[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 78,159
- 0
- 0
[ Bhtt - Edit - Ntrem [ Đại Tiểu Thư Cùng Ta Yêu Đương Bí Mật - Cảnh Tiểu Lục
Chương 39
Chương 39
Tiêu Thuần biết Lê Duẫn Chi đang chờ nàng đáp lại, để cuộc đối thoại tiếp tục.Quả thật có thể dẫn ra rất nhiều chủ đề, từ đó bắt đầu một cuộc trò chuyện ôn lại chuyện cũ một cách danh chính ngôn thuận.Nhưng khi người yêu cũ gặp lại, nếu không cần thiết thì chẳng có gì gọi là “cũ nhưng thân”, bởi vì không rõ đó là tình cũ hay hận cũ.Ánh mắt Tiêu Thuần từ vai Lê Duẫn Chi chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở một vũng nước nhỏ dưới chân nàng.
Mưa bụi ngày càng dày, rơi xuống vũng nước tạo thành những gợn sóng.
Nhưng trong lòng nàng lại không có gợn sóng nào.Nàng không muốn trò chuyện, càng không muốn ôn chuyện.
Cuộc gặp gỡ tình cờ này không phải điều nàng mong đợi, thậm chí nàng còn muốn tránh.
Dù Lê Duẫn Chi có cố tình chờ hay chỉ là tình cờ gặp, thì đã gặp rồi, nàng cũng không thể quay lưng bỏ đi.
Sự giáo dưỡng không cho phép nàng làm thế.Tiêu Thuần nhìn mưa một lúc, ánh mắt vẫn không quay lại.
Thà nhìn về nơi xa còn hơn quay lại nhìn Lê Duẫn Chi.Nàng chỉ lạnh nhạt nói:
“Hy vọng giáo sư Dịch cuối cùng vẫn có thể vui vẻ.”
Nàng đã trao đổi với bác sĩ, Tiêu Du cũng từng giúp nàng tìm hiểu.
Nàng biết rõ tình trạng của giáo sư Dịch không còn hy vọng.
Cuộc thăm viếng hôm nay là lần gặp cuối, có thể là lần cuối cùng thật sự.Lần sau đến, có lẽ là tang lễ.
Hoặc thậm chí, nàng còn không kịp dự tang lễ.Thời gian của nàng không hoàn toàn do nàng kiểm soát.
Lần này phải thay đổi lịch trình công việc để bay sang Mỹ đã là rất khó, không phải lúc nào cũng có thể linh hoạt như vậy.
Tiêu Thuần chợt thấy bất lực, nhất là trong thời tiết thế này, lòng nàng dâng lên một nỗi buồn không tên.Lê Duẫn Chi cảm nhận được cảm xúc của nàng, mấp máy môi, nhưng không thể nói lời an ủi.
Nàng lặng lẽ giương chiếc dù đang cầm, che cho Tiêu Thuần khỏi cơn mưa đang nặng hạt.
Chiếc dù có hoa văn lăng cách — kiểu dáng mà Tiêu Thuần từng rất thích.
Trước đây nàng đã tặng cho Lê Duẫn Chi nhiều món đồ mang hoa văn này, từng cười nói rằng đó là cách “đóng khung” một nghệ sĩ hay chạy loạn.Chiếc dù này cũng là món quà năm đó Tiêu Thuần tặng.
Dù của MO gia chất lượng rất tốt, nhưng không có hoa văn lăng cách, nên nàng đã đặt làm riêng, đợi mấy tháng mới nhận được.Lê Duẫn Chi vốn không phải người hay dùng dù, ở Châu Âu đã quen không mang theo.
Trong thời tiết như hôm nay, nàng rất hiếm khi mang dù ra đường.Tiêu Thuần ngẩng đầu nhìn chiếc dù quen thuộc, hơi sững người, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Một tay nàng cầm túi, tay kia đút vào túi áo khoác màu xám tro.
Bên trong là sơ mi trắng cổ đứng, giày cao gót đen giẫm lên nền đất ướt mà không hề do dự.Nàng nghiêng người, chuẩn bị bước qua bên cạnh Lê Duẫn Chi.Lê Duẫn Chi bước theo, vẫn giữ chiếc dù che trên đầu nàng:
“Tiêu Thuần, trời mưa, để ta đưa ngươi đi.”
Tiêu Thuần không dừng lại, chỉ bước chậm hơn một chút.
Giọng nàng bình thản, không nhìn Lê Duẫn Chi:
“Xe của ta ở ngay phía trước.
Mưa không lớn, cảm ơn.”
Lê Duẫn Chi nhận ra nàng muốn rời đi nhanh chóng, giọng nàng ảm đạm:
“Vậy ta không đưa ngươi.
Chiếc dù này, ngươi cầm đi.”
Tiêu Thuần đột ngột dừng lại, hít một hơi thật sâu, rồi quay đầu nhìn Lê Duẫn Chi:
“Ngươi xuất hiện ở đây hôm nay, là để dùng chiếc dù cũ này nhắc ta nhớ, năm đó ngươi đã để ta đứng một mình trong mưa thế nào sao?”
Đây là câu đầu tiên trong ngày mà Tiêu Thuần nói với Lê Duẫn Chi mang theo cảm xúc rõ rệt, cũng là câu phá vỡ lớp vỏ bình tĩnh nàng đang giữ.Lê Duẫn Chi nhíu mày, tóc ướt dính vào trán, càng khiến nàng trông mệt mỏi.“Ta… ta không có.”
Lê Duẫn Chi muốn giải thích.
Nàng chỉ nghĩ hôm nay có thể sẽ gặp Tiêu Thuần, sợ nàng gặp mưa nên mang theo dù.Nhiều năm qua, nàng rất ít mang dù.
Nhưng nếu có mang, thì chỉ dùng chiếc này.Nàng không cố ý dùng vật cũ để khơi lại ký ức, càng không muốn khiến Tiêu Thuần đau lòng.“Tiêu Thuần, thật xin lỗi.
Ta không cố ý làm ngươi khó chịu.
Ta chỉ là…”
Ánh mắt Tiêu Thuần lạnh lùng, bình tĩnh.
Nàng đã không còn đau đớn hay tuyệt vọng như trước.“Giữa chúng ta, không cần thiết phải liên lạc, cũng không cần gặp lại.
Như vậy là tốt cho cả hai.”
Lê Duẫn Chi đứng yên, không bước theo Tiêu Thuần nữa.Tiêu Thuần chưa đi xa, nhưng khi nhìn bóng lưng kiên định ấy, nàng đột nhiên hỏi:
“Ngươi bây giờ thật sự sống tốt sao?”
Tiêu Thuần không quay đầu, không trả lời.Nàng lên xe, bảo tài xế đưa thẳng đến sân bay, rồi gọi điện cho Tiêu Du.Ban đầu nàng định ghé trường học một chút, nhưng giờ thì hoàn toàn mất tâm trạng.
Nàng cũng lo sẽ gặp lại Lê Duẫn Chi ở đó.Tiêu Du hôm nay có tiết học, không thể đi cùng chị đến bệnh viện.
Nhận được điện thoại, nàng ngạc nhiên:
“Tỷ, không phải nói sẽ ghé thăm ta trước sao?”
Tiêu Thuần không còn tâm trí để ngắm cảnh ven đường, day trán, giọng mệt mỏi:
“Ta vừa gặp Lê Duẫn Chi ở bệnh viện.”
Tiêu Du đang định đùa, nghe vậy thì lập tức tỉnh táo:
“Hai người nói gì?”
“Không có gì, chỉ chào hỏi.
Tổng cộng chưa đến vài phút.”
Thời gian thì ngắn thật, nhưng chắc chắn không nhẹ nhàng như lời nàng nói.Nếu thật sự không có gì, thì Tiêu Thuần đã không bỏ qua trường học, đi thẳng đến sân bay.Tiêu Du biết không thể hỏi rõ qua điện thoại, nên quyết định nhanh:
“Tỷ, để ta ra sân bay tiễn ngươi, ăn cơm cùng nhau.”
Tiêu Thuần đến sân bay vẫn còn dư nhiều thời gian.
Trong lúc chờ Tiêu Du, nàng gọi một ly cà phê.
Những năm du học, nàng từng thường xuyên qua lại sân bay này.
Giờ nhìn lại, mấy năm trôi qua, nơi này vẫn không thay đổi.Nhưng nàng đã thay đổi.
Nàng không còn lưu luyến nơi này, không còn ôm nhau khó phân với Lê Duẫn Chi, không còn vội vã trở về vì người yêu.Giờ nơi này với nàng, chỉ như bất kỳ thành phố công tác nào, không có gì đặc biệt.Nàng mở điện thoại, xử lý vài email khẩn cấp, rồi lại nghĩ đến tin nhắn chưa viết xong.Mộ Dĩ An vẫn chưa trả lời.
Nàng do dự, không biết nếu chủ động nhắn lại thì có giống như đang khoe khoang?Tiêu Thuần thoát khỏi giao diện trò chuyện, mở album ảnh.
Bức ảnh chụp chung gần đây hiện lên — rất nổi bật.Tiêu Thuần còn đặc biệt tạo một thư mục riêng, để lưu trữ ảnh chụp chung của nàng và Mộ Dĩ An, tiện cho việc tra cứu nhanh.
Tấm ảnh mới nhất đương nhiên nằm ở đầu.Ai ngờ khi thật sự gặp lại Lê Duẫn Chi, nàng lại không có cơ hội dùng đến.Không dùng cũng tốt.
Nàng không muốn để Mộ Dĩ An bị kéo vào chuyện này.
Nàng cảm thấy Mộ Dĩ An mang lại cho người khác cảm giác thư thái, vui vẻ — không nên để nàng cũng bị cuốn vào vũng bùn.Lúc chụp ảnh ở nhà hàng, Tiêu Thuần chỉ chú ý xem hai người có đủ thân mật, có giống tình nhân, có thể “đánh lừa” người khác hay không.
Nhưng giờ nhìn lại, nàng lại thấy những chi tiết sơ sót.Ví dụ như Mộ Dĩ An chưa lau sạch miệng sau khi ăn cà ri, khóe môi vẫn còn một vệt nhỏ màu vàng — rất mờ nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy rõ.Tiêu Thuần còn phóng to ảnh để nhìn rõ hơn.Nàng không nhịn được, khẽ bật cười.“Tỷ, đang xem gì mà vui thế?”
Tiêu Du chạy đến, cặp sách còn chưa kịp đặt xuống.Tiêu Thuần vội thoát khỏi ảnh, nhưng Tiêu Du mắt tinh:
“A, ngươi đang nghĩ đến Mộ Dĩ An đúng không?”
Tiêu Thuần phủ nhận ngay:
“Không phải.”
Tiêu Du gọi món xong, vẫn liếc trộm điện thoại của tỷ:
“Không nghĩ đến nàng, vậy ngươi cười một mình với ảnh nàng làm gì?”
Tiêu Thuần định giải thích, nhưng lại thấy không nên để Mộ Dĩ An bị đem ra đùa trước mặt người khác.“Vừa lật đến thôi, nhớ lại vài chuyện.”
Tiêu Du làm mặt “ngươi nghĩ ta tin sao”, nhưng Tiêu Thuần giả vờ không thấy, không định nói thêm.Tiêu Du ngồi được mười phút, quan sát thấy tỷ tỷ tâm trạng tốt hơn mình tưởng.
Không có nước mắt, không có bi thương, không có vẻ đau khổ.“Tỷ, hôm nay hai người gặp nhau, rốt cuộc là thế nào?”
Tiêu Thuần cắt bít tết, bình thản:
“Chỉ nói vài câu.”
“Chỉ vậy?”
Tiêu Thuần đặt dao nĩa xuống, bổ sung:
“Ta còn nói sau này không cần liên lạc hay gặp lại.”
Tiêu Du tròn mắt:
“Ngươi nói thẳng mặt với Lê tỷ luôn à?”
“Nếu không thì sao?”
“Ngầu thật!
Tỷ, ta thích ngươi như vậy — dứt khoát, rõ ràng.
Có thái độ này, ta biết sau này phải làm gì.”
Tiêu Thuần nhìn nàng nghi hoặc:
“Ngươi định làm gì?”
“Ta sợ sau này gặp nàng, không biết nên đối xử thế nào.
Lần trước ta còn uyển chuyển, nhưng sau này thì không.
Nếu nàng còn muốn dựa vào ta để nghe ngóng tin tức của ngươi, ta sẽ lập tức nói rõ về Mộ Dĩ An.”
Tiêu Thuần nhớ lại việc mình từng định dùng ảnh để đối phó Lê Duẫn Chi, nghĩ đến chuyện Mộ Dĩ An sắp thành “công cụ vạn năng”.“Không cần thiết, cứ nói ngươi không biết.”
Tiêu Thuần khẽ cười, thở nhẹ:
“Cố gắng đừng để Mộ Dĩ An bị kéo vào.”
Tiêu Du định đùa thêm vài câu, nhưng nghe ra ý bảo vệ trong lời tỷ, liền khôn khéo im lặng.Xem ra cuộc gặp với Lê Duẫn Chi không có vấn đề gì, cảm xúc của tỷ cũng không bị ảnh hưởng.
Hơn nữa, thái độ của nàng với Mộ Dĩ An rất rõ ràng, không có dấu hiệu dao động.Rất tốt, rất yên tâm.---Tiêu Thuần ngủ ngon trên chuyến bay về nước.
Máy bay hạ cánh, nàng về nhà tắm rửa, thay đồ rồi đi làm ngay.Mộ Dĩ An biết nàng đã về, chủ động hỏi khi nào rảnh để mời ăn cơm.Tiêu Thuần rời đi bốn ngày, công việc dồn lại không ít.
Hai người gặp lại vào ngày thứ ba sau khi nàng về Hải Thành.Nhà hàng do Mộ Dĩ An chọn, vị trí cũng do nàng đặt — nằm trên con phố gần khu vui chơi, nơi tập trung nhiều nhà hàng cao cấp, thường thấy xe sang đậu kín vào giờ ăn.Khi Tiêu Thuần bước xuống xe, Mộ Dĩ An đã đứng chờ.
Thấy nàng đến, nàng cười đón.“Đi Mỹ mọi chuyện ổn chứ?”
Câu này đã hỏi qua điện thoại, nhưng gặp mặt vẫn muốn hỏi lại.Tiêu Thuần cười:
“Rất tốt.”
Hai người sóng vai bước vào nhà hàng, bên trong gần như kín chỗ.Mộ Dĩ An biết Tiêu Thuần thích không gian yên tĩnh, nên đã đặt phòng riêng.
Tiêu Thuần mấy ngày nay làm việc liên tục, đáy mắt hơi thâm, ngồi xuống là thấy rõ.Mộ Dĩ An gọi vài món thanh đạm theo thói quen của nàng, thêm một phần canh, cuối cùng chọn món hầm bổ khí an thần.Khi phục vụ rời đi, Tiêu Thuần nhìn nàng đầy hứng thú:
“Giờ có thể nói lý do mời khách chưa?”
Mộ Dĩ An kiên quyết mời ăn, nhưng không chịu nói lý do.
Bình thường hai người ăn chung không ít, nhưng chưa bao giờ nàng chủ động ân cần như hôm nay.Mộ Dĩ An bỗng trở nên ngượng ngùng, dưới ánh đèn, tai nàng đỏ lên rõ rệt.
Điều này khiến Tiêu Thuần càng tò mò.“Thật ra là muốn cảm ơn ngươi.”
Mộ Dĩ An thấy nàng vẫn nghi hoặc, liền nói rõ:
“Chuyện Vu Quang Viễn, cảm ơn ngươi.”
Tiêu Thuần hiểu ngay.
Việc đó xử lý xong rồi, nàng cũng không để tâm nữa.
Hôm đó Mộ Dĩ An đã cảm ơn một lần, nàng tưởng chuyện đã xong.“Chuyện nhỏ thôi, đâu cần một bữa cơm.”
Mộ Dĩ An lại rất chân thành:
“Với ta thì không nhỏ.”
Tiêu Thuần đặt chén trà xuống, nghiêm túc lắng nghe.Mộ Dĩ An mấp máy môi:
“Chuyện nhỏ như vậy mà ngươi vẫn sẵn lòng ra mặt vì ta, ta sao có thể không cảm kích.
Có thể với ngươi chỉ là một câu nói, nhưng với ta là sự quan tâm và coi trọng.”
Tiêu Thuần trong lòng cũng vui, chỉ là không muốn để Mộ Dĩ An cảm thấy nặng nề nên mới nói nhẹ nhàng.Món ăn lần lượt được mang lên.
Mộ Dĩ An chủ động múc nửa bát canh cho nàng:
“Canh nấm ở đây rất ngon, ngươi thử xem.”
Tiêu Thuần nhìn bàn ăn, đùa:
“Đêm nay chắc ngươi phải tốn kém rồi.”
“Vu Quang Viễn đền hai ngàn, đang lo không biết tiêu vào đâu.”