xen vào, liếc nhau một cái rồi rời khỏi khu nhà nhỏ Thanh Phong.

Trên đường, phó tướng không nhịn được quay đầu lại, nhìn về sân nhỏ sau lưng, nói thầm: “Không biết tại sao, luôn cảm thấy sư trò họ có gì đó kỳ lạ.”

Họ đã ở chung một thời gian từ Nam La đến Đại Tĩnh, hắn ta không thể diễn tả được cảm giác đó, nhưng cảm thấy không yên tâm.

Kha tướng quân lại vẫy tay, nói: “Người có bản lĩnh, ai mà không có tính cách kỳ quái, đừng nghĩ nhiều, về ngủ sớm thôi.”

Phó tướng nghe lời gật đầu: “Cũng đúng.”
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 96



Kha tướng quân và phó tướng vừa đi, tỷ đệ Bạch gia lập tức buông lỏng vẻ mặt, Bạch Dã đặt cái vò gốm xuống, mở nắp ra, hai con cóc nhảy tưng tưng từ trong đó nhảy ra.

Bạch Dã giật mình, nói lắp: “Sao, sao lại thành cóc rồi?” Hắn nhớ mình đã để cóc độc của sư phụ vào đó.

Bạch Già Nguyệt liếc hắn một cái không nói gì, Bạch Dã phản ứng lại: “Chẳng lẽ là do Thất Diệp Điêu bỏ vào?”

Bạch Già Nguyệt: “Không thì sao, chẳng lẽ là do ta bỏ vào?”

Bạch Dã trợn mắt há hốc mồm: “Nó thật thông minh.” Còn biết ăn phải trả tiền, biết đổi đồ vật.

Bạch Già Nguyệt tức giận: “...Ta phi!”

Đổi hai con cóc thường lấy hai con cóc độc biến chủng băng tuyết quý hiếm của nàng, còn cảm thấy mình hào phóng đúng không!

Đáng giận! Con cóc xấu xí này chính là sự chế nhạo trắng trợn và sỉ nhục rõ ràng đối với họ!

Ban đầu đã không còn lại bao nhiêu, giờ đây con cóc độc còn bị nuốt mất nữa.

Bạch Già Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, tức giận khó nguôi, nằm gục trên giường, ngực phập phồng không yên, cắn răng nói: “Bạch Dã, đi tìm Kha tướng quân, nhờ hắn nghĩ cách bắt lại con chồn kia.”

Ở Nam La trùng độc phong phú, các cổ sư vì nghề nghiệp của mình đã có luật lệ quy định rõ ràng là không được săn bắn loại động vật hiếm như Thất Diệp Điêu chuyên ăn trùng cổ.

Không thể giết, nhưng dù thế nào cũng phải bắt được nó để trừng trị, nếu không hận ý trong lòng nàng khó mà dịu xuống!

Bạch Dã do dự, có nên đi hay không đây: “Nhưng đây là kinh đô Đại Tĩnh, ngay cả Kha tướng quân cũng không thể tự do di chuyển khắp nơi, tỷ, việc này không tiện lắm.”

“Có gì đâu, Ngũ hoàng tử nghênh đón chúng ta vào thành không phải đã nói có việc gì cứ tìm hắn sao? Đệ mau đi... nhớ là không cần nói nhiều về nguyên nhân, chỉ nói là có chút tác dụng.”

Bạch Dã buồn bã, cuối cùng đáp: “Được rồi.”

...

Thất Diệp trở về ngõ mười bốn, Ninh Hoàn mới tắm rửa xong, mặc trên người bộ trung y màu trắng tinh, vai khoác áo khoác màu son, ngồi trước bàn trang điểm thoa cao thơm dưỡng da.

Nghe thấy tiếng cửa sổ kêu kẽo kẹt, quay đầu nhìn về phía chồn nhỏ bước vào, cười nói: “Trở lại rồi.”

Thất Diệp vẫy đuôi, bước chậm đến bên ống quần cô, cong lưng cọ cọ như để đáp lại.

Ninh Hoàn đứng dậy múc nước rửa sạch bụi bặm trên người nó, lại cho nó ăn một ít lá thuốc khô làm sạch miệng, sau đó mới mở nắp đèn, thổi tắt ngọn nến vàng nhạt.

Kể từ khi sân nhỏ được cải tạo, Ninh Noãn có một phòng riêng, hai tỷ muội cũng không cần phải chen chúc nữa.

Ninh Hoàn một mình nằm trên giường, ánh trăng lọt qua cửa sổ, rải rác những tia sáng mờ ảo như mây, dù không có đèn cũng đủ sáng để nhìn rõ.

Thất Diệp nằm bên gối, cái đuôi lơ lửng trên mép giường.

Ninh Hoàn vươn ngón tay chọc nhẹ vào bụng nhỏ của nó, cười khẽ một tiếng, rồi nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau trời quang đãng, Ninh Hoàn dậy sớm, ăn sáng xong thì dẫn Ninh Bái đến hiệu thuốc.

Nuôi dưỡng mấy ngày nay, xem xét tình hình sức khỏe, cũng đến lúc cần câm cứu rồi.

Cô cuốn tay áo lên, khéo léo đổ nước thuốc đã sắc vào bồn tắm, kiểm tra nhiệt độ, rồi ném vào đó một túi vải đầy lá xanh.

Sau khoảng một nén hương, nước thuốc không còn nóng rát, cô mới cho Ninh Bái cởi áo và ngồi vào.

Cậu thiếu niên nghe lời ngồi vào bồn, cười ngây ngô, lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp, cúi đầu nhìn nước đen kịt đến tận ngực, hơi nước nóng làm đôi mắt ướt át, má đỏ ửng, trông càng thêm thanh tú.

Ninh Hoàn lấy ra ngân châm, sờ đầu cậu nhóc: "Đừng cử động."

Ninh Bái dù không thông minh lắm, nhưng luôn nghe lời trưởng tỷ, vội vàng ngồi thẳng, tay nắm chặt lấy mép bồn.

Ninh Hoàn cười nhẹ, tay không chần chừ, ngón tay kẹp chiếc kim bạc mảnh từ từ đẩy vào.

Dưới tác động kép của thuốc tắm và kim bạc, Ninh Bái nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Ninh Hoàn tăng tốc độ thi châm.

Vân Chi không ở trong phòng làm phiền, trực tiếp ra ngoài, đi đi lại lại trên hành lang hẹp để giảm bớt sự bồn chồn trong lòng.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của giày thêu vang lên, hai tay không tự chủ mà siết chặt vào nhau, má bầu bĩnh của nàng ấy ửng hồng vì lo lắng.

Nàng vẫn cảm thấy sợ hãi, dù tin tưởng vào khả năng của tiểu thư, nhưng vẫn lo sợ có chuyện không may xảy ra.

Dưới mái hiên, tiếng chim hót líu lo, Vân Chi bắt đầu cảm thấy trong lòng bồn chồn.

Không cho đến hai giờ sau, cánh cửa gỗ đóng chặt cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, người vịn vào khung cửa nhẹ nhàng mím môi, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt mang lại cảm giác an tâm cho người khác.

Vân Chi đang thẳng căng, cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.

"Tiểu thư, Nhị công tử thế nào rồi? Không có chuyện gì chứ?"

Ninh Hoàn rửa tay bên bồn rửa, đồng thời trả lời: "Yên tâm, quá trình diễn ra rất thuận lợi, chỉ là chưa thể ngừng tắm thuốc, hai ngày này hắn phải ở trong phòng thuốc. Ta không thể rời đi, Vân Chi, hãy giúp ta mang cơm qua đây nhé."
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 97



Vân Chi đáp một tiếng rõ ràng, nhìn Ninh Bái đang nhắm mắt, đầu gục xuống bên thùng tắm, nhẹ nhàng chạy về phía bếp.

Ninh Hoàn ăn trưa xong, cầm hồ lô đổi nước cho Ninh Bái, thay nước một lần, châm kim một lần, lặp đi lặp lại, gần như không có thời gian nghỉ ngơi trong hai ngày.

Vân Chi thấy cô vất vả thì ngồi bên cạnh, ôm Thất Diệp, tán gẫu chuyện phiếm để giết thời gian.

"Ngày hôm qua, Ngụy công tử và Vệ Tam tiểu thư đã hủy hôn, mọi người ở kinh thành đều kỳ thấy lạ."

Làm sao không lạ được, lúc Ngụy Lê Thành còn bệnh, mọi thứ vẫn ổn, bây giờ hắn không sao cả, một mối hôn sự tốt như vậy lại bị Vệ quốc công phủ từ chối.

Ninh Hoàn và Vân Chi rất rõ ràng chuyện bên trong, họ chỉ nói qua loa một câu rồi bỏ qua.

Vân Chi cho Thất Diệp ăn vài hạt lạc, chơi đùa, rồi lại nói về một chuyện thú vị khác.

"Nghe nói đứa con trai hư hỏng, quần là áo lượt của Vinh Ân Bá Phủ, Phùng Tri Dũ, không biết ăn phải thứ gì mà bị đau bụng, chạy đến nhà vệ sinh đến mức kiệt sức…”

“Không những thế trên người còn nổi đầy mẩn đỏ, miệng cũng nổi loét đau đớn, không thể ăn được gì, mời mấy vị đại phu đến nhưng cũng không có ích gì."

Phùng Tri Dũ không phải là người tốt, Vân Chi hả hê: "Thật xứng đáng! Đau mười ngày nửa tháng mới tốt."

“Nhưng ở Vinh Ân Bá Phủ, mấy đại phu bình thường không giải quyết được vấn đề, họ lại mang bái thiếp đến hoàng cung để mời thái y. Đang bận rộn chữa bệnh đấy.”

Ninh Hoàn múc một gáo nước nóng, nói: “Muội cũng không cần phải thất vọng vì không thể xem được trò hay, dù sao thái y cũng không chữa được, đủ để muội từ từ xem kịch vui.”

Vân Chi sững sờ: "Tiểu thư lời này là có ý gì?" Sao nàng nghe không hiểu lắm.

Ninh Hoàn cong môi, cười ý vị: “Hôm trước tình cờ gặp ở phủ Di An trưởng công chúa, người đó thật sự không làm người ta ưa thích nổi, nên ta đã tiện tay cho hắn một ít thứ.”

Vân Chi chớp mắt: “Ồ? Vậy hắn ta bị như vậy, là do tiểu thư…”

Ninh Hoàn vén tay áo, thêm dược liệu vào nồi, dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt ấm áp phản chiếu nồi thuốc sôi sùng sục, nói nhẹ nhàng: “Đúng vậy, được điều chế đặc biệt, rất phù hợp với hắn ta.”

Cô đứng dậy lấy cái rây: “Vân Chi, muội đoán xem người của Vinh Ân Bá Phủ sẽ mất bao lâu mới đến cửa nhờ ta giải độc cho hắn ta?”

Vân Chi kinh ngạc: “Nghĩa là họ sẽ tra đến trên người tiểu thư sao?”

Ninh Hoàn lắc đầu, khuấy nhẹ trong nồi: “Tất nhiên là họ không thể tìm ra được, nhưng nếu Phùng Tri Dũ bệnh lâu ngày không khỏi, người của Vinh Ân Bá Phủ chắc chắn phải tìm cách mời một đại phu giỏi hơn.”

“Mà đại phu này nên tìm ở đâu đây, suy nghĩ mãi, người đã chữa khỏi cho Ngụy Đại công tử… có vẻ như là một lựa chọn không tồi, muội thấy có đúng không?”

Vân Chi nghe cô nói chuyện, cả người đều không ổn, kinh ngạc nói: “Tiểu thư, từ khi nào mà người lại thông minh thế?”

Ninh Hoàn: “... Đầu óc ta luôn khá tốt.”



Trong Vinh Ân Bá Phủ, Phùng Tri Dũ thượng thổ hạ tả, mệt mỏi không chịu nổi, tình trạng thảm hại đến mức nào Ninh Hoàn đại khái cũng có thể tưởng tượng được.

Cô biết gia thế của mình tốt và cũng chăm chỉ nghiên cứu từ nhỏ, chưa bao giờ phải chịu khổ.

Dù bố mẹ không mấy quan tâm đến cô, nhưng cô không bao giờ thiếu thứ gì, dù tuổi còn nhỏ nhưng đã đứng đầu trong vòng tròn cùng trang lứa ở đế đô.

Có một câu nói trong vòng tròn đó… là gì nhỉ...

"Tôi không có gì cả, chỉ có tiền.”

“Tôi cái gì cũng chịu được, chỉ không chịu được bị sỉ nhục."

Cô thực sự không phải người có thể chịu đựng bị sỉ nhục, dù sao cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, cứ để hắn ta tận hưởng đi.

Ninh Hoàn ngồi trên ghế nhỏ không sợ người khác làm phiền mà nấu thuốc, thỉnh thoảng nhìn qua Ninh Bái đang ở trong bồn tắm.

Vân Chi vẫn có chút hoảng hốt, cảm thấy tiểu thư nhà mình càng ngày càng mạnh mẽ, đầu óc càng ngày càng tốt, trí thông minh đã trở lại mức bình thường, thực sự đáng mừng!

Quả nhiên là do phong thủy Sở gia không tốt, nhớ lại khi còn ở Thịnh Châu, tiểu thư đã dẫn họ an toàn thoát khỏi sự theo dõi của Si Diệu Sâm và đến được kinh đô, đầu óc thật sự rất tốt mà.

Nhưng kết quả là, sau khi gặp Sở Trường Đình, đầu tiểu thư như bị nhồi nhét một đống bã đậu, toàn làm ra những quyết định mù quáng.

Bây giờ thì tốt rồi, cơn giận đã nguôi ngoai.

Ninh Bái ngủ mê mệt một ngày, tỉnh dậy vào buổi trưa ngày hôm sau, Vân Chi giúp hắn thay bộ quần áo màu xanh sạch sẽ, chải lại tóc.

Lúc này đã trông như một chàng thiếu niên trẻ tuổi môi hồng răng trắng, đôi mắt vẫn sáng và trong trẻo như ngày nào.

Ninh Hoàn kiểm tra mạch và xác nhận không có vấn đề gì, nhưng dù trí tuệ đã trở lại sáng suốt sau nhiều năm sống mơ hồ, hắn vẫn như đứa trẻ năm tuổi, không biết nhiều thứ và cần phải học từ đầu.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 98



Chẳng hạn như học chữ.

Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại không thể gửi hắn đến trường học ngay, cần phải mời một phu tử đến dạy trước, đúng lúc Ninh Noãn cũng đã đến tuổi học vỡ lòng, hai huynh muội có thể học cùng nhau.

Những chi phí lặt vặt này cần một khoản tiền lớn, Ninh Hoàn tổng hợp tất cả chi phí lại, con số tính ra khiến người ta đau đầu.

Tuy nhiên, may mắn là cao mọc tóc đã được chế tạo xong.

Trong thời gian thử nghiệm và dùng thử không lợi nhuận này, cô có thể đến Vinh Ân Bá Phủ kiếm một khoản, cũng đủ để xoay xở hàng ngày.

Ninh Hoàn không chậm trễ, lấy một vài muỗng lớn cao mọc tóc đã nấu chín cho vào lọ sứ sạch sẽ to bằng bàn tay, báo cho Vân Chi biết rồi dẫn theo hai hộ vệ ra ngoài.

Y quán Bảo Vinh Đường nơi Trương đại phu làm việc nằm trên đường Vân Xương, rất nổi tiếng ở kinh thành.

Khi Ninh Hoàn bước vào, một học đồ mặc áo ngoài màu xanh xám tiến lên chào đón, thái độ cũng rất ân cần: "Cô nương đến khám bệnh hay lấy thuốc?"

Ninh Hoàn nhẹ giọng đáp lại: "Ta đến tìm Trương đại phu, trước đó đã hẹn, phiền tiểu ca giúp ta gọi ông ấy một tiếng."

Học đồ đó nói: "Trương đại phu đang ở bên trong, ta sẽ dẫn cô nương đi."

Ninh Hoàn cảm ơn và theo hắn vào hậu đường.

Trương đại phu đang ngồi trước bàn nhỏ, chăm chú nghiên cứu đơn thuốc.

Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, ông vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Hoàn, không khỏi hơi ngạc nhiên: "Là Ninh đại phu à."

Kể từ lần gặp cuối cùng vào buổi tối ở chùa Tướng Quốc, đã hơn nửa tháng trôi qua, Trương đại phu chờ đợi mãi mà không thấy ai đến.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, ông đều sờ sờ cái đầu hói của mình và thở dài thất vọng, nghĩ rằng đối phương có lẽ đã quên mất chuyện đã hứa.

Tối hôm qua, ông còn lải nhải với thê tử về chuyện này, không ngờ vừa nói xong, hôm nay người đã đến.

Trương đại phu nhìn mái tóc dài đen óng ả của Ninh Hoàn, vui mừng không thôi, lập tức bỏ cây bút lông đang cầm trong tay xuống, vội vàng đứng dậy.

Trước tiên là phất tay cho học đồ ra ngoài, sau đó mới mời khách ngồi xuống, rồi pha hai tách trà nóng.

Dù mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng đôi lông mày rậm và ngắn của ông lộ ra vài phần hòa nhã, ông nói: "Ninh đại phu, lần này đến đây, thuốc của ngươi đã pha chế xong rồi?"

……

Ninh Hoàn đặt hộp sứ nhỏ lên bàn gỗ sơn đỏ, khẽ cong môi, nở nụ cười nhẹ, nói: "Đây là nó."

Trương đại phu mở nắp, thấy thuốc màu đen nhạt, trong suốt như sáp, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của hoa nhài mùa xuân, làm tan đi vị đắng của thuốc.

Hương thơm dễ chịu khiến người ta phải ngửi một cái.

Mái tóc đen bóng, mềm mại của Ninh Hoàn rất có sức thuyết phục.

Trương đại phu không hỏi thêm, chỉ hỏi: "Làm thế nào để sử dụng?"

Ninh Hoàn nhẹ nhàng chạm tay lên trán, đáp: "Sau khi gội đầu lau khô tóc rồi thoa nó lên."

"Trương đại phu có thể thử hai ngày một lần, sau khi sử dụng có thể hơi ngứa và nóng, nhưng không sao cả. Khoảng nửa tháng, ta nghĩ sẽ thấy kết quả."

Cô nói rất chắc chắn.

Trương đại phu sờ sờ râu dưới cằm mình: "Ninh đại phu, đừng có lừa ta nhé?"

Ninh Hoàn nhấp một ngụm trà, cười nói: "Lời ta nói không tính, nếu không tin, Trương đại phu cứ thử rồi sẽ biết."

Cô mỗi ngày đi sớm về tối, hàng ngày ở trong phòng thuốc, trải qua nhiều lần cân nhắc, còn thêm trùng cổ và hồi xuân lộ vào cao thuốc, tăng cường hiệu quả mọc tóc.

Trừ khi là do di truyền hoặc bệnh lý gây rụng tóc, cô tự tin có thể giải quyết vấn đề da đầu bình thường.

Nghe vậy, Trương đại phu cười: "Đúng vậy, thử xem mới biết."

Sau khi nói xong, Ninh Hoàn lập tức rời đi, chuyện hợp tác với Bảo Vinh Đường bán cao mọc tóc, đợi khi chỗ Trương đại phu có kết quả, lúc đó lại đến thương lượng cũng không muộn.

Trương đại phu cũng không chần chừ, cầm bình sứ đi về phía sau, gọi người đun nước nóng, tránh đi ánh mắt người khác lén lút gội đầu.

Ninh Hoàn rời khỏi Bảo Vinh Đường lại đến phòng tranh.

Tiểu thái tử trước kia sắp trở về kinh thành, dù nhị đệ luôn nói lời hay, nhưng lòng dạ của đế vương khó lường, không biết ý định thực sự là gì.

Dù sao, cô cần tận dụng tháng tới để học thêm vài thứ, cho bản thân thêm chút bảo đảm.

Mấy vị như Vân Không Thiền, Vệ Đàn Loan cùng với Bùi Trung Ngọc không cần vội vàng trong lúc này.

Y bốc, tướng số, sao hạn, nghề nghiệp liên quan đến núi thì thôi, vẽ phù, niệm chú, thông linh không thực tế lắm. Bói toán, xem sao, tướng số lại phù hợp hơn với thời đại này.

Ninh Hoàn đến một phòng tranh tên là "Phú Tuyết", mới mở không lâu, trang trí rất gọn gàng.

Mành tre, cửa sổ hoa, bình xanh cành ngọc, khắp nơi đều toát lên vẻ thanh lịch.

Ninh Hoàn không mua nổi bút tích của danh họa, cô đi loanh quay quanh góc vắng người, may mắn tìm thấy bức tranh mình muốn, lấy xuống và đi đến quầy tính tiền.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 99



Chưởng quầy là một người đàn ông trung niên ăn mặc như thư sinh.

Hắn ngừng động tác gẩy gẩy bàn tính, nhìn qua bức tranh, rồi ngạc nhiên nhìn Ninh Hoàn đưa tiền.

Cô nương trẻ tuổi như vậy, không ngờ lại quan tâm đến những người bói toán trong giang hồ.

Ninh Hoàn cuộn tranh lại, mua một ít bánh ngọt ở Hợp Phong Trại rồi mới trở về phủ.

...

Tỷ đệ Bạch Già Nguyệt và Bạch Dã đang từ Vịnh Phong Quán đi ra.

Ngũ hoàng tử Lý Cảnh Thái động tác rất nhanh, đã cho người điều tra tung tích của Thất Diệp Điêu. Theo tin tức, con chồn đó đang ở một nơi gọi là hẻm Mười Bốn, và có chủ.

Ý của Ngũ hoàng tử là dùng tiền mua lại nó, nhưng khi nghe đến hai từ "có chủ", tỷ đệ Bạch gia lại đột ngột thay đổi ý định.

Họ đã bị con chồn đó ăn mất cóc độc, ban đầu chỉ định đánh nó một trận để giải giận, nhưng không ngờ nó lại có chủ.

Có chủ thì càng tốt, họ quyết định tìm đến cửa để nói chuyện và tính toán sổ sách nha.

Bữa tiệc long trọng bị hoãn lại hai ngày do Hoàng đế cảm thấy không khỏe vì cảm lạnh.

Tối nay không cần phải vào cung, Bạch Già Nguyệt đã yêu cầu Kha tướng quân phái thêm binh bảo vệ đồ đạc của mình, còn bản thân nàng cùng với Bạch Dã, dẫn theo một số thị vệ của Nam La và hai thị vệ của Đại Tĩnh, ngồi xe ngựa đến hẻm mười bốn.

Bạch Dã tâm trạng khá tốt, thấp giọng nói: "Tỷ, chúng ta nhất định phải tận dụng cơ hội này để kiếm một khoản lớn từ người đó."

Bạch Già Nguyệt cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong những ngày qua.

"Đương nhiên rồi, Băng Tuyết Độc Cóc vốn đã rất quý giá, sư phụ đã nói, hầu hết các cổ sư bình thường không thể luyện ra được.”

“Có câu, vật hiếm thì quý. Hơn nữa, đây còn là lễ vật mà chúng ta đã đi hàng ngàn dặm để chuẩn bị dâng lên Tĩnh Đế, ý nghĩa khác biệt, giá trị càng cao."

Bạch Dã đáp lại: "Đúng vậy, dù sao không phải ai cũng có năng lực như sư phụ của chúng ta."

Khi nhắc đến sư phụ bị trúng gió, tỷ đệ họ lại bất chợt im lặng.

Bạch Dã thở dài: "Sư phụ của chúng ta số khổ."

Bạch Già Nguyệt: "Số phận của chúng ta cũng không tốt."

"Đúng vậy."

Chủ đề này luôn khiến người ta cảm thấy không thoải mái, Bạch Già Nguyệt kéo mũ trùm xuống, nghiêng mắt nhìn qua góc rèm nhẹ nhàng phất lên: "Hình như chúng ta đã đến."

Vừa dứt lời, thị vệ bên ngoài nói: "Cổ sư, chúng ta đã đến ngõ mười bốn rồi."

Tỷ đệ xuống khỏi xe ngựa, Bạch Dã ngẩng mặt lên, lập tức có người tiến lên gõ cửa.

Ninh Hoàn mới vừa trở về không lâu, đang ngồi trong phòng tranh, nhìn bức tranh mới mua.

Người trong tranh là một nam tử khoảng bốn mươi tuổi, cao tám thước, gầy gò, mặc một chiếc áo choàng màu xanh đậm rộng thùng thình.

Hắn có khuôn mặt vuông vức, trông có vẻ rất nghiêm túc và chính trực, đang ngẩng đầu nhìn lên cây liễu xanh bên cạnh.

Người bói toán này là Yến Thương Lục, không được nổi danh Lạc Ngọc Phi, thánh cổ của vùng Nam Vực.

Sự việc được biết đến rộng rãi nhất về hắn chỉ có một, đó là Hoàng đế Đại Tấn đã ba lần đích thân đến Thương Lộ Sơn để mời hắn vào triều.

Theo truyền thuyết dân gian, hắn tinh thông lên đồng viết chữ, có thể liên lạc với thần linh, có khả năng tiên đoán những sự kiện trong quá khứ và tương lai.

Hắn được xem là người gần gũi với ông trời nhất trong thế gian phàm tục này.

Chính vì lẽ đó, Hoàng đế Đại Tấn đã buông bỏ kiêu ngạo, học người "ba lần viếng thăm lều tranh".

Tất nhiên, những điều này chỉ là lời đồn, không thể biết được thật giả. Nhưng dù sao đi nữa, việc có thể khiến một vị hoàng đế ba lần đích thân mời mình, năng lực như vậy không phải thứ người thường có được.

Ninh Hoàn treo bức họa lên tường, đang suy nghĩ không biết có nên đi luôn vào tối nay không, thì Hòa Sinh gõ cửa: "Tiểu thư, có khách đến thăm."

Khách?

Ninh Hoàn nhẹ nhàng sửa lại mái tóc hơi rối, không lẽ là người từ Vinh Ân Bá Phủ?

"Có biết là ai đến không?"

Hòa Sinh đáp lại: "Không rõ, một nam một nữ, còn có thị vệ theo, nói là từ Vịnh Phong Quán đến."

Hòa Sinh không biết Vịnh Phong Quán là nơi nào, nhưng Ninh Hoàn biết đó là nơi ở của sứ giả từ ngoại triều. Trong lòng nghi ngờ, cùng với nhiều suy nghĩ khác, cô không ngừng bước chân đi về phía chính điện.

Vừa đi ra ngoài, cô nhẹ ngẩng mắt đã thấy bóng dáng gầy gò đứng quay lưng về phía cửa chính trong nhà, khoác trên mình chiếc áo choàng màu mực sâu thẳm, ngay cả ánh nắng chói chang cũng không thể xuyên qua.

Dáng vẻ và bóng lưng quen thuộc như vậy, không tránh khỏi khiến Ninh Hoàn nhớ đến sư phụ Lạc Ngọc Phi, cô bất giác dừng bước.

Lạc Ngọc Phi rất ưa chuộng màu đen đậm như màu đêm, suốt mười năm như một ngày, chiếc hòm tre của bà chất đầy những bộ trang phục và áo choàng màu như vậy.

Ninh Hoàn đứng yên, nhìn chằm chằm vào người trong nội đường, ánh mắt nhẹ nhàng dao động.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back