Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư

Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 190



Lão quản gia đồng tình: "Đúng vậy, tiểu thư đừng nghĩ nhiều, lão thái gia thường nói, thiếu gia có tài năng như vậy, trăm năm qua không thể tìm ra một người."

Biểu cảm của Ninh Hoàn có chút phức tạp.

Đối chiếu với tài năng của đối phương, học một đời e rằng cũng không thể đạt được năm sáu bảy phần của hắn.

Như vậy, khi nào cô mới quay về được?

Trong lòng Ninh Hoàn nổi lên cảm giác cấp bách, sau đêm đó càng cố gắng hơn vài phần.

Dù sao võ học là một con đường, căn cơ là nền tảng, lúc luyện tập cũng là có lòng mà không đủ sức, tiến độ vẫn chậm.

Mùa đông ở Nam Giang không bao giờ thấy tuyết, nhưng cũng không hề ấm áp hơn phương Bắc là bao.

Buổi sáng ra ngoài xem Bùi Trung Ngọc luyện kiếm, cô cũng phải khoác trên mình áo choàng dày.

Bùi Trung Ngọc mỗi ngày dậy trước giờ mão, luyện kiếm một giờ, Ninh Hoàn theo đến, ngồi dưới hành lang, chăm chú quan sát.

Cô chưa tiếp xúc với chiêu thức kiếm, nền móng chưa vững, gân cốt chưa thông suốt, chỉ có thể quan sát và suy ngẫm, hy vọng sau này có thể giảm bớt công sức.

Trời sáng tỏ, gà gáy chó sủa, Bùi Trung Ngọc dừng kiếm, Ninh Hoàn như thường lệ nhấc ấm đồng trên lò, rót một chén nước nóng đưa đến.

Bùi Trung Ngọc kẹp lấy chén trà, ánh mắt nhìn cô chứa đựng vui vẻ nhẹ nhàng.

Hắn quay lưng, khóe miệng hơi nhếch lên, uống từng ngụm nước trong chén.

Mùa đông gian nan và dài dằng dặc, đến mùa xuân năm sau, Ninh Hoàn cuối cùng cũng có chút ít tiến bộ.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô quyết định chọn kinh công.

Bùi Trung Ngọc là một kiếm khách trời sinh, trong kiếm thuật chi đạo, người khác chỉ có thể ngưỡng mộ mà không theo kịp.

Cô vốn dĩ chỉ có thiên phú bình thường, học một chút thì được, nhưng nếu cứ cố chấp mà đâm đầu vào đó, có lẽ cả đời này cũng không thể quay lại.

Thà rằng chuyển sang luyện khinh công, học được bảy tám phần năng lực của hắn còn có chút hy vọng.

Khi Ninh Hoàn nói về chuyện kinh công, Bùi Trung Ngọc vừa từ bếp đi ra, gật đầu, không có ý kiến gì.

Cô cười hỏi: "Sư phụ đang làm gì trong bếp vậy?"

Bùi Trung Ngọc lấy một miếng bánh từ hộp gỗ, đưa lên miệng cô, chậm rãi nói: "Thử xem."

Ninh Hoàn sửng sốt một chút, vô thức mở miệng cắn một miếng, là hương vị thơm ngọt, lại có mùi thơm mát của sen.

Cô chớp mắt, vội vàng nhận lấy nửa miếng còn lại từ tay hắn, quay người, nhìn chằm chằm vào hoa xuân đang nở rộ trong sân.

Gió đầu xuân vẫn còn hơi lạnh của mùa đông, thổi qua góc áo, mang theo chút lạnh lẽo.

Cô nắm miếng bánh, im lặng một lúc lâu, mới quay lại, khuôn mặt mang ý cười, nói: "Người còn có tài năng này nữa."

Bùi Trung Ngọc nghe cô nói vậy, giọng nói điềm đạm: "Do ông nội dạy."

Lão nhân gia rất có tay nghề nấu nướng, mưa dầm thấm đất, hắn cũng học được không ít.

Ninh Hoàn hơi giữ lại tinh thần, mím môi cười.

Hai người dưới mái hiên màu đỏ thẫm, xa có thể thấy hồng nhạn bay về phương bắc, mây trôi qua bầu trời.

Ninh Hoàn ôm hộp đựng bánh trở về phòng mình, ngồi khoanh chân trên giường nhỏ, chạm nhẹ vào chú thỏ nhỏ nằm trên tờ giấy mỏng.

Ngày xuân là dòng nước Nam Giang trôi êm đềm, xa xôi mênh mông, Ninh Hoàn cũng thu hồi tâm trí.

Những ngày luyện võ vừa vất vả lại khắc nghiệt, không phải mệt mỏi về tinh thần, mà là sự tra tấn của cơ thể.

Mỗi ngày trôi qua, lưng đau mỏi, tay chân yếu đuối, tối đến vừa chạm gối đã không kịp nghĩ ngợi gì mà lập tức chìm vào giấc ngủ.

Dĩ nhiên, cảm giác khó chịu là có thật, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Trong năm này, cô không cần phải nhờ cậy vào ngoại vật mà có thể nhẹ nhàng nhảy lên bức tường cao của Bùi gia.

Mọi việc luôn khó khăn ở bước khởi đầu, việc xây dựng nền tảng luôn tốn thời gian nhất, dù cô có hơi sốt ruột, nhưng cũng cố gắng bình tĩnh lại.

Mùa đông thứ hai, Ninh Hoàn ngồi trên bức tường sân, dưới ánh nắng mặt trời loang lổ, trên con hẻm dài sâu thẳm phủ đầy sương giá, một kiếm khách mặc áo giáp dắt ngựa trở về nhà, kéo theo bóng dài trên những tấm đá xanh.

Hắn mỗi tháng đều ra ngoài một hoặc hai lần, hoặc để so tài kiếm thuật với người khác, hoặc để dự lời mời của bạn bè.

Mỗi khi trở về, lão quản gia luôn là người vui mừng nhất, dẫn theo con cháu ra bày tiệc mời khách, đón gió tẩy trần.

Bùi Trung Ngọc vừa trở về nhà thì thấy Ninh Hoàn đang đứng trong sân, ôm lấy chiếc áo choàng thêu hoa lê đắp tuyết, gọi một tiếng "Sư phụ".

Hắn trao cho lão quản gia bình rượu hoa mai do bằng hữu tặng, bước gần hơn về phía cô, chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào mái tóc bên cạnh bị gió thổi bung, nhẹ nhàng ấn xuống.

Hương thơm của rượu hoa mai lan tỏa trong làn áo, khiến người ta thở không ra hơi.

Hắn lại nhanh chóng rút tay về, bước lớn vào trong nhà.

Ninh Hoàn mím chặt môi, nắm lấy mép áo, quay đầu đi, ánh mắt mơ hồ dừng lại trên cánh cửa mở nửa, không kìm được mà sờ vào chỗ tóc vừa bị gió lạnh thổi qua.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 191



Cô nhẹ nhàng thở dài, nửa nhắm mắt lại.

Phải nhanh lên một chút, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện...

Khi mùa đông đến, gần Tết, Bùi Trung Ngọc không còn ra ngoài nữa, ngoại trừ việc dạy cô luyện kiếm hoặc khinh công thì thường xuyên ở trong phòng đọc sách và phòng bếp.

Cầm kiếm, cầm bút, cũng giỏi vào bếp.

Đời đời, con trai Bùi gia luôn là những chàng trai được mọi người yêu mến nhất ở các gia đình Nam Giang.

Người mai mối đến phủ nhiều đến mức mòn bậc cửa, rồi lại thất vọng bỏ đi, lão quản gia ôm cháu nhỏ thở dài.

Ninh Hoàn đứng trên mái nhà, từ đầu này của mái nhà chậm rãi bước qua đầu kia, cô dừng bước, nhìn phu nhân trong hẻm đang vò vò hoa cài tóc, rồi lại thu hồi tầm mắt nhìn xuống những viên ngói xếp chồng lên nhau dưới chân, cúi tầm mắt lắc đầu.

Trong đêm Giao thừa, lão quản gia và con cháu tụ họp ở phòng sau, chỉ có hai sư đồ ở sảnh trước.

Đây là Giao thừa thứ hai mà Ninh Hoàn ở đây, theo lệ là cá chép hấp, gà luộc, một bàn đầy ắp các món, đi kèm với rượu hoa mai mà hắn mang về.

Bùi Trung Ngọc ngồi đối diện, nâng cốc rượu, Ninh Hoàn mỉm cười, nhẹ nhàng chạm cốc với hắn.

Rượu vào miệng thanh khiết, không giống vị ngọt của rượu trái cây, cũng không có cảm giác đốt cháy của rượu trắng, hương thơm lưu lại trong cổ họng, không dứt.

Thật hiếm khi được thưởng thức thứ gì như vậy, khiến Ninh Hoàn nhớ lại những loại đồ uống khác nhau trong ký ức xa xôi.

Cô nhẹ nhàng cong mắt.

Rượu này không làm người say, chỉ là uống nhiều, không tránh khỏi hơi men, hai má như được phủ một lớp son đào mỏng, làm cho người thường ngày điềm đạm có thêm vài phần dịu dàng của nữ nhi.

Bùi Trung Ngọc nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng thả lỏng lông mày, lại rót cho cô một chén.

Đêm Giao thừa của hai người không ồn ào, không hân hoan, quá yên tĩnh, nhưng cũng bình yên.

Tập luyện khinh công vào mùa đông, bay nhảy, dù cơ thể nóng lên, gió lạnh thổi qua, cảm giác lạnh nóng vẫn khó chịu, vì vậy sau ngày mùng Một, Ninh Hoàn chỉ học tập kiếm thuật, mỗi ngày một giờ.

Bùi Trung Ngọc cũng sẽ đến nhìn một cái, lại không nỡ nhìn thẳng, dù trái lương tâm cũng không thể khen ngợi, tiến lên nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp chạm vào mu bàn tay lạnh giá của cô, nhẹ nhàng nâng lên.

Dù là kiếm gì, ngay cả một thanh kiếm từ đồng nát, rơi vào tay hắn cũng luôn có thể phát huy tối đa sức mạnh.

Nghe tiếng cây liễu trong sân đổ xuống, Ninh Hoàn lặng yên lại lặng yên, không nhịn được hỏi: "Tại sao lại chặt cây?"

Đây không phải là luyện kiếm, đây là cố ý phá hoại, lát nữa lão quản gia biết chắc sẽ phải lườm nguýt nói phá gia chi tử.

Bùi Trung Ngọc thu lại bàn tay cùng cô nắm thanh kiếm về, từ từ quay lưng lại, chậm rãi nói: "Trượt tay."

Ninh Hoàn: "..." Được thôi, dù sao đây cũng là nhà của ngươi.

Hai cây liễu bị đổ chiếm gần hết chỗ, Ninh Hoàn đành phải tìm một nơi rộng rãi hơn để tiếp tục luyện tập.

Ngày mười lăm tháng giêng là Tết Nguyên Tiêu, là thời điểm náo nhiệt nhất trong cả năm.

Ninh Hoàn quanh năm suốt tháng chỉ ở nhà, không phải luyện kiếm thì là luyện khinh công hoặc ngồi thiền, hiếm khi bước ra khỏi cửa.

Lão quản gia luôn lo lắng rằng sẽ làm cho cô nương đang tốt lành bị kìm nén thành kẻ ngốc nghếch, trời vừa tối đã vội vàng đuổi mọi người trong nhà ra ngoài, lại khóa cửa lớn lại, rồi dắt cháu trai đi dạo khắp nơi mua kẹo.

Ninh Hoàn ít khi ra ngoài, chưa nói đến nội thành này, ngay cả xung quanh Bùi gia cũng không quen thuộc lắm.

Cô choàng chiếc áo mặt ngoài là lụa màu trắng bạc, đi bên cạnh Bùi Trung Ngọc, qua các con phố nhỏ, không bao lâu sau đã đến những con đường chính đông người nhất.

Ánh trăng và đèn lồng rực rỡ, cây cối như được mạ bạc, từng con đường, nhìn một cái có thể thấy những chiếc kiệu dừng lại, và những cô nương, chàng trai mặc áo lụa đùa giỡn vui vẻ.

Nam Giang là một thành lớn, nơi tập trung nhiều thương nhân và quan lại giàu có, là nơi phồn thịnh và giàu có nhất phía nam Đại Tấn, thị trấn Thủy Hà ngày xưa còn không bằng một phần trăm nơi này.

Bùi Trung Ngọc mua một chiếc mặt nạ màu xanh và đỏ đan xen, đeo lên mặt, nghiêng người cho cô xem.

Ninh Hoàn nhìn hắn một cái, khẽ mím môi cười.

Hắn lại mua một chiếc kẹo đường hình Hằng Nga ôm trăng, cầm cán đưa cho cô, cô nắm lấy và nói cảm ơn.

Hai người đi dạo, qua một gian hàng bán đèn lồng, hắn chọn một chiếc đèn lụa, trên đó có hình lá sen xanh mướt.

Đi qua đám đông ồn ào, cho đến khi đến bên cạnh cầu Nam Giang trồng đây hai hàng cây mộc lan mới dừng lại nghỉ ngơi.

Thị trấn Thủy Hà có sông Bồ Giang bao quanh, thành này được đặt tên theo sông Nam Giang.

Trên sông Nam Giang, những chiếc đèn lồng như những ngôi sao lấp lánh rơi xuống, một đại nương bán đèn lại gần hỏi han, Ninh Hoàn mới chợt nhận ra cảnh tượng này có chút quen thuộc.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 192



Khi cô đang thất thần, Bùi Trung Ngọc đã mua một chiếc đèn hoa sen nhỏ rồi trao cho cô.

Ninh Hoàn nhận lấy chiếc đèn, khẽ nhếch miệng: "Sư phụ định thả đèn sao?"

Bùi Trung Ngọc tháo mặt nạ xuống, không nói gì.

Ninh Hoàn cũng đã quen, cô đi đến bên bờ sông, đặt chiếc đèn lồng mình đang cầm xuống, mượn lửa từ cô nương bên cạnh, thắp sáng tim sen và đặt nó trên mặt nước.

Người đứng phía sau nhìn chăm chú, sau nhiều năm, lễ vật của hắn cuối cùng cũng được tặng đi.

Ninh Hoàn thả xong đèn, theo phong tục địa phương là ước nguyện, dưới gốc cây hoa mộc lan, người đàn ông một tay cầm kiếm, tay kia treo mặt nạ trên cành cây, ánh nến xung quanh chiếu rọi khuôn mặt thanh tú.

Cô vội vàng quay đi, để nước và ánh đèn hoa sen che mất tầm nhìn của mình.

Trên đường trở về càng trở nên im lặng hơn, thời gian còn sớm, mọi người đều ra ngoài đi dạo chơi, con hẻm dài vắng vẻ, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân chạm đất và tiếng quần áo xào xạc khi di chuyển.

Ninh Hoàn đi hơi chậm lại, tụt lại phía sau ba bước.

Phía trước, Bùi Trung Ngọc đột nhiên dừng lại, lấy một chiếc tram cài tóc từ trong tay áo, quay người, nhẹ nhàng cài vào mái tóc của cô.

Ninh Hoàn im lặng một lúc, lấy chiếc cài tóc xuống, nhìn những bông hoa lê nhỏ được gắn ở đuôi trâm, vẫn đưa trả lại.

"Ta không cần cái này, người vẫn nên lấy lại đi."

Bùi Trung Ngọc không nhận, nói: "Tặng nàng."

Ninh Hoàn không lên tiếng.

Cô không phải là kẻ ngốc, cũng không phải là cô gái trẻ không biết gì, cô có thể thấy được sự dịu dàng sâu kín trong đôi mắt sáng của hắn, cũng có thể phân biệt được sự ấm áp rực rỡ giữa lông mày và mắt phủ đầy sương giá.

Nhưng... cô sớm muộn gì cũng sẽ đi, trở về nơi cô nên trở về.

Vì vậy, không được.

Ninh Hoàn mím chặt môi, lắc đầu.

Bùi Trung Ngọc đặt tay l*n đ*nh đầu cô, giọng nói trầm ấm: "Là vì nàng sẽ đi sao?"

Hắn đứng trước bức tường xanh cao, ánh trăng lưu chuyển: "Giống như ở thị trấn Trường Hà sao?"

Ninh Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to mắt, ngạc nhiên và kinh ngạc: "Người..."

Làm sao có thể? Hắn nhớ sao?

"Thật lạ."

Hắn buông tay, ngón tay nhẹ nhàng véo má cô: "Nhiều năm như vậy rồi, nàng vẫn trẻ như vậy, giống như lúc ở Bán Nguyệt cốc."

Ninh Hoàn mở miệng: "Ta..."

Bùi Trung Ngọc nâng khóe môi, mi mắt hơi rũ xuống: "Ta nhớ, sư phụ của nàng là Hoa Sương Tự, Hoa Sương Tự ở Bán Nguyệt cốc."

Hắn nhẹ nhàng nói: "Ta không phải sư phụ của nàng, và nàng cũng không phải đệ tử của ta."

Ninh Hoàn cả người đều thấy không ổn, ngơ ngác nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh dịu dàng thường ngày tràn đầy mờ mịt và bất an lơ lửng.

Thật sự nhớ rõ?

Vậy... cô, cô đây là trở mình, lật xe rồi hả?!!

Ninh Hoàn muốn nói gì đó để phản bác hoặc giải thích, nhưng vì cuộc trò chuyện này quá bất ngờ, khiến cô suy nghĩ rối bời, đầu óc lộn xộn, cổ họng khô khốc, không biết nên nói gì.

Đến phút cuối, cô chỉ có thể sững sờ đứng đó.

Bùi Trung Ngọc không để ý, nhìn cô và nói tiếp: "Ta đã nói rồi."

Ninh Hoàn không thể không hỏi: "Cái gì?"

Giọng hắn cực kỳ chậm rãi, thấp và nhẹ: "Kiếm pháp Bùi gia ta không truyền cho người ngoài, ta cũng không nhận người lớn tuổi hơn mình làm đệ tử."

Cô mơ hồ nhớ có lẽ đã nghe nói về điều này.

Ninh Hoàn hơi khàn giọng: "Xin lỗi, ta..."

Bùi Trung Ngọc lấy chiếc trâm từ tay cô, cắt ngang lời Ninh Hoàn định nói.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng ngẩng đầu, người kia lại cắm trâm trở lại vào búi tóc đen như mây của cô.

Trên trời sao lấp lánh, dưới bóng đêm dài của con hẻm, càng làm cho giọng nói của hắn trở nên trong và chậm rãi.

"Kiếm pháp của ta, chỉ truyền cho người trong nhà."

Ninh Hoàn ngẩn ngơ: "Người trong nhà..."

Tiếng chuông nửa đêm vang vọng từ tháp cao nhất phía nam sông, mang theo hơi lạnh, len lỏi vào tay áo lụa.

Ninh Hoàn giật mình, lấy lại tinh thần cúi đầu xuống che đi ánh mắt, giấu đi sự phức tạp khó nói bên trong.

Bùi Trung Ngọc nhẹ nhàng khoác chiếc áo choàng viền lông lên đầu cô.

Một lớp nhung mềm mại, cách biệt với cái lạnh giá của màn đêm.

Hắn đứng trong ánh sáng mờ ảo, không nói thêm gì mà nắm lấy tay cô, dẫn cô về nhà.

Ninh Hoàn cầm đèn, theo bản năng đi theo hắn, cho đến khi một mình trở lại phòng, mới giật mình tỉnh lại.

Ngồi bên giường, sờ lên mặt, hơi nóng ran.

Cô mở cửa sổ, nhìn chiếc trâm trong tay giữa cơn gió lúc nửa đêm.

Ngày 16 tháng giêng trời quang đãng, mây đen tan biến, sương trắng trên mái ngói cũng hóa thành nước, rơi xuống bậc thang thành những giọt nhỏ xíu.

Ninh Hoàn thức trắng đêm không ngủ, sáng sớm rửa mặt xong, thì đến sân sau luyện kiếm.

Nửa giờ sau, mồ hôi mịn xuất hiện trên trán, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều, cũng suy nghĩ thông suốt một số chuyện.

Dù cô là người ôn hòa, nhưng cũng luôn quyết đoán, không có lý do gì phải lưỡng lự, do dự trong chuyện này.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 193



Thích là thích, không thích là không thích.

Cô phải thừa nhận, mình có cảm tình. Dù sao người tốt như vậy, trên đời này khó tìm được người thứ hai.

Nhưng cùng lúc đó cũng rõ ràng, cô sớm muộn gì cũng sẽ đi.

Có thể mười năm, có thể tám năm, cô không biết mình sẽ ở đây bao lâu.

Ninh Hoàn lấy lại tinh thần, thu kiếm, trở về phòng thu dọn đồ đạc, thay một bộ quần áo sạch sẽ, mới đi đến phòng đọc sách.

Bùi Trung Ngọc vừa luyện kiếm xong không lâu, đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, nghe thấy lời cô, đứng dậy bỏ sách xuống, cúi đầu nhìn thẳng vào cô, trong mắt chứa đựng sự dịu dàng sâu sắc.

"Ta đã ba mươi tuổi rồi."

Ninh Hoàn không hiểu.

Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán cô, từ từ nói: "Ta cũng không biết mình còn sống được bao lâu nữa."

Ninh Hoàn chợt dừng lại, ngẩng đầu lên: "Điều đó không giống nhau."

Bùi Trung Ngọc ngạc nhiên hỏi: "Chỗ nào không giống?"

Ninh Hoàn bị nghẹn lời, vốn dĩ đã không giống nhau, cũng không thể so sánh như vậy.

Bùi Trung Ngọc thấy cô không nói, lại nhéo nhéo mặt cô, chậm rãi nói: "Nàng thật ngốc."

Ninh Hoàn: "..." Được thôi, chỉ có chàng là thông minh.

Hắn hơi cúi đầu, nhẹ nhàng cười, đôi mắt hơi cong lên, ánh mắt nhẹ nhàng, như bầu trời sau cơn mưa nhỏ, sạch sẽ và trong sáng.

Ninh Hoàn đã gặp vẻ mặt lãnh đạm của hắn nhiều lần, đột nhiên thấy hắn như vậy, lại không ngờ bị làm cho lơ đãng.

Sau lễ hội Nguyên Tiêu, thành Nam Giang trở nên yên tĩnh, Ninh Hoàn vẫn luyện tập khinh công như thường.

Cô tính toán kỹ, khi xuyên qua là vào buổi chiều khoảng giờ Thân, đến ngày hôm sau không gây ra nghi ngờ gì mà đến Tương Huy Lâu trực, khoảng hơn bảy giờ đồng hồ, nghĩa là trong thế giới này, nếu cô lập kế hoạch tốt, không hấp tấp và không lơ là, trong trường hợp không bị thời gian và không gian đẩy ra, ít nhất cô có thể ở đây đủ mười bốn năm.

Mười bốn năm có dài không?

Ninh Hoàn hỏi hắn.

Bùi Trung Ngọc đứng bên cửa sổ, chắn ánh sáng trước mặt cô, lắc đầu nói: "Không biết."

Ninh Hoàn vẫn nhớ lời hắn nói ngày đó, ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không biết? Chàng không phải rất thông minh sao?"

Bùi Trung Ngọc nhìn cô một cách hoài nghi: "Ta chưa từng thử, tất nhiên là không biết."

Hắn cầm bông hoa trà màu đỏ thắm mới hái, cài vào mái tóc không có trang sức gì của cô, nhẹ giọng nói: "Đợi mười bốn năm sau, nàng hãy hỏi lại ta, lúc đó ta sẽ biết."

Ninh Hoàn im lặng.

Đúng vậy, có lý đấy.

Cô thở dài, lại lấy bông hoa trà đó xuống: "… Đừng đặt những thứ lạ lên đầu ta."

Cô lấy từng cánh hoa đỏ rực từng cánh từng cánh vứt vào chiếc bồn đồng đựng nước bên cạnh bếp, rửa sạch: "Thứ này để làm túi thơm."

Cô đang rửa hoa trà bên cạnh, hắn cũng đổ hoa mai trong giỏ vào một bồn khác, một bông một bông ngâm sạch trong nước, sau đó xếp ngay ngắn, thẳng hàng thẳng lối trên cái rây tre.

Ninh Hoàn nhìn qua một cái, khẽ mím môi cười, chứng ám ảnh cưỡng chế có vẻ hơi nghiêm trọng.

Lão quản gia đi ngang qua, thấy hai người đứng trước cửa sổ mở to, bên ngoài là gió nhẹ và ánh nắng le lói.

Mùa đông dần dần xa rồi, đây là mùa xuân thứ hai kể từ khi Ninh Hoàn đến.

Bùi Trung Ngọc một lần nữa nhận được lời mời từ bạn bè, như mọi năm, trong ánh sáng mùa xuân nhẹ nhàng, dắt ngựa qua con hẻm dài, bắt đầu ra ngoài.

Hắn này hắn rời đi hơi lâu, khi gặp lại là vào thời điểm tháng tư, mùa hoa đẹp sắp tàn.

Nói cũng lạ, Ninh Hoàn có chút không may, gần đây cô luyện khinh công có chút thành tựu, thường sau bữa tối cũng quen đi dạo quanh tường viện hoặc trên mái nhà để tiêu hóa, không ngờ lại đúng lúc có người đến Bùi gia dò xét ban đêm.

Kiếm pháp của Bùi gia dưới thế hệ Bùi Trung Ngọc đã được đẩy l*n đ*nh cao của giang hồ võ lâm, có người kinh ngạc, có người ghen tị, không tránh khỏi có kẻ tiểu nhân đem lòng dòm ngó cái gọi là bí kíp kiếm pháp.

Có người đến cướp trực tiếp, nhưng hầu hết đều là những kẻ nhát gan yêu quý mạng sống, không dám quá cứng rắn, chỉ lén lút làm chuyện trộm cắp.

Cứ ba ngày một lần, như khách hàng quen.

Ninh Hoàn gặp phải một trong số đó.

Hai người trên mái nhà đối mặt nhau, cả hai đều giật mình.

Bùi Trung Ngọc chính vào lúc này về đến nhà, đi đến cửa hẻm bên ngoài tường viện, con tuấn mã màu nâu phát ra tiếng hừ hừ.

Người trên mái nhà kia đang định ra tay, nghe thấy tiếng lập tức quay đầu nhìn, rõ ràng cách một khoảng xa, nhưng vẫn cảm thấy da đầu tê dại, làm sao dám ở lại, vội vàng bỏ chạy.

Ninh Hoàn cũng nhìn thấy người, nhẹ nhàng nhảy xuống, đáp xuống sân, đi mở cửa.

Bùi Trung Ngọc đứng bên ngoài, chiếc áo ngoài màu sương nhạt đã thấm lạnh của đêm khuya.

Qua ngưỡng cửa, ngón tay ôm lấy những lọn tóc rơi xuống của cô, kẹp ra sau tai, chiếc đèn lồng dưới mái hiên theo gió mà đung đưa, ánh sáng trước cửa dần thay đổi.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 194



Hắn nói: "Đây là lần thứ ba nghìn không trăm năm mươi mốt."

Ninh Hoàn không hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, chờ hắn vào nhà và giao ngựa cho người hầu, mới cùng nhau đi về phía sau viện.

Đã gần giờ Tý, nơi Ninh Hoàn ở nằm ở phía tây bắc hậu viện, hai người chia tay ở cuối con đường nhỏ trồng bụi cỏ.

Bùi Trung Ngọc quay người đi được hai bước, nhìn về phía bầu trời đen kịt xa xôi, dừng lại, sau đó quay trở lại, vòng tay ôm lấy người, cúi đầu, mặt kề mặt, giọng nói trầm thấp.

"Bây giờ là lần thứ ba nghìn không trăm năm mươi hai."

Má lạnh bỗng chốc sinh ra hơi ấm.

Ninh Hoàn chớp mắt nhanh, mơ hồ hiểu được ý nghĩa số lần trong lời nói của hắn.

Ngày tháng trôi qua không nhanh không chậm, đến mùa hè, hồ sen phủ đầy lá xanh biếc, Bùi Trung Ngọc lại một lần nữa ra khỏi nhà.

Lần này, dưới sự xúi giục của lão quản gia, Ninh Hoàn cũng theo hắn rời đi.

Hai người cưỡi ngựa, rời khỏi Nam Giang đi đến Tần Châu, đến Chu gia ở núi Thính Phong tham dự tiệc mừng thọ 70 tuổi của Chu lão gia.

Chu lão gia trên giang hồ rất có thanh danh, hơn nữa ông ấy và Bùi lão thái gia đã khuất là anh em kết nghĩa, Bùi Trung Ngọc cũng gọi một tiếng Chu gia gia.

Mỗi khi đến ngày mừng thọ, Chu gia trang mời rất nhiều khách, náo nhiệt không ngừng.

Ninh Hoàn theo Bùi Trung Ngọc lên núi, thường là kiếm khách độc hành trong gió mưa, bên cạnh bỗng nhiên thêm một người, lại là một cô nương tuổi đôi mươi, dung mạo xinh đẹp, khó tránh khỏi làm mọi người tò mò.

Lại nhớ đến tin đồn trong gần một năm qua, vị kiếm khách Cửu Châu này hình như đã nhận một đệ tử, càng làm mọi người suy đoán.

Đệ tử của Bùi Trung Ngọc, cái danh này nghe có vẻ vang dội hơn so với con trai của minh chủ võ lâm.

Không biết là thật hay giả.

Có một người mặc áo dài, cầm quạt tựa như thư sinh, không kiềm chế được tính tình, cười lên tiếng chào hỏi, nhìn sang bên cạnh và nói: "Vị này chính là cao đồ của Bùi công tử phải không?"

Ninh Hoàn thu thu tay áo lại, nghe thấy vậy miệng ẩn chứa nụ cười nhẹ nhàng, không nói phải cũng không phủ nhận.

Ngược lại, Bùi Trung Ngọc trả lời: "Không phải."

Ngay sau đó nắm lấy tay cô, bước lên bậc thang đá, suy nghĩ một chút rồi vẫn quay người, ánh mắt kiên định nói: "Là hôn thê tâm đầu ý hợp."

Ninh Hoàn: "…?" Tại sao lúc này lại nhất định phải thêm ‘tâm đầu ý hợp" vào?

Đây là một việc nhỏ xen giữa, hơi chậm trễ một chút, hai người không nhanh không chậm, cuối cùng trước buổi trưa đã đến Chu gia trang.

Chưa đến một giờ đồng hồ, mọi người đều biết Bùi Trung Ngọc có một vị hôn thê, truyền từ người này sang người nọ, không biết sao lại trở thành Bùi Trung Ngọc sắp kết hôn.

Rõ ràng là yến tiệc mừng thọ của Chu lão gia mà vẫn có không ít người tới chúc mừng, mặt mày hớn hở chắp tay chúc mừng, thậm chí hỏi luôn đã chọn được ngày lành tháng tốt nào chưa.

Đợi đến khi yến tiệc kết thúc, có bằng hữu quen biết đến hỏi thăm, ngạc nhiên sau đó chậc chậc nói, hắn ta biết, rõ ràng đây chính là đồ đệ của Bùi Trung Ngọc, mơ hồ nhớ lại ngày xưa còn gọi hắn là sư phụ sư phụ đấy.

Bạn bè đau lòng: "Bùi Trung Ngọc, ngươi thật sự là một kẻ cầm thú!"

Hóa ra lại là người như vậy, đến cả tiểu đồ đệ của mình còn ra tay được.

Bùi Trung Ngọc mặt lạnh lùng, dắt Ninh Hoàn đi, vừa đi vừa nói: "Đừng nói chuyện với hắn ta, hắn ta là bại tướng dưới tay ta."

Ninh Hoàn: "Ừm?"

Bùi Trung Ngọc chậm rãi nói: "Hắn ta đến cầm thú cũng không bằng, phải tránh xa một chút."

Ninh Hoàn: "…"

Bằng hữu: "…Phi phi phi."

Bằng hữu không bằng cầm thú tức giận rời đi, hai người bọn họ cũng xuống núi dẹp đường hồi phủ.

Đến Nam Giang, đã là mùa thu, rừng phong bên ngoài Nam Giang đỏ một nửa.

Ninh Hoàn không ra khỏi nhà nữa, hàng ngày ngoài việc luyện khinh công luyện kiếm, sẽ cùng Bùi Trung Ngọc đọc sách trong thư phòng, hoặc vào lúc rảnh rỗi sẽ đến bếp để cùng hắn làm bánh ngọt.

Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, Tết Trung Thu sum vầy.

Sáng sớm thức dậy, nhà cửa đã ồn ào náo nhiệt, Ninh Hoàn và Bùi Trung Ngọc luyện xong kiếm, lão quản gia từ hành lang bên kia đi về phía chính điện, phía sau ông còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc áo đỏ bằng lụa, trên đầu cài tóc phụ nhân, tay vân vê một tấm khăn lụa mỏng.

Người phụ nữ cười rạng rỡ, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với lão quản gia.

Ninh Hoàn liếc nhìn: "Hàn thẩm sao?"

Nhanh chóng cô lại thu hồi tầm nhìn, nói: "Bà ấy đã lâu không đến thăm, lần này lại đến vì chuyện gì?"

Bùi Trung Ngọc lại không hề ngạc nhiên, hắn nhận lấy thanh kiếm từ tay cô, đặt sang một bên, đáp: "Đến làm mai."

Ninh Hoàn nghiêng đầu: "Cho chàng?"

Bùi Trung Ngọc lấy ra một chiếc khăn, gật đầu: "Là làm mai cho ta."

Dừng lại một chút, lại nói: "Cũng làm mai cho nàng."
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 195



Ninh Hoàn mở to mắt, cười nói: "Còn có cả ta nữa à?"

Đây thực sự là lần đầu tiên, cũng thật hiếm thấy.

Cô chỉ ra ngoài trong dịp Tết Nguyên Tiêu và tiệc mừng thọ của Chu lão gia chủ, tổng cộng chỉ hai lần mà thôi, người ngoài không nhận ra cô, cô cũng không nhận ra người ngoài.

Nghĩ về điều này, cô không khỏi tò mò, vô tình nói thêm một câu: “Ta không thường ra ngoài, vậy mà cũng có người nhận ra ta? Là nhà nào vậy."

Bùi Trung Ngọc cầm chiếc khăn, lau nhẹ mồ hôi trên trán cô.

Hạ thấp ánh mắt, giọng nói như chứa đựng dòng suối trong vắt: "Nhà ta."

"Nhà chàng..."

Mấy từ ngắn ngủi, như lá phong đỏ trên cành rơi lả tả xuống đất, lại thì thầm bên môi.

Chiếc khăn màu trắng ngà lau qua đuôi mày, góc khăn thêu hoa sen và cành liễu, lướt qua đuôi mắt, nóng bỏng, khiến mắt cảm thấy chua xót.

Lông mi đậm màu của Ninh Hoàn phủ lên một lớp sương mù mùa thu, nhẹ rung lên, lại nghe hắn chậm rãi nói: "Ta đã nhờ Hàn thẩm đến cửa cầu hôn, chỉ là không biết Ninh cô nương có đồng ý hay không."

Ninh Hoàn cười ra tiếng, vươn tay sờ nhẹ vào mặt hắn, theo đà nhéo nhẹ một cái, bắt chước lời hắn từ từ nói: "Cái này cũng không biết, chàng thật ngốc."

Mắt Bùi Trung Ngọc hơi cong, ôm lấy người, hơi thở ấm áp.

Buổi sáng đó, mặt trời vươn dần lên, sương mai còn đọng trên cành hoa chiếc lá dày đặc, như những hạt ngọc, lấp lánh muốn rơi.

Dù thời gian thấm thắt trôi qua, không tiếc thời gian, nhiều năm sau, Ninh Hoàn vẫn nhớ về kiếm khách mặc áo màu sương lạnh, nhẹ nhàng nói bên tai về lễ nạp tài, nghi thức cưới hỏi đường hoàng.

Hàn thẩm là người mai mối nổi tiếng nhất trong mười dặm xung quanh, không biết đã có bao nhiêu cặp nam nữ qua tay bà ấy.

Và lần này, bản lĩnh của bà ấy lại tiến thêm một bước nữa, chàng trai nổi tiếng nhất thành Nam Giang, vào ngày mười lăm tháng tám năm Hòa Thịnh thứ hai mươi bảy cuối cùng đã đồng ý hôn kỳ.

Người phụ nữ mỉm cười rời khỏi cửa lớn Bùi gia, vẫy vẫy khăn tay, nói chuyện hỉ sự với vài người quen, hớn hở bước ra khỏi con hẻm.

Bà ấy đã đến đây không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ mình lần này, cười khi đến, cười khi đi, lòng thanh thản, vui vẻ.

Hôn kỳ được định vào ngày hai mươi tám tháng ba năm sau, là một ngày tốt để cưới gả.

Đêm thu gió lạnh, Ninh Hoàn ngồi trước cửa sổ, lúc lâu sau nắm một nắm tiền đồng rải lên bàn, liếc qua rồi lại thu gom, đăm chiêu nhìn trăng trên trời mơ màng.

Không biết bao lâu, cô bất chợt cười, hai mươi tám quả thực là một ngày tốt.

Ninh Hoàn và Bùi Trung Ngọc đều không còn cha mẹ, mọi việc đều do lão quản gia lo liệu, năm sau không phải là quá dài, nhưng cũng không quá ngắn, chỉ là lão quản gia là người không thể ngồi yên, ngày ngày bận rộn chân không chạm đất.

Ninh Hoàn lại khá rảnh rỗi, cùng Bùi Trung Ngọc ở trong phòng đọc sách.

Hắn có khá nhiều bạn bè giao hảo, núi cao sông xa đường đi khó khăn, thiệp mời cần phải gửi đi sớm, nếu gửi muộn, sẽ trễ nải mất một số ngày, đi đi lại lại có thể sẽ không kịp.

Bùi Trung Ngọc viết chữ giống như cách hắn sử dụng kiếm, nét bút sắc bén, uyển chuyển mà linh hoạt.

Ninh Hoàn không tập trung nhiều vào việc viết chữ, nhưng sau nhiều năm viết, nét chữ cũng thanh thoát, mềm mại như hoa.

Tuy nhiên, việc nhận biết khách khứa không phải là sở trường của cô, do đó mọi việc tất nhiên đều dựa vào Bùi Trung Ngọc.

Hai người dời hai chiếc ghế đến trước bàn viết, ngồi đối diện nhau, hắn chăm chú viết thiệp mời trong khi cô dựa đầu vào tay, cầm lọ mực, cười dịu dàng nhìn hắn.

Cuối cùng, hắn dứt khoát tạm thời bỏ bút xuống, nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng trán chạm trán, mới chầm chậm thì thầm: "Gần một chút nhìn mới rõ."

Gần đôi lông mày rậm rạp, ánh mắt trong trẻo và dịu dàng.

Ninh Hoàn cười cong mắt, gật đầu: "Đã thấy rõ."

Hắn đáp lại một tiếng, sau đó lại cầm bút viết tiếp tên hai họ Bùi-Ninh lên thiệp mời.

Thiệp mời được gửi đi vào cuối tháng Tám, phần mời bạn bè là Ninh Hoàn và Bùi Trung Ngọc cùng nhau đưa đi.

Người bạn ấy sống trên đỉnh núi trồng đầy cây mai, có một căn nhà gỗ nhỏ, cũng là một người tiêu sái độc hành, sống cuộc sống nhàn rỗi của người nông dân trên núi.

Khi thấy hai người họ đến, hắn rất vui mừng, tối đó đã đào hai chum rượu hoa mai đã ủ dưới gốc cây ra.

Đêm khuya trời lạnh, Ninh Hoàn không muốn ra ngoài chịu gió lạnh, ở lại trong nhà không đi ra ngoài, Bùi Trung Ngọc và người bạn ngồi trên cành cây, cầm chum rượu đối ẩm.

Nhìn người kiếm khách mặc áo sương giữa cành mai đỏ, người bạn uống một hớp rượu, tràn đầy cảm xúc, bắt đầu kể lể, trò chuyện về đủ thứ.

Bùi Trung Ngọc hiểu tính nết của hắn, liếc mắt nhưng không nói gì.

Khi chum rượu cạn, hai người mới nhảy xuống đất, vỗ vỗ tay áo, thu dọn và trở về phòng của mình.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 196



Căn nhà gỗ nhỏ có ít phòng trống, cặp đôi này được cố ý sắp xếp ở chung một chỗ.

Ninh Hoàn đang đọc một cuốn sách du ký, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô che miệng ngáp một cái, dịu giọng nói: "Đã muộn thế này rồi..."

Bùi Trung Ngọc đứng trước lò sưởi để xua đi cái lạnh của tuyết, sau đó ngồi xuống bên giường, ôm người vào lòng, hôn nhẹ vào khóe môi, ghé vào tai và nói nhỏ: "Hắn nói nhiều lắm."

Ninh Hoàn nghe thấy, nhẹ mở mắt, không nhịn được mà cười nói: "Đó gọi là hoạt bát trong giao tiếp."

Người bạn hay nói chuyện ở phía bên kia hắt hơi mạnh, lẩm bẩm: "Ai đang nhớ tới mình thế nhỉ?"

Thư mời được gửi đi, họ ở lại trong núi thêm ba năm ngày, sau khi rời đi thì đi qua thị trấn Thủy Hà, Ninh Hoàn không khỏi nhớ đến Hoa Sương Tự.

Hai người lại đến Bán Nguyệt cốc một chuyến, cố ý đến mộ của nàng ấy để làm lễ bái.

Khi ra khỏi cốc, đi ngang qua khu vườn dược liệu ngày càng hoang vu của Ngũ phu nhân, Bùi Trung Ngọc cầm kiếm chỉ về phía đó, dưới ánh đêm mờ ảo, nhẹ nhàng nâng mày: "Đó là lần đầu tiên."

Ninh Hoàn tựa vào vai hắn, cười khẽ.

Trên đường trở về không vội vàng, trong những ngày cuối đông đầu xuân, cuối cùng họ đã trở lại Nam Giang.

Ninh Hoàn không đi ra ngoài nữa, hàng ngày hoặc luyện kiếm, hoặc phối dược, hoặc cùng hắn đánh đàn viết chữ.

Những ngày không quá trầm, cũng không quá nồng nhiệt, giống như tính cách của hai người, một người như nước dịu dàng, một người thanh đạm như gió.

Sau tết Nguyên Tiêu tháng giêng, lão quản gia dẫn con dâu tươi cười mang khay lên, đưa áo lụa đỏ và y phục gấm vóc, bảo cô tranh thủ hai tháng cuối cùng, tự tay làm một chút, rảnh rỗi thì thêu vài chỗ, cũng tốt để thêm chút ân ái viên mãn trong hôn nhân sau này.

Ninh Hoàn không giỏi việc nữ công gia chánh, chỉ biết may một chút mép tay áo, nhưng nguyên chủ lại được dạy dỗ như một tiểu thư khuê các, kỹ năng thêu khá tốt.

Cô dựa vào một chút ký ức mơ hồ sâu trong đầu mình mò mẫm một hai ngày, cũng dần trở nên thuần thục, có thể thêu được vài bông hoa phong phú.

Vì có việc này, ngoại trừ buổi sáng luyện kiếm như thường, cô ít khi ra khỏi phòng, Bùi Trung Ngọc rảnh rỗi thì ngồi bên cạnh giúp cô sắp xếp các sợi chỉ thêu màu sắc.

Lá rụng vào buổi chiều mùa đông, dễ gãy, dễ vỡ, lặng lẽ dừng trên bậu cửa sổ, chỉ cần chạm nhẹ, đã vỡ ra dấu vết.

Bùi Trung Ngọc nhìn cô giơ tay ra, đầu ngón tay lướt qua những chiếc lá rơi xuống, nhẹ nhàng nghiêng người, không đắm mình trong ánh nắng chiều lọt qua cửa sổ, lông mày đen nhánh mềm mại, ôn tĩnh.

Hắn đặt những thứ trong tay xuống, thất thần một chút rồi mới ôm cô vào lòng.

Nhánh hoa ngọc lan vừa đặt trên bàn, bị tay áo lướt qua, những cánh hoa màu vàng nhạt rơi rụng khắp nơi.

Hơn mấy tháng, căn nhà của Bùi gia đã được tân trang lại, sửa chữa những gì cần sửa, thay thế những gì cần thay, biển treo lụa đỏ, cửa treo dải lụa đỏ, người qua kẻ lại.

Sau khi Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân đã qua đời, ngôi nhà cũ cuối cùng cũng trở nên nhộn nhịp trở lại, mọi nơi đều tràn ngập không khí vui mừng.

Theo hồng nhạn di cư về phía bắc, việc xây dựng tổ ấm đã dừng lại, một hai tháng cũng chỉ là thoáng qua.

Hôn kỳ đến gần, lão quản gia không cho họ gặp nhau trước hôn lễ, cũng không cho phép luyện kiếm nữa.

Ninh Hoàn cuối cùng cũng rảnh rỗi, mỗi ngày ngồi bên cửa sổ mở to đọc sách.

Bùi Trung Ngọc cầm những chiếc bánh mới ra lò, đi ngang qua cửa sổ, đưa tay đặt lên bàn, lại nhéo một miếng đưa lên miệng cô.

Chờ cô cười tươi cắn một miếng, anh mới ăn nửa miếng còn lại trong tay, lãnh lãnh đạm đạm chậm rì rì bước ra khỏi sân trong ánh mắt dữ tợn của lão quản gia.

Ngày xuân hoa đào nở rộ, phủ kín cành cây, khắp nơi phản chiếu màu sắc rực rỡ, trong tiếng chúc mừng của mọi người, cuối cùng ngày ấy cũng đến.

Ninh Hoàn ngồi trước bàn trang điểm bằng gỗ lim, trong gương có thể thấy lông mày đen mượt, khuôn mặt đỏ hồng, trang phục lộng lẫy, rực rỡ.

Cô sở hữu vẻ đẹp thanh khiết, thường ngày cũng mặc trang phục giản dị, đây là lần đầu tiên cô diện trang phục lộng lẫy như vậy.

Ninh Hoàn nhẹ nhàng vuốt mái tóc đã được búi gọn, chỉnh lại cài tóc, nhận ra không có việc gì để làm, cuối cùng dứt khoát ngồi mơ màng.

Bên ngoài, Hàn thẩm vội vã gõ cửa vài lần, lại thúc giục thêm vài câu, phu nhân đứng sau cười đáp lại, vội vàng lấy khăn che đầu, lụa đỏ phủ lên, che khuất tầm nhìn của cô.

Có người giúp đỡ đứng dậy, được bà mối dẫn đi, bước ra khỏi cửa.

Vào ngày này, năm thứ 28 của Hòa Thịnh, ngày 28 tháng 3, cô đã có một người chồng trong một thời đại không thuộc về mình.

Sau khi lễ bái đường kết thúc, Ninh Hoàn không biết trước sảnh còn ồn ào thế nào nữa.
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 197



Đêm khuya sâu thẳm, trong phòng cưới chính viện, Ninh Hoàn tháo bỏ trâm cài, để mái tóc tự do buông lỏng sau lưng.

Chỉ khi nghe thấy tiếng động, cô mới quay đầu lại, nhìn Bùi Trung Ngọc bước vào cửa.

Kiếm khách mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nặng nề, tủ quần áo của hắn chỉ có một màu sắc, màu sương nhạt, được xếp ngăn nắp.

Chiếc áo choàng đỏ thắm nồng đậm như vậy, thực sự là lần đầu tiên cô thấy hắn mặc trên người.

Làm nhạt đi vẻ đẹp tinh tế giữa đôi lông mày, gió sương lạnh lẽo, khiến người cũng trở nên mềm mại hơn một chút.

Hắn bước lại gần, bước chân nhẹ nhàng chậm rãi trên tấm thảm màu đỏ thẫm, thân hình thon dài cao ráo che khuất ngọn nến lung linh trên bàn, vừa vặn bao phủ bóng dáng người ngồi bên trong.

Bùi Trung Ngọc giơ tay lên, vuốt nhẹ mái tóc rối bời trên đầu vai cô.

Ánh mắt trong trẻo nhìn vào khuôn mặt trong gương.

Trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến, giống như nước sông vào tháng ba, nhẹ nhàng chạm vào sương mù giữa núi.

Hắn nói khẽ: "Ninh cô nương, nàng thật xinh đẹp."

Ninh Hoàn dựa vào hắn, nhẹ nhàng cười đáp lại: "Bùi công tử cũng không kém nha."

Nghe vậy, Bùi Trung Ngọc sờ sờ đầu cô, cúi người ôm cô lên từ ghế.

Ninh Hoàn nắm lấy áo hắn, thuận thế ôm lấy cổ, kề sát vào nhau.

Dưới chiếc màn đỏ hồng ấm áp, chôn mình trong lớp chăn mềm, cô đỡ lấy khuôn mặt hắn, khóe mắt hơi ửng đỏ.

Màn che hương nồng, bàn trang điểm trăng tròn, hắn cúi xuống, hôn lên môi.

Đây là lần gặp mặt thứ 6,836 của họ, trong ngày động phòng hoa chúc, Ninh cô nương cuối cùng đã trở thành Bùi phu nhân của hắn.

...

...

Ngày hôm sau là một ngày đẹp trời, bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây.

Ninh Hoàn dậy hơi muộn, đợi cô tỉnh dậy thì Bùi Trung Ngọc đã thu dọn xong xuôi, đang giúp cô xếp từng chiếc váy dài vào tủ quần áo của mình, gọn gàng ngăn nắp.

Sau bữa sáng, Ninh Hoàn lại thoa thêm chút son đỏ lên môi, làm tăng thêm sắc khí, hai người cùng nhau đến đền thờ để thắp hương cho tổ tiên Bùi gia.

Sau đó trở về cũng không có việc gì, cô trở lại giường để ngủ bù, Bùi Trung Ngọc ngồi bên cạnh giường, động tác nhu hòa gỡ rối từng lọn tóc một cho cô.

Đây là ngày đầu tiên cô trở thành Bùi phu nhân, bình dị, dịu dàng tinh tế.

Những ngày trở thành Bùi phu nhân, thực ra không có quá nhiều khác biệt so với ngày thường.

Chỉ là vào buổi sáng sớm khi mới thức dậy, tiếng chim chóc kinh động, sẽ có một người, trong lúc mơ màng giữa tỉnh và mê, ôm lấy tấm chăn mỏng, trầm thấp thì thầm.

Vào buổi tối, dưới ánh trăng và ánh nến, ngón tay tinh tế m*n tr*n mặt mày, nhẹ nhàng gạt bỏ mái tóc ướt mồ hôi, hơi thở nóng bỏng quấn quýt giữa gối mềm tơ lụa.

Kiếm khách với khí phách hùng hậu, là người chồng tốt nhất mà cô đã từng thấy trên đời này.

Ninh Hoàn rất thích cuộc sống như vậy, đó là một loại bình yên lưu luyến đến cực điểm.

Đảo mắt đã đến tháng tư, hoa mùa xuân rụng hết, vợ chồng hai người thích ra ngoài thành, ngồi trong rừng hoa mới nở của chùa trên núi, cầm chén trà hương bay mờ mịt, ngồi đối diện nhau thưởng thức.

Ninh Hoàn ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua từng tầng hoa.

Cô cười nhẹ nhấp một ngụm trà, đang định kể về những chuyện thú vị trong giang hồ mới nghe được từ bên ngoài, nhưng đột nhiên ngón tay run lên, không khỏi sững sờ.

Bùi Trung Ngọc hái hoa đào, cài những bông đẹp nhất vào mái tóc đen của cô, thấy môi cô hơi tái thì đưa tay sờ trán cô và hỏi: “Cảm thấy không thoải mái sao?”

Ninh Hoàn lắc đầu, mi mắt run rẩy, không nói gì.

Cô dường như không muốn nói nhiều, Bùi Trung Ngọc cũng không hỏi thêm, chỉ là kỳ quái thu tay về, lấy chiếc áo choàng trắng thêu hoa cúc, đi vòng qua bàn đá để khoác lên vai cô, ngăn cách cái lạnh của rừng núi.

Ninh Hoàn kéo chặt lấy tay áo hắn, giọng nói dịu dàng: "Chúng ta trở về đi."

Bùi Trung Ngọc không phản đối, gật đầu nói: "Được."

Sau chùa, đồi hoa đào là một mảng mênh mông, dù là cảnh đẹp ý thơ, nhưng Ninh Hoàn chỉ nhìn những cánh hoa rơi rụng dưới chân.

Cô nắm chặt tay hắn, theo con đường nhỏ quanh co, chậm rãi bước xuống núi.

Đi được nửa đường, cô dừng lại, đứng trên bậc thang đá xanh xếp chồng, khuôn mặt hiện lên vài nét tái nhợt mỏng manh.

Bùi Trung Ngọc hơi ngạc nhiên, Ninh Hoàn từ dưới áo choàng vươn tay ra, ôm lấy eo hắn, dựa vào lòng, ngửi mùi hương lạnh giữa cổ áo, im lặng buồn bã.

Giữa hai đầu lông mày Bùi Trung Ngọc lướt qua một tia nghi hoặc, vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng hỏi: "Mệt mỏi rồi sao?"

Ninh Hoàn dừng một lúc, giọng nói mang theo chua xót, như bông liễu rơi rụng, không thể nào chạm đáy: "Xin lỗi."

Động tác của Bùi Trung Ngọc chợt dừng lại, mắt hạ xuống.

Trong bầu trời xanh thẳm, tiếng hót vang xa của chú chim đơn độc, hắn đột nhiên hiểu ra điều gì, nhẹ nhàng ngẩng đầu.

Nhìn vào bầu trời có mây mỏng, cho đến khi bóng dáng con chim kia biến mất không một dấu vết, mới lại cúi xuống, ngón tay lau qua đuôi mắt và khóe mắt lạnh lẽo của cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao."
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 198



Trong rừng hoa đào ngoại thành, Ninh Hoàn đột nhiên cảm thấy bị thế giới này từ chối, cả ngày cô đều hoảng hốt đến lợi hại.

Cô đến thế giới này, tính toán ra nhiều nhất cũng chỉ ba năm, chưa nói đến việc bây giờ kiếm pháp mới học được một hai, ngay cả khinh công dù thuần thục hơn, cũng chắc chắn không đến sáu bảy phần của Bùi Trung Ngọc.

Ở điểm này, cô luôn cố ý giữ đúng mức độ, không lý do gì cô lại phải ra đi nhanh như vậy.

Dù tính toán thế nào... cũng nên có mười bốn năm mới đúng.

Chẳng lẽ vì ở đây có quá nhiều ràng buộc, nên không thể cho phép được nữa?

Ninh Hoàn không thể hiểu nổi, nhưng cảm giác đó không thể là giả.

Cô có lẽ... thực sự sắp phải rời đi.

Đã vào đêm, trời còn lạnh, Ninh Hoàn cởi áo ngoài ngồi trên giường, đùi đắp một tấm chăn mỏng.

Cô nói: "Ta cũng không biết tại sao."

Bùi Trung Ngọc hạ rèm màn, mở chăn ra và ngồi cạnh cô, lòng bàn tay ấm áp làm ấm đôi má lạnh lẽo của cô: "Không biết thì đừng nghĩ nữa."

Cô ngẩng đầu, hắn lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: "Bùi phu nhân, đừng sợ, ta ở đây."

Ninh Hoàn chôn mình vào cổ hắn, lòng đầy xót xa.

...

Sau đêm đó, hai người vẫn như mọi khi, cùng nhau luyện kiếm.

Điều duy nhất khác biệt, có lẽ là họ ít tách ra hơn.

Hắn hoãn tất cả công việc, trừ khi cùng nhau, nếu không thì dù ai gọi hắn cũng không ra khỏi nhà nữa.

Ninh Hoàn trầm tư, sự bài xích của thế giới không phải là thứ con người có thể chống lại, ngoài việc chấp nhận, cô dường như không có cách nào khác để trì hoãn.

Vậy nên, tận dụng thời gian còn lại, ngoài việc luyện công hoặc ở bên trượng phu, cô còn dành thời gian chuẩn bị nhiều loại thuốc chữa thương, viên giải độc, hồi xuân lộ, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến đều được chuẩn bị một phần.

Bùi Trung Ngọc ở một bên đảo thuốc, dừng tay, hỏi cô: "Bùi phu nhân, sau này ta còn có thể gặp lại nàng không?"

Ninh Hoàn hơi mở miệng, sau một hồi mới nói: "Ta không biết."

Một đời chỉ có một người thầy, lần này cô ra đi, duyên phận sư trò của họ coi như hoàn toàn kết thúc.

Dẫu sau này tìm được một vị sư phụ cùng thời với hắn, trời đất rộng lớn biết bao, cũng khó mà gặp lại.

Bùi Trung Ngọc tựa vào cối giã thuốc, ừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Đầu hè, hai người đi đến cầu Nam Giang ngắm hoa sen, trên đường về gặp bà mối Hàn, người phụ nữ này vẫn rất nhiệt tình đưa cho họ một giỏ dưa ngọt, rồi quay đầu cầm lấy khăn lụa nói chuyện với người khác về một mối hôn sự tốt đẹp mà bà đã làm mai.

Bùi Trung Ngọc một tay cầm kiếm và giỏ, một tay dắt Ninh Hoàn, ngón tay khẽ đan vào nhau, chậm rãi trở về nhà.

Ngày đầu tiên của tháng Bảy, là ngày hội Ngưu Lang Chức Nữ, buổi tối hai người ngồi dưới giàn nho, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Bùi Trung Ngọc bên cạnh bẻ vài cọng cỏ chó đuôi, quấn thành hai con thỏ bông, nắm cọng cỏ đưa cho cô, nhẹ giọng nói: "Nhìn này, đây là Bùi phu nhân, đây là ta."

Ninh Hoàn nhẹ nhàng cười: "Thích thỏ lắm sao?"

Bùi Trung Ngọc vuốt đầu cô: "Không, ta thích Bùi phu nhân."

Ninh Hoàn hít một hơi, nhận lấy con thỏ cỏ, tựa vào vai hắn, kìm giọng nói: "Ta cũng thích Bùi công tử."

Cô mím chặt môi, ánh mắt hơi mờ đi, cuối cùng nhắm mắt lại.

Cô khổ sở, khổ sở đến nỗi cổ họng đau nhức.

Mọi người đều nói trượng phu cô là kiếm khách vô tình nhất, chỉ có cô biết, trong trái tim đơn giản, sạch sẽ của hắn có bao nhiêu dịu dàng ôn nhu.

Bùi Trung Ngọc xoa xoa mặt cô, ôm người trở về phòng, ánh nến lay động, một đêm khó ngủ.

...

Dù không muốn suy nghĩ nhiều, ngày chia ly cuối cùng cũng đến.

Lá phong đỏ đầu tiên của mùa thu rơi xuống, trong đêm lạnh gió lùa, Ninh Hoàn vừa tháo búi tóc dài, tay run rẩy, cô thậm chí chưa kịp quay đầu, đã trở về phòng vẽ ở Ninh gia.

Bên ngoài chỉ mới hoàng hôn, bầu trời nhuộm màu đỏ rực của nắng chiều.

Cô ngẩn ngơ, nắm chặt tập tranh, gục xuống bàn thật lâu.

Phòng vẽ yên tĩnh vắng lặng, chỉ có ống tay áo trước mắt ướt đẫm một vùng.

...

Bùi Trung Ngọc đứng trước cửa, nhìn chiếc ghế trống trước bàn trang điểm, bước chậm lại, cúi xuống nhặt chiếc cài tóc hoa lê bằng ngọc rơi trên đất.

Cả phòng trống không, hắn nằm một mình trên giường, đắm chìm trong mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng giữa chăn gối.

Mắt hắn là những dải lụa màu xanh nhạt treo trên giường, mơ hồ như một đầm nước.

Ngày hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, Bùi Trung Ngọc đã dậy, mặc quần áo và đến phòng đọc sách để sắp xếp nhiều công việc.

Lão quản gia rất lo lắng, tiểu thiếu gia ah, đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng dường như không hề có ý định lập gia đình.

Vài năm nữa, ông cũng trở về với đất, hắn vẫn sống độc thân như vậy thì biết làm sao.

Hôm đó, Hàn thẩm lại đến nhà, kéo lão quản gia nói: "Cô nương Phương gia ở phía đông thành, nổi tiếng là người hiền lành xinh đẹp, trong mười dặm không ai sánh kịp, bên đó có ý này, ông cũng hỏi xem ý của Bùi công tử chúng ta thế nào, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, không thể chần chừ, ông cũng nên chuẩn bị nhiều hơn ah."
 
Biểu Muội Ác Độc Sau Lại Thành Quốc Sư
Chương 199



Lão quản gia cười khổ một tiếng, bảo bà ấy đợi một chút, rồi tự mình quay lại phòng đọc sách, nói không ít lời.

Bùi Trung Ngọc kiểm tra xong sổ sách, đặt bút xuống, ánh mắt trầm tĩnh: "Ông quên rồi sao, ta đã kết hôn từ lâu."

Lão quản gia giật mình: "Công tử, người nói gì?"

Bùi Trung Ngọc đứng dậy, ánh mắt kiên định, vẻ mặt lạnh lùng: "Ba sính sáu lễ, thê tử cưới hỏi đàng hoàng, ta có."

Lão quản gia càng thêm lo lắng: "Công tử, người bị ma ám rồi sao?"

Bùi Trung Ngọc bước nhanh: "Ta sẽ tìm lại nàng ấy."

Lão quản gia đứng hình tại chỗ, không biết phải làm sao.

Liên tục hai ngày, Bùi Trung Ngọc đều ở trong phòng đọc sách, hắn đã sắp xếp mọi công việc ở Bùi gia xong xuôi, rồi trở về phòng thu dọn hành lý, chào biệt gia đình quản gia, cầm kiếm, cưỡi ngựa, rời khỏi thành Nam Giang.

Đến núi Tiểu Mai gặp bằng hữu, rồi thẳng tiến đến Hợp Thành.

Ngoại ô Hợp Thành, cổ thụ chọc trời, cầu đá suối nhỏ vẫn là dáng vẻ ngày xưa, hắn tựa vào cây ngô đồng nơi lần thứ một trăm lẻ một gặp gỡ, yên lặng một lúc, mới tiến vào sâu trong núi.

Ngoại ô Hợp Thành, trong núi sâu có một căn nhà tranh, một đạo sĩ mặc áo xám đang rải hạt lúa, miệng chích chích gọi gà, vừa cúi xuống nhặt hai quả trứng gà, quay đầu đã thấy một kiếm khách mặc áo sương bên ngoài hàng rào, lập tức cười ha hả.

"Hiếm khi có khách, hiếm có, hiếm có!"

Khách quen ghé thăm, đạo sĩ rửa sạch tay, lại vào trong nhà pha một ấm trà nóng, mới không vội không náo mang cái lò nhỏ bằng đồng ra, rót vào hai chén gỗ.

Ông ta văn vê một lọn râu trắng, liếc phải liếc trái một cái: "Sao thế, đặc biệt đến tìm ta có chuyện gì vậy?"

Bùi Trung Ngọc ngồi thẳng, im lặng một lúc, hắn không phải là người thích vòng vo, thẳng thắn nói: "Tiền bối, ta muốn đi tìm nàng."

"Nàng? Ai vậy?"

Người đạo sĩ bấm đốt ngón tay, một lúc sau mới bừng tỉnh: "Ồ ồ, nhớ ra rồi, chính là người mà lần trước ngươi nói đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất ấy, trước Tết còn nhờ người gửi cho ta một phần thiệp mời kết hôn nữa."

Bùi Trung Ngọc gật đầu: "Đúng vậy."

Người đạo sĩ liếc hắn một cái: "Người ấy đã đi rồi?"

Bùi Trung Ngọc nói: "Ừm."

Người đạo sĩ đạp chân, đuổi con gà mái đến gần mổ thức ăn, nhấc mí mắt, chỉnh lại bộ áo dài màu xám trên người, chỉ vào bản thân mình nói: "Ngươi nhìn ta đi, trông có vẻ như có cách giúp ngươi không?"

Bùi Trung Ngọc mắt không chớp, nhìn thẳng vào ông ta.

Người đạo sĩ bị ánh mắt đó nhìn cho đến nỗi cảm thấy có chút bất an, ho nhẹ hai tiếng, nói với giọng trầm xuống: "Người trẻ tuổi à, chuyện trên đời này, làm sao có thể hoàn toàn theo ý mình được."

"Không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng không được, đã như vậy rồi, ngươi cứ sống tốt cuộc sống của mình, sao phải chịu khổ như thế."

Vừa dứt lời, ông ta thấy kiếm khách đối diện vẻ mặt lại càng thêm lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: "Ta nhớ Bùi phu nhân, tiền bối, chắc chắn nàng đang khóc."

Bùi phu nhân, với tính tình điềm đạm, trầm ổn, không bao giờ thất thố trước người ngoài, nhưng ở một nơi không ai biết, sẽ lặng lẽ khổ sở.

Đạo sĩ thấy không thuyết phục được, đứng dậy đi quanh hai vòng, gãi đầu: "Được thôi, dù sao hai người cũng là phu thê, liên quan sâu đậm, về lý thuyết cũng không phải không được."

"Nhưng mà, ta chưa từng thử qua, rủi ro cũng lớn, thành hay không, còn phải xem ý trời."

Bùi Trung Ngọc mặt không đổi sắc, giữa hai đầu lông mày vẫn là vẻ lãnh đạm, đứng dậy và làm một lễ với người kia: "Tốt, đa tạ ngài."

Đúng vào lúc hoàng hôn, trời còn sớm, Bùi Trung Ngọc cùng với người đạo sĩ xuống núi, theo con đường đến khu rừng già mà họ lần đầu gặp mặt ba năm trước.

Người đạo sĩ thay một bộ quần áo nghiêm chỉnh, vẻ mặt rất nghiêm túc vỗ nhẹ vào vai hắn: "Trước đã nói rõ, thành hay bại tất cả đều là số mệnh, không chắc là ngươi nhất định có thể tìm thấy người."

Nghĩ một chút rồi không nhịn được, vẫn xoắn ria mép khuyên thêm một câu: "Ài, thật sự khó xử, bằng không thì thôi đi."

Bùi Trung Ngọc mím môi, không nói gì.

Đạo sĩ chỉ đành hừ nhẹ một tiếng, quỳ bên cạnh cây châm ngọn nến mang theo: "Thôi được rồi, không quản ngươi nữa."

Bùi Trung Ngọc không nghe rõ ông ấy nói gì, chỉ yên lặng nhìn về phía cuối con đường dài.

Nước suối vẫn trong vắt, chảy qua cầu đá, ánh hoàng hôn chiếu lên song nước lăn tăn, giống như lần thứ một trăm lẻ một họ gặp nhau.

Gió đêm muộn thổi tắt ngọn nến đang lay động xung quanh, trước mắt như một tia sáng lướt qua dòng nước trong veo, hắn nghĩ, tiếp theo chắc chắn là lần thứ mười ngàn lẻ tám trăm chín mươi mốt họ gặp nhau.

Trong rừng già tiếng côn trùng kêu vang, tiếng nước suối nhẹ nhàng róc rách.

Người đạo sĩ đếm bằng tay, nhìn lên trời lắc đầu, thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Không chính xác lắm, không chính xác lắm."

...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back