Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ

[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 20


Sau khi ăn xong, Mạnh Hiểu Dư vì không có chuyện gì làm thì nhớ đến nàng từng nói, muốn tự chế bàn chải đánh răng phiên bản cổ đại.

Đã một tháng trôi qua, hiện tại lại có thời gian.

Lúc này không làm, vậy phải đợi đến khi nào?

Nghĩ như vậy Mạnh Hiểu Dư lập tức nói với hai tỷ muội Hàn Như Băng mình có việc phải làm, sau đó chạy lên lầu.

Về đến phòng của nàng cùng Hàn Như Băng, nàng tìm giấy Tuyên Thành sau đó từ bảo bối ba lô nhỏ của mình lấy ra một cây bút bi.

Bắt đầu ngồi vào bằng vẽ sơ đồ phác thảo phương pháp làm bàn chải đánh răng.

Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư hấp tấp chạy về phòng, Hàn Như Băng đang nâng ly trà uống cũng buông xuống.

Nàng chào hỏi Nam Cung Vân Hàn cùng Nam Cung Vân Nhu rồi nói: "Xin lỗi không tiếp được", xoay người trở về phòng.Sau khi nhìn thấy tiểu gia hỏa cùng muội muội về phòng, Hàn Như Băng hàn huyên cùng Nam Cung Vân Hàn và Nam Cung Vân Nhu một hồi.

Sau đó nói với họ có việc quan trọng, cũng từ biệt bọn họ.

Nàng đứng lên trở về phòng, nàng muốn khai sáng muội muội nhà mình một chút.

"Nếu thích tiểu gia hỏa thì không cần luôn bày ra vẻ mặt lạnh rồi giấu tâm sự trong lòng.

Không nói gì cũng không làm gì, như vậy tiểu gia hỏa rất có thể sẽ bị người khác cướp!

Hôm nay nhận thức nữ tử tên Nam Cung Vân Hàn thật không đơn giản, sau khi ăn cơm xong nàng tìm mình nói chuyện phiếm.

Nhưng nội dung luôn không rời khỏi tiểu gia hỏa, hơn nữa ánh mắt nàng nhìn tiểu gia hỏa thật không thích hợp!

Hơn nữa biểu tình của Nam Cung Vân Hàn là có hứng thú với tiểu gia hỏa khiến nàng rất không thoải mái.

Cũng không biết vị muội muội lạnh như băng của mình có phát hiện không?"

Nghĩ như vậy, Hàn Như Băng cười lạnh rồi lẩm bẩm nói: "Nam Cung Vân Hàn sao?

Thật không hiểu vị y độc song tuyệt, người xưng vạn kim không cứu "Tuyệt Tâm y tiên" này vẫn luôn ở "Tuyệt Tâm Nhai" vẫn luôn không quản việc giang hồ, vì sao nàng không ở đáy vực Tuyệt Tâm nghiên cứu y thư độc kinh, lại nữ phẫn nam trang chạy đến nơi hội tụ người trong giang hồ như Phú Vân Thành này làm gì?

Chạy đến đây còn chưa tính, rốt cuộc ai mà không có việc của mình?

Nhưng mà nàng lại có hứng thú với tiểu gia hỏa nhà mình, mà không phải là việc đáng để cao hứng.

Có điều Hàn Như Băng mình cũng không phải người ăn chay, muốn đánh chủ ý lên tiểu gia hỏa nhà mình.

Không phải nên có sự đồng ý của sao?"

Nghĩ vậy, Hàn Như Băng lộ ra nụ cười hồ ly của mình.Bởi vì đang suy nghĩ, Hàn Như Băng bất giác đã đến cửa phòng muội muội.

Hàn Như Băng không gõ cửa mà đẩy đẩy cửa, phát hiện muội muội không khóa cửa.Đẩy cửa vào, nàng phát hiện muội muội nhà mình vẫn chưa đả tọa luyện công như ngày thường.

Mà đang ngồi ngay mép giường không biết đang suy nghĩ gì."

Nghĩ về tiểu gia hỏa sao?"

Thanh âm bất thình lình ngăn dòng suy nghĩ của Hàn Như Sương, nàng nhìn thoáng qua gương mặt cười như không cười của tỷ tỷ.

Cũng không trả lời, mà lạnh giọng hỏi: "Kia là Tuyệt Tâm y tiên sao?"

"Ai, muội cũng nhận ra!"

Nghe muội muội hỏi, ý cười của nàng càng lớn nói."

Vì sao nàng đến đây?"

Hàn Như Sương vẫn lời ít ý nhiều hỏi."

Ta không biết!

Nhưng nàng hình như có hứng thú với tiểu gia hỏa."

Hàn Như Băng vừa nói vừa quan sát phản ứng của muội muội.

Quả nhiên muội muội vừa nghe được Nam Cung Vân Hàn có hứng thú với tiểu gia hỏa, mày hơi nhíu lại.

Nhìn thấy phản ứng của nàng, Hàn Như Băng cười, trong lòng nghĩ: "Tiểu gia hỏa thật chọc người yêu thích mà."

Đến người lạnh như băng không dính khói lửa nhân gian như muội muội, cũng động tâm với nàng!

Xem ra từ nhỏ đến lớn muội muội cùng mình đều có thói quen xài chung đồ, như vậy đến cả người thích cũng vậy sao?

Nhưng mà hình như mình cũng không chán ghét!

Dù sao đây cũng là song bào thai muội muội!

Việc thích cùng một người cũng không phải không có khả năng.

Cũng không biết, muội muội có tiếp thu hay không?

Nếu không tiếp thu, như vậy rất khó nói!"

Nghĩ đến đây Hàn Như Băng có chút buồn rầu, nhíu mày.

Nhưng chỉ chút thôi, vì nàng sẽ nghĩ cách để muội muội tiếp thu.

Bởi vì nàng không muốn mất tiểu gia hỏa, mà nàng cũng không hy vọng muội muội khó chịu.

Cho nên biện pháp tốt nhất chính là khiến muội muội tiếp thu, hai tỷ muội mình cùng nhau có tiểu gia hỏa.

Cũng chỉ hai tỷ muội thôi, người khác đừng mơ nghĩ đến.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 21


"Sương nhi, muội thích tiểu gia hỏa đúng không?"

Vẻ mặt Hàn Như Băng nghiêm túc, hỏi.

"........."

Hàn Như Băng thấy muội muội nhìn mình, vẫn chưa trả lời.

Vì thế tiếp tục hỏi: "Kỳ thật Sương nhi thích tiểu gia hỏa đúng không?"

"........."

Thấy muội không trả lời, Hàn Như Băng tiếp tục nói: "Sương nhi có từng nghĩ, muội cùng tiểu gia hảo đều là nữ tử không?

Vạn nhất tiểu gia hỏa đã có người thích thì sao?

Nhìn người mình thích trong lòng người khác làm nũng vui đùa.

Sương nhi sẽ để ý sao?"

".........."

Nhìn muội muội vẫn không nói chuyện nhưng mày đã nhíu thật sâu.

Hàn Như Băng tiếp tục nói: "Người đơn thuần như tiểu gia hỏa, chính là rất dễ bị người khác lừa!

Vạn nhất ngày nào đó gặp phải người có ý xấu , bắt cóc còn lừa mất thân thì phải làm sao bây giờ?

Vậy thì thật lo lắng cho tiểu gia hỏa đơn thuần!"

Hàn Như Băng nói xong, làm ra vẻ lo lắng cho tiểu gia hỏa. (

Tác giả: Thật ra ngươi mới chính là người mang ý xấu đó!)"Tỷ tỷ rốt cuộc muốn nói gì?"

Nhìn thấy Hàn Như Băng càng nói càng không đáng tin, Hàn Như Sương lạnh mặt hỏi."

Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi xem Sương nhi rốt cuộc có thích tiểu gia hỏa không thôi."

Nghe được thanh âm lạnh lùng của muội muội.

Hàn Như Băng cười như hồ ly nói."

Thích thì thế nào?

Không thích thì thế nào?"

Hàn Như Sương vẫn lạnh giọng nói."

Haha nếu thích thì đi nói cho tiểu gia hỏa nghe sau đó hỏi rõ tâm tư của tiểu gia hỏa.

Nếu tiểu gia hỏa tiếp nhận thì phải bảo hộ nàng thật tốt, không cho người khác cơ hội có ý đồ xấu bắt cóc tiểu gia hoả.

Sau đó thì cùng tiểu gia hỏa sinh hoạt theo mong muốn của mình."

"Nếu không thích, vậy càng đơn giản.

Duy trì hiện trạng chờ một ngày tiểu gia hỏa gặp được người mình thích, mà người kia cũng thích tiểu gia hỏa thì đem tiểu gia hỏa giao cho người kia, cho các nàng song túc song phi chân trời góc biển có nhau, sống cuộc sống các nàng muốn."

Hàn Như Sương chờ tỷ tỷ nói xong, trực tiếp đứng lên đi về phía cửa.Nhìn muội muội không chút để ý mình.

Vì thế vội vàng hỏi: "Sương nhi muốn đi đâu?"

"Phòng tỷ."

Nghe tỷ tỷ hỏi, Hàn Như Sương ngừng một chút trả lời, sau đó tiếp tục đi đến cửa."

Chờ một chút, ta còn chưa nói xong."

Nhìn Hàn Như Sương nhấc chân muốn đi, Hàn Như Băng vội vàng lên tiếng gọi muội muội.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hàn Như Sương.

Hàn Như Băng thầm cười nghĩ: "Muội muội nhà mình tuy bề ngoài lạnh lùng như nội tâm lại đơn thuần đáng yêu!"

Nhìn thấy tỷ tỷ gọi mình sau đó một mình cười.

Nàng nghi hoặc hỏi: "Tỷ còn có lời chưa nói xong sao?"

Nghe muội muội hỏi, Hàn Như Băng thu lại ý cười, thần sắc có chút nghiêm túc nói: "Sương nhi, tỷ tỷ cũng thích tiểu gia hỏa.

Cho nên Sương nhi có thể tiếp thu tỷ tỷ không?"

".........."

Nhìn ánh mắt khó hiểu của muội muội nhà mình.

Hàn Như Băng giải thích: "Ý tỷ tỷ là muốn cùng muội thích tiểu gia hỏa, tựa như lúc trước chúng ta dùng chung đồ vật.

Tỷ tỷ muốn cùng muội có được tiểu gia hỏa, muội sẽ....đồng ý sao?"

Lúc hỏi câu này Hàn Như Băng có chút cần thận hỏi."

Cùng có được tiểu gia hỏa...."

Thấy muội muội lặp lại câu, sau đó lâm vào trầm tư.

Hàn Như Băng không nói, chỉ đứng bên cạnh chờ đáp án của muội muội.Sau khi trầm tư, Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ nhà mình hỏi: "Tỷ tỷ có muốn cùng muội tìm Dư nhi không?"

Nghe muội muội nói.

Hàn Như Băng lộ ra tươi cười vô cùng mỹ lệ, sau đó trả lời: "Đương nhiên."

Nghe lời tỷ tỷ, Hàn Như Sương không nói chuyện tiếp tục đi đến cửa chuẩn bị tìm tiểu gia hỏa.

Hàn Như Băng nhìn muội muội đi ra cửa, cũng không nói chuyện mà đi theo.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 22


"Đây là tình huống gì đây?"

Mạnh Hiểu Dư nhìn hai người từ lúc vào phòng luôn nhìn chằm chằm mình không nói lời nào.

Trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Nhìn chằm chằm mình thì thôi đi, một người thì hàng chân mày gắt gao nhăn lại, nhấp nhấp như có gì đó muốn nói.

Sau đó lại không biết vì sao chỉ nhấp môi rồi tiếp tục nhìn chằm chằm mình.

Mà một người khác thì đôi môi hơi nhếch lên, mi mắt cong cong cười nhìn mình, cũng không nói câu nào.

Nhìn bộ dáng của hai người, tuy Mạnh Hiểu Dư rất tò mò, nhưng cũng không hỏi, chỉ giương mắt nhìn hai người đối diện.

Lúc lát sau, Mạnh HIểu Dư không thể chịu nổi nữa.

Nàng thật sự không chịu nổi việc hai tỷ muội Hàn Như Băng nhìn chằm chằm mình như vậy.

Vì thế cuối cùng muốn mở miệng hỏi hai người đang làm gì mà từ lúc vào cửa đến bây giờ vẫn nhìn chằm chằm mình không nói.Khi Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị hỏi, lại không nghĩ đến Hàn Như Sương vừa rồi còn cùng Hàn Như Băng nhìn chằm chằm mình, lại bước đến trước mặt Mạnh Hiểu Dư.

Một tay đặt lên vai nàng, một tay nhẹ nhàng xoa má trái Mạnh Hiểu Dư.

Ánh mắt ôn nhu nhìn nàng sau đó chậm rãi hôn lên môi mỏng phấn nộn của nàng.

Khi hai môi dán nhau, Hàn Như Sương lập tức bị hương vị thơm ngọt trên đôi môi mềm mại của Mạnh Hiểu Dư hấp dẫn, nàng hơi đưa đầu lưỡi vào thăm dò, nhẹ nhàng liếm láp môi Mạnh Hiểu Dư.

Sau đó tựa như chưa thỏa mãn mà cạy khớp hàm Mạnh Hiểu Dư ra, xông vào miệng Mạnh Hiểu Dư, tùy ý càn quét bên trong.

Sau khi lưỡi Hàn Như Sương tiến vào miệng Mạnh Hiểu Dư, đầu tiên là đảo qua hàm trên Mạnh Hiểu Dư, sau đó quét từng địa phương trong miệng Mạnh Hiểu Dư, cuối cùng cuốn lấy lưỡi Mạnh Hiểu Dư cùng nàng dây dưa không rời.

Thẳng đến khi Mạnh Hiểu Dư bị hôn đến chóng mặt hoa mắt, khẽ ngâm một tiếng, lúc này Hàn Như Sương mới buông đôi môi Mạnh Hiểu Dư.

Sau đó kéo Mạnh Hiểu Dư mềm nhũn ra khỏi lòng mình, hai tay đặt trên vai Mạnh HIểu Dư.

Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm, lúc này hai mắt Mạnh Hiểu Dư có chút mê ly, sau đó vô cùng nghiêm túc hỏi: "Dư nhi, ta cùng tỷ tỷ rất thích nàng, chúng ta muốn cả đời này bên cạnh nàng, nàng.....nguyện ý không?"

Sau khi Hàn Như Sương nói xong, nàng khẩn trương nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, chờ đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời.

Không chỉ Hàn Như Sương khẩn trương mà Hàn Như Băng vừa lấy lại tinh thần sau khi chứng kiến cảnh muội muội hôn Mạnh Hiểu Dư cũng khẩn trương nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, mong chờ đáp án của nàng.Thời điểm Hàn Như Sương xoa xoa mặt mình, Mạnh Hiểu Dư đã ngây ra.

Sau đó lại bị Hàn Như Sương hôn, chóng mặt hoa mắt, không phân rõ đông tây nam bắc.

Ngay cả câu "Nguyện ý ở bên cạnh các nàng cả đời không?" của Hàn Như Sương, nàng cũng không nghe rõ, chỉ nghe được ba chữ "nguyện ý không?"

Tuy rằng Mạnh Hiểu Dư không biết Hàn Như Sương hỏi nàng nguyện ý chuyện gì?

Nhưng nàng biết Hàn Như Sương sẽ không hại mình.

Cho nên Mạnh Hiểu Dư cũng không hỏi lại Hàn Như Sương vừa nói gì, mà nàng đã gật đầu một cái.Hàn Như Sương vẫn luôn khẩn trương nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, sau khi thấy Mạnh Hiểu Dư gật đầu.

Nàng cao hứng một tay kéo Mạnh Hiểu Dư vào lòng mình.

Gương mặt quanh năm không cảm xúc, vào lúc này cũng nở rộ, tươi cười đến khiến người lóa mắt.Hàn Như Băng cũng khẩn trương nhìn chằm chằm Mạnh Hiểu Dư, vào lúc này cũng lộ ra tươi cười.

Sau đó nàng nâng cằm Mạnh Hiểu Dư đang đặt trên vai muội muội, nhẹ nhàng hôn xuống môi Mạnh Hiểu Dư.

Sau đó nhìn Mạnh Hiểu Dư vẫn chưa lấy lại tinh thần, nói: "Tiểu gia hỏa, nếu nàng đã đồng ý, vậy thì không được đổi ý!

Đương nhiên, ta cũng sẽ không cho nàng cơ hội đổi ý.

Ta còn có việc cần làm, nàng cùng Sương nhi ở trong phòng chơi đi.

Còn có, cơm chiều, lúc ta ra ngoài sẽ thuận tiện nói với tiểu nhị, để hắn đem lên."

Nói xong, Hàn Như Băng xoay người ra khỏi phòng.

Còn săn sóc, giúp muội muội cùng tiểu gia hỏa đóng cửa lại.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 23


"Ai!

Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

Mạnh Hiểu Dư không biết đây là lần thở dài thứ mấy.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư ngồi trong thùng tắm, một bên vừa tắm, một bên thở dài.

Nàng thật sự không rõ, mọi chuyện là thế nào, vì sao lại biến thành như vậy?

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư nghĩ đến chạng vạng chiều nay.Sau khi Hàn Như Băng rời khỏi, Hàn Như Sương bế Mạnh Hiểu Dư chưa lấy lại tinh thần đến vị trí gần cửa sổ, kéo một cái ghế dựa ngồi xuống.

Sau đó đặt Mạnh Hiểu Dư trên đùi.

Cứ như vậy, hai tay Hàn Như Sương ôm lấy Mạnh Hiểu Dư đang ngồi trên đùi, dựa vào lưng mình.

Bắt đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tuy rằng bên ngoài không có phong cảnh gì nhưng không ngăn nổi tâm tình ngắm phong cảnh của ai kia.

Chỉ là từ lúc bắt đầu xem, khóe miệng ai kia vẫn luôn hơi nhếch lên.

Có thể đoán được chủ nhân của nó tâm tình đang rất tốt.Lúc này Hàn Như Sương rất thích cảm giác bình yên hiện tại.

Ôm lấy người mình thích trong lòng, cằm gác lên vai người nọ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Thỉnh thoảng sẽ hơi nghiêng đầu, hôn gương mặt non mềm trong lòng.

Đôi tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của nhân nhi, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng hướng lên trên, lúc chạm vào hai khỏa mềm mại thì lưu luyến một chút.

Lập tức thành thật buông ra, lại trở về phần eo của nhân nhi.

Lặp lại vài lần như thế, sau khi cảm giác được người trong lòng không kháng cự.

Hàn Như Sương dường như muốn nhiều hơn, vì thế nàng quay đầu ngậm lấy vành tai tinh xảo của nhân nhi, nhẹ nhàng cắn lên.

Một bàn tay lớn mật hướng lên khỏa mềm mại của nhân nhi nhẹ nhàng xoa.Trước ngực cùng vành tai truyền đến cảm giác tê dại khiến Mạnh Hiểu Dư lấy lại tinh thần.

Vì vừa lấy lại tinh thần, nàng còn chưa rõ chuyện gì, đã bị từng đợt tê dại trong cơ thể truyền đến mà phát ra tiếng rên mềm mại.Bị thanh âm của mình làm cho chấn động.

Mạnh Hiểu Dư bắt đầu không hiểu mình vì sao lại phát ra thanh âm khiến người khác thẹn thùng như vậy.

Hơn nữa nào còn phát hiện mình ngồi lên đùi ai đó, bị ai đó ôm lấy, hiện tại còn bị ai đó ăn đậu hũ.Người nào đó nghiêng đầu, buông vành tai mình ra, hôn lên cần cổ của mình.

Mạnh Hiểu Dư có chút không xác định lên tiếng: "Như Sương tỷ tỷ?"

"Ân."

Nhìn nữ tử đang hôn cổ mình, nghe thấy mình kêu tên nàng.

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn mình một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc của mình.Mạnh Hiểu Dư vô cùng buồn bực, vì thế nàng tăng âm lượng lên: "Như Sương tỷ tỷ."

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư gọi mình lần nữa, hơn nữa âm lượng lớn hơn trước.

Hàn Như Sương ngẩng đầu lên nhìn nhân nhi trong lòng.

Trên mặt mờ mịt khó hiểu, lại còn mang theo chút ủy khuất, lên án.

Giống như chỉ trích vì sao Mạnh Hiểu Dư lại kêu nàng, không cho nàng hôn!Nhìn biểu tình Hàn Như Sương mờ mịt khó hiểu còn mang theo chút ủy khuất lên án.

Lòng Mạnh Hiểu Dư phát điên lên."

Biểu tình này là gì?

Tỷ vì sao lại có biểu cảm như vậy?

Rõ ràng ta mới là người bị ăn đậu hũ!

Tỷ ủy khuất cùng lên án cái gì?

Hơn nữa biểu tình đông chết người bình thường của tỷ đâu mất rồi?

Còn có, tỷ có thể thu hồi vẻ mặt ngốc manh được không?

Nó không xứng với thân phận của tỷ!

Còn nữa còn nữa, giả đáng thương, giả vô tội là độc quyền của ta!

Tỷ bây giờ là vi phạm bản quyền!"

Mạnh Hiểu Dư trong lòng rít gào, sau đó nhìn thoáng qua Hàn Như Sương vẫn dùng biểu tình này nhìn chằm chằm mình.

Trong lòng thở dài, sau đó nở nụ cười tươi.

Nói một câu mà bản thân nàng chỉ muốn vả chết chính mình."

Thật ra ta gọi tỷ cũng không có việc gì, chỉ là tỷ vừa rồi làm ta đau."

Vừa nói xong, trong lòng Mạnh Hiểu Dư đem mình vả trăm ngàn lần.

Vừa vả vừa hỏi: "Nói cái gì, làm đau ta?

Mạnh Hiểu Dư ngươi sao ngốc như vậy, ngươi sao có thể nói như vậy, sẽ mang theo nghĩa khác có biết không?"

Mạnh Hiểu Dư mạnh mẽ lên án chính mình trong lòng, "Làm sao có thể nói một câu mang nghĩ khác như vậy", thì Hàn Như Sương đáp lại một câu khiến nàng hoàn toàn rơi nước mắt."

Vậy sao?

Vậy ta làm nhẹ chút."

Nói xong tiếp tục cúi đầu, nhẹ nhàng gặm cắn cổ Mạnh Hiểu Dư.

Nàng rất thích cần cổ thon dài ưu nhã còn vô cùng gợi cảm của Mạnh Hiểu Dư, tựa như thiên nga mỹ lệ.Nghe Hàn Như Sương nói xong, nghĩa còn bay xa hơn nữa.

Giờ phút này, Mạnh Hiểu Dư chỉ có một loại xúc động muốn mắng người.

Nhưng cảm giác tê dại từ ngực cùng cổ truyền đến, khiến cho xúc động mắng người của nàng biến mất không còn chút nào.

Nhịn xuống tiếng rên sắp truyền ra ngoài, Mạnh Hiểu Dư nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hàn Như Sương đang gặm cắn cổ mình.

Lại cúi đầu hình thoáng qua tay phải Hàn Như Sương đang làm loạn nơi ngực mình.

Mạnh Hiểu Dư lần nữa rơi lệ, trong lòng nghĩ: "Như Sương tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể như vậy?"

Sau đó truyền đến cảm giác tê dại, nhưng lúc này Mạnh Hiểu Dư không có nhịn xuống, một thanh âm rên nhợt nhạt trào ra khỏi miệng.

Nghe thấy mình phát ra thanh âm mắc cỡ này.

Cả mặt Mạnh Hiểu Dư đều hồng thấu.Mà Hàn Như Sương nghe được tiếng than nhẹ kia.

Hô hấp cũng nặng thêm vài phần, đồng thời buông cổ Mạnh Hiểu Dư ra.

Tìm môi nàng, hung hăng hôn lên.

Vươn lưỡi, cạy khớp hàm nàng, xông vào miệng, tìm được lưỡi nàng, bắt đầu dây dưa.

Tay phải đặt trước ngực Mạnh Hiểu Dư cũng tăng thêm sức lực.

Tay trái ôm eo Mạnh Hiểu Dư cũng vậy, gắt gao ôm lấy Mạnh Hiểu Dư vào lòng.Bầu không khí vừa lúc, thời gian vừa lúc, mặt trời đã xuống núi hồi lâu.

Ánh trăng đã treo lên cao, từng thứ xuất hiện.

Đêm thanh gió mát là thời điểm thích hợp một vài việc không thể nói như phóng hỏa giết người. ("Ngươi nói gì?"

Hàn Như Sương tay phải cầm kiếm, mặt đầy sát khí nhìn mỗ Vũ.

"Khụ khụ khụ, ta nói sai rồi, hẳn là đêm hoa hảo nguyệt viên, ngày tốt cảnh đẹp thì nên làm một chút việc yêu đương mới đúng!"

Mỗ Vũ sợ hãi, nhìn chằm chằm hàn quang lấp lánh của bảo kiếm).Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng đập cửa.

Cắt ngang Hàn Như Sương đang chuẩn bị đi thêm bước nữa.Hàn Như Sương bị cắt ngang chuyện tốt, vô cùng khó chịu nhìn về phía cửa.

Sau đó lạnh lùng, cùng tràn ngập sát khí nói: "Lăn."

Điếm tiểu nhị ngoài cửa bị ngữ khí tràn ngập sát khí, cả người run run.

Thiếu chút nữa đã ném hết cơm chiều trên tay chạy đi.

Tuy rằng bị một chữ "lăn" làm cho chân mềm nhũn nhưng nghĩ đến mỹ nữ mặc y phục tím nhạt dặn dò.

Điếm tiểu nhị đứng trước cửa, da đầu căng chặt gõ cửa.

Sau đó lại nói: "Khách quan, ta là điếm tiểu nhị.

Ta đến đưa bữa tối cho nhị vị."

Sau khi nói một chữ "lăn" đầy sát khí, Hàn Như Sương cúi đầu hôn Mạnh Hiểu Dư.

Nhưng không nghĩ đến, người ngoài cửa cư nhiên không sợ chết, lại bắt đầu gõ cửa.

Sau đó nghe hắn nói: "Hắn là điếm tiểu nhị, đến đưa bữa tối."

Nhưng lúc này, Hàn Như Sương làm sao còn quản hắn là ai, tới đây làm gì?

Vì thế lạnh lùng nói về phía cửa: "Đem đi, không cần."

Nói xong, nàng chuẩn bị hôn môi phấn nộn của nhân nhi trong lòng.

Ai ngờ, lại bị nàng né tránh.

Hàn Như Sương khó hiểu nhìn nàng, thấy vẻ mặt ủy khuất của Mạnh HIểu Dư, cùng giọng nói mềm mại: "Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm."

Hàn Như Sương nhìn gương mặt Mạnh Hiểu Dư mang theo chút ủy khuất cùng làm nũng.

Nàng hôn lên miệng nhỏ của Mạnh Hiểu Dư một cái, đặt Mạnh Hiểu Dư xuống đất.

Đứng lên mở cửa, nói với điếm tiểu nhị đã muốn chạy đến cầu thang: "Khoan đã, đem bữa tối vào đi."

Nói xong xoay người vào phòng, ngồi bên cạnh Mạnh Hiểu Dư, bưng ly trà lên uống.

Thấy điếm tiểu nhị khom lưng, cúi đầu, mang thức ăn đi vào.

Nàng chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu uống trà.

Nàng đối với điếm tiểu nhị phá hỏng chuyện tốt này nhìn thế nào cũng không thuận mắt.Khác với vẻ lãnh đạm của Hàn Như Sương, lúc này Mạnh Hiểu Dư lại rất nhiệt tình tiếp đón điếm tiểu nhị, còn giúp đỡ điếm tiểu nhị xếp chén đũa!

Lúc này nàng vô cùng cảm kích điếm tiểu nhị, vốn tưởng rằng đêm nay nàng sẽ từ thiếu nữ lột xác thành nữ nhân!

Tuy nàng không chán ghét Hàn Như Sương hôn mình cùng giở trò với mình.

Nhưng này không có nghĩa là nàng không sợ hãi!

Mặc kệ là ai, chắc chắn cũng sẽ sợ chuyện này, đúng không?

Cho nên trong lòng Mạnh Hiểu Dư cực kỳ mâu thuẫn, nàng không biết nên làm sao bây giờ.

Đúng lúc có tiếng đập cửa của điếm tiểu nhị, cứu vớt nàng.

Cho nên Mạnh Hiểu Dư nhìn điếm tiểu nhị, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Vì thế đối mặt với điếm tiểu nhị, Mạnh Hiểu Dư luôn cười tủm tỉm.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 24


Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư tươi cười xán lạn với điếm tiểu nhị, độ ấm quanh người Hàn Như Sương nháy mắt giảm xuống vài độ.

Ánh mắt nhìn điếm tiểu cũng càng thêm rét lạnh.

Điếm tiểu nhị cảm giác được không khí xung quanh trở nên lạnh hơn.

Lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hàn Như Sương, trong lòng không hỏi run lên.

Hắn thế nào cũng không nghĩ ra, bản thân khi nào đã đắc tội với vị khách quan kia.Nghĩ một lúc, điếm tiểu nhị nhìn thoáng qua Mạnh Hiểu Dư.

Trong lòng nghĩ đến, vẫn là vị cô nương mặc y phục màu tím này xinh đẹp lại đáng yêu hơn!

Chẳng những cười với mình còn hảo tâm giúp mình xếp đồ ăn.Sau khi bày thức ăn ra, điếm tiểu nhị vốn định nói với Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Sương, đồ ăn đã dọn xong, nhị vị khách quan mời dùng.

Nhưng hắn vừa ngẩng đầu đã bị nụ cười đáng yêu kiều mỹ của Mạnh Hiểu Dư làm cho ngây dại.

Những lời chuẩn bị nói cũng chỉ nằm trong cuống họng, không thể thốt lên.

Chỉ có thể đứng ngốc tại chỗ nhìn chằm chằm nụ cười của Mạnh Hiểu Dư."

Ra ngoài."

Hàn Như Sương nhìn điếm tiểu nhị ngây ngốc nhìn Mạnh Hiểu Dư, lạnh lùng nói ra hai chữ.Bị hai chữ "ra ngoài" tràn ngập sát khí của Hàn Như Sương dọa.

Điếm tiểu nhị vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi, lập tức ra ngoài.Nhìn thấy điếm tiểu nhị ra ngoài còn đóng cửa.

Hàn Như Sương nhìn người bên cạnh vì thức ăn mà hai mắt sáng ngời.

Đem Mạnh Hiểu Dư ôm vào lòng sau đó hôn lên môi nàng.

Cạy khớp hàm Mạnh Hiểu Dư ra, tìm được chiếc lưỡi thơm ngọt mềm mại, bắt đầu dây dưa.

Đến khi Mạnh Hiểu Dư không thở nổi, mới buông nàng ra."

Về sau không được cười với bất kỳ ai ngoài ta cùng tỷ tỷ."

Hàn Như Sương nhìn Mạnh Hiểu Dư mềm yếu trong ngực thở dốc, có chút không nói nên lời.

Sau khi nhìn thấy nhân nhi trong lòng gật đầu thì đem nàng kéo lên đùi mình.

Sau đó cầm lấy đũa trên bàn, gắp một ít thịt cùng cá đưa đến bên miệng Mạnh Hiểu Dư, chờ nàng hé miệng ăn xong thịt cá.

Thì lại gắp một ít rau xanh cho mình, rồi gắp một ít rau xanh cho Mạnh Hiểu Dư.

Đến khi Mạnh Hiểu Dư hé miệng ăn mới lấy đũa ra, sau đó gắp thức ăn cho mình.Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư vông cùng buồn bực khó hiểu, nàng không hiểu.

Vì sao Như Sương tỷ tỷ luôn lạnh như băng lại đột nhiên biến thành như vậy?

Từ lúc mình mơ hồ đáp ứng, Như Sương tỷ tỷ liền bắt đầu giống Như Băng tỷ tỷ.

Tính cách Như Sương tỷ tỷ giống như bị biến đổi, chẳng những luôn mỉm cười lại còn rất nhiệt tình.

Hiện tại còn ôm mình, để mình ngồi lên đùi nàng.

Lại còn uy mình ăn, phi thường bá đạo ôm mình vào lòng.

Không cho mình rời đi, ngay cả đồ ăn cũng uy đến miệng, nếu mình không ăn, nàng sẽ luôn giơ tay không buông.Lúc này Mạnh Hiểu Dư chợt nhận ra trong lúc mình mơ hồ đã đáp ứng ở bên tỷ muội Hàn Như Băng.

Mạnh Hiểu Dư thầm giật mình nhưng sau đó bình thường như trước.

Thầm nghĩ: "Dù sao mình cũng thích ở bên Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ, cùng nhau trải qua một đời, cũng không hẳn là chuyện không tốt."

Căn cứ vào thần kinh thô của Mạnh Hiểu Dư.

Nàng rất nhanh đã tiếp nhận sự thật mình sẽ cùng hai nữ nhân trải qua một đời.Nhưng điều khiến nàng buồn bực khó hiểu là vì sao Như Sương tỷ tỷ băng sơn của nàng biến mất không thấy?Mà người đã gắt gao ôm mình trong lòng, dùng đũa uy mình ăn, khóe miệng cong lên là Như Sương tỷ tỷ của mình sao?Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư há miệng ăn tôm mà Hàn Như Sương đã bóc vỏ đưa đến miệng nàng.

Sau đó vừa nhai vừa tiếp tục buồn bực.Tâm tình này tiếp tục đến khi Mạnh Hiểu Dư ăn xong, tắm xong.

Cuối cùng nằm trên giường, nằm trong lòng Hàn Như Sương ngủ mới chấm dứt.-------------------------------------------------Sáng sớm, trời vừa tờ mờ sáng, Mạnh Hiểu Dư đã mở mắt, tuy rằng không biết vì sao hôm nay mình lại tỉnh sớm như vậy.Nhưng sau khi tỉnh nàng lại không ngủ được.

Vì thế sau khi lăn lộn vài vòng trên giường, Mạnh Hiểu Dư bước xuống giường.

Thay y phục, rửa mặt xong.

Mạnh Hiểu Dư mang theo Kiếm Thanh Nguyệt của xú lão đầu ra khỏi phòng.Mạnh Hiểu Dư nghĩ đi đến tiểu đình viện phái sau khách điếm luyện kiếm."

Aaaa đây là kiếm pháp gì?

Vì sao lúc luyện luôn cảm thấy không thích hợp, hơn nữa khó luyện muốn chết.

Kiếm pháp khó luyện như vậy, xú lão đầu kia lại nói với mình rằng đây là kiếm pháp nhập môn sơ cấp.

Tư thế thật khó coi, kiếm pháp lại khó luyện, thật quá chán ghét mà, mình không muốn luyện nữa."

Luyện kiếm pháp nhập môn của xú lão đầu hơn nửa ngày, Mạnh Hiểu Dư cũng cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nàng quyết định không luyện, đứng đó oán giận, xú lão đầu dạy cho nàng kiếm pháp khó luyện hơn nữa tư thế còn khó coi.Sau khi oán giận xong, Mạnh Hiểu Dư như nghĩ gì đó.

Ánh mắt sáng lên, sau đó vỗ tay một cái nói: "Mình thật ngốc mà!

Vì sao mình nhất định phải luyện kiếm pháp của xú lão đầu?

Mình có thể luyện Thái Cực Kiếm mà gia gia đã dạy mình!

Tuy Thái Cực Kiếm nhìn chậm rì rì, lại mềm như bông không có chút lực công kích nào.

Nhưng có thể cường thân kiện thể!

Hơn nữa chiêu thức Thái Cực Kiếm pháp cũng đẹp hơn nhiều.

Quan trọng nhất là mình đã luyện nó cùng gia gia vào năm bảy tuổi.

Đến nay vẫn luôn luyện, buổi tối trước khi xuyên qua, mình còn cùng gia gia đến công viên tiểu khu luyện nửa ngày."

Nghĩ đến gia gia, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu nhớ nhà.

Bản thân xuyên đến thế giới này đã gần ba tháng.

Không biết ba mẹ, gia gia nãi nãi thế nào.

Bọn họ không tìm thấy mình có thể rất thương tâm không?

Nghĩ đến ba ôn nhu cùng mẹ lải nhải, gia gia nãi nãi hiền từ.

Nước mắt Mạnh Hiểu Dư không khống chế được rơi xuống.

Nàng rất nhớ nhà, cũng rất nhớ người thân của mình.Sau khi khóc xong.

Mạnh Hiểu Dư bình tĩnh lại.

Nàng lau nước mắt, vỗ mặt mình nói: "Mạnh Hiểu Dư, ngươi mau tỉnh lại.

Không thể khóc sướt mướt, ngươi như vậy, nếu để ba mẹ cùng gia gia nãi nãi biết được, nhất định sẽ càng thương tâm hơn, cho nên ngươi phải tỉnh lại, không thể khóc.

Hơn nữa ngơi không phải muốn luyện Thái Cực Kiếm pháp mà gia gia dạy ngươi sao?

Gia gia từng nói khi luyện Thái Cực Kiếm pháp, nội tâm nhất định phải bình thản, không thể suy nghĩ cái khác."

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu điều chỉnh tâm tình, cũng may thần kinh nàng rất thô, buồn mau cũng qua mau.

Cho nên rất nhanh, nàng đã điều chỉnh được tâm tình của mình.Sau khi bình tĩnh, Mạnh Hiểu Dư cầm Kiếm Thanh Nguyệt, bắt đầu luyện Thái Cực Kiếm pháp.Bởi vì bảy tuổi Mạnh Hiểu Dư đã luyện tập cùng gia gia.

Cho nên chiêu thức trong Thái Cực Kiếm sớm đã nhớ rõ, trở thành bản năng của nàng.

Chiêu thứ nhất vừa ra, chiêu thứ hai đã đến, tiếp theo là chiêu thứ ba thứ tư, cứ liên tiếp không ngừng.Căn bản là khác hoàn toàn khi luyện kiếm pháp của xú lão đầu, luyện chiêu thứ nhất xong phải nghĩ đến chiêu thứ hai là gì.Rất nhanh, Mạnh Hiểu Dư đã luyện xong Thái Cực Kiếm pháp.

Động tác như nước chảy mây trôi, lưu loát liền mạch, không hề ngắt quãng.Sau khi luyện xong, Mạnh Hiểu Dư cảm thấy không tệ lắm.

Vì thế ngay sau đó lại đánh Thái Cực quyền.

Bởi vì nội tâm bình thản, Mạnh Hiểu Dư rất nhanh đã tiến vào trạng thái.

Đồng thời nàng cũng phát hiện vài việc.Khi luyện Thái Cực Kiếm cùng Thái Cực Quyền.

Nàng đều cảm giác được một dòng nước ấm đang chuyển động trong người.

Cảm giác này rất thoải mái giống như cả người đang ngâm trong suối nước nóng.Đây là điều mà trước đây Mạnh Hiểu Dư cùng gia gia luyện Thái Cực chưa bao giờ cảm giác được.Hơn nữa nàng còn cảm giác được, lúc này mình tựa như hòa hợp với vạn vật đất trời.

Bên tai nàng phảng phất nghe được tiếng lá cây bị gió thổi, tiếng nước từ suối nhỏ, tiếp sóng vỗ lên bờ, cùng tiếng ong đang bay lấy mật, còn có tiếng chim chóc trên cây ca hát.

Còn có rất nhiều thanh âm thiên nhiên mà nàng chưa từng để ý.Nhiều thanh âm như vậy tiến vào tai Mạnh Hiểu Dư.

Lại không biến thành âm hỗn tạp ngược lại như giai điệu mỹ diệu truyền vào tai.

Mà người biểu diễn là toàn bộ trời đất, toàn bộ thiên nhiên.Mạnh Hiểu Dư dần dần trầm mê vào bản hợp xướng này.

Cả người tiến vào trạng thái quên mình.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 25


Lúc này Hàn Như Băng đã kinh ngạc không nói nên lời.

Lúc nhìn thấy tiểu gia hỏa đánh bộ quyền pháp kia, Hàn Như Băng không thể tin vào mắt mình.

Quay đầu nhìn muội muội bên cạnh cũng ngạc nhiên không thôi.

Hiển nhiên nàng cũng không tin tưởng nổi tiểu gia hỏa có thể đánh được một bộ quyền pháp tinh diệu như vậy.Đêm qua bởi vì Hàn Như Băng phải xử lý một ít việc trong cung, mà không về khách điếm.

Cho nên khi nàng xử lý xong việc cùng công đạo cho một vài đệ tử nội thất thì trời cũng đã hơi sáng.

Hàn Như Băng nói với muội muội nhà mình nguyên nhân bản thân vì sao cả đêm không trở về.

Hai người cùng trở về khách điếm, khi nàng trở về phòng, không nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư vốn đang ôm chăn ngủ như mọi ngày.Hai người cảm thấy kỳ quái, sớm như vậy, tiểu gia hỏa đi đâu đây?

Vì thế Hàn Như Băng hỏi điếm tiểu nhị.

Khi điếm tiểu nhị nói cho hai người biết, tiểu gia hỏa đi đến đình viện sau khách điếm.Hai người lập tức đi đến đình viện.

Khi vào đình viện nhìn thấy tiểu gia hỏa đang luyện kiếm.

Hàn Như Băng cùng muội muội mình Hàn Như Sương không quấy rầy chỉ đứng một bên nhìn.

Khi Hàn Như Băng nhìn thấy muội muội nhà mình không bày mặt lạnh mà thay vào đó là hơi tươi cười.

Hàn Như Băng cũng tươi cười, thầm nghĩ: "Tiểu gia hỏa thật lợi hơi mà!

Cư nhiên có thể đem gương mặt băng sơn vạn năm của muội muội hòa tan."

Khi Hàn Như Băng đang nghĩ đến tiểu gia hỏa có thể đem muội muội của mình hòa tan.

Lơ đãng đảo mắt nhìn thấy tiểu gia hỏa không biết lúc nào đã ngưng luyện kiếm.

Ngược lại đứng ở đó, vẻ mặt ghét bỏ, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở không biết đang lẩm bẩm chuyện gì.

Bởi vì cách quá xa, hai người không nghe rõ tiểu gia hỏa đang lẩm bẩm chuyện gì.

Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng cũng đại khái có thể đoán được, tiểu gia hỏa đang oán giận kiếm pháp nhập môn mà Mễ Lâu lão tiền bối dạy nàng khó luyện không nói tư thế còn khó nhìn.Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư sau khi oán giận thì dường như bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên vỗ tay một cái.

Lại bắt đầu hưng phấn lẩm bẩm, chỉ là không bao lâu lại thấy nàng như nghĩ đến chuyện thương tâm nào đó, nước mắt rơi xuống.Nhìn tiểu gia hỏa trong nháy bị cảm xúc bi thương bao phủ.

Lại nhìn thấy nước mắt che kín mặt nhỏ của nàng, Hàn Như Băng cảm giác tâm mình đau lên.

Nàng muốn ngay lập tức bước đến trước mặt tiểu gia hỏa, đem tiểu gia hỏa ôm vào lòng an ủi nàng.

Chỉ là nàng ngay lập tức ngăn suy nghĩ này lại, đồng thời cũng duỗi tay ngăn Hàn Như Sương chuẩn bị bước đi chỗ tiểu gia hỏa.

Nhìn thấy muội muội khó hiểu nhìn nàng.

Hàn Như Băng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Tầm mắt nhìn về phía tiểu gia hỏa lúc này đang khóc thút thít.Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ nhà mình giữ chặt mình, không nói gì chỉ lắc đầu.

Lại nhìn về phía Dư nhi đã khóc thút thít.

Tuy rằng có chút khó hiểu nhưng cũng không bước đến.

Chỉ giống như tỷ tỷ, nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư đang khóc thút thít.Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư rơi lệ, lòng hai người đều không thoải mái.

Đôi tay gắt gao nắm chặt.Cũng may Mạnh Hiểu Dư chỉ không một lúc thì như nghĩ gì đó.

Lẩm bẩm hai tiếng, thì dùng tay lau khô nước mắt.

Sau đó nhắm hai mắt lại, không biết nghĩ gì.

Sau đó mở hai mắt lên, cảm giác bi thương lúc trước đã không thấy bóng dáng ngược lại biến thành thần thái bình thản.Chuyển biến nhanh chóng như vậy, hai tỷ muội Hàn Như Băng đứng xa xa suýt nữa không phản ứng kịp.

Hai người càng ngạc nhiên hơn là sau khi cảm xúc của Mạnh Hiểu Dư biến hóa.

Bắt đầu luyện một bộ kiếm pháp tinh diệu mà các nàng chưa bao giờ gặp qua, khi Mạnh Hiểu Dư luyện xong bộ kiếm pháp tinh diệu đó.

Các nàng thấy Mạnh Hiểu Dư buông kiếm xuống, bắt đầu đánh cùng một bộ quyền pháp tinh diệu.Khi Mạnh Hiểu Dư quên mình đánh xong Thái Cực Quyền.

Cảm giác được bụng có chút đói.

Vì thế xoay người chuẩn bị đi đến đại đường khách điếm, chuẩn bị ăn sáng.Mạnh Hiểu Dư vừa xoay người đã thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng đang đứng ngốc lăng.

Vì thế hưng phấn gọi hai người, sau đó nhanh chân bước đến.Tỷ muội Hàn Như Băng bị tiếng gọi "Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ" của Mạnh Hiểu Dư làm cho hoàn hồn.

Vì thế hai người cũng nhanh chóng bước về phía Mạnh Hiểu Dư, đồng thời cười nhẹ.Hàn Như Băng duỗi tay, nhéo mặt Mạnh Hiểu Dư đã đi đến bên người các nàng.

Sau đó nói: "Tiểu gia hỏa đói bụng không?

Chúng ta đi ăn sáng nha!"

"Ân có chút đói."

Mạnh Hiểu Dư gật đầu, trả lời.

Sau đó nghĩ gì đó, hỏi tỷ muội Hàn Như Băng: "Như Băng tỷ tỷ, khi nào thì tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ đi đến hậu viện?"

"Bọn ta đã đến một lúc."

Hàn Như Băng cười đáp."

Ai.....Thật sao?

Vật vì sao lúc nãy ta không phát hiện ra hai tỷ"?

Mạnh Hiểu Dư có chút kinh ngạc hỏi."

Có thể do ngươi không chú ý!"

Nhìn vẻ mặt đáng yêu của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Sương nói.

Sau đó Hàn Như Băng nghĩ một chút, hỏi: "Tiểu gia hỏa, bộ quyền pháp cùng bộ kiếm pháp ngươi vừa đánh, vì sao trước đây ta không thấy ngươi luyện qua?

Hơn nữa võ công tinh diệu lợi hại như vậy là ai dạy ngươi?"

Hàn Như Băng vô cùng tò mò, tiểu gia hỏa này đến bộ kiếm pháp nhập môn cũng luyện lâu như vậy.

Vì sao lại có thể thuần thục một bộ kiếm pháp tinh diệu như vậy.

Hơn nữa sau đó còn đánh một bộ quyền pháp cũng tinh diệu không kém."

Tỷ nói Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm sao?"

Nghe Hàn Như Băng hỏi, Mạnh Hiểu Dư có chút không chắc hỏi lại.

Trong mắt nàng, Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm là một môn thể thao cường thân kiện thể thôi.

Hoàn toàn không phải loại dùng để giết người đánh nhau hay võ công tuyệt học.

Vì thế nghe Hàn Như Băng nói đây là kiếm pháp cùng quyền pháp tinh diệu.

Nàng không thể không hỏi lại Hàn Như Băng."

Nguyên lai hai bộ võ công kia gọi là Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm!

Không biết, võ công tinh diệu tuyệt luân như vậy, tiểu gia hỏa là học được ở đâu?"

"Haha, Như Băng tỷ tỷ khẳng định lầm, Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm này là gia gia dạy cho ta, dùng để rèn luyện thân thể thôi.

So với loại võ công tinh diệu tuyệt luân còn cách xa vạn dặm!"

Sau khi Mạnh Hiểu Dư xác định Hàn Như Băng nói về Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm thì cười giải thích với Hàn Như Băng."

Là vậy sao?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư giải thích, Hàn Như Băng có chút nghi hoặc hỏi."

Đương nhiên là vậy!

Hơn nữa, trên thế giới sao có loại võ công chậm rì rì lại mềm như bông còn không có lực công kích nào như Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm chứ!"

Mạnh Hiểu Dư trả lời nghi vấn của Hàn Như Băng.Nhìn thấy bộ dáng không tin Thái Cực quyền cùng Thái Cực kiếm là hai võ công tinh diệu của Mạnh Hiểu Dư.

Hàn Như Băng nghĩ đến: "Xem ra tiểu gia hỏa vẫn không hiểu đạo lý "lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động."

Tuy nhìn bề ngoài võ công này thong thả vô lực nhưng uy lực lại lớn vô cùng, từng chiêu tương khấu, hoàn hoàn tương khế, liên miên không dứt."

Nghĩ đến đây, Hàn Như Băng muốn nói cho tiểu gia hỏa, võ công chậm rì rì mềm như bông kia thật sự là tuyệt học võ lâm hiếm thấy.

Chỉ là nàng vừa mở miệng, vẫn chưa nói lời nào, đã bị Mạnh Hiểu Dư ngắt lời."

Như Băng tỷ tỷ, chúng ta đừng thảo luận đề tài không dinh dưỡng này nữa được không?

Ta đã đói muốn chết rồi, chúng ta ăn sáng trước được không?

Nếu tỷ cùng Như Sương tỷ ty hứng thú với bộ võ công kia, lần sau ta nói với hai tỷ!

Chúng ta ăn sáng trước nha!"

Mạnh Hiểu Dư nói xong, xoa bụng đói, ánh mắt đáng thương nhìn tỷ muội Hàn Như Băng.Nhìn Mạnh Hiểu Dư bĩu môi, làm nũng.

Hàn Như Băng giơ tay nhéo mặt nàng, cười nói: "Được, chúng ta ăn cơm trước."

Còn Hàn Như Sương trực tiếp dắt tay Mạnh Hiểu Dư đi vào khách điếm.----------------------------------------------Trên đường lớn rộn ràng náo nhiệt."

Oa....

đồ chơi bằng đường này thật đẹp!

Đại thúc món này ta muốn, bao nhiêu tiền?"

Lúc này, tay phải Mạnh Hiểu Dư cầm hồ lô đường.

Đứng trước sạp bán đồ chơi bằng đường, chỉ vào một món đồ chơi xinh đẹp hỏi lão bản."

Năm văn tiền một cái."

Lão bản là một nam tử trung niên, cười nói với Mạnh Hiểu Dư."

Được, cho ta một cái!"

Mạnh Hiểu Dư lấy năm văn tiền trong túi đưa cho nam tử trung niên.

Cười hì hì, đưa tay nhận lấy đồ chơi bằng đường của lão bản.

Liếm một ngụm, ngay sau đó cười híp mắt, nói: "Thật ngọt!

Cảm ơn đại thúc."

Xoay người tiếp tục đi dạo.Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư phía trước tay trái cầm đồ chơi bằng đường, tay phải cầm hồ lô đang ăn vui vẻ.

Trong lòng buồn cười nghĩ: "Tiểu gia hỏa không phải vừa ăn sáng không bao lâu sao?

Vì sao hiện tại có thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy?

Có đôi khi thật bội phục sức ăn của tiểu gia hỏa, thời điểm ăn sáng rõ ràng đã ăn rất nhiều.

Vậy mà hiện tại vẫn còn bụng ăn được đồ ăn vặt."

Nghĩ đến đây, Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư vui vẻ ăn hồ lồ đường cùng đồ chơi bằng đường, thường xuyên nhìn đông nhìn tây.Nàng quay đầu nhìn thoáng muội muội mặt lạnh bên cạnh.

Cùng một vị nữ phẫn nam trang khác đang mỉm cười nhìn tiểu gia hỏa.

Hàn Như Băng nhẹ nhàng thở dài.Khi Mạnh Hiểu Dư đang vui vẻ đi dạo cùng ăn hồ lô đường và đồ chơi bằng đường thì nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người đang vây quanh, không biết đang làm gì.

Với lòng hiếu kỳ mãnh liệt, Mạnh Hiểu Dư tính toán vào xem.Khi Mạnh Hiểu Dư đến gần, chui vào bên trong.

Nàng thấy được một màn vô cùng cẩu huyết thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp.

Trước mặt là tên nam tử ăn mặc hoa lệ, diện mạo vô cùng đáng khinh, không biết hắn là phú nhị đại hay quan nhị đại, phía sau hắn là một đám cẩu nô tài cậy thế chủ đang đùa giỡn một nữ tử xinh đẹp đàng hoàng.Phàm là người bình thường có tinh thần hiệp nghĩa, khi gặp tình huống này.

Phần lớn vào lúc này sẽ nhảy ra, hô to "Dừng tay" sau đó là một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng Mạnh Hiểu Dư là người có tinh thần hiệp nghĩa chỉ là không bình thường.

Khi nàng nhìn thấy tình huống này, đầu óc lập tức hiện ra câu nói vô cùng kinh điển trên mạng.

Vì thế lúc này tay phải nàng nắm chắc xâu hồ lô năm viên đã bị nàng ăn ba viên còn thừa hai viên.

Chỉ vào nam tử đáng khinh kia, lớn tiếng nói: "Cầm thú, mau buông cô nương kia ra, ta đến!"
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 26


Nhìn tứ phía nháy mắt an tĩnh, cùng mọi ánh nhìn đang tập trung lên mình kể cả nam nhân đáng khinh đang lôi kéo cùng thiếu nữ đàng hoàng cũng ngừng động tác mà nhìn mình.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư chỉ muốn trốn đi, sao mình có thể nói hai chữ cuối như vậy?

Đồng thời trong lòng bắt đầu rít gào: "Ánh mắt kia là thế nào?

Ta không phải không cẩn thận nói nhiều hơn hai chữ thôi sao?

Các ngươi có cần dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn ta không?

Còn có nam nhân đáng khinh cùng thiếu nữ đàng hoàng, ánh mắt như nhìn đồng đạo của các ngươi là ý gì?

Lão nương cùng ngươi là không cùng chí hướng!

Lão nương là thanh niên chính trực nam tốt!

Còn có nữ tử bị đùa giỡn kia nữa.

Ta đến cứu ngươi!

Ngươi không cảm tạ ta thì thôi, còn dùng ánh mắt sợ hãi như nhìn sắc lang nhìn ta là thế nào?

Ngươi như vậy làm một người anh hùng cứu mỹ nhân như ta làm sao chịu nổi?"

Mạnh Hiểu Dư rất muốn đem những lời trong lòng nói ra, vừa làm trò trước mặt những người này mà lớn tiếng rít gào.

Chỉ trích những người này sao có thể chỉ bằng hai chữ cuối nàng nói mà có thể không tính hành động vĩ đại không cúi đầu trước cái ác, dũng cảm xông đến, anh hùng cứu mỹ nhân của nàng.Tuy rằng Mạnh Hiểu Dư rất muốn làm như vậy, nhưng dưới các loại ánh mắt của nhiều người.

Mạnh Hiểu Dư chậm rãi thu hồi tay đang chỉ nam nhân đáng khinh kia, tay phải nắm chặt hồ lô đường.

Sau đó đem hồ lô đường nuốt vào bụng.

Há miệng bình tĩnh nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi miệng ta rút gân, các ngươi tiếp tục đi!"

Câu này làm mọi người nằm liệt giữa đường, sau đó nàng bình tĩnh xoay người ra khỏi đám đông."

Rốt cuộc cũng ra khỏi ánh mắt của đám người đó.

Ánh mặt thật làm người ta sợ mà!"

Mạnh Hiểu Dư từ trong đám đông đi ra, cảm khái nói.

Nhưng nàng vừa cảm thán xong, nhìn thấy ba người Hàn Như Băng đứng cách mình không xa.Nhìn mặt Như Sương tỷ tỷ vẫn lạnh như cũ thì còn Như Sương tỷ tỷ cùng Nam Cung Vân Hàn vừa gặp ở cửa khách điếm vào buổi sáng cũng muốn đi ra ngoài, hai người lúc này đang tươi cười mà Mạnh Hiểu Dư không hiểu.

Tuy Mạnh Hiểu Dư không hiểu ý cười của hai người nhưng nàng có thể khẳng định ba người này vừa nhìn thấy màn vừa rồi.Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư không khỏi muốn rơi lệ đầy mặt.

Hình tượng của ta, chỉ vì một câu trên mạng mà bị hủy!A!!!!

Hình tượng bị hủy còn chưa tính, đám người đó cũng không biết ta.

Cùng lắm về sau ta ra cửa chỉnh trang lại là được.

Nhưng vì sao Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ lại thấy?

Nghĩ đến đây, Mạnh Hiểu Dư giương mắt nhìn tỷ muội Hàn Như Băng.

Hàn Như Sương vẫn mặt lạnh như cũ, nhưng đôi mắt lại nhìn mình, đôi môi gắt gao mím chặt.

Mà Như Băng tỷ tỷ cũng nhìn mình nhưng lại tươi cười khiến Mạnh Hiểu Dư không hiểu chỉ cảm giác rất nguy hiểm.Biểu cảm của hai người này, nếu trước chiều hôm qua, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy khẳng định sẽ thấy rất bình thường.

Cuối cùng Như Sương tỷ tỷ vẫn mặt lạnh!

Còn Như Băng tỷ tỷ vẫn luôn tươi cười làm mình không hiểu.

Cho nên biểu cảm hiện tại của nàng, không có không đúng.Nhưng trải qua buổi chiều hôm qua, sau khi chính mình mơ hồ đáp lại lời thổ lộ của tỷ muội Hàn Như Băng.

Lại nhìn thấy biểu cảm của các nàng, Mạnh Hiểu Dư cảm giác mình sắp gặp phải chuyện xui xẻo.

Vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy?Đương nhiên là bởi vì từ buổi chiều hôm qua sau khi nhìn đáp lại lời thổ lộ của hai người.

Hành động biểu hiện của hai người!

Không nói đến Như Băng tỷ tỷ sau khi mình đáp ứng chỉ hôn mình một chút đã ra ngoài làm việc.

Thẳng đến sáng hôm nay mới trở về khách điếm.

Cho nên mình cảm giác được Như Băng tỷ tỷ có chút thay đổi nào đó với mình.

Nhưng mình lại không thể nói rõ là thay đổi chỗ nào.Nhưng Như Sương tỷ tỷ lại khác, sau khi mình tiếp nhận hai người.

Thái độ Như Sương tỷ tỷ biến hóa vô cùng lớn với mình!

Quả thật là biến từ băng sơn thành núi lửa!

Hơn nữa còn là núi lửa phun trào.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 27


"Tiểu Dư nhi đang suy nghĩ gì vậy?"

Nam Cung Vân Hàn đến gần Mạnh Hiểu Dư, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Mạnh Hiểu Dư, ôn nhu hỏi Mạnh Hiểu Dư.

Hoàn toàn lơ đi sắc mặt tỷ muội Hàn Như Băng đã biến hòa thế nào.

"Ách, không nghĩ gì cả!"

Bị giọng nói ôn nhu của Nam Cung Vân Hàn làm cho hoàn hồn, lại bị nụ cười nhạt mang theo ôn nhu cùng dung nhan tuyệt mỹ của nàng hấp dẫn.

Sau khi trả lời xong, hai mắt bắt đầu hoa si dung nhan tuyệt mỹ của Nam Cung Vân Hàn.

Hoàn toàn ném hai tỷ muội Hàn Như Băng đến sông Amazon.Nhìn hai người cách đó không xa đang "thâm tình" nhìn nhau hoàn toàn quên mất các nàng.

Mặt Hàn Như Sương đã đen đến không thể đen hơn, lúc này nàng rất muốn một nhát chém bay cái tay đang đặt trên đầu Mạnh Hiểu Dư.

Sau đó đem Dư nhi của nàng ôm vào lòng, trừng phạt một phen.

Nếu không phải tay phải Hàn Như Băng đang giữ mình, nàng rất có thể đã xông lên thực hiện mưu tính của mình.Mà Hàn Như Băng vừa kéo tay muội muội, nụ cười nguy hiểm càng lúc càng lớn.

Trong lòng đang nghĩ nên trừng trị tiểu gia hỏa không nghe lời nhà nàng như thế nào.Sau khi tính toán tối nay sẽ trừng trị tiểu gia hỏa, tươi cười nguy hiểm trên mặt Hàn Như Băng càng sâu.

Đồng thời trong lòng nghĩ: "Tiểu gia hỏa tối nay đừng trách ta cùng muội muội.

Vốn dĩ ta cũng không muốn nhanh như vậy nhưng ngươi thật sự không nghe lời.

Hơn nữa còn quá chiêu nhân, nếu ta cùng muội muội không nhanh một chút, nói không chừng ngày nào đó ngươi sẽ bị những người khác cướp mất."

Nghĩ đến đây, Hàn Như Băng nhìn thoáng qua vẻ mặt cười đáng khinh của Nam Cung Vân Hàn. (Tác giả rít gào: Này này, người ta là cười ôn nhu!) Sau đó tổng kết nghĩ: "Cho nên, bởi vì ngươi không nghe lời, hơn nữa lại chiêu nhân.

Vậy nên vì "nghĩ đến hạnh phúc" về sau của ta cùng muội muội, nên tối nay dù thế nào ngươi cũng không chạy thoát. (Tác giả mắng nói: Kỳ thật nói đến nói lui, ngươi chính là muốn tối này đẩy ngã tiểu Mạnh!

Cho nên mới tìm nhiều lý do cho mình).Khi Mạnh Hiểu Dư cùng Nam Cung Vân Hàn đang "thâm tình" nhìn nhau, Hàn Như Sương đen mặt cùng Hàn Như Băng cười nguy hiểm thì một tiếng "nữ hiệp" đột ngột vang lên phá vỡ không khí quỷ dị này.Lúc này đầu Mạnh Hiểu Dư đầy dấu chấm hỏi nhìn nam nhân đáng khinh vẻ mặt kích động như nhìn thấy thần tượng, luôn miệng gọi mình "nữ hiệp".

Sau đó nàng có chút không tin chỉ vào mũi mình hỏi: "Vừa rồi ngươi gọi ta sao?"

"Đúng vậy!

Vừa nãy nhìn thấy ngươi ra khỏi đám đông, ta còn nghĩ rằng không thể tìm được ngươi.

Chờ ta bảo gia đinh đem cô nương kia về nhà, ra khỏi đám đông, không nghĩ đến ngươi đứng bên ngoài vẫn chưa rời đi.

Nữ hiệp ngươi biết khi ta gặp lại ngươi, ta có bao nhiêu kích động không?"

Lúc trước bởi vì hắn bị Mạnh Hiểu Dư thấy đang lôi kéo nữ tử.

Mà bị nàng định nghĩa là nam nhân đáng khinh ăn chơi trác táng đùa giỡn thiếu nữ đàng hoàng.

Lúc này hắn đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Mạnh Hiểu Dư, trả lời câu hỏi của nàng."

Vậy vì sao lại tìm ta?"

Lúc này Mạnh Hiểu Dư bị ánh mắt sùng bái lấp lánh của nam nhân kia khiến cả người không thoải mái.Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, nam nhân đáng khinh lập tức đứng thẳng lưng.

Dùng ngữ khí nghiêm túc nói: "Nữ hiệp, ta tên Lý Cao Thăng, ở Lý phủ đường đông.

Cha ta là tri phủ Phú Vân Thành còn ta là đại công tử của tri phủ Phú Vân Thành."

Giới thiệu gia thế mình xong, nam nhân đáng khinh gãi đầu nói tiếp, "Kỳ thật ta tìm nữ hiệp ngươi không có đại sự gì.

Chỉ là muốn mời ngươi thu làm tiểu đệ của ngươi, về sau ta theo ngươi lăn lộn."

"Vì sao?"

Lúc này Mạnh Hiểu Dư có chút choáng váng.

Ngay cả Nam Cung Vân Hàn cùng tỷ muội Hàn Như Băng cũng đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nam nhân đáng khinh kia.Hắn nghe thấy Mạnh Hiểu Dư hỏi mình vì sao, nam nhân đáng khinh lập tức kích động kéo ống tay áo Mạnh Hiểu Dư nói: "Đương nhiên là bởi vì chúng ta là cùng một loại người!

Người biết không?

Khi ta nghe ngươi lớn tiếng nói với ta: "Cầm thú, mau buông cô nương kia ra, ta đến!

Những lời này làm lòng ta có bao nhiêu kích động, ngươi biết không?

Đặc biệt là câu cuối cùng "ta đến", với ta mà nói tựa như tiếng động vang trời!

Ngươi biết không?

Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã cho rằng nữ nhân không nên ở cùng nam nhân, hẳn nên ở cùng nữ nhân!

Nam nhân thô như vậy sao có thể xứng với nữ nhân trong như nước đây?

Nhưng người ở thế giới này luôn nói cái gì mà nam nữ xứng đôi, âm dương tương hợp, mới là thiên địa chính đạo.

Thiên địa chính đạo cái khỉ trong mắt ta, nữ nhân cùng nữ nhân mới là nhân gian chính đạo chân chính......"

Mạnh Hiểu Dư mặt đầy hắc tuyến nhìn nam nhân đang phê phán nam nữ xứng đôi ở thế giới này, cùng đạo âm dương tương hợp.

Đồng thời cực lực tuyên truyền cho mình nữ nữ xứng đôi mới là chính đạo còn nam nhân nên bị kéo ra ngoài.Nàng không nhịn được, trong lòng mắng: "Tên này thật ra là xuyên đến!

Hơn nữa ngươi phủng nữ tử lên trời, đem nam tử dẫm đạp là thế nào?

Ngươi đừng quên bản thân cũng là nam nhân!

Còn nữa, nếu thế giới này phát triển theo lời ngươi, nữ nhân đều là bách hợp còn nam nhân thì bị kéo ra ngoài, ta bảo đảm ngày tàn của thế giới này cũng không còn xa!"
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 28


"A a làm sao để thoát khỏi tên ngốc này đây!"

Lúc này Mạnh Hiểu Dư không hề hình tượng ghé trên giường phòng của nàng cùng Hàn Như Băng.

Vừa quay cuồng vừa cảm thán, cuối cùng cũng tiễn được tên ngốc truyền bá tư tưởng nam nữ không đúng, cùng nữ nữ vô tội kia đi.

"Nga, chẳng lẽ tiểu gia hỏa không ủng hộ cách nói của Lý Cao Thăng công tử?"

Hàn Như Băng ngồi bàn bên cạnh, tay phải nâng ly trà xanh uống một ngụm, đặt trên bàn.

Sau đó nhìn Mạnh Hiểu Dư đang lăn lộn trên giường, chậm rãi hỏi nàng."

Đương nhiên không ủng hộ, nếu nữ tử cùng nữ tử trên đời này đều bên nhau, vậy thế giới này không phải thiên hạ đại loạn sao?"

Mạnh Hiểu Dư vừa lăn lộn vừa nói."

Vậy sao?

Theo ý tiểu gia hỏa là nữ tử nhất định phải cùng nam tử bên nhau mới là chính đạo?"

Hàn Như Băng cười như không cười nhìn Mạnh Hiểu Dư."

Kia cũng không đúng, dù sao không phải ai cũng sẽ thích nam hoặc nữ.

Sao có thể ràng buộc rằng nam nhân không thích nữ nhân thì phải cùng nam nhân bên nhau?

Vì vậy cũng không thể ràng buộc nữ nhân không thích nam nhân thì nhất định phải ở cùng nữ nhân.

Vậy nên, cách nói nữ nhân không nhất định phải ở cùng nam nhân cũng không đúng."

"Vậy tiểu gia hỏa nghĩ thế nào mới đúng?"

"Cảm tình."

"Cảm tình?"

"Phải, hai bên có cảm tình với nhau, mới có thể có được hạnh phúc.

Dù cho là nam nữ hay nữ nữ hay nam nam đều cần phải có tình cảm như vậy mới có thể hạnh phúc!

Cho nên tình cảm là quan trọng nhất, chỉ cần hai bên có tình cảm với nhau dù cho đối phương là nam hay nữ cũng không quan trọng."

"Nguyên lai tiểu gia hỏa cho là như thế!

Vậy tiểu gia hỏa cảm thấy ở cùng ta cùng muội muội có hạnh phúc không?"

Hàn Như Băng cười nụ cười tính kế."

Có, ta rất hạnh phúc!"

Mạnh Hiểu Dư vẫn không nhìn Hàn Như Băng, ôm chăn quay cuồng trả lời Hàn Như Băng."

Vậy lát nữa buổi tối, ta cùng muội muội sẽ làm cho tiểu gia hỏa càng thêm "hạnh phúc", được không?"

Nụ cười trên mặt Hàn Như Băng càng lúc càng lớn."

Càng thêm hạnh phúc?"

Mạnh Hiểu Dư nhìn về phía Hàn Như Băng, đầu đầy dấu chấm hỏi."

Đúng vậy, tiểu gia hỏa nguyện ý sao?"

Hàn Như Băng cười hỏi, nhưng trong giọng lại chứa sự cẩn thận."

Nguyện ý!

Nhưng Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ muốn làm thế nào cho ta càng thêm hạnh phúc?"

Mạnh Hiểu Dư vô cùng tò mò, dù sao thì hạnh phúc là thứ không được định nghĩa rõ ràng."

Haha, đến lúc đó ngươi sẽ biết!"

Ngữ khí Hàn Như Băng lúc này như sói xám lừa ăn cừu nhỏ."

Không thể nói trước cho ta sao?"

Mạnh Hiểu Dư nhìn nụ cười sói xám của Hàn Như Băng, trong lòng bỗng cảm giác không tốt.

Nhưng không đợi Hàn Như Băng trả lời, đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc nhìn về phía cửa, sau đó hỏi: "Ai vậy?"

"Khách quan ta là điếm tiểu nhị!

Ta đến đưa nước ấm cho ngài."

Điếm tiểu nhị mang theo thùng nước ấm vừa nấu, nghe thấy Mạnh Hiểu Dư hỏi thì cung kính trả lời."

Ngươi vào đi!"

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy là điếm tiểu nhị đưa nước ấm, đứng dậy xuống giường mở cửa cho điếm tiểu nhị.

Sau đó đi đến bên cạnh Hàn Như Băng, ôm lấy cánh tay nàng.

Ngửa mặt làm nũng nhìn Hàn Như Băng, hy vọng nàng có thể trả lời câu hỏi vừa rồi của mình.Nhưng Hàn Như Băng chỉ cười uống trà, không nhìn vẻ mặt đáng thương làm nũng của nàng.Đến khi điếm tiểu nhị đem bình phong đặt sau thùng nước, đến trước mặt hai người.

Hạ eo nói: "Khách quan, nước ấm đã đầy, ngài tùy thời đều có thể tắm.

Nếu khách quan không có gì phân phó, tiểu nhân đi xuống trước."

Nói xong, điếm tiểu nhị đợi một hồi, thấy hai người không phân phó gì thì rời khỏi phòng, đóng cửa lại.Hàn Như Băng nhìn điếm tiểu nhị rời khỏi phòng cùng đóng cửa xong.

Buông chén trà trong tay xuống, quay đầu cười nói với Mạnh Hiểu Dư: "Nếu nước ấm đã chuẩn bị tốt, tiểu gia hỏa nhanh tắm đi!

Bằng không lát nữa nước lạnh sẽ dễ sinh bệnh!

Ta qua phòng muội muội, chờ ngươi tắm xong ta cùng muội muội đến.

Đến lúc đó ngươi sẽ biết chuyện làm ngươi càng hạnh phúc là gì."

Nói xong, nàng cúi đầu hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư.

Sau đó cười, vẻ mặt quỷ dị rời khỏi phòng, chỉ còn một mình Mạnh Hiểu Dư miên man suy nghĩ.Cau mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra việc làm mình càng thêm hạnh phúc mà Hàn Như Băng nói là gì.

Mạnh Hiểu Dư dứt khoát không nghĩ: "Dù sao Như Băng tỷ tỷ cũng sẽ nói cho ta.

Ta đây suy nghĩ vớ vẩn làm gì?"

Mạnh Hiểu Dư tự an ủi mình, đi đến cửa phòng kiểm tra.

Sau đó mới bước ra sau bình phong, cởi quần áo.

Vẻ mặt thỏa mãn bước vào thùng nước ấm.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 29


Mạnh Hiểu Dư tắm xong, lau khô người.

Nàng không mặc gì bò lên giường, chui vào chăn.

Ban đầu nàng mở to hai mắt hưng phấn nghĩ: "Như Băng tỷ tỷ nói chuyện làm ta càng thêm hạnh phúc, rốt cuộc là chuyện gì?"

Chỉ là qua một lúc, Mạnh Hiểu Dư đã không chịu nổi, ngủ mất.Khi nàng vừa ngủ không lâu, đã bị một trận ngứa trên mặt làm cho tỉnh, mở mắt.

Khi Mạnh Hiểu Dư mở to mắt, nhìn thấy Hàn Như Sương chỉ mặc bộ trung y màu trắng ôm eo mình, khóe môi cong lên, hai mắt trong suốt nhìn mình."

A!

Là Như Sương tỷ tỷ!

Như Băng tỷ tỷ đâu?"

Mạnh Hiểu Dư có chút buồn ngủ hỏi."

Tỷ tỷ đang ở phòng ta tắm!

Một lát sẽ qua đây."

Hàn Như Sương nhìn bộ dáng đáng yêu híp nửa mắt buồn ngủ của Mạnh Hiểu Dư, tươi cười trên mặt càng lớn.

Sau đó nàng nghĩ gì đó, ngữ khí hơi kích động hỏi Mạnh Hiểu Dư đang vùi đầu trong ngực mình ngủ: "Dư nhi, ngươi thật sự nguyện ý sao?"

Mạnh Hiểu Dư đang vùi đầu trong ngực Hàn Như Sương, nghe thấy nàng hỏi mình.

Tuy nhất thời không hiểu Hàn Như Sương đang nói gì nhưng vẫn theo thói quen gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng, chuẩn bị ngủ.Khi Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị vào giấc, Hàn Như Sương nhận được cái gật đầu của Mạnh Hiểu Dư.

Nàng vô cùng vui vẻ, kích động, đôi tay ôm chặt eo Mạnh Hiểu Dư.

Bởi vì rất vui cùng kích động suýt nữa đã làm gãy eo nhỏ của Mạnh Hiểu Dư.Vốn Mạnh Hiểu Dư đang mơ màng sắp ngủ lại vì lực tay Hàn Như Sương đột nhiên lên khiến eo đau đớn, hô đau một tiếng, cảm giác buồn ngủ cũng hoàn toàn bay mất.

Lúc này hai mắt Mạnh Hiểu Dư rưng rưng lên án nhìn Hàn Như Sương.Hàn Như Sương nghe được tiếng hô của Mạnh Hiểu Dư, phát giác mình ôm Mạnh Hiểu Dư thật chặt, vì thế thả lỏng lực tay, sau đó dùng giọng xin lỗi nói với Mạnh Hiểu Dư: "Thật xin lỗi Dư nhi, vừa rồi ta rất vui cho nên nhất thời không khống chế được lực tay, mới làm đau ngươi!"

Nói xong, Hàn Như Sương không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời, đã dùng nụ hôn hàm chứa thương tiếc hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư, sau đó dần dần hôn sâu.

Khi dần hôn sâu, tay Hàn Như Sương treo eo Mạnh Hiểu Dư bắt đầu không an phận.

Đôi tay bắt đầu tuần tra trên thân thể trần trụi mê người của Mạnh Hiểu Dư.Mạnh Hiểu Dư được Hàn Như Sương ôn nhu hôn có chút hơi ngốc.

Khi nàng vừa lấy lại tinh thần, lại bị nụ hôn sâu Hàn Như Sương đoạt đi thần trí vừa trở về.Khi Mạnh Hiểu Dư bị nàng hôn đến thần trí mơ màng.

Đột nhiên phát hiện Hàn Như Băng không biết khi nào đã vào phòng.

Hơn nữa còn đang đứng cạnh giường nhìn nàng cùng Hàn Như Sương cười.Phát hiện này làm Mạnh Hiểu Dư cực kỳ quẫn bách.

Vốn bị Hàn Như Sương hôn đến mơ màng cũng đã hoàn hồn.Khi Mạnh Hiểu Dư phát hiện Hàn Như Băng, Hàn Như Sương cũng phát hiện tỷ tỷ của mình.

Nhưng nàng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn tỷ tỷ, sau đó cúi đầu bắt lấy Mạnh Hiểu Dư vì quẫn bách mà né mình.

Đồng thời, tay trái nàng ôm eo Mạnh Hiểu Dư, tay phải chống giường.

Sau đó dù lực, cùng Mạnh Hiểu Dư bay lên không trung một chút, sau đó lăn vào trong cùng của giường.Hàn Như Băng nhìn muội muội nhà mình chừa chỗ cho mình.

Tươi cười trên mặt càng lớn, sau đó nàng cởi áo ngoài vừa mặc không lâu, chỉ mặc một thân trung y giống Hàn Như Sương.

Hơi cúi người, dùng ngữ khí dụ hoặc chậm rãi bên tai Mạnh Hiểu Dư nói: "Tiểu gia hỏa, lúc trước không phải hỏi ta.

Làm sao để có thể cho ngươi càng thêm hạnh phúc sao?

Hiện tại ta cùng muội muội nói với ngươi, chịu không?"

Hàn Như Băng nói xong, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ tai Mạnh Hiểu Dư.

Sau khi Mạnh Hiểu Dư run nhẹ, nàng cúi đầu hôn cổ thon dài của Mạnh Hiểu Dư.

Tay phải xoa lấy ngọn núi nhỏ đứng thẳng của Mạnh Hiểu Dư, khi thì xoa lấy khi thì nhẹ xoa viên đậu hồng phấn trên ngọn núi kia.Vì miệng Mạnh Hiểu Dư đang hôn Hàn Như Sương.

Sau khi nghe được Hàn Như Băng nói, trong lòng toàn nước mắt.

Đồng thời hiểu được, lời nói làm mình càng thêm hạnh phúc của Hàn Như Băng là ý gì.

Vì thế Mạnh Hiểu Dư không khỏi trong lòng mắng to, Hàn Như Băng thật phúc hắc.

Cũng mắng mình vì sao lại ngây thơ tin tưởng lời nói Hàn Như Băng?
 
Back
Top Bottom