- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương - Cô Hải Thốn Quang
Chương 69
Chương 69
Hôn chị
*
Khương Mẫn quên mất mình đã từng nghe ở đâu một câu nói rằng.Môi con người là một trong những khu vực tập trung nhiều đầu dây thần kinh nhất, da môi lại mỏng nhất, nên nhạy cảm nhất với các kích thích từ bên ngoài.Giống như lúc này.Cô cảm nhận đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt qua khóe môi mình.Và cả ánh mắt của Lâm Tự Thanh...Khương Mẫn rũ mắt, né tránh ánh nhìn rực lửa ấy.Lâm Tự Thanh bừng tỉnh, ngón tay khẽ co lại giữa không trung rồi dần buông xuống....Hiện đang ở nhà hàng.Sẽ có người đi qua.
Nàng không thể...Khương Mẫn cảm thấy mặt mình hơi nóng, giả vờ như chẳng có gì xảy ra, múc thêm hai muỗng bánh nhỏ, rồi mới nhớ ra, hỏi: "Em không thử một chút à?"
"...À.
Vâng."
Lâm Tự Thanh cũng hơi ngại không dám nhìn cô, nhưng vẫn không thể rời mắt.Khương Mẫn mặc áo len trắng tay lửng, màu sắc dịu dàng, cô khẽ vén tóc dài ra sau tai, buộc nửa lên.
Cả người tỏa ra khí chất ấm áp và tri thức.Khiến người khác có cảm giác muốn tiến lại gần theo bản năng."
Nhìn gì đấy?"
Khương Mẫn đẩy món tráng miệng về phía nàng.Lâm Tự Thanh vội cúi đầu, cũng không lấy thìa mới mà dùng luôn thìa Khương Mẫn vừa dùng, ăn vài miếng, giữa chừng lại dừng lại hỏi: "Chị có muốn ăn nữa không?"
Khương Mẫn vội nói: "Không.
Ăn nữa thì mập mất."
Lâm Tự Thanh gật đầu, nhanh chóng ăn hết miếng bánh.Khương Mẫn quan sát nàng....Nói thật, nàng ăn khá ngon.Hình như từ hồi đại học đã vậy rồi nhỉ?Khi ấy, ban đầu nàng ngại không dám ăn nhiều trước mặt Khương Mẫn, mỗi lần chỉ ăn nửa bát.
Cũng không nhớ sao Khương Mẫn lại phát hiện được, rồi bị mắng một trận vì ăn mà không dám ăn no.Bây giờ thì tốt rồi, không còn giả vờ nữa.Khi khoảng bối rối ban đầu qua đi, Khương Mẫn lại trêu nàng: "Lâm Tự Thanh, em ăn giỏi thế này, chị nuôi không nổi thì làm sao đây?"
"Hửm?"
Lâm Tự Thanh chớp mắt, ra vẻ ngây thơ vô tội, rồi mới chậm chạp hiểu ra ý cô, gương mặt thoáng đỏ lên: "Không đâu."
Khương Mẫn nhìn nàng cười.Phải nói rằng cô luôn như thế, lúc nào cũng thích trêu nàng một câu.Có lẽ vì Lâm Tự Thanh ngây thơ đến mức đáng yêu, phản ứng lúc nào cũng thú vị như vậy."
Xong rồi, đi thôi."
Khương Mẫn trêu nàng xong, thấy vừa đủ thì dừng lại, "Về nhà."
"Ừm.
Em đi thanh toán."
Khương Mẫn để nàng thanh toán, đứng một bên chờ.Lâm Tự Thanh thanh toán xong, trước khi đi còn tiện tay lấy hai viên kẹo chanh bạc hà ở quầy.Cô nhân viên quầy nhìn Lâm Tự Thanh cười ngọt ngào: "Hai cô đi cẩn thận nhé, lần sau lại dẫn chị của em đến nữa nha."
Khương Mẫn nhướn mày, nghiêm túc chỉnh lại: "Là bạn gái."
Mặt Lâm Tự Thanh lập tức đỏ rực, nhiệt độ lan đến tận vành tai.Nàng nghe tim mình đập thình thịch.Vừa nãy cô nói.Là... bạn gái."
Ồ ồ, bạn gái hả!"
"Hai người thật sự hợp nhau quá, đứng cùng nhau rất đẹp mắt."
"Lần sau lại đến nhé!
Tặng thêm phần cặp đôi cho các cô~"Khương Mẫn cười: "Cảm ơn."
Cô mỉm cười gật đầu, rồi quay lại kéo Lâm Tự Thanh: "Đi nhanh nào."
Lâm Tự Thanh cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, theo cô ra ngoài.Tim nàng đầy ắp cảm giác hạnh phúc.Từ nhà hàng đến nơi Khương Mẫn ở chỉ khoảng năm sáu cây số, lái xe rất nhanh, chừng mười mấy phút là tới.Lâm Tự Thanh xách vali xuống xe xong, lại ra sân ngắm những bông hoa Khương Mẫn trồng.Từ lần trước nàng tới đã hơn nửa tháng.
Hoa kim ngân trước đã tàn, giờ lại có những loài khác nở rộ.Nhưng trời đã tối, dù sân có đèn, đứng gần bồn hoa cũng khó nhìn rõ.Khương Mẫn đi vào phòng khách, sắp xong đồ rồi bước ra, thấy nàng đứng trước bồn hoa, giả vờ nhìn hoa chăm chú, không nhịn được cười."
Lâm Tự Thanh."
Khương Mẫn gọi, "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Thời gian vẫn còn sớm, mới khoảng tám giờ tối.Lâm Tự Thanh lập tức quay lại, bước nhanh đến trước mặt cô, ánh mắt long lanh, tràn đầy mong đợi: "Vâng."
Khương Mẫn lắc đầu cười.Người này tưởng đã giấu được những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình rất tốt đây mà.Khương Mẫn đã nhận ra hết.
Trên xe, rõ ràng nàng nhiều lần muốn nói gì đó nhưng lại nhịn.
Bây giờ soạn hành lý xong, trời đã tối mà vẫn giả vờ ngắm hoa, thực ra là không muốn đi thôi.Rõ ràng là không muốn về, rõ ràng là muốn ở bên cô thêm một chút nữa.Sao lại không dám nói ra."
Đi thôi."
Khương Mẫn cầm chìa khóa, "Rẽ về phía tây, có bãi cỏ lớn và đường đi bộ để dạo."
"Em biết, trước đây em cũng từng đi qua."
Tiết cuối xuân, cây cỏ đang nảy nở.Vài ngày trước mới mưa, trong không khí còn đọng hương đất ẩm và mùi cỏ cây dễ chịu, xung quanh yên tĩnh trong trẻo.Hai bên lối đi bộ là những hàng cây cao vút, ánh đèn đường dịu dàng, cũng có vài người đi dạo, tay nắm chặt tay, nhìn đã biết là một đôi tình nhân.Khương Mẫn nhìn đối phương thêm vài giây, rồi nhanh chóng nhận ra mình hơi quá, lập tức dời tầm mắt.."
À, đúng rồi."
Cô nhớ đến cuộc gọi của Giang Tuyết Tư, "Tuyết Tư nói hôm trước, Sở Văn hóa – Du lịch Đông Lăng muốn chúng ta quay thêm vài cảnh.
Cậu ấy hỏi muốn sắp xếp cho em đi, cậu ấy đã hỏi em chưa?"
"Ừm.
Hôm nay chị Tuyết Tư có hỏi em rồi."
"Em có muốn đi không?"
"Em đã đồng ý rồi.
Thời gian xuất phát cụ thể vẫn đang trao đổi với bên kia."
Giọng điệu Lâm Tự Thanh tỏ vẻ không mấy bận tâm.Khương Mẫn hỏi vậy, cũng có nghĩa là cô đồng tình với sắp xếp của Giang Tuyết Tư."
Đã đồng ý rồi à?
Có thấy mệt không?"
"Không."
Lâm Tự Thanh vừa nhìn cô vừa cười, "Em thích nơi đó."
Quãng thời gian ấy, gần như mỗi ngày mỗi khắc nàng đều có thể nhìn thấy cô, ở bên cạnh cô, trò chuyện cùng cô.Đó là quãng thời gian nàng đã mong mỏi từ lâu, khó khăn lắm mới có được một chút.Giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy hạnh phúc.Lời nói của nàng gợi lên ký ức của Khương Mẫn, nhớ đến từng khoảnh khắc ở Đông Lăng.Nhớ màu xanh của đồng cỏ khi gió thổi qua, nhớ những bông hoa nở rộ trong thung lũng, nhớ vòng ôm giữa mùi ẩm ướt thanh mát trong bóng tối, nhớ bàn tay gầy gò nắm lấy mắt cá chân cô, lòng bàn tay nóng đến bỏng rát.Cô bất giác đỏ mặt.Gió chiều mát lành, dịu dàng.Hai người gần đến mức, khi đi đường, đầu ngón tay khẽ chạm nhau.Chạm thoáng qua, rồi lại tách ra.Trong một khoảnh khắc nào đó, Lâm Tự Thanh khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô.
Như sợ làm cô giật mình, chỉ giữ lấy một chút ở rìa đầu ngón tay.Khương Mẫn nghiêng đầu, mỉm cười.
Cuối cùng cũng...
đúng là đầu gỗ.Bàn tay cô trượt xuống, ngón tay móc lấy ngón tay nàng.Lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.Mười ngón đan chặt.Lâm Tự Thanh siết chặt bàn tay, nắm lấy tay cô không buông.Trong quãng thời gian dài đằng đẵng đã qua, nàng từng vô số lần nghĩ rằng ngọn đèn kia, ánh sáng kia đã biến mất khỏi thế giới của mình.Mãi cho đến lúc này, nàng mới nhận ra, sẽ không còn như thế nữa.Cô thật sự...
đang ở bên cạnh nàng.Cả đời này, nàng sẽ không bao giờ buông đôi tay này ra."
Lâm Tự Thanh."
Khương Mẫn nhận ra động tác càng lúc càng chặt của nàng, liền dừng bước, nhìn nàng, lòng bàn tay áp lên má nàng, nói đầy dịu dàng: "
Sau này sẽ không để em buồn nữa."
Lâm Tự Thanh nhìn cô, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình, giọng điệu không hiểu sao lại mang theo chút bi thương: "Có phải... chị thấy em đáng thương không?"
"Lâm Tự Thanh."
Khương Mẫn khẽ nhíu mày, hơi ngửa người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Chị là loại người như vậy sao?"
Nói xong, cô chợt có chút giận: "Buông tay."
Tình cảm của cô không phải món đồ có thể tùy ý ban phát.Thấy nàng đáng thương, vậy mà cũng nói được sao?Cô bị xem thành gì rồi?"
Xin lỗi..."
Lâm Tự Thanh không chịu buông, vẫn ôm chặt eo cô, "Xin lỗi, đừng giận.
Chỉ là..."
Chỉ là quá sợ mất đi, lo được lo mất.Khương Mẫn không nói gì, có chút bực bội, quay mặt sang một bên.Lâm Tự Thanh cúi đầu, chậm rãi đến gần cô, giọng mang theo vài phần thấp thỏm khó nói: "Vậy... em... có thể hôn chị một chút không?"
Khương Mẫn vốn còn đang giận, nghe cô hỏi câu đó, đầu óc liền trống rỗng: "Gì cơ?"
"Em nói là..."
"Không được."
Khương Mẫn từ chối, rồi nói tiếp: "Lâm Tự Thanh, em làm như vậy không thấy hơi quá phận sao?"
Ai lại mới ngày đầu yêu nhau đã... hôn chứ.Không phải nên từng bước một sao?
Tiến độ này cũng nhanh quá rồi.Lâm Tự Thanh khẽ ừ một tiếng, ỉu xìu buông tay ra.Khương Mẫn khẽ vén lại sợi tóc bên mặt.Cô bước lên trước, bước chân nhanh hơn lúc nãy một chút.Lâm Tự Thanh tụt lại sau cô hai ba bước, cũng không dám đưa tay ra nắm nữa.Khương Mẫn đi được một đoạn, lại dừng bước, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng cúi đầu đi, dáng vẻ tủi thân đến mức......
Giống hệt một con cún nhỏ đáng thương.Cô khẽ thở dài, xoay người quay lại.Lâm Tự Thanh cũng đứng lại."
Ngốc chết đi được."
Khương Mẫn đưa tay lên, khẽ véo má nàng, "Nếu, nếu không thích em, thì tại sao chị lại đồng ý làm bạn gái em?"
Cô vốn là người kín đáo trong tình cảm, huống chi lại lớn hơn Lâm Tự Thanh mấy tuổi.Những lời thế này mà phải để cô chủ động nói ra, thật sự... rất khó mở miệng, ngượng ngùng đến mức không biết làm sao.Đôi mắt Lâm Tự Thanh lập tức sáng lên, nghe thấy chữ "thích" từ miệng cô, cả người như choáng váng: "Vậy... hôn một chút được không?"
Khương Mẫn: "..."
Hóa ra những lời cô vừa nói đều là vô ích hết sao.Suốt ngày, trong đầu người này rốt cuộc chứa cái gì vậy?"
Được không?"
Thấy cô không trả lời, Lâm Tự Thanh lại hỏi thêm lần nữa.Khương Mẫn thật sự không biết phải làm gì với nàng.Nhưng nếu đồng ý... lại không thể thốt nên lời.
Cô mím môi, hàng mi dài rũ xuống, gò má ửng đỏ.Lâm Tự Thanh hiểu rất rõ, thái độ ấy nghĩa là cô đã ngầm đồng ý rồi.Nàng quá hiểu Khương Mẫn.Dưới ánh đèn đường, bóng hai người cũng quấn lấy nhau.Chỉ có những người yêu nhau mới có thể đi đến thiên trường địa cửu.Lâm Tự Thanh ôm lấy Khương Mẫn, ngắm gương mặt trắng mịn như sứ của cô, rồi cẩn thận cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên má cô.Nàng khẽ nói: "Rất thích chị."
Nghe giọng nàng, trái tim Khương Mẫn cũng mềm nhũn, từng chút từng chút chìm xuống.Lâm Tự Thanh vẫn nhìn cô, nhìn đôi môi đỏ nét rõ ràng kia, lại cúi đầu xuống, khẽ chạm một nụ hôn lên môi cô.Đầu mũi kề sát đầu mũi.Trái tim như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.Nàng thì thầm: "Rất, rất thích chị."
Sau đó nàng không hôn thêm nữa.Mặt vẫn dán vào mặt.Hơi thở quyện chặt lấy nhau, chẳng còn phân biệt ai với ai.Nói hôn một cái, thực sự chỉ hôn đúng một cái.Dù còn bao nhiêu luyến tiếc, nàng vẫn chậm rãi buông tay, định lui lại một bước.Khương Mẫn thầm rủa: Đúng là ngốc chết đi được...Ai lại nói hôn một cái thì thật sự chỉ hôn một cái chứ?"
Đồ vô dụng."
Khương Mẫn trách nhẹ một câu, nắm lấy cánh tay nàng, ngẩng đầu lên: "Hôn cũng phải để chị dạy em sao."
Cô hôn lên môi nàng.Khác với nụ hôn chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước của Lâm Tự Thanh, nụ hôn của Khương Mẫn dịu dàng nhưng nóng bỏng hơn.
Cô ngậm lấy môi nàng, khẽ mút một chút, cảm nhận cơ thể đối phương khẽ run rẩy, liền thỏa mãn với phản ứng ấy.Cô thích thấy Lâm Tự Thanh trở nên mất tự chủ vì mình.Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đầu lưỡi khẽ trượt ra, nhẹ nhàng phác họa theo viền môi nàng.Người vốn còn thụ động và căng thẳng rốt cuộc cũng kịp phản ứng, trong chớp mắt đã xoay chuyển thế cục, một tay siết chặt eo cô, một tay giữ lấy sau gáy, hôn thật sâu.Môi lưỡi tràn vào, như muốn hút cạn vị ngọt dịu nơi ấy.Nụ hôn lần này vừa sâu vừa nồng nhiệt, Khương Mẫn rất nhanh đã bị hôn đến nỗi thở không ra hơi, thiếu dưỡng khí, cả người lâng lâng choáng váng.Trong nụ hôn ấy còn vương chút ngọt ngào mát lành như hương chanh.Lâm Tự Thanh ôm cô chặt trong lòng, cánh tay gầy gò càng lúc càng siết chặt.Hơi thở hai người đều rối loạn.Tim đập cũng loạn nhịp đến mức chẳng thể khống chế."
Ưm...
đủ rồi."
Khương Mẫn khẽ đẩy Lâm Tự Thanh một chút....
Nếu còn hôn tiếp, tối nay nàng có về nỗi nhà nữa không đây?Dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp, đôi môi đỏ mọng của cô còn ánh lên hơi ướt, trong mắt dường như có một tầng sương mỏng, gương mặt nhuộm màu đỏ ửng.
Cô nhìn nàng, vừa như trách móc vừa như nũng nịu, rồi rất nhanh lại rũ mắt xuống.Cơ thể cô nào còn sót lại nửa phần mạnh mẽ như trước.Lâm Tự Thanh xưa nay vẫn luôn nghe lời cô, nhưng lần này thì không.Nàng nhìn đôi môi đỏ mọng còn ươn ướt của cô, cúi đầu, lại hôn xuống lần nữa.---— Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.