- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Bhtt] [Edit] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 69
Chương 69
Tô Thành trở lại Long Vực, sau đó lập tức vào Long Tiêu Cung, đem việc Hồng Tụ Chiêu đề nghị đình chiến và thiết lập quan hệ thương mại báo lại cho Kình Thương.Đối với Kình Thương mà nói, đình chiến cũng chính là cục diện hắn mong muốn nhìn thấy nhất vào lúc này.Thực lực của Hồng Tụ Chiêu vượt xa ngoài dự đoán của hắn.Trận chiến ở Khu Mười, ban đầu còn tưởng rằng Bá Hạ, Bệ Ngạn dẫn ba phần quân tiên phong là đủ để vây bắt bọn họ.
Nhưng không ngờ, cuối cùng Long Vực lại chịu tổn thất thảm trọng, mấy trăm người cũng không địch nổi mấy chục nhân mã của Hồng Tụ Chiêu.Nếu không nhờ Trào Phong mang quân đến tiếp viện, thì đám tiên phong ấy e rằng đã toàn quân vùi thây tại Khu Mười.Không sai, chính Bá Hạ khi báo cáo cũng dùng từ “tiếp viện”.
Bởi vậy, tuy Kình Thương bất mãn vì nàng tự ý dẫn quân, nhưng cũng không trách phạt quá nặng.Hồng Tụ Chiêu quả thật sở hữu sức chiến đấu đáng sợ!Cho dù nắm giữ bản đồ, biết vị trí doanh địa của đối phương thì có ích gì?
Hiện tại Long Vực hoàn toàn không phải là đối thủ.
Huống chi nơi đó còn là vùng núi hiểm yếu, dễ thủ khó công, lại càng bất lợi.Ba gã cấp A, một gã cấp S Alpha, Bá Hạ bị thương, Trào Phong và Toan Nghê thì thoát chết trong gang tấc, Bệ Ngạn đến nay vẫn còn nằm trong tay đối phương.
Trận chiến này khiến Long Vực nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, còn bản thân Kình Thương thì khắc sâu nỗi kiêng kỵ đối với Hồng Tụ Chiêu.Tô Thành tất nhiên cũng đoán được phần nào tâm tư của hắn, lúc này bèn thêm mắm thêm muối trước mặt hắn.“Nằm vùng trước kia ta từng xác nhận qua, thủ lĩnh của bọn họ quả thật là cấp S Alpha, thực lực còn cao hơn ta nhiều lần.”
Trong cung Long Tiêu, Tô Thành mặc bộ chế phục trắng gọn gàng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Vũ khí của bọn họ cực kỳ tiên tiến, giống như cơ giáp mà ta gặp ở Khu Mười.
Trong sơn trại còn giấu rất nhiều, ta tận mắt thấy, ít nhất cũng có năm mươi chiếc.”
“Năm mươi?”
Kình Thương vừa nghe con số đó liền biến sắc, vẻ mặt u ám: “Nhiều đến vậy ư…”
Chỉ mười bốn chiếc cơ giáp đã khiến quân mình khốn đốn như thế, huống chi là năm mươi?Hiện tại hắn vô cùng tin tưởng lời Tô Thành.Mạc Mi là một trong những nguyên nhân, nhưng quan trọng hơn chính là, sau khi chuyện nằm vùng bại lộ, Trào Phong và Hồng Tụ Chiêu đã trở mặt thành thù với đối phương, giữa nàng và thủ lĩnh của họ càng có mối hận thấu xương.Đứng từ góc độ Trào Phong mà xét, ngoại trừ Long Vực ra, nàng căn bản không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể chọn trung thành với hắn để tự bảo vệ mình.Còn việc Hồng Tụ Chiêu tha cho Trào Phong, chắc là bởi trong thời gian nằm vùng phát sinh nhiều ân oán cá nhân, chỉ vì muốn giữ gìn việc đình chiến và mậu dịch nên chưa giết nàng.Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, từ nay về sau, ngày tháng của Trào Phong e rằng sẽ rất khó sống yên ổn.Đương nhiên, tất cả những điều ấy chỉ là suy đoán của Kình Thương, trong đó còn bao nhiêu khúc mắc hắn cũng không thật sự rõ ràng.“Đúng vậy.”
Tô Thành kéo chặt áo choàng trên người, đáp: “Năm mươi chiếc chỉ là con số ước lượng bảo thủ.
Bọn họ gần đây vẫn không ngừng nghiên cứu, chế tạo cơ giáp.
Rất có khả năng chẳng bao lâu nữa, con số ấy sẽ đạt tới ba chữ số.”
Dù sao Kình Thương cũng không thể kiểm chứng, nàng liền tận lực thổi phồng thêm.Nói xong, nàng còn giả vờ ho khan hai tiếng, như thể động đến vết thương, đau đớn nhưng vẫn cố nén: “…Nghĩa phụ, thực lực của Hồng Tụ Chiêu vượt xa chúng ta.
Hiện giờ đối phương chủ động đề nghị đình chiến, chúng ta chi bằng—”“Ta biết rồi.”
Hắn giơ tay ra hiệu không cần nói nữa, trầm tư hồi lâu mới thở dài: “Nguyên tưởng rằng đối phương không đủ tư cách làm minh hữu, không ngờ cuối cùng, kẻ không đủ tư cách lại là chúng ta.”
Hắn nhìn sâu vào mắt Tô Thành: “Hãy trở về tĩnh dưỡng cho tốt.
Ngươi vì ta mà làm việc, ta sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi.
Nhưng sau này, Hồng Tụ Chiêu nhất định sẽ tìm mọi cách làm khó dễ, ngươi nhất định phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính.
Với tình hình hiện nay, Long Vực hoàn toàn không thể đắc tội bọn họ.”
Quả nhiên, khoác lác cũng mang lại hiệu quả bất ngờ.“Vâng, nghĩa phụ.”
Tô Thành giữ vẻ mặt nghiêm trang, đáp: “Vì an ổn của Long Vực, Trào Phong chịu chút ủy khuất cũng chẳng đáng gì.”
Kình Thương đồng ý đình chiến, nhưng việc thiết lập thương mại vẫn cần thương thảo thêm với Hồng Tụ Chiêu.Tô Thành hoàn thành màn trình diễn trong cung rồi rời khỏi Long Tiêu Cung, hướng về doanh trại.Khi trở lại Long Vực, nàng lập tức giao xe cho hai vị phó tướng trẻ tuổi đáng tin cậy.
Lợi dụng lúc không ai chú ý, Tô Thành lấy ra chút đặc sản chia cho họ, dặn dò vài câu.
Đang định quay về nấu cơm thì bất ngờ gặp Đường Cấm vội vã tới.“…Ngươi hôm nay đã đi gặp Hồng Tụ Chiêu?”
“Đúng vậy.”
Tô Thành ôm rương trong tay, nhấc lên cho nàng xem, cười nói: “Ta đã trở về rồi.
Bọn họ còn tặng chút nguyên liệu nấu ăn.
Muốn đến nhà ta, vừa ăn vừa nói chuyện không?”
“…Được.”
Hơi thở gấp gáp, Đường Cấm hiếm khi tỏ vẻ ảo não, đưa tay xoa tóc: “Ta hồ đồ quá, còn tưởng là ngày mai mới đến hẹn.”
Nhìn dáng vẻ ấy, Tô Thành chợt cảm thấy không ổn, liền thăm dò hỏi: “Ngươi đang đến kỳ à?”
“…Ừ, ngày thứ ba.”
Do dự một lúc, Đường Cấm khẽ ậm ừ: “Ngươi… có gặp Tử Uyển không?”
Không hiểu vì sao, từ ngày Hồng Tụ thú nhận chuyện bỏ trốn, đêm nào nàng cũng mơ thấy.Trong mơ, cảnh tượng vẫn là căn nhà gỗ nhỏ của Hồng Tụ Chiêu.
Tử Uyển nằm yên trên ghế dài, mái tóc buông xuống ngập trong nước, bàn tay nàng đầy bọt biển, nhẹ nhàng vuốt tóc.Lại có lúc cùng nàng uống rượu đào hoa, nói cười vui vẻ, hứng chí liền chạm cốc, gương mặt rạng rỡ như tiểu hồ ly vừa được ăn thịt.Nghĩ lại, thật giống như nàng đã bị chuốc say.“Ngươi đúng là nghịch ngợm.”
Trong mơ, nàng véo gương mặt mềm mại của tiểu hồ ly, hương thơm nhàn nhạt từ người kia phảng phất khiến đầu óc vốn tỉnh táo bỗng chốc choáng váng.Đường Cấm bật cười mở mắt, nhưng trước mặt chỉ là căn phòng trống rỗng.
Ngây người thật lâu mới nhận ra, vừa rồi chỉ là một giấc mộng đẹp.Người tan giấc mộng, trong lòng chỉ còn lại nỗi buồn trống trải.Có thể mơ thấy nàng, dẫu chỉ là mộng, cũng đã tốt.
Nhưng phần nhiều những giấc mơ lại đưa nàng về đêm bỏ trốn hôm đó.Căn nhà gỗ mục nát, ánh sáng mờ ảo, người nọ tựa vào tường nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ trượt dài trên gò má.“Ta chưa từng là người ở cạnh ngươi gần nhất.”
Nàng nói, “Từ đầu đến cuối, ngươi chưa bao giờ coi ta là thê tử.”
Những lời ấy như bóng đè khắc sâu trong tâm trí Đường Cấm.Cứ tỉnh rồi lại mơ, hết lần này đến lần khác, mỗi lần càng thêm đau lòng.…Cả đêm mất ngủ, ban ngày nàng vẫn phải bí mật đi thăm dò khu hạ tầng, thu thập tin tức, lại còn cùng Tô Thành bàn bạc việc lập doanh địa mới.
Vài ngày liên tiếp khiến tinh thần nàng sa sút.Đáng lẽ nàng phải cùng Kình Thương và Tô Thành đi dự buổi hẹn, nhưng rốt cuộc lại rối loạn thời gian.“Ta có gặp.”
Thấy nàng u sầu, Tô Thành nghiêng đầu, ra hiệu nàng đi cùng, vừa bước vừa nói: “Vân Khởi, Phác Phác cũng đều tới, tinh thần khá ổn.
Ngay cả Vu Phi – vốn là con tin – trông còn có thần sắc hơn ngươi.”
“Thật sao.”
Đường Cấm khẽ dịu sắc mặt, bước theo sau, “Còn Tử Uyển?
Nàng thế nào?
Có nói gì không?”
Nghe vậy, Tô Thành bỗng khựng bước, quay sang nhìn thẳng nàng, chậm rãi hỏi: “Đường Cấm, trước tiên ngươi trả lời ta một vấn đề.”
“Được, ngươi hỏi đi.”
“Tử Uyển là gì của ngươi?”
Đường Cấm sững người, theo bản năng đáp: “Bằng hữu.”
“Vẫn chỉ là bằng hữu?”
“…Không, không phải.”
Nàng vội vàng lắc đầu, rồi nghiêm túc nói: “Là thê tử, chúng ta đã bái thiên địa.”
Vừa nói bằng hữu, kế tiếp lại thê tử — sự lắc lư ấy thật quen thuộc.Khi xưa, lúc Tô Thành còn chìm trong mê mờ tình cảm, không rõ lòng mình, thì chính Đường Cấm đã khuyên giải như một cao tăng ngộ đạo.Giờ đây, vai trò đổi chỗ.
Người vốn khắc kỷ như Đường Cấm, cuối cùng cũng động phàm tâm.Người đời vốn thế, dễ nhìn rõ chuyện của kẻ khác, nhưng đến lượt mình thì lại hoang mang.“Bái thiên địa thì đã sao?”
Tô Thành ngửa đầu thở dài: “Thế giới đã sụp đổ, pháp luật mất đi ý nghĩa, quan hệ giữa người với người không còn bảo chứng nào cả.
Bái thiên địa bất quá cũng chỉ để tự an ủi.”
Trong tận thế, hôn nhân bị gạt bỏ hết mọi hình thức rườm rà, không sính lễ, không môn đăng hộ đối, chỉ còn lại tình yêu thuần khiết.“Không phải bái thiên địa mới tính là thê tử.”
Nhìn về áng mây cuối chân trời, Tô Thành thì thầm: “…Mà là ở trong lòng ngươi, người ngươi nguyện ý cùng đi hết đời.”
Nàng cũng từng có một người như thế, nhưng rồi lại bỏ lỡ.Rõ ràng là đang khuyên người khác, song chính bản thân nàng lại chợt u sầu.Cúi đầu cười chua xót: “Các ngươi còn có thể giãi bày.
Không như ta, hối hận đã muộn rồi…”
Nàng và Lăng Nguyệt Tịch, từ đầu đến cuối chỉ có âm mưu và dối trá, nào còn đường quay lại?…Bây giờ, vì phải đối phó Kình Thương, mọi người bị lợi ích trói buộc, có chung kẻ địch.Bằng không, e là như trước kia, nàng sẽ lại bị họa khí kề sát huyệt thái dương.Một lần đánh cược bằng cả mạng sống, đủ rồi.Sau cú vấp ngã tình cảm ấy, nàng thề từ nay về sau sẽ né tránh.Hít sâu một hơi, Tô Thành nói: “Đi thôi, ta còn phải nấu cơm nữa.”
“…Ừ.”
Đường Cấm vẫn còn thất thần, vội vàng gật đầu, hoảng hốt theo sát nàng.Hai người vừa bước vào cửa, Mạc Mi lập tức chạy ra đón, kéo Tô Thành xoay vòng kiểm tra: “Bọn họ không làm khó dễ ngươi chứ?”
Mạc Mi vốn ở nhà chỉnh lý tin tức thu thập được, cũng muốn góp sức trong việc phản kháng Kình Thương, không thể mãi dựa vào Tô Thành bảo vệ.Sáng nay Tô Thành đi gặp Hồng Tụ Chiêu, nàng lo lắng mãi, sợ đối phương ức hiếp nàng.“Không có.”
Tô Thành xua tay, cười: “Tỷ tỷ đừng lo, ta không sao.
Chúng ta vào trong nói chuyện đi, Đường Cấm cũng tới rồi.”
Thấy nàng sắc mặt tốt, giọng điệu chắc chắn, Mạc Mi mới yên tâm, mỉm cười chào Đường Cấm.“Cho tỷ xem cái này.”
Tô Thành đẩy cái rương vào, nói: “Mỹ thực của Hồng Tụ Chiêu.
Tỷ chẳng phải muốn nếm thử sao?
Một lát nữa là có thể ăn rồi.”
“Hồng Tụ Chiêu?”
Mạc Mi thoáng nghi ngờ, “…Các ngươi hôm nay là đi đàm phán mà?
Sao lại đưa rương nguyên liệu nấu ăn?
Không có bỏ độc chứ?”
Trước kia nghe Tô Thành kể, nàng còn có ấn tượng tốt với Hồng Tụ Chiêu.
Nhưng giờ nghĩ đến Lăng Nguyệt Tịch từng coi Tô Thành như con tin, lòng nàng lại tức giận.Người mình xem như trân bảo, rơi vào tay kẻ khác liền bị chà đạp.Bởi thế, Mạc Mi cũng chẳng có thiện cảm gì với Hồng Tụ Chiêu.“Không đâu.”
Tô Thành kéo nàng ngồi xuống bàn: “Chuyện này dài lắm, vừa ăn vừa nói thì hơn.”
Ba người ngồi quanh bàn, bốn món một canh.
Tô Thành vừa ăn vừa kể lại toàn bộ trải nghiệm khi gặp Hồng Tụ Chiêu.“Đây, cho ngươi Peach 18.”
Nàng đưa điện thoại cho Đường Cấm: “Ta vừa thử rồi, tín hiệu trong Long Vực không tệ.
Trong phạm vi ba cây số vẫn có thể dò được, xa hơn thì không.”
Đường Cấm mở máy, lướt qua danh sách, ánh mắt lập tức dừng lại ở cái tên Hồ Tử Uyển.“Cho nên… ngươi định kết minh với Lăng Nguyệt Tịch?”
Mạc Mi nhìn chằm chằm vào đĩa gà xé, mùi thơm bốc lên mà nàng chẳng thấy ngon.
Trong lòng khó hiểu: hai người kia ân oán chất chồng, sao có thể ngồi cùng bàn được?“Ừm… ta thấy có thể.”
Tô Thành nhấp một ngụm đào hoa tửu, nhẹ nhàng đáp: “Tỷ tỷ yên tâm, ta đã từng ngã một lần, biết rõ mình đang làm gì.”
Nàng vốn không muốn liên lụy Hồng Tụ Chiêu, nhưng tình thế hiện tại, nếu Lăng Nguyệt Tịch chưa hạ được Kình Thương thì chắc chắn không thể yên lòng.
Dù có kết minh hay không, Hồng Tụ Chiêu vẫn sẽ tiếp tục đối kháng.
Nếu mục đích đã giống nhau, chi bằng liên thủ.Chỉ là liên thủ, tuyệt không dính dáng đến tình cảm.“Các ngươi thì sao?
Ý kiến thế nào?”
“Kết minh.”
Đường Cấm gật đầu.“Còn tỷ tỷ?”
Mạc Mi thở dài: “Ta không ý kiến, ngươi quyết là được.”
“Được.”
Soạn thảo văn bản xong, Tô Thành gửi qua hoành tin cho Lăng Nguyệt Tịch.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy hồi âm.Có lẽ nàng bận, không xem điện thoại.Tô Thành không chờ, đi cùng Đường Cấm xử lý việc doanh địa mới.Cứ thế bận rộn đến tối.
Khi rảnh tay nhìn lại, tin nhắn vẫn chưa được trả lời.Theo thói quen, nàng bấm mở vòng bạn bè.
Bạn tốt chỉ có vài người, nghĩ chẳng có gì để xem — vậy mà lại nhiều vô kể!Toàn bộ bị ảnh chụp của Lăng Nguyệt Tịch chiếm đầy.
Cứ cách một tiếng lại đăng một tấm: nào là rau tươi, thịt ngon, cơ giáp ngầu lòe…Hóa ra nàng vẫn luôn dùng điện thoại, chỉ cố tình không trả lời!Nực cười thật…“Không, ta không để tâm.”
Tô Thành nhắm mắt lẩm bẩm, “Mấy trò trẻ con này chẳng có tác dụng gì với ta.”
Mãi đến nửa đêm đúng 0 giờ, Lăng Nguyệt Tịch mới nhắn lại đúng một chữ: “Được.”
Rồi ngay sau đó gửi thêm một tin.Khi ấy, Tô Thành đã nằm chuẩn bị ngủ, nghe tiếng rung liền với tay lấy máy.
Trên màn hình hiện rõ:【Lăng Nguyệt Tịch mời ngươi gia nhập nhóm chat “Liên minh phản Kình Thương”.
Vào nhóm có thể xem chi tiết.】“…”
Khóe môi giật giật, nàng vẫn nhẫn nhịn bấm vào.“Tê… có khi ta cũng nên cân nhắc lại.
Sao nàng đồng ý nhanh vậy chứ.”
Trong nhóm hiện có bảy người: Lăng Nguyệt Tịch, Hồ Tử Uyển, Phác Phác, Thi Vân Khởi, Vu Phi, thêm Đường Cấm và nàng.Khoan đã…
Đường Cấm vào trước nàng?
Bao giờ thế?Cố ý, tuyệt đối là cố ý!Nàng liền hiểu vì sao Lăng Nguyệt Tịch chịu buông ân oán để kết minh.
Ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng không bỏ qua, sau này chắc chắn sẽ còn lắm trò để nàng khó xử.…Ngoài ra, Lăng Nguyệt Tịch vẫn giữ liên hệ chính thức với Long Vực bằng thư tín giấy.Sau nhiều ngày thương thảo, chuyện đình chiến cuối cùng cũng được định xuống.Đợi thời tiết ấm hơn, Hồng Tụ Chiêu sẽ trực tiếp cử đoàn sứ giả sang Long Vực bàn bạc thêm.Trong thời gian ấy, Long Vực phải dựng sứ quán để tiếp đãi.
Người phụ trách toàn bộ hành trình chính là Tô Thành, phải đi cùng.“Ta biết ngươi và họ không đội trời chung, nhưng bọn họ nhất định điểm danh gọi ngươi.
Đành chịu thôi.”
Gần đây Kình Thương gầy sọp, dáng vẻ tiều tụy hẳn đi, có lẽ lo nghĩ nhiều.
Hắn thở dài: “Hiện tại Long Vực cần tích góp thực lực, ngươi tạm nhẫn nhịn vậy.”
Bọn họ… thật sự sẽ đến?!Nghĩ kỹ lại, Tô Thành cũng thấy chẳng có gì lạ.
Lăng Nguyệt Tịch vốn gan lớn, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con?Nàng khẽ cúi mắt, nghiêm chỉnh hành lễ: “…Vâng, nghĩa phụ.”