Lãng Mạn [BHTT][EDIT] Nữ Phò Mã - Mạnh Kim Khán

[Bhtt][Edit] Nữ Phò Mã - Mạnh Kim Khán
Chương 79: Hạ Độc


Cuối cùng, Thu Triệt nói tính sổ cũng không có thật sự chứng thực, bởi vì ngày đầu tiên Lý Thanh Ngô nhớ lại tối hôm qua chính mình làm cái gì, liền ghé vào trong chăn chết sống không chịu đứng dậy.Thu Triệt một bụng tức giận, bị nàng như vậy trêu chọc một phen, cũng không còn tức nổi nữa.Giờ Thìn, ngoài thành mấy người lấy tưởng niệm thân nhân làm cớ, tin tức trước tiên hồi kinh cũng truyền vào trong cung.

Thái Tử chủ trì, vì bọn họ mở một hồi cung yến tẩy trần đón gió.Thánh chỉ cùng ý chỉ thăng chức của Thái Hậu cùng nhau đưa đến phủ công chúa, Thu Triệt hứng khởi trong chốc lát, đang chải tóc họa mi cho Lý Thanh Ngô.Ngô Dịch Khởi được phong tam phẩm Trấn Viễn tướng quân, Thu Triệt thăng chính nhất phẩm Lễ Bộ Thượng thư.Nương tử quân các nàng từng người dựa vào quân công được phong thưởng, thiên hộ bách hộ, đều là giống hệt chế độ phong thưởng như nam tử, không có khác biệt.Nhìn ra được, người Lễ Bộ thật sự rất sợ lại bị Thu Triệt nhéo nhược điểm dâng thêm một quyển, rốt cuộc hiện giờ Thu Triệt đã thành chủ quản trực tiếp của Lễ Bộ.Ngọc Nghiên, làm thủ lĩnh nương tử quân, cũng được phong từ tam phẩm Uy Viễn tướng quân.Tuy nói so với Ngô Dịch Khởi thì giai vị thấp hơn, nhưng nàng là người đầu tiên lấy thân phận nữ tử được phong làm võ tướng, hơn nữa trước đây vốn không có bất kỳ danh hiệu nào, liền càng nổi bật đến chói mắt, thu hút sự chú ý, ngược lại giai vị này mới là hợp với nàng nhất.Ngọc Minh vừa nói vừa cười: "Chủ tử không biết đâu, mấy ngày trước đám đại thần còn đang ầm ĩ tranh luận xem nên phong thưởng cho nương tử quân và chủ tử thế nào."

"Thuộc hạ nghe Thái Hậu nói, Thái Tử điện hạ có chút không tình nguyện, tựa hồ không muốn ban thưởng cho chủ tử, nhưng ai bảo bệ hạ đã sớm một năm trước hạ chỉ?

Ban thưởng này không cho cũng phải cho."

Lý Thanh Ngô cũng mỉm cười, theo bản năng muốn quay đầu nói: "Nếu thật sự luận công ban thưởng, phải luận đến nơi đến chốn, cũng nên cho nàng phong từ nhất phẩm tướng quân mới phải......"

Mới mười chín tuổi, lấy thân nữ tử suất binh đánh lui Bắc Hung, cho dù là Triệu Vương gia tự mình ra trận cũng khó làm được.Thu Triệt vỗ vỗ vai nàng, ý bảo nàng đừng nói lung tung, vì thế Lý Thanh Ngô cũng ngoan ngoãn thật sự ngồi yên.Thu Triệt mím môi, có chút ngượng tay mà chải cho Lý Thanh Ngô một búi tóc đơn giản, giọng điệu nhàn nhạt: "Cất nhắc ta, nếu không có Triệu Vương gia nhiều năm kinh nghiệm phụ tá, ta cũng khó thành đại sự —— huống hồ, nếu Triệu Vương gia trẻ hơn mười tuổi, không mang theo vết thương hành quân năm xưa, chưa chắc không thể tự mình đánh lui Bắc Hung."

Lý Thanh Ngô bất đắc dĩ nói: "Chỉ là khen nàng vài câu, cũng không phải thật sự nghĩ như thế, cần gì phải nghiêm túc như vậy."

Thu Triệt nghĩ một chút, nói: "Được rồi."

Nàng cũng không để tâm chuyện mình lại thăng quan, chỉ nhàn nhạt hỏi Ngọc Minh bên cạnh: "Cung yến khi nào bắt đầu?"

Ngọc Minh vô tình quét mắt thấy trên cổ Lý Thanh Ngô lộ ra vết đỏ ái muội, vành tai đều đỏ bừng, lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trả lời: "Hôm nay buổi tối giờ Dậu."

Giờ Dậu, hai người thay xiêm y, đúng giờ cùng xuất hiện trong cung.Các nàng tuy trên danh nghĩa vẫn là một đôi, nhưng về lý thuyết, hiện giờ luật pháp cũng không công nhận hai nữ tử ở bên nhau.Mặc dù chưa thật sự hòa ly, nhưng từ lúc thân phận Thu Triệt từ nam tử biến thành nữ tử, kỳ thực cũng đồng nghĩa hôn ước trước kia đã kết thúc.Trong một năm này, đã có không ít người ngầm suy đoán về quan hệ của các nàng, nhưng đa số đều cho rằng các nàng chưa hòa ly, chỉ là vì bận chiến sự nên không có thời gian.Ngay từ đầu cũng không ai coi trọng Thu Triệt, cái nữ nhân giả trang nam tử vào quân doanh, ai nấy đều chờ nàng chỉ qua một đêm liền rơi xuống vũng bùn để chê cười.Kết quả Thu gia trực tiếp bị nàng tống vào đại lao diệt môn, đối phương không chỉ bình yên vô sự ra khỏi nhà lao, một năm qua đi, còn thăng lên hai bậc.Trong thoáng chốc, nàng biến thành vị nữ quan lớn duy nhất đương triều.Duy nhất khác, chính là Ngọc Nghiên vừa được phong Uy Viễn tướng quân.

Rất nhiều người sau lưng đều tính toán, muốn cho nhi tử mình đi dò xét tình hình.Vạn nhất Thu Triệt mắt mù, thích một kẻ nào trong đó?

Cho dù ở rể cũng không sợ lỗ vốn a.Nữ nhân mà, cuối cùng cũng phải mang thai sinh con, sớm muộn gì cũng sẽ lui về sau màn giúp phu giáo tử.

Đến lúc đó nàng ngồi ở vị trí kia, âm thầm thao tác một chút, chẳng phải liền có thể khiến trượng phu ngồi lên cao sao?Đáng tiếc bàn tính đánh rất hay, lại không ai có thể nghĩ đến, Thu Triệt căn bản chẳng thích nam nhân ——Có lẽ cũng có người từng đoán, nhưng chẳng ai dám tin.Thế nhưng tất cả lời nghị luận, đều bỗng im bặt ngay khi các nàng tay trong tay bước qua đại môn cung yến.Một năm không thấy, Bình Ấp công chúa vẫn như cũ là vẻ thiên chân hoạt bát trước kia, xa xa nhìn thấy các nàng, lập tức mắt sáng ngời, từ chỗ ngồi nhảy xuống, xông thẳng chạy tới."

A tỷ!

Ngươi đã lâu không vào cung thăm Xu Xu!"

Nói xong, không đợi Lý Thanh Ngô đáp, nàng lại nhìn sang Thu Triệt, kêu: "Tỷ phu!

Mẫu phi các nàng đều nói ngươi đi đánh giặc......

Ngươi hiện tại đánh xong rồi sao?"

Lý Thanh Ngô cười xoa đầu nàng, nói: "Đánh xong rồi."

Phía sau, Từ Hiền phi cũng chậm rãi đi tới.So với dáng vẻ thịnh khí lăng nhân năm trước, hiện giờ nàng đã không còn trương dương như trước.Tuy khí thế vẫn không kém ai, trên người tỏa ra khí vị trung cung, nhưng nhiều thêm một cỗ mỏi mệt nồng đậm.Nàng chậm rãi cười, gọi: "......

Thu đại nhân, điện hạ."

So với trước kia, thái độ này đã hiền hòa hơn nhiều.Thu Triệt thoáng nhìn bụng nàng bằng phẳng, rất nhanh lại thu ánh mắt, gật đầu: "Ngồi xuống trò chuyện đi."

Trước một đêm nàng xuất chinh, tin Từ Hiền phi mang thai liền truyền khắp hoàng cung.Nhưng nàng nhớ rõ sau đó Lý Thanh Ngô từng nói với nàng, đứa nhỏ của Từ Hiền phi không giữ được.Không rõ nguyên do, hài tử sinh non, từ đó Từ Hiền phi tinh thần liền trở nên hoảng hốt.Nhưng không bao lâu sau, nàng lại khôi phục như thường, chỉ là tinh thần không bằng trước kia.Mọi người lần lượt ngồi xuống.Chung quanh như có như không, ánh mắt chăm chú, mơ hồ thiếu đi vài phần.Bình Ấp quấn lấy Lý Thanh Ngô, tỷ muội hai người nhỏ giọng nói chuyện một lát, bị Lý Thanh Ngô chọc đến khanh khách cười mãi không ngừng.Trong lúc đó Từ Hiền phi ngồi ở một bên, ánh mắt nhu hòa nhìn sang, khóe môi mang theo mấy phần thu liễm, mỉm cười kiên nhẫn.Không bao lâu, Ngô Dịch Khởi mấy người cũng tới, Thái Tử, Thái Hậu đều đã đến —— trừ bỏ Hoàng đế lấy cớ bệnh nặng không thể ra mặt, thì phàm là trọng thần tử cùng các nhân vật khác, đều tề tựu đông đủ.Thái Tử ngồi xuống ở dưới long ỷ trống, đợi thái giám đọc xong lời chúc mừng đội quân khải hoàn trở về, liền mặt vô biểu tình vung tay áo, ý bảo cung yến bắt đầu, mọi người cứ tùy ý.Lời vừa nói ra, liền có không ít người chần chừ đứng dậy, giơ chén tới muốn kính rượu Thu Triệt.Thu Triệt vốn dĩ không định uống một ngụm nào, nhưng nhớ tới Dương Cừu từng trách nàng quá mức lãnh đạm, không hiểu nhân tình, mới khiến bản thân rơi vào cảnh bốn bề thụ địch.Nàng do dự một chút, cuối cùng chỉ ý tứ nhấp một ngụm.Uống được vài ngụm, liền lạnh mặt xuống, không hề tiếp tục nhận kính rượu nữa.Những người khác chỉ có thể ngượng nghịu rời đi.Không dám mời được Thu Triệt, cũng chẳng ai dám chạm đến Ngọc Nghiên —— vị nữ tướng quân này do chính Thu Triệt mang ra, bình thường đã lạnh mặt, giờ lại càng không dễ trêu vào —— thế là đều dồn về phía Ngô Dịch Khởi.Trùng hợp thay, Ngô Dịch Khởi lại thích bị vây quanh tâng bốc, lập tức liền ném cho Thu Triệt ánh mắt cảm kích, vui mừng mà cùng mọi người đua rượu.Lý Thanh Ngô ngồi bên cạnh cười nói: "Nàng như vậy cũng gọi là thông nhân tình sao?

Thông với chẳng thông thì có khác gì nhau?"

Thu Triệt liền nói: "Phải không?"

Sau đó thuận miệng nói: "Ta không thích cùng người lạ uống rượu, uống say, không thể biết trước hậu quả."

Dù sao tửu lượng của Ngô Dịch Khởi đã luyện thành, cho dù say cũng sẽ không bị người khác moi lời không nên nói, vậy cứ để hắn đi.Lý Thanh Ngô hơi ngẩn ra.Nàng đột nhiên nhớ tới đời trước, ngày sinh thần Thu Triệt, nàng vội chạy về mừng sinh thần đối phương một lần.Thu Triệt...... khi ấy là vì uống say mới không coi nàng là người xa lạ, hay vốn đã không coi là người xa lạ, cho nên mới có thể uống say?Dưới bàn, ngón tay Thu Triệt bỗng chạm nhẹ vào ngón út nàng, kéo nàng ra khỏi mạch suy nghĩ."......

Làm sao vậy?"

Thu Triệt hơi nghiêng người, cúi thấp giọng hỏi: "Nàng cảm thấy, bệ hạ thật sự bệnh nặng sao?"

Lý Thanh Ngô mím môi, thần sắc có chút cổ quái: "Ta cảm thấy......

Phải."

"Ân?"

"Có vài chuyện, ta chưa kịp nói với nàng."

Lý Thanh Ngô trước tiên bất động thanh sắc liếc quanh một vòng, xác định không ai nghe được tiếng thì thầm của các nàng trong ồn ào, mới nhẹ giọng nói: "Bệnh của bệ hạ, không phải tự nhiên mà có."

Thu Triệt hơi híp mắt, ánh mắt quét qua trên mặt Lý Thanh Ngô."

Thực ra còn có chưa nói hết......

Nhưng nơi này không tiện nói."

Lý Thanh Ngô có chút chột dạ: "Nhìn ta làm gì?"

Thu Triệt cười cười: "Không có gì.

Vậy đổi sang chuyện khác...... nàng có thấy Thái Tử có chút kỳ quái không?"

Lý Thanh Ngô hỏi: "Ý gì?"

Thu Triệt vuốt ve chén rượu trong tay, rũ mắt, nhớ tới bóng dáng đi sau lưng Thái Tử khi nãy, thấp giọng nói: "......

Không có gì.

Một số lời không tiện nói ở đây."

Hai người thoáng nhìn nhau, đều nhịn không được cười.Thái Tử vẫn luôn mơ hồ chú ý các nàng, thấy thế thì nhíu mày, hơi bực bội, nâng chén uống một hơi.Yến hội kết thúc, để tránh bị người quấy rầy, Thu Triệt kéo tay Lý Thanh Ngô, lặng lẽ né khỏi tầm mắt người khác, một mình ra cung.Mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh, trên đường đi chốc chốc lại rơi chút tuyết nhỏ.Hai người đến dưới mái hiên một quán bên đường trú tuyết, đối diện nhau, giữa dòng người vội vã qua lại, lại hiển lộ vẻ thản nhiên tự tại.Các nàng thần sắc thảnh thơi, như đang tán chuyện nhà thường ngày, nhưng lời thốt ra lại khiến ai nghe được cũng phải thất sắc: "Hài tử của Từ Hiền phi, không phải thật sự ngoài ý muốn mà sinh non chứ?"

Lý Thanh Ngô gần như không thể nhìn thấy gật đầu, nhẹ giọng nói: "Dương đại nhân từng ngầm điều tra, là Thái Tử ra tay......"

Từ Hiền phi kiêu ngạo ương ngạnh chẳng phải một ngày hai ngày, trước đó Thái Tử từng trừng mắt giận dữ nói: hôm nay ta nghèo túng, ngày mai ngươi rơi xuống cảnh ngộ này, ắt sẽ bị người trả miếng.

Sau này quả thật bị ăn miếng trả miếng.Bất quá việc này còn tàn nhẫn hơn, trực tiếp làm tổn thương khiến sau này thân thể Từ Hiền phi cũng khó lòng có hài tử.Đối với một vị phi tử vốn dĩ đủ uy vọng để tiến lên hậu vị, đang cần con nối dõi làm chỗ dựa, tin dữ này chẳng khác nào sấm giữa trời quang.Thu Triệt hơi hơi nhướng mày: "Vậy nàng nói, bệnh tình bệ hạ là thế nào?"

Nàng vốn đã hoài nghi, bệnh của Lý Thức đến cực kỳ quái dị, liệu có phải có người động tay động chân.......

Rốt cuộc, nếu đã hận Hoàng đế đến mức muốn diệt trừ, cũng không phải chỉ một người.Ở cung yến người nhiều tai mắt, ngược lại giờ bàn đến chuyện này trên đường lại an toàn hơn."

Là ta......"

Lý Thanh Ngô dừng một chút, giọng có chút vi diệu nói, "Ta từng... hạ độc hắn."
 
[Bhtt][Edit] Nữ Phò Mã - Mạnh Kim Khán
Chương 80: Hống Người


Lời này vừa nói ra, Thu Triệt có chút kinh ngạc: "......

Cho nên hắn như vậy là nàng hạ độc?"

Lý Thanh Ngô khụ một tiếng: "Ta xác thật đã hạ độc hắn, nhưng không rõ có phải chỉ ta hạ độc hay không...

Ta có cảm giác ngoài ta ra, còn có người khác cũng hạ độc hắn."

"Ân?"

Thu Triệt hơi hơi trầm ngâm, "Nói như thế nào?"

"Vì phòng ngừa bị nhìn ra tới, ta hạ chính là hạ độc dược mạn tính, bỏ vào hương huân.

Ngẫu nhiên nghe không có gì trở ngại, thậm chí có thể làm nhân tinh thần sảng khoái, sẽ dần dần nghiện mùi hương này, cần phải dăm ba năm mới có thể nhìn ra hiệu quả......"

"Nhưng hiện tại không đến ba năm, hắn liền hoàn toàn ngã bệnh."

Thậm chí không thể lên triều, còn phải phó thác cho Thái Tử không ra gì tới giám quốc.Thu Triệt gật gật đầu: "Nàng hoài nghi là ai?"

"Tại sao nàng không hỏi trước," Lý Thanh Ngô thanh âm nhẹ đi một chút, "Ta vì sao phải hạ độc hắn?"

Thu Triệt ôn hoà nói: "Điều này hiển nhiên."

Bất kể ai bị nhốt trong cái lồng giam đó, bị ấn đầu học những quy tắc hủ bại rườm rà ấy suốt mười năm, đều sẽ nhịn không được mà bùng nổ.Lý Thanh Ngô chỉ là hạ độc, mà không phải trực tiếp một đao thọc chết đối phương, cũng xem như nàng tính cách khá dịu dàng rồi, không làm được những việc quá khốc liệt kia.Lý Thanh Ngô mỉm cười, trong lòng cũng thả lỏng chút.Đang định tiếp tục chuyện này, bỗng nhiên nghe Thu Triệt lại nói nhẹ nhàng: "Cuối cùng nàng có thể vì thoát khỏi lồng giam đó, không ngại cố tình để máu mình vào lư hương, dùng để dụ phát quá tình quan."

Lý Thanh Ngô: "......"

Hai người đối diện một lát, nhìn Thu Triệt cười ngâm ngâm ánh mắt, Lý Thanh Ngô không tự giác nhấp nhấp môi, bên tai chậm rãi đỏ."

Nàng... từ khi nào biết?"

Thu Triệt thật ra rất bình tĩnh, duỗi tay kéo kéo cổ áo lông hơi rộng của nàng, nói: "Trước đây đã từng có suy đoán, nhưng vừa mới xác định."

Thực ra sớm từ hơn một năm trước, tại tiệc mừng thọ Thái Hậu, nàng liền nhận thấy được không thích hợp.Rõ ràng nàng đã chuẩn bị đầy đủ đường lui, rõ ràng đã cố gắng đề phòng mọi tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra —— Lý Thanh Ngô vẫn bị thương tại tiệc mừng thọ, vẫn một mình đi thay y phục, vẫn trúng Quá tình quan.Hơn nữa vẫn là đụng vào Thu Triệt.Thu Triệt từng nghi ngờ, việc đàn đứt dây làm đứt ngón tay có thể là Lý Thanh Ngô cố tình diễn kịch để từ chối biểu diễn, vậy Quá tình quan ở đâu ra?Đời trước nàng cũng không biết tồn tại của Quá tình quan, tự nhiên cũng không nghi ngờ gì về việc Lý Thanh Ngô trúng độc.Nhưng đời này, nàng đã biết chân tướng Quá tình quan ——Yêu cầu huyết của Thánh Nữ cùng mê điệt hương dung hợp, mới có một phần vạn xác suất sẽ kích phát Quá tình quan.Đây chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí Giang bá cùng Trần Xuân Hồi đều chưa bao giờ gặp qua có người chân chính trúng qua cổ độc này.Khi đó Ngô tướng còn không thực để Thu Triệt vào mắt, sao có thể vì nhất thời hứng thú mà hợp tác với Thu gia diễn kịch, tạo ra thứ như quá tình quan?Huống chi, hắn làm sao có thể làm được?Vấn đề chính là ở đây.Lý Thanh Ngô xác xác thật thật trúng này độc, lư hương ở sương phòng cũng xác thật tra được tàn lưu mê điệt hương.Thu Triệt nghĩ đến nhiều loại khả năng, nhưng đều bị phủ nhận vì không hợp lý, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến, đây là Lý Thanh Ngô cố ý.Lý Thanh Ngô nói qua, nàng có ký ức đời trước, vẫn luôn là nằm mộng mà có được.Ngay từ đầu tìm đến Thu Triệt, đưa hắn vào cung thi đình, cũng là vì làm một giấc mộng, nhớ đến sự tồn tại của nàng, vì thế đến thăm xem Thu Triệt có thật hay không.Vậy có khả năng, ngay từ đầu, nàng cũng mơ thấy trong cuộc cung yến này sẽ có chuyện, vì thế học theo đời trước, lấy máu từ vết thương ngón tay nhỏ vào lư đựng mê điệt hương.Nàng là hậu nhân Thánh Nữ Nam Di, máu tự nhiên có tác dụng chuyển hóa mê điệt hương.Lý Thanh Ngô làm vậy, một là để xác minh tính chân thật của giấc mộng, hai là để giúp mình thoát khỏi địa ngục ác mộng này.Sau khi xác minh thành công phỏng đoán, nàng chủ động tìm đến Thu Triệt ——Đây cũng là lý do tại sao đời này Thu Triệt không say rượu, mà vẫn gặp phải Lý Thanh Ngô đã trúng độc giữa đường.Bởi vì nàng, Lý Thanh Ngô đã chọn sẵn con mồi ngay từ đầu.Thậm chí trước khi rời đi, nàng còn không quên lén lút dùng chút nhân mạch tích lũy nhiều năm của mình, hạ độc Hoàng đế.Dù có chuyện xảy ra sau này, với thân phận công chúa xuất giá, cũng không ai tra được đến nàng.Cô nương lớn lên trong thâm cung, sao có thể là đóa bạch hoa nhu nhược vô lực?Là Thu Triệt từ đầu đã tưởng tượng nàng quá vô tội vô hại.Nàng hiện chỉ có một câu hỏi: "Vậy đời trước nàng sao lại trúng Quá tình quan?"

Lý Thanh Ngô thành thành thật thật nói: "......

Đó là thật sự không cẩn thận."

Không cẩn thận khi đi ngang qua lư hương bị vướng ngã, duỗi tay đỡ cây cột bên cạnh, vừa lúc giọt máu trên ngón tay rơi ra.Cứ thế, với tư thế cực kỳ trùng hợp, rơi vào trong lư hương.Sau đó bị cắn nuốt hầu như không còn, vô tung tích.Thấy Thu Triệt như suy tư gì, Lý Thanh Ngô xoa xoa vành tai, có chút thấp thỏm mà nhỏ giọng nói: "Nàng giận sao?"

"Không có," Thu Triệt sắc mặt như thường mà lấy lại tinh thần, "Tiếp tục nói.

Nàng hoài nghi còn có ai hạ độc hắn?"

Lý Thanh Ngô nhìn kỹ xem biểu tình của nàng, nhìn không ra cái gì, đành phải miễn cưỡng đem đề tài đưa trở về: "Không rõ ràng lắm.

Nhưng có điểm ta thấy rất kỳ quái."

"Cái gì?"

"Thái Y Viện đồng loạt đều không tìm ra nguyên nhân bệnh tật của bệ hạ."

Lý Thanh Ngô nhẹ nhàng nói.Thu Triệt chú ý tới, nàng hiện tại đã cơ hồ không đem đối phương xưng là "Phụ hoàng"."

Ba tháng trước hắn hoàn toàn ngã bệnh, Thái Tử nhanh chóng lên giám quốc, cùng hai phe còn lại đấu đến nước sôi lửa bỏng."

"Bệ hạ thậm chí ra lệnh, ngoài Thái Tử, bất kể ai không được vào hầu bệnh hay thăm bệnh...

Nhưng đây cũng chỉ là tin tức Thái Tử truyền ra bên ngoài, không ai biết bệ hạ thực sự thế nào."

Lý Thanh Ngô dừng một chút, nói đến này, lại nhớ tới: "Nga, không đúng, còn có một người là có thể đi hầu bệnh."

"Ai?"

"Từ Hiền phi."......Thu Triệt nói được thì làm được, nói để Lý Thanh Ngô thế chính mình bảo vệ tốt kinh thành, vì thế không ở kinh thành này một năm, trừ bỏ ngay từ đầu sẽ kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi một ít tình huống bên ngoài, sau đó trên cơ bản đều là Lý Thanh Ngô chủ động nói, nàng mới cầm thư tín nhìn một cái.Cũng không cố tình đi hỏi thăm gì.Một là bởi vì chiến sự bận rộn, xác thật không thể phân thân, hai là cũng cảm thấy Lý Thanh Ngô đã trưởng thành đến tương đối thành thục, không yêu cầu nàng giúp đỡ.Điều này dẫn đến, nàng hiện tại đối với nhiều tình huống ở kinh thành đều không nắm rõ.Lý Thanh Ngô tuy rằng đại sự đều sẽ cùng nàng nói, nhưng có chút việc nhỏ không đáng kể, cũng không có biện pháp tất cả đều ở trên thư viết ra hết.Hơn nữa không muốn Thu Triệt vì thế lo lắng tốn công, giấu nhiều chuyện nhỏ nhặt.Ví như sau khi Thái Tử giám quốc, Từ Hiền phi vốn sắp sinh hài tử, đột nhiên sinh non, sinh hạ một cái tử thai.Cũng chính sau khi sinh non một thời gian, nàng sai người truyền tin cho Lý Thanh Ngô, bình tĩnh bày tỏ muốn gia nhập trận doanh của các nàng.Lý Thanh Ngô hỏi Từ Hiền phi, vì sao lại chọn như vậy.Đối phương bày tỏ, cũng không có lý do gì khác, chỉ là nàng đã nghĩ thông suốt.Với Từ Hiền phi mà nói, trước đây từng cho rằng nam nhân chính là trời, sinh hoàng tử, trở thành Hoàng hậu chính là mục tiêu lớn nhất cả đời.Nàng yêu Hoàng đế, nhưng càng yêu hài tử của mình hơn.Không chỉ vì trong hậu cung, hài tử có thể khiến nàng đứng vững ở thế bất bại, mà còn vì nàng là một người mẫu thân.Nếu Hoàng đế không thể cho nàng điều nàng muốn, không thể bảo hộ hài tử của nàng, thì cũng vô pháp khiến nàng lại sinh ra cảm xúc ái mộ.—— vậy đổi một trận doanh thì đã sao đâu?Nếu không có Thu Triệt đứng ra bắc thượng, năm ấy nữ nhi chưa đến mười tuổi của nàng đã phải bị đưa đi Bắc Hung, cái nơi chim không thèm ị kia để hòa thân.Hoàng đế không chỉ không ngăn cản, thậm chí hắn chính là người khởi xướng sự kiện này.Làm sao nàng không thất vọng buồn lòng?Thật sự khiến nàng quyết tâm gia nhập phe Thu Triệt, chính là chuyện sinh non.Con trong bụng bị Thái Tử làm hại, vẻ mặt đắc ý ngạo mạn của đối phương cứ mãi luẩn quẩn trong đầu nàng thế nào cũng vứt không đi được.Nàng sẽ không còn có hài tử, càng miễn bàn nâng đỡ hài tử bước lên ngôi vị Thái Tử.Hoàng đế đã là một người không còn dùng được, bệnh thành cái dạng này, như vậy phỏng chừng khoảng cách Thái Tử đăng cơ cũng không còn xa.Chờ đối phương thượng vị, thật sự sẽ bỏ qua cho nàng cùng Bình Ấp sao?Từ Hiền phi đã mất đi một hài tử, nàng đem Bình Ấp coi như trân bảo cuối cùng của chính mình, sẽ không cho phép loại bi kịch này lại phát sinh trên người mình một lần nữa.Sau một hồi do dự, suy nghĩ sâu xa, nàng đem ánh mắt quay về phía trận doanh của Thu Triệt.Các nàng đều là nữ nhân.Thu Triệt có năng lực, có tầm nhìn, có địa vị, lại phản đối hòa thân.Chứng minh ít nhất nàng sẽ không hại Bình Ấp.Mà Lý Thanh Ngô khi còn ở khuê trung, cùng Bình Ấp quan hệ phi thường tốt, cho dù sau khi gả đi rời khỏi đây, tình cảm hai tỷ muội cũng chưa từng thay đổi.Từ Hiền phi làm ra quyết định lớn gan nhất đời này.Nàng muốn đem tiền đặt cược, đặt hết trên người hai nữ nhân này.Đánh cuộc trăm năm sau, sử sách sẽ lưu danh các nàng.Lý Thanh Ngô lại hỏi nàng, ngươi muốn cái gì?Từ Hiền phi đáp lại nàng một câu: "Ta chỉ cần Xu Xu bình an."......Trở lại phủ công chúa sau, đã là đêm khuya.Lý Thanh Ngô, Thu Triệt lần lượt đi rửa mặt, chờ Thu Triệt từ phòng cách vách rửa mặt xong trở về, liền thấy Lý Thanh Ngô ngồi ở bên giường, chỉ một thân sa y như có như không.Thân hình uyển chuyển bị mảnh sa y kia mơ hồ bao phủ, cố tình bản thân nàng còn cầm một quyển sách, nghiêm trang xem.Ánh mắt Thu Triệt hơi hơi đình trệ một chút, yết hầu mạc danh có chút khô.Nàng khụ một tiếng, tiến lên rót cho mình một chén trà: "Đang xem cái gì vậy?"

Lý Thanh Ngô ngẩng đầu liếc nàng một cái: "......

Họa bản."

"Nga, thoại bản," Thu Triệt thuận miệng nói, "Tên gì?"

Biểu tình Lý Thanh Ngô vẫn trấn định, sắc mặt lại hơi mang vài phần hồng nhạt.Nàng thấp giọng nói: "Nàng lại đây nhìn chẳng phải sẽ biết sao."

Thu Triệt nghi hoặc buông chén trà, đi qua liếc nhìn.Ngay sau đó "sặc" một tiếng, suýt nữa đem ngụm trà còn chưa kịp nuốt phun ra: "......

Đây là cái gì?"

Kiều mỹ Trưởng công chúa cùng nữ phò mã của nàng?Hai bóng người trần trụi đang dây dưa... là các nàng???Lý Thanh Ngô nhìn chằm chằm nàng, mặt đột nhiên đỏ bừng, liếm liếm môi: "Ta không phải nói sao......

Họa bản."

Là dân gian dạo gần đây vừa mới lưu hành, về cậu chuyện của các nàng ——Đúng vậy, dân chúng chính là thích bát quái như vậy.

Tuy rằng quan hệ của các nàng đối ngoại cũng không hề trương dương, nhưng vẫn có không ít người tưởng tượng ra đủ loại phiên bản cậu chuyện về các nàng.Thu Triệt: "......"

Nàng ngập ngừng: "Cho nên, ý ta nghĩ...... chính là ý kia sao?"

Hèn chi, thời tiết lạnh như vậy, Lý Thanh Ngô sao lại mặc ít như thế......Rõ ràng đêm qua chẳng phải mới......!Ánh mắt Lý Thanh Ngô thành khẩn, buông sách xuống, để trang giấy tung bay che khuất những hình ảnh hương diễm bên trong.Trong ánh sáng mịt mờ, nàng đang dùng cẳng chân khẽ khàng cọ cọ Thu Triệt.Động tác ái muội lại câu nhân, thanh âm như lông chim nhẹ nhàng đảo qua nội tâm Thu Triệt, ánh mắt lại vô tội:"......

Ta chỉ là sợ nàng giận ta.

Nhưng ta không biết nên xin lỗi nàng thế nào."

Nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ chỉ có thân thể này của nàng còn hơi có chút mị lực.Thu Triệt cứng đờ: "......

Ta không có giận."

Bất quá......

Dùng phương pháp yếu thế này để cầu tha thứ, Thu Triệt thật sự có điểm chống đỡ không nổi.Lý Thanh Ngô nghi hoặc: "Thật sự không có?"

Thu Triệt nhìn qua còn bối rối hơn nàng: "Ta là loại người khẩu thị tâm phi sao?"

Lý Thanh Ngô "Nga" một tiếng, tựa hồ còn có chút mất mát, thu hồi cẳng chân trắng nõn của mình: "Ta tưởng nàng sẽ bởi vậy không cao hứng."

"Thật sự không có," Thu Triệt dừng một chút, thuận tay kéo chăn đắp lên chân nàng, "Ngược lại, ta thật cao hứng khi biết nàng nguyên lai không phải là không có năng lực tự bảo vệ mình......

Nàng có năng lực bảo vệ tốt chính mình.

Thật sự, ta thật cao hứng."

Lý Thanh Ngô ngẩn người.Thu Triệt duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, nghiêm túc nói:"Hơn nữa, cho dù ta có tức giận, kỳ thật nàng cũng không làm sai cái gì.

Ta không hy vọng mỗi lần gặp mâu thuẫn, nàng đều dùng phương thức này để hống ta......"

Lý Thanh Ngô ngơ ngác, xấu hổ đến mặt đỏ bừng: "Ta chỉ là cảm thấy nàng sẽ thích......"

Thu Triệt vốn không phải người nhiều chủ động trong tình cảm, nhưng cứ hễ gặp Lý Thanh Ngô, thấy nàng thẹn thùng liền......

Nhịn không được tâm động.Thu Triệt khẽ hôn khóe môi nàng, thanh âm khàn khàn một chút: "Bất quá, xác thật thích."

Ánh mắt Lý Thanh Ngô tựa hồ sáng lên.Thu Triệt bật cười: "Cho nên ta sợ, vạn nhất ngày nào đó nàng làm sai cái gì, nàng lại hống ta kiểu này.

Ta chống không nổi."

Ngụ ý chính là, về sau nàng vẫn đừng làm vậy.Lý Thanh Ngô sau khi Thu Triệt rời đi, theo bản năng theo hướng nàng, đưa môi lên phía trước thăm dò, phản ứng lại liếm liếm cánh môi.Lông mi nàng hơi run, ánh mắt sáng rực, mang theo vài phần thẹn thùng, lại lộ rõ khát cầu."......

Chính là hiện tại, ta muốn hôn."

Nàng nguyên bản xác thật chỉ là vì hống Thu Triệt vui vẻ mới diễn xuất như thế, nhưng đáng chết chính là, sau khi nghe đối phương nói lời kia, nàng ngược lại...... càng động tâm với người này.Hơn nữa nàng minh bạch, ở chỗ Thu Triệt, loanh quanh vòng vo kỳ thật không có tác dụng gì.Nói thẳng mới là cách giao tiếp tốt nhất.Quả nhiên, hô hấp của Thu Triệt lập tức trở nên nặng nề.Trong lúc mơ màng ôm nàng lăn lên giường, Thu Triệt đột nhiên hoàn hồn, nhìn ánh mắt trong veo của Lý Thanh Ngô, tim đập dồn dập.Nàng thầm nghĩ, xong rồi.Ngày ngày như thế này......

Sao lại có cảm giác......

Chính mình càng ngày càng giống "Hôn quân"?Quân tử thì không nên vì sắc đẹp mà mê lạc.......

À mà thôi.Thu Triệt vùi đầu, khẽ hôn vành tai trắng nõn của Lý Thanh Ngô.Dù sao nàng cũng không phải "quân tử" gì.
 
Back
Top Bottom