Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ

[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 40


"Mạnh cô nương, hai vị cung chủ phân phó khi các nàng không ở đây, ngươi không thể ra khỏi khách điếm nửa bước."

Dạ Hàn mặt không cảm xúc ngăn cản Mạnh Hiểu Dư lúc này hưng phấn muốn ra ngoài dạo phố.

"Vì sao?"

Mạnh Hiểu Dư tức giận khi Dạ Hàn ngăn cản nàng ra ngoài dạo phố."

Đây là cung chủ phân phó."

Dạ Hàn vẫn mặt than như cũ nói."

Dựa vào đâu?

Ta cũng không sủng vật của cung chủ nhà ngươi, dựa vào đâu lại quản không cho ta ra ngoài?

Hơn nữa hiện ta muốn ra ngoài mua hồ lô đường ăn, ngươi đừng ngăn ta."

Mạnh Hiểu Dư tức giận rống mặt than Dạ Hàn, sau đó lướt qua nàng ra ngoài.

Nhưng không chờ nàng đi ba bước, đã bị Dạ Hàn ngăn cản, sau đó nghe được giọng nói không chút cảm xúc của nàng.

"Cung chủ đã dặn, không thể để ngươi ra khỏi khách điếm dù chỉ một bước, bởi vì bên ngoài quá nguy hiểm.

Nếu Mạnh cô nương muốn ăn hồ lô đường, vậy đã có người mua giúp cô nương."

Dạ Hàn vừa nói, Mạnh Hiểu Dư liền nhìn thấy một bóng đen đi đến kế Dạ Hàn, tay cầm hai xâu hồ lô đường đưa cho nàng, sau đó vụt một cái, đã không thấy người nọ.

Chỉ còn lại Dạ Hàn cầm hồ lô đường trong tay, mặt than đang cho Mạnh Hiểu Dư đang há hốc miệng."

Đây là tốc độ gì vậy!

Vèo cái, đến, vèo cái, đi.

Tốc độ này còn nhanh hơn tên lửa!"

Mạnh Hiểu Dư há to miệng nhìn bên cạnh.

Nơi đó vừa nãy còn một bóng đen hiện lên, người nọ đứng đó, hiện tại một bóng đen lại hiện lên, người nọ biến mất.

"Dù cho thế giới này có khinh công, nhưng tốc độ này cũng quá nghịch thiên rồi!"

Mạnh Hiểu Dư ngơ ngác há miệng đứng đó, ngay cả Dạ Hàn đưa hồ lô trước mặt mình cũng không nhìn thấy, trong lòng chỉ lo mắng khinh công thế giới này quá biến thái."

Mạnh cô nương, hồ lô đường của ngươi."

Dạ Hàn giơ hai xâu hồ lô đường trước mặt Mạnh Hiểu Dư nửa ngày, vẫn không thấy nàng nhận, vì vậy Dạ Hàn đành phải lên tiếng nhắc nhở."

Sao?

À!

Cảm ơn!"

Mạnh Hiểu Dư phục hồi tinh thần, nhận lấy hồ lô đường sau đó cảm ơn.

Lúc này trong lòng nàng vô cùng buồn, từ chiều qua khi tỷ muội Hàn Như Băng nói các nàng sẽ rất bận không thể bên cạnh mình trong thời gian tới, hơn nữa cho Dạ Hàn bảo vệ nàng.

Sáng nay khi thấy tỷ muội Hàn Như Băng ra ngoài làm việc.

Sau khi Mạnh Hiểu Dư rời giường, không nhìn thấy hai người, đoán hai người có thể đã ra ngoài, nhưng chỉ đoán, Mạnh Hiểu Dư cũng không dám làm càn ra ngoài dạo phố.

Vì thế vì để xác định suy đoán của mình, nàng đã tìm khắp khách điếm nhưng không thấy Hàn Như Băng.

Lúc này nàng mới khẳng định hai người đã ra ngoài, hơn nữa có thể không về trong chốc lát được.

Vì thế Mạnh Hiểu Dư vô cùng cao hứng, thay đổi nam trang màu trắng thêu hoa văn màu bạc lần trước mình đã chuẩn bị, sau khi thay xong, nàng cởi đuôi ngựa mình hay thắt xuống.

Sau đó dựa vào những phim cổ trang võ hiệp từng xem, dùng một dây màu trắng buộc một phần tóc, còn lại để rối loạn sau lưng, sửa sang lại phần tóc mái trên trán.

Xong hết thảy, Mạnh Hiểu Dư từ một thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp biến thành một thiếu niên nhẹ nhàng phong độ.

Nhìn thiếu niên tuấn mỹ trong gương, Mạnh Hiểu Dư không khỏi tự luyến cảm thán: "Đúng là một tiểu soái T tuyệt thế phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, tuyệt đại phong hoa, cử thế vô song, độc nhất vô nhị, mê đảo muôn vàn ngự tỷ nữ vương mà!" (

Tác giả: Ngươi xác định mình là T?) Cảm thán xong, Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng qua đôi tay trống rỗng của mình lẩm bẩm: "Nếu như bây giờ có một chiết phiến, như vậy sẽ càng hoàn mỹ".

Mạnh Hiểu Dư vẫn còn nhớ rõ một vị bạn xấu của mình từng nói: "Quạt xếp là vũ khí sắc bén chuyên lừa gạt mỹ nữ của nam tử cổ đại!

Đã từng có một đại nhân vật rất lợi hại nói "Chiết phiến bạch ngọc bên tay, loại mỹ nữ nào ta cũng có."

Tuy Mạnh Hiểu Dư đã tra baidu rất nhiều lần nhưng vẫn không biết là đại nhân vật nào đã nói qua.

Nhưng nàng rất tin người bạn xấu kia của mình, cho nên nàng quyết định.

Khi nàng ra ngoài dạo phố, sẽ mua một chiết phiến bạch ngọc trước, sau đó lại hỏi vị trí cụ thể của Vũ Xuân Các.

Tuy lần trước đã đi dạo quảng trường phía nam cùng tỷ muội Hàn Như Băng, nhưng nàng vẫn không tìm được vị trí cụ thể của Vũ Xuân Các.

Chờ hỏi vị trí của Vũ Xuân Các xong, đến lúc đó chỉ cần mình đợi đến trời tối, có thể nhìn thấy thanh lâu trong truyền thuyết là thế nào.Nghĩ như vậy, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ đi đến bên cạnh một rương gỗ một khóa đặt trong góc phòng.

Sau đó từ trong y phục lấy ra chìa khóa, mở rương gỗ lấy ba lô bảo bối của mình.

Từ trong ba lô lấy mấy tờ một trăm lượng cùng ba tờ ngân phiếu một ngàn lượng, nhét vào trong ngực, lẩm bẩm nói: "Nghe nói dạo thanh lâu tốn rất nhiều tiền, chỗ ngân phiếu này hẳn đủ rồi!"

Mạnh Hiểu Dư là một người có tính cách mâu thuẫn, ngươi nói nàng hào phóng nhưng lúc trước nàng vì phí dừng chân của khách điếm quá đắc mà hung hăng rít gào chưởng quầy một phen.

Làm cho chưởng quầy chỉ cần nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư sẽ đi đường vòng, sợ ngày nào đó nàng không hài lòng chỗ nào đó, lại bắt lấy hắn rít gao một phen, tuổi hắn đã cao, không chịu nổi Mạnh Hiểu Dư lăn lộn mình như vậy.

Đọc đến đây khẳng định ngươi cảm thấy Mạnh Hiểu Dư keo kiệt, ngươi muốn nói nàng keo kiệt.

Nhưng nàng vừa vì muốn dạo thanh lâu mà chuẩn bị hơn ba ngàn lượng ngân phiếu.Thay đổi nam trang, cầm ngân phiếu, Mạnh Hiểu Dư vô cùng vui vẻ mở cửa phòng, chuẩn bị đi dạo phố.

Nhưng không đợi nàng bước đến cửa khách điếm, đã bị Dạ Hàn ngăn cản.

Vì thế suốt buổi sáng, Mạnh Hiểu Dư dùng hết mọi thủ đoạn, làm nũng bán manh, vô cớ gây rối, thậm chí vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nhưng mặt than Dạ Hàn dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn.

Màn vừa rồi là lần thứ n Mạnh HIểu Dư nhân lúc Dạ Hàn không chú ý, muốn trốn ra ngoài.

Nhưng vẫn như những lần trước, chỉ cần nàng bước một bước đến cửa khách điếm, Dạ Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt Mạnh Hiểu Dư."

Mặt than đáng ghét, mặt than khó ưa luôn ngăn ta, không cho ta ra cửa, ta nguyền rủa ngươi, ăn cơm bị sặc, uống nước bị nghẹn, sau đó vì ăn đồ quá hạn, uống trà quá hạn mà bị tiêu chảy, chân còn mềm không chịu nổi."

Cứ như vậy, Mạnh Hiểu Dư vừa oán hận ăn hồ lồ đường lên lầu vừa oán hận thầm nguyền rủa Dạ Hàn, hy vọng nàng ăn phải đồ quá hạn mà bị tiêu chảy, chân mềm.

Như vậy nàng sẽ không thể ngăn mình, sau khi nguyền rủa Dạ Hàn xong.

Mạnh Hiểu Dư còn cố ý tưởng tượng một chút, Dạ Hàn mặt than vì ăn đồ quá hạn mà thường xuyên chạy vào nhà vệ sinh.

Nghĩ như vậy khiến nàng thỉnh thoảng cười thầm thành tiếng làm người trên đại đường khách điếm đều nhìn về hướng cầu thang.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 41


Sau khi về phòng ăn hồ lô đường, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu suy nghĩ cẩn thận làm thế nào thoát khỏi Dạ Hàn mặt than.

Hơn nữa trải qua việc hồ lô đường vừa rồi, hiện tại Mạnh Hiểu Dư khẳng định, ngoài Dạ Hàn còn có người khác đến bảo vệ mình, chỉ là không biết ngoài Dạ Hàn cùng người áo đen lúc này, không biết còn ai khác không.

Nếu có, vậy những người khác đâu?

Chỉ một mình Dạ Hàn mặt than đã đủ làm mình như vậy, còn người kinh công tuyệt đỉnh kia nữa, không biết những người tránh trong tối thế nào.

Không lẽ dù hiện tại Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ không ở đây, mình vẫn không thể hoàn thành giấc mộng đi dạo thanh lâu sao?

Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư ngã lên giường, lăn vài vòng, lăn đến mép giường thì lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?....."

"A!

Có rồi!"

Sau năm phút lăn lộn trên giường, Mạnh Hiểu Dư đột nhiên có linh cảm hét to, sau đó ngừng lăn, ngồi dậy.

Nàng lẩm bẩm nói: "Nếu không biết ngoài Dạ Hàn cùng người kinh công cực tốt kia còn bao nhiêu người trong tối nhìn mình.

Vậy thì đem nhóm người đó lăn lộn từng người, chờ thăm dò rõ thì mình sẽ nghĩ biện pháp chuồn ra."

Lẩm bẩm xong, Mạnh Hiểu Dư nghĩ cách làm sao thăm dò bọn họ.

Vì thế tiếp tục lăn trên giường miệng không ngừng lẩm bẩm tìm cách.

Tựa như chỉ có như vậy mới tìm ra cách.

Qua năm phút, nàng vẫn chưa nghĩ ra cách, vì thế bực bội ngừng lăn, đi đến cạnh bàn, sau đó cầm ấm trà, không dùng ly, trực tiếp từng ngụm cho nước trà đã sớm nguội vào miệng.

Đến khi nửa ấm trà vào bụng, Mạnh Hiểu Dư mới đặt nó xuống, thỏa mãn cười, bởi vì uống quá gấp mà nước trà chảy ra.

Sau đó ngồi cạnh bàn, hai tay chống cằm tiếp tục nghĩ cách, đến tận lúc điếm tiểu nhị gõ cửa đưa cơm trưa mới phục hồi tinh thần."

Khách quan, đồ ăn đã dọn xong, mời ngài dùng, tiểu nhân xin cáo lui."

Điếm tiểu nhị dọn món lên bàn xong, khom lưng nói với Mạnh Hiểu Dư."

Ân, lui xuống đi!"

Mạnh Hiểu Dư vẫn chống cằm suy tư, vô lực nói với điếm tiểu nhị.

Nhưng không đợi hắn đến cửa, Mạnh Hiểu Dư như nghĩ ra gì đó, kêu một tiếng: "Ai, ngươi chờ một chút."

"Khách quan, ngài có gì phân phó?"

Điếm tiểu nhị gần đến cửa, nghi hoặc, xoay người cung kính hỏi.Mạnh Hiểu Dư thấy điếm tiểu nhị xoay người cung kính hỏi mình.

Khẽ cười, từ trong ngực lấy một thỏi bạc, sau đó đến gần điếm tiểu nhị, giơ bạc trước mặt hắn.

Khi nhìn thấy đôi mắt sáng lên của hắn, Mạnh Hiểu Dư tà ác cười một cái, sau đó dùng ngữ khí dụ hoặc hỏi: "Muốn không?"

Sau khi nhìn thấy hắn gật đầu, tiếp tục nói: "Muốn thì cho người, nhưng....."

Nói đến đây, nàng cố ý dừng lại."

Khách quan, ngài có gì phân phó cứ nói, tiểu nhân nhất định sẽ giúp ngài làm thỏa đáng."

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói một nửa, đột nhiên dừng lại, điếm tiểu nhị lập tức hiểu, sau đó dùng giọng nịnh hót nói với nàng."

Thật ra cũng không phải chuyện quan trọng cần ngươi làm, chẳng qua ta có vài việc muốn hỏi ngươi."

Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng điếm tiểu nhị đang nhìn chằm chằm vào bạc trong tay mình, tiếp tục nói: "Nếu trả lời tốt, thỏi bạc hai mươi lượng này thuộc về ngươi, nhưng....."

Nói rồi nàng dùng ngữ khí đe dọa.

"Nhưng nếu ngươi dám vì kiếm hai mươi lượng bạc này mà dối gạt ta, vậy đừng trách ta không khách khí."

"Khách quan ngài có vấn đề gì, cứ việc hỏi!

Chỉ cần tiểu nhân biết, nhất định sẽ không giấu ngài."

Nghe được ngữ khí uy hiếp của Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị lập tức khom lưng cúi đầu nói."

Được, ta hỏi ngươi, ngươi rất quen thuộc Phú Vân Thành sao?

Có biết bốn quảng trường Đông Tây Nam Bắc của Phú Vân Thành, nơi nào có điểm tâm ăn ngon nhất, còn cách khách điếm các ngươi rất xa không?"

Nhìn thấy thái độ của hắn, Mạnh Hiểu Dư liền hỏi."

A!

Khách quan hỏi này sao!

Vậy ngài hỏi đúng người rồi, tiểu nhân sinh ra ở Phú Vân Thành này nên rất quen thuộc tứ đại quảng trường của Phú Vân Thành, nơi nào ăn ngon, nơi nào chơi vui, tiểu nhân đều biết!

Ta nói với ngài!

Tứ đại quảng trường này!

Đều có nhữngnơi ăn chơi nổi danh khác nhau!

Cách xa khách điếm có rất nhiều chỗ!

Chẳng hạn như, đường thứ ba cuối quảng trường phía Nam có một một tiệm điểm tâm của Lý Ký có món "Phượng Lê tô" rất nổi danh!

Còn có đường thứ năm ở phía Đông có món "Bánh Bao Thịt Nướng" của tiệm bánh bao nhà A Vượng là số một Phú Vân Thành!

Còn có còn có....."

Vốn cho rằng Mạnh Hiểu Dư sẽ hỏi những câu đặc biệt khó trả lời, không nghĩ đến nàng lại hỏi những thứ này, vì thế điếm tiểu nhị đến bàn kéo ghế mời Mạnh Hiểu Dư ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống ghế, giảng giải về những nơi ăn ngon chơi vui cho Mạnh Hiểu Dư.

Mà Mạnh Hiểu Dư ngồi chỗ kia cũng rất nghiêm túc nghe giảng, chỉ là mỗi khi điếm tiểu nhị nói một chỗ, nàng sẽ hỏi "nơi đó cách đây bao xa?"

Sau nửa giờ, điếm tiểu nhị mới dừng phần giới thiệu của hắn, còn Mạnh Hiểu Dư cũng đã biết nơi nào ăn ngon chơi vui ở Phú Vân Thành, quan trọng hơn là cách đây rất xa.

Vì thế sau khi điếm tiểu nhị trả lời những thắc mắc của Mạnh Hiểu Dư, nàng đưa thỏi bạc cho hắn nói: "Trả lời không tệ, ta rất hài lòng, hai mươi lượng bạc này thưởng ngươi."

Sau khi điếm tiểu nhị vui vẻ lĩnh thưởng nói cảm tạ, Mạnh Hiểu Dư lại hỏi: "Tiểu nhị ca còn muốn kiếm nhiều bạc hơn không?"

Nhìn thấy hắn gật đầu thật mạnh, Mạnh Hiểu Dư nói: "Nếu còn muốn kiếm bạc, ngươi phải giúp ta một việc, nếu chuyện này làm tốt, một trăm lượng bạc này sẽ là của ngươi."

Nói xong, nàng lấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng, quơ trước mặt điếm tiểu nhị."

Cái này.... cái này...."

Nhìn ngân phiếu trong tay Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị có chút do dự, muốn tiếp nhưng không dám, muốn từ bỏ lại luyến tiếc, tiền công một năm của hắn chỉ có hai mươi bốn lượng bạc!

Này là một trăm lượng!

Là tiền công mình phải làm rất nhiều năm mới có!

Hơn nữa mình đã hai mươi mấy, vẫn chưa cưới thê tử, này không phải vì mình nghèo sao!

Nhưng, nếu có một trăm lượng kia, cùng với hai mươi lượng vừa được thưởng thêm tiền mình tích góp mấy năm nay, mình chẳng những có thể cưới được thê tử xinh đẹp, mà ngày sau hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều!Nghĩ đến đây, điếm tiểu nhị rất muốn đáp ứng Mạnh Hiểu Dư.

Nhưng hắn lại sợ nàng bảo hắn làm những chuyện như giết người phóng hỏa, nếu vì một trăm lượng mà mất mạng, vậy thì không lời, hơn nữa hắn là nam tử duy nhất trong nhà, nếu hắn chết, nhà hắn thế là xong.

Cho nên dù rất muốn nhưng hắn vẫn không dám, vì thế đứng đó tự mình rối rắm."

Ngươi yên tâm, ta sẽ không bảo ngươi làm chuyện nguy hiểm."

Nhìn thấy điếm tiểu nhị rối rắm, Mạnh Hiểu Dư hiểu ý nói."

Khách quan, ngài nói thật sao?"

Nghe thấy lời của Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị lập tức vui vẻ đáp ứng, nhưng hắn vẫn chưa yên tâm."

Thế nào?

Không tin?

Nếu không tin cũng được, ta vẫn nên tìm người khác!

Dù sao khách điếm này lớn như vậy cũng không phải chỉ có một điếm tiểu nhị là ngươi, một trăm lượng bạc, khẳng định có người muốn."

Thấy điếm tiểu nhị còn do dự, Mạnh Hiểu Dư cố ý nói, sau đó quơ ngân phiếu trước mặt hắn."

Ai, khách quan, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó tiểu nhân làm là được.

Tiểu nhân nhất định làm ngài viên mãn, ngài không cần tìm người khác!

Hơn nữa người khách cũng không nhanh nhẹn như ta!"

Nghe Mạnh Hiểu Dư muốn tìm điếm tiểu nhị khác, hắn không chút do dự, lấy lòng nói với Mạnh Hiểu Dư.

Lúc này hắn cũng mặc kệ có nguy hiểm hay không, hắn biết nếu để vị khách quan này tìm người khác, vậy hắn sẽ không có một trăm lượng.

Không có một trăm lượng, sẽ không có thê tử.

Nếu không có thê tử, vậy nhà hắn cũng xem như xong!

Cho nên vì sau này có thê tử xinh đẹp, còn để nhà hắn có người nối dõi, điểm tiểu nhị phải bất cứ giá nào."

Thật sao?"

"Phải, nhóm chưởng quầy bình thường đều khen ta làm việc nhanh nhẹn."

Sợ Mạnh Hiểu Dư không tin, điếm tiểu nhị lập tức khoe khoang."

Được, nếu đã nói vậy, chuyện này giao cho ngươi.

Làm xong, một trăm lượng này sẽ của ngươi.

Nhưng nếu dám làm sai, ngươi chẳng những không lấy được một trăm lượng, ta còn sẽ cho ngươi xuống Diêm Vương báo tên."

Nghe điếm tiểu nhị khoe khoang, Mạnh Hiểu Dư cố ý giả hung thần ác sát uy hiếp hắn.Dù điếm tiểu nhị có làm sai, Mạnh Hiểu Dư cũng sẽ không làm gì hắn, nàng chỉ học theo TV giả hung thần uy hiếp điếm tiểu nhị."

Khách quan, ngài yên tâm, tiểu nhân nhất định tận tâm tận lực làm tốt."

Điếm tiểu nhị cúi đầu khom lưng bảo đảm."

Vậy được, đưa tai đến đây."

Nhìn thấy hắn như vậy, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ cười nói.Điếm tiểu nhị bị nụ cười của Mạnh Hiểu Dư làm ngây người, vì thế trong lòng không khỏi cảm thán: "Vì sao lại có tiểu công tử xinh đẹp như vậy!

Tựa như tiên đồng bước ra từ họa."

Điếm tiểu nhị không biết người mặc nam trang bạch y trước mắt là nữ tử."

Này, ta bảo ngươi đưa tai đến, có nghe thấy không?"

Mạnh Hiểu Dư nhìn bộ dáng si ngốc của điếm tiểu nhị có chút tức giận nói.

Nhưng đồng thời trong lòng không khỏi tự luyến.

"Ta lớn lên thật sự là đấu được Tây Thi, tức chết Điêu Thuyền!

Chỉ một nụ cười cũng làm điếm tiểu nhị thần hồn điên đảo."

"Khách quan, ngài có chuyện gì, cứ việc phân phó!

Tiểu nhân sẽ làm thật tốt cho ngài."

Điếm tiểu nhị bị Mạnh Hiểu Dư hoàn hồn, nói với nàng.

Nhìn điếm tiểu thò đầu qua, Mạnh Hiểu Dư lẩm bẩm bên tai hắn.

Nói xong, Mạnh Hiểu Dư còn dặn dò điếm tiểu nhị không được nói với ai.

Chờ đến khi hắn gật đầu bảo đảm, Mạnh Hiểu Dư mới cho hắn rời khỏi phòng.Mà điếm tiểu nhị nghe được việc Mạnh Hiểu Dư phân phó mình, mặt vui vẻ rời đi.

Vì việc Mạnh Hiểu Dư phân phó hắn cũng không phải rất khó, cũng không nguy hiểm tính mạng, cho nên hắn vui vẻ cầm hai mươi lượng bạc được thẳng rời đi.

Sau đó chờ chiều mai, làm tốt những chuyện Mạnh Hiểu Dư dặn dò, sau đó hắn có thể lấy được thù lao trăm lượng của nàng.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 42


Phân phó điếm tiểu nhị xong, nghĩ đến kế hoạch ngày mai, tâm tình Mạnh Hiểu Dư vô cùng tốt.

Vì tâm tình tốt lên, nàng cũng ăn thêm hai chén cơm.

"Nha, chào Dạ Hàn tỷ tỷ!"

Ăn xong, vì tâm tình thoải mái, Mạnh Hiểu Dư quyết định đến đình viện phía sau khách điếm luyện kiếm, nàng lấy Kiếm Thanh Nguyệt ra khỏi phòng.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư vừa khỏi cửa, nhìn thấy Dạ Hàn mặt than, hai tay ôm kiếm trước ngực, lưng dựa vách tường, hơi cúi đầu, hai mắt khép hờ, như đang nhắm mắt dưỡng thần lại như đang suy nghĩ gì đó.

Vốn vì sáng nay ba lần bốn lượt bị ngăn cản ra ngoài dạo phố khiến Mạnh Hiểu Dư rất khó chịu với vị mặt than này.

Nhưng lúc này tâm tình tốt, cho nên Mạnh Hiểu Dư vô cùng vui vẻ chào hỏi vị canh giữ trước cửa này.Mạnh Hiểu Dư cho rằng Dạ Hàn sẽ lễ phép đáp nàng một câu, hoặc lạnh nhạt e hèm với mình.

Nhưng khi nàng đứng cạnh cửa, mạng nhện đã dày hơn mấy tầng.

Vẫn không thấy Dạ Hàn lễ phép đáp lại, hoặc lạnh lùng ân.Mà Dạ Hàn nghe thấy Mạnh Hiểu Dư vui vẻ chào hỏi mình, nàng mở hai mắt, quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười xán lạn kia, không biết suy tư điều gì."

Này!

Ta đang chào ngươi!"

Nhìn Dạ Hàn không nói câu nào, chỉ nhìn mình phát ngốc.

Mạnh Hiểu Dư khó chịu, sao lại có người như vậy!

Mình chào nàng, theo lẽ thường, nàng cũng nên đáp lại mình một chút!

Nhưng nàng không làm gì, trực tiếp nhìn chằm chằm mình, sau đó phát ngốc.".............."

"Chẳng lẽ ngươi không nên lễ phép đáp lại ta một chút sao?"

Nhìn ánh mắt Dạ Hàn thay đổi một chút, Mạnh Hiểu Dư biết nàng đã hoàn hồn, vì thế nói."

Không biết Mạnh cô nương muốn trả lời thế nào?"

Giọng Dạ Hàn bình thường trở lại."..............."

Mạnh Hiểu Dư không còn gì để nói."

Mạnh cô nương, cung chủ phân phó, ngươi không thể bước ra khách điếm nửa bước.

Cho nên ngươi vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi!"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư không đáp, Dạ Hàn mặt than nói."

Ai nói với ngươi, ta muốn ra ngoài?"

Nghe Dạ Hàn nói, tâm tình vừa tốt của Mạnh Hiểu Dư lập tức hạ nhiệt.

Vì thế nàng lớn tiếng phản bác.Nghe Mạnh Hiểu Dư lớn tiếng phản bác, Dạ Hàn rất muốn mắng trả "Vậy sáng nay là ai một khóc hai nháo ba thắt cổ tìm mọi cách muốn ra ngoài dạo phố?"

Nhìn Dạ Hàn không tin, Mạnh Hiểu Dư khó chịu hừ lạnh, sau đó, mang theo Kiếm Thanh Nguyệt lướt qua Dạ Hàn xuống lầu.

Còn Dạ Hàn mang theo vẻ vô cùng không tin bị Mạnh đại tiểu thư của chúng ta xem thường."

Đây là thế nào?

Ta nói không thể tin như vậy sao?

Lại còn có biểu tình như vậy, không phải buổi sáng chỉ náo loạn ngươi một chút thôi sao?

Vì sao lại dùng biểu cảm như thấy quỷ nhìn ta?

Hung hăng khinh bỉ ngươi."

Mạnh Hiểu Dư xuống lầu hung hăng thầm mắng, còn trộm xoay người giơ ngón giữa với Dạ Hàn.

Khi thấy Dạ Hàn nhìn nàng, lập tức xoay người tiếp tục xuống lầu.Dạ Hàn nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư xuống đại sảnh, lập tức phi thân từ hành lang lầu hai xuống lầu, sau đó ở giữa không trung nhẹ nhàng xoay người, vững vàng đứng bên cạnh Mạnh Hiểu Dư.

Màn duyên dáng xoay người sau đó vững vàng đứng cạnh Mạnh Hiểu Dư mà không phát ra tiếng động nào.

Nàng không chỉ nghênh đón những âm thanh ủng hộ, mà người thạo nghề cũng nhìn ra người này võ công bất phàm."

Chậc, chỉ biết ra vẻ."

Nhìn mọi người trong đại sảnh vỗ tay reo hò khen khinh công của Dạ Hàn, lại nhìn thoáng vị này mặt than bất biến, Mạnh Hiểu Dư khinh bỉ chậc một tiếng, sau khi nói xong, xoay người đi đến tiểu đình viện sau khách điếm.Nhìn Mạnh Hiểu Dư vô cùng khinh bỉ chậc một tiếng, bỏ một câu mình không hiểu nghĩa là gì, sau đó xoay người đi đến tiểu đình viện.

Dạ Hàn đành phải đi theo.

Kỳ thật nàng cũng biết vì sao mình phải từ lầu hai nhảy xuống lại còn biểu diễn một màn khinh công như vừa rồi.

Chỉ là nhìn thấy thân ảnh bạch y kiều tiếu đi xuống lầu, trong lòng toát lên suy nghĩ đó.

Nhưng khi mình lấy lại tinh thần, bản thân đã từ lầu hai nhảy xuống, lại còn vững vàng đứng cạnh nàng.

Mà bốn phía lại vang lên âm thanh ủng hộ mà nàng không thể lý giải nổi, nàng không rõ bản thân đã làm đại sự gì rất vĩ đại sao?

Vì sao những người đó lại reo hò?

Nhưng không đợi nàng nghĩ xong, đứa nhỏ bên cạnh đã khinh bỉ chậc mình một tiếng, sau đó nói một câu mình không hiểu nổi, rồi đi đến tiểu đình viện.

Nhìn Mạnh Hiểu Dư trước mình, Dạ Hàn rất muốn hỏi một câu "Vừa rồi ngươi nói chỉ biết ra vẻ, là có ý gì?"

Nàng rất muốn hỏi đứa nhỏ kia, nhưng tính cách không hỏi nhiều trước nay làm nàng không thể hỏi được tò mò trong lòng.Sau khi đi đến tiểu đình viện, Mạnh Hiểu Dư tìm một mảnh đất trống khá lớn, sau đó rút kiếm khỏi vỏ.

Tay trái cầm vỏ kiếm tùy ý ném trên mặt đất, sau đó phối hợp với tay phải múa kiếm.

Tuy múa không thuận tay nhưng so với thảm không dám nhìn trước kia đã tiến bộ hơn.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư đã có thể luyện hoàn chỉnh một bộ kiếm, không giống trước kia, luyện chiêu trước đã quên chiêu sau, đừng nói đến luyện chiêu liền chiêu như bây giờ.

Kỳ thật mấy hôm trước khi Như Băng tỷ tỷ còn dạy nàng vài bộ kiếm pháp nhập môn, tuy Mạnh Hiểu Dư đều nhớ rõ chiêu thức nhưng không thể múa được hoàn chỉnh bộ kiếm pháp.

Cho nên hiện tại Mạnh Hiểu Dư có thể một hơi luyện xong bộ kiếm pháp, nàng không khỏi ngây người, chờ một lúc lấy lại tinh thần.

Nàng hoan hô: "Ta luyện thành!

Ta luyện thành!

Hahaha, cuối cùng ta cũng luyện xong bộ kiếm pháp này!

Một bộ kiếm pháp khó như vậy mà ta chỉ dùng hơn một tháng đã luyện được, ta quả nhiên là thiên tài!"

Mạnh Hiểu Dư vừa xoa eo ngửa mặt cười to, vừa không quên khoe khoang thếp vàng lên mặt mình.

Mà lúc này Dạ Hàn ngồi trên mái nhà, nhìn Mạnh Hiểu Dư như vậy.

Gương mặt luôn bị Mạnh Hiểu Dư gọi là mặt than vạn năm bất biến lúc này đang treo đầy hắc tuyến, khóe miệng hơi run rẩy.

Trong lòng không nhịn được nồng nặc mùi xem thường, sau đó muốn bùng nổ nói: "Một bộ kiếm pháp nhập môn đơn giản như vậy, ngươi luyện hơn một tháng mới luyện thành còn chưa tính, ngươi còn ngửa mặt cười to khoe khoang mình là thiên tài sao?

Rốt cuộc mặt phải dày bao nhiêu mới có thể như vậy, ngươi là nằm ở cảnh giới nào đây!"

--------------------------------------Thời gian như thoi đưa, chớp mắt một cái đã đến giờ Thân canh ba chiều hôm sau, lúc này Mạnh Hiểu Dư đang thành thật ngốc trong phòng trong lòng tràn ngập kích động.

Lát nữa thôi điếm tiểu nhị sẽ dựa theo phân phó của nàng mang người đến đây, mắt thấy kế hoạch chuồn êm của mình sắp bắt đầu, Mạnh Hiểu Dư vừa kích động vừa hồi hộp.

Nhìn sắc trời bên ngoài, giơ tay nhìn đồng hồ điện tử dùng năng lượng mặt trời của mình, đã 3 giờ rưỡi.

Đồng hồ này là quà sinh nhật biểu tỷ ở Anh quốc gửi về tặng nàng!

Biểu tỷ gọi cho nàng, nói đồng hồ này vô cùng tốt.

Có thể bảo đảm sử dụng một trăm năm!

Sau đó Mạnh Hiểu Dư luôn mang bên người, mãi đến sau khi xuyên qua, ngoài tắm cùng ngủ, thời gian còn lại nàng đều mang theo.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư nhìn đồng hồ hiện ba giờ ba mươi tám phút, tâm tình càng trở nên kích động.

Trong miệng lẩm bẩm: "Ta cũng nên lăn lộn những người luôn nhìn chằm chằm ta mới được."

Nói xong, Mạnh Hiểu Dư cười tà ác.Trong phòng, chỉnh lại quần áo vốn không loạn, Mạnh Hiểu Dư tươi cười như tiểu ác ma đi đến đại sảnh.

Mạnh Hiểu Dư trực tiếp lơ Dạ Hàn đang ngồi thảnh thơi uống trà trên bàn, đi điếm cửa khách điếm.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư vừa bước đến cạnh cửa, người nào đó vừa ngồi thảnh thơi uống trà, lúc này mặt than chắn trước mặt.

Nhìn mặt than che trước mình, Mạnh Hiểu Dư tươi cười rạng rỡ sau đó dùng giọng làm nũng nói: "Dạ Hàn tỷ tỷ, ngươi che trước ta làm gì?

Hiện tại ta muốn mua đồ!

Nói nữa sẽ không mua được."

Nói xong, nàng vờ nhìn sắc trời."

Mạnh cô nương muốn mua gì, nói cho ta một tiếng là được, ta phái người mua giúp ngươi."

Dạ Hàn vẫn mặt than như cũ."

Thật sao?"

Mạnh Hiểu Dư cố ý hoài nghi hỏi, sau đó nhìn mặt than gật đầu, tiếp tục nói: "Nhưng thứ ta muốn mua có chút nhiều, ngươi xác định có thể giúp ta mua?"

Mạnh Hiểu Dư cố ý hỏi."

Ta xác định!

Mạnh cô nương vẫn nên nói thứ muốn mua cho ta!"

Lúc này Dạ Hàn rất muốn đỡ trán, tiểu cô nãi nãi này hôm nay làm sao vậy?

Sao lại dùng giọng làm nũng nói với mình?

Nàng hẳn biết giả đáng thương hay làm nũng, mình cũng sẽ không vi phạm phân phó của nhị vị cung chủ, cho nàng ra ngoài chơi!"

Thật sao?

Dạ Hàn tỷ tỷ, ta yêu ngươi muốn chết!"

Sau khi được Dạ Hàn khẳng định, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ tiếp tục làm nũng nói, sau đó nhìn bộ dáng rất nhanh sắp không chịu nổi của Dạ Hàn.

Mạnh Hiểu Dư hiện lên nụ cười tiểu ác ma.

Sau khi cười, Mạnh Hiểu Dư không dùng giọng siêu ngọt cả mình cũng không chịu nổi.

Mà thay bằng giọng vốn có của mình, nghiêm trang nói: "Nếu Dạ Hàn tỷ tỷ đã nói vậy, ta đây cũng không chối từ.

Ta muốn mua "Phượng Lê tô" ở đường thứ ba cuối quảng trường phía Nam của Lý Ký, nhất định phải mới ra lò!

Nếu không ta sẽ không ăn."

Mạnh Hiểu Dư nói xong, nhìn một bóng đen lóe đi về hướng quảng trường phía nam.

Nhìn bóng đen, khóe miệng Mạnh Hiểu Dư hiện lên tươi cười đạt được âm mưu.

Sau đó nàng tiếp tục nói: "Còn có ta muốn "Bánh Bao Thịt Nướng" vừa ra lò ở đường thứ năm phía Đông của tiệm bánh bao A Vượng, còn có......"

Mạnh Hiểu Dư nói tất cả những lời điếm tiểu nhị nói hôm qua.

Hơn nữa nàng còn vừa nói vừa chú ý đến món thứ bảy cùng địa chỉ, tựa như không còn bóng đen nào hiện lên nữa.

Vì thế nàng suy đoán những người kia hẳn chỉ có sáu người, nhưng dự phòng vạn nhất, Mạnh Hiểu Dư nói một vài ăn vặt cùng cửa hàng.

Nói xong, vừa ngẩng đầu nhìn thấy mặt Dạ Hàn đen đến có thể so với đáy nồi."

Thứ ta muốn mua đã báo xong."

Nhìn sắc mặt đen dọa người của Dạ Hàn, Mạnh Hiểu Dư nuốt nước miếng.

Nhưng nhìn thấy Dạ Hàn không nói câu nào, chỉ đen mặt nhìn chằm chằm mình, vì thế Mạnh Hiểu Dư có chút sợ nuốt nước miếng hỏi: "Ngươi không có gì chứ?"

"Ta không sao chỉ là ta có một vấn đề muốn hỏi Mạnh cô nương."

Nhìn vẻ mặt sợ sệt của Mạnh Hiểu Dư, Dạ Hàn cuối cùng lên tiếng nói."

Ha ha chuyện gì?"

Nhìn Dạ Hàn mặt đen lại nghe được nàng có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

Mạnh Hiểu Dư càng sợ hãi nuốt nước miếng, sau đó cẩn thận hỏi nàng."

Ta chỉ muốn hỏi Mạnh cô nương, ngài một lúc mua nhiều món như vậy, ngài ăn hết sao?"
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 43


"Haha.....cái đó, ta về phòng trước, khi nào mua về, phiền mang lên phòng giúp ta!"

Nghe được giọng nghiến răng nghiến lợi của Dạ Hàn, Mạnh Hiểu Dư cười gượng, bỏ lại một câu, bay nhanh về phòng.

"Ha~~ làm mình sợ muốn chết, không phải chỉ mua nhiều món một chút thôi sao?

Nơi hơi xa chút thôi sao?

Mặt lại còn đen như vậy, không biết gan người ta rất nhỏ sao?"

Sau khi bay nhanh về phòng đóng cửa, Mạnh Hiểu Dư lẩm bẩm oán giận.

Nhưng oán giận xong, nàng vui vẻ cười.

"Hiện tại những bóng đen đó đã bị mình lăn lộn, cũng chỉ còn mặt than bên ngoài giữ mình, muốn lăn lộn nàng, khả năng không cao lắm."

Mạnh Hiểu Dư nghĩ đến đây, giọng không khỏi hạ xuống, nhưng chỉ hai giây thôi, vì nàng đã sớm có chuẩn bị tốt, nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư không khỏi đắc ý.

"Hừ ở bên ngoài canh mình thì sao?

Một người đến từ thế thế kỷ 21 như ta, chẳng lẽ không trị được một người cổ đại như ngươi?

Kim tằm thoát xác, đã nghe chưa?

Hôm nay bổn cô nương sẽ dạy ngươi một khóa, nói cho ngươi, đừng nghĩ rằng canh giữ ở ngoài là người khác không bỏ chạy được.

Văn hóa Thiên triều của ta là bác đại tinh thâm, mà ta thân là người đến từ thế kỷ 21 của Thiên triều, sao có thể bị một tiểu nhân vật như ngươi giữ cửa là có thể trông chừng?"

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư không khỏi chống tay ngửa mặt cười to 300 tiếng, nhưng không đợi nàng cười ra, tiếng đập cửa đã tuyền đến."

Khách quan, nước tắm ngài muốn đã chuẩn bị tốt, hiện tại muốn đưa vào sao?"

Nghe thấy giọng của điếm tiểu nhị hôm qua, Mạnh Hiểu Dư lập tức mỉm cười xán lạn "Đưa vào đây đi!"

Nói rồi Mạnh Hiểu Dư đi đến mở cửa, nhìn điếm tiểu nhị hôm qua đem thùng nước âm đứng ở cửa, thấy mình mở cửa, hắn cười gật đầu, mang thùng nước ấm vào phòng.

Mà Mạnh Hiểu Dư tựa cửa nhìn Dạ Hàn cũng đang tựa cửa, ôm kiếm trước ngực.

Hai người không nói chuyện, bỗng tiếng điếm tiểu nhị kinh hô tới "Ai nha khách quan, thùng nước của phòng ngài bị thủng một lỗ nhỏ, hiện tại có nước tràn."

"Cái gì?

Vậy làm sao bây sao?"

Nghe thấy giọng điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư lập tức vào phòng, sau đó cố ý lớn tiếng hỏi."

Khách quan ngài yên tâm, tiểu nhân lập tức đổi thùng nước mới cho ngài."

Điếm tiểu nhị nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư ra hiệu cho mình, lập tức cũng lớn tiếng đáp lại.

"Nga!

Vậy ngươi mau đi!

Nhớ rõ nhanh chút, ta còn phải tắm!"

Mạnh Hiểu Dư có thâm ý khác lớn tiếng nói với điếm tiểu nhị."

Được rồi, khách quan ngài chờ, tiểu nhân lập tức đổi cho ngài."

Lớn tiếng nói xong, điếm tiểu nhị nhanh chóng chạy ra phòng, thuận tiện dựa theo chỉ thị của Mạnh Hiểu Dư, đưa người lên phòng.Mà Mạnh Hiểu Dư nhân lúc điếm tiểu nhị rời đi, từ trong lòng ngực lấy ra y phục điếm tiểu nhị đưa, mau chóng thay.

Còn đem cây trẩu dầu hắn đưa thoa lên làm mặt hơi đen.

Sau khi xong, Mạnh Hiểu Dư nhìn mình trong gương, "A!

Thật sự như đi tắm nắng một tháng ở Hawaii mà không thoa kem chống nắng trên người!

Kiểu đen này cá tính quá đi mất!"

Khi Mạnh Hiểu Dư khen mặc đen cá tính của mình trong gương, tiếng gõ cửa lại vang lên."

Khách quan, tiểu nhân đưa thùng nước đến cho ngài, ngài mở cửa đi!"

"Ngươi trực tiếp vào đi!

Cửa không khóa!"

Mạnh Hiểu Dư nói xong vội vàng trốn sau bình phòng.

Sau đó nàng nghe thấy tiếng cửa được mở, tiếng theo là tiếng bước chân.

Nàng nhìn thấy điếm tiểu nhị cùng một điếm tiểu nhị khác mang thùng nước tắm vào, đi đến sau bình phong.

Khi bọn họ đặt thùng nước xuống, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy mặt của điếm tiểu nhị kia.

Nàng không cao lắm, ngoại hình bình thường, gương mặt được thoa dầu cây trẩu giống mình."

Khách quan, đây là muội muội ta, năm nay 17 tuổi, lát nữa nàng sẽ thế thân ngài ngồi trong đây.

Mà khách quan ngài theo tiểu nhân nâng thùng nước tắm hư ra ngoài là được, sau đó ra cửa sau của khách điếm, nương ta sẽ ở đó chờ ngài!

Đến lúc đó sẽ mang ngài đến tắm thay y phục ở nhà ta, còn y phục ngài bảo ta mua giúp, tiểu nhân đều đặt trong nhà, đến lúc đó ngài trực tiếp thay là được."

Điếm tiểu nhị nhỏ giọng nói với Mạnh Hiểu Dư."

Được, các ngươi nhanh lên chút!

Nhớ rõ khi ra ngoài đóng cửa lại!"

Mạnh Hiểu Dư cũng lớn tiếng đáp."

Ai, được rồi!"

Điếm tiểu nhị nói xong, sau đó hắn cùng Mạnh Hiểu Dư nâng thùng nước tắm ra ngoài.Rời khỏi phòng, xuống lầu theo điếm tiểu nhị ra cửa sau của khách điếm.

Đi theo nương của hắn về nhà, thoải mái tắm rửa, lau sạch dầu cây trẩu trên mặt, trên cổ cùng trên tay.

Mạnh Hiểu Dư thay nam trang màu tím nhạt hôm qua điếm tiểu nhị mua giúp, nàng buộc tóc mình theo kiểu hôm qua, buộc một phần trên đỉnh đầu, còn lại để rối loạn sau lưng, tóc mái rũ trên trán.Sau khi xong, Mạnh Hiểu Dư cầm y phục vừa thay, lấy ngân phiếu từ trong ra.

Sau đó phân biệt mệnh giá cho vào túi trên y phục của mình.

Còn vài thỏi bạc thừa thì cất vào túi áo tay trái, cuối cùng là cầm lấy quạt xếp điếm tiểu nhị mua, mở ra quạt hai cái, cảm giác thật không tệ!

Mạnh Hiểu Dư thu quạt đặt bên hông, sau đó mở cửa ra ngoài, cuối cùng ở cửa chờ nương của điếm tiểu nhị, nói cảm ơn, đưa nương của hắn mười lượng bạc rồi rời khỏi.Ra khỏi nhà điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư vừa quạt nhẹ quạt xếp trong tay vừa thảnh thơi đi đến phố Đông.

Trời lúc này cũng dần tối, mặt trời đã lặn khi Mạnh Hiểu Dư thoải mái tắm ở nhà điếm tiểu nhị.Vì Mạnh Hiểu Dư không biết vị trí cụ thể của Vũ Xuân Các cho nên khi nàng đến phố Đông, cũng không đi hỏi khắp nơi, mà ngăn một cụ ông chuẩn bị dọn quán về nhà trên phố hỏi: "Cụ ông, xin hỏi Vũ Xuân Các nằm đâu trên phố?"

"Tiểu công tử muốn đi Vũ Xuân Các?"

"Ân đúng vậy!

Ngài có thể nói cho ta nên đi thế nào sao?"

"A!

Ngươi đi theo đường này, đến ngã rẽ thì rẽ trái, sau đó đi về phía trước, đến khi gặp ngã rẽ thì rẽ phải, đi không xa là đến."

----------------------------------"Nha, tiểu công tử tuấn tiếu là từ đâu đến?

Nhìn mặt thật lạ!

Là lần đầu tiên đến Vũ Xuân Các của chúng ta đi."

Mạnh Hiểu Dư vừa đến trước cửa Vũ Xuân Các, còn chưa kịp cảm thán "Thật giống trên TV!"

Đã bị một nữ tử y phục bại lộ, ôm vào ngực."

Khụ khụ, vị tỷ tỷ này, có thể buông ta ra trước không?"

Mạnh Hiểu Dư bị mùi hương son phấn nồng đậm thình lình ập đến làm sặc, ho khan.

Mặt cũng bị nữ tử kia ấn vào, Mạnh Hiểu Dư nằm trong hai ngọn núi lớn của nàng khiến cho không thể thở nổi."

Ai nha, vị tiểu công tử này còn thẹn thùng!"

Vị nữ tử y phục bại lộ, nghe thấy lời Mạnh Hiểu Dư nói buông Mạnh Hiểu Dư ra, nhìn gương mặt đỏ rực của Mạnh Hiểu Dư thì trêu ghẹo nói."

Ai nói ta thẹn thùng, ta bị cặp ngực đại của ngươi làm cho không thở nổi mới đúng!"

Nghe thấy nàng trêu ghẹo mình, Mạnh Hiểu Dư tức giận trực tiếp đáp.

Thật không biết nơi đó của nàng làm sao có thể lớn như vậy làm nàng xém ngạt chết."

Haha, tiểu công tử ngươi thật đúng là hư mà."

Nghe thấy lời của Mạnh Hiểu Dư, nữ tử y phục bại lộ khẽ sửng sốt, sau đó rất nhanh hiểu được lời Mạnh Hiểu Dư là có ý gì, vì thế nàng haha cười duyên, nói, vờ muốn nhào đến chỗ Mạnh Hiểu Dư."

Ngươi đừng qua đây, ngươi nếu còn qua đây, ta lập tức la lên!"

Nhìn nữ tử chuẩn bị nhào đến mình, Mạnh Hiểu Dư hai tay ôm ngực bày ra tư thái phòng thủ, sau đó nói với nữ tử y phục bại lộ.Nhìn tư thế Mạnh Hiểu Dư như phòng sắc lang, nữ tử kia lại cười duyên haha, sau đó dùng ngữ khí sói xám lừa cô bé quàng khăn đỏ nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi thật đáng yêu.

Lại đây, tỷ tỷ thương ngươi."

"Ta....ta không qua, ngươi đáng sợ quá, ta muốn tìm tú bà của ngươi."

Nhìn nữ tử dùng ngữ khí sói xám nhìn mình như tiểu bạch thỏ, Mạnh Hiểu Dư lắp bắp nói."

Hahaha tiểu đệ đệ ngươi đáng yêu quá."

Nhìn bộ dáng đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, vị nữ tử y phục bại lộ, không chút mặt mũi ôm bụng cười phá lên.

Cười hồi lâu, đến khi bụng đau, nàng mới chậm rãi ngừng cười, hỏi Mạnh Hiểu Dư: "Ta chính là tú bà, tiểu đệ đệ tìm ta có chuyện gì?"

"Cái gì?

Ngươi chính là tú bà?"

Nghe thấy lời nàng, sau khi chấn động, Mạnh Hiểu Dư buông tư thế phòng ngự, bắt đầu tinh tế đánh giá nữ tử y phục bại lộ tự xưng tú bà.Mày lá liễu thon dài, đôi phượng nhãn vũ mị, mũi quỳnh thẳng tắp, đôi môi gợi cảm nở nang, cằm nhỏ gọn, xuống chút là cần cổ cao cùng xương quai xanh gợi cảm, còn có ngọn núi to lớn kia cùng vòng eo mảnh khảnh, phần dưới eo được váy lụa che đậy, cho nên Mạnh Hiểu Dư không nhìn thấy chân nàng dài hay ngắn.

Nhưng nhìn lướt vẫn biết nàng cao hơn mình nửa đầu, chân hẳn không thể ngắn.

Đánh giá nữ tử trước mắt từ trên xuống dưới xong, Mạnh Hiểu Dư đưa ra kết luận: "Nữ nhân này tuyệt đối là hồ ly tinh Đát Kỷ chuyển thế, quá yêu mị."

Sau khi kết luận trong lòng, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Ngươi thật sự là tú bà ở đây?"

Yên Như Mị buồn cười nhìn vị trước mặt, đánh giá thiếu nữ từ trên xuống dưới.

Không sai là thiếu nữ, từ ánh mắt đầu tiên nhìn đứa nhỏ này đứng ở cửa của Vũ Xuân Các, nàng đã nhận ra Mạnh Hiểu Dư là tiểu cô nương nữ phẫn nam trang."

Ngươi cảm thấy có người sẽ giả mạo tú bà thanh lâu này sao?"

"Cũng đúng!"

Mạnh Hiểu Dư gật đầu đáp, không đến hai giây, Mạnh Hiểu Dư nói thêm: "Nhưng cũng không đúng!

Ngươi không giống tú bà bọn họ nói!"

"Nga!

Vậy ngươi nói, tú bà họ nói là thế nào?"

Yên Như Mị buồn cười hỏi.Nghe Yên Như Mị hỏi, Mạnh Hiểu Dư nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Là dạng vừa già vừa xấu, miệng có một nốt ruồi đen siêu lớn, lại còn mập như heo."

Mạnh Hiểu Dư vừa nói, vừa nghĩ đến hình tượng tú bà trên phim truyền hình."

Hahaha tiểu đệ đệ là ai nói với ngươi như vậy?"

Nhìn Mạnh Hiểu Dư khoa tay múa chân miêu tả, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, Yên Như Mị ôm bụng cười lớn, trong lòng nghĩ "Tiểu gia hỏa này từ đâu đến đây!

Thật sự quá đáng yêu."
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 44


Nhìn người nào đó ôm bụng cười to, Mạnh Hiểu Dư lặng im.

Lời vừa rồi của nàng có gì buồn cười sao?

Mạnh Hiểu Dư cau mày suy nghĩ vẫn không nghĩ ra câu kia của mình có gì buồn cười.

Vì thế, không nghĩ ra nguyên nhân gì khiến cho nữ nhân trước mặt cười không thẳng eo được.

Mạnh Hiểu Dư suy nghĩ nửa ngày không tìm được đáp án.

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư quyết định không tìm nguyên nhân vì sao nữ nhân này lại cười to, vòng qua nàng, đi vào thanh lâu.

"Ai, tiểu đệ đệ ngươi nhìn gì khắp nơi vậy?"

Yên Như Mị thật vất vả mới ngừng cười, nhưng khi nàng ngẩng đầu muốn nói chuyện với tiểu gia hảo đáng yêu kia thì phát hiện tiểu gia hỏa trước mặt đã không thấy, vì thế nàng quay đầu tìm khắp nơi, không nghĩ đến nàng vừa quay đầu đã nhìn thấy tiểu gia hỏa kia vào trong thanh lâu, lúc này mặt đầy tò mò đánh giá người xung quanh!

Vì thế Yên Như Mị đi cạnh nàng, lên tiếng hỏi."

Đương nhiên là nhìn xem nơi này có mỹ nữ không."

Lúc này Mạnh Hiểu Dư chuyên tâm tìm kiếm mỹ nữ hoặc hoa khôi khắp nơi, cũng không quản người hỏi là ai, thuận miệng đáp."

Xì."

Nghe được Mạnh Hiểu Dư thuận miệng đáp, Yên Như Mị lại cười ra tiếng, thầm nghĩ "Ai u, tiểu gia hỏa này thật sự quá đáng yêu, ta lớn như vậy chưa từng gặp qua ai đáng yêu như nàng.

Trắng trợn nữ phẫn nam trang dạo thanh lâu thì thôi, lại còn đứng trước một mỹ nữ nói "nhìn xem nơi này có mỹ nữ không" chẳng lẽ toàn bộ đại sảnh của thanh lâu này, không có mỹ nữ nào đập vào mắt nàng sao?"

Nghĩ đến đây, Yên Như Mị nhịn cười hỏi: "Vậy ngươi có nhìn thấy mỹ nữ chưa?"

"Trước mắt chưa thấy, hơn nữa ta vẫn chưa tìm được sao?"

Mạnh Hiểu Dư vẫn không quay đầu, không quản là ai phía sau nói chuyện với nàng!

Vẫn chuyên tâm tìm mỹ nữ."

Chẳng lẽ toàn bộ đại sảnh, đều không có mỹ nữ lọt vào mắt ngươi?"

Yên Như Mị có chút tò mò, các cô nương trong Vũ Xuân Các của nàng, mỗi người đều được chọn lựa kỹ càng, tuy nói không thể đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng dù sao vẫn là xinh đẹp như hoa!

Nhưng tiểu gia hỏa này nhìn nửa ngày lại nói "còn chưa nhìn thấy một vị mỹ nữ nào", này cũng thật kỳ quái!

Nghĩ vậy, Yên Như Mị hỏi: "Chẳng lễ các cô nương trong đại sảnh không đẹp sao?"

"Đẹp!

Ai nói không đẹp?"

"Ta vừa rồi hỏi ngươi nhìn thấy mỹ nữ chưa?

Ngươi nói chưa thấy."

"Ta nói chưa thấy, vì các cô nương ở đây tuy lớn lên khá xinh đẹp, nhưng so với mỹ nữ trong lòng ta vẫn kém hơn một chút."

"Nga!

Vậy mỹ nữ trong cảm nhận của ngươi là thế nào?"

Yên Như Mị hỏi xong, trong lòng suy đoán là mỹ nhân nào mới được là mỹ nữ trong lòng tiểu gia hỏa?"

Tựa như nữ nhân giống Đát Kỷ ta vừa gặp ở cửa."

Mạnh Hiểu Dư vẫn ngó tứ phía, thuận miệng đáp."

Nga!

Đát Kỷ là ai?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói mình lớn lên giống Đát Kỷ, Yên Như Mị càng tò mò hỏi."

Hồ ly tinh."

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Yên Như Mị cảm thấy không vui thầm nghĩ: "Ta lớn lên xấu xí đáng sợ như vậy sao?

Tiểu gia hỏa này lại còn nói ta giống yêu quái."

Nghĩ vậy Yên Như Mị tươi cười hỏi: "Tiểu đệ đệ, ta lớn lên đáng sợ như vậy sao?

Ngươi lại còn nói ta giống hồ ly tinh."

Nghe được ba chữ tiểu đệ đệ, Mạnh Hiểu Dư lập tức quay đầu nhìn xem người phía sau nói chuyện với mình là ai.

Khi nàng nhìn thấy Yên Như Mị phía sau cười có chút nguy hiểm nhìn mình.

Vì thế lần đầu tiên Mạnh Hiểu Dư không hiểu lầm ý cười nguy hiểm này, lập tức cười nịnh nọt nói: "Sao có thể!

Ta nói hồ ly tinh Đát Kỷ kia, lớn lên đẹp như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa, trầm ngư lạc nhạc, quả thật chính là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc!

Như thế nào sẽ xấu xí giống yêu quái được?"

Nói hết tất cả những lời khen ngợi mỹ mạo mà mình có trong đầu ra, sau khi khen vị hồ ly tinh Đát Kỷ kia, Mạnh Hiểu Dư nhìn Yên Như Mị đã không còn ý cười nguy hiểm, nàng trộm lau mồ hôi lạnh trên trán thầm nghĩ.

"Nữ nhân có diện mạo yêu mị trước mặt này, vừa rồi cười lên sao lại giống khi Như Băng tỷ tỷ cười tính kế người khác vậy?

Cũng may mình phản ứng nhanh, bằng không mình nhất định sẽ bị chỉnh thảm bởi nữ nhân cười lên nguy hiểm như Như Băng tỷ tỷ này."

Mạnh Hiểu Dư cảm thấy may mắn mình phản ứng nhanh, lại thầm rơi lệ nói.

"Như Băng tỷ tỷ!

Hiện tại ta đã bị tỷ rèn luyện hoàn toàn rồi."

Nghĩ đến ngày thường mình thần kinh thô, lại nghĩ đến phản ứng nhanh vừa rồi của mình, Mạnh Hiểu Dư rơi lệ cảm thán "Mình thật sự là có di chứng vì bị nụ cười nguy hiểm của Như Băng tỷ tỷ chỉnh thảm, bằng không khi nhìn thấy nữ nhân trước mặt tươi cười yêu mị, không những không bị mê hoặc, mà thần kinh lại nhanh nhẹn ngửi thấy mùi nguy hiểm trong đó đây?

Ngẫm lại mình trước kia không chịu nổi nhất là mỹ nữ tươi cười, đặc biệt là người tươi cười dụ hoặc."

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư không khỏi thở dài.Nghe thấy tiếng thở dài của Mạnh Hiểu Dư, Yên Như Mị có chút kỳ quái hỏi: "Tiểu đệ đệ, sao ngươi lại thở dài?"

"Ân" Nghe thấy Yên Như Mị hỏi, Mạnh Hiểu Dư có chút nghi hoặc nhìn nàng.

Trong lòng không khỏi thắc mắc.

"Vừa rồi mình có thở dài sao?

Tuy mình thật sự có thở dài trong lòng, nhưng mình không phát ra tiếng!

Chẳng lẽ nữ nhân này có thuật đọc tâm?"

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư nhìn nàng có chút tò mò thăm dò."

Tiểu đệ đệ, ngươi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ là coi trọng mỹ mạo của tỷ tỷ?"

Nói rồi Yên Như Mị vứt mị nhãn thập phần phong tình cho Mạnh Hiểu Dư, sau đó tiếp tục nói: "Nếu ngươi coi trọng tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ đây cũng không ngại bồi ngươi vui chơi, tuy tỷ tỷ ta trước đến nay chưa từng bồi khách nhân qua đêm nhưng ngươi vừa khen tỷ tỷ trên trời có một không hai, tỷ tỷ ta cũng phá lệ một lần, bồi ngươi một đêm, thế nào?"

Nói xong lại ném một mị nhãn thập phần phong tình cho Mạnh Hiểu Dư.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 45


"Chậc, không thú vị, ta về."

Nghe Yên Như Mị trêu mình, Mạnh Hiểu Dư trực tiếp làm lơ, xoay người bước ra ngoài.

"Này, tiểu đệ đệ!

Ngươi đi đâu?"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư làm lơi lời mình, nói không thú vị, rồi xoay người bỏ đi, vì thế lập tức hỏi."

Đi về."

Mạnh Hiểu Dư vẫn đi phần mình, không quay đầu đáp."

Vì sao?

Ngươi không xem mỹ nữ sao?"

"Không thấy."

"Haha tiểu đệ đệ, chúng ta làm giao dịch đi, thế nào?"

Yên Như Mị nói xong, nhìn Mạnh Hiểu Dư vẫn tiếp tục đi không quay đầu, lại nói: "Tiểu đệ đệ, ta dẫn ngươi đi xem đại mỹ nữ chân chính, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, thế nào?"

Nói xong, quả nhiên Yên Như Mị nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư dừng bước.Vốn bước đến cửa Vũ Xuân Các, nhưng nghe thấy lời Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư dừng bước, xoay đầu, mặt đầy phòng bị nhìn Yên Như Mị nói: "Điều kiện là gì?"

"Haha, tiểu đệ đệ ngươi thật quá đáng yêu."

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đề phòng mình, sau đó ánh mắt lóe sáng hỏi mình điều kiện là gì, dáng vẻ vừa phòng bị lại chờ mong này thật đáng yêu làm Yên Như Mị cười quyến rũ.".........."

Nhìn Yên Như Mị lại một mình ôm bụng cười to, Mạnh Hiểu Dư hết chỗ nói, quyết định lần nữa xoay người rời đi."

Ai, tiểu đệ đệ ngươi đừng đi!"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư như vậy, Yên Như Mị nhanh chóng ngăn nàng.Nhìn người trước mặt mình quyết đoán lơ mình, sau đó vòng qua bên cạnh tiếp tục đi."

Này, tiểu đệ đệ, lần này ta nói thật, ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ mang ngươi gặp đại mỹ nữ chân chính."

Thấy Mạnh Hiểu Dư tiếp tục lơ mình, lại thấy đại sảnh dần náo nhiệt, nàng cũng không tiếp tục đùa Mạnh Hiểu Dư."

Ngươi nói là điều kiện gì, hơn nữa ta làm sao biết được đại mỹ nữ ngươi nói có phải hố ta không?

Vạn nhất ngươi gạt ta mà ta lại đáp ứng điều kiện của ngươi, vậy không phải ta sẽ thiệt lớn sao?"

Mạnh Hiểu Dư có chút cảnh giác nói, nàng đã xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký vài lần, nàng mới không giống Trương Vô Kỵ, ngây ngốc bán mình, lại còn vô cùng vui vẻ giúp người khác đếm tiền, cho nên vẫn nên hỏi rõ ràng cho thỏa đáng."

Haha, kỳ thật điều kiện của ta rất đơn giản, sau khi ta dẫn ngươi gặp đại mỹ nữ, ngươi chỉ cần lên đài ở Vũ Xuân Các nửa tháng là được."

Yên Như Mị nói xong, nhìn Mạnh Hiểu Dư, sau đó bổ sung: "Đương nhiên, điều kiện này có hiệu lực là khi ngươi thừa nhận đại mỹ nữ ta dẫn ngươi xem.

Ngươi cảm thấy thế nào?

Tiểu muội muội?"

Nói xong, Yên Như Mị không gọi Mạnh Hiểu Dư là tiểu đệ đệ mà đổi thành tiểu muội muội.Vốn đang tự hỏi có nên đáp ứng điều kiện của Yên Như Mị không.

Nghe thấy Yên Như Mị đột nhiên không gọi mình từ tiểu đệ đệ đổi thành tiểu muội muội, vì thế nhất thời không phản ứng kịp, Mạnh Hiểu Dư há miệng hỏi: "Làm sao ngươi biết ta nữ phẫn nam trang?"

Nhưng lời này vừa nói ra, Mạnh Hiểu Dư lập tức hối hận che miệng, trong lòng mắng mình ngu ngốc, sao có thể hỏi ra vấn đề như vậy?

Như vậy, dù đối phương vốn không biết, hiện tại nghe mình hỏi cũng sẽ biết.Nhìn Mạnh Hiểu Dư che miệng, vẻ mặt hối hận không thôi làm Yên Như Mị muốn cười, nhưng lần này nàng không cười to như những lần trước, chỉ nhẹ nhàng cười hai tiếng sau đó nói: "Thế nào?

Tiểu muội muội đáp ứng điều kiện này sao?

Hơn nữa ta nói với ngươi!

Đại mỹ nữ ta mang ngươi đi gặp tuyệt đối là mỹ nữ hàng thật giá thật!

Không gặp, ngươi sẽ hối hận!"

Nói xong, Yên Như Mị mỉm cười nhìn Mạnh Hiểu Dư, chờ nàng ra quyết định.Nghe giọng Yên Như Mị mang theo chút dụ hống, Mạnh Hiểu Dư có chút do dự.

Lúc này nội tâm của nàng vô cùng rối rắm!

Nếu đáp ứng, nàng sẽ lên đài ở Vũ Xuân Các nửa tháng.

Lên đài mà nàng biết là giống với những nữ tử thanh lâu bán nghệ không bán thân, là biểu diễn tài nghệ ca múa cho khách nhân xem.Diễn ca múa với Mạnh Hiểu Dư là không thành vấn đề, từ nhỏ nàng đã rất thích ca hát khiêu vũ, cho nên tiểu học tuy thân thể không tốt lắm nhưng vì nàng rất thích những thứ này, cho nên mỗi ngày luôn làm nũng ầm ĩ với ba mẹ, muốn học ca hát nhảy múa.

Nhưng khi còn nhỏ thân thể Mạnh Hiểu Dư không tốt lắm, cho nên ba mẹ đưa nàng đến lớp, đã nhờ lão sư vũ đạo, hy vọng khi nàng dạy vũ đạo cho Mạnh Hiểu Dư có thể chiếu cố nàng một chút, không để cho nàng quá mệt.

Lão sư vũ đạo cũng đáp ứng ba mẹ nàng, chiếu cố nàng.

Cho nên thời gian Mạnh Hiểu Dư luyện vũ đạo ít hơn học sinh khác một nửa thời gian.

Nhưng may mắn, Mạnh Hiểu Dư vô cùng thích vũ đạo, học rất nghiêm túc, hơn nữa lại có thiên phú cao về vũ đạo, khi đó tuy nàng chỉ luyện ít hơn một nửa thời gian so với bạn học, nhưng vì thiên phú cao, lại còn rất nghiêm túc học tập.

Cho nên thành tích vũ đạo Mạnh Hiểu Dư luôn đứng đầu.

Sau đó Mạnh Hiểu Dư dần trưởng thành, thân thể cũng dần tốt hơn, học được các vũ đạo khác nhau.

Chờ nàng lên cao trung, mỗi loại vũ đạo nàng đều học qua một ít.

Vì thiên phú cao, hơn nữa lại thông minh, cho nên dù là vũ đạo gì, chỉ cần nàng coi vài lần đều có thể bắt chước hoàn chỉnh hơn nữa còn nhảy rất tốt.

Vì vậy ngoài nhảy Latin cùng một vài vũ đạo dân tộc, là nàng học ở tiểu học.

Còn múa cột là khi nàng lên nửa năm cao tam, cùng bạn tốt mượn chứng minh thư của hai tỷ tỷ đại học, trà trộn vào một vài hộp đêm, phòng khiêu vũ học được, còn những vũ đạo khác nàng đều học trên TV.

Cho nên Mạnh Hiểu Dư ngoài ca hát không tệ, bản lĩnh vũ đạo của nàng cũng không tệ, hơn nữa khi học trung học, Mạnh Hiểu Dư có một khoảng thời gian mê tiểu thuyết của Kim gia gia, nàng thích nhân vật Hoàng Lão Tà trong Anh Hùng Xạ Điêu cùng Thần Điêu Đại Hiệp, vì muốn đến gần đến nhân vật mình thích Hoàng Lão Tà Hoàng Dược Sư, Mạnh Hiểu Dư đã lấy tiền tiêu vặt mình tiết kiệm thật lâu, mua một cây sáo trúc màu xanh trên mạng giống với sáo Bích Ngọc của Hoàng Lão Tà, sau đó ôm cây sáo kia tìm cô cô tinh thông nhiều loại nhạc cụ của nàng, học cách thổi sáo.

Mà cô cô của Mạnh Hiểu Dư xác thật là một cô cô tốt, cũng là một lão sư tốt.

Vì bồi dưỡng tình yêu nghệ thuật của chất nữ nhà mình, không chỉ dạy Mạnh Hiểu Dư thổi sáo còn dạy nàng học đàn tranh, piano.

Vì thế Mạnh Hiểu Dư từng mãnh liệt kháng nghị cô cô kính yêu của mình nhưng đều bị cô cô làm lơ không thấy.Vì vậy, việc lên đài với Mạnh Hiểu Dư là không thành vấn đề.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư không muốn lên đài biểu diễn!

Không phải nàng xem thường nữ tử thanh lâu nên không muốn lên đài thanh lâu biểu diễn.

Mà nàng sợ tỷ muội Hàn Như Băng sẽ thu thập mình, vốn hai người đã nói với nàng, không có các nàng đi cùng, Mạnh Hiểu Dư không được tự mình ra cửa.

Vì các nàng sợ Mạnh Hiểu Dư quá đơn thuần, sợ người không có ý tốt sẽ thương tổn nàng.

Cũng vì Mạnh Hiểu Dư quá đơn thuần, cho nên rất dễ bị ngươi có ý xấu bắt đi.

Hai người nghĩ đến an toàn của Mạnh Hiểu Dư, cũng nghĩ đến hạnh phúc của chính mình.

Tỷ muội Hàn Như Băng không biết đã nói bao nhiêu lần với Mạnh Hiểu Dư, không được nhân lúc các nàng không ở đây mà một mình chạy ra ngoài chơi.

Hơn nữa còn tìm Dạ Hàn cũng vài người võ công không tệ bảo hộ, trông chừng Mạnh Hiểu Dư."

Vốn Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ không cho mình nhân lúc các nàng đi lén ra ngoài chơi, hiện tại mình chẳng những đi lén, còn chạy đến thanh lâu chơi, nếu mình ở đây nửa tháng bị Như Băng tỷ tỷ biết được, không biết sẽ thu thập mình như thế nào?"

Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư lại nghĩ đến phương pháp trừng phạt của hai tỷ muội Hàn Như Băng lần trước, vì thế trong lòng kiên quyết lắc đầu, cảm giác bị trói trên giường, sau đó, bị tỷ muội Hàn Như Băng giày vò cả đêm, Mạnh Hiểu Dư không bao giờ muốn trải qua nữa.Vì thế nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư tính cự tuyệt điều kiện của Yên Như Mị.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên nhìn Yên Như Mị, chuẩn bị cự tuyệt.

Vừa mở miệng, giọng còn chưa phát ra.

Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nghĩ "Nhưng người ta cũng muốn xem đại mỹ nữ trong lời nàng là thế nào!

Mình đã bỏ rất nhiều công sức cùng ngân phiếu mới có thể vất vả trốn thoát, đến thanh lâu mà mình mong đến trong một đoạn thời gian, kết quả không nhìn, vậy không phải quá đáng tiếc sao?"

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư muốn đáp ứng, vì thế nàng ngẩng đầu nhìn Yên Như Mị, sau đó cúi đầu, trong lòng nghĩ: "Không được sẽ bị Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thu thập."

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư lại ngẩng đầu muốn cự tuyệt, nhưng chưa lên tiếng lại cúi đầu nghĩ: "Nhưng không gặp được mỹ nữ, người ta không cam lòng!"

Vì thế Mạnh Hiểu Dư tiếp tục rối rắm giữa xem mỹ nữ cùng bị tỷ muội Hàn Như Băng thu thập.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 46


"Như thế nào?

Tiểu muội muội đã nghĩ kỹ chưa?"

Nhìn Mạnh Hiểu Dư một mình đứng ở cửa rối rắm nửa ngày vẫn không lên tiếng, Yên Như Mị không thể không hỏi, trời càng lúc càng tối, khách nhân của Vũ Xuân Các cũng ngày càng nhiều, một tiểu gia hỏa xinh đẹp như vậy luôn đứng ở cửa, cũng không phải chuyện tốt!

"Ân, ta nghĩ kỹ rồi, ta đáp ứng điều kiện của ngươi, nhưng ta có một yêu cầu."

Nghe Yên Như Mị hỏi, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nói.

"Ân, ngươi nói xem là yêu cầu gì?"

Yên Như Mị rất tò mò tiểu gia hỏa này sẽ đưa yêu cầu gì."

Yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là, điều kiện của ngươi là cần thiết từ miệng ta thừa nhận người ngươi dẫn là mỹ nữ mới được, nếu không, ta sẽ không đáp ứng."

Mạnh Hiểu Dư nói yêu cầu với Yên Như Mị."

Được, không thành vấn đề, tiểu gia hỏa ngươi theo ta!"

Yên Như Mị nói xong, đi về phía lầu hai Vũ Xuân Các.Nghe Yên Như Mị đáp ứng yêu cầu của mình, Mạnh Hiểu Dư trộm giơ dấu V, sau đó theo Yên Như Mị lên lầu hai.

Trong lòng không ngừng khen ngợi mình thông minh "Haha, mình thật quá thông minh mà, chỉ cần một hồi nàng mang mình gặp dạng mỹ nữ nào, mình chỉ cần không thừa nhận người nọ là mỹ nữ là được, đến lúc đó mình chẳng những gặp được mỹ nữ, lại còn không cần lên đài biểu diễn, hahaha, sao mình lại thông minh thế này chứ?"

-----------------------------------------"Này, đã đến chưa?"

Đi theo Yên Như Mị đã lâu vẫn chưa thấy mỹ nữ ở đâu, Mạnh Hiểu Dư không khỏi hỏi Yên Như Mị.

Nàng vốn nghĩ theo Yên Như Mị lên lầu hai thì mỹ nữ sẽ ở phòng nào đó trên lầu hai, nhưng không nghĩ đến Yên Như Mị mang theo đi hết lầu hai lại dẫn nàng xuống đại sảnh, khi nàng đang buồn bực, Yên Như Mị mang nàng ra hậu viện của Vũ Xuân Các."

Được rồi, không phải đã đến rồi sao?"

Yên Như Mị nói rồi chỉ vào một gian phòng.Nghe Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu nhìn, vừa thấy nàng hoàn toàn không bình tĩnh nổi.

"Này!

Ngươi đùa ta sao!

Phòng này ngươi chỉ cần dẫn ta ra hậu viện là đến, nhưng ngươi lại dẫn ta đi khắp nơi trong hậu viện, đi ngang qua căn phòng này không dưới ba lần, hiện tại ngươi lại nói cho ta, mỹ nữ ngươi muốn ta đi gặp trong phòng.

Vậy lúc nãy ngươi đưa ta đi lắc lư nửa ngày là để giữ ta sao?"

Mạnh Hiểu Dư vô cùng tức giận quát Yên Như Mị."

Ai nha, tiểu muội muội đừng nóng giận!

Tỷ tỷ là mang ngươi đi quen thuộc hoàn cảnh.

Bằng không, chờ ngươi đến đây, không quen đường sẽ lạc."

Nhìn Mạnh Hiểu Dư tức giận, Yên Như Mị tốt tính nói."

Ở đây?

Vì sao ta phải ở đây?

Ta lại không phải cô nương của thanh lâu các ngươi."

Yên Như Mị nói làm Mạnh Hiểu Dư khó hiểu."

Chẳng lẽ tiểu muội muội đã quên, điều kiện ngươi đáp ứng ta sao?"

Yên Như Mị buồn cười nói."

Ta không quên, nhưng ta cũng đã nói, ta phải thừa nhận người nọ là mỹ nữ thì điều kiện ta đáp ứng ngươi mới có hiệu lực."

Nhìn bộ dáng cười yêu mị của Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư lại tức giận.

"Haha, ta không quên."

Yên Như Mị cười quyến rũ nói xong, xoay người đẩy cửa bước vào."

Thật đúng là không lễ phép!

Cửa không gõ một cái đã vào."

Nhìn Yên Như Mị đẩy cửa vào, Mạnh Hiểu Dư thầm mắng, sau đó cũng theo vào."

Oa, bài trí thật đơn giản!"

Mạnh Hiểu Dư theo Yên Như Mị bước vào phòng, nhìn trong phòng ngoài một cái bàn cũng bốn cái ghế thì không còn, không khỏi cảm thấy.

Cảm thán xong nàng bắt đầu tò mò: "Người đâu?"

"Bên trong."

Nghe nàng hỏi, Yên Như Mị chỉ vào trong phòng.Nghe Yên Như Mị nói, Mạnh Hiểu Dư mới phát hiện có một tấm rèm vải ngăn cách trong phòng.

Nàng đi đến, vén rèm lên nhìn vào trong.

Sau đó nhìn thấy hai nữ tử đưa lưng về phía nàng.

Một người đối mặt với nàng đang chuyên tâm chơi cờ.

Vì thế Mạnh Hiểu Dư đánh giá người ngồi đối mặt mình, mặc y phục màu vàng nhạt.

Mặt trái xoan, mày lá liễu, mắt hạnh, mũi quỳnh, miệng nhỏ anh đào.

"Ân, thật xinh đẹp."

Mạnh Hiểu Dư kết luận trong lòng."

Thế nào?

Tỷ tỷ không lừa ngươi đi."

Yên Như Mị đi đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư."

Ân còn được."

Mạnh Hiểu Dư không để ý trả lời Yên Như Mị, lại duỗi cổ đánh giá nữ tử mặc bạch y đưa lưng về phía nàng."

Còn được?

Vậy có tính là mỹ nữ hay không?"

Yên Như Mị buồn cười hỏi."

Không tính."

Mạnh Hiểu Dư trả lời chém đinh chặt sắt."

Nga!

Hai người đều không tính sao?"

Yên Như Mị cố ý nói to."

Y phục màu vàng không tính, y phục màu trắng thì không biết""Vì sao?"

"Chỉ nhìn bóng lưng không thấy mặt, cho nên không biết."

Mạnh Hiểu Dư thành thật trả lời."

Làm sao, chẳng lẽ bóng lưng này còn chưa đủ đẹp sao?"

Yên Như Mị tiếp tục nói to.Nghe nàng hỏi, Mạnh Hiểu Dư khinh bỉ trợn mắt nói: "Bóng lưng của Như Hoa cũng đẹp?

Mặt không phải cũng trời sập đất lúng sao?"

"Nga!

Như Hoa kia là ai?

Chẳng lẽ đẹp đến trời sập đất lún sao?"

Yên Như Mị cố ý xuyên tạc lời của Mạnh Hiểu Dư."

Đúng vậy!

Không chỉ mỹ đến trời sập đất lún, mà còn làm người phẫn nộ!"

Mạnh Hiểu Dư trợn mắt nói."

Nói như vậy, ước định của chúng ta nên tính thế nào đây?"

"Tính thế nào sao?

Đương nhiên là thành phế thải."

"Vậy....Ngươi nói xem vì sao phải thành phế thải!"

"Lúc trước ta đã nói, phải do chính miệng ta thừa nhận các nàng là mỹ nữ mới được, nhưng ngươi xem hiện tại hai người này, một người tuy lớn lên rất xinh đẹp nhưng vẫn chưa thể gọi là mỹ nữ, một người thì càng không cần phải nói, ta chỉ thấy mỗi bóng lưng, mặt mày lớn lên đẹp xấu ta vẫn chưa nhìn rõ, cho nên ước định lúc trước của chúng ta trở thành phế thải."

Mạnh Hiểu Dư nói xong cất bước, từ khi nàng nhìn thấy bóng lưng của nữ tử bạch y, trong lòng luôn có cảm giác vô cùng bất ổn, vẫn luôn nhắc nhở nàng nhanh chóng rời đi.

Cho nên hiện tại nàng không muốn nhìn mặt nữ tử kia, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây."

Ai....Ngươi không tính nhìn nàng sao?

Nàng vô cùng xinh đẹp nha!"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư phải đi, Yên Như Mị lập tức giữ chặt nàng."

Không được, hiện tại ta không muốn nhìn, cho nên ta đi trước, không hẹn gặp lại."

Mạnh Hiểu Dư nói xong sau đó muốn tránh thoát khỏi tay Yên Như Mị đang nắm lấy tay của mình."

Ta nói tiểu muội muội ngươi làm sao vậy?"

Nhìn Mạnh Hiểu Dư vội vã muốn rời đi, Yên Như Mị buồn cười hỏi, nhưng tay kéo tay áo Mạnh Hiểu Dư vẫn không thả lỏng.

Nhìn Yên Như Mị không có ý thả tay áo mình, Mạnh Hiểu Dư không khỏi sốt ruột, hiện tại dự cảm bất ổn trong lòng nàng càng lúc càng mãnh liệt, nàng muốn nhanh chóng rời khỏi đây về khách điếm, tìm Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ của nàng, tuy nàng không biết hai người đã về khách điếm chưa.

Nhưng khi Mạnh Hiểu Dư còn đang suy nghĩ, nàng phải về khách điếm tìm tỷ muội Hàn Như Băng, một giọng nói vui sướng truyền vào tai."

Tiểu Vũ, ngươi trở về rồi!"

Sau đó Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy một bóng trắng hiện lên, giây tiếp theo nàng bị bóng trắng gắt gao ôm vào ngực.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 47


Mạnh Hiểu Dư bị bạch y nữ tử gắt gao kéo vào lòng, giãy giụa cả buổi mới khiến giữ được khoảng cách giữa đầu mình với núi non hùng vĩ kia.

"Này...

Thiếu chút nữa đã nghẹn chết ta, ông trời đúng là không công bằng, vì sao từ khi ta xuyên đến thế giới này, mỗi người gặp được, ngọn núi của các nàng đều lớn hơn của ta?

Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ đã vậy, nữ nhân ôm ta này cũng vậy, còn có nữ nhân tự xưng tú bà thanh lâu người mang ta đến đây càng như vậy.

Mà đồi núi nhỏ của mình so với núi lớn của các nàng, lập tức biến thành sườn núi, ông trời ạ!

Người có phải muốn chỉnh ta hay không?"

Trong lòng oán hận ông trời bất công, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu cố gắng ngẩng đầu, đánh giá nữ nhân đang gắt gao ôm mình.

"Làn da thật trắng, cổ lại đẹp, cằm thật..."

Mạnh Hiểu Dư bị nữ nhân đang ôm mình hôn sâu "Mẹ ơi, cưỡng hôn!

Tỷ lớn vậy rồi lần đầu tiên gặp phải chuyện này."

Trong lòng cảm thán một chút, Mạnh Hiểu Dư lập tức phản ứng lại, sau đó trong lòng hung hăng chỉnh đốn bản thân.

"Mạnh Hiểu Dư ngươi tên ngốc này, đã bị người khác cưỡng hôn, lại còn cảm thán, ngươi rốt cuộc là ngốc đến mức nào?"

Sau khi chỉnh đốn bản thân, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu mạnh mẽ giãy giụa.

Chỉ là Mạnh Hiểu Dư không nghĩ đến, nữ nhân đang ôm mình trong lúc bản thân giãy giụa, không những không buông ra ngược lại càng ôm chặt nàng hơn, hôn sâu hơn."

Mẹ nó, sao sức lực người này có thể lớn như vậy."

Giãy giụa nửa ngày không thành, Mạnh Hiểu Dư thầm rống.

Khi mình giãy giụa, đã dùng đến nội lực mà xú lão đầu truyền cho nhưng nữ nhân này chẳng những không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Cuối cùng giãy giụa không được, Mạnh Hiểu Dư từ bỏ, mặc kệ nàng hôn mình, ôm mình.

"Hừ...

Nếu ngươi thích ôm thì cứ ôm, ngươi thích hôn thì cứ hôn, ta không sao cả, coi như ta xui xẻo, chăn heo không kéo bị cưỡng ôm cưỡng hôn đi."

Dùng hết sức lực vẫn không thoát khỏi cái ôm của nàng, Mạnh Hiểu chấp nhận số phận, đứng đó mặc nàng ôm hôn, sau đó chờ nàng ôm đủ hôn đủ thì buông mình, đến lúc đó mình có thể trở về khách điếm, cũng sẽ không bao giờ đến loại thanh lâu quỷ quái này.Mạnh Hiểu Dư đang chìm đắm trong suy nghĩ, thành thật đứng đó mặc nữ nhân kia ôm hôn, nàng cho rằng nữ nhân này khi đủ rồi sẽ buông mình.

Không nghĩ đến chính là nữ nhân này cảm thấy mình không phản kháng thì một tấc tiến một thước vươn đầu lưỡi cạy ra khớp hàm mình xông vào miệng, hai tay đang gắt gao ôm mình biến thành một tay ôm eo, tay còn lại bò lên ngực mình tùy ý xoa nắn.

"Thật là buồn cười, nhẫn đến không thể nhẫn nữa, chú nhịn nổi nhưng thím nhịn không được, thẩm nhịn được nhưng tỷ tỷ ta lại không nhịn được."

Bị nữ nhân một tấc tiến một thước này chọc giận, Mạnh Hiểu Dư trong lòng rống lớn, mở miệng cho lưỡi nữ nhân kia tiến vào, nhìn thấy ánh mắt vui sướng đó thì hung hăng cắn đầu lưỡi nàng."

Tiểu Vũ, vì sao ngươi cắn ta?"

Bị Mạnh Hiểu Dư hung hăng cắn một cái, bạch y nữ tử ăn đau buông Mạnh Hiểu Dư, dùng thanh âm ủy khuất hỏi.Mạnh Hiểu Dư đang giận muốn bốc khói nhìn thấy nữ tử vừa cưỡng hôn cưỡng ôm mình dùng biểu tình ủy khuất đáng thương nói, Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn giận muốn điên.

"Vì sao ta cắn người?

Ta cắn ngươi để làm gì?

Nếu ngươi không cưỡng hôn ta, cưỡng ôm ta, sao ta lại cắn ngươi?"

Đại tỷ Mạnh Hiểu Dư một tay chống nạnh, một tay chỉ vào bạch y nữ tử lớn tiếng mắng."

Ai u!

Tiểu muội muội đừng nóng giận!

Dạ nàng chỉ là thấy ngươi nên có chút kích động.

Ngươi hào phóng tha thứ cho nàng."

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đang giận bốc khói, Yên Như Mị bên cạnh luôn xem náo nhiệt cười duyên nói."

Có cái gì để kích động?

Trước kia chúng ta chưa từng gặp nhau, nàng kích động cái quỷ gì?"

Mạnh Hiểu Dư vẫn còn tức giận.Nghe Mạnh Hiểu Dư phẫn nộ nói, Yên Như Mị chưa giải thích thì bạch y nữ tử tên Dạ đã lên tiếng, "Tiểu Vũ, ta là Dạ!

Ngươi quên ta rồi sao?"

Nói xong bày ra vẻ mặt ủy khuất muốn ôm lấy Mạnh Hiểu Dư.Phát hiện nữ nhân tên Dạ lại muốn ôm mình, Mạnh Hiểu Dư lập tức phòng thủ.

"Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?

Ta trước kia chưa từng gặp qua ngươi."

"Không đúng, ngươi chính là Tiểu Vũ.

Ngươi hiện tại không chịu nhận ta, nhất định còn đang giận việc ta hai năm trước đem ngươi đuổi khỏi Cửu U cung đúng không?"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư phòng bị mình, ánh mắt Dạ ảm đạm đi."

Ta xuyên đến thế giới nàyi còn chưa đến nửa năm.

Hơn nữa trước kia cũng chưa từng nhìn thấy ngươi, ngươi nhất định nhìn lầm."

"Không, ta không nhìn lầm, ngươi chính là Tiểu Vũ."

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư tiếp tục phủ nhận, giọng Dạ có chút vội vàng."

Thật sự, ta không phải người tên Tiểu Vũ mà ngươi nói!"

Nói xong câu này, Mạnh Hiểu Dư thoáng nhìn qua nữ tử tên Dạ kia, tiếp tục nói "Ta còn có việc phải về trước, các ngươi cứ thong thả."

Nói xong câu này, Mạnh Hiểu Dư cất bước chạy ra ngoài, nàng muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Nhưng chưa đợi nàng chạy đến cửa, bạch y nữ tử kia đã ôm lấy nàng, "Ngươi là Tiểu Vũ, ta sẽ không để ngươi rời đi."

Dứt lời cánh tay dùng sức ôm chặt eo nàng."

Ngươi buông ra, ta thật sự không phải Tiểu Vũ ngươi nói."

Lúc này Mạnh Hiểu Dư rất muốn rơi lệ, trong lòng không ngừng oán giận nói, "Người này sao có thể như vậy, Ta đã nói ta không phải Tiểu Vũ, ngươi ôm ta không buông làm gì?

Ta đã có lão công!

Ngươi cứ ôm ta như vậy khiến ta có cảm giác như hồng hạnh xuất tường."

Oán giận xong người phía sau vẫn không buông, Mạnh Hiểu Dư không nhịn được thầm kêu gào "Tại sao ta lại xui xẻo như vậy?

Vừa ra khỏi cửa đã gặp phải chuyện cẩu huyết như này.

Có đáng buồn hay không?"

Ngay khi Mạnh HIểu Dư đang kêu la, Yên Như Mị nhẹ nhàng chạm vào vai nữ tử tên Dạ kia "Dạ, ngươi bình tĩnh một chút?

Ngươi như vậy sẽ dọa Tiểu Vũ?"

Nghe Yên Như Mị nói, nữ tử tên Dạ quay đầu nhìn Yên Như Mị, nói "Ta không buông, Tiểu Vũ không nhớ rõ ta, nếu ta buông ra, Tiểu Vũ sẽ đi."

Giọng nàng tràn ngập sợ hãi."

Dạ ngươi yên tâm, Tiểu Vũ không phải không nhớ ngươi, nàng chỉ nói đùa với ngươi, nàng sẽ không đi."

Yên Như Mị nhẹ giọng an ủi."

Đúng vậy!

Vừa nãy là ta đùa với ngươi, ta sẽ không rời đi, ta cũng không quên ngươi, ngươi buông ta ra trước được không?

Ngươi ôm ta gấp như vậy, eo ta bị ngươi ôm đau."

Nhìn thấy Yên Như Mị nháy mắt với mình, lần đầu tiên Mạnh Hiểu Dư phản ứng tốt hơn trước kia.Nghe Mạnh Hiểu Dư nói eo nàng bị mình làm đau, Dạ vội vàng buông tay đang gắt gao ôm lấy eo Mạnh Hiểu Dư.

"Tiểu Vũ, thật xin lỗi, ta làm đau ngươi." nói xong kéo đai lưng Mạnh Hiểu Dư, muốn cởi bỏ y phục nàng kiểm tra xem nàng có bị chính mình làm thương không."

Ngươi làm gì vậy?"

Nhìn thấy nữ tử tên Dạ buông mình, Mạnh Hiểu Dư cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chưa đợi nàng nhẹ nhõm, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy nàng đang nắm lấy đai lưng muốn kéo y phục của mình, vì thế Mạnh Hiểu Dư dùng tốc độ cực nhanh, thoát khỏi Dạ."

Ta muốn giúp ngươi nhìn xem, ngươi bị thương có nghiêm trọng không."

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư kinh hô lại nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Hiểu Dư phòng bị, Dạ vô cùng vô tội nói."

Bị thương?

Ta không có bị thương."

Nghe Dạ nói, Mạnh Hiểu Dư kỳ quái nói."

Không phải ngươi vừa nói, ta ôm ngươi thật chặt làm đau eo ngươi sao?

Cho nên ta muốn giúp ngươi kiểm tra một chút."

Dạ nói xong duỗi tay nắm lấy đai lưng Mạnh Hiểu Dư."

Ha ha eo ta không sao, không cần phải kiểm tra."

Mạnh Hiểu Dư vừa nói vừa nhanh chóng thoát khỏi bàn tay Dạ.

"Hơn nữa ta hiện tại có chuyện quan trọng cần nói với nàng, cho nên chúng ta cần ra ngoài một chút."

Mạnh Hiểu Dư nói xong lôi kéo Yên Như Mị ra khỏi phòng, may mắn lần này bạch y nữ tử tên Dạ không đuổi theo."

Tiểu muội muội ngươi muốn đem ta đi nơi nào?

Còn có, chuyện quan trọng ngươi muốn nói là gì?"

Yên Như Mị bị Mạnh Hiểu Dư lôi kéo, quyến rũ cười nói."

Không có việc gì."

Nhìn thấy nữ tử tên Dạ kia không đuổi theo, Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn yên tâm, vì thế khi nàng nghe được Yên Như Mị hỏi, rất vui vẻ buông tay Yên Như Mi, xoay người đi ra ngoài.

Nàng muốn nhanh ra khỏi địa phương xui xẻo này.

Về sau sẽ không bao giờ vào thanh lâu nữa, thật sự quá đáng sợ."

Ai!

Tiểu muội muội ngươi muốn đi đâu?"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư xoay người nhanh đi ra ngoài, Yên Như Mị giữ lấy nàng."

Đương nhiên trở về nơi của ta."

Mạnh Hiểu Dư còn chưa đi được hai bước đã bị giữ chặt có chút khó chịu nói."

Tiểu muội muội ngươi chẳng lẽ quên hiệp ước của chúng ta?"

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư lộ vẻ khó chịu, Yên Như Mị vẫn cười quyến rũ, hỏi."

Hiệp ước?

Hiệp ước gì?"

Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc."

Chính là ta mang ngươi xem mỹ nữ của Vũ Xuân Các chúng ta, ngươi sẽ lên đài ở Vũ Xuân Các nửa tháng.

Chẳng lẽ tiểu muội muội muốn quỵt nợ?"

Yên Như Mị buồn cười nói."

Ai quỵt nợ ngươi, lúc trước ta nói, phải do chính miệng ta thừa nhận các nàng là mỹ nữ lúc đó hiệp ước lên đài của chúng ta mới có hiệu lực.

Hiện tại ta trịnh trọng nói với ngươi, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận các nàng là mỹ tử."

Mạnh Hiểu Dư gần như gào thét nói.

Nghĩ đến bạch y nữ tử tên Dạ cưỡng hôn cưỡng ôm mình, Mạnh Hiểu Dư trong lòng cực kỳ khó chịu.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 48


"Tiểu muội muội vì sao ngươi nói không giữ lời?

Ngươi làm tỷ tỷ thật thương tâm."

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư tức giận nói, Yên Như Mị như oán phụ bị vứt bỏ vừa nói vừa lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt cơ bản không hề tồn tại.

"Khi nào thì ta nói không giữ lời?

Là do ngươi không nghe rõ yêu cầu của ta."

Nhìn nữ nhân đang giả khóc trước mặt, Mạnh HIểu Dư tức giận nói."

Ta hỏi ngươi, tỷ tỷ ta dẫn ngươi đi xem, nàng không đẹp sao?"

Yên Như Mị thu hồi bộ dáng giả khóc, khôi phục nét cười quyến rũ nói."

Đẹp!"

Mạnh HIểu Dư thành thật trả lời, dù bạch y nữ tử tên Dạ kia vừa thấy nàng một ôm hai hôn nhưng Mạnh Hiểu Dư không phủ nhận, nàng thật sự là mỹ nữ."

Ha ha nếu ngươi cũng nói nàng đẹp, vậy vì sao khi nãy ngươi không thừa nhận nàng là mỹ nữ."

Yên Như Mị buồn cười hỏi."

Đẹp không chỉ bên ngoài, mà còn trong nội tâm.

Nữ nhân tên Dạ kia vừa nhìn thấy ta liền xông đến hết ôm lại hôn, ta hoàn toàn có thể khẳng định nàng chỉ có vẻ đẹp ngoại tại mà không có vẻ đẹp nội tại."

Mạnh Hiểu Dư bịa đặt lung tung nói."

Vừa rồi ngươi cũng thấy, nàng ngộ nhận ngươi thành người khác cho nên mới đối với ngươi như vậy!"

Nguyên bản Mạnh Hiểu Dư đang rất tức giận nghe thấy lời Yên Như Mị, đột nhiên phản ứng lại "Nga!

Ngươi nói như vậy khiến ta nghĩ ngươi có phải cố ý hay không?"

"Cố ý chuyện gì?"

Yên Như Mị ra vẻ không hiểu hỏi."

Chính là mang ta đi gặp nữ tử tên Dạ kia, kỳ thật người bởi vì thấy ta giống với người tên TIểu Vũ cho nên mới đem ta đi gặp nữ tử tên Dạ kia, đúng không?"

Mạnh Hiểu Dư nói đến đây lại tức giận đồng thời trong lòng khẳng định Yên Như Mị là cố tình."

Không phải rất giống mà là giống nhau như đức, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy nàng đã chết, ta cũng cho rằng ngươi là nàng."

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, Yên Như Mị thần sắc đau thương, nỉ non nói."

Ngươi nói gì?"

Bởi vì Yên Như Mị thanh âm nỉ non quá nhỏ, Mạnh Hiểu Dư không thể nghe được lời nàng.Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Mạnh Hiểu Dư, Yên Như Mị thu hồi biểu tình đau thương của nàng, nháy mắt lại cười quyến rũ nói: "Tiểu muội muội, chúng ta đều lùi một bước đi!

Đem ước định lên đài nửa tháng giảm bớt còn ba ngày thế nào?"

Nhìn thấy biến hóa trong nháy mắt của Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư mặt đầy hắc tuyến "Nữ nhân này có phải học qua thuật biến sắc mặt của Tứ Xuyên không?

Biến hóa như vậy cũng quá nhanh!

Hơn nữa ngươi đổi chủ đề cũng đừng nên rõ ràng như vậy."

Trong lòng kêu gào tốc độ biến sắc mặt cùng cách đổi chủ đề của Yên Như Mị.

Mạnh Hiểu Dư không khỏi tò mò hơn, Tiểu Vũ kia cùng mình lớn lên giống nhau như đúc sao?"

Thế nào tiểu muội muội?"

Nhìn Mạnh Hiểu Dư không những không trả lời câu hỏi của mình ngược lại còn bắt đầu ngốc ra.

Yên Như Mị có chút buồn cười hỏi."

Sao?

Được!"

Khi Mạnh Hiểu Dư đang phát ngốc nghe lời Yên Như Mị nói cũng không biết nàng đang nói về gì, chỉ thuận miệng đáp.

Sau đó chờ nàng lấy lại tinh thần, hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"

"Tiểu muội muội, người vừa mới đáp ứng ta."

Yên Như Mị cười duyên nói."

Ta đáp ứng gì?"

Mạnh Hiểu Dư trong lòng có dự cảm không tốt.

"Sẽ không phải lúc ta đang phát ngốc, lại đáp ứng lung tung chuyện gì chứ?

Ông trời a!

Ngàn vạn lần không thể."

Nhưng ông trời như không nghe được thỉnh cầu của Mạnh Hiểu Dư."

Vừa rồi ngươi đáp ứng ta, sẽ lên đài ở Vũ Xuân Các ba ngày."

Yên Như Mị nhìn Mạnh Hiểu Dư sau khi nghe được lời này lộ ra biểu tình khiếp sợ, cảm thấy buồn cười, trong lòng nghĩ, "Tuy rằng diện mạo giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau."

-----------------------------------Trong một phòng ở lầu hai của khách điếm.Tỷ muội Hàn Như Băng ngồi trên ghế nghe Dạ Hàn cùng điếm tiểu nhị nói Mạnh Hiểu Dư làm thế nào đem những hộ sĩ trong tối từng bước lăn lộn, lại như thế nào dùng bộ dáng điếm tiểu nhị qua mắt Dạ Hàn, sau đó lén ra khỏi khách điếm đến bây giờ vẫn chưa trở về.Nghe điếm tiểu nhị nói xong, Hàn Như Băng từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc đưa cho điếm tiểu nhị "Được! ta hiểu rồi, ngươi ra ngoài đi!"

"Ai!

Cảm tạ khách quan!"

Nhận năm mươi lượng bạc Hàn Như Băng thưởng, điếm tiểu nhị cúi đầu khom lưng thầm nói, "Thực xin lỗi, tiểu mỹ công tử.

Ta không phải cố ý muốn bán đứng ngươi, nhưng hai vị khách quan trước mặt này thật sự quá đáng sợ, nếu không nói, các nàng sẽ giết cả ta cùng muội muội.

Cho nên ta bất đắc dĩ mới bán đứng ngươi!

Về sau ngươi trở về ngàn vạn lần đừng tìm ta tính sổ!"

Điếm tiểu nhị vừa thầm xin lỗi Mạnh Hiểu Dư vừa lôi kéo muội muội nhà mình giả trang Mạnh Hiểu Dư đang ngốc trong phòng mau chóng rời khỏi.Nhìn thấy điếm tiểu nhị rời khỏi, Hàn Như Băng nói với Dạ Hàn đang quỳ một gối đối với tỷ muội mình: "Dạ Hàn ngươi đứng lên đi!

Này không phải trách nhiệm của ngươi."

"Không, là do Dạ Hàn thất trách, Dạ Hàn không bảo hộ tốt Mạnh cô nương, thỉnh hai vị cung chủ trách phạt."

Dạ Hàn vẫn quỳ một gối xuống đất nói."

Đứng lên đi!

Tỷ tỷ nói không sai, đây không phải trách nhiệm của ngươi, là do Dư nhi quá nghịch ngợm."

Hàn Như Sương mặt lạnh ngồi bên cạnh Hàn Như Băng nói."

Nhưng mà..."

Dạ Hàn quỳ một gối còn muốn nói gì đó đã bị Hàn Như Băng ngắt lời."

Không nhưng mà gì hết, ngươi lui xuống đi!"

"Vâng."

Nghe được thanh âm có chút nghiêm túc, Dạ Hàn sau khi lên tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng."

Tỷ tỷ."

Nhìn thấy Dạ Hàn đã rời khỏi phòng, Hàn Như Sương có chút bất an nhìn tỷ tỷ mình.

Trời đã tối như vậy, Dư nhi còn chưa trở về, Hàn Như Sương trong lòng không khỏi có chút lo lắng cùng sốt ruột.Nhìn thấy biểu tình lo lắng cùng sốt ruột của muội muội, Hàn Như Băng cười khẽ lên tiếng an ủi.

"Đừng lo lắng, tiểu gia hỏa rất thông minh, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì."

Hàn Như Băng vừa an ủi muội muội nhà mình vừa tính toán đợi tìm được tiểu gia hỏa, nên trừng phạt tiểu gia hỏa không nghe lời như thế nào.

"Cư nhiên còn thừa dịp chính mình cùng muội muội đi vắng mà một mình lén ra ngoài, hơn nữa đã trễ thế này vẫn chưa trở lại, đợi đến khi tìm được tiểu gia hỏa, nhất định phải trừng phạt nàng một phen."

Khi Hàn Như Băng đang tính toán sẽ trừng phạt Mạnh Hiểu Dư như thế nào thì người tìm Mạnh Hiểu Dư cũng đã trở lại."

Đại cung chủ, nhị cung chủ."

Một nữ tử mặc kính trang huyền sắc vào phòng, quỳ một gối xuống đất."

Minh, tìm được rồi sao?"

Nhìn nữ tử mặc kính trang huyền sắc, Hàn Như Băng hỏi."

Vâng."

Nữ tử mặc kính trang huyền sắc, ngẩng đầu trở lại."

Ở đâu?"

"Vũ Xuân Các."

"...Xác định?"

Hàn Như Băng trầm mặc một hồi nói."

Thuộc hạ xác định."

"Được, ta đã biết, ngươi lui xuống đi."

"Vâng, thuộc hạ cáo lui." nói rồi liền lui ra."

Sương nhi chúng ta đi đón tiểu gia hỏa!"

Hàn Như Băng nói xong lộ ra tươi cười yêu mị, "Tiểu gia hỏa lá gan không nhỏ, lén đi không nói, còn chạy đến Vũ Xuân Các chơi, xem ra phải trừng phạt một chút, ngươi đây là không biết trời cao đất rộng."

Nghĩ đến đây, Hàn Như Băng cười càng thêm yêu mị.Hàn Như Băng cùng Hàn Như Sương sau khi biết được Mạnh Hiểu Dư ở Vũ Xuân Các, hai người thay một thân nam trang, chuẩn bị đến đón Mạnh Hiểu Dư về khách điếm.Bên kia Mạnh Hiểu Dư lại bày ra vẻ mặt ai oán thay một bộ váy lụa hồng nhạt, vẻ mặt Yên Như Mị bên cạnh kinh ngạc không thôi."

Không thể tưởng nổi sau khi thay quần áo, ngươi thật đúng là một tiểu mỹ nhân!

Ngươi dứt khoát đừng về khách điếm nữa, lưu lại Vũ Xuân Các của tỷ tỷ!

Tỷ tỷ bảo đảm vị trí hoa khôi Vũ Xuân Các này sẽ thuộc về ngươi."

Nhìn Mạnh Hiểu Dư thay đổi nữ trang, Yên Như Mị quyến rũ cười nói."

Hừ, ta mới không muốn phá vị trí hoa khôi của Vũ Xuân Các các ngươi!"

Mạnh Hiểu Dư ngồi trên ghế để tiểu nha hoàn giúp mình búi tóc, khịt mũi nói với Yên Như Mị."

Ngươi đúng là biết cách làm ta thương tâm!"

Yên Như Mị vừa khoa trương lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, vừa thương tâm lên án Mạnh Hiểu Dư."

Ngươi nhớ lời ta nói, ta sẽ ở đây lên đài ba ngày, ba ngày sau chúng ta sẽ không có quan hệ."

Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt khó chịu nói, đồng thời trong lòng mắng mình không có việc gì ngẩn người làm chi?

Hiện tại tốt rồi!

Đem bản thân bán đi làm việc không công."

Ha ha yên tâm, tỷ tỷ rất giữ chữ tín, nói ba ngày là ba ngày."

Yên Như Mị cười quyến rũ nói.

Sau đó nàng thấy Mạnh Hiểu Dư không để ý mình, vì thế nói tiếp: "Tỷ tỷ bây giờ muốn đi đón khách nhân, ngươi chuẩn bị một chút, một hồi lên đài biểu diễn, tỷ tỷ ở trước chờ ngươi."

Nói xong, Yên Như Mị duỗi tay nhéo gương mặt phấn nộn của Mạnh Hiểu Dư, sau đó xoay người ra khỏi phòng.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 49


"Ai u, Trương đại gia ngài đã lâu không đến, khiến nô gia nhớ chết được."

Một nữ tử mặc quần áo bại lộ, trang điểm đậm nói xong đã nhào vào lòng một nam nhân quần áo hoa lệ, mập mạp như lợn, giọng nũng nịu.

"Đại gia ta không phải hôm nay đã đến sao?"

Được xưng là Trương đại gia, nam nhân mập mạp vừa ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng ăn đậu hũ, vừa dùng giọng đáng khinh nói."

Ai u, đại gia ngươi thật xấu."

Nữ tử bị ăn đậu hũ, tuy rằng trong miệng nũng nịu với hành vi ăn đậu hũ của nam nhân mập mạp nhưng biểu tình trên mặt lại không vui chút nào."

Không phải nam nhân không xấu nữ nhân không yêu sao?"

Nam nhân mập mạp vẻ mặt đáng khinh nói.Bên này hai người sung sướng ve vãn, đánh yêu, cách đó không xa có hai dung mạo tuyệt mỹ một bạch y, một lam y nam tử lại khẽ nhíu mày khi thấy cảnh này, biểu tình chán ghét trên mặt càng nặng."

Tỷ tỷ, Dư nhi thật sự ở đây sao?"

Hàn Như Sương mặc bộ nam trang bạch y, chau mày nhìn trước cửa "Vũ Xuân Các"."

Minh sẽ không nói dối."

Hàn Như Băng mặc nam trang lam y tươi cười, "Được rồi, chúng ta vào tìm tiểu gia hỏa về."

Nói xong thì bước vào Vũ Xuân Các.

Hàn Như Sương nhìn thấy tỷ tỷ mình đi vào thì nhíu mày đi theo.Đứng trước cửa thanh lâu là một nữ tử đang mời chào khách nhân nhìn thấy hai mĩ nam tử hướng về Vũ Xuân Các thì chạy nhanh ra đón, "Ai u...

Nhị vị công tử lớn lên thật đẹp!

Đêm nay để nhóm của nô gia hầu hạ hai người thật tốt."

Trong lúc đó một nữ tử ăn mặc bại lộ nói, vừa nói vừa hướng vào người của lam y nam tử.Hàn Như Băng nhíu mày tránh đi, giọng vững vàng lên tiếng, "Mang chúng ta đến gian tốt nhất của các ngươi."

Trong giọng lộ ra loại uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.Nhìn sắc mặt Hàn Như Băng đột nhiên lạnh xuống, hồng y nữ tử cũng không dám tiến đến, vì thế thành thật dẫn tỷ muội Hàn Như Băng vào Vũ Xuân Các."

Nhị vị công tử, đây là gian tốt nhất của Vũ Xuân Các chúng ta, không biết nhị vị công tử có hài lòng không?"

Hồng y nữ tử đem tỷ muội Hàn Như Băng đến một phòng trên lầu hai, nói."

Ân, không tồi."

Hàn Như Băng đứng trong phòng cố ý mở cửa sổ dành cho khách nhân rồi nói, lúc sau từ trong ngực lấy ra hai tờ ngân phiếu đưa cho nữ tử trẻ tuổi kia.

"Đây là thưởng cho ngươi, ngươi ra ngoài đi."

"Đa tạ nhị vị công tử ban thưởng."

Hồng y nữ tử vui vẻ thu ngân phiếu, sau đó nàng do dự một chút nói "Nhị vị công tử, không cần nô gia lưu lại hầu hạ sao?"

"Không cần, ngươi lui ra đi."

Hàn Như Sương mặt lạnh nói."

Vậy, nô gia cáo lui trước."

"Tỷ tỷ."

Nhìn thấy nữ tử kia đã lui ra, Hàn Như Sương nhẹ giọng gọi tỷ tỷ nhà mình.Nghe thấy muội muội nhà mình nhẹ gọi, Hàn Nhu Băng ngữ khí mềm nhẹ nói, "Sương nhi đừng nóng vội, chúng ta nhìn xem."

Hàn Như Băng hiểu vì sao muội muội nhà mình lại gọi mình, vừa rồi nàng cùng muội muội từ khi tiến vào Vũ Xuân Các đã luôn khắp nơi tìm kiếm thân ảnh tiểu gia hỏa, chỉ là không tìm thấy.-------------------------------------"Vật nhỏ chuẩn bị tốt chưa, thời gian biểu diễn sắp đến rồi!"

Yên Như Mị tiến vào nói với Mạnh Hiểu Dư đã sắp đổi y phục xong, đi vào cùng nàng là bạch y nữ tử tên Dạ."

Xong rồi."

Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy Yên Như Mị cùng nữ tử tên Dạ liếc mắt lại cảm thấy vô cùng khó chịu."

Tiểu Vũ, bộ dáng hiện tại của ngươi thật xinh đẹp."

Dạ vào phòng cùng Yên Như Mị, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư mặc một bộ hồng nhạt toái hoa khói nhẹ, không nhịn nổi tán thưởng, hơn nữa giơ tay đem Mạnh Hiểu Dư kéo vào lòng ngực."

Cảm ơn ngươi khích lệ."

Mạnh Hiểu Dư giãy giụa nói."

Tiểu Vũ."

Nhìn Mạnh Hiểu Dư trong lòng mình giãy giụa, giọng Dạ có chút ủy khuất.Nhìn thấy biểu tình ủy khuất của Dạ, Mạnh Hiểu Dư vốn chuẩn bị mở miệng giải thích, bản thân không phải Tiểu Vũ trong miệng nàng, tuy mình cũng gọi là Hiểu Dư nhưng Hiểu Dư không phải Tiểu Vũ cho nên ngươi không cần động một chút thì ôm ta.

Nhưng còn không đợi Mạnh Hiểu Dư mở miệng, Yên Như Mị đã lên tiếng "Ta nói này tiểu muội muội phần biểu diễn của ngươi sắp bắt đầu rồi, ngươi không có vấn đề gì chứ?"

"Vấn đề?

Có vấn đề gì?"

Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc."

Ý ta là ngươi khiêu vũ không thành vấn đề chứ?"

"Ngươi nói xem?"

Nhìn Yên Như Mị không có ý tốt tươi cười, Mạnh Hiểu Dư ngữ khí rất kém nói ba chữ cho nàng."

Vậy tỷ tỷ một hồi sẽ chờ xem ngươi biểu diễn!"

Nghe thấy lời Mạnh Hiểu Dư, Yên Như Mị đặc biệt cười thật quyến rũ, yêu mị nói.Nhìn dáng vẻ cười quyến rũ của Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư trong lòng vô cùng khó chịu, vì thế nàng cố ý nói "Ngươi không sợ ta nhảy khó xem, đạp đổ chiêu bài Vũ Xuân Các các ngươi?"

Nàng cảm thấy rất kỳ quái vì sao lại muốn cho nàng lên đài biểu diễn, lại không sự chính mình nhảy không tốt đạp đổ chiêu bài Vũ Xuân Các của các nàng?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Yên Như Mị không nói gì chỉ cười ý vị thâm trường.

Kỳ thật nàng không phải muốn Mạnh Hiểu Dư lên đài biểu diễn, nàng làm như vậy chỉ muốn giữ Mạnh Hiểu Dư thôi.

Cho nên dù tài nghệ Mạnh Hiểu Dư không tốt thì nàng cũng sẽ làm vậy.

Việc đạp đổ chiêu bài, nàng không chút lo lắng.

Dưới tình huống không rõ tài nghệ của Mạnh Hiểu Dư, nàng đã sớm chuẩn bị tiết mục phòng hờ.

Cho nên nếu Mạnh Hiểu Dư biểu diễn không tốt, nàng vẫn có biện pháp đem mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa.Nhìn Yên Như Mị không trả lời mình, Mạnh Hiểu Dư cũng không hỏi lại, một lúc sau nàng nghe bên ngoài có tiếng đàn sáo truyền đến."

Tiểu muội muội đến giờ lên đài rồi!

Mau cùng tỷ tỷ qua bên kia."

Nghe tiếng nhạc truyền đến, Yên Như Mị nhanh chóng kéo Mạnh Hiểu Dư ra ngoài.Yên Như Mị mang theo Mạnh Hiểu Dư đến sau một bình phong lớn, sau đó xoay người cười yêu mị nói với Mạnh Hiểu Dư.

"Phía sau bình phong là sân khấu!

Biểu diễn cho tốt."

Nhìn nét tươi cười yêu mị của Yên Như Mị, Mạnh Hiểu Dư trực tiếp lơ nàng, nhắm mắt hít sâu hai cái, lấy ra khăn tay màu hồng nhạt trong ngực che mặt, thong dong lướt qua bình phòng, đi lên sân khấu, nàng dựa theo tiếng nhạc mà chuyển động thân mình.Vân vũ nửa la y.

Eo nhỏ lượn lờ, tay áo phiêu phiêu.

Sương hồng nhẹ lướt, phong diễm tím tường vi.Lúc này đại sảnh Vũ Xuân Các vô cùng yên tĩnh, không, phải nói là ngoài tiếng nhạc thì không còn tiếng ầm ĩ nào khác.

Một khắc nhìn thấy dáng người Mạnh Hiểu Dư theo âm nhạc chuyển động, toàn bộ đại sảnh bắt đầu chậm rãi yên tĩnh.

Ánh mắt mọi người tập trung lên đài nhìn dáng người vong tình vũ động.
 
Back
Top Bottom