[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
[Bhtt] [Edit- Hoàn] Thái Hậu Tự Xưng Là Bạn Gái Cũ Của Ta - Mãng Bạch
Chương 79: Nổi giận
Chương 79: Nổi giận
Lúc ngồi cộng sổ, Thẩm Nguyệt Chương chẳng tập trung nổi.
Trong đầu cứ văng vẳng câu Hoàng thượng nói hồi chiều: "Chỉ sợ bao năm dốc sức, đến lúc thành thì người lại buông hơi."
Nàng vốn cả đời chưa từng có cái gọi là "bao năm dốc sức", nên càng không hiểu: việc thành rồi, chẳng phải nên vui, nên nhẹ nhõm, nên... thở phào sao?
Sao lại là "buông hơi"?Hết mục tiêu ư?
Hết thì kiếm mục tiêu mới chứ!
Đời mấy chục năm, thứ ngon thứ vui còn khối, nhìn cho hết, nếm cho đủ còn chẳng kịp, buông hơi cái nỗi gì.Cụm từ ấy tự nhiên khiến nàng ghét, ghét một thì liên tưởng ngay đến thứ nàng càng ghét: cái dáng dấp u ám mệt mỏi của Liễu Vân—như bị bóng chiều phủ xuống.Bộ dạng ấy nàng đã gặp hai lần.
Một lần là hôm "bắt rể" nhầm người, lôi nhầm Thái hậu lên xe: bao nhiêu sắc bén nàng quen thuộc ở Liễu Vân bay biến, như bụi gai vào thu, kim nhọn cũng rút cả.
Lần thứ hai là trong Thọ Khang Cung: áo phượng Thái hậu không hợp tuổi, sắc thâm hoa dày, sau lưng là bình cổ, bình phong, lư hương... tất cả như kéo người già đi vài chục tuổi.Người "buông hơi" chắc là vậy: giơ tay bước chân đều vương mùi héo úa.Thẩm Nguyệt Chương tự ý gom "buông hơi" với "chết hơi" làm một.
Không biết khuyên sao để Liễu Vân đừng "buông hơi", nhưng "chết hơi" thì... bơm cho nàng ít "sinh khí" có phải tốt không?Ý vừa lóe lên, giường đã sột soạt.Dòng suy nghĩ đứt phựt.
Nàng bước nhanh lại, vừa chạm mắt Liễu Vân thì ý tưởng non tơ đã chín ngay: phải cho Liễu Vân "sinh khí"! ...mà "sinh khí" ấy, ừm, cũng có nghĩa là... nổi nóng.Được!
Chuyện làm người ta nổi nóng—nàng rành!Không chỉ rành, mà tiện đây đang có một việc đảm bảo khiến nàng kia tức ói máu!Nàng còn đang lưỡng lự mở lời, đã nghe Liễu Vân thúc: "Sao nàng còn chưa hôn ta?"
Giọng trực diện, gãy gọn; khí thế vì bệnh mà nhẹ đi, nhưng cái uy của kẻ ở trên vẫn đè trĩu trán người đối diện.Đã là "trong mơ", Liễu Vân tự thấy chẳng cần vòng vo với "Thẩm Nguyệt Chương trong mơ".
Tính nàng vốn thích nắm quyền, mà ở chốn riêng tư không ai biết này, lại không sợ làm người kia đau—cứ thế phơi ra hết sự mạnh bạo.Nàng biết mình muốn gì: muốn bóp lấy chiếc cổ mảnh ấy, hôn đến khi người kia thở gấp, muốn nhìn làn da trắng kia loang đỏ.
Nàng thích ấn cho lưng của người kia cong thành nửa vòng cung, để mọi vùng vẫy đều hoá thành run rẩy trong tay mình.
Nàng ưa từ phía sau—một tay siết vai, mọi lần né tránh đều như chui về lòng mình......Nóng.Cơn ngứa như kiến bò khắp người.
Vai khẽ động, chăn hở một góc, hơi nóng dồn ra.Nàng đưa tay: "Lại đây."
Giọng trầm và khàn, nghe là biết không được phép từ chối.Thẩm Nguyệt Chương mím môi, im lặng thêm.Với cái khí thế... ngút trời này, có cần nàng cố tình chọc giận nữa không?Hai người, một ngồi một đứng, nhìn nhau mà mỗi người một cõi.
Cho đến khi Tuyết Sương nghe động khẽ gõ vào, hỏi có dọn bữa không, cả hai mới cùng hoàn hồn.Lần này Thẩm Nguyệt Chương nhanh miệng hơn.
Hồi chiều bị câu "buông hơi" làm tắc mạch, chẳng thấy đói; giờ có đường đi rồi, bụng lập tức lên tiếng.Nàng liến thoắng kể món mình muốn.
Không ai để ý, đồng tử Liễu Vân khựng lại một nhịp.Trước đây... không có người thứ ba.Sự chiếm hữu của Thái hậu vốn đã kín và sâu, sự chiếm hữu đối với Thẩm Nguyệt Chương cũng chẳng kém.
Bình thường chỉ hận không thể giấu người đi, đâu chịu trong "giấc mơ" của mình lại có cả Tuyết Sương ra vào?Bộ óc bị cơn đau bào mòn suốt ngày của Liễu Vân cuối cùng cũng quay nhịp lại.
Nàng siết hơi thở, nóng rát rút đi.
Đến khi Thẩm Nguyệt Chương quay lại nhìn, vành tai nàng đã phớt đỏ vì xấu hổ.Thẩm Nguyệt Chương chẳng nhận ra, chỉ bảo: "Nàng đừng cựa, kêu mang vào đây ăn nhé?"
"...Tuỳ nàng."
Giọng đã khác hẳn.Một chiếc bàn thấp đặt ngang giường; hai người ngồi đối diện.Nom thì Liễu Vân ăn rất chăm, hầu như chẳng ngẩng đầu.
Còn Thẩm Nguyệt Chương thì bụng đầy chuyện."
Bao giờ thì lật được Dương Soái?" câu đầu là thế.Bao giờ à?
Tất nhiên càng sớm càng tốt.Từ thuở nhà họ Dương ở Cẩm Châu phình to, đến lúc Dương Soái giết anh hại em nắm quyền tổng đốc một phương; từ cuối Tuyên Vũ dọn dị đảng hãm hại đồng liêu, sang đời Kiến Đức cắm rễ sâu hoắm—đã là mối hoạ ba đời vua.Với thế lực ấy, tốt nhất là tung hết tội trạng ra thiên hạ, lệnh cho khâm sai áp giải họ Dương về kinh ngay, rồi lập tức đóng quân giữ đất, đề phòng Nam Sở thừa cơ, càng phải đề phòng thuộc hạ của y phản loạn.Tất cả mà xong trước hết năm Tết đến thì lòng người mới yên.
Còn thời điểm, phải chờ tin từ đoàn người Hoàng thượng cử đi Cẩm Châu.Liễu Vân đoán: "Có lẽ... trước tháng Chạp."
Còn độ hai mươi ngày.Thẩm Nguyệt Chương nghĩ ngợi: "Vậy... sau khi lật được Dương Soái, nàng định làm gì?"
Chọc giận ai thì chọc, cũng nên thăm dò trước xem "chết hơi" nặng nhẹ thế nào để tính hôm sau "bơm sinh khí".Liễu Vân không thấy câu ấy có gì lạ.
Vừa xấu hổ vì "mộng" vỡ, nàng cố tránh nhìn, cũng chẳng đọc ra được vẻ khác thường trên mặt người kia.
Nàng nghĩ một lúc, lắc đầu: "Chưa tính."
Thẩm Nguyệt Chương liền dựng đuôi mày: "Không thấy trời sẽ xanh hơn, cơm sẽ thơm hơn, người sẽ thoáng hơn ư?"
Liễu Vân thấy buồn cười: "Trời vuông của cung nhìn chục năm rồi, cơm cũng ăn chục năm rồi—xanh hơn thơm hơn ở đâu?"
Chết rồi!"
Chết hơi" nặng thật.
Thẩm Nguyệt Chương lập tức vùng vằng cứu."
Làm sao giống nhau được!"
Nàng vòng qua, ngồi phía sau lưng Liễu Vân trên cùng một cạnh bàn.Liễu Vân chưa kịp hiểu, mắt đã tối sầm—một bàn tay áp lên mi.Nhịp tim của Thẩm Nguyệt Chương dội vào lưng, truyền thẳng vào ngực mình.
Liễu Vân ngẩn ra rồi khẽ tựa, để trái tim kia đập gần hơn: "Bùm, bùm, bùm."
"Nghe thấy không?"
Thẩm Nguyệt Chương kề tai hỏi.
Hơi ấm phả bên vành tai, ngứa ran."
Tiếng gió đấy" Nàng nói tiếp.
"Gió từ Cửu Vân Sơn thổi xuống, lướt qua tuyết chưa tan trên những đỉnh núi, sượt qua hồ Sương Lam xanh như ngọc, chạy dọc thảo nguyên Sát Tư mênh mông, men theo Viên Giang mà về phương Nam, mang theo hương mai của chùa Bảo Hoa ngoài thành—rồi mới đến bên nàng."
"Hết mùa đông, lại có gió từ Thái Sơn, vương mùi rượu thu, đi qua hồ, qua những con cá vân bạc, len vào tiếng tấu của bọn đào nương nơi giáo phường."
"Mây như biển, núi cùng sông đếm chẳng xuể."
Nàng buông tay, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Liễu Vân, nói chậm rãi: "Bốn mùa mỗi khác, tuổi mỗi khác, cảnh mỗi nơi mỗi khác.
Đời người dài dằng dặc, vui cũng nhiều vô kể!"
"Những cảnh đẹp đó ta đều chưa nhìn.
Nàng chưa từng muốn—chúng ta cùng đi xem sao?"
Vừa dứt, trái tim Liễu Vân—vốn đang cố đập theo nhịp sau lưng—bỗng loạn.Núi non hồ biển, có cũng được không cũng chẳng sao.
Chuyến đi xa đầu tiên và duy nhất trong ký ức nàng là từ Cẩm Châu về kinh: núi chẳng hùng, nước chẳng trong—chỉ thấy núi cao nước xa, đất độc trời khắc.
Từ đó áo gấm rơi rụng, thô y rách nát, đi một mạch mười bảy năm, chưa một lần về.Lời kể kia chẳng phải hoa mỹ.
Nhưng câu "chúng ta cùng đi" như nhét đầy lồng ngực.Nàng nghe rõ tiếng gió từ Cửu Vân Sơn—đó chắc gọi là tự do: bầu trời rộng mà chốn hoàng thành đã lấy mất.Nàng nghe rõ nhịp tim sau lưng—đó là chốn quay về: mười bảy năm trôi dạt mới tìm được một bến yên.Hai thứ hoà làm một, cất lên nhịp điệu của... tương lai.Tương lai.Tương lai của nàng và Thẩm Nguyệt Chương.Hoá ra nàng kia đang "nổi giận"—giận vì nàng chưa từng lên kế hoạch cho cái tương lai "của chúng ta".Cái ngọt ngào ấm áp len vào từng sợi thớ tim, cả đau đớn trên thân cũng dịu.
Nhưng thấy đôi mắt kia háo hức quá, Liễu Vân cố ghìm lại.
Phải ghìm; không thì người này nói xong câu "đi xem đi" là có thể hô dọn hành lý đi thật!Nàng khẽ tách khỏi vòng tay: "Kinh thành rộng thế còn chưa đủ cho nàng quậy?
Muốn leo lên đỉnh núi tuyết mà quậy nốt à?"
Còn quậy thế nào trên núi thì chưa biết; chỉ biết "chết hơi" kiểu này, đập vỡ bình lọ hay liều lẻn cung đều chẳng bù nổi.Thẩm Nguyệt Chương xụ vai trở về chỗ cũ, mặt xìu xuống.Liễu Vân bật cười: "Sao?
Không cho lên núi là buồn ngay?"
Nàng kia cắm đầu chọc chọc vào viên "sư tử đầu" trong bát, chẳng nói.Liễu Vân định dỗ thêm, Tuyết Sương đã bưng thang thuốc vào.Thuốc đắng quá, ba hớp đã muốn nghỉ.
Nàng đang định đặt xuống, chợt nhớ cảnh lúc nãy người ta "mớm nước".
Đầu lưỡi tê rát, nàng nuốt khan.Tuyết Sương có chuyện bẩm, không né Thẩm Nguyệt Chương: thái giám bên cạnh Hoàng thượng vừa truyền—hai hôm nữa sẽ công bố tội trạng của Dương Soái.Liễu Vân "ừ" một tiếng.
Còn Thẩm Nguyệt Chương chớp mắt nhìn sang.
Nàng không biết Hoàng thượng và Liễu Vân sắp xếp thế nào, nhưng nghe ra mùi gấp gáp.Lòng lập tức rối như tơ.
Tuyết Sương vừa khuất, nàng đã quyết: "Thật ra độc Uống Băng của nàng vốn chữa được; chỉ vì thân phận đặc biệt, sợ chạm chuyện liên minh nên mới nín đến giờ, đúng không?"
Liễu Vân không trả lời, chỉ nhíu mày: "Sao hỏi vậy?"
"Ta nói thì nàng đừng nổi giận nhé!"
Nghe câu dạo đầu ấy, mi tâm Liễu Vân giật thót.
Nàng cố kiềm chế: "Ta không giận.
Nói đi."
Thẩm Nguyệt Chương mới thong thả sắp xếp nặng nhẹ: "Ta... lỡ tay làm vỡ một cái bình trong cung của nàng."
Mi mắt Liễu Vân chẳng buồn nhúc nhích.Thẩm Nguyệt Chương nói tiếp: "Còn mấy câu vừa nãy là Hoàng thượng nói với ta.
Người còn bảo, lỡ Dương Soái ngã, sợ nàng 'buông hơi', dặn ta khuyên nàng nhiều."
Câu này đổi được một tiếng hừ lạnh, không rõ vui hay bực.Thẩm Nguyệt Chương bỗng vỗ tay cái đét, mắt sáng rực: "Nhưng nàng đoán xem ta nghĩ ra gì?
Nếu vì thân phận mà khó mời thầy thuốc từ ngoài vào, vậy lỡ có người khác... cũng dính Uống Băng, người ta chữa thì nàng uống theo—thế chẳng phải cũng khỏi được sao!"
Liễu Vân hít một hơi thật sâu.
Ngọt ngào ban nãy tan sạch.
Trong mắt nàng là một mảng băng, trong suốt mà lạnh buốt, nhìn chăm chăm vào đối diện:"Đừng nói với ta—'người khác' của nàng, là... chính nàng."