[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[Bhtt] [Edit] Thái Quá - Nhiệt Đáo Hôn Quyết
CHƯƠNG 39
CHƯƠNG 39
Dù có xấu hổ đến mấy thì hôm nay vẫn phải ngoan ngoãn ra cửa đi làm.Trên đường đi, Lão Ngũ vẫn đang ra sức an ủi Lộc Tri Vi.【 Phim thần tượng mà, nam nữ chính có chút va chạm là chuyện bình thường. 】【 Da mặt dày lên một chút, đừng có e thẹn nữa. 】Lộc Tri Vi: "..."
Thứ lỗi cho tại hạ mặt dày không nổi...Cũng may, cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay không có Tang Vãn Từ, cô không cần phải đối mặt với nàng sớm như vậy.Thời tiết hôm nay có phần ấm hơn một chút, Lộc Tri Vi chỉ mặc một chiếc áo tay dài rồi ra ngoài, không mang thêm bất kỳ áo khoác nào.Cô thay trang phục xong, ngoan ngoãn ngồi trong phòng hóa trang chờ trang điểm.Trong lúc chờ đợi, Lộc Tri Vi cũng không hề rảnh rỗi, cứ lật xem kịch bản, học thuộc lời thoại, nhập tâm vào trạng thái của nhân vật.Cảnh quay sắp tới là cảnh diễn của tiểu sư muội và vị tông chủ cha mình, chủ yếu để thể hiện bốn chữ "tình cha con sâu đậm".Biên kịch và đạo diễn nói, tông chủ ở giai đoạn trước đối xử với tiểu sư muội càng tốt, càng chân thành, thì giai đoạn sau càng có thể khơi dậy sự căm ghét của khán giả đối với ông ta, nhát dao này hạ xuống như vậy mới gọi là thành công.Vị tông chủ này, tự cao tự đại là thật, nhưng thương con gái cũng là thật.Nếu không thì sao ông ta lại làm ra chuyện "trộm mệnh" nghịch thiên như vậy?Con gái ruột không ở bên cạnh, mà tiểu sư muội lại là người có thể cứu con gái mình, tuổi tác lại tương đương, ông ta tự nhiên coi tiểu sư muội như một người thay thế cho con gái.Những đãi ngộ tôn quý của con gái tông chủ, ông ta đều sẵn lòng trao cho tiểu sư muội....Cho đến khi con gái của ông ta trở về.Trước khi việc trộm mệnh hoàn thành, ông ta quả thực đã từng thật lòng đối tốt với cô con gái nuôi này.Chỉ là con người ông ta tàn nhẫn và quyết đoán, lúc tốt thì tốt thật, mà lúc xấu thì cũng thật sự không nương tay.Nếu không thì ông ta cũng sẽ không phải chịu "báo ứng".Lộc Tri Vi đã xem qua kết cục của tông chủ, có thể cảm nhận sâu sắc đạo lý mà biên kịch muốn truyền tải đến khán giả thông qua nhân vật này.Đừng làm hại người khác, số mệnh đã định, đều có nhân quả báo ứng.Trang điểm xong, Lộc Tri Vi thu dọn đồ đạc, ôm kịch bản đi về phía phim trường.Cô thực ra cảm thấy có chút buồn cười và bất lực.Một người chưa bao giờ được hưởng thụ tình thương của cha, bây giờ lại phải diễn ra cảnh cha con tình sâu nghĩa nặng.Diễn kịch quả nhiên chính là cuộc đời, cái gì cũng có thể trải nghiệm được.May thay, diễn viên đóng vai tông chủ, thầy Phương Thịnh, có ngũ quan đoan chính, gương mặt hiền từ, trông rất giống một người cha hòa nhã.Hơn nữa, diễn xuất của thầy ấy cực kỳ tốt, Lộc Tri Vi đóng cặp với thầy rất thoải mái.Ngoài đời, thầy Phương Thịnh lớn tuổi hơn cô, cũng hay trêu đùa gọi cô là "con gái".Gọi nhiều đến nỗi, đôi khi Lộc Tri Vi còn có ảo giác, cứ như mình thật sự là con gái của thầy vậy.Cô cũng không thấy phiền, chỉ là một chút vui đùa không ảnh hưởng gì đến công việc.Phải biết rằng, trước đây Lộc Tri Vi làm gì có tư cách được hưởng những điều này.Lộc Tri Vi vừa đến phim trường, thầy Phương Thịnh đã cười chào hỏi cô: "Con gái ngoan, chào buổi sáng."
Lộc Tri Vi cười đáp lại: "Cha, chào buổi sáng."
Thầy Phương Thịnh hỏi: "có cần tập dượt trước một lần không?"
Lộc Tri Vi cảm kích nói: "Nếu thầy không phiền, tôi đương nhiên rất sẵn lòng."
Diễn xuất của thầy Phương Thịnh rất cừ, thầy là người đã đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Kim Quế năm kia.Thầy cũng là một người nhiệt tình, không ngại chỉ bảo cho hậu bối.Qua vài lần diễn chung, dưới sự chỉ điểm của thầy, diễn xuất của Lộc Tri Vi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.Là một diễn viên, đương nhiên phải dùng thực lực và tác phẩm để nói chuyện.Việc trau dồi diễn xuất là điều không thể thiếu.Hơn nữa, hệ thống còn đang chờ cô trở thành đỉnh lưu nữa, không nỗ lực học tập sao được?Cho nên, khi thầy Phương Thịnh bằng lòng dành thời gian tập luyện và chỉ đạo cho cô, cô tự nhiên là rất sẵn lòng.Hai người đơn giản tập dượt một chút.Thầy Phương Thịnh vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi nói: "Đoạn cuối cô cứ để tôi cõng cô đi."
Lộc Tri Vi chớp chớp mắt.Thầy Phương Thịnh chỉ vào kịch bản, nghiêm túc nói: "Tuy con gái tôi còn nhỏ, nhưng tính cách của nó cũng gần giống nhân vật của cô, đều có chút tinh nghịch, hiếu động."
Mỗi lần tôi về nhà, con bé lại đặc biệt thích nhảy lên lưng tôi, làm nũng đòi tôi cõng, ai da, lười muốn chết đi được."
Con trai tôi thấy vậy cũng học theo, bây giờ mỗi lần về nhà, ôi, đều thành công cụ đi bộ thay cho chúng nó cả."
Tuy rằng vẻ mặt thầy tỏ ra rất ghét bỏ hành vi của hai đứa con, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một nụ cười dịu dàng không thể che giấu, rõ ràng không phải là sự ghét bỏ thật lòng đối với gánh nặng ngọt ngào này.Lộc Tri Vi nghe vậy không nhịn được mà cong cong khóe môi.Thật tốt quá.Thật ngưỡng mộ những người có người cha yêu thương họ như vậy...Còn cô, kể từ khi đổi điện thoại, khung chat với cha mẹ đến nay vẫn trống trơn.Lộc Tri Vi cũng chưa từng chủ động nhắn tin.Bởi vì cô không biết nên nhắn gì.Sau khi rời nhà, cô dần dần mất đi khả năng giao tiếp với cha mẹ.Lại vì thể chất trong suốt của mình, bất kể làm gì cũng không được nhớ đến, nên cô dứt khoát không làm phiền họ nữa, vừa đi học đại học vừa tự mình đi làm thêm kiếm học phí và sinh hoạt phí.Sau khi tốt nghiệp, cô tự thuê nhà, tự mình sinh sống.Người nhà cũng không còn nhớ đến cô nữa, cô cứ như thể Lộc Tri Vi đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế giới của họ.Cô bất lực trong việc thay đổi hiện trạng, cũng chưa từng oán giận.Dù sao đi nữa, ít nhất cha mẹ cũng đã cho cô tiền để ăn học, học đến đại học...
Sau này, cuộc đời cứ tự mình đi là được, dù sao cũng đã tự mình đi nhiều năm như vậy rồi, còn thiếu gì đoạn đường phía trước nữa sao?Còn bây giờ cha mẹ không liên lạc với cô, cô cũng không biết là vì sao.Có thể, có lẽ, đại khái là cũng giống như cô, không biết nên nói gì với đứa con đã nhiều năm không nói chuyện...Gạt đi những suy nghĩ miên man, cô gật đầu với thầy Phương Thịnh: "Thầy Phương, tôi biết phải làm thế nào rồi."...Thầy Phương Thịnh vừa nhập vai, khí chất uy nghiêm của một tông chủ lập tức hiện ra.Ông ngồi xếp bằng trên đài sen, tĩnh tâm đả tọa.Một lát sau, tiếng bước chân sột soạt truyền vào tai.Ông từ từ mở mắt ra, một thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát đang bước những bước chân nhẹ nhàng nhảy vào tầm mắt.Tiểu sư muội ngồi phịch xuống bên cạnh ông, giọng trong trẻo gọi: "Cha."
Tông chủ nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi hơi cong lên: "Ừm, đến rồi à."
Đối với nhi nữ, nụ cười của ông luôn nhiều hơn so với những người khác.Huống chi, nữ hài tử này còn có thể cứu được mệnh cách của nhi nữ ruột của ông.Tông chủ ôn tồn hỏi: "Gần đây con tu luyện thế nào rồi?"
Giống như đang kiểm tra bài tập vậy.Tiểu sư muội nói: "Rất tốt ạ."
Sau đó, nàng nhéo tà váy lên: "Chỉ là lúc nãy luyện hỏa quyết có bị cháy một chút, ai, xui xẻo quá..."
Lông mày tông chủ khẽ nhúc nhích, hỏi: "Người có sao không?"
"Có sao chứ ạ."
Tiểu sư muội che ngực, biểu cảm khoa trương, đôi mắt sáng rực đến kinh người, "Con khó khăn lắm mới được mặc một chiếc váy đẹp, kết quả lại bị cháy như vậy, tim con đau quá đi mất!"
"..."
Tông chủ bất đắc dĩ cười cười: "Con bé này, chẳng qua chỉ là một bộ quần áo thôi, con muốn mặc thì cứ mặc."
Ông lại liếc nhìn tà váy bị cháy: "Hôm nào cha dùng vải hỏa tằm làm cho con mấy bộ xiêm y, sẽ không sợ bị cháy nữa."
Đôi mắt tiểu sư muội lập tức sáng lên: "Thật không cha?"
Tông chủ chắc chắn gật đầu.Tiểu sư muội cười đến mắt cong tít lại: "Vậy cha phải cho người làm đẹp một chút nhé, xấu là con không mặc đâu."
Tông chủ cười nói: "Được được được, nhất định sẽ làm cho con bộ xiêm y đẹp nhất thiên hạ, mặc vào rồi, không ai sánh được với con gái của ta."
Tiểu sư muội cười hì hì, dịch người qua ôm lấy cánh tay ông, gối lên vai ông: "Cha là tốt nhất, con gái thích cha nhất!"
Nàng thật sự rất thích vị tông chủ này.Nếu không có ông, nàng đã sớm chết rồi.Từ nhỏ nàng đã là một đứa trẻ mồ côi, một đứa ăn mày không ai muốn.Lúc tông chủ tìm thấy nàng, nàng mới chỉ 4 tuổi.Tiểu nha đầu nhỏ nhắn mặc một bộ quần áo rách rưới, cả người bẩn thỉu, đang cúi người nhặt quả táo thối bên đường để ăn, gầy đến mức khiến người ta đau lòng.Chính tông chủ đã nhận nuôi nàng, cho nàng tất cả những gì tốt nhất, mới giúp cô có được cuộc sống như ngày hôm nay.Bao nhiêu năm qua, nàng cũng đã sớm coi tông chủ như cha ruột của mình.Tông chủ cười vỗ đầu nàng, từ trong tay áo lấy ra một quả táo đưa cho nàng.Tiểu sư muội nhìn quả táo.Tông chủ nói: "Không phải con thích ăn táo sao?"
Nàng cười nhận lấy.Tông chủ thở dài: "
Sau này không được ăn táo trong giờ học của các trưởng lão nữa."
Nàng cười hì hì hai tiếng, gặm táo không trả lời.Tông chủ lại vỗ đầu nữ nhi rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.Tiểu sư muội vội vàng đứng dậy theo, làm nũng nói: "Cha, con đi không nổi, cha cõng con đi."
Tông chủ chắp tay sau lưng nhìn cô.Tiểu sư muội lập tức giả vờ chân mềm.Tông chủ bất đắc dĩ lắc đầu, quay người lại, hơi khuỵu gối xuống: "Lên đi."
Tiểu sư muội lập tức ngậm quả táo nhảy lên lưng ông, cả người vui vẻ khôn xiết."
Thật hết cách với con."
"Hì hì."
Tông chủ cõng con gái nuôi ngày một đi xa.Hai người để lại cho máy quay một khung cảnh ấm áp."
Cắt—"Quách Tuệ lên tiếng hô dừng.Lộc Tri Vi lập tức nhảy xuống khỏi lưng thầy Phương Thịnh, không dám cắn thêm một miếng táo nào nữa, để lát nữa còn có thể dùng tiếp.Cô vội vàng chạy đến sau màn hình giám sát để xem lại hiệu quả.Đoạn này đã quay vài lần rồi, không biết lần này có được không.Quách Tuệ xem một hồi, hài lòng nói: "Ừm, không tồi, cảnh này của Tiểu Lộc trạng thái rất tốt, cứ lấy cảnh này đi."
"Thầy Phương có thể đi chuẩn bị cho cảnh tiếp theo được rồi."
Sau đó, bà quay đầu nhìn cô gái đang cầm quả táo, cong mắt cười nói: "Ăn đi ăn đi, đừng lãng phí."
Lộc Tri Vi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn Quách đạo, vậy tôi không khách sáo nữa."
Vì thiết lập nhân vật tiểu sư muội, cô cũng không biết mình đã "xử lý" bao nhiêu quả táo ở đoàn phim rồi.Tổ đạo cụ còn thân thiết gọi cô và tiểu sư muội là "sát thủ táo".Đến giờ nghỉ, Lộc Tri Vi vừa gặm táo vừa quay người rời đi.Đang chuẩn bị đi qua cổng vòm của đoàn phim, cô bất ngờ đụng phải Tang Vãn Từ đang đi một mình.Cả hai cùng lúc dừng bước, đứng yên tại chỗ.Trong khoảnh khắc, ký ức xấu hổ như thủy triều ập đến.Lộc Tri Vi không khỏi sững người, đến cả quả táo cũng quên cắn.Không khí xung quanh hai người lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.Đúng lúc này, hệ thống như thể không thể chịu nổi sự im lặng của họ, liền ném xuống một nhiệm vụ, phá tan sự yên tĩnh bên tai Lộc Tri Vi.【 Nhiệm vụ được công bố: Đút cho nữ chính Tang Vãn Từ ăn táo. 】【 Thời gian giới hạn: Mười phút. 】Lộc Tri Vi: "?"
Quá đáng, hệ thống này có lịch sự không vậy!Tôi gặm rồi, làm sao cho người ta ăn được nữa!Phàn nàn thì phàn nàn, nhiệm vụ vẫn phải làm.Nhưng bảo cô vì cái nhiệm vụ vớ vẩn này mà lãng phí đi quyền miễn phạt quý giá là không thể nào!Nhưng làm thế nào để Tang Vãn Từ ăn một miếng cũng là một vấn đề đau đầu...Đầu óc Lộc Tri Vi bây giờ đang rất rối loạn.Gần như là theo bản năng, cô xoay miếng táo trong tay lại, rồi rất cứng nhắc mà đưa đến bên miệng Tang Vãn Từ, nụ cười méo xệch."...Ăn...ăn không?"
Tang Vãn Từ: "..."
Lộc Tri Vi: "..."
Cô tê liệt rồi.Giết tôi đi...Tôi đang làm cái quái gì thế này???Cô từ từ thu tay lại: "À, tôi cắn rồi...
Tôi đi lấy cho cô quả mới!"
Dù sao hệ thống cũng không nói phải là quả trong tay cô mới được.Đổi một quả mới, cầm trong tay đút cho Tang Vãn Từ, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ!Nói xong, cô quay người định chạy về phía tổ đạo cụ.Những lúc có cảnh quay của tiểu sư muội, tổ đạo cụ luôn chuẩn bị sẵn một túi táo, không dùng hết thì mọi người cùng nhau ăn.Đôi khi còn có thể lấy ra để giả làm linh quả trong phim.Kết quả là cô vừa mới nhấc chân lên đã bị Tang Vãn Từ gọi lại."
Không cần."
Lộc Tri Vi cứng ngắc dừng bước, ánh mắt lộ vẻ bi thương.Hai chữ ngắn gọn, lại định đoạt số phận bị điện giật của Lộc Tri Vi...Lộc Tri Vi, sao cái số làm "nam chính" của mày lại khổ thế này?Tang Vãn Từ nhìn cô từ từ quay người lại, từ thần sắc của cô bắt gặp vài phần bi thương khó hiểu.Như thể cả trái tim đều bị nàng làm cho tan nát.Lộc Tri Vi cảm thấy nơi này không nên ở lâu.Nếu còn ở lại, mười phút trôi qua, đầu gối của cô trong mắt Tang Vãn Từ thật sự sẽ có bệnh nặng.Cô bối rối vuốt mu bàn tay, đang định mở miệng cáo từ thì Tang Vãn Từ bỗng nhiên cử động cánh tay, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô.Kéo nhẹ..Hơi cúi mắt.Mở miệng cắn một miếng.Lộc Tri Vi ngây người.【 Hệ thống phán định: thành công 】【 Điểm nhiệm vụ +1. 】【 Mời ký chủ tiếp tục cố gắng. 】【 Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ đã thu thập đủ năm điểm nhiệm vụ, chức năng rút thăm trúng thưởng đã được mở khóa. 】Tiếng thông báo liên tục của hệ thống đã kéo Lộc Tri Vi ra khỏi sự ngẩn ngơ.Cô không ngờ Tang Vãn Từ lại ăn.Cô còn tưởng Tang Vãn Từ sẽ ghét việc ăn chung một quả táo với người khác, đặc biệt là người này hôm qua còn vô tình hôn nàng...Quả táo vừa giòn vừa ngọt, còn có một mùi hương trái cây thoang thoảng.Tang Vãn Từ cảm thấy nó giống như con người Lộc Tri Vi vậy, rất ngọt ngào, thanh mát.Nhìn Lộc Tri Vi đang sững sờ, Tang Vãn Từ buông cổ tay cô ra, không khỏi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mu bàn tay cô."
Đừng nghĩ nhiều."
Táo ăn rất ngon."
Hai câu nói chẳng hề liên quan.Nhưng Lộc Tri Vi vẫn có thể hiểu được lời an ủi ngầm của nàng.Đừng để bụng chuyện ngày hôm qua, chúng ta vẫn là bạn.Lộc Tri Vi hé miệng, ngừng lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói ra hai chữ đó: "Cảm ơn..."
Cảm ơn cô không chê tôi.Tang Vãn Từ nhẹ nhàng nhíu mày: "Chúng ta không phải đã nói rồi sao, không cần khách sáo như vậy?"
Lộc Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, gương mặt lại tươi cười: "Nhưng bây giờ tôi chỉ nghĩ ra được hai chữ đó thôi, Tang lão sư cứ giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một lần đi."
Tang Vãn Từ im lặng nhìn cô một lát."
Được, tha cho cô một lần."
Chỉ vài câu nói ngắn ngủi, sự xấu hổ giữa hai người đã được hóa giải hoàn toàn.Lộc Tri Vi không còn bận tâm về sai lầm ngày hôm qua nữa.Cô cười vươn tay ra, khẽ vuốt đầu Tang Vãn Từ: "Cô đi đóng phim đi, tôi đi trước đây."
Cảnh tiếp theo là cảnh của Tang Vãn Từ.Quay xong cảnh hôm nay, ngày mai cả hai đều có thể nghỉ ngơi một ngày.Tang Vãn Từ gật đầu.Hai người đi về hai hướng ngược nhau.Lộc Tri Vi chậm rãi gặm táo tìm chỗ nghỉ ngơi.Lão Ngũ hiện ra hỏi: 【 Cô có muốn rút thăm trúng thưởng bây giờ không? 】Lộc Tri Vi: 【 Không vội, dục tốc bất đạt, càng muốn càng không được. 】【 Với lại cái bể thưởng quá đáng của các anh, tôi thấy càng rút nhanh càng không có đồ tốt. 】【 Phải từ từ thôi, rút thăm vào lúc bất ngờ nhất, nhân lúc vận may của tôi không để ý, nói không chừng 'quyền cảm kích' sẽ về tay tôi đấy! 】Lão Ngũ: 【...】Thôi được rồi, cô vui là được.Tang Vãn Từ vừa đến phim trường, đang định mở miệng gọi Quách đạo thì Khâu Lạc đột nhiên xuất hiện."
Tối nay sau khi tan làm, tôi có chuyện muốn tìm cô."
Ánh mắt Khâu Lạc kiên định nhìn nàng."
Rất quan trọng."
Tang Vãn Từ không trả lời.Khâu Lạc lập tức tung ra chiêu cuối: "Có liên quan đến Lộc Tri Vi."
Tang Vãn Từ lạnh lùng nhìn hắn hai giây."
Địa điểm."...Khâu Lạc hẹn Tang Vãn Từ gặp mặt ở một quán cà phê gần khách sạn.Hắn không muốn bị người khác làm phiền cuộc đối thoại của mình, nên đã bao trọn cả quán.Thật lòng mà nói, hắn tự nhận một người đàn ông có tiền có nhan sắc như mình mới nên trở thành người tình trong mộng của phụ nữ.Lộc Tri Vi?Không được, cô ta vừa không có danh tiếng vừa không có tiền, không thể cho Vãn Từ cuộc sống mà cô ấy muốn.Một người như Vãn Từ, nên được nâng niu, che chở trong lầu son gác tía.Quan trọng nhất là, Vãn Từ sao có thể thích phụ nữ được chứ?Khâu Lạc: A, Lộc Tri Vi, ngay cả tư cách xuất hiện ở vạch xuất phát cũng không có.Hắn đắc ý uống một ngụm cà phê, ánh mắt dịu dàng nhìn người đối diện.Tang Vãn Từ đối với tất cả những điều này đều không có phản ứng.Từ nhỏ đến lớn, thứ mà nàng không thiếu nhất chính là tiền.Khi một người có tiền đến một cảnh giới nhất định, họ cũng sẽ thờ ơ với tiền.Nàng không chạm vào ly cà phê trước mặt, đi thẳng vào vấn đề: "Anh có thể nói rồi."
Khâu Lạc thong thả đặt ly cà phê xuống, gương mặt tuấn tú đầy vẻ nghiêm túc: "Cô chưa từng nghĩ đến một chuyện sao?"
Tang Vãn Từ không trả lời.Khâu Lạc tự mình nói tiếp: "Tại sao Lộc Tri Vi lại đối tốt với cô như vậy?"
Tang Vãn Từ khoanh tay trước ngực, biểu cảm không hề thay đổi: "Tại sao?"
Nàng muốn nghe xem hắn định nói gì về Lộc Tri Vi.Khâu Lạc thấy nàng rõ ràng không nhận ra mấu chốt trong đó, đột nhiên thấy đau lòng.Vãn Từ quả nhiên là không hề hay biết gì!Khâu Lạc vẻ mặt thâm trầm: "Đương nhiên là vì cô ta thích cô rồi!"
Tang Vãn Từ: "...?"