Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]

Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 28


Ninh Thư nhíu mày hỏi: "Ai bảo con là hắn bắt nạt phụ hoàng?"

Tiểu hoàng tử mím môi đáp: "Con nghe thấy rồi, phụ hoàng khóc mãi, bảo hắn dừng lại mà hắn vẫn cứ bắt nạt phụ hoàng."

Ninh Thư bối rối đỏ mặt, không ngờ chuyện đêm qua lại bị con trai nghe thấy, trong lòng bực bội vô cùng.

"...Hắn không phải đang bắt nạt phụ hoàng."

Nhưng tiểu hoàng tử không nghe giải thích, vẫn giận dỗi: "Vậy con cũng không thích hắn nữa."

Ninh Thư lòng rối như tơ vò, nhớ lại chuyện đêm qua.

Nhắm mắt lại, không biết nên xử lý thế nào.Hách Liên Vũ căn bản không tin cậu, cũng không nghe cậu giải thích.

Dù cậu có nói ra sự thật...Y cũng chỉ cho rằng cậu đang bịa chuyện, xem y như người thay thế mà thôi.Đúng ngọ, Hách Liên Vũ quay lại.

Bọn quan binh dưới núi vẫn canh gác nghiêm ngặt, thật sự khó đối phó.Vừa thấy y, tiểu hoàng tử lập tức quay mặt đi, ôm chặt lấy cha.Hách Liên Vũ mắt tối sầm: "Nó làm sao vậy?"

Ninh Thư thở dài: "Nó nghe thấy rồi."

Hách Liên Vũ nổi giận, trừng phạt tỳ nữ hầu hạ không chu đáo đêm qua.

Nhìn tiểu hoàng tử vẫn không thèm để ý mình, y nói: "Ta không bắt nạt phụ hoàng của con, lớn lên con sẽ hiểu, đây là chuyện đàn ông nên làm."

Ninh Thư sợ y nói bậy, liền trừng mắt cảnh cáo.Hách Liên Vũ nhìn thiếu niên bị mình giày vò đêm qua - đôi môi hồng nhuận, gương mặt thanh tú.

Đôi mắt khi ướt át càng thêm mê hoặc, khiến y mê muội.Nhưng ở tuổi còn trẻ như vậy, cậu đã có con.Nghĩ đến đó, mắt y lại tối sầm.Tiểu hoàng tử nghe xong, ngẩng mặt nhìn cha rồi hỏi Hách Liên Vũ: "Thật không?

Ngươi không lừa con chứ?"

Đôi mắt vẫn còn đẫm lệ.

Hách Liên Vũ không để ý, bế đứa bé lên.Dù không muốn, tiểu hoàng tử cũng không giãy giụa.Ngửi mùi sữa thơm trên người đứa bé, phảng phất hương vị quen thuộc của Ninh Thư, lòng Hách Liên Vũ chợt mềm lại."

Con tưởng ta bắt nạt phụ hoàng?"

Tiểu hoàng tử liếc nhìn Ninh Thư đang đỏ mặt, thì thào: "Người đánh phụ hoàng rồi phải không?

Con nghe thấy phụ hoàng khóc."

Rồi phụng phịu: "Con không thích người nữa."

Hách Liên Vũ cười khẽ, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Ninh Thư, giọng trầm khàn: "Phụ hoàng cũng rất vui, ta hầu hạ người ấy rất kỹ lưỡng."

Ninh Thư đỏ mặt, không nhịn được: "Nhiếp chính vương..."

Mặt Hách Liên Vũ đột nhiên lạnh tanh, mắt tối sầm nhìn cậu: "Ta không phải hắn."

"Hoàng thượng đừng nhầm lẫn."

Tiểu hoàng tử không ngờ hắn thay đổi nhanh thế, sợ hãi nắm chặt áo hắn.Ninh Thư lo lắng: "Ngươi làm con sợ rồi."

Hách Liên Vũ trả lại tiểu hoàng tử, hỏi lạnh lùng: "Đứa bé này là con ai?

Của Nhiếp chính vương đó sao?"

Y không ngốc.Thuộc hạ đều nói đứa bé giống y, mà y lại giống Nhiếp chính vương.

Rất có thể, đây là con của Nhiếp chính vương.Chỉ là y không ngờ, hoàng đế lại chung tình đến mức nuôi con cho người khác, còn phong làm hoàng tử.Nghe nói hoàng đế không nạp phi, ngôi thái tử e rằng cũng thuộc về đứa bé này.Trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ khi thấy Ninh Thư cưng chiều đứa bé.Ninh Thư im lặng giây lát.

Y đã mất trí nhớ, nhưng cậu vẫn không nỡ từ bỏ hy vọng.

Cậu không phủ nhận, chỉ nói: "Bé con rất giống ngươi."

Hách Liên Vũ cười lạnh, mắt băng hàn: "Tối nay hoàng thượng tắm rửa sạch sẽ chờ ta."

Rồi quay đi.Ninh Thư nhìn theo bóng lưng hắn, đêm đó tiểu hoàng tử không chịu rời đi, khóc lóc đòi ở cùng cha.Hách Liên Vũ mặt lạnh như tiền, ra lệnh cho tỳ nữ: "Đêm nay để nó ở đây."

Tiểu hoàng tử ôm chặt cổ cha.Hách Liên Vũ nhìn hai cha con, mắt tối sầm khó hiểu.Ninh Thư vỗ về mãi mới dỗ con ngủ, nhưng bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt áo cha.Hách Liên Vũ đột ngột nói: "Để nó ngủ riêng đi."

Ninh Thư ngẩng lên: "Ngươi đối xử tốt với con đi."

Mắt cậu đỏ lên khi xoa má con.Hách Liên Vũ cười khinh bạc: "Ta không phải cha nó, sao phải đối xử như ngươi?"

Ninh Thư môi run run, quay đi: "Nó rất thích ngươi."

Hách Liên Vũ dừng lại, mắt sâu thẳm nhìn tiểu hoàng tử."

Vì ta giống cha nó sao?"

Ninh Thư lắc đầu: "Nó không biết."

Hách Liên Vũ lạnh lùng nhìn cậu, đặc biệt là biểu cảm khi cậu nhắc đến Nhiếp chính vương.

Lòng dâng lên cơn thịnh nộ không kiềm chế được.Hắn bế tiểu hoàng tử đặt sang một bên giường.

Rồi ôm Ninh Thư lên.Ninh Thư giật mắt tròn xoe: "Ngươi muốn làm gì?"

Hách Liên Vũ cười gằn: "Làm chuyện nên làm."

Rồi ép môi nóng bỏng xuống.Ninh Thư đỏ mắt: "Hách Liên Vũ, ngươi nhất định phải đối xử với trẫm như vậy sao?"

"Đừng nhắc tên hắn."

Hách Liên Vũ nghiến răng, hôn thô bạo.Ninh Thư nắm chặt tay, mặt đỏ bừng, bị hắn đè xuống tùy ý vò nát.Quỳ sấp, để mặc hắn.

Nhìn đứa con đang ngủ, cậu cắn chặt môi không dám kêu.Nhưng Hách Liên Vũ quá mạnh bạo.Ninh Thư không nhịn được rơi lệ.Tiếng động lớn khiến tiểu hoàng tử tỉnh giấc, dụi mắt nhìn sang.May mà Hách Liên Vũ nhanh tay che chắn.Tiểu hoàng tử chỉ thấy hắn đè lên cha mình.Phụ hoàng mắt đỏ, không nhận ra con đang nhìn.Tiểu hoàng tử tròn mắt.Nhớ lại trong cung, bọn thái giám thường làm ngựa cho cậu cưỡi để lấy lòng.Bây giờ, Hách Liên Vũ cũng đang bắt nạt phụ hoàng như vậy.Nó phồng má, mắt đỏ lên.

Bò tới gọi: "Phụ hoàng."

Ninh Thư choáng váng, không ngờ con tỉnh giấc.Nhìn đứa con trước mặt, cậu chỉ muốn độn thổ.Hách Liên Vũ dừng lại, nhíu mày nhìn tiểu hoàng tử.Tiểu hoàng tử sợ hãi nép vào cha, khóc nức nở: "Phụ hoàng... phụ hoàng..."

Ninh Thư đỏ mặt bảo con: "Con... con ngủ đi."

Nhưng tiểu hoàng tử lắc đầu, khóc lớn: "Buông phụ hoàng ra... hu hu."

Hách Liên Vũ lạnh giọng: "Khóc cái gì?"

Rồi kéo chăn che kín hai người.Tiểu hoàng tử hoảng hốt, như bị bỏ rơi, càng khóc dữ dội.Nó dùng sức đẩy Hách Liên Vũ: "Buông phụ hoàng ra!

Hu hu!"

Không được, lại nhìn cha đầy cầu cứu: "Phụ hoàng..."

Sợ cha thật sự bỏ rơi mình.Ninh Thư tức giận hét: "Ngươi... ra ngoài!"

Nhưng Hách Liên Vũ đã bế tiểu hoàng tử giao cho tỳ nữ.Tiểu hoàng tử khóc thét: "Đồ xấu!

Con ghét ngươi!"

Hách Liên Vũ lạnh lùng nhìn đứa bé - bằng chứng sống cho việc cậu chỉ coi y là thay thế.Ninh Thư thất vọng tột cùng.Cậu đứng dậy, muốn đi theo, nhưng bị người đàn ông đẩy xuống."

Ngươi... ngươi sẽ hối hận..."

Ninh Thư vừa thở dốc vừa nói, những lời còn lại đều bị chặn lại.Cậu đỏ mắt, nhắm mắt lại.

Mím chặt môi, không nói thêm một lời nào nữa.Ba ngày liên tiếp trôi qua.Cảm xúc trong lòng Ninh Thư cũng không còn kích động như lúc đầu."

Khi nào y đồng ý đưa trẫm đến kinh thành?"

Trên người cậu vẫn còn những dấu vết, bị y phục che kín mít.

Chỉ có hai người biết, khi cởi ra, trên cơ thể trắng nõn đó, sẽ có những dấu vết mập mờ đến thế nào.Ngay cả phía sau cũng không tha.Người đàn ông từ đầu đến chân, đều gặm nhấm cậu một cách triệt để.Ngay cả hồi đó cũng chưa từng như thế này.Ninh Thư đâu biết, Nhiếp Chính Vương lúc đó ra trận, kìm nén cơn lửa thế nào.

Hơn nữa lúc đó cậu còn đang mang thai, đương nhiên không thể làm gì quá mạnh.Hơn nữa hai năm nay cũng không hề chạm vào ai.Cho dù là mất trí nhớ, đương nhiên phải dốc hết sức mà đòi lại cả gốc lẫn lãi.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 29


Ánh mắt Hách Liên Vũ khẽ tối sầm lại, y lên tiếng hỏi: "Hoàng thượng cứ vội vã muốn quay về kinh thành như vậy sao?"

Ninh Thư khẽ mím môi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm cậu, thản nhiên nói: "Ở đây với ta ba tháng."

Ninh Thư nhíu mày, cậu đương nhiên không thể đồng ý yêu cầu này: "Quay về kinh thành cũng như vậy thôi, những chuyện còn lại, trẫm...

đến lúc đó, sẽ nói rõ với ngươi."

Cậu cảm thấy Hách Liên Vũ không chịu nghe cậu nói, chính là vì trong lòng không tin tưởng.Đợi đến khi về kinh thành, nói không chừng y sẽ nhớ ra điều gì đó.Sắc mặt Hách Liên Vũ hơi chùng xuống.

Y đâu có ngốc như vậy.Thiếu niên là Thiên tử, đợi đến khi trở về kinh thành.

Y chỉ là một tên thổ phỉ trong núi, làm gì có dễ dàng gặp được người ta như vậy.Làm sao có thể thoải mái tự do như bây giờ.Huống hồ, hiện tại y chẳng có chút quyền thế nào, đến kinh thành, càng không có chút chuẩn bị hay tính toán gì.

Đến lúc đó người này chẳng phải muốn bỏ mặc y thì cứ bỏ mặc hay sao.Hách Liên Vũ nghĩ đến đây, thần sắc càng trở nên lạnh nhạt hơn vài phần."

Ta còn tưởng Hoàng thượng thích khuôn mặt này của ta đến mức nào, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi."

Sắc mặt Ninh Thư hơi tái đi, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú cương nghị trước mắt, đương nhiên sẽ không nói những lời như "ngươi chính là Nhiếp Chính Vương" ra, nói ra chỉ khiến đối phương tức giận mà thôi.Không khỏi im lặng một lúc, cậu thỏa hiệp: "Một tháng, trẫm chỉ có thể ở bên ngươi một tháng."

Cho dù Thái Hậu có buông rèm nhiếp chính, nhưng lòng người trong triều vẫn cần phải ổn định.

Vạn nhất có người nhân cơ hội này làm loạn, đến lúc đó e rằng hối hận cũng không kịp.Ánh mắt Hách Liên Vũ u ám nhìn cậu một lúc lâu, lạnh giọng nói: "Một tháng thì một tháng."

Y đưa tay ra, bóp cằm thiếu niên, yết hầu khẽ nuốt xuống."

Hoàng thượng đã nghỉ ngơi một ngày, cơ thể cũng nên khỏe hơn rồi."

Mấy ngày trước giày vò quá tàn bạo.Trên người Ninh Thư toàn là dấu vết, cậu thực sự không chịu nổi.Hách Liên Vũ vì thế mới tha cho cậu một ngày, nhưng hôm nay lại bắt đầu rồi.Có lẽ tâm trạng của Hách Liên Vũ đã tốt hơn một chút.Tiểu hoàng tử được bế vào."

Phụ hoàng."

Vừa nhìn thấy Ninh Thư, thằng bé liền quấn lấy đòi ôm.Trông thằng bé có vẻ không có tinh thần, đặc biệt là khi nhìn thấy Hách Liên Vũ, lại càng chu môi lên.Rồi nó chui tọt vào lòng Ninh Thư, buồn bã nói: "Con không muốn gặp y nữa, phụ hoàng, bao giờ chúng ta về cung?"

Hách Liên Vũ đưa tay, véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, hỏi với vẻ không rõ ý: "Ghét ta đến vậy sao?"

Tiểu hoàng tử bướng bỉnh nói: "Y bắt nạt phụ hoàng, con mới không thích y."

Hách Liên Vũ lấy từ trong lòng ra một quả tú cầu thêu nhỏ, màu vàng kim.Mắt tiểu hoàng tử hơi mở to, nhưng nó do dự một chút, vẫn ôm chặt lấy Ninh Thư, buồn bã nói: "Con mới không cần đồ của y, đợi phụ hoàng về cung, tự nhiên sẽ mua cho con."

Hách Liên Vũ bế nó lại gần, nói: "Lớn thế này rồi mà vẫn như trẻ con, đòi sữa của phụ thân mà uống."

Ninh Thư thấy y ăn nói bậy bạ, tức giận đến xấu hổ: "Đừng có nói linh tinh trước mặt thằng bé."

Mặt tiểu hoàng tử cũng đỏ bừng lên, hậm hực nói: "...

Phụ hoàng làm gì có sữa, y ngốc."

"Ai nói không có" Hách Liên Vũ trầm giọng nói.Mắt tiểu hoàng tử mở to, như thể chạm đến điểm mù kiến thức của nó.

Mặc dù nó hơi ghét người này, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng: "Y lừa con!"

Hách Liên Vũ thản nhiên nói: "Ta lừa con làm gì, chỉ là phụ hoàng của con không cho con ăn, nhưng ta có thể ăn."

Tiểu hoàng tử mở to mắt.

Hình như cảm thấy tủi thân, nó luôn nghĩ phụ hoàng rất thương mình, sao lại có lòng riêng được.Không nhịn được hơi đỏ mắt, bướng bỉnh nói: "Y lừa con, chỉ có các bà vú trong cung mới có sữa, phụ hoàng không có."

Ninh Thư thấy người đàn ông nói càng lúc càng quá đáng, càng lúc càng giận dữ."

Im miệng."

Tiểu hoàng tử không những không vui lên mà còn buồn bã hơn.Hách Liên Vũ đưa quả tú cầu nhỏ cho nó: "Còn muốn không?"

Tiểu hoàng tử không thèm để ý đến y, có vẻ thực sự cảm thấy buồn rồi.Ninh Thư bế tiểu hoàng tử qua, tức đến mặt và cổ đều đỏ bừng: "Ngươi... ngươi đúng là đồ thô lỗ, đê tiện vô sỉ."

Ánh mắt Hách Liên Vũ tối sầm, y lên tiếng: "Ta thô lỗ, vậy tên Nhiếp Chính Vương kia tốt đẹp đến đâu."

Y cười khẩy: "Chẳng phải cũng chỉ là một kẻ phàm tục chỉ biết đánh đánh giết giết thôi sao."

Ninh Thư: "......"

Tiểu hoàng tử không vui.

Ninh Thư dỗ mãi một lúc, thằng bé mới khá hơn.Nhưng vẫn không nhịn được túm lấy y phục của cậu hỏi: "...

Phụ hoàng, người thật sự có không?"

Ninh Thư mím môi: "Y lừa con đấy."

Tiểu hoàng tử miễn cưỡng gật đầu một cái, rồi ôm lấy cổ cậu nói: "Phụ hoàng, người muốn đưa y về kinh à?"

Ninh Thư mất một lúc lâu, mới ừ một tiếng.Tiểu hoàng tử buồn bã nói: "...

Nhưng con muốn có mẫu phi hơn, bây giờ con không thích y nữa."

Ninh Thư có chút im lặng, cậu thật sự không biết giải thích tiểu hoàng tử đến từ đâu.Chỉ đành lên tiếng: "...

Mẫu phi của con vẫn còn sống."

Tiểu hoàng tử mở to mắt, hỏi: "Thật không ạ?"

Ninh Thư nhìn vẻ mặt vui vẻ của tiểu hoàng tử, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, gật đầu: "Chỉ là bây giờ con vẫn chưa thể gặp người."

Tiểu hoàng tử có chút mong đợi, nhưng vẫn nhịn xuống, ngoan ngoãn hỏi: "Vậy bao giờ con có thể gặp mẫu phi ạ?"

Ninh Thư nhẹ giọng nói: "Sắp rồi."

Cậu vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào với tiểu hoàng tử, rằng trên đời này căn bản không có mẫu phi, chỉ có phụ thân.Buổi tối, Hách Liên Vũ lại đến.Vẫn như thường lệ, y đè cậu xuống, hung hăng tấn công.Tiếng động trong phòng liên tiếp không dứt.Trong lúc mê loạn, Ninh Thư bị người đàn ông bóp lấy cằm, đối phương trầm giọng hỏi: "Hoàng thượng, ta là ai?"

Cậu mở mắt, khẽ hé miệng, thở dốc: "Hách Liên...."

Nhưng những lời còn lại chưa kịp nói ra, liền bị người đàn ông phía sau trả thù mà gia tăng lực đạo.

Lại một đêm trôi qua.Khi Ninh Thư tỉnh dậy, người đàn ông đã không còn trong phòng.Cậu cố gắng lấy lại tinh thần, bảo người bế tiểu hoàng tử vào.Chỉ là không hiểu sao, Hách Liên Vũ lại không xuất hiện suốt hai ngày.Ngay cả tiểu hoàng tử cũng lên tiếng hỏi: "Phụ hoàng, y không đến nữa ạ?"

Ninh Thư nói: "...

Không biết."

Tiểu hoàng tử có chút buồn bã "ồ" một tiếng.Trong lòng Ninh Thư hơi chua xót.Tiểu hoàng tử tuy miệng nói ghét Hách Liên Vũ, nhưng trong lòng tình cảm dành cho y vẫn vô cùng phức tạp.Khi nha hoàn mang đồ vào.Ninh Thư không nhịn được hỏi: "Đại đương gia của các ngươi đâu?"

Nha hoàn muốn nói lại thôi, rồi khẽ nói: "Nô tỳ cũng không biết."

Nhưng vào buổi tối, Ninh Thư lại nghe thấy mấy người hầu đang bàn tán: "...

Nghe nói nhị đương gia trong trại nhặt được một cô nương về."

"Cô nương đó xinh đẹp thật, dường như có ý với đại đương gia."

"Nghe nói hai ngày nay đại đương gia không đến căn phòng này nữa...

Có lẽ là chán rồi..."

"Chẳng phải sao, dù sao đàn ông làm sao có thể có hương vị ngon bằng phụ nữ được."

Ninh Thư nghe những âm thanh này, thần sắc có chút ngây ngẩn.Mất một lúc lâu mới hoàn hồn.

Trong lòng có chút chua xót.Đúng vậy.

Người này đã mất đi ký ức, đương nhiên... sẽ không có tình cảm với cậu...Mắt Ninh Thư hơi đỏ, không muốn nghĩ đến hai năm qua Hách Liên Vũ đã trải qua bao nhiêu chuyện.Cậu khẽ nén cảm xúc trong lòng.

Chuyên tâm chăm sóc tiểu hoàng tử.Tiểu hoàng tử nhận ra tâm trạng phụ hoàng có chút buồn bã, nghĩ rằng có liên quan đến những lời vừa nãy, nó khẽ hỏi: "Y muốn cưới vợ sao?"

Ninh Thư lắc đầu.Tiểu hoàng tử tuy còn nhỏ, nhưng cũng biết có vài phần bất thường, nó không nhịn được ôm chặt lấy Ninh Thư, khẽ hỏi: "Phụ hoàng không cần mẫu phi nữa sao?"

Ninh Thư mất một lúc lâu, mới lên tiếng: "Mẫu phi của con không nhớ ra con nữa rồi."

Tiểu hoàng tử mở to mắt, mất một lúc lâu, mới nói: "...

Vậy người ấy có nhớ lại con không?"

Ninh Thư xoa đầu nó, mím môi nói: "Có thể, cũng có thể không."

Cậu nhìn khuôn mặt đáng yêu của tiểu hoàng tử, đôi mắt trong veo ngây thơ, không nhịn được hỏi: "Nếu sau này mẫu phi không ở bên con, con có buồn không?"

Tiểu hoàng tử do dự một chút, mất một lúc lâu mới hỏi: "Vậy phụ hoàng có ở bên con không?"

Ninh Thư gật đầu.Tiểu hoàng tử ôm lấy cậu, buồn bã nói: "...

Vậy con muốn phụ hoàng."

Ninh Thư xoa đầu thằng bé, nghĩ đến lá thư chim bồ câu nhận được hôm nay.Triều đình hỗn loạn rồi.Thái Hậu tức đến nằm liệt trên giường, cậu phải trở về.Ninh Thư vẫn chưa biết phải nói với Hách Liên Vũ chuyện này thế nào.Ai ngờ nửa đêm, có người đẩy cửa bước vào.

Một đôi tay lớn ôm cậu lên.Ninh Thư mở mắt ra, nhìn thấy là khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ của người đàn ông.Hách Liên Vũ không nói lời nào, mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.Cởi bỏ y phục của cậu, trực tiếp đè lên.Ninh Thư khẽ cắn môi, hơi giận dữ nhắc nhở: "Đừng làm thằng bé tỉnh giấc."

Hách Liên Vũ mắt trầm xuống, liếc nhìn tiểu hoàng tử, rồi bế cậu sang một bên khác, bắt đầu hành động.Ánh mắt Ninh Thư dần trở nên mê ly, khóe mắt ửng hồng.Cuối cùng không nhịn được khẽ khóc.Cậu nhớ đến chuyện mình muốn hỏi, nắm lấy cánh tay người đàn ông, lên tiếng: "....

Khi nào ngươi thả trẫm đi?"

Ánh mắt Hách Liên Vũ tối sầm, y nhìn thẳng vào cậu, trầm giọng nói: "Hoàng thượng muốn ta thả người đi sao?"

Ninh Thư dùng tay che mắt, khẽ dựa vào, không muốn tiểu hoàng tử tỉnh lại, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu.Cậu thở dốc, nhẹ giọng nói: "Trẫm là Thiên tử, sớm muộn gì cũng phải về cung, trẫm cũng không phải để ngươi sỉ nhục...

Nếu ngươi chán rồi, thì hãy buông tha trẫm đi."

Hách Liên Vũ như bị kích thích, cắn một cái lên cổ cậu.

Mắt y đều đỏ lên.Ninh Thư lại bị giày vò suốt một đêm, khi cậu tỉnh dậy, dùng y phục che đi những dấu vết đó.Tiểu hoàng tử vẫn đang ngủ say, suốt đêm không hề tỉnh lại.Ninh Thư sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, thấy tiểu hoàng tử mở mắt, dụi dụi, giọng nói non nớt gọi: "Phụ hoàng."

Cậu nhìn quanh phòng, thấy những nha hoàn kia không có ở đây, liền nói với tiểu hoàng tử: "Bảo bảo muốn về cung không?"

Tiểu hoàng tử gật đầu.Ninh Thư bế nó lên, nhẹ giọng nói: "Đêm nay chúng ta sẽ về cung."

Cậu đã tìm cách liên lạc với Lưu An dưới chân núi rồi, tối nay Lưu An sẽ phái người đến tiếp ứng bọn họ.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 30


Nhưng việc muốn tránh khỏi ánh mắt của người khác thì rốt cuộc vẫn là một vấn đề.Đầu tiên, bên phía Hách Liên Vũ đã là một cửa ải khó khăn.Người đàn ông đến phòng cậu đúng giờ vào buổi tối, Ninh Thư bị đè dưới thân, được y "yêu thương" khắp người.

Khóe mắt cậu đỏ bừng, mắt ướt át, cầu xin y buông tha mình.Nhưng Hách Liên Vũ đâu biết tiết chế, cứ như có sức lực không bao giờ cạn vậy.Mãi đến nửa đêm, Ninh Thư mới được buông tha.Cậu thở hổn hển, đợi đến khi Hách Liên Vũ ngủ say, mới mặc y phục vào.Ninh Thư nhìn người đàn ông đang say ngủ.Hôm nay cậu đã cho một chút thuốc an thần vào trà của y, Hách Liên Vũ sẽ ngủ rất say vào nửa đêm.Ninh Thư ngẩn người nhìn khuôn mặt của đối phương một lúc lâu.Rồi cậu đưa tay ra, khẽ chạm vào.Sau đó mới đứng dậy, ra khỏi phòng mà không hề ngoảnh đầu lại.Nha hoàn lúc này đã thả lỏng cảnh giác, trước cửa phòng tiểu hoàng tử không có mấy người canh gác, một người hầu còn đang dựa vào cửa, gà gật ngủ.Ninh Thư không làm kinh động đến người đó, đẩy cửa bước vào.

Rồi đi thẳng đến bên giường, cúi người bế tiểu hoàng tử lên.Tiểu hoàng tử ngủ không sâu, vừa được bế đã giật mình tỉnh dậy.Mở to mắt, thấy là phụ hoàng, nó ôm lấy cổ cậu: "Phụ hoàng...."

Ninh Thư xoa đầu nó.Tiểu hoàng tử do dự hỏi: "Chúng ta về cung à?"

Ninh Thư gật đầu: "Chú Lưu sẽ tiếp ứng chúng ta."

Cậu ôm tiểu hoàng tử ra khỏi phòng, khoảng thời gian này ở đây cậu không phải là không làm gì.

Thỉnh thoảng cậu tìm người hỏi thăm, hoặc đi lại, cộng thêm lúc đi lên có nhớ một chút đường đi.Đại khái có thể biết nên đi theo hướng nào.Tiểu hoàng tử có vẻ không hứng thú lắm: "Phụ hoàng, y không đi cùng chúng ta à?"

Ninh Thư khẽ sững lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Trẫm cũng không biết."

Cậu sờ sờ mặt tiểu hoàng tử nói: "Y có lẽ sắp cưới vợ sinh con rồi."

Tiểu hoàng tử mở to mắt.Rồi nó buồn bã "ồ" một tiếng, không nói thêm lời nào nữa.Ninh Thư ôm tiểu hoàng tử, men theo đường đi, tránh những nơi nguy hiểm.Thật sự là mạo hiểm, may mà cậu phát hiện ra một đường hầm.

Đây là đường mà Ninh Thư vô tình phát hiện ra khi hai ngày đó Hách Liên Vũ không đến chỗ cậu.Cậu bế tiểu hoàng tử chui vào.

Rồi cúi thấp người, chui vào trong.Đến khi đi ra, trời đã tối đen, âm thanh bên tai khiến Ninh Thư biết mình đã ra ngoài rồi.Trước đây cậu đã để lại một chút dấu hiệu trên đường, nghĩ rằng Lưu An chắc sẽ tìm thấy.Ninh Thư ôm tiểu hoàng tử.Tiểu hoàng tử có chút sợ hãi ôm chặt lấy cổ cậu, khẽ nói: "Phụ hoàng, con sợ."

Ninh Thư an ủi thằng bé, đi theo con đường trong trí nhớ.Đi được gần nửa canh giờ.Cậu nghe thấy âm thanh vọng đến từ xa, trong lòng không khỏi hơi rung động.Ninh Thư lấy tín hiệu giấu trong người ra, bắn lên.Nhưng không ngờ, tín hiệu vừa bắn ra, phía sau đã có tiếng động.Một đám người cầm đuốc bao vây bọn họ, một bóng người cao lớn bước ra.Khi Ninh Thư nhìn thấy khuôn mặt đó, cậu hơi mở to mắt.Có chút kinh ngạc và hoảng loạn.Ánh mắt Hách Liên Vũ trầm xuống nhìn cậu, hỏi: "Hoàng thượng định chạy đi đâu?"

Ninh Thư ôm chặt tiểu hoàng tử.Những người xung quanh nghe thấy câu nói của đại đương gia, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, họ đâu biết, vị công tử nhỏ này lại là Thiên tử đương kim.Hách Liên Vũ sải bước đi tới.Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu: "Ta thật không ngờ, Hoàng thượng lại dám hạ thuốc ta."

Tiểu hoàng tử dường như bị dọa sợ, không nhịn được mà khóc òa lên.Ánh mắt Hách Liên Vũ u ám nhìn đứa bé, bảo người bế nó xuống.Tiểu hoàng tử khóc càng xé lòng hơn.Ninh Thư không thể chịu nổi nữa, lộ vẻ tức giận: "Hách Liên Vũ, ngươi thực sự muốn đối xử với trẫm như vậy sao?"

Mắt cậu hơi đỏ, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, trong mắt tràn đầy thất vọng."

Còn cả con của... ngươi."

Cậu khựng lại, rốt cuộc không thể nói hết câu.Ninh Thư biết, Hách Liên Vũ phần lớn sẽ không tin tiểu hoàng tử là máu mủ của y.Cậu hít một hơi thật sâu, bàn tay giấu dưới tay áo siết chặt.Nghĩ đến còn bao lâu nữa Lưu An mới đến được đây.Hách Liên Vũ dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, trầm giọng nói: "Hoàng thượng muốn tự đi, hay để ta bế?"

Ninh Thư không thèm liếc y một cái, bước đi.Nhưng lại bị y bế ngang eo lên.Người phía sau có kiêng dè thân phận của Ninh Thư, không nhịn được hỏi: "Đại đương gia... y thật sự là Thánh thượng đương kim sao?"

Ánh mắt Hách Liên Vũ đen kịt nhìn qua: "Truyền lệnh xuống, canh giữ chặt những người dưới núi."

Bọn họ không khỏi rùng mình, lúc này mới nhớ lại đại đương gia lúc trước đã cứu bọn họ như thế nào, không nói thêm lời nào.Ninh Thư bị bế về phòng.Ánh mắt Hách Liên Vũ hơi đỏ, đặt cậu lên giường, bóp cằm cậu, trầm giọng nói: "Hoàng thượng không phải rất thích khuôn mặt này của ta sao?

Tại sao lại bỏ chạy?"

Y đổi giọng, trong lời nói mang theo chút giận dữ: "Còn lâu mới đến một tháng, Hoàng thượng định nuốt lời sao?"

Ninh Thư nhắm mắt lại, không muốn nhìn y thêm một lần nào nữa, má tái nhợt.Trong đầu cậu toàn là tiếng khóc của tiểu hoàng tử.Thần sắc Hách Liên Vũ hơi tức giận, cởi y phục ra, rồi hung hăng đè lên.Y cười lạnh: "Chẳng lẽ Hoàng thượng cảm thấy ta là đồ giả không bằng một phần mười của tên Nhiếp Chính Vương kia, nên giờ hối hận rồi?"

Mí mắt Ninh Thư run rẩy, đôi môi khẽ run run nói: "Thằng bé khóc, chẳng lẽ ngươi không xót xa sao?"

Thần sắc Hách Liên Vũ chùng xuống,Thấy thiếu niên đến giờ vẫn còn bận tâm đến đứa con của tên Nhiếp Chính Vương kia.

Vẻ giận dữ trong mắt y càng tăng thêm, phủ lên một tầng màu đỏ nhàn nhạt.Y trầm giọng nói: "Có liên quan gì đến ta."

Ninh Thư nắm chặt cánh tay đối phương, bị giày vò đến rạng sáng, trên người lại thêm vài vết tích.Trông đến mà giật mình, khiến nha hoàn vào hầu hạ cũng không dám nhìn nhiều.Khi cậu tỉnh lại, Hách Liên Vũ đã không còn ở bên cạnh.Cổ họng Ninh Thư khàn khàn, hỏi nha hoàn tình hình của tiểu hoàng tử.Nhưng lại được báo rằng, cậu tạm thời không thể gặp tiểu hoàng tử.Ninh Thư sững sờ, không ngờ Hách Liên Vũ lại tàn nhẫn đến thế.Cậu khẽ siết chặt chăn, nhắm mắt lại, không nói một lời.Người bên ngoài lại đang thì thầm bàn tán, cô nương được nhị đương gia đưa về tên là Yên Nhiên, say mê đại đương gia.Họ không biết thân phận của Ninh Thư, chỉ coi cậu là một công tử xinh đẹp nhà nào đó."

Cô nương Yên Nhiên vừa dịu dàng vừa chu đáo, ngày nào cũng chạy đến phòng đại đương gia đấy."

"Phụ nữ dịu dàng như nước, tuy công tử nhỏ bên trong trông rất tuấn tú, nhưng dù sao cũng không sánh được với phụ nữ.

Hơn nữa cũng không thể như cô nương Yên Nhiên, sinh cho đại đương gia một mụn con được..."

Ninh Thư nghe những lời này, khẽ mím môi.Cậu đã sinh rồi, chỉ là Hách Liên Vũ không nhận con trai của chính mình.Ninh Thư bị nhốt trong phòng, lúc này thực sự không còn chút tự do nào.

Ở trong phòng, cậu cứ lo lắng cho tiểu hoàng tử, có chút lơ đễnh.Bên ngoài truyền đến một giọng nói: "Cô nương Yên Nhiên."

Cô gái đó nhẹ nhàng nói: "Tôi làm chút bánh ngọt, muốn mang đến cho công tử nhỏ."

Người hầu khó xử nói: "Nhưng đại đương gia đã dặn rồi, không ai được phép vào."

Cô gái dịu dàng nói: "Tôi chỉ muốn nói với cậu ấy một hai câu rồi đi ngay."

Một lúc sau, Ninh Thư liền thấy một cô gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào, khi thấy cậu, trong mắt nàng ta lóe lên một tia phức tạp.Ninh Thư nhìn dung mạo của nàng ta, quả thực như những người hầu nói, mặt hoa da phấn.Yên Nhiên đặt bánh ngọt lên bàn: "Công tử, đây là bánh ngọt nô gia làm, mang đến cho ngài một ít."

Nàng ta lộ ra vẻ e thẹn, nói: "Đại đương gia không thích ăn mấy món này, mong công tử đừng chê."

Ninh Thư nhìn nàng ta nói: "Không phiền cô nương Yên Nhiên đâu."

Yên Nhiên không biết thân phận của cậu, nhưng cũng biết Hách Liên Vũ luôn nhốt cậu trong phòng.

Nàng ta khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói: "Đại đương gia những ngày này luôn ở trong phòng của công tử, đã lâu rồi không đến chỗ tôi."

Sắc mặt Ninh Thư hơi tái đi.Gần như không giữ nổi vẻ bình tĩnh.Cậu khẽ siết chặt ngón tay, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cô nương Yên Nhiên hà cớ gì phải đến đây kể khổ, e là tìm nhầm người rồi."

Yên Nhiên có chút buồn bã.Nàng ta lên tiếng: "Tôi có lòng ngưỡng mộ đại đương gia, nhưng đại đương gia mỗi đêm đều đến chỗ công tử..."

Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười, đâu phải cậu ép Hách Liên Vũ đến phòng mình.Yên Nhiên nhìn vị công tử tuấn tú trước mặt, xét về tuổi tác, nàng ta tự nhiên lớn hơn thiếu niên một hai tuổi.Nàng ta cũng không ngờ, sẽ gặp lại Hách Liên Vũ ở đây.Yên Nhiên chính là cô gái đầu bảng ở thanh lâu được Hách Liên Vũ chọn lúc trước, nàng ta không biết thân phận của Hách Liên Vũ, khi gặp lại y, đầu tiên là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Đối phương hỏi nàng ta có quen biết mình không.Lúc đầu Yên Nhiên nghĩ Hách Liên Vũ không nhớ mình, sau này nàng ta phát hiện tình hình của người đàn ông có chút không đúng.

Còn biết đối phương không nhớ ra mình nữa, Yên Nhiên liền mạnh dạn nói dối.Nói rằng đối phương đã từng đến thanh lâu một lần, họ đã có một đêm xuân.Yên Nhiên là người bán nghệ không bán thân, đã trao lần đầu tiên của mình cho Hách Liên Vũ, nào ngờ y tỉnh dậy liền đi mất.Từ đó về sau, nàng ta ngày nào cũng mong Hách Liên Vũ quay lại.Sau đó, xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn.

Nàng ta bị ép bán đi, trốn thoát giữa đường, không ngờ, lại được thuộc hạ của Hách Liên Vũ nhặt về.Hách Liên Vũ đương nhiên có chút bán tín bán nghi.Yên Nhiên nhớ lại ngày hôm đó, nàng ta được người đàn ông ôm trong lòng, nhìn thấy sau gáy y có một vết bớt nhạt.Thế là nàng ta vội vàng nói ra.Hách Liên Vũ lúc này mới nửa tin nửa ngờ.Nhưng đối phương giữ nàng ta lại, lại không hề động chạm đến nàng ta một chút nào, ngược lại mỗi đêm đều đến phòng của Ninh Thư.Điều này khiến Yên Nhiên làm sao không tức giận."

Ban đầu tôi không định đến tìm công tử," Yên Nhiên rơi lệ nói: "Nhưng tôi và đại đương gia trước đây đã từng gặp, và tôi đã trao đêm quý giá nhất của mình cho y..."

"Tôi tự biết mình là kỹ nữ thanh lâu, không xứng với đại đương gia, nhưng ngoài y ra, tôi chưa từng có người đàn ông nào khác..."

Đầu óc Ninh Thư như ong lên, mặt trắng bệch, cậu nhìn chằm chằm cô gái: "...

Khi nào?"

Yên Nhiên thấy cậu tin vài phần, cúi đầu, siết chặt khăn tay.Nói ra thời gian đó, nàng ta lên tiếng: "Đại đương gia là người đàn ông đầu tiên lâm hạnh tôi, cũng là người duy nhất, nô gia đương nhiên nhớ rất rõ."

Ninh Thư kéo kéo môi.Hách Liên Vũ ở trong quân doanh nhiều năm như vậy, trở về kinh thành đến thanh lâu cũng không có gì lạ.Cậu sờ sờ ngực, chỉ cảm thấy ngoài thất vọng ra, vẫn chỉ là thất vọng.Cậu vốn còn giữ một tia hy vọng.

Giờ đây, không còn nữa rồi.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 31


Sau khi Yên Nhiên rời đi, Ninh Thư ngẩn ngơ rất lâu.Không biết từ lúc nào màn đêm đã buông xuống.Cậu nghĩ, có lẽ tối nay Hách Liên Vũ sẽ không đến nữa.Cậu không khỏi nhắm mắt lại.Ninh Thư chợp mắt một lúc, cảm thấy có người đẩy cửa phòng vào.

Cứ nghĩ là người hầu, không khỏi lên tiếng: "Ra ngoài đi, tạm thời ta không cần người hầu hạ."

Nhưng lại cảm nhận được người đó đi đến trước giường mình.Ninh Thư không khỏi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cương nghị kia.Thân hình cao lớn của người đàn ông mang đến một cảm giác áp bức.Đôi mắt sâu thẳm đen kịt của y đang nhìn chằm chằm vào cậu.Trong lòng Ninh Thư lại bình tĩnh một cách lạ thường, cậu hỏi: "Đại đương gia Sở sao lại đến đây?"

Đồng tử Hách Liên Vũ hơi co lại, bàn tay buông thõng bên người siết chặt.Giọng nói trầm thấp, ánh mắt lại u ám khó hiểu: "Đương nhiên là đến để yêu thương Hoàng thượng."

Sắc mặt Ninh Thư hơi tái nhợt, mím môi nói: "Ta muốn gặp tiểu hoàng tử."

Hách Liên Vũ thản nhiên nói: "Thằng bé rất tốt, Hoàng thượng không cần lo lắng ta sẽ bạc đãi nó."

Y châm biếm: "Hoàng thượng đúng là quan tâm nó thật, cho dù là con ruột, e rằng Hoàng thượng cũng chưa chắc đã làm được như vậy nhỉ."

Ninh Thư im lặng.Cậu nhận ra bây giờ cậu và Hách Liên Vũ nói chuyện chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Cậu không khỏi nhắm mắt lại, nằm nghiêng sang một bên.Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng: "...

Nếu đã vậy, ta sẽ không giữ đại đương gia Sở lại nữa."

Người đàn ông nghe cậu cứ một câu lại một câu "đại đương gia Sở", trong mắt rỉ ra một chút tơ máu.

Y nhìn chằm chằm vào bóng lưng thiếu niên, môi cắn đến bật máu, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Hoàng thượng đang ra điều kiện với ta đấy à?"

Ninh Thư không muốn để tâm.Nhưng một bàn tay lại bóp lấy cằm cậu.

Buộc cậu phải nhìn thẳng vào y.Người đàn ông kéo môi, cười lạnh: "Hoàng thượng đã muốn gặp tiểu hoàng tử, thì đừng bày ra bộ mặt khiến người ta mất hứng như vậy."

Sắc mặt Ninh Thư tái nhợt, nhớ lại lời Yên Nhiên nói hôm nay, môi khẽ run rẩy.Cuối cùng cậu cũng không nói gì, chỉ có bàn tay đặt bên cạnh khẽ siết chặt.Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng: "...

Đừng tưởng trẫm cứ mãi dung túng cho ngươi muốn làm gì thì làm."

Ánh mắt Hách Liên Vũ càng thêm u tối.Nhưng y lại thản nhiên nói: "Tiểu hoàng tử hai ba canh giờ nữa mới ngủ, bây giờ Hoàng thượng hối hận vẫn còn kịp, nếu không ta đi rồi, e rằng Hoàng thượng phải đợi cả một ngày mới có thể gặp lại thằng bé."

Ninh Thư cắn răng, cuối cùng cũng buông bàn tay đang siết chặt ra.Cậu thỏa hiệp cúi cổ xuống, để lộ một đoạn da trắng nõn.Ánh mắt người đàn ông có chút đè nén, tràn đầy dục vọng và si mê, y nhìn chằm chằm rồi đè thiếu niên xuống.

Cắn một cái lên cổ trắng nõn đó, rồi dùng sức để lại một dấu vết trên đó.Mí mắt Ninh Thư khẽ run, nhưng không giãy giụa, cứ mặc kệ y muốn làm gì thì làm.Nhưng không biết đã chạm phải dây thần kinh nào của Hách Liên Vũ, động tác của y càng trở nên tàn bạo hơn.Ninh Thư khẽ mở mắt, nhìn thấy chỉ là một đôi mắt đen kịt, đang nhìn chằm chằm vào cậu.Rồi y bóp mặt cậu, trầm giọng hỏi: "Ta là ai?"

Đôi mắt ướt át vì dục vọng của thiếu niên, nhìn thẳng vào mặt y, rồi lên tiếng: "Đại đương gia Sở."

Hách Liên Vũ ngừng thở.

Rõ ràng đây là điều y muốn, nhưng khi thực sự nghe thấy, lại chẳng có chút vui vẻ nào.Ánh mắt y u ám nhìn chằm chằm thiếu niên, trong đó ngoài dục vọng ra không còn chút dao động nào khác, y cười khẩy: "Trước đây Hoàng thượng không phải thích khuôn mặt này của ta nhất sao?

Sao nào, chán rồi à?"

Ninh Thư cắn môi, khóe mắt càng thêm đỏ.Bàn tay cậu siết chặt vào tấm lưng rắn chắc của đối phương, không muốn nhìn khuôn mặt này, lặng lẽ chịu đựng tất cả.Ánh mắt Hách Liên Vũ lộ ra vẻ bạo ngược, càng dùng sức hơn.Ép thiếu niên phải phát ra tiếng nức nở vụn vỡ, khóe mắt ướt đẫm.Hách Liên Vũ bóp mặt cậu, rồi hôn nhẹ đi những giọt nước mắt đó.Y nhìn chằm chằm khuôn mặt cực kỳ tuấn tú này.Hai năm qua y đã mơ vô số giấc mơ, trong mơ có một người, cứ luôn quấn lấy y.

Nhưng Hách Liên Vũ từ đầu đến cuối đều không thể thấy rõ mặt người đó, cho đến khi vị công tử trẻ tuổi bước vào phòng để lộ khuôn mặt này.Hơi thở của Hách Liên Vũ hoàn toàn thay đổi.Y gần như tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt đó, không thể kiểm soát cảm xúc, muốn chiếm hữu đối phương, đè cậu dưới thân."

Ta hỏi Hoàng thượng lần nữa, ta là ai?"

Hơi thở của người đàn ông thô nặng, ánh mắt mang theo một chút màu đỏ u ám.Ninh Thư mở mắt nhìn y một cái, không còn như vẻ lúc mới gặp, chỉ lên tiếng trả lời: "Đại đương gia Sở."

Cậu đã biết, cho dù có ép Hách Liên Vũ quay về, người này cũng không tin lời cậu nói.

Cũng không có dấu hiệu khôi phục ký ức, đối với tiểu hoàng tử lại càng không có chút tình phụ tử nào.Ninh Thư nhắm mắt lại, đây không phải là Hách Liên Vũ mà cậu muốn.Nhưng bảo cậu nhẫn tâm, cậu lại không làm được.Cậu không nhịn được mím môi, trong lòng nghĩ chỉ cần chịu đựng mấy canh giờ nữa, là có thể gặp tiểu hoàng tử rồi.Hách Liên Vũ rút ra, mặc y phục vào, thần sắc y trông có vẻ lạnh lùng.Ninh Thư mang trên người những dấu vết mới, đứng dậy nói: "Bây giờ ta có thể gặp tiểu hoàng tử chưa?"

Ánh mắt Hách Liên Vũ lóe lên vẻ bạo ngược, không trả lời cậu, quay người trực tiếp rời khỏi phòng......Tâm trạng đại đương gia không tốt, không ai trong trại dám chọc vào y.Hách Liên Vũ quay về phòng, trút giận một hồi.Y kéo kéo khóe môi, thậm chí còn có cả sát ý.Bây giờ, y ngay cả người thay thế cũng không phải.Tên Nhiếp Chính Vương kia, thực sự quan trọng đến thế sao.Y ngay cả tư cách làm người thay thế cũng không có, đúng không?Hách Liên Vũ nghĩ đến đứa bé kia, bàn tay đang nắm chặt con dao rỉ máu.Bên ngoài truyền đến giọng nói dịu dàng của một cô gái: "Nô gia muốn gặp đại đương gia một lần."

"Đã muộn thế này rồi, cô nương Yên Nhiên, đại đương gia không tiếp khách, cô cứ về đi."

Yên Nhiên có chút thất vọng, nhưng vẫn không chịu rời đi.Hách Liên Vũ nhắm mắt, rồi lại mở ra, trong mắt khôi phục vẻ u tối, y lên tiếng: "Vào đi."

Yên Nhiên bước vào, nhìn thấy vết thương trên tay người đàn ông.

Nàng ta lộ ra vẻ kinh ngạc và lo lắng, áp sát lại nói: "Tay đại đương gia bị sao vậy?"

Nàng ta vô cùng xinh đẹp, lại yếu đuối đáng thương, một lòng một dạ.Đàn ông bình thường nhìn thấy, cho dù không có tình cảm, cũng không thể từ chối sự bảo vệ âm thầm của người đẹp như vậy.Hách Liên Vũ lãnh đạm nghiêng người sang một bên.Thần sắc Yên Nhiên tối sầm."

Ngươi đến làm gì?"

Hách Liên Vũ đến nay vẫn giữ thái độ hoài nghi, y không có chút cảm giác nào với người phụ nữ trước mặt này.

Cho dù có da thịt gần gũi, y cũng nên có một chút cảm giác khác lạ chứ.Nhưng không có.

Hơn nữa Hách Liên Vũ phát hiện lời nói của đối phương mơ hồ, không kể toàn bộ sự thật.Mới giữ nàng ta lại trong trại, định điều tra cho rõ.Yên Nhiên thất vọng nói: "Nô gia chỉ muốn đến thăm đại đương gia..."

Nàng ta nhìn chằm chằm vết thương, gượng cười nói: "Cho dù đại đương gia không muốn chạm vào tôi, cũng hãy gọi đại phu đến đi..."

Nàng ta mặc bộ y phục lộng lẫy, cài hoa đào trên đầu, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.Trong mắt ngấn lệ, khiến người ta thương xót.Sắc mặt Hách Liên Vũ lại khẽ thay đổi, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm nàng ta, trở nên lạnh lùng: "Hôm nay ngươi đi đâu?"

Yên Nhiên bị nhìn đến có chút chột dạ, không khỏi tránh ánh mắt y: "Hôm nay nô gia đi hái một chút hoa quế, muốn làm..."

"Ngươi đến chỗ hắn?"

Giọng điệu Hách Liên Vũ trở nên lạnh lẽo, ánh mắt không chút tình cảm nào nhìn chằm chằm nàng ta, lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, nếu để ta điều tra ra, ngươi cũng không cần phải ở lại trên núi nữa."

Khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Yên Nhiên lập tức trắng bệch.Nàng ta nắm chặt khăn tay, cắn môi: "Nô gia chỉ muốn gặp vị công tử kia, không có ác ý gì."

Nước mắt nàng ta chảy ra: "Đại đương gia thà muốn cậu ấy, cũng không muốn nô gia sao?

Có phải cảm thấy nô gia dơ bẩn?"

Hách Liên Vũ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, đây là loại hương trầm mà y đặt trong phòng thiếu niên.

Mục đích là để đối phương ngủ ngon hơn.Y mắt đen kịt nhìn người phụ nữ trước mặt, lên tiếng: "Đừng lại gần cậu ấy, đừng để ta phải nói lần thứ hai."

Yên Nhiên thê lương đưa tay nắm lấy tay áo người đàn ông: "Đại đương gia, nô gia không cầu danh phận gì, chỉ muốn làm một nha hoàn thông phòng của người, sinh cho người một mụn con."

Hách Liên Vũ lạnh lùng gạt tay nàng ta ra, kéo môi nói: "Trước đây ngươi ở trong thanh lâu ở kinh thành, không phải ở Dương Châu, vì một phú gia giúp ngươi chuộc thân, phu nhân trong nhà ghen ghét ngươi.

Muốn đưa ngươi đến vùng núi hoang vắng để giết, nhưng ngươi đã trốn thoát được, ta nói đúng không?"

Khuôn mặt của Yên Nhiên lập tức không còn chút máu.Nàng ta run rẩy đôi môi: "Đại đương gia, nhưng nô gia thật lòng yêu mến người, đêm xuân với người, cũng là thật..."

Yên Nhiên cắn răng.

Đây là cơ hội cuối cùng của nàng ta: "...

Ngày đó người đến thanh lâu, quả thật đã chọn tôi."

Yên Nhiên không biết thân phận trước đây của Hách Liên Vũ, sở dĩ nàng ta không nói ra sự thật lúc đầu, là vì sợ người đàn ông sẽ đuổi mình đi.

Vì thế mới nói dối, nhưng bây giờ người đàn ông dường như không nhớ gì cả, chi bằng đánh cược một phen.Nghĩ vậy, nàng ta nắm chặt khăn tay, không chút do dự nói: "Nếu đại đương gia không tin, có thể đi hỏi má mì ở thanh lâu."

Ánh mắt Hách Liên Vũ lại tối sầm xuống.Y trầm giọng: "Ngươi thực sự đã gặp ta ở kinh thành?"

Yên Nhiên có chút bất an, nhưng vẫn gật đầu: "...

Nô gia không lừa người."......Tiểu hoàng tử cuối cùng cũng gặp được phụ hoàng, trong lòng tự nhiên vừa nhớ nhung vừa tủi thân.Nó bám chặt lấy người không buông, sợ lại bị bế ra ngoài.Tiểu hoàng tử khóc đến sưng mắt, Ninh Thư dỗ mãi một lúc, đối phương vẫn không ngủ, chỉ nắm chặt lấy y phục của cậu, buồn bã nói: "...

Con muốn ngủ cùng phụ hoàng."

Người hầu bên cạnh khẽ nói: "Đại đương gia đã dặn, tiểu công tử chỉ có thể ở lại đây một canh giờ."

Mắt tiểu hoàng tử mở to, mắt lại bắt đầu đỏ lên.Nó khóc lóc nói: "Không, con muốn phụ hoàng."

Ninh Thư nhìn người hầu, mang theo chút cầu xin: "Tối nay y sẽ không đến, đợi sáng mai, các ngươi đưa tiểu công tử về cũng chưa muộn."

Thiếu niên trông tuấn tú xinh đẹp.Môi đỏ răng trắng, giống như nhân vật trên trời vậy, nói chuyện tự nhiên mang theo sự dịu dàng.Bình thường người hầu không dám nhìn nhiều.Bây giờ nhìn kỹ, chỉ thấy vị công tử trẻ tuổi này đẹp đến cực điểm, đẹp hơn cô nương Yên Nhiên mà nhị đương gia mang về không biết bao nhiêu lần.Người hầu ngẩn người nhìn Ninh Thư, vô thức đồng ý.Ninh Thư trong lòng có chút biết ơn, không khỏi cười với người đó một cái, khẽ nói: "Đa tạ."

Khi Hách Liên Vũ bước vào.Y nhìn thấy cảnh tượng này.Vị công tử trẻ tuổi nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt là niềm vui mà mấy ngày nay chưa từng có.Nói chuyện dịu dàng với người hầu.Người hầu dường như mất hồn, nhìn cậu, mặt đỏ bừng.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 32


Cả người người hầu ngây ngất nhìn vị công tử nhỏ, nhưng lại cảm thấy sau lưng có một ánh mắt sắc lạnh đâm tới.Cả người hắn không khỏi lạnh toát.Ninh Thư cảm thấy có điều không ổn, thấy sắc mặt người hầu tái nhợt, cậu nhìn theo ánh mắt của hắn, khi phát hiện ra bóng dáng cao lớn của người đàn ông, vẻ mặt cậu cũng trở nên lãnh đạm."

Đại đương gia..."

Người hầu run rẩy kêu lên, toàn thân run lẩy bẩy.Khí thế của đại đương gia quá mạnh, hơn nữa trông y như mang theo một luồng khí tức khát máu.

Bị đôi mắt đen kịt kia nhìn chằm chằm một cách tàn nhẫn như vậy, không tè ra quần đã là may rồi.Hách Liên Vũ đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên, ngay khi y bước vào, cả nụ cười trên môi cậu cũng biến mất.Ánh mắt y càng thêm u ám, sắc mặt âm trầm bất định nhìn qua, thản nhiên nói: "Lui xuống đi."

Người hầu vội vàng lùi xuống, nào dám ở lại đây.Hách Liên Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt này, trầm giọng nói: "Chỉ là một người hầu thôi, Hoàng thượng cũng có thể cười vui vẻ với hắn như vậy sao?"

Ninh Thư mím môi, không muốn để ý đến sự gây chuyện của y.Còn tiểu hoàng tử thì bám chặt lấy cổ cậu, quay mặt đi, rõ ràng là không muốn nhìn thấy Hách Liên Vũ.Hơi thở của Hách Liên Vũ chùng xuống.Ninh Thư thấy y đen mặt nhìn tiểu hoàng tử, không nhịn được nói: "Sao, ngươi lại muốn người ta bế thằng bé đi à?"

Vừa nói xong cậu đã hối hận, vì tiểu hoàng tử nghe thấy câu này, liền siết chặt bàn tay nhỏ bé: "Không, con không muốn rời xa phụ hoàng..."

Ninh Thư mím môi, ôm nó an ủi.Ánh mắt Hách Liên Vũ rơi trên người đứa bé, tâm trạng nhất thời có chút phức tạp.Y chưa bao giờ nghiêm túc nhìn kỹ khuôn mặt của tiểu hoàng tử, cho dù người khác nói họ giống nhau y cũng không để tâm.

Sau khi biết mình là người thay thế của Nhiếp Chính Vương, trong lòng y càng thêm giận dữ, làm gì còn muốn nhìn thấy tiểu hoàng tử.Hách Liên Vũ nghĩ đến những lời của người phụ nữ kia: "...

Dù lúc đó nô gia không biết thân phận của đại đương gia, nhưng cũng biết người có lai lịch lớn."

Trong lòng y hơi chùng xuống.Y không có chút ký ức nào, tỉnh dậy đã được người khác cứu.

Người đó là một nông dân, y trả ơn rồi mới rời đi.Đến đây.

Hách Liên Vũ không tò mò mình là ai, cũng không muốn đi tìm lại ký ức này.

Chỉ là trong mơ luôn có một bóng hình đeo bám y, y không nhìn thấy mặt đối phương.Nhưng lại biết rõ đó là một thiếu niên.Ánh mắt Hách Liên Vũ không khỏi trầm xuống, nếu y thực sự đã từng xuất hiện ở kinh thành.Điều này có nghĩa là gì, chẳng lẽ y và tên Nhiếp Chính Vương kia... thực sự có quan hệ gì sao?Ninh Thư thấy đối phương không nói gì, chỉ nhìn tiểu hoàng tử, vẻ mặt có chút kỳ lạ, không khỏi lạnh mặt: "Ngươi muốn làm gì thằng bé?"

Hách Liên Vũ nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cậu, trong lòng như bị một cây kim đâm vào.Hơi thở của y có chút loạn nhịp.Y nhìn chằm chằm thiếu niên, trầm giọng nói: "Ngươi sợ ta làm hại nó sao?"

Ninh Thư mím môi không nói.Hách Liên Vũ cười lạnh: "Hoàng thượng đề cao ta rồi, ta còn chưa đến mức ra tay với một đứa bé đâu."

Tiểu hoàng tử ôm cổ phụ hoàng, lại bắt đầu khóc nức nở, nói không rõ ràng: "Phụ hoàng,... phụ hoàng, con không muốn nhìn thấy y."

Hơi thở Hách Liên Vũ khẽ ngừng lại.Y nhìn chằm chằm đứa bé, lên tiếng: "Tại sao không muốn nhìn thấy ta?"

Tiểu hoàng tử không tình nguyện, không muốn nhìn y, nhúc nhích mông.Siết chặt bàn tay nhỏ bé, ôm Ninh Thư: "...

Chỉ là không muốn nhìn thấy y thôi."

Ninh Thư hơi sững sờ, nhìn tiểu hoàng tử.

Mắt thằng bé hơi đỏ, rõ ràng là cực kỳ tủi thân.Cho dù trước đây nó có thích Hách Liên Vũ, nhưng nhiều lần bị đối xử như vậy, đương nhiên sẽ ghen ghét và đau lòng.Bây giờ, ngay cả nhìn người đàn ông một cái nó cũng không muốn.Ninh Thư nhất thời có chút bối rối.Hách Liên Vũ nghe thấy những lời này, sắc mặt càng thêm tái mét.

Y đưa tay ra.Thấy ánh mắt đề phòng của thiếu niên, y cười khẩy: "Hoàng thượng lẽ nào còn sợ một tên dân đen, sẽ làm tổn thương hoàng thân quốc thích sao?"

"Dân đen như ta không có gan đó đâu."

Ninh Thư không nói.Nhưng lại hơi giận dữ.

Nếu sợ, tại sao lại đè cậu trên giường ngày đêm...Lại còn không thả cậu đi.Cậu thấy người này mất trí nhớ, nhưng vẫn vô cùng táo tợn.Ninh Thư hít một hơi thật sâu, tuy có chút không tình nguyện, nhưng nhìn ánh mắt u ám của Hách Liên Vũ, cậu vẫn do dự buông tiểu hoàng tử ra.Hách Liên Vũ bế đứa bé lên.Nào ngờ tiểu hoàng tử vô cùng phản kháng, những giọt lệ vàng cũng rơi xuống, cứ giãy giụa đòi phụ hoàng: "Con ghét y, ghét y."

Ánh mắt Hách Liên Vũ nhẫn nhịn, nếu là trước đây, y đâu có tính tình tốt như vậy mà đối phó với đứa bé này.Người đàn ông hơi ngừng lại.

Ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.Trước đây...Ánh mắt Hách Liên Vũ u ám nhìn tiểu hoàng tử, ngay từ đầu y đã có cảm giác thân thiết với đứa bé này.Là ngẫu nhiên, hay là chuyện khác?Tiểu hoàng tử có chút sợ hãi, bĩu môi nói: "Con không muốn thích y nữa..."

Hách Liên Vũ véo mặt nó, thản nhiên nói: "Trước đây con thích ta sao?"

Tiểu hoàng tử nghẹn lại, mím chặt miệng, không nói nữa.Hách Liên Vũ có chút buồn cười.Tuy y nghi ngờ đây là con mình, nhưng tại sao trên người nó lại có bóng dáng của thiếu niên, đặc biệt là một vài hành động nhỏ, biểu cảm nhỏ, vô cùng giống.Y ngẩng đầu, nhìn tiểu hoàng đế.Đối phương cũng đang nhìn y, thấy y nhìn lại, liền dời ánh mắt đi.Trong lòng Hách Liên Vũ khẽ chùng xuống, kiềm chế cơn giận.Tuy y nghi ngờ mình là Nhiếp Chính Vương, nhưng cũng không ngây thơ đến thế.

Phải đợi mọi chuyện được làm sáng tỏ, mới có thể khẳng định.Y không khỏi nghĩ.Tiểu hoàng tử là con của Nhiếp Chính Vương, tiểu hoàng đế này yêu đối phương sâu đậm đến mức nào.

Là quân vương một nước, vậy mà có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ khác sinh con cho Nhiếp Chính Vương, hơn nữa còn coi đứa bé đó như con ruột của mình.Trong lòng Hách Liên Vũ có chút bạo ngược.Tiểu hoàng tử nhìn thấy vẻ mặt của y, có chút sợ hãi, lại khóc đòi tìm phụ hoàng.Ninh Thư bế người qua, mí mắt khẽ run: "Nếu ngươi không thích thằng bé, thì đừng dọa nó nữa."

Hách Liên Vũ nhìn cậu, càng nghĩ càng ghen ghét.Cho dù là một người hầu, thiếu niên cũng cho sắc mặt tốt.

Đối với đứa bé này lại càng kiên nhẫn hết mực, sợ nó ốm, sợ nó tủi thân.Thậm chí còn tình nguyện ở dưới thân y, để đổi lấy cơ hội gặp mặt.Hách Liên Vũ càng nghĩ càng ghen tị."

Hoàng thượng vừa nói gì với người hầu đó?"

Ninh Thư mím môi, không nói gì.

Sợ bị Hách Liên Vũ phát hiện, thì xong đời.Nhưng người đàn ông không dễ bị lừa như vậy.Sắc mặt Hách Liên Vũ hơi chùng xuống, lạnh giọng nói: "Nếu Hoàng thượng không nói, thần có thể tra tấn người hầu đó."

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt có chút tức giận.Hách Liên Vũ trước đây là như vậy, bây giờ cũng là như vậy, chỉ biết làm liên lụy đến người vô tội.Cậu hít một hơi sâu: "...

Trẫm chỉ muốn để tiểu hoàng tử ở lại thêm một lúc."

"Nếu Hoàng thượng muốn tiểu hoàng tử ở lại đây, sao không đến cầu xin ta?"

Hách Liên Vũ sắc mặt hơi lạnh, ánh mắt không chút ấm áp nào: "Cớ gì phải đi cầu xin một người hầu."

Ninh Thư kéo môi: "Cầu xin ngươi thế nào, dùng thân thể cầu xin ngươi sao?"

Sắc mặt Hách Liên Vũ càng thêm khó coi.Tiểu hoàng tử bám chặt lấy cổ phụ hoàng, buồn bã nói: "Phụ hoàng, bao giờ chú Lưu đến cứu chúng ta?"

Hách Liên Vũ nghe giọng điệu phụ thuộc của tiểu hoàng tử.Sắc mặt càng thêm khó coi: "Chú Lưu là ai?"

Tiểu hoàng tử không trả lời.Hách Liên Vũ thản nhiên nói: "Con không nói, đêm nay ta sẽ không cho con ngủ với phụ hoàng."

Tiểu hoàng tử lúc này mới không tình nguyện nói: "Chú Lưu là chú Lưu, chú ấy đối xử với con rất tốt."

Nó nhấn mạnh: "Tốt hơn người nhiều."

Hách Liên Vũ nhìn về phía Ninh Thư.Ánh mắt u ám xuống, thái độ của tiểu hoàng tử thân thiết như vậy.

Chứng tỏ người đàn ông này hẳn tiếp xúc với tiểu hoàng đế thường xuyên, có thể thường xuyên ra vào hoàng cung, thậm chí có thể là sớm tối ở bên nhau.Sắc mặt y càng thêm khó coi.Ninh Thư thấy y nhìn chằm chằm tiểu hoàng tử, trong lòng khẽ lạnh: "...

Ngươi lại muốn bế nó ra ngoài sao?"

Hách Liên Vũ nén cơn giận trong lòng.Trầm giọng nói: "Chỉ cho đêm nay thôi."

Ninh Thư hơi sững sờ, biết y đã thỏa hiệp rồi.

Nhìn bóng lưng y rời đi, ôm tiểu hoàng tử, ngẩn ngơ một lúc......Hách Liên Vũ vừa ra khỏi cửa, liền nhận được tin tức từ thuộc hạ.Người dưới núi đang cố gắng tấn công lên, bọn họ vẫn đang phòng thủ nghiêm ngặt.Đối phương nói nếu không giao Hoàng thượng ra, thì sẽ trực tiếp để đại quân ra trận, muốn sống thì tốt nhất nên đưa tiểu hoàng tử và Hoàng thượng ra ngoài.Hách Liên Vũ không khỏi cười lạnh một tiếng,Nghĩ đến chuyện vừa nãy, ánh mắt y khẽ trầm xuống: "Đi hỏi thăm, người dưới núi là triều thần nào?"

Khoảng một canh giờ sau.Thuộc hạ quay lại, lên tiếng trả lời: "Đại đương gia, người dưới núi là Lưu tướng quân.

Là trọng thần của triều đình, nghe nói đã thắng không ít trận chiến, uy vọng cực cao."

Vẻ mặt Hách Liên Vũ trông có vẻ cao thâm khó lường.Một lúc lâu sau, ánh mắt u ám, trầm giọng nói: "Ta muốn gặp hắn, xem hắn giỏi giang đến mức nào."...Lưu An dẫn binh mã đến nửa ngọn núi, thì gặp phải trở ngại.Trong lòng hắn khẽ chùng xuống, biết gần đây có nhiều mai phục."

Tướng quân, bây giờ phải làm sao?"

Người bên cạnh hỏi.Lưu An cầm kiếm, lên tiếng: "Tiếp tục đi lên, ta không tin, cái ổ thổ phỉ nhỏ này, còn có thể chống lại triều đình sao."

Nhưng họ đi lên không lâu, đã gặp phải không ít cạm bẫy.Lưu An trong lòng càng thêm cảnh giác.Nếu không phải thư của Hoàng thượng, hắn cũng sẽ không ra tay vào lúc này.

Bên phía Hoàng thượng chắc chắn đã xảy ra chuyện, nếu không sẽ không như vậy.Lưu An dẫn binh mã đi lên, hắn chỉ cảm thấy mai phục này vô cùng quen thuộc.Hắn đi theo bên cạnh tướng quân lâu như vậy, đương nhiên là kinh nghiệm đầy mình.

Loại nguy hiểm nào mà chưa từng gặp, nhưng hắn lại suýt nữa mất tay.Bên tai truyền đến tiếng sột soạt.

Lưu An cười lạnh, trực tiếp tiến lên.Binh mã xung quanh cũng lộ diện, người của họ bị thương không ít.Nhưng những người này vẫn không phải là đối thủ của Lưu An.Cho đến khi Lưu An nhận ra có người cưỡi ngựa đến, trực tiếp xông thẳng vào hắn.Trong đêm tối không nhìn rõ.Lưu An cùng đối phương giao chiến hơn trăm chiêu, trong lòng vô cùng kinh hãi.Một thanh kiếm đặt ngang cổ hắn, hắn ngã xuống.Một bóng người cao lớn đứng trước mặt hắn.Người bên cạnh giữ chặt cơ thể hắn, không thể động đậy."

Ngươi là Lưu An?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến.Lưu An cả người run lên, ngẩng đầu nhìn lên, mượn ánh lửa, nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.Nhất thời không nhịn được kêu lên: "Tướng quân!?"
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 33


Ở Âm Câu Trại.Lưu An bị giữ trong phòng, người đàn ông sắc mặt trầm ngâm, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm hắn, thản nhiên nói: "Nói đi."

Trong lòng Lưu An dâng trào.Hắn khẽ nói: "Thuộc hạ đã đi theo tướng quân mười năm, sẽ không nhận nhầm đâu."

Hắn kể lại mọi chuyện một cách chi tiết.Lưu An hít một hơi thật sâu: "...

Chúng thần đều tưởng tướng quân đã... không ngờ tướng quân còn sống."

Cổ họng hắn có chút khô khốc: "Hoàng thượng hai năm nay cũng luôn tìm người."

Sắc mặt Hách Liên Vũ có chút u ám khó hiểu.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Đại đương gia có ở trong không?"

Lưu An không khỏi ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc.

Rồi hắn nghe thấy có người lên tiếng: "Cô nương Yên Nhiên mời về, đại đương gia bây giờ không tiện gặp người."

Hắn chợt nhớ ra tại sao lại thấy quen thuộc.Còn Hách Liên Vũ thấy vẻ mặt hắn, nói với vẻ không rõ ý: "Ngươi quen?"

Lưu An không chắc chắn nói: "Phải gặp mới có thể xác nhận."

Hách Liên Vũ bảo người cho người bên ngoài vào.Yên Nhiên bước vào phòng, nàng ta thời gian này luôn muốn gặp người đàn ông, nhưng đối phương lại tránh mặt.

Trong lòng nàng ta có chút vui mừng, nhưng khi nhìn thấy Lưu An, lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Lưu An cũng nhìn rõ dung mạo của cô gái, hắn hơi sững người, nhận ra đối phương chính là kỹ nữ đầu bảng ở thanh lâu năm đó.Hách Liên Vũ càng trầm giọng hỏi: "Hai người đã gặp nhau?"

Thần sắc Yên Nhiên có chút hoảng loạn, nàng ta nhớ người này, đã đi cùng Hách Liên Vũ đến thanh lâu.

Chỉ là người này không chọn cô gái nào, chỉ uống rượu.Lưu An đáp: "...

Đã gặp một lần...

Nàng ta với tướng quân..."

Yên Nhiên vừa định lên tiếng, liền bị Hách Liên Vũ cắt ngang: "Ta với nàng ta có quan hệ gì?"

Lưu An thấy không khí có chút không đúng, nói sự thật: "Ngày đó tướng quân dẫn chúng thần đến thanh lâu, ban đầu đã chọn cô nương Yên Nhiên này.

Nhưng không hiểu sao, tướng quân vừa vào lại đi ra ngay, sau đó tướng quân cũng không đến nữa."

Sắc mặt Yên Nhiên hơi tái nhợt.Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Lưu An, nàng ta càng mở to mắt.Ánh mắt Hách Liên Vũ khẽ chùng xuống: "Nói vậy, ta và nàng ta không có da thịt gần gũi nào?"

Lưu An gật đầu.Yên Nhiên đâu biết, Hách Liên Vũ lại là một vị tướng quân.Sắc mặt nàng ta hơi tái nhợt, biết vậy, nàng ta đã bất chấp tất cả, cũng phải có quan hệ với y.Ninh Thư ở một đầu khác không biết Lưu An đã bị bắt lên.Cậu ngủ một giấc sâu, khi tỉnh lại, tiểu hoàng tử vẫn còn ở bên cạnh.Trong lòng có chút an tâm.Sau nửa canh giờ, Hách Liên Vũ bước vào phòng cậu, ánh mắt nhìn tiểu hoàng tử vô cùng phức tạp.Tiểu hoàng tử vừa nhìn thấy y, liền không vui mà bĩu môi.Ánh mắt Hách Liên Vũ u ám nhìn chằm chằm Ninh Thư một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: "Ta cho ngươi gặp một người."

Ninh Thư không biết y muốn đưa mình đi gặp ai, ôm tiểu hoàng tử đi theo đối phương ra ngoài.Khi nhìn thấy Lưu An, cậu hơi mở to mắt."

Hoàng thượng!"

Lưu An đã thay một bộ y phục khác, trông có vẻ không sao.Tiểu hoàng tử vừa nhìn thấy Lưu An, liền mở to mắt: "Chú Lưu!"

Lưu An nhìn thấy tiểu hoàng tử, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.Nhưng hắn vừa lộ ra một nụ cười, liền cảm nhận được ánh mắt của Hách Liên Vũ đang đặt trên người mình.Lưu An: "......."

Hắn không biết mình đã đắc tội với tướng quân ở đâu, chỉ đành nói với thiếu niên: "Hoàng thượng, trong triều có chuyện, cần Hoàng thượng lập tức trở về."

Hách Liên Vũ khẽ nhíu mày.Lưu An không biết mình lại đắc tội với tướng quân ở đâu, cơ thể hắn cứng đờ, lùi lại mấy bước.Sắc mặt Hách Liên Vũ mới khá hơn một chút.Tiểu hoàng tử có chút buồn bã, ôm lấy Ninh Thư, không chịu nhìn Hách Liên Vũ.Ninh Thư cũng vô cùng lo lắng chuyện trong triều, cậu mím môi, nhìn Hách Liên Vũ một cái.Người đàn ông cũng đang nhìn cậu, thản nhiên nói: "Dân đen như ta bây giờ có ngăn cản cũng vô dụng."

Ninh Thư khẽ mở miệng, cuối cùng cũng không nói gì.Một đoàn người xuống núi.Ninh Thư lên xe ngựa.Tiểu hoàng tử ôm lấy cổ cậu, nhìn ra ngoài xe ngựa: "Y không đi cùng chúng ta sao?

Phụ hoàng."

Ninh Thư xoa đầu nó, do dự nói: "Có lẽ vậy."

Tiểu hoàng tử "ồ" một tiếng, không lên tiếng nữa.Chỉ là tâm trạng có chút buồn bã.Ninh Thư sờ sờ mặt nó, nhưng mí mắt lại phủ một bóng râm.

Cậu nhìn ra ngoài, có một bóng người cao lớn, chui vào trong xe ngựa.Cậu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc."

Hoàng thượng nhìn ta như vậy làm gì?"

Hách Liên Vũ trầm giọng.Tiểu hoàng tử nghe thấy giọng y, khẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé, nhìn y một cái, rồi lại quay đi.Rõ ràng là không muốn nói chuyện với y.Hách Liên Vũ nhìn đứa bé, cũng không để tâm lắm.

Ánh mắt y có chút phức tạp, rồi rất nhanh lại rơi trên người thiếu niên.Ninh Thư mím môi: "...

Sao ngươi lại đến?"

"Chẳng lẽ Hoàng thượng đã quên lời hẹn ước với ta rồi sao?"

Hách Liên Vũ nói.Ninh Thư không nói gì, lông mi khẽ run, một lúc lâu sau mới nói: "Trẫm không ép ngươi."

Hách Liên Vũ cười lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay cậu: "Hoàng thượng nói vậy là có ý gì?"

Ninh Thư nhìn y, tiếp tục nói: "Trẫm không ép ngươi về cung với trẫm."

Sắc mặt Hách Liên Vũ lập tức thay đổi, bàn tay siết chặt hơn.Đôi mắt u ám đáng sợ đó nhìn chằm chằm cậu.Tiểu hoàng tử ôm chặt cổ Ninh Thư, quay đầu lại, nhìn người đàn ông một cái, lên tiếng: "Y lại bắt nạt phụ hoàng, con ghét y."

Hách Liên Vũ nhìn nó một cái, ánh mắt vẫn phức tạp.Nhưng y không để ý đến nó, vẻ mặt có chút lạnh lùng.Tiểu hoàng tử dường như nhận ra, mắt nó hơi đỏ lên, rồi quay đầu lại, yên lặng ôm lấy phụ hoàng.Sắc mặt Ninh Thư cũng thay đổi.Cậu nhìn người đàn ông, từng chữ một nói: "Nếu ngươi không thích thằng bé, cũng đừng đối xử với nó như vậy."

Hách Liên Vũ mất một lúc lâu mới nói: "Ta không phải là không thích nó."

Nhưng trong lời nói lại vô cùng lạnh lùng.Lòng Ninh Thư lạnh đi một nửa, cổ họng cậu có chút khô khốc.Vì Lưu An và Hách Liên Vũ đã gặp nhau, đối phương cũng đi cùng về triều, vậy thì y cũng đã biết tất cả mọi chuyện rồi.Môi cậu có chút tái nhợt.Tuyệt đối không ngờ, Hách Liên Vũ không có ký ức lại có thể tàn nhẫn đến mức này.Cậu nhắm mắt lại, một lúc lâu, cũng lạnh mặt nói: "Nếu đã vậy, vậy mời Nhiếp Chính Vương ra ngoài."

Ánh mắt Hách Liên Vũ trầm xuống nhìn cậu, nhìn một lúc lâu.

Rồi y nhẫn nhịn nhảy xuống xe ngựa, quay người rời đi.Đi xe ngựa ba ngày.Lưu An nhận ra không khí giữa tướng quân và Hoàng thượng có vẻ không đúng, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều.Hách Liên Vũ cưỡi ngựa, vẻ mặt không vui.

Không ai dám chọc vào y, ánh mắt lại càng đáng sợ.Dừng xe ngựa trên đường.Họ ăn lương khô, còn Hoàng thượng ăn những món ngon nóng hổi do tướng quân mang đến, hầu như không để cậu chịu chút tủi thân nào.Hoàng thượng tưởng là Lưu An mang đến.Khiến tâm trạng tướng quân lại tệ hơn vài phần.Lưu An cũng không biết tại sao tướng quân lại đột nhiên gây gổ với Hoàng thượng."

Lưu An."

Hách Liên Vũ lên tiếng, gọi hắn qua.Lưu An đi một lúc, vẻ mặt có chút kỳ lạ đi đến bên cạnh thiếu niên.Mấy ngày nay tiểu hoàng tử luôn buồn bã, không thể vui lên được, ngay cả khi nhìn thấy hắn, cũng không lộ ra vẻ mặt vui mừng.Ninh Thư nhìn thấy hắn, lên tiếng hỏi: "Lưu tướng quân, có chuyện gì sao?"

Lưu An do dự nói: "Cô nương Yên Nhiên đã bị tướng quân xử lý rồi."

Ninh Thư thản nhiên: "Trẫm không quan tâm chuyện đó."

Lưu An thở dài một hơi, khẽ nói: "Trước đây tướng quân có chọn cô nương Yên Nhiên này ở kinh thành.

Nhưng tướng quân không chạm vào nàng ta, vi thần có thể đảm bảo."

Ninh Thư nhìn hắn, mím môi không nói.Cậu ôm tiểu hoàng tử, nghĩ bụng, dù cậu có biết những chuyện này thì sao chứ.Chẳng lẽ Hách Liên Vũ thật sự nghĩ cậu đang để ý đến người phụ nữ đó sao?Lưu An đợi một lúc lâu, không nghe thấy Hoàng thượng trả lời, lại tiếp tục nói: "Ở trên núi, ngoài Hoàng thượng ra, tướng quân cũng không chạm vào người nào khác.

Điều này vi thần có thể đảm bảo, trước đây tướng quân và Hoàng thượng có xảy ra chuyện không vui, nhưng tướng quân cũng không cố ý."

Ninh Thư cắt ngang lời hắn: "Đây là Hách Liên Vũ bảo ngươi nói với ta sao?"

Tai Lưu An đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Phần sau là vi thần tự nói."

Thiếu niên vẫn im lặng.Cậu chỉ thất thần nhìn về một nơi nào đó, không biết đang nghĩ gì.Điều cậu muốn không phải là những lời này của Hách Liên Vũ.Lưu An tiếp tục lên tiếng: "Hoàng thượng, cho dù tướng quân mất trí nhớ, nhưng vẫn có tình cảm với người.

Bây giờ tướng quân đã biết tất cả, tại sao Hoàng thượng lại..."

Ninh Thư kéo môi cười một cái.Cậu sờ sờ mặt tiểu hoàng tử, nhẹ giọng nói: "Cứ như vậy đi, Lưu tướng quân không cần nói thêm nữa."

Lưu An quay về báo cáo.Hắn luôn cảm thấy mình đã làm hỏng mọi chuyện.Trong lòng có chút áy náy bất an.Hách Liên Vũ khi nghe phản ứng của Hoàng thượng, sắc mặt cũng hơi chùng xuống.Lưu An trong lòng giật mình.Nhưng mấy ngày tiếp theo, tướng quân luôn đi đến trước mặt Hoàng thượng.Có chút hạ mình.Nhưng Hoàng thượng lại luôn lạnh nhạt.Lưu An nhìn mà có chút thở dài.Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.Hoàng thượng đối với tướng quân đã thay đổi thái độ.Hách Liên Vũ bị thiếu niên cự tuyệt, y đen mặt trở về.Bàn tay nắm dây cương khẽ dùng sức.Lưu An im lặng một lúc, trong lòng cũng cảm thấy bất an.Hách Liên Vũ liếc hắn một cái, thần sắc hơi nghiêm trọng: "Ngươi đã đi theo bản vương mười năm?"

Lưu An gật đầu.Thần sắc Hách Liên Vũ có chút u ám, lạnh giọng nói: "Vậy ngươi biết tất cả mọi chuyện về bản vương?"

Lưu An khẽ nói: "Tướng quân muốn hỏi gì?"

Ánh mắt Hách Liên Vũ trầm xuống, có chút uất ức: "Bản vương và tiểu hoàng tử thực sự là quan hệ cha con?"

Lưu An có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.Sắc mặt Hách Liên Vũ càng thêm khó coi, y liếc hắn một cái, thần sắc u ám khó hiểu: "Mẫu thân của nó là ai?

Nếu bản vương thực sự yêu mến Hoàng thượng, thì làm sao có thể có con với người phụ nữ khác."

Đây chính là nguyên nhân khiến Hách Liên Vũ những ngày này tâm trạng phức tạp và lạnh nhạt với tiểu hoàng tử.Y không thể... yêu thương đứa bé đó như thiếu niên được.Sắc mặt Hách Liên Vũ càng lạnh hơn, y nghĩ, y trước khi mất trí nhớ, nếu nói là si tình, cũng chỉ đến thế mà thôi.Lưu An có chút ngạc nhiên.Hắn nghĩ đến thái độ của tướng quân đối với tiểu hoàng tử mấy ngày nay, có chút kinh ngạc.Lưu An ấp úng lên tiếng, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: "Tướng quân hiểu lầm rồi, tiểu hoàng tử là máu mủ của tướng quân, cũng là máu mủ của Hoàng thượng."

Hắn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, khẽ nói: "Vì tiểu hoàng tử là do Hoàng thượng sinh cho tướng quân."
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 34


Lời Lưu An vừa dứt, sắc mặt Hách Liên Vũ thay đổi liên tục, một lúc lâu sau, y mới khản giọng nói: "Ngươi nói gì?"

Sợ người khác nghe thấy, Lưu An mấp máy môi, nhanh chóng giải thích: "Tướng quân không cần nghi ngờ, tiểu hoàng tử quả thực là do Hoàng thượng sinh ra...

Lúc đó Thái hậu biết chuyện, muốn cướp đi đứa con của tướng quân.

Tướng quân bất đắc dĩ, mới phải đưa Hoàng thượng đi theo."

"Ngày tướng quân mất tích... cũng là lúc Hoàng thượng sinh con..."

Lưu An cứng rắn nói xong những lời này.Nhưng người đàn ông mãi vẫn không lên tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Phát hiện trong mắt tướng quân ẩn chứa tơ máu, ánh mắt đen kịt, giống như mây đen chồng chất lên nhau, nhìn chằm chằm hắn: "....

Ngươi nói có thật không?"

Lưu An khẽ nói: "Thuộc hạ sao dám lấy chuyện này ra đùa với tướng quân....

Nếu không sao Hoàng thượng lại coi tiểu hoàng tử như mạng sống của mình..."

Hách Liên Vũ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, liên tưởng đến những chuyện hồ đồ mà mình đã làm.Yết hầu khẽ nuốt xuống, mang theo một chút mùi máu tươi, bị y nuốt xuống một cách mạnh mẽ.Rồi y nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong đó là một bầu không khí đen kịt, rồi cưỡi ngựa quay người đi về phía lều.....Mấy ngày nay tiểu hoàng tử luôn buồn bã, ủ rũ.Ninh Thư dỗ mãi một lúc, thằng bé mới khá hơn.

Nhưng khi ngủ, nó vẫn không chịu buông y phục của cậu ra, cứ như sợ bị bỏ rơi vậy.Trong lòng cậu không khỏi có chút cay đắng.Ninh Thư không phải không biết tiểu hoàng tử nhớ mẹ mình đến nhường nào.

Khi ở trong cung, nó đã nhắc đến nhiều lần.Nhưng Ninh Thư không biết giải thích với nó thế nào, rằng không có mẫu phi nào cả, là tự mình sinh ra nó.Nếu nói ra.Tiểu hoàng tử chắc chắn sẽ hỏi người cha còn lại là ai?

Bản chất đều giống nhau, sẽ khiến nó đau lòng và nhớ nhung.Cho đến khi tiểu hoàng tử mất tích.Tiểu hoàng tử không biết Hách Liên Vũ chính là người cha còn lại của nó, dù vậy, trong lòng vẫn có chút vui vẻ với người này.

Vui thì bĩu môi, không vui cũng bĩu môi.Cho dù Hách Liên Vũ có đối xử tệ với nó thế nào, nó cũng không ghét được.Ba bốn năm câu, lại có một câu nhắc đến Hách Liên Vũ.Nhưng lần này tiểu hoàng tử, thực sự bị thái độ lạnh nhạt của đối phương làm tổn thương.Ninh Thư hít một hơi thật sâu.Nói không thất vọng, không đau lòng, là không thể.Cậu bế tiểu hoàng tử lên, vừa định lên giường, thì lều bị vén lên.Bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cùng với khí thế áp bức, cứ thế áp sát đến.Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn thấy Hách Liên Vũ đang đứng đối diện.Ánh mắt y sâu thẳm nhìn cậu, rồi lại đặt lên người tiểu hoàng tử, vô cùng phức tạp.Trong sự phức tạp đó, xen lẫn một tia vui sướng, áy náy, và hối hận.Ninh Thư thản nhiên: "Nhiếp Chính Vương muộn thế này rồi, có chuyện gì muốn bàn bạc với trẫm sao?"

Hách Liên Vũ nhìn thấy sự đề phòng trong mắt thiếu niên, ngực không khỏi nhói lên một cơn đau âm ỉ.Môi y khẽ mím lại, sắc mặt trầm xuống: "Thần quả thực có vài chuyện muốn bàn bạc với Hoàng thượng."

Đã lâu không nghe thấy cách tự xưng này.Ninh Thư nhất thời có chút ngẩn người, cậu không nhịn được nhìn người đàn ông đang đứng đối diện.

Nhưng cậu biết, đối phương bây giờ chưa khôi phục ký ức.Sự thất thố của cậu cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, ngay lập tức trở lại vẻ bình thường.Mím môi nói: "Đêm đã khuya rồi, nếu không có chuyện gì lớn, xin mời Nhiếp Chính Vương quay về đi."

Lệnh đuổi khách của cậu đã rõ ràng rành mạch.Ánh mắt Hách Liên Vũ khẽ chùng xuống, nhưng không có dấu hiệu muốn rời đi.Ninh Thư cũng không để ý, mà đặt tiểu hoàng tử xuống, rồi cùng nhau lên giường.Cậu nhắm mắt lại.Nhưng lại nghe thấy có người đi đến bên cạnh.Một bàn tay lớn sờ tới.Ninh Thư đột nhiên mở mắt: "Ngươi... làm gì?"

Cậu ngồi dậy, cơ thể có chút cứng đờ.

Nhưng sợ tiểu hoàng tử bị đánh thức, đành đè nén nói: "Xin Nhiếp Chính Vương hãy tự trọng."

Hách Liên Vũ rũ mắt xuống, lên tiếng: "Thần đến để bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng."

"Không cần."

Ninh Thư lạnh lùng từ chối: "Bên ngoài có Lưu tướng quân và họ, trẫm rất yên tâm."

Ánh mắt Hách Liên Vũ u ám một chút, không khí xung quanh trở nên bạo lực và bất ổn.Y kéo môi nói: "Hoàng thượng lẽ nào đã quên tiểu hoàng tử bị bắt cóc như thế nào rồi sao, vì hung thủ vẫn chưa bị bắt, vậy chứng tỏ có thể bây giờ bọn chúng đang rình rập để ra tay lần nữa..."

Ninh Thư có một chút do dự.Hách Liên Vũ đương nhiên chú ý tới, ánh mắt y càng thêm sâu thẳm, tiếp tục nói: "Thần luôn có ngũ quan nhạy bén, tại sao Hoàng thượng không tin tưởng thần một lần?"

Có lẽ là tiểu hoàng tử đã nắm được điểm yếu của Ninh Thư.Cậu mất một lúc lâu, không lên tiếng, nhưng lại lặng lẽ nằm xuống.Ánh mắt Hách Liên Vũ hơi tối.Ninh Thư cảm nhận được người phía sau lên giường, rồi áp sát lại.Cậu hơi kinh ngạc quay người lại, đè nén cơn giận nói: "Ngươi đang làm gì?"

Hách Liên Vũ lại tỏ ra rất bình tĩnh, khuôn mặt cương nghị tuấn tú đó không hề có chút chột dạ nào: "Thần cũng phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi, chỉ có một cái giường, Hoàng thượng muốn ta ở đâu?"

Ninh Thư tức đến môi trắng bệch.Đối với hành vi vô liêm sỉ, phạm thượng này của y, cậu tức đến mức nhắm mắt lại, không muốn để ý.Chỉ là cậu nhích người một chút.Nhưng giây tiếp theo, Hách Liên Vũ lại đưa tay ra, ôm lấy cậu.Ninh Thư muốn cử động, cũng không giãy giụa được nửa phần."

Hoàng thượng đừng động đậy."

Hách Liên Vũ khẽ nói: "Nếu không khó đảm bảo thần sẽ không làm ra chuyện gì khác đâu."

Sắc mặt Ninh Thư hơi cứng đờ, nhắm mắt lại.Nhưng lại cảm thấy có một bàn tay, đột nhiên vươn tới, xoa xoa bụng cậu.Ninh Thư mở mắt, cơ thể cứng đờ.Không biết y muốn làm gì.May mà Hách Liên Vũ dường như chỉ là nhất thời hứng thú, khẽ nói: "Ngủ đi, Hoàng thượng không cần lo lắng, bây giờ thần sẽ không làm gì người đâu."

Có lẽ giọng nói của người đàn ông trầm hơn so với mọi khi, hoặc thái độ và cảm xúc bất thường của y.Ninh Thư nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm thấy một chút an tâm.Nhưng cậu nghĩ đến thái độ của Hách Liên Vũ đối với tiểu hoàng tử.Ngón tay đang nắm chặt y phục khẽ siết chặt.Chút ấm áp trong ngực cũng theo đó tan biến.Trời vừa hửng sáng, Ninh Thư đã tỉnh lại.

Cậu cảm nhận được một cơ thể rắn chắc nóng bỏng, không khỏi mở mắt.Lúc này mới phát hiện, nửa người mình đều dựa vào người đàn ông.Hách Liên Vũ vẫn chưa tỉnh, y sinh ra đã tuấn tú.

Chỉ là khi bình thường mở mắt, cái sát khí khát máu đó, khiến người khác không dám nhìn thẳng.Đôi môi mỏng đó, trông thật khắc nghiệt vô tình.Ninh Thư nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi dời tầm mắt.Lại bắt gặp ánh mắt của tiểu hoàng tử.Thằng bé bị dồn sang một bên, trông như người thừa.Rồi bĩu môi, mắt bắt đầu lấp lánh nước mắt: "Phụ hoàng....."

Ninh Thư có chút chột dạ bế nó lên.Tiểu hoàng tử siết chặt cổ cậu, nhìn Hách Liên Vũ, có chút không vui nói: "Y còn đến bắt nạt phụ hoàng nữa không?"

Cậu im lặng một lúc, khẽ nói: "Con không muốn y về cung với phụ hoàng nữa..."

Ninh Thư hơi sững sờ.Rồi cảm thấy có tiếng sột soạt.Thì ra Hách Liên Vũ cũng tỉnh lại.Ánh mắt y rơi trên người tiểu hoàng tử, khẽ trầm xuống.Tiểu hoàng tử vừa chạm vào ánh mắt y, liền có chút buồn bã quay đi, rồi siết chặt bàn tay nhỏ bé.Hách Liên Vũ im lặng một lúc lâu: "....

Chào buổi sáng."

Y ra ngoài một lúc, rồi mang thức ăn nóng hổi vào.Tiểu hoàng tử đang chơi đồ gỗ trên giường.Hách Liên Vũ đặt thức ăn xuống, rồi đi tới, ngồi bên cạnh nó.Tiểu hoàng tử ngẩng đầu, nhìn y một cái, rồi lại cúi xuống.Rồi một bàn tay lớn lấy đi đồ chơi của nó."....

Trả lại cho con."

Tiểu hoàng tử không vui.Hách Liên Vũ nhìn những món đồ chơi nhỏ: "Mấy thứ này có gì hay ho."

Tiểu hoàng tử không để ý đến y.Ánh mắt Hách Liên Vũ khẽ tối lại, nhìn khuôn mặt giống mình, tiếp tục nói: "Cũng chỉ bình thường thôi."

Tiểu hoàng tử nhìn y một cái, bĩu môi nói: "Trong núi của ngươi làm gì có mấy thứ này."

Hách Liên Vũ thản nhiên nói: "Ai nói ta không có."

Tiểu hoàng tử mở to mắt, nhưng vẫn quay đầu đi, tiếp tục chơi đồ của mình.Khi Ninh Thư bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.Cậu hơi ngừng lại, đi tới."

Phụ hoàng."

Tiểu hoàng tử vừa nhìn thấy cậu, liền đòi bế.Hách Liên Vũ ở một bên, cứ thế nhìn bọn họ.Nhìn đến mức da đầu Ninh Thư tê dại.Cậu sờ sờ mặt tiểu hoàng tử, nhìn thấy thức ăn trên bàn, không khỏi sững người.Hách Liên Vũ nhìn theo ánh mắt cậu, lên tiếng: "Ăn sáng đi..."

Rồi quay người đi ra ngoài.Ninh Thư cùng tiểu hoàng tử ngồi xuống, bắt đầu có chút ngẩn người.Cậu vẫn luôn nghĩ những thứ này là do Lưu An chuẩn bị, nhưng bây giờ nghĩ lại, Lưu An đâu có kiên nhẫn như vậy.Tâm tư của hắn vốn thô ráp hơn người khác một chút.Ninh Thư cúi đầu, cắn một miếng bánh.Tiểu hoàng tử ăn đồ ăn, trông có vẻ yên lặng.Ninh Thư do dự, hỏi: "Vừa nãy y nói gì với con?"

Tiểu hoàng tử cúi đầu nói: "Không có gì."

Ninh Thư xoa đầu nó, không hỏi thêm nữa.Sau hơn nửa ngày.Có một con ngựa đến bên cạnh họ."

Hoàng thượng."

Giọng Lưu An vang lên.Ninh Thư mím môi, cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.Mở rèm lên.Lưu An đưa đồ vật trên tay tới: "Đây là tướng quân đưa cho tiểu hoàng tử."

Tiểu hoàng tử ngơ ngác nhìn những món đồ gỗ được điêu khắc.

Không nhận.Ninh Thư nhìn nó, lên tiếng: "Bảo bối muốn không?"

Tiểu hoàng tử do dự một chút.Lưu An nói: "Tướng quân làm cái này từ sáng sớm, mất rất nhiều thời gian."

Tiểu hoàng tử mím môi, lúc này mới nhận lấy.Tai hơi đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng.Ninh Thư xoa đầu nó.Lưu An nhìn Hoàng thượng, do dự một chút, lên tiếng: "Trước đây tướng quân không biết tiểu hoàng tử thực ra là Hoàng thượng..."

Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ đã được thể hiện.Ninh Thư sau khi Lưu An rời đi, ngồi một lúc lâu, thấy tiểu hoàng tử chơi những món đồ đó, rõ ràng là rất thích, những cái cũ đều bị vứt sang một bên rồi.Không khỏi hơi do dự nói: "Bảo bối."

Tiểu hoàng tử ngẩng mặt lên.Ninh Thư nhìn nó, môi khẽ động: "...

Con... còn muốn gặp mẫu phi không?"
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 35


Tiểu hoàng tử hơi sững người, rồi ôm lấy cổ Ninh Thư, khẽ gật đầu một cái.Lại mở to mắt, hỏi thiếu niên: "Con có thể gặp mẫu phi không?"

Ninh Thư do dự một chút, gật đầu.Tiểu hoàng tử trông có vẻ vui, tâm trạng tồi tệ mấy hôm trước dường như đã bị xua tan hết trong ngày hôm nay.

Nó có chút ngượng ngùng, lại có chút tò mò hỏi: "Phụ hoàng, mẫu phi sẽ thích con chứ?"

Ninh Thư mím môi cười một cái, lên tiếng: "Đương nhiên là sẽ thích con rồi."

Tiểu hoàng tử gật đầu, có chút vui mừng, lại không nhịn được hỏi một câu: "Phụ hoàng, mẫu phi bây giờ ở đâu?"

Ninh Thư hơi do dự, vừa định nói gì đó.Liền cảm thấy xe ngựa xóc nảy trong chốc lát.Rồi bên tai truyền đến tiếng ồn ào của mọi người, cùng với tiếng rút đao.Lời của Lưu An truyền đến: "Bảo vệ xe ngựa!"

Tiểu hoàng tử hơi sững người, đương nhiên biết có nguy hiểm.

Nó ôm lấy cổ Ninh Thư, lại có chút không yên tâm hỏi: "Còn y thì sao?"

Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười.Tuy tiểu hoàng tử không biết thân phận của Hách Liên Vũ, nhưng vẫn không nhịn được quan tâm.

Nên nói là thiên tính của huyết thống, hay là nói nó quá vô tâm vô phế.Cậu ôm lấy tiểu hoàng tử, lên tiếng: "Y võ nghệ cao cường, sẽ không sao đâu."

Tiểu hoàng tử "ồ" một tiếng, rúc vào lòng phụ hoàng.Ninh Thư ôm chặt tiểu hoàng tử trong lòng, lên tiếng an ủi: "Đừng sợ."

Những người này rõ ràng là mai phục ở đây.Ninh Thư nghe tiếng đao kiếm va chạm, trong lòng cũng có chút bất an.

Đặc biệt là cậu không biết Hách Liên Vũ đang ở đâu, bỗng dưng có chút lo lắng.Cậu cắn môi, ôm chặt tiểu hoàng tử, như đang tìm kiếm sự an ủi.Không biết qua bao lâu.Đột nhiên có người đến gần xe ngựa.

Vén cả nóc lên.Trong lòng Ninh Thư thắt lại, tên hắc y nhân nhìn thấy hai người, cầm con dao trong tay, đi tới.Và đúng lúc này, Hách Liên Vũ từ trên trời giáng xuống.Khuôn mặt cương nghị lạnh lùng trông như Diêm La, đôi mắt đen kịt thấm ra vài phần sát ý.Ninh Thư nhìn thấy y trong khoảnh khắc đó, mới an tâm.Tiểu hoàng tử khẽ mở to mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông.Hách Liên Vũ giết những tên hắc y nhân đó xong, ánh mắt khẽ trầm xuống, lên tiếng: "Lưu An, đưa Hoàng thượng và tiểu hoàng tử đi trước."

Lưu An tuân lệnh.Ninh Thư không nhịn được lên tiếng: "Còn ngươi thì sao?"

Hách Liên Vũ nhìn cậu, trầm giọng: "Nơi này không nên ở lâu, ta sẽ cố gắng hội họp với Hoàng thượng."

Ninh Thư há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là khi xe ngựa đi xa dần, không nhịn được quay đầu nhìn lại.Tiểu hoàng tử có chút ngượng ngùng nói: "Y sẽ không sao chứ?"

Ninh Thư gật đầu.Lưu An dẫn binh mã, phía trước vẫn còn một vài mai phục.

Nhưng đối phó dư sức, khoảng nửa canh giờ sau.Bóng dáng Hách Liên Vũ vẫn chưa xuất hiện.Trong lòng Ninh Thư cũng khẽ lo lắng.Tiểu hoàng tử dường như cảm thấy bất an, nắm lấy y phục của cậu: "Phụ hoàng..."

Ninh Thư cố gắng lộ ra vẻ mặt an ủi, nhưng trong lòng lại có chút bất an.Cậu vẫn nhớ chuyện mấy năm trước.Lúc cậu sinh con.

Hách Liên Vũ đã gặp chuyện trên chiến trường.Lưu An cưỡi ngựa đến: "Tướng quân sẽ không sao đâu."

Sắc mặt Ninh Thư tái nhợt.Tiểu hoàng tử dường như cũng bị lây, tâm trạng có chút buồn bã.Đưa tay ôm chặt cổ Ninh Thư, khẽ mím môi, không nói gì.Và lúc này, có tiếng ngựa truyền đến.Kèm theo giọng nói kích động của Lưu An: "Tướng quân!"

Trái tim đang treo lơ lửng của Ninh Thư mới rơi xuống, cậu cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.Nhưng giây tiếp theo.Có thứ gì đó ngã xuống, Lưu An kinh hoàng kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng xuống xe ngựa.Ninh Thư vén rèm lên, sắc mặt tái mét.Hoàng cung kinh thành.Thái y cẩn thận lui xuống, lên tiếng: "Thần đã giúp Vương gia loại bỏ độc tố trong cơ thể, bây giờ Vương gia đã không còn gì đáng ngại."

Ninh Thư mím môi: "Vậy bao giờ y sẽ tỉnh lại?"

Thái y suy nghĩ một lát: "Nghỉ ngơi hai ba ngày, Vương gia sẽ tỉnh lại."

Tiểu hoàng tử ngồi bên giường, không chớp mắt nhìn người đàn ông trên giường.Tâm trạng có chút buồn bã.Nó quay người lại, hỏi: "Phụ hoàng, y sẽ chết sao?"

Ninh Thư hơi sững người, lên tiếng: "Sẽ không."

Cậu xoa đầu tiểu hoàng tử, đột nhiên lên tiếng: "Chuyện phụ hoàng nói với con trước đây, con còn nhớ không?"

Tiểu hoàng tử ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên.Ninh Thư do dự nói: "Y chính là mẫu phi của con."

Tiểu hoàng tử mở to mắt, dường như có chút... không dám tin, còn nghi ngờ cuộc đời.Nó nói giọng ngọng nghịu: "Nhưng mẫu phi không phải là con gái sao?"

Nó nhíu mặt, trông có vẻ rất bối rối.Cảm thấy mẫu phi này khác với người khác, mẫu phi chẳng phải đều là phụ nữ sao?Ninh Thư xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của nó, gật đầu."

Y cũng được coi là một người cha của con."

Tiểu hoàng tử bối rối một lúc lâu, rồi rất nhanh chấp nhận.Nó nhìn người đàn ông trên giường, lên tiếng: "Bao giờ mẫu phi mới tỉnh dậy?"

Ninh Thư nói: "Vài ngày nữa."

Vài ngày sau.Hách Liên Vũ tỉnh lại.Một cục bông nhỏ lập tức bay tới, ôm lấy y.Hách Liên Vũ cúi đầu, ánh mắt đen kịt, dường như đang đè nén cảm xúc dưới đáy mắt.Rồi y bế tiểu hoàng tử lên, xoa xoa mặt nó, nghiêm túc nhìn kỹ ngũ quan của nó.Tiểu hoàng tử sững người, có chút cẩn thận nhìn y.Nó luôn cảm thấy vị mẫu phi này đã thay đổi.Thay đổi ở đâu, tiểu hoàng tử không nói ra được.Nó có chút ngượng ngùng nhúc nhích cơ thể."

Đừng nhúc nhích, để phụ thân ôm một lúc."

Nhiếp Chính Vương trầm giọng nói.Tiểu hoàng tử mở to mắt, một lúc lâu sau, mới ngượng nghịu nói: "...

Phụ hoàng nói, người là mẫu phi của con, có thật không?"

Tiểu hoàng tử không hiểu gì cả, đương nhiên không biết chuyện Hách Liên Vũ mất trí nhớ.Nó chỉ biết người trước mặt này là mẫu phi mà nó luôn mong muốn, chỉ vậy thôi.Ninh Thư đi phía sau nghe thấy lời này, hơi sững người, có chút ngượng ngùng.Hách Liên Vũ ngẩng mắt lên, đặt ánh mắt lên người thiếu niên, ánh mắt phức tạp và sâu thẳm.Rồi y đặt tiểu hoàng tử xuống, thản nhiên nói: "Không phải."

Tiểu hoàng tử đứng ngây tại chỗ, nhìn chằm chằm y.Rồi lại nhìn phụ hoàng.Hách Liên Vũ nói với vẻ không rõ ý: "Hoàng thượng sao không giải thích đi, con trai của ta rốt cuộc là ai sinh ra?"

Ninh Thư mặt đỏ bừng, khẽ mím môi.Lại cảm thấy Hách Liên Vũ trông có vẻ khác thường, không nhịn được nhìn qua.Lúc này, người đàn ông khẽ nhíu mày, rồi hít một hơi khí lạnh.Ninh Thư đi mấy bước, nhíu mày.Đi qua, đưa tay ra, rồi lại rụt về."....

Trẫm gọi thái y đến xem."

Nhưng không ngờ Hách Liên Vũ lại đưa tay ra, kéo cậu vào đùi mình.Ninh Thư ôm lấy người đàn ông, tai đều nóng lên."

Hoàng thượng, thần trở về rồi."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đầu.Ninh Thư hơi sững người, nhưng lòng lại ấm lên, nhắm mắt lại, biết người này đã khôi phục ký ức.Nắm lấy y phục của y, không giãy giụa.Còn tiểu hoàng tử bị phớt lờ thì bĩu môi, rồi nắm lấy y phục của phụ hoàng, kêu lên: "Phụ hoàng...."

Ninh Thư vẻ mặt ngượng ngùng hoàn hồn lại.Rồi vội vàng đứng dậy, bế tiểu hoàng tử lên.Hách Liên Vũ nhướng mày, đưa tay nhỏ véo véo má bánh bao của tiểu hoàng tử, khẽ nói: "Lớn thế này rồi, còn để phụ hoàng bế mãi."

Tiểu hoàng tử nhìn chằm chằm y, lại không nhịn được nói: "Người thực sự là mẫu phi của con sao?"

Hách Liên Vũ khẽ cười một tiếng, rồi lên tiếng: "Con hỏi phụ hoàng con đi."

Tiểu hoàng tử lại nắm lấy y phục của Ninh Thư, hỏi cậu.Má Ninh Thư nóng bừng, có chút bối rối, mím môi nói: "Y cũng là cha của con, không có mẫu phi."

Tiểu hoàng tử dường như bị làm khó, nhưng nó không bối rối lâu, liền chấp nhận sự thật này.Nó chỉ có cha, không có mẫu phi.Nhưng tiểu hoàng tử vẫn còn dỗi, nó nhìn Hách Liên Vũ một cái, ôm lấy phụ hoàng, cúi đầu xuống.Hách Liên Vũ nhìn đứa bé này lúc mới tỉnh còn thân thiết với mình, bây giờ lại dỗi.Nhướng mày hỏi: "Giận phụ thân sao?"

Tiểu hoàng tử cắn môi, bĩu môi: "Con đâu có thích người, tại sao lại giận người."

Hách Liên Vũ không ngờ con trai mình lại thù dai như vậy.Y cũng không vội đi dỗ, mà dùng mấy ngày để từ từ bồi đắp tình cảm với tiểu hoàng tử.Tiểu hoàng tử rất ngượng ngùng, một mặt không giữ khoảng cách với y, một mặt lại mong y dỗ mình.Rồi một ngày.Tiểu hoàng tử chạy vào lòng Ninh Thư.Ôm lấy cổ cậu, hỏi bằng giọng buồn bã: "Phụ hoàng, con thực sự không có mẫu phi sao?"

Ninh Thư im lặng một lúc, không biết giải thích với nó thế nào, đành gật đầu: "Bảo bối không muốn có hai người cha sao?

Người khác chỉ có một người cha, nhưng con có hai người cha."

Tiểu hoàng tử khẽ nói: "Nhưng con vẫn muốn có mẫu phi."

Ninh Thư: "......"

Mắt tiểu hoàng tử sáng lên: "Phụ hoàng, người có phải là mẫu phi không?"

Ninh Thư mím môi, cảm thấy có chút xấu hổ: "...

Con nghe ai nói?"

Tiểu hoàng tử có chút ngượng ngùng: "Là phụ thân nói, y nói người mới là mẫu phi."

Ninh Thư có chút bực bội, nhưng không thể hiện ra trước mặt tiểu hoàng tử.Tiểu hoàng tử nói: "Phụ thân còn nói, người có thể sinh em trai em gái cho con, có thật không?

Phụ hoàng."

Ninh Thư im lặng nói: "Không phải."

Tiểu hoàng tử thất vọng "ồ" một tiếng, lại dính chặt lấy cậu không chịu xuống.Dường như sau khi biết Ninh Thư là mẫu phi, nó trở nên dính người hơn trước.Vào buổi tối.Hách Liên Vũ bảo người bế tiểu hoàng tử đang ngủ ra ngoài, rồi đè vị tiểu hoàng đế trẻ tuổi lên giường.Ninh Thư đá y một cái, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào trẫm."

Ánh mắt Hách Liên Vũ hơi tối lại, cắn tai Hoàng thượng, khàn giọng nói: "Thần nhớ Hoàng thượng lắm."

Khóe mắt Ninh Thư hơi đỏ, cuối cùng không chống lại được sức lực của người đàn ông, đành khẽ khóc.Hách Liên Vũ thỏa mãn, giọng khàn khàn: "Thần đã điều tra ra rồi, là Nam Vương làm."

Ánh mắt y khẽ tối lại, lóe lên một tia sát ý."

Thần nhất định sẽ xử lý ổn thỏa."

Rồi y lại đè lên người Hoàng thượng.Ninh Thư đẩy y ra, không còn sức lực, giận dữ nói: "Ngươi lại đến."

Hách Liên Vũ cười khẽ, xoa xoa cái bụng mềm mại hơi nhô lên.Với vẻ không rõ ý: "Thần đã nhét đồ vào cho Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng phải cố gắng lên đấy."

Ninh Thư mở mắt, những lời còn lại đều bị chặn lại.Thái hậu sau khi biết Hách Liên Vũ trở về triều, từng có lúc quan hệ rất xấu với Hoàng thượng.

Sau đó, cơ thể bà ngày càng yếu đi, tiểu hoàng tử lại vô cùng thông minh đáng yêu.Cuối cùng vẫn buông bỏ quá khứ đó.Nhiếp Chính Vương đương nhiên sẽ không tạo phản, vì cả đời này của y.Sẽ là trung thần có một không hai của Hoàng thượng.
 
Back
Top Bottom