[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
[ Bhtt - Edit ] Đỡ Nàng Truy Thê - Đệ Ngũ Trạm
Chương 100
Chương 100
Giản Kiều lùi lại, cúi đầu lau vết hôn còn vương trên khóe miệng.“Ngủ sớm một chút đi, ta về phòng trước.”
Giọng nàng bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.Giản Du không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng rời đi, cắn môi, nước mắt rơi lã chã.Từ đêm đó, Giản Kiều bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với Giản Du, rất ít khi vào phòng nàng một mình.—Một đêm giữa tháng Tám, bà ngoại trở mình thì nghe thấy Giản Du nói mớ mơ hồ.
Bà bật đèn đầu giường, nghiêng người nhìn thì thấy mặt Giản Du đỏ bừng bất thường.Bà hoảng hốt, vội đưa mu bàn tay lên trán nàng, nhưng vừa chạm vào đã bị nóng đến rụt tay lại.Bà ngoại hoảng loạn, huyệt thái dương giật liên hồi…
Định xuống giường gọi Giản Kiều, nhưng vì quá vội, lại ngã xuống đất.Bà ôm eo đau đớn, cố gắng đứng dậy, run rẩy gọi điện cho Giản Kiều.Giản Kiều không dám chậm trễ, lập tức lái xe đưa cả hai đến bệnh viện trong đêm.Giản Du lần này sốt rất lạ, không giảm, cứ tái phát liên tục.Giản Kiều hỏi riêng bác sĩ, người này giải thích: do hệ miễn dịch của Giản Du suy giảm.“Thời gian này cần bổ sung dinh dưỡng,”
Bác sĩ dặn dò ngoài phòng bệnh,
“Quan trọng nhất là giữ tâm trạng vui vẻ, đừng để cô bé chìm sâu trong nỗi đau mất cha mẹ.”
Giản Kiều gật đầu đồng ý.—Tối đó, Giản Kiều mang cháo sườn bắp đến bệnh viện.Giản Du nửa nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, cả người không còn sức sống.Bà ngoại nằm giường bên, quay lưng lại, lặng lẽ lau nước mắt.Dưới sự giúp đỡ của hộ lý, Giản Kiều đỡ bà ngoại dậy, múc cháo cho bà.“Ta tự ăn được, ngươi lo cho Tiểu Du đi.”
Bà ngoại ra hiệu bằng ánh mắt, giọng nhỏ.Giản Kiều hiểu ý, bưng chén cháo khác đến ngồi bên giường Giản Du.“Du Nhi,”
Giọng nàng dịu dàng, mang theo chút dỗ dành,
“Cháo này ta nấu rất lâu, ngươi ăn một chút nhé.”
Giản Du từ từ quay đầu nhìn nàng.Thấy nàng có phản ứng, Giản Kiều vội múc một muỗng cháo, thổi nguội rồi đưa đến bên môi nàng.Giản Du cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy, từ từ nuốt xuống.“Ngon không?”
Giản Kiều dùng khăn giấy lau miệng cho nàng.“Ừm.”
Dưới sự chăm sóc của Giản Kiều, Giản Du ăn hết sạch một chén cháo.Bà ngoại nhìn hai người, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì.Vì Giản Du bệnh nặng, thái độ của Giản Kiều với nàng cũng thay đổi, không còn cố tình xa cách, mà chăm sóc chu đáo.Trên mặt Giản Du dần hiện nụ cười, bà ngoại cũng vui theo.—Hai ngày sau, giữa trưa, Lê Oản gọi điện, nói muốn đến bệnh viện thăm bà ngoại.Giản Kiều hơi sững người, rồi nhỏ giọng nói:
“Bà ngoại bị đau lưng không quá nghiêm trọng, vài ngày nữa sẽ xuất viện.”
Lê Oản nghe ra ý tứ trong lời nàng — Giản Kiều không muốn nàng đến Kỳ Dương lúc này.“Vậy ngươi muốn ta chờ đến khi nào?”
Lê Oản hơi bực,
“Ta đã cho ngươi thời gian xử lý, nhưng bà ngoại vẫn không chấp nhận, Giản Du thì khiến ngươi lo lắng cả ngày…
Ngươi có nghĩ đến cảm xúc của ta không?
Ta thật sự đã chịu đựng đến giới hạn rồi!”
“Thật xin lỗi Oản nhi, để ngươi chịu thiệt thòi.”
Giản Kiều nhíu mày,
“Thế này nhé, ngươi chờ điện thoại của ta.
Đợi bà ngoại và Giản Du xuất viện, lúc đó ngươi hãy đến.”
Lê Oản không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúp máy.—Một tuần sau, bà ngoại và Giản Du xuất viện.
Ngày hôm sau, Lê Oản đến Kỳ Dương.Giản Kiều chờ sẵn ở cổng, thấy nàng xuống xe liền chạy tới.Chưa kịp đến gần, vệ sĩ đã theo lệnh Lê Oản, lái xe rời đi.Giản Kiều cười, nhận giỏ trái cây từ tay nàng, định dắt nàng vào nhà.Lê Oản đứng yên:
“Lâu như vậy không gặp, ngươi không muốn ôm ta một cái sao?”
Giản Kiều liếc thấy ánh mắt tò mò của hàng xóm, mặt đỏ bừng:
“Đây là ngoài đường, người ta sẽ thấy.”
Lê Oản liếc nàng, rồi bá đạo ôm nàng vào lòng:
“Ngươi sợ người ta biết ngươi thích ta à?”
Hơi ấm và mùi hương quen thuộc ập đến, Giản Kiều xấu hổ đến mức tai cũng đỏ lên.Lê Oản vuốt nhẹ vành tai nàng, ánh mắt sâu thẳm, rồi lặng lẽ rời đi:
“Vào thôi.”
Giản Kiều ho nhẹ, rồi dắt nàng vào.—Nghe tiếng mở cửa, bà ngoại và Giản Du cùng quay đầu nhìn.
Sắc mặt cả hai lập tức thay đổi.“Bà ngoại, nghe nói ngài bị đau lưng, ta đến thăm.”
Lê Oản đặt giỏ trái cây lên bàn trà trước mặt bà.Bà ngoại không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn Giản Kiều.Giản Du thì lặng lẽ nhìn hai người nắm tay, mắt nhanh chóng đỏ hoe…Đêm đó, Lê Oản không về, ngủ ở phòng bên cạnh Giản Kiều.Giản Du vì thế mà nôn ra máu, bà ngoại suýt ngất vì hoảng sợ.Sau khi ổn định lại, bà ngoại gọi Giản Kiều xuống lầu, mắng một trận.“Ngươi cố tình chọc ta tức chết phải không!”
Bà nghiến răng, dùng gậy đánh vào lưng Giản Kiều,
“Ngươi mong ta chết sớm lắm đúng không!”
“Bà ngoại!”
Giản Du lao đến, ôm lấy Giản Kiều, khóc lớn,
“Ngài đừng đánh tỷ tỷ, đều là lỗi của ta!
Là ta nghĩ quẩn, muốn chết thì để ta chết!”
Bà ngoại buông gậy, ngồi bệt xuống đất, ôm chân khóc:
“Tiểu Du à, là bà ngoại sai…
Lúc trước không nên để ngươi đến Kỳ Dương…
Giờ nghĩ lại, thật là hại ngươi cả đời!”
Giản Du quỳ xuống, ôm chặt bà:
“Ngài đừng nghĩ vậy, ta chưa từng trách ngài…”
Hai người ôm nhau khóc nức nở.Giản Kiều đứng bên, siết chặt tay, mím môi nhìn.Hơn một giờ sau, hai người mới ngừng khóc.
Bà ngoại được Giản Du đỡ dậy.Giản Kiều bị đuổi ra ngoài.Nàng đứng yên một lúc, rồi quay người rời đi.—Ở góc lầu ba, Lê Oản đang đứng chờ nàng.“Sao còn chưa ngủ?”
Giản Kiều khàn giọng hỏi.“Nhà các ngươi cách âm không tốt lắm.”
Ý ngoài lời là Lê Oản đã bị tiếng khóc và tiếng cãi vã đánh thức.Giản Kiều khẽ ôm lấy Lê Oản đang cầm điếu thuốc, siết chặt nàng trong vòng tay.Lê Oản mím môi, cuối cùng vẫn hỏi:
“Ngươi có từng hối hận vì đã thích ta không?”
Giản Kiều nghiêng đầu, nâng mặt nàng lên, dưới ánh đèn hành lang dịu nhẹ, nàng chăm chú nhìn Lê Oản:
“Sao lại hỏi vậy?”
“Vì ta mà ngươi phải chịu nhiều áp lực từ bà ngoại,”
Lê Oản cúi mắt, giọng buồn bã,
“Thêm nữa, khách quan mà nói, Giản Du là một cô gái không tồi, lại thật lòng với ngươi…
Ngươi chắc cũng thấy khó xử.”
Giản Kiều ngẩn người, lúng túng lẩm bẩm:
“Ngươi trước kia đâu có nói mấy lời như vậy…
Ta thấy ngươi thay đổi nhiều rồi.”
“Trước khi thích ngươi, ta là một con nhím tự do.
Giờ thì khác, ta đã sa vào rồi.
Ta hay suy nghĩ lung tung vì những điều không chắc chắn…
Nhưng phần lớn thời gian, ta không muốn để ngươi biết.”
Giản Kiều đau lòng, nghiêng đầu hôn lên môi nàng, dịu dàng liếm nhẹ, rồi hôn xuống cổ trắng ngần.“Trừ khi ngươi không cần ta nữa, bằng không ta sẽ không buông tay.
Ta có thể cam đoan với ngươi, đời này ta chỉ thích ngươi.”
Lê Oản run nhẹ hàng mi, tay vô thức siết chặt góc áo Giản Kiều:
“Ta tin ngươi.”—Sáng hôm sau, bà ngoại không xuống ăn sáng, Giản Du cũng vậy.“Để ta mang đồ ăn lên cho họ.”
Giản Kiều đứng dậy, bưng bánh bao chiên và trứng luộc.“Ừ.”
Lê Oản cũng không nói gì thêm.“Cầm đi, ta không ăn!”
Bà ngoại liếc Giản Kiều một cái, rồi quay mặt nằm xuống giường.“Du Nhi, ngươi có đói không?”
Giản Kiều quay sang hỏi Giản Du, đang ngồi thêu chữ thập bên cửa sổ.Giản Du lắc đầu, tiếp tục thêu.Giản Kiều bất lực, đặt đồ ăn lên bàn.“Khi nào nàng đi?”
Bà ngoại lớn tiếng hỏi.“Không biết.”
Bà ngoại giận dữ, hất mâm xuống đất, bánh bao và trứng văng ra xa.Giản Kiều chỉ liếc nhẹ, rồi quay người rời đi.—Trưa và tối hôm đó, bà ngoại và Giản Du đều không ra ăn.Khoảng 9 giờ tối, Lê Oản lên xe đến ga tàu cao tốc.Bà ngoại thở phào, nhưng vẫn ngủ không ngon.
Giản Du thì càng tệ hơn.—3 giờ sáng, bà ngoại bật đèn.Giản Du cũng ngồi dậy theo.Bà ngoại nắm tay nàng, nghiêm túc hỏi:
“Tiểu Du, nói thật cho bà ngoại biết, đời này ngươi có phải không thể sống thiếu Kiều nhi?”
“Phải…
Bà ngoại, ta không giấu ngài.
Sau đợt này, ta định rời đi.”
“Rời đi?”
Bà ngoại nheo mắt,
“Ngươi định đi đâu?”
“Đi tu.”
“Ngươi ngốc quá!
Nói gì kỳ cục vậy?
Đang tuổi đẹp, sao lại đi tu!”
Giản Du che miệng, nức nở:
“Ba mẹ đã mất, tỷ tỷ không yêu ta.
Ở lại chỉ khiến người ta khó chịu.”
“Ai nói ngươi khiến người ta khó chịu?
Đừng nghĩ bậy!
Bà ngoại thương ngươi nhất!”
“Bà ngoại, ta biết ngài tốt với ta.
Vì vậy, ta muốn ở bên ngài thêm chút thời gian.
Sau đó… ta sẽ đi.
Quãng đời còn lại, ta sẽ sống cùng đèn nhang và kinh Phật.”
Bà ngoại đau lòng không chịu nổi, lại lau nước mắt.
Hai người ôm nhau khóc đến sáng.—Trưa hôm sau, khi Giản Du đang ngủ, bà ngoại lặng lẽ vào phòng Giản Kiều.“Tiểu Du nói tối qua, sau một thời gian nữa sẽ đi tu.”
Bà ngoại nghẹn ngào,
“Ta vẫn chưa nguôi được.
Nghĩ đến chuyện đó, lòng ta đau như thắt.”
Giản Kiều đang trộn mì, im lặng không nói.“Kiều nhi, coi như bà ngoại cầu ngươi, hãy chấm dứt với Oản nhi đi…
Là bà ngoại sai khi đưa Tiểu Du đến Kỳ Dương.
Ta thật sự xin lỗi nàng.”
Bà ngoại vừa nói vừa khóc,
“Nếu Tiểu Du thật sự nghĩ không thông, đi tu, ta chết cũng không dám gặp cha mẹ nàng.”
Giản Kiều xoa thái dương, giọng khàn khàn:
“Bà ngoại, ngài đừng ép người khác.
Chuyện này ta không làm được, dù ngài có cầu cũng vô ích.”
“Kiều nhi, ngươi thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”
Giản Kiều hiếm khi phản bác:
“Ta đâu có nhẫn tâm?
Chỉ là ta không yêu nàng…
Ngài muốn ta hy sinh hạnh phúc để thành toàn cho nàng, chẳng lẽ…”
Câu sau, Giản Kiều nghẹn lại, không dám nói tiếp, sợ bà ngoại không chịu nổi.Cuối cùng, bà ngoại thất vọng rời đi.—Tối đó, bà ngoại vì chuyện ban ngày mà tức ngực, trằn trọc không ngủ được.Giản Du cảm nhận được, liền dậy xoa bóp cho bà.“Tiểu Du,”
Bà ngoại đột nhiên siết tay nàng,
“Ngươi tin bà ngoại, bà sẽ nghĩ ra cách.”
Giản Du nghi hoặc.Bà ngoại không nói thêm:
“Không sao, ngủ đi.
Giờ ta thấy dễ chịu hơn rồi.”
Giản Du nghe lời, nằm xuống.“Bà ngoại, nếu lát nữa ngài thấy khó chịu, nhớ gọi con dậy.”
“Biết rồi, nha đầu.”
Bà ngoại nhắm mắt, đợi Giản Du ngủ say rồi lại mở mắt ra lần nữa…