[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 84,703
- 0
- 0
[Bhtt][Edit] Nữ Phò Mã - Mạnh Kim Khán
Chương 39: Khắc Khẩu
Chương 39: Khắc Khẩu
Nửa đêm, Thu Triệt trở mình.Mơ mơ màng màng vừa mở mắt, phát hiện bên người có bóng người ngồi đó.Gầy ốm, rũ đầu.Thu Triệt giật mình một cái, thân thể phản ứng nhanh hơn, vội nhấc chân phải đá đi.Lại khi thấy đối phương quay đầu nhìn qua, trong khoảng cách chưa đầy một tấc, dừng động tác của mình.Lý Thanh Ngô tóc dài rũ xuống, dưới ánh trăng, thần sắc mơ hồ hoảng hốt mà nhìn chằm chằm nàng.Thu Triệt hung hăng thở ra một hơi: "Ngươi...
Nửa đêm ngồi ở đây làm gì?"
Khác với đời trước, lần này các nàng vì xây dựng biểu hiện ân ái giả tạo, vẫn luôn sống chung một chỗ.Bất quá hai bên đều rất đúng mực, mặc dù trung gian chẳng có gì, cũng không vượt quá ranh giới.Giống như vậy mà nửa đêm ngồi dậy thao tác không một tiếng rên, Thu Triệt thật sự chưa từng thấy.Không trách nàng trông như gà hóa cuốc.Lý Thanh Ngô không nói gì.Qua một lúc, nàng quay đầu nhìn ra cửa sổ, thanh âm rất nhẹ mà nói: "Ta làm giấc mộng."
Thu Triệt trong lòng nhảy dựng, chợt thả lỏng thần kinh lập tức có chút buồn ngủ.Trong lòng vừa thoáng chấn động, đại não nàng đã nhanh hơn một bước mà dự cảm ra điều gì.
Loại dự cảm kỳ lạ ấy khiến nàng không kìm được buột miệng hỏi một câu vô nghĩa: "Ác mộng sao?"
"......
Ân."
Thu Triệt khô khan "Nga" một tiếng, "Chỉ là mộng thôi, không cần để tâm."
Lý Thanh Ngô cúi đầu, thật lâu sau mới nói: "Nếu..."
Thu Triệt nửa híp mắt, gần như muốn ngủ lại, nghe vậy hàm hồ hỏi: "Cái gì?"
"Nếu ta vẫn vô pháp giúp ngươi nói," Lý Thanh Ngô nhẹ giọng nói, "Ngươi sẽ đưa ta đi chỗ khác sao?"
Nàng phảng phất vô tình nhắc tới: "Đưa đến nơi khác, ví dụ...
Cố thổ của Thu gia ở Giang Nam."
Người nói vô tình, người nghe có ý.Thu Triệt gần như tỉnh táo hoàn toàn.Nàng cả người đều căng thẳng lên, chỉ là thần sắc vẫn như thường lười biếng, phảng phất còn mắc kẹt trong buồn ngủ, ngữ khí lười nhác mà hỏi ngược: "Sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Đời trước Thu Triệt không cho phụ tử Thu gia xuống tay với Lý Thanh Ngô, đến tháng thứ ba thành thân, mới tiễn nàng đi.Lý Thanh Ngô trước khi đi, Thu Sơ Đông biết được tin, còn chạy tới phủ công chúa cùng nàng náo loạn một hồi, chỉ trích nàng không nên đưa Lý Thanh Ngô đi, lời nói đều nghĩa chính từ nghiêm.Nếu không phải Thu Triệt đã từ nơi Phục Linh biết được, Thu Triết gần như mỗi ngày đều tới quấy rầy Lý Thanh Ngô, nàng thật sự có khả năng tin.Lần đó khắc khẩu qua lại căng thẳng mệt mỏi, chờ Thu Triệt lấy lại tinh thần mới phát hiện Lý Thanh Ngô đã đi rồi.Thu Triệt liền tiễn nàng một lần cũng chưa kịp.Lý Thanh Ngô đột nhiên nói lời này...Chẳng lẽ, nàng lúc trước thoáng qua dự cảm không sai?Lý Thanh Ngô cũng trọng sinh?Không, không đúng.Thu Triệt nhanh chóng trong lòng phủ định chính mình.Nếu Lý Thanh Ngô đã sớm trọng sinh, chắc sẽ không chủ quan đối với chuyện hạ dược không có đề phòng.Cho dù nàng có ký ức, hẳn cũng không nhiều lắm.Xem nàng đêm nay nói vài câu đó, có vài phần dường như đã từng trải nhiều đời, nhưng cũng giống như chỉ là mộng về đời trước.Vậy vấn đề là...Lý Thanh Ngô rốt cuộc có ký ức đời trước hay không?Nếu có, nàng nhớ được bao nhiêu?Hai người im lặng trong giây lát ngắn ngủi, Thu Triệt suy nghĩ muôn vàn, Lý Thanh Ngô cũng không biết nghĩ gì.Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, phá vỡ bầu không khí mạc danh trầm lặng.Ngay sau đó nói: "Thôi, chỉ là thuận miệng nói vậy."
"Ngươi nói đúng, chỉ là giấc mơ thôi."
Nàng lần nữa nằm xuống, mặt hướng về tường, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, làm phiền giấc ngủ của ngươi...
Ngủ đi."
Lý Thanh Ngô nói xong, thật sự kéo chăn, cứ như vậy an tĩnh lại.Chỉ còn lại cái ót nhìn về bên ngoài.Thu Triệt nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, nhẹ nhàng thở ra, có chút bất đắc dĩ mà suy nghĩ: Thôi sao?Cuối cùng là nhớ hay không nhớ?Ngày hôm sau sáng sớm, Thu Triệt thượng triều nhưng thực ra không phải chịu khó khăn gì, chỉ là triều đình trên dưới, đều xoay quanh một loại kỳ quái, tựa hồ mưa gió sắp đến.Ngô tướng sắc mặt so với hôm qua bị buộc tội che giấu chân tướng tử vong của nhi tử mà giết người diệt khẩu, còn khó coi hơn vài phần.Nàng giả vờ nhìn không thấy, hạ triều thì chạy trốn mau hơn người khác.Ngô Như Sinh về phủ, quản gia liền đón tiếp, thấp giọng nói: "Trưởng tôn công tử...
Nhốt mình trong phòng cả ngày, ai cũng không gặp."
Ngô Như Sinh nhíu mày.Thực ra, hôm qua Ngô Dịch Khởi nghe nói tin đồn đó, về phủ liền thẳng đến thư phòng, trực tiếp hỏi hắn có phải thật không.Ngô Như Sinh im lặng hồi lâu, gật đầu thừa nhận.Thu Triệt đều sắp ném chứng cứ tới mặt hắn, nhanh chóng cả triều kinh đô sắp truyền chuyện này, hắn không thừa nhận sao được?Hơn nữa, hắn luôn là niềm kiêu ngạo của trưởng tôn, hắn tin Ngô Dịch Khởi sẽ không vì chuyện nhỏ này, mà đối tổ phụ nuôi dưỡng mình mười mấy năm mà ác ngữ tương hướng.Chỉ giết một người mà thôi, trên tay chính khách, ai có thể nói mình sạch sẽ?Ngô Dịch Khởi cũng quả nhiên như hắn nghĩ, chẳng nói gì cả.Hắn gật đầu nói hảo, sau đó quay đầu liền đi.Ngô Như Sinh lúc đó cảm thấy có chút không đúng, nhưng không nghĩ nhiều.Bây giờ nghe quản gia nói, hắn lập tức có chút bất mãn.Lại sao, sao có thể lấy thân thể giận dỗi với hắn?Ngô Như Sinh phất tay áo, khoanh tay nói: "Người ở đâu?"
Người đang ở từ đường.Cánh cửa từ đường đóng chặt, mấy nha hoàn gia nô đứng ngoài chân tay luống cuống run rẩy, không ai dám gõ cửa.Cũng không phải không gõ, đều bị công tử nhà bọn họ rống lên đuổi ra.Ngô Như Sinh tím mặt, tự mình lên lầu, giơ tay gõ cửa hai cái.Quả nhiên, trong từ đường truyền ra tiếng không kiên nhẫn: "Đều nói đừng tới quấy ta, ta không đói cũng không khát, đều lăn xa đi!"
"Là ta."
Tiếng la hét đột nhiên im bặt.Ngô Như Sinh dừng một chút, nghe ra hắn đang cố gắng làm ngữ khí mình ôn hòa, nhưng lời vừa ra, vẫn lộ ra chút tư thái thượng vị giả rõ ràng: "Đủ rồi, Khởi nhi."
Ngô Dịch Khởi không hé răng.Ngô Như Sinh nhẫn nại tính tình nói: "Chỉ là người chưa gặp mặt bao giờ, ta giết nàng tự nhiên vì nàng đáng chết, nếu nàng không đối phụ thân ngươi ra tay, ta sao có thể đau lòng hạ sát thủ..."
Ngô Như Sinh hít sâu một hơi, tiếp tục tận tình khuyên bảo:"Gạt ngươi nhiều năm như vậy, là vì tốt cho ngươi, sợ ngươi có bóng ma, muốn để ngươi có ấn tượng tốt về mẫu thân của chính mình, ai ngờ Thu Triệt kia cố chấp lại muốn xen vào..."
"Ngươi nói gì?"
Trước mặt Ngô Như Sinh, đại môn từ đường bỗng nhiên bị người kéo ra.Phía sau cửa là Ngô Dịch Khởi, gương mặt tuấn tú tuổi trẻ, lại mang theo vài phần âm trầm trên mặt.Ngô Như Sinh thu hồi tay, thấy hắn chịu nghe khuyên mà vui mừng, lập tức liền thuận theo đi tới, ngữ khí cũng nhẹ nhàng vài phần: "Ta nói, tổ phụ cũng là vì muốn tốt cho ngươi, sợ ngươi có bóng ma trong lòng, bất quá chẳng qua chỉ là một nữ nhân đê tiện chưa từng thấy mặt......"
"Nữ nhân đê tiện chưa từng thấy mặt ——" Ngô Dịch Khởi nâng giọng, như cảm thấy buồn cười, kéo môi lạnh lùng nói: "Tổ phụ, thì ra trong mắt ngài, mẫu thân thân sinh của ta lại là dạng này?"
"Ngài cho rằng ta vì chuyện này mới không ăn không uống cả ngày sao?"
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Ngô Dịch Khởi đối với vị tổ phụ mà hắn từ trước đến nay tôn kính đến cực điểm, lại có thể không khách khí mà chất vấn trở lại, đây thật sự là việc chưa từng có.Ngô Như Sinh nhíu mày, hơi bất mãn: "Bằng không thì sao?"
Ngô Dịch Khởi không khỏi cười lên, không biết trào phúng nhiều hay bi thương hơn: "...
Nguyên lai ngươi nuôi ta mười mấy năm, cũng căn bản không biết tôn tử mình suy nghĩ gì."
Ngô Như Sinh nhíu mày nói: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"
"Vì sao thi thể hai người chôn trong Ngô gia lại đột nhiên xuất hiện ở phủ Quốc công?"
Ngô Dịch Khởi trầm giọng: "Vì sao ngài biết phủ Quốc công có mật thám Nam Di, mà không biết có hai thi thể kia?"
"Là ai nói cho ngài, ngài ở cùng ai hợp tác?"
Ngô Như Sinh mặt trầm, nói: "Ngươi không cần biết, tóm lại nếu không phải Thu Triệt tiểu tử kia..."
"Ta không phải hài tử," Ngô Dịch Khởi đột ngột đánh gãy lời hắn, "Tổ phụ, ta có sức phán đoán riêng.
Trên triều đình những người tin ngươi, hướng về ngươi, vì ngươi có uy tín...
Nhưng luôn có điểm nghi ngờ không thể giải thích."
"Ta không ngốc, ta đoán được chân tướng là gì."
Ngô Như Sinh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: "...Ngươi đoán ra gì?"
"Ngài cùng Nam Di hợp tác rồi," Ngô Dịch Khởi thấp giọng nói, "Nhưng đối phương đâm sau lưng ngài...
Đúng không?"
Ngô tướng run run râu, phản bác: "Hoàn toàn vu khống!
Nhất định là ngươi cùng Thu Triệt tiểu nhi đi quá gần, mới có thể tin vào lời gièm pha ——""Chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn giảo biện!"
Ngô Dịch Khởi trừng to đôi mắt, kích động đến mức mặt đỏ tai hồng, "Vậy thì ngươi làm sao giải thích được ngươi rốt cuộc từ đâu biết được tin tức về mật thám Nam Di!
Vì sao trên triều đình lại phải dè dặt từng lời khi nói đến chuyện này?
Rốt cuộc là thanh giả tự thanh, hay là ngươi không dám giải thích......"
"Bang ——"Một cái tát đánh gãy tiếng Ngô Dịch Khởi.Trong từ đường nhất thời an tĩnh vô cùng.Cái tát vang quá lớn, ngoài sân mọi người giật mình, hai bên nhìn nhau kinh hồn táng đảm, không dám lên tiếng.Ngô Như Sinh từ trước đến nay yêu thương trưởng tôn công tử này, dòng bên vài biểu công tử cũng mồ côi, đều không được Ngô Như Sinh thân tự nuôi dưỡng.Sao hôm nay hai tổ tôn lại nháo thành như vậy?Ngô Như Sinh cũng muốn biết.Hắn nhìn tay mình, lại nhìn trưởng tôn trước mặt đang bụm mặt không tin, sau một lúc lâu tức giận: "Hoang đường!
Ai cho ngươi lá gan la hét!"
"Là ai hoang đường!"
Ngô Dịch Khởi tức giận nghiến răng, hốc mắt đã đỏ, thấy mờ nước mắt lấp loáng, lại vẫn dẫn theo thanh âm, khảng khái hữu lực phản bác:"Là ngài dạy ta làm người xử thế phải ngay thẳng!
Là ngài dạy ta phải ái quốc trung quân!
Là ngài nói Ngô gia là thanh lưu đứng đầu!
Đời đời chỉ trung với bệ hạ...
Ta theo ngài yêu cầu làm mười mấy năm, cũng tin mười mấy năm."
Hắn thở phì phò, khóc cười hỏi: "Nhưng hôm nay, ngài lại làm thế nào?"
Ngô Như Sinh ngực phập phồng một lúc, cắn răng không nhìn biểu tình hắn, lạnh lùng nói:"Lão phu đã sớm nói ngươi quá thiên chân, hiện giờ thời cuộc đã khác năm đó.
Mười mấy năm trước nói, đặt bây giờ, sao có thể đương được?"
"Ta như thế làm, đương nhiên đều có đạo lý.
Không cần ngươi nghi ngờ."
Ngô Dịch Khởi lại hỏi: "Giống ngài cam chịu phụ thân ta cường đoạt dân nữ, lại sau khi mẫu thân ta báo thù thẹn quá thành giận giết nàng sao?"
Ngô Như Sinh lập tức quát: "Câm miệng!
Đó là nàng đáng chết!"
Ngô Dịch Khởi trầm mặc xuống.
Hắn chậm rãi buông bàn tay vốn đặt sau lưng, thân mình hơi co rụt lại, thấp giọng nói:"Tổ phụ trong mắt ta, không giống như ngươi."
Ngô Như Sinh cả người chấn động."
Ta rất rõ ràng, mang đến bóng ma cho ta không phải Thu đại nhân, không phải thân sinh mẫu thân ta, mà là phụ thân ta ——""Còn có ngươi.
Tổ phụ."
Ngô Dịch Khởi bình tĩnh nhìn hắn, nói:"Ta thật thất vọng với ngài."
Hắn mở cửa, làm lơ mấy hạ nhân đứng trong viện nơm nớp lo sợ, vừa đi ra ngoài, vừa hoang mang nghĩ:Từ nhỏ đến lớn, tổ phụ trong lòng hắn đỉnh thiên lập địa, thanh phong đạo cốt, cuối cùng chỉ là hắn phán đoán...Hay, chỉ là một lời dối mà thôi?......Hôm nay Thu Triệt tân quan tiền nhiệm, đi Đại Lý Tự một chuyến, quen chút chỗ làm việc tương lai, liền nhận tin Dương Cừu truyền.Đối phương hẹn nàng ở tửu lầu Linh Lung Các tại kinh thành gặp mặt.Thu Triệt liền thu dọn, lặng yên không một tiếng động bước lên xe ngựa trước tửu lầu.Linh Lung Các là tửu lầu lớn nhất kinh thành, mỗi ngày người đến kẻ đi, sinh ý thịnh vượng.Lầu một có đại đường, trên đài có thuyết thư tiên sinh nói chuyện, cả hội trường reo hò nhộn nhịp.Thu Triệt vừa tới, mới báo xong tên họ, tiểu nhị liền cung kính dẫn nàng đến nhã tọa ở lầu một gian cách biệt.
Cửa vừa mở ra, liền thấy bên bàn đã ngồi sẵn hai người.Một người ngồi thẳng tắp đoan chính, tay cầm sách, rũ mắt không nói gì, khí chất ôn hòa có thể nhìn ra.Một người đầy mùi rượu, trong tay còn cầm tửu hồ lô, vùi đầu vào bàn, đầu nghiêng lệch, không còn ra hình người.
Miệng lẩm bẩm thì thầm, không biết đang nói điều gì.Nghe tiếng mở cửa, Dương Cừu ngẩng đầu, buông sách, đứng dậy hành lễ, giọng ôn hòa: "Thu đại nhân."
Thu Triệt đồng dạng đáp lễ: "Dương huynh không cần khách khí, nếu đã là đồng minh, xưng hô tên họ ta cũng chẳng sao."
Dương Cừu cười: "Lễ không thể bỏ."
Thu Triệt không thèm để ý mà nhún vai, biết hắn ở đâu đó đều cực kỳ cố chấp về lễ tiết, liền cũng tùy hắn.Nàng ánh mắt chuyển hướng về phía người khác, hơi kinh ngạc nhướng mày: "Ngô Dịch Khởi?
Hắn đây là..."
Dương Cừu thở dài: "Nửa đường gặp được, Ngô huynh chặn xe ngựa, cương quyết muốn cùng ta đi, tại hạ đuổi không được hắn, đành phải đem hắn cùng mang theo.
Xin lỗi."
Ngay lúc đó, Ngô Dịch Khởi ngẩng đầu, mặt say rượu, mắt mơ màng nhìn chằm chằm Thu Triệt một lát, cười khúc khích: "Thu...
Thu huynh!
Ngươi cũng ở đây!
Hay quá!
Mau mau tới bồi ta —— một ly giải ngàn sầu!"
Nói rồi, mùi rượu lan tỏa khắp nơi.Thu Triệt ghét bỏ tránh đi, thoáng suy nghĩ, cũng hiểu nguyên nhân hắn say như vậy.Đại khái chỉ là bởi vì chuyện mẫu thân hắn.Bất quá, hắn vì cái gì muốn đi chặn xe ngựa Dương Cừu?Nghĩ vậy, Thu Triệt ở một bên ngồi xuống, tự nhiên hướng về phía Dương Cừu ánh mắt nghi hoặc.Dương Cừu thế nhưng cũng thật sự bằng một cái liếc mắt đọc hiểu ý tứ nàng, lập tức bất đắc dĩ cười: "Thu huynh hẳn là biết, phụ thân tại hạ, chính là Triệu Vương gia."
Trước kia cùng Ngô Như Sinh chung chí hướng, sau lại đường ai nấy đi."
Hắn chặn xe ngựa, hỏi ta..."
"Hỏi cái gì?"
"Hỏi ta, phụ thân ta lúc trước cùng tổ phụ hắn đường ai nấy đi, có phải là bởi vì nhìn thấu cách làm người của tổ phụ hắn."
Dương Cừu nói, nâng chung trà lên, rũ mắt nhấp một ngụm.Hắn năm nay mới hai mươi ba tuổi, là nhi tử thứ ba của Triệu Vương.
Triệu Vương tuổi lại tương đương Ngô Như Sinh, vậy tính ra, trời xui đất khiến, hắn lại trở thành bậc thúc bá của Ngô Dịch Khởi.
Có thể đối với một đồng liêu nói ra những lời như vậy, xem ra Ngô Dịch Khởi thật đã uống không ít.Thấy Thu Triệt một bộ như đang suy tư gì, Dương Cừu hỏi: "Ngươi không hỏi xem, hắn vì sao lại nói lời này?"
Thu Triệt chớp mắt: "Ta cho rằng Dương huynh đã nhìn ra."
Hai bên liếc nhau, Dương Cừu nhẹ nhàng hít một hơi: "Cho nên, Ngô tướng thật sự..."
Phản quốc?"
Tám chín phần mười," Thu Triệt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trừ điều này ra, ta không thể nghĩ được có lý do gì khác, có thể giải thích vì sao trên tay hắn luôn có mê dược từ Nam Di."
Về vụ án, Thu Triệt hôm qua đã viết thư báo qua một lần cho Dương Cừu, dù vậy, chính tai nghe được khi Dương Cừu vẫn có chút hoảng hốt: "... phụ thân ta, kỳ thật cũng từng nói như vậy."
"Ân?"
"Hắn nói...
Ngô tướng dã tâm quá lớn, sớm muộn gì cũng phải đi lối rẽ."
Dương Cừu thấp giọng nói, "Ta chưa bao giờ tin, không nghĩ tới có ngày..."
"Ta cũng không tin."
Ngô Dịch Khởi đột ngột chen vào nói.Hắn không biết khi nào mở bừng mắt, tuy rằng mặt vẫn đỏ ửng, nhưng ánh mắt cũng đã thanh tỉnh hơn phân nửa.Hắn ghé vào trên bàn, ngơ ngác nói: "Bao nhiêu người đều nói với ta, nói hắn một tay che trời, nói hắn dã tâm bừng bừng...
Ta chưa bao giờ tin.
Ta vẫn luôn cảm thấy hắn sơ tâm là vì dân làm việc, chẳng sợ quyền khuynh triều dã cũng sẽ không thay đổi."
"Kết quả, hắn tự tay đánh tan hình ảnh ta tưởng tượng."
Hắn nói rồi, nước mắt lại rơi xuống.Có vẻ ngại mất mặt, Ngô Dịch Khởi nghiêng đầu úp mặt xuống bàn, ôm đầu khóc ô ô.Chẳng biết cách khóc nào mất mặt hơn.Thu Triệt không hề đồng cảm, thậm chí nghe tiếng hắn khóc còn có điểm muốn cười.Nàng lạnh lùng bình luận: "Con người rồi cũng sẽ thay đổi."
Dương Cừu hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Thu Triệt: "Ân?"
"Ta từ những cải cách biến pháp của ngươi, nhìn ra ngươi muốn thay đổi triều đình hủ bại này," Dương Cừu nhẹ nhàng nói, "Sơ tâm ngươi, cũng sẽ thay đổi sao?"
"Ta?"
Thu Triệt nghĩ nghĩ, lại cười nói, "Không có sơ tâm, nói gì là thay đổi?"
Từ lúc bắt đầu, nàng tiến vào cái lốc xoáy quyền lợi này, cũng chỉ là vì giành được sự chú ý cùng khen ngợi của phụ thân.Sau đó sơ tâm này, biến thành không màng tất cả mà bò về phía trước.Bò càng cao, quyền lợi lại càng lớn.Giống như nàng từng nói với Lý Thanh Ngô, nàng không có lý tưởng cao thượng gì.Chỉ là cảm thấy hiện giờ triều đình từ trong ra ngoài đều thật sự hư thối bất kham, làm nàng nhìn ghê tởm.Chi bằng một phen ném đi, đổi thành không bán rẻ bản thân.Trong lúc này, những cải cách luật pháp thêm thêm sửa sửa, thêm bao nhiêu điều lệnh có thể làm các nữ nhân sống tốt hơn, kỳ thật đều bất quá là vì làm nàng về sau nữ giả nam trang sự bại lộ rồi, có thể có điều dựa vào.Dương Cừu lại cũng nhàn nhạt cười nói: "Bất luận sơ tâm thay đổi hay không thay đổi, quân tử luận tích bất luận tâm."
Thu Triệt sửng sốt một chút.Nàng có điểm kỳ diệu nhìn Dương Cừu: "Lời này của ngươi, cũng có người cùng ta nói rồi."
Có phải những người thủ quy củ đều thích nói loại lời này?Dương Cừu nói: "Chỉ là cảm hứng thoáng qua."
Hắn lại hỏi: "Hiện giờ Thừa tướng chỉ sợ đang theo dõi ngươi, ngươi có tính toán gì không?"
"Giặc tới thì đánh, nước lên nâng thuyền, nên làm gì thì làm," Thu Triệt ngẩng mắt nói, "Dương huynh hẹn ta tới chỗ này, chẳng lẽ chỉ là vì nói chuyện phiếm?"
"Tự nhiên không phải," Dương Cừu lắc đầu, dừng lại, đè thấp thanh âm nói, "Ta nghe nói, Hoàng Hậu nương nương cùng thống lĩnh Kim Ngô Vệ có tư tình...
Việc này có thật?"
Hai người đối diện, trong khoảnh khắc, Thu Triệt híp mắt: "Ngươi từ đâu nghe tin tức này?"
"Ta hôm nay thần khởi, trong lúc vô tình nghe thấy có đồng liêu bàn luận việc này," Dương Cừu nhíu mày, "Nói như vậy, là sự thật?"
Thu Triệt không lập tức đáp lời, suy nghĩ một lát, rũ mắt nói: "Chỉ sợ cái gọi là 'vô tình'...
đều không phải thật sự vô tình."
Vụ án hôm qua mới kết, Viên Phù hôm qua mới từ nơi Cẩm Y Vệ được thả ra, chuyện hắn trộm tình, tính tình Hoàng Hậu cũng không phải kiểu sẽ bỏ qua chuyện cũ, trước mặt người ngoài bảo hắn là một chuyện, sau lưng sẽ trách phạt hắn lại là chuyện khác.Thu Triệt không cho rằng Hoàng Hậu sẽ không cẩn thận, vào thời điểm này còn thân thiết với Viên Phù, lại để xảy ra vụ lén lút tư tình bị phát hiện.Dương Cừu lập tức nói: "Ngươi là nói, đây là có người cố ý truyền ra?"
Thu Triệt gật đầu.Dương Cừu khó hiểu: "Sẽ là ai?"
Là ai biết loại chuyện này, lại có thể chịu đựng không nói, thẳng đến lúc này mới truyền ra?Thu Triệt không nói chuyện, trong lòng cũng đã có suy đoán.Hai người đang nói, bỗng nghe thấy Ngô Dịch Khởi vốn nên đang ngủ say, một cái tát đập lên bàn, khiến hai người giật mình đứng bật dậy.Chỉ thấy Ngô Dịch Khởi đứng bên cạnh bàn, sắc mặt hồng nhuận, lại thần sắc nghiêm túc, hồ nghi nhìn bọn họ, hỏi: "Các ngươi là đồng minh?"
Thu Triệt trong nháy mắt nghĩ hắn đã tỉnh rượu, chọn hạ mi: "Sao vậy?
Ngươi khó chịu?"
"Không."
Ngô Dịch Khởi lắc đầu."
Các ngươi đều là hảo bằng hữu của ta!
Sao lại có thể để ta một mình chống chọi!
Cho nên..."
"Cho nên?"
Ngô Dịch Khởi một phen nắm chặt tay Dương Cừu.Không chờ Dương Cừu phản ứng, hắn lại nắm lấy tay Thu Triệt, thành khẩn nói: "Cho nên, ta có thể gia nhập cùng các ngươi không?"
Thu Triệt: "......"
Nàng nhịn rồi lại nhịn, mới không một tát trực tiếp đánh bay người ra đi: "Trước nói xem ngươi có thể mang đến chỗ lợi gì cho chúng ta, ta suy xét."
Ngô Dịch Khởi dựng thẳng ngón tay, nghiêm túc nói: "Ta ở phủ Thừa tướng làm nội ứng cho các ngươi."
Thu Triệt dừng lại.Nàng mỉm cười nhếch mép, nhìn Dương Cừu đầy ngạc nhiên, nói: "Đó là ngươi nói đấy."......Thu Triệt bị Ngô Dịch Khởi, kẻ tửu quỷ này, ép nài kéo đi, nói muốn cùng nhau đào viên tam kết nghĩa, ở lại Linh Lung Các ăn một bữa cơm rồi mới trở về.Trước khi rời đi nàng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng phát hiện, cái nhã gian này, nguyên lai là lúc trước nàng lần đầu thấy Lý Thanh Ngô, vị trí đối phương ngồi.Khi đó ở bên người Lý Thanh Ngô nhìn thấy một đám cung nữ, chúng tinh phủng nguyệt vây quanh nàng ở giữa.Nghe nói ngày đó sau đó, Lý Thanh Ngô vì chuồn êm ra ngoài bị Hoàng đế phát hiện, trở về liền cầu Hoàng đế tứ hôn.Thu Triệt nghĩ đến đây, trong đầu chợt lóe lên một ý niệm.Chuồn êm ra ngoài... sao lại mang nhiều cung nữ, gióng trống khua chiêng như vậy, giống như sợ người khác không biết?Lý Thanh Ngô... là cố ý sao?Trở về phủ công chúa, Lý Thanh Ngô đang cùng Vương thị dạo hậu hoa viên.Thu Triệt vội vàng đến chân không chạm đất, "bà bà" "tức phụ" hai người này gần đây tuy thật ra ở chung thời gian so với nàng còn muốn nhiều hơn, từ lúc bắt đầu gượng ép, chuyển biến tới bây giờ bầu không khí hòa hợp, cũng bất quá mới nửa tháng mà thôi.Trong hoa viên phủ công chúa không nhiều loại hoa lắm, là do Lý Thanh Ngô tự tay chọn trồng.Lý Thanh Ngô đứng bên cạnh Vương thị, nâng đỡ nàng, lại như dựa sát vào nhau, nghiêng đầu cười nhạt lắng nghe đối phương nói chuyện.Rũ trước mắt, đôi khuyên tai cùng bộ diêu rung nhẹ, phảng phất như hoa nở, lay động sinh tư.Nhất thời không biết hoa cùng người ai đẹp hơn.
Đi tới cuối, Lý Thanh Ngô mới phát hiện nàng đứng đó, kinh ngạc há miệng, nói: "Đã trở lại?
Ăn cơm trưa chưa?"
Thu Triệt lấy lại bình tĩnh, nói: "Đã ăn rồi, đang nói chuyện gì vậy?"
"Đang nói chuyện ngươi," Vương thị oán trách nói, "Cả ngày vội vã, hai người chúng ta tìm ngươi cũng không thấy...
Đáng tiếc, cơm trưa vẫn là Thanh Ngô tự tay làm, ngươi không về ăn cũng không báo tin..."
Thu Triệt kinh ngạc mở to mắt.Lý Thanh Ngô tránh ánh mắt nàng, xấu hổ nói: "Nương, đừng nói nữa.
Không sao, buổi tối hâm nóng lại, ta tự ăn, không tính lãng phí."
Xưng hô này vừa ra, Thu Triệt lại an tĩnh chớp chớp mắt một lúc.Tuy nói các nàng hiện giờ là danh chính ngôn thuận "phu thê", nhưng rốt cuộc là hai nữ tử, nghe thấy Lý Thanh Ngô gọi mẫu thân mình "nương", Thu Triệt nhiều ít vẫn có chút không quen.Vương thị lại không phát hiện nàng khác thường, cười tới mặt đầy nếp gấp, phảng phất đối với xưng hô này đã quen thành tự nhiên.Cùng Lý Thanh Ngô lại nói vài câu, nàng vỗ tay đối phương, nói: "Hảo, các ngươi còn có chuyện muốn nói không?
Nương về trước, không quấy rầy các ngươi."
Vương thị đi được một nửa, lại quay đầu nói: "À, Triệt Nhi, quên nói, ngươi về sau cũng đừng luôn buổi tối ngồi tới khuya như vậy, bữa tối cũng không ăn.
Thanh Ngô nhiều lần đều tự xuống bếp nấu canh cho ngươi uống, sợ ngươi ăn uống không thoải mái..."
Nàng lải nhải quan tâm mãi, Thu Triệt lại không khỏi nhìn Lý Thanh Ngô.Canh do Lý Thanh Ngô nấu sao?Còn làm bộ phàn nàn canh nhạt thiếu muối?Thu Triệt bĩu môi, hoàn toàn không biết nói gì."......
Đã biết nương."
Vương thị mãn nguyện rời đi, chỉ còn Thu Triệt và Lý Thanh Ngô đứng dưới hành lang.Rõ ràng đều không nhìn đối phương, không khí tràn ngập một loại vi diệu xấu hổ.Thu Triệt khụ một tiếng: "Kỳ thật, có thể không cần nấu canh cho ta......"
Lý Thanh Ngô nói: "Tối không ăn gì, bụng sẽ khó chịu."
"Có thể tìm đầu bếp."
"Thời gian đó, đầu bếp đều nghỉ ngơi rồi."
"......"
Thu Triệt cạn lời.Lý Thanh Ngô nghĩ nghĩ, lại cười bổ sung: "Bất quá, cũng còn một vị nữ đầu bếp họ Lý chưa nghỉ."
"......
Ân?"
"Vậy lần sau nếu muốn uống canh, ngươi có đề nghị gì không?"
Sau một lúc lâu, Thu Triệt lại khụ một tiếng: "Ân......
Kỳ thật canh khá ngon.
Cũng có thể không cần thêm muối."
Lý Thanh Ngô nhấp môi, nụ cười từ đáy mắt thoáng lóe qua: "Tốt, ta sẽ chuyển đạt ý kiến của ngươi."
Hai người liếc nhau, đều không khỏi nở nụ cười.Lý Thanh Ngô nhìn nàng hiếm hoi miệng cười chân thật như vậy, gần như không thể phát hiện mà choáng váng.Việc trong mộng không thể nói ra ngoài.Thu Triệt, ở nơi không quen này, đã từng cười như vậy sao?Nàng hy vọng là có.Nếu không quanh năm trầm uất, không có nàng bầu bạn bên cạnh mười năm, đoạn đường nhân sinh của Thu Triệt, cứ thế cô độc một mình...Quả thật quá khổ.