- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Bhtt] [Edit] Xuyên Thành Vai Chính Bị Vai Ác Omega Quải Chạy
Chương 79
Chương 79
Tỷ thí lúc Tô Thành ra tay giải vây, sau đó lại vội vàng đuổi theo sứ quán.
Trên mặt Lăng Nguyệt Tịch vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng thật ra lại dâng lên một niềm vui âm ỉ.Mặc kệ người kia xuất phát từ nguyên nhân gì, hợp tác cũng tốt, giả vờ cũng được, ít nhất nàng vẫn còn để tâm đến mình.Nhưng lúc này đối chiếu lại, nàng mới chợt hiểu ra: sự để tâm đó chẳng tính là gì cả.Người này quan tâm Mạc Mi mới là thật.Đối với mình, nhiều lắm chỉ là khách khí.
Nhưng vừa nghe đến Mạc Mi té xỉu, nàng liền gấp đến mức như đôi mắt cũng bốc lửa.Rõ ràng vẫn còn ở trên giường nàng, trong đầu lại nghĩ đến một Omega khác!Ngoài cửa, một giọng nữ trẻ tuổi vọng vào:
“Trào Phong thượng tướng, Mạc tỷ vừa đột ngột nóng lên kỳ nên mới ngất xỉu.
Bạch Cập đã đưa nàng về nhà rồi.”
“Diên Vĩ?”
Nhận ra giọng phó tướng của mình, Tô Thành thoáng thở phào, “Được, ta lập tức đến.”
Nói rồi, nàng nắm lấy miếng ức chế dán trên đầu giường, dùng răng xé lớp niêm phong, một tay khó khăn dán lên người dưới thân.“Ngươi đi ngay bây giờ sao?”
Lăng Nguyệt Tịch cắn môi, đôi mắt rực lửa nhìn nàng, “Ta cũng đang trong kỳ nóng lên.
Ngươi không sợ bệnh tình ta lại tái phát à?”
Đúng vậy, nàng đang lấy chính bệnh tình của mình để uy hiếp, để ép người kia ở lại.
Lăng Nguyệt Tịch chưa từng nghĩ, có ngày mình sẽ dùng đến cách này để níu giữ một người.Nhưng Tô Thành đã tính trước tất cả.“Cả tòa sứ quán đều do ta tự mình giám sát xây dựng, kết cấu rất chắc, ngươi có quậy phá cũng không sao.”
Nàng kéo chăn lên, bọc kín lấy Lăng Nguyệt Tịch, trầm giọng nói:
“Thuốc cũng đã dán, vết thương cũng đã băng, ngoài kia còn có Thi Vân Khởi trông chừng, sẽ không có việc gì.”
Đôi mắt Lăng Nguyệt Tịch bỗng trợn lớn.
Lúc này nàng mới nhận ra bên đùi Tô Thành trống rỗng, hai khẩu Saker ưng đều biến mất.Thì ra, người này sớm đã đề phòng nàng!Nàng khó thở, cắn răng giãy giụa kịch liệt, nhưng trước sức mạnh cấp S của Tô Thành, cuối cùng vẫn chỉ có thể bị quấn chặt trong chăn như một cuốn gỏi bất lực.“Đừng quậy, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Tô Thành khẽ vỗ lên chăn, rồi đứng dậy, cầm lấy hai khẩu súng trên bàn và đi ra ngoài.
Vừa rồi nhìn trạng thái của Lăng Nguyệt Tịch, căn bản không giống như mất đi lý trí khi phát tác.Khi vặn nắm cửa, một chân vừa bước ra, nàng nghe phía sau vang lên giọng nói khẽ khàng:
“Nếu người ngất xỉu vì nóng lên kỳ là ta thì sao?”
Nhìn bóng lưng nàng, Lăng Nguyệt Tịch khẽ run giọng, chất chứa chút lạnh lẽo:
“…Ngươi còn sẽ ở lại bồi ta không?”
Cao ngạo như nàng, những lời này vốn chưa từng có thể thốt ra.
Nhưng lúc này, không biết là vì sự yếu ớt trong kỳ nóng lên hay vì tác động từ bên ngoài, nàng chỉ muốn biết — người kia sẽ làm gì.Bước chân Tô Thành cứng lại.
Nàng cúi mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng thật sự muốn quay lại ôm lấy người phía sau.Nhưng ý nghĩ đó vừa nảy ra, nàng liền tự giễu mà cười lạnh.Mình đang làm gì vậy?
Lại muốn dẫm lên vết xe đổ sao?
Nàng còn mấy cái mạng để mà chơi đùa nữa?Vì sao phải đau lòng?
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận — đạo lý này nàng đâu phải không hiểu.Lăng Nguyệt Tịch xưa nay vẫn thế.
Giống như lần bị Nhai Tí truy sát, cùng nhau rơi xuống đáy cốc.
Khi ấy, nàng như một con mèo nhỏ yếu ớt, khiến người ta tưởng rằng chỉ cần có ai đó thương hại thì nàng sẽ ngoan ngoãn nép vào.
Nhưng chỉ cần sơ ý tin tưởng, kết cục chính là vạn kiếp bất phục.
Bởi vì giây sau, con mèo nhỏ sẽ hóa thành mãng xà phun tín tử, một ngụm nuốt chửng ngươi.Khẽ cười một tiếng, Tô Thành ngẩng lên nhìn mấy kẻ đang ngây ngẩn trong phòng, trầm giọng đáp:
“Sẽ không.”
Bên cạnh nàng vẫn còn nhiều người khác.
Nàng có thể tùy tiện tìm một món đồ chơi mới, giống như đã từng tiện tay đem nàng mang về Hồng Tụ Chiêu mà thôi.Ra khỏi phòng, Tô Thành giao hai khẩu súng cho Thi Vân Khởi, sau đó dẫn Diên Vĩ rời khỏi sứ quán, không quay đầu lại.Nắng xuân xuyên qua cửa sổ chiếu xuống giường.
Người nằm trên đó ngây dại một lúc, rồi chậm rãi co mình trong chăn, cuộn tròn như để xua đi cái lạnh.Dù vậy, trái tim vẫn đau nhói dữ dội.Căn bệnh quái lạ của nàng đã lâu không tái phát.
Từ sau đêm Tô Thành bồi nàng qua kỳ nóng lên ở Hồng Tụ Chiêu, những triệu chứng bất ổn dần biến mất.Nằm yên một lát, Lăng Nguyệt Tịch chợt nhớ ra điều gì, liền ngồi dậy, lấy từ dưới gối ra một mặt dây chuyền bạc hình cánh, ôm chặt vào ngực rồi lại nằm xuống.Bên ngoài cửa, Thi Vân Khởi cùng mấy Beta đứng chần chừ.
Ai cũng không dám lên tiếng trước.“…Tịch Tịch.”
Do dự thật lâu, cuối cùng Thi Vân Khởi cắn răng mở miệng, “Cái kia…
Tô Thành vốn chẳng có phúc khí.
Để nàng đi thì thôi, ta cũng không so đo nữa.
Ngươi xem, chúng ta vẫn luôn ở đây bồi ngươi mà.”
Thực ra nàng vốn định lẳng lặng đứng ngoài nghe lén, kết quả lại nghe thấy giường rung dữ dội…“Không cần, ta chỉ nói đùa thôi.”
Cửa phòng bất ngờ mở ra.
Lăng Nguyệt Tịch đã thay quần áo chỉnh tề, vẻ mặt như không có chuyện gì, nhìn mọi người một cái rồi thản nhiên xuống lầu:
“Đi ăn trưa thôi, ta hơi đói rồi.”
“À à, được, ra là vậy.”
Thi Vân Khởi vội vàng hùa theo, gọi cả đám Beta phía sau, “Đi, làm cái lẩu ăn.
Chúng ta mang theo nhiều đồ ăn lắm mà.”
Mọi người ba chân bốn cẳng, trước tiên xịt khử mùi khắp sứ quán để xua đi hương bạc hà chanh, sau đó bận rộn chuẩn bị nồi niêu bát đũa và nguyên liệu.
Chờ nước sôi, mấy người liền quây quần ngồi ăn.“Nghe mùi thôi đã thấy thèm rồi, mau ăn thử đi.”
Thi Vân Khởi gắp miếng thịt bỏ vào bát Lăng Nguyệt Tịch, cười nói: “Tâm tình không vui thì càng phải ăn nhiều.
Đời người chỉ có rượu ngon và mỹ thực là không thể phụ bạc.”
“Đúng vậy, có thể ngồi đây ăn đã là phúc rồi.”
Một Beta phụ họa, “Cái gì Kình Thương, Phá Hiểu, chắc nhiều năm rồi cũng chưa được ăn ngon thế này.”
“Phải đó, Tô Thành đi rồi mới thiệt, là nàng lỗ to!”…Không khí vừa náo nhiệt liền như bong bóng vỡ tan sau câu nói đó.Thi Vân Khởi đỡ trán, trừng mắt nhìn kẻ “kết thúc chủ đề” kia: Ngốc nghếch, hay lắm không nói, lại đi nói dở!Khi mọi người đang định tìm cách bù đắp bầu không khí, Lăng Nguyệt Tịch đột nhiên mở miệng:
“Tô Thành giờ chắc đang ở nhà rồi.”
“…Ừ, đúng.”
Thi Vân Khởi gật gù, “Chắc đang gặm bánh mì, cùng Mạc Mi ăn chung.”
Nghe vậy, Lăng Nguyệt Tịch lập tức buông đũa, đứng bật dậy đi ra ngoài.Câu nói đó chẳng khác gì nhắc nhở nàng — giờ không phải lúc để đau khổ.
Người kia hiện tại đang ở cùng một Omega nóng lên kỳ, chung trong một căn phòng!“Ê, ngươi định đi đâu đó!”
Thấy nàng bỏ đi nhanh như gió, Thi Vân Khởi vội vàng bỏ cả bát đũa chạy theo.…Tại căn nhà nhỏ ở Phá Hiểu, Mạc Mi sớm đã tiêm thuốc ức chế, đến khi Tô Thành hối hả quay lại thì nàng đã hồi tỉnh, không còn gì đáng ngại.“Tỷ tỷ, đừng đến doanh trại nhiều quá.”
Ăn cơm xong, dọn dẹp sạch sẽ, Tô Thành rót hai ly nước ấm, ngồi xuống cùng Mạc Mi chơi cờ, “Bên đó Alpha đông, tin tức tố hỗn loạn, không an toàn.
Lần này thật phải cảm ơn Bạch Cập.”
Thực ra nàng vốn định sau tỷ thí sẽ xử lý hết, nào ngờ lại được giúp đỡ bất ngờ.“Ta biết rồi.”
Mạc Mi đón lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ, giọng dịu dàng: “Ta lo cho ngươi thôi.
Nghe nói ngươi cùng người ta đánh nhau, ta sốt ruột đến mức không ngồi yên được.”
Người ta đồn Trào Phong và Hồng Tụ Chiêu đại đương gia quyết đấu đến giận sôi, nàng đâu thể thản nhiên.
Trong đầu chỉ quanh quẩn ý nghĩ: không thể để ai ức hiếp A Thành của mình.Chỉ là không ngờ kỳ nóng lên lại trùng hợp đến thế.“Lo gì mà lo, ta là cấp S, thua sao nổi?”
Tô Thành nhếch miệng cười, ánh mắt cũng dần nhu hòa, “Dạo này ta cũng rảnh, có thể ở nhà bồi tỷ nghỉ thêm vài ngày.”
Trước giờ mỗi khi nàng bận việc, Mạc Mi đều phải ở nhà một mình.
Thời gian bầu bạn thật sự chẳng nhiều.
Dù Trào Phong danh chấn Long Vực, nhưng tình cảnh Mạc Mi vẫn ít nhiều nguy hiểm.Nhiều Alpha, ít Omega.
Vạn nhất gặp phải Alpha đang dễ cảm ứng thì rắc rối to.“Được thôi.”
Nghe nàng nói vậy, gương mặt Mạc Mi nở nụ cười rạng rỡ, đặt xuống một quân cờ, “Tướng quân, ngươi thua.”
Vừa khoe khoang xong, giây sau đã thua ngay trên bàn cờ.
Tô Thành không ngờ cú tát mặt lại nhanh đến vậy.“Ơ?”
Nàng cúi đầu nhìn bàn cờ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm như cái bánh bao, vội vàng rút lại quân cờ vừa đi, dịch sang chỗ khác:
“Đi lại, đổi nước khác.”
“Tiểu quỷ, lớn rồi còn chơi xấu?”
Mạc Mi dở khóc dở cười, giả bộ giận: “Đặt lại cho đúng đi, nhanh lên.”
“Tỷ tỷ, thân tỷ, ôn nhu mỹ lệ thiện lương hào phóng tỷ tỷ, cho ta hối một nước cuối cùng thôi được không?”
“Không được.”
Mạc Mi bật cười, dứt khoát từ chối, “Một ván chưa đến mười phút, ngươi hối mấy nước rồi?”
“Không phải chỉ… năm nước sao.”
Tô Thành nhỏ giọng lầm bầm, “Dù sao cuối cùng vẫn là tỷ thắng.”
“Ngươi còn dám nói à.”
Nàng liếc một cái, khóe miệng khẽ cong, đưa tay gõ nhẹ trán nàng: “Người chơi cờ dở.”
“Ai nha, vậy tỷ tỷ đại phát từ bi, cho người chơi cờ dở này thêm một cơ hội nữa được không?”…Trên ban công phòng khách, Lăng Nguyệt Tịch núp sau rèm, nghe rõ ràng từng tiếng cười nói trong phòng.Đúng là một đôi thanh mai trúc mã, ân ái vô cùng.Khó trách khi nằm vùng, nàng kia tỏ ra ngây thơ đáng yêu đến vậy.
Thì ra ngày thường, Tô Thành trước mặt Mạc Mi cũng chỉ là dáng vẻ ấy: nũng nịu, chơi xấu, hệt như một đứa trẻ.Cái gọi là Trào Phong thượng tướng lạnh lùng uy vũ, rốt cuộc cũng chỉ dành cho người ngoài mà thôi.Sắc mặt Lăng Nguyệt Tịch đen kịt, càng nghĩ càng thấy lòng quặn thắt.“…Chúng ta lén tới nhà Tô Thành làm gì vậy?”
Thi Vân Khởi áp sát tường, thật sự không hiểu nổi hành động này của nàng.
Ăn dở nồi lẩu, bỏ chạy tới nghe lén hai người ân ái, chẳng khác gì tự chuốc khổ.“Ai?”
Đang mải mê chơi cờ, Tô Thành chợt cảnh giác nghe động tĩnh ngoài ban công.
Ánh mắt nàng sắc lại, đứng dậy, ra hiệu cho Mạc Mi im lặng, rồi lạnh giọng:
“Dám đến tận đây giương oai, lá gan cũng lớn nhỉ.”
Từng bước tiến gần, nàng vừa định kéo rèm thì một bóng người thoáng hiện.Mái tóc bạc dài, gương mặt băng sơn quá quen thuộc — ngoài Lăng Nguyệt Tịch thì còn ai nữa?“Ngươi… sao lại—”Nàng vừa nhìn ra sau, liền thấy Thi Vân Khởi ló đầu, lúng túng vẫy tay.Khóe miệng Tô Thành co giật: “…Lại tới trộm nhà ta sao?”
Y như nửa năm trước, vẫn là cái ban công này!Lăng Nguyệt Tịch hừ lạnh: “Nhà ngươi cũng có gì để trộm?”
“…Không có.”
Quả thật nhà nàng chẳng còn gì đáng giá.
“Vậy các ngươi tới làm gì?”
Lăng Nguyệt Tịch nhìn nàng, ánh mắt có phần lơ đãng, nghiêng đầu đáp:
“Ta đến thăm Mạc Mi.”
Mạc Mi: ???
Thi Vân Khởi: ???
Tô Thành kinh ngạc: “Các ngươi đâu có thân đến thế…”
Trước đó chẳng phải suýt đánh nhau ở Mãn Đình Phương sao?“Đó là ngươi nghĩ vậy thôi.
Chúng ta Omega sẽ không đánh nhau.”
Nói xong, nàng lướt qua Tô Thành đi thẳng vào trong, lấy từ túi ra một hộp nhỏ, đưa cho Mạc Mi, mỉm cười vô cùng dịu dàng:
“Nghe nói ngươi đang trong kỳ nóng lên, ta cố ý mang đến cho ngươi chút thuốc.
Đây là miếng ức chế điều chế từ thảo dược, hiệu quả hơn hẳn so với thuốc của Long Vực, lại không có tác dụng phụ.”
Nụ cười trước mắt đẹp đến nao lòng, lớp ngụy trang cũng hoàn hảo không kẽ hở.Người ngoài nhìn không ra, nhưng Omega như Mạc Mi lại cảm nhận được rõ ràng —Ẩn dưới vẻ dịu dàng ấy, là những dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.“…Cảm ơn.”
Nàng khẽ đáp.