- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 28
Chương 28
Ninh Thư nhíu mày hỏi: "Ai bảo con là hắn bắt nạt phụ hoàng?"
Tiểu hoàng tử mím môi đáp: "Con nghe thấy rồi, phụ hoàng khóc mãi, bảo hắn dừng lại mà hắn vẫn cứ bắt nạt phụ hoàng."
Ninh Thư bối rối đỏ mặt, không ngờ chuyện đêm qua lại bị con trai nghe thấy, trong lòng bực bội vô cùng.
"...Hắn không phải đang bắt nạt phụ hoàng."
Nhưng tiểu hoàng tử không nghe giải thích, vẫn giận dỗi: "Vậy con cũng không thích hắn nữa."
Ninh Thư lòng rối như tơ vò, nhớ lại chuyện đêm qua.
Nhắm mắt lại, không biết nên xử lý thế nào.Hách Liên Vũ căn bản không tin cậu, cũng không nghe cậu giải thích.
Dù cậu có nói ra sự thật...Y cũng chỉ cho rằng cậu đang bịa chuyện, xem y như người thay thế mà thôi.Đúng ngọ, Hách Liên Vũ quay lại.
Bọn quan binh dưới núi vẫn canh gác nghiêm ngặt, thật sự khó đối phó.Vừa thấy y, tiểu hoàng tử lập tức quay mặt đi, ôm chặt lấy cha.Hách Liên Vũ mắt tối sầm: "Nó làm sao vậy?"
Ninh Thư thở dài: "Nó nghe thấy rồi."
Hách Liên Vũ nổi giận, trừng phạt tỳ nữ hầu hạ không chu đáo đêm qua.
Nhìn tiểu hoàng tử vẫn không thèm để ý mình, y nói: "Ta không bắt nạt phụ hoàng của con, lớn lên con sẽ hiểu, đây là chuyện đàn ông nên làm."
Ninh Thư sợ y nói bậy, liền trừng mắt cảnh cáo.Hách Liên Vũ nhìn thiếu niên bị mình giày vò đêm qua - đôi môi hồng nhuận, gương mặt thanh tú.
Đôi mắt khi ướt át càng thêm mê hoặc, khiến y mê muội.Nhưng ở tuổi còn trẻ như vậy, cậu đã có con.Nghĩ đến đó, mắt y lại tối sầm.Tiểu hoàng tử nghe xong, ngẩng mặt nhìn cha rồi hỏi Hách Liên Vũ: "Thật không?
Ngươi không lừa con chứ?"
Đôi mắt vẫn còn đẫm lệ.
Hách Liên Vũ không để ý, bế đứa bé lên.Dù không muốn, tiểu hoàng tử cũng không giãy giụa.Ngửi mùi sữa thơm trên người đứa bé, phảng phất hương vị quen thuộc của Ninh Thư, lòng Hách Liên Vũ chợt mềm lại."
Con tưởng ta bắt nạt phụ hoàng?"
Tiểu hoàng tử liếc nhìn Ninh Thư đang đỏ mặt, thì thào: "Người đánh phụ hoàng rồi phải không?
Con nghe thấy phụ hoàng khóc."
Rồi phụng phịu: "Con không thích người nữa."
Hách Liên Vũ cười khẽ, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Ninh Thư, giọng trầm khàn: "Phụ hoàng cũng rất vui, ta hầu hạ người ấy rất kỹ lưỡng."
Ninh Thư đỏ mặt, không nhịn được: "Nhiếp chính vương..."
Mặt Hách Liên Vũ đột nhiên lạnh tanh, mắt tối sầm nhìn cậu: "Ta không phải hắn."
"Hoàng thượng đừng nhầm lẫn."
Tiểu hoàng tử không ngờ hắn thay đổi nhanh thế, sợ hãi nắm chặt áo hắn.Ninh Thư lo lắng: "Ngươi làm con sợ rồi."
Hách Liên Vũ trả lại tiểu hoàng tử, hỏi lạnh lùng: "Đứa bé này là con ai?
Của Nhiếp chính vương đó sao?"
Y không ngốc.Thuộc hạ đều nói đứa bé giống y, mà y lại giống Nhiếp chính vương.
Rất có thể, đây là con của Nhiếp chính vương.Chỉ là y không ngờ, hoàng đế lại chung tình đến mức nuôi con cho người khác, còn phong làm hoàng tử.Nghe nói hoàng đế không nạp phi, ngôi thái tử e rằng cũng thuộc về đứa bé này.Trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ khi thấy Ninh Thư cưng chiều đứa bé.Ninh Thư im lặng giây lát.
Y đã mất trí nhớ, nhưng cậu vẫn không nỡ từ bỏ hy vọng.
Cậu không phủ nhận, chỉ nói: "Bé con rất giống ngươi."
Hách Liên Vũ cười lạnh, mắt băng hàn: "Tối nay hoàng thượng tắm rửa sạch sẽ chờ ta."
Rồi quay đi.Ninh Thư nhìn theo bóng lưng hắn, đêm đó tiểu hoàng tử không chịu rời đi, khóc lóc đòi ở cùng cha.Hách Liên Vũ mặt lạnh như tiền, ra lệnh cho tỳ nữ: "Đêm nay để nó ở đây."
Tiểu hoàng tử ôm chặt cổ cha.Hách Liên Vũ nhìn hai cha con, mắt tối sầm khó hiểu.Ninh Thư vỗ về mãi mới dỗ con ngủ, nhưng bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt áo cha.Hách Liên Vũ đột ngột nói: "Để nó ngủ riêng đi."
Ninh Thư ngẩng lên: "Ngươi đối xử tốt với con đi."
Mắt cậu đỏ lên khi xoa má con.Hách Liên Vũ cười khinh bạc: "Ta không phải cha nó, sao phải đối xử như ngươi?"
Ninh Thư môi run run, quay đi: "Nó rất thích ngươi."
Hách Liên Vũ dừng lại, mắt sâu thẳm nhìn tiểu hoàng tử."
Vì ta giống cha nó sao?"
Ninh Thư lắc đầu: "Nó không biết."
Hách Liên Vũ lạnh lùng nhìn cậu, đặc biệt là biểu cảm khi cậu nhắc đến Nhiếp chính vương.
Lòng dâng lên cơn thịnh nộ không kiềm chế được.Hắn bế tiểu hoàng tử đặt sang một bên giường.
Rồi ôm Ninh Thư lên.Ninh Thư giật mắt tròn xoe: "Ngươi muốn làm gì?"
Hách Liên Vũ cười gằn: "Làm chuyện nên làm."
Rồi ép môi nóng bỏng xuống.Ninh Thư đỏ mắt: "Hách Liên Vũ, ngươi nhất định phải đối xử với trẫm như vậy sao?"
"Đừng nhắc tên hắn."
Hách Liên Vũ nghiến răng, hôn thô bạo.Ninh Thư nắm chặt tay, mặt đỏ bừng, bị hắn đè xuống tùy ý vò nát.Quỳ sấp, để mặc hắn.
Nhìn đứa con đang ngủ, cậu cắn chặt môi không dám kêu.Nhưng Hách Liên Vũ quá mạnh bạo.Ninh Thư không nhịn được rơi lệ.Tiếng động lớn khiến tiểu hoàng tử tỉnh giấc, dụi mắt nhìn sang.May mà Hách Liên Vũ nhanh tay che chắn.Tiểu hoàng tử chỉ thấy hắn đè lên cha mình.Phụ hoàng mắt đỏ, không nhận ra con đang nhìn.Tiểu hoàng tử tròn mắt.Nhớ lại trong cung, bọn thái giám thường làm ngựa cho cậu cưỡi để lấy lòng.Bây giờ, Hách Liên Vũ cũng đang bắt nạt phụ hoàng như vậy.Nó phồng má, mắt đỏ lên.
Bò tới gọi: "Phụ hoàng."
Ninh Thư choáng váng, không ngờ con tỉnh giấc.Nhìn đứa con trước mặt, cậu chỉ muốn độn thổ.Hách Liên Vũ dừng lại, nhíu mày nhìn tiểu hoàng tử.Tiểu hoàng tử sợ hãi nép vào cha, khóc nức nở: "Phụ hoàng... phụ hoàng..."
Ninh Thư đỏ mặt bảo con: "Con... con ngủ đi."
Nhưng tiểu hoàng tử lắc đầu, khóc lớn: "Buông phụ hoàng ra... hu hu."
Hách Liên Vũ lạnh giọng: "Khóc cái gì?"
Rồi kéo chăn che kín hai người.Tiểu hoàng tử hoảng hốt, như bị bỏ rơi, càng khóc dữ dội.Nó dùng sức đẩy Hách Liên Vũ: "Buông phụ hoàng ra!
Hu hu!"
Không được, lại nhìn cha đầy cầu cứu: "Phụ hoàng..."
Sợ cha thật sự bỏ rơi mình.Ninh Thư tức giận hét: "Ngươi... ra ngoài!"
Nhưng Hách Liên Vũ đã bế tiểu hoàng tử giao cho tỳ nữ.Tiểu hoàng tử khóc thét: "Đồ xấu!
Con ghét ngươi!"
Hách Liên Vũ lạnh lùng nhìn đứa bé - bằng chứng sống cho việc cậu chỉ coi y là thay thế.Ninh Thư thất vọng tột cùng.Cậu đứng dậy, muốn đi theo, nhưng bị người đàn ông đẩy xuống."
Ngươi... ngươi sẽ hối hận..."
Ninh Thư vừa thở dốc vừa nói, những lời còn lại đều bị chặn lại.Cậu đỏ mắt, nhắm mắt lại.
Mím chặt môi, không nói thêm một lời nào nữa.Ba ngày liên tiếp trôi qua.Cảm xúc trong lòng Ninh Thư cũng không còn kích động như lúc đầu."
Khi nào y đồng ý đưa trẫm đến kinh thành?"
Trên người cậu vẫn còn những dấu vết, bị y phục che kín mít.
Chỉ có hai người biết, khi cởi ra, trên cơ thể trắng nõn đó, sẽ có những dấu vết mập mờ đến thế nào.Ngay cả phía sau cũng không tha.Người đàn ông từ đầu đến chân, đều gặm nhấm cậu một cách triệt để.Ngay cả hồi đó cũng chưa từng như thế này.Ninh Thư đâu biết, Nhiếp Chính Vương lúc đó ra trận, kìm nén cơn lửa thế nào.
Hơn nữa lúc đó cậu còn đang mang thai, đương nhiên không thể làm gì quá mạnh.Hơn nữa hai năm nay cũng không hề chạm vào ai.Cho dù là mất trí nhớ, đương nhiên phải dốc hết sức mà đòi lại cả gốc lẫn lãi.