[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 78,186
- 0
- 0
[ Bhtt - Edit - Ntrem [ Đại Tiểu Thư Cùng Ta Yêu Đương Bí Mật - Cảnh Tiểu Lục
Chương 139
Chương 139
Trước tối hôm qua, Tiêu Thuần chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân lại có thể ngồi lên bồn rửa tay vì xúc động, cũng không dám tưởng tượng mình sẽ trở nên “không biết thỏa mãn” như vậy.Nàng không nhớ rõ đã bao nhiêu lần chạm vào chiếc nệm mềm mại, chỉ mơ hồ nhớ rằng lúc ấy nàng đã không còn là chính mình nữa — linh hồn như bị Mộ Dĩ An hoàn toàn chiếm giữ.
Sự va chạm sâu sắc ấy đã xoa dịu nỗi nhớ không thể nói thành lời suốt mấy ngày qua, những lần muốn nói lại thôi qua điện thoại, cuối cùng cũng được thỏa mãn đến tận cùng.
Cảm giác như chỉ trong một đêm, nàng đã quay lại những tháng ngày ngọt ngào ở Hải Thành.Mộ Dĩ An hiếm khi ngủ muộn hơn Tiêu Thuần.
Nhưng do chuyến bay dài, lệch múi giờ, lại thêm tối qua gần như tiêu hao toàn bộ sức lực, nàng ngủ không được bao lâu mà vẫn chưa hồi phục.Toàn thân Tiêu Thuần mềm nhũn, cảm giác trơn bóng và tê dại vẫn còn sót lại.
Chỉ cần nàng cử động nhẹ, đều có thể cảm nhận rõ ràng.Điều này khiến nàng hơi ngại khi đối mặt với Mộ Dĩ An, sợ nàng nghĩ mình “khẩu vị” quá lớn.Thật ra… nàng cũng có thể giữ lòng bình thản, trừ khi nhìn thấy Mộ Dĩ An.Người nằm bên cạnh, nàng cẩn thận sờ lên gương mặt bên gối.
Khoảnh khắc vừa mở mắt đã thấy người yêu bên cạnh — cảm giác ấy nàng đã lâu không có được.
Sự ấm áp và hạnh phúc lắng đọng ấy khiến nàng thấy thỏa mãn, thậm chí còn hơn cả những giây phút cuồng nhiệt tối qua.Môi Mộ Dĩ An hơi sưng, chu môi trông rất đáng yêu.
Vết thương nhỏ nơi khóe miệng đã lành sau một đêm, nhưng Tiêu Thuần vẫn nhớ rõ biểu cảm của nàng khi khẽ rên tối qua.Nàng không kiềm được nghiêng người hôn nhẹ lên vết thương ấy — nàng luôn thích hôn môi, đến mức quen thuộc không muốn thay đổi.Mộ Dĩ An thỏa mãn liếm môi một cái, vẫn ngủ rất say.
Tiêu Thuần không làm phiền nàng, lặng lẽ rời khỏi giường.Quần áo rơi vương vãi trong phòng tắm, tối qua sau khi tắm xong nàng cũng không mặc áo choàng.
Tiêu Thuần bước thẳng vào phòng tắm.Vừa nhìn thấy tấm gương, ký ức tối qua lập tức ùa về rõ ràng.Yêu đến tận xương tủy, nàng không thể khống chế bản thân.Khi Mộ Dĩ An tỉnh dậy, Tiêu Thuần vừa ngâm mình xong bước ra, tóc còn ướt nửa, áo choàng tắm buông lơi sau lưng, làn da trắng hồng trong suốt.
Người vừa tỉnh ngủ nhìn thấy cảnh ấy không khỏi nuốt nước miếng.Tiêu Thuần tránh ánh mắt nàng, khép nhẹ áo choàng lại.“Ngươi định ngủ tiếp à?”
Nàng vòng qua cuối giường, ngồi xuống trước bàn trang điểm.Mộ Dĩ An uể oải không muốn động:
“Ừm, ban đầu chưa tỉnh, nhưng vừa thấy lão bà xinh đẹp là tỉnh ngay.”
Tiêu Thuần mỉm cười, nhìn nàng qua gương:
“Nếu còn buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp, hôm nay cũng không có việc gì.”
Hai ngày này là cuối tuần, Tiêu Thuần vốn không có việc gì quan trọng.
Giờ Mộ Dĩ An đã đến, thì chẳng có gì quan trọng hơn nàng nữa.Mộ Dĩ An bò đến cuối giường, nằm sấp nói chuyện với Tiêu Thuần:
“Vậy thì không ngủ nữa, ngươi dẫn ta làm quen với cuộc sống hiện tại của ngươi đi?”
Tiêu Thuần vừa bôi kem dưỡng da, vừa quay lại nhìn nàng:
“Chỉ có hai ngày, ngươi còn chưa quen ta đủ sao?”
Khu nghỉ dưỡng đang gấp rút chuẩn bị khai trương trước cuối năm, Tiêu Thuần không cần hỏi cũng biết Mộ Dĩ An bận thế nào.
Lần này nàng đặc biệt đến vào cuối tuần, Tiêu Thuần rất vui và trân trọng từng phút giây bên nhau.Trong suy nghĩ của nàng, nước Mỹ chỉ là nơi làm việc tạm thời, không đáng để lãng phí thời gian quý giá vào việc tìm hiểu.“Nhưng ta muốn biết thêm một chút về cuộc sống hiện tại của ngươi.”
Mộ Dĩ An dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Và ta cũng muốn xem nơi ngươi từng học.”
Tiêu Thuần nhíu mày:
“Được, ngày mai ta dẫn ngươi đi.”
Sở dĩ không chọn hôm nay, là vì cả hai đều mệt, cần nghỉ ngơi cho lại sức.---Từ tối qua bị Úc Hy kéo ra khỏi quán bar, Tiêu Du vẫn đầy tò mò.
Sáng nay ăn sáng cùng Úc Hy, nàng cứ cầm điện thoại ngọ nguậy, muốn gọi cho tỷ mình.Úc Hy nhắc khéo:
“Ngươi tốt nhất đừng làm phiền các nàng cuối tuần này, không thì ngươi sẽ bị ‘cắt’ đấy.”
Tối qua nàng đã kể hết cho Úc Hy chuyện Mộ Dĩ An thuyết phục nàng giúp đỡ, và kế hoạch bất ngờ ra sao.“Mộ Dĩ An sao có thể nuốt lời?”
Tiêu Du không tin.“Nhưng nàng còn phải nghe tỷ ngươi.
Nếu Tiêu Thuần nói không, ngươi đoán xem… nàng sẽ thế nào?”
Tiêu Du xụ mặt, nhỏ giọng thừa nhận:
“Ngươi nói đúng.
Mộ Dĩ An trước mặt tỷ ta giống như con cừu nhỏ không có nguyên tắc.”
Vì muốn nhận được phần thưởng đã hứa, Tiêu Du rất hiểu chuyện — cuối tuần này nàng biến mất.---Tiêu Thuần dẫn Mộ Dĩ An đi dạo quanh khuôn viên trường đại học, kể vài chuyện thú vị thời sinh viên, rồi dẫn nàng đến quán cà phê gần đó.“Trước kia tụi ta thường thảo luận nhóm ở đây.
Mệt thì gọi ly cà phê, uống xong lại tiếp tục.”
Tiêu Thuần nhìn quanh, nơi này gần như không thay đổi gì.Mộ Dĩ An rất hào hứng, nghe gì cũng thấy thú vị, chỉ thỉnh thoảng hơi tiếc nuối.“Nếu chúng ta quen nhau sớm hơn thì tốt biết mấy.”
Nói xong nàng lại cười:
“Nhưng có quen sớm cũng không học chung được, trừ khi ta nhảy lớp.”
Dù sao hai người cách nhau bốn tuổi, thời học sinh mỗi người một giai đoạn.
Nhưng từ giờ trở đi, cuộc đời họ đã cùng một quỹ đạo, có thể đồng hành cùng nhau.---Đêm trước khi Mộ Dĩ An quay lại Mỹ, hai người nằm xuống từ rất sớm, chỉ lặng lẽ ôm nhau.Cuối tuần ngắn ngủi, họ đã cùng nhau trải qua vô số khoảnh khắc cháy bỏng.
Nhưng đến lúc chia tay, họ lại chọn cách ôn hòa và tĩnh lặng để lưu giữ từng phút giây.“Tháng sau sinh nhật ta, ngươi đừng đến đây.”
Mộ Dĩ An đang vẽ vòng tròn trên tay nàng thì dừng lại, không biết Tiêu Thuần đã đoán ra kế hoạch hay chỉ đơn giản không muốn nàng vất vả.“Ta sẽ về.”
Tiêu Thuần đưa tay, từ cằm nàng vuốt lên, từng chút một miêu tả gương mặt Mộ Dĩ An:
“Không thể lúc nào cũng để ngươi vất vả.
Ta cũng có thể về thăm ngươi.”
Mộ Dĩ An nắm lấy tay nàng, đưa lên miệng cắn nhẹ.
Răng lướt qua không hề đau, đầu lưỡi mềm mại quét qua lòng bàn tay nàng — vừa ngứa, vừa khiến người ta rung động.“Đề nghị này không tệ.
Ta có vài điều muốn nói thêm…”
Tiêu Thuần khựng lại một chút, tai lập tức đỏ bừng, rút tay về:
“Đêm nay ta không muốn nghe gì hết.”
Tối qua, sau khi Mộ Dĩ An nghe chuyện liên quan đến Luna, nàng không phản ứng gì lớn, chỉ nói có “sáu điểm” muốn nói.
Ban đầu Tiêu Thuần tưởng thật sự có điều nghiêm túc cần trao đổi, ai ngờ mỗi lần Mộ Dĩ An nói một điểm, là một lần “tuần hoàn” hoàn chỉnh.Đến khi Tiêu Thuần gần như kiệt sức, nàng mới xác nhận: Mộ Dĩ An nói sáu điểm — thật sự là sáu lần!Sáu lần “tuần hoàn” khiến nàng vừa hạnh phúc vừa như đứng bên bờ sụp đổ, trong lòng chỉ còn lại…Mộ Dĩ An cũng biết hai ngày này đã quá cuồng nhiệt, nếu đêm nay còn tiếp tục, cả hai đều sẽ mệt đến mức tổn thương.
Nàng chỉ là rất thích nhìn dáng vẻ ngạo kiều của Tiêu Thuần khi nói “không muốn”, khiến người ta không khỏi rung động.Tiêu Thuần bất ngờ áp tay lên ngực nàng, im lặng một lúc.“Ngươi nói xem, có một ngày chúng ta sẽ chán nhau không?”
Mộ Dĩ An vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng:
“Chán cái gì?”
“Nghe nói chuyện này làm nhiều sẽ thấy ngán.
Ngươi không thấy sao, nhiều cặp vợ chồng trung niên hôn nhau mà cứ như phạm tội?”
Mộ Dĩ An cũng nhớ đến mấy tiểu phẩm trên mạng, bật cười.Tiếng cười của nàng khiến lồng ngực rung lên rõ rệt.
Tiêu Thuần vẫn dựa vào đó, theo nhịp cười mà lên xuống.“Người khác ngán hay không ta không biết, nhưng ta với ngươi thì chỉ thấy chưa đủ, không có ngán.”
Tiêu Thuần vỗ nhẹ nàng, giận dỗi:
“Ngươi đúng là đồ quỷ đói.”
Nói xong, lại ôm nàng chặt hơn.---Trước khi lên máy bay, Mộ Dĩ An đã gửi thông báo nhận hàng cho Tiêu Du đúng giờ, khiến nàng lại một lần nữa hùng hồn trước mặt Úc Hy.“Ta nói rồi mà, Mộ Dĩ An không phải người thất hứa.”
Úc Hy cười lắc đầu, thầm nghĩ không biết đến bao giờ Tiêu Du mới hiểu rằng có những người còn quan trọng hơn cả túi xách.Tiêu Du vui vẻ nhìn hình ảnh túi sắp về tay, chợt cảm thán:
“Gia gia thật sự nhẫn tâm.
Dù có phạt cũng đâu cần ác như vậy.
Ném tỷ ta sang Mỹ, khác gì đẩy ra biên cương.”
Ngày Mộ Dĩ An rời đi, ánh mắt Tiêu Thuần rõ ràng trầm xuống.Úc Hy cũng thở dài: chuyện này đúng là không dễ.---Ngày hôm sau, Nhan Thanh gọi điện cho thầy Từ, rồi trực tiếp đến nhà ông để nói rõ mong muốn của mình.Thầy Từ bất ngờ vì nàng đột nhiên quan tâm đến khu nghỉ dưỡng, càng bất ngờ hơn khi biết nàng biết chuyện Mộ Dĩ An gửi thư mời thử nghiệm kinh doanh.“Nhan Thanh, ngươi trước kia thân với Dĩ An lắm, nếu muốn đi thì cứ nói thẳng với nàng.”
Nhan Thanh lắc đầu:
“Bây giờ quan hệ giữa chúng ta hơi lúng túng, ta sợ nàng hiểu lầm.”
Thầy Từ gọi điện cho Mộ Dĩ An ngay trước mặt nàng.
Nghe nói là Nhan Thanh muốn tham gia, giọng Mộ Dĩ An lập tức lạnh đi rõ rệt.“Thầy Từ, danh sách đã được xác định từ trước, ta cũng chuẩn bị dựa theo số lượng đó.
Nếu thêm người vào lúc này thì không kịp điều chỉnh, ta không muốn ảnh hưởng đến buổi thử nghiệm.”
Lời từ chối của nàng rất có lý.
Dù sao đây cũng là buổi thử nghiệm, không thể chuẩn bị đầy đủ như khai trương chính thức.
Hơn nữa, đây là việc kinh doanh của Mộ Dĩ An, nàng không đồng ý thì thầy Từ cũng không thể ép.Sau cuộc gọi, thầy Từ tiếc nuối nói:
“Hay là chờ thêm vài ngày?
Biết đâu Dĩ An có chỗ trống.”
Nhan Thanh mím môi, gượng cười:
“Thật ra ta chỉ muốn đến sớm một chút để xem khu nghỉ dưỡng.
Trước kia lúc học, nàng từng nhắc đến.”
Không rõ là Nhan Thanh may mắn hay Mộ Dĩ An xui xẻo, đúng lúc có người phải đi công tác, không thể tham gia.
Thư mời vốn gửi cho bạn học cũ, cuối cùng lại chuyển đến tay Nhan Thanh.Thời gian lưu trú trong thư mời sớm hơn thời gian thử nghiệm hai ngày.
Theo kế hoạch, Mộ Dĩ An muốn cầu hôn Tiêu Thuần đúng vào sinh nhật nàng, rồi mới bắt đầu thử kinh doanh.
Nhưng lúc đó không có thời gian để tiếp đón từng người, nên nàng quyết định để khách đến sớm, ở lại chờ đến ngày chính thức.Khi thấy danh sách khách mời có tên Nhan Thanh, Mộ Dĩ An giật mình.Nhưng hai ngày đó nàng bận việc khác, không rảnh để để tâm.Dù không muốn gặp Nhan Thanh, nhưng nàng cầm thư mời chính thức, Mộ Dĩ An cũng không thể đuổi.
Sau này mở kinh doanh, kiểu gì cũng sẽ gặp chuyện không như ý, nàng phải học cách mỉm cười tiếp khách.Nhan Thanh đến khu nghỉ dưỡng từ rất sớm.
Nơi này vẫn đang hoàn tất những khâu chuẩn bị cuối cùng, ai cũng bận rộn.
Mộ Dĩ An cũng đang tất bật, toàn thân toát ra một cảm giác bất an khó diễn tả.Nhan Thanh vô tình nghe thấy nàng nói chuyện với Tiêu Thuần, rõ ràng là nói dối.
Nàng đang nghỉ phép, bận rộn chuẩn bị cho buổi thử nghiệm, nhưng lại nói với Tiêu Thuần rằng công việc chưa kết thúc.Nhan Thanh không hiểu tại sao Mộ Dĩ An phải giấu Tiêu Thuần, nhưng với nàng, đó lại là một tin tốt.
Nàng biết Mộ Dĩ An không phải kiểu người nói dối với người yêu.
Nếu nàng đã nói dối, thì chứng tỏ trong lòng nàng đang giấu điều gì đó.Rất tốt.
Xem ra giữa nàng và Tiêu Thuần…
đã có một khoảng cách.