[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[ Bhtt - Edit ] Đỡ Nàng Truy Thê - Đệ Ngũ Trạm
Chương 40
Chương 40
Trời khuya, sương xuống nặng, Lê Oản mặc mỏng, chỉ khoác chiếc váy ngủ bằng tơ tằm.
Gió lạnh thổi qua khiến nàng không khỏi run rẩy.Giản Kiều liếc nhìn Lê Oản một cái, rồi kéo nàng đứng dậy.
Hai người sóng vai, lặng lẽ đi về biệt thự.Hai bên đường, tiếng côn trùng râm ran trong bụi cỏ.
Lê Oản cúi mắt, dưới ánh trăng bạc, nàng nhìn những viên đá cuội đủ hình dáng dưới chân.Đến cửa cầu thang tầng hai, Giản Kiều buông tay, khẽ nói:
“Ta về phòng.”
“Hảo.”
Nửa đêm, Lê Oản một mình đến căn mật thất trong biệt thự.Không bật đèn, xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng từ màn hình theo dõi.Trên màn hình là đoạn ghi hình: Tả Ngang tiến lại gần Cảnh Báo.Cảnh Báo cảnh giác, nhảy từ ghế lên bàn, định chạy trốn.
Nhưng ngay lập tức bị Tả Ngang đè chặt cổ.Nó hoảng sợ run rẩy, chưa kịp kêu thì đã bị hắn bóp miệng, không thể phát ra tiếng.Tả Ngang nhìn chằm chằm Cảnh Báo bằng ánh mắt lạnh lẽo đầy căm ghét.Cảnh Báo giãy giụa dữ dội, cuối cùng, bản năng sinh tồn trỗi dậy, nó vung móng vuốt cào mạnh vào tay Tả Ngang, để lại vài vết rách sâu.Tả Ngang hét lên đau đớn, buông miệng Cảnh Báo ra.Nhưng cơn đau và máu chảy lại khiến hắn nổi điên.
Chỉ sau hai tiếng kêu ngắn ngủi, Cảnh Báo đã bị hắn bóp cổ đến ngạt thở, chết trong tuyệt vọng.Lê Oản đau lòng tột độ, siết chặt tay, mắt trừng màn hình, nghiến răng.Khi cơn giận lắng xuống, nàng lấy USB từ túi, sao chép đoạn video vào.Xong xuôi, nàng ngồi lặng trước bàn, nhìn chằm chằm vào chiếc USB.
Đây là thứ Vệ Thương đưa nàng vào đêm trở về từ cảng Ngàn Hành.Ngoài đoạn video, USB còn chứa một tài liệu mật: về thân thế của cha nàng — Lê Hâm.
Tài liệu ghi rõ, Lê Hâm là đứa trẻ được ông nội Lê Sùng nhận nuôi từ cô nhi viện.Lê Oản lúc đó rất sốc, không tin nổi.
Nàng lập tức đến gặp chú Đồng, xác minh sự thật — và đúng như vậy.Hơn hai mươi năm qua, nàng hoàn toàn không biết gì, không hề hay rằng mình đang sống trong một câu chuyện giấu kín.Thật ra, từ nhỏ nàng đã thấy khó hiểu: vì sao cha lại lạnh lùng, vô tình, khác hẳn ông bà nội — những người hiền hậu, nhân ái.
Giờ thì nàng đã hiểu.Chú Đồng kể, con ruột của ông bà — Lê Mân — mất khi chưa đầy ba tuổi.
Hai người đau đớn tột cùng.
Hai năm sau, trong một lần làm từ thiện ở cô nhi viện, họ gặp một đứa trẻ giống Lê Mân đến chín phần — chính là Lê Hâm.
Như người lạc giữa sa mạc tìm thấy ốc đảo, họ nhận nuôi Lê Hâm, đưa về Kinh Quận, rồi sáng lập Lê Thị.Sau đó, để mở rộng công ty, ông nội sắp xếp cho Lê Hâm cưới mẹ nàng — Quan Dao.
Cuộc hôn nhân là liên hôn, không xuất phát từ tình yêu.Mẹ nàng từng có một mối tình sâu đậm, nhưng vì lý do nào đó, không thể đi đến cuối cùng.Trong ký ức, mẹ là người thanh cao, không phụ thuộc đàn ông.
Nàng còn nhớ mẹ rất bài xích chuyện giường chiếu.
Có lần, sau khi cha say rượu định ép buộc, mẹ đã đánh mạnh vào hạ bộ ông.Từ đó, Lê Oản nghi ngờ mình không phải con ruột của Lê Hâm.
Thêm nữa, sau khi ông bà ngoại qua đời, mẹ nàng mắc bệnh lạ, và nàng linh cảm cha có liên quan.Ban đầu, nàng chỉ muốn quay lại công ty để phát triển sự nghiệp ông nội gây dựng.
Nhưng giờ, nàng muốn giành lại công ty từ tay Lê Hâm.
Nếu điều tra ra mẹ bị bệnh do ông gây ra, nàng nhất định sẽ khiến ông thân bại danh liệt.Tuy nhiên, trước mắt nàng phải nhẫn nhịn, xây dựng mạng lưới quan hệ, kể cả giả vờ thân thiết với Tả Thấm, Bạch Âu, Vệ Thương, Kinh Lâm…
Vì vậy, dù đau lòng trước cái chết của Cảnh Báo, nàng vẫn phải tỉnh táo, không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng đại sự.Trong phòng tối, Lê Oản hút hết nửa hộp thuốc, suy nghĩ lại mọi chuyện, phân tích từng chi tiết, đoán tâm ý ông nội và chú Đồng.Ông nội chắc hẳn đã lường trước việc Lê Hâm sẽ tìm cách loại nàng khỏi công ty, nên ngoài việc trao quyền, ông còn để lại tài sản, xe sang, và giấu một phần sự thật.
Với tính cách kiêu ngạo, không giỏi nịnh bợ, ông biết nàng khó trụ lại Lê Thị, nên chuẩn bị sẵn để nàng sống an nhàn nửa đời sau.Chú Đồng cũng vì không muốn phụ lòng ông, nên giữ kín bí mật.
Nếu không có tài liệu mật từ Vệ Thương và sự cầu xin của nàng, ông có lẽ đã mang bí mật đó xuống mồ.Khoảng 5 giờ sáng, Lê Oản dập điếu thuốc, rời khỏi làn khói mờ mịt, trở về phòng.
Nàng hít sâu, gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn, thả lỏng cơ thể, nhắm mắt nằm xuống giường.Đêm đó, Giản Kiều cũng không ngủ được.
Nàng ngậm thuốc, nhìn những món đồ chơi, máy lọc nước, thức ăn dành cho Cảnh Báo mà buồn bã.Sáng hôm sau, Lê Oản với đôi mắt thâm quầng, mệt mỏi lái xe ra khỏi biệt thự.Từ đó, mỗi ngày nàng đều đi sớm về muộn.Trạng thái ấy kéo dài suốt hai tuần.
Đến một chiều thứ sáu, nàng mang về từ nhà hàng Michelin một phần bánh ngọt kiểu Pháp, gõ cửa phòng Giản Kiều.“Ta muốn ra nước ngoài nghỉ phép một tuần.”
Lê Oản đặt hộp bánh ngọt tinh xảo xuống bàn, ngay trong tầm tay Giản Kiều.Giản Kiều khẽ đáp một tiếng, không nói gì thêm.“Ta không có ở đây mấy ngày, chú Đồng sẽ tạm thời ở lại.”
Giản Kiều gật đầu, tỏ ý đã hiểu.Lê Oản nhìn nàng, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Cuối cùng nàng chỉ xoay người trở về phòng ngủ.Sau khi nàng đi, Giản Kiều lặng lẽ ăn phần bánh ngọt ấy.Ngày hôm sau, khi Lê Oản đã ra nước ngoài, Thanh Thảo gọi điện hẹn gặp Giản Kiều.“Ngươi sao lại có thời gian ra ngoài?”
Giản Kiều buông thìa, ra hiệu với chú Đồng rồi đứng dậy đi ra sofa.“Tả tiểu thư và Oản tiểu thư đi chơi nước ngoài, lần này không mang ta theo.
Ta nhân cơ hội xin phu nhân nghỉ một ngày.”
Trong nhà họ Tả, phu nhân là người dễ nói chuyện nhất.Từ lần chia tay trước, Giản Kiều và Thanh Thảo đã lâu không gặp, chỉ liên lạc vài lần qua điện thoại.
Giản Kiều không do dự, đồng ý ngay.Khoảng 12 giờ rưỡi trưa, hai người gặp nhau tại một nhà hàng buffet.Thanh Thảo vui vẻ nắm tay Giản Kiều, miệng cười rạng rỡ.“Ta có mang quà cho ngươi.”
Vừa ngồi xuống, Thanh Thảo lấy ra một chiếc khăn quàng cổ đan tay màu xanh trắng, hơi ngượng ngùng đưa cho Giản Kiều:
“Ta tự đan đấy, hy vọng ngươi không chê.
Gần tháng 11 rồi, trời bắt đầu lạnh.
Ta muốn dùng món quà này để thể hiện sự nhớ mong và quan tâm.”
“Nha đầu ngốc, ta sao lại chê được, vui còn không kịp.”
Giản Kiều vui vẻ nhận lấy.Thanh Thảo lại đưa thêm một món đồ chơi khâu tay:
“Nghe nói mèo rất thích cào cái này, ngươi mang về cho Cảnh Báo chơi.”
Ánh mắt Giản Kiều chợt tối lại, tay cứng đờ khi nhận món đồ, khẽ thở dài:
“Cảnh Báo… không còn nữa.”
Thanh Thảo sững người, thì thầm hỏi lại:
“Không còn nữa?”
Nàng lo mình nghe nhầm.
Giản Kiều cúi đầu, khẽ đáp.Thanh Thảo mím môi, gương mặt hiện rõ vẻ thương cảm:
“Em ấy đẹp như vậy… sao lại gặp chuyện không may…”
Vì Thanh Thảo vẫn còn làm việc ở nhà họ Tả, Giản Kiều không nói rõ Cảnh Báo chết thế nào.
May mà Thanh Thảo cũng không hỏi thêm.Sau bữa trưa, Thanh Thảo kéo Giản Kiều đi dạo công viên gần đó, muốn giúp nàng khuây khỏa.“Ngươi ngồi sát lại, tựa vào vai ta mà ngắm mây.”
Thanh Thảo ngẩng đầu nhìn trời,
“Mỗi khi tâm trạng không tốt, ta thường tưởng tượng mình là một đám mây vô ưu, bay theo gió, không bị ràng buộc.”
Giản Kiều nghiêng đầu, tựa lên vai phải Thanh Thảo.
Một lúc sau, nàng không kiềm được, hỏi:
“Gần đây Tả Thấm có đánh ngươi không?”
“Có, hai lần.”
Thanh Thảo không muốn nói dối,
“Nhưng ta bôi thuốc kịp thời, giờ đã đóng vảy, không sao nữa.”
Sau đó, cả hai không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm những đám mây trắng xa xa.
Đến khi mặt trời lặn sau núi, họ mới đứng dậy.“Nha đầu,”
Giản Kiều vuốt tóc Thanh Thảo, giọng dịu dàng,
“Ngươi tin ta, sẽ có một ngày, ta giúp ngươi rời khỏi nhà họ Tả, để ngươi sống như một đám mây tự do.”
Thanh Thảo gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt đầy hy vọng, môi khẽ mỉm cười.Lúc chia tay, Thanh Thảo nhìn Giản Kiều bằng ánh mắt ngại ngùng, nói nhỏ:
“Ta có thể…
ôm ngươi một cái không?
Không biết khi nào mới gặp lại.”
“Hảo.”
Giản Kiều nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.Thanh Thảo vòng tay siết chặt eo nàng.Giản Kiều hơi căng người.
Nàng không có ý gì với Thanh Thảo, tất nhiên không có phản ứng sinh lý, nhưng đã lâu rồi nàng không thân mật với ai như vậy, nên có chút không quen.Thanh Thảo cảm nhận được sự cứng đờ của Giản Kiều, mặt đỏ lên, lặng lẽ nới lỏng tay:
“Ta chưa từng ôm ai như vậy… nên hơi kích động…”
Giản Kiều bật cười.Thanh Thảo ngượng ngùng lùi lại, cúi đầu, có phần thẹn thùng.Giản Kiều dịu dàng xoa đầu nàng, rồi kéo tay nàng ra ngoài.Nàng gọi taxi cho Thanh Thảo, sau đó tự mình về biệt thự.Khoảng 1 giờ sáng, Giản Kiều không ngủ được, bật đèn đầu giường, do dự rồi gọi điện cho Lê Oản.
Bên kia bắt máy rất nhanh.“Có chuyện gì vậy?”
Lê Oản giọng khàn khàn, không rõ là vừa tỉnh ngủ hay chưa lên giường.Giản Kiều móc ngón chân, không trả lời.Lê Oản kiên nhẫn hỏi lại, Giản Kiều vẫn im lặng.“Sao, ngươi bị câm rồi à?”
Giản Kiều lặng lẽ thở dài, rồi cúp máy.Lê Oản nhíu mày, lo nàng gặp chuyện, liền gọi chú Đồng giữa đêm.Chú Đồng bật dậy kiểm tra khắp nơi, xác nhận không có gì bất thường.Một lát sau, Lê Oản gọi lại hai lần, Giản Kiều không bắt máy.
Nàng tức giận, gửi liền bốn tin nhắn WeChat:[Hơn nửa đêm, ngươi phát điên gì vậy!]
[Dựa theo giờ bên ta, là sáng sớm.
Bên ngươi vẫn là đêm khuya.]
[Ngươi bị bệnh à!]
[Xem ta về có xử ngươi không!]
[Kéo tai ngươi rớt luôn!]
Kèm theo một loạt sticker giận dữ.Xem xong mấy tin nhắn, Giản Kiều lật người, kéo chăn trùm kín đầu.Theo lời Thanh Thảo, chuyến đi đảo lần này chỉ có Tả Thấm và Lê Oản.
Kinh Lâm và Tả Ngang đều không đi.Giản Kiều biết rõ không nên ghen, nhưng vẫn không kiềm được.
Thật sự… quá kém cỏi rồi.