Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 490: Mẫu Nữ Ngả Bài (1)



Trần Mục gật đầu, khẽ cười nói: "Đúng vậy, quấy rầy rồi, còn xin thứ lỗi."

Khương Nguyên bước đến trước mặt Trần Mục: "Ngươi không phải hậu duệ Thần tộc, nhưng lại có huyết mạch Thần tộc không tồi, có hứng thú cọ sát hai chiêu không?"

Trần Mục có thể cảm nhận được trong cơ thể Khương Nguyên có huyết mạch Thần tộc rất mạnh, nhưng không cảm thấy áp lực, hắn cũng muốn biết thực lực của thiên kiêu Thần tộc, nhưng không muốn gây thêm phiền phức cho vị hôn thê, từ chối nói: "Ta không phải đối thủ của các hạ, thôi không tự chuốc lấy khổ."

Khương Nguyên không ép buộc Trần Mục so tài, lạnh giọng nói: "Trọng địa nội thành, không được phép đi dạo!"

Hạ Trúc Vân liền vội vàng khom người nhận lỗi: "Đều là do nô tỳ sai, chúng ta lập tức trở về."

Trần Mục và Hạ Trúc Vân rời khỏi Quang Minh đài, Khương Nguyên dẫn theo thị vệ tiếp tục tuần tra tại nội thành.

Phục Tiên các.

Thời điểm Trần Mục trở về, Khương Phục Tiên vẫn chưa trở lại, Hạ Trúc Vân lo lắng nói: "Trần công tử, đều là do ta không tốt, thật xin lỗi."

"Đều là chuyện nhỏ, không cần để ý."

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, Hạ Trúc Vân có thể cảm giác được, rõ ràng hắn rất mạnh, nhưng lại rất khiêm tốn, đối xử với những người khác cũng rất thân thiện.

Hạ Trúc Vân cung kính nói: "Trần công tử, ngài có muốn đi nghỉ trước không?"

"Ta ngồi ở chỗ này một lát."

Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn ngồi ở trong đình, chờ vị hôn thê quay về.

Nguyệt Quang hoa viên.

Trong yến hội, Chu Hành Vân của Tây Thần quốc đột nhiên đứng dậy, hắn ta đi tới trước đài cao, khom mình hành lễ với hai vị Thần hậu cao cao tại thượng.

"Hai vị Thần hậu tại thượng, Hành Vân muốn cọ sát với Thần tử Vũ Thần, mong được ân chuẩn."

Nghe vậy, yến hội trở nên huyên náo, mọi người đều mong chờ trận quyết đấu của bọn họ.

Vẻ mặt Khương Vũ Thần lạnh nhạt, hắn ta không có ý đặt Chu Hành Vân ở trong mắt.

Lâu Tương Thần hậu nhìn về phía Huyền Vận Thần hậu: "Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy trận so tài này thích hợp không?"

Huyền Vận Thần hậu mỉm cười yêu kiều: "Tiểu bối so tài đương nhiên có thể, hôm nay muộn quá rồi, ngày kia đi."

Chu Hành Vân chủ động khiêu chiến, nếu như Đông Thần quốc chỉ trốn tránh không chiến, thì sẽ có ý nhận sợ, cho nên Huyền Vận Thần hậu cũng cười đồng ý.

Lâu Tương Thần hậu cười xinh đẹp nói: "Xem ra là tỷ tỷ muốn xem náo nhiệt, muội muội cũng thích náo nhiệt."

Hai vị Thần tử tuổi trẻ giao đấu, đại diện cho bộ mặt của hai thần quốc, Chu Hành Vân đến từ Chu gia, đại Thần tộc thứ hai của Tây Thần quốc, nếu như hắn ta có thể chiến thắng Thần tử của Đông Thần quốc, thậm chí có thể trở thành người thừa kế của Tây Thần quốc.

Mọi người đều tràn ngập chờ mong với trận so tài của bọn họ.

Yến hội kết thúc.

Hà Mộng Như đưa Lâu Tương Thần hậu rời đi.

Huyền Vận Thần hậu dẫn Khương Phục Tiên và Khương Vũ Thần trở lại cung điện nơi sâu trong nội thành.

Trong phòng vàng son lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, hai mẫu nữ nắm tay, vô cùng ấm áp: "Phục Tiên, mẫu thân không làm được tận trách."

Khương Phục Tiên nói khẽ: "Mẫu hậu, ta sống rất vui vẻ, ngài không cần tự trách."

Huyền Vận Thần hậu khẽ thở dài: "Năm đó chúng ta quyết định đưa con đến nhân gian là bởi vì tiên đoán của Khương gia cổ xưa, Chân Thần sẽ lại xuất hiện ở nhân gian."

"Rất nhiều năm về trước, lúc cường giả Lăng Vân tông đến nơi sâu trong tinh không, gia gia con từng ra tay cứu giúp, sau đó chúng ta liền quyết định đưa con đến nhân gian."

"Hoá ra ta xuất hiện tại Lăng Vân tông không phải là ngẫu nhiên." Khương Phục Tiên cười khẽ, có đôi khi từ lúc bắt đầu vận mệnh đã bị khống chế, cảm giác này rất không tốt.

Huyền Vận Thần hậu v**t v* khuôn mặt Khương Phục Tiên, tràn đầy từ ái cùng kiêu ngạo: "Mẫu thân có thể cảm nhận được, Chân Thần ở trong thân thể con, con chính là Chân Thần!"

Bình thường, có thần khu cũng gọi là Chân Thần, nhưng đây không phải là Chân Thần đúng nghĩa, nắm giữ huyết mạch Thần tộc và thần khu chỉ có thể coi là thần duệ, chỉ có kế thừa thần vị, nắm giữ thần cách, mới là Chân Thần duy nhất của chủng tộc này!

Khương Phục Tiên làm được chuyện mà bọn họ chưa từng làm được, nàng ta đã kế thừa Quang Minh Thần vị, nàng ta nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, ta muốn vào Quang Minh Thần Tháp."

Huyền Vận Thần hậu dịu dàng nói: "Phục Tiên, đó là chuyện sớm muộn thôi, nhưng phải được sự đồng ý của phụ hoàng con trước, sau đó mới có thể đi vào Quang Minh Thần Tháp."

"Mẫu hậu, ta muốn gặp phụ hoàng."

"Phụ hoàng của con đang bế quan, qua một thời gian ngắn nữa ông ấy sẽ xuất quan." Huyền Vận Thần hậu dịu dàng nói.

Khương Phục Tiên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.

Huyền Vận Thần hậu hiếu kỳ nói: "Phục Tiên, nói một chút chuyện con đã trải qua trong những năm này tại nhân gian cho mẫu thân nghe đi."

Khương Phục Tiên nói ngắn gọn, những trải nghiệm ở nhân gian của nàng ta nghe có vẻ rất bình thường, Khương Vũ Thần cảm thấy rất nhàm chán, không nghe nghiêm túc.

Khương Phục Tiên bỗng nhiên im lặng, Khương Vũ Thần vốn dĩ đang cảm thấy phát chán đột nhiên vực dậy tinh thần, hắn ta nhìn tỷ tỷ, hy vọng có thể có câu chuyện kì thú gì đó.

"Mẫu hậu, sư đệ ta tên là Trần Mục, ta cũng không muốn giấu ngài, chúng ta đã tư định chung thân, hơn nữa cũng đã định hôn ước."

Khương Phục Tiên không muốn che giấu ở trước mặt mẫu thân, Huyền Vận Thần hậu trầm mặc, Khương Vũ Thần trừng to mắt, hắn ta biết có trò vui để xem rồi.

Tại thần quốc đính hôn chính là chuyện lớn bằng trời, ở Phục Tiên các phía xa sau lưng Trần Mục đột nhiên lạnh lẽo, thầm nghĩ có vị hôn thê bao bọc, hẳn là sẽ không có việc gì.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 491: Mẫu Nữ Ngả Bài (2)



Khương Vũ Thần nhắc nhở thân thiện: "Tỷ tỷ, Thần tộc có quy định, cấm kết hôn với phàm nhân, tỷ là Công chúa của Đông Thần quốc, tỷ lại dẫn đầu phá hỏng quy củ của lão tổ tông, ảnh hưởng sẽ rất không tốt."

Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh nói: "Mẫu hậu, ta lấy được Quang Minh Thân thì sẽ rời khỏi Thần Vực."

"Phục Tiên, đây là nhà của con, mẫu thân không hy vọng con rời khỏi Đông Thần quốc, con có thể lựa chọn vị hôn phu mới tại Thần Vực, thiên kiêu Thần Vực con có thể tùy ý lựa chọn, có thể tìm được người tốt hơn."

"Mẫu hậu, ở trong mắt ta, tiểu sư đệ của ta vĩnh viễn là nam nhân ưu tú nhất, hơn nữa Trần gia từng xuất hiện Chí Tôn, nắm giữ huyết mạch Đại đế, hắn đã được định sẵn là sẽ quật khởi ở kỷ nguyên này."

Vẻ mặt Huyền Vận Thần hậu nghiêm túc nói: "Ở cái niên đại không thể thành tiên này, huyết mạch Nhân tộc có mạnh hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì, Phục Tiên, con là Thần tộc, trong sinh mệnh của con đã được chú định là dẫn dắt Thần tộc phục hưng, chỉ huy Đông Thần quốc đi tới cường thịnh!"

Nét mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, nếu như Trần Mục thành tiên, ngài sẽ đồng ý không?"

Huyền Vận Thần hậu đỡ trán, đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, dạo này bà ta phải ứng phó với Lâu Tương Thần hậu đã rất mệt mỏi, vốn cho rằng nữ nhi trở về có thể làm cho bà ta vui vẻ, không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại chuyện này.

"Việc này, phải xem thái độ của phụ hoàng con, Vũ Thần, đưa tỷ tỷ con đi về nghỉ đi." Huyền Vận Thần hậu có chút nhức đầu quay người thở dài nói, bà ta không biết xử trí chuyện này như thế nào.

Khương Vũ Thần đứng dậy, mỉm cười duỗi tay: "Tỷ tỷ, ta đưa tỷ trở về trước."

Khương Phục Tiên khom người nói: "Mẫu hậu, ngài nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai Phục Tiên lại đến thăm ngài."

Nàng ta còn muốn tiếp tục làm việc cho mẫu thân.

Trên đường Khương Vũ Thần đưa Khương Phục Tiên trở về, rất an tĩnh, sau cùng Khương Phục Tiên phá vỡ yên lặng: "Vũ Thần, đệ không muốn ta quay về?"

"Không có, ta trông mong tỷ tỷ có thể quay về sớm một chút." Khương Vũ Thần mỉm cười trả lời.

Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh: "Ở Lăng Vân tông, ta có một sư muội, vẫn luôn nhớ thương vị trí tông chủ, nàng ta rất đáng yêu, tuổi tác tương tự với đệ."

Khương Vũ Thần cau mày, nét mặt nghiêm túc nói: "Tỷ tỷ, ta sẽ không ghen ghét tỷ."

Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười, nói khẽ: "Ta không có đặc biệt chuẩn bị lễ vật, hy vọng hai cái Huyết Bồ Đề này có thể có ích với đệ."

Khương Phục Tiên lấy Huyết Bồ Đề ra, thứ này rất hiếm thấy, Khương Vũ Thần hơi kinh ngạc, cho dù ở Đông Thần quốc tài nguyên phong phú thì đây cũng là vật hi hữu.

Đột nhiên Khương Vũ Thần có chút xấu hổ, hắn ta không đích thân tới đón tỷ tỷ, nhưng mà Khương Phục Tiên vẫn tặng Huyết Bồ Đề cho hắn ta, đối xử với hắn như là người thân: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi."

Khương Phục Tiên đặt Huyết Bồ Đề vào trong tay hắn ta.

Khương Vũ Thần có chút lúng túng, hắn ta cũng ngượng mở miệng nói chuyện, chờ tới lúc đến gần Phục Tiên các, Khương Phục Tiên mở miệng lần nữa: "Hôm nay ta muốn nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ dạy cho đệ Quang Minh Thần Thuật."

"Quang Minh Thần Thuật hoàn chỉnh?"

"Đúng thế."

Khương Vũ Thần ngẩn người.

Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Ta muốn nghỉ ngơi, đệ đi về trước đi, ngày mai ta sẽ tới chỗ mẫu hậu, đệ có thể tìm ta ở đó."

Khương Vũ Thần nhìn bóng lưng Khương Phục Tiên, vốn dĩ tưởng rằng tỷ tỷ trở về sẽ đoạt mất địa vị của bản thân, nhưng nàng ta lại dịu dàng hơn cả mẫu thân, cảm thấy rất áy náy.

Trần Mục ngồi ở trong đình, nhìn thấy vị hôn thê trở về, cười gọi: "Sư tỷ."

Hạ Trúc Vân cung kính nói: "Điện hạ."

Khương Phục Tiên nhướng mày: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm."

Hạ Trúc Vân lập tức dẫn bọn họ đến nơi nghỉ ngơi, Khương Phục Tiên ở gian phòng chính giữa, Trần Mục ở phòng khách cách đó rất xa, bọn họ đều vào phòng nghỉ ngơi.

Thời điểm đêm khuya.

Hạ Trúc Vân canh giữ ở ngoài cửa phòng của Khương Phục Tiên.

Nhưng mà Khương Phục Tiên đã lặng lẽ chạy đến gian phòng của vị hôn phu, ngay cả Trần Mục cũng hơi kinh ngạc.

Trần Mục vốn là đang tu luyện, Khương Phục Tiên đột nhiên ôm lấy hắn nằm ở trên giường: "Sư tỷ, nàng làm gì vậy?"

"Làm sao? Không nhớ ta?"

"Nhớ chứ, nhưng mà ở nơi này, không tốt đâu?"

Khương Phục Tiên nhướng mày, mặt mũi ngậm ý cười, cao ngạo nói: "Nơi này thì làm sao, nơi này là nhà ta!"

Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Nếu như phụ mẫu nàng không vui thì làm sao bây giờ?"

Khương Phục Tiên ôm vị hôn phu thật chặt, nhẹ hôn cổ hắn, khẽ giọng nỉ non nói: "Tối nay ta đã nói chuyện của chúng ta với mẫu hậu rồi, có thể cảm giác được bà ấy rất khó xử."

Trần Mục có thể cảm nhận được tâm trạng phiền não của vị hôn thê, hiện tại áp lực của nàng ta rất lớn: "Sư tỷ, chỉ cần nàng không bị ảnh hưởng, ta có thể giải trừ hôn ước, sớm muộn cũng có ngày, ta sẽ làm bọn họ đồng ý hôn sự của chúng ta."

Hiện tại Trần Mục vẫn không dám buông lỏng như cũ, đây là nhà của vị hôn thê, không phải là nhà của hắn, nếu như phụ mẫu của Khương Phục Tiên không vui, có thể còn sống mà trở về hay không cũng là vấn đề.

"Sư tỷ, trời sáng rồi."

"Để ta nghỉ ngơi thêm một lát nữa."

Hà Mộng Như đột nhiên xuất hiện ở Phục Tiên các, điều này khiến cho hai người đang tắm rất khó chịu, bọn họ chỉ có thể sớm kết thúc việc ngâm bồn, Khương Phục Tiên xuất hiện trong đình viện.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 492: Mẫu Nữ Ngả Bài (3)



Hạ Trúc Vân canh giữ ở trước cửa phòng Khương Phục Tiên, lại đột nhiên phát hiện Khương Phục Tiên xuất hiện trong đình viện, nàng ta có chút ngơ ngác.

Hà Mộng Như khom mình hành lễ: "Điện hạ, Thần hậu mời ngài cùng Trần công tử đến Thần Thụ viên."

Trần Mục vốn dĩ vẫn luôn ở trong phòng tu luyện, nghe được cuộc trò chuyện này của các nàng, lập tức trở nên khẩn trương.

Khương Phục Tiên lại cảm thấy đây là cơ hội, nàng ta thông báo cho vị hôn phu, sau đó hai người đi theo Hà Mộng Như đến Thần Thụ viên, trên đường còn đụng phải Thần tử và Thần nữ của Tây Thần quốc.

Diệp Hâm Nhiên nhiệt tình nói: "Hâm Nhiên bái kiến Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp, ta rất thích tỷ."

Chu Hành Vân khom người hữu lễ nói: "Hành Vân bái kiến Phục Tiên điện hạ, hoan nghênh điện hạ đến Tây Thần quốc làm khách."

Khương Phục Tiên mỉm cười; "Ta còn có việc, không thể trò chuyện với hai vị, xin thứ lỗi."

Diệp Hâm Nhiên và Chu Hành Vân nhao nhao lắc đầu, bọn họ đưa mắt nhìn nhóm người Khương Phục Tiên rời đi.

"Biểu ca, Phục Tiên tỷ tỷ thật xinh đẹp, khí chất áp sát mẫu hậu ta, thật hi vọng nàng là tỷ tỷ của ta."

"Hâm Nhiên, ngươi muốn gả cho Khương Vũ Thần đúng không?" Chu Hành Vân lắc đầu khẽ cười nói.

Diệp Hâm Nhiên ôm mặt, ánh mắt trốn tránh nói: "Tỷ tỷ kia thật sự rất mê người."

Chu Hành Vân dùng linh lực truyền âm nói: "Đều là bởi vì sự xuất hiện của nàng ta, cho nên cô cô mới bảo ta khiêu chiến Khương Vũ Thần, không muốn để hôn ước của các ngươi có kết quả quá sớm."

"Hả?"

Diệp Hâm Nhiên có chút ngơ ngác.

Chu Hành Vân khẽ cười nói: "Hâm Nhiên, nếu như ta thắng, Khương Vũ Thần không những không thể lấy ngươi, hắn thậm chí còn không có cách nào làm người thừa kế của Đông Thần quốc."

Diệp Hâm Nhiên nhíu mày, lớn tiếng nói: "Biểu ca, nếu như ngươi dám thắng, ta không để yên cho ngươi đâu."

Chu Hành Vân vừa cười vừa nói: "Ta đại diện cho bộ mặt của Tây Thần quốc, ta không thể thua, dù cho ta thua, đại khái Khương Vũ Thần cũng không thể trở thành người thừa kế của Đông Thần quốc, mà ngươi cũng không thể gả cho hắn."

"Phu quân của ngươi, nhất định phải là Hoàng tương lai của tứ đại thần quốc, hiểu chưa?" Chu Hành Vân trầm giọng nói.

Diệp Hâm Nhiên đương nhiên hiểu rõ, khó chịu bĩu miệng, nhưng lại không thể làm gì: "Nói không chừng nàng không muốn hoàng vị, Vũ Thần ca ca vẫn còn cơ hội cũng không chắc đâu."

Chu Hành Vân gật đầu: "Đây cũng là nguyên nhân cô cô tạm hoãn việc đính hôn, nếu như địa vị của Khương Vũ Thần vẫn như cũ, vậy thì hôn sự của các ngươi vẫn còn hy vọng."

"Điều kiện tiên quyết là hắn có thể thắng được ta." Ánh mắt Chu Hành Vân nóng rực, hắn ta cũng không muốn thua cuộc tỷ thí này.

Thái Sơ hoàng thành, Thần Thụ viên.

Nơi này là cấm địa Hoàng tộc, Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân chờ ở bên ngoài viên, Trần Mục cùng Khương Phục Tiên đi vào trong viên, đập vào mắt là bãi cỏ xanh tươi, phía xa có cổ thụ cao mười trượng, cành lá um tùm.

Một mình Huyền Vận Thần hậu đứng dưới tàng cây, bà ta đưa lưng về phía Trần Mục và Khương Phục Tiên, nhìn từ xa to lớn thần thánh, cao không thể chạm, càng đến gần áp lực càng lớn.

Hai người đi tới gần, khom mình hành lễ.

"Phục Tiên bái kiến mẫu hậu."

"Vãn bối Trần Mục, bái kiến bá mẫu."

Gọi Thần hậu tiền bối quá xa cách, gọi nhạc mẫu thì quá tùy ý, sau cùng Trần Mục lựa chọn gọi bá mẫu.

Huyền Vận Thần hậu chậm rãi quay người, toàn thân tản ra cảm giác áp bách mạnh mẽ, váy dài viền vàng trắng bạc khiến cho bà ta lộ ra vẻ khoan thai hoa lệ, đoan trang nhã nhặn, dung nhan tuyệt mỹ không có biểu cảm gì, sâu trong đôi mắt ẩn chứa tang thương, bà ta đánh giá Trần Mục ở khoảng cách gần.

Trần Mục chống đỡ áp lực ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười, không kiêu ngạo không tự ti mà nhìn Huyền Vận Thần hậu, trong mắt mang theo tôn kính, không có chút sợ sệt nào.

Khương Phục Tiên ngược lại tương đối khẩn trương, nàng ta không biết mục đích mẫu thân gặp Trần Mục: "Mẫu hậu, ngài kêu chúng ta tới nơi này là có chuyện gì?"

Huyền Vận Thần hậu nhìn về phía Khương Phục Tiên, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, ôn hòa nói: "Nhìn thử người trong lòng của Phục Tiên nhà chúng ta, xem rốt cuộc hắn có xứng hay không."

Trần Mục cảm thấy áp lực càng ngày càng nặng, ở trước mặt Huyền Vận Thần hậu, hắn ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, không ngừng điều chỉnh tiết tấu hô hấp.

Huyền Vận Thần hậu lại nhìn về phía Trần Mục, quan sát tỉ mỉ, sau đó giọng nói uy nghiêm, nói: "Nhìn tuổi tác thì còn trẻ hơn ta nghĩ, trẻ tuổi như vậy đã có thành tựu như thế này, đặt ở thời kỳ viễn cổ, chính là hạt giống thành thánh làm tổ, đáng tiếc, sinh không gặp thời."

Đánh giá của Huyền Vận Thần hậu cực kỳ cao, Trần Mục thụ sủng nhược kinh, lại không dám kiêu ngạo chút nào.

"Ở niên đại Thiên Đạo sụp đổ, đại đạo bị chém đứt, ngươi cảm thấy mình còn có thể đi bao xa?" Huyền Vận Thần hậu nhìn Trần Mục, mắt sáng như đuốc.

Huyền Vận Thần hậu lắc đầu than khẽ: "Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, phải để phụ hoàng con làm chủ, hiện tại việc tư đính hôn ước không thể công bố ra ngoài."

Khương Phục Tiên và Trần Mục đồng thời gật đầu.

Huyền Vận Thần hậu không có cường thế giống như Trần Mục nghĩ, bà ta càng quan tâm cảm nhận của Khương Phục Tiên hơn.

Khương Phục Tiên tiến lên đỡ lấy tay của mẫu thân, dịu dàng nói: "Mẫu hậu, ban đầu hôn ước của chúng ta là đến từ trời, là thiên mệnh."
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 493: Lần Đầu Lộ Ra Thần



Huyền Vận Thần hậu hơi nghi hoặc một chút, Khương Phục Tiên tỉ mỉ kể một lượt về chuyện hôn ước.

"Có lẽ là trong tối tăm tự có thiên ý, nhưng từ nhiều năm trước trời đã mất rồi, Thiên Đạo sụp đổ, hôn ước của các ngươi có phải thiên ý hay không còn rất khó nói."

Khương Phục Tiên tin chắc đây là thiên ý, nàng ta biết bí mật của Trần Mục, chỉ là không thể nói ra.

Hôn ước là do hệ thống an bài, tổ tiên của Trần gia từng đề cập tới, trên người Trần Mục có mảnh vỡ Thiên Đạo.

Đoán chừng hệ thống chính là hóa thân của Thiên Đạo, Trần Mục có thiên mệnh chống đỡ, người mang thiên đại khí vận, bởi vì Thiên Đạo sụp đổ, chỉ còn lại mảnh vỡ, cho nên chỉ có thể thông qua việc đánh dấu để thu hoạch được tạo hóa.

Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Mẫu hậu, chúng ta không nói việc này nữa, ngài đừng tức giận hại sức khỏe."

Huyền Vận Thần hậu cười lắc đầu: "Phục Tiên, mẫu thân không tức giận, chúng ta đưa con đến hoàn cảnh lạ lẫm, truy cứu nguyên nhân đều là lỗi của chúng ta."

Trần Mục nhìn mẫu nữ các nàng trò chuyện, không dám xen vào, chỉ có thể yên lặng lắng nghe.

Trên mặt Khương Phục Tiên nở nụ cười nói: "Mẫu hậu, nếu như không có quyết định ban đầu của các ngài, có lẽ ta đã không gặp được tiểu sư đệ, ta còn muốn cảm tạ các ngài."

Huyền Vận Thần hậu chỉ có thể cười khổ, sau đó nghiêm túc nói: "Chuyện hôn ước, không thể công bố ra ngoài, còn có các ngươi sau này không được phép ở chung phòng nữa."

Phía sau lưng Trần Mục phát lạnh, hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Huyền Vận Thần hậu, giống như rơi vào hầm băng.

Khuôn mặt Khương Phục Tiên phiếm đỏ như ráng chiều, không nghĩ tới mẫu thân vậy mà lại biết việc này.

"Vâng, mẫu hậu." Khương Phục Tiên không có xoắn xuýt với chuyện này, Huyền Vận Thần hậu không chia rẽ bọn họ đã là kết quả tốt nhất rồi.

Trần Mục thầm thề dưới đáy lòng, sớm muộn cũng phải trở thành chúa tể mạnh nhất thế gian.

Khương Phục Tiên chợt nhớ tới một việc, trầm giọng nói: "Mẫu hậu, ta ở Lan Hải Tiên Cảnh nhân gian đụng phải tiên tử trở về từ chỗ sâu trong tinh không, nàng ta nói chỗ sâu trong tinh không cần sự trợ giúp của thần quốc."

Nghe vậy, đôi mắt Huyền Vận Thần hậu ngưng lại: "Dựa theo ước định, phụ hoàng con cần phải đến chỗ sâu trong tinh không chinh chiến, nhưng ông ấy không tới."

"Tại sao?"

Khương Phục Tiên có phần nghi hoặc.

Huyền Vận Thần hậu trầm giọng nói: "Bởi vì phụ hoàng con muốn thống nhất Thần Vực, san bằng cấm địa."

Trần Mục và Khương Phục Tiên hơi kinh ngạc.

"Nếu như phụ hoàng con rời khỏi Đông Thần quốc, tình cảnh của chúng ta ở Thần Vực sẽ rất không ổn, nếu như thống nhất Thần Vực, ông ấy giao Thần Vực lại cho hai tỷ đệ các con, thì sẽ có thể yên tâm tới chỗ sâu trong tinh không chinh chiến."

Huyền Vận Thần hậu tràn đầy chờ mong với Khương Phục Tiên.

"Rất nhiều năm về trước ta và phụ hoàng con đã bàn bạc về tương lai của Đông Thần quốc, nếu như Thần Vực thống nhất, con chính là Nữ đế của Thần Vực, Vũ Thần sẽ phụ trợ con, Thần tộc sẽ được phục hưng dưới sự chỉ huy của các con." Huyền Vận Thần hậu gửi gắm kỳ vọng với Khương Phục Tiên.

Vẻ mặt Khương Phục Tiên nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, ta không thích thống trị, ta hướng về cuộc sống tự do."

Huyền Vận Thần hậu khẽ thở dài: "Phục Tiên, con là Thần tộc, đây là trách nhiệm của con."

Khương Phục Tiên bị ép gật đầu, nàng ta không có quá nhiều phản cảm đối với chuyện này, đến lúc đó có thể giống như Lăng Vân tông, để cho Khương Vũ Thần phụ trách quản lý.

Điều kiện tiên quyết là có thể thuận lợi thống nhất Thần Vực.

Thời điểm bọn họ nói chuyện, quanh thân Trần Mục tràn ngập ánh bạc, vật chất thần bí chung quanh thần thụ đang bị thân thể của hắn hấp thu, Huyền Vận Thần hậu phát hiện ra, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa vẻ kinh ngạc, có thể nhìn ra nhục thể của hắn cực kỳ mạnh.

Vật chất thần bí mà thần thụ thả ra, chỉ có cường giả Thần tộc mới có thể hấp thu luyện hóa, có thể tăng cường thể chất Thần tộc, vậy nên nơi này là cấm địa.

"Khụ khụ!"

Khương Phục Tiên nhẹ giọng ho khan.

Trần Mục kịp phản ứng lại, phát hiện vị hôn thê và nhạc mẫu đều nhìn mình chằm chằm, vội vàng ngừng việc hấp thu, không khỏi nhoẻn miệng cười ngốc.

Huyền Vận Thần hậu nhìn Trần Mục, lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Cũng không tệ lắm, rất có tiềm lực, hi vọng phụ hoàng của Phục Tiên sẽ không trực tiếp đánh chết ngươi."

Trần Mục nghe được nửa vế sau của câu vẻ mặt căng cứng ngay tại chỗ, đến bây giờ vẫn còn chưa gặp nhạc phụ, cũng không biết thái độ của nhạc phụ thế nào.

"Ông ấy dám!"

Đôi mắt Khương Phục Tiên khẽ lạnh.

Huyền Vận Thần hậu nhìn thấy Khương Phục Tiên cuống cuồng, vừa cười vừa nói: "Phục Tiên, mẫu thân chỉ nói đùa, Trần Mục còn không cuống, con cuống cái gì?"

Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Mẫu hậu, ta không hy vọng tiểu sư đệ gặp nguy hiểm."

Huyền Vận Thần hậu nghiêm túc nói: "Phục Tiên, con yên tâm, mẫu hậu sẽ bảo đảm an toàn của hắn."

"Cảm ơn Mẫu Hậu."

Giữa hàng mày của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười.

Tâm trạng của Huyền Vận Thần hậu cũng vui vẻ, rốt cục cũng có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ của nữ nhi.

Trong lúc rảnh rỗi, Trần Mục tiếp tục hấp thu vật chất thần bí ở nơi này, nhục thân hiện ra ánh bạc, Hồng Mông tiên chủng trong cơ thể cũng đang sinh trưởng nhanh chóng.

Huyền Vận Thần hậu cũng không có ý kiến, đối với bà ta mà nói những tài nguyên này không tính là gì.

Tốc độ tu luyện của Trần Mục rất nhanh, vật chất thần bí của thần thụ chung quanh giảm bớt bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhục thể của hắn đang không ngừng đột phá cực cảnh.

Huyền Vận Thần hậu và Khương Phục Tiên hàn huyên hồi lâu, buổi trưa bọn họ trở lại gần thần thụ, Trần Mục cũng lập tức thoát khỏi trạng thái tu luyện.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 494: Lần Đầu Lộ Ra Thần Uy (2)



Uy (2)

"Các ngươi rất thông minh, nên làm như thế nào, không cần ta nhắc nhở." Huyền Vận Thần hậu nhìn hai người.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ăn ý gật đầu.

Bọn họ rời khỏi Thần Thụ viên, Hà Mộng Như cùng Hạ Trúc Vân vẫn đang đứng chờ ở ngoài viên, Khương Phục Tiên nói khẽ: "Trúc Vân, dẫn bọn ta đi gặp Vũ Thần."

Hạ Trúc Vân khom người nói: "Vũ Thần Thần tử hẳn là ở Thần Vũ Điện, Công chúa điện hạ xin mời đi theo ta."

Sau khi Hà Mộng Như đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Huyền Vận Thần hậu đột nhiên xuất hiện, ánh mắt tràn đầy xoắn xuýt: "Mộng như, ngày mai Phục Tiên muốn lên Quang Minh đài, thông báo cho tất cả quý tộc tại hoàng thành đến nghênh đón."

"Tuân mệnh."

Hà Mộng Như lập tức đi xử lý.

Thần Vũ Điện, nơi huấn luyện thiên kiêu Thần tộc, bên trong có cấm chế mạnh mẽ, sức mạnh thân thể cũng có hạn chế, khảo nghiệm kỹ xảo và phản ứng chiến đấu.

Thị vệ trước điện chưa từng gặp Khương Phục Tiên, nhưng nhìn thấy mái tóc bạc kia liền có thể biết thân phận của nàng ta, lập tức khom người hành lễ, mọi người nhao nhao nhường đường.

Khương Vũ Thần đang cọ sát với thị vệ ở trong điện, chung quanh còn có mấy vị thiên kiêu Khương gia, đám người Cơ Thanh Vân và Khương Hiên cũng đang tham gia náo nhiệt ở chỗ này.

"Phục Tiên muội muội."

"Công chúa điện hạ!"

Mọi người nhiệt tình chào hỏi Khương Phục Tiên.

Trên người Khương Vũ Thần khoác nhuyễn giáp trắng bạc, tay hắn ta cầm Sương Bạch Thần Thương, uy phong ngút trời, hắn ta đi tới trước mặt Khương Phục Tiên, thái độ đoan chính nói: "Tỷ tỷ."

Khương Phục Tiên mỉm cười, nói khẽ: "Vũ Thần, chúng ta nói chuyện riêng."

Khương Vũ Thần và Khương Phục Tiên rời khỏi Thần Vũ Điện, Trần Mục không có qua đó tham gia náo nhiệt.

Cách đó không xa có thiên kiêu Khương gia đang dùng nắm đấm nện vào chuông lớn màu đen, chiếc hắc chuông kia chỉ cao một trượng, lại nằm ở nơi đó không nhúc nhích tí nào, Trần Mục tò mò nhìn xem, Hạ Trúc Vân cười giới thiệu nói: "Trần công tử, cái hắc chuông kia là thần khí, thiên kiêu có thể làm hắc chuông kêu có thể đếm được trên đầu ngón tay."

Thiên kiêu Khương gia lắc đầu, sau đó đi ra, trong lúc rảnh rỗi, Trần Mục đi tới chỗ hắc chuông, thiên kiêu chung quanh nhìn chằm chằm Trần Mục, trong mắt mang theo vẻ chế giễu.

Trần Mục giơ tay lên, nhẹ nhàng đánh một quyền vào phía trên hắc chuông, nhìn thấy một quyền yếu ớt của hắn, thiên kiêu và thị vệ chung quanh đều cười to ha ha.

Sau đó.

Tiếng chuông vang lên.

Hắc chuông phát ra tiếng kêu vang dội.

Đinh tai nhức óc, xung quanh Thần Vũ Điện đều có thể nghe được rõ ràng, Khương Vũ Thần còn chưa đi xa quay đầu nhìn lại, trong mắt ẩn chứa sự kinh ngạc, bình thường chỉ có hắn ta có thể làm hắc chuông kêu, chẳng lẽ là Cơ Thanh Vân cũng có thể làm được?

"Sao thế?"

Khương Phục Tiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đệ đệ.

Khương Vũ Thần khẽ lắc đầu: "Không có gì."

Trước kia hắn ta thường xuyên so tài với Cơ Thanh Vân, đều là áp đảo, cho nên cũng không có cảm thấy áp lực.

Bên trong Thần Vũ Điện, thiên kiêu và thị vệ Thần tộc đều trợn mắt há mồm, ngay cả Hạ Trúc Vân cũng kinh hãi, Trần Mục cũng hơi kinh ngạc, hắn cũng chẳng dùng sức gì, tùy ý thử một chút thế mà cũng có thể gõ vang hắc chuông.

"Sức mạnh thân thể mạnh quá!"

Ngay cả trong mắt Cơ Thanh Vân cũng mang vẻ khiếp sợ, nơi này chỉ có thể sử dụng sức mạnh thân thể, có thể làm hắc chuông kêu, vậy thì sức mạnh nhục thể của hắn đương nhiên rất mạnh, hơn nữa còn tùy ý như vậy, rốt cuộc sức mạnh thân thể phải mạnh tới cỡ nào.

Có thiên kiêu thần tộc phân tích nói: "Nhục thân xác thật là rất mạnh, nhưng mà hắn không có thần lực, cũng không có thần khu, so sánh với Thần tộc chúng ta vẫn là kém xa lắm."

Lúc Trần Mục rời khỏi hắc chuông, Cơ Thanh Vân tới gần, hắn ta trầm giọng nói: "Trần sư đệ, không nhìn ra, sức mạnh thân thể của ngươi rất mạnh nha."

"Cũng tạm."

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười.

Cơ Thanh Vân cảm thấy vô cùng hứng thú: "Đây không phải là cũng tạm thôi đâu, chúng ta thử đánh hai chiêu đi."

Trần Mục lắc đầu, hắn không muốn so tài.

Cơ Thanh Vân lại chủ động xuất kích: "Xem chưởng."

Trần Mục chỉ có thể giơ tay lên, lúc hai bàn tay va nhau, vang lên tiếng nổ giống như sấm sét, kình phong gào thét, Cơ Thanh Vân bị b*n r* xa hơn mấy trượng mới dừng.

Vẻ cao ngạo của Thần tộc chung quanh biến mất gần như không còn.

Mặc dù Cơ Thanh Vân không phải Thần tử? nhưng cũng là người nổi bật trong đám thiên kiêu Nam Thần quốc, sức mạnh nhục thể của hắn ta vậy mà lại không bằng thổ dân nhân gian, đám người đưa mắt nhìn nhau.

Khương Hiên trầm giọng nói: "Không phải chỉ là sư đệ của Phục Tiên điện hạ thôi sao, lại có nhục thân mạnh như vậy!"

Có thị vệ nói bổ sung: "Tối hôm qua ta nhìn thấy Trần Mục ở Quang Minh đài, hắn đã kiểm tra ở trước thần thạch, trong cơ thể nắm giữ huyết mạch Thần tộc không tồi."

"Cái gì?"

"Hắn cũng là Thần tộc?"

Mọi người nghị luận ầm ĩ, Khương Hiên trầm giọng nói: "Hắn hẳn không phải là hậu duệ Thần tộc, mà là tu tiên giả sau này thông qua luyện hóa có được huyết mạch Thần tộc."

Cơ Thanh Vân lau mắt mà nhìn với Trần Mục, trầm giọng nói: "Khó trách có thể đi theo bên cạnh Phục Tiên muội muội, sức mạnh nhục thân rất mạnh, đi, chúng ta ra ngoài so tài."

Ven hồ.

Trong tay Khương Phục Tiên kết ấn, Quang Minh Thần Văn ngưng tụ, sau đó nhấc tay đạo thần văn kia bèn rơi vào trong thức hải của Khương Vũ Thần, trong đó chứa đựng Quang Minh Thần Thuật hoàn chỉnh.

Đột nhiên hiện lên lượng lớn truyền thừa.

Khương Vũ Thần cảm kích nói: "Đa tạ tỷ tỷ."
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 495: Lần Đầu Lộ Ra Thần Uy (3)



Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Tu luyện thần thuật cho tốt, đi chuẩn bị cho tỷ võ ngày mai trước đi."

"Ta sẽ không để cho các ngươi thất vọng." Ánh mắt Khương Vũ Thần kiên định, ẩn chứa niềm tin tất thắng.

Thời điểm bọn họ trở lại Thần Vũ Điện, trong điện rất náo nhiệt, Khương Hiên mỉm cười nói: "Vũ Thần Thần tử? vừa rồi Cơ Thanh Vân so chưởng với Trần Mục thua rồi!"

Trong mắt Khương Vũ Thần mang theo kinh ngạc, nhưng nghĩ tới việc hắn và Khương Phục Tiên tư đính hôn ước, liền biết hắn không đơn giản, nhưng mà hắn muốn nhận được sự công nhận của Khương gia cũng không dễ dàng.

Khương Phục Tiên không thấy kinh ngạc, nhục thân của Trần Mục mạnh cỡ nào, nàng ta rõ ràng nhất.

Khương Vũ Thần nhoẻn khóe miệng; "Trần huynh, chúng ta tới so tài chút, thế nào?"

Trần Mục hơi kinh ngạc, Khương Vũ Thần là Thần tử? thế mà lại xưng hô với hắn là Trần huynh, cho thể diện như vậy, hắn cũng không tiện từ chối: "Được."

Thiên kiêu chung quanh đều vây qua đây.

Trần Mục và Khương Vũ Thần cách nhau sáu bảy bước.

Bọn họ đồng thời ra tay xuất chưởng, không gian giữa ngón tay Khương Vũ Thần vặn vẹo, mang theo phong lôi, đó là sức mạnh vô cùng kinh khủng, thiên kiêu ở đây không có ai dám chống đỡ trực tiếp.

Trần Mục đưa tay nghênh kích, cũng vang lên tiếng nổ, lúc hai chưởng va nhau, trong điện xuất hiện phong bạo, hắc chuông ở xa cũng rung lên theo.

Khương Vũ Thần lui hai bước, Trần Mục rất cho thể diện mà lui ba bước, nhưng mà thiên kiêu và thị vệ chung quanh đều giương mắt đứng nhìn, phàm nhân vẫn luôn bị bọn họ khinh thường, vậy mà lại có thể chính diện so đấu sức mạnh nhục thân với Thần tử của bọn họ.

Lần va chạm này, lực lượng tương đương, Khương Vũ Thần không dùng toàn lực, Trần Mục cũng không có dốc sức.

Khương Phục Tiên quay người, Trần Mục theo vị hôn thê rời đi, lúc bọn họ ra khỏi Thần Vũ Điện, Khương Vũ Thần lớn tiếng nói: "Muốn có được sự công nhận của ta, ngươi phải thắng ta trước đã."

Trần Mục cảm thấy không hiểu gì cả, dùng niệm lực truyền âm nói: "Sư tỷ, em vợ có ý gì thế?"

Khuôn mặt Khương Phục Tiên hiện ý cười, dùng niệm lực đáp lại nói: "Hôm qua lúc ta và mẫu thân ngả bài, Vũ Thần cũng ở đó, chàng nói xem có ý gì?"

"Vậy thì phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn."

"Phu quân, chàng xác định sẽ không bị đánh chết?"

Trần Mục suy nghĩ cẩn thận, ở Thần Vũ Điện có tồn tại cấm chế, nếu như không có cấm chế, dùng thần lực mạnh mẽ của Khương Vũ Thần, phần thắng của hắn cũng không lớn.

"Nếu như ta có thể thành tiên, nhất định có thể trấn áp những Thần tử Thần tộc này." Đáy lòng Trần Mục lẩm bẩm, nhưng mà muốn thành tiên cũng không dễ dàng, nhất là ở cái niên đại không thể thành tiên này.

Cho dù có khó khăn cỡ nào, hắn cũng muốn thử xem.

Trần Mục và vị hôn thê trở lại Phục Tiên các nghỉ ngơi, bọn họ ngồi ở trong đình uống trà trò chuyện.

Bọn họ dùng niệm lực để giao lưu.

"Phu quân, mẫu thân của ta hứa hẹn sẽ bảo vệ chàng chu toàn, sau này không cần nơm nớp lo sợ ở hoàng thành." Khương Phục Tiên có thể cảm nhận được hai ngày này thần kinh của Trần Mục căng cứng.

Trần Mục cười gật đầu: "Sư tỷ, nếu như nhạc phụ không đồng ý hôn ước của chúng ta thì làm sao bây giờ?"

Đôi mắt Khương Phục Tiên ngưng lại: "Đến lúc đó rồi nói sau, cho dù bọn họ đều không đồng ý, chàng vẫn là vị hôn phu của ta, ta chính là vị hôn thê của chàng."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, đồng thời chớp mắt, vô cùng ăn ý, Hạ Trúc Vân đứng bên ngoài đình, cúi đầu, không có phát hiện được hai người mắt đi mày lại ở trong đình.

Ngày mai Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân phải tỷ võ so tài tại Quang Minh đài, toàn thành nghị luận tin tức này, sau đó tin tức Khương Phục Tiên sắp xuất hiện càng là chấn động toàn thành.

Trước khi tỷ võ, sẽ tiến hành lễ mừng Khương Phục Tiên trở về trước, Huyền Vận Thần hậu sẽ công khai thân phận của nàng ta với bên ngoài tại đó, sau đó kiểm tra cấp bậc Thần Mạch ở trước thần thạch.

Chuyện này thu hút rất nhiều sự quan tâm.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi hồi lâu trong đình, bọn họ đang thảo luận các loại tình huống có khả năng xảy ra.

Trần Mục tất nhiên không hy vọng vị hôn thê bởi vì hắn mà trở mặt với phụ mẫu, càng hy vọng mọi người ngồi xuống thương lượng, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.

Chỉ cần vị hôn thê có thể lấy được lợi ích, Trần Mục tình nguyện chủ động từ bỏ hôn ước, nhưng thái độ của Khương Phục Tiên cứng rắn, không cho phép hắn nhắc tới việc giải trừ hôn ước, thà giải trừ quan hệ với Khương gia, cũng sẽ không giải trừ hôn ước.

Hà Mộng Như dẫn theo thị nữ đi vào Phục Tiên các.

"Điện hạ, nghi thức trở về ngày mai, Huyền Vận Thần hậu hi vọng ngài có thể xuất hiện thật lộng lẫy." Giọng nói của Hà Mộng Như lanh lảnh, nàng ta khom mình hành lễ, thái độ cung kính.

"Ừm, để xuống đi."

Vẻ mặt Khương Phục Tiên bình tĩnh nói.

Thị nữ đặt váy lễ lộng lẫy tinh xảo xuống, còn có lượng lớn đồ trang sức vàng ngọc, châu báu trân quý, những vật này giá trị liên thành, có vài thứ thậm chí còn là bảo vật vô giá.

"Các ngươi quay về đi."

Khương Phục Tiên nhướn mày, khuôn mặt hiện lên ý cười: "Chàng nói đấy, đến lúc đó ta muốn chàng làm ấm chân cho ta mỗi ngày."

"Không chỉ có ấm chân, ta còn làm ấm chăn cho nàng." Trần Mục dùng niệm lực trò chuyện với Khương Phục Tiên.

Hà Mộng Như thấy ý cười trên mặt Khương Phục Tiên, còn tưởng rằng nàng ta đã đồng ý, liền mệnh lệnh cho thị nữ để y phục và đồ trang sức các loại vật phẩm vào gian phòng của Công chúa điện hạ.

Bên ngoài Thái Sơ hoàng thành, chiến hạm đến từ Thiên Vực xuất hiện, Lôi Hoan Âm là Thần nữ của Thiên Vực thần quốc, nữ nhi của Thanh Nguyệt Thần hoàng, địa vị tôn quý, Đông Thần quốc lập tức điều động quý tộc Khương gia đến nghênh đón.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 496: Nghi Thức Trở Về (1)



Chương 496: Nghi Thức Trở Về (1)

Khương Sinh Yên là nữ thiên kiêu trẻ tuổi của Đông Thần quốc, dẫn theo lượng lớn thị Nữ đến nghênh đón Lôi Hoan Âm: "Hoan Âm Thần nữ, chào mừng ngài đến thăm Thái Sơ hoàng thành."

Lôi Hoan Âm thân mang y phục hoa lệ, dáng người uyển chuyển, trên mặt đeo sa mỏng, véo von nói: "Sinh Yên muội muội, ta đặc biệt tới thăm Phục Tiên điện hạ."

Khương Sinh Yên vẻ mặt tươi cười; "Hoan Âm Thần nữ, ta lập tức phái thị nữ đi thông báo với Phục Tiên tỷ tỷ, ngài đường xa mà đến, mời theo ta tới Vân Mộng các nghỉ ngơi trước."

Lôi Hoan Âm không có gấp, nàng ta không phải đến vì Khương Phục Tiên, chủ yếu là Thanh Nguyệt Thần hoàng coi trọng Trần Mục, cố ý để cho nàng đến đây kết giao.

Khương Sinh Yên sai thị nữ thiếp thân đến Phục Tiên các hỏi thăm, nàng ta cũng không dám trực tiếp dẫn Lôi Hoan Âm đi, lo rằng sẽ chọc cho Công chúa điện hạ không vui.

Phục Tiên các.

Khương Phục Tiên cũng nhận được tin tức.

Nàng ta và Lôi Hoan Âm đã gặp mặt ở Tổ Thần thành, không nghĩ tới nàng ta sẽ cố ý đến Thái Sơ hoàng thành thăm hỏi.

Trong lúc rảnh rỗi, Khương Phục Tiên đồng ý gặp mặt đối phương, Lôi Hoan Âm là người thừa kế của Thiên Vực thần quốc, dù cho địa vị của Thiên Vực không bằng trước kia, thì vẫn là quý tộc Thần Vực, Lôi Hoan Âm còn là một trong ba tuyệt sắc Thần nữ đứng đầu Thần Vực, ở Thần Vực có vô số người hâm mộ.

Lúc nàng ta đi vào Thái Sơ hoàng thành gây nên chấn động, rất nhiều thiên kiêu quý tộc đều là người theo đuổi nàng ta, ngay cả Khương Vũ Thần cũng tương đối thưởng thức nàng ta.

Lôi Hoan chờ đợi chốc lát ở Âm Vân Mộng các thì nhận được tin tức, Khương Phục Tiên đồng ý gặp nàng ta.

Lôi Hoan Âm theo Khương Sinh Yên đi tới Phục Tiên các.

"Bái kiến Phục Tiên điện hạ."

"Hoan Âm Thần nữ không cần đa lễ, mời ngồi."

Khương Phục Tiên duỗi tay mời, Trần Mục cũng ở gần đó, bây giờ da thịt hắn bóng láng, không có chật vật như ở trước đế bia, phong thần tuấn lãng, phong hoa tuyệt đại.

Lôi Hoan Âm không khỏi nhìn thêm vài cái, nam nhân lúc trước bị nàng ta xem nhẹ vậy mà lại anh tuấn như thế, khiến cho mẫu hậu coi trọng, trên người hắn ắt hẳn phải có chỗ đặc biệt.

Thanh Nguyệt Thần hoàng là nữ Thần hoàng duy nhất trong số năm vị Thần hoàng của Thần Vực, trẻ tuổi nhất, bà ta làm cho Thiên Vực thần quốc sắp sụp đổ ngưng tụ lại lần nữa, năng lực cực kỳ mạnh.

Hai mắt Lôi Hoan Âm sáng ngời, người mặc váy dài đỏ rực, ăn nói ưu nhã: "Phục Tiên điện hạ, sư đệ của ngài bị thương tại Tổ Thần thành, ta là cố ý đến bồi lễ xin lỗi."

Trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang theo vẻ kinh ngạc, nàng ta vì chuyện nhỏ nhoi kia mà chạy xa như vậy tới xin lỗi.

Hà Mộng Như cũng cảm thấy thật không thể tin được, Trần Mục chạm vào đế bia bị sét đánh, mọi người đều cảm thấy là trời phạt, là hắn đáng đời, thế mà Lôi Hoan Âm lại đặc biệt vì chuyện này chạy đến Thái Sơ hoàng thành xin lỗi Trần Mục.

Trần Mục lắc đầu cười khẽ: "Thần nữ điện hạ, là ta không chú ý, không có liên quan gì tới ngươi."

Lôi Hoan Âm lấy ra bình ngọc màu vàng, vươn ra tay, bình ngọc kia bay đến trước mặt Trần Mục: "Đây là căn nguyên thần lôi, không chỉ có thể trị thương, còn có thể cường thân kiện thể, chỉ là số lượng không nhiều, còn mong Trần huynh đừng ghét bỏ."

Trần Mục có thể cảm nhận được năng lượng sấm sét dồi dào trong bình ngọc, không kém gì căn nguyên lôi kiếp lúc trước Khương Phục Tiên lấy được vì hắn, thứ này rất trân quý.

Vẻ mặt Khương Sinh Yên kinh ngạc, nàng ta cảm thấy Trần Mục đẹp mắt, nhưng thật không ngờ Lôi Hoan Âm cũng nông cạn như thế, cư nhiên lại cho hắn đồ tốt như vậy.

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười nói: "Đa tạ ý tốt của Thần nữ điện hạ, có điều ta không có bị thương, lễ vật quý giá như vậy, tại hạ nhận lấy cũng ngại."

Lôi Hoan Âm cũng có chút ngoài ý muốn, căn nguyên thần lôi rất trân quý, chính là tứ đại thần quốc còn lại đều không có, chỉ có Thiên Vực thần quốc mới có căn nguyên thần lôi.

"Trần huynh, cứ coi như là lễ gặp mặt ta tặng, mong rằng ngươi có thể nể mặt ta." Lôi Hoan Âm hơi khom người, thái độ như vậy hoàn toàn là khẩn cầu.

Hà Mộng Như trố mắt đứng nhìn, đây chính là Thần nữ của Thiên Vực thần quốc, vậy mà lại xin Trần Mục nhận lễ.

Khương Sinh Yên cảm thấy Lôi Hoan Âm là người mê trai, cho rằng nàng ta bị dung nhan anh tuấn của Trần Mục làm cho thần hồn điên đảo.

Trần Mục nào dám không cho Lôi Hoan Âm mặt mũi, hắn nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.

Khương Phục Tiên bừng tỉnh đại ngộ, khó trách Lôi Hoan Âm lại đến Thái Sơ hoàng thành, hoá ra là đến vì lôi kéo Trần Mục.

"Đa tạ Thần nữ điện hạ."

Trần Mục bị ép nhận lấy căn nguyên thần lôi.

Trong mắt Khương Sinh Yên ẩn chứa sự hâm mộ, căn nguyên thần lôi đối với thể chất của Thần tộc cũng có sự nâng cao rất nhiều.

"Trần huynh nếu như có rảnh, chúng ta có thể nói chuyện riêng hay không." Lôi Hoan Âm vừa cười vừa nói.

Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, người sau không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân đều biết nhìn mặt mà nói chuyện, liếc một cái liền có thể nhìn ra địa vị gia đình, các nàng cảm thấy rất bình thường, không có nghĩ quá nhiều.

Lôi Hoan Âm cùng Trần Mục rời khỏi Phục Tiên các.

"Trần huynh, vừa rồi có một số việc không tiện nói, mẫu hậu ta muốn gặp ngươi, hi vọng ngươi có thể chấp nhận."

"Thanh Nguyệt Thần hoàng muốn gặp ta?"

Trần Mục nghe nói mẫu thân của Lôi Hoan Âm là Thanh Nguyệt Thần hoàng, đó là sinh linh mạnh mẽ nhất Thần Vực, tại sao bà ta lại tìm mình, chẳng lẽ việc ta lấy được Lôi Đình Tổ Văn bị phát hiện?

Thanh Nguyệt Thần hoàng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm mình, Trần Mục biết ngay trên trời sẽ không rơi bánh xuống, Lôi Hoan Âm tặng hắn tài nguyên quý giá, quả nhiên còn có mục đích khác.
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 497: Nghi Thức Trở Về (2)



Đối mặt với lời mời của Thần hoàng, cho dù Trần Mục từ chối thì đại khái cũng chạy không thoát: "Chờ sư tỷ xử lý xong công việc, ta có thể đến Thiên Vực gặp Thần hoàng tiền bối."

Nghe thấy Trần Mục sảng khoái đồng ý, Lôi Hoan Âm lập tức mỉm cười nói: "Trần huynh, bất luận ngươi gặp phải phiền toái gì ở Thần Vực, cũng có thể liên hệ Thiên Vực thần quốc, chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi sự trợ giúp trong khả năng cho phép."

Trần Mục cười nói cảm tạ: "Đa tạ."

"Không sao, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại Thái Sơ hoàng thành, chờ Trần huynh có thời gian rảnh, chúng ta cùng trở về Thiên Vực." Lôi Hoan Âm vừa cười vừa nói.

Vẻ mặt Trần Mục tùy ý nói: "Thần nữ điện hạ, ta rảnh sẽ lập tức tới Tổ Thần thành, không cần đặc biệt đợi chờ."

Mặt mày Lôi Hoan Âm mang ý cười, nói: "Gần đây ta đúng lúc có thời gian, ta cũng rất tò mò về nhân gian, có cơ hội muốn xâm nhập tìm hiểu một chút với Trần huynh."

"Thời gian không còn sớm, hôm nào trò chuyện tiếp đi." Trần Mục nhìn sắc trời dần dần tối, liền nghĩ một lý do ứng phó với Lôi Hoan Âm, chủ yếu là do nàng ta mang theo mục đích mà đến.

Ban đêm.

Khương Sinh Yên cũng rời khỏi Phục Tiên các.

Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về phòng của mình nghỉ ngơi, bọn họ vốn định dùng niệm lực giữ liên lạc, nhưng trên người Hà Mộng Như có đồ vật ngăn cách việc bọn họ dùng niệm lực giao lưu.

Khương Phục Tiên không tìm Trần Mục củng ngủ, Huyền Vận Thần hậu đã cảnh cáo bọn họ, nàng ta nằm ở trên giường nghỉ ngơi, ngày mai còn có hoạt động quan trọng phải tham gia.

Một m*nh tr*n Mục ở trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên Bồ Đề Đạo Đài, trong tay mở ra căn nguyên thần lôi do Lôi Hoan Âm đưa tới, hắn bắt đầu luyện hóa hấp thu.

Mặc dù căn nguyên thần lôi và căn nguyên lôi kiếp đều là sức mạnh sấm sét, nhưng hai cỗ sức mạnh này có sự khác nhau rõ ràng, căn nguyên thần lôi thì tẩm bổ nhục thân, nâng cao cường độ huyết mạch, căn nguyên lôi kiếp thì nghiêng về tôi luyện thân thể nhiều hơn.

Căn nguyên thần lôi giống như là sức mạnh bị luyện hóa.

Vẻn vẹn cả một đêm, Trần Mục chỉ luyện hóa được một phần tư căn nguyên thần lôi, trong lòng bàn tay phải, Lôi Đình Tổ Văn hiện ra ánh bạc đáng sợ, hoàn toàn khác biệt với ánh bạc thánh khiết của Khương Phục Tiên, đạo ánh bạc này tràn đầy sát ý.

"Quả nhiên rất ít!"

Trần Mục cảm giác tu luyện hai ngày là có thể dùng hết.

Hiện tại Bất Diệt Kinh của hắn đại viên mãn, nếu như có thể thu hoạch được lượng lớn căn nguyên thần lôi, nói không chừng có thể sớm ngày độ qua tầng thiên lôi thứ sáu, đạt tới cảnh giới Bất Diệt Kinh đỉnh phong.

Độ qua năm tầng thiên lôi thì sẽ có nhục thân sánh ngang với Thần tử thiên kiêu, nếu như có thể độ qua tầng thiên lôi thứ bảy, chắc hẳn không độ thiên kiếp cũng có thể sánh ngang với Chân Tiên, bất tử bất diệt.

Hôm sau, sáng sớm.

Xung quanh Quang Minh đài canh chừng nghiêm ngặt.

Lần lượt có cường giả quý tộc đến, còn có rất nhiều thiên kiêu Thần tử tới gần Quang Minh vây xem, nội thành đã rất nhiều năm không có náo nhiệt giống như hôm nay.

Trong Phục Tiên các.

Hà Mộng Như nhắc nhở Khương Phục Tiên, đây là trường hợp vô cùng quan trọng, nàng ta chỉ có thể thay phục sức của Thần tộc, thân mang váy dài màu bạc, váy xếp đong đưa như là tuyết liên, mái tóc bạc dùng trâm bạc và trâm ngọc cuộn lại, khí chất vốn dĩ cao quý trở nên càng thêm thần thánh.

Trần Mục nhìn cách ăn mặc của vị hôn thê, trêu ghẹo nói: "Sư tỷ, nàng mặc thế này rất xinh đẹp."

Khương Phục Tiên cao ngạo nhướng mày.

"Điện hạ, mời theo ta đến Quang Minh đài."

"Xuất phát đi." Khương Phục Tiên và Trần Mục đi theo Hà Mộng Như tới Quang Minh đài.

Thời điểm Khương Phục Tiên tới gần Quang Minh đài, quý tộc Đông Thần quốc ở chung quanh nhao nhao nhường đường, trong mắt của bọn họ mang theo vẻ kính sợ, bắt nguồn từ sự áp chế của huyết mạch.

Thân Khương Vũ Thần mặc nhuyễn giáp ngân sắc, phong thái hiên ngang: hắn ta cười chào hỏi: "Tỷ tỷ."

Khương Phục Tiên nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Vũ Thần, hôm nay tỷ võ phải cố gắng lên."

Khương Vũ Thần liên tục gật đầu.

Nơi cao trên Quang Minh đài có mấy hòn đảo lơ lửng, trên hòn đảo cao nhất, Lâu Tương Thần hậu đứng đó, bên cạnh bà ta là Diệp Hâm Nhiên thanh thuần đáng yêu, Chu Hành Vân người mặc áo giáp kim sắc, toàn thân hắn ta tản ra khí thế mạnh mẽ.

Lôi Hoan Âm cũng ở trên hòn đảo lơ lửng, nàng ta vốn là tiêu điểm được toàn trường chú ý, khiến cho Diệp Hâm Nhiên rất khó chịu, nhưng bây giờ sự chú ý của mọi người đều ở trên người Khương Phục Tiên.

Quầng sáng xanh biếc đáp xuống, Huyền Vận Thần hậu xuất hiện phía trên Quang Minh đài, toàn bộ thiên kiêu Thần tử cùng cường giả quý tộc chung quanh đều khom mình hành lễ, thái độ cung kính.

"Bái kiến Huyền Vận Thần hậu!"

Vẻ mặt Huyền Vận Thần hậu dịu dàng, nói khẽ: "Phục Tiên, tới bên cạnh ta."

Trừ khi nhân gian có tạo hóa của thiên đại!

Chung quanh có mấy vị cường giả là cấp bậc Thần Vương, bọn họ đều có thể nhìn ra Khương Phục Tiên bất phàm, phóng tầm mắt khắp Thần Vực đều là sự tồn tại cực kỳ hiếm thấy.

Trong mắt Huyền Vận Thần hậu mang theo niềm kiêu ngạo: "Phục Tiên, từ khi con sinh ra đến nay, còn chưa đo phẩm giai huyết mạch, đi tới trước tấm bia đá kia kiểm tra đi."

Khương Phục Tiên đi về phía bia đá, thiên kiêu Thần tộc chung quanh đều tràn ngập chờ mong, Cơ Thanh Vân trầm giọng nói: "Có khả năng là Cửu phẩm Thần Mạch không?"
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 498: Nghi Thức Trở Về (3)



Chương 498: Nghi Thức Trở Về (3)

Cả cái Thần Vực, Cửu phẩm Thần Mạch có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong đám thiên kiêu ở đây, Khương Vũ Thần là Bát phẩm Thần Mạch, Chu Hành Vân và Diệp Hâm Nhiên cũng là Bát phẩm Thần Mạch, Cơ Thanh Vân chỉ là Thất phẩm Thần Mạch, chỉ có Lôi Hoan Âm là Cửu phẩm Thần Mạch hiếm thấy, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà nàng ta nổi tiếng ở Thần Vực.

Mọi người đều biết Khương Phục Tiên bất phàm, chắc chắn có huyết mạch Thần tộc không kém, cho dù là Cửu phẩm thì cũng bình thường, nhưng vẫn rất chờ mong kết quả kiểm tra.

Huyền Vận Thần hậu muốn mọi người công nhận Khương Phục Tiên, thì phải dùng Thần Mạch phẩm giai làm bọn họ tâm phục khẩu phục.

Tay Khương Phục Tiên đặt trên thần bia, ánh bạc thánh khiết vọt lên trời cao, tia sáng xông thẳng tới chân trời, cột sáng thánh khiết kia chọc thủng bầu trời, ánh bạc rải xuống, chiếu rọi toàn bộ Thái Sơ hoàng thành, giây phút này, ánh sáng của thần bia còn chói mắt hơn ánh sáng của Quang Minh Thần Tháp.

Vẻ mặt của Lâu Tương Thần hậu cực kỳ trầm trọng.

Lôi Hoan Âm mím môi, có chút hâm mộ.

Thiên kiêu của Đông Thần quốc đương nhiên là kiêu ngạo và tự hào.

Trên mặt Trần Mục cũng ẩn chứa vẻ kinh ngạc, hắn ta biết huyết mạch của vị hôn thê rất mạnh, nhưng mà tia sáng này cũng quá cao rồi đi, thậm chí còn không nhìn được điểm cuối, huyết mạch Thần tộc của hắn cũng chỉ cao năm trượng, muốn so với cột sáng này của Khương Phục Tiên, thật sự là Đại Vu gặp Tiểu Vu.

Phía trên Quang Minh đài, ánh bạc thánh khiết phản chiếu ra hình ảnh nữ thần mơ hồ, nàng ta giang hai cánh tay, bao phủ toàn bộ Thái Sơ hoàng thành, bách tính trong thành nhao nhao quỳ bái.

Chung quanh Quang Minh đài, đám thiên kiêu nhao nhao quỳ bái, cho dù là Thần tướng cũng phải nửa quỳ, Thần Vương cũng phải cúi đầu, chỉ có số ít mấy người có thể nhìn thẳng cái thân ảnh tuyệt thế kia.

Lâu Tương Thần hậu nhìn thấy hình tượng đế vương ở trong bóng lưng của Khương Phục Tiên, trong lòng bà ta không khỏi sinh ra hàn ý, có thể xác định Khương Vũ Thần sẽ không trở thành người thừa kế của Đông Thần quốc.

"Nàng ta kế thừa Quang Minh thần vị?"

Lâu Tương Thần hậu đoán được điều gì, chỉ có Thần tộc kế thừa thần vị mới có thể có dị tượng như thế, nắm giữ thần vị, cho dù là phàm khu, cũng có sức mạnh kinh khủng, một khi nắm giữ thần khu, đủ để có được sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Thần tử Chu Hành Vân và Thần nữ Lôi Hoan Âm đều cảm nhận được áp lực cực lớn, đợi Khương Phục Tiên thức tỉnh thần khu, rất khó tưởng tượng nổi rốt cuộc khi đó nàng ta sẽ mạnh tới cỡ nào.

Huyền Vận Thần hậu rất hài lòng với kết quả kiểm tra của Khương Phục Tiên, trên mặt hiện lên nụ cười mê người, Đông Thần quốc sẽ vì sự tồn tại của nàng ta mà càng thêm huy hoàng.

Thái Sơ hoàng thành, Quang Minh đài.

Ánh bạc thánh khiết xông thẳng lên trời, chiếu sáng thành thị to lớn, hình chiếu thần thánh của Quang Minh nữ thần không tì vết, trong mắt thiên kiêu Thần tử chung quanh đều mang vẻ kính sợ.

Không thể nghi ngờ, đây là cực phẩm Thần Mạch, huyết mạch Thần tộc thuần chính nhất, cho dù là Thần tộc bình thường cũng rất khó có được hậu nhân thuần huyết, huống chi là Thái Sơ Thần tộc.

Trong mắt Lâu Tương Thần hậu ẩn chứa sự hâm mộ, lẩm bẩm nói: "Hậu nhân thuần huyết ngang với Thần Linh viễn cổ, đợi sau khi nàng ta hóa Thần, Thần Vực còn ai là đối thủ của nàng ta?"

Trong mắt Diệp Hâm Nhiên mang theo sùng bái, vẻ mặt Chu Hành Vân ngưng trọng, vốn ban đầu còn muốn lôi kéo làm quen với nàng ta, hiện tại hoàn toàn không có dũng khí chào hỏi với nàng ta.

Lôi Hoan Âm mím môi, nàng ta từng cho rằng mình là Thần nữ mạnh nhất Thần Vực, cho đến khi nhìn thấy Khương Phục Tiên, mới hiểu được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Khương Vũ Thần nhìn thấy chênh lệch, hoàn toàn không phải thứ hắn ta cố gắng là có thể bù đắp, cũng nhận rõ thực lực của bản thân, căn bản không có tư cách đánh đồng với tỷ tỷ.

Thiên kiêu Đông Thần quốc đều cảm thấy kiêu ngạo và tự hào, trong mắt Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân mang theo kính sợ.

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười rực rỡ, cho dù là ở đâu vị hôn thê cũng rực rỡ loá mắt, hắn thầm thề dưới đáy lòng, phải cố gắng tu luyện, đuổi kịp bước chân của vị hôn thê.

Huyền Vận Thần hậu hài lòng gật đầu, Khương Phục Tiên kế thừa Quang Minh thần vị, chỉ cần có được Quang Minh Thân, nàng ta chính là Quang Minh nữ thần mới, sẽ có được sức mạnh sánh ngang với Thái Sơ cổ thần, thứ sức mạnh khiến cho cả Thần Vực đều run rẩy.

Khương Phục Tiên thu lại tay ngọc trắng nõn thon dài, nhưng ánh bạc do thần thạch toả ra vẫn mãi không có tiêu tan, bóng dáng của nàng ta đột nhiên biến mất tại chỗ.

Thần tộc quỳ trên mặt đất nhao nhao đứng dậy.

Huyền Vận Thần hậu và Khương Phục Tiên đi tới hòn đảo chỗ cao nhất, Lâu Tương Thần hậu gật đầu khẽ cười nói: "Tỷ tỷ, về sau Phục Tiên tiền đồ vô lượng, không biết đã có hôn phối chưa?"

Đối mặt với vấn đề đột nhiên xuất hiện, Khương Phục Tiên không để ý đến, Huyền Vận Thần hậu vừa cười vừa nói: "Chúng ta còn chưa đính hôn cho Phục Tiên."

Mặc dù bọn họ chưa đính hôn cho Khương Phục Tiên, nhưng mà tự bản thân nàng ta đã đính hôn với Trần Mục ở nhân gian rồi.

Trong mắt Lâu Tương Thần hậu mang theo ý cười: "Hành Vân, hôm nay ngươi phải biểu hiện cho tốt đấy."

"Vũ Thần ca ca cố lên!"

Diệp Hâm Nhiên chắp tay sau lưng, đỏ mặt hô.

Lâu Tương Thần hậu khẽ nhíu mày, Chu Hành Vân không khỏi lắc đầu, hắn ta từ trên trời đáp xuống, thân khoác áo giáp phiếm vàng, tay cầm đại kích kim sắc, rất có phong thái của đại tướng.

Lão giả mặc áo bào trắng bạc đứng ở ven rìa Quang Minh đài, ông ta là cường giả Thần Vương Khương Huyền Cơ, phụ trách chủ trì trận tỷ võ hôm nay: "Tỷ võ so tài, đến điểm là dừng."
 
Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh
Chương 499: Thiên Kiêu Chiến Thần Tử (1)



Thiên kiêu Thần tộc chung quanh ào ào sôi trào, Trần Mục cũng muốn được thấy thực lực chân chính của Thần tộc, hai vị Thần tử giao đấu, chắc chắn có thể nhìn ra được rất nhiều thứ.

Khóe miệng Khương Hiên mang theo ý cười, tự tin nói: "Vũ Thần Thần tử nhất định có thể thắng Chu Hành Vân."

Vẻ mặt Cơ Thanh Vân ngưng trọng nói: "Thực lực của Chu Hành Vân vô cùng mạnh, không thể khinh thường."

Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân hành lễ với Khương Huyền Cơ, Khương Huyền Cơ nhìn về phía nơi cao, Huyền Vận Thần hậu khẽ gật đầu, sau đó Khương Huyền Cơ nhàn nhạt nói: "Tỷ võ bắt đầu."

Mọi người còn chưa lấy lại được tinh thần sau sự khiếp sợ khi nãy, tỷ võ bắt đầu, rất nhanh tiêu điểm của toàn trường đều tập trung ở trên người Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân.

Khương Vũ Thần và Chu Hành Vân đồng thời xuất thủ, trường thương ngân sắc và đạu kích kim sắc va chạm với nhau.

Ầm ầm!

Tiếng vang giống như sấm rền.

Ánh bạc và ánh vàng xen lẫn, hai đạo thần uy mạnh mẽ khiến cho thiên kiêu chung quanh đều cảm nhận được áp lực.

Vừa mới bắt đầu hai người đều thăm dò, vẫn chưa thực sự sử dụng toàn lực, Chu Hành Vân phóng ra thần lực dồi dào trong cơ thể, ánh sáng vàng rực tràn ngập, Khương Vũ Thần cũng phóng ra thần lực dồi dào trong cơ thể, ánh bạc tràn ngập.

Trong thời gian ngắn ngủi vài hơi thở, hai người va chạm mấy chục lần, rất nhiều thiên kiêu đều không theo kịp tiết tấu của bọn họ, rất khó nhìn rõ thân ảnh của bọn họ.

Có cường giả Thần tộc bình luận nói: "Bọn họ đều rất ưu tú, huyết mạch cường đại, không hổ là Thần tử của Thần Vực, tương lai chí ít cũng là cường giả cấp bậc Thần Vương."

Chu Hành Vân đột nhiên độn xuống lòng đất, Khương Vũ Thần không dám khinh thường, hắn ta bay vọt lên trời, đôi mắt nhìn chằm chằm lòng đất, mọi người đưa mắt nhìn chăm chú vào lòng đất.

Ánh mắt Trần Mục lại nhìn chằm chằm lên bầu trời, Khương Phục Tiên cũng nhìn chằm chằm bầu trời, trong mắt Lâu Tương Thần hậu và Huyền Vận Thần hậu mang theo ý cười, ánh mắt bọn họ bình tĩnh.

Đại kích kim sắc xuất hiện từ sau lưng Khương Vũ Thần, thiên kiêu chung quanh đều bị dọa cho sợ hãi, bọn họ đều nhìn thấy Chu Hành Vân độn xuống lòng đất, phía trên Quang Minh đài, có cấm chế tồn tại, không có cách nào sử dụng dịch chuyển không gian mới phải.

Khương Vũ Thần cũng tính sai, chỉ có thể hoảng hốt quay đầu, trường thương còn chưa có tụ lực đã va chạm với đại kích kim sắc.

Đùng!

Khương Vũ Thần bị đánh từ trên cao rơi xuống.

Khoé miệng Chu Hành Vân giương lên, hắn ta không cho Khương Vũ Thần cơ hội nghỉ ngơi, đánh lui đối thủ trong nháy mắt, trực tiếp rót lượng lớn thần lực vào bên trong đại kích kim sắc.

Khương Vũ Thần thôi động huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, cưỡng ép ngăn thân ảnh lại, hắn ta không có ý muốn tránh, mà chuẩn bị thi triển thần thông va chạm chính diện.

Trần Mục khẽ lắc đầu, mặc dù là Thần tử Thần Vực, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn rất non, rõ ràng có thể tránh sự tiến công cường thế lần này của đối thủ trước, điều chỉnh tốt trạng thái xong lại phản kích, phản kích trong hoảng hốt sẽ chỉ có tác dụng ngược lại.

Vẻ mặt thiên kiêu Đông Thần quốc căng thẳng, biểu cảm của Huyền Vận Thần hậu lạnh nhạt, thắng thua cũng không đáng kể, ở trong mắt bà ta, ăn một tí thiệt mọc một bụng khôn, có đôi khi thua cũng là chuyện tốt.

Khương Phục Tiên biết suy nghĩ của Khương Vũ Thần, hắn ta là Thần tử của Đông Thần quốc, nếu như trốn tránh sẽ bị cười nhạo, cho nên dưới tình huống đang bị động vẫn lựa chọn va chạm chính diện.

Lôi Hoan Âm ngược lại không để ý hai người trên lôi đài, Thanh Nguyệt Thần hoàng bảo nàng ta kết giao với Trần Mục, cho nên nàng ta càng thêm hiếu kỳ với Trần Mục, càng đặt nhiều sự chú ý trên người hắn hơn.

Trên Quang Minh đài, Chu Hành Vân vung đại kích, thần lực dồi dào ngưng tụ thành kim long vài trăm trượng, sinh động như thật, chứa đựng sức mạnh khủng khiếp.

Thiên kiêu Thần tộc chung quanh đều đang run rẩy.

Khương Vũ Thần vẫn chưa có hoàn toàn tụ lực, chỉ có thể bị ép ra chiêu, hắn ta vung trường thương ngân sắc hướng lên trời.

Ánh bạc vọt lên trời cao, hình dáng giống ngân thương không hoàn chỉnh, chỉ có vài chục trượng, so sánh với kim long do Chu Hành Vân ngưng tụ ra thì chênh lệch rất xa.

Mặc cho mọi người đều có thể nhìn ra, Khương Vũ Thần ở thế yếu, Diệp Hâm Nhiên hai tay nắm chặt, không khỏi lo lắng, còn khẩn trương hơn cả Khương Phục Tiên và Huyền Vận Thần hậu.

Vẻ mặt của những thiên kiêu khác ở Tây Thần quốc đầy kích động, nếu như Chu Hành Vân có thể thắng, thì bọn họ cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu ở trước mặt thiên kiêu Đông Thần quốc.

Kim long to lớn và tàn khuyết trường thương va nhau, giây phút ấy, trường thương do ánh bạc ngưng tụ vỡ nát.

Kim long gào thét lao đến, Khương Vũ Thần vẫn không tránh, giữa hàng mày hắn ta xuất hiện thần văn, đó là tộc văn của Khương gia, trong mắt Huyền Vận Thần hậu có phần kinh ngạc.

Khương Vũ Thần Thần hậu phản chiếu ra hư ảnh thân khoác ngân giáp, không thấy rõ dung mạo, thân ảnh kia cao mấy ngàn trượng, đánh ra một quyền, kim long lập tức hóa thành ánh sáng biến mất.

Chu Hành Vân lại biến mất trên không trung.

Chung quanh Quang Minh đài, Cơ Thanh Vân trầm giọng nói: "Chu gia có quan hệ với không gian Thần Linh cổ xưa, có vẻ như cấm chế ở nơi này không thể hạn chế hắn ta."

Khương Hiên khẽ nhíu mày: "Nói như vậy thì Vũ Thần ở trên lôi đài rất thiệt thòi."

"Cho dù như thế thì phần thắng của Chu Hành Vân cũng không lớn!" Cơ Thanh Vân nhìn hai đạo Thần tướng to lớn, va chạm của bọn họ kinh thiên động địa.
 
Back
Top Bottom