Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 470: Hoàng Châu Thiên Trì (1)



Khương Phục Tiên v**t v* khuôn mặt anh tuấn của hắn rồi lập tức rời khỏi, không có cấm chế, nàng ta dùng ánh bạc thánh khiết giúp Trần Mục khôi phục lực lượng.

Sức lực tiêu hao của hắn bắt đầu hồi phục.

【Thành công đánh dấu đỉnh Linh Sơn 】

【Chúc mừng lấy được Bồ Đề Đạo Đài】

Ở giữa đỉnh núi vọt lên quang trụ kim sắc, tia quang trụ này chiếu sáng Linh Sơn Tiên Cảnh, tất cả gia tộc đều nhìn thấy dị tượng ở đây, thi nhau quỳ bái.

Khương Phục Tiên nhìn thấy gốc cây Đạo Đài cổ kính, gốc cây màu vàng kim mang theo năng lượng đặc biệt, gần cây Đạo Đài còn có cổ thụ có hình dáng kỳ lạ, trên cây trĩu quả màu đỏ như máu.

Trần Mục đã quá kiệt sức, không còn thời gian để qua đó, hắn ngồi khoanh chân tại chỗ để hồi phục.

Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân đối diện với vị hôn phu, lòng bàn tay hai người chạm vào nhau.

Đêm khuya, với sự trợ giúp của Khương Phục Tiên, sức lực của Trần Mục đã khôi phục hơn nửa.

Trần Mục mở mắt ra, cảm thấy gân cốt huyết nhục trong cơ thể lại trở nên mạnh mẽ trở lại, cấm chế không thể phá vỡ hắn, ngược lại còn k*ch th*ch tiềm năng của nhục thân hắn.

Trần Mục mở mắt ra, trong đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên mang theo ý cười, cười ngọt ngào nói: “Không tệ nha, nhục thân càng ngày càng mạnh, Thần Ma và Tiên Phật bình thường cũng đều không so được với nhục thân mạnh mẽ của chàng.”

“Ta sẽ vẫn còn trở nên mạnh hơn nữa.” Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói. Hắn muốn có được sức mạnh để bảo vệ vị hôn thê, bảo vệ người nhà và bằng hữu.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến giữa đỉnh núi, đây là đạo trường của Linh Sơn Vương, nhưng chỗ này lại trống không, chỉ có Bồ Đề Đạo Đài có hình dáng như gốc cây và cổ thụ có hình dáng kỳ lạ.

“Phu quân, Đạo Đài này năng lượng thần bí, có liên quan đến thần hồn, hẳn là có thể giúp ích cho việc tu luyện!”

“Sư tỷ, đây là Bồ Đề Đạo Đài.”

Khương Phục Tiên gật đầu, sau đó nhìn vào quả trên cây, trầm giọng nói: “Đây chắc là Bồ Đề Thụ, giống với Bồ Đề Tử trong truyền thuyết, Bồ Đề Tử màu đỏ như máu được gọi là Huyết Bồ Đề, là thần quả vô cùng hiếm thấy, có khả năng nâng cao tinh khí thần.”

Trần Mục hái Huyết Bồ Đề xuống, sau khi kiểm tra thì không phát hiện ra vấn đề gì, bên trong có năng lượng hùng vĩ: “Sư tỷ, ta thử trước giúp nàng xem có tác dụng phụ gì không.”

Hắn phục dụng Bồ Đề Tử huyết sắc, năng lượng hùng vĩ tràn vào trong cơ thể, da thịt nhục thân hiện lên huyết quang, năng lượng hùng hậu tràn vào khắp tứ chi xương cốt, gân cốt huyết nhục đều đang hấp thụ năng lượng đặc biệt này.

Tiên thạch và tiên dịch giúp Trần Mục thăng cấp rất ít, Huyết Bồ Đề gia tăng tinh khí thần của Trần Mục với biên độ lớn, độ quý giá có thể tưởng tượng được.

Trần Mục nóng bừng cả người, hắn ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, Đạo Đài tràn ngập kim quang, thân thể khô nóng ổn định lại, hô hấp vững vàng.

Năng lượng thần bí tràn vào thức hải, nguyên thần đang hấp thụ năng lượng kim sắc, hắn thôi động Bất Hủ Pháp, nguyên thần tướng pháp trang nghiêm giống như Phật Đà ngồi xếp bằng.

Khương Phục Tiên hái Bồ Đề Tử huyết sắc đã chín xuống từ trên cây, không hề chạm vào Bồ Đề Tử nửa đỏ bằng hạt trân châu, nàng ta không phục dụng, những thứ này đều là để cho Trần Mục dùng lúc tu luyện.

Nàng ta ngưng kết băng tuyết vương tọa, nhìn Trần Mục luyện hóa Huyết Bồ Đề, trong mắt mang theo vui mừng, mỗi khi nhìn thấy vị hôn phu trở nên mạnh mẽ thì nàng ta rất vui sướng.

Sáng sớm, Trần Mục mở mắt ra, hắn cảm thấy cả người thoải mái, lực lượng tiêu hao hôm qua đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa tinh khí thần cũng sung mãn.

Huyết Bồ Đề có thể nhanh chóng khôi phục sức lực, còn hiệu quả hơn cả tiên đan, trong lúc chiến đấu có thể dùng Huyết Bồ Đề để nhanh chóng phục hồi sức lực.

“Sư tỷ, nàng cười gì thế?”

“Ta đâu có cười!”

Trần Mục hiếu kỳ nói: “Sư tỷ, không phải nàng cứ nhìn ta rồi cười như vậy cả buổi tối đấy chứ?”

“Làm sao có thể, ta không có cười!” Khương Phục Tiên lạnh mặt, trên mặt mang theo sương giá, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng.

Trần Mục trêu đùa nói: “Sư tỷ, lúc nàng cười trông đáng yêu hơn, nhưng nàng như vậy cũng rất đẹp.”

Khương Phục Tiên kiêu ngạo nhướng mày, sau đó bắt chéo hai chân, vô cùng có phong phạm ngự tỷ, nàng ta nhìn Bồ Đề Thụ sau lưng vị hôn phu, gốc cây kia như ẩn như hiện, Trần Mục cũng chú ý tới sự thay đổi của Bồ Đề Thụ, nhìn Bồ Đề Thụ biến mất.

“Chẳng lẽ sau khi mặt trời lặn thì Bồ Đề Thụ mới xuất hiện?” Trong mắt Trần Mục mang theo nghi hoặc.

Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói: “Bồ Đề Thụ là thần thụ, người có duyên sẽ gặp được, sư tỷ đã giúp chàng hái rất nhiều Bồ Đề Tử.”

Nói rồi Khương Phục Tiên lấy ra lượng lớn Bồ Đề Tử huyết sắc và đưa cho vị hôn phu.

Trần Mục mỉm cười nói: “Sư tỷ, hiệu quả của Bồ Đề Tử rất nghịch thiên, không có tác dụng phụ, nàng cũng phục dụng đi.”

Trần Mục trầm giọng nói: “Không cần, sau này ta trở về Khương gia sẽ có lượng lớn tài nguyên.”

“Sư tỷ, muốn ta đút cho nàng không?”

“Vậy chàng đút cho ta đi!”

Trần Mục lựa Bồ Đề Tử huyết sắc to nhất đút vào miệng Khương Phục Tiên: “Sư tỷ, sử dụng kết hợp với Đạo Đài sẽ có hiệu quả rất tốt.”

Khương Phục Tiên ngồi trên Bồ Đề Đạo Đài, cho đến đêm khuya mới luyện hóa Bồ Đề Tử.

Khương Phục Tiên chỉ đành nhận lấy: “Phu quân, bây giờ chúng ta đến Sở gia nhìn xem.”

Trần Mục cười nói: “Được, sư tỷ, ta bế nàng xuống núi.”

“Không, cõng ta.”

“Được, ta cõng nàng.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 471: Hoàng Châu Thiên Trì (2)



Trần Mục cõng vị hôn thê, Khương Phục Tiên vòng tay ôm cổ hắn, dịu dàng nói: “Đi chậm thôi!”

“Tuân mệnh!” Trần Mục thả chậm bước chân, hắn cõng vị hôn thê từ từ đi xuống núi, hai người ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, tâm trạng rất tốt.

Sau khi rời khỏi Linh Sơn, Trần Mục và Khương Phục Tiên đến cổ tộc Sở gia, Sở gia lão bà đang nghênh đón ở ngoài tộc địa, bà ta đã đợi ở ngoài tộc địa từ lâu.

Phía sau lão bà bày lượng lớn linh đan diệu dược, vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói: “Thế lực Tiên giới cấu kết với Ma Thần, hy vọng sau này Sở gia sẽ không qua lại với bọn họ, trong tương lai không xa ta tin tưởng nhân gian cũng có thể thành tiên!”

Lão bà gật đầu, trầm giọng nói: “Sở gia ghi nhớ trong lòng, sau này tuyệt đối sẽ không qua lại với thế lực Tiên giới, những tài nguyên này xin hai vị hãy nhận cho.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên không nhận lấy, bọn họ quay người rời khỏi Sở gia, rời khỏi Linh Sơn Tiên Cảnh.

Sở gia lão bà há to miệng th* d*c: “Xem ra bọn họ không quan tâm đến những tài nguyên này, có thể loạn sát Kiếm Tiên trên trời, chẳng lẽ bọn họ đã thành tiên?”

Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng bên cạnh thiên trì: “Sư tỷ, bên dưới này có dao động của năng lượng đặc biệt, hay là xuống dưới xem thử?”

Khương Phục Tiên khẽ cười nói: “Đến cũng đến rồi, nhân tiện xuống dưới nhìn xem.”

Hai người nhảy vào thiên trì, nước ở đây rất đặc biệt, sức nổi rất lớn, lặn xuống dưới rất phí sức, bọn họ lặng xuống hơn vạn trượng thì không nhìn thấy đáy.

Chẳng trách truyền thuyết nói thiên trì sụp đổ có thể nhấn chìm nhân gian, nước ở chỗ này rất sâu, cường giả Kiếm Thánh bình thường ngay cả cơ hội lặn xuống dưới cũng không có.

Sau ba ngày lặn, hai người Trần Mục nhìn thấy ánh sáng sặc sỡ đầy màu sắc, đáy nước có cung điện tinh xảo, khắp trên mặt đất đều là linh thạch rực rỡ màu sắc.

Sức nổi ở đây rất lớn, rất nhiều cự thạch đều nổi lơ lửng, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến trước cung điện, nhìn thấy bảng hiệu cổ xưa.

“Thiên cung?”

Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc, Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, cười nhẹ nói: “Hẳn là đạo trường của vị đại năng nào đó, vốn không phải thiên cung thật sự.”

“Tự xưng là thiên cung, xem ra vị tiền bối này cũng không đơn giản!” Trong mắt Trần Mục mang theo ý cười.

Cung điện rất phồn thịnh, nhưng bên trong đây không có tài nguyên tu luyện, đều là những cổ vật có năng lượng tiêu hao nhanh chóng, bên ngoài cung điện có dấu vết chiến đấu, mặt đất có rất nhiều viên đá trong suốt, một số vẫn đang lơ lửng, trong những viên đá này có năng lượng yếu ớt.

Khương Phục Tiên chọn lấy một viên đá đẹp ở gần đó: “Sư tỷ, những viên đá này có hữu ích không?”

Những viên đá này trong suốt như ngọc thạch, không mạnh hơn linh thạch là bao, kiểu cường giả như Trần Mục và Khương Phục Tiên hoàn toàn không cần dùng đến.

Khương Phục Tiên cười nói: “Ngọc thạch này hẳn là mảnh vỡ của pháp khí sau khi bị vỡ, năng lượng không nhiều nhưng rất ổn định, có thể làm thành ngọc bội.”

Trần Mục cười hỏi: “Sư tỷ, không phải là nàng muốn làm lễ vật tặng cho người nhà ta đấy chứ?”

Khương Phục Tiên cười gật đầu: “Phu quân, những ngọc thạch này làm thành ngọc bội làm lễ vật rất tốt, đeo lên có thể dưỡng ấm nhục thân, còn có thể hộ thể.”

Nghe thấy vị hôn thê nói vậy, Trần Mục giúp nàng ta tìm kiếm, bọn họ tìm được rất nhiều viên đá đẹp.

Thiên trì bỗng nhiên chấn động, Trần Mục nghe thấy động tĩnh nhưng hắn không cảm ứng được sự tồn tại của sinh linh, Khương Phục Tiên cũng không phát giác được có sinh linh tồn tại.

Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn lấy Tạo Hóa La Bàn ra, một tia hồng quang bay ra, hai người đi tới phía sau cung điện, chỗ này có một cái giếng.

Đây là giếng tám cạnh, đường kính chín thước, trên miệng giếng có khắc hình thần linh đang trợn tròn mắt nổi giận, âm thanh kỳ lạ vọng ra từ đáy giếng.

Thỉnh thoảng thiên trì lại chấn động!

Khương Phục Tiên dùng niệm lực truyền âm nói: “Phu quân, nước trong giếng đang tràn lên phía trên, bên dưới có nước không ngừng tràn vào thiên trì, chẳng lẽ thế gian có nguồn nước cao hơn cao nguyên Hoàng Châu?”

Trần Mục lắc đầu, hắn không biết rõ, hơn nữa cũng không thể cảm nhận được tình hình trong giếng.

“Sư tỷ, ta dùng Huyễn Điệp nhìn xem.” Trần Mục nhắm mắt lại, trước người xuất hiện Huyễn Điệp kim sắc.

Huyễn Điệp bay vào trong giếng, dưới giếng là một không gian vô cùng rộng lớn, không biết dẫn đến nơi nào.

Ầm ầm!

Huyễn Điệp vỡ tan tành!

Trần Mục cau mày: “Sư tỷ, ta nhìn thấy một bàn tay đen, trong nháy mắt Huyễn Điệp bị nghiền nát, bên dưới này có sinh linh vô cùng đáng sợ.”

Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ tụ lại: “Chẳng lẽ bên dưới chỗ này cũng đang phong ấn Ma Thần?”

Trần Mục lắc đầu: “Không chắc chắn, vừa nãy ta không cảm nhận được khí tức của Ma Thần.”

Thiên trì rung lắc càng lúc càng lợi hại, thiên trì thật sự có khả năng sụp đổ, Trần Mục và Khương Phục Tiên không dám xuống giếng, bọn họ chỉ đành rời khỏi đó.

Sau khi rời khỏi thiên trì, thiên trì không còn chấn động nữa, Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Phu quân, ta cảm thấy sinh linh bên dưới giếng không muốn chúng ta đến gần.”

Khương Phục Tiên khắc ngọc thạch nhặt được trong thiên trì thành ngọc bội tinh xảo, sau đó phong ấn ánh bạc vào trong ngọc bội, làm thành át chủ bài hộ mệnh.

Lễ vật chủ yếu là dành cho tiểu bối của Trần gia.

Khi bọn họ chuẩn bị rời khỏi Hoàng Châu, Khương Phục Tiên hơi nhướng mày, thuyền tiên bỗng nhiên dừng lại, Trần Mục cũng cùng lúc mở mắt ra.

Hắn cảm nhận được vết tích hoạt động của Ma tộc.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 472: Đi Đến Tinh Không (1)



“Phu quân, chúng ta qua đó xem thử đi!”

“Được.”

Trần Mục khẽ gật đầu.

Hai thân ảnh biến mất, trong rừng núi cách đó mấy chục dặm, ở đây có một bạch ngọc đài hình tròn, Ma tộc có sừng dài trên đầu đang xây dựng truyền tống trận.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đến vùng gần đó, mười mấy vị Ma tộc xung quanh đã nhận ra được, Ma tộc cao lớn hơn người bình thường, trên người có vân đen.

“Chỗ này không phải là lãnh địa của Ma tộc, các ngươi muốn làm gì?” Trần Mục lạnh nhạt hỏi.

Ma Thần dáng người cường tráng gầm lên lao tới không hề có ý muốn nói chuyện, Ma tộc xông tới có mười ngón tay sắc bén, hắn ta vươn tay tóm lấy Trần Mục.

Ma tộc cường tráng vẫn chưa đến gần thì đã bị kiếm quang do Thanh Vân kiếm giải phóng chém đứt, vỡ nát ngay tại chỗ, tiếp đó lại có mấy vị Ma tộc lao đến.

Trần Mục vân đạm phong khinh vung kiếm lên.

Rắc rắc!

Nhóm Ma tộc này vẫn chưa đến gần thì đã bị Trần Mục chém giết, thực lực của bọn chúng sánh ngang với cường giả Kiếm Thánh, so với Trần Mục lại cách biệt như trời với đất.

Trong mắt Ma tộc còn lại mang theo sợ hãi, có Ma tộc muốn chạy trốn, Trần Mục tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng, hắn xuất kiếm chém giết, duy chỉ có Ma tộc cầm đầu ở gần bạch ngọc đài là bị trấn áp.

Trần Mục vẫn muốn hỏi hắn ta một vấn đề, nhưng tên Ma tộc cầm đầu đã lựa chọn tự hủy, nhục thân vỡ nát.

Bạch ngọc đài cũng bị hủy theo, Trần Mục và Khương Phục Tiên sớm đã lùi lại ở khoảng cách an toàn.

“Phu quân, xem ra chúng ta đã xem nhẹ sự tồn tại của Ma tộc, bọn chúng có thể sẽ có động thái lớn.”

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: “Ma vực rộng lớn, cho dù chúng ta có đi đến Ma vực cũng rất khó có thể thu hoạch được gì.”

Khương Phục Tiên đề nghị: “Chúng ta trở về Nam Hoang liên lạc với Thiên Cơ các, với tai mắt của Thiên Cơ các, liên hợp với các thế lực lớn để mắt chú ý đến Ma tộc trước.”

Bọn họ vốn dự định về Bắc Hoang, bây giờ nhìn thấy Ma tộc hoạt động ở cảnh nội Hoàng Châu, bên trong này chắc chắn có âm mưu, nhất định phải đề phòng.

Trần Mục đồng ý với đề nghị của Khương Phục Tiên, hai người thay đổi đường đi quay ngược lại Nam Hoang, nhắc nhở liên minh Hoang Châu và Hồng Châu chú ý đến Ma tộc trước, sau đó bảo Thiên Cơ các theo dõi động thái của Ma tộc, đề phòng bất trắc.

Nam Hoang, Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên giao lại nhiệm vụ cho Tần Nghê Thường, Tần Nghê Thường hiểu được tầm quan trọng của chuyện này nên lập tức bắt tay vào giải quyết.

Bây giờ thông đạo liên hệ giữa thế lực Tiên giới và thế lực nhân gian rất ít, không loại trừ khả năng vẫn còn con đường khác, chỉ cần thế lực Tiên giới không biết nàng ta và Trần Mục đã rời khỏi thì Hoang Châu chắc sẽ rất an toàn.

Bọn họ chỉ đành đi đến tinh không trước, đi giành lấy lực lượng mạnh hơn mới có thể chiến thắng tương lai.

Bắc Hoang, Trần gia.

Bên ngoài sơn mạch có thành trấn phồn hoa.

Nơi này đã trở thành trung tâm của Bắc Hoang.

Trần Mục và Khương Phục Tiên quay về Trần gia, hai hài tử của Tạ Nhã đã chào đời, trong đình viện, Trần Dĩnh bế nam hài Trần Đồng, Trần Hi thì bế nữ hài Trần Tô, Trần Tô sinh ra trước nên là tỷ tỷ, trong viện tử tràn ngập không khí vui mừng.

“Tam ca, Phục Tiên tỷ.” Trần Dĩnh bế hài tử tươi cười chào đón.

Trần Mục dùng tay gãi nhẹ lên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mũm mĩm của Trần Đồng, từ khi chúng ở trong bụng nương đã được nuôi dưỡng bằng thiên tài địa bảo, ăn cốt của hai tỷ đệ vô cùng tốt.

“Lông mày của nhóc con này rất giống nhị ca.” Trần Mục cười trêu đùa.

Trần Hạo và Tạ Nhã cũng ở trong đình viện, nhục thân của tu tiên giả rất mạnh, chỉ sau một thời gian ngắn hư nhược do sinh đẻ, Tạ Nhã đã hồi phục như bình thường.

Khương Phục Tiên lấy ngọc bội long phượng ra, lần lượt đặt vào trước ngực của Trần Đồng và Trần Tô.

Tạ Nhã khom người tỏ ý cảm ơn.

Trần Mục mỉm cười nói: “Tạ Nhã tỷ, đây là tâm ý của đệ và sư tỷ, không cần phải khách khí.”

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Trần Hạo và Tạ Nhã nở nụ cười vui vẻ.

Hài tử của Tạ Nhã sinh ra, Trần Nghiêm và Đường Uyển cũng vội trở về Trần gia, sau khi thăm hài tử thì Trần Mục và Khương Phục Tiên đến viện tử của phụ mẫu.

“Cha, nương.”

“Bá phụ, bá mẫu.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười chào hỏi, Đường Uyển nhiệt tình nói: “Phục Tiên, mau qua đây ngồi, bá mẫu đi pha trà cho ngươi.”

“Bá mẫu, không cần phiền phức đâu.”

Khương Phục Tiên bước lên đỡ lấy Đường Uyển.

Trần Nghiêm vỗ vai Trần Mục và nói: “Mục Nhi, gần đây có bận không?”

Vẻ mặt Trần Mục kính cẩn đáp: “Cha, con và sư tỷ phải đến tinh không đi bái phỏng nhà nàng ấy, có thể phải rời đi rất lâu, khoảng thời gian sau này không thể về nhà thăm mọi người được.”

Đường Uyển nghe vậy thì có chút không nỡ, nhưng vẫn phối hợp nói: “Hai người các ngươi đi đường nhớ chú ý an toàn!”

Khương Phục Tiên khẽ cười nói: “Bá mẫu, sau này ta và Trần Mục dẫn mọi người đến tinh không chơi.”

“Được, được, được.”

Đường Uyển vui vẻ gật đầu liên tục.

Trần Mục lấy ra lượng lớn tài nguyên cho phụ mẫu: “Cha, nương, những tài nguyên này hai người cứ dùng đi, đám tiểu muội đã có tài nguyên tu luyện rồi.”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy đến lăn lộn bên chân của Trần Mục, kêu gào meo meo.

Trần Mục nghiêm nghị nói: “Tiểu Bạch, ở nhà phải nghe lời, đừng bắt nạt Tiểu Hắc biết chưa?”

Tiểu Bạch ngây thơ chớp mắt, một dáng vẻ vô hại với mọi người, nó và Tiểu Hắc đã thành tinh.

Tiểu Côn và Thất Thất cũng đến gần, Trần Mục vuốt nhẹ cái đầu to của Tiểu Côn, Khương Phục Tiên ôm lấy Thất Thất: “Các ngươi ở nhà cũng phải nghe lời đấy.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 473: Đi Đến Tinh Không (2)



“Được ạ, đại ca!”

Tiểu Côn và Thất Thất ngoan ngoãn hơn Tiểu Bạch, bọn chúng có lực lượng cường ngạnh, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng không thể động vào bọn chúng.

Trần Dao đến bên cạnh Khương Phục Tiên: “Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ có thể ở lại Trần gia chơi thêm vài ngày được không?”

Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ và ca ca muội phải đi đến tinh không.”

Trong mắt Thất Thất mang theo hiếu kỳ nói: “Tinh không? Hai người muốn đến chinh chiến ở sâu trong tinh không?”

“Không, chúng ta phải đến Thần vực, là lãnh địa cuối cùng của Thần tộc.” Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.

Thất Thất hơi thất vọng, nàng ta mong đợi nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, nếu hai người có tin tức gì của cha muội thì nhất định phải nói cho muội biết.”

“Cả cha ta nữa.”

Trong đôi mắt to của Tiểu Côn tràn đầy hy vọng.

“Được, nếu như có tin tức của bọn họ, chúng ta chắc chắn sẽ nói với mọi người.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên đúng lúc rảnh rỗi nên bọn họ chỉ điểm cho Trần Hãn và Trần Dao tu luyện, hai người học rất nghiêm túc, tiến bộ vô cùng nhanh.

Trần Dao đã sắp đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng, huyết mạch của cô bé mạnh hơn Trần Mục ở cùng giai đoạn đó, nhưng vẫn không đột phá cảnh giới nhanh bằng Trần Mục năm đó.

Trần Mục vốn không mong đợi bọn họ đột phá quá nhanh, Trần Dao và Trần Hãn có thời gian và tài nguyên để tạo nền tảng vững vàng, thăng cấp vững chắc mới có thể càng mạnh mẽ hơn.

Ban đêm.

Mọi người tập trung ở tổ trạch Trần gia.

Bây giờ mọi người rất khó có thể ăn tối cùng nhau, cảnh giới càng tăng lên thì bọn họ cũng ăn rất ít, lần này là để chúc mừng Trần Đồng và Trần Tô ra đời nên người trong tộc Trần gia lại đoàn tụ cùng nhau.

Trên mặt Trần Thiên Nam tràn ngập nụ cười vui sướng, hốc mắt ẩm ướt, đó là nước mắt vui sướng, bốn thế hệ cùng sống dưới một mái nhà, tận mắt được nhìn thấy Trần gia lớn mạnh.

Trần Hi và Trần Dĩnh lần lượt bế Trần Đồng và Trần Tô, hai đứa không khóc cũng không làm ồn, đang yên tĩnh ngủ say, Trần Uy và Từ Yến khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu.

Tạ Nhã và Trần Hạo hoàn thành nhiệm vụ của phụ mẫu, đối với bọn họ mà nói thì nuôi dưỡng hài tử trưởng thành lại là nhiệm vụ mới càng khó khăn hơn, muốn nhẹ nhàng tu luyện giống như lúc trước hiển nhiên là không thể.

Trần Hi và Từ yến ở nhà, Trần Dĩnh cũng không cần phải tu luyện, bọn họ có nhiều thời gian giúp chăm sóc hài tử, Trần Hạo và Tạ Nhã có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Trên bàn cơm rất náo nhiệt, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau nở nụ cười, bọn họ biết buổi đoàn tụ như thế này có thể phải đợi rất nhiều năm mới có thể có lại.

Ăn cơm xong, Trần Mục đi tản bộ cùng gia gia trong tổ trạch: “Gia gia, trong giới chỉ này có một số tài nguyên tu luyện, ngài cầm lấy để cho mình dùng.”

Trần Thiên Nam không tiện từ chối Trần Mục, ông ta biết Trần Mục phải đi xa, nở nụ cười hòa nhã nói: “Không cần phải lo lắng về Trần gia, yên tâm làm chuyện của các ngươi đi.”

“Gia gia, sư tỷ đã bàn bạc với con, lần sau khi trở về Vạn Tượng đại lục nàng ấy sẽ công khai hôn ước với bên ngoài.” Trần Mục cười nói.

Nghe đến đây, Trần Thiên Nam càng phấn chấn: “Tốt quá, gia gia đợi các ngươi quay lại!”

Khương Phục Tiên ở cạnh Đường Uyển, hai người tản bộ trong hoa viên của Trần gia.

“Bá mẫu, ta và sư đệ dự định sau khi trở lại từ tinh không sẽ công khai hôn ước, chắc là sẽ thành hôn sau khi công khai hôn ước.” Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên hơi hồng lên.

“Tốt, tốt, tốt.”

Vẻ mặt Trần Uyển kích động gật đầu, nước mắt bà cũng sắp tràn cả ra ngoài, nhìn thấy Trần Hạo đã có hài tử, trong lòng rất ngưỡng mộ, nghe thấy những lời này của Khương Phục Tiên thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều.

Đêm khuya.

Trần gia lại trở về yên tĩnh.

Trần Đồng và Trần Tô nằm trong nôi, ngọc bội trong ngực chúng phát ra ánh sáng vào ban đêm.

Trần Hạo và Tạ Nhã gồi xổm bên cạnh nôi, bọn họ nhìn hài tử, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Trong rừng cây ở gần Trần gia, Đại Tráng nằm dưới đất canh giữ bảo vệ cho Trần gia, Tiểu Hắc nằm trên đầu Đại Tráng, Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc.

Tiểu Côn đi theo Trần Hãn vào phòng nghỉ ngơi, Thất Thất theo Trần Dĩnh ngủ nướng.

Trần Dao ngồi khoanh chân trong diễn võ trường một mình, cô bé thường xuyên tu luyện suốt đêm, cảnh giới tăng lên rất nhanh.

Hầu hết những người còn lại của Trần gia đều đang nghỉ ngơi.

Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống toàn bộ Trần gia: “Phu quân, nếu như chàng không nỡ thì có thể ở lại Trần gia chờ ta trở lại.”

“Sư tỷ, nàng cảm thấy có thể sao?” Trần Mục nhìn vị hôn thê, trong mắt mang theo ánh sáng.

Khương Phục Tiên cười nhẹ nói: “Đây là hành trình dài đằng đẵng, mong là sẽ có kết quả tốt.”

“Sư tỷ, hai người chúng ta coi như đến tinh không hưởng tuần trăng mật, thả lỏng thoải mái một chút.” Trần Mục cười nói đùa, hắn không có chút áp lực nào.

Khương Phục Tiên dịu dàng nói: “Cho dù người trong tộc của ta có công nhận chàng hay không thì chàng cũng là phu quân của ta, sư tỷ sẽ bảo vệ chàng cả đời.”

Trần Mục rất cảm động, dịu dàng nói: “Sư tỷ, ta sẽ không làm nàng thất vọng.”

Hai người ôm chặt lấy nhau dưới ánh trăng.

Ở diễn võ trường, Trần Dao mở đôi mắt màu vàng ra, cô bé nhìn đỉnh núi, khuôn mặt thanh tú hiện lên ý cười.

Trần Mục và Khương Phục Tiên nhận ra ánh mắt của Trần Dao, hai người nhanh chóng tách ra.

“Ca, lần sau trở về thì luận bàn với muội.”

Không gian ở gần thuyền tiên bị bóp méo, Trần Dao lẩm bẩm nói: “Ca, đợi đến khi huynh trở về chắc chắn muội có thể trở nên mạnh hơn.”

Thuyền tiên biến mất trong không trung.

Trong hư không, thuyền tiên mang theo bình phong kim sắc, bọn họ tiến về tinh không với tốc độ nhanh nhất.

Khương Phục Tiên nhẹ nhàng nói: “Phu quân, chúng ta phải đến Phi Thăng địa trước, sử dụng đại hình truyền tống trận của nơi đó để đi đến chỗ sâu trong tinh không.”
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 474: Đi Đến Tinh Không (3)



“Sư tỷ, Phi Thăng địa cũng là tiên cảnh?” Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: “Ta cũng không biết rõ, trong cổ tịch của Lăng Vân tông có ghi chép về Phi Thăng địa, chỗ đó từng là điểm quan sát tuyến đầu, sau này thiên địa đại kiếp xuất hiện, chỗ đó đã trở thành thế ngoại chi địa, đã rất nhiều năm không có liên hệ với chúng ta.”

“Thì ra là vậy.”

Trần Mục gật đầu.

Khương Phục Tiên đặt lượng lớn tiên thạch vào trung tâm trong trận pháp, sau đó thiết lập tọa độ của thuyền tiên rồi bắt đầu tu luyện cùng với Trần Mục.

Trần Mục ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn đang tu luyện Bất Diệt Kinh và Bất Hủ Pháp.

Khương Phục Tiên ngồi khoanh chân đối diện với Trần Mục, hô hấp của bọn họ dung hợp, thần hồn đan xen nhau, trên đường đi đến Phi Thăng địa, hai người đều nghiêm túc tu luyện.

Hơn nửa năm trôi qua.

Thuyền tiên cuối cùng cũng ra hư không.

Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng lúc mở mắt ra, đây chỉ là tầng ngoài cùng của tinh không, tinh không mênh mông vô tận, bọn họ phải mất thời gian hơn nửa năm mới tới gần Phi Thăng địa, có thể hình dung được sự rộng lớn của tinh không.

Trong tinh không, ở đây hoàn toàn không nhìn thấy Vạn Tượng đại lục, xung quanh cũng không đẹp như trong tưởng tượng mà ngược lại là một mảnh tối đen.

Chỉ có ngôi sao ở phía xa đang phát ra ánh sáng yếu ớt, Trần Mục và Khương Phục Tiên đang tìm kiếm Phi Thăng địa, gần đó không hề có dao động của năng lượng đặc biệt nào.

Trần Mục lấy ra Tạo Hóa La Bàn, nó có thể tìm kiếm chỗ tạo hóa ở gần nhất, có ánh sáng màu đỏ vọt ra, Khương Phục Tiên lái thuyền tiên đi theo hồng quang.

Nửa ngày sau, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn thấy tia sáng ngày càng sáng hơn, đó là những ngôi sao khổng lồ lơ lửng trên tinh không, trong đó có sinh linh tồn tại.

Khi đến gần hòn đảo, Trần Mục cảm nhận được dao động của năng lượng kh*ng b*, ở phía trên Phi Thăng địa có mắt dọc màu đen không biết cao mấy vạn trượng đang lơ lửng.

Thuyền tiên xuyên qua tầng mây của Phi Thăng địa, phía dưới cây xanh rợp bóng, có núi non sông suối, có hồ nước thảo nguyên, còn có sự tồn tại của đạo thống cổ xưa.

Khi thuyền tiên xuất hiện ở Phi Thăng địa, thế lực ở đây đã phát giác được, tiếng chuông vang nhiên, tu tiên giả từ khắp bốn phương tám hướng bao vây quanh thuyền tiên.

Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Ở đây có sinh linh rất mạnh, nhưng khí huyết rất yếu ớt, hắn ta đang ở sâu trong đạo thống, vốn không hề có ý định xuất hiện.”

Thuyền tiên dừng lại giữa không trung.

Xung quanh có rất nhiều tu tiên giả thực lực mạnh mẽ, rất nhiều người trong đó đều là Giả Tiên, số lượng còn nhiều hơn rất nhiều so với Lan Hải Tiên Cảnh.

Ba vị cường giả trung niên dẫn đầu là cường giả Địa Tiên, tông y trung niên cảnh giác nhìn thuyền tiên, Trần Mục và Khương Phục Tiên rất bất phàm.

Tông y trung niên trầm giọng nói: “Các ngươi là người nào, đến Phi Thăng địa làm gì?”

Trần Mục chắp tay mỉm cười nói: “Chúng ta muốn mượn dùng truyền tống trận của quý địa để đến chỗ sâu trong tinh không, không biết có tiện hay không.”

Tông y trung niên trầm giọng nói: “Tiên trận của Phi Thăng địa đã rất nhiều năm không khai mở rồi, còn có thể dùng được hay không cũng không biết, nếu như hai vị bằng lòng mạo hiểm thì chúng ta có thể cung cấp tiên trận cho hai người sử dụng.”

Tông y trung niên biết rõ hai người rất mạnh, không muốn đối đầu làm kẻ địch nên thái độ rõ ràng đã êm dịu hơn rất nhiều.

Truyền tống trận cấp bậc tiên trận có thể vắt ngang qua ngàn tỉ dặm tinh không trong nháy mắt, có thể rút ngắn thời gian Khương Phục Tiên trở về Thần vực, Trần Mục mỉm cười nói: “Đạo hữu, có thể dẫn chúng ta đi xem không?”

“Đi theo ta.”

Tông y trung niên dẫn bọn họ đến tiên trận của Phi Thăng địa, chỗ này phủ đầy tro bụi, trận pháp đều có vết nứt, chín trụ Bạch Ngọc thạch xung quanh tiên trận cũng đều bị tổn hại.

Khương Phục Tiên trầm giọng nói: “Quả thực rất nguy hiểm, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện trong lúc truyền tống.”

“Sư tỷ, vậy phải làm thế nào, không có thuyền tống trận thì chúng ta đi đến Thần vực phải mất bao lâu?”

“Đoán chừng mấy trăm năm.”

Trần Mục nghe xong thì có chút chấn kinh, thời gian mấy trăm năm, nói không chừng đã có thể cùng vị hôn thê sinh một đám hài tử ở trên thuyền, thời gian quá dài, hơn nữa tài nguyên của bọn họ cũng không đủ cho thuyền tiên chạy mấy trăm năm.

Khương Phục Tiên nhẹ giọng nói: “Truyền tống trận này miễn cưỡng có thể dùng được, không biết truyền tống trận ở sâu trong tinh không tương ứng với nó còn có thể dùng được không, nếu như không dùng được thì rất có thể chúng ta sẽ đi chệch khỏi tọa độ.”

“Sư tỷ, nàng nói phải làm sao?”

“Phu quân, chàng có bằng lòng mạo hiểm không?”

Khóe miệng Trần Mục hơi nhếch lên, hắn khẽ cười với tông y trung niên rồi nói: “Chúng ta muốn sử dụng truyền tống trận này, chỗ tiên thạch này xem như là thù lao.”

Tông y trung niên nhận lấy mười mấy viên tiên thạch, khuôn mặt tươi cười nói: “Hai vị, đây là điểm truyền tống mà truyền tống trận có thể đi đến.”

Trần Mục tác động lên bản đồ sao, phía trên có đánh dấu, hắn đưa cho vị hôn thê xem xét.

Khương Phục Tiên lựa chọn điểm truyền tống ở xa nhất, sau đó mỉm cười nói: “Đa tạ.”

Thuyền tiên đáp xuống truyền tống trận, sau khi trận pháp khai động, tiên quang mờ ảo bao phủ thuyền tiên, khác biệt rất lớn so với lúc ở trong hư không.

Tốc độ của truyền tống trận nhanh hơn gấp nhiều lần so với tốc độ thuyền tiên xuyên toa hư không, vượt qua tinh hải xa xôi chỉ mất vài ngày.

“Càng đến gần chỗ sâu trong tinh không thì cảm ứng cả ta và Khương gia càng mãnh liệt, ta có thể truyền tin cho bọn họ.” Khương Phục Tiên kết ấn trong tay, đường vân màu bạc bay lên không trung, giải phóng tin tức đặc biệt.

“Chúng ta đợi ở chỗ này?”

“Tiếp tục tiến về chỗ sâu của tinh hải, cách một khoảng thời gian ta sẽ gửi tọa độ một lần.”

Trần Mục và Khương Phục Tiên tiếp tục lên đường.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 475: Nội Ngoại Sơn Hải (1)



Tinh không bao la bát ngát, đám người Trần Mục xuyên thẳng qua hư không ròng rã suốt mười tháng, đừng nói tới Khương gia Thần Vực, ngay cả ngôi sao sinh mệnh bọn họ cũng không gặp được.

Đại đa số thời gian mỗi tháng Trần Mục và Khương Phục Tiên đều tu luyện, thỉnh thoảng sẽ có hai ngày dùng để nghỉ ngơi.

Trong gian phòng nội bộ của thuyền tiên.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng đối diện nhau, quanh thân bọn họ bao phủ hào quang óng ánh.

Gian phòng bỗng nhiên chấn động, đây là tiếng bọn họ rời khỏi hư không, mỗi tháng cũng phải để cho thuyền tiên nghỉ ngơi, vận hành cường độ cao, thuyền tiên cũng không chịu nổi.

Trần Mục mở mắt ra, vặn eo bẻ cổ, hiện tại nhục thân của hắn cực kỳ cường đại, cùng với việc nguyên thần đạt tới Cửu phẩm Niệm Thánh đỉnh phong, hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Tiên, là sự tồn tại đứng đầu phàm trần.

Cho dù là nắm giữ sức mạnh dũng mãnh, hắn cũng không có kiêu ngạo, bên người có vị hôn thê còn có thể đè ép hắn, sư tôn của Lăng Vân tông cũng sâu không thể lường.

Thiên tiên chủ yếu lấy tu luyện nguyên thần làm chủ, tiên lực trong cơ thể và nhục thân còn có thể từ từ mạnh lên, chỉ có đạt tới Thiên Tiên đỉnh phong, độ kiếp mới có thể bảo vệ được tính mạng.

Trần Mục dự định thuế phàm nguyên thần, thời điểm đạt tới Thiên Tiên đỉnh phong thì độ kiếp, chỉ có độ kiếp mới có thể đuổi kịp vị hôn thê, có được năng lực bảo vệ người nhà.

Bỗng nhiên, dịu dàng đánh tới, mang theo mùi thơm thấm mũi, Khương Phục Tiên bổ nhào vào người Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, may mà có chàng ở bên cạnh ta, bằng không lộ trình xa xôi như thế, chắc chắn rất nhàm chán."

Trần Mục thuận tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Khương Phục Tiên, dịu dàng nói: "Sư tỷ, thời gian dài trôi qua như vậy, Khương gia có thể thu được tin tức hay không?"

Khuỷu tay của Khương Phục Tiên đặt ở trước ngực Trần Mục, hai tay chống cái má, dịu dàng nói: "Lúc ta thôi động bí văn, Khương gia sẽ có cảm ứng, yên tâm đi."

Tinh không rất lớn, hơn nữa Khương gia lại ở sâu trong tinh không, dù cho có cường giả đến đây, cũng cần thời gian rất lâu, mỗi lần nghỉ ngơi Khương Phục Tiên đều sẽ thả tọa độ ra.

Khương Phục Tiên đung đưa đùi ngọc thon dài, trong khoảng thời gian này sống ở trên thuyền tiên, nàng ta không có chải chuốt trang điểm, xõa mái tóc bạc, mặc váy trắng có dây nhẹ nhàng thoải mái.

"Phu quân, ta muốn uống rượu."

"Được, ta uống cùng nàng."

Nói xong, Khương Phục Tiên nhanh chóng đứng dậy, Trần Mục theo vị hôn thê đi vào boong tàu, bên ngoài đã được sửa thành viện tử giống tiểu hoa viên.

Khương Phục Tiên đang làm bánh ngọt, có các loại khẩu vị, Trần Mục đang rang đậu phộng, sau đó thả thêm chút muối vào bên trong, làm thành thức nhắm uống rượu.

Thuyền tiên chậm chạp chạy trong tinh không.

Xung quanh có rất nhiều ngôi sao tĩnh mịch, không có loá mắt giống như nhìn từ dưới mặt đất lên, nhưng mà rất nhiều màu sắc, có đỏ, có xanh, màu sắc vẫn sặc sỡ như cũ.

Trần Mục và Khương Phục Tiên chuẩn bị xong đồ nhắm rượu, hai người ngồi đối diện nhau, uống rượu, ăn đậu phộng bên trong vũ trụ mênh mông cùng vị hôn thê, loại cuộc sống này rất thoải mái.

Rượu trái cây do Khương Phục Tiên tự ủ có mùi vị nồng đậm, còn rất ngọt, dư vị vô cùng, bên trong có rất nhiều linh tính vật chất, giúp cho thân thể ấm áp.

"Sư tỷ, phải làm thế nào Khương gia mới có thể chấp nhận ta?" Trần Mục đột nhiên tò mò nói.

Đầu ngón tay Khương Phục Tiên nắm lại chống dưới cằm, sau đó mỉm cười, cao ngạo nói: "Hoặc là ta trở thành nữ hoàng của Khương gia, hoặc là chàng có thể trấn áp Khương gia."

Trần Mục cảm nhận được áp lực, hắn nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt chân thành nói: "Sư tỷ, sớm muộn gì ta cũng phải cưới nàng về nhà, không ai có thể ngăn cản ta."

Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện ra nụ cười mê người, nàng ta dịu dàng nói: "Sư tỷ tin tưởng chàng!"

Hai người đồng thời cười thành tiếng, Khương Phục Tiên lấy trường cầm ra, Trần Mục đánh đàn cùng vị hôn thê.

Khương Phục Tiên nhẹ giọng ngâm nga.

Trần Mục nghe như say như ngốc.

Khương Phục Tiên dựa vào bả vai Trần Mục, hai người ngồi ở mũi thuyền ngắm sao, tinh không tương đối nhàm chán, may mà hai người bên nhau, có thể làm rất nhiều chuyện thú vị.

Đột nhiên Trần Mục nhìn thấy cách đó không xa có điểm đen đang di chuyển, Khương Phục Tiên cũng phát giác ra: "Phu quân, bên kia hình như có thứ gì kỳ quái!"

"Quá xa rồi."

"Chúng ta qua xem một chút đi."

Trần Mục cảm thấy có vật đang chuyển động, bọn họ từng gặp người sống ở Phi Thăng địa, nhưng ở trong tinh không xa xôi, còn chưa từng thấy qua dấu vết tồn tại của sinh linh.

Tốc độ thuyền tiên càng lúc càng nhanh, rất nhanh bọn họ đã đến gần vật thể màu đen kia, đó là chiến thuyền màu đen dài hơn ba mươi trượng, thân thuyền rách rưới, có thể nhìn thấy kết cấu bên trong, tựa như có thể vỡ ra thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Trần Mục không cảm giác được tần sóng sinh mệnh: "Sư tỷ, lá cờ trên thuyền vẫn chưa hoàn toàn mục nát, ký hiệu kia là ký hiệu của Hoang Thần điện!"

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu: "Xem ra hẳn là chiến thuyền đi theo Hoang Chủ tiến về Bỉ Ngạn, nhìn phương hướng của chiến thuyền, đoán chừng là bọn họ chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát."

"Bọn họ còn cứu được không?"

"Quá muộn rồi."

Quanh thân Khương Phục Tiên tràn ngập ánh bạc, sau đó những tượng đá này tiêu tán như cát chảy.

Trần Mục nhìn y phục rách rưới cùng áo giáp rơi ở boong tàu, hơn nữa boong tàu cứng rắn cũng có vết nứt, rõ ràng là đã trải qua chiến đấu thảm liệt.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 476: Nội Ngoại Sơn Hải (2)



Boong tàu có khắc chữ.

【Huyên Nhi, ta không trở về được nữa rồi】

【Chúng ta cuối cùng không thể thoát ra ngoài】

【Không có Bỉ Ngạn, cũng không có cơ hội quay đầu】



Trần Mục nhìn thấy di ngôn của đám tu tiên giả này, có nhớ nhung với người nhà, có hối hận với lựa chọn lúc trước, những người này muốn tìm kiếm vùng đất trường sinh của Bỉ Ngạn, nhưng lại gặp phải rắc rối, sau cùng chết trên đường về nhà.

Khương Phục Tiên tìm kiếm tinh đồ bên trên chiến thuyền, tinh đồ của phi thăng địa không hoàn chỉnh, phần lớn tài nguyên mang theo trên người những cường giả này đã vô dụng, nhưng mà bọn họ mang trên người rất nhiều tin tức có quan hệ với tinh không.

Trần Mục lấy Tạo Hóa La Bàn giúp đỡ tìm kiếm ra.

Trong Tạo Hóa La Bàn có ánh sáng thông qua boong thuyền rơi xuống bên trong chiến thuyền, bên trong chắc chắn có tạo hóa.

Khương Phục Tiên tìm được tinh đồ tương đối hoàn chỉnh bên trong đám đồ vật được để lại, kiểu dáng giống như thủy tinh cầu, thậm chí có thể đánh dấu vị trí của bản thân mình.

Niệm lực của Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời tiến vào thủy tinh cầu, bọn họ in bản đồ vào trong thức hải của mình.

"Xì, trong ngoài Sơn Hải, vị trí của chúng ta vậy mà lại vẫn ở bên ngoài trung bộ Sơn Hải, còn cách bên trong Sơn Hải một khoảng xa, bên trong Sơn Hải mới được tính là chỗ sâu trong tinh không."

Trần Mục trầm giọng nói: "Sư tỷ, Khương gia đại khái ở khu vực nào?"

Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Đại khái ở bên trong chỗ sâu của Sơn Hải, mảnh tinh không kia được xưng là Thần Vực, chia làm ngũ đại thần quốc, do bốn gia tộc cổ xưa khống chế."

"Cư nhiên còn chưa đi được một nửa!" Trần Mục không khỏi cười khổ, dùng tốc độ của bọn họ bây giờ, lại không có truyền tống trận, nếu như không có ai đến đón bọn họ, không biết năm nào tháng nào mới có thể tới được Thần Vực.

"Sư tỷ, nói không chừng lúc chúng ta tới nơi, con của chúng ta đã có thể một mình đảm đương một phía rồi."

"Chàng nằm mơ."

Khương Phục Tiên cười khẽ lắc đầu.

Nàng ta còn phát hiện cái ống da thú trong đống quần áo bị bỏ lại, phía trên có đại hình không gian truyền tống trận mà hạm đội của Hoang Thần điện đã từng sử dụng.

Khương Phục Tiên vui vẻ nói: "Bọn họ có thể trở về, chứng minh những truyền tống trận kia còn có thể dùng được, chúng ta có thể thông qua truyền tống trận của bọn họ để tới nơi sâu trong tinh không."

"Chủ ý này không tệ, trong khoang thuyền hẳn là có đồ." Trần Mục nhìn Tạo Hóa La Bàn, trong mắt của hắn hiện ra kim quang, nhìn thấy ở giữa khoang thuyền có tảng đá thần bí.

Khương Phục Tiên và Trần Mục đi tới khu vực trong khoang thuyền, nơi này có tảng đá xanh biếc cao cỡ nửa người, nó phát ra lục quang yếu ớt, bên trong hình như có dịch thể tồn tại.

"Sư tỷ, thứ này có vấn đề." Trần Mục chắc chắn bên trong không có sinh linh, không có tần sóng của sinh mệnh, ánh bạc của Khương Phục Tiên bao phủ lấy tảng đá xanh.

Trải qua quan sát của Khương Phục Tiên, nàng ta trầm giọng nói: "Thứ đồ này ta chưa từng gặp, trong này có vật chất ta chưa từng thấy, có lẽ là đến từ nơi sâu trong tinh không."

Trần Mục không dám đụng vào, Khương Phục Tiên trực tiếp dùng ánh bạc phong ấn thứ này lại, sau đó bọn họ theo chỉ dẫn của Tạo Hóa La Bàn, phát hiện một cái quan tài vàng phía sau tảng đá xanh.

Cái quan tài vàng này chỉ lớn cỡ bình thường, trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, hắn chỉ thấy sương mù mông lung, trong này nhất định là có đồ.

Có rất ít đồ vật mà Pháp Nhãn Kim Đồng không nhìn thấu, chỉ sợ trong này có tạo hóa nghịch thiên.

Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Ta không cách nào phán đoán được tình huống bên trong."

"Sư tỷ, chúng ta có nên mạo hiểm không?"

"Có thể thử xem."

Khương Phục Tiên cảm giác nguyền rủa không liên quan tới quan tài vàng, thời điểm những người này ra đi cũng không dữ tợn, mà là ưu thương, chứng minh bọn họ không phải đột nhiên hoá đá.

Rất có thể là hộ tống quan tài vàng.

Trần Mục muốn trực tiếp mở nắp quan tài ra, lại phát hiện cái quan tài vàng này cực kỳ nặng, sức mạnh của hắn vô cùng kh*ng b*, có thể thấy được quan tài vàng nặng tới cỡ nào.

"Nặng quá! Ta xem có thể đẩy ra hay không." Trần Mục chọn cách dùng lực đẩy, hai tay bao trùm Kim Lân, nắp quan tài xuất hiện chuyển động, răng rắc, chiến thuyền sắp vỡ nát.

Quan tài vàng bị từ từ đẩy ra, Khương Phục Tiên không giúp đỡ, nàng ta để ý tới quan tài vàng, phòng ngừa nguy hiểm xuất hiện.

Lúc quan tài vàng lộ ra một khe hở, có sương mù mông lung bay ra, toàn thân Trần Mục lấp lánh kim quang, quanh thân Khương Phục Tiên trải rộng ánh bạc, bọn họ đều không có hô hấp, bên ngoài cơ thể còn có tầng phòng ngự đặc thù.

Ầm ầm!

Quan tài vàng được mở ra hoàn toàn!

"Đừng nhìn, có vấn đề."

Khương Phục Tiên thả y phục vào lại quan tài vàng, sau đó hợp lực với Trần Mục đậy nắp quan tài vàng lại: "Chấp niệm càng mạnh, thôn phệ càng nguy hiểm, có chấp niệm có thể trở thành lạc ấn tinh thần, có thể khống chế tư duy và hành động của chàng."

Trong trận pháp hạch tâm của chiến thuyền còn dự trữ tiên thạch chưa sử dụng hết, những tài nguyên này đủ cho đám người Trần Mục đến được xung quanh nội Sơn Hải.

Nội Sơn Hải lớn hơn ngoại Sơn Hải rất nhiều, bọn họ muốn đến được chỗ sâu trong nội Sơn Hải, còn cần lượng lớn tài nguyên, nếu như bị vây ở tinh không, cũng chỉ có thể chờ chết, bởi vì trong tinh không không có vật chất năng lượng có thể hấp thu được.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 477: Nội Ngoại Sơn Hải (3)



Trần Mục tin tưởng vị hôn thê, cho nên đi theo Khương Phục Tiên tiến về chỗ sâu trong tinh không, dọn dẹp xong hắc thiết chiến thuyền, thu hoạch được tinh đồ càng hoàn chỉnh cùng lượng lớn tiên thạch, xác suất bọn họ tới được Thần Vực lần nữa tăng lên.

Trở lại thuyền tiên.

Trần Mục và Khương Phục Tiên tiếp tục hành trình, bọn họ lập tức đi tới điểm truyền tống gần nhất.

Thuyền tiên xuyên thẳng qua hư không, Trần Mục không dám thư giãn, hắn tiếp tục tu luyện với vị hôn thê, không ngừng tôi luyện thân thể cùng nguyên thần, thực lực không ngừng tăng lên.

Ba tháng sau.

Thuyền tiên đến điểm truyền tống gần nhất.

Bên trên ngôi sao lớn hoang vu, chung quanh đều là đồng bằng, truyền tống trận ở nơi này cũng đã cũ nát, hơn nữa rất nhiều năm không được sửa chữa, sử dụng có phần nguy hiểm.

Trần Mục và Khương Phục Tiên không hề do dự, bọn họ thôi động truyền tống trận, thuyền tiên biến mất trong hư không.

Ba ngày sau, bọn họ xuất hiện tại điểm truyền tống mới, truyền tống trận ở nơi này tốt hơn điểm truyền tống của truyền tống trận trước rất nhiều, vả lại bọn họ không cần đi đường, có thể trực tiếp đáp từ điểm truyền tống này đến điểm truyền tống khác.

Bọn họ liên tiếp thông qua ba cái điểm truyền tống, rất nhanh liền từ trung bộ ngoại Sơn Hải đến được cánh ngoài nội Sơn Hải, vừa vặn trôi qua nửa tháng thời gian.

Càng đi vào chỗ sâu trong tinh không, truyền tống trận của điểm truyền tống càng ngày càng mới, càng ngày càng ổn định, Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Chắc là bọn họ vừa đi vừa dựng truyền tống trận, cho nên càng đi về phía trước truyền tống trận càng mới."

Trần Mục trầm giọng nói: "Sư tỷ, chúng ta men theo con đường hạm đội Hoang Châu đã đi, có thể xảy ra chuyện gì không?"

"Có khả năng sẽ xảy ra chuyện, lúc chúng ta đến được trung bộ nội Sơn Hải sẽ tách khỏi tuyến đường này."

"Chủ ý này không tệ."

Hai tay Khương Phục Tiên kết ấn, lần nữa phóng toạ độ của mình về phía Khương gia, tương tự với kiếm ấn nàng ta dạy Trần Mục, bọn họ không lập tức tiến vào truyền tống trận, mà nghỉ ngơi tại nơi này, thuận tiện chờ đợi hồi đáp từ chỗ sâu trong tinh không.

Nhiệm vụ đánh dấu của Trần Mục đột nhiên cập nhật.

【Nhiệm vụ: Đánh dấu Cự Thần tinh】

【Khen thưởng: Cự Thần Khôi Lỗi】

【Hình nộm có sức mạnh Thiên Thần】

Đã rất lâu Trần Mục không nghe được âm thanh của hệ thống, rất là nhớ nhung, lần khen thưởng này nghe rất mạnh, Cự Thần Khôi Lỗi, còn nắm giữ sức mạnh Thiên Thần.

Hắn lập tức tra xét vị trí của Cự Thần tinh, Cự Thần tinh ở xung quanh nội Sơn Hải, bọn họ cần truyền tống lần nữa, ngay gần cái điểm truyền tống tiếp theo.

Trần Mục không thúc giục vị hôn thê, dù sao cũng gần ngay trước mắt, hai ngày sau, Khương Phục Tiên vẫn không nhận được hồi đáp như cũ, bọn họ lại lên đường lần nữa.

Thuyền tiên biến mất tại Truyền Tống địa.

Ngay ngày thứ hai sau khi đám người Trần Mục rời đi, bầu trời phía trên điểm truyền tống bị xé rách, ánh bạc tràn ra, bao phủ mặt đất, cự hạm dài khoảng chừng ngàn trượng lái ra khỏi hư không, đằng sau còn có lượng lớn chiến thuyền đi theo, đây là sức mạnh đáng sợ đủ để quét sạch Vạn Tượng đại lục.

Ở chóp chiến hạm, có lượng lớn cường giả đứng đó, trên người bọn họ khoác ngân giáp, cường giả trung niên cầm đầu cau mày: "Phục Tiên từng tới qua nơi này, nàng vừa mới rời đi."

Thanh niên tóc xanh bên cạnh trung niên hưng phấn nói: "Cuối cùng cũng có thể gặp được Phục Tiên muội muội, thật chờ mong."

"Phục Tiên là Thần nữ của Đông Thần quốc chúng ta, Cơ Thanh Vân, ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa." Thanh niên tóc bạc mắt đen cảnh cáo nói.

Cường giả trung niên tóc bạc trầm giọng nói: "Chúng ta cách Phục Tiên rất gần, phải tranh thủ thời gian tìm được nàng."

Cơ Thanh Vân khó hiểu nói: "Xuyên thúc, tại sao chúng ta không trực tiếp phát tín hiệu cho Phục Tiên?"

Khương Xuyên trầm giọng nói: "Chúng ta phát ra tin tức, vị trí của chúng ta cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó có khả năng sẽ bị những gia tộc bất hủ còn lại của Thần Vực ngăn cản."

"Bảo mệnh ngọc trên người Phục Tiên đã vỡ nát, bằng không thì tìm nàng rất dễ dàng, bây giờ nàng còn đang di chuyển, chứng minh nàng vẫn an toàn, chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được nàng."

Thuyền tiên xuất hiện tại điểm truyền tống giáp biên giới nội Sơn Hải, nơi này cách Cự Thần tinh không xa, Trần Mục và vị hôn thê thương lượng xong tiến về Cự Thần tinh.

Vừa rời khỏi hư không, hai tay Khương Phục Tiên liền kết ấn, ánh bạc bí văn vọt lên trời cao, đôi mắt nàng ta ngưng lại, u quang phá không lao tới, bí văn bị đánh nát.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho vẻ mặt của Trần Mục và Khương Phục Tiên ngưng trọng, bọn họ nhìn không gian cách đó không xa bị xé mở, chiến thuyền màu đỏ thẫm lái ra khỏi hư không, dài chừng hai trăm trượng, hình thể to lớn, giống như núi non bay lơ lửng ở tinh hải.

Chiến thuyền bình thường không thể xuyên qua không gian, có thể chế tạo ra chiến thuyền xuyên thẳng qua hư không, thế lực sau lưng chắc chắn không đơn giản, vừa nhìn đã biết kẻ đến không có ý tốt.

Phía trên chiến thuyền có hai hàng phù văn đại bác, có thể thôn phệ linh thạch bộc phát ra uy lực cường đại, lúc này phù văn đại bác phóng ra nhiệt độ nóng rực.

Bởi vì lửa đạn rơi vào chỗ truyền tống, toàn bộ truyền tống trận bị san thành đất bằng, Trần Mục phát giác được không gian chung quanh cũng bị phong tỏa, thuyền tiên không cách nào xuyên thẳng qua hư không tẩu thoát, đối phương là có chuẩn bị mà tới.

Phù văn đại bác cần thời gian rất lâu để bổ sung năng lượng, Trần Mục thu hồi Tổ Long Kim Lân.

Bọn họ nhìn thấy ở chỗ chiến thuyền cao như núi, người trung niên khoác nhuyễn giáp màu đen đứng tại nơi cao, quan sát Trần Mục và Khương Phục Tiên.

Trong mắt Trần Mục hiện ra kim quang, trong cơ thể những cường giả này không có tần sóng linh lực, bọn họ là hậu duệ của huyết mạch Thần tộc, trong cơ thể nắm giữ thần lực dũng mãnh, cường giả Kiếm Thánh bình thường sẽ bị bọn họ nghiền ép.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 478: Cự Thần binh (1)



Chương 478: Cự Thần binh (1)

Huyết mạch Thần tộc trong cơ thể bọn họ không nồng đậm, có thần lực không mạnh đến trình độ đáng sợ, trung niên mặc áo giáp màu đen cầm đầu cùng lão giả gù tóc trắng vô cùng mạnh, huyết mạch Thần tộc trong cơ thể tương đối nồng đậm, có thần lực cực kỳ kh*ng b*.

Vượt xa Kiếm Tiên Trần Mục từng gặp.

Trần Mục bây giờ xưa không bằng nay, hắn cũng không sợ cường giả Thần tộc trước mắt.

Bên trên chiến thuyền màu đen, lão giả tóc trắng cười híp mắt nhìn Khương Phục Tiên, âm thanh khàn giọng nói: "Tiểu nữ oa, ngươi chính là nữ nhi của Đông hoàng?"

Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo hàn sương, không trả lời, Trần Mục có thể khẳng định, bọn họ không phải người của Khương gia, bởi vì huyết mạch trong cơ thể cũng khác nhau.

Trên mặt trung niên mặc áo giáp màu đen nở nụ cười chế giễu: "Ta cảm thấy huyết mạch Thần tộc của nàng ta trên Thất phẩm, may mà hiện tại nàng ta vẫn là thân thể phàm nhân, bằng không một ngón tay cũng có thể nghiền ép ngươi và ta."

Lão giả tóc trắng trầm giọng nói: "Tiểu nữ oa, khoanh tay chịu trói, bọn ta sẽ không làm khó ngươi."

Toàn thân Khương Phục Tiên tràn ngập ánh bạc, nháy mắt áo giáp kim sắc bao trùm cả cơ thể, trong mắt nàng ta ẩn chứa hàn ý, giống như nữ Võ Thần, tư thế hiên ngang, Băng Hồn cùng Tuyết Phách bay lơ lửng ở bên cạnh.

Trung niên mặc áo giáp màu đen cười lạnh nói: "Còn khá bướng bỉnh, ngươi cho rằng thức tỉnh huyết mạch Thần tộc liền có thể muốn làm gì thì làm, có thể lấy nhục thể phàm thai chống chọi với cơ thể của thần?"

Khương Phục Tiên không phí lời với bọn chúng, tiêu sái nhấc Băng Hồn lên, kiếm quang kim sắc xé rách không gian, lão giả tóc trắng giơ bàn tay lên, tấm chắn ố vàng ngăn cản công kích đáng sợ này.

Tay của lão giả tóc trắng khẽ run: "Tiểu nữ oa, sức mạnh này của ngươi đã tới gần Chân Thần, không hổ là nữ nhi của Đông hoàng, huyết mạch nghịch thiên!"

"Bắt giữ nàng ta!"

Cường giả mặc áo giáp màu đen lạnh lùng nói.

Bên trên chiến thuyền vọt ra mười mấy người vây quanh thuyền tiên, Khương Phục Tiên và Trần Mục đồng thời xuất kích, đối mặt với sự bao vây của Thần tộc chưa biết, bọn họ không hề e ngại.

Tới gần ánh bạc của Khương Phục Tiên, sức mạnh của bọn họ cũng sẽ bị yếu đi, ở trước mũi nhọn của Băng Hồn cùng Tuyết Phách, không ngừng có cường giả Thần tộc đẫm máu.

Hai tay Trần Mục bao trùm Kim Lân, tay phải cầm Xích Long Thần Mâu, tay trái nắm Thanh Vân kiếm, hắn dễ dàng chém giết cường giả Thần tộc lao tới trước mặt, thế như chẻ tre, nháy mắt giết cho cường giả Thần tộc sợ hãi.

Trung niên mặc áo giáp màu đen cùng lão giả tóc trắng chú ý tới Trần Mục, vừa rồi lực chú ý của bọn họ đều đặt trên người Khương Phục Tiên, trái lại là xem nhẹ sự tồn tại của hắn.

Không nghĩ tới Trần Mục cư nhiên lại thần dũng như thế, lão giả tóc trắng trầm giọng nói: "Hai cánh tay hắn có thần lực của Chân Phượng cùng Chân Long, rất thú vị."

Trong cơ thể tu tiên giả bình thường rất khó nắm giữ hai loại thần lực khác biệt, ở trong nội bộ Thần tộc nắm giữ hai loại thần lực đều là sự tồn tại giống như phượng mao lân giác, bọn họ không khinh thường Trần Mục nữa.

Trần Mục và Khương Phục Tiên nghiền ép cường giả Thần tộc mà bọn họ phái ra, trung niên mặc áo giáp màu đen trầm giọng nói: "Tiêu lão, hay là thông báo với Chiến Vương, phòng ngừa vạn nhất."

"Không cần!"

"Có thể sẽ dẫn cường giả Khương gia tới."

Lão giả tóc trắng lắc đầu, bọn họ lâm thời nhận được nhiệm vụ này, chuẩn bị không đầy đủ, rất nhiều đội ngũ phân tán tại các nơi trong tinh không chuẩn bị ngăn cản Khương Phục Tiên.

Thực lực của bọn họ không tính là nổi bật trong tất cả đội ngũ, chỉ là may mắn đụng phải Khương Phục Tiên.

Lão giả tóc trắng biết được một ít bí mật, phát hiện quỹ tích di chuyển của bọn họ ăn khớp với đường đi tiến về bến bờ vũ trụ của Hoang Thần điện năm đó, cho nên chặn đánh ở chỗ này, không nghĩ tới bọn họ lại thật sự gặp được.

Bắt được Khương Phục Tiên, có thể thu được rất nhiều chỗ tốt, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha nàng ta, càng sẽ không nhường chỗ tốt như vậy cho những người khác.

Lão giả tóc trắng đích thân ra tay, tay ông ta nắm kiếm gỗ ố vàng, kiếm gỗ b*n r* mấy chục đạo dây leo, không ngừng đan xen quấn quanh, giống như lưới võng.

Khương Phục Tiên buông Băng Hồn ra, ngay sau đó nắm chặt Tuyết Phách, lúc trọng kiếm vung vẩy, không gian vặn vẹo, tiếng nổ vang lên, lực công kích c*̉a nàng ta nháy mắt tăng lên gấp bội, dây leo lao tới trước mặt bị chém đứt.

Lão giả tóc trắng vọt tới gần, Hoàng Mộc kiếm cùng Tuyết Phách va chạm, Khương Phục Tiên bị giam chân.

Cường giả mặc áo giáp màu đen tay cầm đại kích u ám, hắn ta chuẩn bị liên hợp với lão giả tóc trắng để đối phó Khương Phục Tiên.

Bỗng nhiên, tiếng sấm kinh động vang lên, một đạo hàn mang đánh tới, cường giả mặc áo giáp màu đen không thể không tránh.

Đinh!

Hai thanh thần binh không ngừng va chạm, không gian không ngừng vang lên tiếng nổ, không gian vặn vẹo, cường giả Thần tộc chung quanh cũng không dám tới gần.

"Ngụy Thần cũng muốn đấu với ta?" Cường giả mặc áo giáp màu đen cười lạnh, hắn ta thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, giữa lông mày xuất hiện tộc văn màu đen thô sơ.

Đại kích u ám và Xích Long Thần Mâu va chạm lần nữa, lần này Trần Mục bị b*n r* mấy chục trượng, sức mạnh của đối phương đột nhiên tăng vọt mấy lần.

Cường giả mặc áo giáp màu đen thừa cơ phóng ra thần lực cường đại, đại kích lần nữa rơi xuống, u quang đáng sợ phá không mà đến, Trần Mục không lựa chọn kiên quyết đỡ lấy, trực tiếp dùng Tổ Long Kim Lân ngăn lại.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 479: Cự Thần binh (2)



Tay Trần Mục cầm Xích Long Thần Mâu lần nữa giết trở về, lần này hắn đồng thời thôi động Chân Long Huyết Mạch cùng Chân Phượng Huyết Mạch, cộng thêm tiên lực do Hồng Mông tiểu thụ phóng ra, còn có huyết mạch đặc hữu của Trần gia, sau cùng phối hợp với Bất Diệt Kinh khiến sức mạnh thân thể tăng lên tới đỉnh phong, tần sóng đáng sợ lao đến.

Quanh thân cường giả mặc áo giáp màu đen bao phủ u quang, mà đôi mắt hắn ta lại phản chiếu kim quang, trong mắt ẩn chứa vẻ không dám tin, Trần Mục bộc phát ra sức mạnh mà thiên kiêu Thần tử mới có.

Ngay cả lão giả tóc trắng giao đấu với Khương Phục Tiên cũng đều nhướng mày, lớn tiếng nhắc nhở: "Không thể cứng rắn va chạm!"

Soạt!

Trần Mục biến mất không thấy đâu nữa, cường giả mặc áo giáp màu đen trợn to con mắt, mảnh không gian này bị phong tỏa, không cách nào sử dụng quy tắc không gian thuấn di, sao hắn có thể biến mất khỏi hư không?

Cường giả mặc áo giáp màu đen toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, hắn ta phát giác được nguy hiểm, dựa vào trực giác quay người vung đại kích, trong mắt Trần Mục mang theo kinh ngạc, đối thủ không hổ là cường giả Thần tộc, vậy mà lại có thể phán đoán công kích của hắn.

Trần Mục vung Xích Long Thần Mâu, đại kích u ám mang theo thần lực kinh khủng nghênh đón, đùng một tiếng, đại kích u ám lập tức bị đánh bay, tay cầm của cường giả mặc áo giáp màu đen run rẩy kịch liệt, nháy mắt cả cánh tay mất đi tri giác.

Trước ngực cường giả mặc áo giáp màu đen rộng mở, Trần Mục không chút do dự dùng hết toàn lực đâm thẳng, không hề nương tay chút nào, Xích Long Thần Mâu dễ dàng xuyên thủng lồng ngực đối thủ.

Phốc phụt!

Cường giả mặc áo giáp màu đen ho ra đầy máu, tộc văn giữa lông mày dần dần tối đi, Trần Mục đột nhiên phát hiện Xích Long Thần Mâu đang thôn phệ huyết mạch Thần tộc của đối thủ.

"Ngươi dám…"

Trong mắt cường giả áo đen ẩn chứa vẻ hoảng sợ.

Răng rắc!

Thanh Vân kiếm xuyên thủng mi tâm của hắn ta, cường giả mặc áo giáp màu đen bị g**t ch*t triệt để, Trần Mục không để cho Xích Long Thần Mâu hoàn toàn hấp thu huyết mạch Thần tộc của hắn ta, xử lý xong đối thủ, lập tức quay người trợ giúp vị hôn thê.

Cường giả Thần tộc xung quanh tê dại da đầu, bọn họ không dám ngăn cản, Trần Mục và Khương Phục Tiên liên thủ, Quang Minh Lĩnh Vực cùng Hỗn Độn Kiếm Vực bao trùm lão giả tóc trắng, ông ta bị ép thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, sau lưng xuất hiện hình chiếu màu vàng to lớn, chứa đựng sức mạnh đáng sợ.

Giữa hàng mày Khương Phục Tiên xuất hiện thần văn ngân sắc, tuyệt thế nữ thần xuất thế ngang trời, ánh bạc ngưng tụ thành thanh kiếm thần thánh, trực tiếp đánh nát hình chiếu ngưng tụ của lão giả tóc trắng.

Lão giả tóc trắng bị Trần Mục tới gần, tay trái Thanh Vân kiếm, tay phải Xích Long Thần Mâu, Hoàng Mộc kiếm đón đỡ trái phải, rất nhanh liền xuất hiện vết nứt.

Trần Mục dùng trạng thái đỉnh cao nhất xuất kích, cũng không thể nghiền ép được lão giả tóc trắng, binh khí của người sau không bằng Trần Mục, đó là một cây thần mộc, rất nhanh đã rách tả tơi.

Lão giả tóc trắng đột nhiên lùi lại, ông ta muốn chạy trốn về chiến hạm, Trần Mục buông Xích Long Thần Mâu xuống, hai tay nắm Thanh Vân kiếm, Khương Phục Tiên nắm Băng Hồn.

Cường giả Thần tộc đều đang rút lui về phía chiến thuyền, không gian xung quanh vặn vẹo, bọn họ chuẩn bị chạy trốn.

Thế nhưng giây phút bọn họ vừa lên chiến thuyền, Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời vung kiếm, kiếm mang ngân sắc cùng kiếm mang kim sắc xé rách không gian, tấm chắn của chiến thuyền cách đó không xa bị xé mở, trong nháy mắt chiến thuyền bị nổ vỡ.

Mảnh vỡ của chiến thuyền bay đầy trời, mà lão giả tóc trắng vẫn chưa chết, Trần Mục hái sao một cái, trong tinh không xuất hiện sợi tơ kim sắc, dây dài kim sắc xuyên thủng mi tâm của lão giả tóc trắng, phá hủy thần hồn của ông ta, chết tại chỗ.

Trong tinh không bùng lên ngọn lửa.

Trận pháp của Truyền Tống địa bị phá hỏng, bọn họ đi tới điểm truyền tống tiếp theo cần rất nhiều thời gian.

"Sư tỷ, có vẻ như bọn họ biết nàng? Ta cảm thấy tình huống không đúng lắm." Vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng nói.

Hai tay Khương Phục Tiên kết ấn, lần nữa phát ra tin tức với bên ngoài: "Những người này đến từ Thần Vực, đoán chừng là do tọa độ của ta dẫn tới, nơi này không an toàn, chúng ta vừa đi vừa nói."

Hai người ngay cả chiến trường cũng không thu dọn, trực tiếp ngồi thuyền tiên tiến về Cự Thần tinh, trên thuyền tiên, Khương Phục Tiên và Trần Mục ngồi nghỉ ngơi trên ghế: "Phu quân, lần này chàng biểu hiện không tệ, giúp ta đánh lui cường địch, nếu như không có chàng, lần này thật sự có phiền phức lớn."

Nụ cười của Trần Mục tươi đẹp, nghiêm túc nói: "Muốn nhằm vào vị hôn thê của ta, g**t ch*t bọn họ."

Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, sau đó đôi mắt ngưng lại, nói khẽ: "Chúng ta có thể gặp được cường giả của Thần Vực, cường giả Khương gia cũng có thể đang ở gần đây."

Thuyền tiên tiến vào hư không, sẽ lưu lại tần sóng không biến mất trong thời gian dài, Trần Mục và Khương Phục Tiên lo lắng bị truy tung, nên không xuyên thẳng qua hư không.

Khương Phục Tiên không có ý rời xa nơi này, bọn họ còn đang chờ cường giả Khương gia giáng lâm.

Chiến thuyền hắc ca tìm kiếm đám người Trần Mục ở gần đó.

Trần Mục và Khương Phục Tiên uống Huyết Bồ Đề, hai người nhanh chóng khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, thuyền tiên đến gần Cự Thần tinh, ngôi sao này lớn hơn những ngôi sao chung quanh nhiều.
 
Back
Top Bottom