Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày

[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 79: Đóng phim


Ngày hôm sau, Ôn Ngôn bay sang Y quốc.Còn Thương Từ thì đi thử vai, sau nhiều vòng tuyển chọn khắt khe, cô chính thức được chọn vào vai nữ chính.Nam chính của phim do Giang Mặc đảm nhận.Tính đến nay, đã hơn nửa tháng trôi qua.Hôm nay, Thương Từ đến phim trường tham gia lễ khai máy.Cô đứng cạnh Giang Mặc, truyền thông chụp rất nhiều hình ảnh hai người.Tên bộ phim là "Hải Từ", kể về cô gái Lục Mạn Từ mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối.Trong những tháng cuối đời, cô đến hòn đảo Y, nơi cô gặp được một nhóm bạn thân tuyệt vời.Họ đã chữa lành cho cô, và giúp cô cảm nhận được hơi ấm nhân gian chưa từng có trước đó.Vì nhân vật do Thương Từ đóng là một cô gái bệnh nặng lâu ngày, nên cô phải có thân hình rất gầy gò.Trong nửa tháng qua, cô đã giảm cân thành công xuống chỉ còn 45 kí.Tại lễ khai máy, cô mặc áo trắng và quần jean bó sát, đôi chân dài thẳng, thon gọn đến kinh ngạc.Hình ảnh được chia sẻ trên Weibo lập tức tạo nên làn sóng bàn luận sôi nổi:【Chị tôi sao lại gầy đến mức này rồi?!】【Vì vai diễn đó, cô ấy phải đóng vai người bị ung thư dạ dày.】【Gầy quá trời ơi... tôi ghen tị ghê.】【Ghen gì mà ghen, gầy như vậy liệu có khỏe không?】【Tôi nhìn cái tay cổ mà sợ gãy mất.】【Chị này liều quá trời!】【Thương Từ giờ đóng phim nghiêm túc thật, vì vai diễn mà giảm cân cực độ, tôi cảm thấy cô ấy đã thay đổi.】【Đồng ý!

Tôi từ anti chuyển sang fan luôn rồi.】【Tôi cũng vậy!

Cô ấy giờ đẹp lại còn biết diễn nữa.】【Nghe nói sắp tới phim cung đấu đóng cùng ảnh hậu Vu cũng sắp chiếu rồi đó.】Sau lễ khai máy, Thương Từ có ngay cảnh quay đầu tiên.Cô đang trang điểm thì Giang Mặc chạy ào đến:"Chịu không nổi nữa!

Tên Tư Dật kia đúng là gây chuyện với tôi!"

Thương Từ khó hiểu:"Sao vậy?"

Giang Mặc bực bội ngồi phịch xuống ghế:"Tôi vừa nói chuyện với mấy diễn viên nữ, hắn ta chạy tới nói 'Cẩn thận bị truyền thông chụp được, công ty không rảnh mà xử lý hậu quả đâu!'"Thương Từ chỉ cười khẽ, không nói gì.Tại Y quốcTrong bệnh viện, Ôn Ngôn ngồi trên sofa xem tài liệu trên iPad.Một người phụ nữ mặc đồ bệnh nhân ngồi trên giường đọc sách, đó là bà ngoại cô – Thượng Quan Thư.Bà đóng sách lại, quay sang nhìn cô:"Tiểu Ngôn."

Ôn Ngôn tháo tai nghe, tắt máy:"Bà ngoại."

Thượng Quan Thư tháo kính, đứng dậy.

Ôn Ngôn cũng bước đến đỡ bà.Ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa kính, rọi sáng căn phòng bệnh.Hai người đứng cạnh nhau bên cửa sổ, ánh mắt Thượng Quan Thư dịu dàng:"Ở đây nửa tháng rồi, mà chưa kể cho bà nghe bạn gái cháu là người như thế nào."

Ôn Ngôn cười nhẹ:"Lần này về bà sẽ biết mà."

"Nhưng bà tò mò lắm, rốt cuộc cháu dâu bà trông ra sao."

Bà buông tay Ôn Ngôn ra, rồi lẩm bẩm:"Bà nên chuẩn bị quà gì cho con bé nhỉ..."

Ôn Ngôn cười khẽ:"Bà biết phải tặng gì mà."

Thượng Quan Thư nhìn vào đôi mắt xám bạc của cháu gái, nắm lại tay cô:"Biết rồi... nói chuyện này mới nhớ, ba cháu có thái độ thế nào?"

Nụ cười của Ôn Ngôn dần thu lại, cô im lặng.Thượng Quan Thư thấy thế cũng không hỏi thêm.Cả đời bà mạnh mẽ, quyết đoán, gần như chưa từng sai lầm.Chỉ có một sai lầm duy nhất là gả con gái mình cho Ôn Mục,khiến con và cháu gái chịu bao đau khổ.Bà thở dài một hơi, năm đó bà phải ở nước ngoài chăm sóc chồng bệnh nặng, không thể quan tâm đến Ôn Ngôn còn nhỏ dại.

Giờ nghĩ lại, lòng bà đầy hối hận.Ôn Ngôn thấy bà thất thần, hỏi:"Bà ngoại đang nghĩ gì vậy?"

Thượng Quan Thư ngồi lại giường:"Tiểu Ngôn... cô gái đó thật sự đối xử tốt với cháu chứ?"

"Vâng.

Cô ấy rất tốt với cháu."

"Vậy thì tốt.

Mẹ cháu không thể có hạnh phúc, bà chỉ mong cháu được hạnh phúc trọn vẹn."

"Bà sắp điều trị xong rồi, mấy hôm nữa chúng ta cùng trở về nhé."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 80: Lùi bước


Gió đầu tháng 6 thổi nhẹ, Thương Từ quay xong cảnh liền trở về khách sạn.Do quay đêm liên tục nên cô cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.Cô vừa nằm xuống giường là ngủ thiếp đi.Khoảng hai tiếng sau, chuông báo thức vang lên.Thương Từ mở mắt, tắt chuông rồi rửa mặt, lập tức đến phim trường.Sóng biển vỗ vào những tảng đá đen nơi bờ biển, Thương Từ bước tới, đạo diễn đứng dậy:"Thương Từ, quầng thâm mắt cô nặng quá rồi đó."

Cô cười cười:"Không sao, tôi trang điểm lại là được."

Cô vào phòng trang điểm, Giang Mặc đang ngồi cạnh chơi game.Thương Từ nhìn gương, không biết có phải ảo giác hay không mà thấy thời gian gần đây trôi qua rất nhanh.Cô nghĩ có lẽ do mình quay phim ngày đêm liên tục nên mới có cảm giác như vậy.Trang điểm xong, cô mặc váy trắng ra bờ biển.

Mái tóc đen buông xõa trên vai, ngũ quan thanh tú lạnh lùng.

Ánh nắng chiếu lên người khiến cô như phát sáng.Cảnh quay bắt đầu, Thương Từ đứng trước biển.

Chỉ sau hai lần quay, cảnh quay hoàn tất.

Cô ngáp một cái rồi trở lại phòng hóa trang thay đồ.Lúc này điện thoại vang lên, Thương Từ bắt máy:"Alo."

"Chào cô, xin hỏi có phải cô Thương không ạ?"

"Vâng, là tôi."

"Có một kiện hàng gửi cho cô, phiền cô ra lấy giúp.

Nhân viên đoàn phim không cho tôi vào."

Thương Từ nghi hoặc:"Tôi đâu có đặt hàng gì đâu."

"Nhưng trên gói hàng ghi đúng tên cô."

Cô tắt máy, lòng nghĩ: Chẳng lẽ là Ôn Ngôn đặt?Cô đội mũ lưỡi trai, bước ra ngoài.Một nhân viên thấy cô thì đưa cho cô một tờ giấy:"Giấy của cô đây."

Thương Từ ngẩn người, vừa định mở ra thì một giọng nữ quen thuộc vang lên:"Giao hàng đến nơi rồi, mời ký nhận."

Thương Từ ngẩng đầu thấy Ôn Ngôn trong bộ vest đen, tay ôm một bó hoa dành dành trắng.Ánh mắt cô dịu dàng, nụ cười ấm áp.

Thương Từ lập tức chạy đến ôm chầm lấy cô.Mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn phủ lên hai người, Thương Từ ôm cô thật chặt:"Chẳng phải chị bảo nửa tháng nữa mới về sao?"

Ôn Ngôn ôm eo cô:"Sao em gầy thế này?"

"Vì vai diễn thôi mà, chị yên tâm, em vẫn ăn uống đầy đủ."

Cô buông Ôn Ngôn ra, mỉm cười:"Vậy chị quay về là để tạo bất ngờ cho em sao?"

Ôn Ngôn đưa hoa:"Ừ."

Thương Từ nhận bó hoa, nhân viên đoàn phim nhìn hai người mà ngỡ ngàng.Ôn Ngôn vuốt tóc cô:"Gầy quá rồi đấy."

"Ai da~ Em là diễn viên mà, phải vì vai diễn chứ.

Chị cứ yên tâm, quay xong phim là em tăng cân ngay."

Cô lại ôm lấy Ôn Ngôn, Tư Dật thấy hai người ôm nhau giữa chốn đông thì vội vàng chạy tới ngăn:"Hai người chưa công khai đấy."

Thương Từ cười trừ, sắc mặt Ôn Ngôn trầm xuống:"Thương Từ, đi với chị."

Tư Dật móc túi lấy ra một chiếc khẩu trang mới, đưa cho Thương Từ:"Đeo cái này vào rồi đi."

"Dạ~"Thương Từ đeo khẩu trang, theo Ôn Ngôn rời khỏi.Tư Dật đứng tại chỗ, lòng thầm than: Đúng là chẳng chịu làm người ta yên tâm.Ôn Ngôn và Thương Từ nắm tay lên xe.Thương Từ tò mò:"Đi đâu thế?"

"Tới rồi sẽ biết."

Cô tựa vào vai Ôn Ngôn, xe bắt đầu lăn bánh.Khoảng một tiếng sau, xe dừng trước một căn biệt thự ở ngoại ô.Thương Từ bước xuống, ánh mắt đầy nghi hoặc.Ôn Ngôn mở cửa biệt thự, trong sân trồng đầy hoa hồng phấn, một người phụ nữ đang ngồi uống trà đọc sách.Bà mặc sườn xám xanh đậm, tóc bạc vấn cao bằng trâm ngọc, tay cầm tách trà thanh nhã.Thương Từ thầm nghĩ: người phụ nữ trước mắt thật đúng kiểu "quý bà tao nhã".Ôn Ngôn gọi:"Bà ngoại."

Người phụ nữ đặt tách trà xuống, nhìn về phía họ, ánh mắt dừng lại ở Thương Từ.Thương Từ mặc áo thun đen và quần jeans, trên mặt còn đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, cô lúng túng:"Bà ngoại ạ?"

"Ừ, chào cháu."

Thượng Quan Thư bước đến nắm tay cô:"Đứa nhỏ này gầy quá, Tiểu Ngôn, cháu không chăm bạn gái gì cả."

Ôn Ngôn định nói, Thương Từ liền giải thích:"Dạ không phải lỗi của chị ấy đâu ạ, là do cháu giảm cân cho vai diễn.

Bà yên tâm, cháu khỏe mạnh lắm ạ."

Thượng Quan Thư cười gật đầu, kéo cô ngồi xuống.Thương Từ lập tức bỏ mũ và khẩu trang, lòng thầm nhủ: thật thất lễ, đến gặp bà ngoại mà chẳng chuẩn bị quà gì**.**Thượng Quan Thư nhìn mặt cô xong cười tươi:"Đẹp quá."

"Cháu cảm ơn bà."

Ôn Ngôn ngồi xuống:"Bà ngoại, đây là bạn gái cháu, Thương Từ."

Cô quay sang Thương Từ:"Đây là bà ngoại chị."

Thượng Quan Thư quan sát hai người:"Tiểu Ngôn mắt nhìn vẫn tốt như mọi khi, hai đứa hợp nhau lắm."

Thương Từ căng thẳng:"Cháu không biết bà đến, không chuẩn bị quà gì... thất lễ quá..."

Bà cười hiền:"Không sao, cháu chính là món quà tốt nhất rồi.

Có được cháu làm cháu dâu là bà mãn nguyện lắm."

Bà mở hộp đen, bên trong là một chiếc nhẫn ruby đỏ rực.Bà lấy ra:"Cái này là dành cho con gái nhà họ Vân."

Thương Từ ngẩn người, Ôn Ngôn thì mỉm cười hài lòng.Bà đeo nhẫn vào ngón giữa của Thương Từ:"Mẹ Tiểu Ngôn mất rồi, nhẫn này vốn dành cho nó.

Nhưng giờ nó nói đã quyết định cưới cháu, nên bà thấy đưa cháu là thích hợp nhất."

"Cái này quý giá quá..."

Thương Từ nhìn ra đây là đồ rất giá trị, đang định từ chối thì Ôn Ngôn lạnh mặt:"Sao?

Em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với chị sao?"

Thương Từ nhìn cô:"Em không có ý đó..."

"Vậy thì nhận đi."

Vừa dứt lời, bà ngoại liền nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén:"Ít dám hù dọa vợ cháu lại!

Nghe chưa!"

Ôn Ngôn lập tức mỉm cười:"Dạ~"Bà gật đầu hài lòng, Thương Từ nhìn nhẫn trên tay, lòng rộn ràng:Ra là chị thật sự muốn cưới mình.Cô mỉm cười, Ôn Ngôn thấy cô ngẩn người liền hỏi:"Sao thế?"

"Không sao cả."

Bà đứng dậy: "Bà đi nghỉ đây.

Hai đứa cũng nghỉ sớm đi."

Cả hai đứng dậy, tiễn bà vào biệt thự.Ôn Ngôn nắm tay Thương Từ:"Đi nào, chúng ta cũng đi ngủ."

"Hả?"

Cô còn chưa hiểu gì thì đã bị Ôn Ngôn dắt sang căn biệt thự bên cạnh.Cô bật đèn, Thương Từ ngạc nhiên không thôi: Nhà giàu thật, mua hẳn hai căn liền kề!Đang ngẩn ngơ thì Ôn Ngôn cởi áo khoác, vứt lên sofa, quay lại ôm lấy mặt cô đặt lên nụ hôn nồng nhiệt.Thương Từ chưa kịp phản ứng, nụ hôn càng lúc càng sâu khiến cô khó thở.Cô liền ôm eo Ôn Ngôn, hai người môi lưỡi quấn quýt.Ôn Ngôn buông ra, trêu chọc:"Kỹ thuật hôn kém đi rồi đấy."

Thương Từ cau mày:"Gì cơ, chị chê em á..."

Chưa nói xong, nụ hôn càng nóng bỏng hơn ập đến.Cô vội đẩy Ôn Ngôn ra:"Đã chê còn hôn nữa?!"

Vừa định quay người, Ôn Ngôn bế bổng cô lên, Thương Từ tức giận:"Thả em xuống mau!"

"Mơ đi."

---Mình có kênh youtube, bạn muốn nghe audio thì ghé kênh nhé ^.^Diên Vĩ Hương: https://www.youtube.com/@dienvihuong
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 81: Phu nhân


Ôn Ngôn bế Thương Từ một mạch lên lầu hai.

Cô mở cửa phòng, đặt Thương Từ lên giường rồi đè người xuống.Thương Từ quay đầu đi, Ôn Ngôn áp sát:"Sao thế?"

"Không phải chị nói kỹ thuật hôn của em kém đi sao?"

Thương Từ nhắm mắt lại:"Em muốn ngủ.

Chị cũng ngủ đi."

Nhìn vẻ giận dỗi của cô, Ôn Ngôn không nhịn được bật cười.

Cô từ trên người Thương Từ ngồi dậy, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi:"Được rồi, ngủ thì ngủ."

Thương Từ hé mắt nhìn, Ôn Ngôn tháo nhẫn, đặt lên tủ đầu giường, rồi cởi áo sơ mi, lộ ra một chiếc áo ba lỗ trắng ôm sát.Làn da trắng như sứ, cổ cao, xương quai xanh rõ rệt khiến Thương Từ nuốt nước bọt khẽ.Ôn Ngôn định ra phòng thay đồ, nhưng vừa quay người thì bị Thương Từ nắm lấy cổ tay:"Chị đi đâu?"

"Đi thay đồ rồi ngủ."

Ôn Ngôn cười nhẹ.

Thương Từ nhíu mày, định nói thì Ôn Ngôn đã áp sát lại:"Sao vậy?

Em không muốn ngủ à?"

Thương Từ nghẹn lời, Ôn Ngôn lại cúi sát hơn, hai đầu mũi gần như chạm nhau:"Hay là em muốn... tiếp tục?"

"Ngủ!

Ngủ đến chết chị luôn!"

Thương Từ tức giận đẩy cô ra, nằm quay lưng lại và nhắm mắt ngủ.Nhưng Ôn Ngôn lại leo lên người cô, khẽ nói:"Chị đột nhiên... không muốn ngủ nữa."

Thương Từ mở mắt:"Ý chị là gì?"

Không trả lời, Ôn Ngôn hôn nhẹ lên cổ cô:"Em... thật sự không nhớ chị chút nào sao?"

Thương Từ nhìn vào đôi mắt xám bạc ấy, làm sao mà cô không nhớ được chứ.Cô vòng tay ôm lấy cổ Ôn Ngôn:"Nhớ chứ...

Nhưng chị bảo kỹ thuật hôn của em kém mà."

"Thì cứ hôn nhiều là sẽ tiến bộ."

Dứt lời, Ôn Ngôn lại hôn lên môi cô.

Hai người bắt đầu triền miên, cuồng nhiệt.Hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt, nỗi nhớ như vỡ òa.

Thương Từ bị Ôn Ngôn "hành" đến mức mềm nhũn trong lòng cô.

Mãi tới rạng sáng, cô mới thiếp đi.Sáng hôm sau, Ôn Ngôn tỉnh dậy – Thương Từ vẫn ngủ say trong vòng tay.

Cô nhẹ nhàng hôn lên trán Thương Từ.Thương Từ mở mắt, đối diện với ánh mắt của Ôn Ngôn:"Hôm nay em còn phải quay cảnh đấy."

Ôn Ngôn buông cô ra:"Ừ, vậy chúng ta đi tắm rồi ăn sáng nhé."

"Em mệt quá...

Chị bế em xuống dưới được không?"

Nghe vậy, Ôn Ngôn lập tức bế cô lên:"Được thôi, phu nhân."

Thương Từ trợn tròn mắt, ôm cổ cô:"Chị vừa gọi em là gì cơ?"

"Không nghe thấy thì thôi~"Ôn Ngôn cố tình kéo dài giọng.

Thương Từ hừ một tiếng rõ dài.Hai người tắm xong cùng nhau rồi xuống nhà, thư ký đã bày sẵn bữa sáng.Anh ta nhìn thấy Thương Từ liền mỉm cười:"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, thư ký Lý."

Thương Từ ngồi xuống, Ôn Ngôn ngồi cạnh, rót sữa cho cô:"Em không được gầy thêm nữa, mấy hôm tới phải ăn uống đầy đủ vào."

"Vâng."

Vừa ăn sáng, Thương Từ vừa mở điện thoại thì thấy Thì Mục nhắn tin:【Thì Mục: Aaaaaaa, hôm qua Cố Dư cầu hôn tớ dưới ánh cực quang đó!】Cô lập tức trả lời:【Thương Từ: Cậu đồng ý chưa?】【Thì Mục: Tất nhiên rồi!】【Thương Từ: Thật tuyệt, bao giờ công khai thế?】【Thì Mục: Còn đợi một thời gian nữa.】Ôn Ngôn thấy Thương Từ cứ nhìn điện thoại, ánh mắt liền trầm xuống:"Em đang nói chuyện với ai vậy?"

"Với Thì Mục.

Cậu ấy nói hôm qua Cố Dư cầu hôn cậu ấy rồi."

Vừa nói, Thương Từ vừa tắt điện thoại.

Ôn Ngôn gật đầu, không nói thêm gì.Thư ký đứng bên nghe được, trên mặt nở nụ cười.Anh ta nháy mắt ra hiệu với Ôn Ngôn nhưng cô hoàn toàn phớt lờ.Anh lắc đầu: "Sếp đúng là khúc gỗ."

Ăn sáng xong, Thương Từ đến phim trường.

Sau khi tiễn cô, Ôn Ngôn ngồi lại trong xe:"Thư ký Lý, thứ tôi nhờ làm xong chưa?"

Thư ký Lý quay đầu:"Làm xong rồi ạ.

Nhà thiết kế Mộc nói chiều nay có thể lấy."

"Ừ."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 82: Bạn gái trà xanh


Thương Từ quay phim liên tục đến tận trưa.

Vừa kết thúc một cảnh quay, cô liền thấy một bóng người quen thuộc ở phía xa.Tuy đạo diễn không phải người của W.S Entertainment, nhưng ông vẫn nhận ra Ôn Ngôn nên vội vàng bước đến bắt tay:"Tổng giám đốc Ôn, đã lâu không gặp!"

Ôn Ngôn bắt tay lại:"Ừm."

"Ngài đến đây là...?"

Đạo diễn ngạc nhiên.

Một tổng giám đốc như Ôn Ngôn sao lại xuất hiện ở đảo Y, lại còn trong đoàn làm phim?Ôn Ngôn nhìn về phía Thương Từ:"Đến để đi cùng bạn gái."

Đạo diễn sững sờ.Bạn gái?Tổng giám đốc Ôn là cong?!Không, khoan đã, điều quan trọng là: bạn gái của cô ấy đang ở trong đoàn phim của mình?!Ông liền nhìn quanh, Thương Từ vẫn đứng tại chỗ.Cô không nghe rõ Ôn Ngôn và đạo diễn đang nói gì.Ôn Ngôn nhìn Thương Từ, hai người ánh mắt chạm nhau.Đạo diễn đảo mắt nhìn hết mọi người trong đoàn nhưng vẫn chưa đoán ra bạn gái Ôn Ngôn là ai.Thương Từ đi tới trước mặt Ôn Ngôn:"Chào Tổng giám đốc Ôn."

Đạo diễn nhìn sang Thương Từ trong đầu lập tức gạch tên cô:Tuyệt đối không thể là cô ấy được!Chẳng lẽ là Tiểu Tống?

Cô ấy dễ thương, nhìn có vẻ hợp gu của Tổng giám đốc Ôn.Ông đang định gọi nữ diễn viên đó đến, thì Thương Từ nói:"Tổng giám đốc Ôn, chị đang đợi ai sao?"

Ôn Ngôn cũng phối hợp diễn:"Ừ, đợi bạn gái."

Đạo diễn đứng bên không nói gì.Thương Từ nghe thấy từ "bạn gái", trên mặt liền hiện lên vẻ thất vọng rõ rệt:"Ồ~ thì ra là đợi bạn gái à~"Ôn Ngôn gật đầu, không nói gì thêm.Thương Từ chu môi:"Bạn gái của chị thật là may mắn, đến mức chị sẵn sàng chờ đợi cô ấy...

Không giống em, chẳng ai đợi cả."

Cô cúi đầu đầy uất ức.Ôn Ngôn thấy cô bắt đầu diễn trò, nhưng cũng không vạch trần.Cô "ừ" một tiếng rồi tiếp tục im lặng.Thương Từ tiến lại gần hơn:"Nhưng bạn gái chị sao lại để chị đứng ngoài nắng lâu thế này?

Trời nắng thế, da chị sẽ bị đen mất đó."

Cô vừa nói vừa đưa tay sờ trán Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn cũng không né tránh:"Không sao, chờ bạn gái là điều nên làm."

Thương Từ gật đầu:"Ồ~ vậy chắc chị mệt lắm nhỉ.

Em có mang theo nước, chị có muốn uống không?"

Ôn Ngôn khẽ lắc đầu tỏ ý không uống.Thương Từ tiếp tục:"Chị vất vả quá...

Nếu em là bạn gái chị, em nhất định không nỡ để chị phơi nắng lâu như vậy đâu."

Đạo diễn nghe mà chết lặng.

Bình thường ông cứ nghĩ Thương Từ là kiểu "nữ thần lạnh lùng", nào ngờ là một trà xanh thứ thiệt!

Mà ông ghét nhất trên đời chính là trà xanh.Vì vậy, ông quyết định: vì công lý, phải cứu lấy Tổng giám đốc Ôn khỏi tay trà xanh này!Ông bước lên: "Thương Từ, đừng làm phiền Tổng giám đốc Ôn nữa, mau đi đọc kịch bản đi!"

Thương Từ uất ức nhìn Ôn Ngôn:"Xin lỗi chị nha~ Có vẻ trưa nay em không thể ăn cùng chị rồi."

Ánh mắt Ôn Ngôn rơi lên người đạo diễn: "Đạo diễn, bạn gái tôi ăn trưa với tôi có được không?"

Câu này khiến đạo diễn não gần như treo máy:"Thương Từ... là bạn gái ngài ạ?"

"Ừ."

Ôn Ngôn nắm tay Thương Từ định rời đi.

Thương Từ quay đầu lại nói:"Đạo diễn, em đi ăn trưa chút nhé~"Hai người cùng rời đi.

Đạo diễn đứng yên nhìn theo bóng lưng hai người, trong đầu nổ tung."

Ôn Ngôn và Thương Từ là một đôi?"

"Cái này mới là... quả dưa siêu to khổng lồ!"

Lúc nãy hai người còn diễn kịch trước mặt mình nữa?!Trợ lý đạo diễn đi tới:"Đạo diễn, có chuyện gì thế ạ?"

Đạo diễn ôm trán:"Không sao...

Chỉ là não tôi cần... nghỉ một lát thôi..."

Trong nhà hàng, Thương Từ và Ôn Ngôn cùng vào một phòng riêng.

Ôn Ngôn gọi món xong, Thương Từ ngồi sát bên cạnh:"Chị ơi, chiều nay chị quay về thành phố à?"

"Không.

Hai ngày này chị ở lại với em."

Thương Từ ngạc nhiên mừng rỡ:"Thật á?!"

"Ừ."

Nghe được câu trả lời, Thương Từ lập tức nắm tay cô, mặt mày rạng rỡ.Ôn Ngôn nhìn cô như vậy cũng không nhịn được mà nở nụ cười:"Vui đến vậy à?"

"Ừ, rất rất vui luôn ấy!"

Cô khoác tay Ôn Ngôn, tựa đầu lên vai cô, miệng cười tủm tỉm.

Ôn Ngôn nhìn cô, khẽ cười không nói.Chợt như nghĩ ra điều gì, Thương Từ ngồi thẳng dậy:"À đúng rồi!

Sau này nếu có cô gái nào nói chuyện với chị kiểu như em hồi nãy thì chị không được nghe theo đâu đấy!

Chị nhất định phải giữ mặt lạnh từ chối, biết chưa?"

Ôn Ngôn nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ thích thú:"Ồ?

Tại sao?"

"Vì kiểu đó là giọng điệu của trà xanh, mà còn là loại trình độ thấp nữa đó!

Chị là con gái, chẳng lẽ không biết sao?"

Ôn Ngôn cười, nâng mặt cô lên: "Tất nhiên là biết.

Nhưng mà... chị lại thích em nói chuyện kiểu đó đấy."

Thương Từ ôm cổ cô: "Chị thích em kiểu ngọt ngào đáng yêu đó hả?"

Ôn Ngôn gật đầu.Thương Từ ghé sát vào:"Hay là... chị thích em gọi chị là "chị ơi~"?"

"Ừ.

Sau này gọi nhiều vào."

"Để em... suy nghĩ đã~"
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 83: Tâm sự đêm của cặp đôi


Thương Từ và Ôn Ngôn ăn trưa xong quay lại phim trường.

Đạo diễn ngồi trên ghế nhìn hai người tay trong tay đi tới, vẻ mặt vẫn còn bối rối.Nhân viên trường quay cũng không giấu được vẻ kinh ngạc: Tổng giám đốc của W.S Entertainment lại nắm tay nữ diễn viên trẻ đang nổi?Tư Vũ Thần thở dài bất đắc dĩ, đi đến chỗ đạo diễn nói nhỏ:"Đạo diễn, phiền ông nhắc nhân viên một tiếng, chuyện này đừng để lộ ra, Ôn tổng và Thương Từ vẫn chưa công khai đâu."

"Tất nhiên rồi."

Đạo diễn gọi trợ lý đạo diễn đến dặn dò.

Lúc này, Thương Từ đang lấy kem chống nắng ra bôi lên tay.Ôn Ngôn xoa đầu cô:"Chiều nay em có nhiều cảnh không?"

"Không nhiều, chỉ hai cảnh thôi."

"Vậy thì tốt."

Máy quay đã vào vị trí.

Ôn Ngôn ngồi bên cạnh đạo diễn, đạo diễn hô:"Action!"

Ánh mặt trời trải dài trên mặt biển, Thương Từ ngồi trước đại dương, nhập vai rất nhanh.

Ôn Ngôn chăm chú theo dõi cô qua màn hình.Phải nói rằng Thương Từ thật sự có tố chất làm diễn viên.

Chỉ trong tám tháng ngắn ngủi, diễn xuất của cô đã tiến bộ vượt bậc.Ôn Ngôn thầm nghĩ:Tại sao ở thế giới kia Thương Từ lại là một bác sĩ?Đạo diễn thấy Ôn Ngôn có vẻ đang suy nghĩ, liền nói:"Ôn tổng, Thương Từ là diễn viên chăm chỉ nhất mà tôi từng thấy trong vài năm gần đây."

Ôn Ngôn nhìn ông, đạo diễn tiếp lời, ánh mắt nhìn về phía Thương Từ:"Tôi không phải đang tâng bốc đâu.

Lúc cô ấy đến thử vai, thật lòng tôi không muốn xem luôn ấy, vì ai mà chẳng biết diễn xuất của cô ta lúc trước thế nào?

Nhưng không ngờ hôm đó cô ấy diễn rất tốt, lại còn cố gắng giảm cân, không ngại hỏi tôi nhiều câu hỏi liên quan đến nhân vật.

Tôi nghĩ cô ấy có tiềm năng đoạt Ảnh hậu."

Ôn Ngôn không ngờ đạo diễn lại đánh giá cao đến vậy.

Giải Ảnh hậu là giấc mơ lớn nhất của Thương Từ, nhưng cũng là thứ rất khó đạt được.Thương Từ quay xong cảnh, thấy Ôn Ngôn đang thất thần liền bước lại gần.

Đạo diễn thấy vậy bèn lặng lẽ đứng lên rời đi, không làm phiền hai người.Thương Từ ngược sáng đứng trước mặt Ôn Ngôn:"Chị đang nghĩ gì vậy?"

Ôn Ngôn nắm tay cô:"Chị đang nghĩ sao bạn gái chị lại giỏi như thế."

Thương Từ hơi ngẩn người:"Giỏi?"

"Ừ.

Em diễn tốt lắm, đạo diễn vừa mới khen em nữa."

Ôn Ngôn đứng dậy, gió biển thổi qua, tóc Thương Từ bị gió làm rối tung.Ôn Ngôn nhẹ nhàng nâng mặt cô lên:"Bạn gái giỏi thế này, bao giờ mới chịu công khai chị đây?"

Thương Từ bật cười:"Thôi nào, trong đoàn ai mà chẳng biết chị là bạn gái em?"

"Nhưng chị muốn cả thế giới đều biết."

Ôn Ngôn ôm chặt lấy cô.

Tư Vũ Thần thấy hai người lại âu yếm thì nhíu mày, định tiến lên thì bị Giang Mạt giữ lại:"Anh định làm gì?"

"Tôi..."

Giang Mạt nhíu mày:"Đừng phá đám người ta.

Tích đức đi, không thì anh sẽ ế cả đời đấy."

Tư Vũ Thần liếc nhìn Giang Mạt, ánh mắt dừng lại ở bàn tay anh ấy đang nắm lấy tay anh.

Anh thấy Giang Mạt đúng là phiền, Giang Mạt cũng phát hiện ra mình đang nắm tay anh, liền buông ra:"Nhìn gì mà nhìn ghê vậy?"

Tư Vũ Thần hừ lạnh không đáp, Giang Mạt lầm bầm: người này thật lạ.Chiều hôm đó, Thương Từ và Ôn Ngôn quay xong thì trở về biệt thự.

Ôn Ngôn ngồi trong thư phòng xử lý công việc, Thương Từ thì đọc kịch bản trong phòng mình.

Bên ngoài bất chợt nổi sấm lớn.Ôn Ngôn đóng máy tính lại, đi ra ngoài.

Thương Từ đeo tai nghe tiếp tục đọc kịch bản.

Khoảng nửa tiếng sau, Ôn Ngôn lên lầu gõ cửa.

Thương Từ tháo tai nghe, đứng dậy:"Không sao đâu, chị vào đi."

Ôn Ngôn đẩy cửa bước vào:"Ăn tối thôi."

Hai người cùng xuống lầu, Thương Từ vừa thấy bàn ăn đầy món ngon, mắt sáng rỡ:"Wow, chị tự nấu cho em à?"

Ôn Ngôn đưa đũa cho cô:"Ừ.

Mời bà xã dùng bữa."

Nghe Ôn Ngôn gọi "bà xã", mặt Thương Từ đỏ bừng, nhanh chóng nhận lấy đũa và bắt đầu ăn.

Ôn Ngôn không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn Thương Từ thì ngắm nhìn Ôn Ngôn.

Cô ấy buộc tóc gọn gàng, mặc áo đen đơn giản, mặt mộc không son phấn mà vẫn đẹp đến mê mẩn.Ôn Ngôn thấy Thương Từ ngẩn người:"Nghĩ gì vậy?"

Thương Từ đặt đũa xuống:"A Ngôn, em như thấy được cuộc sống sau khi tụi mình kết hôn ấy."

"Hửm?"

"Chị xem này: Em đọc kịch bản trong phòng, chị làm việc trong thư phòng, rồi mình cùng nhau ăn cơm, đi dạo.

Sau đó nuôi thêm một con mèo nữa, được không?"

Thương Từ nói đến tương lai bằng ánh mắt đầy mong chờ.Ôn Ngôn mỉm cười:"Em đang cầu hôn chị đấy à?"

Mặt Thương Từ đỏ lên: "Không có!

Ai cầu hôn kiểu này chứ!

Em chỉ là tưởng tượng tương lai thôi mà..."

Ôn Ngôn đặt đũa xuống, ngồi cạnh Thương Từ, ánh mắt dịu dàng:"Được, mình nuôi mèo.

Em làm đại minh tinh, chị làm khán giả của em.

Tan làm cùng nhau nấu ăn, cho mèo ăn, đi dạo.

Rảnh thì đi du lịch."

Thương Từ cười rạng rỡ trở lại, nhưng rồi cô như chợt nhớ ra điều gì:Đây là thế giới trong truyện...Liệu những điều đó có thực hiện được không?Bên ngoài trời mưa to, Ôn Ngôn vẫn tiếp tục gắp thức ăn:"Ăn nhiều một chút."

"Vâng."

Bầu trời tối sầm, mưa rơi như trút.

Tiếng mưa tí tách rơi trên lá cây nghe thật êm tai.Thương Từ nằm trong vòng tay Ôn Ngôn, trong khoảnh khắc ấy, cô ước thời gian có thể ngừng lại.Ôn Ngôn thấy cô mãi im lặng, liền hỏi:"Gần đây em hay thẫn thờ lắm đấy."

"A Ngôn, chị nói xem...

Người không cùng thế giới... có thể vượt qua tất cả để yêu nhau không?"

Nghe câu hỏi, Ôn Ngôn cúi mắt: "Em đang nói... giống như tụi mình à?"

Thương Từ nghe vậy liền ngồi bật dậy khỏi vòng tay Ôn Ngôn, nhìn cô chằm chằm.Giọt mưa đọng trên cửa kính, rồi chảy dài xuống.Ôn Ngôn cũng ngồi dậy, ánh mắt bình thản.Thương Từ nhìn thẳng vào mắt cô: "Vậy ra... chị biết hết mọi chuyện rồi đúng không?"

Ôn Ngôn gật đầu.

Thương Từ lúc này lo lắng đến thắt ruột.

Cô sợ rằng nếu nói ra điều gì, chiếc kim đồng hồ sẽ lại xuất hiện, cốt truyện sẽ dừng lại.Ôn Ngôn khẽ cau mày: "Em vốn là một bác sĩ đúng không?"

Thân thể Thương Từ khẽ run, cô nhẹ gật đầu nhưng không nói thêm.Ôn Ngôn tiếp lời: "Vậy ở thế giới đó... em là người như thế nào?"

Thương Từ do dự, nhưng rồi lại thấy Ôn Ngôn tưởng cô không muốn nói nên nói nhỏ:"Không phải em không muốn nói... mà là em có điều khó nói.

Nhưng em có thể nói với chị rằng: chị đoán đúng hết rồi.

Em là bác sĩ phục hồi chức năng, mỗi ngày đều tập thể thao, đi làm, tan ca, tập quyền, thỉnh thoảng đi chơi với bạn bè."

Nói xong, cô lặng lẽ nhìn quanh – không có dấu hiệu lạ nào cả, trái tim đang lo lắng của cô mới yên tâm lại.

"Vậy... gương mặt của Phó Tri Kỳ cũng giống y hệt sao?"

Ôn Ngôn nhíu mày, Thương Từ gật đầu: "Ừ."

Trong mắt Ôn Ngôn hiện lên một cảm xúc khó tả.

Trước đây chỉ là cô đoán, giờ Thương Từ thừa nhận, cô thật sự thấy lo sợ.Nếu vậy, nếu một ngày Thương Từ quay lại thế giới kia...

Cô không dám tưởng tượng mình sẽ thế nào.Thương Từ lại nằm vào lòng Ôn Ngôn:"Thật ra... em nghĩ ngày đó em đưa chai rượu cho người đó là đúng.

Nếu hôm ấy em không bước vào cửa hàng tiện lợi đó, không đưa chai rượu ấy...

Em đã không gặp được chị."

Ôn Ngôn ôm chặt lấy cô:"Chúng ta hãy sống tốt hiện tại.

Đừng nghĩ quá xa."

"Vâng.

Em biết rồi."

Nói xong, hai người nằm xuống, Thương Từ ôm Ôn Ngôn ngủ thiếp đi trong vòng tay người yêu.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 84: A Ngôn, sinh nhật vui vẻ


Sau khi ở lại đảo Y cùng Thương Từ quay phim hai ngày, Ôn Ngôn lại trở về thành phố S.Từ khi cô đi, Thương Từ tiếp tục ghi hình mỗi ngày.

Đạo diễn vì muốn đẩy nhanh tiến độ nên đã tăng cường lịch quay.

Một tuần trôi qua, hôm nay Thương Từ quay liên tục suốt ngày đêm.Cô về khách sạn thu dọn hành lý, thay quần áo rồi đến sân bay.Trước khi lên máy bay, cô còn đặc biệt nhắn tin:[Thương Từ]: Đạo diễn cho em nghỉ hai ngày, em về thành phố S một chút.[Tư Vũ Thần]: Được đấy cô nương, giờ đang ở đâu rồi?[Thương Từ]: Ở sân bay.[Tư Vũ Thần]: Cô giỏi lắm, chơi trò "tiền trảm hậu tấu" hả?

Đợi đó![Thương Từ]: Không nói nữa nha, lên máy bay đây~Cô tắt máy, ngồi cạnh cửa sổ.Khi máy bay cất cánh, mây trắng trời xanh trải dài ngoài ô kính,Thương Từ khẽ cười, cô rất mong chờ tối nay.Sau hai tiếng bay, máy bay hạ cánh.

Thương Từ che kín người rời sân bay, rồi đi thẳng đến căn hộ, gửi hành lý xong lại đến nhà hàng đã đặt chỗ.Phục vụ vừa thấy cô liền bước đến:"Thưa cô Thương, mọi thứ đã chuẩn bị xong."

"Cảm ơn mọi người, làm phiền rồi."

Cô lấy điện thoại nhắn tin:[Thương Từ]: Bên chị sao rồi?[Lý thư ký]: Sắp xong rồi!Trong lúc đó, Ôn Ngôn đang ngồi xử lý công việc.

Lý thư ký gõ cửa bước vào, nhìn máy tính bảng trong tay rồi báo: "Ôn tổng, 9 giờ tối nay chị có bữa tiệc với Tổng giám đốc Trương."

Ôn Ngôn tháo kính, day trán:"Không phải là ngày kia sao?"

"Không ạ, là hôm nay."

Ôn Ngôn trầm ngâm, có lẽ vì quá bận nên đã nhầm lẫn lịch trình.

Cô cầm tách cà phê trên bàn nhấp một ngụm: "Được rồi."

Thư ký Lý thở phào, mỉm cười hỏi:"Cần thay đồ không ạ?"

"Không cần."

Lý thư ký đưa tài liệu, Ôn Ngôn ký xong.8 giờ tối, Ôn Ngôn vào thang máy, lấy điện thoại:[Ôn Ngôn]: Tối nay chị có cuộc gặp làm ăn, em quay xong chưa?[Thương Từ]: Chưa đâu, em còn hai cảnh nữa.[Ôn Ngôn]: Nhớ nghỉ ngơi và ăn uống.

Gửi ảnh cho chị.[Thương Từ]: Vâng ạ.

Chị cũng đừng uống nhiều rượu nha.

Yêu chị!Ôn Ngôn ngồi ghế sau xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lý thư ký và tài xế nhìn nhau.

Lý thư ký lén đưa điện thoại cho tài xế xem vị trí, người kia gật đầu.Xe đến trước nhà hàng phương Tây.

Ôn Ngôn mở mắt, Lý thư ký xuống xe mở cửa cho cô.Ôn Ngôn vừa định nói thì Lý thư ký vội ôm bụng: "Ôn tổng... em bị đau bụng, chị cứ vào trước đi, em đến ngay!"

Tài xế cũng xuống xe, Lý thư ký kéo tay anh: "Anh đi cùng tôi."

Hai người lập tức chạy đi, bỏ lại Ôn Ngôn bối rối đứng ngoài cửa.

Cô cảm thấy hôm nay Lý thư ký hành xử có chút kỳ lạ, nhưng vẫn vào nhà hàng.Bên trong khá tối, như chưa bật đèn.

Trên tường treo vài bức tranh sơn dầu, ghế ngồi đều trống, chỉ có một bàn giữa đặt nến và hoa.Ôn Ngôn hơi cau mày, định quay đi thì một phục vụ bước đến, đưa cho cô tờ giấy.Cô mở ra, chỉ vỏn vẹn: [Đi thẳng về phía trước.]Ôn Ngôn nghi hoặc bước tới.

Mỗi bước chân cô đi qua, một ánh đèn liền bật sáng.

Khi đến giữa, một người mặc bộ đồ thú bông hình thỏ bước ra.Người đó trao cho cô một bó hoa dành dành.Cô nhìn chằm chằm vào bó hoa, chưa hiểu chuyện gì.

"Cậu là..."

Người mặc đồ thỏ lại đưa cho cô một chiếc hộp.Ôn Ngôn mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay hình hoa dành dành, có gắn đá lấp lánh.

Kèm theo đó là một tấm thiệp.Cô dừng mắt ở dòng chữ:[A Ngôn, sinh nhật vui vẻ.

Hy vọng chị thích món quà này. – Thương Từ.]Đúng lúc ấy, tiếng đàn piano vang lên.Ôn Ngôn ngẩng lên Thương Từ mặc sơ mi trắng, đang ngồi trước cây đàn.

Ngón tay trắng trẻo lướt trên phím đàn đen trắng, ánh đèn chiếu rọi lên người cô.Ôn Ngôn sững sờ, quá đẹp đẽ.Bản nhạc ấy cô biết, là "Moon River" giai điệu dịu dàng và lãng mạn.Thương Từ đàn xong thì đứng dậy, bước đến gần cô với nụ cười dịu dàng.Cô dừng lại trước mặt Ôn Ngôn: "A Ngôn, sinh nhật vui vẻ."

Ôn Ngôn cảm thấy sống mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại: "Chị không phải đang mơ đấy chứ?"

Vừa dứt lời, một nụ hôn dịu dàng đặt lên môi cô.Thương Từ cười: "Còn thấy là mơ không?"

Ôn Ngôn ôm chặt cô, Thương Từ cũng ôm lại:"Thấy bạn gái về, có vui không?"

"Vui lắm."

Ôn Ngôn vốn biết hôm nay là sinh nhật mình, nhưng cô chưa từng tổ chức sinh nhật, cũng chẳng để tâm.

Không ngờ Thương Từ quay về từ đảo Y chỉ để mừng sinh nhật cho cô.Sau khi ôm nhau xong, hai người cùng ngồi xuống.

Thương Từ giúp cô đeo chiếc vòng tay: "Chị không được tháo cái này ra đâu nha.

Em tự thiết kế đó!"

Ôn Ngôn kinh ngạc:"Tự thiết kế?"

"Ừ, đây là sinh nhật đầu tiên em bên chị, nên em muốn tặng quà độc nhất vô nhị."

Nhân viên phục vụ rót rượu.Ôn Ngôn nhìn cô: "Em dám lừa chị là đang quay phim à?"

Thương Từ chu môi: "Đây gọi là lời nói dối thiện ý mà~""Em mua chuộc cả Lý thư ký à?"

Thương Từ cười ngượng: "Ừm...

đúng vậy."

Ôn Ngôn bật cười, nhấp ngụm rượu: "Hy vọng sinh nhật nào em cũng ở bên chị."

Thương Từ không trả lời.Họ ăn tối xong, nhân viên mang bánh kem ra.Ôn Ngôn thấy trên bánh có hai nhân vật nhỏ vẽ nguệch ngoạc, cười nói: "Đừng nói là em làm đấy nhé."

Thương Từ gật đầu: "Đúng rồi.

Nhưng mà em run tay nên vẽ hơi xấu chút..."

Cô cắm nến, bật lửa, đèn trong nhà hàng tắt đi "Chị mau ước đi!"

Ôn Ngôn chắp tay nhắm mắt.

Cô không có mong ước gì to tát – chỉ mong Thương Từ luôn bình an khỏe mạnh, để hai người có thể cùng nhau đi qua rất nhiều năm tháng.Cô mở mắt, thổi tắt nến.

Đèn sáng trở lại, Thương Từ ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cánh tay cô."

Tối nay còn có quà khác nữa đấy."

"Quà khác?"

"Ừm."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 85: Xem em thể hiện thế nào


Sau khi ăn tối xong, Thương Từ và Ôn Ngôn rời khỏi nhà hàng.

Hai người ngồi trên xe, Thương Từ tựa vào vai Ôn Ngôn ngủ thiếp đi.Dù trang điểm nhẹ, nhưng Ôn Ngôn vẫn nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, trong lòng không khỏi xót xa, khẽ nắm lấy tay Thương Từ.Xe về đến căn hộ hai người ở chung, Ôn Ngôn bế Thương Từ xuống xe và đi vào thang máy."

Thật ra em có thể tự đi mà."

Thương Từ nhỏ giọng nói."

Em trông mệt lắm rồi, cứ để chị bế em về."

"Bạn gái em đúng là chu đáo ghê~" Thương Từ cười, ôm lấy cổ cô.Về đến nhà, Ôn Ngôn vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc khắp nơi.Cô đặt Thương Từ xuống ghế, hơi nghi hoặc.Thương Từ mím môi cười, nói:"Em vào nhà vệ sinh chút nha~""Ừ."

Ôn Ngôn ngồi trên ghế salon, Thương Từ bước vào phòng tắm rất lâu vẫn chưa ra.

Cô bắt đầu lo lắng liệu Thương Từ có ngủ quên trong đó không, bèn đến gõ cửa:"Tiểu Từ, em ổn chứ?"

"Không sao, em sắp xong rồi."

"Ừ."

Ôn Ngôn quay lại ghế, lấy điện thoại lên xem.

Ngay lúc đó, cửa phòng tắm mở ra c,ô ngẩng đầu thì sững sờ.Thương Từ mặc một bộ váy ngủ lụa đỏ, hở vai, bó sát, gợi cảm.

Trang điểm tỉ mỉ, váy chỉ dài đến đùi.Cô cúi xuống, những đường cong quyến rũ khiến ánh mắt Ôn Ngôn bất giác dừng lại.Cô nuốt khan: "Em định làm gì đấy?"

Trong lòng Thương Từ âm thầm trợn trắng mắt: Còn cần hỏi sao?

Em mặc thế này rồi mà chị vẫn như con gái thẳng chính hiệu à?!Nhưng mặt ngoài vẫn nở nụ cười, cô nắm tay Ôn Ngôn kéo vào phòng ngủ và đóng cửa lại: "Chị nghĩ em muốn làm gì nào?"

Ôn Ngôn nhìn cô từ trên xuống dưới rồi giả ngơ: "Không biết."

Nụ cười của Thương Từ biến mất.

Cô ép Ôn Ngôn vào tường, hạ giọng: "Là em không còn quyến rũ được chị nữa sao?"

Ôn Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô rồi bế bổng cô lên giường.Thương Từ giật mình.Ôn Ngôn cúi người, bàn tay thon dài lướt nhẹ trên đùi cô rồi từ từ trượt lên trên: "Thì ra đây là quà tặng."

Thương Từ vòng tay qua cổ cô:"Vậy chị có thích không?"

"Xem em biểu hiện thế nào đã."

Thương Từ định nói gì đó, nhưng Ôn Ngôn đã đặt tay vào một nơi mềm mại nhất, khiến cô khẽ siết chặt chân lại.Ôn Ngôn tháo trang sức, buộc tóc lên.

Tim Thương Từ bắt đầu đập thình thịch.Cô đè lên người Thương Từ, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống môi cô.Trong phòng vang lên tiếng thì thầm ướt át kéo dài đến tận nửa đêm.Lúc này, Thương Từ đang trong phòng tắm tắm rửa, cả người mỏi nhừ, hai chân mềm oặt dựa vào tường.Ôn Ngôn mở cửa bước vào, Thương Từ vội nói: "Hôm nay... không được nữa đâu."

Ôn Ngôn bật cười: "Chị chỉ vào tắm thôi, em đang nghĩ gì vậy?"

Thương Từ nhìn cô đầy nghi ngờ.Ôn Ngôn cởi áo choàng, hai người bắt đầu tắm cùng nhau.Tắm xong, Thương Từ nằm trong lòng Ôn Ngôn và ngủ say.

Ôn Ngôn ôm cô, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.Sáng hôm sau, tiếng điện thoại vang lên.Thương Từ nhíu mày, còn Ôn Ngôn vội nghe máy."

Alo."

"Chị, ba nhập viện rồi!"

đầu dây bên kia là giọng của Ôn Vân Hy.Nghe xong, Ôn Ngôn tỉnh hẳn, cô bật dậy:"Sao lại thế?"

"Xuất huyết não, hôn mê rồi!"

Ôn Ngôn cúp máy.Thương Từ ngồi dậy theo:"Chuyện gì vậy?"

"Ba chị bị xuất huyết não, đang cấp cứu."

Nói xong, cô đứng lên thay đồ.

Thương Từ nghe xong thì hơi sững người, sau đó cũng nhanh chóng thay đồ:"Em đi với chị."

"Ừ."

Hai người mặc xong, xuống tầng và lên xe.

Thương Từ nhìn Ôn Ngôn đầy lo lắng.Nhưng Ôn Ngôn không biểu lộ gì, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng.Thương Từ không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô.
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 86: Tiếp quản tập đoàn Ôn thị


Thương Từ và Ôn Ngôn nhanh chóng đến bệnh viện.

Ngoài phòng bệnh, Ôn Vân Hy đang tựa lưng vào tường hành lang, mắt dán vào điện thoại.

Tiêu Vân thì ngồi trên ghế, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, trông vô cùng mệt mỏi.

Khi thấy Ôn Ngôn bước tới, Ôn Vân Hy lập tức cất điện thoại, đứng thẳng người.Ôn Ngôn hỏi: "Bác sĩ nói sao rồi?"

Ôn Vân Hy đáp: "Xuất huyết não do cao huyết áp, đang hôn mê nên phải đưa vào ICU theo dõi."

Nói xong, cô liếc sang Thương Từ và khẽ gật đầu chào.Thương Từ cũng lễ phép đáp lại.Ôn Ngôn không nói gì thêm, chỉ lấy điện thoại ra:"Thư ký Lý, lập tức đến Ôn thị, thông báo triệu tập cuộc họp ban giám đốc."

"Vâng."

Cúp máy, Tiêu Vân đứng dậy, giọng đầy bức xúc:"Đến nước này rồi mà con còn lo mấy chuyện đó?

Ba ruột con đang nằm trong phòng bệnh kia kìa, con còn tâm trí mà họp hành à?"

Ôn Vân Hy định nói, nhưng Ôn Ngôn lạnh nhạt cắt lời:"Vậy con nên đứng đây khóc với mẹ, chờ người khác thừa cơ nuốt trọn Ôn thị sao?"

Tiêu Vân nghẹn họng, không thốt nên lời.Ôn Ngôn tiếp lời: "Mẹ và Vân Hy ở lại chăm sóc ba.

Con còn nhiều việc phải làm."

Nói rồi, cô nắm tay Thương Từ rời đi.

Trên xe, Ôn Ngôn day trán, vẻ mặt mỏi mệt.Thương Từ nhìn thấy nhưng không biết nên nói gì.Ôn Ngôn khẽ nói:"Tiểu Từ, có lẽ chị lại bận rồi."

"Không sao đâu, em hiểu mà."

Thương Từ nắm lấy tay cô: "Em hiểu và tin chị."

Ôn Ngôn mở mắt, bốn mắt nhìn nhau.Cô gật đầu: "Ừm, cảm ơn em."

Vì không muốn làm phiền Ôn Ngôn, Thương Từ đã về nhà trước.Cô định về nhà họ Thương, nhưng Thương Vân Nam và Bạch Kỳ đều không có ở nhà, nên đành quay về căn hộ riêng của mình.Tập đoàn Ôn thịTrong phòng họp, các thành viên hội đồng quản trị đang xôn xao bàn tán.Lúc này, cửa mở ra tất cả cùng nhìn lên.Ôn Ngôn bước vào, khoác bộ vest đen, đôi mắt sau cặp kính sắc lạnh và quyết đoán.Cô ngồi xuống, lạnh lùng lên tiếng: "Chắc mọi người đều biết, Chủ tịch đang nhập viện.

Từ giờ, công việc của Ôn thị tôi sẽ tiếp quản."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.Một người chuẩn bị lên tiếng, nhưng Ôn Ngôn đã nhanh chóng chặn lại: "Sao?

Có ai có ý kiến gì không?"

Ánh mắt cô quét qua khắp phòng, khí thế sắc bén áp đảo toàn bộ.Không ai dám mở miệng.Căn phòng chìm vào im lặng, Ôn Ngôn đứng dậy: "Nếu không có ai phản đối thì từ hôm nay, tôi chính thức ở lại Ôn thị."

Nói rồi cô rời khỏi phòng.Lúc này, mọi người mới xì xào:"Xong rồi, đại tiểu thư này nổi tiếng nóng tính đó."

"Ơ, không cần biểu quyết à?"

"Biểu quyết gì?

Trước giờ cô ấy là Phó chủ tịch, giờ lên chính thức cũng hợp lý thôi."

Ôn Ngôn bước vào văn phòng Chủ tịch.Cô đi đến bàn làm việc, tháo tấm bảng tên xuống và đưa cho thư ký Lý:"Đổi tên."

"Vâng ạ."

Thư ký rời đi.Ôn Ngôn bước đến cửa kính toàn cảnh, ánh mắt nhìn ra toàn thành phố, giữa chân mày khẽ nhíu lại.Cùng lúc đó, Thương Từ nằm trên giường, lặng lẽ suy nghĩ.Ôn Mục đột quỵ rồi hôn mê, thật quá đột ngột.Cô trở mình, nghĩ đến việc Ôn Ngôn dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng chắc chắn trong lòng cũng đang rất đau, dù gì cũng là cha ruột.Cô ngồi dậy, lặng lẽ thở dài.Còn ba tháng nữa là tròn một năm kể từ ngày cô xuyên vào cuốn sách này.Trong gần một năm qua, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện...Đúng lúc này, cửa mở Ôn Ngôn trở về.Thương Từ lập tức đứng dậy: "Chị về rồi."

Ôn Ngôn gật đầu, cởi áo khoác và ngồi xuống giường.Thương Từ ôm cô từ phía sau: "Chắc chị mệt lắm rồi..."

Ôn Ngôn trầm giọng nói:"Lúc trước, chị nghĩ nếu nghe tin ông ấy ngã gục, mình sẽ rất vui.

Dù sao thì ông ấy từng làm mẹ chị khổ sở, cũng chưa từng cho chị một chút tình cha nào cả.

Nhưng đến lúc này, trong lòng chị lại thấy nghẹn ngào..."

Nói xong, cô nhắm mắt lại.Thương Từ nhẹ giọng an ủi:"Em hiểu cảm giác đó, A Ngôn.

Đừng gượng ép cảm xúc mình quá, hãy cứ thuận theo tự nhiên."

"Ừ... chị biết rồi."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 87: Không thể trả lời


Ngày hôm sau, Thương Từ quay lại đảo Y để tiếp tục quay phim, còn Ôn Ngôn thì từ khi tiếp quản Ôn thị đã bận đến mức không thở nổi.Lúc đầu, Thương Từ nghĩ do lịch trình quá dày đặc nên cảm giác thời gian trôi nhanh.

Nhưng hôm nay khi nhìn đồng hồ đeo tay, cô nhận ra điều gì đó không ổn, kim đồng hồ đang quay nhanh bất thường.Cô tựa vào lưng ghế, chau mày: "Lẽ nào... thật sự sắp quay lại hiện thực rồi?"

Đang suy nghĩ, Tư Dật Thần mở cửa bước vào: "Thương Từ, em đang nghĩ gì vậy?"

Thương Từ lắc đầu, không đáp.Cô đứng dậy, bước tới gần anh: "Em còn một cảnh nữa, đi quay đã."

Rồi rời đi, để lại Tư Dật Thần đứng lại với ánh mắt nghi hoặc.Gần đây, anh thấy Thương Từ thường trầm tư, như đang lo lắng điều gì.

Chẳng lẽ đã cãi nhau với Ôn Ngôn?Lúc đến phim trường, đạo diễn đang trò chuyện cùng một người phụ nữ, chính là Dư Tấn.Thương Từ lễ phép gật đầu chào: "Chào tiền bối Dư."

Dư Tấn mỉm cười đáp lại.Thương Từ thở dài, quay trở lại vị trí quay, tiếp tục công việc.Hoàng hôn buông xuống.Thương Từ ngồi bên bờ biển, lặng lẽ uống rượu một mình.Ánh chiều tà phủ lên người cô, ánh mắt cô đầy những cảm xúc khó gọi tên.Dư Tấn thấy bóng lưng ấy, liền bước đến và ngồi xuống bên cạnh.Cô liếc thấy bên cạnh Thương Từ có kha khá vỏ chai, liền giật lấy chai rượu trong tay cô:"Đừng uống nữa."

"Là cocktail thôi, độ cồn không cao."

Thương Từ đáp lại rồi lại mở chai khác uống tiếp.Dư Tấn nhận ra cô đang không ổn:"Em sao vậy?

Cãi nhau với Ôn Ngôn à?"

"Không phải đâu.

Em hiểu mà, bây giờ chị ấy là Chủ tịch một tập đoàn, bận rộn là chuyện đương nhiên.

Em như vậy là vì chuyện khác..."

Cô ngước nhìn bầu trời, ánh mắt xa xăm.Dư Tấn lặng lẽ ngắm nhìn góc nghiêng của cô gái bên cạnh; gương mặt này, mình đã lén nhìn bao nhiêu lần...Nhưng cô gái này, ngoài ngoại hình, chẳng có chút nào giống người cũ.Dư Tấn cũng mở một chai rượu, uống một ngụm rồi cúi đầu.Thương Từ thấy cô có vẻ tâm trạng liền nhớ lại chuyện cũ.Thật ra, Thương Từ không hiểu nếu Dư Tấn từng thích nguyên chủ, sao lại hẹn hò với nhiều cô gái như vậy, làm "trà xanh biển cả"?Nói trắng ra, chắc là... không đủ thích.Cô khẽ dịch người ra xa một chút.Dư Tấn nhận ra động tác ấy: "Em có ý gì vậy?"

Thương Từ không trả lời.Dư Tấn ngơ ngác: "Chị có làm gì khiến em khó chịu sao?

Từ lúc quay xong lần trước, em cứ như đang cố tránh mặt chị."

Thương Từ nhìn cô:"Không có."

"Thương Từ, em thật sự... không nhớ gì sao?"

Vừa nói xong, Thương Từ lập tức bịt miệng Dư Tấn lại.

Dư Tấn sững sờ, con ngươi rung động.Thương Từ nghiến răng: "Đừng nói nữa."

Dư Tấn ngoan ngoãn ngồi yên, Thương Từ mới từ từ buông tay.Nếu Dư Tấn mà dám nói gì như 'em không phải là nguyên chủ' thì rất có thể lại khiến cốt truyện bị đảo lộn lần nữa.Thương Từ đang định đứng dậy thì Dư Tấn nói tiếp: "Em đang giả vờ mất trí nhớ sao?"

Thương Từ cạn lời, tay siết chặt thành nắm đấmNếu có thể, cô muốn đập cho Dư Tấn một trận để im miệng.Dư Tấn thấy cô không trả lời, tưởng là mặc nhận.Cô đứng dậy: "Vậy... em còn nhớ lần cuối cùng gặp nhau chị đã nói gì, đúng không?"

Thương Từ duỗi cổ tay, đứng lên.Dư Tấn vội lùi một bước:"Em định làm gì vậy?"

"Tiền bối Dư, dạo gần đây em lâu rồi không đánh ai cả."

Thấy tình hình nguy hiểm, Dư Tấn vội lùi thêm bước nữa:"Có gì từ từ nói được không?

Chị chỉ muốn hỏi... em còn nhớ hay không thôi mà..."

"Nhớ thì sao, không nhớ thì sao?"

Thương Từ lạnh lùng nói.Dư Tấn nghe xong, chỉ biết cúi đầu, thất vọng và buồn bã.Cô biết chứ, việc Thương Từ và Ôn Ngôn ở bên nhau chính là câu trả lời rõ ràng nhất.Thương Từ thấy dáng vẻ u sầu ấy cũng cảm thấy phiền lòng, nhíu mày định nói gì đó lại thôi.Cô cúi người nhặt đống vỏ chai, cầm lên rồi rời đi.Đi được vài bước, cô ngoái đầu lại nhìn bóng lưng Dư Tấn.

Dáng lưng ấy cũng mang đầy vẻ cô đơn.Thương Từ khẽ lẩm bẩm: "Tôi không thể thay nguyên chủ trả lời chị được... xin lỗi."

Nói xong, cô quay người rời đi.Dư Tấn vẫn đứng im tại chỗ, nhẹ giọng: "Thôi vậy... chỉ cần em hạnh phúc là được rồi."
 
[Bhtt] [Edit - Hoàn] [Xuyên Sách] Nữ Phụ Trà Xanh Cùng Tổng Tài Cãi Vã Mỗi Ngày
Chương 88: Bản ghi nhớ của Ôn Ngôn


Sau khi về khách sạn, Thương Từ đi tắm.Tắm xong, cô ngồi trên giường, ngẩn người."

Nguyên chủ đã chết thật sao?

Hay chỉ là trốn đi đâu đó?"

Trong đầu cô toàn là nghi vấn này.Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, là cuộc gọi video từ Ôn Ngôn.Thương Từ nhấn nhận cuộc gọi, nhưng không thấy Ôn Ngôn bật camera.Cô nghi hoặc: "Sao chị không bật camera?"

Đầu dây bên kia chỉ đáp gọn: "Mở cửa đi."

Thương Từ sửng sốt, lập tức bật dậy chạy ra mở cửa.Vừa mở ra đã thấy Ôn Ngôn đứng đó, trên tay là một bó hoa baby trắng.Thương Từ kéo cô vào phòng, ánh mắt Ôn Ngôn đầy dịu dàng: "Nhớ chị không?"

Cô lập tức ôm lấy Ôn Ngôn: "Nhớ, nhớ lắm luôn.

Sao chị lại đến đây?"

Ôn Ngôn đưa bó hoa trong tay ra: "Vì nhớ em nên tới.

Sáng mai chị phải quay về rồi."

Thương Từ nghe vậy không khỏi xót xa.Cô nhận lấy bó hoa, nhỏ giọng:"Thật ra chị không cần đến tận đây đâu...

Em có thể về tìm chị mà."

"Không sao.

Chị biết bạn gái chị thích được ở bên chị nên muốn tranh thủ bên em nhiều một chút."

Ôn Ngôn cười, cởi áo vest ra.

Thương Từ nhận lấy rồi treo vào tủ."

Chị ăn gì chưa?"

"Rồi, chị đi tắm chút."

"Ừ."

Ôn Ngôn đặt điện thoại lên bàn rồi vào phòng tắm.

Thương Từ ngồi xếp áo sơ mi của cô.Lúc này, điện thoại Ôn Ngôn báo tin nhắn.

Cô vô tình thấy hình nền là ảnh chụp chung của hai người.Điện thoại lại đổ chuông, là cuộc gọi.Thương Từ đứng dậy, gọi vọng vào:"A Ngôn, em gái chị gọi này."

"Em nghe giúp chị đi."

Thương Từ nhận cuộc gọi:"Alo?"

"Chị Thương Từ ạ?"

"Ừ, Ôn Ngôn đang tắm, em gọi lại sau nha."

"Không sao, nói chị biết là được.

Mai em phải đi H quốc một chuyến."

"Ừ, được rồi."

Gác máy xong, cô thấy ứng dụng ghi chú **** đang mở sẵn trên điện thoại Ôn Ngôn.Cô hơi tò mò, định xem thử rồi lại ngần ngại vì thấy không lịch sự, nên tắt đi.Ngồi trên giường, cô cứ lăn tăn mãi.

Ghi chú chắc là lịch làm việc thôi, nhưng vẫn không khỏi tò mò.Ôn Ngôn tắm xong, vừa sấy tóc, Thương Từ đã từ phía sau ôm lấy cô.Ôn Ngôn bật cười:"Chị đang sấy tóc mà."

"Để em làm cho."

Ôn Ngôn gật đầu đồng ý, đưa máy sấy cho cô.Thương Từ cầm máy lên, rồi do dự hỏi:"Chị thường ghi gì trong ứng dụng ghi chú vậy?"

Ôn Ngôn lấy điện thoại đưa cho cô:"Tự xem đi là biết."

Thương Từ lắc đầu, tiếp tục sấy tóc cho cô.Ôn Ngôn vòng tay ôm lấy eo cô:"Chắc không muốn xem thật à?"

Sấy tóc xong, Ôn Ngôn ôm chặt eo Thương Từ rồi hôn lên môi cô.Nụ hôn kéo dài khiến Thương Từ như nghẹt thở.Sau đó, Ôn Ngôn lại đưa điện thoại ra:"Nếu tò mò thì cứ xem.

Trong máy chị chẳng có gì bí mật."

Thương Từ cũng đưa điện thoại mình cho Ôn Ngôn: "Vậy xem luôn của em đi."

Ôn Ngôn mở máy Thương Từ, thấy hình nền là ảnh mình, trong ảnh, cô đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.Cô bật cười mở album ảnh, toàn là ảnh của mình.Còn Thương Từ mở điện thoại Ôn Ngôn, thấy ảnh nền là ảnh hai người.Rồi cô mở ứng dụng ghi chú; ngay lập tức, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.【Kỷ niệm yêu nhau: 25/12】【Sinh nhật Thương Từ: 12/12】【Những ngày đặc biệt của cô ấy: khoảng giữa mỗi tháng】Kéo xuống nữa:【Hạ đường huyết, dễ đau đầu, đau lưng, sợ độ cao, hay mất ngủ】【Không thích: nước việt quất, trà sữa full đường, rau mùi, mì, tỏi, chuối, đọc sách, phim dài tập】【Thích: nước cam, cam, dâu, lẩu, bò, xem phim, đọc truyện, chơi game, đánh boxing, tập gym】Cô kéo xuống nữa – tất cả đều là về mình: khẩu vị, thói quen, sở thích...Thương Từ ngẩng đầu nhìn cô: "Sao chị lại ghi lại hết những thứ này?"

Ôn Ngôn nhẹ giọng: "Vì đây là lần đầu tiên chị yêu.

Chị sợ mình không biết cách yêu, mà công việc lại bận... trí nhớ đôi khi cũng không tốt, nên ghi lại để không quên."

Cô tắt điện thoại của Thương Từ, đưa trả: "Bạn gái chị, trong điện thoại toàn là ảnh chị.

Cảm ơn em đã ghi nhớ chị một cách nghiêm túc như vậy."

Thương Từ tiến lên ôm chầm lấy cô: "Cũng cảm ơn chị, đã nghiêm túc lưu giữ mọi điều về em."

Ôn Ngôn ôm lại cô.Khoảnh khắc đó, sự dịu dàng khiến Thương Từ càng thêm bất an: Nếu đến lúc phải rời khỏi thế giới này thì phải làm sao đây?
 
Back
Top Bottom