Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ

[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 30 [H]


"Ân a...."

Dù miệng bị Hàn Như Sương giữ lấy nhưng vẫn có một ít tiếng rên vỡ vụn phát ra từ họng Mạnh Hiểu Dư.

Lúc này môi Mạnh Hiểu Dư bị Hàn Như Sương hôn sâu, còn cái cổ trắng nõn của nàng bị Hàn Như Băng tinh tế hôn mút.

Hai nơi trước ngực bị hai người trái phải nắm trong tay, lực đạo nặng nhẹ không đồng nhất.

Vì tỷ muội Hàn Như Băng đều tập võ luyện kiếm từ nhỏ, nên nơi cầm kiếm trên tay hai người có đầy vết chai.

Bộ vị mẫn cảm trước ngực, đồng thời bị đôi tay đầy vết chai xoa nắn nặng nhẹ khác nhau.

Cảm giác tê dại mang theo chút đau đớn đánh tan lý trí của Mạnh Hiểu Dư.

Cho dù miệng bị Hàn Như Sương giữ lấy nhưng tiếng rên vụn nhỏ vẫn truyền ra khỏi miệng.Theo từng tiếng rên nhỏ vụn của Mạnh Hiểu Dư, tiếng hít thở của hai người cũng dần nặng hơn.

Môi Hàn Như Băng rời khỏi cần cổ trắng nõn của Mạnh Hiểu Dư dần chuyển xuống trước ngực nàng, há miệng nhẹ nhàng ngậm lấy nơi đậu đỏ vốn bị tay nàng khiêu khích mà đỏ hồng.

Mà tay phải của nàng lúc này đang vuốt ve bụng nhỏ trơn nhẵn của Mạnh Hiểu Dư."

Ân....

Ách a....

Như.....

Như Băng tỷ tỷ..... không.... không nên.... chạm nơi đó....

Ân a....

Cảm giác.... thật kỳ quái."

Miệng nàng được Hàn Như Sương thả ra nhưng vẫn khó nói thành một câu hoàn chỉnh.

Nhiều chỗ trên người truyền đến khoái cảm xa lạ khiến Mạnh Hiểu Dư không ngừng kêu rên, lý trí cũng sớm tan mất.

Thẳng đến khi tay phải Hàn Như Băng từ bụng nhỏ đi xuống vùng hoa viên bên dưới, động tác mềm nhẹ vỗ về chơi đùa nơi đó.

Mạnh Hiểu Dư bị động tác bất ngờ của nàng từ cảm giác mãnh liệt kỳ quái thoáng kéo về chút lý trí.

Hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt Mạnh Hiểu Dư lập tức vì xấu hổ mà ửng đỏ.

Muốn lấy tay Hàn Như Băng đang làm càn dưới thân mình thế nhưng hai tay nàng đang bị hai tay của tỷ muội Hàn Như Băng bắt lấy đặt trên đỉnh đầu.

Mạnh Hiểu Dư không thể làm cách nào đành lên tiếng ngăn Hàn Như Băng đang tác quái dưới thân mình.

Không nghĩ đến lên tiếng ngăn cản Hàn Như Băng lại biến thành những tiếng rên đứt quãng.

"Sao vậy, tiểu gia hỏa?

Ta làm đau ngươi sao?"

Hàn Như Băng hỏi, thế nhưng tay phải vẫn đặt nơi hoa viên của Mạnh Hiểu Dư, không nặng không nhẹ xoa lấy nơi hoa viên mỹ lệ thần bí đó."

Không....không phải....ân a....chỉ là cảm giác....rất....rất kỳ quái mà thôi."

Mạnh Hiểu Dư đứt quãng trả lời, hạ thân đột nhiên truyền đến cảm giác mãnh liệt khiến Mạnh Hiểu Dư nhịn không được rên rỉ.

Song Mạnh Hiểu Dư cũng cảm giác được có thứ gì đó đang chảy ra từ nơi tư mật của mình."

Không sao tiểu gia hỏa, chỉ là vì đây là lần đầu tiên của ngươi cho nên mới cảm giác kỳ quái.

Không sao, rất nhanh ngươi sẽ cảm thấy thoải mái."

Hàn Như Băng khàn giọng an ủi Mạnh Hiểu Dư sau đó ngẩng đầu hôn môi nàng.

Ngón trỏ nơi hoa viên thần bí theo nơi mật hoa chảy ra tìm thấy động khẩu dẫn đến niềm vui sướng cực lạc cho mình cùng tiểu gia hỏa.

Ngón trỏ bôi lấy mật hoa, tay Hàn Như Băng chậm rãi chen vào thông đạo cực nóng cùng chật hẹp.

Ngón trỏ trong thông đảo chậm rãi đi vào cho đến khi gặp một tầng trở ngại hơi mỏng lúc này mới dừng một chút.

Nhưng cũng chỉ dừng một chút, sau đó đầu ngón tay Hàn Như Băng hơi dùng lực đâm xuyên tầng trở ngại kia."

Ngô."

Cảm giác đau đớn từ hạ thân lan ra, dù miệng vẫn bị Hàn Như Băng hôn khiến cho Mạnh Hiểu Dư không thể phát ra thanh âm đau đớn, chỉ có hai giọt nước mắt trong suốt chảy ra nơi khóe mắt."

Tiểu gia hỏa đừng sợ, rất nhanh sẽ không đau, tin ta."

Hàn Như Băng rời khỏi môi Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt chứa lệ của nàng, nhỏ giọng an ủi nàng.Lúc này Hàn Như Băng cũng không dễ chịu, ngón trỏ nàng bị thông đạo nhỏ hẹp của Mạnh Hiểu Dư hút lấy.

Cảm giác ấm áp cùng lối đi chặt chẽ không ngừng kích thích thần kinh Hàn Như Băng, nàng sắp bị cảm giác thoải mái từ ngón tay bức điên, muốn động lại không dám động, vì nàng không muốn lại tăng thêm đau đớn cho Mạnh Hiểu Dư.Sau một lúc, Hàn Như Băng nhìn nét mặt Mạnh Hiểu Dư đã không còn đau đớn, lúc này ngón tay mới nhẹ nhàng co rút.

Sau đó càng lúc càng nhanh, nét thống khổ trên mặt Mạnh Hiểu Dư dần thay bằng vẻ tràn đầy mê say.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 31 [H]


"Ân....ân.....ân a!"

Sắc mặt Mạnh Hiểu Dư ửng hồng, hai mắt ướt át mê ly, trên chóp mũi là một tầng mồ hôi mỏng trong suốt, từng tiếng thở gấp, đôi môi căng mọng khẽ mở phát ra tiếng rên kiều mị tận xương.

Vì khoái cảm không ngừng truyền đến làm toàn thân nàng nhiễm lấy một màu hồng phấn.

Từng tiếng rên kiều mị tận xương không ngừng phát ra, tiếng trước sau càng kiều mị hơn, càng câu nhân hơn tiếng trước.

Lúc này, Mạnh Hiểu Dư tựa như một yêu tinh câu nhân, toàn thân tỏa ra khí tức quyến rũ mê người.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư quyến rũ mê người như vậy, tiếng thở dốc Hàn Như Sương càng thêm dồn dập, đồng thời bụng nàng cũng nổi lên một cổ lửa nóng thiêu người.

Thế nhưng nàng lại không biết làm sao để giảm bớt cảm giác nóng bức trong người mình.Nghe giọng yêu kiều của Mạnh Hiểu Dư, nhìn mặt nhỏ của nàng lộ ra nét mê say, lại nhìn thấy nét mặt ửng hồng mê say của tỷ tỷ, Hàn Như Sương cảm giác được ngọn lửa trong bụng nhỏ của mình càng lúc càng lớn.

Bị cảm giác xa lạ làm cả người khó chịu nhưng nàng không biết cách giảm bớt, không thể làm gì khác ngoài gọi tỷ tỷ xin giúp đỡ.Nghe thấy muội muội xin giúp đỡ, Hàn Như Băng nghi hoặc quay đầu nhìn về phía muội muội.

Nhìn thấy nét ửng hồng trên mặt nàng cùng chân mày vì khó chịu mà nhăn lại.

Hàn Như Băng hiểu rõ cười, đồng thời thầm mắng bản thân, "Sao có thể quên mất ở phương diện này muội muội đơn thuần như tờ giấy trắng?"

Sau khi mắng mình, Hàn Như Băng thả chậm tốc độ tay phải của mình.

Sau đó đưa mắt ra hiệu muội muội đưa tay vào thông đạo nơi hoa viên của Mạnh Hiểu Dư, còn nàng chậm rãi rút tay từ trong cơ thể Mạnh Hiểu Dư ra.

Lại ra hiệu muội muội đưa ngón trỏ đến hoa viên Mạnh Hiểu Dư, sau đó bản thân cùng muội muội tiến vào cơ thể nàng, chậm rãi ra vào."

Ách....a."

Vì động tác Hàn Như Băng đột nhiên chậm lại sau đó lui khỏi, cơ thể Mạnh Hiểu Dư cảm thấy trống rỗng mà vô cùng khó chịu.

Vì không thể chịu được cảm giác thình lình trống rỗng này, nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn một chút.

Nhưng không chờ nàng ngẩng đầu, thân thể đột nhiên bị tiến vào lần nữa mà cao giọng kêu lên."

Như....Như Băng tỷ tỷ?"

Cảm giác bụng có chút trướng, Mạnh Hiểu Dư thở dốc hỏi."

Tiểu gia hỏa thả lỏng chút, rất nhanh sẽ không khó chịu."

Hàn Như Băng vừa cùng muội muội chậm rãi ra vào, vừa nhẹ giọng an ủi Mạnh Hiểu Dư.Vốn thông đạo vô cùng chật hẹp, hiện tại lại bị hai ngón tay của tỷ muội Hàn Như Băng lấp đầy, không một khe hở.

Cảm giác được ngón tay bị lối vào ấm áp, chật hẹp của Mạnh Hiểu Dư bao lấy làm cho ngón tay Hàn Như Sương cùng Hàn Như Băng có chút đau nhưng cảm giác thoải mái từ ngón tay dần lan tỏa khắp toàn thân, khiến Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương như muốn cao giọng kêu lên.Sợ Mạnh Hiểu Dư sẽ đau, hai người chỉ chậm rãi ra vào.

Cho đến khi Mạnh Hiểu Dư dần thích ứng hai người cùng tiến vào, trong miệng tràn ra tiếng rên yêu kiều, tỷ muội Hàn Như Băng mới dần tăng tốc trừu sáp.Không thể không nói, Hàn Như Băng là một lão sư giỏi, vì nàng dạy rất tỉ mỉ.

Cũng không thể không nói Hàn Như Băng là một đệ tử tốt, vì nàng không chỉ học rất nhanh mà phối hợp vô cùng nhịp nhàng với Hàn Như Băng."

Ân... a....không....từ bỏ....ách a....ta.....ân a....ta.....ta không...chịu nổi....ân a."

Khoái cảm từ hạ thân dần nhiều lên lan khắp toàn thân, cuối cùng tụ lại một nơi nào đó trong bụng, càng lúc càng nhiều đến khi Mạnh Hiểu Dư không chịu nổi, nương theo tiếng rên cao vút, Mạnh Hiểu Dư nghênh đón lần cao trào đầu tiên trong nhân sinh của nàng.Ngón tay rút khỏi cơ thể Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư vì cao trào mà thân thể khẽ run.

Cười khẽ một tiếng, sau đó quyến rũ nói: "Tiểu gia hỏa, lúc này chỉ mới bắt đầu!"

Sau đó không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời đã cúi xuống hôn lấy đôi môi căng mọng của nàng, cạy mở khớp hàm của nàng, quấn lấy đầu lưỡi dây dưa.

Hai tay Hàn Như Băng cũng không nhàn rỗi, một trước một sau bắt đầu vuốt ve thân thể Mạnh Hiểu Dư.Còn Hàn Như Sương cúi đầu ngậm lấy nơi mềm mại trước ngực Mạnh Hiểu Dư, nhẹ nhàng nhấm nháp.

Tay trái nắm lấy tay phải Mạnh Hiểu Dư, tay phải trêu chọc bên ngoài hoa viên của Mạnh Hiểu Dư.Đêm còn rất dài, ngày tốt cảnh đẹp như vậy sao có thể lãng phí?
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 32


"Tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa rời giường!"

Hàn Như Băng ngồi trên cạnh giường, tay phải vỗ về gương mặt Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí ôn nhu gọi nàng rời giường.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say chỉ nhẹ nhàng ừ" rồi tiếp tục ngủ.

Hàn Như Băng bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục dùng ngữ khí ôn nhu gọi: "Tiểu gia hỏa ăn gì đó trước rồi ngủ tiếp, chịu không?"

"Tỷ tỷ, Dư nhi còn chưa tỉnh sao?"

Hàn Như Sương đang cầm khay thức ăn bước đến bàn trong phòng.

Sau đó đi đến cửa, sau khi khóa cửa, nàng xoay người nhìn về phía Hàn Như Băng vẫn đang gọi Mạnh Hiểu Dư rời giường, lại nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư vẫn đang ngủ say, ánh mắt lo lắng hỏi Hàn Như Băng."

Đúng vậy!

Có lẽ tối qua thật sự mệt chết!

Nói cách khác, cũng không có khả năng trễ thế này vẫn còn ngủ say không tỉnh.

Bằng không cứ cho nàng ngủ một lát!"

Trong lời Hàn Như Băng mang theo chút tự trách.

Biết rõ tối qua là lần đầu tiên của tiểu gia hỏa, nàng cùng muội muội vẫn muốn nàng nhiều lần."

Nhưng tỷ tỷ, Dư nhi đã một ngày không ăn gì.

Tối qua lại mệt như vậy, muội sợ thân thể nàng ăn không tiêu."

Khi Hàn Như Sương nói như vậy trong giọng cũng mang theo chút tự trách nhưng nhiều hơn là lo lắng.Nghe được giọng lo lắng cùng tự trách của muội, Hàn Như Băng lập tức an ủi: "Yên tâm đi!

Tuy thân tiểu gia hỏa "yếu một chút" nhưng trong cơ thể nàng có nội công hơn hai mươi năm của Mễ lão tiền bối truyền cho nàng, một ngày không ăn cũng không sao, chúng ta cho nàng nghỉ ngơi một lát!

Nói không chừng nàng đói bụng sẽ tự tỉnh!

Chúng ta vẫn nên đem thức ăn xuống để điếm tiểu nhị giữ nhiệt trong bếp.

Như vậy dù khi nào nàng tỉnh vẫn có thể lập tức ăn."

"Được, muội đem xuống lầu giao cho điếm tiểu nhị.

Chờ đến khi Dư nhi tỉnh lại cho điếm tiểu nhị đem lên."

Nghe Hàn Như Băng nói, Hàn Như Sương đáp lại.

Sau đó đem khay thức ăn vừa đặt trên bàn không lâu, ra khỏi phòng.--------------------------------------------"A......."

Mạnh Hiểu Dư ngủ suốt một ngày, cuối cùng cũng không chịu nổi cảm giác đói bụng, chậm rãi mở mắt."

Tiểu gia hỏa tỉnh, đói bụng sao?"

Nghe thấy giọng nàng, Hàn Như Băng lập tức đi đến cạnh giường, ôn nhu hỏi Mạnh Hiểu Dư đang dụi mắt nằm trên giường."

Ân."

Mạnh Hiểu Dư nhẹ nhàng "ân" trả lời, sau đó quay đầu có chút hoa mắt nhìn ngọn nến nơi cạnh giường không xa cùng bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Sau đó vẻ mặt thắc mắc hỏi: "Như Băng tỷ tỷ, trời còn chưa sáng sao?

Vì sao tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ lại dậy sớm như vậy?"

Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu mơ hồ của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng cười khẽ, sau đó mắt chứa ý cười nói: "Tiểu gia hỏa, trời không phải chưa sáng mà là đã sáng qua, hiện tại là vào đêm.

Tiểu gia hỏa, ngươi ngủ suốt một ngày, nếu tỉnh rồi thì ăn chút cơm!

Nếu ngươi còn mệt, có thể chờ khi ăn xong tiếp tục ngủ.

Khi ngươi tỉnh Sương nhi đã ra ngoài mang thức ăn mà điếm tiểu nhị đưa đến.

Ngươi mặc y phục vào trước!

Ta đoán chờ ngươi mặc xong, đồ ăn cũng sẽ đến."

"Được, ta đây lập tức rời giường mặc y phục.

Tê~~~" Mạnh Hiểu Dư nói xong ngồi dậy thay y phục, nhưng nàng vừa động trên người đã truyền đến cảm giác đau nhức không thể không hít sâu một hơi.Lúc này nàng mới phát hiện, cả người đau nhức lợi hại.

Cảm giác như cả người bị một chiếc xe tải nghiền nát.

Đặc biệt là eo giống như đang gập bụng vài trăm cái, đau như muốn đứt ra.

Hơn nữa nơi tư mật hạ thể, cũng truyền cảm giác không ổn cùng đau đớn.

Làm Mạnh Hiểu Dư vốn muốn đứng dậy, lúc này chỉ nằm trên giường không dám động."

Sao vậy?

Thân thể có chỗ nào không khỏe?"

Nhìn Mạnh Hiểu Dư vốn đang đứng dậy nhưng sau khi giật mình, thân thể như có chỗ nào không thoải mái mà hít sâu một hơi, mặt nhăn nhó nằm trên giường, không dám cử động, Hàn Như Băng thấy vậy liền hỏi.Vốn đang cảm giác đau khắp người, cùng vô cùng buồn bực.

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng hỏi, trong lòng lập tức mắng to: "Tỷ lại còn dám hỏi ta?

Tỷ còn dám hỏi ta?

Tỷ nữ nhân phúc hắc không tiếc chế này, nếu không phải tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ không biết thương hoa tiếc ngọc, ta sẽ biến thành như vậy sao?

Nếu không do hai tỷ, biết rõ người ta là lần đầu tiên vẫn không chút tiếc chế muốn người ta nhiều lần.

Ta sẽ biến thành như vậy sao?"

Tuy trong lòng rít gào tỷ muội Hàn Như Băng nhiều lần như khi nàng nhìn thấy ánh mắt tự trách cùng lo lắng của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Ân, có chút không thoải mái."

Sau đó im lặng.Nhìn gương mặt hồng đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng lập tức hiểu được.

Sau đó nàng tươi cười hài hước nói: "Tiểu gia hỏa, nếu thân thể ngươi không thoải mái, không thể mặc y phục, ta đây giúp ngươi, được không?"

Nói xong không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời, đã vươn tay đem Mạnh Hiểu Dư từ trong chăn ôm ngồi trên đùi mình.

Nhân lúc nàng không chú ý, dùng tay kéo lấy chăn nàng vẫn luôn nắm chặt.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 33 [H]


"Nha!"

Mất đi chăn bông, cơ thể xích lõa của Mạnh Hiểu Dư nháy mắt bại lộ trong không khí hơi lạnh buổi tối.

Vì đột nhiên lộ ra bên ngoài, Mạnh Hiểu Dư kinh hô một tiếng, sau đó lấy tay che trước ngực, gò má đỏ ửng giận dữ quay đầu nhìn Hàn Như Băng.Hàn Như Băng nhìn thấy cơ thể xích lõa của Mạnh HIểu Dư, cùng những vết hôn chằng chịt trên cơ thể nàng, khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn.

Nhưng khi nàng nhìn thấy hai gò má xấu hổ giận giữ nhìn mình của Mạnh HIểu Dư.

Con ngươi Hàn Như Băng nháy mắt sâu thẳm một chút, hô hấp cũng nặng hơn.

Nhìn thân thể xích lõa trong lòng, nghĩ đến ánh mắt tức giận càng thêm mị hoặc của Mạnh Hiểu Dư vừa rồi, đôi mắt vốn sâu thẳm của Hàn Như Băng lúc này nhóm lên dục vọng.Nhìn đôi mắt sâu thẳm cùng hô hấp ngày một nặng của Hàn Như Băng.

Trải qua một đêm thực hiện lễ trưởng thành đến tận nửa đêm, Mạnh Hiểu Dư lập tức hiểu được phản ứng của Hàn Như Băng là có ý gì.

Đồng thời trong lòng thầm nói không ổn, muốn bật người thoát khỏi cái ôm của Hàn Như Băng.

Nhưng ý đồ của nàng đã sớm bị Hàn Như Băng nhìn thấu.

Vì vậy khi nàng muốn thoát khỏi Hàn Như Băng, lại càng bị nàng gắt gao ôm chặt.Mắt thấy không thoát được, Mạnh Hiểu Dư không thể làm gì khác là sử dụng sát chiêu của nàng, làm nũng bán manh, giả đáng thương.

Vì vậy, khi Hàn Như Băng cách mình ngày càng gần, Mạnh Hiểu Dư dùng tay nhéo đùi mình một cái, sau đó duỗi tay trái chặn nụ hôn của Hàn Như Băng.

Khi Hàn Như Băng khó hiểu nhìn nàng, Mạnh Hiểu Dư bày ra bộ dáng đáng thương, cùng đôi mắt vì vừa bị nhéo đau mà nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Như Băng.

Dùng giọng làm nũng nói: "Từ bỏ Như Băng tỷ tỷ, nơi đó của người ta còn đau!"

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Băng chớp không hiểu, sau đó dường như hiểu được gì đó, nói: "Nơi đó của tiểu gia hỏa đau sao?"

"Ân."

Mạnh Hiểu Dư vội vã gật đầu, tựa như nếu gật đầu chậm một chút Hàn Như Băng sẽ không tin mình."

Vậy ta giúp tiểu gia hỏa giảm đau được không?"

Hàn Như Băng dùng giọng thân thiết nói."

A, không....không cần!

Thật ra....cũng không phải....rất đau, ta nghĩ....nghỉ ngơi vài ngày sẽ....sẽ tốt hơn."

Nghe Hàn Như Băng nói xong, Mạnh Hiểu Dư nhất thời cảm giác như lấy đá đập chân, vì vậy vội vàng lắp bắp cự tuyệt."

Sao có thể vậy được?

Để ta xem thử.

Nếu không, ta không yên lòng."

Hàn Như Băng dùng ngữ khí ôn nhu hống, đồng thời đặt Mạnh Hiểu Dư trong lòng đến mép giường, còn mình thì nửa ngồi xuống bên giường.

Hai tay chậm rãi tách chân Mạnh Hiểu Dư ra, sau đó tỉ mỉ xem xét hoa viên thần bí của Mạnh Hiểu Dư.

Khi nhìn thấy đóa hoa có chút ửng đỏ thì mắt nàng hiện lên chút tự trách cùng thương tiếc, sau đó Hàn Như Băng cúi đầu ôn nhu hôn lên đóa hoa ửng đó kia."

Ân a, Như....Như Băng tỷ tỷ."

Cảm giác nơi tư mật truyền đến khoái cảm.

Mạnh Hiểu Dư không khỏi rên thành tiếng, đồng thời nàng cũng gọi Hàn Như Băng."

Ân?

Sao vậy tiểu gia hỏa?"

Hàn Như Băng vùi mặt vào hoa viên, giọng có chút không rõ hỏi."

Không nên.....nơi......nơi đó....a......nơi đó bẩn.....ân...a........"

"Tiểu gia hỏa một lát sẽ không sao.

Còn nữa, nơi này của tiểu gia hỏa một chút cũng không bẩn, hơn nữa còn rất mỹ vị."

Để trí tưởng tượng bay xa.................Nhìn Mạnh Hiểu Dư mê man nằm trong lòng, lại nhìn thoáng muội muội vừa cầm khay thức ăn vào phòng.

Hàn Như Băng không khỏi tự khiển trách bản thân, sao lại không nhịn được chứ!

Giờ thì hay rồi, tiểu gia hỏa có lẽ ngủ đến sáng mai mới tỉnh dậy.Nghĩ như vậy, Hàn Như Băng nhìn thoáng muội muội đang ngồi uống trà trên bàn.

Tuy vẫn mặt lạnh như cũ nhưng từ sắc mặt ửng hồng cùng hô hấp hơi nặng của nàng, có thể đoán được nàng đã ở bên ngoài cửa được một lúc."

Sương nhi?"

Hàn Như Băng gọi Hàn Như Sương lúc này đang cầm chén trà ngây ngốc."

Ân."

Hàn Như Sương nghe tỷ tỷ gọi, có chút không để ý trả lời.

Lúc này trong đầu nàng chỉ toàn là tiếng rên kiều mị khi nàng bên ngoài cửa, cùng thân thể xinh đẹp tràn đầy vết hôn khi nàng vừa vào cửa của Dư nhi.Thấy muội muội ngây ngốc, khóe môi Hàn Như Băng khẽ cong, trong lòng thầm nghĩ: "Không nghĩ đến, muội muội luôn lạnh lùng của mình khi yêu lại trở nên đáng yêu như vậy.

Mị lực của tiểu gia hỏa thật lớn mà."
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 34


"Tiểu gia hỏa ăn no rồi?"

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư buông chén đũa xuống xoa bụng nhỏ hỏi.

"Ân, ăn ngon, no rồi!"

Trên mặt Mạnh Hiểu Dư treo nụ cười thỏa mãn, vừa xoa bụng vì ăn no mà căng vừa quay đầu trả lời Hàn Như Băng."

Vậy có muốn ra ngoài đi dạo không?

Ta nhớ rõ tiểu gia hỏa mấy ngày nay luôn ngốc trong phòng không ra ngoài, luôn ở trong phòng sẽ không tốt cho thân thể."

"Được" Mạnh Hiểu Dư nghe nàng nói, trong lòng không nhịn được mắng: "Tỷ còn không biết xấu hổ nói luôn ở trong phòng sẽ không tốt!

Nếu không phải mấy ngày trước, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ để lại nhiều dấu dâu tây trên người ta, ta sẽ ngốc trong phòng vài ngày sao?"

Mạnh Hiểu Dư nhớ lại mấy hôm trước, sau khi rời giường thay y phục, thấy trên người đầy dâu tây không nói, dù sao mặc y phục vào cũng sẽ không thấy.

Nhưng vì sao trên cổ cũng có nhiều dâu tây như vậy?

Lại còn ở những chỗ rất rõ ràng dù mình muốn che cùng không che được.Dù đã thử nhiều cách vẫn không thể che khuất hết đám dâu tây trên cổ.

Bản thân đành phải ngốc trong phòng, không ra ngoài gặp người.

Thẳng đến sáng hôm nay phát hiện đám dâu tây chết tiệt trên cổ mình cuối cùng biến mất, nàng mới dám ra ngoài gặp người.Hiện tại nghe thấy Hàn Như Băng dùng ngữ khí chế nhạo nói linh tinh trong phòng mãi sẽ không tốt với mình.

Mạnh Hiểu Dư thật muốn có một ngụm máu tươi phun chết nữ nhân phúc hắc này.Tuy trong lòng muốn làm vậy nhưng nàng không dám làm thật.

Nguyên nhân là nàng không muốn bị ép buộc đến không xuống được giường, mấy ngày không ra được phòng."

Tiểu gia hỏa muốn dạo nơi nào?"

"Ân...."

Mạnh Hiểu Dư cúi đầu suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn Hàn Như Sương đối diện mình nói: "Như Sương tỷ tỷ ta muốn đi dạo quảng trường phía nam?"

Sau khi Hàn Như Sương gật đầu, nàng tiếp tục nói: "Vậy hôm nay chúng ta đi quảng trường phía nam đi!"

Ta nghe nói nơi đó có thật nhiều cửa hàng trang sức, son phấn cùng y phục, chúng ta đến đó đi dạo đi!

Thuận tiện mua một ít y phục cùng trang sức đẹp, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ cảm thấy thế nào?"

Mạnh Hiểu Dư nói xong, ánh mắt mong đợi nhìn tỷ muội Hàn Như Băng, hy vọng hai người có thể đáp ứng.Kỳ thật Mạnh Hiểu Dư hy vọng đi quảng trường phía nam không phải vì nơi đó có nhiều cửa hàng.

Mà bởi vì Mạnh Hiểu Dư sớm nghe được thanh lâu "Vũ Xuân Các" nổi tiếng nhất Kiêu Quốc tọa lạc tại quảng trường phía nam Phú Vân Thành.Giống như đông đảo người xuyên không, Mạnh Hiểu Dư cũng vô cùng tò mò về nơi truyền kỳ đầy sắc thái như thanh lâu.

Cho nên dù thế nào, nàng vẫn muốn đi đến thanh lâu nhìn một chút, sau đó nhìn nơi đã tạo nên nhiều nữ tử thanh lâu truyền kỳ.Nhưng dù thế nào cũng không thể cho hai tỷ muội Hàn Như Băng biết ý tưởng này.

Vì Mạnh Hiểu Dư biết nếu cho hai người biết suy nghĩ này của nàng, Mạnh Hiểu Dư dám cam đoan, nàng tuyệt đối sẽ chết thực thảm.

Cho nên Mạnh Hiểu Dư muốn đến quảng trường phía nam, mua chút quần áo cùng trang sức xinh đẹp.

Nhưng nàng không nói mình sẽ thuận tiện thăm dò vị trí cụ thể của thanh lâu nổi tiếng nhất Kiêu Quốc "Vũ Xuân Các".

Chờ đến khi tỷ muội Hàn Như Băng có việc, nàng có thể trộm đi, tham quan một chút xem thanh lâu trong truyền thuyết là thế nào.

Có phải sẽ giống như trong rất nhiều tiểu thuyết viết, có rất nhiều nữ tử thanh lâu tài hoa cùng xinh đẹp hơn người.--------------------------------------"Ba vị tiểu thư xem, chỗ này đều là kiểu dáng tốt nhất của bổn tiệm năm nay, cũng bán nhiều phục sức nhất."

Một nhà nào đó trong quảng trường phía nam.

Một vị tiểu nhị ân cần đề cử y phục của cửa hàng họ cho ba vị khách hàng."

Ừ......"

Mạnh Hiểu Dư nhìn chằm chằm y phục treo trên giá gỗ, mày dần nhíu lại.

"Kiểu dáng y phục của tiệm các người đều ở đây?"

"Sao vậy Dư nhi?

Không nhìn trúng món nào?

Nếu không thích, chúng ta còn có thể đến cửa hàng khác nhìn xem."

Thấy mày Mạnh Hiểu Dư khẽ nhăn, mặt Hàn Như Sương vẫn không biểu tình, vươn tay nhẹ nhàng vuốt thẳng mày nhăn của Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí ôn nhu nói."

Ba vị tiểu thư, cửa hàng chúng ta có thể nói là cửa hàng tốt nhất toàn quảng trường phía nam.

Hơn nữa y phục chúng tôi dùng đều là tơ lụa thượng hạng.

Kiểu dáng cũng là kiểu mới nhất năm nay, nếu ba vị tiểu thư cảm thấy không thích nơi nào trên y phục.

Ngài có thể để lại bản vẽ của ngài, bổn tiệm có sư phó may vá tốt nhất, có thể làm theo yêu cầu của ba vị tiểu thư."

Tiểu nhị bày y phục, nghe thấy lời của Hàn Như Sương, sợ ba vị khách trước mặt chưa mua đã rời đi, sẽ bị chưởng quầy mắng mình vô dụng, vì thế vội vàng giới thiệu y phục của cửa hàng cho ba người."

Tiểu gia hỏa cảm thấy thế nào?"

Hàn Như Băng sủng nịnh cười hỏi ý kiến Mạnh Hiểu Dư.Tuy Hàn Như Sương không nói lời nào, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười sủng nịnh nhìn Mạnh Hiểu Dư.Thấy tỷ muội Hàn Như Băng đều nhìn Mạnh Hiểu Dư, vì thế điếm tiểu nhị cũng dùng ánh mắt tha thiết nhìn nàng.Cảm giác được ánh mắt hai người ôn nhu sủng nịch cùng ánh mắt tha thiết của tiểu nhị.

Mạnh Hiểu Dư cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói với tiểu nhị: "Tiểu nhị đại ca, nếu ta vẽ bản vẽ y phục cho các ngươi, các ngươi thật sự có thể làm ra được?"

"Đúng vậy, chỉ cần khách nhân ngài cầm bản vẽ y phục đến cùng nói cho chúng tôi chất vải ngài dùng.

Chúng tôi sẽ đem bản vẽ cùng yêu cầu về vải của ngài, sau đó giao cho sư phó may vá của chúng tôi.

Sau khi may xong, chỉ cần đến ngày tới lấy là được."

Tiểu nhị nghe thấy Mạnh Hiểu Dư hỏi, vội vàng trả lời."

Vậy sao!

Vậy phiền toái tiểu nhị đại ca giúp ta lấy giấy bút."

"Được!

Ba vị tiểu thư chờ một lát, tiểu nhân sẽ đem giấy bút đến."

Tiểu nhị nói xong, mau chóng chạy đến quầy lấy giấy bút."

Tiểu gia hỏa cảm thấy những y phục đó khó coi sao?"

Hàn Như Băng cười hỏi."

Cũng không phải khó coi, nhưng y phục quá giống nhau.

Ngoài màu sắc cùng hoa văn khác nhau, kiểu dáng đều giống nhau như đúc."

"Cho nên tiểu gia hỏa muốn tự mình vẽ y phục cho mình?"

"Ân, như vậy sẽ không đụng hàng!"

"Đụng hàng?"

"Ân, đụng hàng chính là mặc cùng kiểu dáng với người khác."

"Tiểu gia hỏa cảm thấy mặc y phục giống người khác, không tốt?"

"Cũng không phải không tốt, nhưng cảm thấy rất nhiều người mặc cùng kiểu dáng rất quái lạ.

Tuy màu sắc cùng hoa văn có chút khác nhau nhưng vẫn cảm thấy quái lạ.

Chẳng lẽ Như Băng tỷ tỷ không cảm thấy vậy sao?"

"Nghe tiểu gia hỏa nói vậy, ta cũng cảm thấy có chút quái.

Vậy khi tiểu gia hỏa vẽ bản vẽ có thể vẽ giúp mấy bộ cho ta cùng muội muội không?"

"Ân, không thành vấn đề."

"Ba vị tiểu thư, tiểu nhân đã đem giấy bút đến.

Mời ba vị tiểu thư đến bàn vẽ y phục!"

Tiểu nhị đem giấy bút đặt trên bàn, dẫn ba người đến người đến bàn.

Sau đó đứng một bên, chờ Mạnh Hiểu Dư vẽ xong đưa hắn.Đi đến cạnh bàn, Mạnh Hiểu Dư ngồi xuống ghế.

Cầm lấy bút lông, sau đó ghé vào bàn, chuyên tâm vẽ, vừa vẽ vừa cẩn thận nhớ đến một vài y phục cổ trang trên phim truyền hình.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 35


"Tiểu gia hỏa vẽ xong rồi?"

Sau nửa canh giờ, Hàn Như Băng thấy Mạnh Hiểu Dư đứng lên duỗi ngày buông bút lông, hỏi.

"Ân, vẽ xong rồi."

Sau khi duỗi eo, nàng đem bản vẽ đưa cho Hàn Như Băng, hỏi: "Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thấy những bức này thế nào?"

"Ân, không tồi."

Hàn Như Băng nhìn những bản vẽ y phục trong tay, nhẹ giọng khen.

Sau đó quay đầu nhìn muội muội nhà mình hỏi: "Sương nhi cảm thấy thế nào?"

"Rất đẹp!"

Hàn Như Sương lạnh giọng khen."

Đúng vậy!

Những kiểu y phục này thật đẹp!

Tiểu gia hỏa có thể nghĩ ra được, thật là thông minh!"

Hàn Như Băng tiếp tục khen nàng."

Haha, hai tỷ thích là được."

Mạnh Hiểu Dư được khen có chút ngượng ngùng nói."

Của tiểu gia hỏa đâu?

Ngươi nói đây là bản vẽ y phục của ta cùng muội muội, vậy của ngươi đâu?"

Hàn Như Băng nhìn mặt Mạnh Hiểu Dư có chút hồng hỏi."

A?

Của ta ở đây."

Nghe Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt.

Sau đó xoay người đem bản vẽ y phục của mình cho Hàn Như Băng.Nhìn thấy mấy bản vẽ Mạnh Hiểu Dư đưa cho mình, Hàn Như Băng cười hỏi: "Tiểu gia hỏa, vì sao lại vẽ hai bộ nam trang cho mình?"

"Hahaha, giữ lại về sau mặc chơi."

Thấy Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương nhìn mình với ánh mắt nghi vấn.

Mạnh Hiểu Dư cười gượng, có chút chột dạ trả lời.Vì sao nàng chột dạ?

Vì hai bộ nam trang kia nàng muốn sau khi có dịp sẽ mặc đi đến thanh lâu.

Lý do này đương nhiên không thể nói cho tỷ muội Hàn Như Băng.

Nói xong không biết hai người sẽ thu thập mình như thế nào!"

Là như vậy sao?"

Hàn Như Băng vẫn cười hỏi."

Ân ân, chính là như vậy."

Mạnh Hiểu Dư gật đầu.

Sau đó sợ Hàn Như Băng tiếp tục hỏi, nhanh chóng đổi đề tài: "Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ chúng ta mau giao bản vẽ cho tiểu nhị đi!

Sau đó chờ khi chúng ta chọn xong chất vải thì đi dạo tiệm bán trang sức một chút!"

Nói xong còn mang theo ánh mắt chờ mong nhìn hai người."

Được, vậy đi!"

Nhìn ánh mắt chờ mong đáng thương của Mạnh HIểu Dư, Hàn Như Băng cười đáp.

Trong lòng nghĩ, "Biểu cảm của tiểu gia hỏa thật đáng yêu!

Nếu không phải có tiểu nhị ở đây, thật muốn khi dễ nàng một phen!"

Nghe thấy Hàn Như Băng đáp ứng, lại thấy Hàn Như Sương khẽ gật gầu, Mạnh Hiểu Dư nhẹ nhàng thở phào, trong lòng thầm nói, "May mắn Như Băng tỷ tỷ không hỏi ta nguyên nhân vẽ nam trang."

Sau khi bàn giao với tiểu nhị.

Tiểu nhị mang ba người đến chọn vải.

Chờ sau khi xong việc, đưa tiền đặt cọc.

Ba người ra khỏi cửa hàng, dựa theo chỉ dẫn của tiểu nhị đi đến tiệm trang sức tốt nhất, lớn nhất của Phú Vân Thành.-------------------------------------"Ai, nghe nói sao?

Tri phủ đại nhân, ngày mai lại muốn khai đường thẩm vấn án kiện "Vụng trộm yêu đương" của một năm trước?"

Trong quán trà nhỏ ở quảng trường phía nam, một nam tử trung niên người nhỏ gầy mặc vải thô đang trò chuyện cùng nam tử trung niên béo cũng mặc vải thô cùng bàn hắn."

Sao lại không nghe nói!

Nghe nói lần này thẩm vấn là ý chỉ của triều đình, nói lần khai đường này, nhất định phải tra được kết quả.

Hơn nữa phía trên còn phái tuần phủ đến chờ phán xét!"

Nam tử mập mạp sau khi nghe nam tử gầy nhỏ hỏi, hơi kinh thường nói ra tin tức mới nhất mình nhận được."

Thật sao?

Tuần phủ cũng đến!"

Nghe hắn nói xong, người gầy kinh ngạc.

Sau đó hỏi: "Nhưng vì sao triều đình lại đột nhiên coi trọng án tử này?"

"Ai!

Này ngươi cũng không biết sao?

Ta nghe nói, tháng trước Tri phủ đại nhân của chúng ta theo thường lệ mỗi tháng thẩm vấn án tử kia một lâbf.

Nhưng vẫn như trước, ban ngày thẩm vấn không có kết quả."

"Vậy không phải vẫn như trước đây sao?

Này thì liên quan gì đến triều đình?"

Người gầy không đợi người béo nói xong, đã ngắt lời hắn."

Ngươi đừng, ta không phải chưa nói xong sao?"

Thấy người gầy ngắt lời mình, hắn tức giận nói.

Sau đó tiếp tục nói: "Vốn không liên quan đến triều đình nhưng hôm đó bên ngoài nha môn chờ phán xét, có một vị Vương gia nước láng giềng."

"Nhưng Vương gia nước láng giềng thì có liên quan gì?"

Người gầy lại tiếp tục ngắt lời người béo."

Đương nhiên có liên quan, Vương gia nước láng giềng đã triều kiến Hoàng thượng của chúng ta ở hoàng thành.

Lại còn trước mặt các đại thần làm trò trong lễ đón gió Hoàng thượng làm cho hắn.

Hắn đem kết quả cùng quá trình thẩm vấn nói ra còn chưa tính, vị Vương gia kia trong yến hội công khai nói đại thần Kiêu Quốc chúng ta là đám vô năng, một vụ án tử nhỏ như vậy thẩm án hơn một năm vẫn không có kết quả.

Nghe được lời của hắn, Hoàng thượng vô cùng tức giận, lập tức hạ thánh chỉ, cho Tri phủ đại nhân của chúng ta ngày mai khai đường thẩm tra xử lý án này.

Còn phải thẩm tra vụ cô tẩu xem ai thông dâm với đạo sĩ, hơn nữa hại chết Vương Quý Lương (Vương Quý Lương là nạn nhân của vụ này), nếu không tra ra, cả nhà tri phủ đều phải bị chém đầu.

Hơn nữa, ta còn nghe nói......"

"Tiểu gia hỏa cảm thấy hứng thú với án tử trong lời của hai người sao?"

Hàn Như Băng nhìn bộ dáng buồn cười của người ngồi đối diện, tai dựng thẳng đang nghe lén hai người kia trò chuyện.

Từ khi các nàng ra khỏi tiệm trang sức vào quán trà nghỉ ngơi.

Tiểu gia hỏa ngồi xuống đã bắt đầu nghe ngóng hai nam tử trung niên nói chuyện."

Ân, Như Băng tỷ tỷ ngày mai chúng ta đến nha môn xem thẩm án tử có được không?"

Nghe thấy Hàn Như Băng hỏi mình, Mạnh Hiểu Dư gật đầu."

Ngươi rất hứng thú sao?"

Nhìn gương mặt hưng phấn của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng buồn cười hỏi."

Đúng vậy!"

Mạnh Hiểu Dư gật đầu nói, lúc nàng còn nhỏ đã rất thích xem tiểu thuyết, phim trinh thám còn manga anime trinh thám.

Vì vậy nghe được án tử hai người nói làm cho nàng rất tò mò.

Nàng rất muốn biết đó là dạng án tử gì lại thẩm vấn lâu như vậy vẫn không có kết quả."

Nếu Dư nhi đã hứng thú như vậy, ngày mai chúng ta đi xem thử."

Hàn Như Sương vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mặt không biểu tình nói.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 36


Cửa nha môn tri phủ Phú Vân Thành lúc này bá tánh vây quanh đông đúc đều muốn nhìn Tri phủ đại nhân hôm nay có thể thẩm tra án kiện kia không.

"Không biết kết quả hôm nay sẽ thế nào!"

Bá tánh vây xem Giáp."

Còn có thể thế nào!

Thẩm tra xử lí rõ ràng sẽ không có việc gì.

Thẩm tra xử lí không rõ thì đầu lìa khỏi cổ."

Bá tành vây xem Ất."

Ngươi xem Hoàng thượng cũng thật là sao có thể vì một án tử chỉ một năm không thẩm tra xử lí rõ ràng đã hạ thánh chỉ?

Nếu hôm nay án tử đã thẩm tra rõ ràng còn tốt.

Nếu thẩm tra không rõ vậy đầu cả nhà Tri phủ đại nhân không phải không giữ nổi sao?"

Bá tánh vây quanh Bính."

Phải phải, Tri phủ đại nhân là quan tốt!

Lúc trước vì không chịu tùy tiện dùng hình tra khảo nên mới kéo dài đến hiện tại vẫn chưa tìm ra hung thủ."

Bá tánh vây quanh Ất."

Vì sao?"

Bá tánh vây quanh Giáp."

Còn có thể vì sao?

Đương nhiên là sợ đánh nhận tội sẽ phán sai án."

Bá tánh vây quanh Bính."

A!

Hy vọng lần này ông trời có thể giúp Tri phủ đại nhân, làm cho ngài ấy có thể thẩm tra rõ án tử này, bằng không Phú Vân Thành chúng ta sẽ mất đi một vị quan tốt!"

Bá tánh vây quanh Ất."

Phải phải....."

Bá tánh vây quanh Giáp cùng Bính phụ họa."

Như Băng tỷ tỷ xem ra Tri phủ đại nhân là quan tốt!"

Cũng không biết là án tử gì lại khó như vậy.

Cư nhiên thẩm tra lâu vẫn không có kết quả.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư ở giữa vòng quanh nghe thấy cuộc trò chuyện của vài vị sau đó quay đầu nói với Hàn Như Băng đứng phía sau mình."

Ân, ta cũng có chút tò mò."

Nhìn gương mặt tươi cười của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng ôn nhu cười nói."

Vậy còn Như Sương tỷ tỷ?"

Mạnh Hiểu Dư xoay đầu nhìn Hàn Như Sương bên trái."

Ân, quả thật có chút hứng thú."

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư tươi cười nhìn mình, Hàn Như Sương hơi cong khóe môi nói.Hàn Như Sương vừa dứt lời, không biết ai trong đám đông hô "Mau nhìn, Tri phủ đại nhân đến rồi!"

Lúc này bá tánh vây xem ở cửa nha môn ngừng trò chuyện, toàn bộ nhìn về phía đại đường nha môn.

Mạnh Hiểu Dư sau khi nghe thấy cũng nhìn về phía công đường.

Nhìn thấy một vị mặc quan phục màu xanh, đầu đội ô sa, thân hình không mập không gầy, ngũ quan bình thường từ bức bình phong bên phải công đường bước ra.

Trên cằm có ria mép, tuổi hơn bốn mươi, bên cạnh hắn là một vị mặc quan phục đỏ thắm, đầu đội ô sa, dáng người hơi béo, gương mặt hiền từ.

Trên cằm cũng có râu, nhưng lớn hơn vị mặc quan phục màu xanh, tuổi tầm hơn sáu mươi.Nam tử mặc quan phục màu xanh sau khi vào công đường thì ôm quyền cúc cung với vị mặc quan phục đỏ thắm.

Sau đó ngồi xuống ghế chủ vị của công đường, mà vị quan phục màu đỏ thắm thì ngồi bên phải dưới hắn.Nhìn đến đây, Mạnh Hiểu Dư cũng đoán được.

Vị mặc quan phục màu xanh ngồi ghế chủ vị là Tri phủ đại nhân của Phú Vân Thanh.

Mà người ngồi bên phải dưới hắn là tuần phủ đại nhân do triều đình phái đến chờ phán xét.Theo tiếng "Thăng đường" của Tri phủ đại nhân, hai bên nha dịch bắt đầu hô "Uy vũ", sau đó nghe người của tri phủ hô "Mang nghi phạm" liền có hai nha dịch mang hai nữ một nam vào, quỳ gối trên công đường.Bởi vì ba người là nghi phạm, từ đầu đến cuối luôn quay lưng với Mạnh Hiểu Dư.

Cho nên Mạnh Hiểu Dư căn bản không nhìn thấy họ như thế nào, này làm cho tính tò mò to lớn của nàng có chút thất vọng.Khi Mạnh Hiểu Dư còn đang rối rắm không nhìn thấy được diện mạo của ba nghi phạm.

Đã bị một tiếng "lão đại" cắt ngang rối rắm của nàng, Mạnh Hiểu Dư nhìn về nơi phát ra âm thanh."

Lão đại thật sự là ngươi!"

Lý Cao Thăng chen vào bên cạnh, đứng cách Mạnh Hiểu Dư không xa kêu lên.Khi nàng thấy rõ người gọi nàng là lão đại.

Lập tức thốt lên "Ngươi không phải là tên nhị hóa não tàn sao?"

Nói xong, nàng cảm thấy không đúng, vì thế lập tức sửa lại.

"Ngươi không phải đại công tử của tri phủ, Lý Cao Thăng sao?"

"Phải là ta, hôm nay lão đại đến xem cha ta thẩm án?"

Lúc này Lý Cao Thăng đã chen qua đám đông, đứng bên phải Mạnh Hiểu Dư."

Ân, ngươi cũng đến xem Tri phủ đại nhân thẩm án đi!"

Mạnh Hiểu Dư nhìn Lý Cao Thăng bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn về phía ba nghi phạm ở công đường."

Đúng vậy, nếu hôm nay cha ta không thẩm ra được ai là phạm nhân, cả nhà chúng ta đều phải bị chém đầu."

Lý Cao Thăng nói đến đây, giọng có chút sa sút.Nghe được giọng sa sút của Lý Cao Thăng, tầm mắt Mạnh Hiểu Dư nhìn Lý Cao Thăng.

Nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của hắn, Mạnh Hiểu Dư an ủi nói: "Đừng xuống tinh thần như vậy, nói không chừng hôm nay Tri phủ đại nhân có thể kết án!"

"Không có khả năng, từ ngày án tử phát sinh.

Cha ta không biết đã thẩm tra bao nhiêu lần, lại còn tìm một quan viên địa phương khác hỗ trợ thẩm tra, nhưng vẫn không tra được kết quả.

Hơn nữa cha ta lại không đành lòng dùng đại hình đối đãi với nghi phạm.

Cho nên ta nghĩ, hôm nay rất khó tra ra."

Ngữ khí Lý Cao Thăng vẫn thấp."

Tri phủ đại nhân chưa từng dùng hình qua với ba nghi phạm, dù chỉ một lần sao?"

"Cũng không phải, lúc đầu có dùng hai lần.

Nhưng vẫn không thẩm ra được, ngược lại nghi phạm suýt nữa đã chết bởi đại hình.

Cho nên từ đó về sau cha ta không dùng đại hình với ba người này."

Nghe Lý Cao Thăng nói, Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng hắn vẫn xuống tinh thần, nàng nhỏ giọng nói: "Là như vậy sao?

Thật ra.... ta có một cách có thể tìm ra ai là hung thủ."

Lời vừa nói ra, tỷ muội Hàn Như Băng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.

Lý Cao Thăng càng kích động hơn trực tiếp kéo tay nàng, giọng run rẩy hỏi: "Lão.... lão..... lão đại, ngươi..... ngươi.... vừa nói gì?"

Nhìn thấy Lý Cao Thăng cầm tay Mạnh Hiểu Dư.

Mặt Hàn Như Băng nháy mắt đen lại, mặt Hàn Như Sương lại lạnh hơn, nhanh rút tay Mạnh Hiểu Dư khỏi tay Lý Cao Thăng.Nhìn gương mặt hàn Như Sương nháy mắt lạnh âm mười mấy độ.

Mạnh Hiểu Dư thoáng nuốt nước miệng, thầm nghĩ, "Mình đã bao lâu rồi không nhìn thấy gương mặt băng sơn của Như Sương tỷ tỷ, hình như từ sau đêm đó Như Sương tỷ tỷ luôn dùng vẻ mặt ôn hòa, khóe miệng cười ôn nhu nhìn mình."

Nghĩ đến đây nàng thoáng nhìn mặt Hàn Như Băng đã đen ở phía sau.

Lần nữa nuốt nước miếng, sau đó trong lòng mắng Lý Cao Thăng, "Ngươi tên nhị hóa còn não tàn này, ngươi kích động cũng không thể kéo tay ta!

Không biết bổn cô nương đã là người có lão công sao?

Hơn nữa hai vị lão công như đại thần đứng bên ta.

Ngươi tên nhị hóa não tàn cư nhiên dám trước mặt hai vị đại thần kéo tay ta.

Ngươi đã muốn chết cũng đừng kéo theo ta!.........."
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 37


"Lão đại ngươi vừa nói gì, ngươi nói lại lần nữa đi!"

Lúc này Lý Cao Thăng đã không còn kích động như vừa rồi.

Nhưng hắn vẫn sợ mình nghe nhầm cho nên hỏi Mạnh Hiểu Dư lần nữa.

"Ách!

Ta nói, ta có biện pháp có thể giúp lão cha tri phủ của ngươi thẩm tra án tử này."

Nhìn Lý Cao Thăng mang theo vẻ mặt vội vàng, Mạnh Hiểu Dư từ tốn nói."

Thật sao?

Lão đại có biện pháp gì?

Ngươi mau nói cho ta biết, ta sẽ nói cho cha ta!"

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư khẳng định.

Lý Cao Thăng lại kích động, vì thế tay lại bắt lấy tay Mạnh Hiểu Dư.Chú ý thấy hắn chuẩn bị nắm lấy tay Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương nhanh chóng ôm eo Mạnh Hiểu Dư, lắc mình tránh thoát Lý Cao Thăng đang muốn bắt tay Mạnh Hiểu Dư.

Sau đó lạnh lùng nói: "Lý công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng."

Nghe được ngữ khí đông chết gấu bắc cực của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư trong lòng nàng không khỏi rùng mình.

Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lý Cao Thăng, trong lòng mắng hắn, "Ngươi có phải tìm đường chết không?

Không lẽ ngươi không nhìn thấy nhiệt độ quanh mình đã giảm xuống âm mười mấy độ sao?

Không lẽ ngươi không nhìn thấy những người đứng quanh mình đã trốn rất xa sao?

Tình huống rõ ràng như vậy ngươi không chú ý thì thôi đi vì sao muốn tìm đường chết phải kéo thêm ta?

Ngươi không nhìn thấy sắc mặt hai vị đại thần bên cạnh đã đen đến không thể đen hơn sao?"

Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn thoáng tỷ muội Hàn Như Băng.

Nhìn thấy mặt đã kết băng của Hàn Như Sương cùng sắc mặt lạnh biến thành gương mặt tươi cười ý vị thâm trường nhìn mình của Hàn Như Băng.

Trong lòng Mạnh Hiểu Dư toàn nước mắt, nàng rất muốn lớn tiếng nói với tỷ muội Hàn Như Băng, "Biểu tình này của hai tỷ là thế nào?

Là tên nhị hóa não tàn Lý Cao Thăng bắt tay ta, không phải ta bắt tay hắn!

Ta vô tội!"

Tuy nàng rất muốn làm như vậy nhưng nàng không dám!

Cho nên lúc này trong lòng nàng, sau khi rít gào tỷ muội Hàn Như Băng.

Mặt nàng ủy khuất dựa vào ngực Hàn Như Sương, thường xuyên trừng mắt Lý Cao Thăng."

Lão đóậi rốt cuộc là biện pháp gì, ngươi mau nói cho ta biết!"

Lúc này Lý Cao Thăng có chút sốt ruột.Nhìn bộ dáng hắn sốt ruột, Mạnh Hiểu Dư hung hăng trừng hắn, đồng thời nghĩ, "Ngươi tìm đường chết còn kéo theo ta.

Ta sẽ không nói cho ngươi, gấp chết tên nhị hóa não tàn ngươi."

Nghĩ xong, Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng Lý Cao Thăng, mỉm cười trả thù.Nhìn Mạnh Hiểu Dư cười tươi đẹp với Lý Cao Thăng. (Mạnh Hiểu Dư rít gào: Rõ ràng là cười trả thù, tươi đẹp chỗ nào?) Môi Hàn Như Sương mím lại, hàng lông mày cũng gắt gao nhíu lại, tay phải dùng thêm sức ôm lấy Mạnh Hiểu Dư.Mà Hàn Như Băng nhìn thấy nàng cười tươi đẹp nhìn Lý Cao Thăng. ("Đã nói là cười trả thù mà....."

Mạnh Hiểu Dư rít gào.) Không khí xung quanh tiếp tục giảm mạnh, khóe miệng tươi cười càng sâu thêm."

Lão đại, ta cầu ngươi.

Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi có biện pháp gì?"

Lý Cao Thăng đã vội chết.Nhìn hắn vội đến muốn dậm chân, Mạnh Hiểu Dư mới chậm rãi thoát khỏi cái ôm của Hàn Như Sương.

Sau đó đến bên cạnh hắn, nhón chân thì thầm bên tai hắn.

Lý Cao Thăng vốn đang gấp gáp, sau đó cười rạng rỡ."

Lão đại, ngươi thật quá lợi hại.

Cư nhiên nghĩ ra chủ ý lợi hại như vậy."

Nghe xong chủ ý của Mạnh Hiểu Dư, Lý Cao Thăng vẻ mặt sùng bái nhìn Mạnh Hiểu Dư."

Haha, ta nói trước, ta cũng không biết biện pháp này có được hay không, nếu không được, đến lúc đó ngươi đừng trách ta!"

Bị ánh mắt sùng bái của Lý Cao Thăng nhìn mình, Mạnh Hiểu Dư có chút ngượng ngùng, cười gượng nói."

Khẳng định được, lão đại, ta đi trước nói với cha ta biện pháp này.

Ngươi tiếp tục ở đây xem đi!"

Lý Cao Thăng nói xong, xoay người chạy khỏi đám đông."

Dư nhi, chúng ta về khách điếm, được không?"

Chờ Lý Cao Thăng đi, Hàn Như Sương một tay ôm lấy Mạnh Hiểu Dư, ngữ khí mềm nhẹ nói."

Sao?

Không nhìn sao?

Còn chưa tìm được hung thủ là ai mà?"

Bị Hàn Như Sương gắt gao ôm vào lòng, Mạnh Hiểu Dư kinh ngạc hỏi."

Ân, không nhìn, chúng ta về khách điếm, được không?"

Lần này Hàn Như Băng lên tiếng."

À, được!"

Tuy Mạnh Hiểu Dư rất muốn ở lại, nhìn xem biện pháp nàng đưa cho Lý Cao Thăng có thể giúp lão cha tri phủ của hắn thẩm tra rõ án tử này không.

Nhưng nàng nhìn thấy ánh mắt không cho cự tuyệt của Hàn Như Băng.

Rụt cổ lại, đáp ứng, sau đó đi phía sau tỷ muội Hàn Như Băng, ra khỏi đám đông.------------------------------------Trên thế giới này có rất nhiều loại ngoài ý muốn, có loại là do ý trời, có loại là do người.Khi Hàn Như Băng mặt lạnh bước ra, Hàn Như Sương cũng mặt lạnh, cúi đầu không biết nghĩ gì.

Mạnh Hiểu Dư đi phía sau, ba bước nhìn lại, vì thế không nhìn đường đã xảy ra ngoài ý muốn."

Phanh" "Ai u!"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Lúc này Mạnh Hiểu Dư bi an nằm trên đất, trên người nàng là tiểu khất y phục rách nát.

Sau tiếng "phanh" hai người va nhau, âm thanh "ai u" là của Mạnh Hiểu Dư, còn giọng xin lỗi là của tiểu khất "không cẩn thận" va vào Mạnh Hiểu Dư còn nằm trên người nàng."

Tiểu gia hỏa (Dư nhi), ngươi có sao không?"

Tỷ muội Hàn Như Băng luôn không biết nghĩ gì, nghe được giọng của Mạnh Hiểu Dư, lập tức xoay người nhanh bước về phía Mạnh Hiểu Dư, đem tiểu khất trên người nàng kéo ra một bên.

Sau đó đỡ nàng đứng lên, quan tâm hỏi."

Ta không sao."

Tỷ muội Hàn Như Băng đỡ Mạnh Hiểu Dư, Mạnh Hiểu Dư xoa ót mình nói.

Sau đó nàng quay đầu nhìn tiểu khất va vào mình còn đè lên người mình.

Sau khi không nhìn rõ gương mặt của tiểu khất, Mạnh Hiểu Dư hỏi "Ngươi có sao không?"

Kỳ thật Mạnh Hiểu Dư muốn hỏi, "Ngươi đi đường không có mắt sao?

Bốn phía rộng lớn như vậy ngươi không đi, vì sao lại cố tình va vào ta?"

Nhưng nàng nhìn thấy tiểu khất run rẩy, không nói lời nào đứng cách đó không xa.

Vốn dĩ lời chỉ trích vừa đến bên miệng cũng bị nàng sôi sục nuốt vào bụng, còn nói một câu làm cho mình buồn bực.

Rõ ràng mình mới là người bị va vào mà!

Vì sao mình còn quan tâm người va vào mình?"

A, ta không sao."

Nghe được giọng nói quan tâm của Mạnh Hiểu Dư, tiểu khất không rõ diện mạo kia bỏ lại một câu rồi nhanh chóng chạy đi tựa như phía sau có chó săn truy nàng.Nhìn tiểu khất chạy như bay, trán Mạnh Hiểu Dư đầy hắc tuyến.

Đồng thời mắng thầm: "Mình khủng bố như vậy sao?

Hơn nữa ta còn chưa nói, va vào ta là phải bồi thường cho ta.

Mà ngươi còn chạy nhanh hơn thỏ!"

Mắng xong, Mạnh Hiểu Dư nói với tỷ muội Hàn Như Băng: "Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, chúng ta về khách điếm đi!"

"Ân."

Hàn Như Sương lên tiếng, ôm lấy eo Mạnh Hiểu Dư cho nàng dựa vào lòng mình, đi về phía khách điếm.Hàn Như Băng suy tư nhìn về phía tiểu khất kia biến mất.

Cũng xoay người đi theo sau Hàn Như Sương cùng Mạnh Hiểu Dư.Tiểu khất tránh trong đám đông ở cửa nha môn nhìn về phía ba người Mạnh Hiểu Dư từ từ biến mất.

Mới ra khỏi đám đông nhìn về hướng ba người phát ngốc.

Sau đó đưa tay vào lòng ngực lấy ra một dây tơ hồng hình tiểu hồ ly thủy tinh.

Mặt trái dây chuyền có một chữ Khải khắc "Dư".

Chăm chú nhìn dây chuyền tiểu hồ ly trong tay một lúc, khóe miệng tiểu khất tươi cười trong sáng.

Nhưng khi nàng muốn mang dây chuyền lên cổ, lại hậu tri hậu giác nhớ đến dây đeo đã đứt.

Hơn nữa còn do mình cắt đứt, nghĩ đến đây, tiểu khất mỉm cười cho tiểu hồ ly thủy tinh vào lòng ngực, sau đó vận kinh công, mấy lần đã biến mất.-------------------------------------Tác giả có lời muốn nói: Một nữ chủ khác xuất hiện.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 38 [H]


"Ách a.....Như Băng tỷ tỷ.....ân...không.....a a.....ta....ta.......mệt.....ân a."

Cả người Mạnh Hiểu Dư nằm trên giường, hai tay bị một sợi dây trói trên đỉnh đầu.

Hơi thở không ổn bao phủ cả người nàng lúc này đang hướng đến tỷ muội Hàn Như Băng cầu xin tha thứ.

Nàng thật sự không chịu nổi, từ buổi chiều bị hai người mang về khách điếm, đến bây giờ trời đã tối đen thật lâu.

Mà hai người này vẫn liên tục muốn nàng nhiều lần, lại còn chẳng ngừng tay.

"Từ bỏ sao?"

Nghe được Mạnh Hiểu Dư gian nan cầu xin tha thứ, Hàn Như Băng đang vùi đầu vào hoa viên giữa hai chân của Mạnh Hiểu Dư hỏi, giọng mị hoặc khàn khàn."

Ân...ân....ta mệt quá.....a!"

Thấy Hàn Như Băng hỏi mình, Mạnh Hiểu Dư vội vã gật đầu nói.

Thế nhưng khi nàng nhìn thấy chất lỏng trong suốt lấp lánh nơi khóe miệng của Hàn Như Băng, hai gò má vốn đã ửng hồng, lúc này càng đỏ hơn tựa như tôm luộc."

Thế nhưng ta còn muốn, làm sao bây giờ?"

Nói rồi ngón giữa tay phải của Hàn Như Băng lại hung hăng tiến vào cơ thể Mạnh Hiểu Dư lần nữa.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư vì mình bất ngờ tiến vào, không kịp đề phòng mà trong miệng tràn ra tiếng rên êm tai.

Khóe môi Hàn Như Băng lộ ra nụ cười mị hoặc.

Đương nhiên nàng biết vì sao mặt tiểu gia hỏa thoáng cái càng hồng.

Nàng cũng biết, vì sao tiểu gia hỏa lại mệt như vậy.

Từ buổi chiều về, mình cùng muội muội liên tục muốn nàng, cho nên tiểu gia hỏa mệt là chuyện rất bình thường.

Thế nhưng lúc này Hàn Như Băng không muốn ngừng, trong lòng nàng nghĩ đến hôm nay tiểu gia hỏa cá gì đó với đại công tử tri phủ còn cả gan trước mặt mình cùng muội muội tươi cười xán lạn với hắn, hơn nữa vô cùng thân mật kề tai nói nhỏ với hắn.

Tức giận của nàng vẫn còn chưa tiêu đây!

Cho nên hôm nay dù tiểu gia hỏa cầu xin thế nào.

Nàng cùng muội muội cũng sẽ không dễ dàng buông tha tiểu gia hỏa.

Lúc này không nghiêm khắc xử phạt tiểu gia hỏa cho tốt, về sau tiểu gia hỏa sẽ còn vô pháp vô thiên!"

Ân a ân a Như.....Như Sương tỷ.....tỷ...a....."

Thấy Hàn Như Băng sau khi nghe mình cầu xin, không chỉ không ngừng lại còn làm mạnh hơn, Mạnh Hiểu Dư không thể làm gì khác hơn là cầu xin Hàn Như Sương, mong nàng nhìn thấy dáng vẻ thương cảm của mình mà ngừng việc vùi đầu làm loạn trên ngực nàng, thuận tiện ngăn cản tỷ tỷ phúc hắc vô lương tâm của nàng."

Dư nhi ngoan!"

Hàn Như Sương vốn đang vùi đầu ngay ngực Mạnh Hiểu Dư, nghe được nàng gọi mình, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Mạnh Hiểu Dư, thấy vẻ mặt đáng thương của nàng, Hàn Như Sương không giống như mọi khi yêu thương trấn an nàng, mà còn dùng giọng dụ hống nói ba chữ kia, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc trên ngực Mạnh Hiểu Dư.

Giống với Hàn Như Băng, Hàn Như Sương vẫn tức giận việc Mạnh Hiểu Dư qua lại cùng tên Lý Cao Thăng kia lúc chiều nay.

Cho nên vừa thấy gương mặt đáng thương của Mạnh Hiểu Dư, cũng không nhẹ dạ nhiều.

Hơn nữa nhìn Dư nhi ủy khuất thật sự rất mị nhân!

Cho nên không nói chuyện chiều nay, nghiêm phạt Dư nhi cũng tốt, hay vì biểu tình ủy khuất mê người của Dư nhi cũng được.

Dù thế nào, hôm nay nàng cũng sẽ không dễ dàng buông tha Dư nhi.Mạnh Hiểu Dư nghe được câu "Dư nhi ngoan" của Hàn Như Sương, trong lòng không ngừng mắng tên nhị hỏa não tàn Lý Cao Thăng, sau đó lại oán giận.

"Chờ khi ta có cơ hội xoay người, ta nhất định đem hai tỷ muội này áp khóc cầu ta."

Oán giận cùng phát thệ xong, Mạnh Hiểu Dư nghĩ đến cảnh tỷ muội Hàn Như Băng bị mình hung hăng đặt dưới thân, sau đó cầu mình buông tha.

Nghĩ tương lai sẽ có thể phát sinh như vậy, Mạnh Hiểu Dư nhất thời vui vẻ lên.

Nhưng chưa đợi nàng cười ra tiếng, "ân a" hạ thân bị mạnh mẽ ra vào, đem nàng trở về hiện thực.Hàn Như Băng vốn đang nỗ lực trên người Mạnh Hiểu Dư, đột nhiên phát hiện tiểu gia hỏa ngừng kêu.

Vì thế nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, thấy biểu cảm Mạnh Hiểu Dư như lạc vào cõi tiên.

Hàn Như Băng có chút tức giận, ngay lúc này tiểu gia hỏa còn có thể thất thần, như vậy phải nghiêm phạt nàng thật tốt mới được.

Nghĩ đến đây tay Hàn Như Băng dùng sức vào sâu trong hoa tâm của nàng.

"Tiểu gia hỏa, ngươi thất thần!

Chẳng lẽ tỷ muội bọn ta không thể thỏa mãn tiểu gia hỏa sao?

Lại còn có thể thất thần, xem ra ta cùng muội muội phải nỗ lực hơn mới được!"

Nói rồi tốc độ ra vào của tay Hàn Như Băng càng nhanh hơn, lực cũng mạnh hơn.

Mỗi lần tiến vào đều đến hoa tâm, làm Mạnh Hiểu Dư rên không ngừng.---------------------------------------------------------------Tiếng gà gáy, mặt trời hướng Đông mọc lên đẩy lùi những ngôi sao đêm.Mây tản ra để những tia nắng sớm chiếu lên những ngọn tre.Buổi trưa ở khách điếm rất náo nhiệt, tiếng khách nhân nói chuyện, tiếng khách nhân chửi bậy tiểu nhị vì không hài lòng về món ăn.

Nhưng những tạp âm phiền lòng này vẫn không đánh thức được đứa bé đang say ngủ trong một phòng ở lầu hai.Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư đang ôm gối đầu, chui vào chăn ngủ say sưa.

Mà tỷ muội Hàn Như Băng sáng sớm đã không thấy đâu, thẳng đến giờ Mùi mới trở về khách điếm.Tỷ muội Hàn Như Băng trở về khách điếm, việc đầu tiên làm là vào phòng xem Mạnh Hiểu Dư tỉnh chưa.

Khi hai người vào phòng nhìn thấy nàng đang chui vào chăn ngủ say, không có chút dấu hiệu thức giấc.

Thấy Mạnh Hiểu Dư ngủ say cùng đáy mắt màu xanh nhạt của nàng, tỷ muội Hàn Như Băng đoán được tối qua đã làm nàng mệt chết.

Mặc dù không muốn quấy rầy nàng ngủ nhưng vẫn phải đánh thức nàng.

Bởi vì từ chiều qua đến giờ, tiểu gia hỏa vẫn chưa ăn gì, hơn nữa đêm qua bị hai người lặn lộn lâu như vậy, nếu còn không ăn, thân thể tiểu gia hỏa sẽ không chịu nổi.

Nghĩ vậy, Hàn Như Băng đến bên giường ôn nhu gọi Mạnh Hiểu Dư, còn Hàn Như Sương ra khỏi phòng, gọi tiểu nhị chuẩn bị thức ăn cho Mạnh Hiểu Dư.Phân phó tiểu nhị nhanh chóng làm thức ăn xong, Hàn Như Sương trở về phòng.

Khi về, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đã được Hàn Như Băng gọi dậy, đang híp mắt ngồi trên giường, mà Hàn Như Băng thì đang giúp nàng mặc y phục.

Nhìn hai mắt híp lại của Mạnh Hiểu Dư, đầu gật gù như có thể vào giấc bất cứ lúc nào.

Mà tỷ tỷ tay chân luống cuống vừa giúp nàng mặc y phục, vừa phải chú ý không để nàng ngã xuống giường tiếp tục ngủ.

Hàn Như Sương cười khẽ, đi đến cạnh giường đỡ lấy Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị ngã xuống giường ngủ.

Cùng tỷ tỷ nhà mình mặc y phục cho Mạnh Hiểu Dư, sau đó giúp nàng súc miệng rửa mặt.Còn Mạnh Hiểu Dư từ đầu đến đuôi đều trong trạng thái mơ màng nửa ngủ nửa tỉnh.

Đến khi điếm tiểu nhị đem thức ăn vào phòng, Mạnh Hiểu Dư vẫn nắm nửa mắt, ngồi trong lòng Hàn Như Sương.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 39


"Tiểu gia hỏa đừng ngủ, ăn cơm trước được không?

Ăn cơm xong, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Hàn Như Băng nhẹ lay động Mạnh Hiểu Dư đang ngủ trong lòng mình, nhẹ giọng nói.

"Ân....

Chuyện gì?"

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng có chuyện muốn nói với nàng thì hơi mơ màng, nàng híp mắt, cọ đầu vào lòng Hàn Như Băng, giọng lười biếng hỏi."

Haha, ngoan ăn cơm trước, cơm nước xong ta nói với ngươi."

Nhìn thấy bộ dạng lười biếng như mèo con của tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng sủng nịch nói."

Ân."

Nghe nàng nói, Mạnh Hiểu Dư nghe lời gật đầu, ra khỏi cái ôm ấm áp của Hàn Như Băng, đi đến bàn đã có sẵn thức ăn, sau đó từng ngụm từng ngụm ăn.

Mà Hàn Như Sương bên cạnh thường thay nàng gắp thức ăn."

Ách....

No quá!"

Sau khi dùng tốc độ cực nhanh ăn xong, Mạnh Hiểu Dư thỏa mãn cảm thán."

Tiểu gia hỏa ăn no?"

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn vỗ nhẹ bụng của nàng, Hàn Như Băng buồn cười hỏi."

Ân, Như Băng tỷ tỷ vừa rồi nói có chuyện muốn với ta, là chuyện gì?"

Mạnh Hiểu Dư tò mò hỏi."

Dư nhi còn nhớ vì sao chúng ta đến Phú Vân Thành không?"

Hàn Như Sương nhẹ giọng hỏi."

Đương nhiên nhớ rõ là vì Đại Hội Anh Hùng gì đó!"

Sau khi trả lời Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư càng thắc mắc, nàng không rõ vì sao Như Sương tỷ tỷ đột nhiên lại hỏi nàng về việc này.Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư khó hiểu cùng thắc mắc, Hàn Như Băng cười khẽ, nói: "Tiểu gia hỏa còn nhớ rõ từ đây cho đến ngày Đại Hội Anh Hùng diễn ra còn bao lâu không?"

"Ân.... hẳn không lâu nữa!"

Nghe Hàn Như Băng hỏi, nàng nghĩ một chút, trả lời."

Phải, thật sự không bao lâu, chỉ còn chưa đến bảy ngày."

Nghe thấy nàng mơ hồ trả lời, Hàn Như Băng cười nói.

Sau đó thần sắc nghiêm túc nói: "Bời vì cách ngày tổ chức Đại Hội Anh, Phú Vân Thành sẽ có rất nhiều nhân sĩ giang hồ.

Mà càng nhiều người giang hồ sẽ có nhiều người Ma giáo bên trong.

Mà ta cùng muội muội vì tiếp cận Đại Hội Anh Hùng cũng sẽ có rất nhiều việc bận, có thể không luôn bên cạnh ngươi.

Mà ngươi tâm tư đơn thuần, võ công lại không tốt lắm, cho nên vì bảo hộ an toàn cho ngươi, ta cùng muội muội tìm một hộ vệ bảo hộ ngươi.

Khi ta cùng muội muội không ở đây, nàng sẽ bảo hộ ngươi.

Hơn nữa, nàng cũng sẽ đốc thúc ngươi luyện võ.

Mà mấy ngày nay ngươi cứ ở khách điếm luyện tập kiếm pháp Mễ lão tiền bối đã dạy cho ngươi, còn có bí pháp chưởng pháp "Lăng Phong Chưởng" mà lúc hắn đi đã để lại!

Bằng không ngươi luyện Thái Cực quyền cùng Thái Cực Kiếm cũng được, tóm lại thời gian này trong thành không an toàn, ngươi phải thành thật ở trong khách điếm, biết không?"

Hàn Như Băng nói xong, nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư.Kỳ thật Hàn Như Băng nói dài như vậy trọng điểm chỉ có hai điều.

Một là vì Đại Hội Anh Hùng sắp tổ chức, có rất nhiều nhân sĩ võ lâm đến Phú Vân Thành, mà bên trong những nhân sĩ võ lâm kia sẽ có rất nhiều nhân sĩ tà ma oai đảo.

Cho nên mấy ngày này, ngươi phải cẩn thận một chút.Điều thứ hai là vì Đại Hùng Anh Hùng sắp tổ chức, ta cùng muội muội cũng sẽ rất bận, không thể luôn bên cạnh ngươi.

Vì vậy ngươi nên thành thật ở khách điếm luyện công, không được nhân lúc bọn ta không ở đây mà tùy tiện ra ngoài câu nhân.

Vì an toàn của ngươi cùng hạnh phúc của bọn ta, ta sẽ tìm một người rất lợi hại đến vừa bảo hộ ngươi vừa trông ngươi, không cho ngươi cơ hội ra ngoài câu nhân."

À!

Ta biết rồi."

Sau khi nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư thành thật lên tiếng.

Tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại có tính toán khác, "Nếu như Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ có việc bận, mà không thể thường xuyên bên cạnh ta.

Ta đây không phải có cơ hội chuồn êm ra ngoài, đi xem "Vũ Xuân Các" sao?

Còn hộ vệ gì đó của Như Băng tỷ tỷ lúc đó tìm cơ hội bỏ lại là được, dù sao khinh công của mình lợi hại như vậy, muốn bỏ lại một hộ vệ còn không được?

Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư muốn xoa eo ngửa mặt cười to.

Nhưng vì không muốn bị hai tỷ muội phát hiện, nàng cố gắng nhịn xuống."

Nga!

Ngươi thật sự hiểu được?"

Nhìn tiểu gia hỏa đáp ứng nhanh như vậy, Hàn Như Băng hồ nghi nhìn nàng."

Ân ân đương nhiên thật sự."

Nhìn ánh mắt hồ nghi của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư lập tức gật đầu khẳng định.Nhìn Mạnh Hiểu Dư sợ mình không tin gật đầu, Hàn Như Băng thở dài không nói gì, bởi vì nàng tin tưởng Dạ Hàn sẽ trông được Mạnh Hiểu Dư."

Như Băng tỷ tỷ, hộ vệ các tỷ vừa nói, ở đâu?"

Nhìn Hàn Như Băng không nói gì, nàng có chút tò mò hỏi."

Bây giờ tiểu gia hỏa muốn nhìn thấy nàng sao?"

Nhìn tiểu gia hỏa tò mò, Hàn Như Băng cười hỏi."

Ân, có thể sao?"

Mạnh Hiểu Dư không chắc hỏi lại."

Dạ Hàn, vào đi."

Nghe thấy giọng không chắc chắn của nàng, Hàn Như Băng không nói gì, trầm giọng hô với ngoài cửa.Hàn Như Băng vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra.

Một nữ tử mặc y phục màu đen đi vào, sau đó quỳ xuống đất cung kính hô đại cung chủ, nhị cung chủ với Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương."

Khi ta cùng nhị cung chủ ra ngoài làm việc không ở khách điếm, ngươi phụ trách bảo vệ an toàn của nàng, hơn nữa đốc thúc nàng luyện công, hiểu không?"

Nhìn Dạ Hàn quỳ gối trước mặt mình, Hàn Như Băng trầm giọng phân phó, trong giọng lộ ra vẻ giả uy nghiêm."

Rõ."

Nghe thấy Hàn Như Băng phân phó, Dạ Hàn trầm giọng đáp.Từ khi Dạ Hàn bước vào, Mạnh Hiểu Dư vẫn luôn đánh giá nàng, y phục màu đen, thân hình gầy ốm, thanh âm đạm mạc, cùng gương mặt nàng chưa nhìn rõ."

Ngươi có thể ngẩng đầu không?"

Mạnh Hiểu Dư vô cùng tò mò diện mạo của Dạ Hàn, vì thế nàng dùng giọng ngọt hỏi.Nghe được câu hỏi của Mạnh Hiểu Dư, nữ tử tên Dạ Hàn vẫn chưa lập tức ngẩng đầu, chờ đến khi Hàn Như Băng nhẹ ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý, nàng mới từ từ ngẩng đầu.Nhìn nữ tử tên Dạ Hàn ngẩng đầu, Mạnh Hiểu Dư cẩn thận đánh giá diện mạo của nàng.

Mặt trái xoan, lông mày anh khí, con ngươi không có bất kỳ cảm xúc nào, mũi không tính cao, môi hơi mỏng, má trái có hai vết sẹo rõ ràng, hẳn là tạo nên bởi vũ khí sắc bén.

Mạnh Hiểu Dư nghĩ.
 
Back
Top Bottom