Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã

[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 70


Beta: Bing.Chương 70:Hứa Chiêu Đệ nghe hai người bọn họ nói chuyện, cũng không phải có thể hoàn toàn không thèm để ý, nhưng là nàng cảm thấy không nên nghe thêm, tránh cho mình thêm buồn, liền rời khỏi phòng bệnh, chuẩn bị đi siêu thị mua thức ăn.Lý Hâm thấy Hứa Chiêu Đệ rời đi, trong lòng đột nhiên có chút bất an, cảm thấy nói xấu trước mặt người ta luôn, quả thật rất không tôn trọng người."

Nàng nghe thấy có khổ sở hay không, có khóc hay không vậy?"

Lý Hâm có chút bất an hỏi Thi Vân Dạng, nàng cảm thấy mỗi cô gái nên được đối xử tử tế."

Cô ta là động vật thấp, làm sao có thể khóc được!"

Mặc dù ngoài miệng Thi Vân Dạng xem thường nói, nhưng trong lòng cũng bất an, nhìn Hứa Chiêu Đệ xem rốt cục có để ý hay không."

Cũng là người, cũng có máu thịt, nàng ít nhiều gì cũng sẽ bị tổn thương.

Cô nói chuyện đả thương người như vậy, cũng không sợ nàng để ý khổ sở sao?"

Lý Hâm hỏi."

Nói giỡn hả, cô ta cũng không phải là gì của tôi, tôi mắc gì phải sợ cô ta để ý khổ sở đây?"

Thi Vân Dạng đúng là kiểu vịt chết còn mạnh miệng."

Không thèm để ý cũng được, nhưng cũng đừng nói đến quá đáng như thế, người ta chạy mất, cô cũng đừng hối hận."

Lý Hâm nói."

Làm sao có thể, nữ nhân tầm thường như vậy, dựa vào cái gì để tôi quan tâm!"

Thi Vân Dạng chính là có chết cũng không thừa nhận mình để ý đến Hứa Chiêu Đệ."

Tôi cảm thấy nàng không bình thường như cô nói đâu, bất quá cô là người nông cạn như vậy đoán chừng cũng không thấy được ưu điểm của người ta, có nói cũng vô ích, tôi tin chỉ cần là trân bảo chắc chắn sẽ có người nhặt đi."

Lý Hâm hết sức thật tâm nói."

Cô có phiền hay không, sao cứ nhắc đến cô ta hoài!"

Bản năng Thi Vân Dạng không muốn Lý Hâm tiếp tục đàm luận đề tài liên quan đến Hứa Chiêu Đệ, điều này làm cô cảm thấy thực sự phiền não."

Ok, không nói nàng, vết thương của cô khôi phục rất tốt, chưa tới năm ngày nữa thì có thể ra viện."

Lý Hâm kiểm tra Thi Vân Dạng xong nói."

Cảm ơn trời đất, rốt cục cũng có thể thoát khỏi cuộc sống như ngồi tù này."

Thi Vân Dạng cảm thấy thế giới đặc sắc đang đợi mình về."

Coi như cô xuất viện, cũng không được khôi phục kiểu tửu sắc như ngày xưa, ít nhất cũng phải tu tâm dưỡng tính một hai tháng, nếu có bất kỳ vấn đề gì, nhanh chóng quay lại bệnh viện kiểm tra."

Lý Hâm dặn dò."

Thanh tâm quả dục thêm một hai tháng nữa, chẳng phải tôi sẽ buồn chết sao?"

Thi Vân Dạng cảm thấy ra viện được thì phải không sao chứ."

Không nhất định sẽ có vấn đề, nhưng là nếu như có vấn đề, vậy thì không phải là vấn đề nhỏ, dù sao tính mạng cũng là của cô, nếu không sợ chết thì thử đi."

Giọng nói Lý Hâm rất tùy ý, cất bút xong liền rời khỏi phòng bệnh, đi kiểm tra phòng khác.Sau khi Lý Hâm rời đi, Thi Vân Dạng liền đặc biệt nhàm chán, cô gọi Hứa Chiêu Đệ, không nghe đáp lại, liền gọi điện thoại cho nàng, Hứa Chiêu Đệ cũng không nhận điện thoại.

Trong đầu cô lập tức suy nghĩ có phải như Lý Hâm nói hay không, thật ra chị ta vẫn còn chút để ý, nếu không sao lại không nhận điện thoại của mình, nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ đang muốn lẫy mình, tâm tình có chút tốt, cuối cũng cũng giống người bình thường, cô đã nói mà, làm sao có người không thèm để ý đến cô được đây!?

Nhưng đồng thời cũng có điểm khó chịu, cảm thấy cho dù có như thế nào thì cũng không nên không nhận điện thoại của cô, Thi Vân Dạng là một người có nội tâm phong phú, tự biên tự diễn mà đâu biết rằng Hứa Chiêu Đệ không nhận điện thoại là bởi vì siêu thị quá ồn, nàng căn bản không nghe thấy tiếng chuông.Ở bệnh viện nghe hai người nói đến mình, nàng quả thức có chút buồn buồn khó chịu, sau khi nàng đi ra ngoài, cảm giác không khí mát mẻ, ngực cũng thông suốt hơn.

Thật ra thì cùng Thi vân Dạng chung một chỗ, lúc nào cũng sẽ có cảm giác trầm uất buồn bực, chỉ có thoát khỏi không gian đó, cảm giác khó chịu này mới có thể biến mất, đại khái nội tâm cũng không cách nào hoàn toàn tách Phương Phương và Thi Vân Dạng thành hai người độc lập được.

Có lúc còn nhìn thấy được cái bóng của Phương Phương trên người Thi Vân Dạng, nàng lại không thể không cưỡng bách mình, không nên quá để ý, dù sao cũng đã không giống nhau.

Tâm tình như vậy không có cách nào để nàng có thể thấy vui vẻ được.Nàng cảm thấy cuộc sống như thế quả thật có chút đau khổ, nếu như không cần thấy Thi Vân Dạng nữa, nàng tin tưởng vết thương dù có sâu thì cũng sẽ khép lại được, sau đó trí nhớ về Phương Phương dù có đau đớn cũng sẽ từ từ phai đi, hết thảy mọi chuyện đều cũng sẽ qua.

Bây giờ mọi thời khắc đều phải nhìn về phía Thi Vân Dạng, thật giống như vết thương cứ trơ ở đó, lâu lâu lại cắt một cái, làm cho vết thương không thể khép lại được.

Có lẽ để lâu sẽ khó chịu đi, nhưng một ngày nào đó cũng sẽ chết lặng thôi.Hứa Chiêu Đệ mua xong thức ăn ra khỏi siêu thị thì thấy Thi Vân Dạng gọi nhỡ mấy cuộc, nhưng cũng không lập tức gọi lại, vì nàng cảm thấy lát nữa cũng về đến bệnh viện rồi."

Sao một cú điện thoại cũng không gọi lại?"

Thi Vân Dạng vốn là cảm thấy thoải mái khi Hứa Chiêu Đệ để ý đến mình, nhưng là không được nhận điện thoại tâm tình cũng không vui, cho đến bây giờ không có chuyện cô gọi điện thoại mà người ta không nghe, loại cảm giác đó thật không tốt, cô không thể nhẫn nhịn khi bị như vậy được.

Đồng thời cô cũng có điểm lo lắng sợ Hứa Chiêu Đệ chạy mất, dù sao cũng có thể lấy cớ để chạy mất, nhưng nghĩ lại thì Hứa Chiêu Đệ cũng không phải là người có tính khí đùa giỡn như vậy.

Giờ phút này thấy Hứa Chiêu Đệ xách thức ăn trong tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có cảm giác rất khó chịu, không nhận điện thoại là tử tội."

Siêu thị ồn quá nên không nghe."

Hứa Chiêu Đệ nói thật."

Ba phút trước tôi cũng có gọi cho cô, cô cũng đã ra khỏi siêu thị rồi đi."

Thi Vân Dạng chất vấn."

Tôi cảm thấy sẽ trở về bệnh viện liền nên không có gọi lại."

Hứa Chiêu Đệ trả lời lần nữa."

Sau này bất kể tình huống thế nào, nhận được điện thoại của tôi, cho dù thế nào, đều phải gọi lại."

Thi Vân Dạng vô cùng bá đạo nói."

Ò."

Tâm tình Hứa Chiêu Đệ bình thản ồ một tiếng.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 71


Beta: Bing.Chương 71:Thái độ Hứa Chiêu Đệ 'mạn bất kinh tâm' như vậy làm cho trong lòng Thi Vân Dạng rất căm tức, nhưng không thể nào phát tác được, chỉ có thể tự mình bực bội, nữ nhân này mà khóc lóc khổ sở cái mốc, chính là động vật bậc thấp thiếu tình cảm, Thi Vân Dạng phẫn hận thầm nghĩ.Mặc dù ở với Hứa Chiêu Đệ, số lần tức giận so với trước đây rất nhiều, nhưng là cô vẫn muốn để Hứa Chiêu Đệ lại bên người mình, cho dù thấy thì có cảm giác tức giận phiền não, nhưng không thấy thì càng tức giận phiền não hơn, loại trạng thái này đối với Thi Vân Dạng mà nói đơn giản là không giải quyết được.Sau đó mấy ngày, Thi Vân Dạng thỉnh thoảng vẫn sẽ cáu giận, hai người ngược lại lại không có quá nhiều xung đột, tính tình Hứa Chiêu Đệ như vậy, muốn cùng người khác xung đột, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hứa Chiêu Đệ một mực tỉ mỉ chiếu cố Thi Vân Dạng, cho đến ngày Thi Vân Dạng ra viện.

Thi Vân Dạng đã đem Hứa Chiêu Đệ thành vật sở hữu của mình, để Hứa Chiêu Đệ đi theo mình trở về biệt thự.Hứa Chiêu Đệ lúc này mới chân chính biết được cái gì gọi là người có tiền, nhà Thi Vân Dạng cũng không phải chỉ là có tiền bình thường, mà là vô cùng có tiền.

Hồ bơi lớn như vậy, phòng nghỉ, phòng thể dục, sân banh lớn, vân vân đều có cả, đây mới là nơi sinh ra dáng dấp Thi Vân Dạng, nửa năm mất trí nhớ kia, thật sự là ủy khuất cô, cũng khó trách cô lại bắt bẻ khắp nơi.

Dĩ nhiên, nơi này cũng giống như một cái hào rộng, chia cách mình và Phương Phương.Khi Thi Vân Dạng đem Hứa Chiêu Đệ về nhà, một mực len lén quan sát Hứa Chiêu Đệ, bất quá Hứa Chiêu Đệ hình như rất bình tĩnh, có mấy phần tư thái không nhục không sợ hãi.

Dĩ nhiên Thi Vân Dạng biết mình trông đợi cái gì, trông đợi Hứa Chiêu Đệ biết được gia cảnh của mình xong, vui mừng hoặc là gì đó tương tự, như vậy mình còn có lý do đường đường chính chính khinh bỉ nàng.

Chẳng qua Hứa Chiêu Đệ là người có nhu cầu thấp, dục vọng thấp, tâm tình cũng ổn định, đến bây giờ cũng không có bất kỳ phản ứng gì, điều này làm cho Thi Vân Dạng đã chuẩn bị xong mọi loại giễu cợt, cũng không có biện pháp bung ra, ngược lại còn tự thấy như mình cực kỳ nông cạn.

Thi Vân Dạng mong đợi Hứa Chiêu Đệ có phản ứng, như vậy mình cũng xem như không có lý do thích nàng, liền có thể trực tiếp phủ nhận đoạn tình cảm đã trôi qua nửa năm kia cùng với Hứa Chiêu Đệ, cái này có thể nói lên, Thi Vân Dạng đối với bản thân mình bây giờ cũng không có lý do đường đường chính chính bỏ được nửa năm đó.

Bởi vì đuối lý, nên cực kỳ phiền não và bực bội.Trên thực tế, Thi Vân Dạng có thể cảm giác được sau khi cô đưa Hứa Chiêu Đệ về Thi gia xong, Hứa Chiêu Đệ càng thuận theo thái độ của mình, nhưng là mặt khác lại lộ ra một cỗ khách khí cùng xa lạ.Thi Vân Dạng cảm thấy Hứa Chiêu Đệ giống như bị bao phủ dưới một cái lồng kim cương, bất kể ngôn ngữ châm chọc gì, lý do vô lý nào, Hứa Chiêu Đệ cũng giống như ngăn cách tâm tình của mình lại, đao thương không đâm vào tới, vô cùng bình tĩnh.

Điều này làm cho Thi Vân Dạng càng phát ra tức giận, cô càng cảm thấy Hứa Chiêu Đệ căn bản không có đem mình để trong mắt, làm Thi Vân Dạng cảm giác mình giống như bị bỏ rơi, càng phát ra phiền não và nổi giận.Thật ra cô không biết, Hứa Chiêu Đệ vẫn bị những ngôn ngữ kia đả thương người, cùng tâm tình không giải thích được làm cho chết lặng, có lúc nhìn Thi Vân Dạng giống như một đứa nhóc vô lý quậy quạng.

Nàng không muốn cãi nhau với Thi Vân Dạng, nhưng đối với một đứa nhóc du côn như thế, theo bản năng là càng cách xa càng tốt.Thi Vân Dạng hay là đứa nhóc du côn đều là sinh vật cực kỳ nhức đầu, dụ dỗ cũng không được, không dụ dỗ cũng không được, đại khái phải đi chơi với cô cô mới có thể bớt nháo, nàng bây giờ là thực sự không biết phải làm gì cho đúng.Thi Vân Dạng để cho Hứa Chiêu Đệ nửa bước không rời đi theo sau lưng mình, đơn giản để Hứa Chiêu Đệ làm thành cái bóng của mình, tính tình chuyên chế bá đạo lộ ra không sót một chút.Cô nghỉ ngơi trong nhà hai tuần xong, liền không thể ở nhà được nữa, quyết định khôi phục cuộc sống đầy màu sắc buổi đêm của mình.Tối hôm đó, cô trang điểm cực kỳ xinh đẹp, chuẩn bị đi bar, câu một mỹ nữ lăn giường mới được, một mình đi cũng thôi đi, còn phải lôi Hứa Chiêu Đệ đi cùng mới chịu.Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng trang điểm giống như yêu tinh, ăn mặc quá quyến rũ, bởi vì phẩu thuật phải cắt bỏ mái tóc dài, tóc hôm nay dài ra cũng chưa được 1 tấc, nếu đổi lại là người khác đoán chừng cũng rất kỳ quái, nhưng đặt trên ngũ quan tinh sảo đẹp mắt của Thi Vân Dạng lại có cảm giác cực kỳ yêu dã.

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng trang điểm như vậy, trong lòng có loại cảm giác thân thể Phương Phương bị chà đạp, nhưng là nàng hiểu rõ, có lẽ đây mới thực sự là Thi Vân Dạng, ngày đầu tiên thấy Thi Vân Dạng, quần áo của cô cũng tương tự như bây giờ.

Hứa Chiêu Đệ không muốn đi quán bar, nhưng Thi Vân Dạng muốn nàng đi theo, nàng cũng không còn cách nào, cũng chỉ có thể cầm túi xách đi theo, nghe nói túi xách trong tay mình cầm cũng hết mấy vạn.Âm thanh cơ hồ muốn đánh thủng màng nhĩ, ánh đèn đủ màu sắc lóe sáng, ồn ào náo nhiệt như vậy làm cho Hứa Chiêu Đệ cảm thấy buồng tim mình cũng sắp bị âm nhạc đụng tới, khó chịu không thích ứng được, đây là cảm giác của Hứa Chiêu Đệ khi đi theo Thi Vân Dạng vào quán bar.

Bất kể là tâm tình của Hứa Chiêu Đệ, hay là cách ăn mặc của nàng, đều là cách xa quán bar này vô cùng lớn.

Nàng nhìn Thi Vân Dạng, nữ nhân kia thật giống như cá gặp nước, rất nhanh thì có nam nhân, nữ nhân đến gần cô, cũng là tư thái yêu mị thân mật.

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng như vậy, cảm thấy so với bất kỳ lúc nào, người này đều cách xa mình đến thế.Hứa Chiêu Đệ tìm một góc tương đối vắng vẻ, an tĩnh, nhìn người ăn mặc xinh đẹp giống như Thi Vân Dạng, vóc người quyến rũ, khiêu vũ nhảy nhót dưới ánh đèn, nương theo ánh sáng yếu ớt, nàng thấy tay của đối phương vuốt ve trên người Thi Vân Dạng, giờ phút này, Hứa Chiêu Đệ không thể phân rõ tâm tình của chính mình.

Nhưng là nàng biết, Thi Vân dạng thích cuộc sống như thế, thích nữ nhân giống như cô, cho nên mới không muốn thừa nhận cô chính là Phương Phương.Dĩ nhiên, Hứa Chiêu Đệ bây giờ cũng không hy vọng Thi Vân Dạng thừa nhận cô chính là Phương Phương, đã không có bất kỳ ý nghĩa gì, giờ phút này nàng thà để Phương Phương vĩnh viễn không có tồn tại trên thế giới này, để cho mình không hoài niệm, cũng không hy vọng Phương Phương ở lại trên người Thi Vân Dạng, một chút xíu cũng không còn.Rõ ràng đây là cuộc sống Thi Vân Dạng từng rất yêu thích, nhưng giờ phút này, cô phát hiện mình giống như không nhập vào được, nữ nhân đang khiêu vũ với mình hiện tại, rõ ràng rất hợp khẩu vị của mình, nhưng là ngón tay vuốt ve trên người mình, còn có mùi nước hoa gay mũi kia làm cho cô có một cổ cảm giác chán ghét, nhưng là cô đè xuống cảm giác chán ghét trong lòng, theo bản năng tìm bóng dáng Hứa Chiêu Đệ, chẳng qua là trong đám người đông đúc, cô lại không thấy được bóng dáng Hứa Chiêu Đệ, điều này làm cho cô có cảm giác giống như mình bị vứt bỏ.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 72


Beta: Bing.Chương 72:Thi Vân Dạng cũng không biết vì sao, vẫn là đem nữ nhân này về.

Ngay trước mắt Hứa Chiêu Đệ hôn nữ nhân kia, cô cũng không tập trung, khóe mắt vẫn liếc trộm Hứa Chiêu Đệ.Hứa Chiêu Đệ biết Thi Vân Dạng mang nữ nhân xinh đẹp, vóc người nóng bỏng như vậy về nhà làm gì, đại khái là tình một đêm đi, nhìn Thi Vân Dạng cùng nữ nhân kia hôn nhau, theo bản năng dời đi tầm mắt của mình, không muốn nhìn nữa.Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ không nhìn mình, thậm chí không thèm quan tâm tới, Thi Vân Dạng đại khái muốn chứng minh cho Hứa Chiêu Đệ thấy, nàng có nhìn mình đi chăng nữa mình cũng không quan tâm tới, tiếp tục đem nữ nhân kia vào phòng trước mặt Hứa Chiêu Đệ.Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng cùng nữ nhân kia vào phòng, trong lòng cảm thấy đau nhói, nàng biết mình nên loại đi tâm tình như vậy, nhất định phải tìm chuyện gì đó để làm, vì thế nàng bắt đầu lau chùi đại sảnh, lau một lần lại một lần, lau đến khi sàn sáng bóng thì ngưng.Thi Vân Dạng vừa vào phòng, nữ nhân kia giống như rắn nhỏ dây dưa bên người cô, chẳng qua lại bị Thi Vân Dạng đẩy ra.Nữ nhân kia không hiểu nhìn Thi Vân Dạng, người này rốt cuộc muốn làm gì, vừa rồi nàng ta cũng cảm thấy cô không tập trung, cũng không có ý tứ muốn tiếp tục, nếu không có ý kia, mang nàng ta đến nhà là sao?

Nàng ta cảm thấy bản thân cũng là người vô cùng xinh đẹp, nếu không phải thấy Thi Vân Dạng đủ đẹp, nàng ta thật đúng là không có thời gian rảnh rỗi cùng cô nàng này chơi đùa, thấy Thi Vân Dạng nhiều tiền lại đẹp như vậy, nàng ta thật đúng là không cứ như vậy buông tha được."

Lần sau đi, đột nhiên cảm giác có chút không thoải mái."

Thi Vân Dạng tùy ý giải thích, mỗi lần cùng nữ nhân trước mắt thân thiết, cô sẽ nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ, cô thực chất là không nhịn được mà suy nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ, bây giờ Hứa Chiêu Đệ đang làm gì, chị ta có để ý không?

Rõ ràng cô không muốn suy nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ chút nào, nhưng Hứa Chiêu Đệ lại tựa như âm hồn không tiêu tan, căn bản muốn đuổi cũng không đi.

Mặc dù cùng nữ nhân này cảm giác không tốt, nhưng cũng không đến độ vô cùng bài xích, cứng rắn làm luôn cũng không phải không được, chẳng qua là nội tâm lại có một loại cảm giác cố kỵ, thật giống như nội tâm có một thanh âm cản cô lại, làm cho cô không có cách nào tập trung được.

Cô mơ hồ hiểu, âm thanh kia đến từ trí nhớ của mình, cũng chính là Phương Phương nửa năm đó, chỉ là cô cảm thấy Phương Phương vốn không nên tồn tại, không nên lưu lại dấu vết gì thì đúng hơn."

Được, nếu như lần sau còn muốn tiếp tục, gọi điện cho tôi."

Nữ nhân kia đem số điện thoại viết lên tờ giấy, đưa đến tay Thi Vân Dạng chuẩn bị rời đi."

Uống với tôi vài ly, được chứ?"

Thi Vân Dạng cảm thấy nếu như để nữ nhân này ra ngoài nhanh như vậy, không phải nói cho Hứa Chiêu Đệ biết mình và nàng ta không phát sinh cái gì hay sao."

Được thôi!"

Nữ nhân hớn hở đồng ý.1 tiếng sau, nữ nhân kia mới rời khỏi nhà Thi Vân Dạng.

Hứa Chiêu Đệ vẫn còn lau sàn nhà, bởi vì nhà lớn, phòng nhiều lại còn rộng, đủ cho nàng lau thêm mấy giờ.Thi Vân Dạng tắm xong, đổi một váy ngủ sexy mới ra ngoài tìm Hứa Chiêu Đệ."

Cô thật nghĩ mình là người giúp việc của Thi gia sao?"

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ lau sàn nhà, mở miệng châm chọc nói.Hứa Chiêu Đệ nghe vậy, không có trả lời, chẳng qua là tiếp tục lau sàn."

Cô sống uất ức như vậy, không có biết tức giận là gì sao?"

Thi Vân Dạng lại hỏi, thật giống như không thấy Hứa Chiêu Đệ phát giận cô thề không bỏ qua."

Tùy ý dùng ngôn ngữ chà đạp người khác, sẽ không làm cho cô mạnh mẽ hơn bao nhiêu, ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy cô có chút yếu đuối muốn phô trương thanh thế."

Hứa Chiêu Đệ lúc này mới thả cây lau nhà trong tay xuống, liếc mắt nhìn Thi Vân Dạng nói.Thi Vân Dạng cảm thấy mình bị đâm một nhát, còn có một loại cảm giác thẹn quá thành giận."

Cô nói rõ ràng, người nào yếu đuối?"

Thi Vân Dạng xấu hổ chất vấn Hứa Chiêu Đệ.Hứa Chiêu Đệ không nói thêm gì nữa, nàng biết Thi Vân Dạng muốn gây sự, nhưng là nàng không muốn hùa theo, không cần thiết, nàng không hiểu Thi Vân Dạng muốn lưu mình ở lại có mục đích gì, hành hạ mình, cũng để cho chính cô không vui, tổn người hại mình không phải sao.Một thời gian ngắn sau, Thi Vân Dạng vẫn còn đem Hứa Chiêu Đệ đi tiệc đêm, thậm chí còn mang theo nam nhân, nữ nhân trở về, Hứa Chiêu Đệ phát hiện lòng mình thật sự là dần dần chết lặng, ban đầu sẽ khó chịu, sau đó giống như người kia không còn liên quan gì đến mình nữa.

Hứa Chiêu Đệ càng biểu hiện nàng không thèm để ý, Thi Vân Dạng lại càng làm quá, nội tâm của cô như có quỷ, khiến cô làm tới không được dừng.Thi Vân Dạng đi đêm riết quen, tối hôm đó cô đi với một đám 'hồ bằng cẩu hữu', gặp đám người của Tần Đằng, hắn cũng đi chung với đám con nhà giàu, hai bên gặp nhau cùng một chỗ.Thi Vân Dạng tốt lên rồi, vẫn một mực mang theo Hứa Chiêu Đệ, điều này làm cho Tần Đằng có cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có, hắn thà rằng bị Thi Vân Dạng vô tâm, cũng không nguyện ý để Thi Vân Dạng coi trọng Hứa Chiêu Đệ, hay nghiêm túc với Hứa Chiêu Đệ.

Hôm nay nhìn Thi Vân Dạng ra ngoài chơi, còn mang theo Hứa Chiêu Đệ, loại cảm giác nguy cơ đó càng ngày càng mạnh.

Hắn không thể để cho Thi Vân Dạng nghiêm túc với bất kỳ người nào, chỉ cần ló ra một chút nguy cơ, hắn sẽ bóp chết từ trong trứng nước, người hắn không chiếm được, ai cũng đừng mong lấy được.Tần Đằng nhìn Hứa Chiêu Đệ yên lặng canh giữ ở một bên, dâng lên một cỗ ác ý."

Tối nay mày bắt được cô gái kia, tao cho mày chiếc xe thể thao của tao."

Tần Đằng nói với nam nhân bên cạnh hắn."

Thật sao?"

Tên nam nhân con nhà giàu bên cạnh quả nhiên có hứng thú, phải biết con xe kia của Tần Đằng là phiên bản giới hạn, mặc dù nữ nhân kia dáng dấp không ra hình gì, nhưng vì xe thể thao của Tần Đằng, đây cũng không phải mua bán lỗ vốn."

Tần Đằng tao nói có bao giờ không giữ lời?"

Tần Đằng khinh miệt nhìn Hứa Chiêu Đệ một chút, quay đầu hỏi ngược lại nam nhân bên cạnh."

Tôi đi ngay đây."

Tên con nhà giàu bưng ly rượu, đi đến hướng Hứa Chiêu Đệ.Bởi vì hôm nay Thi Vân Dạng đi chung một nhóm người, hơn nữa Tần Đằng cố ý cho cô uống rượu, để cô không có thời gian bận tâm Hứa Chiêu Đệ.Giờ phút này, Hứa Chiêu Đệ căn bản không biết, mình đang bị sài lang nhìn lom lom.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 73


Beta: Bing.Chương 73:"Mỹ nữ, tôi mời em uống rượu."

Tên con nhà giàu mặt khinh khỉnh nói với Hứa Chiêu Đệ.Hứa Chiêu Đệ đối với tên tràn ngập mùi rượu trước mặt, giọng nói khinh khỉnh không khỏi cảm thấy chán ghét, nàng biết người đàn ông này là người bên cạnh Tần Đằng, nếu nói vật hợp theo loài cũng không sai, Thi Vân Dạng hay Tần Đằng đều chơi chung với những người này, bản chất như thế nào, Hứa Chiêu Đệ cũng không muốn đánh giá."

Tôi không uống rượu, cảm ơn!"

Hứa Chiêu Đệ lãnh đạm lại khách khí cự tuyệt nói."

Tôi với Thi là bạn tốt, một chút mặt mũi này em cũng không cho tôi sao?"

Hiển nhiên tên nhà giàu bị nữ nhân không có chút sắc đẹp từ chối cũng không có gì bất mãn, hắn tin mình nhất định có thể thu được vào tay."

Xin lỗi, tôi mẫn cảm với rượu."

Hứa Chiêu Đệ nói dóc trước."

Vậy mời em uống ly nước cũng được mà đúng không?"

Tên nhà giàu lại lên tiếng."

Không cần, cảm ơn!"

Hứa Chiêu Đệ đối với tên này cực thấy phiền, giọng nói càng thêm lãnh đạm.Tên con nhà giàu như không nhìn thấy Hứa Chiêu Đệ lãnh đạm, xoay người cầm một ly nước, cũng thả thuốc mê vào đó.Tên này đem ly nước màu sắc đẹp mắt đến trước mặt Hứa Chiêu Đệ."

Uống ly này đi, không có mấy người không cho tôi mặt mũi, uống xong ly này, tôi sẽ bỏ qua cho em."

Nam nhân nửa uy hiếp, nửa lừa gạt nói.Hứa Chiêu Đệ theo bản năng nhìn về phía Thi Vân Dạng, hy vọng Thi Vân Dạng có thể giúp mình giải vây, nhưng lại làm nàng thất vọng, Thi Vân Dạng hoàn toàn không chút chú ý đến tình huống của nàng bên này.

Tần Đằng cố ý che tầm mắt Thi Vân Dạng, dĩ nhiên Thi Vân Dạng không thấy được tình huống bên kia của Hứa Chiêu Đệ.Hứa Chiêu Đệ cũng không muốn nhận lấy thức uống, nhưng là hiển nhiên nam nhân kia cũng không bỏ qua, hướng đến gần nàng, làm cho nàng có cảm giác vô cùng bất an, nàng nghĩ nếu người đàn ông này biết Tần Đằng, chắc cũng là người quen của Thi Vân Dạng, cũng không biết là người thế nào, vì để thoát khỏi sự dây dưa của người này, Hứa Chiêu Đệ không thể không nhận lấy thức uống, uống vài hớp.Tên này thấy Hứa Chiêu Đệ uống xong, lại không rời đi, mà ngồi lại bên cạnh Hứa Chiêu Đệ, coi như rảnh rỗi chờ đợi một chút cũng được, đợi thuốc mê phát huy tác dụng."

Sao Thi Vân Dạng lại một mực mang cái người gây họa theo bên người làm chi nhỉ?"

Hắn đã biết Hứa Chiêu Đệ là người gây tai nạn xe cho Thi Vân Dạng, Tần Đằng nói có thể chơi thì chắc là có thể chơi, vì xe thể thao phiên bản giới hạn của Tần Đằng, hắn mới miễn cưỡng đến câu nữ nhân này, nhưng hết lần này đến lần khác nữ nhân này lại không biết thức thời, cũng may là dáng dấp không đến nỗi xấu xí, chẳng qua là vì hắn thích người đẹp nên cảm thấy không thích hợp mà thôi.Hứa Chiêu Đệ không nghĩ tới người đàn ông này nói không giữ lời, không những không rời đi mà còn cách nàng gần hơn nữa, thậm chí bắt đầu táy máy tay chân.Hứa Chiêu Đệ hết sức chống cự, nhưng là sức lực của nam nữ cách xa nhau, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, nàng không kịp suy nghĩ, chỉ vội vàng đứng lên, kêu tên Thi Vân Dạng, tận lực cầu cứu về hướng Thi Vân Dạng, nhưng là lúc đứng lên, nàng bắt đầu có chút cảm giác vô lực, choáng váng, nàng ý thức được, người này động tay vào thức uống.Chỉ là quầy bar quá ồn, Thi Vân Dạng đưa lưng về phía Hứa Chiêu Đệ, lại bị Tần Đằng cố ý chuốc rượu che tầm mắt, nên không thấy, chỉ đứng dậy định đi phòng vệ sinh.Giờ phút này, Hứa Chiêu Đệ cảm thấy sợ hãi, tuyệt vọng đó giờ chưa từng có, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Thi Vân Dạng rời đi, cô ấy căn bản không nghe được lời cầu cứu của mình.Nam nhân đưa tay ôm lấy Hứa Chiêu Đệ hôn mê mềm xuống vì thuốc mê.Tần Đằng nhìn tên bạn chó má của mình ôm Hứa Chiêu Đệ đi, gương lên một tia cười lạnh.Thi Vân Dạng chẳng qua là uống nhiều, nhưng cũng không say lắm, rời khỏi phòng vệ sinh, ý thức cô cũng khôi phục không ít, theo bản năng tìm Hứa Chiêu Đệ trong đám người, lại phát hiện không thấy Hứa Chiêu Đệ, cô quét tầm mắt của mình trong đám người kia nhiều lần, vẫn không tìm được Hứa Chiêu Đệ.

Trong lòng nhảy lên một cái, nữ nhân đáng chết này lại chạy đi đâu rồi?

Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Chiêu Đệ, nhưng là bất kể gọi bao nhiêu cuộc, Hứa Chiêu Đệ cũng không nhận, cuối cùng điện thoại lại bị tắt máy.

Lần trước cô không tìm được Hứa Chiêu Đệ, đã dặn nàng không được tự tiện rời khỏi người cô, theo lý mà nói, Hứa Chiêu Đệ sẽ không rời đi."

Chúng ta đi chỗ khác chơi tiếp đi."

Tần Đằng thấy Thi Vân Dạng rõ ràng muốn tìm Hứa Chiêu Đệ, liền muốn di dời lực chú ý của Thi Vân Dạng."

Hứa Chiêu Đệ đâu?"

Thi Vân Dạng hỏi Tần Đằng."

Không biết, có thể đi chơi hoặc là đi về rồi."

Dĩ nhiên Tần Đằng sẽ không nói cho cô biết, trên thực tê, Thi Vân Dạng có thể phát hiện được Hứa Chiêu Đệ không có ở đây nhanh như vậy đã vượt qua dự đoán của hắn, làm cho hắn ghen tỵ đến mức cũng mau nổi điên."

Chơi cái quỷ!"

Thi Vân Dạng biết Hứa Chiêu Đệ không có bất kỳ hứng thú gì đối với nơi này, không thể nào tự mình đi chơi, cũng không thể không nói tiếng nào mà trở về, Hứa Chiêu Đệ không phải người không hiểu chuyện như vậy.

Cô cảm thấy, dưới mắt mình, bình thường mà nói, sẽ không ai dám động đến người của mình, nên chắc sẽ không có vấn đề.

Nhưng là không tìm được Hứa Chiêu Đệ, điện thoại gọi không được, thậm chí còn bị tắt máy, Hứa Chiêu Đệ không thể nào vô duyên vô cớ tắt máy, điều này làm cho tâm Thi Vân Dạng thực sự không yên.Thi Vân Dạng không tìm được người, trực tiếp lên tắt nhạc trong quán Bar, lấy Micro trong tay tên DJ."

Hứa Chiêu Đệ, cho cô một phút, lập tức đi ra!"

Thi Vân Dạng nói xong, Hứa Chiêu Đệ cũng không thấy xuất hiện, trong lòng cô lập tức luống cuống."

Vì Hứa Chiêu Đệ để mọi người mất hứng như vậy sao, sao không để mọi người chơi cho vui vẻ đây?"

Tần Đằng kéo Thi Vân Dạng xuống, giờ phút này Thi Vân Dạng làm cho hắn cảm thấy xa lạ, cũng làm cho hắn cảm thấy khủng hoảng."

Ai quản chuyện vui chơi của cậu?

Vừa rồi ai thấy nữ nhân tôi đưa tới không?"

Thi Vân Dạng đẩy Tần Đằng ra, tiếp tục cầm micro hỏi, cô nghĩ cả quán Bar ít nhất cũng phải có một hai người thấy Hứa Chiêu Đệ.Nhưng là nửa ngày cũng không thấy có ai lên tiếng, thật ra chuyện này cũng rất bình thường, ai lại để ý sự tồn tại thấp bé của Hứa Chiêu Đệ đây."

Là cô gái nhà quê đó sao?

Hình như tôi thấy cô ta...bị A Vĩ mang đi...."

Đang lúc trong lòng Thi Vân Dạng như lửa đốt vì không tìm được hành tung của Hứa Chiêu Đệ, có nữ nhân uống đến say mèm không xác định nói."

A Vĩ?"

Thi Vân Dạng nhìn về phía Tần Đằng, tức giận chất vấn, "Cậu giở trò quỷ?"

"Buồn cười, làm sao có thể, cô ta thích A Vĩ rồi đi cùng A Vĩ cũng không chừng."

Tần Đằng dĩ nhiên không thừa nhận.Thi Vân Dạng tức giận đến muốn xé xác Tần Đằng, nhưng là cô biết điều cấp bách trước mắt là cần phải tìm được Hứa Chiêu Đệ."

Tốt nhất là nàng không xảy ra chuyện gì, nếu không cậu không xong với tôi đâu!"

Thi Vân Dạng vội vàng gọi cho A Vĩ, nhưng điện thoại A Vĩ cũng tắt máy."

A Vĩ ở đâu?"

Thi Vân Dạng chất vấn Tần Đằng."

Làm sao tôi biết?"

Giọng nói Tần Đằng không quan tâm nói, hắn quả thật không biết, coi như biết, cũng sẽ không nói cho Thi Vân Dạng.Thi Vân Dạng tức giận dùng giày cao gót của mình đạp cho Tần Đằng một đạp, Tần Đằng đau đến mức đứng cũng không thẳng được.Thi Vân Dạng vừa giận vừa vội, đại khái là quan tâm quá nên bị loạn, đầu óc thông minh bình thường bây giờ cũng loạn thành một đoàn không biết làm gì, cũng may giờ phút này cô còn biết gọi điện thoại cho Tần Vãn Thư, trong mắt của cô chỉ có Tần Vãn Thư mới có thể đảm bảo tin tưởng.Sau khi Tần Vãn Thư nhận điện thoại, nghe xong không khỏi cau mày, thật là hồ nháo!"

Tôi nhanh chóng cho người điều tra ghi chép ra vào quán bar có phòng nghỉ, hay khách sạn gần đó, chắc cũng gần đó thôi, cậu chờ tôi một chút."

Tần Vãn Thư nhanh chóng nghĩ ra phương án hữu hiệu nhất.Mười phút sau, Tần Vãn Thư quả nhiên điều tra được ghi chép mướn phòng của A Vĩ ở một quán bar gần đó.Thi Vân Dạng biết Hứa Chiêu Đệ ở đâu, lập tức phóng xe đi đến quán bar kia, ngay cả đèn đỏ cũng vượt hết mấy cái.Lúc Thi Vân Dạng tìm được A Vĩ, A Vĩ mới vừa tắm xong, vừa cởi sạch Hứa Chiêu Đệ xong.

Hắn không thiếu nữ nhân, Hứa Chiêu Đệ cũng không phải là loại hình hắn thích, cho nên không muốn làm gì Hứa Chiêu Đệ, dù sao vì một chiếc xe thể thao làm chuyện thất đức cũng không nên, chỉ là muốn cởi sạch Hứa Chiêu Đệ, làm giường chiếu lộn xộn một chút, ngày mai là có thể chạy xe của Tần Đằng.Thi Vân Dạng đến quán bar kia, đạp vài cái lên cửa, A Vĩ quấn khăn tắm ra mở cửa.Thấy Thi Vân Dạng, A Vĩ còn kinh hãi một cái."

Mẹ mày, người của lão nương cũng dám động!"

Thi Vân Dạng thấy A Vĩ không có mặc quần áo, tức giận đến chửi thề, giày cao gót đạp vào người A Vĩ, A Vĩ né tránh hết sức chật vật, cũng may lúc này Tần Đằng cũng chạy đến, hắn vội vàng trốn sau lưng Tần Đằng."

Là Tần Đằng nói có thể động!"

A Vĩ vội vàng đem trách nhiệm đẩy đến người Tần Đằng.Thi Vân Dạng nhìn về phía Tần Đằng, tâm tư muốn giết Tần Đằng cũng đều có.Tần Đằng cũng không sợ chết ngăn trước cửa phòng, không để cho Thi Vân Dạng đi vào."

Tránh ra!"

Thi Vân Dạng hung hãn nói."

Tại sao lại là cô ta?

Coi như chị muốn thử, nếm một chút là được rồi, nghiêm túc như vậy làm cái gì?"

Tần Đằng cũng tức giận chất vấn lại."

Tôi không biết cậu nói cái gì, cậu cút ngay cho tôi!"

Thi Vân Dạng tức giận quát.Trong lúc Thi Vân Dạng cùng Tần Đằng giằng co, A Vĩ chạy vào phòng, muốn nhanh chóng mặc quần áo bỏ của chạy lấy người, hắn vào phòng xong, thuận tay đóng cửa phòng lại, chỉ sợ Thi Vân Dạng xông tới, băm hắn thành trăm mảnh.Hứa Chiêu Đệ uống ly nước kia cũng chỉ có vài hớp, cộng thệm A Vĩ hạ thuốc mê không nặng, Hứa Chiêu Đệ tỉnh lại sớm, nàng cũng không biết mình hôn mê bao lâu, phát hiện trên người mình cũng không mặc gì, mặc dù thân thể không có gì khác thường, nhưng lại liên tưởng đến kết quả xấu nhất, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy bộ dạng tên kia mặc lại quần áo, như kiểu đã xong việc.A Vĩ phát hiện Hứa Chiêu Đệ đã tỉnh, đang nhìn mình."

Tôi không có làm gì cả, chẳng qua chỉ là đùa cô một chút thôi."

A Vĩ cười ha hả với Hứa Chiêu Đệ, sau khi mặc đồ xong, cũng vội vàng mở cửa phòng chạy ra ngoài.Mà bên ngoài, âm thanh Tần Đằng cãi nhau với Thi Vân Dạng cũng truyền đến."

Cậu cút ngay cho tôi, không nghe thấy sao?

Điếc hả?"

Thi Vân Dạng tức giận quát Tần Đằng, mẹ kiếp, Tần Đằng giống như cục da trâu dính chặt, muốn bỏ cũng không được, sức lực của cô không bằng Tần Đằng, căn bản không làm gì được Tần Đằng, cô chỉ có thể đơn giản giận đến nổ người."

Từ nhỏ đến lớn chị gây họa, tôi cũng có thể vì chị chịu tội, chị muốn làm gì, cho dù là đúng hay sai, tôi cũng có thể làm cho chị, tại sao chị thà chọn cô ta, cũng không nguyện ý chọn tôi?"

Tần Đằng cũng tức giận hỏi, giờ phút này hắn cũng giống như là sư tử bị chọc giận."

Là tôi kêu cậu chịu tội sao?

Ai kêu cậu tự mình đa tình, bây giờ muốn công bằng, cậu không cảm thấy mình bây giờ rất buồn cười sao..."

Thi Vân Dạng hỏi ngược lại, tính tình bọn họ giống nhau nên mới chơi cùng một chỗ, bây giờ tự nói hắn khốn khiếp là vì mình, mẹ kiếp, nếu sớm biết Tần Đằng là trâu bò dính người như vậy, cô tuyệt đối không đụng đến khối da trâu này.Bên ngoài ồn ào cái gì, Hứa Chiêu Đệ đã không còn muốn nghe, cũng không nghe được, chỉ cảm thấy âm thanh ồn ào hỗn tạp chán ghét, nàng cảm giác tâm mình lúc này lạnh như băng không còn chút nhiệt độ nào, về phần là Thi Vân Dạng hay là Phương Phương, nàng đã không thèm để ý nữa, cứ như vậy đi.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 74


Beta: Bing.Chương 74:Hứa Chiêu Đệ mặc từng món quần áo vào, sau đó đi ra.

"Cô, cô không sao chứ?"

Thi Vân Dạng thấy Hứa Chiêu Đệ đi ra, không cãi nhau với Tần Đằng nữa, giọng nói mềm nhũn hơn rất nhiều, nội tâm cô cũng còn mấy phần bất an.

"Đủ chưa?"

Giọng nói Hứa Chiêu Đệ lạnh nhạt không mang theo bất kỳ tân tình gì nhìn Thi Vân Dạng hỏi.

Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ như vậy, nội tâm nhảy lên một cái, có cảm giác không khỏi bất an, cô cảm giác mình giống như đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Hứa Chiêu Đệ.

"Chuyện này tôi không biết..."

Thi Vân Dạng theo bản năng muốn biện giải cho mình.

"Không phải chị kêu tôi đùa cô ta một chút sao?

Sao bây giờ đau lòng rồi, có phải hơi muộn rồi hay không?"

Tần Đằng tranh thủ bỏ đá xuống giếng, kéo Thi Vân Dạng xuống nước.

Thi Vân Dạng nghe được Tần Đằng muốn đem nước dơ hất lên người mình, ngạc nhiên giận dữ nhìn Tần Đằng, nếu tầm mắt kia có thể giết người, Tần Đằng chắc chắn đã bị cô đâm ngàn đao đến chết.

Cứ nghĩ là đã đủ thất vọng, không nghĩ tới vẫn còn có thể thất vọng hơn được nữa, giờ phút này, đối với nhân phẩm của Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ là thất vọng tới cực điểm.

"Chuyện này thực sự không liên quan đến tôi, đều là Tần Đằng làm...."

Thi Vân Dạng nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Hứa Chiêu Đệ khi nhìn mình, cô lập tức biện giải, Thi Vân Dạng cũng sắp giận chết, Tần Đằng đáng chết, xấu xa đến cực điểm.

"Sao vừa rồi còn không muốn tôi chịu tội giùm, bây giờ lại đẩy tội đến trước mặt tôi, được, chị nói tôi xong rồi coi như tôi xong rồi đi."

Tần Đằng ra vẻ "chị nói sao tôi chịu vậy" đơn giản là không cho Thi Vân Dạng cơ hội lật người.

"Tần Đằng khốn kiếp, mẹ nó chứ, cậu muốn vu oan cho tôi?!"

Thi Vân Dạng nghiến răng dằn từng chữ nói với Tần Đằng.

"Hứa Chiêu Đệ, chị đừng nghe hắn nói bậy, chuyện này đều là Tần Đằng giở trò, tâm tư hắn bất an không tốt...."

Giọng nói Thi Vân Dạng có chút gấp gáp giải thích với Hứa Chiêu Đệ, chẳng qua là dáng vẻ Hứa Chiêu Đệ lại hờ hững, hiển nhiên là cũng không tin tưởng cô, Thi Vân Dạng có cảm giác quá oan uổng, từ nhỏ đến giờ chưa từng oan uổng như vậy, cô tuyệt đối không thể để tội danh này đánh lên đầu mình.

Hứa Chiêu Đệ đã không muốn phân biệt ai nói thật ai nói dối nữa, đối với nàng mà nói, cũng không có gì khác biệt, chuyện đã xảy ra rồi, nàng cũng không trải qua sợ hãi, bất an hay khó chịu như tối nay nữa.

"Đối với tôi mà nói không có sự khác biệt, cứ như vậy đi, chúng ta không liên quan gì nhau nữa."

Hứa Chiêu Đệ nói xong, xoay người muốn đi.

Thi Vân Dạng không nghĩ nhiều, trực tiếp bắt lấy cánh tay Hứa Chiêu Đệ.

"Chị nói không liên quan thì không liên quan sao?

Chị cho rằng chị là ai?"

Dĩ nhiên Thi Vân Dạng không thể nào để Hứa Chiêu Đệ đi như vậy được, nghĩ đến chỉ có cô mới bỏ rơi người ta, làm gì có thể để Hứa Chiêu Đệ đá mình văng.

"Muốn đùa giỡn với một người, cũng nên có mức độ!"

Hứa Chiêu Đệ dùng sức rút cánh tay của mình về, tuyệt nhiên rời đi.

Thi Vân Dạng theo bản năng muốn nắm Hứa Chiêu Đệ lại, lại bị Tần Đằng kéo, cô tránh thế nào cũng không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Chiêu Đệ biến mất trước tầm mắt mình, Thi Vân Dạng giận dữ tát Tần Đằng mấy bạt tay, đánh đến tay cô cũng có chút tê dại.

Lúc Tần Vãn Thư chạy đến khách sạn thì thấy Thi Vân Dạng như phát tiết, đánh Tần Đằng, mà Tần Đằng lại không phản kháng chút nào, để mặc Thi Vân Dạng đánh, gắt gao nắm chặt Thi Vân Dạng.

Nhìn một màn này, Tần Vãn Thư sâu kín thở dài một cái, người nào cũng không tĩnh tâm.

"Tần Đằng, buông Vân Dạng ra, hai người không phải con nít, bây giờ em có kéo cậu ấy, cậu ấy cũng không thuộc về em!"

Tần Vãn Thư nói với Tần Đằng.

"Chị, em không cam lòng, tại sao lại là Hứa Chiêu Đệ, tại sao không thể là em?

Em không cam tâm...."

Tần Đằng không cam lòng nói.

"Tần Đằng điên rồi, tôi cũng sắp bị cậu ta ép cho điên rồi!"

Thi Vân Dạng nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Đằng sưng đỏ không phải bình thường, cảm thấy Tần Đằng thực sự là điên rồi, ban đầu cô chỉ hơi ngờ ngợ chuyện này mới chia tay với Tần Đằng, không nghĩ đến hậu hoạn vô cùng, nhớ đến dáng vẻ quyết liệt rời đi của Hứa Chiêu Đệ, nội tâm của cô có loại lo âu đầy sợ hãi, giận đến muốn chém Tần Đằng.

"Tần Đằng, buông Vân Dạng ra, cổ tay của cậu ấy bị em nắm ứ máu rồi!"

Tần Vãn Thư thấy Tần Đằng nắm tay Thi Vân Dạng còn chưa buông lên tiếng, Tần Đằng và Thi Vân Dạng nội tâm không khác nhau là mấy, bá đạo chưa trưởng thành.

Tần Đằng nhìn cổ tay Thi Vân Dạng, quả thật là ứ máu, lúc này mới không thể không buông tay Thi Vân Dạng ra.

"Tôi không có cố ý!"

Tần Đằng hướng Thi Vân Dạng xin lỗi.

"Cậu cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu!"

Bây giờ Thi Vân Dạng nhìn đến Tần Đằng, nghĩ đến mình bị Tần Đằng hãm hại liền tức giận.

"Em về trước đi, em như vậy cũng là đẩy cậu ấy đi xa hơn thôi, cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không được."

Tần Vãn Thư trấn an tâm tình Tần Đằng, Tần Đằng luôn là người biết chấp nhận thực tế.

Thực ra Tần Đằng cũng biết, hắn làm như vậy càng đẩy Thi Vân Dạng ra xa hơn, nhưng tình cảm hắn dành cho Thi Vân Dạng không ngăn cản được, loại cảm giác yêu đến điên cuồng, chính hắn cũng ghét bản thân mình bây giờ.

Tần Đằng vẫn là nghe lời rời đi, bóng lưng tịch mịch để Tần Vãn Thư cũng có chút đau lòng, Tần Đằng không giữ được Thi Vân Dạng, cũng chỉ có thể trở thành pháo thí, giữa yêu và không yêu, quả thật vô cùng tàn nhẫn.

Tần Đằng đi rồi, Tần Vãn Thư và Thi Vân Dạng liền đi vào phòng A Vĩ mướn kia.

"Hứa Chiêu Đệ đi rồi đúng không?"

Tần Vãn Thư rót một chén nước đưa cho Thi Vân Dạng, sau đó mở miệng hỏi.

"Tất cả những chuyện này đều là Tần Đằng làm, tên Hứa Chiêu Đệ ngu xuẩn kia lại thà tin Tần Đằng chứ không muốn tin tôi."

Thi Vân Dạng tức giận nói.

"Không phải nàng không tin tưởng cậu, chẳng qua là thất vọng về cậu mà thôi."

Đại khái Tần Vãn Thư có thể hiểu được tâm tình của Hứa Chiêu Đệ, Thi Vân Dạng vẫn là đem người mình thích xem như không.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 75


Beta: Bing.Chương 75:"Nàng thất vọng cái gì?"

Thi Vân Dạng nghĩ rằng hôm nay Hứa Chiêu Đệ sẽ tức giận, nhưng không nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ sẽ thất vọng."

Cậu ở cùng Hứa Chiêu Đệ nửa năm qua không vui sao?"

Tần Vãn Thư không biết Thi Vân Dạng không phát hiện ra bản chất vấn đề hay là đã biết mà lại đang trốn tránh."

Cái gì chứ, tôi quên hết rồi, căn bản không biết nửa năm kia có vui hay không."

Thi Vân Dạng có chút chột dạ trả lời, thật ra thì nửa năm kia, Thi Vân Dạng không phải là cảm thấy không vui, thực tế, cô phải thừa nhận nửa năm qua cô rất vui vẻ.

Nhưng là cô có cảm giác những ngày nhàm chán như vậy, làm sao mình lại cảm thấy vui vẻ được đây, thực sự là có phải ngốc quá rồi không.

Hơn nữa, nếu như mình thừa nhận đoạn trí nhớ này, có nghĩa là cô sẽ phải từ bỏ một số điều, cô vẫn còn muốn làm Thi Vân Dạng tiêu sái.

Cô không muốn vì nửa năm trí nhớ kia buông bỏ quá khứ 30 năm của mình, cô cảm thấy phân lượng trí nhớ nửa năm kia không có nặng như vậy, phân lượng Hứa Chiêu Đệ cũng không có nặng như vậy.

Chẳng qua là sau chuyện phát sinh đêm nay, Thi Vân Dạng đã cảm thấy, Hứa Chiêu Đệ cũng không có nhẹ như mình tưởng."

Từ nhỏ đến lớn cậu có nói dóc hay không, không lẽ tôi không biết sao?"

Tần Vãn Thư hỏi ngược lại."

Đại tiểu thư, cậu cứ trực tiếp phơi bày tôi như vậy, không tốt lắm đâu!"

Thi Vân Dạng cười khan nói, thật đúng là cái gì cũng không gạt được Tần Vãn Thư."

Tôi cũng biết là cậu giả bộ, Hứa Chiêu Đệ là người thông suốt như vậy, sao chị ấy không biết cậu căn bản là giả bộ mất trí nhớ được?"

Tần Vãn Thư lần nữa hỏi ngược lại.Thi Vân Dạng vừa nghe liền sợ hãi, cô cảm thấy Hứa Chiêu Đệ chắc là không biết được đâu."

Không thể nào, nếu như nàng biết tôi giả bộ mất trí nhớ, sao cái gì cũng không nói, cũng không vạch trần tôi chứ?"

Thi Vân Dạng hỏi ngược lại, nhưng là cảm giác bất an trong lòng lại càng mãnh liệt."

Cậu không muốn thừa nhận, chị ấy thiện lương, săn sóc như vậy sao ép cậu thừa nhận được đây?

Làm vậy cũng chỉ khiến cậu và chị ấy càng thêm khó chịu thôi.

Xem như đứng nhìn, cậu muốn làm gì, hay muốn nói gì, thì hai người cũng khó chịu.

Đại khái là chị ấy chỉ có thể cưỡng bách mình tin tưởng Thi Vân Dạng là Thi Vân Dạng, Phương Phương là Phương Phương, nếu như ngay cả bản thân mình chị ấy còn không muốn lừa gạt nữa, thì đại khái chính là đã cực kỳ thất vọng rồi."

Tần Vãn Thư phân tích, sở dĩ nàng không nhúng tay vào, là vì hiểu rõ Thi Vân Dạng, không chân chính mất đi, Thi Vân Dạng vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình để ý Hứa Chiêu Đệ."

Ai thèm quan tâm chị ta có thất vọng hay không, tôi không thèm để ý!"

Thi Vân Dạng đúng là đến phút này vẫn là kiểu chết còn mạnh miệng, mặc dù bây giờ tâm tư của cô đã loạn thành một đoàn, nhớ đến lúc nãy Hứa Chiêu Đệ quyết tuyệt rời đi, Thi Vân Dạng biết, có lẽ những lời Tần Vãn Thư nói là thật, cô cố gắng bỏ qua lo lắng trong nội tâm, nhưng là có một âm thanh nói cho cô biết, nếu mình không làm gì, mình và Hứa Chiêu Đệ liền hoàn toàn cắt đứt, nghĩ đến chuyện mình không còn bất cứ liên quan gì đến Hứa Chiêu Đệ nữa, trong lòng có cảm giác rất hoảng loạn mất mác."

Thừa nhận thích một người mình từng coi thường khó khăn đến như vậy sao?

Cậu hỏi bản thân của mình một chút, đây thực sự là kết quả cậu muốn sao?"

Rõ ràng là nội tâm Thi Vân Dạng cũng đã hoảng loạn, mà vẫn còn không muốn thừa nhận, Tần Vãn Thư cũng không ngoài ý muốn, bất quá cũng đã nói đến mức này, nói thêm gì nữa cũng vô ích, chỉ có Thi Vân Dạng tự mình nghĩ thông, thì cậu ấy và Hứa Chiêu Đệ mới có thể, nếu không cũng chỉ có thể bỏ qua như vậy."

Làm sao tôi có thể thích chị ta được, đó là chuyện không thể nào."

Thi Vân Dạng không thừa nhận, nhưng giọng nói kiên định rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều."

Vậy tôi cũng không nói nhiều nữa."

Tần Vãn Thư thức thời kết thúc đề tài này, "Tối này cậu định thế nào, về nhà hay ở lại đây?" nói sang chuyện khác."

Chút nữa trở về, cậu.... cậu gọi điện thoại cho Hứa Chiêu Đệ....

Xem chị ta đang ở đâu..."

Nửa câu sau Thi Vân Dạng nói đến Hứa Chiêu Đệ, giọng nói cực kỳ không được tự nhiên.Tần Vãn Thư nghe vậy không khỏi cười một cái, còn nói không phải vịt chết còn mạnh miệng."

Tôi không phải là lo lắng cho chị ta, càng không phải là thích chị ta, dù sao xảy ra chuyện như vậy, tôi chỉ sợ chị ta nhất thời nghĩ không thông."

Thi Vân Dạng nói một hơi biện minh."

Chị ấy là người kiên cường, không thông cũng không đến nỗi, bất quá chuyện không muốn để ý chúng ta nữa thì là thật."

Tần Vãn Thư vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Chiêu Đệ, dù sao chuyện đêm nay cũng là do Tần Đằng giựt dây, Tần gia cũng có một phần trách nhiệm.Tim Thi Vân Dạng treo theo động tác gọi điện của Tần Vãn Thư, cô luôn cảm thấy dù gì Hứa Chiêu Đệ chắc vẫn sẽ nguyện ý để ý đến Tần đại tiểu thư."

Điện thoại reo, nhưng chị ấy không có nhận, tắt máy."

Đối với kết quả này, Tần Vãn Thư đã dự liệu được, bây giờ nội tâm của Hứa Chiêu Đệ chắc phải là không muốn có bất cứ liên quan gì đến Thi Vân Dạng, muốn hoàn toàn rời khỏi thế giới của Thi Vân Dạng, tình huống không lạc quan nhất, cho dù bây giờ Thi Vân Dạng có nghĩ thông suốt, cũng chưa chắc có thể dụ dỗ được người ta quay lại.Thi Vân Dạng nghĩ đến chuyện ngay cả Đại tiểu thư Hứa Chiêu Đệ cũng không muốn quan tâm, trong lòng cũng biết, Hứa Chiêu Đệ thực sự là định cắt đứt hoàn toàn, nhưng là cô không cho phép, cô cảm thấy giữa các nàng còn rất nhiều chuyện, không thể cứ tính như vậy được."

Chị ấy định đi đâu, cậu nên tự mình..."

Tần Vãn Thư còn chưa nói hết, Thi Vân Dạng cũng đã rời khỏi phòng, hiển nhiên là đi tìm Hứa Chiêu Đệ.

Tần Vãn Thư đang suy nghĩ, Thi Vân Dạng để ý đến Hứa Chiêu Đệ rất nhiều, có lẽ còn nhiều hơn Thi Vân Dạng nghĩ, chẳng qua là không muốn thừa nhận thôi.

Tần Vãn Thư nhìn bóng lưng Thi Vân Dạng, chỉ có thể cầu chúc, các nàng có thể công đức viên mãn.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 76


Beta: Bing.Chương 76: Hứa Chiêu Đệ đi ra khỏi khách sạn, gọi một chiếc xe về nhà."

Chị, sao đột nhiên lại quay về?

Đại tiểu thư đó rất khó phục vụ phải không, khi nào chị ta mới chịu thả chị đi?

Đúng rồi, chị, em mới tìm được việc mới, là ra bên ngoài bán, làm mấy ngày thấy cũng...."

Hứa Thừa Tông thấy Hứa Chiêu Đệ liền bắt đầu nói một mực không ngừng.

"Uh" Hứa Chiêu Đệ không có tâm tình quan tâm Hứa Thừa Tông, vì thế lãnh đạm hừ một tiếng.

Lúc này Hứa Thừa Tông mới nhận ra tâm tình chị hắn có điểm không đúng.

"Đại tiểu thư đó khi dễ chị đúng không?"

Hứa Thừa Tông nghĩ đơn giản, cũng nghĩ là chính mình liên luỵ đến chị, có chút tự trách hỏi.

"Không sao, em đi ra ngoài đi, chẳng qua chị chỉ có chút mệt mỏi thôi."

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy coi như em trai có biết thì cũng không làm gì được, cho nên tuỳ ý lấy đại một cái cớ, thật ra thì cớ này cũng không hoàn toàn là giả.

Bây giờ, quả thật nàng có cảm giác rất mệt mỏi, cả người đều cứng ngắc, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, đem chuyện xảy ra mấy tháng này xem như giấc mộng dài, sau khi tỉnh ngủ, tất cả đều biến mất giống như ảo ảnh.

"Chị..."

Hứa Thừa Tông không yên lòng kêu, hắn rất ít khi thấy chị hắn có trạng thái như vậy, làm hắn cảm thấy rất lo lắng.

"Em đi ra ngoài đi, để chị nghỉ ngơi một chút, có được không?"

Bây giờ Hứa Chiêu Đệ một câu cũng không muốn nói.

Hứa Thừa Tông thấy chị hắn như vậy, rõ ràng cái gì cũng không muốn nói, nhìn cũng có vẻ rất mệt mỏi, hắn cũng chỉ có thể rời khỏi phòng chị hắn đi ra ngoài.

Hơn nửa tiếng sau, ngoài cửa truyền tới tiếng nhấn chuông như đòi mạng, Hứa Thừa Tông vừa mới chuẩn bị đi ngủ không thể không ngồi dậy, rời khỏi giường ra mở cửa.

Mở cửa xong, thấy đứng ngoài cửa sắt là Thi Vân Dạng.

"Chị tới đây làm cái gì?"

Hứa Thừa Tông không ngốc, hắn biết tâm tình chị hắn tối nay không tốt khẳng định có liên quan đến Thi Vân Dạng trước mặt đây, giọng nói hướng về phía Thi Vân Dạng cũng tự động không tốt.

"Mở cửa!"

Thi Vân Dạng không trả lời, chẳng qua chỉ kêu Hứa Thừa Tông mở cửa.

"Tôi đã nói với chị, lái xe đụng chị là tôi, chị tôi không liên quan, chị làm gì tôi cũng được, đừng khi dễ chị tôi, nửa năm qua chị mất trí nhớ, chị tôi đối xử với chị còn tốt hơn tôi, cho đến bây giờ chị tôi không có nợ chị cái gì...."

Hứa Thừa Tông tức giận nói, hắn là nam nhân, cũng nên biết đảm đương, không nên đem trách nhiệm cứ đẩy cho chị hắn, từ nhỏ chị hắn đã chăm sóc hắn, vì hắn đã làm đủ nhiều, chuyện này, không cần phải để chị hắn đứng ra nhận giúp nữa.

Thi Vân Dạng xem thường Hứa Thừa Tông, thậm chí không để ý đến Hứa Thừa Tông là vì Hứa Thừa Tông không chịu trách nhiệm, mặc dù bản chất không xấu, nhưng cũng đã là người 20 tuổi, một chút trách nhiệm đều không có, để cho người ta không có thành kiến cũng là khó khăn.

Hôm nay, Hứa Thừa Tông nguyện ý thừa nhận trách nhiệm của mình, ngược lại làm cho Thi Vân Dạng có chút ngoài ý muốn.

Nhưng bây giờ cô lại không có tâm tình nói nhảm với Hứa Thừa Tông.

"Tôi kêu cậu mở cửa không nghe thấy sao?

Chớ có nói nhảm nhiều như vậy!"

Thi Vân Dạng tức giận nói với Hứa Thừa Tông, trên đường đến đây, tâm tình lửa đốt cũng sắp cháy rụi, nào có tâm tình nói nhảm với Hứa Thừa Tông.

"Chị cũng quên chị của tôi rồi, còn quấn lấy chị tôi làm cái gì?"

Hứa Thừa Tông đối với chuyện Thi Vân Dạng khí thế nóng giận rất bất mãn.

"Đây là chuyện giữa tôi và chị cậu, không đến phiên cậu quản, tôi cho cậu 3 giây, mở cửa, lập tức!"

Tính tình Thi Vân Dạng vốn là không nhẫn nại, giờ phút này tính nhẫn nại cũng sắp bị mài sạch.

Hứa Thừa Tông nhìn Thi Vân Dạng nóng nảy nhớ đến Phương tỷ khí thế cầm dao chém người thực sự là có chút tương tự, chị ấy có phải đã nhớ ra chị mình không, Hứa Thừa Tông không xác định nghĩ đến.

"Tôi cảnh cáo chị, nếu chị khi dễ chị tôi nữa, còn xem với chị tôi như người giúp việc mà sai bảo, tôi sẽ liều mạng với chị, dù sao cái mạng của tôi cũng không đáng bao nhiêu tiền!"

Hứa Thừa Tông hung hãn nói, nếu ép hắn, cùng lắm thì ngọc đá cùng vỡ.

"Nếu cậu có can đảm liều mạng với lão nương, sao ban đầu không chịu trách nhiệm thay cho chị cậu đây?

Mẹ kiếp, rốt cục cậu có mở cửa hay không, lén lén lút lút muốn giở trò quỷ gì?!"

Thi Vân Dạng không nhịn được thúc giục.

Hứa Thừa Tông bị Thi Vân Dạng nói á khẩu không trả lời được, nhìn lại Thi Vân Dạng càng thấy giống Phương tỷ trước kia, lúc này mới mở cửa.

"Chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường!"

Hứa Thừa Tông mở của nhỏ giọng nói.

"Nhảy em gái cậu!"

Thi Vân Dạng thô lỗ nói, sau khi cô vào cửa, phát hiện muốn gặp Hứa Chiêu Đệ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, cửa phòng Hứa Chiêu Đệ lại khoá trái.

"Hứa Chiêu Đệ, mở cửa!"

Thi Vân Dạng vừa gõ mạnh cửa vừa lớn tiếng kêu.

Hứa Chiêu Đệ có cảm giác rất mệt mỏi, nằm lên giường một chút đã ngủ ngay, cũng không ngủ được bao lâu, nàng nghe được giọng ra lệnh của Thi Vân Dạng, nàng cho rằng mình vẫn còn nằm mơ, nghĩ thầm, chính là Thi Vân Dạng ở trong mơ, vẫn còn là người đáng ghét như vậy, một chút nàng cũng không muốn nằm mơ thấy Thi Vân Dạng.

Nhưng là âm thanh Thi Vân Dạng càng lúc càng không có tính nhẫn nại, Hứa Chiêu Đệ mới phát hiện, cũng không phải là nằm mơ, mà Thi Vân Dạng thực sự đang ở cửa phòng mình.

Hứa Chiêu Đệ không thể không đứng dậy mở cửa, nếu như nàng không mở cửa, có lẽ theo tính tình Thi Vân Dạng, đại khái sẽ phá huỷ cái cửa phòng này đi, cho đến bây giờ Thi Vân Dạng chưa từng nghĩ đến người khác, lúc nào cũng xem mình là trung tâm, thật sự là vô cùng chán ghét, Hứa Chiêu Đệ âm thầm nghĩ đến.

Đang lúc Thi Vân Dạng hết kiên nhẫn muốn phá cửa, Hứa Chiêu Đệ mở cửa ra.

"Thi Đại tiểu thư, cô muốn làm gì?"

Hứa Chiêu Đệ lãnh đạm nhìn Thi Vân Dạng đứng ngoài cửa hỏi.

"Tôi...tôi...tôi.... chuyện đêm nay không liên quan đến tôi, nhưng suy cho cùng cũng là vì tôi... cho nên..."

Đời này Thi Vân Dạng nói xin lỗi cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên coi như lúc này, cô vẫn có chút không thể cúi đầu.

"Nếu như là xin lỗi, tôi cảm thấy không cần thiết, cô là Thi Vân Dạng, tôi là Hứa Chiêu Đệ, vốn không phải là người của một thế giới, mỗi người quay về thế giới của mình, không tốt sao?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi ngược lại.

.......

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối năm 2017 rồi, chờ chút nữa là sang năm 2018.

Nhớ đến Tết nguyên đán năm ngoái tôi cũng có viết mấy lời, năm nay cũng viết mấy lời đi.

Đã viết tiểu thuyết được 9 năm rồi, nhìn đọc giả của tôi, có học sinh trung học, có học sinh phổ thông, có tốt nghiệp, cũng có người đã đi làm ngoài xã hội, cũng coi như là lớn lên cùng tiểu thuyết của tôi, lập tức bại lộ mình đã thành bà dì rồi.

Vô cùng may mắn là tôi viết tiểu thuyết, cũng may mắn là mọi người thích tiểu thuyết tôi viết, bởi vì mọi người thích, cho nên tôi mới có nhiều giá trị hơn.

Ở đây, cảm tạ độc giả đã ủng hộ tôi.

Năm 2018, nguyện tất cả những người yêu tôi đều có thể vui vẻ!

Năm 2018, năm tháng yên bình, hiện thế an ổn!
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 77


Beta: Bing.Chương 77:Thi Vân Dạng trầm mặc chốc lát, thật ra thì cô cũng muốn dứt khoát một chút, cùng Hứa Chiêu Đệ mỗi người đi con đường riêng, như Hứa Chiêu Đệ nói, các nàng vốn không phải là người cùng một thế giới, nhưng là đến giờ phút này, cô phát hiện mình không dứt khoát như vậy được.

Nội tâm của cô một mực thôi miên thúc giục mình, Hứa Chiêu Đệ không có quan trọng như vậy, nhưng là vào giờ phút này, cô phát hiện mình cũng không lừa được một bản thân khác của mình, đó chính là Phương Phương mất trí nhớ nửa năm kia, đối với Hứa Chiêu Đệ vẫn còn lưu luyến không thôi, Phương Phương đó cũng là một phần là cô, làm cho cô cũng còn lưu luyến không thôi với nữ nhân này."

Tôi nói tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến tôi.

Tôi tìm cho chị nấc thang, chị leo xuống là được, chị còn muốn tôi phải thế nào?"

Thi Vân Dạng thủy chung vẫn là Thi Vân Dạng, thừa nhận mình để ý đến Hứa Chiêu Đệ là chuyện không hề dễ dàng, cô không hiểu tại sao Hứa Chiêu Đệ còn không biết nể mặt mà bỏ qua."

Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng muốn cô phải như thế nào, là cô muốn tôi như thế nào mới đúng?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi ngược lại, phủ nhận nửa năm trí nhớ cùng tình cảm kia cũng là cô, chà đạp tự ái của nàng, hành hạ nàng cũng là cô, hôm nay còn quấn lấy nàng vô lý gây chuyện cũng là cô, Hứa Chiêu Đệ cảm giác mình thực sự không có tinh lực chơi đùa với cô."

Được rồi, tôi thừa nhận tôi giả bộ mất trí nhớ là tôi không đúng, được chưa?"

Thi Vân Dạng kiêu ngạo như khổng tước, cảm thấy trước mặt Hứa Chiêu Đệ thừa nhận mình thật không có mất trí nhớ đã là cầu xin tha thứ, đây là lằn ranh thấp nhất cô có thể đè xuống.

Chỉ là ngôn ngữ vẫn còn lộ ra một cỗ tư thái cao cao tại thượng."

Mặc dù cô có trí nhớ của Phương Phương, nhưng cô cũng không phải là em ấy, tôi không thích cô, cũng không với tới cô."

Dù ở cùng Thi Vân Dạng không lâu, cũng không phải ngắn ngủi, nhưng Hứa Chiêu Đệ hiểu rõ, Phương Phương và Thi Vân Dạng căn bản không giống nhau, nàng đối với Thi Vân Dạng không thể nào yêu thích được."

Chị có ý gì?"

Thi Vân Dạng vẫn cảm thấy Hứa Chiêu Đệ đang nói lẫy, trong mắt cô nhìn thấy, Thi Vân Dạng so với Phương Phương tốt hơn gấp trăm lần, Hứa Chiêu Đệ không có lý do không thích Thi Vân Dạng mình."

Cô hoàn toàn không cần ủy khuất vì đã thích tôi, cô bây giờ, là tự do, không cần để chính mình cảm thấy ủy khuất, cứ tính là như thế, coi như tôi van cô, được không?"

Giọng nói Hứa Chiêu Đệ hết sức mệt mỏi, nàng không muốn giằng co với Thi Vân Dạng nữa."

Chị biết mình đang nói gì sao?"

Ánh mắt Thi Vân Dạng chăm chăm nhìn Hứa Chiêu Đệ, hỏi lại một lần, tính nhẫn nại của cô có mức độ, cô có thể nhường đến mức này xem như là ranh giới thấp nhất của cô, nếu Hứa Chiêu Đệ thực sự không cảm kích, cô cũng sẽ không lấy nhiệt tình của mình dán lên cái mông lạnh của người."

Mỗi người đều tốt, không cần phải kết giao."

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng, giống như nói cho Thi Vân Dạng biết, đây là quyết định vô cùng kiên quyết của nàng."

Tôi sẽ cho chị một cơ hội nữa, chị thật sự định vạch rõ giới hạn với tôi sao?"

Giọng nói Thi Vân Dạng lạnh như băng hỏi lại một lần nữa."

Thi tiểu thư, miếu nhỏ không giữ nổi đại Phật, mời cô rời đi."

Hứa Chiêu Đệ hết sức khách khí nói, lệnh đuổi khách đã biểu lộ rõ thái độ của nàng.Trong lòng Thi Vân Dạng cũng sắp giận đến điên, cô cảm giác đời này mình sẽ không cần nhìn thấy Hứa Chiêu Đệ nữ nhân không biết mềm mỏng là gì nữa, Hứa Chiêu Đệ cũng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi, nàng cho mình là ai, dựa vào cái gì cho rằng mình sẽ quấn nàng?

Buồn cười, nàng nghĩ là Thi Vân Dạng không có nàng thì không được sao?

Thực sự là quá buồn cười, nếu không phải thương hại nàng, mình cũng sẽ không đến nơi này!

Thi Vân Dạng dùng ý nghĩ lấn áp người nhưng cũng không thể nào che giấu được nội tâm thực sự đang mất khống chế của cô.Thái độ Hứa Chiêu Đệ hờ hững hoàn toàn chọc giận Thi Vân Dạng, cô nhìn Hứa Chiêu Đệ cười lạnh một cái, sau đó dùng sức đá cửa Hứa Chiêu Đệ một cái, quay đầu rời đi, nếu như cô trở về tìm Hứa Chiêu Đệ, cô cũng không gọi là Thi Vân Dạng nữa!

Sau khi Thi Vân Dạng rời đi, Hứa Chiêu Đệ vô lực ngã ngồi trên mặt đất, ngực mơ hồ có cảm giác đâm đau.Hứa Thừa Tông nhìn Thi Vân Dạng hết sức tức giận rời đi, lại nhìn chị mình ngã ngồi trên mặt đất, mặc dù hắn cảm thấy Thi Vân Dạng thực sự là quá đáng ghét, nhưng hắn vẫn còn có cảm giác Phương tỷ vẫn còn để ý đến chị hắn, nếu không chị ấy cũng sẽ không đến nơi này, chỉ là tính khí quá ngạo kiều, sẽ không nói được mấy lời dễ nghe."

Chị, mặc dù chị ấy luôn nói chuyện cao cao tại thượng, nhưng em vẫn cảm giác được Phương tỷ vẫn còn để ý đến chị, chị thực sự không thích chị ta sao?"

Hứa Thừa Tông nhỏ giọng hỏi."

Nàng không phải là Phương Phương, nàng là Thi Vân Dạng."

Hứa Chiêu Đệ thản nhiên nói."

Không phải chị ấy nói chị ấy không có mất trí nhớ sao?

Chị ấy có trí nhớ của Phương tỷ, xem như là Phương tỷ đi."

Hứa Thừa Tông có chút không dám chắc nói."

Chỉ có năm phần trăm là Phương Phương, còn là Phương Phương sao?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi ngược lại Hứa Thừa Tông, dù sao nàng cũng đã không còn cách nào dối mình gạt người, nàng không còn cách nào chống đỡ được Phương Phương dần dần là Thi Vân Dạng, mặc dù Phương Phương quả thật còn trong cơ thể của Thi Vân Dạng.

Vì thế bây giờ nàng lựa chọn từ bỏ Phương Phương, nên trong lòng vẫn còn cảm thấy không cam tâm cùng khổ sở.Thi Vân Dạng lái xe trở về, càng nghĩ càng tức giận, nhưng là càng tức giận, trong đầu cô lại hiện lên biểu lộ hờ hững của Hứa Chiêu Đệ.

Cô cảm giác mình tức giận như vậy là do cô đã chịu xuống nước đi năn nỉ Hứa Chiêu Đệ, mà Hứa Chiêu Đệ lại không cảm kích, không biết nhường bước đến cực điểm!

Nhưng là Thi Vân Dạng không biết, thực ra cô tức giận là vì một nguyên nhân khác, là bởi bì cô biết, có lẽ Hứa Chiêu Đệ đối với mình đã không còn để ý và lưu luyến!
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 78


Beta: Bing.Chương 78:Thi Vân Dạng chưa về nhà, mà đi tìm Tần Vãn Thư, cô cảm thấy trong lòng rất khó chịu, không tìm người bày tỏ một chút, nội tâm của cô sẽ nổ tung giống như khinh khí cầu.Tần Vãn Thư về đến nhà xong, mới vừa tắm, chuẩn bị ngủ, liền nhận được điện thoại của Thi Vân Dạng."

Đại tiểu thư, cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu, tôi phải nói với cậu, tôi sắp tức chết rồi."

Thi Vân Dạng càng nghĩ càng tức giận, mình cũng không ngại Hứa Chiêu Đệ, Hứa Chiêu Đệ dựa vào cái gì xem thường mình."

Thi đại tiểu thư, cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

Tần Vãn Thư thở dài hỏi."

Cậu ở đâu?

Có rượu không, nếu không có rượu tôi sẽ về nhà lấy..."

Thi Vân Dạng bất kể giờ là mấy giờ, cô chỉ biết là, nếu tâm tình của mình không trấn an thật tốt, tối nay chắc chắn sẽ không ngủ được, mà am hiểu việc trấn an tâm tình nhất chỉ có Tần Vãn Thư."

Biệt thự Tần gia."

Tần Vãn Thư bất đắc dĩ nói nơi mình ở cho Thi Vân Dạng.

Thi Vân Dạng là không cam lòng nàng coi trọng Tả Khinh Hoan mà không xem trọng cô, Tần Vãn Thư cảm giác do từ nhỏ mình đã thu dọn tàn cuộc của Thi Vân Dạng nên cảm thấy sợ, nếu là thích Thi Vân Dạng, Tần Vãn Thư cũng có thể tưởng tượng được nửa đời sau khổ cực của mình.

Vẫn là cùng một chỗ với Tả Khinh Hoan thì thoải mái hơn, nghĩ đến Tả Khinh Hoan ở Nhật Bản xa xôi, Tần Vãn Thư vẫn là có chút cảm giác khó chịu.

Tần Vãn Thư giận Tả Khinh Hoan, nhưng cũng không thể phủ nhận, mình cũng nhớ cô, càng nhớ đến cô thì càng tức giận, cho nên Tần Vãn Thư cũng chỉ có thể cưỡng bách mình không nghĩ đến.Mười lăm phút sau, Thi Vân Dạng liền tới nhà Tần Vãn Thư, cô là khách quen của Tần gia, lớn lên cùng Tần Vãn Thư, nên trực tiếp vào phòng nàng."

Cậu chuẩn bị cho mình một bộ áo ngủ, mình đi tắm, tối nay ngủ ở chỗ cậu."

Thi Vân Dạng nói xong cũng vào phòng tắm của Tần Vãn Thư tắm.Tần Vãn Thư cảm thấy Thi Vân Dạng như tiểu tổ tông, mặc dù nghĩ như vậy, nàng vẫn chuẩn bị đồ lót cùng đồ ngủ trước kia của Thi Vân Dạng để chỗ này.Nửa giờ sau, Thi Vân Dạng quấn khăn tắm đi ra, giờ phút này vô cùng tươi mát, một chút cũng không ngại sự có mặt của Tần Vãn Thư mà thay quần áo.Mặc dù hình ảnh trực diện vô cùng hương diễm, nhưng Tần Vãn Thư đối với Thi Vân Dạng đã miễn dịch, nhìn cũng không nhìn."

Đại tiểu thư, đã cong rồi, sao đối với một người xinh đẹp như mình lại không động tâm chút nào vậy?"

Thi Vân Dạng mới bị Hứa Chiêu Đệ quét sạch mặt mũi, bây giờ rất cần khẳng định lại mị lực của mình."

Tôi cũng đã nhìn thấy biết bao nhiêu lần rồi, giống như nhìn tay trái tay phải của mình, tất nhiên sẽ không động tâm với tay trái tay phải của mình rồi."

Tần Vãn Thư xem thường nói."

Đại tiểu thư, tôi nói thật, Tả Khinh Hoan cũng đi rồi, chúng ta cũng quá thích hợp mà."

Giọng nói Thi Vân Dạng có chút uể oải, thân thể nằm ngã trên giường Tần Vãn Thư."

Sao vậy, cậu mới đến nhà Hứa Chiêu Đệ sao?"

Tần Vãn Thư hỏi, thật ra thì nàng cũng đã sớm đoán được, Thi Vân Dạng này, xem như có đi lấy lòng, chắc cũng không nói được cái gì vui vẻ."

Cậu cũng nói chị ta biết tôi giả bộ mất trí nhớ, tôi cũng đã thừa nhận, chị ta còn muốn thế nào nữa, chị ta nói chị ta thích không phải tôi, cậu nói có phải chị ta muốn chơi "dục cầm cố túng" với tôi hay không?" nói đến Hứa Chiêu Đệ, Thi Vân Dạng lại có chút giận.*Dục cầm cố túng: Muốn bắt thì phải thả."

Lấy tính cách của cậu, tự thừa nhận mất trí nhớ quả thật là không dễ dàng gì.

Về phần cậu nói chị ấy muốn chơi dục cầm cố túng, không phải cậu biết nhiều tâm kế, mà là cậu đang hy vọng chị ấy chỉ đang 'dục cầm cố túng' với cậu, lấy sự hiểu biết của tôi về Hứa Chiêu Đệ, có thể là chị ấy thực sự không thích cậu bây giờ."

Tần Vãn Thư đứng ở lập trường khách quan nói."

Chị ta có thể thích tôi lúc mất trí nhớ, mất đi tất cả, sao lại không thích tôi bây giờ chứ?"

Thi Vân Dạng không tin mình kém hơn lúc mình mất trí nhớ."

Lúc cậu mất trí nhớ ít nhất cũng đối xử với chị ấy ở vị trí bình đẳng, chứ không cao cao tại thượng như bây giờ, giống như ngăn cách rõ ràng, vốn là thân phận hay bối cảnh cũng đủ xa cách, mà cậu lại không chủ động đến gần chị ấy, mà một mực cường điệu chênh lệch như vậy, muốn ở lại, người ta cũng không giữ nổi vị đại phật như vậy."

Tần Vãn Thư cảm thấy, có rất nhiều vấn đề, Thi Vân Dạng không ý thức được."

Nhưng là chênh lệch mới là sự thực ..."

Thi Vân Dạng theo bản năng phản bác."

Nếu không có cách nào sửa đổi chênh lệch, coi như là ngoài ý muốn, mỗi người đều có cuộc sống riêng, như vậy không tốt sao?"

Tần Vãn Thư hỏi ngược lại, bây giờ Thi Vân Dạng chính là mâu thuẫn, vừa không bỏ được Hứa Chiêu Đệ, vừa không nguyện ý bỏ xuống tự tôn của mình."

Tôi cũng muốn, nhưng mà..."

Nhưng là cô cũng không biết tại sao, nội tâm luôn có cảm giác không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy."

Nhưng mà không bỏ được đúng không?

Mặc dù Hứa Chiêu Đệ vẫn có rất nhiều chỗ không như ý, nhưng cũng không đến nỗi kém, nghĩ lại thì thật ra cũng vô cùng tốt đúng không?"

Tần Vãn Thư cười hỏi."

Cậu là con giun trong bụng tôi sao?

Cậu như vậy, Tả Khinh Hoan có phải cảm thấy rất kinh khủng hay không, cái gì cũng không giấu được."

Thi Vân Dạng bất đắc dĩ thừa nhận nói."

Cậu luôn thích phân loại người ta, trong quá khứ chính là nhìn bề ngoài mà chọn bạn, hình tượng người trong lòng cậu cậu cũng không rõ ràng, thật ra thì tâm tình của mỗi người khác nhau, nhưng chung quy cũng chỉ cần vui vẻ thoải mái là được rồi, mỗi người có ý vị riêng."

Tần Vãn Thư nói."

Tôi không có thời gian rảnh rỗi mà đi tìm ý vị của mỗi người."

Thi Vân Dạng chán nản lười biếng nói."

Tùy hứng thú của cậu, dù sao cũng thấy cậu sống rất tự tại."

Tần Vãn Thư cũng không muốn cầu xin Thi Vân Dạng đồng quan điểm với mình."

Cậu nói xem tôi nên giữ Hứa Chiêu Đệ thế nào, cứ như vậy tôi không cam lòng, dựa vào cái gì chị ta làm cho tôi mất trí nhớ xong, để tôi thích chị ta, giờ lại tùy ý phủi mông một cái liền bỏ đi..."

Thi Vân Dạng bất mãn nói."

Cậu lại so đo, rõ ràng là cậu gây sự trước, mỗi người đều có ba phần tự ái, cái này là cậu sai trước."

Tần Vãn Thư biết tính tình Thi Vân Dạng, không dễ dàng buông tha người ta, cô thích Hứa Chiêu Đệ, tự biết mình thích xong chắc chắn mất mặt mũi, cũng chỉ có thể so đo, điển hình là tính tình của trẻ con."

Tôi sai chỗ nào, nếu không phải đụng xe mất trí nhớ, sẽ có chuyện lão nương buồn bực vào đêm khuya khoắt thế này sao?"

Thi vân Dạng kiên quyết không thừa nhận mình sai trước."

Cậu đúng là vịt chết còn mạnh miệng, cậu như vậy sẽ không dụ dỗ được Hứa Chiêu Đệ đâu, tôi mệt quá, đi ngủ đây!"

Tần Vãn Thư cảm thấy không nên tiếp tục nói nữa, Thi Vân Dạng có sự lựa chọn của mình, bây giờ nàng có nói gì cũng không được."

Ai muốn dụ dỗ nàng, muốn làm công chúa thì cũng là tôi, cậu không được ngủ, nói chuyện với tôi ..."

Thi Vân Dạng không ngủ được, cũng không muốn Tần Vãn Thư cứ như vậy đi ngủ."

Xem cậu muốn làm công chúa của người nào đã, cậu muốn làm công chúa của Hứa Chiêu Đệ thì dụ dỗ nàng quay lại trước đi, cậu mới có thể tiếp tục làm công chúa của cậu, Thi tiểu thư, cậu không ngủ được thì không bằng suy nghĩ cách nào dụ dỗ nàng quay lại đi."

Tần Vãn Thư quay lưng ngủ, không thèm để ý đến Thi Vân Dạng nữa.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 79


Beta: Bing.Chương 79:Tần Vãn Thư ngủ thiếp đi, Thi Vân Dạng vẫn còn không ngủ được, cô nghĩ đến câu nói sau cùng của Tần Vãn Thư, nghe cũng có chút đạo lý, dụ dỗ Hứa Chiêu Đệ trở lại trước, mình mới có thể tiếp tục là chủ nợ của nàng.

Nhưng là ngay lập tức lại phủ nhận ý nghĩ của mình, đùa gì thế, cô lớn như vậy, còn chưa từng dụ dỗ ai bao giờ, Hứa Chiêu Đệ chỉ là một nữ nhân tướng mạo bình thường, dựa vào cái gì mà muốn mình phải đi dụ dỗ chứ?

Nhưng là nếu không đi dụ dỗ Hứa Chiêu Đệ, lấy tính tình cứng đầu kia, chắc chắn không thể nào nhường mình rồi.

Vì vậy suốt đêm, nội tâm Thi Vân Dạng đấu tranh, nửa muốn đi dụ dỗ Hứa Chiêu Đệ, nửa lại không muốn.

Vẫn là nên đi dụ dỗ Hứa Chiêu Đệ, không đi.

Nên đi dụ dỗ Hứa Chiêu Đệ, không được.

Cứ như vậy tuần hoàn vô hạn, sau đó bối rối suy nghĩ hết một đêm đến khi trời sáng, vẫn còn chưa quyết định được có đi dụ dỗ Hứa Chiêu Đệ hay không.

"Không phải là một đêm không ngủ chứ?"

Tần Vãn Thư nhìn Thi Vân Dạng tinh thân uể oải không phấn chấn lên tiếng hỏi.

"Tôi vừa nghĩ tới tính tình bướng bỉnh kia của Hứa Chiêu Đệ sẽ giận chết, làm sao mà ngủ được."

Thi Vân Dạng cố ra vẻ tức giận nói.

"Hứa Chiêu Đệ tốt vô cùng mà, trừ không có nhan sắc như cậu mong đợi, không có gì không tốt nha."

Tần Vãn Thư nhìn dáng vẻ bứt rứt của Thi Vân Dạng, nội tâm có chút hả hê, không nghĩ đến Thi Vân Dạng cũng có ngày hôm nay.

"Nghèo kiết xác đó!!!"

Thi Vân Dạng cố làm ra vẻ khinh thường nói.

"Cậu cũng đâu có thiếu tiền, bất kể chị ấy nghèo cỡ nào, cũng đâu thấy chị ấy xem trọng vì cậu có tiền đâu."

Cũng bởi vì Hứa Chiêu Đệ không quan tâm tới chuyện Thi Vân Dạng là bạch phú mỹ, nên Thi Vân Dạng bây giờ mới thúc thủ vô sách*.
*Thúc thủ vô sách: không biết làm cách nào."

Chị ta có nhu cầu thấp đến biến thái, bất quá cậu vừa nói như thế, hình như có chút đạo lý, tôi cũng không phải thiếu tiền, nuôi chị ta như nuôi sủng vật thôi chứ cũng được chứ gì, làm sao để bắt được đây?"

Thi Vân Dạng lại hỏi.

Sao Tần Vãn Thư lại không biết bây giờ Thi Vân Dạng muốn cấp cho bậc thang để leo xuống, mình không tự bước xuống, còn muốn cho người ta cấp mình một bậc thang, đúng là người rất không tự nhiên.

"Chị ấy quả thật không chơi cùng với đám hồ bằng cẩu hữu của cậu được, bất quá cái cậu muốn cũng không nên là quá nhiều hồ bằng cẩu hữu, mà là một nữ nhân có thể chung sống đến nửa đời sau."

Tần Vãn Thư thấy chỉ cần có tâm, không có gì là không thu phục được.

"Cậu nghĩ nhiều quá, nửa đời sau dài như vậy, ai biết có phiền hay không?"

Thi Vân Dạng có cảm giác tâm tư của mình bị Tần Vãn Thư phát hiện, nhưng là vẫn thừa chết không thừa nhận.

"Sẽ không nha, nếu như cậu quả thật thích một người, thời gian lâu dài, tình cảm càng lắng đọng, càng ngày càng sâu đấy."

Tần Vãn Thư cảm giác mình là người như vậy.

Còn về Thi Vân Dạng, nếu như bây giờ nàng mới biết cô, đại loại nàng sẽ không giao hảo với Thi Vân Dạng, nhưng là do cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mới có tình cảm lắng đọng, Thi Vân Dạng bây giờ giống như bạn thân hay thân nhân của mình.

"Tôi thừa nhận là tôi có chút không bỏ được nàng, nhưng làm gì có chuyện tình cảm sâu đậm như vậy được."

Dù sao Thi Vân Dạng cũng chỉ thừa nhận là mình có chút không bỏ được Hứa Chiêu Đệ, còn lại rất là không tim không phổi.

"Vì sao cậu lại sợ thừa nhận mình để ý đến một người như vậy đây?

Cái này không giống với Thi Vân Dạng không sợ hãi bất cứ chuyện gì tôi biết chút nào."

Tần Vãn Thư cảm thấy Thi Vân Dạng sợ thừa nhận là vì cô để ý đến cái nhìn của người khác.

"Buồn cười, thiên hạ này tôi không có sợ chuyện gì."

Thi Vân Dạng cũng nói ra, mất thể diện thì mất thể diện đi, người nào quan tâm!"

Đúng vậy chứ, đây mới là Thi Vân Dạng, nhưng cậu định làm thế nào đây?"

Tần Vãn Thư rất xảo diệu cấp cho Thi Vân Dạng bậc thang xong, dời sang đề tài khác.

"Mấy ngày nữa về đi làm."

Trước tiên, cô phải mang Hứa Chiêu Đệ quay về bên người mình mới được, mà cảm thấy mang đi làm lại không tốt lắm."

Tôi nói, cậu lúc nào cũng biểu hiện mặt xấu nhất cho chị ấy nhìn, sao bây giờ không mang ưu điểm ra để cho chị ấy xem, tâm tính kia của cậu, thực đúng là có chút ý tứ."

Theo tính của Thi Vân Dạng, giống như là cưỡng ép Hứa Chiêu Đệ tiếp nhận tâm tình kém cỏi nhất của mình.

"Tôi đi làm, nếu như còn mang theo nàng, không phải là rất kỳ quái sao?"

Thi Vân Dạng hỏi ngược lại.

"Cậu đi quán Bar, mang theo nàng, chẳng lẽ không kỳ quái?"

Tần Vãn Thư hỏi ngược lại.

"Làm sao kỳ quái, đi làm, tôi không bận rộn thì quá bận rộn, đi quán bar còn có thể cầm cho tôi cái túi, hơn nữa, tôi đi quán bar tìm thú vui, vẫn không quên mang nàng theo, nàng còn muốn bắt bẻ cái gì."

Thi Vân Dạng chết cũng không thừa nhận, mình là ác liệt muốn kích thích tâm tình Hứa Chiêu Đệ.

"Cậu mang chị ấy đi làm thì tốt hơn, ít nhất chị ấy còn có thể thấy dáng vẻ đứng đắn của cậu, mang chị ấy đi quán Bar, không sợ nhìn thấy cậu cả ngày ở không, không nghề ngỗng, tối ngày tụ tập cùng đám hồ bằng cẩu hữu sao?"

Tần Vãn Thư hỏi.

"Đây vốn là một phần dáng vẻ của tôi mà!"

Thi Vân Dạng nói như chuyện đương nhiên, theo cô muốn, mình có tụ tập thế nào, Hứa Chiêu Đệ cũng phải tiếp nhận, hơn nữa nhất định phải hoàn toàn tiếp nhận.

"Nhưng là chị ấy thích cậu lúc mất trí nhớ, không phải là cậu bây giờ!"

Tần Vãn Thư không nghĩ đến mình thực sự là đoán đúng, nhưng là không thể không tạt cho Thi Vân Dạng một chậu nước lạnh.

"Lúc mất trí nhớ chẳng lẽ tôi không phải là tôi sao, nàng muốn Phương Phương, nhất định cũng phải về chỗ tôi mới có!"

Thi Vân Dạng hừ lạnh nói.

"À, thì ra lúc cậu mất trí nhớ gọi là Phương Phương."

Tần Vãn Thư nói đến chữ Phương Phương cũng không nhịn được cười một cái, Thi Vân Dạng, mặt khác lại là Phương Phương, thật ta thì nàng cũng biết trước, nhưng là khó có được lúc Thi Vân Dạng thừa nhận sự tồn tại của Phương Phương.

Thi Vân Dạng hận không thể đem câu nói nhất thời kia nuốt trở về bụng, sao cô có thể đem cái tên quê mùa kia nói ra, còn tự thừa nhận.

"Cậu nói mức thưởng thức của nàng bị làm sao, có thể lấy cái tên quê mùa như vậy đặt cho tôi!"

Mặt Thi Vân Dạng chê nói.

"Phương na lý thổ, phương, thảo hương dã, kỳ chí chiết, cố kỳ xưng vật phương."

Tần Vãn Thư cười nói.
*Đại ý câu này phân tích chữ Phương, xuất phát từ một bài thơ cổ.

Mình cũng không phân tích sâu được, cũng không biết phải dịch thế nào.

Đành để nguyên vậy.

"Đại tiểu thư, cậu đang khi dễ tôi không có văn hoá đúng không?"

Thi Vân Dạng cảm thấy đọc sách nhiều chính là có thể khi dễ người khác, tuỳ ý đọc một bài, thật giống như là giải quyết xong chuyện, nháy mắt là khiến người ta cứng họng không nói được.

Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, phương thổ đại ý chung chung, cũng không phải tất cả mọi người đều có văn hoá như Tần Vãn Thư, thiếu chút nữa liền bị Tần Vãn Thư tẩy não.
 
Back
Top Bottom