- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 415,304
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
[Bhtt][Edit]-Trùng Hợp Độc Chiếm Sự Thiên Vị Của Bác Sĩ Thẩm
Chương 49. Thứ tao không cần, mày cũng đừng hòng
Chương 49. Thứ tao không cần, mày cũng đừng hòng
Trần Diệu ngơ ngác một chút: "Tất nhiên là có thể, nhưng mà. . ."
Chu Du chỉ là gây rối trật tự công cộng, không phải thuộc án hình sự, cho nên cũng chỉ là tạm giam."
Không phải chuyện quan trọng gì, sẽ không gây hại đáng kể đối với cậu ta, chỉ đơn giản nói vài lời thôi."
Dịch Thanh Chước hiểu nỗi cố kỵ của Trần Diệu.Trần Diệu suy tư một hồi, cuối cùng gật đầu, dẫn theo Dịch Thanh Chước đi đến trước phòng tạm giam.Hắn mở cửa, nhìn Dịch Thanh Chước nói: "Chỉ có mười phút."
Dịch Thanh Chước hơi khẽ gật đầu, tiện đà bước vào trong phòng.Bên trong được chia thành hai nửa, một nửa chỉ có một hàng ghế ngồi, nửa phòng còn lại là khoảng trống, ở giữa có một hàng rào song sắt chắn ngang.Chu Du vốn đang nằm trên ghế, chân bắt chéo, trong miệng còn huýt sáo ngân nga.Trông hắn không hề sợ hãi nơi này, thậm chí còn tự tại giống như đang ở nhà.Nghe thấy tiếng mở cửa, đôi mắt hắn liếc nhìn, sau đó phát hiện người tới là Dịch Thanh Chước.Tức khắc hắn xoay người nhảy xuống, đi đến gần song sắt cười khẩy: "Ồ, Dịch Thanh Chước, không phải là chị gái triệu phú của tao đây sao?
Làm sao, là do mày biết sau khi tao được thả ra ngoài sẽ muốn đi tìm mày, nên không muốn làm phiền tao, tự mình đưa tới cửa xin lỗi tao sao?"
"Tao còn tưởng từ hôm đó ở bệnh viện mày vẫn chưa tỉnh lại đấy."
Dịch Thanh Chước cong khoé môi, không chút dao động đối với lời khiêu khích của hắn.Chu Du không ra thể thống dựa vào song sắt, ngón tay gõ vào song sắt trước mặt, phát ra tiếng vang nặng nề: "Bất quá tao thật sự tò mò, song sắt ở phòng tạm giam này cứng hơn, hay là trong nhà tù cứng hơn?"
"Không phải mày ở đó suốt mười năm sao?
Tao cũng chưa có cơ hội hỏi thăm mày một chút, cảm giác đấy như thế nào vậy?
Mười năm lận đấy, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, lúc mày vào tù tao còn là một thằng nhóc, bây giờ tao cũng lớn vậy rồi, mày không cảm thấy thời gian thật sự rất thần kỳ sao?"
Vẻ mặt Dịch Thanh Chước căng chặt, một đôi mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo: "Mày muốn thử?
Nếm thử cảm giác ngồi tù?"
Chu Du nhún vai, ra vẻ tiếc nuối nói: "Có lẽ vậy, bất quá tát mày hai cái mới bị tạm giam mười lăm ngày, nếu tao muốn thử cảm giác ngồi tù, vậy phải tát mày bao nhiêu cái?"
"Mày thử xem?"
Dịch Thanh Chước bước lên một bước, vươn tay ra, vừa đủ kéo tay của Chu Du ra ngoài song sắt.Trên mặt Dịch Thanh Chước không có chút cảm xúc nào, rất lạnh, bàn tay cũng lặng lẽ dùng lực.Tức khắc, sắc mặt Chu Du thay đổi.Dường như hắn nghe thấy xương cốt của bản thân mình ma sát lẫn nhau, đau đến sắc mặt hắn trắng nhợt.Vừa định há mồm gọi người, Dịch Thanh Chước lại đột ngột buông tay ra.Sau đó nàng rút ra một tờ khăn giấy ướt từ trong túi, ung dung xé mở, sau đó lau từng ngón tay một cách ghét bỏ."
Suỵt, im nào."
Ngón trỏ đặt lên trên môi, Dịch Thanh Chước cong khoé môi, đột nhiên mỉm cười.Nàng lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo, nhắm thẳng vào Chu Du, xoẹt xoạt kéo dài một tiếng đập lên mặt hắn.Chu Du đang liên tục xoa cổ tay của mình, bấy giờ cơn đau mới dịu lại.Đột nhiên bị Dịch Thanh Chước quăng một tờ giấy vào mặt, hắn nhắm mắt lại theo bản năng.Lúc mở mắt ra, còn chưa nhìn rõ chữ trên mặt giấy, hắn đã mở miệng hô to: "Mày làm gì đấy!
Cảnh sát đâu, có người nào ở đây không, không nhìn thấy có người cố ý gây thương tích ở cục. . ."
Chỉ là vừa kêu to được một nửa, giọng nói của Chu Du bỗng dưng im bặt.Trên mặt cũng bị vẻ kinh ngạc thay thế.Hắn nhìn rõ nội dung trên tờ giấy, cuối cùng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn xuống con dấu màu đỏ trên nền giấy trắng phía dưới cùng."
Mày điên rồi!
Dịch Thanh Chước, đầu óc mày bị bệnh à?
890 nghìn, mày đem quyên góp?"
Tức khắc Chu Du cũng không thể tìm thấy giọng nói vốn có của bản thân.Trên giấy rõ ràng là giấy cam kết quyên góp của Dịch Thanh Chước.Nàng cam kết, sẽ trao tặng toàn bộ số tiền nhận được từ việc bán nhà của Dịch Thường Hoan cho nàng, sau khi hoàn tất quyết toán, tự nguyện quyên góp cho Quỹ Phúc lợi Xã hội Phụ nữ, hơn nữa đặt biệt ghi rõ, dùng để giúp đỡ những người phụ nữ bị bạo lực gia đình.Dịch Thanh Chước quyên góp toàn bộ số tiền, gần một triệu tệ, nàng tự nguyện không cần hoàn lại.Ở trong mắt Chu Du, không thể nghi ngờ đây là chuyện Nghìn lẻ một đêm*.
Hắn không tin được, nhiều tiền như vậy ở ngay trước mặt hắn, lại bị Dịch Thanh Chước dùng một tờ giấy cam kết quăng toàn bộ ra ngoài.Dịch Thanh Chước thanh cao, Dịch Thanh Chước khinh thường, nhưng những thứ đó đối với bọn họ mà nói, chính là tài sản kếch xù mà bản thân bọn họ tính toán tỉ mỉ mười mấy năm trời cũng không có được.Không còn mặt mũi, mà tiền cũng không còn.Điều này làm sao có thể không khiến người ta căm phẫn.Chu Du không rảnh bận tâm cơn đau trên tay, hai tay nắm chặt song sắt, hùng hổ mắng chửi: "Dịch Thanh Chước, con mẹ mày, ngồi tù khiến đầu óc của mày thành não tàn?
Mày không cần, mày khư khư cũng không chịu cho tụi tao?
Mày không cần thì mày tranh với tụi tao làm gì?
Con mẹ mày, mày dùng mạng để giữ căn nhà đó, cuối cùng đem quyên góp toàn bộ?
Có phải là mày bị điên hay không?
Mày có quyền gì mà làm vậy!"
Ánh mắt Dịch Thanh Chước trở nên lạnh nhạt, gấp gọn tờ giấy một cách chậm rãi: "Đúng vậy, thứ tao không cần, mày cũng không chiếm được."
"Chu Du, bây giờ tất cả tụi bây nên an phận một chút đi."
"Mày không có quyền làm như vậy!"
Chu Du tức giận đến khuôn mặt biến sắc dữ tợn."
Đồ của tao, dựa vào cái gì tao không có quyền làm như vậy?
Người không có quyền, là tụi bây mới đúng."
Không muốn tiếp tục nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của Chu Du, Dịch Thanh Chước xoay người, cánh tay mở cửa của phòng tạm giam ra.Bỗng nàng xoay người lại: "
Sau này nhìn thấy tao, tránh mặt tao đi, nếu không, tao đánh chết mày."
Vụ việc bị bao vây đánh đập kia trở thành tâm điểm, lại còn có người bị xử phạt, đương nhiên hiện tại sẽ không có ai tùy tiện giúp đỡ Chu Du tới gây rối Dịch Thanh Chước.Chỉ vỏn vẹn mỗi một nhà Chu Du, Dịch Thanh Chước đối phó với bọn họ đã quá thành thạo.Cửa phòng tạm giam đóng lại, cách một cánh cửa cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gào thét giận dữ của Chu Du ở bên trong.Trần Diệu đứng ở ngoài cửa nhìn thấy Dịch Thanh Chước bước ra ngoài với dáng vẻ bình thản nhẹ tựa mây gió, mà Chu Du ở bên trong phòng lại tức giận đến phát điên.Ánh mắt phức tạp thoáng liếc nhìn Dịch Thanh Chước, sau đó hắn bước vào trong, dùng côn của cảnh sát gõ vài cái vào song sắt: "Trật tự trật tự, gào cái gì mà gào, ở đây là chỗ nào, cậu có muốn ra ngoài!"
"Chậc chậc chậc, chị làm gì nó thế?
Đạp rắn bảy tấc*?"
Hai tay Hạ Khâm Du ôm cánh tay, giống như là đang xem kịch.Dịch Thanh Chước quay đầu đi, chỉ cảm thấy Chu Du kêu rên quá ầm ĩ.Nàng nâng bước hướng ra ngoài trụ sở: "Không có gì."
"Chị, chị ơi, đợi em."
Hạ Khâm Du vội vàng cất bước theo sau: "Chị nói cho em biết đi mà."
"Không có nói cái gì cả."
Dịch Thanh Chước đút tay vào túi áo, bước đi nhanh như gió.Hạ Khâm Du đi theo sau lưng, quấn quích lấy nàng."
Không có nói cái gì mà nó lại tức đến thế kia?
Cảm giác bầu trời của nó muốn sụp đổ rồi?"
"Chị nắm giữ nhược điểm gì của nó à?".....Thẩm Triều Ý về đến nhà, trùng hợp bắt gặp Thẩm Cảm ra ngoài.Hôm nay là cuối tuần, Thẩm Cảm nghỉ ở nhà."
Chị hai, chị tan ca trực đêm về ạ."
Thẩm Cảm mang ba lô, mỉm cười nói.Thẩm Triều Ý vốn đã mệt đến không mở mắt lên nổi, nhỏ giọng trả lời vài câu: "Ừ, chị buồn ngủ quá."
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thấy Thẩm Cảm không có mặc đồ thể dục, cũng không mang theo bóng rổ, thuận miệng hỏi một câu: "Em đi đâu vậy?"
"Ra ngoài ăn bữa cơm với bạn ạ, hôm nay là sinh. . .
Mặt chị làm sao vậy?"
Vốn dĩ Thẩm Triều Ý cúi đầu, mà Thẩm Cảm lại đang chột dạ vì trong bạn bè đi cùng còn có nữ sinh, nên hắn không dám nhìn đối diện với Thẩm Triều Ý.Bây giờ Thẩm Triều Ý ngẩng đầu lên, hắn liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy trên mặt chị gái bị thương.Tức khắc Thẩm Cảm ném chột dạ của bản thân ra sau đầu, cúi người xuống lại gần Thẩm Triều Ý muốn nghiêm túc nhìn rõ.Thẩm Triều Ý lui về phía sau, đặt tay lên trên ổ khoá vân tay ở cửa, đẩy cửa bước vào: "Không có gì, bất cẩn đụng trúng thôi, đã bôi thuốc rồi.
Em đi chơi đi."
Thẩm Cảm vội vàng theo sau, muốn hỏi tới cùng: "Làm sao bị như vậy được, là ai đánh đúng không?"
"Đụng phải người nhà bệnh nhân vô lễ, không cẩn thận gây ra, không có việc gì đâu.
Em đừng lo, chẳng mấy chốc sẽ khỏi mà."
Thẩm Triều Ý cong lưng đổi giày.Nàng vừa ngẩng đầu, Thẩm Cảm giống như một bức tường bằng thịt chặn ở cửa.Thẩm Triều Ý nghiêng mình tránh sang một bên, đẩy bả vai của Thẩm Cảm: "Em mau đi đi, đã hẹn với bạn bè cũng đừng đến trễ, bất lịch sự lắm."
Nhưng Thẩm Cảm lại thuận thế giữ chặt tay Thẩm Triều Ý, nghiêm túc quan sát hai vòng, một ngọn lửa không tên dần bốc lên: "Ai, em đi tìm nó."
Thẩm Cảm không thể nhìn chị gái của mình bị ức hiếp.Từ nhỏ đến lớn cho dù hắn có phản nghịch cách mấy cũng không nỡ nói một câu nặng lời với chị của mình.Bây giờ chị của mình lại bị đánh như vậy, làm sao hắn có thể nuốt trôi cục tức này.