- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Bhtt] [Edit] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 89
Chương 89
Hai người kia đang nói gì, Lăng Nguyệt Tịch nghe không rõ, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đủ.Nàng không hiểu vì sao mình lại như thế.
Rõ ràng không muốn nhìn thấy cảnh đó, nhưng đôi chân lại chẳng chịu nghe lời, cứ cố chấp bước theo.Chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?
Từ khi đặt chân đến Long Vực đến nay, những gì nàng nghe và thấy đều là bọn họ bao nhiêu xứng đôi, bao nhiêu đẹp đôi, là mối lương duyên trời định.Lăng Nguyệt Tịch không muốn thừa nhận, nhưng lúc này, trong lòng nàng lại tràn ngập một nỗi bất lực sâu sắc.Ngày trước, mỗi khi Tô Thành phạm lỗi, nàng sẽ nổi giận, sẽ nghiêm khắc nói ra những lời nặng nề.
Nhưng Mạc Mi thì khác.
Nàng vĩnh viễn dịu dàng, chẳng cần nhiều lời gay gắt, chỉ cần vài câu nhẹ giọng, Tô Thành liền ngoan ngoãn nghe theo.Nàng đúng là một bạn lữ tốt, sau này cũng sẽ là một hiền thê tốt.
Chỉ có ở bên Mạc Mi, Tô Thành mới chịu gỡ bỏ lớp mặt nạ, trở về với con người chân thật nhất.“Trở về thôi.”
Thi Vân Khởi thương xót nhìn nàng, tiện tay đưa ra một lý do: “Tầng khu này cũng chẳng có gì đáng xem, chúng ta về sứ quán gọi video với Phác Phác đi.
Nghe nói nàng vừa cải tiến cơ giáp, tốc độ nhanh hơn trước nhiều lắm.”
Lăng Nguyệt Tịch cúi đầu, không đáp.
Thi Vân Khởi muốn kéo nàng, nhưng nàng lại không hề động đậy.“Cho ta nhìn thêm một lần nữa thôi.”
Nàng khẽ thì thầm: “Lần cuối cùng, rồi ta sẽ đi.”
Không phải trở về sứ quán, mà là trở lại núi trại.Thực ra, không có nàng, Tô Thành vẫn có thể đối phó Kình Thương.
Huống chi bây giờ Trương Vĩ, Khúc Duy đã phản bội, Hồng Tụ Chiêu còn có thể cung cấp di động, lương thực, cơ giáp.
Có chừng ấy hậu thuẫn là quá đủ, nàng căn bản không cần phải tự mình tọa trấn.Nàng đến đây, cũng chỉ vì muốn mượn cớ hợp tác để cùng Tô Thành nối lại duyên xưa.
Nhưng giờ phút này, nàng đã hiểu rõ: đã bỏ lỡ thì là bỏ lỡ, trên đời vốn không có thuốc hối hận.Có lẽ chia tay sẽ tốt cho cả hai.
Bên cạnh Tô Thành có người phù hợp hơn, còn nàng… không có nàng, cũng chẳng phải không sống nổi.
Thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả.Quyển sách kia nàng chưa đọc xong, mới chỉ thấy tiểu vương tử buổi sớm ra đi, còn hoa hồng kia chính là lời chúc phúc.…“Nếu… chúng ta đổi một cách khác để ở bên nhau thì sao?”
Câu hỏi ấy, Mạc Mi thốt ra đầy thận trọng, giọng nhẹ đến mức như đang hỏi bữa tối ăn gì.
Nhưng nỗi căng thẳng trong lòng, chỉ mình nàng mới rõ.Nàng khao khát tình yêu của Tô Thành.
Không phải tình thân, không phải hữu nghị, mà là tình yêu chân chính.
Nàng muốn thay thế Lăng Nguyệt Tịch, trở thành người ở sâu tận đáy lòng Tô Thành.Không sai, Mạc Mi biết rất rõ, người đó không phải là nàng.Dù Tô Thành chưa từng nói ra, dù nàng che giấu rất khéo, nhưng ánh mắt vẫn luôn vô tình dõi theo Lăng Nguyệt Tịch.Ánh mắt vốn không biết nói dối.
Khoảnh khắc đỏ hoe mắt ấy, cũng là vì nàng ta.Người trong lòng bất ngờ được ôm lấy, thoáng ngẩn người, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng: “……
Đổi cách khác là ý gì?”
Gương mặt dần ửng hồng, Mạc Mi giơ đôi tay trắng muốt khẽ nắm lấy nàng, giả vờ giận dỗi: “Ta là một Omega như hoa như ngọc, đã lượn lờ trước mặt ngươi bao năm nay, vậy mà ngươi chưa từng rung động sao?”
Đúng là tức chết đi được!
Ngoại hình hay dáng vóc của nàng, có điểm nào không đủ hấp dẫn?
Ấy vậy mà trước mặt nàng, những kỳ nóng lên hay thời kỳ nhạy cảm đều chẳng hề ảnh hưởng.
Có lúc, Mạc Mi từng nghi ngờ liệu Tô Thành có vấn đề về phương diện đó…“Rung động?”
Tô Thành dụi mắt, mất một lúc mới hiểu ra.Đổi một cách ở bên nhau… là muốn cưới nàng sao?
Từ tỷ muội trở thành bạn lữ?
Người Long Vực hình như đều mong vậy.
Nhưng…“Ngươi không thấy gượng gạo sao?”
Nàng càng nghĩ, mặt càng trở nên khó xử, “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, chuyện gì của ta ngươi còn chưa thấy qua?”
Mọi thứ quá đỗi quen thuộc.
Quen đến mức nàng chưa từng có một ý nghĩ khác lạ nào.
Từ nhỏ đã bên nhau, cùng lớn lên, Mạc Mi biết rõ từng bí mật của nàng, thậm chí chuyện nàng tè dầm chắc cũng vẫn nhớ.“Hơn nữa, trưởng tỷ như mẹ.”
Tô Thành nghiêm túc nói: “Trong lòng ta, ngươi vẫn luôn là bậc trưởng bối.
Thật sự mà cưới nhau thì kỳ quái lắm!”
Trưởng tỷ… như mẹ?Mạc Mi sững sờ.
Từ trong vòng tay nàng thoát ra, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.
Đôi mắt xanh thẫm, trong trẻo như bầu trời đêm đầy sao.
Bao năm nay, nàng vẫn chỉ là tỷ tỷ, mà nay còn bị xem như… mẹ.“Ngươi thật là…”
Nàng vừa buồn cười vừa ấm ức, thở dài một tiếng, đẩy nàng ra, cố ý giận dỗi: “Thôi vậy, kết hôn thì vẫn cứ là tỷ tỷ, ta thà thật thà làm muội muội còn hơn!”
Nói rồi, nàng xoay người bước đi, để lại Tô Thành ngẩn ngơ tại chỗ.Chẳng lẽ, nàng đã hiểu sai ư?Hoàng hôn buông xuống, bọn trẻ dưới tầng hạ khu nô đùa trong ngõ hẹp, bóng dáng bị kéo dài trên nền đất.
Tô Thành thoáng nhìn, liền thấy mấy đứa nhỏ đội mặt nạ giấy sặc sỡ.“Ta là Alpha mạnh nhất Long Vực, Trào Phong!”
Một bé gái tóc đen đứng trên tảng đá, chống nạnh oai vệ, “Giờ chúng ta phải tiến vào khu cảm nhiễm, Bệ Ngạn, ngươi đi trước dò đường!”
“Được được!”
Một bé mập mạp lập tức hổn hển chạy đi.Khóe môi Tô Thành khẽ cong, bất giác bật cười: “Không biết Vu Phi thấy cảnh này sẽ nghĩ sao.”
“Có lẽ sẽ một mực đòi thay người thôi…”
Mạc Mi bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt lại dừng trên cô bé tóc đen, chợt nhớ ra: “A Thành, hình như ngươi chưa từng có mặt nạ mới thì phải?”
“Mặt nạ…?”
Trong đầu Tô Thành thoáng hiện lên, nhưng chẳng phải mặt nạ Trào Phong, mà lại là một chú heo hồng nhạt…“Có bộ biến âm, chốt mở ở chỗ này.”
Tựa như mới hôm qua, Lăng Nguyệt Tịch từng tiến lại rất gần, gần đến mức nàng có thể ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng.
Chỉ cần đưa tay, đôi môi đỏ mềm mại kia đã nằm gọn trong lòng bàn tay.“Được rồi.”
Nàng giúp đeo mặt nạ xong, ngón tay khẽ chạm vào cái mũi nhỏ.Người vốn lạnh nhạt, một khi dịu dàng lại khiến người ta chết lặng.Chiếc mặt nạ ấy do Lăng Nguyệt Tịch tự tay làm, đơn giản nhưng tinh tế.
Thế mà, món đồ quý giá ấy lại bị nàng đánh rơi ở khu cảm nhiễm…Đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Khi ấy nàng còn chán ghét, nay muốn tìm lại thì không thể.
Nghĩ kỹ ra, ngoài chiếc mặt nạ ấy, Lăng Nguyệt Tịch chẳng để lại cho nàng thứ gì.Tàn nhẫn đến mức, ngay cả một kỷ niệm cũng không cho.Đây cũng tính là một cách báo thù ư?
Tiếp theo sẽ còn gì nữa?Lăng Nguyệt Tịch đến Long Vực đã một thời gian, từ sau ngày nói rõ mọi chuyện, nàng lại càng ít lời.
Những ngày qua chỉ lặng lẽ đi theo, cung ứng vật tư đầy đủ, chẳng đưa ra bất kỳ điều kiện gì.Hoàn toàn không giống phong cách thường ngày của nàng.“A Thành?”
Mạc Mi đưa tay quơ trước mắt nàng, lo lắng hỏi: “Ngươi sao vậy?
Lại nghĩ đến người kia sao?”
“Không có gì, chỉ hơi mệt thôi.”
Tô Thành lắc đầu, bóp trán: “Mặt nạ Phá Hiểu khó làm, nguyên liệu hiếm, mà ta cũng thấy chẳng cần thiết lắm.”
Mạc Mi yên lặng nhìn nàng, rồi thở dài: “Mệt thì về nhà nghỉ.”
“Ừ… về nhà.”
Nàng kéo Tô Thành chậm rãi bước đi.
Mạc Mi lặng lẽ ngoái lại, phía sau đã chẳng còn thấy bóng hai người kia nữa.…“Ngươi thật sự quyết định rồi?”
Bên kia, Thi Vân Khởi nhìn thấy Lăng Nguyệt Tịch lén vào phòng ngủ Tô Thành, loay hoay tìm bút viết gì đó.
Họ đã trở về sớm hơn mười phút.“Ta nghĩ kỹ rồi.”
Viết xong vài chữ, Lăng Nguyệt Tịch đặt bút xuống: “Ta ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Chỗ này giao cho các ngươi.
Ta thu dọn rồi về núi trại.
Nếu Tử Uyển muốn đi thì cùng đi với ta, thân thể nàng không nên tiếp tục lăn lộn nữa.”
“Vậy cũng tốt, nhanh đưa nàng đi, tránh thêm rắc rối.”
Thi Vân Khởi gật đầu đồng tình, suy nghĩ một lát rồi vẫn hỏi: “Ngươi thật bỏ mặc sao?
Bất kể Tô…”
Sắc mặt không đổi, Lăng Nguyệt Tịch kiên định đáp: “Bất kể.”
Bên cạnh Tô Thành đã có quá nhiều người giúp đỡ, nàng không cần phải ở lại nữa.“Hay lắm!”
Thi Vân Khởi xòe quạt, mặt mày rạng rỡ: “Vậy ta về thu dọn, gọi thêm Tử Uyển đi cùng!”
Đoạn nên dứt thì phải dứt, chần chừ chỉ thêm rối loạn.
Ở Long Vực, chỉ cần có nàng trông coi là đủ, hai cái Omega nên sớm rời đi mới tốt.…Khi đêm xuống, Tô Thành và Mạc Mi cùng trở về.“Ta nấu cơm, ngươi nghỉ đi.”
Vừa vào phòng, Mạc Mi liền buộc tạp dề, bước thẳng vào bếp.“Ta cùng nấu với tỷ.”
“Đừng làm phiền.”
Nàng quay người đẩy Tô Thành ra, mỉm cười: “Ngươi mệt rồi, ngoan ngoãn đi nghỉ.
Cơm chiều thôi, nhanh lắm.”
“…
Ừ.”
Quả thật hơi mệt, Tô Thành không cãi, thay quần áo rồi ngả xuống giường.
Đang mơ hồ, nàng thoáng thấy trên bàn có một vật lạ.
Rõ ràng trước đó không có.Nghi hoặc, nàng ngồi dậy bước lại gần.
Đó là một mảnh mặt nạ mỏng, màu hồng nhạt, trên mặt lấm tấm những vết rách nhỏ, nhưng đã được ai đó kiên nhẫn chắp vá lại.Đồng tử co rút, Tô Thành run run đưa tay nâng mặt nạ lên, sợ chỉ cần chạm mạnh một chút sẽ tan vỡ.Không sai, chính là chiếc mặt nạ heo nhỏ nàng từng đánh rơi ở khu cảm nhiễm!Sao có thể?
Nơi ấy rộng lớn như thế, làm sao tìm lại được?
Lại còn đặt ngay trong phòng nàng?Là ai?Bàn tay run rẩy, hơi thở dồn dập.
Một ý niệm bỗng trỗi dậy, không cách nào ngăn được.Lẽ nào là Lăng Nguyệt Tịch…?Nàng lật mặt nạ, thấy ở mặt sau dán một mảnh giấy nhỏ, nét chữ thanh lạnh, giống hệt con người ấy.
Chỉ vỏn vẹn năm chữ.Tim đập thình thịch, Tô Thành vội khoác áo ngoài.“A Thành?”
Mạc Mi vừa bưng rau từ bếp ra, thấy nàng muốn đi liền hỏi: “Ngươi đi đâu?
Không ăn cơm sao?”
“Ta đến sứ quán một chuyến.”
Nàng không kịp thay giày, chỉ ngoái lại dặn: “Tỷ ăn trước, đừng chờ ta.”
Trong tay vẫn nắm chặt mặt nạ cùng tờ giấy.
Giờ phút này, nàng khao khát gặp Lăng Nguyệt Tịch, bao điều muốn hỏi trực tiếp nàng.Nhưng chưa kịp đi xa, di động trong túi bỗng rung dữ dội.
Mở ra xem, kênh trò chuyện như nổ tung.Đường Cấm spam: Kế hoạch có biến, lập tức tới Long Tiêu Cung!