Lộc Tri Vi sững sờ nhìn Tang Vãn Từ đứng dậy, cúi người nói gì đó với nhân viên đoàn phim, có lẽ là cảm ơn họ đã vất vả, rồi xoay người, tà áo bay nhẹ, khoan thai bước về phía cô.Cô giật mình lùi vội mấy bước, động tác thu điện thoại lại trở nên cứng đờ, vụng về.Ai đó nói cho cô biết đi, làm thế quái nào mà Tang Vãn Từ lại có thể tìm ra mình chính xác như vậy chứ!Nắng hôm nay đẹp lạ thường, ánh nắng vàng rực rỡ len lỏi qua khung cửa lớn đang mở rộng.Những hạt bụi vàng li ti nhảy múa trong luồng sáng, lướt nhẹ qua vạt váy và chiếc áo choàng của Tang Vãn Từ.
Họa tiết mây cuộn trên áo choàng như sống lại, gợn lên từng đợt theo mỗi bước chân nàng.Nàng đứng trong vầng sáng ấy, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng mà đã đẹp tựa một tuyệt tác điêu khắc, mỗi một đường nét đều tinh xảo đến mức không thể chê vào đâu được.Một người hoàn hảo đến thế đang từng bước tiến về phía mình, Lộc Tri Vi bất giác nín thở, như thể sợ rằng chỉ một hơi thở của mình cũng đủ sức làm vỡ tan bức tượng sứ tuyệt mỹ ấy, phá tan đi khoảnh khắc đẹp đẽ này.Thật lòng mà nói, ngắm gương mặt này nhiều, Lộc Tri Vi cũng sắp trở thành fan vì nhan sắc mất rồi.Yêu cái đẹp là bản tính của con người, nếu có lỡ thành fan nhan sắc thật thì cũng không thể trách ý chí cô không đủ sắt đá được!"
Lộc Tri Vi."
Vầng sáng không còn đuổi theo nữa, Tang Vãn Từ đã dừng bước ngay trước mặt cô, vẻ mặt bình thản."
Cô vừa chụp tôi à?"
Bởi vì mỗi lần diễn xong, nàng đều có thể thấy Lộc Tri Vi hệt như chủ một hội nhóm chuyên đi tung hô thần tượng, luôn miệng khen ngợi mình.
Nàng lại thấy những lời khen của Lộc Tri Vi rất dễ nghe, thế nên lần nào xong cảnh quay cũng quen thói tìm đến vị trí của cô, chuẩn bị đón nhận sự 'kiểm duyệt' của fan cứng.Chỉ có điều, fan cứng hôm nay dường như còn 'tặng kèm' cho nàng vài thứ khác nữa."..."
Lộc Tri Vi lập tức xấu hổ đến mức da đầu tê rần.Chụp lén mà bị chính chủ bắt tại trận, quả nhiên nghĩ theo góc nào cũng chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.Nhưng không sao, cô vẫn còn tấm áo choàng 'fan hâm mộ' cơ mà!Có lớp vỏ bọc này, chẳng khác nào có bùa hộ mệnh.
Một fan bé nhỏ thấy thần tượng diễn xuất quá đẹp nên chụp trộm một tấm làm kỷ niệm, cũng là điều dễ thông cảm thôi!Lộc Tri Vi đã nghĩ sẵn lời giải thích, đang định mở miệng thì không ngờ Tang Vãn Từ đã nhanh hơn một bước: "Chụp thế nào rồi, cho tôi xem."
Lúc nói câu này, sắc mặt nàng vô cùng bình thản, trong giọng nói chỉ thoáng một chút tò mò.Lộc Tri Vi: "?"
Phản ứng này... nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.Lộc Tri Vi còn tưởng Tang Vãn Từ sẽ nổi giận với mình chứ..."
Cô không giận à?"
Lộc Tri Vi buột miệng hỏi.Tang Vãn Từ bỗng cong môi cười nhẹ: "Vậy là cô thật sự đang chụp tôi rồi."
Lộc Tri Vi: "..."
Chết tiệt.Sập bẫy rồi!Tang Vãn Từ vẫn ung dung, hỏi: "Cô có định tuồn ảnh ra ngoài không?"
Lộc Tri Vi vội lắc đầu.Tang Vãn Từ lại hỏi: "Có đem đi làm chuyện không tốt không?"
Lộc Tri Vi lắc đầu càng mạnh hơn.Tang Vãn Từ hỏi tiếp: "Cô chụp ảnh xấu của tôi à?"
Lộc Tri Vi lắc đầu lia lịa như trống bỏi.Vẻ mặt Tang Vãn Từ càng thêm thản nhiên: "Nếu đã vậy, tôi giận làm gì?"
Fan nào mà chẳng giữ vài tấm ảnh của thần tượng?
Chuyện này không khó hiểu, huống hồ Lộc Tri Vi còn là fan cứng của nàng.
Hơn nữa, nàng tin vào con người Lộc Tri Vi, cô không phải kiểu người thích gây phiền phức cho người khác.Ngược lại, có lẽ Lộc Tri Vi còn sợ mình sẽ làm phiền người khác nhiều hơn.Rốt cuộc thì cô không giống những người khác.Lộc Tri Vi ngẩn người.Cô không ngờ Tang Vãn Từ lại tin tưởng mình đến vậy.Giây tiếp theo, cô nghe Tang Vãn Từ hỏi: "Vậy tại sao cô lại đột nhiên chụp tôi?"
Lộc Tri Vi ngượng ngùng đáp: "Vì Tang lão sư đẹp quá, nên là..."
"Vậy thì cô không cần chụp lén đâu," Tang Vãn Từ nói."
Sao?"
Lộc Tri Vi chớp mắt, chưa kịp hiểu.Tang Vãn Từ cầm lấy điện thoại của cô, thấy màn hình vẫn đang dừng ở giao diện chụp ảnh.
Thế là nàng nghiêng người đứng sát bên cạnh, giơ điện thoại lên."
Cô có thể nói thẳng với tôi."
"Tôi sẽ không từ chối cô đâu."
Tôi sẽ không từ chối cô đâu.Lộc Tri Vi ngỡ ngàng nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng, bỗng dưng cảm thấy câu nói này ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu xa, nhưng cô lại không tài nào đoán hết được.Là xuất phát từ sự ưu ái của thần tượng dành cho fan?Hay là từ tình nghĩa đồng nghiệp, bạn bè?Khả năng thứ hai có vẻ không lớn lắm.Hay là... xuất phát từ một tâm tư nào khác?Lộc Tri Vi không nghĩ ra được lý do nào khác, cảm thấy chắc là mình đã nghĩ nhiều quá rồi, thế là lại quay về điểm xuất phát.
Xem ra Tang lão sư là một người rất chiều fan.Dù lần trước đã từ chối cho cô phương thức liên lạc...Lộc Tri Vi ngơ ngác nhìn dáng vẻ của mình và Tang Vãn Từ được ghi lại trong điện thoại.Tang Vãn Từ nhìn bức ảnh rồi hỏi: "Cô có muốn chụp lại tấm khác không?"
Lộc Tri Vi lúc này mới hoàn hồn, vội vàng khoác lại chiếc mặt nạ 'fan cứng': "A, muốn, muốn, được chụp ảnh cùng Tang lão sư là vinh hạnh của tôi!"
Hôm nay dù có trời sập xuống cũng không ngăn được cô đóng vai fan!Tang Vãn Từ không nói gì, đợi cô tạo dáng xong, lại chụp thêm một tấm nữa.
Sau đó mới trả điện thoại lại cho cô.Lộc Tri Vi nhận lấy, còn lí nhí nói "Cảm ơn".Ngay sau đó, cô nghe Tang Vãn Từ nói: "Tôi biết nhiều fan sẽ lấy ảnh thần tượng làm hình nền."
Lộc Tri Vi: "?"
Tang Vãn Từ nói rất nghiêm túc: "Tôi cho phép mình xuất hiện trên màn hình điện thoại của cô."
Lộc Tri Vi: "..."
Cô lặng lẽ siết chặt chiếc điện thoại.Không dám hó hé nửa lời.Màn hình điện thoại đang để ảnh Mạnh lão sư, một đứa fan giả mạo như cô nào dám lên tiếng....Buổi tối sau khi tan làm, Lộc Tri Vi cùng Ôn Dao trở về khách sạn.Trên đường đi, Ôn Dao bắt chuyện với cô: "Em thấy hình như quan hệ giữa chị Tri Vi và Tang lão sư ngày càng tốt hơn thì phải."
Lộc Tri Vi chỉ cười.Tuy là vậy, nhưng đến giờ cô vẫn chưa có được phương thức liên lạc của người ta, nhiệm vụ cần hoàn thành vẫn treo lơ lửng trong hệ thống, cũng chẳng biết nên nói là tốt hay không tốt nữa.Ngay cả phương thức liên lạc của đạo diễn Lý cô cũng có rồi!Nhưng nghĩ đến việc mình có cả số của đạo diễn Lý, mà còn là do đạo diễn chủ động thêm, lòng cô bỗng được an ủi phần nào.
Thậm chí còn có một chút vui sướng len lỏi.Không cần phải đóng phim trong âm thầm lặng lẽ như trước nữa, cảm giác nỗ lực của mình được công nhận thật sự rất tuyệt!"
Em cảm thấy Tang lão sư là một người khá tốt."
Ôn Dao đột nhiên nói.Lộc Tri Vi nghe vậy, nhẹ gật đầu.Tang Vãn Từ tuy trông như một đóa hoa lạnh lùng khó với tới, nhưng khi tiếp xúc rồi mới phát hiện ra nét đáng yêu ẩn sau vẻ ngoài ấy.
Càng nghiêm túc lại càng đáng yêu, tạo ra một sức hút đối lập rất đặc biệt.Quan trọng nhất là, Tang Vãn Từ làm việc rất nghiêm túc, đối xử với mọi người chân thành, lại còn rất tốt với cô, khiến cô rất khó để không có cảm tình với nàng.Một nữ chính như vậy, thật đáng để người khác yêu mến và bảo vệ!Trở về khách sạn, sau khi xong xuôi mọi việc trước khi ngủ, Lộc Tri Vi nằm trên giường lướt điện thoại.Cô vào trang Weibo của Tang Vãn Từ.Tang Vãn Từ rất ít khi dùng nhan sắc của mình để 'kinh doanh', những bài đăng trên Weibo đa phần đều là chia sẻ lại các thông tin liên quan đến công việc.
Vì thế, không ít fan hâm mộ vào khu bình luận cầu xin nàng hãy đăng nhiều ảnh tự chụp hơn, đừng lãng phí nhan sắc thần tiên này.Thấy vậy, Lộc Tri Vi bất giác mở album ảnh, tìm đến tấm hình chụp chung với Tang Vãn Từ.Dù trên màn ảnh hay ngoài đời, dáng vẻ của Tang Vãn Từ vẫn luôn hoàn hảo không một tì vết.Còn cô thì trông thật bình thường.Bất cứ ai đứng cạnh Tang Vãn Từ cũng sẽ trở nên bình thường.Nhưng cô không quan tâm, cô đâu có dựa vào mặt để kiếm cơm, cần gì sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, trông không đến nỗi tệ là được rồi.Thế nhưng khi nhìn tấm ảnh chụp chung này, trong lòng Lộc Tri Vi lại dâng lên một niềm tự hào nho nhỏ.Các fan muốn xem ảnh tự chụp của Tang Vãn Từ đã khó, vậy mà cô lại may mắn được chụp chung trực tiếp với nàng.Bức ảnh lại còn do chính tay Tang Vãn Từ chụp.Lộc Tri Vi nhìn tấm ảnh, bất giác cười đến cong cả mắt, rồi chợt nhận ra có gì đó không ổn, nụ cười lập tức đông cứng trên môi.Cái tư tưởng của một fan hâm mộ vừa rồi là sao vậy?Tại sao mình lại có thể mừng thầm vì được chụp ảnh chung với Tang Vãn Từ cơ chứ!Mình là fan giả mạo mà???Cô vội lướt ra ngoài, nhìn vào hình nền Mạnh Liên Ngọc trên màn hình để trấn tĩnh lại.Trên màn hình là một người phụ nữ với lớp trang điểm trưởng thành.
Mái tóc dài uốn lượn bồng bềnh làm nền cho một đôi mắt đa tình quyến rũ.
Lộc Tri Vi đã chứng kiến nàng dùng đôi mắt ấy để diễn giải vô số thân phận, tạo nên từng nhân vật lay động lòng người, và cô đã say mê, chấn động sâu sắc vì điều đó.Đây mới là thần tượng của cô.Là người mà Lộc Tri Vi luôn nỗ lực để trở thành, ngay cả trong giấc mơ.Nhiệm vụ lướt Weibo trước khi ngủ đã hoàn thành.Lộc Tri Vi đặt điện thoại xuống, tắt đèn.Trong bóng tối đen như mực, cô bỗng le lói một hy vọng nhỏ nhoi.Hy vọng sau này có cơ hội được hợp tác với Mạnh lão sư!...Tiến độ quay phim rất thuận lợi, một tháng sau, bối cảnh của 《Phượng Tê》 đã chuyển từ núi rừng sa trường vào cung điện nguy nga tráng lệ.Nam chính lên ngôi vua, nữ chính trở thành hoàng hậu.Tiểu nha đầu nói lắp cũng trở thành đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu.Tạo hình dĩ nhiên cũng thay đổi, từ trang phục mộc mạc thanh nhã chuyển sang cung trang lộng lẫy, quý phái.Sự thay đổi lớn nhất về trang phục, tất nhiên là của hai nhân vật chính.Tang Vãn Từ trút bỏ bộ y phục giản dị, khoác lên mình phượng bào tôn quý, tóc vấn trâm phượng, môi son rực rỡ, ẩm ướt.
Đuôi mắt vốn lười biếng, mộc mạc được chuyên viên trang điểm khẽ phác một đường, thoáng chốc đã thêm mấy phần khí thế uy nghiêm không thể xâm phạm.Đoan trang, lộng lẫy, đẹp tựa tiên nữ giáng trần.Lộc Tri Vi vừa nhìn đã bị vẻ đẹp ấy làm cho kinh ngạc, khen không ngớt lời.Trời ơi, gương mặt này hợp với tạo hình cổ trang quá đi mất!Lộc Tri Vi còn phát hiện ra, Tang Vãn Từ rất biết dùng ánh mắt.
Khi nàng chỉ đứng đó với vẻ lãnh đạm, người ta có cảm giác như chính nàng cũng có thể xử lý cả hoàng đế để tự mình xưng vương.Nhưng một khi bắt đầu diễn, nàng liền lập tức thu lại ánh mắt, hòa mình vào vai diễn, làm dịu đi sự lạnh lùng và sắc bén, thể hiện vai trò của một người vợ, một người bề tôi một cách vừa vặn, chuẩn mực.Đạo diễn Lý khen nàng diễn xuất có thiên phú.Nàng thì khá khiêm tốn, chỉ nói là trước đây từng luyện tập qua, có người cầm tay chỉ dạy.Khi được hỏi là cao nhân nào đã dạy dỗ lợi hại như vậy, nàng chỉ úp úp mở mở: "Bí mật."
Lộc Tri Vi ngồi một bên lắng nghe, không nhịn được mà bắt đầu tự mình đoán mò.Còn định rủ rê Lão Ngũ đoán cùng.Lão Ngũ thì lười đoán mấy chuyện này, nếu tò mò, anh ta có thể tự mình xem lại toàn bộ cốt truyện gốc, mối quan hệ giữa các nhân vật đều được Lão Ngũ nắm rõ trong lòng bàn tay.Lộc Tri Vi chống cằm nhìn Tang Vãn Từ đang trò chuyện vui vẻ với đạo diễn Lý.【Giờ cũng không có gì làm, đoán mò cho vui thôi mà.】Lão Ngũ: 【Ai bảo không có gì làm, tôi còn phải rèn luyện tám múi bụng của mình đây.】Lộc Tri Vi: 【?】Cô trêu một câu: 【Sao thế, muốn cho người trong lòng xem à?】Thật ra cô cũng không biết Lão Ngũ có người trong lòng hay không.
Lão Ngũ dường như cả ngày đều ở trong phòng điều khiển này không rời đi, nếu vậy thì làm gì có thời gian mà yêu đương?Kết quả Lão Ngũ trả lời cô một chữ: 【Ừ.】【!!!】Máu hóng chuyện của Lộc Tri Vi nổi lên ngay lập tức, cô tò mò như một đứa trẻ: 【Thật á?
Tôi tưởng anh suốt ngày làm việc, không có thời gian yêu đương chứ.】【Thì đúng là không yêu đương.】Lão Ngũ rất thẳng thắn.【Tôi đơn phương thích cô ấy thôi, cô ấy không có cảm giác gì với tôi.】Lộc Tri Vi: 【...】Hóa ra là tiết mục yêu đơn phương.Thảm cho Lão Ngũ quá.Nhắc đến người mình thích, Lão Ngũ ngả người ra sau, không nhịn được mà nói thêm vài câu.【Hoặc phải nói là, cô ấy không có cảm giác với bất kỳ ai cả.】【Cô ấy có mục tiêu theo đuổi của riêng mình, và trước khi hoàn thành nó, tôi nghĩ cô ấy sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai.】【Nói rõ nhé, tôi luyện cơ bụng không phải do cô ấy yêu cầu, là tự tôi muốn luyện, vì cô ấy không thích đàn ông bụng phệ.】【Tôi cũng không thích, trông xấu lắm.】Lộc Tri Vi: 【Ồ...
Vậy anh với Tiểu Ứng có nhiều chuyện để nói đấy.】【Không hề.】 Lão Ngũ phủ nhận ngay, kiên quyết bảo vệ tình yêu của mình, 【Tôi không bao giờ tìm người thay thế, không ai có thể thay thế được cô ấy.】Lộc Tri Vi đột nhiên tò mò về người con gái có thể nắm chặt trái tim chàng trai trẻ Lão Ngũ: 【Vậy cô ấy là người như thế nào?】Lão Ngũ đứng dậy: 【Giống như cô, khả năng đồng cảm rất mạnh, không ít lần làm 'mẹ' của các nhân vật phụ.】Anh ta tự rót cho mình một ly nước: 【Trước kia tôi không hiểu tại sao cô ấy luôn như vậy, nhưng từ khi gặp cô, tôi đã hiểu ra một chút.】Giống như Lộc Tri Vi, thậm chí còn không được tính là một nhân vật qua đường.
Cố gắng hết sức để hòa nhập vào thế giới, nhưng lại luôn bị thế giới đẩy ra ngoài.Sinh mệnh của họ như thể cả đời bị mắc kẹt trong bóng tối, không có ánh sáng, cũng không có sự hồi đáp.Chính vì vậy, họ trở nên rất dễ dỗ dành, chỉ cần một chút thiện ý là đủ.Lộc Tri Vi ngẩn người.Lúc này cô mới biết, hóa ra trên thế giới này không chỉ có mình cô mang số phận như vậy...Chủ đề câu chuyện bỗng trở nên nặng nề, Lộc Tri Vi nhận ra điều đó và vội đổi chủ đề: 【Ồ, hóa ra hai người là đồng nghiệp à.】【Trước đây thì phải.】Lão Ngũ rửa một quả táo, rút dao gọt hoa quả ra bắt đầu thong thả gọt vỏ.【Giờ thì không.】Lộc Tri Vi: 【Tại sao, cô ấy nghỉ việc rồi à?】Động tác trong tay Lão Ngũ dừng lại, rồi anh ta từ từ cười nói: 【Ừ, cô ấy nghỉ việc rồi.】Tính ra, hai người họ đã rất lâu rồi không gặp nhau.
Cũng không biết cô ấy bây giờ đang ở đâu, sống có tốt không.Nhưng Lão Ngũ vẫn tin rằng, vào một ngày nào đó trong tương lai, họ sẽ gặp lại nhau.
Anh ta sẽ dùng trạng thái tốt nhất để chờ ngày đó đến, và một lần nữa tỏ tình với cô ấy.Lộc Tri Vi: 【Ồ...】Hình như cô lỡ chọc vào chuyện buồn của 'mẹ' rồi?Lão Ngũ ném vỏ táo vào thùng rác, giọng điệu nhẹ nhàng trở lại: 【Nhưng cô yên tâm, tuy cô và cô ấy đều có khả năng đồng cảm rất mạnh, nhưng tôi sẽ không coi cô là cô ấy đâu.】【Với cô ấy, tôi muốn trở thành một người chồng.】【Còn với cô...】【Tôi chỉ muốn làm mẹ thôi.】Lộc Tri Vi: 【...】Anh lật mặt nhanh quá đấy!Lão Ngũ ung dung gặm táo: 【Làm việc cho tốt vào nhé, con gái ngoan.】【Mẹ còn chờ xem con bước trên con đường kim cương đấy.】【...】Lộc Tri Vi: 【...Nói thật, con đường kim cương nghe sang thì sang, mà chắc đi được vài bước là đau chân chết mất.】Lộc Tri Vi đang định hóng chuyện tiếp thì tổ A đã chuẩn bị xong để bắt đầu quay.Thế là cô đành phải dằn lại sự tò mò của mình, đứng dậy phủi phủi váy, cởi chiếc áo khoác dày cộm đưa cho Ôn Dao, rồi bước vào màn tuyết rơi lất phất, nghiêm túc làm việc.Tháng mười một, thành phố An bắt đầu có tuyết, thời tiết cũng ngày một lạnh hơn.Thêm một thời gian nữa, Lộc Tri Vi sẽ phải đóng máy và rời khỏi đoàn phim......Bối cảnh chuyển từ ngoài trời vào trong cung, các phân cảnh của nữ chính cũng có một bước ngoặt mới.
Cuộc sống cung đình tựa như ngục tù, người đầu ấp tay gối dần dần đánh mất chính mình, mọi thứ đều đang diễn ra theo một hướng mà nàng chưa từng lường trước được.Một năm sau, đế vương lạnh nhạt với Hoàng hậu, chuyên sủng Quý phi, chìm đắm trong tửu sắc, ngày càng trở nên ngu muội.Tình cảm đế hậu rạn nứt, đã đến mức không thể cứu vãn.Bên cạnh Hoàng hậu, chỉ còn lại tiểu nha đầu nói lắp tên Tiểu Hà vẫn một lòng trung thành, trước sau như một.Tiểu Hà trơ mắt nhìn tiểu thư của mình từ một người tự do tự tại, hiên ngang khí phách trở thành một con chim bị nhốt trong lồng, ít nói ít cười.
Tuy là mẫu nghi thiên hạ, tôn quý vô cùng, nhưng lại không bằng một con chim tự do ngoài kia.Hơn nữa, hoàng đế chuyên sủng Quý phi ngang ngược, để nàng ta lộng hành khắp lục cung, dường như đã quên mất người vợ cả từng cùng mình chung lưng đấu cật, vượt qua sóng gió.Quý phi thậm chí còn dám bất kính với Hoàng hậu.Vậy mà hoàng đế vẫn thấy nàng ta đáng yêu, cho rằng đó chỉ là một cô bé không hiểu chuyện, bảo Hoàng hậu hãy rộng lượng mà tha thứ cho thiếu nữ ngây thơ ấy.Tiểu Hà còn từng chứng kiến đế hậu cãi nhau.Lúc đó, nàng cũng như những nô tì khác, quỳ rạp dưới đất, đầu dán chặt xuống sàn, không dám nhúc nhích, chỉ có đôi tai là tự động thu nhận những lời tranh cãi ấy.Vì thiên hạ, vì triều thần, vì quá khứ, vì hiện tại, và cuối cùng luôn kết thúc trong sự không vui.Bệ hạ còn luôn miệng dọa ban chết.Hoàng hậu nương nương cũng không sợ ngài, luôn dùng ánh mắt rực lửa đáp trả: "Kể từ ngày ta đi theo bệ hạ, chưa một ngày nào ta sợ chết cả!"
Khi nàng nói câu này, trong mắt có nước, nhưng chưa từng rơi xuống.Mỗi khi thấy vậy, hoàng đế lại không nói nên lời, đưa tay muốn lau đi giọt lệ cho nàng, nhưng chỉ thấy nàng quật cường quay mặt đi.
Nàng ngay cả một giọt nước mắt cũng không muốn để hoàng đế chạm vào.Hoàng đế sẽ vì thế mà tức giận, cho rằng mình là thiên tử, một nữ nhân nhỏ nhoi sao có thể làm mất mặt mình, rồi đùng đùng bỏ đi.Tiểu Hà không hiểu.Trước đây họ rõ ràng không phải như thế...Tướng quân ngày ấy, rõ ràng yêu tiểu thư đến nhường nào.Yêu đến mức muốn hái cả mặt trăng trên trời xuống cho nàng.Yêu đến mức ngay cả a hoàn của nàng cũng bảo vệ chu toàn, không muốn nàng phải chịu cảnh ly biệt.Tại sao lại biến thành như vậy...Tiểu Hà có thể cảm nhận được nỗi buồn canh cánh trong lòng tiểu thư.Nàng muốn làm cho tiểu thư vui.Nhưng không biết từ bao giờ, nụ cười của tiểu thư nhà nàng luôn nhàn nhạt, thoáng qua như một cơn gió không thể nắm bắt.Tiểu thư của nàng, sẽ không bao giờ vui vẻ như trước nữa.Tang Vãn Từ diễn tả mọi hỉ nộ ái ố của nhân vật một cách điêu luyện, ngay cả giọt nước mắt chực chờ nơi khóe mi cũng như được tính toán tỉ mỉ, chực rơi mà không rơi, càng khiến người ta đau lòng.Đến mức Ứng Tức Trạch, người đóng vai hoàng đế, cũng không nhịn được mà cùng Lộc Tri Vi cảm thán.Hoàng đế này chắc phải ngốc cấp độ mười thì mới có thể bỏ mặc một người vợ xinh đẹp như vậy mà không yêu."
Đàn ông đúng là đồ tồi!"
Lộc Tri Vi vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của nhân vật, bất bình mắng một câu.Ứng Tức Trạch lập tức phản bác: "Em không phải nhé."
Lão Ngũ: 【Tôi cũng không phải.】Lộc Tri Vi: "..."
Cảm ơn, đã thoát vai.Tang Vãn Từ thì ung dung bình tĩnh lau đi giọt nước mắt.Xem phản ứng của các "khán giả" tại hiện trường, cách diễn vừa rồi của nàng đã rất thành công.
Thành công có nghĩa là những cảm xúc mà nàng dồn nén bấy lâu đã không uổng phí, công sức lén lút học hỏi thêm cũng không vô ích.Sau một cảnh quay đòi hỏi nhiều cảm xúc, diễn viên cần được nghỉ ngơi.Tang Vãn Từ cầm điện thoại lên.Một người có biệt danh là "Lão sư" kèm theo hai bông hoa nhỏ màu đỏ đã gửi tin nhắn cho nàng.[Lão sư]: Xong cảnh quay chưa, hiệu quả thế nào?Tang Vãn Từ thấy tin nhắn, ánh mắt tức thì trở nên dịu dàng, nàng cười và trả lời.[Tang Vãn Từ]: Vâng, xong rồi ạ.[Tang Vãn Từ]: Xem phản ứng của mọi người thì hiệu quả rất tốt.Sau đó, nàng tinh nghịch thêm một câu: [Cảm ơn người đã chỉ dạy][Lão sư]: Vậy thì tốt rồi.[Lão sư]: Tuyết rơi rồi, trời lạnh, nhớ giữ ấm, đừng để bị ốm.[Tang Vãn Từ]: Con biết rồi.[Tang Vãn Từ]: Người cũng vậy ạ.[Lão sư]: Rảnh thì gọi điện cho ba con đi.Lần này Tang Vãn Từ không trả lời ngay.Nàng đã xa nhà nhiều ngày như vậy, rất lâu rồi không gọi điện cho ba.
Cả hai bên đều không ai chịu nhún nhường.[Lão sư]: Dù sao ông ấy cũng là ba con mà.[Lão sư]: Nếu trong lòng còn ấm ức, ta đề nghị hai bên gọi điện cãi nhau một trận cho hả giận, cứ kìm nén trong lòng không tốt cho sức khỏe đâu.[Lão sư]: Vì tức giận mà sinh bệnh thì thiệt thòi lắm.Tang Vãn Từ không nhịn được cười.[Tang Vãn Từ]: Nếu để ông ấy biết người bày cho con cách này, người lại bị mắng cho xem.[Lão sư]: Ta sợ ông ta chắc?Hai giây sau.[Lão sư]: Thôi thì cũng có hơi sợ một chút, lúc ông ta sa sầm mặt mày trông đáng sợ thật.[Lão sư]: Năm nay con có về nhà ăn Tết không?Câu trả lời của Tang Vãn Từ đã quá rõ ràng.Nếu nàng về, ba nàng chắc chắn sẽ sa sầm mặt mày, hai người trăm phần trăm sẽ lại cãi nhau một trận to về chuyện nàng từ bỏ gia sản để đi làm diễn viên.Một cái Tết như vậy, có ý nghĩa gì đâu?
Thà không về còn hơn.[Lão sư]: Được rồi, ta biết rồi.[Lão sư]: Ta đi làm việc đây, lần sau có chỗ nào cần chỉ dẫn về diễn xuất thì lại tìm ta.[Lão sư]: Con ở ngoài một mình cũng phải ăn uống đầy đủ, nghe chưa.[Tang Vãn Từ]: Người yên tâm, con không phải trẻ con, con hiểu hết mà.Cuộc trò chuyện kết thúc, Tang Vãn Từ cất điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi, dưỡng sức cho cảnh quay tiếp theo....Bên này, Lộc Tri Vi đang trò chuyện với Ứng Tức Trạch.Nói qua nói lại, lại nói đến sinh nhật của Ứng Tức Trạch, ngay trong tháng mười hai.
Lộc Tri Vi thậm chí không chắc lúc đó mình còn ở đoàn phim hay không.Cô hỏi Ứng Tức Trạch muốn quà gì.Cô không có kinh nghiệm tặng quà sinh nhật cho người khác.
Người khác sẽ không nhớ sinh nhật của cô, và dĩ nhiên cũng sẽ không nhớ mời cô đến dự sinh nhật của họ.
Còn món quà sinh nhật cô tự tặng cho mình, chỉ đơn giản là một bữa ăn thịnh soạn mà không cần phải nhìn giá, ngoài ra không có mong muốn nào khác.Ứng Tức Trạch suy nghĩ một lúc: "Hỗ trợ em thực hiện giấc mơ Lamborghini nhé?"
"..."
Lộc Tri Vi hít một hơi thật sâu: "Được, tối nay tôi sẽ mơ giấc mơ này, cố gắng trong mơ sắp xếp cho cậu, chúng ta sẽ nhắm đến phiên bản giới hạn đắt nhất, thế nào?"
Ứng Tức Trạch không nhịn được cười: "Thôi mà, em đùa thôi."
"Chị, chị tặng gì cũng được, kể cả chỉ nói một câu 'Chúc mừng sinh nhật' cũng được.
Quà cáp không quan trọng, tấm lòng là chính."
Cậu ta biết tình hình kinh tế của Lộc Tri Vi, nếu trong điều kiện này mà còn đòi một món quà đắt tiền, thì cậu ta đúng là quá thất đức.Thấy cậu ta không quan trọng chuyện quà cáp đắt rẻ, Lộc Tri Vi cũng yên tâm, trong lòng đã có ý tưởng.Cô định sẽ đan cho cậu ta một chiếc mũ len.Toàn bộ màu đỏ, ngụ ý hồng vận đương đầu, tương lai rực rỡ!...Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến tháng mười hai, và cũng là lúc Lộc Tri Vi quay cảnh cuối cùng của mình.Xung đột với Quý phi, bị đánh chết, sự ra đi bi thảm của nhân vật đã hoàn toàn xé nát chút tình cảm mỏng manh cuối cùng giữa đế hậu.Trước khi quay chính thức, họ cẩn thận đối thoại, diễn thử một lần từ đầu đến cuối.
Đây là cảnh quay cuối cùng của Lộc Tri Vi trong đoàn phim, cũng là cảnh quay quan trọng nhất.Cái chết của tì nữ không chỉ phải khiến nữ chính đứng lên từ nghịch cảnh, mà còn phải khuấy động cảm xúc của khán giả, tạo ra sự đồng cảm, dồn nén sự phẫn uất lên nam chính, rồi để nữ chính đi trừng trị kẻ ác, hả một hơi thật mạnh.Đây cũng là toàn bộ ý nghĩa của nhân vật nhỏ bé Tiểu Hà.Sống và chết, tất cả đều vì tiểu thư.Mọi thứ đã sẵn sàng, các diễn viên vào vị trí.Vị Quý phi nương nương được sủng ái khắp lục cung nhưng kiêu ngạo, ngang ngược đã nhòm ngó ngôi vị phượng hoàng từ lâu, trong mắt không thể dung chứa được hoàng hậu hiện tại.Ả ta cho rằng Hoàng hậu chẳng qua chỉ có chút đầu óc, lại theo hầu bệ hạ sớm hơn nên mới được vào Đông Cung.
Ngoài ra, cũng chẳng có gì đáng nói.Vậy mà nữ nhân đó cứ chiếm khư khư cái vị trí ấy không buông, nhìn mà thấy ngứa mắt!Nếu không có nữ nhân này, người ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu bây giờ, chắc chắn phải là ả ta!Tức tối không chịu được, nhưng lại không dám chỉ thẳng vào mặt Hoàng hậu mà mắng.
Nói bóng nói gió vài câu, Hoàng hậu cũng không để trong lòng, thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa, càng khiến nàng ta cảm thấy khó chịu.Thế là ả ta bắt đầu tìm mọi cách để hành hạ người bên cạnh Hoàng hậu.Đặc biệt là tì nữ nói lắp — Tiểu Hà.Ả ta chặn đường Tiểu Hà đang đi lấy đồ cho Hoàng hậu, bắt nàng phải hành lễ.Tiểu Hà không nghĩ nhiều, liền hành lễ với ả ta.Ả ta không vừa ý, nói Tiểu Hà hành lễ không đúng cách, còn nói Tiểu Hà trả lời không đủ lưu loát, là bất kính với mình.Cả hậu cung ai mà không biết đại cung nữ Tiểu Hà của Hoàng hậu là người nói lắp?Bắt một người nói lắp phải nói chuyện lưu loát, chẳng phải là cố tình làm khó sao?Ai cũng thấy ả ta đang cố tình gây sự.Nhưng ả ta không quan tâm, ỷ vào sự sủng ái của hoàng đế mà muốn làm gì thì làm.Tiểu Hà quỳ đến đầu gối đau nhức, trán dập đến tóe máu, nhưng trong tay vẫn bưng ngay ngắn chiếc hộp mà Hoàng hậu cần.
Giống như món quà sinh nhật nhận được năm đó, không nỡ làm bẩn nó.Bất kể là thứ tiểu thư muốn, hay thứ tiểu thư tặng, tiểu Hà đều không nỡ làm bẩn.Lại thấy Quý phi bỗng bước tới, đưa tay định chạm vào chiếc hộp gỗ.Tiểu Hà lập tức ôm chặt vào lòng, lắp bắp nói: "Đây là..là đồ của hoàng..hoàng hậu nương nương, người không được..không được đụng vào!"
Quý phi nghe vậy, mặt tím lại vì giận, ả ta ghét nhất là nghe những lời này.Đồ của Hoàng hậu nương nương thì sao chứ?Có gì mà không được đụng vào?Ngay cả nam nhân của Hoàng hậu cũng là của ả ta, ả ta còn có gì mà không thể đụng vào!Quý phi tức tối giật phăng chiếc áo choàng trên người Tiểu Hà, để lộ thân hình mỏng manh của tiểu nha đầu giữa trời đông giá rét.
Lại mạnh bạo giật lấy chiếc hộp gỗ trong tay tiểu Hà, không đưa thì cho người giữ chặt tay nàng lại.Như vậy vẫn chưa hả giận, ả ta còn giơ tay tát mạnh nàng một cái, móng tay sắc nhọn lướt qua má tiểu Hà, để lại hai vệt máu.Cảnh quay tạm dừng tại đây, chuyên viên trang điểm vội vàng chạy lên hóa trang vết máu cho Lộc Tri Vi.
Nữ diễn viên đóng vai Quý phi còn giúp dán miếng giữ nhiệt vào trong áo cô để cô không bị lạnh.Không khí bỗng trở nên thân thiện hẳn.Lộc Tri Vi cười với cô ấy: "Cảm ơn chị."
Nữ diễn viên đóng vai Quý phi cười đáp lại: "Không có gì, diễn với em rất thoải mái."
Sức hút trong diễn xuất của Lộc Tri Vi rất mạnh, luôn có thể giúp các diễn viên đóng cùng nhanh chóng nhập vai.
Chính vì điểm này mà đạo diễn Lý đã chủ động xin phương thức liên lạc của cô.Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, đoàn phim lại tiếp tục quay.Mọi người lập tức thu lại vẻ thoải mái ban nãy, không khí lại trở nên căng thẳng.Quý phi đánh người xong, còn chê bai làm đau tay mình.
Lại tìm cớ sỉ nhục Tiểu Hà, sai người vả miệng nàng.Tiểu Hà nhớ đến tiểu thư của mình, bỗng nhiên giãy giụa, cố sức nặn ra từng chữ từ cổ họng: "Người không thể..không thể đánh ta!"
Đánh tiểu Hà cũng đồng nghĩa với việc đánh vào mặt Hoàng hậu nương nương, là đang khiêu chiến uy nghiêm của Hoàng hậu!Tiểu Hà không làm gì sai, tiểu thư của nàng cũng không làm gì sai, dựa vào đâu mà phải chịu sự sỉ nhục này!Quý phi đã được hoàng đế nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên, ngang ngược tùy hứng, ả ta nào có nghe, ra lệnh một tiếng, liền có người tiến lên định vả miệng Tiểu Hà.Tiểu Hà dùng hết sức giãy ra, ôm lấy hộp gỗ rồi bỏ chạy.Về được bên cạnh tiểu thư là tốt rồi, về được là tốt rồi.Kết quả vì quỳ quá lâu, chạy chưa được vài bước đã ngã sõng soài trên mặt đất, rồi bị người ta lôi ngược trở lại."
Nô tì muốn gặp Hoàng hậu nương nương." tiểu Hà ôm chặt hộp gỗ cuộn tròn trên mặt đất, đây là câu nói hoàn chỉnh nhất mà nàng từng nói.Quý phi vênh váo nhìn nàng.Tiểu Hà lại nói: "Nô tì muốn gặp...gặp bệ hạ..."
Quý phi đột nhiên cười."
Được thôi, bổn cung sẽ đưa ngươi đi gặp bệ hạ."
Lộc Tri Vi dồn nén cảm xúc, để một giọt nước mắt rơi xuống đúng lúc, đúng chỗ.Lúc này, Tiểu Hà vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này.Trước đây rõ ràng mọi thứ đều tốt đẹp, rõ ràng là rất tốt đẹp mà...Nàng tưởng rằng gặp được hoàng đế là sẽ được cứu, lại không ngờ rằng nam nhân từng nói với tiểu Hà "Ngươi không thể chết, ngươi là người quan trọng nhất của nàng, phải sống cho thật tốt", lại chính tay đẩy cô vào chỗ chết.Quý phi ở trước mặt hoàng đế, nước mắt lưng tròng, đổi trắng thay đen.Hoàng đế nắm lấy đầu ngón tay ả ta, đau lòng nói: "Khanh khanh chịu khổ rồi."
Quay đầu lại liền lạnh giọng hạ lệnh, đánh chết Tiểu Hà.Tiểu Hà lập tức mở to mắt, vụng về giải thích: "Nô tì không có..."
Không ai nghe lời giải thích yếu ớt của tiểu Hà.Mặc cho tiếng la hét của nàng bị nhấn chìm trong tiếng gậy gộc.Cây trâm gỗ trên đầu rơi xuống, tiểu Hà vội đưa tay ra nhặt.
Sau đó ôm vào lòng, ôm chặt món quà này cùng với chiếc hộp gỗ của Hoàng hậu nương nương.Lộc Tri Vi diễn tả nỗi bi thương của Tiểu Hà một cách thấm thía đến từng thớ thịt.
Tiểu Hà nhìn nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và oán hận.Cây trâm gỗ trong tay, đến chết cũng không buông.Người từng muốn nàng phải sống cho thật tốt, giờ đây lại muốn lấy mạng nàng.Tiểu Hà ôm hộp gỗ, ngã xuống vũng máu đỏ tươi, chìm vào giấc ngủ đau đớn trên nền tuyết trắng.Máy quay lướt qua, để không bị lộ, Lộc Tri Vi bắt đầu nín thở.Cho đến khi Hoàng hậu do Tang Vãn Từ đóng chậm rãi bước tới, Lộc Tri Vi mới nhân cơ hội hít một hơi.Cảnh này vẫn chưa kết thúc.Hoàng hậu do Tang Vãn Từ đóng khi nhìn thấy thi thể của Tiểu Hà, hơi thở bỗng nghẹn lại.Nàng loạng choạng bước tới, đầu ngón tay run rẩy, không dám tin mà ôm người vào lòng, gọi tên tiểu Hà hết lần này đến lần khác.Thiên địa bỗng trở nên trống vắng lạ thường, chỉ có tiếng gió rít gào mang theo cái chết của Tiểu Hà đáp lại nàng.Lộc Tri Vi nhắm hờ mắt, nín thở, hoàn toàn không dám động đậy.Nhưng cô có thể cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng rơi trên mặt mình.Vòng eo bị ai đó ôm lấy, cô được Tang Vãn Từ ôm vào lòng, tay áo rộng thùng thình che khuất thân thể cô, dường như đó là tín hiệu mà Tang Vãn Từ đưa ra để cô có thể tự do hít thở.Thế là cô làm theo, bắt đầu sắm vai một cái xác chết biết hít thở.Giọng nói đầy cảm xúc của Tang Vãn Từ văng vẳng bên tai cô, tiếng trước còn đau khổ, tuyệt vọng hơn tiếng sau.
Nghe mà tim Lộc Tri Vi cũng thắt lại, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Tang Vãn Từ lúc này.Chắc chắn là khiến người ta đau lòng.Lộc Tri Vi đã từng xem cảnh khóc của Tang Vãn Từ, chính vì đã xem qua nên mới thấy đau lòng.
Dù chỉ là một giọt nước mắt, Tang Vãn Từ cũng có thể khiến người ta muốn nâng niu, che chở trong lòng bàn tay.Đây có lẽ là bản năng trời sinh của nàng.Cô nằm im không nhúc nhích trong lòng Tang Vãn Từ, chỉ có trái tim là rung động theo cảm xúc của nàng.Cho đến khi đạo diễn hô "Cắt!", Lộc Tri Vi mới từ từ mở mắt, trong mắt còn ngấn lệ.Tang Vãn Từ và Lộc Tri Vi bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao cô lại khóc.Lại thấy Lộc Tri Vi bỗng giơ tay lên, rất dịu dàng lau đi giọt nước mắt cho nàng, rồi cong lên đôi mắt xinh đẹp, nói với mình: "Tang lão sư diễn hay quá."
Tang Vãn Từ sững người, cảm giác hơi ấm của đối phương dường như vẫn còn vương lại nơi khóe mắt.Lộc Tri Vi từ trong lòng nàng ngồi dậy, vừa lau nước mắt vừa nói: "Khóc đến nỗi một cái xác chết như tôi nghe xong cũng không nỡ chết, muốn mặc áo giáp hồi sinh sống lại luôn."
Tang Vãn Từ bị chọc cười, đưa tay phủi đi lớp tuyết trên vai cô, sau đó đứng dậy nhận một bó hoa từ tay trợ lý: "Chúc mừng đóng máy."
Lộc Tri Vi ngơ ngác nhìn bó hoa, rồi dụi dụi mắt, ngập ngừng nhận lấy: "Cho tôi sao?"
Tang Vãn Từ gật đầu chắc nịch: "Ừ, cho cô."
Lộc Tri Vi lại làm vẻ mặt "Oa".Hóa ra khi đóng máy cô cũng có người tặng hoa, trước đây chưa từng có ai tặng hoa cho cô cả.
Mọi người luôn qua loa nói một câu "Đóng máy, chúc mừng" rồi thôi.Đừng nói là hoa, ngay cả một ánh mắt thừa thãi cũng không có.Ứng Tức Trạch cũng cầm một chiếc áo khoác bước tới, khoác lên vai Lộc Tri Vi, che đi gió tuyết: "Tới đây tới đây, mặc áo giáp hồi sinh cho chị này."
Sau đó cũng tặng một bó hoa cho cô: "Chúc mừng đóng máy nhé chị, vất vả rồi."
Tiếp theo là nữ diễn viên đóng vai Quý phi, rồi đến đạo diễn Lý...Từng bó hoa một, khiến Lộc Tri Vi vừa mừng vừa sợ, cuối cùng nước mắt cứ thế không kìm được mà tuôn rơi: "Cảm ơn mọi người..."
Em không nghĩ là em..."
Cảm ơn..."
Lộc Tri Vi kích động đến nói năng lộn xộn.Cô tự nhận mình là người lạc quan, bình thường không dễ khóc, nhưng không ngờ khi đối mặt với nhiều sự ấm áp và thiện ý như vậy, nước mắt vẫn cứ tự động rơi.Rõ ràng chỉ là một bó hoa bình thường mừng đóng máy, vậy mà Lộc Tri Vi lại vui sướng như thể vừa nhận được tượng vàng Oscar, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.Lão Ngũ ở phòng điều khiển nhìn bộ dạng này của cô, không nhịn được mà nhẹ thở dài.【Con gái ngốc, chúc mừng đóng máy.】Hy vọng tương lai cô sẽ không còn lo nghĩ, tiền đồ rực rỡ, niềm vui và hạnh phúc sẽ luôn bên cạnh.
Ít nhất không cần phải sống những ngày tháng khổ sở, vô danh như trước nữa.Vốn là một chuyện rất vui, cuối cùng Lộc Tri Vi lại khóc.Ứng Tức Trạch cười bất đắc dĩ, giúp Lộc Tri Vi ôm lấy những bó hoa, rồi đưa cho cô khăn giấy: "Đừng khóc nữa, Lộc lão sư của chúng ta xứng đáng mà!"
"Ừ."
Lộc Tri Vi nghe thấy tiếng Tang Vãn Từ nhẹ nhàng hưởng ứng bên cạnh, cô không nhịn được mà nhìn về phía nàng.Tang Vãn Từ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt rất dịu dàng: "Cô rất giỏi, cô xứng đáng."
Tầm mắt Lộc Tri Vi lại một lần nữa nhòe đi.Cô cười lau đi nước mắt, lần đầu tiên cảm nhận được hạnh phúc: "Cảm ơn."
Thật vui vì đã được gặp mọi người.Thật vui... vì mọi người đã nhìn thấy mình."
Mong chờ lần hợp tác tiếp theo với Tang lão sư."
Lộc Tri Vi nói.Bất kể là vì nhiệm vụ, hay vì bất cứ lý do nào khác, cô đều mong chờ được gặp lại Tang Vãn Từ.
Cũng hy vọng mỗi người ở đây đều sẽ luôn khỏe mạnh và vui vẻ.Dứt lời, cô thấy Tang Vãn Từ từ từ gật đầu, sau đó hỏi một câu mà cô hằng mơ ước được nghe..."
Lộc Tri Vi, cô còn muốn phương thức liên lạc của tôi không?"
Lộc Tri Vi: "!!!"
Đây là thứ âm thanh của trời đất gì vậy!Hạnh phúc quả nhiên đến như một cơn lốc, bất ngờ và dữ dội!!Cô gật đầu lia lịa: "Muốn, muốn, muốn!"
Trời ạ, lần này cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không!Tang Vãn Từ liền bảo trợ lý lấy điện thoại tới.Trước đây nàng và Lộc Tri Vi không thân, cũng không biết chuyện cô có cảm giác tồn tại thấp, nên đương nhiên sẽ không cho phương thức liên lạc.
Sau một thời gian dài ở chung, hiểu được con người của Lộc Tri Vi, nàng cũng sẵn lòng có thêm một người bạn như vậy.Ngay khoảnh khắc Lộc Tri Vi thêm được phương thức liên lạc của Tang Vãn Từ, bên tai cô vang lên âm thanh của hệ thống.【Hệ thống xác nhận: Thu thập thành công phương thức liên lạc của nữ chính Tang Vãn Từ.】【Điểm nhiệm vụ +1.】【Đề nghị ký chủ tiếp tục cố gắng.】【Hệ thống thông báo: Ký chủ đã thu thập đủ năm điểm nhiệm vụ, chức năng rút thưởng đã được mở.】Đến rồi!Lộc Tri Vi phấn khích nghĩ thầm.Chức năng rút thưởng mà mình ngày đêm mong ngóng cuối cùng cũng đến rồi!!Vì quá vui, cô không kìm được lòng mà lao tới ôm chầm lấy Tang Vãn Từ: "Cảm ơn cô, Tang lão sư!"
Rồi sau đó sững lại, cẩn thận thu tay về, mặt đầy áy náy: "Xin lỗi, tôi vui quá..."
Thật lòng mà nói, cô vẫn chưa dám có quá nhiều tiếp xúc thân thể với Tang Vãn Từ.
Cảnh quay Hoàng hậu ôm Tiểu Hà khóc vừa rồi, đã là lần tiếp xúc nhiều nhất, lâu nhất của họ cho đến hiện tại.Sau đó, Lộc Tri Vi bị Tang Vãn Từ ôm lại."
Không sao, có thể ôm."
Tang Vãn Từ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hơi thở ấm áp phả nhẹ qua tai cô, mang theo một sức mạnh đủ để làm người ta bình tĩnh trở lại.Trái tim Lộc Tri Vi trong khoảnh khắc này bỗng trở nên vô cùng ấm áp.Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vòng qua eo Tang Vãn Từ."
Cảm ơn."...Sau khi đóng máy, Lộc Tri Vi vừa về đến khách sạn liền lập tức đóng cửa lại, chuẩn bị rút thưởng.Lão Ngũ thì chu đáo giải thích luật chơi cho cô.【Vật phẩm trong bể thưởng là ngẫu nhiên, có tốt có xấu.】【Nhưng chỉ cần cô rút được, hệ thống sẽ thực hiện cho cô, tuyệt đối không quỵt nợ.
Dù cô có rút trúng giải 'giàu sụ', chúng tôi cũng có thể làm cho cô giàu sụ.】【Dĩ nhiên, nếu rút phải thứ không tốt, cô cũng phải chấp nhận, dù sao đây cũng là rút thưởng mà.】Lộc Tri Vi nghe vậy, đột nhiên nói: "Vậy anh đợi chút."
Lão Ngũ: 【?】Lộc Tri Vi nói một cách nghiêm túc: "Đây là chuyện đại sự, để tôi đi tắm, thắp hương khấn vái rồi mới làm!"
Lão Ngũ: 【...】Cũng không cần phải làm màu đến mức đó đâu.Dù sao thì mấy trò mê tín này cũng không thay đổi được số phận, nạp tiền cũng chẳng cứu nổi vận rủi...Sau khi tắm xong, Lộc Tri Vi mang theo hương sữa tắm thơm ngát chạy lên tài khoản Weibo phụ, chia sẻ một đống bài đăng về cá Koi may mắn, lúc này mới chuẩn bị bắt đầu rút thưởng.Lão Ngũ đưa cho cô một dãy số, bảo cô tùy ý chọn một số trong đó.Cô không vội rút thưởng: "Anh chắc chắn đã bỏ 'quyền cảm kích' vào rồi chứ?"
Lão Ngũ trả lời lần thứ tám: 【Chắc chắn.】Lộc Tri Vi: "Thật không đó?"
Lão Ngũ trả lời lần thứ chín: 【Thật.】Lộc Tri Vi: "Tuyệt đối công bằng chứ, các anh sẽ không lén lút thay đổi phần thưởng ở hậu trường đấy chứ?"
Lão Ngũ chán nản, trả lời lần thứ mười: 【Sẽ không.】Những phần thưởng này đối với hệ thống của họ chẳng qua chỉ là một dãy dữ liệu.
Một dãy dữ liệu thì có gì đáng để thay đổi?Lộc Tri Vi lúc này mới yên tâm, bắt đầu xoa xoa tay.Sau một hồi suy nghĩ đăm chiêu, cô đọc một con số: "Số tám!"
Lão Ngũ: 【Chắc chưa?】Lộc Tri Vi: "Chắc chắn, số tám cho nó may mắn."
Lão Ngũ: 【Được thôi, để tôi xem là thứ gì nào...】【Ồ, đồ tốt đấy, cô lại tiến thêm một bước đến gần với chiếc Lamborghini rồi!】Lộc Tri Vi lập tức tràn đầy mong đợi: "Cái gì..cái gì?
Là tiền sao?"
Ngoài tiền ra, cô không nghĩ ra được thứ gì có thể giúp mình tiến thêm một bước gần hơn với chiếc Lamborghini.
Tuy không rút được quyền cảm kích, nhưng có tiền cũng tốt mà, ai lại không thích tiền chứ!Lão Ngũ: 【Cô tự xem đi, sẽ bất ngờ hơn.】Sau đó, anh ta bảo cô tìm một cái túi, đổ hết đồ bên trong ra, đợi mười giây rồi thò tay vào mò.
Mò được thứ gì thì đó chính là phần thưởng.Lộc Tri Vi làm theo, với một trái tim vô cùng kích động, cô thò tay vào túi.Rất mỏng.Bằng giấy.Lẽ nào... là chi phiếu?!Với suy nghĩ phấn khởi này, Lộc Tri Vi dứt khoát rút ra xem...Phiếu giảm giá 5 tệ cho xe Lamborghini.Lộc Tri Vi: "???"
Thật sự là quá đáng, mẹ nó quá đáng!
Ra cửa cũng quá đáng, về nhà cũng quá đáng!