Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ

[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 89: Âm thầm


Buổi chiềuTrời đổ một ít mưa, có chút lạnh.Hạ Thanh Thư trở lại phòng mình, mở cửa sổ nhỏ nhìn ra hồ trong phòng, vòng tay đứng trước cửa sổ, đầu óc trống rỗng, vô định nhìn cảnh ngoài cửa sổ, nhưng trong tâm trí vẫn luôn có một phần hướng về ai đó.Quý Thiên Diêu không bước chân ra khỏi cửa, quần áo đều do Hạ Thanh Thư chuẩn bị, sau đó được Thẩm An Di đưa vào tận tay.Phòng nàng cũng có một cửa sổ nhỏ, nhìn ra hồ nước trong veo, mùi sen thơm ngát xộc vào mũi.

Phía trước cửa sổ là nơi nàng ở lại lâu nhất mỗi ngày.Hai căn phòng sát bên, chỉ cách một bức tường, không nhìn thấy mặt nhau, nhưng các nàng đều biết người kia đang ở ngay bên cạnh mình.Quý Thiên Diêu nhìn chằm chằm một lúc con chuồn chuồn đậu trên hoa sen, bỗng nhiên giơ tay gõ gõ bức tường ở giữa, không nhanh không chậm nói: "Nơi này quá nhỏ, ta muốn đi ra ngoài đi dạo."

Lời nói này của Quý Thiên Diêu đến thật đột ngột, Hạ Thanh Thư hơi giật mình, không biết nàng có ý gì.

Suy nghĩ một lúc, cho rằng nàng ở trong phòng buồn chán, liền ôn tồn khuyên nhủ: "Nơi ở này của An Di còn có rất nhiều nơi tốt đẹp, nàng có thể ra ngoài xem xem."

"Ta cảm thấy nơi này quá nhỏ là vì nàng cách ta quá gần..."

Quý Thiên Diêu cau mày, hai tay chống trên bệ cửa: "Bất luận ta ở đâu, làm gì, đều có thể cảm nhận được hơi thở của nàng.

Như vậy... không tốt."

Trong lời nói của Quý Thiên Diêu có những ý nghĩa khác."

Vậy nàng muốn đi đâu?"

Hạ Thanh Thư hít một hơi lạnh, giọng nói hạ xuống rất nhẹ."

Ta muốn một mình đi thế giới bên ngoài dạo chơi."

Dừng một chút, nàng nói: "Để ta đi, được không?"

Quý Thiên Diêu biết Hạ Thanh Thư không yên lòng về mình, nàng luôn tìm mọi cách để bảo vệ mình.

Nhưng lần này, nàng muốn một mình xuất hành.Không có sự phản đối hay khuyên nhủ như dự đoán, Hạ Thanh Thư suy nghĩ một lúc liền đồng ý.Trong lòng Quý Thiên Diêu ngũ vị tạp trần, khó chịu nhiều hơn một chút."

Thế nhưng," Hạ Thanh Thư đột nhiên chuyển hướng, ngữ khí vẫn ôn nhu như vậy, "Hai ngày nữa hãy đi được không?

Chuyến đi này những thứ ăn mặc vật dụng, ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho nàng?"

"Được."

Quý Thiên Diêu gật đầu, khép cửa lại."

Trên đường cẩn thận, đừng để đói, đừng để lạnh, đừng để bị thương."

Ở cửa nhà, người tiễn chân duy nhất là Thẩm An Di.Quý Thiên Diêu nghe vậy cười cười, vỗ vỗ hai cái túi lớn buộc trên thiên lý mã: "Sẽ không đâu, ta mang theo nhiều đồ lắm."

"Vẫn phải cẩn thận."

Thẩm An Di nhắc nhở lại.Quý Thiên Diêu cười cười, đội nón rộng vành: "Vâng, cũng không còn sớm nữa, ta đi đây."

Nói rồi nàng nhảy vọt lên ngựa, động tác gọn gàng phóng khoáng, giơ tay vung roi, ngựa hí vang, lập tức cất vó chạy về phía trước."

Thuận buồm xuôi gió."

Nhìn một người một ngựa càng đi càng xa, Thẩm An Di vẫy tay, rồi dừng chân tại chỗ, không lập tức rời đi.Tiếng vó ngựa dần nhỏ đi, Thẩm An Di đứng tại chỗ nhìn rất lâu, cho đến khi bóng dáng Quý Thiên Diêu biến mất ở cuối đường, nàng mới khẽ dịch chuyển bước chân.

Nếu nhìn kỹ, sẽ nhận thấy khóe miệng nàng nở một nụ cười đầy ý tứ.Cho đến khi bóng dáng Hạ Thanh Thư xuất hiện từ chuồng ngựa phía sau nhà, nụ cười của nàng mới hơi thu lại một chút, nhưng vẫn giữ một vệt cong.

Lại một trận tiếng vó ngựa áp sát, nghe tiếng nàng chậm rãi xoay người lại.Hạ Thanh Thư mặc một chiếc áo choàng đen thui, cưỡi thiên lý mã đến gần Thẩm An Di thì nhẹ nhàng kéo dây cương, giảm tốc độ."

Đã qua hơn hai nén nhang rồi, có đuổi kịp không?"

Thẩm An Di ngẩng đầu cười hỏi."

Có thể, ta biết nàng ấy muốn đi về đâu."

Hạ Thanh Thư nhìn về phương xa, nhếch khóe môi, tự tin nói.Thẩm An Di nhíu mày, nhường đường và đi cùng Hạ Thanh Thư trên lưng ngựa vài bước: "Vậy ta sẽ không làm lỡ thời gian của nàng.

Trên đường cẩn thận, chăm sóc tốt bản thân, đừng để đói, đừng để lạnh, đừng để bị thương."

Giống như đã nói với Quý Thiên Diêu, Thẩm An Di cũng dặn dò Hạ Thanh Thư một lần nữa."

Ta sẽ chăm sóc tốt bản thân, và cũng sẽ chăm sóc tốt nàng ấy."

Hạ Thanh Thư cười cười."

Đi nhanh đi, ta sợ chậm trễ, nàng sẽ thật sự không đuổi kịp."

Thẩm An Di cuối cùng dừng bước lại, thúc giục.Hạ Thanh Thư giơ roi ngựa trong tay, cáo biệt Thẩm An Di, sau đó quất roi, bỗng nhiên kẹp chặt bụng ngựa, thiên lý mã phi nước đại.Thẩm An Di dõi theo bóng hình Hạ Thanh Thư đi xa, khóe môi khẽ nở nụ cười nhẹ.

Nàng tin rằng, những người có tình rồi sẽ có kết cục tốt đẹp.Quý Thiên Diêu đi về phía bắc, vượt qua rất nhiều danh sơn đại xuyên (núi lớn sông lớn), nhìn thấy rất nhiều phong cảnh danh thắng được ghi lại trong sách cổ.

Nàng rất ít khi ở lại thị trấn hay quán rượu vào ban đêm, phần lớn là ngủ ngoài trời trong núi rừng.

Giao mình cho thiên địa núi sông sẽ làm nàng càng thả lỏng, càng thư thái.Tuy nhiên, sau một tháng đường đi, đồ ăn thức uống mà Hạ Thanh Thư chuẩn bị cho nàng đã cạn, nàng cần phải tự dựa vào sức mình để tìm kiếm thức ăn.Trong núi rừng tài nguyên phong phú, tìm kiếm mãi, luôn có thể tìm thấy mấy thân cây lớn, hoặc một con suối trong xanh, no bụng không khó.Sáng sớm hôm đó, một khắc trước còn có thể nhìn thấy mặt trời mới ló dạng, đột nhiên trời đổ mưa.

Quý Thiên Diêu không thích bị nước mưa dội, lựa chọn đợi mưa tạnh rồi mới đi kiếm ăn.Nàng ngồi bó gối trong hang núi tránh mưa rất lâu, trong đầu lướt qua rất nhiều thứ.

Quý Thiên Diêu từ từ sắp xếp lại suy nghĩ của mình.Một con thỏ rừng lông ướt sũng vì mưa, cụp tai sát vào người, nhảy vào hang núi.

Dáng vẻ nó rất hoảng sợ, đôi mắt trợn to, đảo loạn trái phải, dường như đang đánh giá bốn phía có an toàn hay không.Quý Thiên Diêu cười cười, nàng thích thỏ.

Cho dù đói bụng đến mấy, nàng cũng sẽ không làm tổn thương thỏ rừng, đặc biệt là một con thỏ nhỏ đáng thương, bất lực, vô tình đi lạc vào đây, thật khiến người ta sinh lòng thương xót.Con thỏ rừng đang hoảng hốt hiển nhiên không nghĩ như vậy, nó nhìn về phía Quý Thiên Diêu với ánh mắt đầy cảnh giác và sợ hãi.

Nhưng điều khiến Quý Thiên Diêu kỳ lạ là, thỏ nhỏ không tin người trong động, nhưng cũng không nhảy ra ngoài động trốn, có vẻ như tiến thoái lưỡng nan.Quý Thiên Diêu nhặt củi khô, lại cho thêm mấy cành vào đống lửa, để trong hang núi có vẻ ấm áp hơn chút.

Thỏ rừng nhảy vào trong hai bước, áp sát vào vách núi, phảng phất như vậy là có thể an toàn hơn rất nhiều.

Quý Thiên Diêu không để ý đến nó, liếc mắt nhìn cửa động, thấy mưa đã tạnh gần đủ, liền đi ra khỏi hang núi.Trận mưa này đến thoải mái tràn trề, những đám mây đen dày đặc trên trời tản đi, giữa hai ngọn núi còn hiện ra một cầu vồng, sắc màu sặc sỡ, trông rất đẹp mắt, khiến tâm trạng vốn có chút phiền muộn của nàng cũng trở nên tươi tắn hơn.Quý Thiên Diêu dừng chân ở ngoài cửa động ngắm nhìn cảnh sau mưa một lúc, thở một hơi dài nhẹ nhõm, khóe môi khẽ nhếch, tạo thành một chút đường cong, tâm trạng không tệ.Đường sau mưa lầy lội và trơn trượt, Quý Thiên Diêu cố gắng đi chậm lại.

Dọc theo đường núi đi một lúc, nàng đến dưới một gốc cây ăn quả không rõ tên.Trong túi của nàng có một cuốn « Dã Ngoại Chí » (sách ghi chép về tự nhiên hoang dã) do Hạ Thanh Thư chuẩn bị cho nàng.

Bên trong ghi lại rất nhiều món ăn dân dã trong núi.

Nàng chính là dựa vào những ghi chép trong sách để tìm kiếm thức ăn.Cây ăn quả này có thể ăn được, quả lại lớn.

Điểm duy nhất không đủ là, quả mọc ở rất cao, Quý Thiên Diêu nhất định phải bỏ ra khá nhiều công sức để hái.Nàng muốn đi tìm một cái cán dài để dùng làm công cụ.Dọc theo bốn phía cây ăn quả đi một vòng, Quý Thiên Diêu phát hiện dấu vết của một khúc gỗ, nó bị đặt dưới một gốc cây chuối tây, nhìn qua thì độ dài có vẻ phù hợp.

Quý Thiên Diêu nhấc lá chuối tây rộng lớn lên, sau khi nhấc lên thì mắt nàng bỗng nhiên sáng bừng.

Dưới lá chuối tây không chỉ có cán dài mà còn có một cặp "bảo bối" hiếm có khó tìm.Dưới lá chuối tây lại nằm một chùm trái cây!Quý Thiên Diêu ngẩng đầu, nhìn về phía cành cây ăn quả, phía đông cây chuối tây có một vết cành gãy rõ ràng, có thể là do gió lớn mưa lớn làm gãy, cành quả này liền rơi xuống đất, sau đó cây chuối tây này cũng bị gió thổi đổ, lại cuốn trái cây vào bên trong.

Sau trận mưa lớn kéo dài, chùm quả này trên lá không có bao nhiêu nước mưa.Quý Thiên Diêu nhặt lên những quả còn nguyên vẹn không bị dập nát, cho vào chiếc túi nhỏ mình mang theo, tâm trạng vô cùng sung sướng.

Nàng tiếp tục đi về phía trước, hướng về một gốc cây ăn quả khác có quả màu đỏ.Không lâu sau khi Quý Thiên Diêu rời khỏi hang núi, một người nhẹ nhàng áp sát vào vách núi, tiến vào trong động.Nàng một tay tóm lấy tai thỏ rừng, nhấc con thỏ lên tay.

Con thỏ đạp hai chân, rõ ràng là sợ hãi, nhưng vì bị người cầm, mà không thể chạy trốn, chỉ co tứ chi, toàn thân căng thẳng.Người này nhìn quanh hang núi một vòng, phát hiện gần chỗ vách đá trong hang núi có một vết nứt, vết nứt đó không lớn, nhưng sâu.

Nàng nhẹ nhàng đặt con thỏ rừng vào trong vết nứt, không cho nó chạy trốn, sau đó tìm một chỗ ẩn thân và tự mình ẩn nấp.--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 90: Răng long bạc đầu


Chuyến đi ra ngoài lần này, Quý Thiên Diêu thu hoạch khá dồi dào, nàng nở nụ cười cong mắt mày, xách theo một túi đầy trái cây và hai con cá về đến hang núi.Nghĩ đến những điều may mắn vừa trải qua, Quý Thiên Diêu bỗng nhiên rất muốn ở thêm một thời gian trong hang núi này.

Nàng không chỉ dễ dàng nhặt được những quả to và ngọt trên đất, mà còn phát hiện một cái hố nhỏ bên cạnh dòng suối, trong hố có hai con cá bị mắc kẹt, nàng cũng dễ dàng bắt được cá.Hang núi trống trải, đống lửa ở giữa lúc sáng lúc tối, nhiệt độ trong động giảm xuống chút, nên thêm củi.

Quý Thiên Diêu đặt đồ vật xuống, ánh mắt chuyển sang nơi khác.

Điều đầu tiên nàng muốn làm không phải là thêm củi, mà là tìm con thỏ rừng đã biến mất.Nơi sơn dã cô quạnh, có con thỏ hoang làm bạn, cũng có thể khiến tháng ngày trôi qua nhanh hơn.Đứng giữa hang núi, Quý Thiên Diêu dùng mắt tìm vài vòng, nhưng từ đầu đến cuối không phát hiện bóng dáng con thỏ rừng.

Cuối cùng, nàng thất vọng nghĩ rằng, có lẽ khi mưa tạnh, nó đã chạy đi rồi.Đống lửa lại bùng lên, cành cây cháy phát ra tiếng lách tách, trong đó còn kèm theo một tiếng động kỳ lạ.

Quý Thiên Diêu nín thở lắng nghe một lúc, bỗng nhiên đứng dậy, men theo âm thanh đi đến trước vết nứt ở vách đá phía tây.Nhìn kỹ lại, mắt nàng sáng bừng, hóa ra là con thỏ hoang kia.

Con thỏ rừng nhảy lên thân thể, nhưng vì vết nứt quá sâu, không thể thực hiện nguyện vọng chạy trốn.Quý Thiên Diêu cong mày, đưa tay vuốt ve bộ lông hơi khô của con thỏ rừng."

Trong núi có thợ săn, có cạm bẫy, thực sự nguy hiểm.

Ở lại đây cũng rất tốt, ta sẽ chia cho ngươi một ít thức ăn."

Quý Thiên Diêu đặt vài lá rau dại nàng hái được trên đường bên cạnh đống lửa, hơ khô bớt nước, sau đó đút cho thỏ rừng ăn.Hạ Thanh Thư khẽ thò đầu ra, hai tay nắm lấy nhau trước ngực, nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt đặc biệt dịu dàng.Quý Thiên Diêu quay lưng về phía Hạ Thanh Thư, cúi thấp đầu, không biết nghĩ đến điều gì, thất thần một lúc.

Con thỏ rừng gặm hết lá rau trong tay nàng, cúi đầu ăn những mảnh vụn trên đất.Quý Thiên Diêu cứ thế chìm vào suy nghĩ của mình, lặng lẽ ngồi xổm bên vết nứt khoảng thời gian bằng một nén hương cháy.Nàng vừa đứng dậy, Hạ Thanh Thư ở chỗ tối đã nhanh tay thu đầu lại, cơ thể nàng ẩn mình hoàn hảo.Quý Thiên Diêu đứng dậy ngáp một cái thật to, đưa tay dụi dụi mắt, chậm rãi dịch chuyển bước chân.

Nàng nằm xuống trên chiếc giường nhỏ tự bày, nghiêng người nhắm mắt lại.Nàng nhắm hai mắt, giữ nguyên một tư thế, nhưng không ngủ.

Hạ Thanh Thư rướn cổ lên cau mày nhìn cảnh này, muốn tiến lên đắp chăn cho nàng nhưng lại không dám.Hơn nửa canh giờ trôi qua, Quý Thiên Diêu vẫn giữ nguyên một tư thế nằm, Hạ Thanh Thư cũng vẫn giữ nguyên một tư thế chăm chú nhìn.

Cho đến khi một âm thanh trong trẻo pha chút vọng lại xuất hiện trong hang núi, đột nhiên phá vỡ sự tĩnh lặng này.Quý Thiên Diêu đang nằm nghiêng bỗng nhiên gọi một câu: "Hạ Thanh Thư."

Hạ Thanh Thư giật mình, vội vàng thu ánh mắt và cơ thể lại, hơi thở cũng có chút dồn dập, tay chân không biết nên đặt ở đâu.

Nàng bỗng nhiên hối hận vì hành động quá rõ ràng của mình hôm nay."

Hạ Thanh Thư, ta biết nàng ở đó."

Giọng Quý Thiên Diêu không còn mơ hồ như người mới ngủ dậy, nàng từ lúc nằm xuống đã luôn tỉnh táo.

Hạ Thanh Thư nghe lời này, trong lòng lộp cộp một tiếng, quả nhiên mình đã bị phát hiện.

Khoảnh khắc sau nàng liền hoảng loạn, trong chốc lát không biết mình nên làm gì."

Hạ Thanh Thư, nàng tới đây."

Quý Thiên Diêu ngồi dậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía nơi Hạ Thanh Thư đang ẩn nấp.

Hạ Thanh Thư lưng dán vào tường không dám cử động, đầu óc hỗn loạn tưng bừng."

Chân ta đã tê rần rồi, cần người xoa một lúc."

Giọng Quý Thiên Diêu mang theo sự tủi thân, lại pha chút run rẩy.

Nước mắt nàng chợt cũng rơi xuống.Nghe giọng Quý Thiên Diêu rưng rưng sắp khóc, lòng Hạ Thanh Thư khẽ động, quên đi sự hoảng loạn, cũng không bận tâm đến việc phải giải thích thế nào, bỗng nhiên xoay người hiện ra bóng người.Nàng cởi áo choàng đen, đi về phía Quý Thiên Diêu, rồi ngồi xổm xuống, thuần thục xoa bóp cẳng chân tê cứng của Quý Thiên Diêu.

Quý Thiên Diêu thấy nàng đến gần, liền nhào vào lòng nàng, ôm chặt eo nàng, khóc rất dữ dội.Hạ Thanh Thư một tay xoa bắp chân nàng, một tay vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nụ cười trên môi như bừng tỉnh."

Ta bị lừa rồi."

Quý Thiên Diêu vừa khóc nức nở vừa nói, giọng nói đầy uất ức, khóe miệng trĩu xuống, vẻ mặt tủi thân.

Giáng Tử căn bản không yểm bùa nàng, tất cả đều là do nàng tự mình suy nghĩ lung tung."

Không sao."

Hạ Thanh Thư cười dịu dàng và cưng chiều, giơ tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt Quý Thiên Diêu, trấn an nói: "Tất cả đều đã qua rồi, ta vẫn luôn ở bên cạnh nàng."

"Ta biết...

Từ khi lên phía bắc, nàng vẫn lén lút đi theo ta..."

Quý Thiên Diêu nức nở nghẹn ngào nói, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm gương mặt Hạ Thanh Thư.

Quý Thiên Diêu bị lừa thê thảm, nàng vẫn luôn tránh mặt Hạ Thanh Thư, đã lâu không ngắm nhìn kỹ người này.Hạ Thanh Thư cong mày, ánh mắt dịu dàng như nước, vừa như cưng chiều vừa như trách mắng: "Thì ra đã sớm bị phát hiện rồi, nàng vẫn không nói cho ta biết?"

Nàng đưa tay véo véo chóp mũi Quý Thiên Diêu.Môi Quý Thiên Diêu run run hai lần, giọng nói càng tủi thân hơn: "Ta đây chẳng phải là bị lừa sao..."

"Trước đây còn là Đại Yến trưởng công chúa điện hạ đường đường, uy nghi thiên hạ, vậy mà lại bị lời nói của yêu quái kia mê hoặc, nói ra những lời khiến người ta cười rụng răng rồi."

Hạ Thanh Thư vừa đùa vừa trêu chọc, lại giơ tay vén gọn những lọn tóc rối bời trên trán Quý Thiên Diêu."

Ai bảo ta đã yêu nàng..."

Quý Thiên Diêu vươn ngón tay, chọc chọc lúm đồng tiền đang cười của Hạ Thanh Thư, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, quay mặt đi, giả vờ giận dỗi, định đứng dậy khỏi lòng Hạ Thanh Thư.Hạ Thanh Thư nào chịu để nàng rời đi, tay siết lại, Quý Thiên Diêu lại một lần nữa trở về trong vòng tay nàng.

Hạ Thanh Thư ôm Quý Thiên Diêu từ phía sau lưng, hai cái đầu tựa vào nhau, cùng nhìn về phía cầu vồng đang dần đậm màu ngoài cửa hang."

Ta cũng yêu nàng."

Hạ Thanh Thư chân thành thổ lộ bên tai Quý Thiên Diêu.Đoạn đường này đã trải qua quá nhiều, hai người lại là những người nặng về hành động hơn lời nói, ít khi nói "yêu" với đối phương.

Bây giờ sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ muốn gắn bó ôm lấy nhau, đem tất cả tình cảm trong lòng đều nói ra, nói cho đối phương biết.Hai người dựa vào nhau nói chuyện rất lâu, nhìn cầu vồng xuất hiện rồi tan biến, nhìn bầu trời từ xanh thẳm biến thành rực rỡ vạn trượng.Các nàng mười ngón tay đan vào nhau, cười yếu ớt nhìn nhau, trong lòng hai người đều tự tin và thanh thản.

Phần đời còn lại đã không có gì hoặc phiền phức gì có thể chia cắt các nàng, các nàng sẽ mãi mãi bên nhau.[CHÍNH VĂN HOÀN]Cảm ơn mọi người đã cùng mình đi hết bộ truyện này, hẹn cả nhà ở những bộ tiếp theo nhé ^^--------
 
[Bhtt] [Edit - Cđ] Tướng Quân Đêm Nay Lại Xuất Hành | Nhân Phong Nhứ
Chương 91: Phiên ngoại


Sáng sớm đầu xuân, mỗi ngày đều có bất ngờ.

Ngoài căn nhà gỗ nhỏ, hoa đào nở đặc biệt sớm, mấy bông hoa màu trắng nhạt treo lơ lửng trên cành cây, tô điểm thêm một vệt màu hồng cho khu vườn ít cây xanh.Tiếng nhạc du dương từ trong đình bốn góc bay ra.

Hai cây đàn cầm đặt song song, hai đôi tay lướt trên dây đàn, tiếng nhạc hòa quyện vào nhau, êm tai dễ nghe.Một con bồ câu trắng đập cánh bay xuống dưới mái hiên đình."

Có thư."

Quý Thiên Diêu phân tâm, chỉ một ngón tay vào con bồ câu trắng nói."

Khoan đã, chúng ta đàn xong khúc này đã."

Hạ Thanh Thư nắm tay Quý Thiên Diêu kéo về, đặt lên dây đàn."

Càng ngày càng bá đạo đó nha."

Quý Thiên Diêu miệng thì giận, nhưng tay lại làm theo ý Hạ Thanh Thư, đàn xong cả khúc nhạc.Con bồ câu trắng kia có lẽ bị tiếng nhạc mê hoặc, vẫn ở lại trên lan can, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hai người, cũng không bay đi, ngoan ngoãn một cách đáng yêu.Khúc nhạc vừa dứt, Quý Thiên Diêu ung dung từ bên cạnh Hạ Thanh Thư đứng dậy, chậm rãi đi đến trước con bồ câu trắng, trìu mến vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, rồi ôm lấy nó, gỡ xuống chiếc hộp thư buộc chặt trên chân nó."

Thư của ai vậy?"

Hạ Thanh Thư đi đến bên cạnh Quý Thiên Diêu, cùng nàng xem chữ trên thư."

Là Tương đại phu.

Nàng mời chúng ta đến nông trại của nàng để tụ tập."

Quý Thiên Diêu đã đọc xong thư trước Hạ Thanh Thư một bước."

Nghe nói mấy tháng trước, Tương đại phu 'nhặt' được Tố Cẩm, lời đó có thật không?"

"Là thật.

Mặc dù trong thư không đề cập, thế nhưng nét chữ này..."

Quý Thiên Diêu nhíu mày cười cười, chắc chắn nói: "Nét chữ này là Tố Cẩm viết."

"Vậy xem ra, một tin đồn khác cũng là sự thật."

"Tin đồn gì?"

"Ta nghe Hi Vũ nói, Tương đại phu lúc trước trồng một mảnh lớn cây chanh, mỗi năm đến mùa thu hoạch, cây chanh đó sẽ kết mấy trăm quả chanh.

Nhưng nửa năm trước, không biết vì sao, tất cả những cây chanh đó đều chết hết."

Dừng một chút, Hạ Thanh Thư híp mắt cười cười: "Chỗ này có lẽ có 'công lao' của Tố Cẩm."

Quý Thiên Diêu "Ồ" một tiếng đầy ẩn ý, nhướng mày: "Thật hay giả, chúng ta nhận lời mời đi xem thì biết.

An Di, Lưu Yên, Trúc Quân, Hi Vũ các nàng cũng sẽ đi."

"Thời gian gấp gáp, chúng ta đi thu dọn đồ đạc đi."

Nghĩ đến bạn cũ gặp lại, trong lòng Hạ Thanh Thư dâng lên một trận vui sướng không thể diễn tả bằng lời, nàng sốt ruột kéo tay Quý Thiên Diêu đi về phía nhà gỗ, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Bộ quần áo mới nàng dệt cho ta vào tháng giêng năm nay phải mang theo."

"Được."

Quý Thiên Diêu cười đáp một tiếng."

Bánh thị chúng ta cùng làm vào tháng 11 năm ngoái cũng phải mang theo."

"Được."

"Bột củ sen chúng ta cùng làm cuối hè năm trước cũng mang theo."

"Được."

"Còn có mấy hũ rượu hoa đào chúng ta cùng chôn cuối xuân năm kia cũng nên đào lên, mang đi cùng luôn."

"Được, đều tùy ngươi."[TOÀN VĂN HOÀN]--------
 
Back
Top Bottom