Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã

[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 80


Beta: Bing.Chương 80:Sau khi Tần Vãn Thư làm tư tưởng xong, cây cân trong lòng Thi Vân Dạng có khuynh hướng đi tìm Hứa Chiêu Đệ, nhưng nội tâm vẫn còn nhăn nhó, mấy ngày sau mới lái xe đi tìm Hứa Chiêu Đệ.Dĩ nhiên, cô cũng không có ý trực tiếp đi tìm Hứa Chiêu Đệ, mà là lái xe thể thao chạy mấy vòng quanh khu lân cận, ở một nơi có vẻ thuận lợi tìm được Hứa Chiêu Đệ đang đặt gian hàng đầu đường.

Dọn nhà xong, Thi Vân Dạng đã điều tra thị trường khu vực xung quanh này, phòng các nàng mướn gần đường lộ lớn, lượng người qua lại cũng không tệ.

Sự thật chứng minh, coi như mất trí nhớ, cô vẫn còn là thông minh, nếu không phải vậy, gian hàng trứng gà của Hứa Chiêu Đệ cũng không làm ăn khá như thế này.

Hứa Chiêu Đệ bán trứng gà quả thật là khá, từ lúc mình tìm được nàng đến bây giờ, Hứa Chiêu Đệ cũng không có dừng qua, tất nhiên cũng không chú ý đến sự xuất hiện của mình.

Bất kể là đối diện có bao nhiêu khách hàng, Hứa Chiêu Đệ đều ung dung không vội vã, theo trình tự bán cho khách hàng đâu vào đấy, nói không nhiều, nhưng đối với khách hàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, trong nháy mắt đó, Thi Vân Dạng cảm giác mình như đang hóng gió, cảm thấy Hứa Chiêu Đệ cũng rất đẹp, mặc dù không yêu mị kinh diễm, nhưng mà có loại cảm giác như trà xanh.Thật ra thì từ lần trước Thi Vân Dạng tới tìm nàng xong, Hứa Chiêu Đệ quả thật bận rộn rất nhiều việc, bận rộn đến không có thời gian suy nghĩ đến Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng kiêu ngạo như vậy chắc sẽ không đi tìm mình nữa, các nàng trở lại cuộc sống của mình, thời gian lâu dài, dần dần cũng sẽ đem nửa năm trí nhớ kia từ từ quên được, mình cũng sẽ phai đi, tựa như những ký ức trong cuộc đời nàng mỗi lần mất đi, cũng chỉ là quá khứ, chỉ là có lúc thỉnh thoảng, sẽ nhìn lại tiếc nuối.

Ở đây không thể dừng xe trên đường phố, Thi Vân Dạng thất thường liền đỗ xe bên lề, cô xuống xe, muốn đi đến, nhưng lại không muốn mất mặt, luôn cảm thấy cúi đầu trước có chút mất thể diện.

Có thể đứng bên kia lén nhìn Hứa Chiêu Đệ đến nửa giờ, mẹ kiếp, theo đuổi nữ nhân khó khăn đến như vậy luôn!"

Cho tôi một phần, không ăn ngò, không ăn hành, hai cái trứng, nước với nấm hương nhiều một chút."

Thi Vân Dạng đi đến gian hàng Hứa Chiêu Đệ xong, làm bộ như khách bình thường đi mua thức ăn.Hứa Chiêu Đệ nghe âm thanh quen thuộc ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Thi Vân Dạng, một thân anh khí, mang một đôi giày cao gót, khí thế mười phần đang đứng trước mặt mình.

Trong nháy mắt nhìn thấy Thi Vân Dạng, nàng có chút hoảng hốt, giống như người đứng trước mắt mình là Phương Phương, nếu như là nàng thì tốt rồi, Hứa Chiêu Đệ rất nhanh đem một tia tâm tình kia đè ép xuống."

Uhm."

Hứa Chiêu Đệ đạm nhạt trả lời một tiếng, liền bắt đầu làm một phần trứng cho Thi Vân Dạng, thái độ không có oán hận, cũng không có thân cận, giống như Thi Vân Dạng chỉ là một người khách bình thường trong đông đảo những người khách mua hàng của nàng.Thái độ đạm nhạt của Hứa Chiêu Đệ làm cho Thi Vân Dạng bị kích thích, cô cảm thấy xuất hiện trước mặt Hứa Chiêu Đệ lần nữa là thể hiện ý tứ cầu hòa rõ ràng như vậy, Hứa Chiêu Đệ một chút cũng không lĩnh tình, có cảm giác như đem cái mặt nóng dán vào cái mông lạnh của người, lập tức cảm thấy xấu hổ.

"Hứa Chiêu Đệ!"

Ngay cả tên đầy đủ Thi Vân Dạng cũng kêu ra, giả bộ không quen biết mình đúng không, cô liền hết lần này đến lần khác mới không thuận theo ý Hứa Chiêu Đệ."

Muốn ăn thế nào?

Thêm cay hay sao?"

Hứa Chiêu Đệ cũng không vì Thi Vân Dạng kêu thẳng tên mình mà hoảng loạn."

Trước kia tôi thích ăn thế nào không lẽ chị không nhớ?"

Thi Vân Dạng hỏi ngược lại."

Cô là cô, em ấy là em ấy, tôi không xác định được hai người khẩu vị có giống nhau hay không."

Hứa Chiêu Đệ thản nhiên nói, Phương Phương và Thi Vân Dạng vốn không giống nhau."

Tôi cũng đã thừa nhận mình không có mất trí nhớ, nàng chính là tôi, có phải chị vẫn còn tức giận hay không, tôi đã nói đến như vậy, chị còn muốn tôi thế nào nữa, chị nói đi!"

Thi Vân Dạng cảm thấy không biết làm sao, Hứa Chiêu Đệ hoàn toàn không muốn cấp cho mình bậc thang để leo xuống."

Thi tiểu thư, tôi cảm thấy lần trước mình đã nói rất rõ ràng, thức ăn của cô đã xong rồi."

Thái độ của Hứa Chiêu Đệ rất dứt khoát, đem phần trứng gà đã làm xong cho Thi Vân Dạng, nhưng Thi Vân Dạng cũng không nhận lấy."

Hứa Chiêu Đệ, tôi thừa nhận tôi đối với chị có chút để ý, nhưng chị cũng không có quan trọng như vậy, chị không muốn nhịn một chút mà cứ khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi."

Căn bản là Thi Vân Dạng không thể áp được tính khí của mình."

Như vậy không phải rất tốt sao, cần gì phải vì chuyện này mà bỏ xuống kiêu ngạo của mình đây, không đáng giá.

Được rồi, mời cô nhường một chút, phía sau còn có khách hàng."

Hứa Chiêu Đệ thúc giục, nàng đối với Thi Vân Dạng còn chưa phải là quá thích, nếu như không phải để ý đến Phương Phương, đại khái nàng sẽ không muốn nói chuyện cùng Thi Vân Dạng.Những khách hàng khác mặt dù đang đợi, nhưng mọi người đều không hối, dù sao người tóc cực ngắn này, dáng dấp hết sức xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, vóc người hấp dẫn, thoạt nhìn liền biết là nữ nhân hết sức cá tính và hợp nhãn, đặc biệt lại có quen biết với chủ gian hàng đây, giữa họ hình như còn có khúc mắc.Thi Vân Dạng nhìn sau lưng, quả thật khách hàng quay quanh không ít, cô bị Hứa Chiêu Đệ lãnh đạm làm ra vẻ không quen biết rất khó chịu, lại không muốn người khác chê cười, lúc này mới nhận lấy trứng gà của Hứa Chiêu Đệ, quay bước rời đi.Trở lại xe thể thao, Thi Vân Dạng lại nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ không biết thức thời, nàng thì có cái gì tốt, tính khí vừa xấu lại vừa cứng ngắc, không hiểu phong tình, có chỗ nào tốt, mình không bỏ được cái rắm!

Thi Vân Dạng nghĩ là nghĩ vậy, nhưng vẫn lấy trứng gà của Hứa Chiêu Đệ ra, hung hăn cắn một cái, thật giống như muốn cắn cho hả giận một loại.

Nhưng là càng ăn ăn, cô lại càng cảm thấy thật ra thì Hứa Chiêu Đệ cũng không phải hoàn toàn không có tài năng, như tài nấu nướng chẳng hạn, có thể khẳng định là không tệ.

Hứ, nhưng đầu bếp nhà cô dạng nào mà không có, ai cần tài nấu nướng của chị ta chứ!

Thi Vân Dạng cũng thật không hiểu, tại sao mình lại không thể tiêu sái cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, thực sự giống như là trúng tà mà!
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 81


(Bản QT này do bạn FayeLam gửi cho mình.

Nhờ có bạn ý mình mới có thể tiếp tục edit.

Mình cảm ơn bạn!)

Beta: Bing.Chương 81:Thi Vân Dạng ăn xong trứng gà, lái xe thể thao đi hóng mát nguyên một vòng, rốt cục lại quay về nơi bày gian hàng của Hứa Chiêu Đệ.

Cô suy nghĩ nguyên một vòng, cảm thấy mình nên xem việc đánh hạ Hứa Chiêu Đệ như hạn mục công việc, theo đuổi nữ nhân có thể có bao nhiêu khó khăn, cô mới không từ bỏ đơn giản như vậy, nội tâm cô đối với chuyện mình nhiều lần cầu hòa cũng dễ dàng tiếp nhận hơn.

Thi Vân Dạng lượn một vòng lớn, bất quá chỉ là tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống thôi.Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ vẫn còn bận bịu, lượng khách cũng không phải vì khuya mà giảm bớt, dù sao ban đêm ở thành phố mới náo nhiệt.

Bán buôn tốt như vậy, chắc Hứa Chiêu Đệ không định đến hai ba giờ sáng mới nghỉ chứ?

Ngẫm lại Thi Vân Dạng cảm thấy loại kiếm tiền dựa vào việc bán sức lao động này thật cực khổ, trong chớp nhoáng này, cô nhớ tới nửa năm kia Hứa Chiêu Đệ đối với mình rất tốt, thật tâm mà nói, nửa năm kia Hứa Chiêu Đệ thực sự bỏ tiền cho mình dùng rất nhiều.

Tuy nghèo, không nỡ dùng tiền, nhưng lại có thể cho mình dùng thoải mái, loại tinh thần vô tư này, Thi Vân Dạng cảm thấy mình làm không được.

Bất quá mình cũng không phải là người không tim không phổi, nói chính xác, vấn đề vật chất, cô tuyệt đối có thể hảo hảo thiện đãi Hứa Chiêu Đệ, có thể không để nàng khổ cực bán hàng mỗi ngày như vậy, đến lúc đó còn có thể tìm được công việc tương đối nhẹ nhàng cho nàng.

Đương nhiên, cô cũng biết Hứa Chiêu Đệ không thức thời chưa chắc sẽ cảm kích mình.Thi Vân Dạng như tên cuồng nhìn lén, len lén trốn trên xe nhìn Hứa Chiêu Đệ một mực bận rộn.

12:30, Thi Vân Dạng phát hiện Hứa Chiêu Đệ hình như đã bán xong, mặc dù còn không ít khách hàng, nhưng đều ra về tay không.Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ sắp thu dọn xong gian hàng, liền tranh thủ thời gian xuống xe, đi đến trước quầy bán."

Thật xin lỗi, đã bán xong!"

Hứa Chiêu Đệ đang thu dọn quầy hàng, thấy một bóng dáng cao gầy tiến lại, mở miệng lên tiếng, nói xong mới quay đầu nhìn lại."

Vừa rồi tôi quên đưa tiền."

Thi Vân Dạng tìm cái cớ khó chịu nói."

À."

Hứa Chiêu Đệ nhàn nhạt đáp lời, giống như thờ ơ đối với mấy trò vặt của mấy đứa nhỏ, cái này làm Thi Vân Dạng có chút tức giận, nhưng là lập tức đè xuống, chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn chuyện lớn."

Con người của tôi ghét nhất là thiếu người."

Thi Vân Dạng nói thêm câu nữa, giống như cố hợp lý hóa cho sự xuất hiện lần nữa của mình.Hứa Chiêu Đệ mặc kệ Thi Vân Dạng nói thật hay giả, một bộ dáng chờ đợi Thi Vân Dạng trả tiền."

Tôi thấy còn rất nhiều khách, sao chị không bán thêm chút nữa?"

Thi Vân Dạng mở miệng nói, nhưng lại chưa đưa tiền, mà bắt đầu mở đề tài trò chuyện."

Thời gian không còn sớm lắm, buôn bán cũng tốt hơn trước kia rất nhiều."

Mặc dù Hứa Chiêu Đệ phân rõ giới hạn với Thi Vân Dạng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không để ý đến Thi Vân Dạng, ngữ khí nói chuyện vẫn bình thường, chỉ có con nít mới không thèm để ý đến đối phương khi cãi nhau, người trưởng thành có thái độ đối xử riêng của người trưởng thành.Thì ra là thấy kiếm đủ rồi, bất quá lấy chuyện trình độ ham muốn vật chất cực thấp của Hứa Chiêu Đệ ra nói, xác thực là không cần bán đến hai ba giờ."

Thật là hiếm thấy người ngại kiếm được nhiều tiền như chị."

Thi Vân Dạng tiếp tục nói, cô mừng thầm vì thái độ của Hứa Chiêu Đệ vẫn còn bình tĩnh, cảm giác đánh hạ Hứa Chiêu Đệ chắc không đến nỗi khó như vậy, xét về quá khứ mình hiểu khá rõ Hứa Chiêu Đệ, nàng cũng không phải là người giỏi cự tuyệt người khác, chỉ cần mình khắc chế tính tình, bắt được Hứa Chiêu Đệ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Không phải cô muốn trả tiền sao?"

Hứa Chiêu Đệ cũng không thuận theo chủ đề của Thi Vân Dạng, ý tứ của nàng rất rõ ràng, muốn trả tiền, thì tranh thủ thời gian trả, nếu như không muốn trả thì nàng dọn quán về nhà, không mất thời gian nói chuyện phiếm với Thi Vân Dạng ở chỗ này."

Không mang tiền lẻ, lần sau lại trả."

Thi Vân Dạng cảm thấy mình quả thật là cơ trí, vì cớ này lần sau đến tìm Hứa Chiêu Đệ cũng được."

Tùy cô."

Kỳ thật Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng xuất hiện ở đây lần này đã không còn giống tác phong của Thi Vân Dạng nữa, mà giờ khắc này thái độ của cô cũng đã tốt lên nhiều, không giống như kiểu mình thiếu nợ cô mấy trăm vạn, cũng không hiểu vì sao vị Thi tiểu thư này cao cao tại thượng này lại chịu hạ tính tình của mình.

Hứa Chiêu Đệ như có điều suy nghĩ nhìn Thi Vân Dạng một chút, sau đó vẫn dùng thái độ bình thản như cũ nói một câu 'tùy cô', thái độ đối với Thi Vân Dạng tựa như người không quen thuộc."

Hứa Chiêu Đệ."

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ thu thập đồ xong muốn đi, cô có chút không nỡ để Hứa Chiêu Đệ cứ đi như vậy, liền không nhịn được gọi Hứa Chiêu Đệ."

Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi quả thật có chút quá mức, những chuyện này xem như đã qua, có được không?"

Thái độ lần này của Thi Vân Dạng lại chân thành không ít, cô nghĩ nếu Hứa Chiêu Đệ tiếp nhận lời xin lỗi của mình, coi như đồng ý cùng mình bắt đầu lại từ đầu."

Tôi không phải là người thích ghi thù, tôi cũng không có để trong lòng."

Hứa Chiêu Đệ trả lời.Thi Vân Dạng nghe xong cực kỳ vui mừng."

Vậy chị đồng ý cùng tôi khôi phục quan hệ trước đó?"

Thi Vân Dạng cao hứng hỏi, cô biết Hứa Chiêu Đệ làm sao có thể bỏ được mình đây!"

Thi tiểu thư, cô là Phương Phương sao?"

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng hỏi."

Tôi đương nhiên là nàng, tôi chính là nàng, nàng chính là tôi."

Thi Vân Dạng nói như chuyện đương nhiên."

Chưa, cô cũng không phải là nàng."

Hứa Chiêu Đệ nói xong, liền không lưu luyến chút nào xoay người rời đi.Thi Vân Dạng một người trống không, cô cũng đã thừa nhận mình không có mất đi trí nhớ, cô không hiểu vì cái gì Hứa Chiêu Đệ nhất định phải xoắn xuýt vấn đề này, dưới cái nhìn của cô cũng không hề có sự khác biệt.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 82


Beta: Bing.Chương 82:Thi Vân Dạng bị Hứa Chiêu Đệ đả kích, lại gọi điện thoại cho Tần Vãn Thư.Tần Vãn Thư đã ngủ rồi, nửa đêm bị tiếng điện thoại đánh thức, nhìn thấy hiển thị tên Thi Vân Dạng, nội tâm kháng cự, nhưng vẫn không thể không nhận, nữ nhân lần đầu khốn khổ vì tình thật là phiền phức.Không đến nửa giờ, Thi Vân Dạng lại đi đến nhà Tần Vãn Thư."

Nói đi, cậu với Hứa Chiêu Đệ thế nào rồi?"

Đợi Thi Vân Dạng tắm rửa ra xong Tần Vãn Thư để sách xuống hỏi."

Cậu nói chị ta sao lại lắm chuyện như vậy, tôi đã cầu hòa rồi, thái độ vẫn thả nhấp như vậy, chị ta vẫn còn bất mãn nữa, cậu nói xem chị ta đến cuối cùng muốn như thế nào?"

Thi Vân Dạng càng nói càng biểu hiện ra cảm giác ủy khuất."

Chị ấy nói thế nào?"

Tần Vãn Thư hỏi, hiện tại Thi Vân Dạng là đang tính toán được mất trong yêu đương, không để cô tùy tiện đạt được là đúng, nếu không vậy người này còn không biết trân qúy là cái gì."

Chị ta hỏi tôi có phải là Phương Phương không, Phương Phương với tôi có gì khác nhau sao?"

Thi Vân Dạng hỏi."

Khác nhau khẳng định là có, chỉ là cậu không nguyện ý thừa nhận thôi, không nguyện ý chấp nhận mình là Phương Phương."

Tần Vãn Thư một châm thấy máu nói."

Lúc mất trí nhớ tôi vốn không phải là tôi, hiện tại mới là tôi chân thực mà..."

Thi Vân Dạng cảm thấy Phương Phương nửa năm mất trí nhớ kia chỉ là một phần nhỏ của mình mà thôi."

Nói vậy cũng không sai, nhưng là chị ấy nhận biết cậu hay thích cậu đều là lúc cậu mất trí nhớ, bây giờ cậu đối với chị ấy tất nhiên là lạ lẫm, lại thêm hành vi của cậu, bây giờ chị ấy không thích cậu cũng đúng thôi, cậu không thể ép buộc Hứa Chiêu Đệ tiếp nhận cậu bây giờ nha!"

Tần Vãn Thư phân tích cho Thi Vân Dạng nghe."

Hiện tại tôi có chỗ nào không bằng lúc tôi mất trí nhớ chứ?

Dựa vào cái gì chị ta có thể chấp nhận tôi không có gì lại còn vướng víu, mà không chấp nhận tôi là bạch phú mỹ có thể thay đổi được nhân sinh của chị ta chứ?"

Thi Vân Dạng tự phụ, cảm thấy mình hiện tại so với Phương Phương là tốt hơn quá nhiều."

Nếu cậu cũng nghĩ như vậy tôi cũng không có gì để nói.

Một người có được hay không, tự mình nói tốt thì không được, người khác thấy tốt mới là tốt."

Tần Vãn Thư cảm thấy nếu Thi Vân Dạng còn không thay đổi tư thái cao cao tại thượng, sợ là Hứa Chiêu Đệ cũng sẽ không quan tâm đến cô, ai đồng ý bưng một tiểu tổ tông về nhà chứ.

Đương nhiên, nếu nhắm đến cái bạch phú mỹ của cô thì cũng có thể đi, nhưng Hứa Chiêu Đệ lại biểu hiện, nàng không thèm để ý cô trắng bao nhiêu, đẹp bao nhiêu, giàu bao nhiêu. (chơi chữ của bạch - phú - mỹ)."

Vậy cậu cảm thấy tôi không bằng cái người mất trí nhớ vướng víu kia sao?"

Thi Vân Dạng hỏi Tần Vãn Thư."

Lúc mất trí nhớ, cậu thế nào tôi không biết, nhưng nhìn cái video kia, vẫn có thể đoán ra được một ít, chí ít lúc mất trí nhớ cậu còn che chở cho chị ấy, xem chị ấy như người một nhà mà bảo.

Coi như cậu mất trí nhớ cũng không phải là người tốt đẹp gì, nhưng chí ít cũng không làm cho người ta cảm thấy thời thời khắc khắc đều cao cao tại thượng.

Hiện tại bây giờ tâm trí bình thường, lại ra vẻ không muốn bố thí tình cảm.

Còn làm người ta nghĩ, tôi hiểu rõ sự chênh lệch đó, nhưng không cần cậu thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi là người trèo cao.

Lại nói thêm, nếu loại bỏ các điều kiện bên ngoài, nói về tình cảm đơn thuần, cậu mới là người muốn trèo đến chị ấy."

Tần Vãn Thư cảm thấy nếu không dội cho Thi Vân Dạng một chậu nước lạnh, đại khái Thi Vân Dạng vĩnh viễn cũng sẽ không thoát được cảm giác 'mình là người ưu việt' đâu."

Nói đùa gì chứ, sao tôi lại là người trèo cao với chị ta được!"

Thi Vân Dạng cảm thấy Tần Vãn Thư không phải là bạn chí cốt rồi, trong lòng cô hiện tại, khắp nơi đều là Tần Vãn Thư bất công, mình muốn nói xấu Tả Kinh Hoan không ra cái gì, mà bây giờ Tần Vãn Thư lại khen Hứa Chiêu Đệ lên tới trời, nói mình thành cặn bã, cảm giác Tần Vãn Thư hiện tại còn nghiêng về Hứa Chiêu Đệ hơn làm lòng Thi Vân Dạng giờ phút này không thể cân bằng nổi."

Vậy cậu thật cảm thấy người tầm thường như vậy thực sự để cậu thích được sao?"

Tần Vãn Thư tiếp tục hỏi ngược lại."

Nếu như tôi không mất trí nhớ, tôi làm sao sẽ thích chị ta đây, cậu biết mất trí nhớ xong có cảm giác rất không an toàn, giống như chim non mới nở, theo bản năng sẽ tìm người nhờ cậy, đúng lúc là chị ta, tình cảm của tôi lúc đó chỉ giống như ở chung lâu dài, tình cảm sẽ tích lũy, trong lúc nhất thời khó mà dứt bỏ chứ bộ."

Đây là cảm giác Thi Vân Dạng nghĩ về tình cảm của mình với Hứa Chiêu Đệ."

Đương nhiên đây quả thật là một trong những nguyên nhân, nhưng là cậu cũng nói thời gian lâu dài, khó mà dứt bỏ, vậy Tần Đằng biết cậu lâu như vậy, tôi cũng có thấy cậu khó vứt bỏ nó đâu?

Cảm giác người mình thích ưu tú không tốt sao, cũng không biết cậu khó chịu cái gì?"

Tần Vãn Thư cũng khó trách Hứa Chiêu Đệ không muốn để ý đến cô, bản chất Thi Vân Dạng thực ra là không xấu, nàng nghĩ Hứa Chiêu Đệ cũng biết, chỉ là nói yêu đương với Thi Vân Dạng thực sự là quá cực khổ rồi."

Tốt a, tốt a, cậu nói cái gì cũng được đi, vậy cậu nói xem, làm sao bây giờ?"

Thi Vân Dạng bị nói đến mất mặt không nhịn được, cô thừa nhận Hứa Chiêu Đệ có ưu điểm, nhưng hiện tại Hứa Chiêu Đệ túm chết rồi, căn bản là chị ta không muốn phản ứng mình, mình đã cảm thấy chị ta dù có tốt, cũng không biết chỗ dùng."

Thừa nhận chị ấy tốt, đem chị ấy đặt cùng vị trí với cậu, chị ấy thích Phương Phương, cậu liền đem tư thái của Phương Phương xuất hiện trước mặt chị ấy, để chị ấy từ từ tiếp nhận cậu hiện tại, cậu muốn lập tức để người ta tiếp nhận toàn bộ mình, thực sự là có chút ép buộc."

Tần Vãn Thư thấy mình đã nói xong, cảm thấy vấn đề tình cảm của Thi Vân Dạng nên nhanh chóng giải quyết một chút đi, nếu không mình cũng mau già mất thôi, nàng nhìn đồng hồ, đã sắp hai giờ sáng luôn rồi, cứ thường xuyên bị Thi Vân Dạng quấy rầy như vậy, chắc mình không chịu được quá."

Giả bộ làm Phương Phương cảm giác rất khó chịu a...."

Thi Vân Dạng vẫn không bỏ xuống được thể diện, cảm thấy bây giờ mình giả thành Phương Phương, thực sự là có chút mất mặt."

Trước kia cậu cũng có thể giả bộ mất trí nhớ, bây giờ lại giả mất trí nhớ lần nữa có gì khó khăn đâu, quen tay hay làm mà.

Được rồi, nói đến như vậy thôi, tôi muốn đi ngủ."

Tần Vãn Thư nói xong cũng xoay lưng về phía Thi Vân Dạng."

Đại tiểu thư, nói thêm một chút nữa đi..."

Thi Vân Dạng vẫn muốn nói chuyện với Tần Vãn Thư thêm một chút."

Cái gì nên nói cũng nói rồi, cậu để cho tôi ngủ được không?"

Tần Vãn Thư xin tha nói."

Được rồi, cậu ngủ đi, để tôi tự suy nghĩ thêm..."

Thi Vân Dạng cũng biết Tần Vãn Thư làm việc và nghỉ ngơi luôn có quy luật, không thích thức đêm, nên tạm thời tha cho nàng một lần.Hi vọng Thi Vân Dạng mới biết yêu có thể nghĩ cho rõ ràng, Tần Vãn Thư suy nghĩ một câu cuối cùng trước khi ngủ.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 83


Beta: Bing.Chương 83:
Thi Vân Dạng lại xoắn xuýt một buổi tối, cuối cùng cũng không bỏ xuống được, cảm thấy thực mất thể hiện, kiên quyết không làm Phương Phương.

Trong lòng nghĩ thầm, Hứa Chiêu Đệ có gì tốt, không có chị ta, mình có thể sống không được sao?

Nhưng là hai ngày sau, Thi Vân Dạng lại nhịn không được đi tìm Hứa Chiêu Đệ.

Hứa Chiêu Đệ vẫn là một bộ dạng 'không đụng khói lửa nhân gian', làm Thi Vân Dạng thúc thủ vô sách.

Sau lần đó cô có tìm Hứa Chiêu Đệ mấy lần, nhưng đều không ngoài dự tính, bị Hứa Chiêu Đệ lạnh nhạt đuổi đi.Thi Vân Dạng bị áp chế nhiều lần như vậy, nhưng càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, chuyện cô càng giải quyết không được cô càng có trí muốn quyết đấu, mặt dày cũng muốn giải quyết chuyện này cho xong.

Thi Vân Dạng không thể không cân nhắc đề nghị của Tần Vãn Thư, giả thành Phương Phương.

Lúc này, Thi Vân Dạng cảm thấy đây chỉ là vì dục vọng muốn chinh phục của mình thôi, không liên quan đến chuyện mất thể diện, nhưng cô cũng không biết, bất quá đây chỉ là vì chính mình tìm cớ bỏ xuống chuyện làm mất mặt của mình mà thôi.

Vì vậy tự mình tìm xong bậc thang, trong lòng suy tính mấy ngày, Thi Vân Dạng đến ngoài cửa nhà mướn Hứa Chiêu Đệ lần nữa.Hứa Chiêu Đệ mở cửa, nhìn thấy Thi Vân Dạng xuất hiện trước mặt nàng, không phải đang mặc quần áo hàng hiệu, mà là mặc quần áo mình mua, chính là bộ quần áo đi bệnh viện ngày đó.

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng ăn mặc như vậy hiển nhiên vẫn là mười phần ngoài ý muốn."

Cô làm cái gì vậy?"

Hứa Chiêu Đệ không rõ Thi Vân Dạng rốt cục muốn làm cái gì?"

Không phải chị muốn Phương Phương sao, tôi liền trả lại Phương Phương cho chị."

Thi Vân Dạng trả lời.Hứa Chiêu Đệ tuyệt đối không ngờ rằng, Thi Vân Dạng vậy mà lại nguyện ý giả làm Phương Phương, tình cảm nàng đối với Phương Phương là không bỏ được, cho nên giờ phút này, cảm xúc trong lòng nàng cũng tương đối phức tạp, cũng không phân rõ tâm tình của mình là vui hay buồn."

Cô không phải là em ấy, tội tình gì để chính mình oan uổng đây?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi, nàng cũng ở cùng Thi Vân Dạng một khoảng thời gian, lấy tính tình của Thi Vân Dạng mà nói, Thi Vân Dạng căn bản không có khả năng làm chuyện như vậy."

Tôi có phải là nàng hay không, tự tôi quyết định, không phải chị nói là được, là chị để cho Phương Phương thích chị, bây giờ chị phủi mông một cái liền muốn đi, vậy nàng làm sao bây giờ?"

Thi Vân Dạng chất vấn."

Nhưng...."

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng thực sự là cưỡng tình đoạt lý, nhưng trong nhất thời cũng không biết phản bác làm sao, nàng cảm thấy kể từ khi em trai của mình đụng vào Thi Vân Dạng, nàng đem Phương Phương mang về nhà, vận mệnh của nàng liền bị Phương Phương cùng Thi Vân Dạng kéo đi, đi đâu đều trở nên bị động, bị Phương Phương cùng Thi Vân Dạng lựa chọn phương hướng, đi một đoạn đường rồi, lại bắt nàng gánh chịu trách nhiệm lạc đường."

Chị muốn Phương Phương, tôi trả lại cho chị, chị nên coi tôi là Phương Phương, hôm nay tôi ở lại đây."

Thi Vân Dạng nói xong liền không khách khí đi vào trong nhà.Hứa Chiêu Đệ muốn ngăn cũng không ngăn được."

Tôi vừa nghèo vừa quê mùa, dáng dấp cũng không dễ nhìn, cô có nhiều người thích như vậy, đều không kém hơn tôi..."

Hứa Chiêu Đệ nói với Thi Vân Dạng, cảm thấy chỉ cần Thi Vân Dạng bình thường, chắc hẳn sẽ không thể ở ì chỗ này không đi."

Không có kém, tôi thấy đẹp mắt là được, trên người chị có khí tức tôi thích, tôi có thể làm gối ôm đi ngủ."

Thi Vân Dạng chẳng hề để ý nói, những khuyết điểm này của Hứa Chiêu Đệ trong lòng Thi Vân Dạng đã phỉ nhổ vô số lần, cũng dùng những khuyết điểm này khắc chế không tìm đến Hứa Chiêu Đệ, nhưng là nghĩ lại Hứa Chiêu Đệ cũng không phải là không có ưu điểm, hương vị trên người rất dễ ngửi, nấu ăn rất ngon, tính tình dễ chịu, lấy ưu bổ khuyết, cô cảm thấy những cái kia cũng không quan trọng nữa, dù sao nhan sắc hay tiền bạc cô cũng không thiếu."

Cô không phải là em ấy, cũng không cần giả làm em ấy làm gì được chứ?

Coi như tôi van cô, cô về nơi thuộc về cô đi, được không?"

Hứa Chiêu Đệ tốt tính gặp phải người vô lại như vậy, thực sự là có chút không có cách nào."

Chị đây là muốn bội tình bạc nghĩa sao?

Chị muốn vứt bỏ Phương Phương sao?"

Thi Vân Dạng chụp mũ lên đầu Hứa Chiêu Đệ.Hứa Chiêu Đệ giống như tú tài gặp quân binh, vốn là ngôn từ ít, giờ phút này bị Thi Vân Dạng mặt dày vô sỉ, lật ngược phải trái làm nghẹn đến mức không biết phải nói gì.

Hứa Chiêu Đệ biết Thi Vân Dạng ỷ mình có ký ức Phương Phương, chắc ăn mình, chưa thấy nữ nhân nào trở mặt nhanh như Thi Vân Dạng, mới hôm trước còn làm ra vẻ cao ngạo không thể chạm tới, lần này lại có thể đi đến đây được, bây giờ có thấy tự tát mặt mình đau không chứ?"

Tôi muốn tắm rửa, chị giúp tôi đem quần áo ngủ với đồ lót lúc trước tôi mặc cho tôi đi."

Thi Vân Dạng cảm thấy rõ ràng mình là công chúa, mà lại muốn giả thành cô bé lọ lem đi cua gái, quả thật là cực kỳ bất hợp lý.

Nhưng nếm trải khổ đau mới có thể nên người được, Thi Vân Dạng tự an ủi mình.Hứa Chiêu Đệ không đi lấy, cứ như vậy nhìn Thi Vân Dạng nằm lên giường mình, nàng không nguyện ý thỏa hiệp, nàng cảm thấy mình làm cái gì cũng không nên lưu lại vị Đại Phật này, không phải vậy hậu hoạn vô tận.

Thi Vân Dạng có phải là nhất thời hứng khởi hay không, có phải có ý nghĩ ác liệt muốn chỉnh nàng hay không nàng cũng không biết, lấy sự hiểu biết của mình khi ở chung với Thi Vân Dạng, cô là người ác liệt như vậy, nàng không thể không phòng bị Thi Vân Dạng trêu đùa ác ý.

Đương nhiên, một âm thanh khác lại nói với nàng, Thi Vân Dạng ác liệt đến mức nào cũng không nhàm chán làm ra chuyện như vậy.Trong mắt Hứa Chiêu Đệ, thích Phương Phương cũng không có gì, vạn nhất không cẩn thận lại thích Thi Vân Dạng, đơn giản là tự mình tìm khổ.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 84


Beta: Bing.Chương 84:"Chị đứng ngốc ở đó làm gì vậy?

Đi lấy đi!"

Thi Vân Dạng mặt dày nói, nhưng ngữ khí lại thân mật, mặt của cô khi đã xác định làm Phương Phương thì đã không cần nữa rồi.

Giả làm Phương Phương, Thi Vân Dạng cũng không phải thấy là quá đột ngột, cái loại cảm giác này giống như khi cô trở lại thời gian mình mất trí nhớ, là loại cảm giác sống nương tựa vào nhau.Ngữ khí Thi Vân Dạng không có loại cao cao tại thượng kia, ngữ khí thân mật như Phương Phương gọi nàng trong quá khứ, cái này làm Hứa Chiêu Đệ có ảo giác, hình như Phương Phương đã trở về thật.

Phương Phương đúng là sống trên thân thể Thi Vân Dạng, cho dù hiện tại Thi Vân Dạng đang giả vờ thành Phương Phương, Hứa Chiêu Đệ cũng không cách nào cự tuyệt người đang là Phương Phương này, nàng chần chờ một lát, vẫn là thay Thi Vân Dạng đi lấy quần áo Phương Phương đã từng mặc.Thi Vân Dạng nằm trên giường Hứa Chiêu Đệ nhìn thấy Hứa Chiêu Đệ yên lặng xoay người đi lấy cho quần áo cho mình, nội tâm mừng thầm, không nghĩ đến Phương Phương lại dùng tốt như vậy, thái độ Hứa Chiêu Đệ đối với mình và Phương Phương thật đúng là một trời một vực, mình kém Phương Phương nhiều như vậy sao?"

Cô muốn ở nơi này thật sao?"

Không bao lâu, Hứa Chiêu Đệ cầm áo ngủ Phương Phương ra hỏi Thi Vân Dạng, nàng vẫn cảm thấy không nên lưu lại Thi Vân Dạng, mặc dù giờ phút này Thi Vân Dạng đang giả làm Phương Phương không đáng ghét kia."

Đương nhiên rồi."

Thi Vân Dạng lấy quần áo Hứa Chiêu Đệ đang cầm trên tay, đi vào phòng tắm tắm.Thi Vân Dạng đi tắm, nội tâm Hứa Chiêu Đệ luôn luôn bình tĩnh, giờ phút này lại có chút xung động, lý trí nói với nàng, Thi Vân Dạng là Thi Vân Dạng, Phương Phương là Phương Phương, không thể lẫn lộn, càng không nên lưu giữ lại nữ nhân này.

Tình cảm lại có chút không bỏ được, nàng nhớ Phương Phương, mình có thể chịu đựng được Thi Vân Dạng bết bát như vậy, lưu lại Thi Vân Dạng chăm sóc cô cũng không sao, kỳ thật nguyên nhân nhiều nhất cũng là vì, nàng không nỡ bỏ Phương Phương, nàng cho là tình cảm của mình không quá cảm xúc hay mãnh liệt, nhưng nàng vẫn không thể bỏ được.Nửa tiếng sau, Thi Vân Dạng tắm rửa xong ra, nhìn Hứa Chiêu Đệ đang ngồi trước giường ngẩn người, mình đi đến nàng cũng không phát hiện được."

Đang ngây ngốc suy nghĩ gì đấy?"

Thi Vân Dạng hỏi."

Cô ngủ phòng này, Thừa Tông đêm nay không ở nhà, tôi ngủ phòng của nó."

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng một chút rồi nói ra, sau đó chuẩn bị ôm gối của mình đi đến gian phòng Hứa Thừa Tông, bất quá bị Thi Vân Dạng kéo lại."

Nam nhân vì sao lại gọi là xú nam nhân, cũng bởi vì hôi, chị đừng đi phòng hắn, trước kia chúng ta đều ngủ cùng một chỗ, hiện tại không thể ngủ cùng một chỗ hay sao?"

Thi Vân Dạng nghiêm trang nói.

Mình chịu ủy khuất ở nơi này, là vì mình muốn ngủ cùng Hứa Chiêu Đệ, mà Hứa Chiêu Đệ lại muốn chạy đến gian phòng của Hứa Thừa Tông, vậy mình ngủ lại đây còn có ý nghĩa gì nữa a.

Giày vò hết một vòng, nàng cũng không thành công đem tình thú từ người Hứa Chiêu Đệ chuyển dời lên thân người khác được, mỗi lần muốn làm chuyện gì đó với người khác, nội tâm luôn có loại cảm giác tội ác, bản thân không tập trung tinh thần được, cuối cùng đều chia tay trong buồn bực."

Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ."

Hứa Chiêu Đệ vẫn cảm thấy chia phòng ngủ là tốt hơn."

Tôi cũng sẽ không làm gì với chị, chỉ đơn thuần là ngủ thôi, chị lo lắng cái gì vậy?"

Thi Vân Dạng nhíu mày hỏi."

Vậy tùy cô vậy."

Kỳ thật Hứa Chiêu Đệ cũng không thích đi ngủ phòng của Hứa Thừa Tông, bởi vì nàng cũng cảm thấy trên thân nam nhân, hay phòng ngủ nam nhân quả thật là có mùi, không phải là không sạch sẽ, nhưng là mùi vị trên người nam nhân phát ra nàng cảm thấy rất hôi, cho dù là người này là em trai của nàng.Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ thỏa hiệp, trong lòng lại mừng thầm lần nữa, sớm biết Phương Phương dùng tốt như vậy, cô nên dùng Phương Phương sớm hơn một chút.Hứa Chiêu Đệ dùng giường đôi, nên mỗi người mỗi giường, sau đó còn chia cách rõ ràng, ai ngủ riêng phần người đó.Hứa Chiêu Đệ nằm trên giường, liền yên lặng chuẩn bị ngủ.Thế nhưng Thi Vân Dạng làm sao có thể yên tĩnh được, một mực tìm chủ đề, đều bị Hứa Chiêu Đệ hết lần này đến lần khác nói mấy câu liền cho kết thúc."

Sau khi chị dọn về đây có thích ứng được không?"

Thi Vân Dạng lại mở ra một đề tài khác.

"Rất tốt."

Hứa Chiêu Đệ nhàn nhạt đáp lại."

Chị định bán rong như vậy mãi sao?"

Thi Vân Dạng lại hỏi, cô đã dự định hợp lại với Hứa Chiêu Đệ, tất nhiên sẽ không để Hứa Chiêu Đệ khổ cực như vậy, mà cô cũng không muốn để người khác biết nữ nhân của mình lại đi bán quầy hàng."

Uhm" Hứa Chiêu Đệ vẫn bình thản lên tiếng như cũ."

Có muốn tôi đầu tư, mở cho chị một cửa hàng không, sau này không cần khổ cực như vậy."

Thi Vân Dạng đề nghị, mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh, trời gió trời mưa không biết vất vả bao nhiêu, mình cũng không thiếu tiền, hoàn toàn có thể cải thiện chất lượng sinh hoạt của Hứa Chiêu Đệ."

Không cần."

Hứa Chiêu Đệ không chút nào do dự cự tuyệt đề nghị của Thi Vân Dạng."

Hứa Chiêu Đệ, chị không thể hảo hảo nói chuyện với tôi sao?"

Thi Vân Dạng có chút tức giận lớn tiếng hỏi."

Nếu như cô cảm thấy chỗ này không thoải mái, có thể trở về."

Hứa Chiêu Đệ vẫn thản nhiên như cũ nói.Thi Vân Dạng nghe thấy chán nản, Hứa Chiêu Đệ thật đúng là không biết tốt xấu, trong lòng mình tính toán vì chị ấy, chị ấy còn không lĩnh tình, thật sự là lòng tốt bị bỏ quên mà."

Hứa Chiêu Đệ, chúng ta hòa hảo không được sao?"

Thi Vân Dạng đè ép tính tình, ngữ khí mềm nhũn nói.Hứa Chiêu Đệ nhìn người vừa như Thi Vân Dạng vừa như Phương Phương này, trong lúc nhất thời không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 85


Beta: Bing.Chương 85:"Tôi không thể đem cô trở thành em ấy!"

Qua hồi lâu sau, Hứa Chiêu Đệ mới trả lời.Thi Vân Dạng có chút im lặng, dưới cái nhìn của cô, cô và Phương Phương vốn là cùng một người."

Nàng chính là tôi, tôi chính là nàng, chị làm gì cần phải xoắn xuýt mãi vấn đề này chứ?"

Thi Vân Dạng có chút bất lực hỏi."

Em ấy chưa từng tổn thương tôi."

Trên người Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ xác thực còn có thể nhìn thấy một ít nhân tính đặc thù của Phương Phương, nhưng Hứa Chiêu Đệ vẫn không cách nào để Phương Phương và Thi Vân Dạng ở cùng một cấp.

Phương Phương có lẽ tự luyến, có lẽ nông cạn, có lẽ tính cách không tốt, có lẽ thích xài tiền, nhưng Phương Phương lại che chở mình, chưa từng tổn thương bản thân mình.Thi Vân Dạng nhất thời cạn lời, nghĩ đến từ khi mình khôi phục ký ức đến nay, giả mất trí nhớ, đi chơi đến khuya, mang nữ nhân về nhà, giống như là sống gắng gượng qua ngày, nghĩ đến bản thân mình làm mấy chuyện hỗn trướng, có chút chột dạ."

Tôi nghĩ chị không thèm để ý những chuyện đó...."

Thi Vân Dạng ngoài chột dạ là chột dạ, nhưng vẫn muốn xảo biện một chút."

Là cô, tôi xác thực không quá để ý."

Hứa Chiêu Đệ trả lời, khi đó nghĩ đến cô là Thi Vân Dạng chứ không phải Phương Phương, nội tâm liền không còn cảm giác quá để ý, đồng dạng, đối với Thi Vân Dạng hiện tại muốn đối tốt với nàng, nàng cũng không có quá nhiều cảm giác.

Nhưng là đôi khi nghĩ đến cô có ký ức của Phương Phương, làm những chuyện kia, nàng vẫn sẽ có chút khó chịu, tựa như giờ phút này, đôi lúc Thi Vân Dạng lại giống Phương Phương, nàng lại có chút không bỏ được."

Chị cứ hoài niệm tôi mất trí nhớ như vậy sao?"

Ngữ khí Thi Vân Dạng có chút chua hỏi, cô có cảm giác mình lại ghen với chính mình khi mất trí nhớ.Hứa Chiêu Đệ không trả lời, vòng tròn cuộc sống của nàng rất nhỏ, nhỏ đến mức không chứa được quá nhiều người, cũng không quan hệ thân mật với ai.

Trong 30 năm cuộc đời, Phương Phương là người thân cận nhất, nếu hôn là tình nhân, thì kỳ thực Hứa Chiêu Đệ cũng không rõ ràng Phương Phương chiếm lấy vị trí như thế nào đối với mình.

Nàng biết mình rất nhớ Phương Phương, không muốn Phương Phương biến mất, đây cũng có lẽ là nguyên nhân hôm nay nàng thỏa hiệp lưu lại Thi Vân Dạng, nàng cũng biết, Phương Phương biến mất là kết quả tất yếu, Phương Phương đối với mình, hay đối với Thi Vân Dạng đều là một loại ngoài ý muốn, mà ngoài ý muốn thì cần phải sửa."

Khuya rồi, tôi muốn ngủ."

Hứa Chiêu Đệ không muốn nói nhiều, đại đa số thời điểm, nàng vẫn cảm thấy Thi Vân Dạng nên trở lại thế giới của mình, nhưng là ngẫu nhiên, lại vì Thi Vân Dạng cùng mình dây dưa không rõ mà có chút vui mừng, bởi vì nàng biết, Phương Phương vẫn còn lưu lại trên người cô, nhưng là nàng lại cảm thấy mình không nên có ý nghĩ như vậy."

Chị đã hoài niệm nàng như vậy, vậy chị càng nên ở cùng với tôi, nói không chính xác khi tâm tình tốt, liền có thể để chị thấy được Phương Phương của chị..."

Thi Vân Dạng chưa từ bỏ ý định nói.Hứa Chiêu Đệ càng không muốn trả lời, nàng cảm thấy Thi Vân Dạng căn bản là không giả được Phương Phương, giống như bây giờ, hoàn toàn là tư thái Thi Vân Dạng, kỳ thật nàng muốn nói cho Thi Vân Dạng, nếu như không ngẫu nhiên ảo giác thấy Phương Phương, chính mình mới không phản ứng với cô, nhưng là suy nghĩ một chút, Hứa Chiêu Đệ cũng không đem ý nghĩ của mình nói ra, nếu nói ra chắc đêm nay nàng cũng không được đi ngủ."

Hứa Chiêu Đệ..."

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ không trả lời mình, liền dùng tay đẩy đẩy lưng Hứa Chiêu Đệ, không cho Hứa Chiêu Đệ cứ ngủ mất như vậy."

Tôi rất buồn ngủ..."

Hứa Chiêu Đệ không thể không lên tiếng lần nữa."

Chị là heo, chỉ biết ngủ!"

Thi Vân Dạng bất mãn nói, cô đường đường là một đại mỹ nữ nằm đây, nàng cũng chỉ biết ngủ, một chút tự giác vì mỹ nhân trong ngực cũng không có."

Hiện tại cũng đã gần 2 giờ."

Hứa Chiêu Đệ nhìn đồng hồ một chút, cực kỳ bất đắc dĩ nói, Thi Vân Dạng là cú đêm, khó trách cần mỹ phẩm đắt đỏ mới có thể duy trì mỹ mạo, còn tiếp tục như vậy nữa, nàng cảm thấy cho dù mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cỡ nào đi chăng nữa cũng không gánh nổi mỹ mạo của cô, một người chỉ tự tin vào sắc đẹp của mình, nếu ngày nào đó không còn đẹp nữa, thì cũng không còn gì thú vị, Hứa Chiêu Đệ âm thầm nghĩ tới."

Chăn của chị sao còn chưa ấm nữa, tôi nằm lâu như vậy mà cũng còn lạnh như băng..."

Thi Vân Dạng tiếp tục phàn nàn nói, cô và Hứa Chiêu Đệ đắp chăn riêng, nhưng là cô muốn ôm Hứa Chiêu Đệ ngủ cùng một chỗ, nhưng lại không muốn nói thẳng, cũng chỉ có thể lấy cớ sứt sẹo.Hứa Chiêu Đệ nghe xong liền biết, Thi Vân Dạng nói hưu nói vượn, thân thể Thi Vân Dạng rất tốt, lúc còn ngủ chung với mình, thân thể còn ấm áp hơn mình."

Điều kiện đơn sơ, tôi cũng bất lực."

Hứa Chiêu Đệ trả lời."

Nghe nói ôm người rất ấm, tôi ủy khuất một chút, ôm chị ngủ, chúng ta có thể sưởi ấm lẫn nhau."

Thi Vân Dạng mười phần không biết xấu hổ nói."

Nhưng là tôi sợ nóng."

Hứa Chiêu Đệ đương nhiên sẽ không đồng ý, nên lên tiếng từ chối."

Tôi đâu có muốn làm cái gì với chị mà chị lại nóng?

Có phải là chị đang nghĩ bậy bạ không?"

Thi Vân Dạng không biết xấu hổ nói."

Nếu như cô vẫn cảm thấy lạnh, tôi cho cô thêm cái chăn này, tôi đi ngủ phòng Thừa Tông."

Thái độ Hứa Chiêu Đệ rất kiên định nói, không muốn tiếp tục là không.Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ không hiểu phong tình, cũng chỉ có thể thu liễm, bất quá tóm lại cũng đã ở trên giường Hứa Chiêu Đệ được, còn nhiều thời gian, Thi Vân Dạng vẫn còn suy nghĩ rất lạc quan.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 86


Beta: Bing.Chương 86:Hứa Chiêu Đệ thấy Thi Vân Dạng an phận, liền đi ngủ, nàng làm sao biết Thi Vân Dạng căn bản chính là đợi nàng đi ngủ.

Lúc Hứa Chiêu Đệ ngủ say, Thi Vân Dạng đi qua, nhấc chăn mền của Hứa Chiêu Đệ, rón rén chui vào, nhiệt độ cơ thể ấm áp, mang theo khí tức đặc thù trên người Hứa Chiêu Đệ, làm Thi Vân Dạng cảm thấy rất dễ ngửi.

Trước kia cô cho rằng hương vị dễ ngửi trên người Hứa Chiêu Đệ là khí tức xử nữ, bây giờ Hứa Chiêu Đệ đã bị cô phá thân, nhưng trên người Hứa Chiêu Đệ vẫn còn hương vị mình thích.

Theo lý thuyết sinh học, một người để người khác thích sẽ sinh ra hormone hấp dẫn người đó, giống như sự xứng đôi của các bánh răng vậy.

Đương nhiên, nói dễ nghe lãng mạn thì là nữ nhân dựa vào mùi hương để tìm tới người yêu, trước kia Thi Vân Dạng cảm thấy rất coi thường mớ lý thuyết này, nhưng từ khi cô gặp được Hứa Chiêu Đệ, không thể không thừa nhận, hình như là có khả năng này, lúc trước cô mất trí nhớ không phải là cũng thích khí tức trên người Hứa Chiêu Đệ, lại mang tâm lý của chim non, Hứa Chiêu Đệ đối với cô tốt nhất định là có nguyên nhân.Giờ phút này, Thi Vân Dạng ngửi mùi thơm sạch sẽ ngọt ngào trên người Hứa Chiêu Đệ, có loại cảm giác rất nhớ.

Thi Vân Dạng theo bản năng vùi sâu vào cổ Hứa Chiêu Đệ, ngửi lấy khí tức của nàng, giống như nước hoa thiên nhiên, làm Thi Vân Dạng không nhịn được cọ xát cổ Hứa Chiêu Đệ mấy lần.Hứa Chiêu Đệ lúc đầu ngủ rất sâu, nhưng trong lúc ngủ lại mơ màng cảm thấy cổ có chút nhột, theo bản năng đưa tay khẽ đẩy mặt Thi Vân Dạng một cái, nhưng trong lúc ngủ mơ màng, nàng giống như xem Thi Vân Dạng là Phương Phương, tay của nàng chạm đến mặt Thi Vân Dạng xong, liền thu hồi toàn bộ khí lực đẩy lại.Thi Vân Dạng cảm giác được lúc ngủ mơ màng Hứa Chiêu Đệ thuận theo, trong lòng có chút cảm giác mừng rỡ không hiểu, cô cảm thấy Hứa Chiêu Đệ hẳn là rất thích mình, đương nhiên Thi Vân Dạng là cố tình bỏ qua một chi tiết kia, kỳ thật chỉ là vì Phương Phương mà thôi.Thi Vân Dạng đưa tay ôm Hứa Chiêu Đệ vào trong ngực, trong lúc ngủ mơ màng Hứa Chiêu Đệ hiển nhiên không quen bị người khác ôm vào trong ngực, nhưng là nàng không đẩy Thi Vân Dạng ra, dần dần cũng bắt đầu thỏa hiệp, giống như quá khứ từng bị Phương Phương ôm vào trong ngực, từ không quen đến dần dần chậm rãi thích ứng.Thi Vân Dạng ôm Hứa Chiêu Đệ, ngửi khí tức quen thuộc, cơn buồn ngủ đánh tới, giống như thể xác và tinh thần đều được tịnh hóa, không có một tia ý niệm không chính đáng, chỉ đơn thuần là ôm Hứa Chiêu Đệ ngủ.Sáng hôm sau, Hứa Chiêu Đệ tỉnh ngủ, toàn thân đều có loại cảm giác cứng ngắc, cái này làm nàng nhớ đến cảm giác rúc trong ngực Thi Vân Dạng mà ngủ.

Cảm giác như vậy để nàng thông suốt mở mắt, quả nhiên trước mắt chính là gương mặt xinh đẹp của Thi Vân Dạng.Thi Vân Dạng còn đang ngủ, gương mặt khi ngủ của cô không có gì khác biệt với Phương Phương, giống như cùng dùng một thân thể, nhưng lại có đến hai linh hồn khác nhau.

Nên khi đối mặt với gương mặt Phương Phương, tâm tình Hứa Chiêu Đệ có chút phức tạp, mặc dù nàng không biết Thi Vân Dạng ngủ trong chăn của mình lúc nào, nhưng là nàng cũng không muốn đánh thức Thi Vân Dạng, càng không muốn đánh thức linh hồn hay giương nanh múa vuốt Thi Vân Dạng kia.

Cho nên Hứa Chiêu Đệ cứ yên tĩnh nhìn Thi Vân Dạng hồi lâu, mới nhẹ nhàng đẩy Thi Vân Dạng ra, rời khỏi ngực Thi Vân Dạng, động tác vô cùng nhẹ, không muốn đánh thức cô.Thi Vân Dạng cảm giác mình ngủ đặc biệt tốt, một đêm không mộng, lúc tỉnh dậy cũng đã rất muộn rồi.

Đợi cô đi ra phòng lớn, thấy Hứa Chiêu Đệ giống như quá khứ, đang bận bịu chuẩn bị nguyên liệu bán buổi chiều, cũng đối đãi y như quá khứ với Phương Phương, giúp cô chuẩn bị xong một buổi sáng phong phú.

Trong chớp nhoáng này, Thi Vân Dạng có chút hoảng hốt, cảm thấy hình như mình đã trở lại quá khứ lúc mất trí nhớ kia, mà mình thật sự chỉ là Phương Phương.

Nhưng là lập tức, Thi Vân Dạng đem loại cảm giác này ném ra khỏi não, chỉ là giả vờ thành Phương Phương một chút, chẳng lẽ muốn đem mình thành Phương Phương luôn sao.

Thi Vân Dạng cảm thấy loại cảm giác này có chút kinh khủng, cô vẫn cho là mình mất trí nhớ không bỏ được Hứa Chiêu Đệ, là do một phần nhỏ của mình không bỏ được, nhưng bây giờ lại càng ngày càng cảm thấy, Hứa Chiêu Đệ đối với mình bây giờ có một loại hấp dẫn không cản được.Cảm giác này làm Thi Vân Dạng nhận được loại lo âu không hiểu thấu, Thi Vân Dạng không biết thế nào, liền có loại xúc động muốn chạy trối chết, trên thực tế, cô cũng làm như vậy.

Cô ăn xong bữa sáng của Hứa Chiêu Đệ chuẩn bị, không chào hỏi Hứa Chiêu Đệ tiếng nào, liền mở cửa nhà Hứa Chiêu Đệ, cuống quít rời khỏi nhà nàng.Ở phòng bếp, Hứa Chiêu Đệ đang bận rộn nghe được âm thanh đóng cửa xong, động tác trên tay hơi ngừng một chút, nàng biết có lẽ là Thi Vân Dạng rời đi, có lẽ sẽ không xuất hiện nữa, mặc dù nàng cũng không biết tại sao mình lại có loại cảm giác này, nhưng là nàng cảm thấy có đôi khi, trực giác của mình chuẩn đến đáng sợ.

Ý nghĩ này, làm nội tậm Hứa Chiêu Đệ sinh ra một cỗ phiền muộn, nàng nghĩ đại khái là mình không bỏ được Phương Phương.Trên thực tế, từ khi Thi Vân Dạng rời khỏi nhà hôm đó, xác thực có rất nhiều ngày không xuất hiện lại.Thi Vân Dạng đang trốn tránh, loại trốn tránh này cùng trước đó có chút giống nhau, lại có chút khác biệt, giống nhau chính là, cô không nguyện ý thừa nhận mình có khả năng đã yêu Hứa Chiêu Đệ, khác biệt chính là, hiện tại cô nguyện ý thừa nhận, hình như đã nhiều hơn thích một chút.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 87


Beta: Bing.Chương 87:Thi Vân Dạng rời khỏi nhà Hứa Chiêu Đệ xong, tâm tình có loại cảm giác sợ hãi mờ mịt, nhưng là loại tâm tình này, cô không muốn cùng người khác thổ lộ như trước đó nữa.

Đây là lần đầu, và cũng là lần duy nhất, cô không tìm Tần Vãn Thư nói hết ra, cô chỉ là tự mình tiêu hóa.

Cô rõ ràng cố gắng rất nhiều, nhưng cũng không thể nào tự mình tiêu hóa được, vì vậy trong lòng vĩnh viễn nặng nề giống như ghim một cục đá.

Cục đá này, đại khái là liên quan đến bề ngoài của Hứa Chiêu Đệ, bên trong lại bao lấy một khối cảm giác thoải mái dễ chịu, cũng không rõ là cảm giác thích hay là yêu.

Cô cực lực muốn từ bỏ cuộc sống liên quan đến nàng, đem cục đá này triệt để loại bỏ, nhưng không biết thế nào, càng muốn loại bỏ, cục đá kia càng chui càng sâu, thậm chí bắt đầu tan rã trong cơ thể cô.Nếu như không mất trí nhớ, cô sẽ thích Hứa Chiêu Đệ sao?

Đáp án khẳng định sẽ không.

Phương Phương thích Hứa Chiêu Đệ, nhất định là do tâm lý chim non, mình là Thi Vân Dạng, vì cái gì lại chưa có loại cảm giác bài xích Hứa Chiêu Đệ đây?

Muốn mình thản nhiên tiếp nhận cảm giác mình bị Hứa Chiêu Đệ hấp dẫn sao?

Rõ ràng Hứa Chiêu Đệ khắp nơi điều không phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của mình mà, nghĩ đến đây, Thi Vân Dạng liền có cảm giác nội tâm mình quá dằn xé.Linh hồn Thi Vân Dạng ba mươi năm kia không để cô tiếp nhận mình yêu mến Hứa Chiêu Đệ, mà còn làm cho cô cảm thấy mình không thích hợp với Hứa Chiêu Đệ, cái Hứa Chiêu Đệ muốn chính là một người có thể an phận ở bên nàng cả đời.

Mặc dù bây giờ cảm giác của cô cũng không chân thật, đi trêu chọc Hứa Chiêu Đệ, đối với cô hay đối với Hứa Chiêu Đệ điều không thể chịu trách nhiệm được.

Đương nhiên, cô cũng không hiểu, loại người như mình làm sao còn có thể muốn chịu trách nhiệm với người khác đây.

Cô cảm thấy chỉ cần triệt để kéo giãn khoảng cách với Hứa Chiêu Đệ, qua mấy tháng, cảm giác hiện tại này sẽ dần phai nhạt đi, mặc dù bây giờ có lẽ sẽ khó chịu một chút.

Chỉ là Phương Phương nửa năm kia lại nói với cô, cô để ý Hứa Chiêu Đệ, Hứa Chiêu Đệ mang đến cho cô cảm giác vui vẻ thuần túy, cô thích thời gian ở cùng với Hứa Chiêu Đệ, thậm chí là lưu luyến nàng.Bất quá, cuối cùng Thi Vân Dạng ba mươi năm vẫn chiếm thế thượng phong, cô ngoan ngoãn đi làm, nhịn xuống cảm giác muốn đi tìm Hứa Chiêu Đệ, dù nhịn thực sự có chút vất vả.

Cô vốn là người rất tệ trong chuyện khống chế dục vọng, mà bây giờ, dục vọng mãnh liệt nhất, chính là đi tìm Hứa Chiêu Đệ, chỉ cần cô có thể áp chế loại mong muốn này, thì mọi chuyện chắc sẽ ổn.

Chỉ là, thời điểm nhớ đến Hứa Chiêu Đệ, cô không hiểu tại sao mình phải chịu đựng đến khổ cực như vậy, nội tâm mình đến cuối cùng xoắn xuýt vì cái gì, giống như đang tự mình đấu tranh nội tâm vậy.Thi Vân Dạng nhịn được ba tháng xong, cảm giác mãnh liệt muốn đi tìm Hứa Chiêu Đệ bắt đầu phai nhạt đi từng chút một, quả nhiên, cũng không quan trọng đến như vậy, là con người, có đôi khi bị cảm giác của chính mình lừa gạt, thật ra cũng không quan trọng đến như vậy, chỉ là cảm giác có chút phóng đại mà thôi.

Thi Vân Dạng quyết định khôi phục sinh hoạt trong quá khứ, tận tình buông xõa.

Đêm hôm ấy, Thi Vân Dạng đè xuống cảm giác bức bối kì lạ trong người, chơi đến đặc biệt điên cuồng, cũng cố ý bỏ qua suy nghĩ trong đầu, uống rất nhiều rượu, cô uống đến say.Cô kêu người đưa cô về, lúc đầu có một nữ nhân muốn đưa cô về, nhưng vì thấy nữ nhân kia có vẻ không tốt, nên liên từ chối, say khướt như một bãi bùn nhão ngồi phía sau ghế lái, ánh mắt mông lung nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, đột nhiên cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần hiện ra đường đi quen thuộc, cô ý thức được đây là nơi Hứa Chiêu Đệ bán đêm.

Trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên rất nhớ Hứa Chiêu Đệ, tưởng niệm lúc trước rõ ràng đã dần dần nhạt đi rồi, trong khoảnh khắc này, đột nhiên bộc phát tưởng niệm gấp trăm lần, để cô cảm giác được một loại lo lắng không ngờ đến."

Dừng xe!"

Thi Vân Dạng đột nhiên hô to."

Nơi này không thể dừng xe..."

Người đưa cô về khó xử trả lời."

Tôi kêu... anh lập tức dừng xe..."

Thi Vân Dạng ra lệnh nói.Người đưa cô về chỉ có thể cho xe đỗ vào bên cạnh.Xe dừng lại, Thi Vân Dạng liền mở cửa xe, lung la lung lay chạy đến quầy bán hàng của Hứa Chiêu Đệ, người đưa cô về muốn cố gắng ngăn cản cũng không được.Sau khi Thi Vân Dạng rời khỏi nhà Hứa Chiêu Đệ ba tháng trước, biến mất ba tháng sau, lại xuất hiện lần nữa trước mặt Hứa Chiêu Đệ.Một thân ăn mặc nóng bỏng, say khướt, hiển nhiên là vừa mới đi chơi về, Hứa Chiêu Đệ thấy sự xuất hiện của Thi Vân Dạng, cũng không biết phải nói gì, nàng không biết tại sao Thi Vân Dạng lại muốn xuất hiện lần nữa, nàng cho rằng cô mãi mãi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình."

Hứa ...

Chiêu Đệ... chị thắng..."

Thi Vân Dạng say khướt nói với Hứa Chiêu Đệ.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 88


Beta: Bing.Chương 88:Hứa Chiêu Đệ nhìn thấy Thi Vân Dạng say rượu đến mức đứng không vững, vô luận người này là Phương Phương hay Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ khi nhìn thấy cô, nháy mắt nàng đều vui vẻ, nhưng vui vẻ này cũng quá mức ngắn ngủi.

Thi Vân Dạng, một cái người say đến không biết gì đi chơi đêm trở về, cùng Thi Vân Dạng trong dĩ vãng cũng không có bất cứ cái gì khác biệt, đều không đáng yêu như vậy."

Cô say rồi, lái xe còn đang chờ cô."

Ngữ khí Hứa Chiêu Đệ bình đạm nói."

Hứa Chiêu Đệ, vì sao chị lại chán ghét như vậy?"

Thi Vân Dạng nhìn thấy Hứa Chiêu Đệ vẫn còn lãnh đạm với mình như vậy, không nhịn được liền phàn nàn nói."

Uhm, vẫn luôn rất chán ghét."

Hứa Chiêu Đệ vẫn luôn biết, trong lòng Thi Vân Dạng, mình hẳn là một sự tồn tại chán ghét, nếu không phải vậy lúc trước cô cũng không giả vờ mất trí nhớ."

Chưa thấy qua nữ nhân nào không thức thời như vậy, nếu yêu mến chị, chị liền lén cười, tôi là một bạch phú mỹ như thế, chị còn có cái gì không hài lòng, còn muốn 'thiêu tam giản tứ', Phương Phương mất trí nhớ kia có cái gì tốt, tôi kém cô ta cái gì, chị thích cô ta cũng không thích tôi.

Chị cũng đâu có thích Phương Phương, cô ta biến mất lâu như vậy chị cũng chẳng quan tâm, không thèm để ý chút nào, chị là đầu gỗ, đầu gỗ không có tình cảm, tôi không tìm đến chị, chị liền không tìm tới tôi sao?

Con mẹ nó, chị cho rằng tôi muốn mất trí nhớ, tôi muốn thích chị sao, nói tới nói tui, đều tại các người hại, hiện tại chị không muốn đếm xỉa đến tôi nữa, trên đời này có thứ tiện nghi như vậy sao...?"

Thi Vân Dạng càng nói càng cảm thấy mình ủy khuất, từ ngày cô mất trí nhớ trở đi, phía sau giống như có một cái tay đẩy cô đi đến, đi đến mức cô trở nên thân bất do kỷ.Giờ này, dù đã rất muộn, nhưng vẫn còn không ít khách hàng, nên Thi Vân Dạng say rượu nói ra mấy lời này, người xung quanh xôn xao một mảnh, không ít người còn vây tới, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay lại.Hứa Chiêu Đệ thầm nghĩ tới, ngày mai tỉnh rượu, Thi Vân Dạng đại khái cảm thấy rất mất mặt, sau khi mất mặt chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo lên mình.

Vì để tránh cho càng nhiều người bu lại xem, Hứa Chiêu Đệ không thể thu quầy hàng về sớm, định đem Thi Vân Dạng say rượu đỡ về nhà, vì người chở cô đến đây nhìn thấy hai người như vậy cũng đã đi về trước.Hiển nhiên Thi Vân Dạng cũng say đến mức không thể nào đi bộ được, Hứa Chiêu Đệ cũng không thể vừa đẩy quầy hàng vừa dìu Thi Vân Dạng được, nàng chỉ có thể gọi cho Hứa Thừa Tông, để hắn đến dọn quầy hàng về."

Hứa Chiêu Đệ, tôi cho chị biết...."

Thi Vân Dạng còn muốn tiếp tục trách cứ phàn nàn Hứa Chiêu Đệ, đó là bất mãn vì Hứa Chiêu Đệ ba tháng nay chồng chất ở trong lòng, có điểm giống như oán phụ."

Cô say rồi."

Hứa Chiêu Đệ nói lại lần nữa, đưa tay đỡ Thi Vân Dạng đi giày cao gót lung la lung lay, Thi Vân Dạng vốn cao hơn nàng, lại còn mang giày cao gót siêu cao, so với Hứa Chiêu Đệ thực sự là nhìn cao hơn rất nhiều."

Tôi không thèm quan tâm, dù sao chị cũng không quan tâm tôi..."

Thi Vân Dạng khẩu thị tâm phi nói, đưa tay đẩy Hứa Chiêu Đệ ra, nhưng vì cô say rượu, lúc đẩy Hứa Chiêu Đệ cũng không đứng vững, sắp ngã ra sau, Hứa Chiêu Đệ nhanh tay lẹ mắt đỡ cô, cô mới không ngã sấp xuống."

Đừng làm rộn!"

Hứa Chiêu Đệ có chút cao giọng, nhíu mày lên tiếng, Thi Vân Dạng này cũng thật biết tìm phiền toái cho mình.Bất quá nói cũng kỳ quái, Thi Vân Dạng vốn đang bất mãn oán trách Hứa Chiêu Đệ, nghe được câu này xong thực sự an phận không ít, cũng không tiếp tục say khướt nữa.

Thực sự là do Thi Vân Dạng uống quá nhiều rượu, nên đầu óc cực choáng, thân thể mềm nhuyễn vô lực, cũng không đứng vững được, mặc dù Hứa Chiêu Đệ nhìn rất đáng ghét, nhưng cô nhìn thấy Hứa Chiêu Đệ, không hiểu sao lại cảm thấy rất an tâm.Hứa Chiêu Đệ cảm giác Thi Vân Dạng an phận không ít, mới thở dài một hơi, mặc dù quầy bán hàng của nàng cách nhà cũng không xa, chỉ phải đi bộ chừng mười phút là đến, nhưng Thi Vân Dạng lại cao như vậy, uống đến say như chết, nàng đỡ quả thật có chút vất vả, vậy nên liền bắt một chiếc taxi, bỏ lại quầy hàng, đem Thi Vân Dạng mang về nhà lần nữa.Hứa Chiêu Đệ đưa Thi Vân Dạng về nhà nàng, hầu hạ Thi Vân Dạng tháo trang sức, cởi giày, đổi áo ngủ xong Thi Vân Dạng mới an phận ngủ thiếp đi, trong thời gian nàng hầu hạ, Thi Vân Dạng cũng ầm ĩ không an phận, làm Hứa Chiêu Đệ cảm thấy rất vất vả, bố trí Thi Vân Dạng xong, nàng cũng thấm ra một tầng mồ hôi, thực sự là so với đi bán hàng mấy tiếng đồng hồ còn mệt hơn.Hứa Chiêu Đệ tắm rửa xong, bò lên giường, nhìn thấy Thi Vân Dạng ngủ trên giường mình, tâm tình lại có cảm giác không thể nói rõ, đây là gương mặt của Phương Phương, đến lúc này, nàng mới dám nhìn cô như vậy.

Ai cũng nói 'say rượu nói thật lòng', Thi Vân Dạng nói những lời phàn nàn ủy khuất kia vẫn là cao cao tại thượng như quá khứ, chỉ là có thêm cảm giác ngạo kiều muốn làm nũng, kiểu như cô đang muốn nói, tôi thích chị, chị đến dỗ dành tôi đi.

Mà biểu đạt ý tức này hình như không phải là Phương Phương, giống Thi Vân Dạng hơn.

Người như Thi Vân Dạng, sẽ thích mình sao?

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy chắc là mình hiểu lầm rồi, Thi Vân Dạng không ai bì nổi sao sẽ thích mình được, nhưng nếu là vạn nhất, cô thích mình, thì thực sự Hứa Chiêu Đệ cũng không biết, mình nên làm cái gì, chỉ cảm thấy thực sự sẽ rất phiền toái.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 89


Beta: Bing.Chương 89:Sáng hôm sau, Thi Vân Dạng lấy tay day đầu đang đau đến nổ tung tỉnh dậy ở chỗ Hứa Chiêu Đệ, ban đầu cô hơi mờ mịt, không biết mình ở nơi nào, nhưng rất nhanh cũng kịp phản ứng, mình đang ở chỗ Hứa Chiêu Đệ.

Làm sao cô lại ở nơi này, trong nháy mắt trong đầu hiện ra vài mảnh ký ức nhỏ nhặt, cô nhớ rõ, tối hôm qua đi chơi đêm, điên cuồng uống thật nhiều rượu, kêu một người chở về dùm, sau đó....Cuối cùng ký ức cũng kết hợp hoàn chỉnh, Thi Vân Dạng cảm thấy mặt mình cũng bị ném đến nhà bà ngoại luôn rồi, cô giấu đầu mình vào gối đầu, giờ phút này cái mông nhô ra, đầu chôn xuống dưới giống như đà điểu, kiểu này cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Cô làm sao có thể say khướt đến mức đi tới nhà Hứa Chiêu Đệ như vậy, còn những lời kia nữa, quả thực có cảm giác tự vả vào mặt mình, mà vả đến sưng cả mặt, nóng rát, đau đến mức không dám gặp người luôn chứ, rõ ràng không phải nói xem Hứa Chiêu Đệ là chuyện qua đi sao, tối hôm qua lại còn nói những lời như vậy.

Dù sao Thi Vân Dạng cũng đã không còn cách nào nhìn thẳng vào nội tâm của mình, đáp án đã vô cùng sống động ngay trước mặt, đây cũng không phải là chuyện cô muốn né tránh là có thể né tránh.Hứa Chiêu Đệ thấy đã sắp hơn 12 giờ trưa, Thi Vân Dạng vẫn còn không có tỉnh dậy, bữa sáng đã nguội mất, Hứa Chiêu Đệ không thể không đem bữa sáng dọn dẹp, cảm thấy mình có thể chuẩn bị cơm trưa luôn được rồi.

Chỉ là ra ngoài không yên lòng, nàng đi đến phòng nhìn Thi Vân Dạng một chút, phát hiện Thi Vân Dạng đem đầu mình chôn vào gối, đại khái là đang ảo não vì chuyện say khướt tối hôm qua.

Hứa Chiêu Đệ liếc một cái liền lui ra, làm như không thấy được dáng vẻ ảo não của Thi Vân Dạng, nàng nghĩ đại khái là Thi Vân Dạng sẽ giả vờ mất trí nhớ, giả bộ như tối hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, mặc dù thời gian ở cùng của nàng và Thi Vân Dạng không quá lâu, nhưng nàng có thể hiểu rất rõ cảm giác của người này.Đại khái là sau mười lăm phút, Thi Vân Dạng đã chuẩn bị xong tâm lý, mới đi ra khỏi phòng ngủ."

Tại sao tôi lại ở chỗ này?"

Quả nhiên Thi Vân Dạng lại giả ngu.Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng đang giả ngu, không biết có nên vì mình thần cơ diệu toán mà vỗ tay tán thưởng một cái hay không."

Hôm qua cô uống say, tự mình chạy đến đây."

Hứa Chiêu Đệ nói ngắn gọn, hoàn toàn không định vạch trần Thi Vân Dạng.Thi Vân Dạng vốn là dự định giả mất trí nhớ, nhưng là thấy Hứa Chiêu Đệ không thèm để ý như thế, cô liền có cảm giác căm tức, những lời nói hôm qua của cô, ý tứ minh bạch rõ ràng như vậy, lại không tạo thành bất cứ suy tư nào cho Hứa Chiêu Đệ, cô liền có loại cảm giác phí công mất thể diện, giống như trăng sáng chiếu vào cống rãnh vậy.

Cô có thể giả mất trí nhớ, nhưng lại không cho phép Hứa Chiêu Đệ hoàn toàn không thèm để ý."

Hôm qua tôi có làm cái gì, nói cái gì sao?"

Thi Vân Dạng cố ý hỏi ra."

Phát điên trong chốc lát thôi."

Hứa Chiêu Đệ thật lòng nói."

Phát điên cái gì?"

Thi Vân Dạng tiến đến hỏi."

Cô quên rồi sao?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi ngược lại, chẳng biết tại sao, Hứa Chiêu Đệ phát hiện tâm tình hay tâm cơ của Thi Vân Dạng như thế nào, nàng có loại cảm giác biết rõ trong lòng bàn tay, cho nên đương nhiên sẽ không thuận theo ý Thi Vân Dạng, dù sao Hứa Chiêu Đệ cũng không muốn mình rơi vào một loại phiền phức đã được dự báo trước."

Không nhớ rõ lắm, chị có thể nói cho tôi biết một chút?"

Hiện tại Thi Vân Dạng cũng mặc kệ có mất mặt hay không, dù sao tối hôm qua mặt mũi cũng vứt sạch sẽ rồi, hiện tại chỉ muốn biết thái độ của Hứa Chiêu Đệ, vò đã mẻ không sợ rơi."

Đã quên thì quên đi, dù sao cũng không có gì quan trọng."

Trong lòng Hứa Chiêu Đệ, Thi Vân Dạng rất xem trọng mặt mũi, coi như trong lòng cô có khó chịu, cũng sẽ không lập tức bỏ đi mặt mũi của mình, nhưng hiển nhiên nàng không ngờ tới, người chết vì sĩ diện như Thi Vân Dạng cũng sẽ có lúc để nàng ngoài ý muốn như vậy.Thi Vân Dạng bị Hứa Chiêu Đệ làm cho nghẹn ứ, lập tức liền thẹn quá hóa giận, mình đã lớn đến như vậy, đã bao giờ thổ lộ với người khác đâu, thật vất vả mới dám thổ lộ ra, lại bị người ta không nhìn đến, xem như chuyện không quan trọng, làm sao cô có thể để xảy ra chuyện như vậy được chứ!"

Tôi đối với chị không quan trọng, Phương Phương cũng không quan trọng sao?"

Thi Vân Dạng xấu hổ chất vấn."

Không phải cô quên rồi sao?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi lần nữa, mặc dù nàng có chút ngoài ý muốn khi phản ứng của Thi Vân Dạng thực tế so với nàng đoán trước có chút khác biệt."

Tôi đột nhiên nhớ tới không được sao?"

Ngữ khí Thi Vân Dạng bất thiện hỏi ngược lại, trong lòng cô bây giờ đang biệt khuất muốn chết, cho đến bây giờ không ai không chừa mặt mũi cho cô như thế."

Ò."

Hứa Chiêu Đệ liền bình thản ồ một tiếng, dạng này là Thi Vân Dạng không cần trát vàng lên mặt nữa, quả thật là làm cho Hứa Chiêu Đệ mười phần ngoài ý muốn, đồng thời cũng không biết đối xử với Thi Vân Dạng như thế này làm sao bây giờ, bởi vì Thi Vân Dạng thế này rất giống Phương Phương."

Người khác thổ lộ với chị, không phải chị nên tỏ thái độ một chút hay sao?"

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ vẫn lãnh đạm như cũ, đôi mắt như muốn phun lửa, cô thực không biết đến cùng là mình coi trọng nữ nhân đáng chết này ở chỗ nào."

Cô là Thi Vân Dạng, không phải Phương Phương."

Hứa Chiêu Đệ nhắc nhở Thi Vân Dạng, Thi Vân Dạng cao cao tại thượng không ai bì nổi, sẽ không để ý đến Hứa Chiêu Đệ, đừng đem mình làm hỗn loạn."

Lão nương là ai, còn cần chị nhắc nhở sao, chị nhanh nói mình có chấp nhận hay không thôi?"

Thi Vân Dạng chất vấn bức người, rất có một bộ tư thế của mấy tên xã hội đen thu bảo kê.Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng, thầm nghĩ, quả nhiên là phiền toái, thái độ cao ngạo ra vẻ khoan dung như thế, nếu bị cự tuyệt, hẳn sẽ thẹn quá hóa giận đi, sau đó người gặp nạn nhất định sẽ là mình, điều này làm Hứa Chiêu Đệ trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thái độ thổ lộ hung hăng như vậy thế nào.
 
Back
Top Bottom