Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã

[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 50


Beta: Bing.

Chương 50:Thi Vân Dạng vốn là một người không an phận, lâu lâu mất tích cũng không phải là lần đầu tiên.

Thi Vân Dạng lúc còn trẻ cực kỳ ham chơi, yêu kích thích, thích khám phá, không phải ở trong phòng chính là đã đi ra ngoài, có khi còn đi đến Châu Phi săn sư tử.

Sợ ba cô làm phiền, nên muốn đi là trực tiếp đi, một lần mất tích là hai, ba tháng, mỗi lần đều khiến ba lo lắng đề phòng.

Mấy năm gần đây, tuổi cũng không còn trẻ nữa, số lần mất tích mới ít đi, nhưng do quá khứ quá "huy hoàng", cho nên Thi Vân Dạng mất tích ba tháng, cũng không có ai đi tìm cô.

Đến lúc đã hơn bốn tháng, Thi ba phát hiện chuyện lớn, lần này con gái biến mất không khỏi có chút lo âu."

Thư Thư, cháu biết Dạng Dạng gần đây đi đâu không?"

Thi ba gặp Tần Vãn Thư liền hỏi, lúc trước cũng như vậy, khi ông không biết con gái đi đâu đều hỏi Tần Vãn Thư.

"Cháu cũng đã không gặp cậu ấy mấy tháng."

Ngày đó nàng uống rượu ở nhà Thi Vân Dạng, sau khi say xong đi ngủ tỉnh dậy thì chưa từng gặp lại Thi Vân Dạng.

"Nếu Dạng Dạng cũng như Thư Thư con thì thật tốt, chú lo cho nó đến đau tim, mà động một chút là không thấy bóng người."

Thi ba tố khổ với Tần Vãn Thư, gần đây không thấy con gái ông cũng buồn muốn chết, những tưởng mấy năm nay cũng đã biết thu liễm một chút, ai biết lần này mất tích lại lâu như vậy, ông cũng lo đến rụng hết tóc.

Tần Vãn Thư nghe vậy liền cười cười không trả lời, thật ra tính tình Thi Vân Dạng không đáng tin như vậy, Thi ba phải có trách nhiệm rất lớn.

Thi ba đối với Thi Vân Dạng chỉ có thể nói là cực kỳ cưng chiều, cho dù Thi Vân Dạng có muốn cái gì, dù là chuyện bất chính, Thi ba cũng đáp ứng.

Cưng chiều Thi Vân Dạng như tiểu tình nhân, thời gian dài không gặp được con gái, giống như sợ mất người yêu.

"Cháu nói, nó có thể đi được nơi nào, chú sợ nó lại bị tên tiểu tử nào làm hư...." ngàn lỗi, vạn lỗi đều là lỗi của người ta, con gái trong mắt Thi ba là hoàn mỹ, chính là có hơi mê chơi một chút, không an phận một chút, nhưng là không phải tự mình muốn vậy, đều là học theo người khác mà hư.

Trời mới biết, Thi Vân Dạng nhà ông còn đợi người ta làm hư sao?

Không làm hư người ta đã là tốt lắm rồi.

"Để cháu hỏi Tần Đằng một tiếng, để xem nó có biết cậu ấy đi đâu không."

Tần Vãn Thư cũng cảm thấy lần này Thi Vân Dạng biến mất quá lâu, cũng đã là người hơn 30 tuổi, lại có thể không có phân tấc như vậy, thật làm cho người khác đau đầu.

"Uhm, cháu hỏi thử xem..."

Năm đó tên tiểu tử hư hỏng Tần Đằng này theo đuổi Dạng Dạng nhà ông cũng từng bị ông đánh đuổi qua, ông cảm thấy Dạng Dạng nhà ông đều do Tần Đằng này làm hư, nên có thể tránh được tên tiểu tử này thì nên tránh.

Ông cũng thể phái người đi tìm, nhưng nếu Tần Đằng đi tìm thì sẽ nhanh hơn một chút.

Tần Vãn Thư gọi điện cho Tần Đằng lúc hắn đang muốn lăn giường với một trong ba tiểu minh tinh hiện tại, dưới tình huống này, hắn chỉ nhận điện thoại của hai người, một là Tần Vãn Thư, người còn lại là Thi Vân Dạng.

Thấy tỷ tỷ của hắn gọi, hắn liền dừng vận động trên giường lại, vội vàng nghe điện thoại của tỷ tỷ, thuận tiện ngồi dậy hút một điếu thuốc.

"Chị, có chuyện gì vậy?"

Tần Đằng thổi khói lên mặt tiểu minh tinh.

Nói đến Tần Đằng, cao 1m85, đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ, vóc người chuẩn, lại có tiền, còn hiểu tình thú, đại loại chính là điển hình tiêu chuẩn nam nhân của Thi Vân Dạng nói.

"Gần đây em có thấy Thi Vân Dạng không?

Hình như biến mất một thời gian dài."

Tần Vãn Thư hỏi, mỗi lần Thi Vân Dạng mất tích quá lâu, đều là Tần Đằng chủ động đi tìm, nàng biết Tần Đằng cùng Thi Vân Dạng là vui đùa qua đường, nhưng Tần Đằng lại không buông bỏ được Thi Vân Dạng.

Sau khi Tần Đằng và Thi Vân Dạng chia tay xong, khi rảnh rỗi vẫn còn hẹn hò đi chơi, nên Thi Vân Dạng một mình, Tần Đằng lập tức sẽ độc thân ngay.

Chẳng qua tâm tư của Tần Đằng hình như bị Thi Vân Dạng biết, nên lần đó Tần Đằng muốn hẹn hò với Thi Vân Dạng, Thi Vân Dạng không hẹn, thậm chí còn không quan tâm tới hắn.

Tần Đằng liền biết ý tứ của Thi Vân Dạng, cũng khắc chế mình không đi tìm Thi Vân Dạng nữa, đi tìm nhiều nữ nhân bù lại.

Nhưng là giờ phút này Tần Đằng nghe đến tên Thi Vân Dạng, hắn cũng biết là mình không bỏ xuống được, hắn cảm thấy Thi Vân Dạng thực sự là không tim không phổi đến cực điểm.

"Bao lâu?"

Tần Đằng hỏi.

"Lần trước chị gặp cậu ấy đã là 4 tháng, Thi ba cũng khoảng chừng đó, còn em?"

Tần Vãn Thư hỏi."

Em biết, để em tìm nàng!"

Tần Đằng nói.

"Em cũng là, gần đây càng thay đổi, coi như là tuổi trẻ cũng không nên như vậy."

Tần Đằng cũng là một người khiến người khác đau đầu, nên nàng không muốn nói thuyên huyên, nhưng thân là đại tỷ, Tần Vãn Thư vẫn không nhịn được nói vài lời.

"Em có chừng mực" Tần Đằng nói.

"Vậy em làm chuyện của mình đi, chị cúp trước."

Tần Vãn Thư nói.

Tần Đằng cúp điện thoại, tiểu minh tinh kia liền dính vào.

"Tôi có chuyện phải xử lý, em về trước đi."

Tần Đắng nói với nữ nhân kia.Nữ nhân kia mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không thể không rời đi.

Nữ nhân kia vừa rời đi, Tần Đằng lập tức gọi điện thoại cho bạn hắn.

"Cậu giúp tôi tra một chút xem ghi chép xuất nhập cảnh của Thi Vân Dạng, còn có cuộc gọi điện gần nhất...."

"Chú yên tâm, Tần Đằng sẽ giúp một tay tra ra hành tung của Thi Vân Dạng, tin tưởng không quá lâu sẽ tìm được Vân Dạng" Tần Vãn Thư cúp điện thoại nói với Thi ba.

"Thư Thư, chờ lần này con nhóc đó trở lại, cháu phải giúp chú khuyên nó một chút, thật là nói không nổi" Thi ba hận không thể rèn sắt thành thép được, ông chỉ sợ vừa gặp được con gái liền mở cờ trong bụng, sẽ không còn tức giận nữa, huống chi, lời nói của ông cũng không thấy tác dụng bằng Tần Vãn Thư."

Dạ, cậu ấy trở lại cháu sẽ nói" Tần Vãn Thư ôn nhu lên tiếng.

"Hai đứa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nếu cháu với nó cùng chung một chỗ thì thật tốt, chú tin tưởng cháu có thể ép được cái dã tính kia của nó, vừa nghĩ đến nó không có cái phúc phận này, trong lòng chú đã cảm thấy thực tiếc nuối...."

Thi ba nhìn Tần Vãn Thư, ứng cử con rễ tốt như vậy bị người khác hái đi rồi, hắn cũng gấp gáp tiếc nuối cho con gái của mình.

"Vân Dạng còn chưa định tính, đến lúc nào đó tính tình cậu ấy nhất định sẽ thu liễm một chút."

Tần Vãn Thư an ủi nói.

"Trừ lần này muốn quậy mất tích, những năm này quả thật cũng đã ngoan hơn trước kia rất nhiều."

Thi ba đồng tình nói.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 51


Beta: Bing.Chương 51:
"Chị cậu đâu?"

Thi Vân Dạng đi ra ăn sáng, phát hiện Hứa Chiêu Đệ không có ở phòng bếp, liền hỏi Hứa Thừa Tông đã ăn sáng xong."

Mới vừa đi ra ngoài."

Hứa Thừa Tông trả lời."

Đi làm gì?"

Thi Vân Dạng lại hỏi."

Không biết nữa."

Hứa Thừa Tông lắc đầu."

Nàng là chị cậu, chị cậu đi đâu, cậu không hỏi một tiếng hay sao hả?"

Thi Vân Dạng chỉ trích nói."

Chị ấy mới là nữ nhân của chị mà!"

Hứa Thừa Tông bày tỏ không liên quan, bàn về chuyện quan hệ thân mật, Phương tỷ còn thân mật với chị ấy hơn mình, Phương tỷ cũng không biết chị ấy đi đâu làm sao hắn biết đây."

Cậu muốn chết hả?"

Tiểu tử thúi này dám trả treo, Thi Vân Dạng liền đưa tay hung hăng vỗ đầu Hứa Thừa Tông một cái."

Phương tỷ, chị không thể khi dễ em vợ của mình như vậy..."

Hứa Thừa Tông sờ đầu bị Thi Vân Dạng đánh đau, bất mãn nói, kể từ khi Phương tỷ cùng chị hắn quen nhau xong, Hứa Thừa Tông đúng kiểu xem như không quan tâm."

Chọc tôi mất hứng, cầu ông trời cũng không có tác dụng, cậu gọi cho chị ấy, hỏi xem chị ấy đang ở đâu?"

Thi Vân Dạng lấy điện thoại di động ra đang muốn gọi cho Hứa Chiêu Đệ."

Phương tỷ, chị không phát hiện, chị em không trong tầm mắt của chị, chị sẽ hỏi tung tích của chị ấy, giống như sợ lạc mẹ, chị em cũng đã 30 tuổi đầu, yên tâm là sẽ không đi lạc."

Hứa Thừa Tông nói.Thi Vân Dạng vừa nghe, tay cứng một cái, mới vừa bấm gọi, không đợi nối chuông đã ngay lập tức bấm tắt, đùa gì thế, mình sao có thể dựa dẫm Hứa Chiêu Đệ như vậy, là tình nhân, bạn gái không có ở đây, dĩ nhiên cô sẽ hỏi một cái, cũng đâu có gì đâu."

Phương tỷ, chúng ta thực sẽ dọn nhà?"

Hứa Thừa Tông hỏi."

Chẳng lẽ còn là giả?"

Trải qua hơn một tháng cô châm ngòi thổi gió bên tai Hứa Chiêu Đệ, dùng hết độ mềm dẻo của ba tấc lưỡi, cuối cùng cũng thuyết phục được Hứa Chiêu Đệ."

Khẳng định chị dùng mỹ nhân kế!!!"

Hứa Thừa Tông nói, hắn và chị hắn đối với cuộc sống hiện tại cũng rất hài lòng, đối với thành thị cũng không có chí hướng lớn, đột nhiên muốn dọn nhà đi nhất định là ý của Phương tỷ, không nghĩ đến chị hắn lại đồng ý, hắn cảm thấy chị không nên đồng ý, vì hắn nghĩ thế nào Phương tỷ đi lên thành phố cũng sẽ dung nhập vào đó, rất dễ dàng bị người ta câu đi.

Nhưng là hai chị ấy cũng đã thỏa hiệp, hắn cũng không có gì để nói, chẳng qua hắn cũng len lén nói chuyện với chị mình, chị của hắn không nói gì nhiều, chỉ tóm gọn một câu, "nàng vốn không thuộc về nơi này."

"Đó là vì dáng dấp của tôi quá đẹp, có thể dùng mỹ nhân kế!"

Thi Vân Dạng lớn giọng nói.Hứa Thừa Tông không có lên tiếng, Thi Vân Dạng càng nhìn càng đẹp khiến hắn không có cách nào phản bác.Thi Vân Dạng ăn sáng xong, Hứa Chiêu Đệ vẫn chưa trở lại, đến giờ chuẩn bị bữa trưa, Hứa Chiêu Đệ vẫn chưa quay về, Thi Vân Dạng có chút đứng ngồi không yên, thật ra thì sáng sớm Hứa Chiêu Đệ không có ở đây, trong lòng cô cũng rất bất an, lần này rốt cục không nhịn được gọi điện thoại cho Hứa Chiêu Đệ."

Hứa Chiêu Đệ, chị chết nơi nào?"

Giọng nói Thi Vân Dạng lộ ra mấy phần bất mãn."

Chị trở về nhà cha một chuyến, có chuyện gì sao?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi."

Chừng nào chị trở lại, em cũng sắp chết đói đến nơi rồi."

Thi Vân Dạng hỏi."

Buổi tối về, buổi trưa hai người ra ngoài ăn đi."

Hứa Chiêu Đệ nói."

Rốt cục chị có chuyện khẩn cấp gì, sao đi lâu như vậy a?"

Thi Vân Dạng càng thêm bất mãn."

Chị đang ngồi xe, để nói sau.."

Hứa Chiêu Đệ vội vã nói xong liền cúp điện thoại."

Chị em đi làm cái gì vậy?

Vẫn chưa trở lại?"

Hứa Thừa Tông hỏi."

Trở về nhà cha cậu, cậu đi làm cơm trưa đi."

Thi Vân Dạng sai Hứa Thừa Tông."

Em?"

Hứa Thừa Tông chỉ vào mình hỏi ngược lại."

Chẳng lẽ tôi sao?"

Thi Vân Dạng nheo mắt hỏi lại."

Được rồi, em đi!"

Hứa Thừa Tông nhìn Thi Vân Dạng một cái, chấp nhận đi đến phòng bếp, hắn được Hứa Chiêu Đệ chăm sóc quá tốt, tài nấu nướng của hắn cũng chỉ giới hạn được nấu mì gói.

Hắn liền bốc hai gói mì, nấu nước sôi, năm phút sau hắn liền bưng ra hai chén mì gói cùng trứng gà."

Vậy thôi hả?"

Thi Vân Dạng cau mày hỏi."

Em cũng đâu biết nấu, có biện pháp gì nữa, chị em cũng không có ở đây, ăn vậy là tốt rồi, không phải ai cũng có tài nấu nướng giống chị em."

Hứa Thừa Tông nói."

Cậu chính là bị chị cậu chiều hư, một chút năng lực cũng không có!"

Thi Vân Dạng miễn cưỡng nhận lấy tô mì, sau đó còn không quên chỉ trích Hứa Thừa Tông một cái.Nói thật hay, làm như chị không được chị em chăm sóc không bằng, đơn giản cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

Hứa Thừa Tông giận mà không dám nói gì nghĩ đến.Ăn thực phẩm không tốt cho sức khỏe, Thi Vân Dạng càng phát ra tưởng niệm với thức ăn Hứa Chiêu Đệ làm, nghĩ đến thức ăn xong, lại không tự chủ nghĩ đến Hứa Chiêu Đệ, rốt cục chết đi nơi nào, sao cũng không nói một tiếng, làm cô lại muốn gọi điện thoại cho Hứa Chiêu Đệ.Hứa Chiêu Đệ không ở nhà một ngày, nhớ nàng, nhớ nàng, nhớ nàng.Hứa Chiêu Đệ không ở nhà một ngày, trong lòng chán nản, không muốn làm gì, làm gì cũng không có hứng.Thi Vân Dạng một mực ngồi ở trước sân, vừa nghe âm thanh mở khóa, lập tức chạy đi đến."

Sao bây giờ chị mới trở về?"

Giọng Thi Vân Dạng tựa như vợ trách cứ chồng về trễ."

Tiệc cưới buổi tối, dự xong mới có thể trở về."

Hứa Chiêu Đệ trả lời."

Ai kết hôn?"

Thi Vân Dạng hỏi."

Em họ chị."

Hứa Chiêu Đệ thành thực trả lời."

Ò, buổi tối em còn chưa ăn cơm, chị nấu đồ ăn cho em."

Cả ngày hôm nay Thi Vân Dạng cảm giác không tốt, bây giờ Hứa Chiêu Đệ rốt cục cũng trở lại, cô mới có cảm giác tốt hơn một chút."

Đã trễ thế này sao còn chưa ăn?"

Hứa Chiêu Đệ vừa hỏi vừa đi đến phòng bếp.Buổi chiều Hứa Thừa Tông bỏ chạy qua nhà bạn, buổi tối cô có đi ra bên ngoài mua đồ ăn, cảm giác rất khó ăn, chỉ ăn một miếng còn lại đều bỏ hết, dù sao cũng không có khẩu vị.Hứa Chiêu Đệ định nấu cho Thi Vân Dạng tô mì, nước vừa mới sôi, Thi Vân Dạng liền từ phía sau ôm lấy Hứa Chiêu Đệ."

Lần sau, không cho phép chị ném em ở nhà một mình lâu như vậy."

Thi Vân Dạng cảm thấy ở nhà hôm nay là cực kỳ hỏng bét, dù sao trong lòng không thoải mái, liên đới đến đầu cũng không thoải mái, luôn cảm thấy có chút đau nhức."

Tiệc cưới cũng không phải thường có."

Hứa Chiêu Đệ giải thích."

Dù sao em cũng không quan tâm, em có chết cũng không ai biết."

Thi Vân Dạng cảm giác cả ngày hôm nay mình đều có cảm giác rất kỳ quái."

Nói bậy gì đó, sao chết chóc ở đây?"

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng nói quá nghiêm trọng."

Em có cảm giác đầu hơi choáng váng."

Thi Vân Dạng nói.Hứa Chiêu Đệ nghe vậy, vội vàng xoay người lại, đem tay dán lên trán Thi Vân Dạng, so sánh nhiệt độ, cũng không có nóng lên."

Sao lại choáng?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi."

Không biết nữa, không biết sao đầu rất đau, lâu lâu lại thấy trước mắt tối sầm lại, tầm mắt có chút mơ hồ, thiếu chút nữa liền té xỉu."

Thật ra thì Thi Vân Dạng có chút choáng váng thật, nhưng cũng chỉ là sơ sơ, mà cô lại cố ý nói thêm nghiêm trọng.Hứa Chiêu Đệ nghe vậy, không tự chủ được cau mày, sau khi Phương Phương tỉnh lại hết thảy đều tốt, cũng không có bất cứ dị thường nào, cho nên nàng cũng không đưa Phương Phương đi tái khám, hôm nay Hứa Chiêu Đệ mới nhớ tới, trong đầu Phương Phương còn có khối máu bầm, Hứa Chiêu Đệ cảm thấy quá sơ sót, có chút tự trách."

Nếu như ngày mai đầu còn đau, đi đến bệnh viện xem một chút."

Hứa Chiêu Đệ có chút khẩn trương nói."

Bây giờ không có đau như vậy nữa, không có sao, nhìn chị khẩn trương kìa."

Thấy Hứa Chiêu Đệ khẩn trương, Thi Vân Dạng cảm thấy mình không nên hù dọa Hứa Chiêu Đệ.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 52


Beta: Bing.

Chương 52:"Ngày mai đi bệnh viện Lý thị kiểm tra một chút nha."

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy nên để cho Phương Phương đi bệnh viện kiểm tra một chút."

Không cần, em ăn uống xong là tốt, đi bệnh viện làm gì."

Thi Vân Dạng cảm giác đầu mình có chút choáng váng thật, nhưng có lẽ là do đói quá, giờ cũng hết rồi."

Hay là đi coi một chút đi."

Hứa Chiêu Đệ kiên trì nói."

Sao vậy?

Rất lo lắng cho em?"

Thi Vân Dạng cười hỏi."

Máu bầm trong đầu em nên kiểm tra một chút, cho nên vẫn phải đi."

Hứa Chiêu Đệ cực kiên trì lên tiếng."

Dù sao mấy ngày nữa chúng ta cũng phải dọn nhà, chờ đến khi lên thành phố rồi khám, có mấy ngày cũng không sao đâu."

Thi Vân Dạng cảm giác đến giờ mình vẫn chưa khôi phục trí nhớ tức là máu bầm vẫn chưa tan, cũng nên đi kiểm tra một chút, bất quá cô lại muốn dọn nhà đi ngay, cố ý dọn lên thành phố."

Vậy cũng tốt, dọn nhà rồi đi bệnh viện kiểm tra xem, có thể ăn mì rồi."

Hứa Chiêu Đệ nấu mì xong bưng ra cho Thi Vân Dạng."

Chị nấu rất ngon."

Thi Vân Dạng nhiệt tình ăn mì, rõ ràng là thức ăn đơn giản, nhưng Hứa Chiêu Đệ nấu lại rất ngon, Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ qua lớp sương mờ, không khỏi có cảm giác hạnh phúc bình an.Hứa Chiêu Đệ ngồi một bên nhìn Thi Vân Dạng ăn mì, thầm nghĩ, người này thật đúng là, một chút cũng không biết chăm sóc bản thân mình.Hai người tắm xong chui vào trong chăn, thân thể Thi Vân Dạng liền lập tức dán lên Hứa Chiêu Đệ, ma sát thân thể Hứa Chiêu Đệ.

Trải qua sự chỉ dạy của cô, kỹ thuật trên giường của Hứa Chiêu Đệ đột nhiên tăng mạnh, mỗi lần đều đem cơ thể mình làm cho thoải mái, nên gần đây cô cũng không quá ham muốn.Đối với vận động trên giường, Hứa Chiêu Đệ không nhiệt tình, nhưng cũng không bài xích, nhưng nàng cảm giác rất rõ ràng Thi Vân Dạng đối với loại hoạt động này rất nhiệt tình, đặc biệt là gần đây, càng ngày càng đòi hỏi.

Mặc dù bản thân Hứa Chiêu Đệ không quan tâm chuyện này, nhưng nếu Phương Phương rất thích, nàng vẫn sẽ hết sức vui lòng phối hợp, nên khi Thi Vân Dạng dính sát nàng, Hứa Chiêu Đệ liền biết thế nào lấy lòng Thi Vân Dạng.Thi Vân Dạng bị lãnh lạc cả ngày hôm nay nên so với bình thường càng thêm nhiệt tình, làm Hứa Chiêu Đệ không nhịn được cũng đỏ mặt, nàng cảm thấy Phương Phương tuyệt đối là yêu nghiệt.Ngày đó Thi Vân Dạng đau đầu xong, cũng không để ở trong lòng, qua hai ba hôm sau, Thi Vân Dạng lại cảm thấy choáng váng đầu, mới vừa vào phòng tắm, trước mắt liền tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu ở phòng tắm.

Cô biết, là nên đi bệnh viện kiểm tra một cái, nhưng không hiểu sao trong lòng cô không muốn đi, cô có dự cảm, chỉ cần đi bệnh viện, cuộc sống bây giờ của cô sẽ bị phá vỡ, cô cảm thấy có chút không muốn, cô biết mình không muốn là vì một người, là Hứa Chiêu Đệ.

Cho nên cô kéo dài mấy ngày, cảm giác mình cũng không đến nỗi là người vắn số, nên cũng không nói cho Hứa Chiêu Đệ.Chẳng qua là sau đó choáng váng càng dữ dội hơn, thậm chí có lúc tầm mắt cũng còn rất mơ hồ, Thi Vân Dạng vẫn chịu đựng không nói.Hứa Chiêu Đệ cảm giác tinh thần Thi Vân Dạng rõ ràng có chút uể oải, muốn đưa cô đi bệnh viện, Thi Vân Dạng lại kiên quyết không đồng ý, điều này làm cho Hứa Chiêu Đệ không thể không sớm dọn nhà.Hứa Chiêu Đệ tính dọn nhà xong hôm sau sẽ đưa Thi Vân Dạng đi bệnh viện, chẳng qua là không nghĩ đến, chưa kịp đi bệnh viện, buổi sáng Thi Vân Dạng tắm trong nhà vệ sinh, đã trực tiếp té xỉu.

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng té xỉu trên đất, nàng gọi sao cũng không tỉnh, cảm thấy vô cùng khủng hoảng, nàng vội vàng gọi 120, chẳng qua là 3 con số đơn giản, tay Hứa Chiêu Đệ lại run đến mức không nhấn xong, một lúc lâu sau mới nối chuông.Xe cứu thương tới rất nhanh, đem Thi Vân Dạng đến bệnh viện tốt nhất thành phố."

Bác sĩ Lý, mới nhận được ca cấp cứu, trong đầu có máu bầm, cần giải phẫu ngay, nếu khống sẽ nguy hiểm đến tính mạng, Trưởng khoa nói để cho chị thực hiện."

Y tá nói với Lý Hâm."

Được, tôi tới ngay."

Lý Hâm trả lời.Lý Hâm nhìn bệnh nhân một chút, lại là Thi Vân Dạng!Thi Vân Dạng!?

Lý Hâm vừa nhìn lại thất kinh."

Thân nhân đâu?"

Lý Hâm nhìn một chút, xung quanh cũng không có Tần Vãn Thư cùng người nhà Thi Vân Dạng."

Tôi là người nhà nàng."

Hứa Chiêu Đệ đứng trước mặt Lý Hâm nói."

Cô là gì của Thi Vân Dạng?"

Lý Hâm không quen biết Hứa Chiêu Đệ, nàng cho rằng Hứa Chiêu Đệ là người thân của Thi Vân Dạng."

Cô biết nàng?"

Hứa Chiêu Đệ không nghĩ đến nữ bác sĩ xinh đẹp như vậy lại biết Phương Phương."

Tôi biết Thi Vân Dạng kỳ quái lắm sao?

Phải lập tức giải phẫu ngay, cô gọi điện cho ba nàng đến đây ký tên."

Lý Hâm nói với Hứa Chiêu Đệ."

Tôi không có số điện thoại của ba ba nàng."

Giọng nói Hứa Chiêu Đệ có chút chật vật, giờ phút này môi nàng cũng có chút trắng bệch."

Cô không phải người nhà nàng sao?

Mà, để tôi gọi điện thoại..."

Vừa nói Lý Hâm liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Vãn Thư.Bên kia, Tần Đằng tốn thời gian hơn rất nhiều so với mọi lần, mới tìm được huyện thành, vất vả lắm mới tìm được chỗ ở của Hứa Chiêu Đệ và Thi Vân Dạng, lại biết các nàng vừa mới dọn nhà, dời lên thành phố, cho nên đây cũng là lần duy nhất Tần Đằng không phải là người đầu tiên tìm được Thi Vân Dạng.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 53


Beta: Bing.Chương 53:Tần Vãn Thư nhận được điện thoại Lý Hâm xong, lập tức chạy đến bệnh viện, ở trên xe lập tức gọi điện thoại cho Thi ba, chẳng qua là Thi ba đang công tác nước ngoài, xem như là chuyến bay nhanh nhất, cũng không thể đến liền được, cho nên Tần Vãn Thư đến bệnh viện xem trước, trước lúc Thi Vân Dạng đẩy vào phòng phẫu thật, nàng liếc mắt nhìn, thật đúng là Thi Vân Dạng."

Thi ba ủy thác tôi ký thay, Vân Dạng rốt cục thế nào?"

Tần Vãn Thư nhận lấy cam kết giải phẫu Lý Hâm đưa đến cau mày hỏi, biến mất nửa năm, vừa xuất hiện chính là động đại phẫu, nửa năm này không biết Thi Vân Dạng xảy ra chuyện gì."

Trong đầu nàng có máu bầm, có dấu hiệu khuếch tán, tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng, cô hỏi nàng đi, tôi chuẩn bị giải phẫu."

Lý Hâm nhận cam kết giải phẫu Tần Vãn Thư ký xong, đẩy người biết tình trạng máu bầm trong đầu Thi Vân Dạng là Hứa Chiêu Đệ đến trước mặt Tần Vãn Thư xong, lập tức chuẩn bị vào phòng.Hứa Chiêu Đệ không biết quan hệ của Tần Vãn Thư và Thi Vân Dạng là thế nào, nhưng là chỉ nhìn bề ngoài, Hứa Chiêu Đệ cũng biết cô gái trước mắt này và nàng là người của hai thế giới, nàng cứ tưởng rằng Phương Phương đã rất đẹp rồi, nhưng nhìn Tần Vãn Thư cũng đẹp như Thi Vân Dạng, thậm chí còn khí chất ưu nhã hơn, Hứa Chiêu Đệ mới biết cái gì là vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân. (vật hợp theo loại, người phân theo đàn).Tần Vãn Thư quan sát Hứa Chiêu Đệ, ngũ quan thanh tú, vóc dáng không cao, vóc người vô cùng tinh tế, ánh mắt rất trong suốt, cảm giác đầu tiên nhìn khiến cho Tần Vãn Thư có ấn tượng rất tốt.

Tâm Tần Vãn Thư vốn là tinh tế, nàng chú ý đến ngón tay Hứa Chiêu Đệ một mực kéo vạt áo, rất hiển nhiên là động tác vô ý, có lẽ rất để ý đến Thi Vân Dạng đang ở bên trong phòng phẫu thuật, giống như vượt qua quan hệ bạn bè.

Điều này làm cho Tần Vãn Thư không thể không tò mò quan hệ giữa Hứa Chiêu Đệ và Thi Vân Dạng, nếu nói là quan hệ tình nhân, Tần Vãn Thư liền lập tức bác bỏ, nàng hiểu rất rõ Thi Vân Dạng, là một người cực kỳ yêu cái đẹp, những người cô lui tới, bất kể là nam hay nữ dáng dấp đều phải rất đẹp mắt.

Không phải nói Hứa Chiêu Đệ khó coi, mà là tiêu chuẩn Thi Vân Dạng quá cao, quá thiển cận."

Chào chị, tôi là Tần Vãn Thư, cùng Vân Dạng lớn lên, chị biết Vân Dạng rốt cục xảy ra chuyện gì, nửa năm nay đều là chị ở cùng với nàng sao?"

Tần Vãn Thư vô cùng lễ phép, vô cùng ôn hòa hỏi Hứa Chiêu Đệ.Hứa Chiêu Đệ nhìn Tần Vãn Thư, nàng phát hiện thật ra đem Phương Phương và Tần Vãn Thư xếp cũng một loại người là không thích hợp, nếu nói điểm giống nhau, đại khái chắc chỉ có là xuất thân bất phàm thôi.

Tần Vãn Thư là cô gái nội liễm ôn nhu, còn Phương Phương thích phô trương khí chất dương dương tự đắc hoàn toàn không giống nhau.

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy tần Vãn thư, mới là cô gái tốt đẹp nhất.

Dĩ nhiên lúc này, những chuyện này không phải là trọng điểm chú ý của nàng, bây giờ nàng chỉ lưu tâm an nguy của Phương Phương bên trong kia, cùng với trách nhiệm mình sắp thừa nhận."

Tôi là Hứa Chiêu Đệ.

Nửa năm nay em ấy đều ở cùng tôi, nửa năm trước tôi lái xe vô tình đụng phải em ấy, em ấy mất trí nhớ, trên người cũng không có giấy tờ gì để chứng minh thân phận, nên tôi dẫn em ấy về nhà.

Máu bầm trong đầu em ấy là do tai nạn lúc đó lưu lại, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm."

Hứa Chiêu Đệ nhận hết trách nhiệm của em trai lên người mình, dù không biết chuyện chịu trách nhiệm có nổi hay không, nhưng Hứa Chiêu Đệ cũng không từ chối.Thái độ Hứa Chiêu Đệ thành khẩn làm cho Tần Vãn Thư tán thưởng, chẳng qua là nàng không phải thân nhân của Thi Vân Dạng, không có quyền quyết định chuyện có muốn chịu trách nhiệm hay không, còn phải đợi ý tứ của Thi Vân Dạng cùng cha nàng."

Tôi tin tưởng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, còn về chuyện có bắt chị phải chịu trách nhiệm hay không, còn phải đợi xem ý tứ của Vân Dạng và cha nàng."

Nàng biết mình vô tình khiến Hứa Chiêu Đệ khổ sở, chẳng qua là Thi Vân Dạng sống chết chưa biết, cũng không biết là có tốt hay không, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Thi ba chắc sẽ không buông tha."

Mấy ngày trước em ấy có nói với tôi bị choáng váng đầu, tôi hẳn là nên đưa em ấy đến bệnh viện sớm một chút."

Hứa Chiêu Đệ vừa nói ánh mắt liền đỏ lên, hiển nhiên là rất tự trách."

Không cần quá lo lắng, bác sĩ Lý là bác sĩ giỏi, sẽ không có chuyện gì."

Tần Vãn Thư nhìn Hứa Chiêu Đệ đỏ mắt ẩn nhẫn,có chút không đành lòng, ngược lại an ủi Hứa Chiêu Đệ, cũng lấy khăn tay trong túi xách ra đưa nàng."

Không cần, cảm ơn."

Hứa Chiêu Đệ sợ mình làm bẩn khăn tay Tần Vãn Thư nên cũng không nhận lấy."

Coi như cậu ấy có mất trí nhớ, tính tình chắc cũng là không dễ thân thiết đi."

Tần Vãn Thư muốn hàn huyên một chút về Thi Vân Dạng, thứ nhất, nàng muốn cùng hóa giải tâm trạng lo âu của cả hai, thứ hai, nàng cũng muốn biết nửa năm nay Thi Vân Dạng sống như thế nào."

Có chút phô trương, độc miệng, lại mềm lòng, có lúc sẽ tự kỷ, lại còn ích kỷ, rất nghĩa khí, em ấy cũng sẽ đối xử tốt với mọi người, nhưng chính em ấy cũng không nhận ra, thật ra thì em ấy cũng không phải không tốt như em ấy nghĩ."

Hứa Chiêu Đệ đánh giá đại khái về Thi Vân Dạng, Thi Vân Dạng cũng chưa từng biết Hứa Chiêu Đệ nghĩ về mình như vậy.Tần Vãn Thư hết sức ngạc nhiên nhìn Hứa Chiêu Đệ, đánh giá này thực sự rất đặc biệt, chỉ có người thân cận nhất với Thi Vân Dạng mới biết những chuyện Thi Vân Dạng không muốn cho người khác biết như vậy.

Nàng cảm thấy quan hệ giữa Hứa Chiêu Đệ và Thi Vân Dạng thật sự không bình thường, có lẽ thực là quan hệ tình nhân."

Xem ra đối với cậu ấy chuyện mất trí nhớ cũng không có gì là quá xấu."

Tần Vãn Thư mỉm cười nói."

Em ấy như thế nào?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi."

Là một đứa nhỏ bị cưng chiều đến hư, tính khí không tốt, không biết mình muốn cái gì, đối với cái gì cũng không để tâm, đối với chuyện gì cũng nhanh chán."

Tần Vãn Thư uyển chuyển nói."

Giống với tính cách của em ấy."

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy một người có mất trí nhớ, bản chất hẳn cũng sẽ không thay đổi quá nhiều."

Sẽ có một ngày cậu ấy trưởng thành, khi đó cậu ấy sẽ biết mình muốn cái gì, dù sao cũng tùy hứng hơn 30 năm, cũng nên trưởng thành."

Tần Vãn Thư nói, chẳng biết tại sao, Tần Vãn Thư luôn cảm thấy Thi Vân Dạng mất trí nhớ nửa năm này, đối với cậu ấy mà nói, sẽ không trải qua giống bất cứ chuyện gì."

Có lúc, em ấy quả thật giống như đứa trẻ."

Hứa Chiêu Đệ cũng cảm thấy Thi Vân Dạng tùy hứng, lâu lâu kiếm cớ quậy lên giống như đứa nhỏ.Tần Vãn Thư phát hiện, cô gái này vừa nhìn chỉ hơi có ấn tượng, thật ra so với mình tưởng còn đặc sắc hơn rất nhiều, trực giác của nàng nói Hứa Chiêu Đệ là một cô gái thành thục, có năng lượng tinh thần cực kỳ mạnh.

Nàng cảm thấy người này cực kỳ thích hợp với người có nội tâm trẻ con vĩnh viễn chửa trưởng thành Thi Vân Dạng.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 54


Beta: Bing.Chương 54:Chờ lúc Thi ba trở lại, Thi Vân Dạng đã giải phẫu xong, chẳng qua là vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Nghe xong mọi chuyện, Thi ba đối với cô gái tên Hứa Chiêu Đệ hại con gái của mình bị thương mà mất trí nhớ mất tích nửa năm nay cũng hết sức bất mãn.

Nhưng cũng may giải phẫu thành công, cho nên Thi ba cũng không cố ý gây khó dễ cho Hứa Chiêu Đệ, nhưng cũng không có ý định hoàn toàn không truy cứu.

"Về phần cô có chịu trách nhiệm thế nào, cứ đi theo thủ tục pháp luật đi."

Thi ba lãnh đạm nói với Hứa Chiêu Đệ.

"Chú, nửa năm nay có ổn hay không Vân Dạng là người có quyền lên tiếng nhất, đừng vội xử trí, chờ Vân Dạng tỉnh lại đi rồi nói."

Tần Vãn Thư nói với Thi ba.

"Cũng được, chờ Vân Dạng tỉnh lại rồi nói."

Ông đồng ý đề nghị của Tần Vãn Thư, dù sao bây giờ ông cũng không có tâm tình xử lý chuyện này, chỉ mong con gái mình nhanh tốt lên một chút.

Lúc Thi Vân Dạng tỉnh lại, đã là ngày thứ hai, cô có chút nhức đầu, vừa sờ đầu lại thấy mình quấn băng vải, trước tiên vẫn chưa định hình được xảy ra chuyện gì.

Mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là Thi ba và Tần Vãn Thư, Thi ba cũng không để cho Hứa Chiêu Đệ vào phòng VIP của bệnh viện, trong mắt Thi ba, Hứa Chiêu Đệ chẳng qua chỉ là người làm con gái mình bị thương.

"Tôi xảy ra chuyện gì?"

Thi Vân Dạng cảm giác băng vải bó hết đầu mình, bị thương sao?

Không phải là toàn bộ tóc cũng bị cạo sạch đi?

Nghĩ tới đây, Thi Vân Dạng có loại dự cảm bất thường.

"Trong đầu cậu có máu bầm, hôm qua Lý Hâm giúp cậu làm phẫu thuật."

Tần Vãn Thư thấy Thi Vân Dạng tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm.

"Bảo bối, con có nhớ ba không?"

Thi ba lo sợ nhất là bây giờ con gái vẫn còn mất trí nhớ, cho nên thấy con gái tỉnh lại lập tức dò hỏi.

Vừa nói như thế, tất cả trí nhớ của cô như bừng lên, trí nhớ 30 năm trước, cùng chuyện xảy ra nửa năm nay, đơn giản là như mới, nghĩ đến cuộc sống mình trải qua nửa năm nay, còn có chị em Hứa Chiêu Đệ, còn có quan hệ giữa mình và Hứa Chiêu Đệ, suy nghĩ một chút Thi Vân Dạng cảm thấy quá hoang đường, giờ phút này Thi Vân Dạng hận mình không thể mất trí nhớ lần nữa, đem tất cả trí nhớ nửa năm nay xoá hết sạch sẽ đi.

Cô làm sao có thể coi trọng Hứa Chiêu Đệ, ngay cả Tả Khinh Hoan mình còn chê mà lại cùng Hứa Chiêu Đệ quen nhau, đơn giản là quá không thực tế.

"Ba, xảy ra chuyện gì?

Con chỉ nhớ con đi uống rượu ở quán bar, sau đó thế nào cũng không nhớ được."

Thi Vân Dạng cảm thấy trí nhớ nửa năm nay khiến nội tâm cô có một cỗ khó chịu, cho nên cô dứt khoát giả bộ mất trí nhớ, làm như không biết nửa năm nay xảy ra chuyện gì.Tần Vãn Thư một mực tỉ mỉ quan sát Thi Vân Dạng, vừa rồi nàng nhìn biểu hiện của Thi Vân Dạng, thấy cô cau mày ảo não, hiển nhiên tâm tình đúng là muốn phủ nhận trí nhớ nửa năm nay, chứ không phải thực sự mất trí nhớ, nguyên nhân giả bộ mất trí nhớ tất nhiên Tần Vãn Thư có thể đoán được một ít.

Nàng biết Thi Vân Dạng bây giờ không muốn đối mặt với trí nhớ nửa năm kia, cũng không muốn đối mặt Hứa Chiêu Đệ, điều này khớp với suy đoán của nàng, quan hệ giữa Thi Vân Dạng và Hứa Chiêu Đệ cũng không đơn giản như vậy.

"Chuyện đó không nhớ rõ cũng không sao, dù sao cũng không phải là chuyện gì quan trọng."

Thi ba mừng rỡ, bảo bối của ông khôi phục trí nhớ, cũng không có quên mình, về phần nửa năm kia, đối với Thi ba cũng không quan trọng.

"Cậu xảy ra tai nạn xe, mất trí nhớ nửa năm, người gây tai nạn ở bên ngoài, cậu muốn gặp không?"

Tần Vãn Thư bất động thanh sắc hỏi.

"Không gặp!"

Thi Vân Dạng tức tốc nói, sau khi nói xong, trong lòng lại có cảm giác chột dạ cùng không được tự nhiên, nhưng cô cố gắng đè xuống cảm giác trong lòng.

"Vậy cậu định xử lý người gây tai nạn sao?

Chú định đi theo trình tự pháp luật bình thường, ý của cậu thế nào?"

Tần Vãn Thư lại hỏi.

Sao Thi Vân Dạng lại không biết đi theo trình tự pháp luật là thế nào, tất nhiên cũng sẽ phải bồi thường một đống tiền, nữ nhân Hứa Chiêu Đệ kia nghèo khổ như vậy, chính là đi bán thân cũng không đào đâu ra số tiền này.

"Cô ta thường nổi sao?

Tôi đoán nhét kẻ răng cũng không đủ!"

Thi Vân Dạng hừ lạnh nói."

Cho nên?"

Tần Vãn Thư nhìn Thi Vân Dạng hỏi.

"Đại tiểu thư, tôi vừa mới tỉnh lại, sao cậu lại một mực nói về cái người gây hoạ, cậu cũng không quan tâm đến tôi một cái, chúng ta cùng nhau lớn lên mà hả."

Thi Vân Dạng bất mãn nói, cô luôn cảm thấy Tần Vãn Thư hình như đã nhận ra điều gì, cô không muốn nói về Hứa Chiêu Đệ, đối với cô mà nói, đây cơ hồ thuộc về bí mật của mình, coi như khoá lại quá khứ là xem như xong.

"Cậu có chỗ nào không thoải mái, tôi kêu Lý Hâm đến."

Tần Vãn Thư luôn có chừng mực, cho nên hỏi đến đó thì ngừng, không tiếp tục nói về Hứa Chiêu Đệ, giọng nói ôn nhu lên tiếng hỏi.

"Lý Hâm?

Là Lý Hâm đó sao?"

Thi Vân Dạng hỏi.

"Đúng vậy, Lý Hâm là người nhận ra cậu sớm nhất, gọi điện cho tôi, nếu không cậu chết, mọi người cũng không tìm được cậu, nàng cũng là bác sĩ phụ trách của cậu."

Tần Vãn Thư gật đầu nói."

Vậy chẳng phải nàng trở thành ân nhân cứu mạng của tôi rồi sao?"

Thi Vân Dạng nheo mắt hỏi.

"Xem vậy cũng được."

Tần Vãn Thư không có phủ nhận.

"Nếu độc thân thì không vấn đề, đáng tiếc đã đi theo Nghiêm Nhược Vấn, nếu không chúng tôi trăm năm hảo hợp cũng được."

Thi Vân Dạng bất chính lên tiếng"Cô muốn trăm năm hảo hợp với tôi cũng không hỏi qua tôi, mà cho dù cô muốn tôi cũng không muốn trăm năm hảo hợp với cô.

Bất quá cô ở chợ đêm cầm dao chém người tư thế rất khí phách, cũng chỉ mới được đăng lên, nếu không chúng tôi cũng đã sớm tìm được cô."

Lý Hâm đi vào kiểm tra cho Thi Vân Dạng nói, không quên đem video nhìn thấy trên web tươi cười đưa cho Thi Vân Dạng.

"Cái gì?

Nhanh đưa tôi xem một chút!"

Thi Vân Dạng giả ngu hỏi, tên đáng chết nào dám quay trộm lúc mình cầm đao chém người, nếu như cái này bị tình nhân cũ của cô nhìn thấy, không cười đến rụng răng mới là lạ, tỷ như trước mắt là Lý Hâm cũng coi như là tình nhân cũ đi, đang cười rất vui vẻ.

Chuyện này cũng rất lâu rồi, sao tới bây giờ mới được đăng lên, không đăng sớm hơn để mình được tìm về đi, bây giờ mới đăng thì khác nào nhà dột lại mưa.

Thi ba cũng vội vàng lấy di động lại nhìn, con gái của ông rất hung hãn cầm dao đuổi chém người ra trên đường lớn, trời ạ, nửa năm nay con gái ông đã sống như thế nào?Tần Vãn Thư cũng xem một chút, cũng không khỏi mỉm cười.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 55


Beta: Bing.Chương 55:Hứa Chiêu Đệ một mức đứng chờ ở cửa thang máy phòng VIP, Thi ba không cho nàng vào, nàng có thể hiểu, cho nên nàng chỉ có thể yên lặng đứng ở vị trí cách em ấy gần nhất để chờ.

Trước cửa thang máy cũng không có ghế, Hứa Chiêu Đệ chính là đứng suốt đêm, có lúc cũng không đứng yên nổi, lâu lâu cũng sẽ đi tới đi lui.

Nàng biết mình thật ra nên rời đi, nhưng là nàng vẫn có một chút không bỏ được Thi Vân Dạng, muốn nhìn lần cuối cùng, xác định em ấy mạnh khoẻ mới có thể an tâm trở về.Thi Vân Dạng không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là có thể hồi phục.

Thi Vân Dạng ngủ, Thi ba cùng Tần Vãn Thu suốt đêm không ngủ cũng định quay về nhà tắm, nghỉ ngơi một chút rồi mới quay lại bệnh viện.

Lúc nàng đi ra, phát hiện Hứa Chiêu Đệ đang đứng ở cạnh lối đi thang máy, thấy Hứa Chiêu Đệ đứng chờ ở đây suốt đêm, nhìn thân thể gầy yếu của nàng, Tần Vãn Thư có chút cảm động.

Người nào ở cạnh Thi Vân Dạng chắc sẽ cực khổ.

Nãy giờ Hứa Chiêu Đệ đứng không yên, liền muốn ngồi xuống một hồi, nàng ngồi xuống chưa được mười phút, liền thấy Tần Vãn Thư đứng trước người nàng, nàng vội vàng đứng lên.

"Chị đợi ở đây một đêm?"

Tần Vãn Thư hỏi.

"Không có, cũng chỉ vừa mới đến không lâu."

Hứa Chiêu Đệ bình tĩnh nói dối, cũng không muốn để Tần Vãn Thư biết mình đợi một đêm.

Tần Vãn Thư biết rõ Hứa Chiêu Đệ đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần.

"Em ấy tỉnh chưa?"

Hứa Chiêu Đệ ân cần hỏi han.

"Uhm, tỉnh rồi, nhưng mà bây giờ lại ngủ, cậu ấy cũng đã khôi phục trí nhớ, thân thể cũng không có vấn đề gì, tất cả đều rất tốt, chị yên tâm đi."

Tần Vãn Thư ôn nhu nói.

"Vậy thì tốt."

Hứa Chiêu Đệ cười nói, nàng thật lòng vui mừng cho Thi Vân Dạng, em ấy có thể quay trở lại thế giới của mình rồi.

"Nhưng mà, trí nhớ nửa năm cùng với chị lại biến mất."

Tần Vãn Thư cảm thấy Thi Vân Dạng giả vờ mất trí nhớ quá tổn thương người, còn không bằng thực sự mất trí nhớ, ít nhất đối với Hứa Chiêu Đệ ít tổn thương hơn một chút.

"Nửa năm này đối với em ấy mà nói vốn chính là xui xẻo ngoài ý muốn, không có cũng tốt."

Lúc Hứa Chiêu Đệ biết Thi Vân Dạng mất đi trí nhớ nửa năm nay, trong lòng không tự chủ bị đâm đau một cái, nhưng Hứa Chiêu Đệ cũng không để tâm tình của mình lộ ra nửa điểm bất thường.

"Chuyện chưa đến cuối cùng chưa chắc không phải là phúc."

Tần Vãn Thư cũng vừa xem video, trong đó Thi Vân Dạng cười rất vui vẻ, nhìn ra được, nửa năm qua hình như rất tốt.

Chẳng qua đối với Thi Vân Dạng mà nói, nếu như thừa nhận trí nhớ nửa năm này, chính là giá trị quan đối với cuộc sống 30 năm của cô hoàn toàn bị huỷ bỏ, thói quen 30 năm so với thói quen nửa năm sẽ sinh ra tranh chấp, hiển nhiên thói quen 30 năm dù sao cũng tác động mạnh hơn một chút, nên Tần Vãn Thư cũng không biết Thi Vân Dạng sẽ chọn lựa thế nào.

"Tôi có thể vào nhìn em ấy một chút sao?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi, nếu theo tính cách của nàng, biết Thi Vân Dạng mạnh khoẻ nên đi về mới đúng, chỉ là trong lòng có chút không nỡ, làm nàng muốn đi nhìn Thi Vân Dạng một cái, mặc dù em ấy đã quên mất mình.

"Tôi dẫn chị vào trong."

Tần Vãn Thư không có cách nào từ chối Hứa Chiêu Đệ, nàng nghĩ Hứa Chiêu Đệ có lẽ hiểu rất rõ tính cách Thi Vân Dạng, đại khái đã chuẩn bị tốt chuyện yên lặng rút lui khỏi cuộc sống Thi Vân Dạng.

"Cảm ơn Tần tiểu thư!"

Hứa Chiêu Đệ vô cùng cảm kích nói, khi nàng nhìn lại, Tần Vãn Thư chính là cô gái đẹp mắt nhất, quần áo khí chất, thông minh tráng lệ, tính tình cũng văn nhã hiền lành, thật sự là không giống với Phương Phương, giống như một quý tộc chân chính.

Bởi vì Thi Vân Dạng còn đang ngủ, Thi ba cũng trở về một chuyến, nên Tần Vãn Thư đưa Hứa Chiêu Đệ đến phòng VIP liền lui ra, ở bên ngoài chờ.

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Tần đại tiểu thư bây giờ quá thể thiếp, thật ra mình chỉ muốn nhìn một cái rồi đi, nàng không cần để mình một mình ở phòng bệnh.

Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng đang ngủ trên giường bệnh, trên đầu quấn đầy băng vải, chỉ lộ ra dung nhan thanh lệ, nhìn cô, trong lòng Hứa Chiêu Đệ có chút phức tạp, thật chỉ là khách qua đường, ngay cả khách qua đường cũng không đúng, nghĩ đến đây, lòng Hứa Chiêu Đệ lại nhói đau.

Đối với chuyện cô tất nhiên sẽ rời đi, nàng không muốn cùng Thi Vân Dạng liên quan quá nhiều, nàng chỉ đối xử tốt với Thi Vân Dạng, cầu gì cũng đáp ứng, vì nàng xem Thi Vân Dạng như khách nhân mà đối đãi, chẳng qua là khách nhân, tất nhiên khách khí.

Nhưng là không biết từ lúc nào, nàng đối tốt với Thi Vân Dạng, biến thành cam tâm tình nguyện, đối tốt với cô, vì sau này sẽ không có cơ hội để đối tốt, khách khí biến thành dung túng.

Cho dù trong lòng khó chịu, Hứa Chiêu Đệ cũng biết, nàng và Thi Vân Dạng, vốn là hai đường thẳng, vốn nên vĩnh viễn song song không giao nhau, coi như có điểm cắt, tất nhiên cũng sẽ tách ra, trở về quỹ đạo của mỗi người.

Hết thảy đều đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng mà, vẫn sẽ có chút khó chịu, dĩ nhiên, Hứa Chiêu Đệ biết khó chịu rồi cũng sẽ tốt lên, giống như năm đó nàng nuôi con mèo, nó chết xong, nàng khó chịu suốt cả một năm, từ đó về sau cũng không nuôi động vật nữa.

Hứa Chiêu Đệ đứng ở mép giường nhìn gần mười phút.

Đang lúc chuẩn bị rời đi, Thi Vân Dạng đột nhiên mở mắt.

Cô mở mắt nhìn thấy mặt Hứa Chiêu Đệ, trí nhớ nháy mắt có chút rối loạn, cho rằng mình vẫn còn ở trong căn nhà mướn rách nát của Hứa Chiêu Đệ, theo bản năng muốn đưa tay ôm Hứa Chiêu Đệ.

Tay đưa đến một nửa, ý thức hoàn toàn thanh tĩnh.

Lập tức rút tay trở lại.

"Cô là ai?

Vào đây bằng cách nào?"

Giọng nói Thi Vân Dạng giống như đang chất vấn người xa lạ, làm Hứa Chiêu Đệ không có chút nào chuẩn bị trong lòng rối bời.

"Tôi là người gây tai nạn cho cô, là Tần tiểu thư đưa tôi vào, chẳng qua tôi chỉ muốn đến nói xin lỗi với cô."

Nếu trong mắt Phương Phương, mình chẳng qua chỉ là người xa lạ, thì nàng cũng lấy tư thái là người xa lạ đối mặt với Thi Vân Dạng.

Thái độ Hứa Chiêu Đệ không mặn không lạt làm trong lòng Thi Vân Dạng có chút khó chịu.

Cô có thể giả bộ mất trí nhớ không quen Hứa Chiêu Đệ, nhưng lại không muốn nhìn thấy Hứa Chiêu Đệ hoàn toàn không thèm để ý quay mặt về phía mình, câu chỉ chính xác nhất là chỉ cho quan phóng hoả, không cho dân đốt đèn.

"Cô đừng nghĩ là, cô nói xin lỗi tôi sẽ bỏ qua cho cô, tôi sẽ theo pháp luật, để cho cô bồi thường tán gia bại sản!"

Trong lòng Thi Vân Dạng khó chịu, tự nhiên không muốn để Hứa Chiêu Đệ dễ chịu.

"Tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình."

Hứa Chiêu Đệ nói.

"Nói cũng đừng quá vẹn toàn, nhìn dáng vẻ cô cũng nghèo khó, coi như có táng gia bại sản cũng không đủ mua cho tôi một bộ quần áo, nghèo khó làm hạn chế sự tưởng tượng của cô, cô phải hiểu rõ, đừng không biết tự lượng sức mình."

Thi Vân Dạng cay nghiệt châm chọc nói.

Hứa Chiêu Đệ ngẩng đầu nhìn Thi Vân Dạng một cái, nàng cảm thấy Phương Phương khôi phục trí nhớ, à không, phải là Thi Vân Dạng, có chút xa lạ.......
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 56


Beta: Bing.Chương 56:"Vậy cô muốn thế nào?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi.Vừa hỏi câu này, ngược lại làm cho Thi Vân Dạng có chút suy nghĩ, Hứa Chiêu Đệ nghèo, cô rõ ràng hơn so với ai khác, Hứa Chiêu Đệ có đem đi bán, cũng không bán được bao nhiêu tiền, cô căn bản không muốn để Hứa Chiêu Đệ thường tiền.

Không cần Hứa Chiêu Đệ thường tiền, thì cô còn có thể thế nào, chuyện gấp trước mắt phải cùng Hứa Chiêu Đệ phủi sạch quan hệ mới đúng, trí nhớ nửa năm kia coi như không có, bỏ càng nhanh càng tốt."

Bị chó cắn một cái, tôi cũng đâu thể cắn trả lại đúng không?

Thôi, coi như là tự tôi xui xẻo, không cần cô thường, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi!"

Thi Vân Dạng làm ra vẻ tự nhận xui xẻo nói.Hứa Chiêu Đệ nghe lời ác độc của Thi Vân Dạng, cái gì cũng chưa nói, nhìn Thi Vân Dạng càng ngày càng xa lạ liền biết, cô đã không phải là Phương Phương, cũng không phải người muốn thành tình nhân với mình, cô chẳng qua là một người khác thôi."

Cảm ơn, cô nghỉ ngơi tốt đi, tôi cũng không quấy rầy."

Hứa Chiêu Đệ khách khí nói, đang lúc chuẩn bị rời đi, cửa phòng bệnh mở ra.Người đi vào, chính là Tần Đằng.Hứa Chiêu Đệ liếc mắt nhìn Tần Đằng, cao hơn 1m85, dáng dấp rất tuấn tú, thoạt nhìn cũng rất có tiền, người như vậy không phải là tiêu chuẩn nam nhân Phương Phương từng nói muốn chọn sao, dù là mất trí nhớ, Phương Phương cũng không quên tiêu chuẩn của mình, rất tốt, tướng mạo thật xứng.Tần Đằng cũng liếc mắt nhìn Hứa Chiêu Đệ một cái, một nữ nhân bình thường, hoàn toàn không đem Hứa Chiêu Đệ để vào trong mắt."

Tiểu tổ tông của tôi, chị không sao chứ?"

Tằn Đằng liếc qua Hứa Chiêu Đệ xong, liền đi đến trước giường bệnh Thi Vân Dạng, quan tâm hỏi."

Tôi cũng mất tích nửa năm, sao cậu không tìm được tôi, nhờ cậu có ích lợi gì?

Có thể cút bao xa liền cút bao xa cho tôi!"

Thi Vân Dạng bực tức nói."

Lần này là tôi sơ sót, lần sau chị biến mất ba ngày, tôi sẽ tới tìm chị, được không, chị cũng đừng tức giận!"

Tần Đằng dụ dỗ nói.Hứa Chiêu Đệ nghe hai người đối thoại, nghĩ thầm trước khi mất trí nhớ chắc họ là tình nhân đi, thật ra nàng cũng không phải đặc biệt khổ sở, trong mắt nàng hiện tại, Thi Vân Dạng là Thi Vân Dạng, Phương Phương là Phương Phương, hai người mặc dù có dung mạo giống nhau, nhưng linh hồn lại không giống nhau, cho nên xem như bọn họ không phải là một.

Nàng khổ sở vì Phương Phương đã không còn ở đây, Thi Vân Dạng mất đi trí nhớ Phương Phương, giống như Phương Phương trong thân thể Thi Vân Dạng đã chết đi."

Đừng, tôi tiêu hóa không nổi."

Tầm mắt Thi Vân Dạng liếc trộm Hứa Chiêu Đệ, thấy Hứa Chiêu Đệ rời đi không chút lưu luyến nào, trong lòng có chút căm tức, Hứa Chiêu Đệ đáng chết, đoán chừng rất vui mừng khi thoát khỏi mình."

Người nào làm chị thành ra như vậy, tôi thay chị đì chết hắn!"

Tần Đằng nảy sinh ác độc nói."

Cậu đừng nhiều chuyện, tự tôi sẽ xử lý, tôi mệt, cậu đi ra ngoài, không nên quấy rầy tôi ngủ!"

Hiện tại tâm tình Thi Vân Dạng không tốt, có thể nạt nộ cũng chỉ có Tần Đằng."

Vậy chị ngủ đi, tôi ở lại với chị!"

Tần Đằng không muốn đi, lại thấy đầu Thi Vân Dạng quấn băng vải có chút tự trách, quả thật hắn không nên nháo sự với Thi Vân Dạng, hẳn nên tìm Thi Vân Dạng sớm một chút."

Tần Đằng, cậu có ý gì?

Tôi nói, tôi không có hứng thú chơi thật tình với cậu!"

Thi Vân Dạng cực kỳ bực tức, liền nạt Tần Đằng."

Chị nghĩ thế nào cũng được, về phần tôi muốn thế nào là chuyện của tôi."

Tần Đằng bây giờ cũng muốn nói rõ, hắn biết yêu Thi Vân Dạng là chuyện của mình, hắn không có quyền yêu cầu Thi Vân Dạng đáp lại, giống như Thi Vân Dạng cũng không có quyền bắt hắn không thương cô."

Bệnh thần kinh!"

Thi Vân Dạng mắng xong, đem chăn đắp lên tới đầu, không để ý tới Tần Đằng, bây giờ trong đầu đều là hình ảnh Hứa Chiêu Đệ không chút khổ sở, ngược lại còn thoải mái xoay người rời đi, vốn là cô cảm giác hẳn sẽ có một chút điểm áy náy, bây giờ thì chỉ còn lại tức giận, cô càng nghĩ càng tức.Lúc Hứa Chiêu Đệ đi ra, Tần Vãn Thư vẫn còn chờ ở bên ngoài."

Chị không sao chứ?"

Tần Vãn Thư sợ Hứa Chiêu Đệ bị Thi Vân Dạng tổn thương, cho nên vẫn còn chưa đi.Hứa Chiêu Đệ hiển nhiên ngoài ý muốn, Tần Vãn Thư vẫn chưa có đi, một mực đang chờ mình, cho đến bây giờ nàng vẫn chưa thấy cô gái nào thể thiếp như vậy, nghĩ đến cái miệng độc ác của Thi Vân Dạng, rõ ràng là hai người cùng nhau lớn lên, lại chênh lệch lớn như vậy, nghĩ đến Thi Vân Dạng, trong lòng nàng lại nhói một cái.Hứa Chiêu Đệ lắc đầu."

Có lúc cậu ấy nói chuyện rất đả thương người, chị đừng so đo với cậu ấy."

Tần Vãn Thư vẫn không nhịn được nói đỡ cho Thi Vân Dạng."

Tôi biết, cô ấy không phải là em ấy."

Hứa Chiêu Đệ nhẹ nhàng nói, nàng không bị Thi Vân Dạng làm tổn thương, chẳng qua khổ sở vì Phương Phương biến mất thôi."

Cậu ấy vẫn là cậu ấy, xem như trí nhớ biến mất, vẫn sẽ còn lưu lại cái bóng."

Tần Vãn Thư không nhịn được trấn an Hứa Chiêu Đệ.

Tần Vãn Thư không biết, người mình thích biến mất đau khổ hơn, hay phát hiện người mình thích lại ác liệt như vậy đau khổ hơn đây?

Bất luận là loại nào, đối với Hứa Chiêu Đệ mà nói, đại khái đều không phải là chuyện tốt."

Cảm ơn cô, Tần tiểu thư!"

Được Tần Vãn Thư an ủi, nàng cảm thấy khá hơn một chút, Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Tần Vãn Thư là một cô gái ấm áp, giống như nữ thần.Lúc ra khỏi bệnh viện, Hứa Chiêu Đệ đi xe buýt trở về, nàng tổng có cảm giác đã mất đi thứ gì đó, trong lòng không yên.

Xe buýt đi đến trạm cuối, nàng mới phát hiện mình đã đi quá trạm, toàn bộ hành khách đều đã xuống xe, trên xe trống rỗng, chỉ còn lại nàng và tài xế, loại cảm giác đó giống như tâm tình của nàng hiện tại, trống không.

Nàng đưa một đồng tiền vào hộp, đi xe buýt quay về.Về đến nhà xong, nàng mở cửa phòng mới thuê, hoàn cảnh này nàng vẫn chưa quen thuộc, làm nàng thực sự cảm thấy rất xa lạ.Cửa mở xong, thấy Hứa Thừa Tông đang ngồi ở phòng khách xem kịch, vừa xem vừa cười hi hi ha ha."

Chị hả, chị với Phương tỷ sao hôm qua không về, mà Phương tỷ đâu?"

Hứa Thừa Tông nghe tiếng mở cửa, quay đầu liếc mắt nhìn xong, thuận miệng hỏi."

Nàng về nhà!"

Hứa Chiêu Đệ trên đường trở về, tâm tình bình phục rất nhiều, vừa nghe Hứa Thừa Tông nhắc tới Phương Phương, trong lòng lại đau nhói lại nhàn nhạt đi ra."

Về nhà?

Là sao?"

Hứa Thừa Tông giật mình, vội vàng đứng lên, đi đến Hứa Chiêu Đệ."

Đi bệnh viện, vừa lúc gặp phải bác sĩ biết nàng, làm phẫu thuật cho nàng, khôi phục trí nhớ!"

Giọng Hứa Chiêu Đệ bình tĩnh nói."

Chị ấy còn biết được chúng ta không?"

Hứa Thừa Tông hỏi."

Không, nàng cũng nên trở về thế giới của mình đi, nàng vốn không phải cùng một loại người với chúng ta."

Rõ ràng hết thảy đều đã dự liệu được, nhưng tại sao cảm giác vẫn còn khó chịu như vậy đây?

"Vậy quan hệ hai người cứ như vậy bỏ?"

Hứa Thừa Tông hỏi, hắn cảm thấy chị mình không nên đồng ý Phương tỷ đi dọn nhà, lần này tốt lắm, mới vừa dọn nhà không tới một ngày, bạn gái cũng bay mất."

Uhm."

Hứa Chieu Đệ gật đầu."

Phương tỷ làm như vậy cũng không khỏi quá đáng đi, sao như là qua cầu rút ván!!"

Hứa Thừa Tông có chút tức giận nói, căn bản Phương tỷ đang đùa giỡn tình cảm của chị hắn mà."

Nàng cũng không truy cứu chuyện chúng ta đụng nàng mất trí, là chúng ta có lỗi trước."

So sánh lại, Hứa Chiêu Đệ cảm thấy bọn họ nên xin lỗi Thi Vân Dạng mới đúng.Lần này Hứa Thừa Tông cứng họng."

Chị, thật xin lỗi, đều là tại em!"

Hứa Thừa Tông tự trách, đều là mình trêu chọc vào ôn thần này, hại chị của mình bị gạt thân, còn gạt luôn tình cảm."

Không sao, đều đã qua, xem như bụi rơi xuống đất."

Hứa Chiêu Đệ không thèm để ý nói.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 57


Beta: Bing.Chương 57:Hứa Chiêu Đệ tắm xong, khí lực cả người giống như bị rút sạch một loại, té nhào lên giường.

Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng là cuộc sống vẫn còn phải tiếp tục, nàng trải qua quá nhiều thời điểm chật vật, đã sớm tôi luyện nhận tính vượt qua người bình thường.

Nàng cảm thấy Phương Phương xuất hiện giống như điều vị cuộc sống mình, làm cho cuộc sống bình thản trong quá khứ không còn nữa.

Thật giống như một chén thuốc bổ với một chén nước trắng, một mực uống nước trắng cũng sẽ không thấy cái gì, uống quen rồi, đột nhiên không có cũng sẽ không thích ứng được.

Thuốc bổ đương nhiên uống sẽ ngon, nhưng nếu quay lại uống nước trắng thì cũng không có gì là không được, trên đời này, không có người nào sống thiếu người nào mà không được.Hứa Chiêu Đệ nghĩ đến, cũng thoải mái hơn một chút, nhưng là người, có lúc cũng sẽ không khống chế được tâm tình của mình, tựa như giờ phút này, Hứa Chiêu Đệ vẫn còn cảm giác được tâm tình của mình mất mác, nàng muốn tâm tình của mình trở lại bình thường, chắc cũng cần mấy tháng.

Mấy tháng vui vẻ, đổi mấy tháng mất mác, đại khái cũng xem như là công bằng.Nuôi quỷ tiêu tiền Thi Vân Dạng, tiền Hứa Chiêu Đệ gửi ngân hàng không nhiều cũng tiêu gần hết, cộng thêm lần này đưa đi bệnh viện, tiền khám bệnh thuốc thang nàng cũng đã trả.

Dọn nhà cũng hao tốn hết một chút, hôm nay thuê nhà, là ở thành phố, hợp đồng quy định nhất định phải thuê nửa năm, nếu không tiền thuế chân trước 3 tháng cũng sẽ mất.

Số tiền kia, đối với Hứa Chiêu Đệ mà nói cũng không phải tiền lẻ, huống chi chẳng qua là bán vỉa hè, đi vỉa hè nào bán cũng như nhau, cho nên Hứa Chiêu Đệ quyết định tạm thời ở đây mở bán, đối với nàng, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải quen với hoàn cảnh, tìm kiếm chỗ thích hợp để bày bán.

Nàng nghĩ, chỉ cần bận rộn, cũng sẽ không còn nhiều thời gian để khổ sở như vậy.

Thi Vân Dạng ở trong bệnh viện, nằm trên giường bệnh hết sức nhàm chán, trí nhớ nửa năm trước thỉnh thoảng nổi lên đầu, nếu như được, cô thật hy vọng mình có thể quên đi trí nhớ nửa năm nay, cô cảm thấy cuộc sống mình đã trải qua không có cách nào chấp nhận được, nhưng mỗi lần cô nhớ đến thời điểm ở gần Hứa Chiêu Đệ lại có loại cảm giác vui sướng, giống như đột nhiên nổi lên cảm giác, làm thế nào cũng trừ không hết."

Bực mình, âm hồn không tiêu tán!"

Thi Vân Dạng căm tức nghĩ đến, người gì muốn sắc đẹp không có sắc đẹp, muốn vóc người không có vóc người, muốn tiền không có tiền, còn cứ thích im lặng không có tình thú, có cái gì tốt đâu, mình lại cùng nữ nhân như vậy lăn giường, đúng là hạ thấp tiêu chuẩn bạn giường của cô từ trước đến giờ."

Ai chọc cậu mất hứng?"

Tần Vãn Thư mang trái cây đi vào, thấy Thi Vân Dạng mặt khó chịu mắng người lên tiếng hỏi."

Không có gì."

Dĩ nhiên Thi Vân Dạng không thể cùng Tần Vãn Thư nói chuyện Hứa Chiêu Đệ, cô vẫn đang giả vờ mất trí nhớ."

Tôi phát hiện kể từ khi cậu trở về, tâm tình cũng không vui, cả người cứ như lửa đốt, rốt cục chuyện gì xảy ra?"

Tần Vãn Thư cười hỏi."

Vô duyên vô cớ mất tích nửa năm, còn mất trí nhớ, cùng những thứ ngổn ngang của người kia xen lẫn trrong lòng, ai mà vui vẻ được hả?"

Thi Vân Dạng nói như chuyện đương nhiên."

Cậu lúc nào cũng nhìn sắc trước à, tôi cảm thấy Hứa Chiêu Đệ tốt vô cùng, nội tâm của nàng vừa bền bỉ lại vừa hiền lành, nàng sống tình cảm hơn cậu nhiều."

Tần Vãn Thư vì Hứa Chiêu Đệ lấy lại công bằng."

Cũng chỉ là bán trứng gà vỉa hè, tình cảm hơn thì cũng có lợi ích gì?"

Thi Vân Dạng hừ lạnh nói, hoàn toàn quên mất mình đang giả vờ mất trí nhớ.Tần Vãn Thư vừa nghe, cũng biết mình đã đoán đúng, Thi Vân Dạng giả vờ mất trí nhớ, mình cũng chưa nói cho Thi Vân Dạng biết Hứa Chiêu Đệ bán trứng gà, bất quá nàng cũng không vạch trần Thi Vân Dạng, tránh cho Thi Vân Dạng thẹn hóa thành giận."

Đó là cuộc sống hạn chế nàng, chỉ cần cho nàng cuộc sống tốt hơn, nàng sẽ nhảy cao hơn."

Tần Vãn Thư cảm thấy Thi Vân Dạng quá để ý điều kiện bề ngoài, giống như một đứa trẻ, chỉ chú ý đến vẻ ngoài đẹp đẽ của một món đồ chơi, mà không chú ý đến bên trong nó có giá trị gì."

Giống như Tả Khinh Hoan khoác áo hoàng kim trở lại sao?"

Thi Vân Dạng nheo mắt hỏi.Tần Vãn Thư nhìn Thi Vân Dạng một cái, cũng không trả lời, chẳng qua là đưa miếng tao cho Thi Vân Dạng."

Cậu rốt cục thích Tả Khinh Hoan chỗ nào?"

Thi Vân Dạng hỏi, Đại tiểu thư quả nhiên rất để ý Tả Khinh Hoan."

Không có lý do gì đặc biệt, chỉ cảm thấy ở cùng một chỗ với em ấy đặc biệt vui vẻ, thích cảm giác được em ấy cần.

Tôi cảm thấy thích thì không cần lý do gì đặc biệt, chính là cảm giác đúng là được rồi, nếu như cần lý do chứng minh mình thích, thì thích đó cũng không đúng là thích."

Tần Vãn Thư cảm thấy đại khái chính là như vậy."

Cô ta thích cậu, lý do có thể tìm được vô số, vì cậu là Tần Vãn Thư, đẹp mắt, có tiền, có tu dưỡng vân vân, vậy cô ta có thích cậu thuần túy hay không đây?"

Thi Vân Dạng không quên nói xấu Tả Khinh Hoan."

Tôi chỉ tin cảm giác bản thân mình, không tin người khác."

Từ trước đến nay Tần Vãn Thư rất nghiêm khắc kỷ luật, biết đọc tâm người, nàng tin tưởng người mình thích đáng giá để mình thích."

Tôi vẫn cảm thấy, nếu cậu thích nữ nhân, hẳn là nên thích tôi, dù sao cậu cũng không có ý do đặc biệt để thích Tả Khinh Hoan."

Thi Vân Dạng cảm giác mình không nên bị so sánh với Tả Khinh Hoan."

Cậu quá không tĩnh tâm."

Tần Vãn Thư cảm thấy trong lòng Thi Vân Dạng vẫn có thói quen như cũ, món đồ chơi tôi của tôi, dù tôi không thích, không cần cũng không muốn người khác cướp lấy."

Tả Khinh Hoan cũng tĩnh tâm được bao nhiêu, cô ta không phải ngay cả thương lượng cũng không thương lượng với cậu mà bỏ chạy đi Nhật Bản sao, có thể thấy được cô ta cũng không xem cậu ra gì, ai biết cô ta trở lại có còn thích cậu hay không."

Thi Vân Dạng không quên bỏ đá xuống giếng, trát muối lên vết thương Tần Vãn Thư.Tần Vãn Thư nhìn Thi Vân Dạng một cái, không nói gì, nếu không phải là cùng nhau lớn lên, nàng đã sớm không thèm để ý đến Thi Vân Dạng.

Nàng cảm thấy người nào thích cậu ấy cũng coi như là xui xẻo, thời gian quý báu như vậy, nào có chuyện đứng đợi mãi một tiểu bá vương bá đạo,vị kỷ, chưa trưởng thành lớn lên.

Hứa Chiêu Đệ rời đi, có lẽ là chuyện tốt, thoát ly khổ ải.

Dĩ nhiên, bị Thi Vân Dạng trát muối, Tần Vãn Thư quả thật nghĩ đến Tả Khinh Hoan, nàng cũng ở đây chờ Tả Khinh Hoan trở về, cần chờ bao lâu, Tả Khinh Hoan lại không nói cho nàng biết, nên nàng cũng không nhịn được mà tức giận.
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 58


Beta: Bing.Chương 58:"Mấy ngày này chị ta không có tới sao?"

Giọng Thi Vân Dạng có chút không được tự nhiên hỏi."

Ai cơ?"

Tần Vãn Thư biết Thi Vân Dạng hỏi là Hứa Chiêu Đệ, nhưng nàng cố ý làm bộ như nghe không hiểu."

Người gậy ra họa a!"

Giọng Thi Vân Dạng bực tức nói."

Cậu không muốn gặp nàng, nàng còn tới đây làm cái gì, chọc cậu giận sao?"

Tần Vãn Thư tựa tiếu phi tiếu nhìn Thi Vân Dạng hỏi, nàng còn tưởng rằng Thi Vân Dạng có thể đem trí nhớ này lau sạch như đi tắm, xem ra, chỉ cần trải qua tất nhiên lưu lại dấu vết, Thi Vân Dạng muốn lau cũng lau không hết.

Bất quá, Thi Vân Dạng cũng có thể nhẫn nhịn đến lâu như vậy mới hỏi."

Coi như tôi không muốn nhìn thấy chị ta, nhưng chị ta là người gây ra họa, không phải nên quan tâm tình huống người bị hại một chút sao?

Nếu như tôi có cái gì nguy hiểm, chị ta có thương tâm không?"

Thi Vân Dạng vừa nghe từ lúc Hứa Chiêu Đệ rời đi từ lần trước đến giờ cũng chưa có trở lại, trong lòng cũng không thoải mái.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy, Hứa Chiêu Đệ không chừng về nhà còn đốt pháo ăn mừng, chẳng những mình không truy cứu trách nhiệm của hai chị em họ, còn không cần bồi thường, vậy mà còn bỏ rơi mình, đối với Hứa Chiêu Đệ mà nói giống như là trút được ghánh nặng, càng nghĩ càng cảm thấy tiện nghi Hứa Chiêu Đệ."

Bây giờ không phải cậu vô cùng tốt sao?

Cậu có cái gì nguy hiểm tất nhiên sẽ có người thông báo cho nàng, đối với nàng mà nói, không có tin tức chính là tin tức tốt, cho nên nàng không đến đây cũng xem như là rất hợp lý."

Tần Vãn Thư như người ngoài đứng xem, giống như đang bình luận một cách khách quan nhất.

Thật ra thì mỗi ngày Hứa Chiêu Đệ đều gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Thi Vân Dạng, chẳng qua là giờ nàng không nói cho Thi Vân Dạng biết, ai bảo mới vừa rồi Thi Vân Dạng còn xát muối lên vết thương mình, Bồ Tát còn có 3 phần ác tính.Xì, hợp lý cái rắm!!!

Nếu như Hứa Chiêu Đệ là người gây ra họa bình thường thì không nói gì.

Vấn đề là, Hứa Chiêu Đệ cùng mình chung sống nửa năm, còn trải qua chuyện giường sự, sau khi rời đi, Hứa Chiêu Đệ lại đối với mình như không biết không hỏi, đơn giản là máu lạnh làm cho người ta phát điên!

Dĩ nhiên, bây giờ cô chính là bất mãn với Hứa Chiêu Đệ, cũng không thể thể hiện ra cho Tần Vãn Thư biết, dù sao cô cũng nói dóc là mất trí nhớ, nếu biểu hiện quá để ý đến Hứa Chiêu Đệ, nhất định Tần Vãn Thư sẽ hoài nghi."

Chị ta không có lương tâm như vậy, tôi quyết định để chị ta phải bồi thường, không có lý do tôi ở bệnh viện chịu khổ, chị ta lại không nghe không hỏi tự do sung sướng!"

Thi Vân Dạng có chút tức giận nói.Tần Vãn Thư nghe thấy cười cười, rõ ràng rất muốn gặp người ta, không nên không được tự nhiên như vậy."

Mấy ngày trước cậu đã đồng ý không bắt nàng bồi thường sao, nói mà không làm không tốt lắm đâu!"

Nói không giữ lời chuyện như vậy căn bản người bình thường không làm, dĩ nhiên, Thi Vân Dạng nhiều khi cũng không phải người bình thường."

Tôi bất kể, tôi đâu có viết giấy trắng mực đen đồng ý cho chị ta không bồi thường, nói miệng cũng không có bằng chứng, mà chị ta cũng nói trách nhiệm của chị ta chị ta cũng không đẩy còn gì, chẳng qua tôi là cho chị ta cơ hội bồi thường."

Thi Vân Dạng nói chuyện rất lý luận."

Vậy tùy cậu."

Tần Vãn Thư xua tay, Thi Vân Dạng là nghèo cảm xúc, chỉ có thể ăn vạ."

Cậu gọi chị ta tới giúp tôi."

Thi Vân Dạng không mở miệng được, chỉ có thể nhờ Tần Vãn Thư ra mặt thay."

Tôi cũng đâu có số điện thoại của nàng."

Tần Vãn Thư làm bộ như không biết nói."

Điện thoại di động kia của tôi hẳn có...."

Thi Vân Dạng nói một nửa liền nhớ, cô đem trí nhớ nửa năm kia cùng điện thoại ném vào thùng rác, dĩ nhiên là cô nhớ số điện thoại của Hứa Chiêu Đệ, nhưng là giờ phút này nếu nói cho Tần Vãn Thư, chẳng phải là tự tay xé rách mặt mình sao?"

Điện thoại cậu chẳng phải đã ném đi rồi sao?"

Tần Vãn Thư rất cố ý hỏi ngược lại."

Các người không có lưu lại số điện thoại của người gây họa sao chứ?"

Thi Vân Dạng tức giận hỏi."

Lúc trước điện thoại di động cậu có lưu, ai bảo cậu ném, chuyện không truy cứu trách nhiệm không phải cũng là cậu nói sao, không phải cũng chính cậu cũng xem như làm việc thiện sao, tôi giữ lại làm gì đây?"

Tần Vãn Thư hỏi ngược lại."

Tần Vãn Thư , cậu có phải là cố ý hay không?"

Thi Vân Dạng cảm thấy hôm nay Tần Vãn Thư một mực đang đối nghịch với mình, cô phẫn hận cắn trái táo một cái, căm tức nói."

Sau khi cậu tỉnh lại, lúc nào cũng có cỗ lửa vô danh lúc nào cũng muốn đốt người khác, trước tiên cậu dẹp đống lửa đó trước đi, tôi đi về trước, tối tôi trở lại thăm cậu."

Tần Vãn Thư bày tỏ không chấp nhất Thi Vân Dạng."

Đại tiểu thư, đừng đi, cậu đi rồi tôi nhàm chán lắm!"

Thi Vân Dạng thấy Tần Vãn Thư phải đi, liền vội vàng mềm giọng làm nũng nói, Đại tiểu thư muốn đi, cô ở bệnh viện nhàm chán lắm, bình thường Đại tiểu thư cũng đâu phải người hẹp hòi như vậy, sớm biết vừa rồi không nói đến Tả Khinh Hoan."

Không lên cơn lung tung nữa?"

Tần Vãn Thư nheo mắt hỏi."

Sao tôi dám phát cáu với Đại tiểu thư đây!"

Thi Vân Dạng cười theo nói."

Trên đời này, Thi Vân Dạng có sợ kiếm chuyện với người nào sao?"

Từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, cái câu ác nhân gan lớn đúng chất chỉ Thi Vân Dạng."

Được rồi, vừa rồi là tôi không đúng, cậu đừng tức giận, không thể trách tôi ghét Tả Khinh Hoan, kể từ khi cậu có cô ta xong, ở trong lòng cậu tôi cũng không quan trọng bằng cô ta..."

Giọng Thi Vân Dạng ai oán lên tiếng."

Nếu cậu nói đến em ấy nữa, tôi liền đi về!"

Tần Vãn Thư cau mày nói."

Vậy cậu gọi Hứa Chiêu Đệ tới giúp tôi, chị ta tới, cậu có thể đi về rồi."

Thi Vân Dạng biết Tần Vãn Thư nói không sai, trong lòng cô có một cỗ lửa, cỗ lửa này đều là vì Hứa Chiêu Đệ đốt lên."

Tôi không có số điện thoại của nàng!"

Tần Vãn Thư bình thản nói."

15xxxxxxxx8."

Thi Vân Dạng vô cùng không được tự nhiên khạc ra 11 số này."

Không phải cậu mất trí nhớ sao?"

Tần Vãn Thư cười cười hỏi ngược lại."

Được lắm, Đại tiểu thư, không cho phép cậu nói nữa, nếu không tôi trở mặt!"

Thi Vân Dạng ác khí nói, che giấu sự xấu hổ khi bị phơi bày.

Mặt mũi này mất hết, đều là do Hứa Chiêu Đệ làm hại, cô hận chết Hứa Chiêu Đệ, âm hồn không tiêu tan không nói, còn hại mình mất thể diện như vậy.Tần Vãn Thư biết người nào đó đang cực kỳ không được tự nhiên, cũng không tiếp tục nhạo báng Thi Vân Dạng, ngoan ngoãn gọi điện cho Hứa Chiêu Đệ.............
 
[Bhtt] [Edit Hoàn] Mất - Minh Dã
Chương 59


Beta: Bing.Chương 59:Hai ngày gần nhất Hứa Chiêu Đệ vội vàng đi xem hoàn cảnh thị trường ăn uống xung quanh, muốn bán lại, phải đi tìm nơi để gian hàng, bận rộn chuyển dời, một mình nàng bận rộn, cũng sẽ không có cảm giác trong lòng như thiếu thiếu gì đó.

Trong lúc nàng đang chuẩn bị đồ bán, nghe được điện thoại reo, liền vội vàng rửa tay lấy di động, nhìn thấy là Tần Vãn Thư gọi, nàng liền vội vàng nhận.

"Có phải là em ấy xảy ra chuyện gì hay không?"

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tần Vãn Thư gọi điện cho mình, nên Hứa Chiêu Đệ liền lập tức quan tâm hỏi.

"Thân thể cậu ấy không có gì, nhưng mà cậu ấy muốn chị đến bệnh viện một chuyến."

Tần Vãn Thư hết sức đơn giản nói mục đích gọi cuộc điện thoại này.

Thi Vân Dạng vừa nghe cũng có chút ỉu xìu, cô muốn Hứa Chiêu Đệ đến bệnh viện thật, nhưng lại không muốn Tần Vãn Thư nói như vậy, nói thế giống như cô muốn không bằng, chẳng qua là cô không muốn để người hại mình tiêu dao sung sướng thôi.

"Em ấy có chuyện gì không?"

Hứa Chiêu Đệ hỏi, Thi Vân Dạng tìm mình, có thể là em ấy nhớ đến mình chăng, mà chẳng qua cũng chỉ là có thể, vừa thoáng qua nàng liền lập tức loại bỏ lý do này, dù sao không nên hy vọng, sẽ không thất vọng.

"Cậu ấy giống như đổi ý, cảm thấy chị tổn thương hơi nặng, nên muốn chị bồi thường."

Tần Vãn Thư cảm giác mình nói những lời này xong, cũng cảm thấy chột dạ, giống như mình là đồng bọn của người kia.

"Như vậy à, được, sáng mai tôi đến bệnh viện."

Trong lòng Hứa Chiêu Đệ cũng muốn nhìn xem Phương Phương thế nào, muốn biết em ấy đã khôi phục hay chưa, nhưng trong lòng cũng không quá thoải mái khi thấy Phương Phương trong bộ dáng Thi Vân Dạng, đồ bán nàng đã làm xong rồi, chuẩn bị ra đường bày bán thôi.

Đối với nghề của nàng mà nói, buổi sáng cực kỳ rảnh rỗi.

"Chị chờ một chút!"

Tần Vãn Thư tạm ngưng nói chuyện với Hứa Chiêu Đệ, quay đầu nhìn về hướng Thi Vân Dạng.

"Chiêu Đệ nói, sáng mai chị ấy mới đến bệnh viện được không?"

Tần Vãn Thư hỏi ý kiến Thi Vân Dạng.

Thi Vân Dạng cảm giác mình đại phát từ bi mới thưởng cho Hứa Chiêu Đệ có cơ hội được nhìn thấy mình, nhưng cái người Hứa Chiêu Đệ này, một chút cũng không tích cực, còn từ chối tới ngày mai, mình là người có thể chờ sao, dĩ nhiên là không thể."

Không được, kêu chị ta lập tức tới đây!"

Thi Vân Dạng bất kể Hứa Chiêu Đệ đang làm gì, dù sao không có gì quan trọng bằng mình.

"Cậu ta muốn chị lập tức tới đây, nếu như có chuyện gì quan trọng, mai đến cũng không sao."

Tần Vãn Thư dù sao cũng là Tần Vãn Thư, nên nàng làm gì cũng vẫn còn tình người.

"Có phải chị muốn trốn tránh trách nhiệm hay không, không phải thì đến đây liền ngay lập tức cho tôi."

Thi Vân Dạng đoạt lấy điện thoại trong tay Tần Vãn Thư, lớn tiếng nói xong liền cúp điện thoại.

Hứa Chiêu Đệ nghe được âm thanh của Thi Vân Dạng, Thi Vân Dạng này so với Phương Phương còn bá đạo hơn rất nhiều, nhưng là nàng vẫn thu thập đồ bán để vào tủ lạnh, sau đó cởi tạp dề, đổi một bộ quần áo liền đi đến bệnh viện.

"Bây giờ cậu giống như mấy đứa trẻ mẫu giáo thích người khác, nhưng không biết làm sao để hấp dẫn sự chú ý của người ta, sau đó bắt nạt để người ta chú ý.

Mặc dù là cách này cũng có thể gây chú ý, nhưng là bắt nạt sẽ không làm cho người ta thích cậu."

Tần Vãn Thư nói với Thi Vân Dạng."

Buồn cười, tôi làm sao có thể thích chị ta, nghèo rớt mùng tơi, dáng dấp cũng bình thường, tôi sẽ không giống cậu tự cam chịu rơi xuống chuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không thích chị ta."

Thi Vân Dạng ra vẻ thề thốt nói.

"Nói lúc nào cũng dễ, nhưng làm được mới nói.

Dù sao tôi cũng cảm thấy cậu không thích hợp với chị ấy, người nào nói yêu thương với cậu đều sẽ không tốt, coi như chị ấy may mắn mới có thể thoát khỏi người gieo hoạ như cậu."

Tần Vãn Thư ra vẻ cam chịu nói.

"Đại tiểu thư cậu biết tôi bao nhiêu ngày rồi, mà lại tổn thương tôi bênh người khác hở?

Tôi có cái gì không tốt, là bạch phú mỹ điển hình, nếu như tôi có thể biến thành hai người, tôi sẽ tự thích tôi, người thích tôi từ nhỏ không có trên trăm thì cũng có mười, chẳng lẽ mắt bọn họ cũng mù sao?"

Thi Vân Dạng bất mãn nói.

"Trong tình yêu có rất nhiều yếu tố, cậu cái gì cũng không có nên đâu có kết quả nào tốt đâu đúng không?"

Điều kiện bên ngoài Thi Vân Dạng rất mê người, nhưng những người bị cô tổn thương còn ít sao?"

Yếu tố gì?"

Thi Vân Dạng hỏi ngược lại."

Yêu thương muốn lâu bền là để cho đối phương có cảm giác an toàn, để cho người ta cảm thấy thoải mái."

Tần Vãn Thư cảm thấy Thi Vân Dạng vẫn là con nít, mỗi lần cô yêu, cũng giống như uống rượu bình thường.

"Xì, đây là cách thức yêu thương của cậu, tôi nghĩ tình yêu phải mang lại cảm giác mới mẻ, không có kích tình sẽ sinh ra nhàm chán.

Tình yêu như cậu nói chỉ cho có mà thôi, tôi thấy không có vĩ đại như vậy."

Thi Vân Dạng cảm thấy Đại tiểu thư là đang đem áo nàng mặc lên người mình.

"Cậu có chí riêng, cái này xem như là lựa chọn của cậu, sinh vật sống theo bản năng của mình, tự biết kết quả như thế nào, biết mình thích cái gì, thích chung sống với dạng người gì, cho nên cậu nghĩ mình muốn cái gì, chính cậu là rõ ràng nhất."

Tần Vãn Thư cảm thấy con người đều không giống nhau, nên không thể dùng chuyện của mình thuyết phục người khác."

Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ mình muốn cái gì."

Thi Vân Dạng nói như chuyện đương nhiên.

"Tôi đã giúp cậu gọi Hứa Chiêu Đệ tới, vậy tôi có thể đi rồi chứ?"

Tần Vãn Thư hỏi.

"Đại tiểu thư, cậu lại không nhịn tôi được sao?"

Thi Vân Dạng tố cáo.

"Vậy tôi ngồi đợi đến khi Hứa Chiêu Đệ tới."

Tần Vãn Thư cảm giác mình vẫn cho rằng Thi Vân Dạng chưa trưởng thành không phải là không có đạo lý, một khắc cũng không thiếu được người, thật ra thì cậu ấy đại khái mới là người không có cảm giác an toàn nhất, chân chính là kiểu bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối.

Hứa Chiêu Đệ đi xe buýt đến bệnh viện, nên khó tránh khỏi chuyện kẹt xe, đi bộ hết nửa tiếng đồng hồ, sau đó còn thời gian ngồi xe buýt, lúc Hứa Chiêu Đệ đến được bệnh viện, trời cũng đã sụp tối.

Trong lòng Thi Vân Dạng cũng muốn tức chết, chưa từng thấy người nào xem mình không ra gì như Hứa Chiêu Đệ, kêu chị ta tới đây ngay, mà đã lâu như vậy rồi còn chưa thấy, rùa đen bò cũng đã bò đến luôn rồi.
 
Back
Top Bottom