- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương - Cô Hải Thốn Quang
Chương 79
Chương 79
Đồ ngủ
*
Khương Mẫn cũng không giải thích nổi vì sao mình lại mua đồ ngủ cho Lâm Tự Thanh.Vài ngày trước, Mễ Duy từng nhắc cô, nói là sẽ chuẩn bị một món quà nhỏ cho mọi người.
Khi đó cô chỉ đáp một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Nhưng hôm đó tan làm, lái xe về nhà, đi qua trung tâm thương mại, cô bỗng dưng nảy ra ý muốn tự tay chọn quà cho Lâm Tự Thanh.Nghĩ lại... cả hai đã bên nhau một thời gian, hình như chưa từng tặng nhau món gì.Hôm đó Khương Mẫn đi khắp trung tâm thương mại khá lâu.Cô không tìm được món quà ưng ý.
Lâm Tự Thanh vốn hiền, giản dị, không quan tâm đến hàng hiệu hay thương hiệu.
Khương Mẫn đi qua nhiều cửa hàng treo logo thương hiệu, cuối cùng mới bước vào một cửa hàng đồ ngủ.Trước đó, đêm ở Đông Lăng, cô để ý thấy đồ ngủ của Lâm Tự Thanh đã bị phai màu, chắc đã mặc nhiều năm.
Khi qua đêm tại bờ biển... cô cũng nghĩ, cúc áo của bộ đồ ngủ đó hơi chật, rất khó chịu.Cuối cùng, cô chọn hai bộ đồ ngủ.Một bộ màu xanh nhạt, một bộ màu xanh nhẹ nhàng, vải mềm mại, chất liệu dễ chịu.Lúc đó cô không nghĩ nhiều.Chỉ là, giờ...Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng lúc nãy, thực sự... không được hợp lý cho lắm.Lâm Tự Thanh khẽ rũ mắt, mi mắt rung nhẹ: "Ừm."
Lời đã thốt ra, Khương Mẫn cũng không hề hối hận.
Cô nhìn ra nét bối rối và cẩn trọng tối nay của Lâm Tự Thanh, liền chủ động nói: "Chút nữa chị đưa cho em thử nhé."
"...
Ừm."
Thời gian còn sớm.Khương Mẫn có việc phải làm: "Chị đi thu xếp hành lý trước đây."
Ngày mai cô hẹn với Giang Tuyết Tư đến thăm nhà Từ Xuân.Ban đầu họ dự định đi sau lễ Quốc tế Lao động, nhưng nghĩ kỹ lại, ngày thường chắc Từ Xuân cũng không ở nhà, nên dời vào dịp nghỉ lễ.Xong việc thăm Từ Xuân, Khương Mẫn sẽ lái xe về Định An, chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho mẹ.Trước đó Lâm Tự Thanh đã nghe cô nói về lịch nghỉ lễ, cũng tiếc không thể đi cùng, nhưng cố gắng không biểu hiện ra, chỉ nói: "Chị cứ bận việc của mình đi."
"Phòng bên trống, chị thường không dùng.
Em cũng có thể sắp xếp lại hành lý của mình."
"Ừm."
Nếu tối nay ở lại đây, quả thật vẫn cần thu dọn một chút.Hành lý của Lâm Tự Thanh không nhiều, nàng vốn không tham vật chất.
Ngoài những thứ cần thiết cho sinh hoạt, quần áo cũng ít.
Khi còn đi học nàng không có tiền mua, đến khi đi làm kinh tế khá hơn, nàng mới mua vài món cơ bản của các thương hiệu, giá hơi cao nhưng bền, đặc biệt là áo khoác, áo trench coat cơ bản, có thể mặc nhiều năm.Hôm nay nàng mang theo hai vali, gần như đã chuyển hầu hết tài sản cá nhân đến đây.
Chỉ còn vài vật dụng sinh hoạt cơ bản, vẫn để ở căn nhà chung với Đường Tiểu Ngữ.
Những đồ lặt vặt đó sau này bỏ đi cũng được.Trong hành lý tối nay, phần lớn vẫn là những món đồ cũ từ thời đi học của nàng.
Suốt bảy tám năm đi làm, nàng chuyển nhà liên tục ở nhiều thành phố khác nhau, còn từng ở vài năm tại châu Phi, mỗi lần dọn đi, những thứ có thể tặng người khác, nàng đều gửi hết.Lâm Tự Thanh lấy ra vài món cần dùng tối nay từ vali: Mỹ phẩm ít ỏi, bịt mắt, cùng chiếc gối quen dùng.
Nàng khá kén gối, vật dụng duy nhất luôn có dự phòng là gối.Thu dọn xong, nàng nhìn thấy một cuốn album để bên cạnh vali, suy nghĩ một chút rồi mới lấy ra.
Đây là tập ảnh chụp từ thời sinh viên, nhiều năm qua nàng chưa mở lại."
Lâm Tự Thanh, em..."
Khương Mẫn bước đến, nhìn cuốn album trên tay nàng, "Tập ảnh cũ ngày xưa vẫn còn à?"
"Ừm, vẫn còn."
Lâm Tự Thanh thấy cô bước vào, vội đứng dậy, "Chị dọn xong chưa?"
"Xong rồi."
Khương Mẫn đưa cho nàng bộ đồ ngủ màu xanh nhạt mới, chất vải mềm mại.
Mác đã cắt, cũng đã giặt qua.
Cô khẽ mím môi: "Em có muốn thử không?"
Lâm Tự Thanh nhận lấy, muốn nói lời cảm ơn, nhưng lại sợ quá lịch sự, trong khoảnh khắc không biết nên nói gì.Nhìn nàng im lặng, Khương Mẫn lại nói: "Chị mua theo size trước đây của em, chắc cũng vừa vặn thôi nhỉ?"
Khương Mẫn biết chiều cao và số đo của nàng.Hồi đại học, thỉnh thoảng cô cũng mua quần áo cho Lâm Tự Thanh.
Nhìn người trước mắt, sau ngần ấy năm hầu như không thay đổi, còn có vẻ gầy hơn một chút.Lâm Tự Thanh nắm lấy chất vải mềm, nhìn gương mặt quen thuộc và gần gũi, mũi bỗng nhói một cảm giác lạ.Khoảnh khắc ấy, dường như nàng được trở về quá khứ.Bao nhiêu năm trôi qua.Cô vẫn nhớ rõ."
Sao không nói gì?
Không thích à?"
"Không..."
Giọng nàng thoáng nghèn nghẹn, Khương Mẫn nâng tay ôm lấy má nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Hửm?
Không phải sắp khóc rồi đấy chứ?"
Lâm Tự Thanh vội điều chỉnh hơi thở: "Không..."
"Khóc cũng không sao."
Khương Mẫn nhìn nàng, nụ cười càng thêm ấm áp, "Chị ôm một chút nhé."
Khoảnh khắc này, hình ảnh trước mắt như chồng lên bóng dáng trong ký ức.Bao năm qua, cô là chị của nàng, nhưng cũng giống một nửa người thân, luôn vô cùng tốt với nàng.
Mọi sự ấm áp nàng từng trải qua trong đời, đều từ cô mà ra.Người đã từng nói trong mưa: "Chị sẽ không quan tâm em nữa," cuối cùng đã quay trở lại bên nàng.Lâm Tự Thanh ôm chặt cô.Đó là cái ôm ấm áp và lâu bền, an ủi lòng người hơn cả một nụ hôn.Người này, là người nàng yêu bao năm nay.Giờ đây, cô là bạn gái của nàng.Khương Mẫn khẽ vuốt ve đỉnh đầu nàng, cảm nhận sự dè dặt và cẩn trọng trước đó dần tan biến.Về chuyện dọn về nhà cô sống, Lâm Tự Thanh vẫn có cảm giác như đi trên không trung.
Nàng sợ bước sai, nói sai, sẽ vô tình chạm vào giới hạn của cô.Khương Mẫn vốn là người rạch ròi ranh giới, chính vì vậy cô hiểu sự cẩn trọng từng li từng tí của Lâm Tự Thanh.Như lúc ở bãi biển, bị Mễ Duy vô tình đẩy mở cửa, Lâm Tự Thanh đã phản xạ muốn xin lỗi.Cô không muốn nàng phải xin lỗi.Cô không muốn nàng quá thận trọng như vậy.Mọi sự trân trọng và quan tâm nàng dành cho cô, cô đều biết rõ."
Thôi được rồi."
Khương Mẫn cảm nhận nàng đã bình tĩnh lại, nhìn thấy cuốn album bên cạnh, vỗ nhẹ lưng nàng, "Cho chị xem album đi."
Lâm Tự Thanh miễn cưỡng buông tay: "Thật sự muốn xem à?"...Sao cô vẫn còn nhớ vậy?"
Muốn xem."
"Chụp cũng không đẹp..."
"Nhanh lên."
Khương Mẫn kiên quyết, "Đâu phải chị chưa từng xem qua."
Chiếc máy ảnh đầu tiên của nàng là máy cũ của Khương Mẫn, chiếc thứ hai là giải thưởng từ một cuộc thi, đều là cô dạy nàng chụp.
Giờ lại còn ngại ngùng vì điều đó.Lâm Tự Thanh đành ngoan ngoãn gật đầu.Khương Mẫn nhận cuốn album, kéo nàng ra phòng khách: "Ra đây cùng xem đi."
Cô ngồi xuống sofa, Lâm Tự Thanh dựa sát bên, nhìn cô mở cuốn album ra.Những trang đầu tiên là phong cảnh Đại học Minh Xuyên, bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.Khương Mẫn khẽ thở dài: "Lâu lắm rồi mới về trường xem lại."
Lâm Tự Thanh nhìn mái tóc dài của cô rủ xuống, đầu ngón tay cuộn lấy một lọn, quấn quanh ngón út hai vòng, dịu dàng móc lấy: "Vậy lễ tốt nghiệp năm nay, chúng ta về xem nhé?"
"Ừm."
Khương Mẫn đáp, rồi tiếp tục lật trang sau.Trang tiếp theo là một bức ảnh tầm xa.Hoa hồng mùa xuân rực rỡ, tươi sáng.Cô gái đứng dưới hoa cao gầy, khí chất thanh khiết như tre, nhưng trong đôi mày lại như khóa chút nỗi niềm.Đó là bức Khương Mẫn đã chụp cho nàng.Lâm Tự Thanh vội muốn lật trang, nhưng bị cô nắm tay lại: "Vội gì?
Chị còn chưa xem đủ."
Giọng điệu rõ ràng là trêu chọc.Xem đủ... xem cái gì cơ chứ.Mấy bức ảnh khác lướt qua nhanh, nhưng bức này, Khương Mẫn giữ rất lâu, vừa nhìn vừa nhớ lại: "Lần đó là chị đến thăm em nhỉ, mùa xuân, tháng ba hay tháng tư ấy?"
"Ừ, mùa xuân."
Lâm Tự Thanh nhìn gương mặt thanh tú của cô, lòng dấy lên cảm xúc, buông lọn tóc từ tay cô, chậm rãi vòng tay ôm cô lại, "Chị chụp lén em à?"
"Chụp lén gì chứ?"
Khương Mẫn khẽ huýt nhẹ, tựa vào lòng nàng, "Em là người của chị, chụp một tấm ảnh đã làm sao?"
Đó là một tư thế rất tự nhiên và thoải mái.Lâm Tự Thanh không nhịn được cười: "Ừm."
Nàng thoáng chỉnh lại vị trí, vòng tay ôm chặt eo người phụ nữ.Hoàn toàn ôm trọn cô vào lòng.Một tư thế vô cùng thân mật."
Gần như quên mất hình ảnh thời đi học của em rồi, may mà còn tấm này."
Khương Mẫn quay sang nhìn, ngón tay khẽ chạm lên trán nàng, quan sát từng nét trên gương mặt, "Đẹp thế này, chị lời lớn rồi phải không?"
Lâm Tự Thanh bị trêu bật cười.Cười xong, trong lòng nàng chợt lóe lên một suy nghĩ: "Nếu... lúc đó em theo đuổi chị, chị có nghĩ đến em không?"
"Nếu gì cơ?"
"...Không có gì."
Lâm Tự Thanh rút lại lời, không nói tiếp.Sẽ không có chữ "nếu" đó.
Lúc ấy nàng chẳng có gì, cũng chẳng là gì cả.
Khi đó Khương Mẫn đã đi làm nhiều năm, sự nghiệp đang lên.Khoảng cách giữa họ... là vực sâu không thể vượt qua.Nếu được làm lại... nàng cũng sẽ không theo đuổi cô."
Nói dở giữa chừng kìa."
Khương Mẫn nhìn nàng một cái đầy chê trách, rồi tiếp tục lật ảnh, thỉnh thoảng nói vài câu.Lâm Tự Thanh ngồi bên cạnh, đôi khi cũng trả lời vài câu, cùng cô xem album.Giữa họ vốn dĩ đã nên như thế.Gần gũi và tự nhiên.Kim đồng hồ tích tắc lặng lẽ trôi.Trước đây, mỗi khi Khương Mẫn trở về nhà, cô luôn tìm đủ lý do để lấp đầy thời gian: tưới hoa, nghe podcast, đọc vài tạp chí, tập yoga...
Cô quen với việc lập kế hoạch, thích cảm giác kiểm soát cuộc sống trong tay mình.Hôm ấy, trên xe, nghe lời Đường Tiểu Ngữ, cô nhanh chóng hiểu ra.
Cô vốn là người thẳng thắn và quyết đoán, nhưng hôm ấy lại do dự khá lâu, chỉ đến khi xuống xe mới thốt ra câu nói đó.Với cô, sự chủ động này không hề dễ dàng.Cô quen với việc đối tốt với người khác, nhưng luôn rạch ròi ranh giới, không muốn bộc lộ sự mềm yếu hay dễ tổn thương của bản thân, cũng không cho phép ai dễ dàng bước vào thế giới của mình.Nhưng Lâm Tự Thanh là ngoại lệ.Nàng... luôn khác.Vào khoảnh khắc này, Khương Mẫn bỗng thấy lạ lùng.Trước nay, mỗi khi về nhà, cô chỉ có một mình.Không như lúc này, vòng tay sau lưng bình yên và ấm áp, tỏa ra hơi ấm liên tục.Đó là sự quan tâm dịu dàng.
Là tình cảm ngọt ngào, quyến luyến.Cảm giác quen thuộc nhưng gần gũi này, khiến Khương Mẫn như mơ hồ thấy... người lữ khách cô đơn và mệt mỏi, đã đi qua bao núi non, băng qua bao gió tuyết, cuối cùng cũng trở về bên nhau.Có lẽ họ đã yêu nhau từ rất lâu rồi.Tiếng mưa ngoài cửa sổ đã nhỏ lại đôi chút.Thật ra ra ngoài cũng được, nhưng chẳng ai nhắc đến.Khi Khương Mẫn lật xong cuốn album, đã hơn mười giờ tối.Cô đặt cuốn album xuống: "Chị đi tắm đây, em cũng đi ngủ sớm nhé.
Nhớ thử đồ ngủ mới."
Lâm Tự Thanh ngóng nhìn cô: "Ừm."
Khương Mẫn trở về phòng chính.Vali vẫn mở ra trên sàn, cô đi đến, sắp xếp gọn lại, rồi mới lấy quần áo của mình.
Cô mặc chiếc váy ngủ dây mảnh màu xanh lục cổ điển mà mình thường yêu thích, vải mềm mại.Lần đi biển trước, cô cũng mang theo, nhưng ở ngoài không tiện mặc.Cô buộc tóc dài lên, bước vào phòng tắm, đóng cửa, còn nghi ngờ nhìn lên bóng đèn trên trần.
Nhà mình mà, chắc chắn không dễ bị ngắt điện.Sau khi tắm xong, tiếng mưa ngoài cửa sổ lại lớn dần từ lúc nào.Khương Mẫn chăm sóc da xong, tháo dây buộc tóc, bước đến gần cửa sổ ngắm mưa.
Nếu biết tối nay mưa to thế, cô đã không cần tưới hoa trong sân.Lúc này, có tiếng gõ cửa.Cô quay lại, lưng dựa vào bệ cửa sổ, thấy Lâm Tự Thanh đứng ở cửa, mặc bộ đồ ngủ mới:"Tắm xong rồi à?
Đồ ngủ có vừa không?"
Dưới ánh đèn, người phụ nữ mặc chiếc váy ngủ dây mảnh màu xanh lục cổ điển, dây mảnh khẽ gác trên vai trắng muốt, làn da dưới ánh sáng như sứ ngọc.Cô cười, đôi mày và ánh mắt như tranh vẽ."
Ừm, tắm xong rồi.
Cũng khá vừa."
Lâm Tự Thanh thầm bàng hoàng.
Cô còn không biết mình đã bước đến đây như thế nào.Thật sự là ma xui quỷ khiến."
Để chị xem nào, hình như vừa."
Khương Mẫn nhìn qua đường vai, lúc thu hồi tầm mắt, chợt chạm vào đôi mắt đầy tình cảm của nàng.Lâm Tự Thanh nắm tay cô, vòng qua eo, ôm cô vào lòng.Khoảng cách giữa họ gần đến mức khó tin.Nàng chăm chú nhìn cô, hơi thở dồn lên má Khương Mẫn, chậm rãi cúi đầu.Nhịp tim bất giác tăng nhanh.Khương Mẫn quay mặt đi, nhưng khoảnh khắc sau, đã bị Lâm Tự Thanh nắm lấy cằm.Nàng hôn lên môi cô.Môi hòa quyện, lưỡi đan vào nhau, như một khúc nhạc ngân nga giữa đêm mưa.Bên ngoài, gió thét gào, mưa phùn nghiêng.
Những giọt nước trượt trên kính cửa sổ.Chiếc dây mảnh kia, cũng từ bờ vai trắng như sứ, khẽ trượt xuống.Khi ngã vào chiếc giường mềm mại, chiếc váy ngủ chất liệu mịn màng đã nhàu nhĩ.Ánh đèn hơi chói mắt.Người phụ nữ dựa vào đầu giường không tự chủ nhắm mắt lại, mái tóc dài che lấp gương mặt diễm lệ, cô khẽ cắn môi đỏ: "Ưm..."
Yêu cầu đã hứa từ trước, lúc này dường như không cần hỏi ý kiến cô nữa....Cô sẽ không từ chối.Chỉ là lần này dưới ánh đèn, mọi thứ khác hẳn bóng tối trước đó.Lâm Tự Thanh cúi xuống, mút nhẹ, đầy dịu dàng, rồi lại thỉnh thoảng nhìn Khương Mẫn.
Dưới ánh sáng, có thể nhìn rõ từng biểu cảm tinh tế trên gương mặt cô, thấy gò má ửng hồng, thấy đôi mắt long lanh ánh nước.Tất cả đều vì nàng mà trở nên như vậy.Khi ý nghĩ đó lóe lên, sự dịu dàng vốn có biến thành nồng nhiệt.Một cơn mê say không che giấu.Nàng khẽ cắn hai cái.Khương Mẫn không chịu nổi ánh mắt cháy bỏng ấy, đưa tay che mắt nàng, nhưng hoàn toàn vô ích.Đôi tay thon trắng mềm mại của cô vẫn quấn quanh vai nàng, vừa như từ chối vừa như níu kéo.Mùa hè sắp đến.Minh Xuyên cũng sắp vào mùa mưa lũ, mưa rơi dữ dội như muốn làm ướt cả thế gian này.
Con người cũng vậy, ướt át trong cái nóng ẩm.Lâm Tự Thanh cảm nhận từng nhịp thở của mình như đang bốc cháy.Dưới đôi môi là người mà nàng đã yêu mến suốt nhiều năm.
Nàng là tín đồ tận tâm nhất của cô.
Nàng muốn... từng chút một, từng tấc một chiếm lấy cô.Nghe tiếng mưa dữ dội, Khương Mẫn cảm giác trí óc mình đang dần rơi xuống.Cô lờ mờ nhận ra, thực ra mối quan hệ giữa họ...
đôi khi thể hiện sự kiềm chế lạnh lùng, nhưng cũng tiến triển từng ngày.
Luôn nhảy giữa hai cực đối lập.Như tối nay... cô chưa từng nghĩ sẽ để Lâm Tự Thanh ngủ lại, càng không nghĩ để nàng ở phòng chính.
Thậm chí cô còn chuẩn bị gối đệm sạch sẽ ở phòng phụ.Họ ở bên nhau, mới chỉ một hai tháng thôi.Bên ngoài, mưa rơi như trút.Không khí dường như cũng ẩm ướt, khiến đầu óc lâng lâng.Khương Mẫn không dám nghĩ, càng không dám nhìn.
Cảm giác ấm áp truyền từ phía chân khiến cơ thể cô căng cứng, đầu ngón tay bấu chặt ga giường.Lâm Tự Thanh cảm nhận được sự căng cứng ấy, kiềm chế dục vọng của mình, áp má vào má cô, khẽ hôn lên mái tóc dài.Trong cử chỉ ấy là sự mê đắm không giấu giếm.Đầu mũi, cổ họng đều ướt đẫm mồ hôi.Lúc này, họ áp sát nhau, không phân ranh giới.Khương Mẫn tưởng mình sẽ thả lỏng......Nhưng lại vô cớ thấy một khoảng trống trong lòng.Đêm nay, kẻ mất kiểm soát đâu chỉ có Lâm Tự Thanh.Người mất kiểm soát còn có cô.Lâm Tự Thanh là ngoại lệ của cô.
Là điều vượt ngoài sự điềm tĩnh và lý trí của cô.Trước mặt nàng, mọi ranh giới rõ ràng cũng trở nên mơ hồ và mập mờ.---— Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.